1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 68: Bàn tay có ăn hay ?

      Edit : babynhox

      "Đại diện cho cái gì?" Viên Cổn Cổn thà hỏi tiếp.

      "Em và động vật giống nhau." Hắc Viêm Triệt cười lạnh .

      Viên Cổn Cổn chép chép miệng, gì.

      "Biết em là động vật gì ?"

      Viên Cổn Cổn lắc lắc
      "Heo." Hắc Viêm Triệt cong khóe miệng.

      "Tôi muốn làm heo!" Viên Cổn Cổn meo meo kháng nghị.

      "Vậy chó." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, gật gật đầu.

      "Chó da cát."

      Nghe vậy, Viên Cổn Cổn gì mà buông ra, quay lưng lại, liền biết là chê thịt nhiều mà, cái gì mà thích , căn bản chính là gạt người .

      Hắc Viêm Triệt xoay người ôm vào trong ngực, lạnh giọng " cho em gặp Na Tịch Thịnh Duệ nửa."

      " muốn." Viên Cổn cần suy nghĩ từ chối.

      " muốn?" Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng trào phúng, đôi mắt tím đầy rét lạnh.

      Viên Cổn Cổn nghe giọng điệu đầy tính uy hiếp của , giọng " ấy là trai tôi, tôi thể gặp ấy, tôi kêu được gặp người nhà của được ?"
      "Được."

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, thào "Tôi được, người nhà và đám bảo bối chính là tất cả của tôi, tôi thể có bọn họ, thế giới này chỉ có bọn họ thương tôi, đối xử tốt với tôi."

      Con ngươi của Hắc Viêm Triệt mù mịt, gì.

      "Còn có thiếu gia, tuy vừa biến thái vừa bạo lực, tính tình khác thường còn thích khi dễ tôi, nhưng tôi vẫn rất thích , cho nên nếu có ngày tôi thể gặp nửa, nhất định là tôi rất khó chịu." Viên Cổn Cổn vừa vừa quay đầu cọ xát bờ vai , vừa nghĩ đến 3 năm sau phải , hốc mắt tự chủ được liền đỏ lên.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt của , trong lúc biết nên cái gì.

      khí cứ im lặng như vậy.

      Viên Cổn Cổn ru rú ở trong lòng , đợi lâu sau cũng nghe tiếng của , liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      Hắc Viêm Triệt buộc chặt cánh tay, nghe tiếng hít thở đều đều của , ngửi mùi thơm ngát nhàn nhạt người , nhắm mắt lại, cũng tiến vào giấc ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, Viên Cổn Cổn mơ màng thức dậy, theo bản năng sờ soạng tìm kiếm bóng dáng bên cạnh, sờ khắp giường lớn mới phát , mất, hơi vui dụi dụi mắt, đứng dậy vào phòng tắm.
      Năm giờ chiều, sau khi tan học Viên Cổn Cổn tiễn Thẩm Thấm ra cửa như bình thường, lại bị Bạch Nhã Tĩnh đứng ở cửa ngăn lại, là thiếu gia cho ra ngoài, nsau đó liền lễ phép tiễn bước Thẩm Thấm.

      Nhà ăn.

      "Vú Bạch, bánh phô mai này ăn rất ngon." Viên cuồn cuộn cầm cái làm bằng bạc muỗng , vừa ăn vừa .
      "Ăn ngon, đầu bếp bánh ngọt này là do thiếu gia đặc biệt mời từ Pháp về, tất cả đều là vì con đấy." Quản gia Bạch cười nhìn vẻ mặt thỏa mãn có ăn mọi việc đều tốt của .

      "Thiếu gia đâu? Vì sao hôm nay nhìn thấy ấy?" Đột nhiên Viên Cổn Cổn chép chép miệng, giọng hỏi.

      " công ty rồi, con nhớ ngài ấy?" Vẻ mặt quản gia Bạch mờ ám nhìn cười nham hiểm.

      "Vú Bạch, nụ cười của vú đáng sợ." Viên Cổn Cổn nuốt nước miếng cái, giọng meo meo.
      Quản gia Bạch thu lại tươi cười, lấy lại vẻ mặt nghiêm túc trước sau như .

      Viên Cổn Cổn ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, nhìn bốn phía như là trộm, kề sát bên tai quản gia Bạch giọng "Vú Bạch, con còn muốn ăn."

      " được, thiếu gia quy định ngày chỉ ăn bao nhiêu, con lại ăn muốn ngài ấy tức giận sao ." Quản gia Bạch lắc lắc đầu.

      "Nhưng mà thiếu gia ở đây, mà, van xin vú, con muốn ăn kem pudding." Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt ngập nước, ngừng phóng điện với bà.

      Quản gia Bạch nhìn bộ dáng đáng của , ngứa tay muốn kháp véo mặt , tiếc rằng mặt còn vết sưng làm cho bà cách nào ra tay.

      "Muốn ăn, cho con ăn." Tiếng của Viên Cổn Cổn mềm mại, giống như mang theo ma pháp mê hoặc lòng người.
      Ngay lúc quản gia Bạch sắp sụp đổ, Hắc Viêm Triệt đến, lạnh lùng "Bàn tay có ăn hay ?"

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, xoay người lộ ra nụ cười ngây ngô lấy lòng , gọi ngọt ngào "Thiếu gia."

      Hắc Viêm Triệt qua nhìn đến tồn tại của quản gia Bạch, bế lên chân.

      Quản gia Bạch đứng lên, khom người cung kính gọi "Thiếu gia."

      "Ừ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt lên tiếng.

      Viên Cổn Cổn nhìn Hắc Viêm Triệt, cảm thấy hôm nay có chút giống bình thường.
      Hắc Viêm Triệt nâng mặt lên, nhìn nhìn vết sưng mặt , giảm rất nhiều.

      "A. . . . . ." Đột nhiên Viên Cổn Cổn hét to tiếng.

      "Sao vậy?" Hắc Viêm Triệt vui nhìn .

      "Tóc, tóc của sao lại đổi màu, nhuộm tóc sao? Vì sao? Tôi thích màu trắng ." Viên Cổn Cổn vươn tay túm lấy tóc của , sốt ruột .

      Hắc Viêm Triệt để mặc túm lấy tóc của , ôm lấy tới phòng SPA.

      " đâu vậy thiếu gia?"

      "Gội đầu." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt phun ra hai chữ.

      Phòng SPA.
      Viên Cổn Cổn dịu dàng gội đầu cho Hắc Viêm Triệt, mới biết được ra là thuốc nhuộm.

      "Thiếu gia, vì sao phải nhuộm tóc thành màu đen?"

      Hắc Viêm Triệt nhắm mắt lại, hưởng thụ bàn tay bé của ấn xoa đỉnh đầu của , gì.

      Viên Cổn Cổn chép chép miệng, giọng "Thiếu gia, dường như rất lâu rồi có đau đầu."

      Hắc Viêm Triệt mở tím ra nhìn , vẫn hé răng.

      ~~~
      miu901, trthuy, nhoxbina2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 69: Trời phạt?

      Edit : babynhox

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn , ngậm miệng lại, tập trung mát xa cho .

      30 phút sau, Viên Cổn Cổn xả sạch tóc cho , dùng khăn lông lau tóc ướt cho , sau đó vui vui vẻ vẻ sấy tóc cho .

      Hắc Viêm Triệt ngồi dậy, kéo vào trong lòng.

      "Ưm. . . . . . Như vậy tôi sấy tới." Viên Cổn Cổn giọng meo meo.

      Hắc Viêm Triệt nhổ đầu cắm, nhàn nhạt "Bắt đầu từ ngày mai, em theo tôi đến công ty làm thư ký."

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, xụ mặt xuống "Thiếu gia, tôi thể tiếp tục được làm việc ở nhà sao?"

      Hắc Viêm Triệt cười lạnh tiếng "Em khẳng định trong nhà này có việc để làm sao?"

      "Có đấy, mẹ tôi , ở thời cổ đại thử món ăn cũng là công việc."

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.

      Viên Cổn Cổn cúi đầu xoắn ngón tay meo meo "Vốn là như vậy mà, thời cổ đại trước kia đều là do thái giám thử món ăn cho hoàng đế."

      "Em là thái giám?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm.

      " phải." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, đợi Hắc Viêm Triệt chuyện, người nào đó tuôn ra câu hỗ trợ cho của lịch sử "Nhưng tôi và thái giám đều có chú chim !"

      khí im lặng. . . . . .

      Hắc Viêm Triệt bắt đầu phát cáu. . . . . .

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn vẻ mặt xanh mét của , ngập ngừng "Tôi vốn là có việc, là cho tôi vào phòng bếp ."

      Hắc Viêm Triệt trừng mắt nhìn , tức giận định ra tay đánh nhưng khi nhìn thấy vết sưng mặt , lại bị đau lòng đè ép xuống, hít hơi, lạnh lùng phun ra ba chữ "Ít nhảm."

      "Nhưng mà tôi còn chưa học xong mấy thứ chị Thẩm dạy." Viên Cổn Cổn hơi lo lắng nhìn .

      " có người giúp em." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      "Vậy tôi cần học nửa hả?" Viên Cổn Cổn giọng meo meo.

      " học nửa.".

      "Vậy bánh ngọt sau giờ học sao? cho tôi ăn chứ?" Viên Cổn Cổn sốt ruột .

      Hắc Viêm Triệt nhíu mày, gì.

      " cho chứ?" Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt ngập nước, nhìn đầy mong đợi, Hắc Viêm Triệt thấy dương như lỗ tai của dài ra thêm hai cái lông xù, giống như con chó đánh hơi thức ăn.

      "Xem biểu của em." Hắc Viêm Triệt quay đầu, đặt lên mặt đất, muốn để phát , ‘phản ứng nhô lên’ của , chính là loại sinh lý này.

      "Thiếu gia, tốt." Viên Cổn Cổn cười hì cắm đầu điện vào ổ điện, tiếp tục sấy tóc cho .

      Hắc Viêm Triệt gì nhìn , chỉ thấy cái miệng của động đậy , nhưng nghe được chữ nào, nghĩ, đời này của cứ bị hủy như vậy. . . . . . Hủy ở trong tay như vậy, đây có tính là trời phạt hay . . . . . .

      Sáng sớm hôm sau, Viên Cổn Cổn bị Hắc Viêm Triệt xách lên, trực tiếp ném vào phòng tắm, Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng ngây ngô của , nhàn nhạt "Mười phút, rửa mặt thay quần áo, chậm giây em có bánh ngọt."

      Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn , sau khi phản ứng kịp, lấy tốc độ kinh người đánh răng rửa mặt, thay quần áo. 9 phút sau đứng ở trước mặt Hắc Viêm Triệt khẩn trương hỏi "Vượt qua ?"

      " có."

      "Bánh ngọt của tôi được an toàn." Viên Cổn Cổn vui mừng sờ sờ bụng, nét mặt này, tư thế này, làm cho Hắc Viêm Triệt xuất ảo giác, dường như bảo vệ phải là bánh ngọt, mà là đứa . . . . . .

      Viên Cổn Cổn vui vẻ dắt tay Hắc Viêm Triệt, muốn xuống lầu ăn bữa sáng.

      "Chải đầu." Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, nhàn nhạt .

      " cần, xem." Chỉ thấy lắc đầu, tùy tiện vươn tay vuốt tóc cái, mái tóc đen dài tới mông lập tức ngoan ngoãn bay xuống dưới, "Đầu tôi bị rối." Viên Cổn Cổn đắc ý nhìn Hắc Viêm Triệt, vẻ mặt là tôi rất giỏi.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , lựa chọn coi thường .

      Viên Cổn Cổn dắt tay Hắc Viêm Triệt ra ngoài.

      Sau khi ăn sáng, Hắc Viêm Triệt dẫn Viên Cổn Cổn thỏa mãn tới công ty.

      Viên Cổn Cổn xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mắt, hơi hơi hở cái miệng ra, xem ra rất thà.

      " thôi." Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bộ dáng ngốc nghếch của , nhàn nhạt .

      "Thiếu gia, công ty của mấy tầng lầu vậy?" Viên Cổn Cổn theo phía sau , giọng meo meo.

      "100" Hắc Viêm Triệt trả lời cũng quay đầu lại.

      "Vậy nếu sập xuống phải chết rất nhiều người sao?" Viên Cổn Cổn nhìn nhìn mấy người nhân viên nữ và nhân viên nam người đến người ở xung quanh, phát ánh mắt bọn họ đều nhìn , tầng thứ nhất còn có nhiều người như thế, 100 tầng. . . . . . dám tưởng tượng.

      Lời vừa ra, làm cho Á Tư ở phía sau khỏi cười lên tiếng, ngay cả Nhã Tư cũng kéo khóe miệng lên.

      hắc Viêm Triệt nghe vậy xoay người lạnh lùng nhìn , mà cơm nắm nhìn ngó xung quanh liền bị kéo mạnh vào trong lòng .

      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn Hắc Viêm Triệt, sau khi tiếp xúc tới ánh mắt vui của , cười cười lấy lòng, ngậm miệng lại.

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng xoay người tiếp tục tới, Viên Cổn Cổn gãi gãi đầu, vui vẻ theo phía sau , hoàn toàn phát , cảnh ở dưới lầu kia làm cho tất cả mọi người đều sợ ngây người.

      Tầng cao nhất.

      "Tổng giám đốc." Giọng đồng loạt vang lên.

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn mọi người trước mắt, đều rất xinh đẹp, rất có khí chất. . . . . .

      "Ừ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt lên tiếng, lập tức vào văn phòng.

      "Thiếu gia, bọn họ đều là thư ký sao?" Viên Cổn Cổn theo phía sau , giọng hỏi.

      "Ừm." Hắc Viêm Triệt cởi áo khoác, ngồi ở ghế xoay.

      Chương 70: Dũng sĩ chỗ nào là có!

      Edit : babynhox

      Viên Cổn Cổn tự nhiên ngồi vào đùi , meo meo "Thư ký phải chỉ có sao?"

      "Em quy định ?" Hắc Viêm Triệt nâng cằm của lên, xem kỹ gò má bị thương của .

      " tivi đều là diễn như vậy."

      Hắc Viêm Triệt muốn thảo luận vấn đề nhàm chán này nửa, đưa tay chạm lên gò má hơi sưng đỏ của , nhàn nhạt "Đau ?"

      "Đau." Viên Cổn Cổn nhăn mày lại.

      "Đáng đời." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      " lại những lời này." Viên Cổn Cổn ai oán nhìn .

      " xuống." Hắc Viêm Triệt vỗ vỗ mông của , nhàn nhạt .

      "Vì sao?" Viên Cổn Cổn ôm eo của , vẻ mặt tôi muốn ngồi ở đây.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , im lặng hé răng.

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn ánh mắt của , chép chép miệng, từ chân tuột xuống.

      "Nghe điện thoại, sắp xếp hẹn trước, nhập hồ sơ, đưa tài liệu, em học qua những thứ này, làm tốt những thứ này, liền có bánh ngọt ăn." Hắc Viêm Triệt nhìn , giọng điệu bình thản.

      "Ừm." Viên Cổn Cổn gật gật đầu.

      "Chỗ ngồi của em." Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bàn làm việc cách đó xa.

      Viên Cổn Cổn qua, ngồi ở ghế xoay, bắt đầu nhớ lại những gì mà Thẩm Thấm dạy , xem lịch trình sắp xếp ngày hôm nay trước, sửa sang lại tài liệu, nhập vào hồ sơ, làm rất có dáng.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , lơ đãng kéo kéo khóe môi, xem như là quá ngốc. . . . . .

      Năm giờ chiều.

      "Thiếu gia, bánh ngọt!" Viên Cổn Cổn cắn cán bút, đáng thương tội nghiệp nhìn Hắc Viêm Triệt cách đó xa.

      "Trong tủ lạnh." Hắc Viêm Triệt cũng ngẩng đầu lên.

      Viên Cổn Cổn bỏ bút xuống, rất hứng thú tìm tủ lạnh.

      Á Tư chỉ chỉ xó xỉnh hẻo lánh, lộ ra cười khẽ với .

      "Cám ơn Á." Viên Cổn Cổn ngọt ngào, thẳng đến tủ lạnh.

      Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu nhìn Á Tư, gì.

      "Kem pudding!" Viên Cổn Cổn vui vẻ kêu lên tiếng, lần cầm ra 4 cái, vừa định trở về chỗ ngồi, lại thấy đôi mắt tím lạnh lẽo nhìn chớp mắt.

      Viên Cổn Cổn nhìn nhau với nửa ngày, tình nguyện mở tủ lạnh ra, bỏ lại cái.

      Hắc Viêm Triệt vẫn nhìn , gì.

      Viên Cổn Cổn đành phải bỏ lại thêm cái.

      " cái." Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, lạnh giọng .

      Viên Cổn Cổn thở dài, lại bỏ lại cái, đóng tủ lạnh lại, cầm bảo bối duy nhất trong tay, ngồi xuống sô pha, bắt đầu ăn.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bộ dáng ngốc nghếch của , tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.

      ****************************

      Viên Cổn Cổn rất được hoan nghênh, cả trai lẫn đều rất thích , biết thích ăn đồ ăn vặt, lúc đưa tài liệu đến luôn nhét mấy viên chocolate cho , tóm lại, Viên Cổn Cổn nhanh chóng cuốn sạch Hắc thị, trong phòng trà nước thường xuyên có đề tài về , thậm chí, còn có nhân viên nam trẻ tuổi hợp thành đội ủng hộ 'Viên Cổn Cổn' ở trong bóng tối, vô cùng thích , nhưng lại ai dám chính thức theo đuổi , bởi vì là người phụ nữ đầu tiên mà tổng giám đốc mặt lạnh dẫn theo bên người, nhưng mà. . . . . . Dũng sĩ chỗ nào là có, Ninh Trí Viễn chính là người con bé ú này, 'hoàng đế’ 'đất nước'.

      " Viễn, đây là của " Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào đưa tài liệu ở trong tay cho người đàn ông ở trước mắt.

      "Cám ơn Cổn Cổn, vất vả rồi." Ninh Trí Viễn cười cười, tiếp nhận tài liệu rồi để bàn.

      " vất vả, em đây." Viên Cổn Cổn cười .

      "Đợi chút, đây là cho em." Ninh Trí Viễn biết đâu lấy ra bó hoa bách hợp.

      "Cho em?" Viên Cổn Cổn nhận hoa, xác định nhìn .

      "Ừ, thích ?" Ninh Trí Viễn cười gật gật đầu.

      "Thích, thơm quá." Viên Cổn Cổn kề sát vào bó hoa, hít vào hơi sâu.

      " thể ngửi như vậy, tốt với cơ thể."

      "À, ha ha, em biết." Viên Cổn Cổn thà gãi gãi đầu.

      "Vậy em biết cái gì?" Ninh Trí Viễn cười nhìn .

      "Về ăn em đều biết." Đôi mắt của Viên Cổn Cổn sáng lên, vẻ mặt sáng láng.

      "Ha ha, em đáng ." Ninh Trí Viễn nhìn nét mặt của , cười lên tiếng.

      "Cám ơn hoa của Viễn, em trở về đây." Viên Cổn Cổn cười .

      "Ừ, ." Ninh Trí Viễn gật gật đầu.

      "Bái bái Viễn." Viên Cổn Cổn vẫy vẫy tay, ôm hoa xoay người .

      Ninh Trí Viễn nhìn bóng lưng của , kéo khóe miệng lên, rất đáng .

      Văn phòng tầng cao nhất.

      "Thiếu gia, ngửi xem, có phải rất thơm ?" Viên Cổn Cổn vừa vào văn phòng liền vui vẻ chạy tới chỗ Hắc Viêm Triệt.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , nhàn nhạt "Ở đâu ra?"

      " Viễn cho." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào trả lời, bắt đầu tìm kiếm bình hoa.

      Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn , "Em đưa tài liệu đến bây giờ, chính là vì này bó hoa?"

      " phải, là vì nửa đường đụng vào Lục, cho nên nhặt tài liệu giúp ấy, sau đó tôi thấy ấy cầm nhiều thứ như vậy, liền giúp ấy đem tới phòng nhân ." Viên Cổn Cổn tự giác meo meo, còn tìm bình hoa ở xung quanh.

      "Vứt bỏ!" Hai chữ độ ấm phun ra từ miệng của người nào đó.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, hiểu nhìn "Vì sao?"
      Last edited by a moderator: 14/10/14
      nhoxbinaluongnhu96 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      HỒI 4: TỔN THƯƠNG


      Chương 71: Má hồng bánh bao nhân đậu đỏ?

      Edit : babynhox

      "Đừng để tôi lần thứ hai." Hắc Viêm Triệt trả lời câu hỏi của , chỉ lạnh lùng cảnh cáo.

      "Nhưng mà. . . . . . Rất lãng phí." Viên Cổn Cổn nhìn , giọng ngập ngừng .

      Hắc Viêm Triệt đứng dậy đến trước mặt , đôi mắt tím lạnh lùng nhìn .

      Viên Cổn Cổn nuốt nuốt nước miếng, dè dặt cẩn thận đưa hoa cho .

      Hắc Viêm Triệt giật lấy bó hoa, nhìn cũng nhìn mà tiện tay ném cái, bó hoa xẹt qua phóng theo đường trung, sau đó im lặng ‘nằm’ ở trong thùng rác.
      Viên Cổn Cổn hơi muốn nhìn thùng rác chút, gì.

      "Hôm nay em có bánh ngọt." Hắc Viêm Triệt
      nhàn nhạt .

      “Vì sao?!” Viên Cổn Cổn bất mãn nhìn .

      Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn cái, xoay người ngồi lại ghế xoay.

      Viên Cổn Cổn cam lòng theo phía sau , “ lý lẽ!”

      “Ngày mai cũng có.” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng .

      …” Viên Cổn Cổn nhìn , tức đến đỏ mặt.

      “Sao hả?” Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn thở phì phì nửa ngày, cuối cùng dậm dậm chân, ngồi lại vị trí của mình.

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, để ý .

      10 giờ tối, phòng sách.

      “Chủ nhân, đây là tài liệu của Ninh Trí Viễn.” Á Tư để túi giấy màu vàng lên bàn.

      Hắc Viêm Triệt mở ra, nhìn nhìn, lúc sau, “Ngày mai điều cậu ta đến Camberra*.”

      *Camberra: Thủ đô nước Úc.

      “Chức vụ gì ạ?” Á Tư giọng .

      “Thăng cấp, tăng lương năm vạn.” Hắc Viêm Triệt buông tài liệu ra, đứng dậy rời .

      Á Tư cầm lấy tư liệu nhìn nhìn, giọng : “Đúng là người có tài, chủ nhân đúng là ‘thưởng phạt ràng’, tuy rằng ghen nhưng cũng mù quáng, tôi còn cho rằng ngài ấy xé xác cậu ta.”

      Nhã Tư giật giật khóe miệng, gì.

      Phòng ngủ chính.

      Viên Cổn Cổn rầu rĩ vui xem TV, tai nhọn nghe được tiếng mở cửa, nhìn nhìn người đàn ông xinh đẹp tới, giận dỗi xoay lưng lại, dùng chăn mỏng che đầu.

      Hắc Viêm Triệt để ý đến hành động trẻ con của , thẳng vào phòng tắm.

      Sau đó lâu, còn tiếng trong TV, ánh sáng xung quanh cũng có, giường lớn mềm mại ràng là lún xuống chút, Viên Cổn Cổn tức giận di chuyển đến mép giường, buồn bực hé răng.

      “Muốn bị tôi đá xuống?” Giọng lạnh lùng của Hắc Viêm Triệt truyền đến, trong bóng đêm có vẻ rất trong trẻo lạnh lùng.

      Viên Cổn Cổn chép chép miệng, tình nguyện xê dịch vào bên trong.

      Hắc Viêm Triệt duỗi cánh tay ra, liền bị kéo vào trong lòng , “Dám bộc phát tính cách tiểu thư với tôi hả?”

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, gì.

      “Câm rồi hả?” Hắc Viêm Triệt vui lạnh giọng .

      Viên Cổn Cổn vẫn hé răng.

      Hắc Viêm Triệt kìm chặt cái ót của , hôn lên môi đỏ mọng của .

      “Ưm…” Viên Cổn Cổn vùng vẫy, liền nhanh chóng xụi lơ ở trong lòng .

      Kết thúc nụ hôn, Hắc Viêm Triệt còn chưa thỏa mãn cắn cắn môi của , nhàn nhạt cho nhận hoa của người khác.”

      Viên Cổn Cổn thở hổn hển nhìn , gì.

      hiểu?” Hắc Viêm Triệt há mồm cắn lên cổ của .

      “Dạ…” Viên Cổn Cổn rụt rụt cổ, giọng trả lời.

      Hắc Viêm Triệt để lại dấu vết gáy trắng nõn của .

      “Vậy bánh ngọt của tôi đâu?” Viên Cổn Cổn giọng meo meo.

      “Muốn ăn?” Hắc Viêm Triệt nhìn , kéo khóe miệng lên.

      “Đương nhiên muốn.” Viên Cổn Cổn ai oán .

      Đột nhiên Hắc Viêm Triệt vươn tay nắm giữ nơi mềm mại của , giọng “‘Bánh bao’ nhân ‘đậu đỏ’, em cúi đầu là có thể ăn.”

      Viên Cổn Cổn giật mình kêu lên tiếng, phản ứng kịp mặt đỏ bừng.

      “Kỳ lạ, sao ‘bánh bao’ còn có chút ‘má hồng’? Ai thoa lên vậy?” Hắc Viêm Triệt cười khẽ hiếm thấy, bàn tay to tà ác bóp bên trái, xoa xoa bên phải, đối với hai cái ‘bánh bao’ ‘béo mập’ này là đến muốn buông tay.

      Viên Cổn Cổn vặn vẹo yên, khuôn mặt nhắn đỏ hồng như quả cà chua, “ muốn…”

      muốn cái gì? muốn ăn bánh ngọt?” Hắc Viêm Triệt kéo khóe miệng lên, ngắm nhìn vẻ mặt đáng của trong bóng tối.

      Viên Cổn Cổn muốn kéo tay ra, lại bị gắt gao kìm chặt, cách nào nhúc nhích, vẻ mặt sốt ruột.

      “Tiểu Bàn, tôi đói bụng phải làm sao bây giờ?” Giọng từ tính của Hắc Viêm Triệt mang theo sức quyến rũ lòng người.

      Viên Cổn Cổn tránh thoát, hơi xấu hổ và giận dữ “Vậy cúi người ăn xúc xích của đấy!”

      Hắc Viêm Triệt ngẩn người, hơi dám tin những lời này là từ miệng của ra, buông nơi mềm mại của ra, véo cái lên mông của , “Ai dạy em?”

      Viên Cổn Cổn bị đau kêu lên tiếng, đỏ mặt meo meo “Cái này cũng cần dạy à, cho dù tôi ngốc, tôi cũng biết cấu tạo giữa nam và nữ, biết cái gì gọi là hôn môi, cái gì gọi là , tôi còn biết mỗi buổi sáng cái cứng rắn của gọi là phản ứng cương cứng.”

      Hắc Viêm Triệt cười lên tiếng, hôn cái lên khuôn mặt non nớt của , “Cũng ngu ngốc.”

      Viên Cổn Cổn vươn tay ôm mặt mình, tự động cho rằng những lời này là khích lệ, giọng , “Thiếu gia, ngày mai muốn ăn bánh ngọt.”

      cho.” Hắc Viêm Triệt lại hôn cái lên mặt .

      “Vì sao?” Viên Cổn Cổn vui bĩu môi.

      vì sao.”

      “Vậy ngày mốt?” Viên Cổn Cổn thất vọng meo meo.

      sau.” Hắc Viêm Triệt buộc chặt cánh tay, để càng gần sát hơn.

      Viên Cổn Cổn thầm vài câu, ở trong lòng giật giật vài cái, tìm vị trí thoải mái nhất, thỏa mãn ngủ thiếp .

      Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt ngủ say của , mặt là dịu dàng hiếm thấy.
      Last edited by a moderator: 15/10/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 72: ràng là lồi!

      Edit : babynhox

      12 giờ trưa, Viên Cổn Cổn bỏ bút máy trong tay xuống, chạy đến trước mặt Hắc Viêm Triệt kéo lấy tay áo của , đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm mà chuyện.

      Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu nhìn , khép tài liệu trong tay lại, bế lên chân.

      "Thiếu gia, đến giờ nghĩ trưa, tôi đói bụng, bụng cũng xẹp xuống rồi." Viên Cổn Cổn giọng meo meo, cầm lấy bàn tay to của để lên bụng của mình.

      Hắc Viêm Triệt sờ sờ, thờ ơ " ràng là lồi."..

      Viên Cổn Cổn chép chép miệng, bất mãn nhìn , " có ý gì?"

      mặt chữ." Hắc Viêm Triệt cầm thịt ở bụng của lên, cười lạnh , "Vừa bóp liền thành viên tròn."

      Viên Cổn Cổn đơn rũ bả vai xuống, hất tay ra rồi tuột xuống khỏi chân , im lặng bước về chỗ ngồi của mình.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , đứng dậy đến tủ lạnh lấy ra hộp thức ăn lớn, bỏ xuống bàn của , nhàn nhạt , " hâm nóng mới được ăn."

      Viên Cổn Cổn nhìn thấy hộp thức ăn tất cả vui liền biến mất sạch , tươi cười rạng rỡ nhìn , "Thiếu gia tốt, tôi hâm nóng, chờ tôi."

      "Hôm nay em tự ăn mình." Hắc Viêm Triệt đến chỗ ngồi của mình, cầm lấy áo khoác ghế xoay mặc vào gọn gàng, tới cửa, Á Tư và Nhã Tư theo sát phía sau.

      " đâu?" Viên Cổn Cổn ôm hộp thức ăn, hơi thất vọng.

      "Ký hợp đồng." Hắc Viêm Triệt đến trước mặt , nhéo nhéo mặt , nhàn nhạt " được lén ăn bánh ngọt, em vi phạm tự gánh hậu quả "

      Viên Cổn Cổn nuốt nước miếng cái, ngoan ngoãn gật gật đầu "Vậy về mau chút.".

      "Ừ." Hắc Viêm Triệt vỗ lên đầu , xoay người ra ngoài.

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn hộp thức ăn lớn trong lòng, biết vì sao, đột nhiên còn thèm ăn nửa...

      12 giờ 20 phút, Viên Cổn Cổn vừa xem phim vừa ăn cơm trưa, tinh thần yên luôn nhìn phía cửa, bao lâu rồi? Vì sao còn chưa trở về? tiếng nhạc vang lên, người nào đó nhìn nhìn di động, nhấn phím nghe kích động gọi " Duệ!"

      "Ha ha, tiểu Cổn Cổn của luôn nhiệt tình như vậy." Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của Na Tịch Thịnh Duệ.

      "Sao rảnh mà gọi điện thoại cho em vậy? Công ty có nhiều việc bận sao?" Viên Cổn Cổn cười ngây ngô.

      "Vậy em có nhớ ?"..

      "Đương nhiên có." Viên Cổn Cổn khẳng định.

      "Vậy em xuống dưới , ở dưới lầu." Na Tịch Thịnh Duệ cười ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, vội vàng chạy ra khỏi văn phòng, "Em xuống đây, chờ em."

      "Ừ, chờ em." Na Tịch Thịnh Duệ kéo khóe miệng lên, dịu dàng .

      Viên Cổn Cổn vừa ra khỏi cửa lớn của tập đoàn Hắc Viêm, liền thấy bóng dáng tao nhã đứng ở cách đó xa cười dịu dàng với .

      " Duệ." Viên Cổn Cổn vẫy vẫy tay với ta, cười ngọt ngào chạy tới, nhào vào trong lòng ta...

      Na Tịch Thịnh Duệ ôm giọng " dẫn em ăn cơm, có chuyện với em"

      "Được, nhưng mà lát nửa phải vào làm, chúng ta ăn ở gần đây , ở đây có quán cà phê, bên trong có bánh trứng việt quất ăn rất ngon." Viên Cổn Cổn vui vẻ , đợi ta trả lời, liền dắt tay ta về phía trước.

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn bàn tay bé đáng cầm chặt tay ta, gì, lẳng lặng bước .

      Quán cà phê yên tĩnh lãng mạn.

      " Duệ, rất xin lỗi chuyện lần trước, thiếu gia cố ý, ấy có bệnh lạ, thể tiếp nhận người khác chạm vào, ai chạm tới ấy ấy đánh người theo phản xạ, còn đau ?" Viên Cổn Cổn ngượng ngùng nhìn Na Tịch Thịnh Duệ.

      Đôi mắt sắc bén của Na Tịch Thịnh Duệ tối sầm lại, nhàn nhạt "Em là gì của ta? Dùng thân phận gì đại diện ta xin lỗi?"

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, hơi ngơ ngác nhìn ta.

      Na Tịch Thịnh Duệ rũ lông mi xuống, tao nhã khuấy khuấy cà phê, cười cười "Nếu ta thể tiếp nhận người khác chạm vào, vì sao em có thể chạm vào ta?"

      "Bởi vì ấy chỉ bài xích riêng mình em, em là đặc biệt." Viên Cổn Cổn cười , mặt là vui vẻ chút che giấu.

      " sao." Na Tịch Thịnh Duệ cầm lấy tách cà phê, nhấp ngụm, giọng điệu bình thản hề gợn sóng...

      "Là , chỉ có em mới có thể tùy tiện chạm vào ấy đấy." Viên Cổn Cổn cầm lấy muỗng , múc miếng bánh trứng việt quất đưa vào trong miệng, cười đến ngọt ngào.

      "Cổn Cổn, đối với em cũng đặc biệt." Na Tịch Thịnh Duệ kéo mắt kính xuống, đôi mắt sắc bén nhìn chớp mắt.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngơ ngác nhìn ánh mắt của ta, biết nên cái gì.

      Na Tịch Thịnh Duệ đứng dậy ngồi vào bên cạnh , trong lúc kịp phản ứng, kéo qua hôn lên môi trái tim của , mọi người xung quanh đều thấy nhưng hề thấy lạ, bởi vì ở nước Mĩ, hôn môi ở trước mặt mọi người là loại biểu cho nhiệt tình, cũng có người nào có ý kiến gì, người đàn ông Trung Quốc đẹp trai và Trung Quốc đáng như vậy, là hình ảnh đẹp mắt hiếm có.

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn trừng mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần sát bên cạnh, hoàn toàn bị dọa đến ngây người.

      Na Tịch Thịnh Duệ dịu dàng mút môi của , nhắm mắt lại muốn công chiếm môi miệng của ...

      Viên Cổn Cổn phản ứng kịp, giãy dụa muốn lui lại, lại bị ta kìm chặt, cách nào nhúc nhích, môi của bị ta cạy mở, lưỡi của bị ta cắn , thậm chí có thể cảm nhận được hương cà phê nhàn nhạt trong miệng ta.

      Na Tịch Thịnh Duệ để ý đến giãy dụa của , cứng rắn đoạt lấy ngọt ngào trong miệng , mãi đến khi ánh mắt mơ màng, thở hổn hển mới lui ra khỏi miệng , kéo khóe môi tà mị lên, giọng , "Rất ngọt."

      Viên Cổn Cổn ngu ngơ thở phì phò, nhìn Na Tịch Thịnh Duệ trước mặt dường như thay đổi thành người khác, bị câu rất ngọt kia của làm cho đỏ mặt, ngập ngừng năng lộn xộn "Bánh... Bánh trứng làm ngon lắm, ngọt... ngọt mà ngấy."

      Na Tịch Thịnh Duệ cười ra tiếng, vò rối tóc dài của .

      Viên Cổn Cổn nhìn ta, hoàn toàn bị rơi vào trạng thái mê man...



      -----
      Last edited: 15/10/14
      miu901, nhoxbinaluongnhu96 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 73 : Dẫn ấy trở về cho tôi!

      Edit : babynhox

      "Cổn Cổn, xây dựng vương quốc chỉ thuộc về em, dựa vào sức mạnh của bất cứ ai, chỉ dựa vào chính mình, em có đồng ý làm hoàng hậu trong vương quốc đó ?" Na Tịch Thịnh Duệ nhìn , đôi mắt sắc bén giống như viên đá đen khóa chặt ánh mắt của .

      "Hoàng... Hoàng hậu?" Viên Cổn Cổn cà lăm lặp lại.

      " cách khác là em có đồng ý làm vợ của ?" Na Tịch Thịnh Duệ kéo nụ cười khẽ, dùng ngón tay vuốt ve tóc dài mềm mại của .

      "Vợ? !" Viên Cổn Cổn trừng lớn mắt, khẽ gọi ra tiếng.

      "Đúng, vợ, kết thành vợ chồng, chính là giống như vậy." Na Tịch Thịnh Duệ nắm luồng tóc dài của mình, lại nắm luồng tóc dài của , đan chúng nó lại với nhau, kéo ra tươi cười mê hoặc lòng người, kiên định , "Vĩnh viễn cũng rời xa nhau."

      Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, nhăn mày lại "Như vậy làm sao được? ngã chết, còn có
      Ăn cơm, đánh răng, ngủ, vệ sinh, nhiều chỗ phiền phức như vậy, ngộ nhỡ muốn ăn cơm còn em muốn nhà vệ sinh phải làm sao?”

      Nghe vậy, Na Tịch Thịnh Duệ nhíu mày, toàn bộ tình cảm trong lòng bị đánh nát, hai người cứ mắt to trừng mắt to như vậy, im lặng lúc lâu, na Tịch Thịnh Duệ cúi đầu khẽ cười ra tiếng. “ là phục em rồi.”

      Viễn Cổn Cổn gãi gãi đầu, ngây ngốc nhìn ta. Na Tịch Thịnh Duệ nhìn , thở dài.

      “Cái gì mà làm gì…?” Viên Cổn Cổn bị ta làm cho càng mơ màng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng…

      “Cổn Cổn, quên thận phận trai của , từ hôm nay trở , là na Tịch Thịnh Duê, em là Viên Cổn Cổn. người đàn ông, em là phụ nữ, đừng xem trai nữa, muốn chính là ở vị trí chồng của em, mà phải vị trí trai, em hiểu ?” Na Tịch Thịnh Duệ nghiêm túc nhìn , nhàng .

      Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, hơi xác định nhìn “Ý của là, muốn lấy em sao?”

      “Là cưới em. phải là lấy em?” Na Tịch Thịnh Duệ cười , ta dùng chính câu hiệu lệnh, có dùng từ nghi vấn.

      “Em biết, nếu muối cưới mẹ em, cha em còn liều mạng với sao.” Viên Cổn Cổn câu đầu đuôi.

      Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, biết nên cái gì…

      “Nhưng mà Duệ, trai của em mà.” Viên Cổn Cổn nghíu nhíu đầu mày, giọng hỏi.

      “Vậy từ hôm nay trở , hãy loại bỏ vị trí trai của .” Na Tịch Thịnh Duệ ngồi lại chỗ cũ, cầm lấy tách cà phê nguội, nhấp ngụm.

      “Nhưng mà…”

      “Cổn Cổn, em cần vội phải trả lời , cho em thời gian. Ba năm sau, em hãy trả lời câu hỏi này.” Na Tịch Thịnh Duê ngắt lời , giọng điệu hơi u tối.

      Viên Cổn Cổn nhìn ta gì.

      1 giờ 30 phút.

      Hắc Viêm Triệt vào văn phòng, lại phát thiếu bong dáng của cơm nắm, vui nhíu mày lại, cầm điện thoại gọi cú điện thoại, lúc sau…

      “Alo… Tìm Cổn Cổn sao?”

      Hắc Viêm Triệt sửng sốt, đôi mắt tím tối sầm lại, lạnh giọng . “ ấy đâu?”

      “Ha ha… Cần phải xin phép sao?” Na Tịch Thịnh Duệ lạnh lung kéo kéo khóe miệng lên, tao nhã tựa lưng vào ghế ngồi.

      “Chọc tôi có lợi cho , chỉ làm cho ấy chịu khổ mà thôi.” Khuôn mặt của Hắc Viêm Triệt chút biểu cảm, nhìn như rất bình tĩnh.

      dám!” Na Tịch Thịnh Duệ lạnh lùng .

      hỏi ấy xem, tôi có dám hay .” Hắc Viêm Triệt cười cười, trong giọng toàn là khiêu khích châm chọc.

      Hai tay của Na Tịch Thịnh Duệ cuộn lại, gằn từng tiếng . “ ấy và chỉ có ba năm giao hẹn, đừng làm càn.”

      “Ba năm hay là ba mươi năm, hoặc là ba trăm năm, đều là tôi quyết định, người là càn là .” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt , trong giọng có khinh thường cũng có kiêu ngạo.

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn hướng nhà vệ sinh, cúp điện thoại, để điện thoại lại chỗ cũ…

      Hắc Viêm Triệt nghe tiếng cúp điện thoại, nặng nền ném điện thoại vào vách tường, lạnh giọng tìm, dẫn ấy về cho tôi.”

      Á Tư và Nhã Tư liếc nhau, ra ngoài, để lại con báo bị chọc giận, tư thế đừng tại chỗ chờ nổ tung.


      ***************


      “A! Duệ mau lên, em bị muộn, bị thiếu gia phát liền thảm.” Viên Cổn Cổn từ trong phòng rửa tay ra, trong lúc vô tình nhìn nhìn đồng hồ cổ tường, ngẩn người, lập tức gấp gáp nhảy dựng lên.

      Na Tịch Thịnh Duệ nhíu nhíu đầu mày, lần đầu tiên lạnh giọng với . “Ngồi xuống, ăn xong mấy thứ này.”

      Viên Cổn Cổn hơi sững sờ, hơi ủy khuất nhìn ta. “nhưng mà em bị muộn rồi.”

      ngồi xuống, em nghe sao?” Na Tịch Thịnh Duệ nhìn , đôi mắt sắc bén nghiêm túc từ chối.

      Viên Cổn Cổn nhìn ta, liền mất hồn, từ khi nào Duệ của trở nên giống thiếu gia như vậy……

      “Ngồi xuống!” Na Tịch Thịnh Duệ lạnh giọng lặp lại, giọng điệu kiên nhẫn.

      Viên Cổn Cổn ngồi xuống theo bản năng, ngây ngốc nhìn ta.

      “Ăn xong rồi, lãng phí đồ ăn là đúng.” Na Tịch Thịnh Duệ hài lòng nhìn động tác của , kéo khóe miệng, dường như cứng rắn vừa rồi đều là ảo giác, mà ta vẫn là người đàn ông dịu dàng tao nhã.

      Viên Cổn Cổn cầm lấy muỗng , ngừng nhét bánh ngọt vào trong miệng, thỉnh thoảng liếc trộm ta, bộ dạng rất đáng .

      Na Tịch Thịnh Duệ lẳng lằn nhìn , cũng cái gì, chỉ chơi đùa mắt kính trong tay, bàn tay to siết chặt, mắt kính đắt tiền này liền bị hỏng… Từ hôm nay trở , muốn làm chính mình…….

      1 giờ 50 phút, Viên Cổn Cổn bày ra vẻ đau khổ ăn hết tất cả bánh ngọt, trà sữa và kem,nhìn nhìn đồng hồ treo tường, giống như nhìn thấy căn con ngươi màu tím nhạt biến thành màu tím đậm, run rẩy cái, sốt ruột . “ Duệ, em ăn xong rồi, chúng ta thôi.”

      “Ừ, ngươi trở về .” Na Tịch Thịnh Duệ nhàn nhạt .
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      trthuy, nhoxbinaluongnhu96 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :