1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 36: GIƯỜNG

      Editor: HangVo9


      Trong núi rừng thanh u, con suối róc rách chảy xuôi, suối nước va vào những tảng đá, phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe.

      nam nhân cao lớn cường tráng cầm trong tay cây gậy trúc đứng giữa dòng suối , con ngươi đen thâm thúy như chim ưng nhìn động tĩnh trong nước, bình tĩnh sắc bén. Bởi vì trời nóng, chỉ mặc cái quần vải thô, hai bên ống quần đều vén lên đến đầu gối, lộ ra cẳng chân. Nhìn lên , nam nhân để thân trần, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống lưng lấp lánh màu đồng cổ mảng mồ hôi ướt mướt, cả cánh tay mạnh mẽ hữu lực, vừa tráng kiện lại vừa cuồng dã.

      Tình cảnh này, nếu là văn nhân thư sinh gặp được, chắc chắn sinh ra cảm giác tự ti, hoặc xem thường kêu là “tứ chi phát triển” Nếu đổi thành các tiểu thư khuê các, sợ rằng liếc mắt nhìn liền muốn xấu hổ lấy tay áo che mặt, nhưng thân thể cao lớn ấn tượng này, biết có quanh quẩn trong đầu các nàng, lúc đêm khuya tĩnh mịch có hóa thành mộng xuân hay .

      “Rầm!”

      thanh vỗ nước chợt vang lên, Cố Tam hai tay dùng sức áp xuống phía dưới, sau đó bổng nhiên giơ cao gậy trúc, đưa lên con cá mập mạp dài bằng cánh tay.

      đắc ý nhìn hướng lên bờ chỗ dưới tàng cây, lắc lắc trong tay chiến lợi phẩm, hình như khoe cùng người bình thường.

      Nhưng dưới tàng cây chỉ là con mèo trắng nằm dài.

      Nghe thấy động tĩnh, mèo trắng ngẩng đầu, hai con ngươi ánh vàng kim mơ màng mở lớn rồi lại nheo lại, rất ít hứng thú kêu lên tiếng, vừa nằm sấp xuống muốn ngủ.

      Cố Tam mặt rạng rỡ trong nháy mắt biến thành xấu hổ. vạch nước lên bờ, cũng sợ đùi nước dính ướt quần, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt mèo trắng, đem con cá còn dãy giụa đắc ý dí vô lỗ mũi nó: “ Lỗ Lỗ, phải mèo đều thích ăn cá sao, hồi ta nướng cá cho ngươi ăn, thích ?”

      “Meo…” Mèo trắng lúc này mới đứng lên, ngửi ngửi sát vào cá, cuối đầu xuống liền cắn.

      Cố Tam sắc mặt đại biến, giơ tay đem cá vói lên cao, vuốt đầu mèo trắng trấn an “Ngoan ngoãn chờ, nướng chín chúng ta cùng ăn.” Tuy nàng là con mèo, Cố Tam vẫn thể chấp nhận thực nàng có thể ăn thịt sống.

      Mèo trắng kêu tiếng, thấy chủ nhân mang cá ra bờ sông rửa sạch, nó cũng ra phía sau vài bước. Lúc ra khỏi bóng cây, nó lại ngại bên ngoài quá nóng, quay ngược trở lại, miễn cưỡng nằm dưới bóng cây, ngẩng đầu nhìn xung quanh chủ nhân bên kia.

      Cố Tam thành thạo cạo vẩy cá, lấy nội tạng, liếc thấy mèo trắng nhìn mình chằm chằm, rốt cuộc có cảm giác đó là Lỗ Lỗ. Đêm qua mèo trắng tiều dầm nhà cây, căn bản nghe lời khuyên bảo, khiến cho biết Lỗ Lỗ này là cố ý đùa hay là làm nũng với , hay là ôm sai mèo rồi. Trong lòng có hoài nghi, rất là thấp thỏm, giơ ngọn nến tỉ mỉ quan sát mèo trắng nhiều lần. biết làm sao chỉ nhớ bộ dáng thân người của Lỗ Lỗ, đối với bộ dáng thân mèo, ấn tượng cũng sâu, trừ thân lông trắng, nên phán đoán ra có gì sai biệt.

      ra mèo trắng coi như cũng nghe lời, nghĩ tới muốn bỏ . Bây giờ nó thể con mèo tham ăn, giống bộ dáng tham thịt của Lỗ Lỗ ngày đó.

      Cố Tam cảm thấy mỹ mãn cười, đốt lửa nướng cá, biết Lỗ Lỗ răng mềm ăn được xương cá, kiên nhẫn thay nàng gở cá, sau đó để thịt cá vào lòng bàn tay. Mèo trắng gọi meo meo, liền ăn cá từ trong tay , ăn xong hơn phân nửa con cá mới tính là no, cọ cọ vào tay Cố Tam, tiếp tục ngủ.

      Cố Tam nhìn thân thể mèo trắng cuộn thành đoàn mà cười. Ngủ ngủ , ban ngày ăn no ngủ no, buổi tối ta lại thu thập ngươi.

      Nghĩ đến bao nhiêu lần cảnh tượng ái muội xuất trong mộng, Cố Tam ngực liền nóng lên, cái chỗ đó cũng lặng lẽ ngẩng đầu lên. bất đắc dĩ cúi đầu nhìn về chỗ đó, tự mình ghẹo : “Động cái gì mà động, hôm nay ta cũng đụng ngươi, ngoan ngoãn chờ buổi tối , gia cho ngươi vào chỗ tốt, ha ha ha…”

      cười lớn, ném đầu xương cá trong tay xuống, rửa tay, ôm lấy mèo trắng sải bước trở về.

      ngờ, lúc về đến nhà cây, xa xa trông thấy bóng dáng căn bản có khả năng xuất ở nơi đây.

      Cố Tam trong lòng khẽ động, Thường quản Lâm phủ này quả nhiên thông minh, thấy Lỗ Lỗ, lập tức vô núi tìm. Đáng tiếc Thường quản đến phải lúc, ở đây có ai, chỉ có con mèo cái, dù chính là sao Văn Khúc hạ phàm, cũng đoán được con mèo trắng này chính là đại tiểu thư nhà .

      “Lỗ Lỗ, hồi trong lòng ta ngoan ngoãn đừng động, làm như biết , biết ? Bằng bị phát ngươi là mèo, thiêu cháy ngươi.” phía sau cây, khẽ với mèo trắng.

      Mèo trắng trong ngực ngủ say, thân thể cụng cụng coi như là đáp lại.

      Cố Tam yên tâm lớn mật ra ngoài, cao giọng hô: “Ô, đây phải là Thường quản sao? Ngươi ở Lâm phủ hầu hạ lão gia sao, đến trong núi làm gì? Chắc phải là tới tìm ta chứ?”

      Thường Ngộ xoay người, mặt trầm như nước, đôi con ngươi dài vì phẫn nộ mà tản mát ra ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm chưa từng thấy, hoàn toàn mất hết ánh mắt vui vẽ thường ngày làm người ta dễ gần. liếc mắt nhìn con mèo trắng trong lòng Cố Tam, lạnh lùng : “Cố Tam, ngươi đem đại tiểu thư giấu nơi nào?” Điền lão đầu Cố Tam hai ngày này cũng có ra, nhà cây cũng lên nhìn rồi, thấy bóng dáng đại tiểu thư, nhất định là Cố Tam đề phòng bọn họ, trước đó đem giấu người rồi.

      Cố Tam hấp tấp bước lại gần, sắc mặt trong nháy mắt như chìm xuống, ánh mắt sắc bén: “Ngươi có ý gì? Lỗ Lỗ xảy ra chuyện?” xong đem mèo trắng ném ra ngoài, nhìn cũng nhìn, chỉ chăm chăm ngó Thường Ngộ, khiếp sợ lại phẫn nộ.

      “Meo…” Mèo trắng nghi ngờ kêu lên tiếng, thử thăm dò đến bên người Cố Tam. Chỉ là tới dưới chân Cố Tam, nó vừa định cọ cọ vào ống quần Cố Tam, toàn thân liền bị nam nhân đột nhiên khí thế cước đá ra, còn tặng thêm tiếng hét lớn phẫn nộ: “Cút!”

      Mèo trắng hoảng sợ, dựng thẳng đuôi lên trốn phía sau cây, nằm đó bất động.

      Đừng có tức giận mà chạy mất là được rồi!

      Cố Tam dần buông tâm xuống, thầm khen Lỗ Lỗ thông minh, nhưng mặt động, tới gần Thường Ngộ, tay nắm chặt vạt áo ta.

      Thường Ngộ cười lạnh, vững vàng nắm chặt tay ở đối diện, cử chỉ mạnh mẽ, cứng rắn, ánh mắt trước sau rời khỏi mắt Cố Tam: “Cố Tam, đại tiểu thư sáng sớm hôm nay thấy, có lẽ tối hôm qua liền thấy tăm hơi. Nàng từ ngày về phủ ra khỏi cửa nửa bước, chỉ có gặp mình ngươi là người ngoài, ngươi , trừ ngươi ra, còn có ai có thể vô thanh vô tức lừa nàng rời ? Ta khuyên ngươi lập tức đem đại tiểu thư giao cho ta, bằng …”

      “Bằng cái rắm, ta từ sau khi ở Lâm phủ trở về liền có xuống núi!”

      Cố Tam nghiêm nghị cắt ngang Thường Ngộ , nhưng trong lòng xẹt qua tia kinh ngạc, nghĩ đến Thường Ngộ nhìn gầy yếu, nhưng khí lực trái lại rất lớn. Đáng tiếc hôm nay có hơi đâu cùng ta đấu công phu, phải dẹp bỏ hoài nghi của ta, buổi tối mới yên tâm làm việc.

      dùng lực rút tay về, trầm giọng giải thích: “Thường quản , ngươi đoán đúng vậy, ta xác thực nghĩ tới mang Lỗ Lỗ , ngươi hoài nghi ta cũng là bình thường. Đáng tiếc ngươi coi khi Cố Tam ta. Ta muốn đường đường chính chính cưới Lỗ Lỗ làm vợ, cũng có làm tổn hại danh dự của nàng. Hôm nay nhìn ngươi đối với Lỗ Lỗ trung thành, nhìn ngươi báo cho ta biết Lỗ Lỗ gặp chuyện may, ta muốn cùng ngươi động thủ, ta cũng muốn đấu công phu với ngươi. Làm phiền ngươi ràng, Lỗ Lỗ rốt cuộc là lúc nào thấy? Lâm phủ, Mai trấn, các người tìm khắp chưa?”

      Nghe như vậy, Thường Ngộ tròng mắt híp lại, trong lòng đại chuyển.

      Nếu như là Cố Tam, bắt đại tiểu thư, chỉ có hai con đường có thể . là bỏ trốn, hai là trước mắt bao người cùng đại tiểu thư có điều dây dưa, ép lão gia với tình thế thể đem đại tiểu thư gả cho . Bây giờ Cố Tam còn trong núi, bỏ trốn là thể nào, thứ hai…

      đúng, thế nào quên, Cố Tam cùng đại tiểu thư sớm làm chuyện vợ chồng thực , đại tiểu thư cũng thừa nhận, nếu như Cố Tam đem thực tình cho lão gia, lão gia có thể đáp ứng ? sở dĩ gây áp lực để ép lão gia gả nữ nhi, nhất định là muốn lão gia khi dễ ghét bỏ ?

      Biết đại tiểu thư có ở chỗ Cố Tam, Thường Ngộ càng phát ra tâm loạn như ma, đại tiểu thư nàng…

      “Thường quản , ta hỏi ngươi trả lời, Lỗ Lỗ rốt cuộc là lúc nào biến mất…” Cố Tam thấy Thường Ngộ phát ngốc, đoán được ta tin lời mình , tiếp tục diễn kịch .

      “Ngươi chỉ là người thợ săn trong núi, có tư cách kêu tục danh đại tiểu thư.” Thường Ngộ hừ lạnh tiếng, xoay người rời .

      Cố Tam đuổi theo , thanh châm chọc : “Thường quản , ta tuy là thợ săn, tốt xấu gì là người tự do, cưới Lỗ Lỗ phải là có khả năng, trái lại ngươi chỉ là hạ nhân bán mình cho Lâm phủ mà thôi. Ta hảo tâm khuyên ngươi câu, đối với đại tiểu thư trung thành có thể, ngàn vạn lần đừng sinh tâm tư bên cạnh. Câu kia thế nào mới đúng, ừ, phải rồi, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi đừng tưởng rằng nhiều…”

      Thường Ngộ chậm rãi dừng lại, chờ Cố Tam tới bên cạnh mình mới nhìn , hai con mắt dài dấu mỉm cười, bộ dáng thay đổi như bình thường: “Cố Tam ngươi sai rồi. Hai chúng ta, ngươi mới là con cóc, si tâm vọng tưởng muốn lấy đại tiểu thư, nhưng ta thà rằng làm người bên nàng như con chó. Ngươi nghĩ cưới đại tiểu thư, thử lần nhìn lại xem, ngươi là con cóc lợi hại, hay vẫn là con chó ta hộ chủ.”

      Cố Tam cứng đờ, lúc sau mới nhìn bóng lưng Thường Ngộ giọng châm chọc: “Ngươi hộ chủ, sao vẫn đem nàng đánh mất?”

      Thường Ngộ quay đầu lại: “Chờ ngươi đến cưới đại tiểu thư, có những lời này cũng chưa trễ.” Giọng mặc dù trầm ổn, hai tay nắm thành quyền trong tay áo. Chỉ lần này thôi, chờ sau khi tìm được đại tiểu thư về, còn đem nàng giữ kỹ.

      Xa xa, Cố Tam dương khóe môi. Chờ xem, đêm nay trước đem Lỗ Lỗ ăn trong miệng, ngày mai liền mang nàng hồi Lâm phủ cầu hôn.

      Hai người mỗi người hành động, trong núi rừng lại từ từ yên tĩnh.

      Mặt trời chói chang cũng dần dần chạy về hướng tây, trời càng ngày càng tối, đảo mắt mặt trời cũng lặn xuống phía tây núi, trăng sáng cũng mọc ngọn cây.

      Lâm phủ, Lâm viên ngoại nằm kháng liên tục ho, Thường Ngộ ngồi canh bên cạnh thầm lo lắng. Phía tây trong tiểu viện, Tống Ngôn chắp tay đứng trước cửa sổ, ngước nhìn trăng sáng, cau mày, trong tay vẫn còn sót lại hai gói giấy bao dầu.

      Trăng sáng như ngọc, càng lên càng cao, sau khi đến chỗ cao nhất, lại từ từ ngã về phía tây.

      Buổi tối trong núi thêm u tĩnh, nhưng theo thời gian trôi qua, Cố Tam lại càng lúc càng bực bội. từ nằm biến thành ngồi, từ ngồi chuyển thành đứng, biết trong phòng đổi kiểu bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng nhịn được nữa, xông tới cửa. Chờ tới khi trăng sáng ngã xuống phía tây ngọn cây, trong con ngươi đen nhánh vẫn ánh lên điểm chờ mong, cam lòng giảm chút nào.

      Hai tay nắm chặt thành quyền, mắt đỏ ngầu đem xách con mèo trắng ngáy rung trời nằm trong giỏ trúc, từng bước tới cửa, nheo mắt hỏi: “Lỗ Lỗ, có phải ngươi hay ? Nếu là ngươi, liền mở con mắt ra nhìn ta kêu tiếng, nêu như phải, ta liền đem ngươi ném văng ra.”

      Mèo trắng mở mắt ra rồi lại khép lại, tiếp tục ngáy ngủ.

      Ngực phảng phất như có núi lửa phun trào, Cố Tam giằng co cả ngày chờ mong, dục vọng cùng đắc ý trong nháy mắt hóa thành phẩn nộ. dùng khí lực toàn thân, đem con mèo trắng lừa quăng ra.

      “Thình thịch…” Mèo trắng rơi xuống đất ngay lập tức, ngay sau đó lại vang lên tiếng mèo kêu chói tai thê lương.

      Mà xa xa Bùi phủ, chủ nhân ngủ trong phòng, cùng lúc đó vang lên tiếng mèo kêu, lại là tiếng kêu tinh tế yếu đuối, quyến rũ.

      Cơ hồ ngủ ngày, Lỗ Lỗ tỉnh.

      Mở mắt ra, liền được ôm ấp trong thân dày rộng của nam nhân, cái áo chẽn mềm mại theo bả vai chảy xuống, lộ ra bả vai nhuận ngọc, xương quai xanh tinh xảo, còn có lồng ngực trắng nõn nhẵn nhụi. Lỗ Lỗ nháy nháy mắt, nhịn được lấy tay sờ lên.

      Dưới tay là da thịt ấm áp, theo hơi thở nam nhân phập phồng.

      Lỗ Lỗ đột nhiên cảm thấy có chút khát.

      Nàng chậm rãi ngồi dậy, muốn xuống đất rót chút nước uống. Chỉ là nàng vừa mới cử động , nam nhân giống như bị kinh động, chân mày cau lại, từ nằm nghiêng đổi thành nằm thẳng.

      Lỗ Lỗ lập tức chú ý đến chỗ.

      Chỗ đó, ban ngày nàng muốn nhìn, nhưng Bùi Sách chơi xấu cho nàng xem.

      Lỗ Lỗ len lén cười, khom lưng, hai tay bé đụng tới đai lưng Bùi Sách, hai ba cái liền cởi ra.

      cho nhìn, nàng càng muốn nhìn!

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Bùi ko đc chứng kiến nàng hoá thân. Tiếc quá
      HangVO9 thích bài này.

    3. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Chịu ai bảo được yy với thân mèo của lỗ lỗ phân hình người chắc của tống ngôn rồi
      HangVO9 thích bài này.

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 37: ĐUÔI

      Editor: HangVO9


      Trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng như nước xuyên thấy qua cửa sổ chỉ dùng để ngăn cản con muỗi ngạo mạn trong màng, soi sáng bên trong mảnh yên tĩnh mông lung.

      Lỗ Lỗ ngồi bên cạnh Bùi Sách, ngơ ngác nhìn khố gian sững sờ. Nàng là mèo, nhưng bất kể là thân mèo hay thân người, đều đêm đêm có thể thấy mọi vật, cho nên sợ bên ngoài mây đen kéo đến che trăng, trong phòng mãng tối đen kịt, nàng cũng có thể thấy nam nhân trước mắt. Nhưng nàng tại hoang mang phải vì thấy , mà là vì sao chỗ đó của Bùi Sách lại , thoạt nhìn như cây gậy mềm.

      Nàng muốn nhìn nó lớn.

      Nhưng làm thế nào nó mới lớn được đây?

      Lỗ Lỗ nhìn khuôn mặt vô tư lự của Bùi Sách, nỗ lực nhớ lại tình hình ban ngày.

      Phải, hình như lúc nàng chui vào trong quần áo , chỗ đó còn chưa có đụng đến, chờ nàng trượt xuống, mới bị cái kia lớn lên ngăn chặn. Mà trong lúc đó, nàng trước tiên là ôm , sau hình như liếm bụng , còn dùng đuôi quét lồng ngực.

      Lỗ Lỗ sờ sờ phía sau, giờ nàng có đuôi, vậy trước tiên cứ ôm liếm liếm .

      Nhưng ôm như thế nào lại là vấn đề.

      Lỗ Lỗ nghĩ đến cái tư thế lúc ban ngày. Nàng nhàng khép hai chân khóa ngồi Bùi Sách, tay chống sàng, thử thăm dò cúi người xuống. Phát miệng ngay lồng ngực , Lỗ Lỗ lại cẩn thận từng chút trườn xuống, bảo đảm đối mặt với bụng dưới của , mới dùng hai tay ôm hông của , chậm rãi cúi xuống, vươn cái lưỡi liếm chút lên cái chỗ lõm cái bụng bằng phẳng của Bùi Sách.

      Cơ hồ ngay khi đầu lưỡi của nàng đụng tới bụng dưới của nam nhân, trong nháy mắt chỗ đó liền căng thẳng.

      “Meo…” Ánh mắt Lỗ Lỗ sáng lên, chính là muốn như vậy!

      Nàng vội vàng lại liếm chút.

      Nàng lại biết, Bùi Sách lúc này nằm mơ. Trong mộng, lại trở về buổi trưa hôm trước, ôm Lỗ Lỗ vội vã trở lại giường, buông màn, cởi bỏ quần áo. Chỉ là, thực giống như vậy, mơ hồ mắt như nhìn thấy Lỗ Lỗ, lúc nằm nghiêng giường, cảm nhận động tác Lỗ Lỗ, dùng tay cho nó biết nên liếm ở đâu.

      bụng truyền đến luồng kích thích cực mạnh dị thường, Bùi Sách kìm lòng đậu ừ tiếng. Bảo bối Lỗ Lỗ của , mặt lưỡi còn có những hạt mềm nhô ra, liếm người , đầu tiên là cảm xúc ấm áp trơn trượt, ngay sau đó là cảm giác ma sát tiêu hồn thực cốt mẫn cảm, chút tê dại trong nháy mắt từ nơi đó truyền khắp toàn thân, làm cơ thể theo động tác của nàng mà rùng mình, luyến tiếc muốn nàng dừng lại.

      Liếm ở bụng dưới còn tiêu hồn như vậy, nếu đổi thành liếm chỗ đó sao?

      “Lỗ Lỗ, liếm liếm xuống dưới , phải, xuống chút nữa, chính là chỗ ấy, giúp ta liếm liếm.” ban ngày kiềm hãm dám thỏa thích phóng túng nên trong mộng thào tiếng, mê…

      Lỗ Lỗ tò mò nhìn cái kia đột nhiên lớn như cây gậy, này cũng quá nhanh , nàng cũng chưa thấy nó lớn như thế nào!

      Bùi Sách vì sao bảo nàng liếm nó?

      Lỗ Lỗ bản năng cúi đầu, định há miệng, chỗ đó đột nhiên nảy chút, nảy ra bên trái, đỉnh đụng tới môi nàng.

      Còn có thể tự nhút nhích a? Lỗ Lỗ tò mò hơn, cần Bùi Sách mơ màng chỉ thị, nàng cầm nó, cái lưỡi nhanh liếm cái đầu vừa tròn vừa lớn. Liếm xong, nàng nghe thấy Bùi Sách hừ tiếng, vật trong tay càng lớn hơn.

      “Lỗ Lỗ, liếm tiếp, đừng dừng…”

      Lỗ Lỗ lòng hiếu kỳ rất lớn, nàng cũng nghe Bùi Sách cái gì, chỉ thấy chính mình thích liếm cái đó trong tay, muốn nhìn nó rốt cuộc biến hóa thế nào. Liếm liếm, nàng phát chỗ đỉnh chảy ra dòng nước . Nàng nghi ngờ liếm chút, cũng có khó nuốt, mùi vị có điểm kỳ quái, vừa vặn nàng cũng hơi khát, vậy là nước chảy ra bao nhiêu nàng liếm bấy nhiêu. Chậm quá, nàng cảm thấy đủ nước, đột nhiên nhớ tới hồi bé lúc uống sữa, chẳng lẽ giống đực ở đây cũng có thể hút ra sữa?

      Thử lần .

      Lỗ Lỗ nuốt nuốt nước miếng, trong tay cầm cái gì đó, há miệng thử chút, rồi cúi xuống, liền đem non phân nửa cái đó bỏ vào trong miệng, dùng sức mút.

      biết là do trong mộng mèo trắng liếm thể thỏa mãn , hay là do bị kích thích bên ngoài quá mạnh mẽ, mà trong mộng Bùi Sách chợt phát mèo trắng nằm bò người biến mất, lại biến thành Lâm gia đại tiểu thư. Mái tóc đen như tơ lụa của nàng theo bả vai chảy xuống, rơi vào đùi , mà nàng cúi đầu cố gắng ngậm của , đầu cử động lên xuống, thấy ngực nàng hai luồng đẫy đà, lên cao, hạ xuống, đè ép đùi trần của .

      Giấc mộng này cảnh quá mức chân thực, làm khó mở miệng, Bùi Sách vô ý thức muốn từ trong mộng tỉnh lại, nhưng mặc kệ nỗ lực thế nào, dưới thân người vẫn là biến mất. Càng làm cho khó lòng chống cự nỗi, chính là phân thân trong miệng của nàng bị đôi môi đỏ mọng dồn kẹp mút chặt, cái lưỡi linh hoạt trơn trượt đảo qua đỉnh miệng, mãnh liệt như nước biển dâng trào khoái ý hút chút tinh dịch của , cũng hút luôn chút nghi hoặc trong lòng vừa khởi lên.

      Nghi ngờ cái gì chứ? Lâm gia đại tiểu thư tại sao lại ở giường được, cái này nhất định là mộng. Đúng vậy, nữ nhân này phải là Lâm gia đại tiểu thư, nàng là do bảo bối Lỗ Lỗ của biến thành. Lỗ Lỗ là tinh khả ái, ban ngày thông đồng với còn chưa đủ, giờ hóa thành nữ nhân kiều mị trong mộng hấp dẫn .

      Lỗ Lỗ, ngươi liền muốn như vậy sao?

      Bùi Sách phút chốc bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt đen mờ mịt cuộn trào kích tình triều mãnh liệt.

      “Meo…” Lỗ Lỗ ủy khuất ngẩng đầu, thấy Bùi Sách tỉnh, nàng chỉ vào chỗ đó oán giận : “Nước ít quá, ta khát!”

      “Khát ?” Bùi Sách thanh khàn khàn, hô hấp dồn dập nhìn chằm chằm thân thể tuyệt đẹp của Lỗ Lỗ, lập tức trước khi Lỗ Lỗ kịp phản ứng, kéo cánh tay nàng đem người ôm vào, thuận thế nghiêng người đổi thành tư thế nam nữ dưới. Tay như lửa nóng đặt lên hai má ôn nhuận như ngọc của nàng, con ngươi đen của dừng lại nơi đôi mắt ngập nước mỹ lệ của nàng, : “Ta đút cho ngươi.” Vừa vừa cúi thấp ngậm vào đôi môi mềm mại của nàng.

      Lỗ Lỗ sửng sốt, đột nhiên giật mình như cảm giác lúc tỉnh mộng.

      Cố Tam cũng từng đem nàng áp dưới thân như vậy, giờ môi thêm ôn nhu đụng chạm trằn trọc, trong nháy mắt đem Lỗ Lỗ kéo về thực tế. Đúng rồi, đây phải là mộng, bởi vì Cố Tam hôn quá thô bạo, vừa mới bắt đầu đem nàng làm đau. Mà nam nhân này, Bùi Sách, giống. nhàng đụng nàng, ngậm, mân mê chậm mút, từng chút từng chút trằn trọc, phát ra tiếng động .

      Nhưng nàng hình như càng khát.

      Lỗ Lỗ khó nhịn ôm lấy hông của , muốn mở miệng kêu khát, nhưng nàng vừa mở miệng, liền xông vào. Đầu lưỡi ngoài ý muốn đụng vào nhau, cơn ma ngứa quen thuộc trong nháy mắt ập tới lan ra toàn thân. Lỗ Lỗ hô hấp rối loạn, thân thể mềm nhũn, thần trí cũng mơ hồ. Nàng chỉ biết mình quá khát, mà đầu lưỡi Bùi Sách ướt. Nàng bắt đầu nghênh tiếp , ngậm mút.

      Nàng ngậm , Bùi Sách lại chịu nỗi kích thích cường liệt, nhanh chóng phản kích, bắt lấy cái lưỡi đinh hương của nàng trêu đùa, lấy những thứ ngọt ngào thuộc về nàng.

      Hô hấp quyện chặt ngày càng gấp, cuối cùng cũng là Lỗ Lỗ chịu nỗi, ngừng đánh cánh tay , mới làm cho nam nhân quấn quýt si mê thả nàng. Ngay lúc nàng ngước đôi mắt xinh đẹp mơ màng nhìn lên nóc giường thở dốc, nam nhân lại đường nhìn xuống dưới, thẳng tới hai luồng trắng như tuyết phong hai viên ngọc ở đỉnh.

      Chúng nó là đẹp, Bùi Sách si ngốc ngắm lúc lâu, mới tay chống dưới sườn nàng, tay sờ bên ngực nàng, miệng ngậm lấy đỉnh núi hồng châu xinh đẹp.

      “Meo…” Lỗ Lỗ ngửa đầu gọi ra, tay hất đầu . “ là nhột, khó chịu, nên liếm chỗ đó!”

      “Lỗ Lỗ, cho ngươi chuyện” Bùi Sách khàn khàn giọng . Thấy Lỗ Lỗ đầu ngửa ra sau, thể thấy mặt nàng, liền lập tức để thêm gối giữa nàng và đầu giường, sau đó ôm lấy hông của nàng, dùng sức nhấc lên, làm cho đầu nàng tự vào gối. Như vậy, có thể nhìn thấy mặt nàng, nàng cũng có thể nhìn thấy ràng sủng ái nàng.

      “Lỗ Lỗ, như vậy thích ?” nghiêng liếm đầu ngực nàng, mắt liếc nhìn nàng.

      Lỗ Lỗ rất nhanh muốn khóc, tay bé nỗ lực muốn đẩy mặt Bùi Sách ra, nhưng lại nhanh chóng ngậm chỗ đó, đầu tiên là cắn chút, rồi lôi kéo ra. Lỗ Lỗ cũng là thoải mái hay là khó chịu. Đuôi của nàng chợt nhô ra!

      “Bùi Sách, buông ta ra! nên cắn chỗ đó!” Nàng khóc cầu .

      cho , kêu cho ta nghe.” Bùi Sách thích thái độ mị của nàng, dù sao đây cũng chỉ là mơ, có gì phải kiêng dè.

      “Meo…” Lỗ Lỗ đáng thương nhìn .

      “Là bảo ta càng dùng sức hôn sao?” Trong con ngươi Bùi Sách thoáng qua tia trêu chọc, ngậm lấy ngực tuyết trắng của nàng càng nhiều càng sâu, cuối cùng lại chậm rãi nhã ra, mút từng chút từng chút từ trong miệng , đến khi chỉ còn điểm hạt châu, luyến tiếc nhã ra, rồi lại liền ngậm nó, liếm cắn mút, bừa bãi thương.

      “Meo…” Lỗ Lỗ uốn éo người, nghĩ muốn thoát ra cái thân thể giống đực là Bùi Sách đè nặng nàng, lại muốn đem đuôi dưới mông phóng xuất. Như vậy nàng là nhột, mặt ngứa, phía dưới cũng ngứa.

      Bùi Sách dần dần cũng nhịn được, tay trái chầm rãi dọc theo đường cong tuyệt đẹp của nàng sờ xuống phía dưới, mò lấy cặp đùi trơn mịn, lại mượn thế tiến lên, ngón tay thon dài nhàng tìm tòi, liền đụng phải hai mảnh môi đầy đặn mềm trơn, lại càng tham lam hướng đến liền bị kẹp lấy.

      “Lỗ Lỗ, ngươi muốn ta sao?”

      “Meo…”

      “Muốn hả? Ngươi là con mèo hư, ban ngày quấn quýt lấy ta đòi xem cái đó, là phải muốn cho nó tiến đến nơi này của ngươi sao? Lỗ Lỗ, , có phải ngươi ở nơi nào đó nhìn lén người khác làm loại tình này, cho nên giờ mới tìm ta?” Bùi Sách buông nàng ra, từng chút từng chút liếm xuống dưới, liếm chút liền dừng chút. Lúc liếm tới chỗ thắt lưng, nắm hai bên hông của nàng, ngẩng đầu với nàng.

      “Meo…” Lỗ Lỗ mặt nhuộm hồng như rặng mây đỏ, mờ mịt nhìn .

      Bùi Sách ái muội cười: “Đúng vậy sao, vậy ta liền cho ngươi.” , bỗng nhiên tách hai chân của nàng ra, tay cầm phân thân mình đưa tới hoa huyệt của nàng, tay nắm lấy dưới thắt lưng nàng, chuẩn bị hành tốt.

      “Meo…” Lỗ Lỗ thở phào nhỏm, vội vàng nhân cơ hội này nghiêng thân người, đem đuôi mèo lông xù phóng ra.

      Bùi Sách cứng đơ người, ánh mắt rơi vào cái đuôi mèo trắng nhàng lắc lư, khó có thể mảy may di động.

      Đuôi của nàng đẹp mắt.

      Thế nhưng, trong mộng lúc trước, nó hóa thành nữ nhân cũng có đuôi!

      “Lỗ Lỗ, cái đuôi của ngươi…” Mỗi chữ ra, cảm giác mông lung như mộng ảo, như say rượu lại càng giảm, đến khi cái đuôi lông xù quét mặt , Bùi Sách hoàn toàn tỉnh táo lại. thể tin nhìn nhìn đôi tay mình, đột nhiên đứng lên, nháy mắt liền đừng dưới giường, ánh mắt lạnh như sương: “Ngươi là ai?”

      “Meo…” Lỗ Lỗ nghiêng người nằm xuống, vừa lắc đuôi vừa nhìn kêu. Khi có đuôi, nằm vậy là thoải mái nhất.

      Bùi Sách cố gắng nhìn cái đuôi mèo tuyệt đẹp, chỉ chăm chăm nhìn vào mắt Lỗ Lỗ: “ tiếng người!”

      Lỗ Lỗ nỗi giận, “ hồi bảo ta kêu, hồi bắt ta , ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì a!”

      Biểu cảm quen thuộc, thanh quen thuộc, Bùi Sách sửng sốt hồi mới cố tự trấn định hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

      “Ta là Lỗ Lỗ a, Bùi Sách ngươi biết ta sao?” Lỗ Lỗ nhìn nháy nháy mắt, cười .

      Bùi Sách rốt cuộc phát mèo trắng bảo bối của biến mất! Trong đầu liên tiếp thoáng qua vài cái ý niệm, khiếp sợ rút lui mấy bước, “Ngươi ngươi là Lỗ Lỗ, là Lâm gia đại tiểu thư, còn là con mèo trắng kia?”

      “Đều là ta a” Lỗ Lỗ thờ ơ xong, chợt nhớ tới Cố Tam căn dặn, bật ngồi dậy che miệng, nhìn Bùi Sách cầu xin: “Bùi Sách, ta phải tinh, ta chỉ là mỗi khi trăng tròn biến thành mèo, bị ngươi hôn đuôi mới dài ra! Ta ăn thịt người, cũng làm chuyện gì xấu, Ngươi đừng giết ta có được ? Meo, ta phải là tinh!”

      Bùi Sách cảm giác đầu óc mình đủ suy nghĩ, sau khi lấy lại tinh thần, câu đầu tiên lại là hỏi nàng: “Cái đuôi của ngươi đâu rồi?”

      Lỗ Lỗ mở to hai mắt nhìn, nhìn lại lần nữa, quả nhiên có đuôi, nhân tiện : “Ngươi hôn sờ ta, đuôi liền biến mất. Đúng rồi, Bùi Sách ngươi vừa rồi tại sao lại muốn hôn ta? Ngươi phải lấy nước đút cho ta uống sao?”

      Vì sao hôn nàng…

      Bùi Sách mặt phút chốc đỏ, bỗng nhiên phát , bọn họ đến bây giờ cũng còn … sạch trơn.

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Sao ko ăn luôn rồi hẵng tỉnh aaa~~~
      Mi mũm mĩmHangVO9 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :