1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 186: Lần đầu sau hai năm.

      Edit : babynhox

      "Đừng...ưm." Kỹ thuật hôn của Viên Cổn Cổn vốn tốt lại bị tấn công đến mơ màng , phải là từ chối nhưng cách nào đuổi kịp nhịp của .

      "Cổn Cổn." Hắc Viêm Triệt kề sát môi , khẽ gọi.

      Viên Cổn Cổn bị kêu như vậy làm xương cốt đều rụn rời, từ trước tới bây giời chưa từng nghĩ tới người đàn ông lạnh lùng bá đạo như vậy dùng giọng điệu này để gọi , loại cảm giác này tốt.

      Hắc Viêm Triệt vừa hôn vừa vươn tay lôi kéo áo ngủ vướng víu người , tới phút Viên Cổn Cổn bị cởi trống trơn như trẻ sơ sinh.

      "Đừng." Hai tay Viên Cổn Cổn ôm ngực, khuôn mặt nhắn ửng hồng thào , ngay cả cũng cảm thấy câu đừng này có sức thuyết phục.

      " muốn, em cũng muốn." Hắc Viêm Triệt cho nhiều thời gian để thẹn thùng, cởi bỏ quần áo người mình, hơi ngang ngược tách hai chân ra trêu chọc nơi nguyên thủy nhất.

      "Đừng ở đó." Viên Cổn Cổnn sửng sốt, theo bản năng muốn đẩy ngón tay chen vào cơ thể ra.

      Hắc Viêm Triệt cúi người hôn lên môi của , tay cũng phủ lên mềm mại của .

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn vặn vẹo yên, dần dần lý trí bị tấn công của Hắc Viêm Triệt đẩy xa, trong lúc hay biết bắt đầu chậm rãi đáp lại.

      Hắc Viêm Triệt hôn qua cổ hôn qua xương quai xanh xinh đẹp hôn qua mềm mại vểnh cao, ở mỗi chỗ đều bá đạo in lại dấu vết của riêng mình, loại cảm giác xôn xao sôi trào này nhớ làm thức bao nhiêu đêm cũng nhớ , bởi vì tồn tại nên cảm thấy lạnh lẽo đơn mà bây giờ thân thể mềm mại ở trong lòng là chân , nhiệt độ cơ thể của cũng là , tất cả đều là phải giấc mơ?

      Viên Cổn Cổn bị Hắc Viêm Triệt biến thành cả người mềm yếu như nước, híp mắt đắm chìm vào đó nhưng ngay lúc thoải mái hừ hừ, lại bị cảm giác đau đớn xuyên qua truyền khắp toàn thân làm cho đôi mắt trợn to kêu đau.

      Hắc Viêm Triệt thở phì phò mở đôi mắt tím mông lung nhìn khuôn mặt nhắn ủy khuất của .

      Toàn thân Viên Cổn Cổn cứng ngắc, khóc.

      Hắc Viêm Triệt cảm nhận được gắt gao bao trùm, cảm giác ấm áp làm cho gần như phát điên nhưng còn vì kêu đau mà ngừng động tác, nhớ vẫn nhớ sợ đau.

      "Hư đừng khóc."

      "Đau." Viên Cổn Cổn khóc hu hu.

      "Em vẫn yếu ớt như vậy." Hắc Viêm Triệt cười cười thương tiếc hôn lên nước mắt của .

      "Đau quá." Viên Cổn Cổn vểnh cái miệng nhắn lên, mắt to ngập nước đáng thương tội nghiệp nhìn , ra cũng phải đau như vậy nhưng vẻ mặt và dịu dàng của như vậy làm khỏi muốn làm nũng muốn thương tiếc nhiều hơn.

      "Đau như vậy? xoa xoa." Hắc Viêm Triệt hôn lên môi , vươn tay đến chỗ hai người kết hợp xoa xoa.

      Viên Cổn Cổn run lên cái, ngay cả chỗ nào đó cũng co rút theo.

      Co rút này thể nghi ngờ chính là khảo nghiệm Hắc Viêm Triệt, chỉ thấy cứng đờ nhịn được động đậy.

      "Hu hu đừng động." Viên Cổn Cổn vội vàng vươn tay chống đẩy .

      " động động em cũng đừng động." Hắc Viêm Triệt bắt lấy tay , giọng cũng run lên.

      Viên Cổn Cổn hừ hừ hai tiếng nhìn , chuyện.

      Môi Hắc Viêm Triệt lại bắt mềm mại của tranh thủ khiêu khích trong thời gian ngắn nhất.

      "Ưm." Viên Cổn Cổn run run chút khống chế nổi mình kêu ra tiếng.

      Hắc Viêm Triệt ngừng cố gắng cùng sử dụng tay miệng làm toàn thân đều bị nhuộm thành màu hồng mềm mại.

      Viên Cổn Cổn giật giật vì sao chỗ bụng dưới của mình dâng lên loại cảm giác kỳ lạ nhưng mà biết đây là động tình.

      "Còn đau ?" Hắc Viêm Triệt mồ hôi đầy đầu ngẩng đầu giọng khàn khàn hỏi.

      Viên Cổn Cổn mở đôi mắt nước khép hờ ra nhìn bộ dáng hơi chật vật, xấu bụng gật gật đầu : "Đau đau muốn chết."

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, phải là đa nghi nhưng thấy trong mắt chợt lóe sáng lên.

      "Đau ở đâu?

      "Toàn thân đều đau." Viên cuồn cuộn nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc .

      "Hả, sao." Hắc Viêm Triệt kéo khóe miệng tà ác, giọng điệu rất là dịu dàng.

      "." Viên Cổn Cổn dùng sức gật gật đầu chứng minh mình dối.

      "Vậy chịu đựng."

      Hắc Viêm Triệt xong dùng sức vùi sâu mình vào trong cơ thể .

      Viên Cổn Cổn sửng sốt đợi phản ứng kịp lại đón nhận lần thẳng tiến vào sâu khiến khỏi kêu ra tiếng, trong thời gian sau vẫn ngừng như vậy cho đến sáng sớm.

      Viên Cổn Cổn giống như bị quái hút hết hơi sức, nằm sắp nhúc nhích chỉ có tiếng hít thở nhàng tchứng minh rồi còn sống, ngược lại tinh thần của Hắc Viêm Triệt sảng khoái rạng rỡ giống như quái vừa mới hút hơi sức của con người vui vẻ xuất ở nhà ăn.

      Quản gia Bạch nhìn Hắc Viêm Triệt cười cười hiểu, xem ra kế hoạch thành công, nhà họ Hắc nhanh chóng có lại sức sống mà từ ngày Cổn Cổn xuất .

      "Chủ nhân, Hiên thiếu gia và Bác thiếu gia đưa thiệp cưới tới mời ngài và Cổn Cổn tới tham dự hôn lễ của bọn họ." Á Tư cung kính đưa tấm thiệp màu đỏ khảm vàng bên , cười khẽ .
      miu901, Friendangel2727, 10125 others thích bài này.

    2. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90
      Sao mà qua nổi mắt tím ổng đc he he

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Co thit Sau 2 nam, wa da~~~ !
      He he :xitmau:

    4. Friendangel2727

      Friendangel2727 Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      28

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 187: Thích em cho nên mới khi dễ em?

      Edit : babynhox

      Hắc Viêm Triệt nhận thiệp cưới mở ra nhìn nhìn sau đó tiếp tục tao nhã ăn bữa sáng.

      "Thiếu gia, tuy bây giờ Cổn Cổn trở lại nhưng lại có thêm tiểu thiếu gia, có phải nên tìm lão gia và phu nhân ? Có lẽ lão gia có thể chữa bệnh mất trí nhớ của Cổn Cổn." Quản gia Bạch nhìn Hắc Viêm Triệt, giọng .

      "Cha muốn xuất ai có thể tìm ông ấy." Hắc Viêm Triệt uống môt ngụm nước nhàn nhạt .

      Quản gia Bạch nghĩ nghĩ, im lặng.

      "Thuận theo tự nhiên vú Bạch." Hắc Viêm Triệt ăn miếng cuối cùng, đứng dậy về phòng, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh nhớ lại cũng sao, bọn họ có rất nhiều thời gian dùng hết có thể từ từ tạo dựng trí nhớ mới.

      10 giờ tối, bị ' quái' hút hết hơi sức mơ mơ màng màng mở mắt ra giật giật thân thể phát ra tiếng hừ hừ khó chịu.

      "Tỉnh? Ngủ tài."

      Viên Cổn Cổn nhìn về chỗ phát ra tiếng, chỉ thấy Hắc Viêm Triệt mặc áo ngủ ngồi ở ghế sô pha vắt chân đùi còn có ít tài liệu, nhìn rất mị.

      "Thức dậy rửa mặt ăn cái gì ." Hắc Viêm Triệt đặt tài liệu lên bàn đứng dậy tới chỗ .

      Viên Cổn Cổn nhìn thấy tới vội vàng dùng chăn che đầu ước gì mình có thể tàng hình.

      Hắc Viêm Triệt ngồi ở bên giường vươn tay lôi kéo chăn của , cho rằng còn giận dỗi .

      "Sao em còn ầm ĩ nửa sao?

      Viên Cổn Cổn cầm chăn chặt chỉ là chịu lộ mặt.

      nhẫn nại của Hắc Viêm Triệt luôn luôn rất ít liền dùng sức kéo chăn rách ra thành hai, lông chim bay khắp nơi.

      Viên Cổn Cổn nghĩ tới sức của lớn như vậy đột nhiên bị lông chim bay ra làm sặc cái, trong mũi và trong miệng đều có.

      Hắc Viêm Triệt nhìn vươn tay gạt bỏ lông chim trước mặt lại càng làm ngốc hơn, vung tay lên lông chim liền bay về mặt tường như mũi tên.

      Viên Cổn Cổn ngây ngốc nhìn lông chim cắm sâu vào trong tường, trừng lớn mắt nhìn .

      "Mau dậy ăn cơm." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn thấy mặt nghĩ đến đêm qua vội vàng vươn tay che mặt mình muốn cho thấy.

      Lúc này Hắc Viêm Triệt vui kéo tay ra, giọng trách mắng : "Rốt cuộc là em ầm ĩ cái gì?

      Khuôn mặt Viên Cổn Cổn đỏ bừng hơi ủy khuất nhìn .

      Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt nhắn của đỏ như cà chua, ngẩn người

      "Em thẹn thùng?"

      Viên Cổn Cổn bị hỏi như vậy mặt càng đỏ hơn, hất mặt câu.

      "Ha ha có cái gì mà thẹn thùng chúng ta là vợ chồng làm tình là chuyện rất bình thường." Hắc Viêm Triệt cười lên tiếng vươn ngón tay chọc chọc khuôn mặt hồng hồng của .

      " được !" Viên Cổn Cổn thẹn quá hóa giận, vươn tay che cái miệng của , lông mày vo thành nắm.

      Hắc Viêm Triệt dễ dàng kéo tay bé của ra, tiếp tục đùa : " Sao lại được ?

      Viên Cổn Cổn nhìn bộ dáng lười nhác của , có loại xúc động muốn cắn .

      "Vẻ mặt của em như thế chẳng lẽ là muốn hôn sao?" Hắc Viêm Triệt cũng biết làm sao mình có thể ra câu này nhưng nhìn bộ dáng xấu hổ và giận dữ của , cảm thấy đáng .

      " lung tung!" Viên Cổn Cổn sốt ruột nhào tới lấy tay che cái miệng của .

      Hắc Viêm Triệt bị nhào tới như vậy liền ngã xuống chính xác mà là bị đè dưới thân thể.

      Viên Cổn Cổn tức giận nhìn , cũng chưa phát toàn bộ sau lưng mình đều lộ ra khí, đương nhiên cũng lộ ra dưới mắt tím của Hắc Viêm Triệt.

      Hắc Viêm Triệt buồn cười nhìn thở phì phì, buông tha cơ hội tốt ăn đậu hủ này vươn tay phủ mông vừa trắng vừa mềm.

      Viên Cổn Cổn cứng đờ nhìn lại chỉ nhìn thấy đôi tay đặt ở mông , cảm giác phải là bình thường.

      Hắc Viêm Triệt thu ngón tay bấm cái ở mông .

      "..." Viên Cổn Cổnn lập tức như bị giật điện lật xuống người .

      Hắc Viêm Triệt cho cơ hội xoay người trực tiếp đè ở dưới thân thể.

      Viên Cổn Cổn vẻ mặt trêu tức của , thất bại đỏ hốc mắt.

      "Vậy cũng muốn khóc?" Hắc Viêm Triệt sửng sốt cúi người hôn cái ở môi .

      "Hu hu khi dễ em." Viên Cổn Cổn lấy mu bàn tay che mắt, nước mắt liền rơi xuống từ hốc mắt.

      "Hư khóc khóc". Hắc Viêm Triệt lật xuống người , lấy nửa chăn bị xé phủ lên người .

      Viên Cổn Cổn hờn dỗi quay lưng lại để ý .

      Hắc Viêm Triệt ôm từ phía sau lưng ôm, hiếm khi tốt tính dụ dỗ "Tiểu Bàn, đừng khóc."

      " mới béo cả nhà đều béo." Viên Cổn Cổn tức giận .

      "Cả nhà cũng bao gồm cả em." Hắc Viêm Triệt buồn cười lau nước mắt cho .

      Viên Cổn Cổn hung hăng trừng mắt nhìn , tiếp tục khóc.

      " thích em mới khi dễ em hiểu ?" Hắc Viêm Triệt nghĩ nghĩ, hơi tự nhiên .

      Viên Cổn Cổn ngẩn người quay đầu nhìn " thích em?

      "Ừ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt đáp lời, lần đầu tiên đỏ mặt.

      "?" Viên Cổn Cổn xác định hỏi.

      "." Hắc Viêm Triệt hôn lên mặt .

      Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn , biết nên phản ứng như thế nào.

      Chương 188: Bắt máy bay?

      Edit : babynhox

      "Còn em? Thích ?." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi nhưng chỉ có biết trong lòng mình có bao nhiêu khẩn trương thậm chí là hơi sợ hãi, nghĩ lại cũng là châm chọc, chưa từng có ai bất cứ chuyện gì có thể làm sinh ra loại cảm giác tên sợ hãi, chỉ riêng có thể.

      Viên Cổn Cổn đỏ mặt thể nhận gật gật đầu. thích và loại cảm giác thích Duệ giống nhau, rất biết rất chính là người đàn ông làm động lòng.

      "Dùng miệng ." Hắc Viêm Triệt kề sát môi mở miệng.

      "Em thích ." Viên Cổn Cổn nhìn đôi mắt tím như có sức quyến rũ, tự giác hộc ra lời muốn nghe.

      " ngoan." Hắc Viêm Triệt thào hôn lên môi .

      "ưm" Viên Cổn Cổn kêu tiếng, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ôm cổ , dây dưa miệng lưỡi với .

      Sau khi kết thúc nụ hôn Hắc Viêm Triệt nhàng vỗ về gò má ửng hồng của , trong lòng là thỏa mãn nên lời.

      "Vậy em ?" Viên Cổn Cổn thở phì phò giọng hỏi.

      Hắc Viêm Triệt ngẩn người gì.

      "Rất khó trả lời sao?" Viên Cổn Cổn hơi thất vọng nhìn .

      " khó trả lời."

      'Vậy..."

      "Chờ ngày nào đó em nhớ lại đáp án cho em nghe." Hắc Viêm Triệt véo véo mặt nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn nhìn , khẽ gật đầu.

      "Ngoan, ngồi dậy ăn chút gì ." Hắc Viêm Triệt hôn hôn mũi , ngồi dậy.

      Viên Cổn Cổn bọc chăn cũng ngồi dậy.

      Hắc Viêm Triệt biết ngượng ngùng, xuống giường lấy bộ quần áo từ trong tủ quần áo đưa cho .

      "Động tác mau chút, đời em ở nhà ăn."

      "Dạ."

      Hắc Viêm Triệt xoay người ra ngoài.

      Viên Cổn Cổn nhìn bóng lưng của , ôm bộ áo ngủ lộ ra nụ cười ngây ngô.

      Thời gian thoi đưa, chớp mắt qua thêm tháng. Trong tháng này Viên Cổn Cổn hòa mình cùng dưới nhà họ Hắc, quan hệ với Hắc Viêm Triệt càng ngọt ngấy người ta mà Hắc Viêm Triệt lại rất cưng chiều và dung túng gần như là nâng lên trời, hôm nay là ngày kết hôn của song bào thai và Long Tịch Bảo mà bọn họ là phù dâu phù rễ.

      Long Tịch Bảo thấy lập tức ôm ai oán : "Mau cho mình ăn chút, người ta đói."

      "Bảo Bảo thể ăn được." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu.

      "Liễm Liễm, bạn béo rồi." Long Tịch Bảo nhìn Viên Cổn Cổn, vui vẻ nắm bắt lấy khuôn mặt nhắn trắng mềm của .

      "Em gọi ấy là cái gì? Hắc Viêm Triệt vì xưng hô này mà nheo mắt tím vui.

      "Ách Cổn Cổn." Long Tịch Bảo ngập ngừng .

      Hắc Viêm Triệt kéo Viên Cổn Cổn về bên cạnh mình để ý đến ấy.

      Hôn lễ rất thuận lợi cũng làm Viên Cổn Cổn cảm động đến khóc vài lần, phải biết rằng hôn lễ nữ hai nam là có bao nhiêu kinh ngạc sợ hãi, phải cần bao lớn dũng khí mới có thể thản nhiên đối mặt với toàn bộ thế giới mà tấm lòng của song bào thai đối với Long Tịch Bảo lại càng làm cho cảm động hơn, ấy tràn đầy hạnh phúc đứng ở giữa 2 người xuất sắc bọn họ, cảm thấy vui vẻ vì Long Tịch Bảo có kết thúc tốt như vậy.

      "Vui cũng khóc vui cũng khóc, cho khóc." Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng nước mắt lưng tròng của , ôm vào trong ngực, theo thói quen lau nước mắt cho .

      "Bảo Bảo rất hạnh phúc." Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi thào.

      "Ý em là em hạnh phúc?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm.

      " có, em có ý này." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu sợ hiểu lầm.

      "Chúng ta về nhà." Hắc Viêm Triệt dắt tay ra cửa phòng tiệc.

      "Làm sao có thể, Bảo Bảo và bọn họ đều còn chưa ." Viên Cổn Cổn đứng tại chỗ chịu động.

      "Bây giờ bọn họ tiếp khách, tiếp khách xong rồi về nhà động phòng đếm xỉa tới em." Hắc Viêm Triệt trắng ra.

      Vì thế Viên Cổn Cổn đỏ mặt bị dắt ra ngoài mà bọn họ cũng chưa về nhà, Hắc Viêm Triệt dẫn xung quanh gần nhà chậm rãi dạo bộ.

      "Về nhà ăn no muốn hoạt động rồi." Viên Cổn Cổn sờ sờ bụng hơi lồi ra làm nũng kéo kéo ống tay áo của Hắc Viêm Triệt.

      " được, hoạt động khiến chúng nó tiêu hóa để sau khi trở về em mới nuốt trôi bữa ăn khuya." Hắc Viêm Triệt cần suy nghĩ liền từ chối cầu của .

      "Còn ăn, xem em là heo để nuôi sao." Viên Cổn Cổn bĩu môi dưới giọng thào.

      "Đừng phỉ báng heo, nó ngoan hơn em." Hắc Viêm Triệt nhéo nhéo mũi .

      Viên Cổn Cổn nhìn hừ hừ hai tiếng.

      Đúng lúc này trung truyền đến tiếng máy bay, Viên Cổn Cổn lập tức ngẩng đầu tìm vị trí máy bay khi nhìn thấy vội vàng chấp hai tay tạo thành hình chữ thập nhắm mắt lại giống như cầu nguyện.

      "Em lại làm chuyện ngu xuẩn gì?" Hắc Viêm Triệt bộ dáng nghiêm túc, nhàn nhạt hỏi.

      Viên Cổn Cổn mở to mắt nghiêm túc nhìn " nên lung tung, đây mới phải chuyện ngu xuẩn cái này gọi là bắt máy bay."

      "Cái gì?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm.

      "Bắt máy bay, chưa nghe qua sao? Lúc thấy máy bay bay qua lên nguyện vọng của để máy bay chở nguyện vọng của bay trong trung đợi đến khi bắt đến chiếc máy bay thứ 1000 nguyện vọng của biết bay trở về và nguyện vọng được thực ."

      Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào nhìn , bộ dáng ngây thơ dính hạt bụi làm cho Hắc Viêm Triệt đành lòng cười nhạo ngây thơ cũng muốn phá hư đơn thuần của .

      Chương 189: Cha đánh con trai?

      Edit : babynhox

      "Vậy nguyện vọng của em là gì?" Hắc Viêm Triệt nhìn gió thổi bay tóc dài của , nhịn được vươn tay vuốt tóc ra sau tai, mắt to lấp lánh lóe ra tia sáng chờ mong, sáng rực trong suốt hồn nhiên giống như thiên sứ sắp vỗ cánh tung bay.

      Động tác này của làm cho Viên Cổn Cổn đỏ mặt, tuy chuyện mờ ám hơn bọn họ cũng làm qua nhưng dịu dàng như vậy làm càng rung động hơn.

      " ra linh."Diễn.Đàn.Lê.Quý,Đôn

      Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt bỗng ửng hồng, giở trò xấu tiến gần hơn cúi người nhìn xuống từ cao, tới gần khuôn mặt nhắn của còn cố ý dùng môi day , chạm vào lỗ tai giọng : "Vậy em bắt bao nhiêu máy bay?"

      "Em...em" Viên Cổn Cổn bị làm như vậy liền run cái chân cũng mềm nhũng.

      Hắc Viêm Triệt ôm lấy giống như ôm Na Tịch Hách, tay liền bế làm ra bộ dáng ước chừng, vẫn còn rất .

      Viên Cổn Cổn ôm cổ , vươn tay gãi gãi lỗ vừa nảy thổi hơi làm cảm thấy rất ngứa.

      "Tiểu Bàn, nếu em muốn cầu nguyện vậy ngày mai dẫn em đến sân bay của nhà họ Hắc cho em bắt đủ lần." Hắc Viêm Triệt ôm vừa vừa chuyện.

      "Đừng mà, cố ý làm như vậy tính." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu vuốt tóc của .

      " cầu quá nhiều."

      "Ê em có thể hỏi vấn đề hay ?" Viên Cổn Cổn nhàng kéo kéo tóc của Hắc Viêm Triệt giọng meo meo.

      "Ê cái gì, kêu tên của ." Hắc Viêm Triệt vui trách mắng.

      "Hắc Viêm Triệt."

      " biết rồi, em ám chỉ đêm qua chưa thỏa mãn em cho nên cố ý quên lời của ." Hắc Viêm Triệt nhếch lên nụ cười quỷ dị nhìn vừa tà ác vừa quyến rủ.

      Viên Cổn Cổn đánh cái, lại mặt đỏ

      " đừng luôn mấy lời này."

      "Vậy em nên gọi là cái gì?

      "Triệt."

      "Tốt lắm hỏi ." Hắc Viêm Triệt vừa lòng gật gật đầu nhàn nhạt .

      " có biết DOVE có ý nghĩa đặc biệt gì đối với em ?

      Hắc Viêm Triệt sửng sốt vào đình hóng mát ngồi.

      "Vì sao hỏi như vậy?"

      Bởi vì ta sau khi mất trí nhớ trong đầu em thường xuyên ra bốn chữ cái này, bác sĩ rất có khả năng là thứ gì đó rất quan trọng trong trí nhớ mà em mất." Viên Cổn Cổn rúc vào trong lòng , cọ xát tìm kiếm ấm áp.

      Hắc Viêm Triệt cởi áo khoác phủ lên người , nắm tay bé hơi lạnh dùng nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm cho .

      " ra cũng muốn biết rốt cuộc chữ này có ý nghĩa gì với em, em rồi mới phát em dùng chỉ thêu cùng màu thêu lên áo tắm, áo ngủ thậm chí là thảm lông cũng có, nghĩ rất lâu cũng chưa nghĩ ra bốn chữ cái này có ý nghĩa đặc biệt gì với em, ý nghĩa phù hợp nhất với em có thể là em muốn ăn chocolate Dove mà cho em ăn cho nên em mượn cái này ra."

      " Duệ cũng như vậy, chẳng lẽ ở trong lòng các người em chính là người tham ăn như vậy sao?" Viên Cổn Cổn mím môi hơi vui meo meo.

      "Em đúng là vậy." Hắc Viêm Triệt cố ý xem ba chữ làm cho vui, nếu như là trước đây nhất định phát giận với nhưng bây giờ bỏ , thể quá tham lam, Na Tịch Thịnh Duệ cũng trả giá kém , làm sao có thể cầu trong lòng chỉ có thôi. Chỉ là loại cảm giác này rất tốt.

      "Muốn ngủ, chúng ta về nhà ." Viên Cổn Cổn cọ xát ở trong ngực , buồn ngủ meo meo như mèo kêu.

      "Được, chúng ta về nhà." Hắc Viêm Triệt cười cười ôm về nhà, về nơi của cũng chính là nhà của .

      - - - - - - - - - -

      Mấy ngày này Viên Cổn Cổn cảm thấy hạnh phúc, Hắc Viêm Triệt cưng chiều dung túng làm cho cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất cái thế giới này thậm chí cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thể nhớ lại cũng sao nhưng nghĩ tới giữa bọn họ luôn có việc hơi hiểu nhau chính là Na Tịch Thịnh Duệ và người kích nổ chuyện mâu thuẫn giữa hai người chính là Na Tịch Hách.

      "Con muốn cha."

      Na Tịch Hách nhìn Viên Cổn Cổn, đôi biến thành màu tím đậm làm cho người ta rét mà run, ngang ngược rét lạnh giống như cha ruột của cậu.

      "Hách Hách , phải mẹ từng với với con là cha rồi sao, đừng bướng bỉnh nửa được ?" Viên Cổn Cổn bất đắc dĩ nhìn vật dụng bị ném lung tung và miểng thủy tinh xung quanh chút, nhàng .

      "Con muốn cha." Na Tịch Hách cố chấp ;ặp lại.

      "Mẹ biết con nhớ cha mẹ cũng nhớ nhưng mẹ tìm được con muốn mẹ làm sao bây giờ?" Viên Cổn Cỏn hơi khổ sở hốc mắt đỏ lên.

      Na tịch Hách nhìn , chuyện.

      "Hách Hách ngoan, đừng náo loạn được nếu chú Hắc thấy tức giận." Viên Cổn Cổn muốn đến gần cậu lại bị cái tủ quần áo giữa trung ngăn cản.

      "Con muốn cha." Na Tịch Hách quát to tiếng tất cả đèn treo thủy tinh trần nhà đột nhiên phát ra tiếng nổ trong trẻo, Viên Cổn Cổn sợ tới mức ngồi xuống che lỗ tai.

      Cũng đúng lúc này cửa 'Ầm' tiếng mở ra Hắc Viêm Triệt từ cửa lập tức tới chỗ Na Tịch Hách hề nghĩ ngợi trực tiếp nâng tay cho cậu cái tát.

      'Bốp' tiếng đánh làm cho mặt Na Tịch Hách lệch qua bên cũng đánh vào tim Viên Cổn Cổn.

      "Hách Hách." Viên Cổn Cổn đứng dậy chạy đến bên giường ôm Na Tịch Hách vào trong ngực.

      "Con mới mấy tuổi? Càn rỡ đến để ý đến an nguy của người khác? Có biết có bao nhiêu nguy hiểm hay ?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn Na Tịch Hách, giọng điệu cũng vô cùng lạnh nhạt.
      Andrena, Elise Tuyendunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :