1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 51: cho phép vào phòng bếp nữa!

      Phòng sách

      "Người đâu?" Hắc Viêm Triệt xem tài liệu trong tay cũng ngẩng đầu lên, hỏi.

      " xin lỗi chủ nhân, ta chạy." Nhã Tư cúi đầu, giọng trả lời.

      "Hả? Chạy?" Hắc Viêm Triệt cười lạnh tiếng, ngẩng đầu nhìn ta.

      "Đúng vậy, xin chủ nhân trách phạt."

      "Nhã Tư, các sống quá lâu rồi, già nhưng cũng dùng được nửa." Hắc Viêm Triệt bỏ tài liệu xuống, nhàn nhạt .

      Nhã Tư hoảng sợ, muốn cái gì đó cửa mở ra, Viên Cổn Cổn ôm Tiểu Viên hói đầu vội vàng chạy tới bên cạnh Hắc Viêm Triệt, sốt ruột "Thiếu gia xem, Tiểu Viên bị hói đầu rồi, có phải là bị bệnh hay ? Làm sao bây giờ?"

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, nhìn lạnh giọng " cần gõ cửa?"

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, ôm Tiểu Viên xoay người tới cửa.

      "Đứng lại!" Hắc Viêm Triệt vui quát khẽ.

      Viên Cổn Cổn xoay người nhìn , trong mắt có uất ức.

      " đâu?"

      " ra gõ cửa lại." Viên Cổn Cổn nhìn bằng vẻ mặt đương nhiên.

      Hắc Viêm Triệt hít sâu hơi, nhìn bắt đầu lấy hơi, đột nhiên hét lớn tiếng"Buông nó ra!"

      Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, đặt Tiểu Viên ở trong lòng lên đất, rồi sau đó lo lắng xoắn ngón tay.

      "Tới đây." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn tới bên cạnh , hai tay che đầu của mình meo meo "Đừng đánh tôi."

      Hắc Viêm Triệt vươn tay kéo cái liền ngã ngồi vào đùi , thấp thỏm lo sợ nhìn .

      Hắc Viêm Triệt hung hăng véo cái ở mông , Viên Cổn Cổn khẽ kêu tiếng, mặt đỏ giọng "Đừng. . . . . . Nhã ở đây. . . . . ."

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn Nhã Tư đứng ở cách đó xa, gì.

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Nhã Tư, lại nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt, giọng hỏi"Thiếu gia, vì sao Á ở đây?"

      "Mắc mớ gì đến em?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn .

      Viên Cổn Cổn nhép nhép miệng, thào "Hỏi câu cũng cho. . . . . ."

      " cho." Hắc Viêm Triệt thính tai nghe được, đưa tay véo mặt của .

      "A. . . . . . chút. . . . . ." Viên Cổn Cổn bị đau nhăn mày lại, đáng thương tội nghiệp nhìn .

      Nhã Tư nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt, nhàng thở ra, may mắn là Cổn Cổn đến đây

      "Thiếu gia, Tiểu Viên nó. . . . . ."

      " chết được." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt cắt ngang lời của cơ

      Viên Cổn Cổn xoa xoa thân khuôn mặt bị véo đến hồng của mình, rầu rĩ nhìn .

      Hắc Viêm Triệt sờ sờ tóc của , vui "Sao lại ướt?"

      "Tôi vừa tắm rửa gội đầu, còn thơm ngào ngạt đấy." Viên Cổn Cổn đắc ý kề sát cổ vào người , giống như mình làm chuyện gì tài giỏi lắm.

      Hắc Viêm Triệt cắn cái ở cổ của , nhàn nhạt " sấy khô."

      Viên Cổn Cổn rụt rụt cổ, đỏ mặt "Tôi phải nấu cơm trưa."

      " cần em nấu." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      "Vì sao?" Viên Cổn Cổn hiểu nhìn .

      "Khó ăn." Hắc Viêm Triệt cầm lấy cà phê bàn uống ngụm.

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, đơn cúi đầu, biết vì sao câu khó ăn này từ miệng ra, lại làm cho rất đau, sở trường duy nhất của cũng bị gạt bỏ rồi. . . . . .

      "Sau này cũng cho phép vào phòng bếp nửa." Hắc Viêm Triệt nâng cằm lên, lạnh giọng .

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn , buồn bã gật gật đầu.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng đơn của , trong lòng bắt đầu nỡ, ôm đứng dậy ra phòng sách, tới cửa dừng lại nhàn ra lệnh cho Nhã Tư ở phía sau " tìm, tìm được mới thôi."

      "Dạ, chủ nhân." Nhã Tư cung kính cong người.

      Hắc Viêm Triệt nhìn ta, ôm Viên Cổn Cổn tới phòng của .

      Viên Cổn Cổn nhìn Hắc Viêm Triệt từ trong gương, sấy tóc cho đấy, ngón tay dài đẹp, lướt qua mái tóc làm cho cảm thấy rất thoải mái, người nào đó xem nhìn đến ngây người có ý thức.

      Hắc Viêm Triệt tắt máy sấy tóc, nhìn nhìn vẻ mặt ngây ngốc của , lấy lược gõ gõ đầu , nhàn nhạt "Tự mình chải đầu."

      Viên Cổn Cổn nhận lấy cái lược, tự chải mái tóc dài của mình.

      "Bắt đầu từ ngày mai có người đến dạy học cho em." Hắc Viêm Triệt lấy bình nước từ tủ lạnh, trở lại bên cạnh nhàn nhạt .

      "Học cái gì?" Viên Cổn Cổn giọng hỏi.

      "Công việc thư ký." Hắc Viêm Triệt uống môt ngụm nước, bế lên rồi mình cũng ngồi xuống.

      "Công việc của thư ký sao?" Viên Cổn Cổn nhìn xác định .

      "Ừ."

      "Vì sao?" Viên Cổn Cổn hiểu gãi gãi đầu.

      " vì sao." Hắc Viêm Triệt nắm tóc lên chơi đùa.

      "Vậy sau khi học xong sao?" Viên Cổn Cổn giọng hỏi.

      "Làm thư ký." Hắc Viêm Triệt cho ánh mắt lạnh lùng, nhìn ra được bên trong đó là khinh thường chỉ số thông minh của .

      "Làm thư ký của ai?" Viên Cổn Cổn nhép nhép miệng, bởi vì ánh mắt khinh thường của .

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , lựa chọn coi thường ngớ ngẩn ngốc nghếch này.

      "Của ?"Viên Cổn Cổn thử hỏi.

      "Còn hỏi mấy câu thừa nửa liền cắn chết em." Hắc Viêm Triệt nhìn có chút kiên nhẫn.

      Viên Cổn Cổn khẩn trương tay ch cổ, tay phủ lên gò má, nhìn bằng vẻ mặt đề phòng, meo meo "Nếu tôi học xong làm sao bây giờ?"

      "Em ?" Hắc Viêm Triệt lộ ra cười lạnh, nhìn đến lông tơ của Viên Cổn Cổn cũng dựng đứng, . . . . . . có ích sao?
      Last edited by a moderator: 29/9/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 52: Ai quyết định?


      "Nghe đây, đừng để tôi nghe người dạy em em tốt cái gì, nếu em rất thê thảm." Hắc Viêm Triệt vươn tay nhàng vuốt ve cái mông của , Viên Cổn Cổn cứng đờ hoàn toàn.


      " hiểu?" Hắc Viêm Triệt vỗ vỗ mông của , lạnh giọng .


      Viên Cổn Cổn nuốt nuốt nước miếng, cứng ngắc gật gật đầu.


      Hắc Viêm Triệt nhìn , giữ chặt cái ót của , hôn lên môi đáng của .


      "Ưm. . . . ." Viên Cổn Cổn nhìn , nhanh chóng mất khả năng suy nghĩ của mình.


      lúc sau, Hắc Viêm Triệt buông khuôn mặt đỏ bừng của Viên Cổn Cổn ra, nhìn bộ dáng vội vàng thở dốc của , nhàn nhạt "Cái mũi của em dùng để làm gì."


      Viên Cổn Cổn thở hổn hển, đỏ mặt, giọng meo "Để thở."


      "Vậy sao lúc nảy dùng?" Hắc Viêm Triệt vuốt tóc hai bên má ra sau tai của .


      Viên Cổn Cổn sửng sốt, nhìn ngượng ngùng, ngập ngừng "Quên. . . . . ."


      Hắc Viêm Triệt sờ sờ khuôn mặt ửng hồng của , chính là kỳ lạ như vậy, tuy rằng lưu loát nhưng lại làm cho rất thích, vô cùng thích, là vì sao? Hay là đổi lại là những người khác cũng như vậy, nghĩ đến những người khác, Hắc Viêm Triệt nhíu mày, bài xích ý nghĩ này, nghĩ đến phải là quấn quýt miệng lưỡi với liền cảm thấy ghê tởm.


      Viên Cổn Cổn đỏ mặt giọng "Thiếu gia, chúng ta thể như vậy, mẹ tôi . . . . . ."


      "Em là của ai ?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng ngắt lời .


      Viên Cổn Cổn dừng chút, biết trả lời thế nào.


      "Quên rồi hả ?" Hắc Viêm Triệt cười lạnh tiếng, đương nhiên là vui rồi.


      Viên Cổn Cổn nhớ tới chuyện ngày hôm qua ở bệnh viện, vươn tay che mặt và lỗ tai của mình, giọng "Của . . . . . ."


      "Tốt lắm, tôi và mẹ của em ai là người quyết định?" Hắc Viêm Triệt nhìn , lạnh giọng .


      "Đương nhiên là tôi. . . . . ."Theo bản năng Viên Cổn Cổn muốn ra đáp án trong lòng mình, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của Hắc Viêm Triệt, yếu ớt đổi câu trả lời". . . . . . Thiếu gia quyết định."




      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, gì.


      Viên Cổn Cổn nhìn , cười ngây ngốc.


      "Phòng em rối loạn." Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn xung quanh, lạnh giọng .


      Viên Cổn Cổn nhìn theo ánh mắt của , nhìn nhìn phòng của mình, ngượng ngùng đến đỏ mặt.


      " thu dọn đồ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .


      " muốn đưa tôi về nhà sao?" Viên Cổn Cổn vui vẻ nhìn , vẻ mặt hưng phấn.


      Hắc Viêm Triệt nâng tay liền đánh cái vào đầu , lạnh giọng "Nhắc lại về nhà thử xem."


      Viên Cổn Cổn ôm lấy đầu của mình, nhìn uất ức "Vậy thu dọn đồ là muốn đâu?"


      "Chuyển phòng." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .


      "Chuyển đâu?" Viên Cổn Cổn nhìn nhìn phòng của mình, có chút muốn.


      "Phòng ngủ chính." Hắc Viêm Triệt phun ra ba chữ.


      "À." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, sau đó mới chậm chạp phản ứng kịp "Phòng ngủ chính? Phòng ngủ chính là phòng của ."


      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.


      Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, giọng hỏi" muốn đổi phòng với tôi sao?"


      Hắc Viêm Triệt thờ ơ nhìn , hé răng.


      " phải?" Viên Cổn Cổn nhìn ánh mắt của , dò hỏi.


      Hắc Viêm Triệt vẫn nhìn , gì.


      Viên Cổn Cổn cúi đầu, dám mở miệng nửa.


      lúc sau, Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt trả lời "Ở chung."


      "Ở chung? Tôi và sao?" Viên Cổn Cổn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn .




      "Em cứ tiếp tục ngốc nghếch cũng sao." Hắc Viêm Triệt cười lạnh tiếng, vươn tay dùng sức véo mặt .


      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn bị đau kêu ra tiếng, đưa tay đẩy ra.


      Hắc Viêm Triệt nới tay, hài lòng nhìn nhìn vết véo hồng hồng mặt , lạnh giọng "Còn ?"


      Viên Cổn Cổn vuốt khuôn mặt nhắn của mình, theo bước chân của xuống dưới, thu dọn đồ đạc.


      Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của người nào đó, cau mày qua kéo người quỳ ở mặt đất ‘dọn lại’ quần áo lên, nhàn nhạt " cần em dọn, ngu ngốc."


      Viên Cổn Cổn ngẩn người, chép miệng có chút vui.


      Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.


      "Vào ." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .


      Bạch Nhã Tĩnh mở cửa, cung kính khom người"Thiếu gia, cơm trưa chuẩn bị xong rồi."


      "Ừ." Hắc Viêm Triệt kéo Viên Cổn Cổn ra ngoài cửa, lúc tới cửa nhàn nhạt với Bạch Nhã Tĩnh "Thu dọn đồ cho Viên Cổn Cổn, chuyển đến phòng ngủ chính."


      "Dạ" Bạch Nhã Tĩnh cười cười, khom người.


      "Tự tôi dọn. . . . . ." Viên Cổn Cổn kéo kéo quần áo của Hắc Viêm Triệt, giọng .


      "Đừng nhảm." Hắc Viêm Triệt kéo tới nhà ăn.


      Bạch Nhã Tĩnh nhìn theo bóng lưng của bọn họ, nhàng nở nụ cười, thiếu gia thông suốt rồi. . . . . .


      Nhà ăn


      Viên Cổn Cổn nhìn bàn đầy thức ăn đẹp đẽ hơi tự ti, buồn bã gì.


      " xuống ." Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn đám nữ giúp việc đứng ở cách đó xa, nhàn nhạt .


      Đám nữ giúp việc cùng làm động tác khom người xuống, trật tự ra khỏi nhà ăn.


      Hắc Viêm Triệt ôm lấy Viên Cổn Cổn ngồi xuống.


      Viên Cổn Cổn biết vì sao trở nên thích ôm , nhưng chán ghét chút nào, thích ôm, thích ôm ấp của , thích mùi hương người , hơn nữa. . . . . . Chỉ có như vậy, mới có thể cảm thấy cũng có chán ghét .
      Last edited: 2/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 53: Sao mặc quần áo?!


      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn khuôn mặt nhắn có vẻ suy tư của , cầm lấy chén cháo tổ yến đỏ, múc muỗng đưa đến bên miệng , nhàn nhạt "Há mồm."


      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn cháo bốc lên hơi nóng, dùng môi chạm vào thử liền vội vàng lui ra , nóng quá. . . . . . Nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt, tự mình thổi thổi cháo trước mặt, sau đó nuốt vào từng miếng .


      Hắc Viêm Triệt nhếch mày mày kiếm, múc muỗng đưa đến môi mình chạm vào thử, nuốt vào, nóng.


      Viên Cổn Cổn nhìn vẻ mặt của , giọng "Tôi sợ nóng. . . . . ."


      "Phiền phức." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng liếc nhìn cái, lại múc muỗng đưa tới bên miệng thổi thổi sau đó trực tiếp nhét vào trong miệng .


      Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn ăn cháo đúc tới, chén nhanh chóng thấy đáy. Viên Cổn Cổn thở ra, sờ sờ bụng thỏa mãn.


      Hắc Viêm Triệt buông chén, cầm lấy đũa lại bắt đầu đúc dùng cơm.


      Miệng của Viên Cổn Cổn ăn ngừng, lúc sau, " được rồi thiếu gia, sắp căng cứng rồi."


      Hắc Vêm Triệt sờ sờ bụng , cũng gồ lên, vui nhếch mày kiếm, lạnh giọng "No rồi sao em ?"


      Viên Cổn Cổn sờ sờ bụng gồ lên, uất ức meo meo " phải muốn tôi thử trước xem có độc hay sao, đương nhiên là tôi cố gắng ăn nhiều món ăn rồi, đúng sao?"


      Hắc Viêm Triệt ngẩn người, nhìn gì.


      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn , giọng "Muốn tôi đúc ?"


      Hắc Viêm Triệt gì, đưa đũa cho , Viên Cổn Cổn tiếp nhận đũa chọn lựa mấy món thức ăn lúc nảy ăn đúc cho ăn, nét mặt rất nghiêm túc, giống như nhớ lại vừa nảy ăn những món nào.


      Hắc Viêm Triệt nhìn , biết nên cái gì cho tốt, cơm nắm này là đơn thuần đến ngu ngốc.


      Phòng sách


      Viên Cổn Cổn ngồi ở đùi Hắc Viêm Triệt, tay nhàng túm lấy quần áo của , chìm vào giấc ngủ.


      Rốt cuộc Hắc Viêm Triệt cũng biết cơ thể được ‘luyện thành’ như thế nào, vươn tay chọc chọc mặt , nhìn nhăn mày lại, nhắm mắt lại thầm ừ ừ a a, khỏi nở nụ cười, ra. . . . . . Rất đáng .


      Lúc Viên Cổn Cổn thức dậy cũng là 2 giờ chiều, mở to mắt mơ màng, chống lại đôi con ngươi màu tím, "Thiếu gia. . . . . ." Người nào đó gọi đến ngọt ngào.


      "Em rất biết hưởng thụ ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nhìn chút, tiếp tục dời ánh mắt trở lại máy tính.


      Viên Cổn Cổn dụi dụi mắt, giọng " xin lỗi."


      " tới chỗ Bạch quản gia, kêu bà ấy dạy em cách dọn phòng." Hắc Viêm Triệt vỗ vỗ cái mông của , nhàn nhạt .




      "Dạ." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, từ chân trượt dưới, mơ mơ màng màng vào phòng tắm.


      "Trở về." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .


      Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn bước về bên cạnh .


      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bộ dáng chưa tỉnh ngủ của , dùng sức véo cái ở mông của .


      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn hét to tiếng, tỉnh ngủ rồi.


      "Cửa ở đó." Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cánh cửa gỗ lim, nhàn nhạt .


      Viên Cổn Cổn uất ức xoa xoa mông, ra khỏi phòng sách.


      Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng của , nở nụ cười, bé ngớ ngẩn.


      Mười giờ đêm, Viên Cổn Cổn theo Hắc Viêm Triệt từ phòng tập thể thao về phòng ngủ, Viên Cổn Cổn đứng ở trong phòng hơi được tự nhiên, biết nên làm cái gì.


      "Tôi muốn tắm." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .


      "Dạ." Viên Cổn Cổn gật gật đầu.


      Hắc ViêmTriệt nhếch mày kiếm, lại "Tôi muốn tắm."


      Viên Cổn Cổn ngẩn người, giọng đến" , tôi nhìn trộm."


      Hắc Viêm Triệt thể nhịn được nữa, vươn tay gõ đầu lạnh giọng " mở nước!"


      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn khẽ gọi tiếng,nhìn vừa uất ức vừa tức giận, há mồm muốn gì nhưng đôi mắt tím lạnh lùng của , cuối cùng cũng giậm chân chạy vào phòng tắm.


      Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng của , hừ lạnh tiếng, lấy chai nước Bling H2O từ trong tủ lạnh, mở ra uống ngụm, vào phòng tắm.


      Viên Cổn Cổn quỳ mặt đất, tựa vào bên bồn tắm to lớn, sờ sờ đầu của mình, lẳng lặng nhìn nước chảy đầy bồn tắm lớn, đưa tay vào thử thử nước ấm, đè điều khiển từ xa bên cạnh, đứng dậy muốn gọi người đàn ông xinh đẹp xấu tính kia vào, ai ngờ vừa quay người lại. . . . . ."A! ! ! ! ! ! !" Tiếng thét chói tai của người nào đó vang vọng khắp phòng tắm.



      Hắc Viêm Triệt lạnh giọng "Câm miệng."


      Viên Cổn Cổn vội vàng xoay người che mắt, lớn tiếng "Sao mặc quần áo!"


      "Em mặc quần áo tắm?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .


      Khuôn mặt nhắn đỏ bừng của Viên Cổn Cổn cương cứng tại chỗ, biết nên cái gì.


      Hắc Viêm Triệt lạnh nhạt bước vào phòng tắm thủy tinh, tiếng nước truyền đến, Viên Cổn Cổn vẫn là cương cứng tại chỗ biết nên làm cái gì bây giờ.


      Mười phút sau, Hắc Viêm Triệt ra, nhìn nhìn cơm nắm nào đó cương cứng đứng đưa lưng lại với , bước thẳng vào trong bồn tắm lớn.


      Viên Cổn Cổn phát ra tiếng rất , xoay người muốn chạy . . . . . .


      "Đứng lại." Hắc Viêm Triệt lạnh nhạt .


      Viên Cổn Cổn cương cứng ở đó, dám tiếng nào.


      "Trở lại." Giọng của Hắc Viêm Triệt vẫn nhàn nhạt.


      Viên Cổn Cổn ngẩn ngơ, có phản ứng gì.


      "Có nghe thấy ?" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng , rất ràng là vui rồi.


      Viên Cổn Cổn cương cứng trở lại bên bồn tắm lớn, toàn thân cực kỳ cứng ngắc.


      "Mát xa." Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn khuôn mặt nhắn hồng hồng sắp ra máu và đôi mắt nhắm chặt của của , giật giật khóe miệng phun ra hai chữ.
      Last edited: 2/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 54: Dục vọng!

      Viên Cổn Cổn quay mặt, quỳ gối đất, vươn tay ấn lên đầu vai của , sờ soạng huyệt vị từ cổ đến bả vai rồi đến lưng của , nghiêm túc mát xa cho .

      biết qua bao lâu, Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt "Được rồi."

      Viên Cổn Cổn rụt tay về nhàng thở ra, cảm thấy mình cũng sắp bị ngạt thở rồi.

      Hắc Viêm Triệt từ trong bồn tắm đứng dậy, ra ngoài dùng khăn tắm lau chùi thân thể, lưu loát mặc áo ngủ vào, kéo Viên Cổn Cổn ngồi lỳ đất lên, nhìn nhìn khuôn mặt nhắn ửng hồng của , nhàn nhạt "Muốn tôi tắm cho em ?"

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, đầu lắc như người cắn thuốc*.

      *cắn thuốc : uống thuốc có chất kích thích.

      "Em khẳng định?" Hắc Viêm Triệt kìm chặt đầu của , kề sát mặt .

      Viên Cổn Cổn nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng lớn trước mắt, tim đập phịch phịch, giống như sắp nhảy ra từ trong cổ họng vậy.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt của , buông ra xoay người ra khỏi phòng tắm, để lại Viên Cổn Cổn hai chân tê liệt ngu ngơ ngồi sững ở mặt đất, đưa tay đè ngực trái của mình lại, muốn để nhịp tim đập trở lại tốc độ bình thường.

      Hắc Viêm Triệt tựa vào đầu giường xem TV, nhớ tới nét mặt hồng hồng của , khỏi giật giật khóe miệng.

      lúc sau, Viên Cổn Cổn cúi đầu từ trong phòng tắm ra, nhanh chóng bước lại trước tủ quần áo, luống cuống tay chân lấy váy ngủ và quần lót, xoay người vội vội vàng vàng vào phòng tắm, kết quả ‘Bịch’ tiếng, người nào đó đâm vào tường cái lộng lẫy và đẹp đẽ.

      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn bị đau kêu tiếng, cảm thấy hơi chóng mặt, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của mình, nước mắt tự nhiên mà rơi xuống, đau quá. . . . . .

      Hắc Viêm Triệt đứng dậy muốn chạy tới chỗ , nhưng Viên Cổn Cổn vừa nghe thấy có tiếng động, bất chấp đau đớn vội vàng ôm quần áo tay cúi đầu vọt vào phòng tắm.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bóng lưng rối loạn của , cười ra tiếng, cơm nắm thú vị.

      1 tiếng đồng hồ trôi qua, Viên Cổn Cổn chưa ra.

      2 tiếng đồng hồ trôi qua, , Viên Cổn Cổn vẫn chưa ra.

      3 tiếng đồng hồ trôi qua, Hắc Viêm Triệt vào.

      Viên Cổn Cổn ngồi ở bên cạnh bồn tắm, biết suy nghĩ cái gì, Hắc Viêm Triệt cau mày qua kéo đứng lên lạnh giọng "Em định ngủ ở đây?"



      Viên Cổn Cổn liền giật mình, sau khi phản ứng kịp lắc lắc đầu.

      Hắc Viêm Triệt ôm lấy ra phòng tắm, ném lên giường lớn mạnh, khiến cho kêu đau "Đau quá. . . . . ."

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, nằm lên giường ôm vào trong ngực, hôn môi của .

      "Ưm. . . . . ." Viên Cổn Cổn phát ra tiếng than rất , vươn tay để hờ ở ngực cả .

      Nụ hôn bá đạo của cuốn sạch thần kinh yếu ớt của , nhanh chóng rơi vào trạng thái mơ màng, chỉ có thể mặc cho công thành chiếm đất.

      Hắc Viêm Triệt bị tiếng rên mềm mại vô ý của kích thích, vươn tay xoa da thịt trơn bóng mềm mại của , cảm giác nóng rực dưới người làm cho hơi nôn nóng.

      "A. . . . . ." Đôi mắt mờ mịt của Viên Cổn Cổn khép hờ, rên ra tiếng.

      Hắc Viêm Triệt buông môi ra, bắt đầu tàn sát bừa bãi ở cổ của .

      "Đừng. . . . . . Thiếu gia." Viên Cổn Cổn giọng lẩm bẩm, trong mắt to xinh đẹp chưa đựng sợ hãi biết phải làm sao.

      Hắc Viêm Triệt để ý đến , bàn tay càng tiến sâu vào váy ngủ của hơn, chậm rãi xoa từ bụng đến nơi mềm mại, nhàng vuốt ve .

      "A. . . . . . Ừm . . . . . Đừng. . . . . . Đừng . . . . . Thiếu gia." Viên Cổn Cổn cảm thấy toàn thân tê dại, thân thể thay đổi giống như phải là vậy, lắc lắc đầu, vươn tay chống đẩy Hắc Viêm Triệt người mình.

      Hắc Viêm Triệt vui nhìn , con ngươi màu tím nhạt bị tình dục bao phủ vô cùng mê người.

      "Đừng. . . . . . Đừng như vậy." Viên Cổn Cổn giọng cầu xin , trong mắt nổi lên hơi nước.

      "Câm miệng." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng , hài lòng từ trong miệng phun ra câu từ chối.

      Viên Cổn Cổn cắn môi dưới, nước mắt ở trong hốc mắt xoay chuyển.

      Hắc Viêm Triệt lưu loát cởi bỏ nút áo trước ngực , vì thế, hai bầu ngực có hình dáng hoàn mĩ, no đủ vểnh cao cứ như vậy mà chiếu vào trong mắt .

      Viên Cổn Cổn giãy dụa muốn che lại, lại bị kìm chặt hai tay giơ lên cao cách nào nhúc nhích.

      Hắc Viêm Triệt thở gấp, lớn như vậy nhưng lần đầu tiên có dục vọng mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến đau đớn.

      "Hu hu. . . . . . Đừng. . . . . ." Cả người Viên Cổn Cổn cứng ngắc giọng , mang theo tiếng khóc nức nở.

      Hắc Viêm Triệt ngoảnh mặt làm ngơ, vuốt ve nơi mềm mại của , cúi đầu hôn lên.

      "Ừm. . . . . ." Viên Cổn Cổn đỏ mặt rên rĩ ra tiếng, muốn. . . . . . Nhưng mà kiềm chế được, rất kỳ lạ, muốn như vậy.

      Hắc Viêm Triệt say sưa vỗ về chơi đùa thân thể của , mãi đến lúc nghe được tiếng khóc của mới cứng ngắc ngẩng đầu nhìn .

      "Tôi muốn. . . . . . Hu hu. . . . . . Tôi muốn như vậy, thiếu gia. . . . . ." Viên Cổn Cổn khóc , bộ dáng điềm đạm đáng làm cho Hắc Viêm Triệt đau lòng, nửa người dưới cũng càng đau hơn.



      Đột nhiên Hắc Viêm Triệt đứng dậy, cáu kỉnh đấm vào tường, lạnh giọng "Câm miệng, ngủ!." xong xoay người vào phòng tắm, ‘phanh’ tiếng đóng cửa lại, Viên Cổn Cổn liền giật mình, nắm chăn mỏng lên che đậy thân thể của mình, ngồi dậy nhìn cánh cửa phòng tắm đến uất ức, tức giận. . . . . . Nhưng mà mẹ từng , phải hai người nhau thể làm chuyện này. Xoa xoa nước mắt, cài lại nút váy ngủ, đứng dậy ra phòng.

      Hắc Viêm Triệt ‘dập tắt ’ dục vọng của mình, mở cửa lại phát thấy cơm nắm giường đâu, mắng tiếng, tới phòng của .

      Viên Cổn Cổn nằm giường lớn màu hồng, nhớ tới chuyện vừa rồi làm với , mặt đỏ bình thường, sờ sờ cổ của mình, đó còn có vết hồng để lại, dường như hơi thở nóng rực còn quanh quẩn quanh làm cho hơi mất hồn.
      miu901, nhoxbinaFuu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 55: Lăn xuống !

      "Viên Cổn Cổn!"

      tiếng rống to gọi hồn phách bay vào cõi thần tiên của nhóc nào đó trở về, Viên Cổn Cổn liền giật mình, ngồi dậy nhìn vẻ mặt khó coi của Hắc Viêm Triệt.

      "Ở đây. . . . . ." Người nào đó ngập ngừng .

      "Ai cho em ?" Hắc Viêm Triệt cần tốn nhiều sức xách từ giường lên, hung hăng véo cái ở mông của .

      "A. . . . . . Đừng véo, đều bầm tím rồi." Viên Cổn Cổn kêu đau tiếng, ủy khuất .

      "Vậy tiếp tục làm đến đen!" Hắc Viêm Triệt để ý chống cự, tàn nhẫn tiếp tục véo cái lại cái ở mông của .

      "A. . . . . . Thiếu gia, . . . . . . A. . . . . . Tôi sai rồi thiếu gia." Viên Cổn Cổn quay tới quay lui vẫn xoay khỏi phạm vi khống chế của , đành phải ôm mông của mình ngoan ngoãn nhận sai, tuy căn bản là biết làm gì đắc tội .

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, ôm lấy trở về phòng của mình.

      Trong phòng ngủ chính.

      Hai tay của Viên Cổn Cổn ôm cái

      mông luôn bị thương của mình, đứng ở bên giường đáng thương tội nghiệp nhìn Hắc Viêm Triệt nằm ở giường.

      “Còn chưa lên? Chờ tôi hầu hạ em?” Hắc Viêm Triệt lạnh giọng , đôi mắt tím vui nhìn .

      Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn trèo lên giường, co rút ở mép giường.

      Hắc Viêm Triệt nhìn động tác của , ngọn lửa tên bốc cháy lên, rống to “Tới gần đây chút!”

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, xê dịch tới.

      Hắc Viêm Triệt mất hết kiên nhẫn kéo qua, kéo vào trong lòng, tức giận “Còn tới cạnh giường ngủ, liền đá em xuống.”

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn mặt , gì.

      Hắc Viêm Triệt lườm cái, tắt đèn, để cho bóng tối bao phủ bọn họ.

      Viên Cổn Cổn hơi khẩn trương, cương cứng ở trong lòng , im lặng.

      lúc sau, Viên Cổn Cổn mở miệng giọng hỏi: “Thiếu gia…. ngủ rồi sao?”

      trả lời.

      “Thiếu gia, …” Viên Cổn Cổn nhàng kéo áo ngủ của Hắc Viêm Triệt, lại bị véo lên mông cái.

      “Ngủ.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn vươn tay muốn che cái mông của mình, lại bị đánh hất ra, còn quá đáng phủ tay ở bên nhúc nhích.

      “Đây là của tôi…” Viên Cổn Cổn vui muốn cái gì đó.

      “Hả?” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt phát ra đơn, đơn này rất có sức uy hiếp.

      “Của …” Viên Cổn Cổn cúi đầu rầu rĩ .

      Hắc Viêm Triệt hài lòng vỗ vỗ đầu của , gì.

      “Thiếu gia, tôi ngủ được.” Viên Cổn Cổn giọng .

      Hắc Viêm Triệt để ý , chỉ là ôm xiết chặt vào lòng hơn chút.

      “Thiếu gia chúng ta chuyện có được ?” Viên Cổn Cổn cọ xát ngực của theo bản năng, có chút vị làm nũng.

      Hắc Viêm Triệt gì.

      Viên Cổn Cổn thấy phản đổi, bắt đầu giọng “Tôi thích có người ngủ chung với tôi, còn sao thiếu gia?”

      “Ngủ mình.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt trả lời.

      “Vậy vì sao muốn tôi chuyển qua đây?” Viên Cổn Cổn ngẩn người, giọng hỏi.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , chuyện.

      “Lúc tôi thích ngủ chung với mẹ, nhưng sau khi cha tìm tôi và mẹ về tôi cũng rất ít có cơ hội có thể ngủ với mẹ, bởi vì cha cho, cho nên tôi luôn lén trèo lên giường của Duệ ngủ, Duệ rất tốt, lúc còn ấy kể chuyện xưa cho tôi nghe còn vỗ lưng dỗ tôi ngủ, sau này đến lúc tôi 15 tuổi, đột nhiên có ngày ấy cho tôi ngủ với ấy nữa, ngay cả buổi tối tôi lén trèo lên giường ấy, ấy cũng ôm tôi trở về phòng chịu để tôi ngủ với ấy, sau đó… Sao vậy thiếu gia?” Viên Cổn Cổn đến nửa đột nhiên vươn tay che mắt lại, hiểu sao đột nhiên Hắc Viêm Triệt lại bật đèn.

      “Lăn xuống .” Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      “Thiếu gia…” Viên Cổn Cổn ngẩn người, biết vì sao lại tức giận.

      “Lăn xuống !” Hắc Viêm Triệt rống lớn.

      Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, xuống giường, nhìn biết nên làm sao.

      Hắc Viêm Triệt tắt đèn, để ý đến nữa.

      Viên Cổn Cổn đứng ở bên giường, cho đến lúc đứng mệt mỏi mới ngồi ở đất, ai… hiểu, rốt cuộc là mình làm gì chọc giận rồi…

      Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn mỗi hành động của , khả năng nhìn ban đêm làm cho nhìn thấy ràng vẻ mặt hiểu gì của , từ lúc nghe hai chữ Duệ lửa giận trong lòng chưa từng giảm xuống, nhắm mắt xoay người lại, con bé ú đáng chết, ngu ngốc, khốn kiếp!

      biết qua bao lâu, người giường còn chưa buồn ngủ, người dưới giường phát ra tiếng hít thở đều đều, rất ràng cho thấy là ngủ. Hắc Viêm Triệt phiền chán mở to mắt nhìn về phía cơm nắm cuộn mình dựa vào tường kia, khả năng thích ứng hoàn cảnh của rất tốt, như vậy cũng có thể ngủ được, căn bản là có chút hối lỗi nào, nhắm đôi mắt phụt cháy lửa lớn lại, để ý đến nữa, vốn nghĩ chỉ cần hối lối liền cho lên giường, kết quả… Tốt lắm, ngủ ở đó cả đời !

      Sáng sớm, Viên Cổn Cổn cảm giác có người đá , mở mắt mơ màng ra, meo meo “Thiếu gia… Chào buổi sáng.”

      Gương mặt Hắc Viêm Triệt lạnh lùng, gì.

      Viên Cổn Cổn duỗi thắt lưng, dụi dụi mắt, đứng dậy nhìn ngây ngốc.

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng xoay người vào phòng tắm, Viên Cổn Cổn gãi gãi đầu giúp sửa sang lại giường lớn.

      lúc sau, Viên Cổn Cổn vào phòng tắm nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt, cầm lấy dụng cụ rửa mặt của mình bắt đầu rửa mặt đánh răng, còn thỉnh thoảng liếc trộm Hắc Viêm Triệt cạo râu bên cạnh.

      Hắc Viêm Triệt cạo râu xong chuẩn bị ra khỏi phòng tắm, lại bị đôi tay bé kéo lấy ống tay ao.

      Last edited by a moderator: 3/10/14
      miu901nhoxbina thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :