1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Mèo con
      marionet0401 thích bài này.

    2. ZjnZjn

      ZjnZjn New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      10
      ta thich tieu mieu mieu :yoyo40:
      marionet0401 thích bài này.

    3. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      tiểu miêu miêu
      marionet0401 thích bài này.

    4. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 3: Mùi thịt

      Mai trấn có tên gọi như vậy bởi vì những vườn mai quanh nó, mà cư dân nơi đây phần lớn là các phú hộ trấn . Càng đến gần với vườn mai, giàu có của chủ các hộ trạch càng tăng, trong đó, ngoài Bùi gia trang viên của Lâm gia là đáng chú ý nhất.

      Lâm viên ngoại rất hòa đồng, là huynh đệ kết nghĩa với Bùi Sách, nhưng ngờ là vừa tới Bùi trạch, liền nhận được tin dữ.

      Hai ngày trước, Lâm viên ngoại bị giặc cướp bắt , đến nay tung tích .

      "Giặc cướp còn đến vơ vét tài sản? báo quan chưa?" ôm mèo con, vừa tiến vào trong vừa hỏi quản gia.

      Quản gia mà Bùi lão gia an bài cho tiểu nhi tử là tâm phúc của ông, bây giờ là vườn mai, sau này chính là sản nghiệp Bùi gia, bởi vậy quản gia đối với , cung kính, trung thành và tận tâm có thừa, biết bao nhiêu tin đều báo lại cho , "Bẩm tam thiếu gia, giặc cướp tối hôm qua bắt người, để lại cho thư đòi tiền chuộc cho Lâm gia, trong vòng ba ngày phải giao ra năm ngàn lượng ngân phiếu và được báo quan, nếu dám có động tĩnh, lập tức giết người diệt khẩu. Tiểu thiếu gia của Lâm gia năm nay mới mười ba tuổi và cháu trai bà con xa của Lâm viên ngoại, ai dám tự tiện quyết định, Bạch quản gia sợ để lộ tiếng gió, chỉ với ta, còn hỏi người khi nào về, chắc định xin kế sách."

      Ba ngày, cách khác, nếu đêm mai giao tiền, Lâm viên ngoại gặp nguy hiểm?

      "Di nương Lâm gia đâu? Nàng như thế nào?" Bùi Sách nhíu mày hỏi. Lâm viên ngoại con nối dõi đơn bạc, thê tử mất nhiều năm, bên ngoài có họ hàng, có chính thê đích tử, chỉ có Chu di nương sinh được nhi tử, tuy Lâm viên ngoại có cất nhắc nàng, nhưng nay loại tình huống này, Chu di nương hoàn toàn có thể làm chủ, hoặc là bỏ tiền cứu người, hoặc là báo quan xin giúp đỡ, sao có thể cái gì cũng làm? Nếu chần chờ, vạn nhất Lâm viên ngoại có chuyện gì ...

      Lâm viên ngoại gặp chuyện may, được lợi nhất chính là mẹ con Chu di nương.

      ", ngươi báo tiếng, hồi ta bái phỏng Lâm thiếu gia." Bùi Sách ôm mèo con về hướng nội viện.

      Quản gia do dự chút, tiến gần lên, giọng : "Tam thiếu gia, việc này, chúng ta vẫn là mặc kệ ? Nếu là Lâm gia bỏ tiền, Lâm viên ngoại trở về có thể tức giận, năm ngàn lượng bạc, dù Lâm gia có nữa tiền, cũng là khoản tiền lớn, đau cắt thịt a! Nếu như báo quan, khi giặc cướp động thủ hại người, Chu di nương là có thể đem trách nhiệm đẩy người chúng ta, chúng ta có ý đồ tới vườn mai của Lâm gia, cố ý hãm hại nhi quả phụ bọn họ..."

      Vườn mai Lâm gia tuy , nhưng thắng ở chỗ tinh xảo, du khách hằng năm đến du ngoạn rất nhiều, nếu có thể cùng Bùi gia vườn mai xác nhập, sinh ý từ việc thưởng mai khi tuyệt đối chỉ tăng tầng thôi đâu. Tuy Bùi gia vẫn muốn mua chỗ đó, nhưng Lâm viên ngoại cái gì cũng chịu nhượng lại. Bởi vì đối phương ở huyện Xương Bình có chút danh vọng, Bùi gia thể cường thủ hào đoạt, nếu khi chuyện báo lên kinh thành, Bùi gia đại lão gia dù quan lớn hơn nữa, cũng có người chờ được mà muốn đem kéo xuống đâu. Về sau tam thiếu gia phân công quản lý ở đây, cùng Lâm viên ngoại giao hảo, chuyện này bàn tới nữa.

      "Yên tâm, ta hiểu ." Bùi Sách xong, tiến vào nội viện.

      Quản gia đành phải chuẩn bị.

      Bùi Sách đem con mèo phóng tới giường trong phòng, "Ngươi trước ở trong phòng chơi , ta rất trở lại." Trải qua tối hôm qua và đường tới đây, mơ hồ cảm thấy, mèo con này rất có linh tính. Nó có thể nghe hiểu .

      Lỗ Lỗ kêu tiếng, vẫy vẫy đuôi, ngoan ngoãn nắm giường mềm . Ban ngày giống đực đều ngủ được, nàng suy đoán, muốn .

      Quả nhiên, giống đực kia cười rồi ra ngoài..

      Lỗ Lỗ lập tức nhảy xuống giường, trong phòng dạo qua vòng, phát cửa đóng lại từ bên ngoài, nàng nâng trảo vén vén, đẩy ra khe hở rồi chạy ra ngoài.

      Xung quanh rất yên tĩnh, nàng chỉ tình cờ gặp hai giống cái lớn tuổi, tránh né làm họ chú ý, rất liền nhảy lên đầu tường.

      Gió thổi , nàng nhìn thấy dãy núi xa xa, trong lòng liền vui vẻ, nhảy xuống, hướng chỗ đó mà phóng. Có lẽ, cứ theo hướng núi chạy, mình trở về nhà nha.

      Bùi Sách căn bản biết. Sủng vật nuôi mới được vài ngày bỏ chạy, khi tiến vào phòng, thấy Bạch quản gia tiến ra nghênh tiếp.

      "Bùi thiếu gia, lão gia nhà ta gặp chuyện may, di nương lo lắng thành bệnh, đêm đó tiểu thiếu gia suýt bị bắt cóc đến nay vẫn còn kinh sợ, bây giờ tấc cũng rời di nương, thể ra gặp ngài, còn thỉnh ngài thông cảm cho." Bạch quản gia miễn cưỡng cười, mặt mày lộ ra ưu sầu.

      Bùi Sách gật gật đầu, "Lâm gia gặp nạn, khó cho mẫu tử bọn . Nếu như thế, biết Bạch quản gia có tính toán gì ?" Bạch quản gia là tâm phúc của Lâm viên ngoại, cũng là biểu huynh của Chu di nương, lúc trước Chu di nương chính là nhờ đến đây đến cậy nhờ Bạch gia, mới cơ duyên xảo hợp gặp được Lâm viên ngoại, về sau sinh được đứa con trai, gần như thành nửa chủ nhân của Lâm gia. Luận tình lý lẽ, Bạch quản gia cũng có quyền phát biểu.

      Bạch quản gia thở dài, "Bùi thiếu gia coi trọng ta rồi, Lâm gia ta hầu hạ nhiều năm như vậy, toàn hành theo lời của lão gia, bây giờ phát sinh chuyện này, ta biết làm sao, còn muốn nhờ Bùi thiếu gia chỉ điểm cho ta làm thế nào mới phải!"

      ràng là lời đùng đẩy.

      Bùi Sách nhìn nhiều Bạch quản gia liếc mắt cái, đạo: "Bùi mỗ còn trẻ, thế nào có thể chỉ điểm cho ngài?"

      Bạch quản gia lắc đầu liên tục: "Bùi thiếu gia khách khí, ngài là đường đường là tú tài, kiến thức hơn xa ta, quản gia nho này sao có thể sánh bằng, Lâm gia hoang mang lo sợ, báo quan sợ bị thương lão gia tính mạng, giao tiền, năm ngàn lượng bạc, chỉ có thể bán đất, thế nhưng, trong thời gian ngắn bán ra, cho dù có người mua được, chỉ sợ cũng muốn kinh động quan phủ, ai..."

      Muốn buôn bán đất đai, cần phải có dấu mộc của huyện nha, nếu giá trị đất lớn, cần phải chủ hộ tự mình đến để đồng ý, đến lúc đó chuyện Lâm viên ngoại gặp nạn còn giấu giếm được nữa. Nhưng lời Bạch quản gia , Bùi Sách nửa câu cũng tin được.

      Lâm gia tuy độc đinh mấy đời nhưng ba đời là đại phú, sở hữu ruộng tốt ngàn mẫu, núi và vườn mai quý hiếm, tích lũy bao năm, năm ngàn lượng lẽ nào lấy ra ?

      " biết trong phủ còn thiếu bao nhiêu? Bùi mỗ chỗ đó còn có ít để dành, tự nguyện góp chút sức."

      "Bùi thiếu gia cũng đồng ý giao tiền?" Bạch quản gia coi như bắt được cọng rơm cứu mạng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bùi Sách.

      Bùi Sách có trực tiếp trả lời, chỉ : "Trước cứu được Lâm viên ngoại trở về mới là quan trọng nhất."

      Bạch quản gia như trút được gánh nặng, thẳng lưng cấp thiết : "Đa tạ hảo tâm của Bùi thiếu gia, có những lời này của ngài, ta có cố kỵ. Kỳ thực Lâm gia còn có chút đồ cổ tranh chữ, trước bởi vì có chủ ý, dám sử dụng, ta lập tức hồi bẩm di nương cùng thiếu gia, bán những thứ ấy, hẳn là có thể đủ số năm nghìn, nếu đủ, sợ rằng còn phải đến mượn của quý phủ. tình khẩn cấp, vậy Bùi thiếu gia thong thả, ta vào trong báo lại."

      xong, thân thủ tiễn khách.

      Bùi Sách đứng dậy khỏi ghế, vừa ra vừa hỏi: "Ngày mai khi nào giao tiền? Địa điểm? Xác định giao tiền đối phương liền thả người sao?"

      "Bùi thiếu gia, phải ta muốn cho ngài, nhưng đối phương dặn thể cho người ngoài biết được. Về phần thả người, chúng ta giao bạc, hẳn là có thể chuộc lão gia ? Đây chính là năm ngàn lượng a!"

      "Chỉ mong." Bùi Sách liếc cái sâu, xoay người thẳng.

      Bạch quản gia nhìn Bùi Sách ly khai, hừ lạnh tiếng, đóng cửa cửa lớn, nhanh chậm nội viện.

      Chu di nương sớm đứng ở cửa chờ , thoáng nhìn thấy bóng người, vội vã nhào tới, lo lắng hỏi: "Thế nào? làm Bùi thiếu gia kia nhìn ra manh mối gì chứ?"

      Bạch quản gia nhéo nhéo khuôn mặt nhắn vô cùng mịn màng của nàng, đắc ý trấn an : "Yên tâm , còn khuyên ta giao tiền đó. Ngươi chờ , ta vờ làm lớn chút, ngày mai đem mang thi thể của lão ta về, rồi thổ phỉ sớm giết người diệt khẩu, cướp hết tiền xong rồi chạy."

      Chu di nương vẫn là rất lo lắng: "Vạn nhất chưa chết làm sao bây giờ?"

      "Với bộ xương già của lão, ba ngày ba đêm ăn uống, có thể chết sao? Dù cho chưa chết, ta làm chút tiễn về tây thiên là được." Bạch quản gia với ánh mắt hung tàn . Lão đầu tử ngủ với nữ nhân của mười mấy năm, sắp về trời rồi mà còn thu lưu cháu trai bà con xa, còn định phân chút gia sản! Hừ, nếu phải là sợ bị người khác nghi ngờ và Chu di nương, cũng lấy cớ lão già kia ngoài ý muốn bỏ mạng ngoài, còn nữa nếu phải sợ người khác phát , giết lão ta từ lâu rồi, còn cần phải dựng chuyện như thế này nữa sao! được rồi, đói bụng ba ngày, ràng là chuyện giặc cướp hay làm, còn có Bùi Sách làm nhân chứng cho việc này. Ngày mai chỉ cần thuận lý thành chương mang cỗ thi thể trở về. Lão gia hỏa vừa chết, tự nhiên quyền kế thừa nằm tay tiểu thiếu gia duy nhất của phủ, đến khi đó có thể lén nhận lại con mình rồi.

      Chu di nương ánh mắt lóe lóe, cuối cùng chỉ : "Vậy ngươi cẩn thận chút, đừng làm cho người khác nhìn thấy."

      "Ân, ngoan ngoãn chờ xem, đêm nay để cửa cho ta." Bạch quản gia lặng lẽ nhéo nhéo nàng ngực, ái muội .

      Chu di nương mềm cả người, đôi mắt đẹp chuyển động trừng liếc mắt cái, xoay người về phòng, nhi tử còn ngủ, nàng phải tìm cớ đưa sang phòng khác..

      Bạch quản gia hứng thú nhìn thân ảnh lay động của nàng lúc lâu, sau đó mới chạy tới khố phòng.

      Bất tri bất giác trời tối dần.

      Bạch quản gia theo hiệu cầm đồ trở về, chạy tới phòng của Chu di nương lăn lộn. Bùi Sách bên lo lắng Lâm viên ngoại, bên phái người trong phủ tìm kiếm mèo con của . Mà Lỗ Lỗ chạy hơi theo buổi trưa đến hoàng hôn, rốt cuộc cũng chạy tới ngọn núi tưởng gần mà lại rất xa kia. Nàng ngã trong bụi cỏ thở hổn hển trận, tiếp tục hướng trong núi chạy.

      Đói quá , rất muốn ăn gì đó a.

      Chạy chạy, đột nhiên ngửi được mùi thịt mê người.

      "Meo..." Nàng vô lực gọi, cúi người phục trong bụi cỏ, len lén đánh hơi tìm phương hướng mùi thịt.

      Càng đến gần, nàng nghe được tiếng lửa cháy lốp bốp càng .

      Nước bọt chảy ra, nàng theo trong bụi cỏ thò đầu ra, phát đống lửa, có nhánh cây ghim con gà rừng bóng mỡ, thơm quá.

      Nàng ngăn lại xúc động muốn chạy tới đó, quay đầu quan sát vòng, chần chờ giây lát, xác định bốn phía có người, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí tới, vừa vừa cẩn thận cảnh giác.

      Nàng di chuyển quanh đố lửa ba vòng, sau lại nhịn được, nâng trảo đạp vào cành cây.

      Cành cây giật giật, thế nhưng có ngã xuống.

      Lỗ Lỗ nóng ruột, lại sợ ngã vào đống lửa, chỉ có thể tiếp tục dùng cái móng vuốt đẩy.

      Ta đẩy, meo! Ngã xuống a, meo! ...

      Sau khi cành cây ngã xuống, Lỗ Lỗ xoay quanh vui vẻ, cúi đầu cắn cành cây, dùng sức ra bên ngoài kéo.

      "Súc sinh đâu ra lại dám ăn vụng gà rừng của ta hả?"

      Đột nhiên bị nắm ở gáy, cả thân thể bay lên, Lỗ Lỗ mở to mắt, khiếp sợ nhìn giống đực đối diện .

      lõa lồng ngực, trừ bên hông, cũng mang xiêm y kỳ quái, hơn nữa rất cao lại còn vừa đen vừa vạm vỡ, giống những giống đực vừa trắng vừa gầy kia.

      Chẳng lẽ cũng là thú tộc?

      "Meo..." Lỗ Lỗ hưng phấn theo chào hỏi.

      Cố Tam sửng sốt, hình như nhìn thấy cao hứng mặt của mèo con?
      Last edited: 13/5/16
      Tôm Thỏ, ThiênMinh, Thảo Sally30 others thích bài này.

    5. marionet0401

      marionet0401 Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      785
      Chương 4: Thợ săn

      Cố Tam nhìn chằm chằm mèo trắng trong tay, đôi mắt đen thoáng lên suy nghĩ.

      Bình thường mèo bị người nắm lấy, thường muốn giãy giụa mấy cái, dáng vẻ này lại khác. Ngoan ngoãn tùy ý mang theo , lại còn biết lấy lòng? ràng là mèo ngốc?!

      lời nào, Lỗ Lỗ cũng là giống đực này rốt cuộc giống nào hay , nhưng tay nắm nàng có chút đau, nàng bất mãn đạp duỗi chân,

      "Meo..." Trước thả ta xuống , hai ta hảo hảo chút.

      Cố Tam chân mày khẽ nâng, muốn nâng mèo con lên cao tí, ngửi được mùi khét, hiếu kỳ trong lòng liền biến mất, ta liền vung lên, đem mèo vứt xa ra cả trượng, nhanh chóng nhặt lên con gà trong đóng lửa. May là thịt gà cháy nhiều, quét liếc mắt nhìn mèo ở đằng xa, đá đất tắt lửa, thẳng ngồi vào bên cạnh dưới đại thụ, trực tiếp gặm đùi gà.

      Lỗ Lỗ vừa giận lại ủy khuất, muốn thả nàng xuống thả thôi, sao lại ném nàng chứ? May mà nàng là mèo, nếu như đổi là cẩu tộc, còn phải ngã chết a?

      Bất quá nàng vẫn có chút cao hứng, vì vậy giống đực mặc dù có đặc điểm của thú tộci, nhưng có thể nghe hiểu nàng a, vậy nhất định là đồng loại rồi.

      Nàng lắc lắc bụi người, xoa mặt chú, chầm chậm chạy tới, cách giống đực vài bước, nhiệt tình chuyện với .

      "Meo..." Ngươi cũng là từ miêu tộc a?

      "Meo..." Ngươi biết đây là nơi nào sao? Ngươi biết mèo tộc giờ ở đâu sao?

      "Meo..." Ngươi tại sao chuyện?

      "Meo..." Ngươi đợi lúc lại ăn được ? Trả lời ta a.

      "Meo..." Ta đói, ngươi cho ta ăn chút được ?

      Cố Tam vừa vặn gặm xong cái đùi gà, thấy con mèo vòng quanh tới lui, tham ăn kêu meo meo ngừng, liền đem xương gà ném ra ngoài.

      Lỗ Lỗ nhìn thịt trong tay , lại quay đầu nhìn xương gà trong bụi có, nhúc nhích, lui lui đầu giọng oán giận: "Meo..." Ta muốn ăn thịt!

      Còn rất kén ăn!

      Cố Tam châm chọc hừ tiếng, mắt nhìn con mèo , trong tay xé thịt, sau đó đưa tới trong miệng mình.

      miếng lại miếng... Thịt càng ngày càng ít.

      Lỗ Lỗ nuốt nuốt nước miếng, chần chờ đến gần giống đực kia. hai bước, lui bước, thấy giống đực chỉ nhìn nàng, cũng có quát lớn, nàng thầm vui mừng, xem ra đồng loại này phải keo kiệt, cũng có cho rằng nàng muốn cùng cướp ăn. Nghĩ như vậy, nàng lá gan càng lúc càng lớn, sau đó chạy chậm hai bước, tới trước người giống đực, ngửa đầu cùng thương lượng, "Meo..." Cho ta miếng thịt có được ?

      con mèo có linh tính, Cố Tam bên nhai thịt, bên liếc mắt nhìn mèo con.

      tính đuôi, cả người mèo con chỉ dài nửa bắp tay, béo đô đô, bộ lông tuyết trắng nhu thuận, lại sợ người lạ. Đầu tròn tròn, mũi phấn nộn nộn, khi há mồm lại lộ ra rắng hơi dài, sắn nhọn như răng mèo bình thường hay thấy.

      Chẳng trách ăn xương, ăn được sao?

      Yếu ớt lớn mật, còn có chút ngu xuẩn, chẳng lẽ là sủng vật nhà ai?

      Cố Tam nghĩ nghĩ, thấy mèo chờ mong nhìn , đuôi phất phất, liền xé miếng thịt đùi gà, đưa tới.

      Lỗ Lỗ rất vui vẻ, ngồi xuống, ngẩng đầu ngoan ngoãn chờ.

      Ngươi còn có thể lười hơn nữa ?

      Cố Tam nhíu mày, hơi nâng tay lên. Lỗ Lỗ bất mãn gọi, cả người vương ra, đợi mãi được ăn, nàng “meo ô” rồi cường điệu đứng lên, giơ giơ chân muốn bắt miếng thịt thơm ngon trước mũi kia, "Meo..." Cho ta!

      Cố Tam cười, động tay, đem thịt ném về phía mình, há mồm tiếp được, nhai.

      Lỗ Lỗ bắt bắt, chờ đến khi nàng ngẩng đầu, thịt kia ở trong miệng giống đực !

      Nàng cực kỳ tức giận, chút nghĩ ngợi liền nhào tới, ba chân leo lên người giống đực như leo cây, chân khác vươn ra muốn cướp thịt, đáng tiếc đợi nàng với tới, liền bị Cố Tam bị nàng làm đau, đưa lại bắt lại, lại lần nữa ném như ném đá, đem nàng ném ra ngoài, lần này dùng lực lớn, dù Lỗ Lỗ thủ thế để giảm lực, thân thể vẫn là lăn vài vòng mặt đất mới dừng lại.

      "Meo..." Đau quá a!

      Cố Tam để ý mèo con tham ăn kia, sờ sờ vết thương ngực mình, có chút hối hận. Chẳng qua là chỉ súc sinh mà thôi, ra tay làm gì nhỉ?

      lạnh lùng nhìn mèo trắng đằng xa, giơ giơ nắm tay.

      Lỗ Lỗ rất ủy khuất, cũng rất đói, nhưng nàng dám lại xin thịt ăn , giống đực kia xấu!

      Nàng oán giận kêu hai tiếng, sau nhịn được nuốt nước bọt, chậm rãi tới xương gà khi nãy, đẩy đẩy, có thịt. Lỗ Lỗ buồn bã, cuộn mình mặt đất, ai oán nhìn về phía giống đực, vô tình chống lại ánh mắt của , trong lòng trận ê ẩm. muốn về nhà a, trong tộc cái gì cũng cần tìm, còn mỗi ngày cũng có thịt ăn. Được rồi, vì về nhà, nàng trước gặm nơi xương cốt lấp bụng , tránh bị đói khí lực.

      Lỗ Lỗ há mồm ngậm xương cốt, dùng sức gặm.

      "Meo ô..." Xương cốt lớn, gặm được a.

      Lỗ Lỗ buông miếng xương ra, qua bên, toàn bộ co lại thành đoàn, lại liếc mắt nhìn giống đực, ủy khuất đem đầu vùi vào bộ lông.

      Nàng ăn được rồi , ngủ!

      Cố Tam nghệch mặt, nhìn, thịt gà nhét vào trong miệng, quên cả nhai.

      Đó là mèo a, còn có thể giống người vậy, giả đáng thương, lại còn biết dỗi?

      là mèo khờ a, người đói bụng chẳng liên quan tới ta? Trừ mèo cha mèo mẹ ngươi ra, còn có chủ nhân ngươi, ai để ngươi chết chứ?

      cười nhạo, nhắm mắt.

      Nhưng thịt trong miệng lại trở nên vô vị, ánh mắt dạo qua vòng, lại đặt lên mèo ngốc kia. cục lông trắng như quả cầu lui trong bụi cỏ. Vừa lười vừa tham ăn, chẳng trách lại mập như vậy, nhất định là chủ nhân trước của nó quá cưng chiều rồi.

      Cố Tam giật khóe miệng, đứng lên về phía trước.

      Lỗ Lỗ giật giật tai, ngẩng đầu nhìn , nhìn đến con ngươi đen của giống đực liền vội vàng rụt người lại.

      Cố Tam nhịn cười được, nhưng chỉ nâng khóe môi, đưa tay ném phần thịt gà còn ít sang mèo ngốc kia, thấy nó giật mình sợ đến nhảy dựng lên, rốt cuộc cất tiếng cười to, rồi bước , tiếng cười hào sảng vang vọng trong khu rừng u.

      Lỗ Lỗ biết giống đực kia cười cái gì, nàng cũng có tâm tư suy nghĩ, bụng đói lả, giống đực lúc, nàng liền nhào tới kia mỹ vị đằng trước, dùng sức cắn xé. Thịt nhiều, ăn xong rồi, nàng chưa no, liếm liếm móng vuốt rồi lại xoa mặt chút, do dự chốc lát liền đuổi theo hướng giống đực vừa ly khai. Đêm xuống ai biết có chuyện gì, trong núi có thể có thú tộc hung ác hay ? Nàng vẫn theo a, mặc dù tính tình tốt, đối với nàng lại có ác ý.

      Màn đêm buông xuống, động vật trong núi bắt đầu có động tĩnh, trong bụi cỏ, cây dưới tàng cây, chốc lại phát ra tiếng động.

      Lỗ Lỗ có thể nhìn mọi vật vào ban đêm, mũi cũng rất linh mẫn, lâu sau liền tìm được nơi ở của giống đực .

      Nàng ngửa đầu, nhìn sào huyệt cây phát ngốc, kỳ quái, nàng chưa từng nghe qua thú tộc nào lại ở cây a?

      "Meo..." Nhà ngươi sao?

      Lỗ Lỗ chân trước đẩy thân cây, hài lòng chờ đợi đáp lại. Giống đực chia nàng thịt ăn, nàng liền coi là đồng bọn .

      cây, Cố Tam nằm trong phòng đơn sơ làm, có chút phiền muộn. Ngày kia lão đầu tử thành thân, biết đồng ý nữ nhân kia, còn có thêm nhị đệ nữa. Làm cái gì vậy chứ? Nài ép trở về uống rượu mừng, nếu phải hai năm trước có nhìn xa, sớm trong núi dựng lên chỗ này, để trốn lão đầu tử, sợ rằng cũng có chỗ đặt chân. Hừ, cũng là tính tình ông ngoại tốt, nếu là , trực tiếp đem người đuổi !

      Nhị đệ, chó má nhị đệ! Chờ xem, ồn ào nửa năm nữa, đầu xuân sang năm liền cùng người khác áp tải, xem lão đầu tử còn thể có bản lĩnh đuổi theo !

      "Meo..."

      Dưới tàng cây bỗng nhiên truyền đến mèo kêu tinh tế.

      Cố Tam nhíu mày, vén màn lụa cao ngang đầu người, nghiêng đầu theo ánh trăng nhìn, quả nhiên nhìn thấy mèo trắng kia .

      "!" thấp giọng quát.

      Lỗ Lỗ hoảng sợ, trước nàng vội vàng muốn lấp đầy bụng, nên nghe giống đực , nghe phát nàng hiểu!

      Thú tộc ngôn ngữ đều là giống nhau, rốt cuộc là thú tộc xa lạ hay vẫn là quái nhân mà nàng nhìn thấy hai ngày nay?

      Nhưng, bọn họ giống nhau a, quái nhân nghe hiểu nàng , giống đực này có thể nghe hiểu.

      "Meo..." Ta lên tìm ngươi nha?

      Mèo con , Cố Tam quay đầu lại, muốn tìm xem có cái gì đó ném xuống, ánh mắt rơi chiếu hơi nghiêng thấy giày rơm, bò qua, cầm lên, trở lại tới cửa, muốn ném xuống, chẳng thấy mèo con đâu nữa!

      Biết chạy! Hừ.

      Cố Tam tùy ý nhìn quét vòng dưới tàng cây, đóng kỹ màn lụa lại nhắm chỉ có muỗi mới vào được.

      "Meo..."

      cứng đờ, khó tin quay người lại, liền thấy ngốc mèo kia ngồi xổm bên cạnh gối đầu cạnh , dùng móng vuốt cào cào mặt!

      Nhất thời Cố Tam vừa giận vừa bất đắc dĩ nhìn mèo con?

      Hay là đem nó ném ra ngoài nhỉ, sao lại đuổi theo rời thế này, , từ đến lớn, còn chưa từng bị bám dính vậy đâu, cái cảm giác này, dù là do mèo con mang đến, ừ, cảm giác cũng tốt. Thế nhưng ném nó ra, nó có thể hay nửa đêm kêu loạn? Có thể tùy tiện bậy hay ? Hay ồn ào làm mất ngủ?

      Cố Tam ngồi xếp bằng, nhìn bạch mèo phát ngốc.

      Lỗ Lỗ chạy ngày, rất mệt mỏi, vốn định trực tiếp sấp xuống ngủ, thấy giống đực ý vị nhìn nàng, nàng có chút bất an khó hiểu, còn có chút ngượng ngùng, lần đầu đến nhà làm khách, thế nào cũng phải bồi trò chuyện rồi mới ngủ ?

      Nàng thấp kêu tiếng, tới trước chân giống đực, ngẩng đầu nhìn ,

      "Meo..." Ngươi muốn chuyện sao?

      Dưới ánh trăng, tròng mắt mèo con như hổ phách. Cố Tam kìm lòng đậu bị lưu quang kia hấp dẫn, lăng lăng nhìn nó.

      Lỗ Lỗ vẫy vẫy đuôi, chăm chú nhìn người kia lại lời nào, rốt cuộc có ý gì a?

      Nàng nhanh chóng tiến lên, đầu cọ cọ vào chân của , "Meo..." Mệt quá, chúng ta ngủ ?

      Mềm, rất thoải mái. Cố Tam nhịn được xoa xoa đầu mèo ngốc.

      Cái này chắc là thích nhỉ, Lỗ Lỗ rất vui vẻ, liếm liếm ngón tay , sau đó, yên tâm thoải mái lắc đuôi xoay người, tới giường giữa sào huyệt*, lần lượt gối đầu co lại thành đoàn.

      ( mèo ta chưa biết từ phòng ốc nhá!)
      lâu sau đó, trong nhà gỗ liền vang tiếng ngáy nho .

      Ngủ , còn ngủ ngoan nha!

      Cố Tam có chút đố kị, ăn ở miễn phí, mèo ngốc mệnh tốt.

      bò qua nằm xuống, nằm hướng bên này, lát sau, xoay qua chỗ khác, tay đưa ra đẩy ngốc mèo ra xa. Đẩy rồi lại nhìn cục lông xù kia, lại nhịn được đem nó kéo trở về gần .

      Ừ như thế nào thoải mái. Hay là mình nuôi nó nhỉ?

      --------------
      Spoiler: Chương 5
      " Mèo ngốc, ngươi đến để câu dẫn ta, có phải hả?":050::050::050:
      Last edited: 13/5/16
      Thảo Sally, Happyanh, hanlee35 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :