1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Thiếu gia, hung dữ?


      "Hu hu. . . . . . Thiếu gia. . . . . . Nước rất lạnh. . . . . . Còn liên tục chui vào thân thể tôi. . . . . . Hu hu. . . . . . Cái mũi, lỗ tai, mắt, miệng. . . . . . Hu hu. . . . . . Tôi muốn đứng lên, nhưng làm thế nào cũng đứng tới. . . . . . đáng sợ. . . . . . khó chịu. . . . . . Thiếu gia. . . . . . Hu hu. . . . . . Tôi nghĩ rằng tôi chết. . . . . . Hu hu. . . . . . Tôi còn chưa sinh cục cưng, còn có rất nhiều món ăn ngon chưa ăn qua. . . . . . Còn hồ ly lông trắng và gấu trúc mà cha cho tôi. . . . . . Tôi còn chưa muốn chết. . . . . . Hu hu. . . . . . Thiếu gia. . . . . ." Viên Cổn Cổn ôm chặt Hắc Viêm Triệt, đứt quãng, nước mắt dính ướt hõm vai của Hắc Viêm Triệt.


      Hắc Viêm Triệt gì, chỉ lẳng lặng ôm .


      biết qua bao lâu, tiếng khóc càng ngày càng , chỉ còn lại tiếng nức nở , Hắc Viêm Triệt nhàng kéo ra khoảng cách giữa bọn họ, nhìn nhìn khuôn mặt nhắn và đôi mắt to đầy nước mắt nhắm lại, đây là ngủ? Khóc đến ngủ? Đưa tay lau nước mắt , chậm rãi đỡ nằm xuống, giúp đắp chăn xong, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.


      Trong lúc ngủ mơ Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, dụi dụi mắt, tiếp tục ngủ say.


      Hắc Viêm Triệt đưa tay chạm khuôn mặt trắng mịn non mềm của , cảm xúc trơn mềm tay làm cho muốn buông tay vuốt ve qua lại.


      Dường như Viên Cổn Cổn cảm giác được cái gì, giống chỉ mèo làm nũng nhàng cọ xát bàn tay to của , giọng gọi ra câu"Thiếu gia. . . . . ."


      Hắc Viêm Triệt sửng sốt, giống như mê muội, kề sát vào khuôn mặt nhắn của , nhàng in xuống cái hôn ở miệng , sau đó lại bắt đầu lẳng lặng nhìn . Ánh mặt trời êm dịu chiếu vào người bọn họ, trong lúc này khí rất là ấm áp.


      "Thiếu gia, hung dữ. . . . . ." Đột nhiên, Viên Cổn Cổn giọng .


      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, nâng tay muốn đánh cho tỉnh, nhưng bàn tay to nâng lên đứng ở giữa trung cuối cùng vẫn buông xuống, thôi, đánh tỉnh, lại khóc ngừng, ầm ĩ muốn chết.


      Cứ như vậy, Viên Cổn Cổn nặng nề ngủ, Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn, thẳng đến tối, người nào đó mới đứng dậy rời .


      Hồ bơi bị lấp, nguyên nhân là nó làm ‘chết đuối’ đồng hồ của Hắc Viêm Triệt, về cách này, mỗi người đều xác định câu , đó chính là ‘muốn gán tội người sợ gì có lý do’, lấp liền lấp , ràng là vì người nào đấy còn đổ lỗi cho đồng hồ, là oan mà. . . . . . Khả năng bình phục của Viên Cổn Cổn rất mạnh, thuộc loại ngày hôm qua bị ‘gia đình ngược đãi’ hôm nay liền quên, ngày mai lại có thể tiếp tục bị 'gia đình ngược đãi'. Nhắc tới thứ ảnh hưởng đến , đó là dám ngâm nước nửa. . . . . .


      Hơn nửa Viên Cổn Cổn có bốn bảo bối , chó trắng Tiểu Viên, thích quấn quít người đẹp, bởi vì bộ dáng rất đáng nên rất được đám nữ giúp việc hoan nghênh, mỗi ngày buổi sáng ra ngoài là bụng xẹp, buổi tối kéo bụng phình về, miệng còn ngậm thức ăn khuya ‘đóng gói về’, rất được cưng chiều. Sóc Tiểu B, thích nhất là ăn, thích ăn như mạng, thích quấn quít lấy Viên Cổn Cổn, mỗi lần bị Hắc Viêm Triệt phát ném ra bên ngoài vẫn quên ôm chặt hạt thông trong tay. Con rắn trắng Tiểu Bạch, thích nhất là xem tivi, thích ra ngoài, là ‘trạch nữ’ chính hiệu. Con nhím Cầu Cầu, thích nhất là trộm tiền, ách. . . . . . Sở thích này là có chút cổ quái, nhưng mà nó thích trộm tiền, nó thích dùng gai người đâm thủng tiền, sau đó vác ‘chiến lợi phẩm’ dạo khắp nơi, cuối cùng đem chúng giấu dưới sàng của Viên Cổn Cổn


      Nhìn xem, có nhiều đứa thân thiết như vậy, là gia đình khuôn mẫu. Hắc Viêm Triệt đối với việc chúng nó làm loạn khắp nơi, cơ bản là áp dụng thái độ coi thường, chính là bộ dáng thấy cũng nhìn, chỉ cần chúng nó vào phòng của , dính người Viên Cổn Cổn, coi như chúng nó tàng hình, nhưng khi chúng nó dính vào người Viên Cổn Cổn, nổi giận. . . . . . Trải qua phân tích của Á Tư, loại tâm lý này gọi là ghen.


      "Viên Cổn Cổn!" Trong phòng ăn vang lên tiếng rống dữ dội, theo tiếng rống là tiếng hét to thê thảm "A. . . . . ."


      Hắc Viêm Triệt dùng sức nhéo lỗ tai Viên Cổn Cổn , rống lớn "Coi lời của tôi như gió thổi bên tai? Phải hay ?"


      Vẻ mặt Viên Cổn Cổn đau khổ, đưa tay kéo cánh tay "Tôi có, là Tiểu B chui vào trong túi, phải tôi."


      Hắc Viêm Triệt buông lỗ tai ra, tóm cái đuôi trong túi ra, ném ra ngoài.


      "A. . . . . . Tiểu B" Viên Cổn Cổn khẩn trương thét lên.


      Chỉ thấy Tiểu B nhắm mắt lại, ôm chặt hạt thông trong tay, được Bạch Tĩnh Văn bắt được, sờ sờ an ủi.


      "Thiếu gia, thường ném nó như vậy dọa nó sợ !" Viên Cổn Cổn thở dài nhõm hơi, bĩu môi vui nhìn Hắc Viêm Triệt.


      "Còn lần nửa, tôi ném nó." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng .


      " vậy sao?" Viên Cổn Cổn lập tức nở nụ cười ngọt ngào.


      "Trực tiếp bóp chết." Hăc Viêm Triệt căm giận , xong hừ lạnh tiếng xoay người vào phòng sách.


      Viên Cổn Cổn nhìn bóng lưng của , cực kỳ buồn bực.


      "Còn theo?" tiếng rống truyền đến, người nào đó ‘sử dụng tính chất nô lệ’ theo.


      Á Tư nhìn nhìn khuôn mặt biểu cảm của Nhã Tư, giọng "Thấy , đây là ghen."


      Nhã Tư nhìn nhìn ta, gì. . . . . .


      Bạch Nhã Văn đồng tình vuốt ve thân thể mềm mại của Tiểu B, đứa đáng thương, em càng bị áp chế lại càng hăng a. . . . . .


      ----------------


      8 giờ 15 phút tối, tiếng hét chói tai vọng khắp nhà lớn họ Hắc, Hắc Viêm Triệt mở mắt tím ra, nhanh chóng đứng dậy ra khỏi phòng, tiếng hét này là cơm nắm . . .


      Viên Cổn Cổn ngồi xổm ở cửa, dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, cái sóc bị người ta dùng dây kẽm gắt gao ghìm chặt cổ, dây kẽm hãm sâu vào trong thịt nó, khiến cho cổ nó hình thành hình dạng đáng sợ, ánh mắt nó mở rất lớn, chết nhắm mắt, máu nhuộm đỏ thân thể nó, cũng nhuộm đỏ ánh mắt Viên Cổn Cổn. . . . . .


      Hắc Viêm Triệt chạy đến trước mặt , nhìn nhìn thứ trong lòng , nhếch mày kiếm.


      Chương 36: Làm càn!


      Nước mắt của Viên Cổn Cổn như hạt đậu lớn, từng giọt từng giọt nước lớn chảy xuống, Tiểu B, ngày hôm qua còn ru rú ở trong lòng ăn hạt thông, thân thể nhắn vẫn còn mềm mại, bây giờ lại cứng rắn nằm trong tay , tại sao? Tại sao có thể như vậy. . . . . .


      Hắc Viêm Triệt nhìn gắt gao ôm xác con sóc vào trong ngực, còn cúi đầu dùng mặt chạm vào thân hình đầy máu kia, lạnh lùng phun ra hai chữ "Buông ra."


      Viên Cổn Cổn nghe tiếng, mơ màng ngẩng đầu, khuôn mặt nhắn trắng bệch dính vết máu đỏ.


      "Tôi buông ra." Hắc Viêm Triệt gằn từng tiếng , giọng điệu lạnh như băng làm cho Bạch quản gia nữ giúp việc theo sau đều đổ mồ hôi lạnh giúp Viên Cổn Cổn.


      Đột nhiên Viên Cổn Cổn giống như nhớ tới cái gì, đặt xác chết ở đất, đứng dậy, giọng run run "Là làm ? Đúng hay ?"


      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.


      "Cổn Cổn, đừng lung tung, theo vú." Bạch quản gia đứng bên cạnh đưa tay lôi kéo quần áo Viên Cổn Cổn.


      "Con . . . . . . Con . . . . . ." Viên Cổn Cổn tránh thoát tay của Bạch quản gia, khàn giọng quát to lên.


      Hắc Viêm Triệt chỉ lẳng lặng nhìn , tiếng động.


      "Hu hu. . . . . . Là , nếu thấy nó ở người tôi nửa liền bóp chết nó, là , hu hu, vì sao? Sao có thể nhẫn tâm ra tay ác độc với nó, còn dùng cách tàn nhẫn như vậy, biến thái, biến thái . . . . . ." Viên Cổn Cổn kích động đưa tay đánh mạnh vào trước ngực Hắc Viêm Triệt, lớn tiếng kêu khóc .


      Hắc Viêm Triệt ngăn cản, cũng hé răng.


      "Khốn kiếp, tên khốn kiếp, tôi hận , hận , trả Tiểu B lại cho tôi, hu hu. . . . . . Trả lại cho tôi, là hung thủ, gặp báo ứng, vì sao phải giết nó, vì sao?" Viên Cổn Cổn kích động kêu to hơn, mất khống chế.



      "Viên Cổn Cổn, em muốn chết sao?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng , con ngươi màu tím nhạt bắt đầu đổi màu.


      "Đúng, tôi chính là muốn chết, có bản lĩnh giết tôi , bóp chết tôi , giống như làm với Tiểu B vậy, dù sao đối với đây đều là chuyện , ra tay , ra tay ." Viên Cổn Cổn chảy nước mắt lớn tiếng hét.


      Đúng lúc này, Bạch quản gia kéo thân thể của qua, nâng tay liền cho cái tát, ‘bốp’ tiếng, Viên Cổn Cổn ngã ở đất.


      "Làm càn, đừng quên thân phận của mình, là nữ giúp việc, thân là nữ giúp việc sao có tư cách kêu gào với thiếu gia." Khuôn mặt Bạch quản gia lạnh lùng, nhàn nhạt .


      Viên Cổn Cổn bụm mặt, dám nhìn gương mặt biểu cảm của Bạch quản gia, đau lòng giọng gọi "Vú Bạch. . . . . ."


      "Hàn Nhược, Hàn Hi, nhốt ta vào phòng, cho phép của thiếu gia cho ta ra khỏi phòng nửa bước." Bạch quản gia quay đầu đối diện với đội quân nữ giúp việc khổng lồ dặn dò.


      Hai nữ giúp việc ra, nâng Viên Cổn Cổn đất dậy dẫn vào phòng, sau đó ra, ở ngoài cửa khóa lại.


      "Thiếu gia, là tôi biết cách dạy dỗ, xin lỗi." Bạch quản gia khom người hành lễ với Hắc Viêm Triệt.


      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bà, xoay người trở về phòng của mình.


      Bạch quản gia nâng con sóc đất lên, thở dài với nhóm người nữ giúp việc phía sau "Lấy cái xẻng , đem nó chôn ." xong, lập tức tới vườn hoa.


      Phòng sách.


      "Chủ nhân, đám động vật của Cổn Cổn, ngoài Tiểu B những con khác đều ở đây." Á Tư nhàng .


      "Tiếp tục tìm, phải tìm ra nó." Hắc Viêm Triệt xem tài liệu trong tay cũng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt ra lệnh.


      "Chủ nhân, tôi nghe sáng hôm nay, xác của Tiểu B bị ném ở cửa phòng Cổn Cổn. . . . . ." Á Tư nhìn Hắc Viêm Triệt hiểu, có chút hiểu cách nghĩ của .


      " phải nó." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .


      "Tha lỗi cho tôi lắm miệng, làm sao mà ngài biết được?" Á Tư nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.


      " và Nhã Tư có chết ?" Đột nhiên Hắc Viêm Triệt câu liên quan.


      Á Tư ngẩn người, giọng " ."




      "Nó cũng ." Hắc Viêm Triệt ký tên ở dưới tờ tài liệu, khép lại bỏ bàn, lại cầm lấy cái khác.


      Nhã Tư cũng ngẩn người, thường mở miệng như ta cũng nhịn được mở miệng "Ý của chủ nhân là. . . . . ."


      "Vampire nhất định là người, chúng nó uống máu của Hắc Viêm Tước, có thể dùng hình thái cuộc sống động vật, cũng có thể dùng hình thái cuộc sống con người, già chết." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng .


      "Chẳng trách tính cách và hành động đều cổ quái như vậy. . . . . . như vậy, là lão gia đưa chúng nó cho Cổn Cổn à?"


      "Tự hỏi ông ta." Hắc Viêm Triệt bỏ tài liệu lên bàn, đứng dậy ra ngoài.


      "Có vẻ là tâm trạng của thiếu gia rất tốt." Á Tư nhìn Nhã Tư, giọng .


      "Ừ." Nhã Tư đồng ý đáp lại tiếng.


      " có biết máy theo dõi chụp được người ra tay ác độc kia là ai ?" Á Tư giật giật khóe miệng.


      " phải là chụp được ai làm sao?" Nhã Tư nhìn ta hiểu.


      "Là tôi động tay chân, ra là chụp được." Á Tư vươn ngón trỏ đong đưa qua lại.


      "Vì sao?" Nhã Tư nhíu mày nhìn bộ mặt bán nước của ta.


      "Bởi vì tôi thể để thiếu gia phát người này, người này còn có tác dụng khác." Á Tư cười khẽ .


      "Ví dụ như?"


      "Lôi kéo quan hệ của thiếu gia và Cổn Cổn gần hơn." Á Tư cười cười thần bí.


      "Có ý gì?"


      " có trải qua sóng gió, làm sao chủ nhân có thể phát mình Cổn Cổn, cho dù ngài ấy phát dựa theo tính cách của ngài ấy cũng thừa nhận, như vậy, chúng ta vẫn cần bàn tay sau màn này ra tay chậm rãi thúc đẩy tình cảm của bọn họ, đến khi chủ nhân hiểu mới thôi." Á Tư nhàng , vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trong tay.


      Nhã Tư ngẩn người, lui về sau vài bước, giữ khoảng cách với người nào đó"Chủ nhân giết ."


      " sợ, đến lúc đó về chỗ lão gia tránh gió." Á Tư nhìn ta bằng vẻ mặt tôi có đường lui, còn kèm theo hai tiếng cười gian hắc hắc. . . . .


      Chương 37: Trách lầm ?


      "Là Mạnh Ký Dao?" Nhã Tư nhàn nhạt hỏi.


      " phải." Á Tư cười khẽ lắc đầu.


      Nhã Tư nhìn ta, chuyện.


      "Là người làm vườn hoa, Từ Tuấn." Á Tư nhìn nhìn đám người hầu bận rộn ngoài cửa sổ sát đất.


      " biết."


      "Cậu ta thầm mến Mạnh Ký Dao rất nhiều năm rồi. . . . . ." Á Tư nhàng kéo khóe miệng.


      Nhã Tư nhìn theo ánh mắt của ta, nhìn về phía đám người bận rộn trong vườn hoa, nữa. . . . . .


      Trong phòng màu hồng.


      Viên Cổn Cổn nằm sấp giường, xoa mặt sưng đỏ của mình, ngừng khóc, vẫn cho rằng tính cách của hơi nóng nảy chút, chỉ ngoài miệng mà thôi, nghĩ tới, lại tàn nhẫn như vậy, khát máu như vậy, vì sao a. . . . . . Vì sao lại là người như vậy, vì sao. . . . . .


      8 giờ 58 phút tối, cửa nhàng mở ra, Bạch quản gia đến, nhìn nhìn bóng tối khắp phòng, thở dài, mở đèn cách giường lớn xa lên, Viên Cổn Cổn lẳng lặng nhắm mắt lại, nặng nề ngủ, Bạch quản gia tới, đưa tay khẽ vuốt chỗ sưng lên mặt, cực kỳ đau lòng.


      Viên Cổn Cổn cảm giác có cái gì đó lôi kéo tóc của , đây là việc Tiểu B thích làm, mở hai mắt mơ màng ra, d07a tay sờ về phía sau đầu, đụng đến thứ gì đó có lông xù, dám tin nhìn lại, chỉ thấy Tiểu B ôm cái hạt thông, bĩu môi mở to đôi mắt đen tròn nhìn lại .


      "Tiểu B?" Viên Cổn Cổn gọi ra tiếng.


      Con sóc ôm hạt thông chui vào trong cổ , vô cùng thân thiết cọ xát cổ của .


      Viên Cổn Cổn ôm nó, ngồi dậy tựa vào đầu giường.


      "Đúng vậy, nó mới là Tiểu B của con." Bạch quản gia cười khẽ sờ sờ đầu của .


      Viên Cổn Cổn chậm chạp phát ra trong phòng còn có người, nhìn bà, ngập ngừng "Vú Bạch."


      Bạch quản gia cười cười, giọng "Cổn Cổn, đừng trách vú Bạch đánh con, con biết thiếu gia, cho nên con biết cực hạn dễ dàng tha thứ người của ngài ấy là ở đâu, vú Bạch làm việc ở đây lâu như vậy, vẫn biết về thiếu gia, cho nên, vú Bạch thể liều lĩnh, chỉ có thể đánh đòn phủ đầu thôi."


      Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, cái hiểu cái , gật gật đầu.


      "Tiểu B ở đây, hôm nay nó theo Lâm Linh ra ngoài mua đồ, cho nên con sóc buổi sáng hôm này phải nó." Bạch quản gia sờ sờ con sóc tham ăn ôm hạt thông buông ở tay , giọng .


      Viên Cổn Cổn sững sờ nhìn vật trong tay, còn có chút trong trạng thái lơ lửng.


      "Thiếu gia cho phép con ra ngoài, Cổn Cổn, con phải biết rằng ở trong nhà này, ai dám lớn tiếng chuyện ở trước mặt ngài ấy, càng đừng đến động tay động chân với ngài ấy, ở đây ngài ấy chính là vương, ngài ấy có thể nắm giữ tất cả, bao gồm cả mạng sống con người, con hiểu ?" Bạch quản gia vừa vừa cầm quả táo trong tủ lạnh đưa cho Viên Cổn Cổn ngẩn người.


      Viên Cổn Cổn tiếp nhận quả táo, lần đầu tiên trực tiếp đưa vào miệng, mà là nâng lên, gì.


      "Cổn Cổn, chuyện hôm nay rất ràng là nhắm vào con, về phần mục đích là gì, bây giờ cũng nên nhiều, bởi vì người đó đạt được hiệu quả mong muốn, nhưng vú Bạch hi vọng con biết, con hiểu lầm thiếu gia rồi."


      Viên Cổn Cổn lẳng lặng nhìn bà, gì. Mà Tiểu B ngồi ở chân , nhìn bên trái chút lại nhìn bên phải chút như là trộm, cắn ngụm lên quả táo lớn đỏ tươi kia.


      Bạch quản gia vỗ đầu Tiểu B, vươn tay ném nó vào trong túi áo mình, lấy quả táo bị nó cắn cái kia qua, giọng "Vú đưa Tiểu B , con nghỉ ngơi cho tốt ."


      Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn bóng lưng Bạch quản gia, lúc sau ảo não túm tóc của mình. . . . . . Đây là có chuyện gì. . . . . . Tiểu B chết? Là trách lầm ? Con sóc giống y như Tiểu B lúc sáng là sao? hiểu vỗ vỗ trán của mình, đứng dậy, chạy tới phòng Hắc Viêm Triệt, để chân trần, ngay cả giày cũng quên mang. . . . . .


      Viên Cổn Cổn nhìn cánh cửa màu tím cao hơn hai thước, vươn tay muốn gõ cửa, lại buông tay xuống gõ, khẳng định là tức giận, bây giờ tìm , nhất định là muốn nhìn thấy , nhìn nhìn cửa lớn trước mắt, thở dài, ngồi ở góc trước cửa lớn, cứ lẳng lặng ngồi đêm như vậy, thẳng đến sáng sớm mới ngủ mơ màng.




      8 giờ 30 phút sáng, Hắc Viêm Triệt mở mắt tím ra đúng giờ, nhìn nhìn bốn phía, nhếc mày kiếm vui, đứng dậy vào phòng tắm, rửa mặt chút, ra phòng, vừa mở cửa ra liền thấy cái cơm nắm ‘trắng đen đan xen’ cuộn mình ở trong góc, nặng nề ngủ, cau mày qua, lạnh giọng gọi "Viên Cổn Cổn."


      phản ứng.


      "Viên Cổn Cổn!" Phóng to giọng .


      Vẫn phản ứng.


      "Ăn cơm rồi."


      "Ở đâu?"


      Có phản ứng rồi. . . . . .


      Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn vẻ mặt mơ hồ nhìn ngó xung quanh của cơm nắm, tìm vị trí của cơm?


      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn bốn phía, có đồ ăn, nhưng có đôi chân thon dài , ngẩng đầu nhìn hướng chủ nhân của chân, có chút tỉnh táo, giọng gọi "Thiếu gia. . . . . ."


      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.


      Viên Cổn Cổn nhìn lại , cắn môi dưới, cũng chuyện.


      lúc sau, Hắc Viêm Triệt câu xoay người rời , để ý tới toàn thân nhếch nhác của , mặt còn có vết máu lau, khuôn mặt và mắt sưng đỏ, còn có bàn chân mang giày buồn cười kia. . . . .


      "Thiếu gia. . . . . ." Viên Cổn Cổn sốt ruột thét lên.


      Hắc Viêm Triệt để ý , thong thả thẳng.


      "Thiếu gia. . . . . ." Lúc này đây, rất ràng là giọng nghẹn ngào.


      Hắc Viêm Triệt nhíu mày, vẫn để ý , chỉ là tự giác thả chậm bước chân.


      "Thiếu gia! Hu hu" Viên Cổn Cổn hô to, hô xong liền khóc ra tiếng.


      Chương 38: Viên Cổn Cổn, em là con bé mập đáng chết!


      Hắc Viêm Triệt mắng tiếng, quay trở lại phía , nâng tay liền cho cái tát vào đầu "Kêu la cái gì!"


      Viên Cổn Cổn ôm đầu của mình, vùi mặt vào trong đầu gối, vừa khóc vừa giọng meo meo "Ai kêu để ý tôi."


      "Em cho rằng em là ai?" Hắc Viêm Triệt cười lạnh ra tiếng.


      Viên Cổn Cổn ngẩn người, chuyện nửa, chỉ tủi thân mà khóc.


      Hắc Viêm Triệt nhìn , lúc sau, đá đá mông của lạnh giọng "Đứng lên."


      Viên Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn , hề động, cũng nhúc nhích.


      "Đứng lên!" Hắc Viêm Triệt vui, lặp lại.


      "Tê chân rồi. . . . ." Viên Cổn Cổn nhìn , giọng meo meo.


      Hắc Viêm Triệt nâng tay lại muốn tát cái, cuối cùng cũng có ra tay, nhìn khẩn trương lấy tay ôm đầu, đột nhiên lại muốn ra tay. . . . . . Vươn tay kéo đứng lên, dắt về của phòng của .


      Trong phòng màu hồng.


      Viên Cổn Cổn nhìn Hắc Viêm Triệt, gì, nước mắt vẫn rơi ngừng.


      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , lộ ra nét mặt chán ghét " làm sạch bản thân."


      Viên Cổn Cổn nhìn , động đậy, cũng nhúc nhích.


      "Nghe hiểu?" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .


      Viên Cổn Cổn cúi đầu cái gì đó.


      " cái gì? Lớn tiếng chút." Hắc Viêm Triệt kiên nhẫn vươn tay kìm chặt cằm của , nâng mặt lên.


      " đừng tôi ." Viên Cổn Cổn giọng ngập ngừng.


      Hắc Viêm Triệt nâng tay liền muốn gõ đầu , còn dám uy hiếp .


      Viên Cổn Cổn nhìn giơ tay lên, tiền đồ mà ôm đầu, khóc chạy vào phòng tắm.


      Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng của , hừ lạnh tiếng ra khỏi phòng, sau đó lâu, lại cầm cái thùng thuốc vào.


      Viên Cổn Cổn tắm rửa xong, đội mái tóc dài ướt đẫm ra phòng tắm, thấy Hắc Viêm Triệt ngồi ở giường, ràng là thở ra, . . . . . .


      "Qua đây." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng ra lệnh.


      Viên Cổn Cổn đến trước mặt , lo lắng xoắn ngón tay.


      " sấy khô tóc." Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn tóc dài nước của , vui rống lên.


      Viên Cổn Cổn liền phát hoảng, vội vàng chạy đến trước bàn trang điểm, lấy máy sấy ra bắt đầu sấy tóc, còn thỉnh thoảng lén nhìn sắc mặt tốt của người đàn ông nào đó.


      Sấy khô tóc xong, bé nào đó ngoan ngoãn đến bên cạnh Hắc Viêm Triệt, cẩn thận dè dặt nhìn .


      Hắc Viêm Triệt đưa tay kéo, liền ngã ngồi ở giường lớn.


      "Thiếu gia, xin lỗi." Viên Cổn Cổn nhìn , giọng .


      Hắc Viêm Triệt nhìn , lấy cái hộp từ thùng thuốc ra, mở nắp đậy ra, liền có mùi thơm bạc hà tràn ngập ở trong phòng, đưa tay kìm chặt cằm của , nâng mặt lên, nhìn nhìn vết sưng ràng bên gò má trái, lấy ít thuốc mỡ trong hộp bôi lên gò má trái của .


      "Đau. . . . . ." Viên Cổn Cổn né tránh tay theo bản năng, lại bị ‘mắt lạnh’ của làm cho sợ tới mức ngồi cứng tại chỗ, dám lộn xộn.


      Sau khi bôi thuốc xong, Hắc Viêm Triệt đóng kín hộp ném vào trong thúng thuốc, đứng dậy chuẩn bị lại bị đôi tay bé gắt gao kéo lấy ống tay áo."Thiếu gia, đâu?" Viên Cổn Cổn giọng hỏi.


      Hắc Viêm Triệt quay đầu lạnh lùng nhìn , gì.


      Viên Cổn Cổn cắn cắn môi, có chút sốt ruột " xin lỗi, đừng tức giận, tôi biết tôi nghĩ oan cho , nhưng lúc đó. . . . . . cũng từng qua lời như vậy, cho nên tôi. . . . . ."


      "Buông tay." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng phun ra hai chữ.


      Viên Cổn Cổn sửng sốt, trong lòng rất khó chịu.


      Hắc Viêm Triệt bỏ tay ra, nhàn nhạt "Sau này em chỉ cần phụ trách ba bữa cơm, thời gian khác em được tự do ."


      "Ý của là, sau này cần tôi ở bên cạnh nửa hả ?" Viên Cổn Cổn dừng chút, giọng hỏi.


      "Từ trước tới giờ em cũng phải là ở bên cạnh cùng tôi, em là hầu hạ mà phải ở cùng, đừng nên nghĩ sai, em là nữ giúp việc, có tư cách ở bên cạnh tôi." Hắc Viêm Triệt lộ ra chút cười lạnh, ra khỏi phòng.




      Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn bóng lưng của , đưa tay phủ lên ngực của mình, vì sao trong lòng khó chịu như vậy, cần đứng ở bên cạnh , cần chịu đựng tính tình thất thường của nửa, phải là chuyện tốt sao? Nhưng vì sao? Vì sao trong lòng lại chua xót, đau đớn. . . . . . Giống như bị kim đâm.


      Trong phòng sách


      Hắc Viêm Triệt lẳng lặng ngồi ghế xoay, cầm trong tay cái ly đế cao trong suốt óng ánh, trong ly là rượu vang đỏ như máu, kề sát ly khẽ nhấp ngụm, cảm giác trống rỗng trong lòng làm cho vô cùng phiền chán, quả nhiên là có sức hấp dẫn đặc biệt với , chỉ cần nhìn thấy , yên tâm, biết loại cảm giác này đại biểu cho cái gì, nhưng biết thể tiếp tục như vậy, đối với đặc biệt đành lòng, đặc biết công bằng, đặc biệt dung túng, đặc biệt . . . . . . Dục vọng, những thứ này đều nên có hứng thú, cho nên thể tiếp tục như vậy, muốn có vướng bận, cũng muốn có nhược điểm, phải lại là mình của trước kia, là mình trước khi tới, nhưng mà. . . . . . Thiếu , vì sao lại phiền chán như vậy chứ? Mắng tiếng, dùng sức ném cái ly ra ngoài, ‘bốp’ tiếng, tiếng thủy tinh vỡ vụng vô cùng chói tai trong căn phòng yên tĩnh, vươn tay che kín hai mắt của mình, Viên Cổn Cổn, em là con bé mập đáng chết. . . . . .


      Trong vườn hoa, Viên Cổn Cổn ngồi ở cỏ, khẽ vuốt đám bảo bối bên chân, vẻ mặt mất hồn mất vía.


      Mạnh Ký Dao từ xa tới, nhìn nhìn khuôn mặt nhắn mất hồn của , giọng gọi "Cổn Cổn."


      có phản ứng. . . . . .


      Mạnh Ký Dao đưa tay đẩy đẩy "Cổn Cổn."


      Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngẩng đầu nhìn người tới, sau khi thấy có chút mất mác, giọng "Chị Ký Dao."
      Last edited: 2/10/14
      nhoxbinaPhan Hong Hanh thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Lại phải đổi cửa rồi?

      "Làm sao vậy? muốn nhìn thấy chị sao? Vẻ mặt thất vọng như vậy." Mạnh Ký Dao cười khẽ, ngồi xuống đối diện với .

      " phải, em có. . . . . ." Viên Cổn Cổn khẩn trương lắc lắc đầu.

      "Ha ha, đùa với em thôi, ngốc quá." Mạnh Ký Dao đỡ lấy đầu của , dịu dàng .

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, lộ ra chút nét cười ngây ngô.

      "Sao em ở đây? Thiếu gia cho em nghỉ ngơi sao?" Mạnh Ký Dao buông mặt ra, đưa tay sờ sờ Tiểu Viên bên cạnh .

      "Dạ. . . . . . Thiếu gia sau này em chỉ cần phụ trách ba bữa cơm, thời gian khác em cần hầu hạ ấy nửa." Viên Cổn Cổn giọng , tất cả tâm đều viết ở mặt.

      Mạnh Ký Dao cười cười"Cổn Cổn, có phải em thích thiếu gia rồi ?"

      Viên Cổn Cổn nhìn ta, thành gật gật đầu"Thích."

      Mạnh Ký Dao ngẩn người, ngờ rằng lại thẳng thắn như vậy, giọng hỏi "Thích như thế nào?"

      "Chính là chán ghét a, tuy rằng ấy rất kỳ quái, nhưng em vẫn rất thích ấy, đụng tới chuyện vui liền muốn tìm ấy, thích hương
      vị nhàn nhạt nên lời người ấy, thích ngón tay , thích độ ấm ấy ôm, còn có rất nhiều rất nhiều." Viên Cổn Cổn vừa vừa vươn ra ngón tay đếm.
      "Phải ? Vậy là phiền phức rồi." Vẻ mặt Mạnh Ký Dao lo lắng nhìn .
      "Sao vậy?" Viên Cổn Cổn hiểu hỏi.
      "Bởi vì thiếu gia thích em a, vậy phải là em rất đáng thương sao." Mạnh Ký Dao sờ sờ đầu của .
      Viên Cổn Cổn sửng sốt. . . . . . thích . . . . . .
      "Cổn Cổn, em là tiểu thư của Viên thị, em có biết vì sao em đến đây ?" Mạnh Ký Dao nhìn , trong mắt ra chút ý cười.
      "Biết, cha muốn để cho em học được tự chăm sóc bản thân, chăm sóc người khác." Viên Cổn Cổn ngu ngơ .
      "Nhưng vì sao đến nhà người khác, cố tình đến nhà họ Hắc, em biết ?" Mạnh Ký Dao cười bứt gốc cỏ đất, tiện tay chơi đùa.
      Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu.
      "Đó là bởi vì cha em và cha thiếu gia từng có giao hẹn, cho nên thiếu gia mới đồng ý cho em đến, cách khác, bản thân ngài ấy muốn em tới , nhưng lại có trở ngại là lão gia, có cách nào cho nên mới chấp nhận em tồn tại, từ thiếu gia thích người khác ép ngài ấy làm việc, cho nên, em đối vơi ngài ấy mà là chướng mắt ." Mạnh Ký Dao thở dài, giọng .
      Viên Cổn Cổn giật mình. . . . . . chướng mắt . . . . . .
      "Cổn Cổn, chị với em những thứ này em cũng đừng đau lòng, chủ yếu là chị sợ em bị làm hại, em biết rồi sau này liền cách xa tthiếu gia chút, như vậy, đối với em tốt, đối với thiếu gia cũng tốt." Mạnh Ký Dao lời thành khẩn.
      Viên Cổn Cổn nhìn ta, trong mắt có nước mắt, ra. . . . . . chán ghét , làm vướng mắt .
      "Đừng khóc, nếu em thích thiếu gia, vậy em cứ tiếp tục quấn quít lấy ngài ấy , nhưng nhất định phải cẩn thận, bởi vì tính cách thiếu gia rất khó đoán . . . . . . Chị sợ em. . . . . ." Mạnh Ký Dao nhìn muốn lại thôi.
      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, giọng "Em quấn quít lấy ấy, chị Ký Dao, cám ơn chị với em những thứ này."
      "Đừng khách sáo, em gọi chị là chị, sao chị có thể quan tâm người em này chứ." Mạnh Ký Dao kéo ra chút mỉm cười, dịu dàng .
      "Chị Ký Dao, em muốn trở về phòng." Viên Cổn Cổn giọng .
      " thôi." Mạnh Ký Dao vứt bỏ gốc cỏ bị xé thành từng khúc ở trong tay ra, gật gật đầu.
      "Bái bái." Viên Cổn Cổn miễn cưỡng cười cười, đứng lên về phòng.
      Đám bảo bối của hẹn mà cùng nhìn Mạnh Ký Dao chút, theo sau lưng , cùng nhau .
      Đợi sau khi rời , Mạnh Ký Dao lại bứt gốc cỏ, chậm rãi . . . . . . Cầm đầu của nó, kéo căng đầu, sau khi ‘chia cắt’ ra để ‘xác’ của nó ở cỏ, nở nụ cười. . . . . .
      Bữa tối, mắt Viên Cổn Cổn đỏ hồng bưng mâm đồ ăn lên bàn, giống như thường ngày là Hắc Viêm Triệt có ngồi ở trước bàn chờ, giống như thường ngày là sau khi bưng đồ ăn lên Viên Cổn Cổn có ở lại tại chỗ, mà về phòng của mình.
      Bạch quản gia nhìn bóng lưng mất mác của , gì.
      Sau đó lâu, Hắc Viêm Triệt xuống lầu, mặt biểu cảm ngồi xuống, mặt biểu cảm dùng cơm, trong lúc này, đám nữ giúp việc đều cảm giác được. . . . . . khí dồn nén rất thấp, giống như trước khi Viên Cổn Cổn tới đây, bầu khí lung lay giống nhu mấy ngày nay chỉ giấc mơ, mà bây giờ tỉnh giấc. . . . . .
      Mỗi ngày trôi qua, nhà họ Hắc trở về cuộc sống yên tĩnh trước kia, Viên Cổn Cổn và Hắc Viêm Triệt đều tránh né gặp mặt theo bản năng, tuần sau, Viên Cổn Cổn đứng ở trước mặt Hắc Viêm Triệt bảy ngày gặp.
      "Thiếu gia." Viên Cổn Cổn khom người xuống, lần đầu tiên hành lễ mà nữ giúp việc nên có.
      "Ừ." Hắc Viêm Triệt cũng nâng đầu lên, xem tài liệu trong tay.
      "Tôi đến báo cáo với thiếu gia, ngày mai bắt đầu học kỳ mới, tôi phải học, giữa trưa có thể về kịp chuẩn bị cơm trưa cho , biết có đồng ý ?" Viên Cổn Cổn cúi đầu giọng .
      Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu nhìn , lúc sau phun ra hai chữ " biết"
      "Cám ơn thiếu gia." Viên Cổn Cổn hành lễ, xoay người ra ngoài.
      Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng , cáu kỉnh ứ đọng trong lòng lại đến mức nhất định, ném tài liệu lên bàn, đứng dậy đến nhà để xe.
      'phanh’ tiếng nổ, Nhã Tư nhàn nhạt "Lại phải đổi cửa rồi."
      Á Tư nhìn nhìn cánh cửa vừa đổi ngày hôm qua, hôm nay lại ‘hi sinh’ , gì, khi nào mới kết thúc những ngày này a. . . .


      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 29/9/14
      nhoxbinaPhan Hong Hanh thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Lại phải đổi cửa rồi?

      "Làm sao vậy? muốn nhìn thấy chị sao? Vẻ mặt thất vọng như vậy." Mạnh Ký Dao cười khẽ, ngồi xuống đối diện với .


      " phải, em có. . . . . ." Viên Cổn Cổn khẩn trương lắc lắc đầu.


      "Ha ha, đùa với em thôi, ngốc quá." Mạnh Ký Dao đỡ lấy đầu của , dịu dàng .


      Viên Cổn Cổn ngẩn người, lộ ra chút nét cười ngây ngô.


      "Sao em ở đây? Thiếu gia cho em nghỉ ngơi sao?" Mạnh Ký Dao buông mặt ra, đưa tay sờ sờ Tiểu Viên bên cạnh .


      "Dạ. . . . . . Thiếu gia sau này em chỉ cần phụ trách ba bữa cơm, thời gian khác em cần hầu hạ ấy nửa." Viên Cổn Cổn giọng , tất cả tâm đều viết ở mặt.


      Mạnh Ký Dao cười cười"Cổn Cổn, có phải em thích thiếu gia rồi ?"


      Viên Cổn Cổn nhìn ta, thành gật gật đầu"Thích."


      Mạnh Ký Dao ngẩn người, ngờ rằng lại thẳng thắn như vậy, giọng hỏi "Thích như thế nào?"


      "Chính là chán ghét a, tuy rằng ấy rất kỳ quái, nhưng em vẫn rất thích ấy, đụng tới chuyện vui liền muốn tìm ấy, thích hương


      vị nhàn nhạt nên lời người ấy, thích ngón tay , thích độ ấm ấy ôm, còn có rất nhiều rất nhiều." Viên Cổn Cổn vừa vừa vươn ra ngón tay đếm.


      "Phải ? Vậy là phiền phức rồi." Vẻ mặt Mạnh Ký Dao lo lắng nhìn .


      "Sao vậy?" Viên Cổn Cổn hiểu hỏi.


      "Bởi vì thiếu gia thích em a, vậy phải là em rất đáng thương sao." Mạnh Ký Dao sờ sờ đầu của .


      Viên Cổn Cổn sửng sốt. . . . . . thích . . . . . .


      "Cổn Cổn, em là tiểu thư của Viên thị, em có biết vì sao em đến đây ?" Mạnh Ký Dao nhìn , trong mắt ra chút ý cười.


      "Biết, cha muốn để cho em học được tự chăm sóc bản thân, chăm sóc người khác." Viên Cổn Cổn ngu ngơ .


      "Nhưng vì sao đến nhà người khác, cố tình đến nhà họ Hắc, em biết ?" Mạnh Ký Dao cười bứt gốc cỏ đất, tiện tay chơi đùa.


      Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu.


      "Đó là bởi vì cha em và cha thiếu gia từng có giao hẹn, cho nên thiếu gia mới đồng ý cho em đến, cách khác, bản thân ngài ấy muốn em tới , nhưng lại có trở ngại là lão gia, có cách nào cho nên mới chấp nhận em tồn tại, từ thiếu gia thích người khác ép ngài ấy làm việc, cho nên, em đối vơi ngài ấy mà là chướng mắt ." Mạnh Ký Dao thở dài, giọng .


      Viên Cổn Cổn giật mình. . . . . . chướng mắt . . . . . .


      "Cổn Cổn, chị với em những thứ này em cũng đừng đau lòng, chủ yếu là chị sợ em bị làm hại, em biết rồi sau này liền cách xa tthiếu gia chút, như vậy, đối với em tốt, đối với thiếu gia cũng tốt." Mạnh Ký Dao lời thành khẩn.


      Viên Cổn Cổn nhìn ta, trong mắt có nước mắt, ra. . . . . . chán ghét , làm vướng mắt .


      "Đừng khóc, nếu em thích thiếu gia, vậy em cứ tiếp tục quấn quít lấy ngài ấy , nhưng nhất định phải cẩn thận, bởi vì tính cách thiếu gia rất khó đoán . . . . . . Chị sợ em. . . . . ." Mạnh Ký Dao nhìn muốn lại thôi.


      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, giọng "Em quấn quít lấy ấy, chị Ký Dao, cám ơn chị với em những thứ này."


      "Đừng khách sáo, em gọi chị là chị, sao chị có thể quan tâm người em này chứ." Mạnh Ký Dao kéo ra chút mỉm cười, dịu dàng .


      "Chị Ký Dao, em muốn trở về phòng." Viên Cổn Cổn giọng .


      " thôi." Mạnh Ký Dao vứt bỏ gốc cỏ bị xé thành từng khúc ở trong tay ra, gật gật đầu.


      "Bái bái." Viên Cổn Cổn miễn cưỡng cười cười, đứng lên về phòng.


      Đám bảo bối của hẹn mà cùng nhìn Mạnh Ký Dao chút, theo sau lưng , cùng nhau .


      Đợi sau khi rời , Mạnh Ký Dao lại bứt gốc cỏ, chậm rãi . . . . . . Cầm đầu của nó, kéo căng đầu, sau khi ‘chia cắt’ ra để ‘xác’ của nó ở cỏ, nở nụ cười. . . . . .


      Bữa tối, mắt Viên Cổn Cổn đỏ hồng bưng mâm đồ ăn lên bàn, giống như thường ngày là Hắc Viêm Triệt có ngồi ở trước bàn chờ, giống như thường ngày là sau khi bưng đồ ăn lên Viên Cổn Cổn có ở lại tại chỗ, mà về phòng của mình.


      Bạch quản gia nhìn bóng lưng mất mác của , gì.


      Sau đó lâu, Hắc Viêm Triệt xuống lầu, mặt biểu cảm ngồi xuống, mặt biểu cảm dùng cơm, trong lúc này, đám nữ giúp việc đều cảm giác được. . . . . . khí dồn nén rất thấp, giống như trước khi Viên Cổn Cổn tới đây, bầu khí lung lay giống nhu mấy ngày nay chỉ giấc mơ, mà bây giờ tỉnh giấc. . . . . .


      Mỗi ngày trôi qua, nhà họ Hắc trở về cuộc sống yên tĩnh trước kia, Viên Cổn Cổn và Hắc Viêm Triệt đều tránh né gặp mặt theo bản năng, tuần sau, Viên Cổn Cổn đứng ở trước mặt Hắc Viêm Triệt bảy ngày gặp.


      "Thiếu gia." Viên Cổn Cổn khom người xuống, lần đầu tiên hành lễ mà nữ giúp việc nên có.


      "Ừ." Hắc Viêm Triệt cũng nâng đầu lên, xem tài liệu trong tay.


      "Tôi đến báo cáo với thiếu gia, ngày mai bắt đầu học kỳ mới, tôi phải học, giữa trưa có thể về kịp chuẩn bị cơm trưa cho , biết có đồng ý ?" Viên Cổn Cổn cúi đầu giọng .


      Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu nhìn , lúc sau phun ra hai chữ " biết"


      "Cám ơn thiếu gia." Viên Cổn Cổn hành lễ, xoay người ra ngoài.


      Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng , cáu kỉnh ứ đọng trong lòng lại đến mức nhất định, ném tài liệu lên bàn, đứng dậy đến nhà để xe.


      'phanh’ tiếng nổ, Nhã Tư nhàn nhạt "Lại phải đổi cửa rồi."


      Á Tư nhìn nhìn cánh cửa vừa đổi ngày hôm qua, hôm nay lại ‘hi sinh’ , gì, khi nào mới kết thúc những ngày này a. . . .

      Chương 40: bé ngốc!


      Đúng 7 giờ sáng, Viên Cổn Cổn mặc quần áo xong theo bản năng mà đến cửa phòng Hắc Viêm Triệt, ngẩn người, mới nhớ tới, cần gọi thức dậy nửa, hôm nay phải học, nhìn nhìn quần áo nữ giúp việc trắng đen đan xen người mình, xoay người lặng lẽ trở về phòng, thay đổi chiếc váy màu hồng, vào phòng bếp làm bữa sáng cho , 7 giờ 30 phút, ra khỏi nhà đúng giờ, ngờ nhìn người đàn ông tóc dài tuấn tú tao nhã tựa vào bên xe Lincoln dài, dịu dàng cười với .


      " Duệ." Viên Cổn Cổn vui vẻ qua, hôn cái ở mặt ta.


      Na Tịch Thịnh Duệ bế lên, cũng hôn cái lên mặt "Dường như Tiểu Cổn Cổn của lại gầy rồi."


      Viên Cổn Cổn ôm cổ của ta, làm nũng meo meo " luôn an ủi em."


      " có, hơn rất nhiều." Na Tịch Thịnh Duệ ôm , dáng vẻ ước chừng cân nặng của , vẻ mặt nghiêm túc .


      "Ha ha, Duệ tốt nhất." Viên Cổn Cổn ôm ta, cọ cọ vào hõm vai ta.


      Na Tịch Thịnh Duệ cười bế vào trong xe, mình cũng ngồi xuống.


      "Chào chú Trương." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào chào hỏi với lão Trương ngồi vị trí lái xe.


      "Chào tiểu thư, trở nên đẹp hơn a." Lão Trương nhìn khuôn mặt nhắn đáng của , tâm trạng trở nên rất tốt.


      "Chú Trương cũng càng ngày càng đẹp trai." Viên Cổn Cổn cười hề hề, vỗ bờ vai của ông.


      "Lái xe ." Na Tịch Thịnh Duệ ôm Viên Cổn Cổn nghiêng thân thể tới phía trước về, cười giọng .


      Chiếc xe Lincoln màu đen chuyển động 'chân ngọc ’ của mình, nhanh chóng cách xa nhà lớn họ Hắc, ai cũng chú ý tới, trước cửa sổ sát đất lầu ba, bóng người thon dài lẳng lặng đứng ở đó, đôi con ngươi màu tím nhạt đổi màu. . . . . .


      Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn ru rú trong lòng Na Tịch Thịnh Duệ, đôi mắt trong suốt xinh đẹp gắt gao quan sát khuôn mặt tuấn tú của ta.


      "Sao vậy?" Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ hỏi, đưa tay lấy ra cái hộp thức ăn.


      " Duệ, có chán ghét em ?" Viên Cổn Cổn nghiêm túc hỏi.


      Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, lập tức cười khẽ ra tiếng "Em rất đáng ghét ."


      Viên Cổn Cổn mất mác cúi đầu, nữa.


      "Cổn Cổn của làm người ta vui thích, nhìn hoài chán." Na Tịch Thịnh Duệ nâng mặt lên, vuốt khuôn mặt trơn mềm của .


      " vậy sao?" Viên Cổn Cổn giọng meo meo, trong mắt to trong suốt có vật thể như nước đảo quanh.


      "Sao vậy?" Na Tịch Thịnh Duệ sửng sốt, thu hồi nét mặt cảm đùa giỡn.


      " Duệ." Viên Cổn Cổn gọi tên của ta, vùi mặt vào trong lòng ta.


      Na Tịch Thịnh Duệ buông hộp thức ăn trong tay ra, ôm , vỗ lưng của , đôi mắt sắc bén lên tia sáng , "Đừng khóc, em sao vậy? Có phải có người khi dễ em hay ?"


      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, gì.


      Na Tịch Thịnh Duệ kéo ra, lau ‘vết nước’ mặt , giọng "Từ lúc nào em lại học dối với rồi hả ?"


      Viên Cổn Cổn nhìn ta, giọng "Nếu em phải con của cha mẹ, vẫn còn thương em? Thích em ?"


      Na Tịch Thịnh Duệ nhíu mày, giọng luôn luôn dịu dàng trở nên trầm thấp "Đây rốt cuộc là câu hỏi gì."


      Viên Cổn Cổn nhìn nét mặt của ta ràng là vui, chép miệng dám .


      "Người khác gì với em?" Na Tịch Thịnh Duệ hít vào hơi, cố gắng dịu dàng hỏi.


      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, trả lời.




      "Cổn Cổn, em ỷ lại vào nửa, cần nửa có phải hay ?" Na Tịch Thịnh Duệ cười nhạt, giọng như có như .


      Viên Cổn Cổn ôm chặt ta, khóc "Đương nhiên phải."


      "Vậy em phải trả lời câu hỏi của ." Na Tịch Thịnh Duệ kéo ra, con ngươi sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt .


      Viên Cổn Cổn cắn cắn môi dưới, ngập ngừng "Em biết nên như thế nào, dù sao chính là có người rất chán ghét em. cảm thấy em rất chướng mắt."


      Na Tịch Thịnh Duệ nghĩ nghĩ, giọng hỏi "Hắc Viêm Triệt?"


      Viên Cổn Cổn ngẩn người, gật gật đầu.


      " ta chán ghét em cho nên em cảm thấy rất đau lòng?" Na Tịch Thịnh Duệ tiếp tục hỏi.


      "Dạ." Viên Cổn Cổn lại gật gật đầu.


      "Vì sao?" Na Tịch Thịnh Duệ nhếch đầu mày, lạnh nhạt .


      "Người khác cảm thấy chướng mắt, cảm thấy đáng ghét, đau lòng sao?" Viên Cổn Cổn ủy khuất meo meo.


      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn vẻ mặt đáng này của , khỏi giật giật khóe miệng"Đồ ngốc. . . . . ."


      Viên Cổn Cổn nhìn ta, bất mãn lau nước mắt.


      "Đừng khóc, ăn sáng ." Na Tịch Thịnh Duệ cười cầm lấy hộp thức ăn, mở ra trước mặt .


      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn thứ trước mắt, khịt khịt mũi "Cơm nắm?"


      "Đúng vậy, mẹ của em đặc biệt làm cho em , vui hay ?" Na Tịch Thịnh Duệ chạm chạm mũi .


      Viên Cổn Cổn vui vẻ gật gật đầu, cười ra hai cái lúm đồng tiền đáng .


      Na Tịch Thịnh Duệ lấy cái bao tay mỏng từ trong hộp thức ăn đeo cho và mình, sau đó đưa tay cầm cái cơm nắm đưa cho "Còn khóc? Ngốc quá, đừng để nước mũi và nước mắt rơi xuống, mau ăn ."


      Viên Cổn Cổn tiếp nhận cơm nắm trắng mập đưa qua, hai cái móng vuốt gắt gao nâng lên, nghe lời bắt đầu ăn.


      Na Tịch Thịnh Duệ lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho , nhìn bộ dáng ăn của , cảm thấy tâm trạng rất tốt "Cổn Cổn, người khác như thế nào cũng quan trọng, quan trọng là em phải biết rằng, ở trong lòng và cha mẹ em, em là đáng nhất, công chúa làm người ta vui thích nhất, biết ?"


      Khuôn mặt nhắn của Viên Cổn Cổn nhét đầy cơm nắm, giống như con chuột đồng, còn ngừng gật đầu.


      " bé ngốc." Na Tịch Thịnh Duệ cởi bao tay, cười khẽ sờ sờ đầu của , trong đôi mắt sắc bén tràn đầy cưng chiều.



      Chương 41: Tội ác ở nhà vệ sinh nữ?


      Trôi qua tháng, mỗi ngày Na Tịch Thịnh Duệ đều đưa rước Viên Cổn Cổn học, quay lại những ngày giống như ở nhà họ Viên, mỗi ngày Viên Cổn Cổn chuẩn bị xong bữa sáng, đúng bảy giờ đến trườnh, sáu giờ rưỡi chiều trở lại nhà họ Hắc chuẩn bị bữa tối, đúng bảy giờ rưỡi bưng thức ăn lên bàn, sau đó rửa tay trở về phòng, bảy giờ bốn mươi mỗi ngày Hắc Viêm Triệt xuống lầu ăn cơm, ăn xong đứng dậy chạy lấy người, ngày qua ngày, hai người hề gặp mặt, cũng chuyện.


      Trường học của Viên Cổn Cổn, tên là Thánh Đức, rất có danh tiếng trong giới giáo dục, là trường học nổi tiếng thế giời, quy mô từ hệ trung học trực tiếp vào đại học, giáo viên hạng nhất, sức lực hùng hậu. Trước người thần bí sáng lập Thánh Đức có tài sản khổng lồ sau lưng và thế lực mà các trường học khác theo kịp, chỉ cần đến khóa trước đào tạo ra được nhân tài kinh tế, chính trị, pháp luật các mặt khác, mà những người mới đến này cũng khác xa lắm, Thế lực của Thánh Đức kéo dài đến rất xa, từ đó có thể biết, ảnh hưởng của Thánh Đức ở giới thượng lưu là thể khinh thường .


      Các học sinh có thể chia làm ba loại, loại là rất giàu, loại là rất nghèo, còn có loại là giàu cũng nghèo, học sinh rất giàu phải là con nhà giàu chính là con cháu nhà chính trị, kiêu ngạo tự mãn, mắt mọc đỉnh đầu, khinh thường làm bạn với người nghèo . Học sinh rất nghèo cần phải , tất cả đều là giỏi giang hơn người, thiên phú đặc biệt, thanh cao kiêu ngạo, cũng kết thân với con nhà giàu bên ngoài tô vàng nạm ngọc, mà đáng thương nhất chính là học sinh giàu nghèo, loại học sinh này đại đa số đều là con của nhà giàu mới nổi hoặc là con cháu trong gia tộc xuống dốc, tiến thoái lưỡng nan, bị kẹp ở giữa, chỉ cần người giàu và người nghèo tranh chấp, gặp xui xẻo luôn bọn họ, ai kêu bọn họ được xem là bên nào. . . . . Trường học như vậy, thế tất là rối loạn khắp nơi, Viên Cổn Cổn là thuộc loại rất giàu, nhưng là người giàu có đặc biệt ở giữa.


      Trung học năm 2 lớp 3


      "Cổn Cổn, có giao thu của chúng tôi cho ?" có dáng người thon dài, mặt trang dày đậm cười hỏi


      "Có, các bạn đưa cho tôi tôi liền đưa cho Duệ." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào gật gật đầu, dọn dẹp sách giáo khoa bàn.


      "Vậy là tốt rồi, phải sao?" lộ ra chút cười giả dối, giọng hỏi .


      "Đúng vậy, tan học a." Viên Cổn Cổn cầm lấy túi, mỉm cười đứng dậy nhìn đám nữ sinh xinh đẹp đứng xung quanh .


      "Chúng ta cùng nhà vệ sinh trước, sau đó cùng nhau về." trang điểm đậm kéo cánh tay dẫn ra phòng học.


      "A, được." Viên Cổn Cổn nghe lời tùy ý ta dẫn vào nhà vệ sinh, phía sau còn có năm sau theo, lúc này nét mặt tốt sau lưng Viên Cổn Cổn.


      Nhà vệ sinh nữ.


      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn phát ra tiếng thét chói tai, té lăn đất, nhào đầu đụng vào tường , có chút mê man nhìn mấy nữ sinh xinh đẹp trước mắt.


      "Viên Cổn Cổn, rốt cuộc là có giao thư cho ." tóc ngán, ngắm nghía móng tay sơn đen của mình lạnh nhạt hỏi.


      "Có a." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, muốn làm giảm bớt chóng mặt, đợi phản ứng kịp, ‘bốp’ tiếng, mặt bị đánh lệch qua, cảm giác đau đớn nóng bừng thổi quét qua thần kinh của , khẽ gọi tiếng theo bản năng, xoa khuôn mặt mũm mĩm của mình, nước mắt bắt đầu tích tỵ.


      " dối, nếu có đưa, vậy tại sao chúng tôi nhận được trả lời của ?" ngoại quốc lưu loát loạng tiếng Trung, tức giận nhìn .




      "Tôi biết." Viên Cổn Cổn nhìn các , thể tin được, nhóm người xinh đẹp như vậy, lại có thể ra tay đánh người.


      " đương nhiên biết, thích của , cho nên cất giấu thư của chúng tôi đưa cho ấy, như vậy vĩnh viễn ấy là của , chúng ta đều thấy hôn ấy." trang điểm đậm hừ lạnh tiếng, đôi mắt vẽ màu lam hung hăng nhìn .


      " ấy là của tôi, đương nhiên là tôi thích ấy, tôi hôn chính là mặt ấy, phải như các bạn nghĩ." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, giọng .


      " còn giả vờ, bình thường bộ dáng ngây thơ, tôi sớm nhìn thuận mặt rồi, chỉ bằng khuôn mặt này, dáng người này của , còn mơ mộng cái gì? Sao chết ?" trang điểm đậm .


      Viên Cổn Cổn cúi đầu, chuyện.


      Lúc này, biết ai tìm được cái thùng, đổ nước vào tạt lên người . . . . . .


      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn khẽ gọi tiếng, ôm chặt thân thể của mình.


      Sau đó, có người bắt đầu ra tay, để lại vết bầm tím và vết cào ở mặt và người của .


      Viên Cổn Cổn núp ở góc tường yên lặng chịu đựng, xin tha cũng hé răng, cố nén nước mắt để mình khóc thành tiếng, tuy thông minh, nhưng là cũng có tôn nghiêm, là con của cha, thể để cha mất mặt.


      Đúng lúc này, vang lên tiếng mềm mại "Đáng ghét. . . . . . Các người làm chuyện xấu cũng khóa cửa."


      Mấy quay đầu, chiếu vào mắt bọn họ là có mái tóc dài xoăn đen, đầu đeo cái nơ con bướm, mắt to, lông mi dài dài, cái mũi vểnh cao, môi đỏ mọng mịn màng, mặc chiếc váy công chúa viền tơ màu đỏ đậm, làm cho giống như búp bê đứng trong tủ kính. . . . . . Rất đáng .


      "Chậc chậc, quả nhiên sau khi tan học có tội ác ở nhà vệ sinh ."


      Giọng mềm mại đáng từ phía sau truyền đến, tóc dài đến mông ra, mày lá liễu, mắt to, mũi thẳng, môi trái tim, làn da trắng nõn chút khuyết điểm, bộ đồ đen mỏng bó sát người, ở giữa hở ra hình tròn, lộ ra bụng bằng phẳng của , rốn còn có viên kim cương trắng lóng lánh, đồ mỏng bó sát người bao quanh dáng người kiêu ngạo của , giơ tay nhấc chân, tất cả đều là thuốc độc quyến rũ người khác, cái loại này là mê hoặc phát ra từ đáy lòng, làm cho ai có thể bỏ qua, chỉ thấy đẩy đám nữ sinh sửng sốt ra, đến bên cảnh Viên Cổn Cổn thảm hại, dịu dàng vuốt mái tóc ướt đẫm của , giọng


      " có chuyện gì chứ?"


      Chương 42: Đánh hội đồng VS đánh trả?


      Viên Cổn Cổn nhìn , ủy khuất phun ra hai chữ "Có chuyện. . . . . ."


      tóc trắng sửng sốt, cười khẽ ra tiếng, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn trong nhà vệ sinh nữ to lớn.


      Đám nữ sinh tỉnh táo lại, có người đứng ra chuyện "Lạc Khanh Khanh, bớt lo chuyện người khác." trang điểm đậm căm giận .


      "Xem xem đám người các , là sỉ nhục người có văn hóa, cậu có phải ? Ly Ly đáng ." Lạc Khanh Khanh quay người lại vén vén tóc trắng của mình, đá lông nheo với đáng cách đó xa.


      đáng lộ ra nụ cười ngọt ngào, đồng ý gật gật đầu"Đúng vậy, Khanh Khanh thân mến."


      Lạc Khanh Khanh cười nhìn về phía trang điểm đậm, đánh giá từ xuống dưới chút, cảm thán "Người ta , trang điểm đậm nhạt cũng phù hợp, những lời này ở người , sao lại biến thành ngược lại chứ?"


      ". . . . . ." trang điểm đậm tức giận đến vặn vẹo mặt, nhìn qua rất dữ tợn.


      "Oa! mặt ‘rơi phấn xuống’ a, hâm mộ , nhà của có thể tiết kiệm tiền mua ‘bột mì' , ai cưới là rất có lời nha." đáng mở to đôi mắt thuần khiết, nhìn trang điểm đậm bằng vẻ mặt sùng bái.


      "Khấu Ly Ly, đừng nên quá đáng." trang điểm đậm xoa mặt mình, gầm to lên.


      Khấu Ly Ly hoảng sợ, vẻ mặt hiểu hỏi" thích người khác khen ngợi sao?"


      trang điểm đậm chỉ vào mũi , tức giận đến cả người phát run.


      "Đây là chuyện của bọn tôi và ta, liên quan đến các người, đừng tưởng rằng các người nổi tiếng là có thể lời tổn thương người." tóc ngắn lo lắng .


      lời tổn thương người? Cái lỗ tai nào nghe thấy chúng tôi dùng lời thô bỉ xỉ nhục các người ?" Lạc Khanh Khanh nhếch lông mày, nhìn ta bằng vẻ mặt đừng vu oan thục nữ.


      tóc ngắn nhìn , chuyện nửa.


      "FY, đừng tưởng rằng bọn tôi sợ , muốn đánh nhau sao?" người nước ngoài dựng ngón giữa lên về hướng Lạc Khanh Khanh.


      Lạc Khanh Khanh cười lạnh tiếng, vỗ vỗ tay.


      Lúc này cửa nhà vệ sinh lại mở ra, tới là tóc dài màu đen, khuôn mặt nhắn, mắt sáng, mũi dọc dừa, môi đào, thanh nhã thoát tục, phía sau nàng còn có mười mấy nữ sinh theo.


      "Uẩn Uẩn, bọn họ muốn đánh mình và Khanh Khanh." Khấu Ly Ly kéo cánh tay của , vẻ mặt sợ hãi, điềm đạm đáng .


      Tô Uẩn gì, nắm tay đứng qua bên.


      Lạc Khanh Khanh cười cười, nâng Viên Cổn Cổn đất đứng dậy, lạnh nhạt tao nhã qua đám nữ sinh kia, tới bên cạnh Tô Uẩn và Khấu Ly Ly. Nhìn nữ sinh cầm đầu, lộ ra chút cười khẽ.


      Mấy nữ sinh lập tức ăn ý lấy thứ kỳ là từ trong túi áo ra, bao bọc lên tay chân của mình.


      ". . . . . . Các muốn thế nào? Đánh hội đồng sao?" người nước ngoài ra vẻ bình tĩnh hỏi.


      "Đương nhiên phải, chúng tôi giống với các , chúng tôi là người rất có phong cách, chúng tôi đánh mình." Lạc Khanh Lhanh cười khẽ lắc đầu.




      Dường như người nước ngoài thở dài nhõm hơi, lập tức lộ ra nét mặt khinh thường để ý, ta học qua quyền .


      " đám người chúng tôi đánh với người của các , trong các ai lên trước?" Lạc Khanh Khanh cười hỏi.


      Người nước ngoài sửng sốt, đứng ở tại chỗ gì. Đám nữ sinh im lặng, có hé răng.


      " ai được chọn? Vậy cùng lên , dù sao các cũng phải người, tạo thành hình thức đánh hội đồng, nhiều nhất chỉ là đánh trả, các người thế nào?" Lạc Khanh Lhanh nghĩ nghĩ, nghiêm túc .


      cho đám nữ sinh cơ hội chuyện, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nhà vệ sinh nữ, giằng co hơn 10 phút , cuối cùng lấy thùng nước lạnh kết thúc trận ‘ đánh trả’ này.


      Lạc Khanh Khanh nhìn nhìn đám nữ sinh nhếch nhác thua kém Viên Cổn Cổn, cười "Tất cả mọi người đều là phụ nữ, chuyện ngu xuẩn nhất là làm phụ nữ khó xử, các cũng nếm thử mùi vị nước lạnh này , nhìn xem có thể làm cho đầu óc các tỉnh ra hay ." xong nhìn về đám chị em giành được toàn thắng, lớn tiếng "Các bạn thân mến, chúng ta ăn kem ."


      "Lạc Khanh Khanh, chúng tôi tố cáo ." biết là ai, suy yếu câu oán hận.


      " thôi, chỉ cần các có thể kiểm tra ra vân tay hoặc là da vụn gì với tổ chức." Lạc Khanh Khanh cởi bao tay và chân ra, đỡ Viên Cổn Cổn ra nhà vệ sinh nữ.


      Tô Uẩn nhìn nhìn mấy ngồi phịch ở đất, nhíu nhíu đầu mày, đuổi theo ‘tổ chức' Khấu Ly Ly.


      "Cám ơn các bạn." Viên Cổn Cổn có chút suy yếu giọng .


      "Đừng khách sáo, bạn tên là Viên Cổn Cổn đúng ? Bạn xem bạn đáng như vậy, chúng mình đương nhiên phải bảo vệ đóa hoa của quốc gia, nhà bạn ở đâu? Chúng mình đưa bạn trở về." Lạc Khanh Khanh cười cười, đưa tay vuốt vuốt sợi tóc hỗn độn của .


      "Cám ơn. . . . . ." Viên Cổn Cổn ôm lấy , khóc ra sợ hãi và ủy khuất chịu đựng rất lâu.


      Lạc Khanh Khanh vuốt lưng của , giọng an ủi "Đừng sợ, có chuyện gì rồi."


      "Đau quá. . . . . . Hu hu. . . . . ." Viên Cổn Cổn khóc , tiếng khóc khàn khàn mang theo lên án, rất là đáng .


      Khấu Ly Ly và Tô Uẩn liếc nhau, gì.


      "Cổn Cổn?" tiếng gọi sốt ruột truyền đến, Viên Cổn Cổn xoay người nhìn về phía người tới.


      Na Tịch Thịnh Duệ dám tin nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Viên Cổn Cổn, đôi mắt sắc bén ra sát khí.


      " Duệ. . . . . ." Viên Cổn Cổn giọng gọi ra tiếng, trốn sau lưng Lạc Khanh Khanh.


      Na Tịch Thịnh Duệ bước tới gần , kéo ra, nhìn nhìn vết bầm và vết thương dính máu mặt và tay chân của , lạnh giọng "Sao lại thế này?"


      Viên Cổn Cổn nhìn ta, lại nhìn nhìn đám người Lạc Khanh Khan, giọng meo meo "Em bị người ta đánh, là Khanh Khanh và mọi người cứu em."


      "Ai ra tay?" Na Tịch Thịnh Duệ lạnh giọng hỏi.
      Last edited by a moderator: 3/5/15
      nhoxbina, trthuyPhan Hong Hanh thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 43: Bị thương ngoài da!

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Lạc Khanh Khanh, ngượng ngùng kéo kéo ống tay áo của Na Tịch Thịnh Duệ, giọng " Duệ, chúng ta về nhà được ?"

      " được." Na Tịch Thịnh Duệ kiên trì .

      "Về nhà , được ?" Viên Cổn Cổn có chút sốt ruột khóc lên, giọng thỉnh cầu xin .

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn , cởi áo khoác choàng lên người , bế lên, vỗ về sau lưng của , giọng mềm mỏng "Đừng khóc."

      Viên Cổn Cổn ôm cổ ta giọng nức nở .

      “Cổn Cổn, chúng mình đây, chúng mình học năm 2 lớp 1, có chuyện gì bạn có thể tới tìm chúng mình." Lạc Khanh Khanh vỗ vỗ bờ vai , cười .

      "Cám ơn." Viên Cổn Cổn chảy nước mắt meo meo .

      Lạc Khanh Khanh cười cười, đội ngũ lớn ra ngoài trường .

      Na Tịch Thịnh Duệ ôm Viên Cổn Cổn tới băng ghế đá bên cạnh ngồi xuống, đau lòng nhìn vết cào và bầm tím cả người .

      Viên Cổn Cổn ôm ta, chuyện, chỉ khóc .

      Na Tịch Thịnh Duệ cầm điện thoại bấm số, "Lão Trương, ông về trước , tôi đưa Cổn Cổn về nhà họ Hắc."

      "Dạ, Duệ thiếu gia." Trong di động truyền đến tiếng chững chạc của lão Trương.

      Na Tịch Thịnh Duệ cúp điện thoại, nhìn nhìn Viên Cổn Cổn, lấy viên chocolate gói giấy vàng ở trong túi ra, lột giấy gói kẹo nhét vào trong miệng .

      Viên Cổn Cổn ngậm chocolate, nhìn ta nước mắt lưng tròng.

      “Mua cho em, xe còn có hai hộp, cho ăn nhiều quá, biết ?" Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ đầu của , ôm ra cửa.

      Viên Cổn Cổn gật gật đầu, từ từ ngừng nỉ non.

      Trong xe

      " Duệ, chúng ta đâu?" Viên Cổn Cổn nhìn người ngồi lái xe ở bên cạnh mình, Na Tịch Thịnh Duệ.

      "Về biệt thự của ." Na Tịch Thịnh Duệ nhàn nhạt .

      "Bây giờ sao? Em còn phải về nấu cơm cho thiếu gia." Viên Cổn Cổn nhìn nhìn đồng hồ xe, trong giọng có chút sốt ruột thể vi phạm.

      "Em như vậy còn nấu cơm cho ta? !" Na Tịch Thịnh Duệ vui , trong giọng có tức giận hiếm thấy.

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, cúi đầu có chút ủy khuất, gì.

      Na Tịch Thịnh Duệ để ý nhìn chút, sờ sờ đầu của "Xin lỗi Cổn Cổn, phải là cố ý hung dữ với em, biệt thự trước, xem vết thương người em, ngoan ngoãn được ?"

      Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn gật gật đầu, chuyện nửa, cứ như vậy, im lặng suốt đường về biệt thự.

      Trong biệt thự.

      Viên Cổn Cổn nhăn mày, để bác sĩ kiểm tra, thỉnh thoảng phát ra vài cái hít thở, nhưng lại rất ngoan có né tránh.

      lúc sau, bác sĩ dọn dẹp dụng cụ, nhỉn vẻ mặt chăm chú của Na Tịch Thịnh Duệ, giọng "Chỉ bị thương ngoài da, có tổn thương đến bên trong, bôi chút thuốc là được rồi."

      "Có để lại sẹo hay ?" Na Tịch Thịnh Duệ lột viên chocolate để vào miệng Viên Cổn Cổn.

      " , qua thời gian ngắn tốt, yên tâm ." Bác sĩ cười lắc đầu, uống ngụm nước khoáng bàn.

      "Cám ơn." Na Tịch Thịnh Duệ lấy xấp đô la từ trong ngăn kéo ra đưa cho ông ta.

      "Ha ha, có chuyện gì, tôi đây trước." Bác dĩ nhận tiền, cầm lấy dụng cụ của mình ra phòng.

      Viên Cổn Cổn ngậm chocolate, mắt to hề chớp nhìn hộp chocolate bàn.

      Na Tịch Thịnh Duệ lấy mấy viên chocolate trong hộp để vào tay , sau ngồi xuống tr giường bế lên đùi, giọng "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Viên Cổn Cổn cầm chocolate, cúi đầu gì.

      " cho em ăn." Na Tịch Thịnh Duệ đưa tay lấy chocolate tay .

      Viên Cổn Cổn vội vàng nắm chặt chocolate né tránh tay của ta, giọng meo meo "Muốn ăn."

      "Vậy ." Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ nhìn khuôn mặt nhắn khẩn trương của .

      Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, mở miệng giọng ." Chính là bọn họ nhờ em giao thư cho , sau đó lại hiểu lầm em đưa thư cho , sau đó liền như vậy."

      "Vì sao em đưa thư cho ?" Na Tịch Thịnh Duệ nhíu mày hiểu, lúc trước vì sợ khó xử nên nhận hết tất cả thư, tuy rằng sau đó đều ném vào máy cắt giấy.

      "Bọn họ nếu em đưa cho thể trả lời bọn, cho nên khẳng định là em đưa cho , bọn họ còn thấyem hôn mặt , cho nên cho là em cố ý giao thư cho , để cho bọn họ và được hòa hợp." Viên Cổn Cổn lột bỏ bao viên chocolate, cầm tay cắn từng chút.

      "Cho nên bọn họ liền ra tay đánh em?" Na Tịch Thịnh Duệ dịu dàng hỏi, đôi mắt sắc bén che dấu ở dưới mắt kính lên tia hung ác.

      "Dạ. . . . . . Lúc đầu bọn họ cười với em, muốn cùng nhà vệ sinh, sau đó cùng nhau , sau khi vào nhà vệ sinh liền thay đổi, em cố ý đưa thư cho , bởi vì muốn độc chiếm , em xem lại khuôn mặt và dáng người của em, bảo em chết , Duê, là em rất xấu sao?" Viên Cổn Cổn nhìn ta có chút sa sút, khóe miệng còn dính chocolate.

      " lung tung, em là đáng nhất ." Na Tịch Thịnh Duệ khẽ vuốt đầu , dịu dàng .

      Viên Cổn Cổn cười cười với ta, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng , vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay, giọng meo meo " ra em cũng muốn giảm béo, cũng muốn trở nên xinh đẹp giống bọn họ, nhưng mỗi lần em giảm béo, mẹ liền với em ‘ ăn no làm sao có thể có sức giảm béo’, em cảm thấy rất có lý cho nên em nghĩ là ăn no trước rồi lại giảm béo, nhưng sau này em phát , ra giảm béo phải đói bụng mới được, em muốn đói bụng, em thích ăn nhiều thứ như vậy có phải là tốt hay ?"



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 29/9/14
      Phiên Nhiên, nhoxbinaPhan Hong Hanh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 44: Lệnh cấm cổng?


      "Có cái gì tốt? Đừng nghĩ lung tung, em như vậy tốt lắm, thịt nhiều đáng , cho giảm béo." Na Tịch Thịnh Duệ cười bấm bấm cái eo của .


      "Đau. . . . . ." Viên Cổn Cổn khẽ gọi tiếng, nhíu mày.


      "Ở đây cũng đau?" Na Tịch Thịnh Duệ buông tay ra, vuốt nhàng.


      Viên Cổn Cổn gật gật đầu, lại lột viên chocolate ở tay ăn.


      Na Tịch Thịnh Duệ ôm vuốt phía sau lưng của , giọng hỏi "Cổn Cổn thích Duệ ?"


      "Đương nhiên thích." Viên Cổn Cổn trả lời chút do dự.


      "Vậy có thích Hắc Viêm Triệt ?" Na Tịch Thịnh Duệ hỏi.


      Viên Cổn Cổn ngẩn người, nhìn ta mà gì.


      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nét mặt của , trong lòng lên cảm giác biết tên.


      Viên Cổn Cổn quay đầu đưa chocolate tay vào miệng, giọng phun ra hai chữ " thích."


      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn thay đổi vẻ mặt, nữa.


      " Duệ, em phải về nhà, hơn 9 giờ." Viên Cổn Cổn nhìn nhìn đồng hồ treo tường, giọng .


      "Về nhà? Ở trong lòng em, nhà họ Hắc là nhà của em?" Na Tịch Thịnh Duệ giật giật khóe miệng, cầm lấy thùng thuốc bàn, mở ra, nhàng bôi ở miệng vết thương của .


      Viên Cổn Cổn ngẩn người, gì, khí bắt đầu nặng nề. . . . . .


      Sau khi bôi thuốc xong, Na Tịch Thịnh Duệ vào phòng tắm rửa tay, Viên Cổn Cổn xuống giường theo phía sau ta.


      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn phía ở phía sau trong gương, chỉ thấy người 'mặc' chiếc áo sơmi vừa, tay áo quá dài và rộng rãi làm cho rất xinh, đôi chân trắng nõn tự nhiên chào hỏi với ta, chủ nhân của đôi chân dung vẻ mặt vô tội nhìn ta, đóng chặt mắt, lửa nóng dưới cơ thể làm cho có chút trở tay kịp.


      " Duệ, em đói bụng." Viên Cổn Cổn kéo kéo quần áo của ta, giọng .


      "Muốn ăn cái gì? cho người mua về." Na Tịch Thịnh Duệ xoay người ra phòng tắm.


      "Em nấu cho ăn có được hay ?" Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, cười giữ chặt tay .


      Cả người của Na Tịch Thịnh Duệ cứng ngắc, gật gật đầu, dẫn đến phòng bếp, giọng "Cẩn thận chút, đừng làm mình bị thương, tắm chút."


      "Được." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, vẫy vẫy tay với ta.


      Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ, xoay người trở về phòng.


      12 giờ tối, bên ngoài nhà lớn họ Hắc.


      "Thuốc mỡ này mỗi ngày đều phải bôi, biết ?" Na Tịch Thịnh Duệ lo lắng dặn dò.




      "Biết, Duệ cũng đừng quên xin phép nghĩ ở trường học giúp em a." Viên Cổn Cổn gật gật đầu.


      "Được." Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ đầu của .


      Viên Cổn Cổn cười kiễng chân lên hôn cái kêu vang mặt ta "Em vào đây."


      Na Tịch Thịnh Duệ cũng hôn cái mặt " ."


      Viên Cổn Cổn xoay người vào nhà họ Hắc, Na Tịch Thịnh Duệ nhìn bóng lưng , vươn tay xoa chỗ vừa mới hôn, nở nụ cười.


      Lúc Viên Cổn Cổn tới cửa, liền phát Bạch quản gia và đám nữ giúp việc đứng ở đó, dường như là chờ người.


      "Cổn Cổn, là Cổn Cổn về." Bạch Nhã Văn nhanh mắt phát người tới, lớn tiếng gọi.


      Bạch quản gia lập tức qua, nhìn nhìn , giọng hỏi "Sao con lại thế này? Bị thương?"


      Viên Cổn Cổn cười hì hì đưa tay che khuất vết cào mặt, qua loa dạ tiếng.


      "Còn cười được, thiếu gia cũng sắp tức điên rồi." Bạch Nhã Văn kéo tay ra, cau mày nhìn vết sưng và vết cào mặt .


      Viên Cổn Cổn sửng sốt, có chút nhát gan lui về sau, giọng hỏi "Tức điên rồi? Bởi vì em sao?"


      "Nếu còn có thể bởi vì ai?" Bạch Tĩnh Văn trợn trừng mắt thục nữ .


      "Mau vào ." Bạch Nhã Tĩnh nắm tay bé của dẫn vào phòng.


      Viên Cổn Cổn thấp thỏm lo lắng cùng vào.


      "Đợi chút, thay quần áo trước." Trong phòng khách lớn, Bạch quản gia kéo lấy Viên Cổn Cổn, nhìn nhìn quần áo người , áo sơmi này rất ràng là của đàn ông.


      Viên Cổn Cổn nghe lời về hướng phòng mình, lại bị giọng làm cho sợ tới mức đứng ở tại chỗ.


      "Viên Cổn Cổn." Hắc Viêm Triệt đứng ở cầu thang, lạnh lùng gọi.


      Bạch quản gia ngẩng đầu nhìn chủ nhân ở trong phòng sách ra đây từ khi nào, hơi hơi thở dài hơi, còn kịp rồi.


      Viên Cổn Cổn xoay người, nở ra chút nụ cười cứng ngắc, hành lễ đâu vào đâu, giọng "Chào thiếu gia."


      Hắc Viêm Triệt nhìn quần áo và vết thương nổi bật người , con ngươi màu tím nhạt bắt đầu đổi màu.


      "Thiếu gia. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi phải cố ý ." Viên Cổn Cổn nhìn , vừa vừa lui về phía sau, biết. . . . . .Đôi mắt đổi màu. . . . . . Là biểu tức giận.


      "Bây giờ mấy giờ rồi hả ?" Hắc Viêm Triệt thoáng chút cười lạnh, nhìn .


      "Hơn 12 giờ. . . . . ." Viên Cổn cổn giọng .


      Hắc Viêm Triệt xoay người vào phòng sách, lạnh lùng phun ra câu " lên."


      Viên Cổn Cổn khẩn trương theo vào phòng sách, trong phòng khách lớn chỉ còn lại có đám nữ giúp việc cầu nguyện cho .


      Trong phòng sách


      Viên Cổn Cổn cúi đầu, lo lắng xoắn ngón tay.


      "Biết nhà họ Hắc có lệnh cấm cửa ?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn .


      "Biết. . . . . ." Viên Cổn Cổn giọng .


      "Tốt lắm, vậy chắc chắn là em biết hậu quả sau khi vi phạm." Hắc Vêm Triệt cầm lấy ly rượu đỏ bàn, nhấp ngụm.



      Chương 45: Kẻ ngang ngược thô bạo?


      " phải đánh tôi sao?" Viên Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn , giọng hỏi.


      "Em và người khác có gì khác nhau sao?" Hắc Viêm Triệt cười lạnh tiếng.


      Viên Cổn Cổn cắn cắn môi dưới, giọng "Tôi biết về trễ là tôi đúng nhưng đó là vì xảy ra chút ngoài ý muốn, tôi phải cố ý."


      "Đó là chuyện của em, liên quan đến tôi." Hắc Viêm Triệt nhìn lạnh nhạt, đôi mắt tím lạnh như băng.


      Viên Cổn Cổn sửng sốt, hốc mắt đỏ lên "Đúng, đúng là liên quan đến , có thể hỏi lý do liền trừng phạt người khác, bởi vì là thiếu gia."


      Hắc Viêm Triệt ném cái ly trong tay xuống, đến trước mặt , dùng sức kìm chặt cằm của , lạnh giọng hỏi " phục?"


      Viên Cổn Cổn nhìn , kiên trì "Tôi phải cố ý về nhà trễ."


      Hắc Viêm Triệt nới tay buông cằm của ra, lửa giận chạm vào là nổ ngay bởi vì hai chữ về nhà của lại bị đè ép xuống.


      Hốc mắt Viên Cổn Cổn ngấn nước nhìn , khịt khịt mũi, đưa tay xoa xoa cằm bị kẹp đau.


      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn quần áo người , cau mày dắt vào trong.


      Viên Cổn Cổn bày ra khuôn mặt nhắn đau khổ, bị nắm đau cũng dám .


      Trong phòng, Hắc Viêm Triệt đưa tay xé áo sơmi người ra, Viên Cổn Cổn sợ tới mức kêu to lên"A. . . . . . làm gì. . . . . ."


      Hắc Viêm Triệt để ý đến , chỉ thành thạo xé chiếc áo ra thành từng mảnh , thân thể mềm mại thiếu áo sơmi che cứ như vậy mà ra ở trước mắt .


      Viên Cổn Cổn khóc ngồi xổm người xuống ôm chặt thân thể, xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt.


      Hắc Viêm Triệt nhìn vết cào và vết bầm tím da trắng nõn của , tức giận lại xông lên đỉnh đầu "Ai làm?"


      Viên Cổn Cổn nhìn , đỏ mặt biết phải làm sao.


      Hắc Viêm Triệt cầm lấy chăn mỏng giường ném vào người , Viên Cổn Cổn vội vàng quấn vào thân thể mình.


      "." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .


      " cái gì. . . . . ." Viên Cổn Cổn nắm chặt chăn mỏng ngồi xổm ở góc tường.


      "Ai! Làm! !" Hắc Viêm Triệt hít sâu hơi, gằn từng tiếng .


      "Bạn học. . . . . ." Viên Cổn Cổn ngẩn người nhìn , giọng trả lời.


      Hắc Viêm Triệt nhìn , đôi mắt lại bắt đầu đổi màu, Viên Cổn Cổn dè dặt cẩn trọng nhìn lại , dám lời nào.


      "Em đáng đời!" Đột nhiên Hắc Viêm Triệt rống lớn tiếng.


      Viên Cổn Cổn liền phát hoảng, càng lùi sát vào góc tường, hận thể vào bên trong tường.


      "Sau này em còn mặc quần áo người khác vào nhà họ Hắc tôi khiến cho em chết khó coi!" Hắc Viêm Triệt vung tay cái, cái bình hoa đồ cổ vỡ vụn ở mặt đất.


      Viên Cổn Cổn chảy nước mắt gì.


      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , xoay người rời .


      Sau đó lâu, ‘phanh’ tiếng, tiếng phá cửa truyền đến, Viên Cổn Cổn thở dài nhõm hơi, đánh , nhìn nhìn mảnh quần áo và mảnh vỡ bình hoa đất, vươn tay xoa xoa mồ hôi lạnh trán, bị hù chết rồi. . . . . .




      Phòng ngủ chính nhà họ Hắc.


      Hắc Viêm Triệt vừa phát tiết từ phòng tập thể thao về, lẳng lặng nằm ở trong bồn tắm, trong đầu lại ra từng khuôn mặt của , cái là vẻ mặt cười ngọt ngào, cái là vẻ mặt ủy khuất, cái là vẻ mặt sợ hãi, cái là vẻ mặt ngu ngơ, là , tất cả đều là , nghĩ đến vết thương người , nghĩ đến áo sơmi của người đàn ông khác người , bàn tay dùng sức đấm mạnh vào vách tường, trong lòng cực kỳ phiền chán, con bé ú chết tiệt, đáng chết, để ý , thể chủ động tìm sao? cần gọi thức dậy, thể lén gọi sao? tránh tới gần sao? Đáng chết. . . . . .


      đáng chết! Bị khi dễ là đáng đời. giọng mắng tiếng, người đàn ông nào đó căm giận từ trong bồn tắm đứng dậy, dùng khăn tắm lau thân thể qua loa, mặc thêm áo ngủ ra phòng tắm, nhìn nhìn di động bàn, cáu kỉnh cầm lấy ném vào vách tường. lúc sau. . . . . . Nhìn nhìn điện thoại bàn, cầm lấy muốn ném , nhưng trong lúc ở giữa trung lại buông ra, gọi cú điện toại. . . . . .


      "Chủ nhân?" Trong điện thoại truyền đến tiếng lành lạnh của Nhã Tư.


      "Ừ, điều tra là ai đánh Viên Cổn Cổn." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng .


      Nhã Tư sửng sốt nhưng vẫn cung kính trả lời "Dạ."


      Hắc Viêm Triệt cúp điện thoại, nghĩ nghĩ chút, vung tay lên, điện thoại vẫn tránh được số phận bị ném.


      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, tiếp tục phiền chán tìm kiếm thứ gì đó vừa mắt ở trong phòng.


      Từ ngày đó về sau, người người đều biết, Viên Cổn Cổn bị Hắc Viêm Triệt ‘tự thực ’ trừng phạt , chỉ dựa vào bọc cái chăn mỏng khóc trở về phòng, khiến cho tất cả mọi người đều khẳng định, người này bị ‘ăn sạch sành sanh’, hơn nửa nữ giúp việc quét dọn phòng sách phát áo sơmi bị xé và mảnh vỡ bình hoa cổ, trải qua đánh giá mọi người đồng lòng cho rằng, đây là kết quả con nhóc nào đó ra sức giãy dụa, cũng là vật hi sinh của thiếu gia ngang ngược thô bạo, vì thế, tất cả mọi người đều đưa đồ ăn ngon cho bé đáng thương nào đó, để an ủi thể xác và tinh thần bị tổn thương.


      Bởi vì Viên Cổn Cổn học, lại bắt đầu phụ trách ba bữa cơm của Hắc Viêm Triệt, Hắc Viêm Triệt khôi phục lại thói quen ban đầu, ngồi ở nhà ăn chờ người nào đó bưng thức ăn lên, mà sau khi bưng đồ ăn lên Viên Cổn Cổn vẫn vội vàng trở về phòng, cho nên, mấy ngày nay khí trong nhà họ Hắc vẫn rất thấp, mỗi người đều muốn mở miệng khuyên Viên Cổn Cổn đừng ‘cáu kỉnh’ với thiếu gia, nhưng suy nghĩ 'chuyện mà gặp phải’, vẫn nhịn xuống có mở miệng.


      Bốn giờ sáng, bóng dáng mảnh khảnh vào phòng bếp, sờ soạng mở bếp gas lên nhưng đốt lửa, lúc sau, khí gas tràn ngập ở trong phòng bếp, chỉ thấy người này giật giật khóe miệng, ra phòng bếp, đóng cửa lại, nhét cái nút ở khe hở cửa.


      Tám giờ sáng, Viên Cổn Cổn mơ màng thức dậy, đứng dậy rửa mặt rồi đì tới phòng đám bảo bối, cho chúng nó ăn, sau đó vào phòng bếp, chuẩn bị nấu bữa sáng, Tiểu Viên theo cạnh chân của , cùng tới phòng bếp.



      Chương 46: Tiểu Viên bị hói đầu?


      Ngoài phòng bếp, Viên Cổn Cổn khó hiểu nhìn cửa lớn khép chặt chút, hiểu vì sao bình thường cửa luôn mở nhưng hôm nay lại đóng.


      Tiểu Viên giật giật cái mũi, đột nhiên cắn vớ của kéo về sau.


      Viên Cổn Cổn ngồi xổm xuống sờ sờ vỗ về đầu của nó "Hư, đừng náo loạn, tối nay cho em ăn ngon ." xong đứng dậy, mở chốt đèn treo tường như thường ngày.


      ‘Ầm’ tiếng nổ lớn chấn động làm cho toàn bộ người hầu nhà họ Hắc đều hoảng sợ.


      Bạch quản gia lấy lại tinh thần đầu tiên, theo tiếng tới cửa phòng bếp, đập vào mắt chính là màu đỏ của biển lửa, Viên Cổn Cổn và người đè người lẳng lặng nằm ở xa xa. . . . . . Bà sốt ruột chạy đến bên người Viên Cổn Cổn, nhìn nhìn người đè ở người , là đứa bé trai, nhưng bà biết cậu bé này.


      Hắc Viêm Triệt nghe tiếng liền chạy tới, nhìn thấy nằm đất, trong phút chốc liền cảm thấy máu trong toàn thân đều ngưng kết lại, vọt tới trước mặt , đẩy người đè người ra, ôm vào trong ngực, kêu to "Cổn Cổn, Viên Cổn Cổn."


      có người trả lời .


      Bạch quản gia đứng dậy gọi điện thoại, nhà họ Hắc rối loạn thành nùi.


      Hắc Viêm Triệt ôm chặt Viên Cổn Cổn, liên tục gọi tên của , trong giọng mang theo run run hiếm thấy, "Cổn Cổn, Cổn Cổn, chuyện với em đấy, Viên Cổn Cổn."


      "Thiếu gia, mau đưa bệnh viện" Bạch Tĩnh Văn sốt ruột hô.


      Hắc Viêm Triệt sửng sốt, ôm lấy đến nhà giữ xe.


      Nhã Tư ôm lấy đứa bé đất, đuổi theo bước chân của Hắc Viêm Triệt.


      Á Tư tới bên cạnh Mạnh Ký Dao khóc đến điềm đạm đáng , nâng tay liền cho ta cái tát, " chết rất thảm."


      Mạnh Ký Dao lau khóe miệng chảy máu của mình, nhìn ta gì.


      Trong bệnh viện.


      Hắc Viêm Triệt ngồi ở ngoài phòng mổ, con ngươi màu tím nhạt hề chớp mắt nhìn đèn đỏ tường, theo thời gian trôi qua, trong lòng giống như có ngàn vạn thanh đao cùng cắt, từ đến lớn chưa bao giờ có lần nào giống bây giờ, vừa đau lòng vừa sốt ruột, cảm giác bản thân sắp sụp đổ rồi.


      Ngay lúc chịu nổi muốn xông vào, đèn đỏ tắt, Viên Cổn Cổn bị đẩy ra ngoài.


      Hắc Viêm Triệt đến bên người , nắm tay , đôi mắt tím nhìn về phía bác sĩ mặc áo khoác trắng, trong đôi mắt dữ tợn ràng chính là , nếu ấy có chuyện gì nhất định ông chôn cùng.


      Bác sĩ run rẩy cái, giọng ". . . . . . ấy có chuyện gì, chỉ hôn mê mà thôi."


      "Khi nào tỉnh?" Hắc Viêm Triệt nhàng thở ra, nắm chặt tay .


      "Có thể là đêm nay, có thể là ngày mai." Bác sĩ cũng nhàng thở ra, giọng .


      "Ngày mai tỉnh giết ông." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn ông ta cái, ôm lấy Viên Cổn Cổn giường di động, tới phòng bệnh cao cấp.


      Viên Cổn Cổn có chuyện gì, ngước lại bị thương là người khác, toàn thân cao thấp đều là vết thương, sau ót may 15 mũi, nhưng kỳ lạ chính là người bị thương nặng kia lại tỉnh rất nhanh, đông tác đầu tiên khi mở to mắt chính là sờ đầu của mình, xúc cảm trơn bóng làm cho cậu bẹt môi xuống, vẻ mặt ai oán "Tôi liền biết bị cạo mà."


      Á Tư nhìn nhìn cậu, cười "Bởi vì phải may cho nên phải cạo."


      Cậu bé thở dài, giọng "Cổn Cổn nhà tôi đâu? Có khỏe ?"


      "Cổn Cổn nhà cậu? Tốt nhất là đừng để người nào đó nghe được những lời này." Á Tư nhíu nhíu mày, tốt bụng nhắc nhở.


      " ấy có gì, ở phòng cách vách cậu, chủ nhân chăm sóc ấy." Nhã Tư nhàn nhạt .


      "Tôi có thể thăm chị ấy ?" Cậu bé nhìn Nhã Tư chờ đợi.


      "Cậu biến hình lại ." Nhã Tư giọng.


      Rất nhanh , Á Tư và Nhã Tư tới phòng bệnh của Viên Cổn Cổn, theo phía sau còn có con chó bị ‘hói đầu’.


      Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn Viên Cổn Cổn nằm ở giường, trong đôi mắt tím có đau lòng chính cũng biết, đưa tay vuốt khuôn mặt của , sau đó lộ ra cười khẽ tự giễu, trái tim cũng bị lấy còn muốn tự do, phải là quá buồn cười sao? Viên Cổn Cổn, em là của tôi, cho dù là 3 năm sau em vẫn là của tôi, tôi dùng tự do đổi lấy toàn bộ của em, em chỉ có thể là của tôi.


      Tiếng đập cửa vang lên, Hắc Viêm Triệt cũng quay đầu lại, lạnh giọng "Vào ."


      Sau khi được cho phép, cửa mở ra , Á Tư và Nhã Tư đến, còn có con chó bị hói đầu tên Tiểu Viên.


      Tiểu Viên vừa nhìn thấy Viên Cổn Cổn giường, cái đuôi đong đưa điên cuồng, chạy lấy đà muốn nhảy lên giường, kết quả tiếp xúc ánh mắt sắc bén ở giữa trung, uốn éo cái eo rơi xuống mặt đất, đôi mắt to tròn màu đen ủy khuất nhìn người có đôi mắt tím, từ trong cổ họng phát ra tiếng ân ân ân, nghe qua giống như làm nũng vừa nịnh hót.


      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn con chó hói đầu thức thời, hừ lạnh tiếng, coi ai ra gì khẽ vuốt đầu Viên Cổn Cổn.


      khí có chút im lặng.


      "Chủ nhân xin lỗi, chuyện lần này tôi cũng có trách nhiệm, xin ngài trách phạt." Đột nhiên Á Tư lên tiếng, trong giọng mất vẻ đùa giỡn bình thường.


      Hắc Viêm Triệt xem nhìn ta, gì.


      " ra lần trước Cổn Cổn bị rơi xuống nước, xác con sóc đều có người cố ý sắp đặt , tôi vì muốn thúc đẩy quan hệ của ngài và Cổn Cổn cho nên cố gắng giấu diếm, tôi nghĩ tới. . . . . ."


      đợi ta xong, Hắc Viêm Triệt đứng ở trước mặt ta, giây sau, Á Tư liền bay ra ngoài, nặng nề rơi mặt đất, Tiểu Viên liền phát hoảng trốn qua bên, khủng khiếp, căn bản là nhìn thấy ra tay lúc nào . . . . . .


      Á Tư nằm mặt đất, đưa tay lau vết máu bên miệng, gì.


      "Chủ nhân. . . . . ." Nhã Tư mở miệng muốn gì, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Hắc Viêm Triệt liền ngậm miệng lại.


      Hắc Viêm Triệt đến bên người Á Tư, lạnh giọng " chết có nghĩa là đau, Á Tư, bắt đầu từ lúc nào, cho rằng có thể giở thủ đoạn với tôi hả?"


      Chương 47: Viên Cổn Cổn, em là của tôi!


      "Tôi chỉ hi vọng chủ nhân có thể hạnh phúc giống như lão gia." Á Tư nằm mặt đất có sức, biết sợ nhìn thẳng chủ nhân của mình.


      Hắc Viêm Triệt gì, nhàn nhạt nhìn ta nửa ngày, lạnh lùng mở miệng " biết vì sao bảo vệ ấy tốt."


      Á Tư nhắm chặt mắt, "Là lỗi của tôi, xin chủ nhân trách phạt."


      Đúng lúc này, Viên Cổn Cổn ở giường phát ra tiếng than rất , Hắc Viêm Triệt xoay người đến bên cạnh , nhìn lông mày của nhăn lại, vươn tay vỗ mặt của "Cổn Cổn."


      Viên Cổn Cổn líu ríu vài tiếng, xoay lưng đưa người về phía , phun ra bốn chữ "Đừng ầm ĩ mà"


      Hắc Viêm Triệt vui nhếch mày kiếm, nâng tay muốn đánh cho tỉnh, cuối cùng vẫn xuống tay, xoay người nhìn nhìn Á Tư đất, lạnh giọng "Nên làm như thế nào chắc là biết, có lần sau."


      "Dạ, chủ nhân." Á Tư giọng trả lời.


      " ra ngoài ." Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn Nhã Tư đứng ở cách đó xa, nhàn nhạt ra lệnh.


      Nhã Tư gật gật đầu, ôm lấy Á Tư ở đất ra ngoài.


      Tiểu Viên nhìn nhìn Viên Cổn Cổn ở giường, lại nhìn nhìn Á Tư và Nhã Tư rời , trong lòng bắt đầu giao chiến, to go or not to go,that is the question (Đó là câu hỏi, hay ). lúc nó do dự, ánh sáng trong đôi mắt tím của Hắc Viêm Triêt bắn tới, vì thế. . . . . . Con chó hói đầu nào đó liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh cao cấp, to go is the right way ( là quyết định đúng).


      Hắc Viêm Triệt đóng cửa phòng, đến bên giường Viên Cổn Cổn, xốc chăn nằm của lên vào, Viên Cổn Cổn giật giật theo bản năng nhích sát vào bên người .


      Hắc Viêm Triệt xoay người lại, để mặt đối mặt với nhau, gắt gao kéo vào trong lòng.


      Viên Cổn Cổn cũng rất tự nhiên đưa tay vòng eo của , nhép nhép miệng, tiếp tục ngủ say.


      Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt ngủ đáng của , cúi đầu khẽ hôn lên môi trái tim của .


      11 giờ tối, Viên Cổn Cổn giật giật, mở mắt, nhìn xung quanh là mảnh tối đen như mực làm cho có chút sợ hãi, các khớp xương người đau đớn thôi, giống như bị người ta đánh.


      "Tỉnh?" giọng quen thuộc truyền đến, làm cho cứng ngắc ngay tại chỗ, đưa tay đụng chạm tìm tòi phía trước mình, có chút cứng rắn, lại tiếp tục sờ, rất trơn bóng. . . . . .


      "Em chiếm tiện nghi của tôi?" Cái giọng quen thuộc kia lại truyền đến, Viên Cổn Cổn liền phát hoảng rụt tay về, lúc này mới phát bản thân bị người ta ôm vào trong ngực.



      Hắc Viêm Triệt cảm nhận được cứng ngắc, trong lòng dâng lên chút vui.


      "Thiếu gia? Là sao?" Viên Cổn Cổn giọng ngập ngừng hỏi.


      "Em hi vọng là ai?" Hắc Viêm Triệt mở đèn lên, lạnh lùng nhìn bộ dáng hơi híp mắt lại do kịp thích ứng sáng của .


      Viên Cổn Cổn vươn tay che mắt, sau khi thích ứng ánh sáng nhìn nhìn nét mặt ràng là vui của , nhép nhép miệng, muốn xê dịch từ trong lòng ra ngoài.


      Hắc Viêm Triệt nắm chặt eo của , lạnh giọng " đâu?"


      Viên Cổn Cổn cúi đầu gì.


      "Điếc?" Hắc Viêm Triệt vui nhếch mày kiếm.


      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, giọng hỏi " phải là tôi làm sai chuyện gì rồi chứ?"


      Hắc Viêm Triệt xem bộ dáng dè dặt cẩn trọng của , vươn tay vuốt tóc má của ra sau tai, nhàn nhạt trả lời " có."


      "Tôi nhớ là nghe thấy tiếng vang rất lớn, như là có cái gì đó nổ mạnh vậy. . . . . ." Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, nhìn xác định lắm.


      "Nổ khí gas." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng .


      Viên Cổn Cổn sửng sốt, mặt tràn ngập dấu chấm hỏi.


      Hắc Viêm Triệt ôm chặt , giọng " có chuyện gì rồi."


      Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn để mặc ôm , gì.


      lúc sau, nhàng hét lên"Thiếu gia."


      Hắc Viêm Triệt kéo ra khoảng cách giữa bọn họ, nhìn .



      Mắt của Viên Cổn Cổn có chút ướt át, khẽ mở môi trái tim, giọng mang theo chút khóc nức nở"Để tôi về nhà được ?"


      Nghe vậy, ánh mắt Hắc Viêm Triệt liền u ám, lạnh lùng phun ra ba chữ" thể nào."


      "Vì sao? Tôi biết vì cha nên thể giữ tôi lại, tôi chuyện với cha tôi để cha sắp xếp tôi đến nhà người khác học cách tự chăm sóc bản thân, như vậy đối với chúng ta đều tốt." Viên Cổn Cổn có chút sốt ruột .


      " thể nào" Hắc Viêm Triệt lập lại đáp án vừa rồi.


      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn , cúi đầu xoay người đưa lưng về phía , co rút thân thể lại chuyện nửa, chỉ giọng thút thít .


      Hắc Viêm Triệt phiền chán xoay thân thể của lại, lạnh giọng "Em khóc cũng vô dụng."


      " chán ghét tôi, vì sao để tôi về nhà? Chẳng lẽ nhất định phải khi dễ tôi mới vui vẻ sao?" Viên Cổn Cổn đưa tay mắt to rơi nước mắt của mình, ủy khuất .


      Hắc Viêm Triệt kéo tay ra, xoay người cái đè ở dưới người, cúi đầu phủ lên môi trái tim của .


      Viên Cổn Cổn sửng sốt, chỉ có thể tùy ý đối nàng đoạt lấy mà hề sức phản kháng, hoặc là , nàng nghĩ phản kháng. . . . . .


      Hắc Viêm Triệt động tình hôn môi trái tim của , càn rỡ đùa giỡn cái lưỡi thơm tho của , ép cùng nhảy múa với .


      "Ưm. . . . . ." Viên Cổn Cổn phát ra tiếng kêu mập mờ, có chút chịu nổi muốn đẩy ra.


      Hắc Viêm Triệt đè bàn tay an phận của lại, bắt nó giơ lên cao, tay kìm chặt cằm của cho lùi bước, để chỉ có thể phát tiếng kêu mềm mại ra ngoài, cũng chỉ có thể ở dưới người , mặc cho tùy tiện đòi hỏi.


      lúc sau, Hắc Viêm Triệt buông Viên Cổn Cổn thở hổn hển ra, hài lòng nhìn khuôn mặt nhắn ửng hồng, bộ dáng và ánh mắt mơ màng, đứng đắn cúi đầu liếm chỉ bạc trong suốt tràn ra khóe miệng , giọng "Viên Cổn Cổn, em là của tôi."


      Chương 48: Ăn đủ no?


      Viên Cổn Cổn ngẩn ngơ nhìn , còn ở giữa trạng thái mơ màng.


      lúc sau, nhóc nào đó phản ứng kịp hất mặt, cực kỳ xấu hổ.


      "Biết vì sao tôi muốn hôn em ?" Hắc Viêm Triệt vươn ngón tay ra chọc chọc vào khuôn mặt , trong giọng có ý cười hiếm thấy.


      "Tôi vừa mới chiếm tiện nghi của . . . . ." Viên Cổn Cổn giọng .


      "Sai, bởi vì em là của tôi, tôi muốn hôn liền hôn." Hắc Viêm Triệt cười khẽ chút, đưa tay chuyển mặt qua, lại cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của .


      Viên Cổn Cổn lại rơi vào trạng thái mơ màng lần nửa, trầm luân trong nụ hôn mạnh mẽ của , mất khả năng suy nghĩ.


      Vừa hôn xong, tâm trạng của Hắc Viêm Triệt rất tốt, giọng ở bên tai "Tôi chán ghét em."


      Viên Cổn Cổn ngẩn người, thở phì phò nhép nhép miệng, vẻ mặt tin.


      "Đây là nét mặt gì?" Hắc Viêm Triệt nhìn vui.


      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, có trả lời.


      "." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .


      " chán ghét tôi nhưng luôn mắng tôi, ra tay đánh tôi? ràng là gạt người." Viên Cổn Cổn nhìn nhìn , giọng thào .


      "Tôi gạt người?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, nâng cao giọng .


      Viên Cổn Cổn nhìn , vẻ mặt vốn là như vậy làm cho người đàn ông nào đó cực kỳ vui.


      Hắc Viêm Triệt hít vào hơi, lạnh giọng "Em thông minh, đúng là tôi lừa em, tôi chán ghét em phải là chán ghét bình thường, cho nên tôi muốn đánh em, mắng em, khi dễ em, em có thể làm gì?"


      Nghe vậy, Viên Cổn Cổn hất mặt, hốc mắt đỏ lên.


      Hắc Viêm Triệt cúi đầu cắn mạnh cái lên vành tai của .


      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn hét lên theo bản năng, nhìn rưng rưng mắt, trong mắt to vừa tức giận vừa ủy khuất, nhưng rất ràng là giận mà dám .


      "Có ý kiến?" Hắc Viêm Triệt lạnh nhạt hỏi.


      Viên Cổn Cổn cắn môi dưới, lắc lắc đầu.


      " có ý kiến?" Hắc Viêm Triệt lại hỏi.


      Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, thể có ý kiến, gật gật đầu.


      Hắc Viêm Triệt cười cười, lại cúi đầu cắn mạnh cái lên vành tai .


      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn bị đau kêu ra tiếng, lúc này đây rất ràng là mang theo tiếng khóc nức nở.


      Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt nhắn sắp khóc của , tâm trạng rất tốt, sờ sờ vành tai của , giọng "Ủy khuất sao?"


      Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, có trả lời.


      "Nhớ kỹ, em có ý kiến hay cũng quan trọng, chỉ cần tôi muốn khi dễ em. em có ý kiến cũng được, ý kiến cũng thế, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn để tôi khi dễ, bởi vì em là của tôi, thân thể da thịt đều là của tôi, chỗ này cũng là của tôi, hiểu?" Hắc Viêm Triệt vươn tay phủ lên ngực trái của , cảm nhận nhịp tim đập thình thịch mạnh mẽ dưới ngực trái của .


      Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt chứa đầy nước, cực kỳ ủy khuất.


      " hiểu?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, vừa lòng trả lời.


      Viên Cổn Cổn nhìn gì, vật thể nước trong mắt sắp tràn mi ra.


      Hắc Viêm Triệt cúi đầu hung hăng cắn cái lên mặt trái trắng nõn của , còn để lại dấu răng.


      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn che mặt mình, rốt cục nhịn được mà khóc ra tiếng, phát ra tiếng nức nở giống như động vật , cực kỳ đáng .


      " hiểu?" Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt nhắn nỉ non của , lộ ra chút cười khẽ tà mị, ra tốn thời gian khi dễ người, cũng rất thú vị.


      Viên Cổn Cổn giọng khóc, gì.


      "Còn hiểu?" Hắc Viêm Triệt bày ra vẻ mặt ‘buồn rầu’ sờ sờ tóc của , lại cúi đầu muốn cắn cái lên mặt của .


      Viên Cổn Cổn đưa tay kéo quần áo của , khóc " hiểu."


      " hiểu?" Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng.


      "Ừm." Viên Cổn Cổn gật gật đầu.


      "Tốt lắm."Hắc Viêm Triệt khen ngợi vỗ vỗ đầu , lại cúi đầu cắn cái lên má phải trắng nõn của , để lại dấu răng như nhau, đối xứng với dấu răng bên má trái .


      Viên Cổn Cổn bị đau kêu tiếng, che hai bên mặt bị thương của mình, quay đầu khóc lóc ủy khuất dứt.


      " tiếng chút." Hắc Viêm Triệt cười khẽ .


      Viên Cổn Cổn che miệng mình, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng khóc.


      Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng đáng thương của , chuyển mặt qua đối mặt với mình, nhìn nhìn hai cái dấu răng đối xứng mặt của , bật cười.


      Viên Cổn Cổn nức nở, khẳng định lại lần nữa, rất chán ghét .


      " cho khóc." Hắc Viêm Triệt sờ sờ dấu răng mặt , giọng .


      Viên Cổn Cổn cắn môi dưới, để mình phát ra tiếng.


      Đúng lúc này, tiếng vang kỳ quái truyền ra.


      Hắc Viêm Triệt ngẩn người, cười cười nhìn tiểu cơm nắm hốc mắt hồng hồng dưới người mình, giọng "Đói bụng?"


      Viên Cổn Cổn thành gật gật đầu.


      Hắc Viêm Triệt lật xuống từ người , ngồi ở bên giường, bế lên đặt ở đùi, lau nước mắt của , giọng "Muốn ăn sao?"


      Viên Cổn Cổn lại gật gật đầu.


      " chuyện."


      "Tôi muốn ăn ." Viên Cổn Cổn giọng .


      Hắc Viêm Triệt kìm chặt cái ót của , lại cho nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp.


      Vừa hôn xong, Viên Cổn Cổn có sức tựa vào trong lòng thở phì phò, bụng lại phát ra tiếng


      "Xem ra, nước miếng thể cho em ăn no." xong, Hắc Viêm Triệt cười cầm điện thoại bấm số, loạt tên món ăn, rồi sau đó cúp điện thoại.


      Viên Cổn Cổn ru rú ở trong lòng dám lộn xộn, nuốt nước miếng cái, Ừ. . . . . . Nước miếng vốn là ăn đủ no mà.



      Chương 49: Đánh !


      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , lạnh nhạt "Có phải khó chịu ở đâu hay ?"


      Viên Cổn Cổn gãi gãi đầu, khẽ gật đầu.


      "Ở đâu?" Hắc Viêm Triệt cẩn thận quan sát , nét mặt hồng hào nhìn ra là ổn ở đâu.


      "Toàn thân đều mệt mỏi đau nhức, giống như bị người đánh vậy." Viên Cổn Cổn giọng , cuối cùng còn len lén nhìn .


      Hắc Viêm Triệt vui nhìn lại , lạnh giọng "Đây là ánh mắt gì? Em cho rằng tôi đánh?"


      Viên Cổn Cổn nhìn lắc đầu, che giấu suy nghĩ trong lòng.


      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, vươn tay bóp mặt của .


      Viên Cổn Cổn để mặc vuốt ve mặt , hé răng.


      Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt nhắn của bị bóp đến ửng hồng, buông tay.


      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh, sờ sờ khuôn mặt hơi nóng lên, giọng "Thiếu gia, đây là đâu?"


      Hắc Viêm Triệt sờ lên bụng của , vê nặn thịt mềm mại ở eo của , trả lời "Bệnh viện."


      Viên Cổn Cổn bị làm cho hơi ngứa, cười hề hề tránh né tay của "Ngứa. . . . . . Ha ha. . . . . ."


      vặn vẹo làm cho Hắc Viêm Triệt hơi khó chịu, vươn tay vỗ vỗ cái mông vểnh lên của , giọng khàn khàn "Đừng nhúc nhích."


      Mặt của Viên Cổn Cổn lập tức đỏ bừng, cứng ngắc ngay tại chỗ, đánh ngay chỗ đó của . . . . . .


      Hắc Viêm Triệt cảm nhận được cứng ngắc của , nhìn khuôn mặt đột nhiên ửng hồng của , xấu xa để tay phủ lên mông của , ngoài dự tính, người nào đó lập tức hóa đá . . . . . Chuyển động bàn tay to, cẩn thận quan sát nét mặt của .


      Edit :babynhox (Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn)


      Khuôn mặt nhắn của Viên Cổn Cổn cứng đờ, mặt đỏ đến gần như có thể ra máu, ngay lúc càng xấu xa véo mông nhiều hơn, rốt cuộc người nào đó cũng nhịn được giọng : "Thiếu gia. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ."


      "Dựa vào cái gì?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nhìn , trong đôi mắt tím chứa đựng ý cười.


      Viên Cổn Cổn bị hỏi hùng hồn như vậy, ngược lại biết nên làm gì chỉ đỏ mặt, nhìn bằng nét mặt cứng ngắc.


      Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt uốn éo và hai má đỏ ửng của , nén nổi tình cảm muốn hôn co, đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Viên Cổn Cổn liền phát hoảng, muốn xuống khỏi đùi của lại bị gắt gao giữ ở trong ngực.


      "Vào ." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng , vô cùng vui.


      Cửa mở ra , Nhã Tư đẩy chiếc xe thức ăn đến trước mặt bọn họ, cung kính cong lưng "Chủ nhân."


      "Ừ" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt trả lời.


      " Nhã." Viên Cổn Cổn đỏ mặt giọng chào hỏi, còn quơ quơ tay bé.


      Nhã Tư nhìn nhìn , lộ ra chút cười khẽ hiếm thấy.


      " ra ngoài ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .


      "Dạ" Nhã Tư cong lưng, ra ngoài.


      Nhã Tư rồi, Hắc Viêm Triệt ôm Viên Cổn Cổn đến bên cạnh bàn ăn, đặt ghế, còn mình lấy mâm đồ ăn ở xe thức ăn để lên bàn, rồi sau đó ôm lấy Viên Cổn Cổn để ngồi ở đùi , cảm giác ở trong lòng làm cho hơi hối hận, hối hận trước kia lãng phí nhiều thời gian như vậy.


      Viên Cổn Cổn nhìn , cảm thấy hơi kỳ lạ.


      Hắc Viêm Triệt gắp chút thức ăn đưa đến bên miệng , Viên Cổn Cổn chút khách khí há mồm nuốt vào, sau đó mắt to sáng ngời, khen ngợi "Ăn rất ngon."


      Hắc Viêm Triệt nhìn gì, lại gắp món ăn khác đưa đến bên miệng , Viên Cổn Cổn vui vẻ mà ăn, vẻ mặt thỏa mãn nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt meo meo "Thiếu gia, vì sao ăn? Ăn rất ngon đấy."


      "Chờ em thử qua lần tất cả thức ăn ở đây rồi tôi ăn." Hắc Viêm Triệt miếng nhét thức ăn vào trong miệng nàng.


      "Vì sao?" Viên Cổn Cổn vừa ăn vừa nhìn khó hiểu.


      "Thử xem có độc hay ."


      Viên Cổn Cổn sửng sốt ngừng nhai, nét mặt nhìn hơi tệ.


      "Thế nào? Trúng độc rồi hả ?" Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng.


      Viên Cổn Cổn cứng rắn nuốt món ngon vào miệng, còn phát ra tiếng ‘ừng ục ’, liếm liếm môi gì.


      Hắc Viêm Triệt kẹp lấy miếng thức ăn cho vào trong miệng mình, tao nhã ăn, nhàn nhạt "Tay nghề hơn em."


      "Ừm." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.


      Hắc Viêm Triệt lại kẹp miếng thức ăn đưa đến bên miệng , Viên Cổn Cổn mím môi hơi do dự nhưng vẫn há mồm ăn.


      ngốc, Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt của , thầm kết luận ở trong lòng .


      lúc sau, Viên Cổn Cổn giọng "Thiếu gia tôi no rồi."


      Hắc Viêm Triệt sờ sờ bụng của , đưa đũa cho , lạnh giọng "Đúc tôi."


      Viên Cổn Cổn nhận lấy đũa, nghe lời đúc ăn, nhìn nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của , giọng thào "Thiếu gia, nổ khí gas là do tôi gây ra sao?"


      " phải." Hắc Viêm Triệt ăn thức ăn đúc tới, trả lời


      "Vậy còn có người bị thương ? có khó chịu ở đâu ?" Viên Cổn Cổn nhìn , mặt viết hai chữ lo lắng rất ràng.


      " có." Hắc Viêm Triệt cầm lấy luồng tóc dài của ngắm nghía, nét mặt của làm cho tâm trạng của rất tốt.


      "Vậy sao lại ở trong bệnh viện?"


      "Ai cần em lo!" Hắc Viêm Triệt ngẩn người, rống lớn lên, mặt có chút vặn vẹo, vì sao lại ở trong bệnh viện, loại câu hỏi này mà cũng hỏi ra miệng, ngu ngốc muốn chết.


      Viên Cổn Cổn liền phát hoảng, hơi uất ức, im lặng chuyện nửa.


      khí bắt đầu yên tĩnh.


      Đột nhiên, dường như Viên Cổn Cổn nghĩ đến cái gì đó, sốt ruột hét lớn tiếng "Tiểu Viên, Tiểu Viên đâu? Hôm nay nó theo tôi."



      Chương 50: Ít nhảm, ngủ!


      " chết!" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .


      Mặt của Viên Cổn Cổn cứng đờ, chiếc đũa ở trong tay trượt xuống, rơi xuống ở mặt đất.


      Hắc Viêm Triệt nhìn vẻ mặt của , gì.


      Viên Cổn Cổn đờ đẫn nhìn Hắc Viêm Triệt, giọng lặp lại " chết. . . . . ."


      "Mới là lạ." Hắc Viêm Triệt cầm lấy đôi đũa khác gắp thức ăn đưa vào miệng.


      Viên Cổn Cổn sửng sốt, lập tức khóc thét lên "Sao có thể đùa kiểu này."


      Hắc Viêm Triệt hề để ý , tự nhiên ăn.


      Viên Cổn Cổn tức giận muốn xuống khỏi chân , lại bị gắt gao kìm chặt eo, lạnh giọng "Ngồi yên." Còn tặng kèm cái liếc mắt cảnh cáo.


      Viên Cổn Cổn vừa tức giận vừa cam lòng, nhưng lại dám phản kháng , chỉ có thể dựa vào khóc để thổ lộ cảm xúc của mình.


      "Em câm miệng!"Đột nhiên Hắc Viêm Triệt ném mạnh cái đũa trong tay xuống, gầm to lên, chán ghét vì người ngoài mà rơi nước mắt, vô cùng chán ghét, cái thế giới này chỉ có có thể làm cho khóc, cũng chỉ có thể vì mà khóc.


      Viên Cổn Cổn sửng sốt, sợ hãi che miệng mình.


      Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn , trong đôi mắt tím hề có độ ấm.


      "Vốn là đúng. . . . . . Còn hung dữ với người khác" Viên Cổn Cổn cắn cắn môi dưới, giọng meo meo , nghe qua giọng điệu cực kỳ giống làm nũng.


      Hắc Viêm Triệt véo mạnh cái ở mông , lạnh giọng "Thế nào? !"


      Viên Cổn Cổn kêu đau tiếng, bưng kín ‘vết thương’ của mình, mặt lại bắt đầu đỏ lên.


      Dường như Hắc Viêm Triệt véo đến nghiện, véo cái lại thêm cái vào mông của , mà người nào đó chậm chạp tránh né kịp, chỉ ngừng kêu đau, giống như bọ chét vặn vẹo ở chân .


      Hắc Viêm Triệt ra tay rất nặng, Viên Cổn Cổn đau đến nước mắt chảy ra như mưa bão, cuối cùng giọng khóc "Đừng véo, đau quá ."


      "Hôn tôi." Hắc Viêm Triệt ngừng tay, nhàn nhạt .


      Viên Cổn Cổn nhìn , lau nước mắt, hung hăng hôn cái lên mặt của , phát ra tiếng rất vang.


      Hắc Viêm Triệt hài lòng nhếch mày kiếm, vươn tay chỉ chỉ miệng hoàn mỹ của mình.


      Viên Cổn Cổn nhàng lắc đầu, khuôn mặt nhắn đỏ bừng rất là đáng .


      "Hả?" Hắc Viêm Triệt vui phát ra cảnh cáo.


      Viên Cổn Cổn đưa tay xoa xoa cái mông còn đau nhói, đành chậm rãi gần kề sát mặt , nhưng cách môi của càng gần nhịp tim lại càng nhanh, bùm bùm tiếng lại to hơn tiếng, làn da của tốt, chút khuyết điểm cũng có, đôi mắt của đẹp quá, đẹp đến giống người , lông mi của còn dài hơn , mùi hương người cũng rất thơm.


      "Thiếu gia. . . . . ." Đột nhiên Viên Cổn Cổn giọng gọi.


      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.


      " đẹp." Viên Cổn Cổn khen ngợi .


      ‘bốp’


      "A. . . . . ."


      Viên Cổn Cổn ôm đầu của mình, uể oải ngồi ở giường, thỉnh thoảng khóe mắt liếc trộm Hắc Viêm Triệt từ phòng tắm ra.


      "Sau này cho đến trường nửa." Hắc Viêm Triệt lau tóc ướt của mình xong ném khăn lông qua bên, ôm lấy Viên Cổn Cổn tựa vào đầu giường.


      Viên Cổn Cổn ôm đầu, giọng hỏi"Vì sao?"


      " vì sao." Hắc Viêm Triệt chơi đùa tóc của .


      Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, meo meo "Cha đồng ý sao?"


      " cần em lo." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .


      "Vậy Duệ. . . . . . A. . . . . ."


      " cho nhắc đến ta." Hắc Viêm Triệt kéo tóc dài của , lạnh giọng .


      " kéo tôi đau. . . . . ." Viên Cổn Cổn kéo kéo áo ngủ của , kêu đau.


      Edit : babynhox (Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn)


      Hắc Viêm Triệt nới tay, hừ lạnh tiếng.


      Viên Cổn Cổn cầm lại tóc của mình, vẻ mặt uất ức, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt vui của Hắc Viêm Triệt liền cầm lấy luồng tóc ngoan ngoãn đưa vào trong tay .


      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , tiếp tục chơi đùa tóc dài của người nào đó đưa vào trong tay.


      khí có chút yên lặng.


      lúc sau.


      "Cám ơn thiếu gia." Viên Cổn Cổn kéo kéo áo của , meo meo.


      Hắc Viêm Triệt sửng sốt, lạnh nhạt "Cám ơn tôi khi dễ em sao? cần khách sáo."


      "Đương nhiên phải!" mặt Viên Cổn Cổn là vẻ mặt tôi phải bị bệnh thần kinh, vui nhìn Hắc Viêm Triệt.


      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.


      "Chính là chuyện đến trường, trải qua chuyện lần trước tôi muốn đến trường học, cho nên cám ơn ." Viên Cổn Cổn sờ sờ vết cào mờ mờ còn sót lại tay , giọng .


      Hắc Viêm Triệt tắt đèn ôm nằm xuống, phủ chăn mỏng lên người bọn họ.


      "Thiếu gia, hôm nay ngủ cùng tôi sao?" Viên Cổn Cổn xác định hỏi.


      "Ít nhảm, ngủ." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng trả lời.


      Viên Cổn Cổn kêu tiếng, chui vào trong lòng theo bản năng, cảm giác được kề gần, Hắc Viêm Triệt buộc chặt cánh tay, khóa chặt ở trong ngực, trong bóng đêm Viên Cổn Cổn nhìn thấy khóe miệng cười khẽ.


      Sáng sớm hôm sau, Viên Cổn Cổn bị đóng gói đưa về nhà họ Hắc, chờ đến lúc thức dậy mới phát mình ngủ ở trong phòng ngủ của mình , nhìn nhìn xung quanh nhìn thấy bóng dáng của Hắc Viêm Triệt, xuống giường rửa mặt còn tắm rửa sạch , sau đó sấy khô nửa mái tóc dài chuẩn bị đến phòng bếp làm cơm trưa, vừa mở cửa ra nhìn thấy đám bảo bối của mình ru rú ở góc tường, giống như là chờ , vui vẻ bước qua lần lượt sờ sờ đầu của chúng nó, sau đó. . . . . ."A, Tiểu Viên, sao em bị hói đầu rồi?"


      Tiểu Viên ai oán nhìn , phát ra tiếng kêu giống như trẻ con, Viên Cổn Cổn sốt ruột ôm lấy nó tới phòng sách.
      Last edited: 2/10/14
      nhoxbina, sanone2112Phan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :