1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Cuc cu bien thai luon

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 176: Chiến tranh giữa cha và con trai?

      Edit : babynhox.

      Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi nhắm mắt lại chuyện.

      Hắc Viêm Triệt bộ dáng thỏa hiệp của , nhàng hôn lên trán , kéo chăn phủ lên bọn họ, câu ngủ ngon, sau đó tắt đèn, cũng nhắm hai mắt lại.

      Viên Cổn Cổn vốn hờn dỗi muốn để ý , nhưng cũng nhanh chóng phát ra tiếng hít thở đều đều, ngủ say, cuối cùng còn chủ động chui chui vào trong lòng Hắc Viêm Triệt, tìm vị trí thoải mái thở dài tiếp tục ngủ.

      Hắc Viêm Triệt vuốt ve tóc của , hôn môi lên đầu , xa cách hai năm, rốt cục có thể ngủ ngon rồi.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ mà vào,rắc rải lên thân người đàn ngủ say giường, chỉ thấy giật giật yên, tay thon dài lung tung sờ lung tung ở giường, giống như tìm kiếm cái gì, tới giây ánh mắt người đàn ông lập tức mở, sốt ruột đứng dậy ra khỏi phòng.

      Viên Cổn Cổn cầm cái chén đúc cho Na Tịch Hách ăn từng muỗng từng muỗng, mà Na Tịch Hách lại nhăn lông mày xinh đẹp y y a a "Con...Tự ăn."

      "Hách Hách lớn nhanh, cảm giác giống như mới nháy mắt con có thể , có thể rồi." Viên Cổn Cổn cầm chén đưa cho cậu, dịu dàng nhìn cậu.

      Na Tịch Hách tiếp nhận chén, nhìn nhìn , có hé răng.

      "Hách Hách, con đừng vui, nếu con vui mẹ cũng vui, mẹ biết con nhớ Duệ, nhưng ấy rồi, mẹ cũng biết khi nào ấy về, hoặc căn bản là mẹ biết ấy có về hay , cho nên chúng ta đều phải học thói quen ấy, con hiểu ?" Viên Cổn Cổn vừa hốc mắt vừa đỏ ửng.

      Na Tịch Hách tiếp tục ăn cơm, có tiếp lời.

      "Hách Hách, mẹ vẫn cho rằng mẹ ba con cho nên mới có con tồn tại, trước kia mẹ cho rằng Duệ chính là ba con, liền chính là nơi trở về của mẹ, nhưng đột nhiên mẹ phát mọi chuyện phải như vậy, cái loại cảm giác này rất khổ sở, nhưng chính là , chúng ta đều phải chấp nhận, bộ dạng của con và ta giống nhau như đúc, ngay cả mẹ muốn phủ nhận cũng có cách nào, con là con ta, là máu thịt của ta..." Viên Cổn Cổn nhàng , cho dù biết cậu nghe có thể hiểu được .

      Đúng lúc này, cửa bị mở ra thô lỗ, 'rầm' phát ra tiếng vang lớn.

      Viên Cổn Cổn liền giật mình, nhìn về phía cửa.

      "Em, cái này sao lại thế này, rời giường cũng tiếng?" Gương mặt Hắc Viêm Triệt lạnh lùng qua kéo đứng lên hơi kích động lớn tiếng .

      "Em..." Viên Cổn Cổn biết vì sao tức giận lớn như vậy, hơi ngu ngơ nên lời.

      Đột nhiên cái chén nhàng bay bổng, xuất độ cong 'tao nhã' sau đó đáp xuống đầu Hắc Viêm Triệt.

      Hắc Viêm Triệt hề phòng bị cứ như vậy mà cả đầu dính đầy đồ ăn.

      "A... Hách Hách..." Viên Cổn Cổn kêu tiếng, gần như là dám nhìn sắc mặt xanh mét của Hắc Viêm Triệt.

      " cho... Ông... Khi dễ mẹ..." Na Tịch Hách ngọt ngào ngây thơ , nhưng biểu cảm lại lạnh lùng khác gì Hắc Viêm Triệt, trời sinh liền mang theo khí phách.

      Hắc Viêm Triệt cười lạnh, biết là nên khen thưởng lá gan của cậu hay là nên bóp chết đứa con trai bất hiếu này.

      " xin lỗi... Hách Hách còn hiểu chuyện, mau tắm rửa ." Viên Cổn Cổn Cổn vừa xin lỗi vừa kiễng chân gạt bỏ cơm và thức ăn đầu .

      Hắc Viêm Triệt tới gần Na Tịch Hách, đứng ở trước mặt cậu nhìn cậu, chuyện.

      Na Tịch Hách ngẩng đầu lên, vẻ mặt ông muốn thế nào đồ đáng ghét.

      Viên Cổn Cổn nhìn bầu khí rút kiếm giương cung, khỏi nuốt nuốt nước miếng, nhàng kéo kéo ống tay áo Hắc Viêm Triệt, dùng giọng gần như là cầu xin "Hách Hách là con trai ...Đừng so đo với con."

      Tâm trạng Hắc Viêm Triệt vốn tối tăm nhưng vì những lời này liền sáng sủa lên, khỏi kéo khóe miệng.

      Na Tịch Hách lại nhìn bằng vẻ mặt khinh thường.

      Đột nhiên Hắc Viêm Triệt ôm lấy cậu, giơ lên hơn đầu, sau đó quẹt hết toàn bộ thức ăn đầu lên quần áo cậu, cuối cùng còn lấy cọng rau xanh ở đầu xuống, sau đó tâm trạng rất tốt ra khỏi phòng, trở về phòng tắm rửa.

      Khuôn mặt nhắn của Na Tịch Hách đen kịt, cứng ngắc nhìn bóng lưng , nắm chặt nắm tay .

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn nhìn cả người Na Tịch Hách tản ra khí lạnh, biết nên cái gì.

      Đột nhiên Na Tịch Hách vươn tay bé, chỉ về hướng Hắc Viêm Triệt rời y y a a "Chán ghét...ông ấy."

      Viên Cổn Cổn cười gượng vài tiếng, ôm lấy cậu vào phòng tắm "Đừng nóng giận, mẹ tắm cho con thơm thơm, sau đó lại làm đồ ăn ngon cho con."

      Na Tịch Hách mấp máy cái miệng nhắn, chuyện nửa.

      Chờ Hắc Viêm Triệt tắm sạch , sảng khoái tinh thần đến phòng Na Tịch Hách, ngoài dự đoán nhìn khuôn mặt căm thù của Na Tịch Hách.

      "Tiểu quỷ, cha phải dẫn mẹ con ăn sáng, con có hay ?"

      Na Tịch Hách để ý , để mặc Viên Cổn Cổn dùng khăn lông lau tóc trắng ướt sũng của cậu.

      "Đừng , có thể mang lên đây ăn ?" Viên Cổn Cổn vừa vừa cắm đầu máy sấy tóc dịu dàng sấy tóc cho Na Tịch Hách.

      " thể, ăn cơm phải ăn ở nhà ăn." Hắc Viêm Triệt nhăn mày, nhìn động tác dịu dàng của .

      "Vậy chờ em sấy tóc cho Hách Hách xong rồi em tự , ăn trước ." Viên Cổn Cổn nhàng .

      Hắc Viêm Triệt để ý , tự ý ngồi ở giường lớn.

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn , cũng cái gì nữa.

      bao lâu Viên Cổn Cổn liền ngừng động tác sấy tóc, vừa mới chuẩn bị nhổ đầu cắm, liền thấy Na Tịch Hách bay bổng lên sau đó an ổn ngồi giường, lại thấy Hắc Viêm Triệt ngồi chiếc ghế nhìn từ trong gương "Tóc của cũng phải sấy khô."
      Last edited by a moderator: 29/3/15

    3. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90
      Dễ thương v chài

    4. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Cc phai cham soc hai cha con Triet nay hoi met aaa....

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 177 : Căng chặt bụng em cũng phải căng ra cho !

      Edit : babynhox

      Viên Cổn Cổn sờ sờ tóc của , sấy tóc cho .

      Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt của Na Tịch Hách từ trong gương, cười đắc ý.

      Na Tịch Hách hừ lạnh tiếng, y y a a phun ra hai chữ "Con...Trước..."

      Nụ cười của Hắc Viêm Triệt cương cứng ở môi, nhưng rất nhanh liền bắt đầu phản kích.

      "Lúc mẹ con sấy tóc cho cha con còn chưa có sinh ra, đứa thối."

      Na Tịch Hách từ giường đứng lên vươn tay bé chỉ vào lớn tiếng "Chú...Lão già...thối..."

      "Cái gì? Con lớn tiếng chút, giống như muỗi kêu." Hắc Viêm Triệt lấy tay nguấy nguấy tai, vẻ mặt khinh thường.

      "Lão...điếc..." Na Tịch Hách cũng yếu thế.

      "Tiểu quỷ thối..." Hắc Viêm Triệt nhăn mày muốn gì đó, nhưng Viên Cổn Cổn lại tắt máy sấy tóc, nhổ đầu cắm, đứng ở giữa bọn họ bất đắc dĩ thở dài "Em đói bụng."



      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng đứng dậy, dắt tay ra cửa.

      "Đợi chút..." Viên Cổn Cổn tránh tay ôm Na Tịch Hách từ giường xuống, cười kéo tay phải nho của cậu nhét vào giữa bàn tay to của Hắc Viêm Triệt, sau đó mình nắm tay trái của cậu ra cửa.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cái tay mập mạp trắng mềm trong tay mình, khỏi nhàng nắm giữ, nên lời cái cảm giác trong lòng là gì, chỉ cảm thấy tay của cậu rất , rất non mềm, dường như chỉ dùng sức chút hư mất.

      Na Tịch Hách muốn thu tay mình lại, nhưng động tác nắm giữ nhàng của Hắc Viêm Triệt làm cho cậu quên giãy dụa, chỉ có thể hất mặt nhìn , muốn thừa nhận cái loại cảm giác này cũng tệ, tay , rất lớn, rất ấm áp, tuy con người đáng ghét nhưng tay cũng tệ...

      Nhà ăn

      Theo thói quen Viên Cổn Cổn ôm Na Tịch Hách ở người nhưng lại bị Hắc Viêm Triệt chặn lại

      " cần luôn ôm đến ôm , để con tự ngồi." Hắc Viêm Triệt ôm Na Tịch Hách từ tay Viên Cổn Cổn thả lên cái ghế.

      " sao, vừa rồi con cũng chưa ăn cơm xong, em muốn đúc con ăn trước." Viên Cổn Cổn vừa vừa vươn tay tới hướng Na Tịch Hách.

      "Con có thể tự ăn." Hắc Viêm Triệt nhăn mày kéo tay trở về, nhét cái muỗng vào trong tay "Em tự lo cho mình được rồi."

      Viên Cổn Cổn muốn cái gì, nhưng Na Tịch Hách cầm lấy muỗng khách khí bắt đầu ăn.

      Hắc Viêm Triệt bắt đầu ngừng gắp thức ăn vào trong chén Viên Cổn Cổn, thuận tay cũng gắp cho Na Tịch Hách.

      Na Tịch Hách nhìn nhìn 'núi ' trong chén mình lại nhìn nhìn 'núi lớn' trong chén Viên Cổn Cổn, khinh bỉ liếc mắt nhìn Hắc Viêm Triệt cái.

      "Nhìn cái gì, con có thể ăn những thứ này rất tốt ." Hắc Viêm Triệt nhận thấy ánh mắt của cậu, sao cả .

      Na Tịch Hách quay đầu để ý nửa, tiếp tục ăn.

      "Đủ đủ... Em ăn hết." Viên Cổn Cổn dời chén của mình , giọng .

      "Căng chặt bụng em cũng phải căng ra cho ." Hắc Viêm Triệt đoạt lấy chén của tiếp tục gắp thức ăn.

      "Em cần." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu muốn cướp chén mình lại, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Hắc Viêm Triệt làm dừng lại, cứ thế mà dám lấy lại chén trong tay .

      Hắc Viêm Triệt vừa lòng thức thời, lại gắp mấy miếng thịt bò mới cầm chén để ở trước mặt , cho từ chối phun ra chữ "Ăn."

      Viên Cổn Cổn nhăn khuôn mặt nhắn nhìn chén lớn đầy đồ ăn trước mắt biết nên bắt đầu ăn từ đâu.

      "Mau lên, ăn sạch toàn bộ." Hắc Viêm Triệt cầm chiếc đũa gõ gõ chén của .

      "..." Viên Cổn Cổn nhìn nhìn , bất đắc dĩ bắt đầu ăn.

      Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt nhắn gầy gò, nhìn thế nào cũng thoải mái, vẫn là thích Viên Cổn Cổn mập mạp, ôm lấy dều là thịt kia.

      Sau đó lâu, Na Tịch Hách ăn cơm xong dùng khăn lau cái miệng nhắn sau nhìn Viên Cổn Cổn đấu tranh với đồ ăn, thảnh thơi nâng ly thủy tinh uống ngụm sữa.

      Viên Cổn Cổn nhìn Na Tịch Hách, vội đứng dậy giả vờ "Hách Hách, con ăn no rồi nhất định là muốn ngủ, mẹ ôm con trở về phòng."

      "Ngồi xuống." Hắc Viêm Triệt dịu dàng phun ra hai chữ, mắt tím chớp mắt nhìn ngốc muốn chạy trốn kia.

      "Em phải ôm Hách Hách về ngủ." Viên Cổn Cổn còn vùng vẫy giãy chết.

      "Con phải heo, ăn no rồi muốn ngủ." Hắc Viêm Triệt nhìn Na Tịch Hách nhàn nhạt .

      "Hách Hách, con muốn ngủ ?" Viên Cổn Cổn ôm tia hi vọng cuối cùng tha thiết mong chờ nhìn Na Tịch Hách.

      Na Tịch Hách nhìn , lưu loát ném ra chữ "."

      Viên Cổn Cổn mấp máy môi, ngoan ngoãn ngồi về ghế.

      Hắc Viêm Triệt nhét đũa vào trong tay , nhìn trong chén cũng còn hơn phân nửa đồ ăn, đè nén tính khí sắp bùng nổ nhàn nhạt "Mau ăn."

      "Em ăn vô." Viên Cổn Cổn khó xử nhìn .

      Hắc Viêm Triệt vỗ bàn cái, phát ra tiếng bốp, chén bàn đều rung động.

      Viên Cổn Cổn rụt rụt cổ, cực kỳ ủy khuất.

      Hắc Viêm Triệt hít sâu hơi, kéo ra nụ cười 'dịu dàng', sau đó lấy chén của qua, cầm lấy muỗng múc muỗng giọng "Đến đây, há mồm."

      Viên Cổn Cổn mấp máy môi, hơi hơi mở miệng.

      Hắc Viêm Triệt chút khách khí nhét vào.

      Viên Cổn Cổn vừa nhai nuốt vừa nhìn lấy chén canh múc muỗng đưa tới bên môi thử thử độ ấm sau đó lại đưa đến bên miệng , đột nhiên trong đầu chợt lóe lên mấy hình ảnh, nàng cố gắng muốn thấy nhưng lại vô ích.

      "Sao vậy?" Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng ngẩn người, nhàn nhạt hỏi.

      Viên Cổn Cổn chỉ nhìn , chuyện.

      " thoải mái?" Hắc Viêm Triệt buông chén xuống, vươn tay sờ sờ cái trán của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :