1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất?

      Viên Cổn Cổn thoải mái ngủ giấc ở trong lòng Na Tịch Thịnh Duệ, 9 giờ sáng mới thức dậy rửa mặt, sau đó là ‘dạy dỗ' nhiệt tình của Bàng Đô Đô và Viên Tịnh Lưu đến 11 giờ.

      "Bảo bối, đây là đồ ăn mẹ làm cho con, con đem tới cho tiểu soái ca kia ." Bàng Đô Đô xách hộp đựng thức ăn ba tầng đưa cho Viên Cổn Cổn.

      "Tiểu soái ca nào?"

      "Chính là chủ nhân bây giờ của con a, mẹ xem TV từng thấy cậu ấy, rất đẹp trai." Bàng Đô Đô vui vẻ .

      "A... . . . . . Nhưng vì cái gì a ? " Viên Cổn Cổn tiếp nhận hộp đựng thức ăn, nhìn bà khó hiểu.

      "Con ngốc, có lễ khắp thiên hạ, hối lộ hối lộ vẫn thừa." Vẻ mặt Bàng Đô Đô nghiêm túc .

      "A... . . . . . ." Viên Cổn Cổn gật gật đầu.

      "Cổn Cổn , nhớ kỹ. . . . . ."

      "Trước khi vào nhất định phải gõ cửa, người ta nhớ rồi cha." Viên Cổn Cổn vô cùng thân thiết kiễng chân lên hôn cái lên mặt của ông.

      " , ngoan chút. " Viên Tịnh Lưu giật giật khóe miệng, sờ sờ đầu của .

      "Vậy con , tạm biệt cha mẹ." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào phất phất tay, ngồi vào trong xe.

      "Chúng ta chờ con trở về a..., bảo bối." Bàng Đô Đô vẫy mạnh tay chào , nhìn theo xe dần dần rời xa bọn họ." Tịnh Lưu, Cổn Cổn có ở bên cạnh em, dù sao em vẫn rất lo lắng." Bàng Đô Đô nhìn Viên Tịnh Lưu, vẻ mặt muốn.

      "Đừng lo lắng, con bé giống em, người ngốc có cái phúc của ngốc." Viên Tịnh Lưu dắt tay bà xoay người trở về phòng.

      ". . . . . ."

      xe

      Viên Cổn Cổn mở kéo khóa cái bao lớn ra, ‘sinh vật ’ bên trong lập tức nhảy lên người . . . . . .

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn động vật người , khỏi nhíu mày, " ra em ở lại trong phòng lâu như vậy là để làm cái này. "

      " được cho cha biết a..., Duệ." Viên Cổn Cổn vui vẻ ôm chú cho trắng , sờ sờ con rắn trắng lại hôn con sóc , sau cùng đặt con nhím người bên cạnh chú chó trắng.

      "Cổn Cổn, đó là nhà của người khác, giống với nhà mình, em biết ?" Na Tịch Thịnh Duệ bế lên đùi.

      "Em biết a, nhưng mình em ở đó, cũng có mọi người ở bên cạnh, rất đáng thương a, em chỉ đem theo mấy bảo bối qua cùng với em cũng được sao?" Viên Cổn Cổn uất

      ức nhìn ta.

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn khuôn mặt nhắn đáng thương tội nghiệp của , giọng , "Cố gắng đừng để người ta phát ."

      " khôn , em rất cẩn thận ." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào, hôn lên mặt ta cái kêu vang.

      Na Tịch Thịnh Duệ bất đắc dĩ sờ sờ đầu của , nữa.

      Tạm biệt Na Tịch Thịnh Duệ, Viên Cổn Cổn vác cái bao lớn lưng, trong tay cầm cái hộp thức ăn, vào nhà họ Hắc.

      “Bạch quản gia, con trở về." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào chào hỏi Bạch quản gia trước cửa.

      "Thiếu gia đến công ty rồi, con có việc gì để làm, con có thể trở về phòng trước." Bạch quản gia nhìn nhìn người chung quanh, mặt chút thay đổi .

      "Được." Viên Cổn Cổn cười về phòng của mình.

      Trong phòng

      Viên Cổn Cổn vui vẻ thả đám động vật trong bao ra ngoài, nhìn bọn nó nhảy loạn lên khắp phòng giống như thị sát sân bãi, vui vẻ vô cùng, đáng a..., ôm bọn nó đến quả nhiên là đúng.

      Đột nhiên, cửa mở ra, Viên Cổn Cổn sửng sốt, nhìn người tới , "Chị Ký Dao?"

      "Cổn Cổn." Mạnh Ký Dao cười cười với .

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Tiểu Viên cạnh chân ta, biết nên làm sao. . . . . . Bị phát rồi. . . . . .

      "Chị Ký Dao, cái này . . . . . ." Viên Cổn Cổn đứng dậy ôm lấy Tiểu Viên ngửi ngửi cạnh chân ta, nhìn ta bằng vẻ mặt biết làm sao.

      "Yên tâm , chị ra ngoài ." Mạnh Kỳ Dao cười sờ sờ Tiểu Viên trong ngực .

      " vậy sao?" Viên Cổn Cổn vui vẻ nhìn ta.

      "Đương nhiên là ." Mạnh Ký Dao gật gật đầu.

      "Cám ơn chị, chị Ký Dao." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào .

      "Nhưng mà Cổn Cổn, em có từng nghe qua câu này chưa?" Mạnh Ký Dao cười khẽ ngồi xuống ghế tựa.

      "Câu gì? " Viên Cổn Cổn lấy chai nước trái cây từ tủ lạnh đưa cho ta.

      "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất." Mạnh Ký Dao nhận lấy nước trái cây, thoáng lộ ra tươi cười.

      "Có ý gì?" Viên Cổn Cổn khó hiểu nhìn ta.

      "Em nuôi bọn nó ở trong này, nữ giúp việc khác ra ra vào vào phát , nhanh chóng truyền vào trong lỗ tai thiếu gia, dựa theo tính tình của ngài ấy, có lẽ giết chết hết tất cả bọn nó, rất có thể ...."Mạnh Ký Dao lo lắng .

      " . . . . . . thể nào. Bình thường có người đến chỗ của em a.". Viên Cổn Cổn có chút khẩn trương ôm chặt Tiểu Viên trong lòng.

      "Việc này thể chắc được, dù sao em cũng là nữ giúp việc, nơi này lại là chỗ ở nữ giúp việc lộng lẫy như vậy, bất luận cứ ai cũng có thể tới, em có thể bảo đảm có nữ giúp việc khác sao?" Mạnh Ký Dao lắc lắc đầu.

      "Vậy làm sao bây giờ?" Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, có chút sốt ruột hỏi.

      "Phòng thiếu gia. . . . . ." Mạnh Ký Dao cười khẽ, mở nắp chai nước trái cây uống ngụm.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, Đúng vậy a, phòng thiếu gia cũng chỉ có có thể vào, người khác, cho phép của thể vào, nhưng mà. . . . . ." Thiếu gia có thể phát hay ? "

      " , phòng thiếu gia lớn như vậy nên ngài ấy chú ý đến từng nơi, hơn nửa mỗi ngày ngài ấy đều đến phòng sách. phòng tập thể thao, hoặc là phòng khác, lúc ngủ mới về phòng ngủ, tắm rửa rồi ngủ, phát , nếu em lo lắng buổi tối trước khi thiếu gia về phòng, em ôm bọn nó trở về được sao? Buổi sáng sau khi gọi thiếu gia thức dậy, nhân lúc ngài ấy dùng bữa sáng em có thể lén từ phòng bếp, bắt bọn nó thả lại vào phòng thiếu gia."

      "Chị biết rất ràng a, chị Ký Dao." Viên Cổn Cổn nhìn ta bằng vẻ mặt bái phục.

      "Trước khi em đến, chị là nữ giúp việc chuyên thuộc của thiếu gia." Mạnh Ký Dao cười .

      "Nhưng mà mỗi ngày đều có người vào quét dọn phòng thiếu gia a." Viên Cổn Cổn buồn rầu túm tóc.

      "Dù sao chỉ có người, em tạo quan hệ tốt với ấy, hoặc là mỗi lúc như vậy, em liền lén đưa chúng nó ra ngoài phải được rồi sao." Mạnh Ký Dao nhìn nhìn Tiểu Viên trong ngực , đề nghị.

      "Vậy được rồi, cám ơn chị Ký Dao, chị tốt." Viên Cổn Cổn nhìn ta cảm kích.

      " cần khách sáo, em lo sắp xếp , chị trước." Mạnh Ký Dao cười , đứng dậy ra ngoài, để lại Viên Cổn Cổn suy nghĩ nên lấy cớ gì để rời khỏi hai lần? Ôm tới ôm cũng cần thời gian, nhà vệ sinh? Liền là cái này , người có ba cái gấp a. Nhưng mà phải làm như thế nào để ôm chúng nó về phòng mà thần biết quỷ đây? Hay là dùng bao lớn? Có phải có chút kỳ quái hay . . . . . . là hại não a. . . . .

      Tiểu Viên ngẩng đầu nhìn chủ nhân đáng của mình, nhàm chán liếm liếm móng vuốt của mình . . . . . .



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 29/9/14
      nhoxbina, luongnhu96Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: rửa tay!

      Viên Cổn Cổn đặt đám động vật ở chỗ ai chú ý trong phòng ngủ chính, cách giường lớn rất xa, nhưng lại có bình phong ngăn cách, nơi đó có cái giá sách lưu ly lớn, lớn đến mức có thể chứa hơn năm người, cửa giá sách là thủy tinh khắc lổ hoa, Viên Cổn Cổn trải lớp vải bông bên trong giá sách, để chúng nó vào giá sách, bởi vì cửa có khắc lổ hoa nên cần lo lắng chúng nó bĩ ngộp chết, sau đó để vào rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi của từng con, dặn dò chúng nó được làm ồn ra tiếng động, mới yên tâm ra phòng.

      "Cổn Cổn, thiếu gia về, tìm em." Bạch Nhã Văn vào phòng Viên Cổn Cổn, sốt ruột kéo ra ngoài.

      "A? Nhanh như vậy?" Viên Cổn Cổn mới trở về từ phòng người nào đó thầm đổ mồ hôi lạnh, nguy hiểm. . . . . .

      " mau." Bạch Nhã Văn thúc giục .

      "Đợi chút. . . . . ." Viên Cổn Cổn tránh thoát tay của , đến trước bàn cầm lấy cái hộp thức ăn 3 tầng kia, cầm theo ra ngoài cùng Bạch Nhã Văn.

      Trong phòng sách

      "Thiếu gia, về a." Viên Cổn Cổn cầm theo cái hộp thức ăn, gãi gãi đầu cười ngây ngô.

      "Đây là cái gì?" Hắc Viêm Triệt trả lời câu hỏi kém thông minh kia, nhìn nhìn hộp thức ăn tay , nhàn nhạt hỏi.

      "Cái này a, là mẹ tôi làm hối lộ ." Viên Cổn Cổn đặt hộp thức ăn ở bàn làm việc của , nhìn cười hì hì.

      Hắc Viêm Triệt lời nào, nhìn lại .

      "Ách. . . . . . Là tặng cho ?" Viên Cổn Cổn suy nghĩ tìm từ thích hợp.

      Hắc Viêm Triệt vẫn lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn .

      (Edit : babynhox -DĐLQĐ)

      "Dù sao cũng chính là đưa cho thôi, nếm thử xem." Viên Cổn Cổn mở nắp hộp thức ăn ra, đưa tay muốn túm lấy thứ bánh bao tròn vo núc ních bên trong.

      ‘bốp’ tiếng, móng vuốt đáng của người nào đó bị đánh ra xa hộp thức ăn.

      "A. . . . . . Đau quá, làm gì a." Tay trái của Viên Cổn Cổn nắm lấy tay phải, nhìn nhìn mu bàn tay bị đánh hồng hồng, ủy khuất meo meo.

      " rửa tay." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn chép miệng"Vậy sao ?"

      Hắc Vêm Triệt thờ ơ nhìn nhìn , đứng dậy vào phòng tắm.

      Viên Cổn Cổn , theo phía sau .

      Sau khi rửa tay xong, Viên Cổn Cổn vọt tới trước bàn đưa tay tóm lấy cái bánh bao vẫn còn nóng hổi, mở rộng miệng vừa định hung hăng hôn lên môi ‘trắng tuyết’ của nó nhưng lại cứng mặt rồi. Nhìn nhìn khuôn mặt tuấn tú chút thay đổi của Hắc Viêm Triệt, cực kỳ thức thời đưa đến bên miệng , lại còn kèm theo nụ cười ngây ngô lấy lòng, ‘Ha ha, thiếu gia, ăn."

      Hắc Viêm Triệt há mồm cắn cái, tao nhã nhai kỹ, lúc sau "Tay nghề hơn em."

      "Mẹ là mẹ tôi, đương nhiên giỏi hơn tôi." Viên Cổn Cổn giọng .

      Hắc Viêm Triệt nhận bánh bao trong tay , bắt đầu ăn.

      Viên Cổn Cổn lại vội vàng duỗi tay vào hộp, lấy cái bánh bao nửa, hai tay nâng lên , răng trắng lưu tình cắn lên.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , luôn có loại cảm giác, giết hại ‘đồng loại’. . . . . .Móng vuốt trắng giống như bánh bao này, dáng người tròn tròn như bánh bao này, nhìn nhìn, tự chủ được câu "Cùng cội nguồn sinh ra, sao lại tương tàn nhau."

      Á Tư đứng bên khỏi cười lên tiếng.

      Viên Cổn Cổn nhìn khó hiểu, lại cầm hộp thức ăn đến trước mặt Á Tư và Nhã Tư " Á, Nhã, các cũng ăn."

      Á Tư và Nhã Tư nhìn nhìn nét mặt Hắc Viêm Triệt, hẹn mà cùng đưa tay cầm lấy cái, cũng bắt đầu ăn.

      Sau khi Viên Cổn Cổn tiêu diệt sạch bánh bao, mở tầng thứ hai ra, ra là cơm nắm a, vui vẻ cầm lấy cái, đưa cho Hắc Viêm Triệt"Thiếu gia, cơm nắm a..., mẹ tôi làm cơm nắm gạo nếp ăn rất ngon a, bên trong có rất nhiều đồ ngon."

      Hắc Viêm Triệt tiếp nhận, im lặng hé răng, bắt đầu ăn.

      Viên Cổn Cổn cũng cầm lấy cái, làm ra vẻ chút nào mà bỏ vào miệng ăn.

      lúc sau, Viên Cổn Cổn lại gần bên tai Hắc Viêm Triệt, giọng "Thiếu gia, có cảm thấy ánh mắt của Á và Nhã nhìn tôi rất kỳ quái hay ?"

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , chuyện.

      "Giống như nữ sinh phát ra nam minh tinh thần tượng mình sùng bái ra là tên béo phệ. chính là cảm giác này." Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, giọng đến.

      ‘bốp’ tiếng, ai nhìn thấy Hắc Viêm Triệt ra tay, nhưng là ra tay rồi.

      "A. . . . . . Sao đánh tôi." Viên Cổn Cổn ôm đầu bị thương,, ai oán nhìn , quá đáng, dùng sức như vậy.

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, lấy cơm nắm chưa ăn ở trong tay nhét vào miệng, tao nhã ăn.

      "Đó là của tôi. . . . . ." Viên Cổn Cổn đưa muốncướp về, nhưng bàn tay đến bên miệng , suy nghĩ hồi lâu vẫn có gan dám cướp lại đồ từ trong miệng , chép miệng, móng vuốt trắng nõn lại duỗi tay về hướng hộp thức ăn. . . . . .

      Hắc Viêm Triệt cầm nắp che hộp thức ăn lại, ngăn cản móng vuốt của người nào đó.

      "Tôi muốn ăn. . . . . ." Viên Cổn Cổn vui nhìn khuôn mặt chút thay đổi của Hắc Viêm Triệt, kêu meo meo.

      Hắc Viêm Triệt chỉ cho cái ánh mắt lạnh lùng, gì.

      " ăn. . . . . . ăn. . . . . . Ha ha, cần khách sáo với tôi." Viên Cổn Cổn lùi bàn tay của mình lại, cười lấy lòng, liếm liếm ngón tay đầy dầu mỡ, vẻ mặt muốn.

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, phun ra ba chữ " rửa tay."

      Viên Cổn Cổn rủ bả vai xuống, vào phòng tắm, vô cùng suy sụp. . . . . . Hu hu. . . . . . còn muốn ăn. . . . . .

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn thuộc hạ của mình nén cười, lạnh giọng hỏi "Nét mặt của các người như vậy là sao?"

      "Chủ nhân, ngài biết ăn bánh bao a, quả là có loại cảm giác thiếu nữ phát thần tượng của mình lại béo phệ a." Á Tư nhìn bằng vẻ mặt chân thành.

      Hắc Viêm Triệt lạnh nhìn mặt ta, "Ra ngoài."

      "Dạ, chủ nhân." Á Tư cung kính hành lễ, ra ngoài, Nhã Tư theo phía sau ta.

      Sau khi đóng cửa lại , tiếng cười sang sảng kiêng nể gì truyền vào lỗ tai Hắc Viêm Triệt, Hắc Viêm Triệt mở hộp thức ăn ra, lại cầm lấy cái bánh bao, tuy là lần đầu tiên ăn nhưng mà. . . . . cũng chán ghét bánh bao, cơm nắm,. . . . . . . . .

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Con của Đại B!

      Bên cạnh bể bơi.

      Viên Cổn Cổn ôm cái khăn tắm trong tay, ngồi ở ghế tựa nhìn Hắc Viêm Triệt tuấn tú trong nước, đẹp trai đến mức ranh giới, nếu tính tình xấu xa như thế có rất nhiều nữ sinh thầm mến ? Giống như Duệ có rất nhiều nữ sinh thầm mến, là kỳ quái, sao bọn họ có nhiều thịt chứ, đưa tay sờ sờ bụng của mình, cảm xúc mềm mại vào tay, cực kỳ ràng, những thứ này đều là thịt, phải xương cốt. . . . . . Thở dài, ra thể tốt, ít nhất là thành thực, mọi người nhìn thấy đều biết bình thường ăn rất nhiều, nhưng bọn họ cũng thành thực, ràng bình thường ăn rất nhiều, cũng có nhiều thịt, làm cho mọi người nhìn họ đều cho rằng họ ăn rất ít, như vậy chỉ có thành thực mà còn là rất lãng phí lương thực nhà nước . . . . . . Nhìn nhìn đồng hồ đặt bàn, 11 giờ tối. . . . . .

      "Thiếu gia." Người nào đó gọi.

      Hắc Viêm Triệt nhìn về phía , gì.

      "Tôi muốn nhà vệ sinh." Viên Cổn Cổn giọng .

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , xoay người tiếp tục bơi.

      Viên Cổn Cổn đứng lên, để khăn tắm trong lòng đặt ở ghế tựa, sau đó về hướng 'nhà vệ sinh’.

      Viên Cổn Cổn 'lén’ đưa đám bảo bối trở về phòng, lúc trở về bên cạnh bể bơi biên cạnh, Hắc Viêm Triệt lên hồ bơi, đứng ở bên cạnh hồ nhìn .

      Viên Cổn Cổn qua lấy khăn tắm choàng lên người "Thiếu gia, thôi, nên để bị cảm."

      Hắc Viêm Triệt cầm lấy khăn tắm lau chùi thân thể, sau đó tiện tay vứt , vừa lúc bao trùm lên đầu bé nào đó.

      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn khẽ kêu tiếng, lấy khăn tắm từ đầu xuống, thở phì phì "Thiếu gia, như vậy tốt, vô cùng tốt!"

      Hắc Viêm Triệt quay đầu nhìn về phía , gì.

      Viên Cổn Cổn cầm khăn tắm lui về phía sau bước, ngập ngừng "Vốn là vậy mà. . . . . ."

      "Em vừa mới đâu hả ?" Hắc Viêm Triệt vén vén tóc trắng ẩm ướt.

      " nhà vệ sinh!" Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức .

      Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn , gì.

      "Làm sao vậy?" Viên Cổn Cổn nhìn khuôn mặt tuấn tú của , đoán ra suy nghĩ của .

      Hắc Viêm Triệt chỉ nhìn , có trả lời .

      "Thiếu gia?" Viên Cổn Cổn lấy tay chọc chọc vào thân hình gợi cảm của .

      Hắc Viêm Triệt xoay người trở về phòng, để lại mình cầm khăn tắm ướt ngơ ngác đứng ở tại chỗ. . . . . . Này. . . . . . Lại làm sao vậy. . . . . .

      Ngày hôm sau, lúc hơn 10 giờ tối, Viên Cổn Cổn lại dùng cách cũ, chỉ là lúc mở cửa giá sách thuỷ tinh ra. . . . . .

      "Viên Cổn Cổn!" tiếng rống dữ dội đáng sợ từ sau lưng truyền đến, sợ tới mức ngã ngồi ở mặt đất, xoay người nhìn nhìn người đàn ông tuấn tú đứng ở trước mắt, có loại cảm giác muốn chạy trốn. . . . . .

      "Thiếu. . . . . . Thiếu gia. . . . . ." Người nào đó ngập ngừng.

      Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn động vật bên trong giá sách bò hoặc hoặc tới dính vào người , trong đôi mắt tím là lửa giận.

      Edit : babynhox - DĐLQĐ

      Viên Cổn Cổn nuốt nước miếng cái, ngây ngô cười chỉ chỉ chú chó trắng tiến vào ngực "Thiếu gia, tôi giới thiệu với , nó là Tiểu Viên, là con của Đại Viên." Lại chỉ chỉ con rắn trắng vòng người Tiểu Viên giống con lạc đà béo phệ "Đây là Tiểu Bạch, là con của Đại Bạch." Tiếp theo lại chỉ chỉ con nhím chui vào trong túi áo của "Đây là Cầu Cầu, là con của Đại Cầu." Sau cùng chỉ chỉ con sóc đứng ở vai ôm hạt thông"Đây là Tiểu B. . . . . ."

      "Là con của Đại B." Hắc Viêm Triệt cười lạnh tiếp lời của .

      "Thiếu gia, là liệu như thần, quá thông minh." Viên Cổn Cổn sửng sốt, nhìn bằng vẻ mặt sao mà biết được.

      Đột nhiên Hắc Viên Triệt lộ ra cải mỉm cười làm cho vạn vật thế giới đều thay đổi sắc mặt, Viên Cổn Cổn cũng nhìn ngây ngốc, nhưng mà cái mỉm cười này chỉ kéo dài có 3 giây. . . . . .

      "Viên Cổn Cổn! Em dám lén nuôi loại sinh vật này ở trong phòng tôi? ! Tôi bóp chết em!" Hắc Viêm Triệt phát ra tiếng rống to, người nào đó sợ tới mức lui ra phía sau vài bước.

      ". . . . . . đừng tức giận,. . . . . . Cùng lắm tôi nuôi ở bên ngoài." Khuôn mặt nhắn của Viên Cổn Cổn than khóc, giọng .

      Hắc Viêm Triệt hít vào hơi, dơ tay liền muốn tát vào đầu cái, xem xem có thể đánh cho tỉnh hay .

      "A. . . . . . dừng tay!" Viên Cổn Cổn thấy bàn tay to của nâng lên, vội vàng hô to ra tiếng.

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, nhìn , bùng nổ? Ai ngờ. . . . . .

      "Tôi. . . . . . Tự tôi đánh. . . . ." Viên Cổn Cổn nâng bàn tay của mình lên, nhắm ngay đầu của mình vỗ xuống.

      Hắc Viêm Triệt sửng sốt, biết nên cái gì.

      "Thiếu gia, khuya, ngũ ngon a...." Viên Cổn Cổn xoa xoa đầu của mình, đứng dậy ôm đám bảo bối của mình muốn ra cửa.

      "Trở lại!" Hắc Viêm Triệt hét lớn tiếng.

      Viên Cổn Cổn mím môi, đứng ở trước mặt .

      "Vứt bỏ." Hắc Viêm Triệt nhìn đám động vật người , lạnh giọng .

      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, vẻ mặt muốn vứt bỏ chúng nó tôi cũng muốn sống.

      "Là muốn tôi tự ra tay?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, vẻ mặt vui.

      Đột nhiên hốc mắt Viên Cổn Cổn đỏ lên " xem, Tiểu Viên có lông rất đáng a, Tiểu B có cái đuôi, rất Đặc biệt a, Tiểu Bạch có da trắng, rất gợi cảm a, Cầu Cầu có gai, rất dũng mãnh a, thiếu gia, để cho tôi nuôi có được hay ?"

      " được!" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng.

      "Vì sao được? Hu hu, mình tôi ở đây lẻ loi hiu quạnh, có cha mẹ thương , cũng được Duệ cưng chiều, tôi chỉ có cầu nho như vậy, vì sao được? Hu hu. . . . . . Tôi muốn về nhà. . . . . . Hu hu. . . . . . Cha. . . . . . Mẹ. . . . . . Duệ . . . . . ." Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp rớt nước mắt, bộ dáng điềm đạm đáng làm cho người ta đành lòng.

      Chương 28: Sau này được chiếm tiện nghi của tôi!

      "Viên Cổn Cổn, chiêu này vô dụng." Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng, thoáng lộ ra nụ cười trào phúng.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, đặt tất cả đám bảo bối tay và người ở xuống mặt đất, đột nhiên nhón mũi chân, đưa tay ôm cổ của , 'ba' đặt nụ hôn kêu vang lên mặt . . . . . .

      Hắc Viêm Triệt ngu ngơ nhìn ‘cơm nắm’ gần như là 'treo' người , thể tin được bản thân mình bị khinh bạc.

      Viên Cổn Cổn chảy nước mắt, giọng meo meo "Như vậy được chưa?"

      Hắc Viêm Triệt đẩy ra, lạnh giọng " được!"

      "Vì sao được? Mỗi lần Duệ đều. . . . . ." Viên Cổn Cổn sốt ruột muốn cái gì đó.

      "Ngậm miệng! Viên Cổn Cổn, em cho mình là ai? Tùy tiện tặng người khác nụ hôn người đó phải chấp nhận cầu của em sao?" Hắc Viêm Triệt ngắt lời , bắt đầu rống lớn, nghĩ đến cũng làm như vậy đối với người, biết vì sao lại có cảm giác nóng ruột.

      "Tôi. . . . . ." Viên Cổn Cổn bị dọa hoảng sợ, ngơ ngác nhìn , cắn chặt môi dưới, từng giọt nước mắt chảy xuống dưới khuôn mặt.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.

      Edit : babynhox - DĐLQĐ

      Viên Cổn Cổn cúi đầu, bàn tay ngừng lau nước mắt chảy xuống, đứt quãng"Đúng. . . . . . xin lỗi, tôi. . . . . . ngày mai tôi liền gọi . . . . . . Duệ đến đón chúng nó. . . . . . Đưa chúng nó về."

      Hắc Viêm Triệt mắng khẽ tiếng, ôm vào trong lòng, nâng mặt lên, thô bạ hôn lên môi đỏ mọng của .

      "Ưm. . . . . ." Viên Cổn Cổn trợn to hai mắt đầy nước, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng lớn trước mặt .

      Hắc Viêm Triệt say sưa hôn trong lòng, nụ hôn bá đạo làm cho người ta hít thở thông, khiến cho người có kinh nghiệm nào đó hoảng sợ.

      "Thiếu. . . . . . Ưm. . . . . . Gia. . . . . ." Viên Cổn Cổn muốn tránh thoát, lại bị gắt gao giữ trong ngực, chỉ có thể bị động theo tiết tấu của , nhưng mà . . . . . muốn thở a. . . . . .

      Hắc Viêm Triệt khẽ cắn đầu lưỡi của , làm cho run rẩy.

      Ngay lúc Viên Cổn Cổn sắp ngất , mới buông tha . . . . .

      Toàn thân Viên Cổn Cổn còn sức lực tựa vào trong lòng Hắc Viêm Triệt, thở phì phò từng ngụm từng ngụm , lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Hắc Viêm Triệt "Thiếu gia. . . . . . thể như vậy, mẹ , chỉ có hai người nhau mới có thể hôn môi."

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn khuôn mặt nhắn ửng hồng của , buông ra "Em nghĩ rằng tôi muốn hôn em sao? Tôi chỉ là muốn bị thiệt thòi, em hôn tôi lần tôi hôn em lần, sau này được chiếm tiện nghi của tôi."

      "A.... . . . . ." Viên Cổn Cổn ngây ngốc gật gật đầu, lập tức cúi đầu giọng "Tôi ra ngoài, ngủ ngon." xong, ngồi xổm người xuống ôm lấy đám bảo bối của , rầu rĩ vui ra ngoài cửa.

      "Đứng lại." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      Viên Cổn Cổn xoay người, phòng bị ôm chặt bảo bối trong lòng.

      "Ôm bọn nó đến vườn hoa, sau này cho phép chúng nó vào phòng." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, đột nhiên hưng phấn chạy đến trước mặt "Thiếu gia, ý của là tôi có thể nuôi chúng nó sao?"

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.

      "Thiếu gia, tốt." Viên Cổn Cổn tươi cười rạng rỡ muốn hôn cái, ngay lúc vui vẻ kề sát khuôn mặt lại dừng lại, cười gượng lùi mặt về, giọng "Tôi chiếm tiện nghi của ."

      Hắc Viêm Triệt nhíu nhíu đầu mày "Mau về ngủ ."

      "Dạ, thiếu gia, ngủ ngon a...." Viên Cổn Cổn vui vẻ xong, ôm đám bảo bối của mình ra khỏi phòng của .

      Hắc Viêm Triệt sờ sờ mặt mình, cảm giác vừa nảy. . . . . . Là thất vọng sao?

      ----------------

      Tám giờ ba mươi phút sáng.

      "Thiếu gia ~~~~ thức dậy a a a a a a. . . . . ." Viên Cổn Cổn dùng hết sức đứng bên giường Hắc Viêm Triệt hô to .

      Hắc Viêm Triệt mở to mắt, đôi mắt tím lẳng lặng nhìn .

      "Chào buổi sáng, thiếu gia." Viên Cổn Cổn vẫy vẫy tay cười ngọt ngào.

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, rời giường vào phòng tắm.

      "Thiếu gia, hôm nay muốn ăn cái gì?" Viên Cổn Cổn chạy nhảy theo phía sau , tâm trạng vô cùng tốt.

      Hắc Viêm Triệt chà răng xong, lạnh lùng "Em đưa chúng nó đến vườn hoa chưa?"

      Edit : babynhox - DĐLQĐ

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, xấu hổ gãi gãi đầu "Còn chưa."

      Hắc Viêm Triệt nhìn , bắt đầu phát ra hơi lạnh.

      ". . . . . . đừng tức giận, buổi tối lạnh cho nên tôi sợ. . . . . ." Viên Cổn Cổn nhìn nhìn vẻ mặt của , lo lắng cúi đầu xoắn ngón tay.

      Hắc Viêm Triệt để ý , lập tức ra ngoài.

      Viên Cổn Cổn theo phía sau của , nữa.

      Hắc Viêm Triệt mở cửa phòng ra, thấy đám động vật ngủ ở giường lớn màu hồng, lúc này chính vì vào mà mở mắt, nhìn lo lắng yên.

      "Thiếu gia, đừng làm chúng nó bị thương." Viên Cổn Cổn khẩn trương kéo lấy cổ tay áo của , giọng .

      Hắc Viêm Triệt chỉ dùng đôi mắt tím lẳng lặng nhìn đám động vật giường, lúc này, Tiểu Bạch lượn quanh đến người Tiểu Viên, Tiểu B và Cầu Cầu cũng chia nhau bò lên thân thể nó, Tiểu Viên nhảy xuống giường đứng mặt đất, nhìn Hắc Viêm Triệt phát ra tiếng hừ hừ giống như trẻ sơ sinh, rất đáng .

      Viên Cổn Cổn ngồi xổm người xuống muốn ôm lấy chúng nó, lại bị tiếng gầm hét giận dữ mà ngừng. . . . . .

      " được ôm!"

      Viên Cổn Cổn chép miệng, nghe lời đứng lên.

      Hắc Viêm Triệt xoay người ra phòng của , kỳ quái chính là, đám động vật lại theo phía sau của , giống như là vương giả, chúng nó đều là con dân mà thống trị.

      Chương 29: Vòng mông của em nhét vào được sao?

      Vườn hoa.

      Viên Cổn Cổn dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt. . . . . . Đây. . . . . . Đây nhất định là khu vui chơi khổng lồ a, hơn nữa còn là khu vui chơi của động vật, có nhiều loại tổ rất cao cấp, giống với phòng tư nhân, có thủy tinh, có cây to, có ngọc lưu ly, có tàng cây, có mặt đất, còn có đủ loại đồ chơi, ngay cả cầu trượt cũng có, đáng a. . . . . . Viên Cổn Cổn hưng phấn đến chỗ cầu trượt xinh xắn, vui vẻ nhìn Hắc Viêm Triệt phía sau "Thiếu gia, đáng , rất muốn chơi a."

      Hắc Viêm Triệt đánh giá từ xuống dưới, thoáng lộ ra cười lạnh"Vòng mông của em nhét vào được sao?"

      Nghe vậy, Viên Cổn Cổn theo bản năng sờ sờ mông tròn của mình, tiếc hận thở dài"Cũng đúng a...."

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, gì.

      Viên Cổn Cổn ôm lấy Tiểu Viêm ngoan ngoãn khác thường ở bên chân Hắc Viêm Triệt, đặt nó lên cầu trượt cái, vù cái, động vật đáng nào đó liền nằm thẳng cẳng bốn chân, tư thế trượt xuống rất đáng , bé nào đó mừng rỡ cười đến kêu ngọt, "Oa. . . . . . Tiểu Viên đáng a..., đến đây, các em cũng thử ." Viên Cổn Cổn vui vẻ muốn ôm lấy bảo bối khác. . . . . .

      "." Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, kéo lấy tay vào phòng.

      "A. . . . . . Thiếu gia đợi chút, tôi còn muốn chơi. . . . . ." Viên Cổn Cổn giọng meo meo.

      Hắc Viêm Triệt xoay người, lạnh lùng nhìn .

      "Ách. . . . . . đói bụng sao...? Nấu bữa sáng trước." Viên Cổn Cổn cười lấy lòng, chủ động nắm tay kéo về phía trước .

      "Thiếu gia, làm mấy thứ này khi nào a?" Viên Cổn Cổn giọng hỏi.

      có câu trả lời.

      "Thiếu gia, bây giờ đám động vật rất hạnh phúc, có nhiều đồ chơi và đồ ăn vặt như vậy, còn có đủ loại tổ, là rất đáng ." Viên Cổn Cổn tiếp tục .

      Vẫn có câu trả lời.

      "Thiếu gia, bây giờ người ta là càng ngày càng thông minh, có đúng ?" Viên Cổn Cổn vẫn tự mình .

      Vẫn là có người trả lời như cũ.

      Trong thời gian tiếp theo, Viên Cổn Cổn vẫn lầm bầm lầu bầu cảm thán, Hắc Viêm Triệt chỉ lẳng lặng bước , phát . . . . . . Tay của cũng giống như thịt người , mềm mại, ấm áp. . . . . . Làm cho người ta muốn buông tay. . . . . .

      Trong phòng sách.

      Hắc Viêm Triệt đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn chơi vui vẻ ở ngoài cửa sổ, cười đến sáng lạn, làm sao vậy? Khi nào trở nên thấu hiểu lý lẽ như vậy rồi hả ? Đơn giản là vì hành động lén nhìn vườn hoa ngoài cửa sổ của nên để cho ‘trở về phòng nghỉ ngơi’ sao? Đơn giản là vì nước mắt , nét mặt thất vọng của , liền đồng ý cho giữ lại những ‘thứ’ chướng mắt kia sao? Còn gọi người đến vườn hoa làm mấy thứ trẻ con như vậy. . . . . . là gần đây rất bình thường rồi. . . . . .

      Nhưng mà, thấy lộ ra tươi cười này liền cảm thấy thoải mái. . . . . . ra làm như vậy cũng có gì tốt. . . . . . Những thứ này, dường như cũng phải là tượng gì, đáng sợ nhất chính là đêm qua lại mơ thấy . . . . . . Từ trước đến bây giờ chưa từng nằm mơ. . . . . . Lần đầu tiên lại mơ thấy cơm nắm? Lúc này, cơm nắm chơi cùng đám động vật bị vấp ngã, quần lót hình hoạt họa buồn cười lại chiếu vào mắt lần nửa, nhếch mày kiếm nhìn ngồi dậy, ngồi chồm hỗm mặt đất, lúc này Bạch Nhã Tĩnh và Bạch Nhã Văn đến bên cạnh , vẻ mặt cười cười sờ sờ đầu , lại còn véo mặt , biết vì sao, cảm thấy vô cùng khó chịu. . . . . .

      Bạch Nhã Văn kéo đứng lên, Bạch Nhã Tĩnh giúp phủi cỏ rơm váy, ba người bắt đầu chút cười đùa chút, Hắc Viêm Triệt nhíu chặt lông mày ngồi trở lại ghế xoay, tiếp tục nhìn tài liệu, dường như mỗi người trong nhà này đều rất thích , bao gồm cả vú Bạch và Nhã Tư, . . . . . . Dường như có thể khiến người ta mếm. . . . . . 3 năm. . . . . . Sau 3 năm, về nhà của , đạt được tự do. . . . . . Vậy trong 3 năm này, để cho chăm sóc . . . . . . . . . . . . Là nô dịch! là của nữ giúp việc ú của , mình . . . . . .

      Lại là buổi sáng nắng tươi sáng, Viên Cổn Cổn xuất bên giường Hắc Viêm Triệt đúng giờ, vẫn cách trước sau như "Thiếu gia ~~~ thức dậy a, a a a a a a."

      Hắc Viêm Triệt mở mắt tím ra, nhìn lập tức vào phòng tắm.

      Edit : babynhox - DĐLQĐ

      "Thiếu gia, bửa sáng hôm nay ăn bánh quẩy và sửa đậu nành có được ?" Viên Cổn Cổn cười hì hì hỏi.

      "Ừ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt đáp lại, bắt đầu rửa mặt.

      Viên Cổn Cổn cười ra khỏi phòng tắm, bắt đầu thu dọn giường lớn.

      "Viên Cổn Cổn ." Hắc Viêm Triệt gọi cơm nắm thu dọn giường đưa lưng về phía .

      "Ở đây." Viên Cổn Cổn quay người lại nhìn .

      "Ngày hôm qua em ôm bọn nó vào phòng rồi hả ?" Hắc Viêm Triệt hỏi, giọng điệu lạnh lùng, cho thấy điềm báo rất ràng.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, nghĩ nghĩ" có a, cho phép mà."

      " có?" Giọng điệu của Hắc Viêm Triệt càng rét lạnh.

      " có, lừa tôi là Tiểu Trư." Viên Cổn Cổn ra sức lắc đầu, giơ tay lên thề.

      Hắc Viêm Triệt cười lạnh tiếng, xoay người ra ngoài.

      Viên Cổn Cổn theo phía sau , buồn bực túm tóc, lại tức giận?

      1 giờ 15 phút khuya, bóng dáng cao lớn, xuất trong căn phòng màu hồng nhạt. . . . . .

      Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, khả năng nhìn trong đêm tối làm cho có thể nhìn giường bóng người , bé ú chết tiệt, trễ thế này mà có ở đây, như thế chỉ có ở chỗ, chỉ thấy tức giận xoay người, ra phòng.

      Trong vườn hoa, cái lều trại màu trắng được dựng lên ở chỗ ai để ý, xung quanh ngoài lều trại còn dựng đứng cái đèn trắng , tản ra hơi nóng dưới mọi tiếng động vắng vẻ ban đêm.

      Viên Cổn Cổn ôm Tiểu Viên trong lòng ru rú ở trong chăn, làm sao cũng ngủ được, hôm nay Á kể cho nghe chuyện ma. . . . . . Đến bây giờ trong đầu vẫn còn những tình tiết đáng sợ đó. . . . . .

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Cổn Cổn hoảng sợ.

      Đột nhiên loạt tiếng bước chân truyền đến, Viên Cổn Cổn khẩn trương ngừng hô hấp, trễ thế này. . . . . . Tất cả mọi người ngủ, sao có thể có tiếng bước chân? Trong đầu vang vọng tiếng kể chuyện của Á Tư ( loạt tiếng bước chân truyền đến, cửa khóa lều trại bị kéo ra, gương mặt xác chết thối rửa duỗi vào, lộ ra mỉm cười, chỉ thấy khóe miệng tươi cười của xác chết kề sát lỗ tai , giọng , "Ra đây. . . . . ." ) ngay lúc người nào đó trong trạng thái nhớ lại, hai chữ tối tăm nặng nề kia lại truyền lỗ tai người nào đó "Ra đây!"

      Viên Cổn Cổn hoảng sợ, thiếu chút nữa là siết chết Tiểu Viên ở trong lòng, sợ hãi đến nước mắt lả tả chảy xuống, xác chết. . . . . . Ra đây. . . . . . Cùng hoàn cảnh, lều trại. . . . . . Tiếng bước chân. . . . . .

      Hắc Viêm Triệt đợi đến câu đáp lại, kiên nhẫn kéo ra khóa kéo. . . . . . vào.

      "A. . . . . . được tới đây!" Viên Cổn Cổn nghe thấy tiếng khóa kéo bị kéo ra, chui vào ổ chăn lớn tiếng thét lên.

      Hắc Viêm Triệt nghe tiếng khóc nức nở của , nhếch mày kiếm.

      "Hu hu. . . . . . đừng qua đây tôi ra ngoài, đừng qua đây, tôi có hai người già dưới có ai, còn có thiếu gia để hầu hạ, đám bảo bối nhà tôi đều chờ tôi nuôi, đừng ăn tôi, tôi có nhiều thịt nhưng tôi thích tắm rửa, thể ăn, đều là da chết, mọi người đều ăn thịt phải ăn thịt tinh chất, thịt mỡ thể ăn, tìm thiếu gia của tôi , toàn thân ấy đều là thịt tinh chất, vóc người vô cùng đẹp, mỗi ngày rèn luyện thân thể, ấy lại đặc biệt thích sạch , thịt của ấy nhất định ăn ngon, hu hu. . . . . . Là , tìm ấy ." Viên Cổn Cổn trốn ở trong ổ chăn khóc lớn năng lộn xộn, vừa khóc vừa .

      Hắc Viêm Triệt lộ ra cười lạnh, lạnh giọng "Em đúng là đánh giá tôi rất cao."

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, nhàng kéo chăn xuống, lộ ra đôi mắt to, hít vào hơi, sau khi nhìn người tới, xốc chăn lên liền như liền ôm như gấu, "Thiếu gia, là a, làm tôi sợ muốn chết, hu hu, là khủng khiếp. . . . . ."

      Hắc Viêm Triệt cứng đờ, trong lòng muốn đẩy ra nhưng tay lại nghe lời mà vòng quanh thân thể của .

      "Hu hu. . . . . . Tôi còn nghĩ là xác chết thối rửa đấy. . . . . . làm tôi sợ muốn chết, hu hu. . . . . ." Viên Cổn Cổn gắt gao ôm sát cổ Hắc Viêm Triệt, toàn bộ nước mắt đều lau chùi áo ngủ của .

      Hắc Viêm Triệt nhíu mày, ôm ngồi xuống.

      Viên Cổn Cổn ru rú ở người , có loại khí thế đánh chết tôi cũng buông tay.

      "Ngậm miệng, ầm ĩ muốn chết." Hắc Viêm Triệt quát lớn, giọng điệu rất lạnh hoàn toàn phù hợp với động tác của , lúc này có lẽ chính cũng phát , vỗ lưng của , đây là biểu an ủi.

      Viên Cổn Cổn khóc hu hu hu ngừng, dường như là bị dọa sợ.

      Bốn con động vật đáng trong lều trại, tất cả đều tụ lại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm , Tiểu Viên đến bên cạnh bọn họ, liếm liếm chân của , phát ra tiếng than hừ hừ, rất đáng .

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn nó, đưa tay ôm nó vào trong ngực, cứ như vậy, ôm ôm nó, từ từ, người nào đó cũng ngừng khóc, nhưng vẫn nức nở rầu rĩ .

      "Khóc đủ rồi?" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng.

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn , để đầu tựa vào vai của , gì.

      "Đặt nó xuống!" Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn Tiểu Viên trong ngực , cúi đầu trách mắng.

      Viên Cổn Cổn nghe lời thả Tiểu Viên xuống chăn mỏng, sau đó chép miệng, giọng "Thiếu gia, trễ như vậy sao ngủ, chạy tới dọa người ta làm gì?"

      "Em cái gì?" Hắc Viêm Triệt gằn từng tiếng , cực kỳ ràng là tức giận.

      Edit : babynhox - DĐLQĐ

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn , gì, chỉ là vẻ mặt vốn là như vậy làm cho Hắc Viêm Triệt vô cùng khó chịu.

      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn khẽ gọi tiếng, bởi vì người nào đó ném lên chăn.

      "Em ở trong này làm gì?" Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, nhìn cơm nắm nằm vào chăn.

      " ngủ a. . . . . ." Viên Cổn Cổn ngồi dậy, gãi gãi đầu.

      "Nhà họ hắc có phòng cho em? Em phải ngủ ngoài vườn hoa?" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      " phải, tôi muốn cùng ngủ với đám bảo bối, lại cho bọn nó vào phòng, cho nên tôi dựng cái lều ở đây." Viên Cổn Cổn hề tự giác cầm lấy gối ôm lớn của mình, nhìn với vẻ mặt vô tội.

      "Lều của ai?" Hắc Viêm Triệt hỏi.

      " Á ." Viên Cổn Cổn trả lời.

      "Đèn bên ngoài của ai?" Hắc Viêm Triệt lại hỏi.

      "Chị Văn ." Viên Cổn Cổn lại trả lời.

      "Rất tốt!" Hắc Viêm Triệt cười lạnh, nhìn Viên Cổn Cổn.

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn nụ cười của , khỏi ôm chặt gối ôm, cẩn thận hỏi " tức giận sao?"

      "Em ?"

      "Hình như là vậy." Viên Cổn Cổn gật gật đầu.

      Hắc Viêm Triệt dơ tay cho cái tát vào đầu .

      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn ôm đầu bị đánh bất ngờ của mình, ủy khuất nhìn người đánh bất ngờ"Đau quá thiếu gia, vì sao đánh tôi?"

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, muốn đứng dậy ra lều trại.

      Viên Cổn Cổn bay lên cái, lộng lẫy đè ở dưới người. . . . . .

      Hắc Viêm Triệt sửng sốt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của , giải thích được cảm giác trong lòng là cái gì. . . . . .

      "Thiếu gia, đừng ." Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp nhìn .

      "Dựa vào cái gì?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

      " đừng , tôi sợ, ngủ cùng tôi , tôi làm gối ôm cho ." Viên Cổn Cổn sốt ruột , hốc mắt có chút hồng, rất có tư thế ngủ cùng tôi tôi liền khóc cho ngươi xem.

      " cần." Hắc Viêm Triệt nhìn , phun ra hai chữ.

      "Vì sao cần? Thịt của tôi rất mềm, ôm lấy rất thoải mái ." Viên Cổn Cổn giống như làm mẫu đưa tay nhéo nhéo mặt mình.

      Chương 31: Công bằng!

      "Em thích tắm rửa." Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm.

      "Ai ? !" Viên Cổn Cổn hiểu hỏi.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , chuyện.

      "Ách. . . . . . Đó là gạt người, tôi thích nhất là tắm rửa , tắm thơm ngào ngạt , tin ngửi thử xem." Viên Cổn Cổn kề sát mặt mình tới trước mặt , lấy thân thể chứng minh lời của mình giả.

      Hắc Viêm Triệt hé miệng cắn lên mặt .

      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn liền giật mình, khẽ hô ra tiếng.

      Hắc Viêm Triệt buông lỏng miệng ra, đôi mắt tím nhìn chớp mắt.

      Viên Cổn Cổn xoa xoa mặt, giọng "Tôi lừa , thích tắm rửa, chết da."

      "Chính là mẹ em dạy em như vậy? Để em tìm đàn ông ngủ cùng em?" Hắc Viêm Triệt nhìn , giọng điệu lạnh như băng.

      "Đương nhiên phải. . . . . ." Viên Cổn Cổn chép miệng, giọng meo meo.

      Hắc Viêm Triệt gì, chỉ nhìn .

      "Nhưng tôi dám ngủ mình a. . . . . . Duệ lại

      ở đây, van xin đó thiếu gia, chỉ lần thôi có được ?" Viên Cổn Cổn nắm sắp người , đáng thương tội nghiệp xin .

      "Hả? ta ở đây cho nên em mới đến xin tôi? Ý của em là em thường ngủ cùng ta?" Hắc Viêm Triệt cười lạnh tiếng, cả người tản ra khí lạnh làm cho người ta rét mà run.

      Viên Cổn Cổn nhìn , chuyện.

      "Cút ngay!" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng quát.

      Viên Cổn Cổn nhìn , nước mắt nhanh chóng chảy xuống mặt, đúng vậy. . . . . . Làm sao có thể giúp chứ? Làm sao có thể để ý có sợ hãi hay chứ? Khi nào bắt đầu, quên rồi. . . . . . là thiếu gia còn là nữ giúp việc, quan hệ như vậy, sao có thể quên chứ. . . . . . phải là người nhà, thậm chí cũng phải là bạn bè, thiếu gia ngồi cao.

      Hắc Viêm Triệt nhìn mặt , gì.

      Viên Cổn Cổn chậm rãi bò dậy, ôm gối đầu rút vào trong góc, cúi đầu, đưa tay vuốt ve đám bảo bối bên chân.

      Hắc Viêm Triệt ngồi dậy, nhìn nước mắt rơi xuống mu bàn tay , đột nhiên trong lòng rất khó chịu.

      " xin lỗi. . . . . . Thiếu gia." Viên Cổn Cổn ngập ngừng .

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì, khí im lặng nặng nề lan tràn trong gian này. Chỉ vọng lại từng tiếng khóc yếu ớt .

      biết qua bao lâu, Hắc Viêm Triệt tức giận mở miệng. "Tới đây!"

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, di chuyển đến bên người .

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của , đột nhiên đè ở dưới người, hôn lên môi đỏ mọng của .

      "Ngô. . . . . ." Viên Cổn Cổn than ra tiếng, trừng lớn mắt nhưng có giãy dụa.

      Hắc Viêm Triệt điên cuồng mút vào mật ngọt trong miệng , mới phát , ra chán ghét cảm giác hôn môi với .

      Viên Cổn Cổn phát ra tiếng than , có giãy dụa, chỉ ngoan ngoãn tiếp nhận ‘ lễ rửa tội’ của .

      Hắc Viêm Triệt đưa tay tiến vào trong áo ngủ của , nhàng vuốt ve làn da trơn mềm của .

      "Ân. . . . . . Thiếu gia. . . . . ." Viên Cổn Cổn kêu , mang theo chút run run.

      Hắc Viêm Triệt sửng sốt, buông ra giống như bị phỏng, mở mắt ra nhìn khuôn mặt nhắn ửng hồng của , tóc rối tung và quần áo hỗn độn. . . . . .

      Viên Cổn Cổn nhìn thở hổn hển, trong mắt to còn để lại hơi nước, mờ mờ ảo ảo , rất là quyến rũ.

      Hắc Viêm Triệt hít hơi, thầm ổn định hơi thở của mình, còn có dục vọng ‘vểnh cao’, là gặp quỷ mà, chỉ cần muốn là có thể cần, cho tới bây giờ đều chưa từng khống chế được . . . . . Nhìn nhìn bộ dáng mơ hồ của , cảm giác nét mặt của 'đến đây khi dễ tôi '. . . . . .

      Viên Cổn Cổn biết chuyện gì xảy ra, còn chưa kịp phản ứng, bộ dáng rất là vô tội.

      Hắc Viêm Triệt thô lỗ kéo quần áo xong, nằm xuống ôm vào trong ngực, trong lòng vẫn luôn tự hỏi mình, rốt cuộc là làm sai cái gì? Để cho nắm mũi dẫn ? Nhưng thân thể lại ôm chặt buông ra.

      "Thiếu gia. . . . . ." Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, meo meo ra tiếng.

      "Câm miệng, em đè tôi tôi hôn em, chính là như vậy, công bằng!" Hắc Viêm Triệt cáu kỉnh rống lên.

      "Á. . . . . ." Viên Cổn Cổn gật gật đầu.

      khí lại bắt đầu im lặng rồi.

      "Thiếu gia, nửa hả ?" Viên Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của .

      Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn , gì.

      Viên Cổn Cổn chép miệng, càng chui vào trong lòng "Thiếu gia, cám ơn ."

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, lựa chọn coi thường .

      lát sau"Thiếu gia, tôi muốn hỏi vấn đề." Viên Cổn Cổn ngắm nghía dây lưng áo ngủ của .

      Hắc Viêm Triệt gì.

      Edit : babynhox - DĐLQĐ

      "Sao phát tôi nuôi động vật ở trong phòng? ràng là kế hoạch của tôi rất chu đáo a." Viên Cổn Cổn nhìn hiểu.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , phun ra chữ "Mùi."

      Viên Cổn Cổn nhíu mày"Sao lại có mùi?"

      Hắc Viêm Triệt nhắm mắt lại, để ý .

      Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, mở miệng đến"Ý là mùi của đám bảo bối?"

      Hắc Viêm Triệt trả lời.

      "Nhưng người chúng nó có mùi a, từ đến lớn, các chị người hầu đều tôi nuôi đám bảo bối đặc biệt, người có mùi hôi." Viên Cổn Cổn lầm bầm lầu bầu .

      Hắc Viêm Triệt vẫn hề để ý .

      "Thiếu gia. . . . . ." Viên Cổn Cổn đẩy đẩy ngực của .

      Hắc Viêm Triệt kiên nhẫn mở mắt tím ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm.

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, lùi móng vuốt lại, nịnh hót cười hai tiếng hắc hắc.

      lúc sau

      "Thiếu gia, có phải mũi của rất thính hay ?" Viên Cổn Cổn lại hỏi.

      Hắc Viêm Triệt gì.

      "Nếu đúng là như vậy rất đáng thương đấy." Viên Cổn Cổn tự mình cảm thán.
      Last edited by a moderator: 29/9/14
      miu901, nhoxbinaPhan Hong Hanh thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Bị rắm làm ngạt thở mà ngất?

      "Lý do?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt phun ra hai chữ.

      "Tiểu Q nhà tôi chính là có cái mũi thính, cũng giống , kết quả có ngày, chị người hầu ăn đồ hỏng bị đau bủng, thả cái. . . . . . Ách. . . . . . Rắm có mùi rất đặc biệt, nó liền ngất , có phải rất đáng thương hay ?" Viên Cổn Cổn nhìn thương tiếc.

      Hắc Viêm Triệt hề nghĩ ngợi liền cho cái tát vào đầu . . . . . . Tiểu Q, nhất định là con của Đại Q rồi?

      "A. . . . . ." Viên Cổn Cổn cảm giác đầu rung động, cảm giác rất quen thuộc. . . . . . Ủy khuất xoa cái đầu luôn gặp nạn của mình, giận mà dám gì, chỉ nhìn .

      Hắc Viêm Triệt nhắm hai mắt lại, nhìn .

      Ngay lúc Viên Cổn Cổn cho rằng ngủ, nhàn nhạt câu"Nếu em dám ăn đồ hỏng để bị đau bụng, tôi giết em."

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, cười khẽ ra tiếng"Yên tâm thiếu gia, tôi tuyệt đối dám đánh rắm làm ngạt thở."

      Hắc Viêm Triệt mở to mắt, vui nhìn .

      "Ách. . . . . . nhất định bị rắm làm cho ngạt thở mà ngất?" Viên Cổn Cổn ngập ngừng .

      ‘bốp’

      "A. . . . . ."

      Thế giới yên tĩnh. . . . . .

      Đêm nay, Viên Cổn và thiếu gia của ôm nhau ngủ, thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới thức dậy, trong lúc này, Viên Cổn Cổn trong lòng mọi người, dĩ nhiên là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hắc. Từ ngày này, đám bảo bối của Viên Cổn Cổn được Hắc Viêm Triệt ngầm đồng ý, tiến dần từng bước, điểm này, làm cho mọi người càng thêm khẳng định, Viên Cổn Cổn ngồi vào vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hắc.

      Trong phòng sách.

      Hắc Viêm Triệt nhíu mày nhìn cơm nắm thơm đến ngạt thở trước mắt, gì.

      "Thiếu gia." Viên Cổn Cổn nợ nụ cười có chút tự nhiên, giọng gọi.

      Hắc Viêm Triệt cười lạnh "Lộ đuôi ra rồi."

      Nghe vậy, theo bản năng Viên Cổn Cổn sờ sờ mông của mình. . . . . .

      "Chỗ cái túi." Hắc Viêm Triệt tốt bụng nhắc nhở.

      Viên Cổn Cổn cúi đầu, thấy cái đuôi ở giữa túi, lắc qua lắc lại rất là thảnh thơi, người nào đó vội vàng đưa tay ngăn lại, câu giấu đầu lòi đuôi "Đây phải đuôi của Tiểu B."

      Hắc Viêm Triệt cười cười. . . . . .

      "Viên! Cổn! Cổn!" tiếng rống dữ dội từ phòng sách truyền ra, đám người hầu lại coi như có gì tiếp tục vội vàng làm việc của mình, rống là thương, mắng là thôi. . . . . .

      Trong phòng sách, Viên Cổn Cổn nắm lỗ tai, đáng thương tội nghiệp nhìn Hắc Viêm Triệt hóa thân thành bạo long"Tôi ở đây. . . . . ."

      "Em cho rằng tôi làm gì em?" Hắc Viêm Triệt tới gần , gầm to lên.

      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, ". . . . . . phải, thiếu gia, Tiểu B nó. . . . . ."

      "Câm miệng, tôi muốn nghe em giải thích, em cút về phòng làm sạch mùi nước hoa ghê tởm người cho tôi." Hắc Viêm Triệt gào thét, rất nghi ngờ đầu óc của có bộ dáng gì, chẳng lẽ cho rằng xịt nước hoa lên là có thể ôm theo con sóc tham ăn này mà thần biết quỷ hay sao?

      "Ghê tởm? thể nào, mẹ rất đắt tiền." Viên Cổn Cổn dồn sức hít hít mũi, giống con chó nghe mùi liền vểnh mũi lên.

      Hắc Viêm Triệt nâng tay đánh cái, lớn tiếng " tắm ."

      Khuôn mặt nhắn của Viên Cổn Cổn mếu máo, ôm đầu ra khỏi phòng sách. . . . . . Người đàn ông này, là hung ác bạo lực!

      Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng của , lấy chai nước từ tủ lạnh ra, uống hớp lớn, cái này, ngu ngốc!

      Viên Cổn Cổn tắm rửa xong, trở lại phòng sách, nhìn nhìn khuôn mặt tuấn tú chút biểu cảm của Hắc Viêm Triệt, đến phía sau giúp mát xa để lấy lòng.

      Hắc Viêm Triệt nhìn tài liệu, cũng ngẩng đầu lên giọng . "Lần sau còn để tôi nhìn thấy chúng nó trước mặt tôi . . . . . ."

      " liền đánh tôi, tôi biết thiếu gia, rất nhiều lần." Viên Cổn Cổn rầu rĩ tiếp lời của , chép chép miệng.

      Đột nhiên Hắc Viêm Triệt quay đầu lạnh lùng nhìn " lần cuối cùng, Viên Cổn Cổn, nên khiêu chiến giới hạn của tôi, đừng nghĩ rằng tôi làm gì em."

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, cúi đầu giọng "Dạ. . . . . ."

      Hắc Viêm Triệt quay đầu lại, nhìn nửa.

      Viên Cổn Cổn cúi đầu xoắn ngón tay mình, trong lòng có chút cảm giác chua xót.

      " tới hồ bơi lấy đồng hồ của tôi về." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, ra ngoài.

      Tiếng đóng cửa vang lên, Hắc Viêm Triệt dùng sức khép tài liệu trong tay lại ném ở bàn, phiền chán đập xuống bàn, sau đó đứng dậy đến quầy bar rót ly rượu đỏ. . . . . .

      Bên hồ bơi, Viên Cổn Cổn nhanh chóng phát đồng hồ của Hắc Viêm Triệt bàn, cầm lấy, chuẩn bị trở về báo cáo kết quả, nhưng lúc xoay người lại nghe thấy có người gọi tên của .

      "Cổn Cổn." Từ nơi xa, Mạnh Ký Dạo về phía Viên Cổn Cổn cầm đồng hồ.

      "Chị Ký Dao." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào, vẫy vẫy tay.

      "Em ở đây làm gì vậy?" Mạnh Ký Dao kéo khóe miệng, giọng hỏi.

      "Em tới lấy đồng hồ cho thiếu gia." Viên Cổn Cổn cầm lấy đồng hồ quơ quơ.

      " thôi, chúng ta cùng trở về phòng." Mạnh Ký Dao nắm tay , chậm rãi dọc theo bên cạnh bể bơi.

      "Cổn Cổn, chuyện lần trước ngại, đều là ý kiến tệ của chị." Mạnh Ký Dao nhìn Viên Cổn Cổn áy náy.

      " sao, chuyện liên quan đến chị, cho dù nuôi trong phòng thiếu gia thiếu gia cũng phát , chị Ký Dao chị biết ? Mũi của thiếu gia rất thính, ấy ngửi ra được." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, cười ngọt ngào chỉ chỉ cái mũi.

      "Phải ? Chị biết." Mạnh Ký Dao giật giật khóe miệng, lộ ra tươi cười dịu dàng.

      Chương 33: Tôi tắm!

      "Nhưng mà bây giờ tốt rồi, thiếu gia cho phép em nuôi chúng nó nên có vấn đề gì rồi." Viên Cổn Cổn nhìn Mạnh Ký Dao cười vui vẻ.

      "Đúng vậy a. . . . . . Thiếu gia đối với em tốt." Mạnh Ký Dao nhìn về phía trước, trong giọng phảng phất như từ xa truyền đến, nghe qua có chút khó chịu.

      "Tốt? ấy thường xuyên đánh em còn khen tốt?" Viên Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất trong phòng sách của người nào đó, có chút vui thào .

      Đột nhiên bước chân của Mạnh Ký Dao vững, cả người ngã về phía Viên Cổn Cổn bên mép hồ bơi, Viên Cổn Cổn hét tiếng theo bản năng, liền ‘bùm’ tiếng rơi vào hồ bơi.

      Mạnh Ký Dao té lăn đất, lẳng lặng nhìn Viên Cổn Cổn giãy dụa trong hồ bơi.

      "A. . . . . . Chị Ký Dao. . . . . . Em. . . . . . Ư. . . . . . biết bơi. . . . . .Ư. . . . . ." Viên Cổn Cổn ra sức giãy dụa , nhưng tình huống rơi xuống nước hề có phòng bị kia, đừng người biết bơi, cho dù là người bơi giỏi cũng khó tránh hoảng sợ.

      Mạnh Ký Dao nhìn nước xanh ngập nước qua đầu , động tác giãy dụa của cũng càng ngày càng yếu. . . . . . Mà ta chỉ lẳng lặng nhìn, mặt chút biểu cảm.

      Viên Cổn Cổn cảm giác được nước lạnh lẽo chui vào lỗ tai, cái mũi, khoang miệng, vào mắt chút thương tiếc, cái loại cảm giác này đáng sợ, vô cùng đáng sợ, cố gắng muốn đứng lên nhưng được, căn bản là đứng tới, chỉ có thể lần lại lần biến mất trong nước màu xanh, tùy ý chúng nó cắn .

      Đúng lúc này, đột nhiên Mạnh Ký Dao hét lên"A! ! ! Cứu mạng, Cổn Cổn rơi xuống nước rồi ! Cứu mạng! ! !"

      Tiếp đó, Viên Cổn Cổn mơ màng cảm giác được có người ôm vào lòng, để nằm ngang mặt đất.

      "Cổn Cổn? Cổn Cổn?" Á Tư vỗ mặt của Viên Cổn Cổn, có chút sốt ruột gọi .

      Viên Cổn Cổn có thể nghe được tiếng của ta, nhưng cách nào đáp lại.

      Á Tư thấy thế liền xé quần áo dính làn da , đè giữ lồng ngực theo tiết tấu, thấy phản ứng, nắm mũi , kề sát môi , bắt đầu hô hấp nhân tạo, qua lại vài chục cái, lại đè giữ lồng ngực theo tiết tấu. . . . . . Đột nhiên, miệng của Viên Cổn Cổn phun ra từng ngụm nước.


      Viên Cổn Cổn có lại ý thức bắt đầu ho khan, mở đôi mắt to mê mang nhìn người trước mắt, giọng khóc nức nở " Á. . . . . . Hu hu. . . . . ."

      Á Tư đỡ dậy, để tựa vào trong lòng ta, giọng an ủi"Đừng sợ, có việc gì, Cổn Cổn đừng sợ."

      Viên Cổn Cổn nắm chặt quần áo của ta thút thít, cả người phát run.

      "Cổn Cổn, em sao chứ? Em làm chị sợ muốn chết, thực xin lỗi, đều là chị tốt, em sao chứ?" Khuôn mặt Mạnh Ký Dao đầy nước mắt giọng hỏi, bộ dáng rất yếu ớt vừa thấy thương.

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn ta, càng dựa sát vào người Á Tư hơn.

      "Cổn Cổn thực xin lỗi, em đánh chị , đều tại chị, chị phải cố ý , chị cố ý ." Mạnh Ký Dao khóc lóc, giơ tay hung hăng tát cái lên mặt mình.

      "Chị Ký Dao, đừng như vậy. . . . . ." Viên Cổn Cổn đưa tay ngăn cản ta vung tay đánh lên mặt mình cái thứ hai.

      "Đây là có chuyện gì?" câu lạnh như băng truyền đến, Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn cơm nắm và Á Tư chật vật quần áo ngay ngắn ở trước mắt.

      Viên Cổn Cổn nhìn về phía phát ra tiếng, chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn , phía sau còn có Nhã Tư theo, theo bản năng giang hai tay ra, làm cái động tác thường làm với Na Tịch Thịnh Duệ, khóc to gọi "Thiếu gia. . . . . . Hu hu"

      Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng yếu ớt của , bởi vì hai tay mở ra, áo lót trắng bao lấy nơi tròn trịa mềm mại kia cứ như vậy ra ở trước mắt mọi người, giọng mắng tiếng, cởi áo khoác của mình trùm lên da thịt bị lộ ra của , xoay người ôm lấy từ trong lòng Á Tư.

      Viên Cổn Cổn ôm sát cổ của , lớn tiếng khóc"Thiếu gia. . . . . . Hu hu. . . . . . Thiếu gia."

      Hắc Viêm Triệt tự giác mà vỗ lưng của , mắt lạnh nhìn nhìn Á Tư và Mạnh Ký Dao bên cạnh, ôm Viên Cổn Cổn cả người ướt đẫm vào phòng.

      biết từ đâu mà Nhã Tư cầm cái khăn tắm, tiện tay ném cho Á Tư.

      Á Tư đứng lên, dùng khăn tắm lau thân thể, nhìn nhìn Mạnh Ký Dạo ngồi mặt đất nỉ non, lại nhìn nhìn Nhã Tư cũng nhìn ta, giọng " thôi." xong vào phòng.

      Nhã Tư nhìn bộ dáng điềm đạm đáng của Mạnh Ký Dao, chuyện, theo sau Á Tư rời khỏi.

      Chờ tất cả mọi người , Mạnh Ký Dao ngồi mặt đất lau nước mắt, nhìn về phía nước xanh trong hồ bơi, nắm chặt hai đấm, móng tay rơi vào đâm vào trong thịt. . . . . .

      "Vú Bạch!" Hắc Viêm Triệt ôm Viên Cổn Cổn vào phòng khách, gọi Bạch quản gia.

      Chỉ chốc lát sau, Bạch quản gia xuất trước mặt , nhìn nhìn Viên Cổn Cổn chật vật, vẻ mặt luôn có biểu cảm lại có tia rạn nứt "Thiếu gia."

      "Dẫn ấy tắm." Hắc Viêm Triệt muốn đặt Viên Cổn Cổn ở đất, ai ngờ liều chết ôm cổ của , chết sống cũng buông tay, miệng còn khóc la "Tôi , tôi tắm."

      "Buông tay, Tiểu Bàn." Hắc Viêm Triệt muốn tách tay ra, lại sợ làm đau.

      "Tôi buông, tôi , hu hu, tôi muốn ." Viên Cổn Cổn dùng sức lắc lắc đầu, gắt gao ôm Hắc Viêm Triệt.

      Hắc Viêm Triệt nhíu mày, nhìn cả người ướt sũng còn run rẩy, mặt còn có dấu vết là nước mắt hay là nước, ôm vào phòng, vú Bạch theo sát phía sau.

      Trong phòng.

      "Xuống dưới, tắm." Hắc Viêm Triệt kiềm chế nóng nảy của mình, dùng giọng mềm mại chưa từng có, giọng .

      Chương 34: Cảnh cáo em, im lặng!

      ". . . . . ." Viên Cổn Cổn ôm chặt lấy , nhất định chịu buông tay.

      "Cổn Cổn ngoan, vú Bạch dẫn con tắm." Bạch quản gia giọng dụ dỗ đến, vỗ lưng an ủi.

      ". . . . . ." Viên Cổn Cổn dùng sức lắc lắc đầu.

      "Xuống dưới, xuống tôi tắm cho em." Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, trầm giọng .

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, cuối cùng cũng buông lỏng tay khỏi cổ của , để đặt xuống mặt đất.

      "Đến đây, Cổn Cổn, con xem cả người con ướt đẫm bị bệnh đấy." Bạch quản gia dắt tay dẫn vào phòng tắm.

      Viên Cổn Cổn kéo lấy quần áo Hắc Viêm Triệt, vẫn muốn .

      Hắc Viêm Triệt kéo tay ra, xoay người ra ngoài.

      "Vú Bạch. . . . . ." Hốc mắt của Viên Cổn Cổn hồng hồng, giọng gọi.

      "Ở đây, đừng khóc đừng khóc, đừng sợ." Bạch quản gia sờ sờ đầu ướt sũng của , vừa vừa dẫn vào phòng tắm. . . . . .

      Phòng sách.

      "Sao lại thế này?" Hắc Viêm Triệt thay bộ quần áo sạch ngồi ghế xoay, đôi mắt tím nhìn Á Tư chớp mắt.

      "Tôi cũng biết, tôi và Nhã Tư từ công ty trở về, ngang qua hồ bơi, thấy có ngã đất hét to cứu mạng, là Cổn Cổn rơi xuống nước, tôi để Nhã Tư báo với chủ nhân, sau đó cứu Cổn Cổn lên, chính là như vậy." Á Tư dùng vẻ mặt tôi cũng rất mờ mịt nhìn Hắc Viêm Triệt.

      "Quần áo của ấy là xé?" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      "Đúng vậy." Á Tư gật gật đầu.

      "Hô hấp nhân tạo là làm?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục hỏi, giọng điệu lạnh đến đáng sợ.

      "Đúng vậy." Á Tư vẫn rất thành gật gật đầu.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn ta, đứng dậy ra khỏi phòng sách. . . . . . 'Phanh' sau đó truyền ra tiếng nổ. . . . . .

      Á Tư nhìn nhìn cánh cửa gỗ hồng, cười nhìn Nhã Tư "Chủ nhân đúng là chủ nhân, sức phá hoại đúng là manh, từ lúc Cổn Cổn đến đây, đây là cánh cửa thứ hai chịu nổi khổ tàn phá đấy."

      Nhã Tư dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nhìn ta, nhàn nhạt " đổi cửa!"

      "Ha ha, được, thế giới này làm người tốt rất khó a. . . . . ." Á Tư cười khẽ, ra khỏi phòng sách.

      Nhã Tư nhìn nhìn bóng lưng của ta, hừ lạnh tiếng cũng ra ngoài.

      Viên Cổn Cổn tắm sạch , thay bộ váy ngủ tay phồng đáng , tựa vào đầu giường im lặng hé răng, đôi mắt hồng hồng, giống như con thỏ trắng .

      Cửa mở ra, Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bộ dáng đáng thương tội nghiệp của , giọng với Bạch quản gia ngồi bên mép giường của "Vú Bạch, người ra ngoài ."

      Bạch quản gia đứng lên, hành lễ, ra ngoài.

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn , cúi đầu gì.

      Hắc Viêm Triệt ngồi vào bên giường, lạnh giọng "Lấy cái đồng hồ mà em lấy đến rơi vào trong hồ bơi, thiếu chút nữa chết chìm, em cũng coi như có bản lĩnh rồi."

      Viên Cổn Cổn cúi đầu, cắn chặt môi dưới hé răng.

      "Nghe người mập có sức nổi rất lớn, dễ dàng bị chìm trong nước, xem ra. . . . . ."

      "Tôi ngoại lệ. . . . . ." Viên Cổn Cổn chút suy nghĩ tiếp lời của người nào đó.

      "Tốt lắm, tự biết ràng." Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng, nhìn nhìn sữa nóng đầu giường.

      Viên Cổn Cổn lau nước mắt rơi xuống, tiếng động.

      Hắc Viêm Triệt nâng mặt lên, lạnh giọng "Em ngoài khóc còn có thể làm gì?"

      Viên Cổn Cổn nhìn , gì.

      Hắc Viêm Triệt cầm lấy ly sữa ở đầu giường, bỏ vào trong tay , nhàn nhạt "Uống hết."

      Viên Cổn Cổn cầm lấy ly thủy tinh đưa đến bên miệng, ngoan ngoãn uống, ùng ục ùng ục uống ngược đáy lên trời, sau đó đưa ly thủy tinh cho Hắc Viêm Triệt.

      Hắc Viêm Triệt nhận lấy ly thủy tinh để đầu giường, nhìn nhìn vòng vết sữa đọng buồn cười môi , nhớ tới chuyện lần trước. . . . ."Sao liếm?"

      Viên Cổn Cổn ngẩn người " giúp tôi lau miệng sao?"

      "Cái gì?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, xác định mình nghe được cái gì, coi là cái gì hả ? Rốt cuộc ai là người hầu?

      Viên Cổn Cổn vươn đầu lưỡi, liếm vết sữa đọng vào trong miệng, cái người này chính là kỳ quái như vậy, lần trước lúc liếm dường như là vui, lần này để cho lau, vẫn vui. . . . . .

      Hắc Viêm Triệt đứng dậy đến bàn cách đó xa, rút tờ khăn giấy, sau đó ngồi xuống lại, thô lỗ lau miệng của .

      Viên Cổn Cổn nhăn mày, bởi vì thô lỗ.

      ", sao em lại làm mình rơi vào trong nước ." Hắc Viêm Triệt tiện tay ném , khăn giấy đúng vào trong thùng rác mèo Katy .

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, giọng khóc nức nở "Tôi lấy đồng hồ cho , ở đường về gặp chị Ký Dao, chúng tôi vừa vừa chuyện, sau đó chị Ký Dao đứng vững liền ngã vào người tôi, tôi đứng vững liền ngã vào hồ bơi, sau đó Á cứu tôi lên rồi đến."

      Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn , đột nhiên lớn tiếng "Khóc cái gì khóc!"

      Viên Cổn Cổn liền phát hoảng, nước mắt càng rơi xuống dữ dội hơn.

      "Còn khóc?" Hắc Viêm Triệt nhíu mày vui.

      "Đúng. . . . . . xin lỗi, cái gì tôi cũng làm được. . . . . . Hu hu, của . . . . . . Đồng hồ của cũng rơi vào trong nước với tôi , hu hu. . . . . . Tôi phải cố ý . . . . . để tôi về nhà. . . . . . Hu hu. . . . . . Tôi cha bồi thường cho . . . . . Được . . . . . ." Đột nhiên Vien Cổn Cổn khóc lớn lên, vừa khóc vừa , nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , lúc sau, đưa tay lau nước mắt , lạnh giọng "Xấu chết được."

      Viên Cổn Cổn chỉ khóc, gì.

      "Cảnh cáo em, im lặng, ầm ĩ chết được." Hắc Viêm Triệt cau mày, ôm vào trong lòng.
      Last edited: 2/10/14
      miu901, nhoxbinaPhan Hong Hanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :