1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 56: Thiếu gia, đừng tức giận!

      "Thiếu gia, còn tức giận sao?" Viên Cổn Cổn mở miệng hỏi.

      Hắc Viêm Triệt gì cũng quay đầu lại.

      " đừng tức giận, tôi sai rồi.” Viên Cổn Cổn kéo kéo tay áo của , giọng .

      “Sai ở đâu?” Hắc Viêm Triệt xoay người lạnh lùng nhìn .

      “Sai… Sai…” Viên Cổn Cổn nhìn lại , sai sai sai nửa ngày vẫn có câu sau.

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng bỏ tay ra, muốn bước .

      Viên Cổn Cổn lại kéo lấy tay áo của , sốt ruột “Tôi nên làm ồn ngủ, tôi sai rồi.”

      Hắc Viêm Triệt lặng lẽ nhìn , gì.

      đúng? Vậy… tôi nên tựa vào góc tường ngủ khi chưa có cho phép của ?” Viên Cổn Cổn nhìn nhìn vẻ mặt lạnh như băng của nuốt nuốt nước miếng giọng .

      Hắc Viêm Triệt phẫn nộ bỏ tay ra, dùng sức tát cái vào đầu của , rống to “ cho em ăn bữa sáng, cút tới phòng số 15 cho tôi.”

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn , ôm đầu của mình khóc chạy ra ngoài.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng của , cáu kỉnh ra khỏi phòng.

      11 giờ trưa, phòng sách.

      Hắc Viêm Triệt nhìn mặc áo công sở đeo mắt kính tóc quấn lên kỹ lưỡng, lạnh giọng cầu duy nhất, đối với ấy, thể mắng thể đánh.”

      “Hắc tiên sinh, xin ngài yên tâm, tôi làm loại chuyện này.” cười khẽ chút, lễ phép .

      “Nhã Tư, đưa ấy lên phòng số 15, sau này dạy học ở đó.” Hắc Viêm Triệt cầm lấy ly cà phê tao nhã uống ngụm, nhàn nhạt ra lệnh.

      “Dạ, chủ nhân.” Nhã Tư khom lưng với Hắc Viêm Triệt, sau dùng tay ra dấu mời kia “Mời bên này, Thẩm tiểu thư.”

      “Làm phiền.” cười cười, đứng dậy theo phía sau ta.

      Viên Cổn Cổn ngồi ở sofa, nhàm chán xem TV, thở dài, biết vì sao ta tức giận như vậy.

      Tiếng đập cửa vang lên, Viên Cổn Cổn đứng dậy mở cửa.

      “Cổn Cổn.” Nhã Tư cười nhạt gọi.

      Nhã.” Viên Cổn Cổn thấy ta lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào.

      Nhã Tư vào, Viên Cổn Cổn mới phát ở phía sau còn có xem ra rất chuyên nghiệp.

      “Cổn Cổn, vị này là Thẩm Thấm, Thẩm tiểu thư là giáo chủ nhân mời cho em, từ hôm này trở ấy dạy em khóa học về việc văn phòng, phòng này chính là chỗ để em học.”

      “Thẩm tiểu thư, đây là Viên Cổn Cổn.” Nhã Tư nhàn nhạt giới thiệu.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức cười ngọt ngào “Chào chị Thẩm, làm phiền chị rồi.”

      Thẩm Thấm nhìn nét mặt tươi cười đáng của , nhàng “Đừng khách sáo, chuyện nên làm.”

      “Cổn Cổn cố lên.” Nhã Tư khẽ , sau đó ra ngoài.

      “Tạm biệt Nhã.” Viên Cổn Cổn cười phất phất tay.

      “Như vậy chúng ta bắt đầu .” Thẩm Thấm cười khẽ .

      “Được, nếu có chỗ nào em hiểu chị đừng tức giận, em thông minh lắm, cho nên…” Viên Cổn Cổn nhìn hơi ngượng ngùng.

      , chúng ta học từ từ, em nhất định học được.” Thẩm Thấm sờ sờ đầu an ủi, cười cười.

      Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào gật gật đầu, giáo này còn tốt hơn trong tưởng tượng của tốt.

      Năm giờ chiều, Viên Cổn Cổn đói đến nỗi ngực dán vào lưng, nghênh đón câu tan học từ môi đỏ mọng xinh đẹp của Thẩm Thấm “Hôm nay chúng ta chỉ học đến đây.”

      “Cám ơn chị Thẩm.” Viên Cổn Cổn uể oải .

      “Em làm sao vậy? thoải mái sao?” Thẩm Thấm thu dọn đồ của mình nhìn lo lắng.

      Đúng lúc này, bụng của người nào đó rất phối hợp mà phát ra kháng nghị, Viên Cổn Cổn đỏ mặt giọng “Em sao, chỉ là đói bụng.”

      Thẩm Thấm nhìn buồn cười, lấy ra viên chocolate từ trong túi xách đưa cho “Cho em ăn.”

      Viên Cổn Cổn khách sáo mà nhận lấy, mở giấy gói ra liền nhét vào miệng, vui vẻ “Cám ơn chị Thẩm.”

      “Đừng khách sáo, chị đây, ngày mai gặp.” Thẩm Thấm cười đứng dậy, chuẩn bị ra cửa.

      “Em tiễn chị.” Viên Cổn Cổn vô cùng thân thiết dắt tay ra cửa.

      Sau khi tiễn Thẩm Thấm , Viên Cổn Cổn tới phòng sách, gõ gõ cửa, tiếng lạnh lùng truyền ra cửa “Vào .”

      Viên Cổn Cổn đẩy cửa ra vào.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , gì.

      “Thiếu gia, còn tức giận sao?” Viên Cổn Cổn giọng .

      Hắc Viêm Triệt vẫn để ý .

      “Thiếu gia, đừng tức giận, còn tức giận tôi chết đói.” Viên Cổn Cổn giọng thào.

      Đúng lúc này, giống như để chứng minh dối, bụng của lại phối hợp vang lên.

      Hắc Viêm Triệt nhíu mày lạnh giọng “Tới đây.”

      Viên Cổn Cổn đến trước mặt , ủy khuất nhìn .

      Hắc Viêm Triệt bế lên đùi, sờ sờ bụng ràng là dẹp lép của , vui “Đói bụng sao ăn?”

      “Là cho tôi ăn.” Viên Cổn Cổn cũng sờ sờ bụng, ngẩng đầu nhìn .

      “Tôi cho em ăn lúc nào?” Hắc Viêm Triệt véo bên tai trái của , lạnh giọng .

      “A…” Sáng nay, lúc ở trong phòng tắm, quên sao?” Viên Cổn Cổn bị đau khuôn mặt nhắn nhăn lại, ủy khuất meo meo.
      Last edited by a moderator: 3/5/15
      miu901, nhoxbinaAndrena thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: véo tôi đau!

      "Tôi chỉ cho em ăn bữa sáng, tôi cho em ăn cơm trưa lúc nào? Con bé ú em chỉ có nhiều thịt mà có đầu óc, đói chết cũng đáng đời!" Hắc Viêm Triệt rống lớn lên, còn tăng thêm sức tay.

      "A. . . . . . Đừng véo, sắp rớt ra rồi." Viên Cổn Cổn đau đến khuôn mặt nhắn đều nhăn lại chỗ.

      Hắc Viêm Triệt nới tay, lạnh giọng "Cút ăn , chướng mắt."

      Viên Cổn Cổn bịt lấy lỗ tai, đáng thương tội nghiệp nhìn "Tôi chờ cùng ăn bữa tối, đừng tức giận."

      " cần em chờ, cút ăn." Hắc Viêm Triệt đẩy xuống khỏi đùi mình, nhìn nửa.

      Viên Cổn Cổn đơn nhìn chút, ra khỏi phòng sách.

      11 giờ tối, Viên Cổn Cổn tắm rửa xong, nhìn nhìn gương mặt Hắc Viêm Triệt chút biểu cảm xem tài liệu ở giường, giọng "Thiếu gia, tôi lấy chút đồ lập tức quay lại được ?"

      Hắc Viêm Triệt để ý , lẳng lặng xem tài liệu.

      Viên Cổn Cổn vui vẻ ra khỏi phòng, lúc sau lại vui vẻ trở về, còn ôm ga trải giường, chăn và gối đầu.

      Hắc Viêm Triệt buông tài liệu xuống, nhàn nhạt nhìn .

      Viên Cổn Cổn trải ga trải giường lên đất, cách giường lớn rất gần, để gối đầu xuống trải chăn xong, sau đó nhìn Hắc Viêm Triệt giọng "Thiếu gia ngủ ngon." xong, chui vào chăn, nhắm hai mắt xinh đẹp lại.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bắt đầu nổi giận, chuẩn bị ngủ ở đất lâu dài hả ? Đến bây giờ còn biết mình chọc cái gì?

      "Tôi cho em ngủ rồi sao?" Tiếng lạnh lùng truyền vào lỗ tai Viên Cổn Cổn.

      Viên Cổn Cổn mở to mắt, bất đắc dĩ đứng dậy nhìn vẻ mặt khó coi của Hắc Viêm Triệt.

      "Em sợ nửa đêm tôi đứng lên giẫm chết em sao?" Hắc Viêm Triệt cười lạnh .

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn vị trí mình trải ga, lại nhìn nhìn vị trí giường lớn của , sau đó ngồi xổm xuống xê dịch chỗ của mình cách xa giường lớn của , ngẩng đầu lộ ra nụ cười ngọt ngào với "Cám ơn thiếu gia nhắc nhở, vẫn là thông minh."

      Hắc Viêm Triệt chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên đỉnh đầu, rống lớn tiếng "Tới đây!"

      Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, đứng ở tại chỗ.

      Hắc Viêm Triệt xuống giường ôm lên, ném lên giường, hung hăng "Em là ngu ngốc nhất tôi từng gặp!"

      Viên Cổn Cổn nặng nề té giường, còn đàn hồi lên, đầu hơi choáng váng meo meo "Thiếu gia. . . . . ."

      Hắc Viêm Triệt lên giường đè lên thân thể , cho có cơ hội phản ứng, hôn lên môi đỏ mọng của , sau đó chính là hung hăng ‘chà đạp’ .

      "Ưm . . . . ." Viên Cổn Cổn chỉ phát ra tiếng theo bản năng, hoàn toàn tình huống.

      lúc sau, Hắc Viêm Triệt buông môi ra, nhìn môi trái tim sưng đỏ, mắt to mơ mạng, lớn tiếng "Dùng mũi thở, ngu ngốc."

      Viên Cổn Cổn thở hào hển nhìn , mơ hồ a tiếng.

      Hắc Viêm Triệt gì nhắm chặt mắt lại, xuống khỏi người , xoay người đưa lưng về phía gì.

      Sau khi hơi thở của Viên Cổn Cổn trở lại bình thường, đưa tay kéo kéo quần áo của giọng "Thiếu gia. . . . . ."

      Hắc Viêm Triệt để ý .

      "Thiếu gia. . . . . . Cuối cùng là tức giận cái gì? , tôi sửa." Viên Cổn Cổn giọng meo meo.

      Hắc Viêm Triệt bốc lửa lớn xoay người hung hăng trừng mắt nhìn , lạnh giọng "Đừng để tôi nghe được cái tên Na Tịch Thịnh Duệ từ miệng của em nửa."

      " Duệ? Vì sao?" Viên Cổn Cổn hiểu, nhìn .

      Hắc Viêm Triệt vươn tay dùng sức véo mặt , lạnh giọng "Câm miệng, cho em gọi ta."

      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn đau kêu ra tiếng, vươn tay lôi kéo tay của .

      "Nhớ chưa?" Hắc Viêm Triệt nghiến răng nghiến lợi .

      Khuôn mặt Viên Cổn Cổn khóc ra nước mắt, gật gật đầu.

      Hắc Viêm Triệt buông mặt ra, lửa giận vẫn chưa tan liền véo mạnh hai cái lên mông .

      Viên Cổn Cổn kêu rên hai tiếng, tay che mặt tay che mông xê dịch về sau, nhìn bằng đôi mắt ngập nước điềm đạm đáng .

      "Nhìn cái gì!" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      Viên Cổn Cổn cúi đầu quay lưng lại chuyện nửa.

      Hắc Viêm Triệt vui kéo qua, lại thấy nước mắt chảy xuống khuôn mặt , trong lòng đau nhói, lớn tiếng "Khóc cái gì!"

      Viên Cổn Cổn lau nước mắt, gì, chỉ là từng giọt nước mắt vẫn chảy ra từ trong hốc mắt, lau cũng hết.

      " cho khóc!" Hắc Viêm Triệt phiền chán rống lên.

      Lòng bàn tay của Viên Cổn Cổn che hết hai mắt của mình, giọng meo meo " luôn khi dễ tôi."

      Hắc Viêm Triệt ôm vào trong ngực, lạnh giọng "Vậy cũng cho khóc."

      Nghe vậy, Viên Cổn Cổn khóc càng đau lòng hơn, nức nở rầu rĩ cực kỳ đáng thương.

      Hắc Viêm Triệt nhíu mày, ôm gì.

      " véo tôi đau. . . . . ." Viên Cổn Cổn khóc meo meo , nghe qua rất giống là làm nũng.

      "Đáng đời!" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt , vươn tay nhàng xoa xoa mông của .

      Viên Cổn Cổn giật giật, đối với đụng chạm của thành thói quen cũng cứng ngắc nửa.

      " cho nhắc tới ta nửa." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      "Ai?" Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt bị nước mắt xối rửa đặc biệt sáng ngời nhìn .

      "Na! Tịch! Thịnh! Duệ!" Hắc Viêm Triệt nặng nề từng chữ.

      "Vì sao?" Viên Cổn Cổn nhăn mày lại, hơi đồng ý.

      "Đừng nhảm nhiều như vậy! Tôi cho là cho!" Hắc Viêm Triệt vui .

      Viên Cổn Cổn chép chép miệng, gì.

      "Có nghe thấy ?" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      Viên Cổn Cổn tình nguyện gật gật đầu.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 58: Tôi cần nước miếng, tôi muốn bánh ngọt!

      Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng đáng thương tội nghiệp của , nhàn nhạt hỏi "Thích giáo hôm nay ?"

      "Thích, chị ấy cho tôi ăn chocolate." Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, nở nụ cười.

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, lau nước mắt còn sót lại mặt " ấy cho em ăn em thích sao?"

      "Cũng thích." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, giọng .

      "Ngu ngốc." Hắc Viêm Triệt ôm sát , vuốt mái tóc dài của .

      Viên Cổn Cổn nghe nhịp tim của , ngáp cái, giọng hỏi "Thiếu gia, tôi có thể ngủ chưa?"

      "Ừ." Hắc Viêm Triệt tắt đèn, sờ sờ mặt "Ngủ ."

      Viên Cổn Cổn tự nhiên ôm eo của , nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.

      Hắc Viêm Triệt hôn lên cái trán của , vỗ về lưng của , trong mắt là cưng chiều dịu dàng hiếm thấy.

      Từng ngày trôi qua, mỗi ngày ngoại trừ học thời gian khác Viên Cổn Cổn luôn dính ở bên cạnh Hắc Viêm Triệt, đám người giúp việc trong nhà họ Hắc cũng hoảng sợ khi thấy thiếu gia mặt lạnh ôm Viên Cổn Cổn đáng tới lui, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng bé kêu đau và nức nở, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng rống dữ tợn của thiếu gia nóng nảy, nhưng cuộc sống trôi qua rất phong phú, nhà họ Hắc cũng còn chìm trong khí nặng nề nửa.

      Năm giờ chiều, Viên Cổn Cổn tiễn Thẩm Thấm xong đến phòng sách, người chưa tới tiếng kêu to tới trước "Thiếu gia!"

      Hắc Viêm Triệt buông tài liệu trong tay chờ người nào đó phá cửa mà vào.

      Quả nhiên, cửa được mở ra , Viên Cổn Cổn Cổn vọt tới bên người Hắc Viêm Triệt, kéo tay của vui vẻ "Đến giờ ăn bánh ngọt, thôi, nhanh chút , thiếu gia."

      Hắc Viêm Triệt trở tay liền ôm vào trong lòng, nhàn nhạt "Gấp cái gì."

      "Muốn ăn." Viên Cổn Cổn nhìn bằng vẻ mặt mong đợi.

      Hắc Viêm Triệt kìm chặt cái ót của , hôn lên môi đỏ mọng của .

      "Ưm. . . . . ." Viên Cổn Cổn ngẩn người, mặt hơi đỏ đẩy ra, khóe mắt nhìn nhìn Nhã Tư đứng ở bên.

      Hắc Viêm Triệt kìm chặt bàn tay an phận của , tùy tiện cướp đoạt "bánh ngọt" thuộc về .

      Vừa hôn xong, Viên Cổn Cổn vẫn thở hổn hển giống như trước đây, vẻ mặt ngốc nghếch tình hình, ngơ ngác nhìn .

      Hắc Viêm Triệt tà mị liếm chỉ bạc ở khóe miệng , cắn cái lên môi sưng đỏ vừa được thương.

      Viên Cổn Cổn đỏ mặt, nuốt nước miếng cái, còn phát ra tiếng ùng ục.

      Hắc Viêm Triệt hài lòng nhìn , nhàn nhạt "Cho em ăn."

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, lập tức "Tôi cần nước miếng, tôi muốn bánh ngọt!"

      Hắc Viêm Triệt vui nhếch mày kiếm, bóp chặt mặt của lạnh giọng " cho."

      Viên Cổn Cổn nhìn , rất ràng là vui.

      Hắc Viêm Triệt nhìn lại , vẻ mặt em muốn thế nào.

      Viên Cổn Cổn chép chép miệng, đột nhiên vươn tay mở ngăn kéo của , hộp chocolate đóng gói đẹp đẽ lẳng lặng nằm ở đó, chỉ thấy vươn tay muốn cầm lấy, ‘bốp’ tiếng, tay bé của người nào đó bị đánh trúng.

      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn bị đau kêu tiếng rụt tay về.

      "Lá gan trở nên lớn rồi, còn dám trộm đồ?" Hắc Viêm Triệt cười lạnh nhìn .

      "Đây vốn là của tôi, là vú Bạch tặng cho tôi ." Viên Cổn Cổn sờ sờ tay bé bị đánh đến hồng hồng, ủy khuất .

      "Toàn thân cao thấp người em có chỗ nào phải là của tôi?" Hắc Viêm Triệt hỏi lại

      Viên Cổn Cổn chép chép miệng, giọng meo meo "Tôi là của , chocolate là của tôi."

      "Em tư cách bàn điều kiện với tôi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      "Tôi muốn ăn. . . . . . Đây là vú Bạch cho tôi , là của tôi, là của tôi." Viên Cổn Cổn muốn đưa tay tới lấy, nhưng là nhìn nhìn vẻ mặt vui của Hắc Viêm Triệt, chỉ có thể dừng ở nửa đường, nóng vội sắp khóc.

      " cho ăn." Hắc Viêm Triệt xấu xa đóng ngăn kéo lại, nhìn ‘ánh mắt mong đợi’ của .

      Viên Cổn Cổn nhìn ngăn kéo bị đóng lại, sốt ruột "Tôi muốn ăn bánh ngọt!"

      " cho."

      " giữ lời, sau khi tan học tôi có thể ăn bánh ngọt." Viên Cổn Cổn bất mãn lớn tiếng .

      "Em dám lớn tiếng với tôi?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, vẻ mặt em thử lại xem.

      Viên Cổn Cổn Cổn nhìn , giận dỗi lấy tay che mắt lại.

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, để ý đến .

      Đột nhiện Viên Cổn Cổn cảm thấy co rút, vươn tay che bụng, nét mặt rất đau đớn.

      "Thế nào? ăn bánh ngọt liền phát độc?" Hắc Viêm Triệt trào phúng .

      Viên Cổn Cổn nhìn , lắc lắc đầu, thầm "Đau. . . . . ."

      Hắc Viên Triệt nhìn khuôn mặt nhắn của trong phút chốc trắng bệch, thu lại dáng vẻ đùa giỡn, có chút sốt ruột "Sao vậy?"

      Viên Cổn Cổn cảm giác dưới người mình có thứ gì đó chảy ra, đau đến cuộn mình lại.

      Hắc Viêm Triệt ngửi thấy mùi máu tươi, lớn tiếng "Sao vậy? chuyện với em đấy."

      Mặt Viên Cổn Cổn như đưa đám, biết nên như thế nào.

      "Gọi bác sĩ!" Đột nhiên Hắc Viêm Triệt rống to với Nhã Tư đứng ở bên.

      Nhã Tư vội vàng chạy ra ngoài.

      "Đừng. . . . . ." Viên Cổn Cổn kéo lấy quần áo của , lắc lắc đầu.

      "Đừng nhảm." Hắc Viêm Triệt lớn tiếng quát, ôm chạy về phòng.

      Trong phòng, Hắc Viêm Triệt kéo mở quần áo của , sốt ruột muốn tìm nơi phát ra mùi máu tươi.

      "Thiếu gia. . . . . . Làm gì vậy. . . . ." Viên Cổn Cổn cuộn thân thể mình lại, yếu ớt .

      "Em bị thương ở đâu?" Hắc Viêm Triệt lớn tiếng .

      " có." Viên Cổn Cổn nhăn khuôn mặt nhắn lại, hiểu lý do.
      nhoxbina thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 59: Đừng đánh thức ấy!

      Edit : babynhox

      "Còn dám có, người em có mùi máu tươi." Hắc Viêm Triệt sốt ruột rống lên.

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, ngơ ngác nhìn .

      " mau!" Hắc Viêm Triệt nóng nảy đấm mạnh xuống giường lớn.

      Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, ngập ngừng "Tôi. . . . . . Tôi đến kỳ kinh nguyệt rồi."

      Hắc Viêm Triệt sửng sốt, cứng ngắc tại chỗ.

      Viên Cổn Cổn nhăn mày lại, co rút lại thành vòng tròn, đau đến kêu ra tiếng.

      "Vậy làm sao bây giờ?" Hắc Viêm Triệt phản ứng kịp, nhìn bộ dáng đau đớn của có chút trở tay kịp.

      "Vú Bạch, gọi vú Bạch đến . . . . . ." Viên Cổn Cổn giọng .

      Trong phút chốc Hắc Viêm Triệt liền di chuyển biến mất trước mắt , vú Bạch nhanh chóng xuất ở trong phòng.

      "Đến đây, Cổn Cổn ăn hết ." Bạch quản gia nâng Viên Cổn Cổn cuộn mình thành vòng tròn ở giường dậy, đúc hai viên thuộc mày trắng vào trong miệng cọ, cầm lấy ly nước đưa đến bên miệng có.

      "Vú Bạch. . . . . ." Viên Cổn Cổn nuốt viên thuốc vào, đầu đầy mồ hôi lạnh gọi .

      "Đừng sợ, có chuyện gì , chúng ta vào phòng tắm." Bạch quản gia giọng an ủi, đỡ vào phòng tắm.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng của , lo lắng yên tới lui ở trong phòng, đến khi Bạch quản gia đỡ ra, tiến lên ôm lấy , đặt giường, giọng hỏi "Tiểu Bàn, thế nào rồi?"

      "Đau. . . . . ." Viên Cổn Cổn khóc nức nở phun ra chữ.

      "Vú Bạch! ấy đau!" Hắc Viêm Triệt nhìn Bạch quản gia, sốt ruột rống lên.

      "Thiếu gia ngài đừng sốt ruột, tôi lấy túi nước ấm đến." Bạch quản gia khom lưng xoay người ra khỏi phòng.

      Hắc Viêm Triệt mắng tiếng, lên giường ôm vào trong lòng, nhàng vuốt ve bụng của giọng "Đợi lát có gì nửa" Từ trước đến giờ đều biết, phụ nữ đến kỳ kinh nguyệt lại đau đớn như vậy.

      Viên Cổn Cổn phát ra tiếng rên rất , ru rú ở trong lòng ra lời.

      lúc sau Bạch quản gia đến, tay cầm túi nước ấm tay bưng cái khat, đưa túi nước ấm cho Hắc Viêm Triệt, nhàn nhạt "Thiếu gia, để cái này lên bụng dưới của con bé."


      Hắc Viêm Triệt nhận lấy túi nước ấm, làm theo lời bà .

      Bạch quản gia bưng chén khay, đến bên giường giọng "Cổn Cổn, uống chút canh đậu hủ rau chân vịt ."

      "Để tôi." Hắc Viêm Triệt lấy chén trong tay Bạch quan gia, múc muỗng đưa tới bên miệng thổi nguội rồi đúc vào miệng Viên Cổn Cổn.

      Sau khi uống chén canh, sắc mặt Viên Cổn Cổn hơi tốt lên điểm, nhưng bộ dáng vẫn rất khó chịu.

      "Sau đó sao?" Hắc Viêm Triệt đưa chén cho Bạch quản gia, nhàn nhạt hỏi.

      "Chú ý giữ ấm, để con bé ngủ." Bạch quản gia nhìn nhìn bộ dáng tinh thần tốt của Viên Cổn Cổn, nhàng .

      " biết, xuống ." Hắc Viêm Triệt vuốt ve tóc của , ra lệnh.

      "Thiếu gia, bác dĩ đến, có muốn mời ông ta vào hay ?" Bạch quản gia giọng hỏi.

      Hắc Viêm Triệt lắc lắc đầu"Thôi, kêu ông ta ."

      "Vâng" Bạch quản gia khom lưng xoay người rời khỏi phòng.

      Hắc Viêm Triệt ôm Viên Cổn Cổn nằm ở giường, đắp chăn xong gắt gao ôm .

      "Thiếu gia. . . . . . Khó chịu. . . . . . Đau." Viên Cổn Cổn vùi mặt ở trong lòng Hắc Viêm Triệt, khóc nức nở thầm , đến đây lâu như vậy, bình thường lúc đau bụng kinh đều là vú Bạch chăm sóc cho , đúng lúc mấy ngày đó lại thấy mặt , có người nhà thương, cắn chặt răng qua, nhưng bây giờ ôm , biết vì sao trong lúc vô tình muốn làm nũng, giống như muốn đòi hỏi thương cưng chiều vậy.

      " chút đau nửa." Hắc Viêm Triệt vỗ phía sau lưng của , giọng rất rất .

      "Ừm. . . . . ." Viên Cổn Cổn mơ màng lên tiếng, dưới vỗ về nhàng của , ý thức dần dần mơ hồ.

      Hắc Viêm Triệt nghe thấy tiếng hít thở đều đều của thở phào nhõm, lau mồ hôi lạnh trán , cực kỳ đau lòng. . . . . .

      Ban đêm.

      Trong bóng đêm, đột nhiên Hắc Viêm Triệt mở mắt tím ra, giọng "Các người đến làm gì?"

      "Cổn Cổn, tiểu Cổn Cổn của dì." giọng nữ dễ nghe truyền đến, nghe ra được rất hưng phấn.

      Viên Cổn Cổn giật giật yên, phát ra tiếng ngâm rất .

      Hắc Viêm Triệt vội vàng vuốt lưng của , giọng "Đừng đánh thức ấy, ra ngoài ."

      "Của mẹ. . . . . . Ưm. . . . . ." Giọng nữ dễ nghe còn muốn thêm cái gì, nhưng bị người ta bụm miệng nửa đường, đưa ra phòng.

      Hắc Viêm Triệt nhàng vỗ về sống lưng của Viên Cổn Cổn, xác định ngủ say, tay chân nhàng buông ra, ra khỏi phòng.

      "Cổn Cổn của em ở bên trong!" Khấu Lê Lạc vui kéo bàn tay của Hắc Viêm Tước che miệng bà ra, tức giận .

      "Con bé cũng phải của em." Hắc Viêm Tước cười khẽ .

      "Là của em, con dâu của em." Khấu Lê Lạc nhìn ông, vẻ mặt đắc ý.

      "Các người có gì dạy bảo?" Hắc Viêm Triệt ra cửa phòng, lạnh lùng .

      "Triệt nhi, con dâu của mẹ đáng ? Rất đáng ?" Khấu Lê Lạc vui vẻ nhìn , vẻ mặt như khen ngợi nhân vật quan trọng.

      Hắc Viêm Triệt nhìn lại bà, gì.

      "Con để cho con bé ngủ cùng?" Hắc Viêm Tước cười .

      " được sao?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm.

      Khấu Lê Lạc ngẩn người giống như chợt nhớ đến cái gì khẽ hô lên "Vì sao Cổn Cổn có thể tùy ý chạm vào con?"

      "Mẹ tiếng chút." Hắc Viêm Triệt vui nhìn bà.

      Khấu Lê Lạc ủy khuất nhìn , giọng "Có vợ cần mẹ."

      "Từ trước đến giờ chưa từng cần." Hắc Viêm Triệt cười lạnh vén vén tóc trắng của mình khác gì bà.

      Khấu Lê Lạc chép chép miệng, làm ổ ở trong lòng Hắc Viêm Tước.

      "Con thua." Hắc Viêm Tước ôm vợ của mình, nhàn nhạt .
      trthuy thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 60: Thức ăn gia súc của heo?

      Edit : babynhox

      Đôi mắt tím của Hắc Viêm Triệt híp híp lại, gì.

      "Triệt nhi, mẹ muốn có cục cưng, khi nào con sinh cho mẹ?" Khấu Lê Lạc vui vẻ hỏi.

      "Muốn tự mình sinh, cha có thể cho mẹ." Hắc Viêm Triệt cười lạnh tiếng, nghe ra được tâm trạng vô cùng tốt.

      Khấu Lê Lạc sửng sốt, đỏ mặt.

      "Tiểu giặc lùn, chúng ta thôi, có người bị đạp trúng đuôi rồi." Hắc Viêm Tước cười cười, con ngươi màu xám bạc khiêu khích nhìn con trai lớn tính tình cổ quái của mình.

      "Em còn chưa gặp Cổn Cổn. . . . ."

      Khấu Lê Lạc tách ra muốn vào cửa, tiếc rằng Hắc Viêm Triệt lại bị che ở trước mặt, vẫn nhúc nhích.

      " ấy khó chịu, mẹ đừng làm phiền ấy." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      Khấu Lê Lạc ngẩn người, giọng " có gì chứ?"

      "Ừm."

      Edit : babynhox Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      " Triệt nhi, chúng ta có nghe chuyện của Ký Dao, lần này đến chính là muốn với con buông tha cho con bé , con bé chỉ là có ý nghĩ sai chút." Khấu Lê Lạc nhìn , trong giọng có cầu xin.

      "." Hắc Viêm Triệt phun ra chữ ngắn gọn.

      "Mẹ nhìn con bé trưởng thành, có thể xem như vì vậy mà tha thứ cho con bé lần ?" Khấu Lê Lạc hơi sốt ruột .

      "." Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm.

      "Vậy có thể xem như là vì mẹ đưa Cổn Cổn đến bên cạnh con?" Khấu Lê Lạc khẽ

      Hắc Viêm Triệt nhìn bà, gì.

      "Có thể ?" Khấu Lê Lạc hỏi lại.

      " có lần thứ hai." Hắc Viêm Triệt hất mặt, lạnh lùng trả lời.

      "Ừ, mẹ bảo đảm!" Khấu Lê Lạc vui vẻ giơ tay lên làm động tác thề.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bà, gì.

      "Tiểu giặc lùn, về thôi." Hắc Viêm Tước nhàn nhạt .

      Edit : babynhox Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      Khấu Lê Lạc nhìn nhìn ông, lại nhìn về phía con trai của mình, giọng "Triệt nhi, có thể ôm ?"

      Hắc Viêm Triệt nhìn bà, ừ tiếng.

      Khấu Lê Lạc vươn tay ôm lấy , dịu dàng "Đối xử với Cổn Cổn tốt, con hạnh phúc giống mẹ."

      Hắc Viêm Triệt để mặc bà ôm , gì, kiềm chế phản ứng khó chịu của minh.

      Hắc Viêm Tước vui kéo vợ của mình lại, câu, vù cái liền biến mất ở trước mắt .

      Edit : babynhox Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      Hắc Viêm Triệt xoay người vào phòng, nhàng leo lên giường, ôm Viên Cổn Cổn ngủ say vào trong lòng, hôn lên cái trán của , Viên Cổn Cổn, tôi vì em mà thua tự do, cho dù thế nào em cũng là của tôi, cũng chạy thoát.

      Sáng sớm, Viên Cổn Cổn thức dậy, giật giật cơ thể va chạm vào vật thể hình gậy cứng rắn, luyện thành thói quen nên vừa mở mắt liền gọi ngọt ngào "Thiếu gia, thứ đó của đụng tôi."

      Hắc Viêm Triệt mở mắt, vui nhìn .

      Viên Cổn Cổn dụi dụi mắt ôm cổ của giọng meo meo "Cứng cứng."

      Hắc Viêm Triệt chịu đựng cơn tức, nhàn nhạt "Còn đau ?"

      "Còn chút, nếu cho tôi ăn chocolate đau nửa." Viên Cổn Cổn cười ngây ngô vùi mặt vào ngực của .

      Hắc Viêm Triệt nghĩ ngợi liền đánh vào mông cái, tiếng 'bốp' rất thanh thúy.Edit : babynhox Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn tê rần, buông tay ôm ra, ngẩng đầu chống lại ánh mắt vui của .

      "Còn muốn sao?" Hắc Viêm Triệt cười lạnh nhìn .

      Viên Cổn Cổn che mông của mình lại, lắc lắc đầu.

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, xuống giường vào phòng tắm.

      Viên Cổn Cổn nằm ở giường muốn di chuyển.

      lúc sau Hắc Viêm Triệt bế lên vào phòng tắm, Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt, sau đó nhìn Hắc Viêm Triệt giọng "Thiếu gia, hôm nay cũng phải học sao?"Edit : babynhox Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      "." Hắc Viêm Triệt ôm rửa mặt xong, ra khỏi phòng tắm, đặt giường.

      "Tôi có thể ngủ ?" Mắt của Viên Cổn Cổn sáng lên, vui vẻ đều viết ở mặt.

      "Ừ." Hắc Viêm Triệt đắp chăn cho xong, mở TV.

      "Có thể ăn đồ ăn vặt ?" Viên Cổn Cổn giữ chặt tay cười đến khuôn mặt sáng lạn.

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, gì.

      " thể sao?" Viên Cổn Cổn nhìn vẻ mặt của , giọng hỏi.

      "Em ?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nhìn .

      "Có thể!" Viên Cổn Cổn cười dùng hết sức lớn tiếng ,.

      "Chúc mừng em, nhắm mắt lại tiếp tục nằm mơ ." Hắc Viêm Triệt cười lạnh, ra cửa.

      "Thiếu gia đâu vậy?" Viên Cổn Cổn muốn xuống giường theo .

      "Nằm đó, dám xuống nửa liền bóp chết em." Hắc Viêm triệt quay đầu lạnh giọng .

      Viên Cổn Cổn lùi chân muốn xuống giường về, nhìn theo bóng rời khỏi căn phòng.

      lúc sau, Hắc Viêm Triệt bưng cái khay vào phòng.

      "Thiếu gia?" Viên Cổn Cổn người đàn ông xinh đẹp quay lại, giọng gọi.

      Hắc Viêm Triệt để cái khay ở đầu giường, cầm lấy ly thủy tinh khay đưa cho , gì. Edit : babynhox Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      Viên Cổn Cổn nhận lấy ly sữa đưa tôi, ùng ục ùng ục uống đến ngược đáy lên trời.

      Hắc Viêm Triệt lấy ly tay về, để xuống khay, lại bưng cái chén khay lên, múc muỗng để bên miệng thổi.

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn thứ trong chén, giọng meo meo "Đây là cái gì?" Edit : babynhox Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      "Thức ăn gia súc của heo." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, ngơ ngác nhìn .

      Hắc Viêm triệt đưa muỗng đến bên miệng , nhàn nhạt "Há mồm."
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      miu901, trthuynhoxbina thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :