1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 164: Chỗ nào là nhà của em? !

      Edit : babynhox

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , đến trước mặt Na Tịch Liễm Diễm, giọng kêu "Cổn Cổn..."

      Na Tịch Liễm Diễm sửng sốt, lập tức cắn chặt môi dưới, bộ dáng muốn khóc, ủy khuất dựa vào bên người Long Tịch Bảo, "Bảo Bảo, ta mắng chửi người."

      Long Tịch Bảo nhìn Hắc Viêm Triệt kinh ngạc tiểu ác ma trong lòng nằm bò mặt đất mà cười, Hắc ác ma à Hắc ác ma, thấy được vẻ mặt này của , là em uổng cuộc đời này rồi..."Đừng khóc, mình dẫn bạn chơi, chúng ta để ý ta." xong nắm tay bé của xoay người muốn chạy.

      Hắc Viêm Triệt ngăn cản trước mặt các , mắt tím gắt gao nhìn chằm chằm Na Tịch Liễm Diễm ủy khuất, sao ánh mắt nhìn xa lạ như vậy, dường như chính là quen biết , vì sao? Còn có, vì sao ấy tên là Na Tịch Liễm Diễm? Duệ trong miệng là ai, là Na Tịch Thịnh Duệ? Hách Hách là ai... Lo lắng trong lòng càng ngày càng nhiều, hai năm kiên trì, ngay lúc nhìn thấy hoàn toàn hóa thành tro tàn, tế bào toàn thân của đều kêu gào muốn hung hăng ôm vào trong ngực, lại muốn hung hăng đánh trận, càng muốn nhiều...

      Na Tịch Liễm Diễm sợ hãi trốn vào trong lòng Long Tịch Bảo, biết người đàn ông trước mắt muốn làm cái gì.

      " Triệt, còn có chuyện gì sao?" Long Tịch Bảo nhếch lông mày, nhàn nhạt hỏi, ra trong lòng lật chuyển, em giả vờ cho xem!

      " ràng, em có ý gì?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn ấy, trong mắt tím ràng có nôn nóng.

      "Em có ý gì, em chỉ là dẫn bạn của em ra ngoài chơi thôi." Long Tịch Bảo nghiêng đầu, vẻ mặt tình hình.

      Hắc Viêm Triệt nhìn ấy cái, hai lời liền kéo Na Tịch Liễm Diễm từ trong lòng ấy qua, gằn từng tiếng "Viên Cổn Cổn, em với , là ai?"

      Na Tịch Liễm Diễm bị lời làm cho vui, giọng " mới tròn vo... mới mập phì đấy..."

      Long Tịch Bảo nghe vậy kiềm nén kích động muốn cười, cắn chặt môi dưới liều mạng kiềm nén mình cười ra, ngay cả song bào thai cũng nhịn được mà nhếch khóe miệng.

      Hắc Viêm Triệt bị câu của làm cho thất thần tại chỗ, biết nên cái gì.

      " buông tôi ra, buông tôi ra..." Na Tịch Liễm Diễm giãy dụa, biết vì sao, theo bản năng cảm thấy người đàn ông này khi dễ , nhưng lại quá chán ghét ...

      Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn cái, liền giống như hình thức bọn họ ở chung trước kia, quả nhiên, người nào đó lập tức im lặng, chỉ là ủy khuất nhìn .

      lúc sau mới yếu ớt câu " còn buông tôi ra, tôi kêu Duệ đánh đấy."

      Nghe vậy, mắt tím Hắc Viêm Triệt chợt lóe, con ngươi màu tím nhạt bắt đầu chuyển màu tím đậm.

      Na Tịch Liễm Diễm kinh ngạc nhìn biến hóa của khỏi há to mồm "... Mắt của cũng đổi màu? !" ra cái thế giới này ngoại trừ Hách Hách còn có người đổi màu mắt.

      Tổng hợp lại những lời hành động kỳ lạ của , Hắc Viêm Triệt biết mất trí nhớ, là mất trí nhớ, mắt của gạt người, quên rồi... Quên ... Thậm chí quên bản thân... Quên tất cả những chuyện giữa bọn họ... Nghĩ đến gần như là muốn phát điên, lửa giận trong lòng thiêu đốt linh hồn của , làm sao có thể quên ... Làm sao có thể...

      "... muốn làm gì?" Na Tịch Liễm Diễm sợ hãi nhìn chút, chuyển ánh mắt tới Long Tịch Bảo "Bảo Bảo, mình phải về nhà, mình muốn ra ngoài chơi nửa."
      Long Tịch Bảo nhìn cái, lại nhìn mắt của Hắc Viêm Triệt, dám lên cứu , phải biết rằng, lúc quan trọng nghĩa khí chính là loại chất khí, thể làm cơm ăn...

      " Triệt, dọa Liễm Liễm rồi, buông bạn ấy ra được ?" Long Tịch Bảo nuốt nước miếng cái, thử hỏi.

      "Để ấy lại, các người về ." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn ấy, trong mắt tím là kiên quyết cho từ chối.

      "Đây...Bạn ấy là vợ của người ta..." Long Tịch Bảo làm bộ khó xử .

      "Em lặp lại lần nữa? Cái gì gọi là vợ của người ta?" Hắc Viêm Triệt giận quá hóa cười nhìn .

      Theo bản năng Long Tịch Bảo lui về sau hai bước, giọng "Cho dù phải là vợ cũng là tâm can của người ta, người ta chung sống với người , như vậy làm em rất ăn với bạn trai của bạn ấy." Ai bảo ra vẻ, lão nương làm tức chết.

      Hắc Viêm Triệt hít sâu hơi, nhìn hốc mắt ửng đỏ ở trong tay, lạnh lùng "Nhanh như vậy tìm được người mới rồi sao?"

      Khóe mắt Na Tịch Liễm Diễm dính nước nhìn , "Tôi biết cái gì, buông tôi ra, tôi phải về nhà."

      Hắc Viêm Triệt cười lạnh tiếng, khóe miệng đều là hung ác "Về nhà? Chỗ nào là nhà em?"

      "Bạn ấy sắp khóc, buông bạn ấy ra , đáng này có bao nhiêu đáng thương chứ, con của người ta còn chờ bạn ấy ở nhà đấy!" Long Tịch Bảo làm bộ sốt ruột .

      câu , giống như tiếng sấm vang, bổ vào người Hắc Viêm Triệt, con của ... lại dám có con với người khác... Con...

      Long Tịch Bảo nhìn nhìn nét mặt của người nào đó, dám khiêu chiến tới ranh giới của nửa, "Đúng vậy, là bé trai hơn tuổi, rất đẹp trai, tóc tráng mắt tím."

      Hắc Viêm Triệt hoàn toàn cứng ngắc, dám tin sợ hãi trước mắt, liền từ địa ngục thăng lên thiên đường, nhưng mà theo chính là lửa giận to lớn, tóc trắng mắt tím, là con của ... Là con của ...hơn tuổi... như vậy, năm đó lúc , mang thai con của ? lại dám đối với như vậy, lại dám mang theo con của ở cùng người đàn ông khác.

      "Bảo Bảo, hu hu...Mình muốn về nhà, hu hu." Rốt cuộc Na Tịch Liễm Diễm nhịn được sợ hãi trong lòng, khóc ra thành tiếng.

      "Liễm Liễm đừng khóc, mình..." Long Tịch Bảo mềm an ủi thút thít, còn chưa xong, chỉ nhìn thấy Hắc Biêm Triệt di chuyển gần như là trong nháy mắt... Mang người biến mất trước mắt ấy... Làm ấy kịp phản ứng.

      Long Tịch Hiên đến cạnh ấy, dịu dàng "Chúng ta về nhà."

      ~~~
      miu901Andrena thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Tình huống tiếp theo là ntn đây? mong chờ chương sau

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 165: Bắt gian tại giường?

      Edit : babynhox

      Long Tịch Bảo nhìn ta, lại nhìn hướng phòng trong, hơi cảm thấy áy náy meo meo "Cổn Cổn có chuyện gì chứ, xem bộ mặt Hắc ác ma dữ tợn như vậy."

      "Bây giờ mới cảm thấy áy náy, có phải quá muộn rồi ?" Giọng điệu chế nhạo của Long Tịch Bác từ phía sau truyền đến.

      Long Tịch Bảo tức giận quay đầu lại, lớn tiếng "Ai cần lo, trải qua mưa gió làm sao thấy được cầu vòng, đây là thử thách tình của bọn họ."

      Long Tịch Bác liếc mắt nhìn ấy cái, gì, chỉ là trong mắt chứa khinh bỉ hết sức ràng.

      "Ánh mắt của như vậy là ý gì? ! Em..." Long Tịch Bảo phồng hai gò má muốn xông lên 'tranh luận' .

      "Được rồi Bảo Bảo, mau gọi điện thoại cho Na Tịch Thịnh Duệ, cái khác chúng ta thể xen vào nữa rồi." Long Tịch Hiên ôm lấy eo của ấy, nhắc nhở.

      Long Tịch Bảo nghe vậy, vội vàng cầm điện thoại ra, gọi cú điện thoại.

      "Alo?" giọng nam dễ nghe từ di động truyền đến.

      "Alo, Thịnh Duệ sao? mau tới tập đoàn【 Hắc Viêm 】, Liễm Liễm bị Hắc Viêm Triệt bắt rồi." Long Tịch Bảo 'sốt ruột' .

      Vừa mới dứt lời, chợt nghe tiếng ngắt di động. Xem ra, ta nhanh chóng chạy tới, thở dài, hơi thất thần nhìn di động trong
      tay, vì sao ông trời luôn thích trêu cợt con người… Thiên như thế, Thịnh Duệ cũng như thế, người mình, chính là vĩnh viễn thể kết thúc hay sao? Rốt cuộc mình có làm sai hay , có lẽ Cổn Cổn ở cùng Thịnh Duệ cũng phải chuyện xấu, nhưng có ấy cảm thấy, người Cổn Cổn vẫn là Hắc ác ma…

      “Bảo Bảo, chuyện bọn họ dừng lại ở đây, cho em nhúng tay vài nửa, biết ?” Long Tịch Hiên nhìn ấy, dịu dàng .

      “Dạ.” Long Tịch Bảo ngoan ngoãn gật đầu.

      “Về nhà .” Long Tịch Bắc nắm tay ấy về nhà của mình.

      Hắc Viêm Triệt ném khóc lớn tiếng tay lên giường, lớn tiếng quát “Em , lúc trước em trốn có phải vì Na Tịch Thịnh Duệ !”

      Na Tịch Liễm Diễm ngừng chuyển đến đầu giường, bộ dáng than thở khóc lóc giống như đối mặt với tội phạm cưỡng gian.

      “Em dám mang con của sống cùng với ta? ! Em có thai con của còn dám trốn khỏi ? Em nghĩ cái gì? Rốt cuộc là em nghĩ cái gì? !” Hắc Viêm Triệt kích độn tiến đến bờ vai dùng sức đong đưa.

      “Đừng…” Na Tịch Liễm Diễm khóc càng dữ tợn hơn, trong đôi mắt bồ câu tràn đầy hoảng sợ.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , ép buộc mình tỉnh táo, nhưng lại nhìn bằng ánh mắt xa lạ làm có cách nào bình tĩnh được.

      “Viêm Cổn Cổn, em gạt phải ? Em còn nhớ đúng ? Đúng ?”

      Na Tịch Liễm Diễm bất lực lắc lắc đầu, khóc thành tiếng.

      “Sao em có thể nhớ ? Sao em có thể nhớ ? cho! cho!” Hắc Viêm Triệt phát điên đứng dậy vung tay gạt hết tất cả những vật xung quanh mình, mà chúng nó vô tội trở thành vật hi sinh cho cơn giận của Hắc Viêm Triệt, phát ra tiếng bùm bùm.

      “Đừng… Huh u… Duệ…” Na Tịch Liễm Diễm lui mình cuộn tròn thành quả cầu , sợ hãi đến cả người run run.

      cho em gọi ta, cho!” Hắc Viêm Triệt gào lớn, toàn bộ giá sách thủy tinh liền vỡ vụn.

      Na Tịch Liễm Diễm vùi khuôn mặt nhắn vào trong đầu gối, dùng hai tay che lỗ tai dám nhìn nữa.

      Hắc Viêm Triệt nhìn hoảng sợ run run, thất bại đóng chặt mắt, qua kéo ôm vào trong ngực, khẽ vuốt tóc dài của , giọng “ xin lỗi, xin lỗi tiểu cơm nắm, là tốt, đều là tốt.”

      Na Tịch Liễm Diễm cứng đờ, mùi hương người làm cho cảm thấy rất quen thuộc, khỏi làm cho càng them tiến sát vào hơn, dường như tìm kiếm che chở.

      Hắc Viêm Triệt ôm , tham lam ngửi mùi thơm cơ thể thuộc về , bao lâu? bao lâu rồi có ôm vào lòng như vậy, mỗi lúc trời tối lúc vừa mới giữ chặt tay liền biến mất, sau khi tỉnh mộng, trời sang, lại phải mình đối mặt từng phút từng giây , rốt cuộc là cố chấp cái gì, giả bộ rộng lượng cái gì? rang có linh hồn vì sao còn phải thả , thương , có thể chậm rãi chờ , thời gian dài như vậy cuối cùng , bây giờ tốt rồi,… mất trí nhớ, cái gì cũng nhớ , còn mất thời gian 2 năm… Rốt cuộc la làm cái gì..

      Na Tịch Liễm Diễm nhắm mắt lại lẳng lặng cảm nhận nhịp tim của , thoải mái gần như sắp ngủ, hoàn toàn quên vừa hung dữ.

      Thời gian như đứng im, ôm cũng dựa vào , hai người trùng khớp giống như bức tranh, thiếu ai cũng hoàn mỹ.

      biết qua bao lâu tiếng người hỗn độn vang lên. “Rầm” tiếng cửa bị người ta đá văng.

      “Liễm Liễm…” Na Tịch Thịnh Duệ thở phì phò nhưng khi nhìn thấy bức tranh trước mắt này cương cứng tại chỗ.

      Na Tịch Liễm Diễm ngơ ngác nhìn về phía cửa, như ở trong mộng mới tỉnh đẩy Hắc Viêm Triệt ra, vẻ mặt như ngoại tình bị chồng bắt gặp, ngập ngừng Duệ…”

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn , tròng mắt giấu được đau khổ.

      Hắc Viêm Triệt bị đầy ra, tâm trạng vốn bình tĩnh lại bắt đầu hung bạo, lại dám vì Na Tịch Thịnh Duệ mà đẩy ra, lại dám.

      Duệ…Em.., Em…” Na Tịch Liễm Diễm sốt ruột muốn giải thích, nhưng nghĩ lại và người đàn ông khác ôm ấp là thể tranh cải, đắm chìm ở trong long cũng là thể ngụy biện, vì thế chỉ có thể lắp bắp hốc mắt đỏ lên.

      “Tới đây, chúng ta về nhà” NA Tịch Thịnh Duệ đóng chặt mắt, vươn tay ra với .

      Na Tịch Liễm Diễm nhìn Hắc Viêm Triệt ở bên cạnh, bị đôi mắt tím đậm đầy sát khí của làm cho hoảng sợ, vội vàng muốn xuống giường, tới chỗ Na Tịch Thịnh Duệ.

      Hắc Viêm Triệt thấy động tác này của , lửa giận trong long lại bị rót vào thùng dầu nữa, trực tiếp đốt lên đỉnh đầu, thô lỗ lôi vào trong ngực, để ý giãy dụa lạnh giọng “Nhà em là ở đây.”


      Chương 166: Các cậu đều dùng sai cách!

      Edit : babynhox

      "Hắc tiên sinh, mời buông vợ của tôi ra, dọa ấy rồi." Na Tịch Thịnh Duệ lên phía trước giữ chặt tay Na Tịch Liễm Diễm, giọng lạnh như băng.

      "Vợ của ? Lúc những lời này cảm thấy lo lắng trong lòng sao? Na tiên sinh." Hắc Viêm Triệt cười lạnh tiếng, nhìn ta.

      "Vì sao tôi phải lo lắng trong lòng? Chúng tôi sống cùng chỗ, mỗi ngày ôm nhau ngủ, còn có đứa con, vào lúc cần ấy là tôi bảo vệ, thương ấy, còn , lúc trước tự tay buông tha bây giờ muốn về là về sao? Trong lòng lo lắng sao?" Na Tịch Thịnh Duệ thẳng thắn, câu mãnh mẽ.

      Hắc Viêm Triệt bị của ta chặn, oán hận nhìn ta.

      "Mời buông tay, con trai của chúng tôi còn ở nhà chờ mẹ." Na Tịch Thịnh Duệ lạnh lùng .

      "Con trai của các người? Con trai của các người giống như tôi, có mắt màu tím tóc màu trắng, cũng có dị năng giống như tôi, xin hỏi đó là di truyền từ hay là di truyền từ ấy?" Hắc Viêm Triệt cười trào phúng, giọng điệu khinh thường.

      Na Tịch Thịnh Duệ sửng sốt, gì.

      " giậu đổ bìm leo, dối lừa gạt ngốc mất trí nhớ này, tiếp nhận vợ và con của người khác bây giờ còn dùng vẻ mặt đúng lý hợp tình, thẹn với lòng sao? !" Hắc Viêm Triệt nhìn ta, từng chữ đều lạnh như băng.

      "Tôi tiếp nhận chính là vợ và con mà ' cần', là chính buông tha cho ấy, trong hai năm chẳng quan tâm, lúc ấy mất trí nhớ là tôi ở cạnh ấy, lúc khó sinh cũng là tôi nắm tay ấy, người mà đứa sinh gặp lần đầu khi sinh ra cũng là người 'ba ba' này, có cái tư cách chất vấn tôi có thẹn với lòng hay ? !" Na Tịch Thịnh Duệ nheo mắt sắc bén, giọng điệu hơi kích động.

      "..."

      "Các người đừng ầm ĩ nửa! Các người đều là kẻ lừa đảo, toàn bộ đều là kẻ lừa đảo!" Na Tịch Liễm Diễm luôn im lặng đột nhiên lớn tiếng thét lên, tránh thoát ôm ấp của Hắc Viêm Triệt cũng tránh thoát tay Na Tịch Thịnh Duệ, khóc vọt vào phòng tắm, phịch tiếng đóng cửa lại, khóa hai người đàn ông kinh ngạc ở bên ngoài. Giả... Đều là giả, chồng là giả, thân phận là giả, rốt cuộc là ai? Rốt cuộc thuộc về nơi nào? Rốt cuộc quá khứ của là cái dạng gì? biết, toàn bộ đều biết, ai cũng có thể bịa đặt dối lừa gạt , ai cũng có thể lừa ...

      Na Tịch Thịnh Duệ và Hắc Viêm Triệt cùng vọt tới ngưỡng cửa phòng tắm, hai người nhìn nhau như kẻ địch, sau đó bắt đầu gõ cửa.

      "Liễm Liễm em ra đây, nghe Duệ giải thích."

      "Viên Cổn Cổn em ra đây, cho em biết."

      "Tránh ra! Các người tránh ra!" Na Tịch Liễm Diễm khóc thét lên, dựa lưng vào cửa khóc đến kịp thở.

      "Liễm Liễm!"

      "Cổn Cổn!"

      "Em muốn cha mẹ, em chỉ muốn bọn họ, các người đều tránh ra !" Na Tịch Liễm Diễm hơi kích động hô to, vừa hô vừa gõ đầu của mình.

      "Được được được...Bọn , em đừng kích động, lập tức kêu ba mẹ tới được ?" Na Tịch Thịnh Duệ bị giọng kích động của làm cho hoảng sợ, hơi sốt ruột dỗ dành.

      "Hu hu..."

      Đáp lại ta chính là tiếng khóc, mỗi tiếng đều là đau khổ.

      Hắc Viêm Triệt mấp máy môi, cũng bị bộ dáng kích động của dọa sợ, sợ hãi làm chuyện điên rồ.

      Hai người đàn ông liếc nhau, rất ăn ý hừ lạnh tiếng, quay đầu tránh ra hai hướng khác nhau.

      Na Tịch Liễm Diễm lẳng lặng cuộn thân thể lại, yên lặng rơi nước mắt, cho đến khi mơ mơ màng màng ngủ thiếp.

      20 phút sau, Viên Tịnh Lưu ngồi ở trong phòng khách, nhìn hai thanh niên xuất sắc như nhau xụ mặt, nhàn nhạt

      "Cổn Cổn đâu?" 1 năm trước Na Tịch Thịnh Duệ dẫn Viên Cổn Cổn mất trí nhớ trở về, tim ông cũng đau muốn chết, ông trách cứ Thịnh Duệ giấu diếm nhưng lại đành lòng trách móc qá nặng nề, dù sao ta cũng Cổn Cổn như vậy, may mắn Cổn Cổn vốn có tính cách vui vẻ, liền nhanh chóng loại bỏ cảm giác xa lạ với bọn họ, ý lại bọn họ như giống trước kia, thương làm nũng như trước kia, nhưng ông biết rất lo sợ, chuyện đến nước này ông thể để Cổn Cổn chịu kích thích gì nửa.

      "Cha biết ấy mất trí nhớ hơn nữa còn sinh con của con từ lâu rồi đúng ?" Hắc Viêm Triệt trả lời câu hỏi của ông mà hỏi ngược lại ông.

      "Đúng vậy." Viên Tịnh :ưu nhàn nhạt trả lời.

      "Cha lại với con, đứa bé là con của con, ấy là vợ của con!" Hắc Viêm Triệt nghiến răng nghiến lợi .

      "Cậu sai rồi, hai năm trước chính miệng cậu với tôi, cậu trả con bé lại cho tôi, cách khác từ nay về sau các người là người xa lạ." Viên Tịnh Lưu cầm lấy ly trà nhàn nhã dùng nắp vuốt vuốt lá trà bập bềnh nước.

      Hắc Viêm Triệt nghẹn lời, ảo não nhìn bộ dáng nhàng có gì của ông, lại tìm thấy lời gì phản bác ông.

      "Cha nuôi, Cổn Cổn nhốt mình ở trong phòng tắm, cha khuyên nhủ ấy để con đưa ấy về nhà , Hách Hách còn chờ ấy ở nhà." Na Tịch Thịnh Duệ khẩn cầu .

      "Đưa Hách Hách đến nhà của cha, từ hôm nay trở mẹ con con bé trở về nhà họ Viên." Viên Tịnh Lưu nhấp miệng trà, nhàn nhạt ra quyết định.

      "Cha nuôi..." Na Tịch Thịnh Duệ sốt ruột muốn cái gì đó, lại bị Viên Tịnh Lưu đánh gãy.

      "Thịnh Duệ, hai năm trước lúc cha gọi điện thoại cho con Cổn Cổn mất trí nhớ, con lại giấu diếm , còn hư cấu cho con bé đoạn trí nhớ tồn tại, 1 năm trước con mới dẫn con bé trở về, cha trách móc nặng nề là vì cha biết do con quá con bé, nhưng mà có nghĩa là cha tán thành việc làm của con, cũng có nghĩa là cha tha thứ cho con, hiểu ?" Viên Tịnh Lưu gằn từng tiếng , giọng điệu cao thấp lại tràn đầy uy hiếp.

      Na Tịch Thịnh Duệ ảm đạm rũ mắt xuống, gì.

      "Hai cậu đều mang đến tổn thương cho con của tôi, tuy rằng nhưng đều dùng sai cách, bây giờ tôi dùng thân phận cha của Cổn Cổn mệnh lệnh các cậu được ép con bé nửa, để tự con bé bình tĩnh chút, mặc kệ cuối cùng con bé chon ai tôi đều ngăn cản, đương nhiên cũng có khả năng là con bé chọn ai, các người tự giải quyết cho tốt, Hắc tiên sinh, dẫn đường, tôi muốn dẫn con tôi về nhà." Viên Tịnh Lưu đứng lên, nhàn nhạt nhìn Hắc Viêm Triệt.

      ~~~
      Last edited: 26/2/15
      miu901, Elise TuyenAndrena thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 167: Con nên trưởng thành!

      Edit : babynhox

      Hắc Viêm Triệt nắm chặt hai đấm, đứng dậy tới phía trước.

      "Thịnh Duệ, đừng trách cha nuôi, nếu con Cổn Cổn nên hiểu tính toán của cha." Viên Tịnh Lưu nhìn Na Tịch Thịnh Duệ vẫn thất vọng ngồi ghế so pha giọng , sau đó theo Hắc Viêm Triệt ra ngoài.

      Na Tịch Thịnh Duệ suy sụp dựa vào ghế sô pha, quả nhiên... Vẫn mất , chăm sóc thương và cưng chiều nhiều hơn nửa cũng vô ích, thương ta, ta vẫn luôn biết, như vậy... Hay là buông tay , coi như hai năm qua là giấc mộng đẹp mà ông trời lén ban cho ta. Vừa biết là mơ liền phải tỉnh lại...

      Viên Tịnh Lưu nhàng gõ gõ cửa phòng tắm, nhàn nhạt "Bảo bối mở cửa, là cha."

      phản ứng...

      Viên Tịnh Lưu nhíu mày tăng sức tay mạnh hơn "Liễm Liễm con có ở đó hay ? chuyện."

      Na Tịch Liễm Diễm mở to mắt mơ màng, sau đó mở cửa.

      Viên Tịnh Lưu và Hắc Viêm Triệt đều thở dài nhõm hơi, nhìn qua khe cửa kia là có đôi mắt lim dim ngồi dưới đất.

      "Cha?" Na Tịch Liễm Diễm giọng kêu.

      "Là cha, đến, cha tới đón con về nhà." Viên Tịnh Lưu vươn tay ra với , giọng điệu mềm mỏng.

      đôi tay bé trắng non mềm vươn ra, lúc vừa sắp đụng tới tay ông lại rụt trở về.

      "Người... Người là cha của con sao?" Na Tịch Liễm Diễm cầm lấy tay của mình, vẻ mặt phòng bị.

      "Đương nhiên, nếu con tin cha có thể dẫn con làm xét nghiệm DNA." Viên Tịnh Lưu cười cười ngồi xổm xuống đối diện với , sờ sờ đầu giống như an ủi động vật .

      Na Tịch Liễm Diễm mím môi, biết có nên tin tưởng ông .

      "Con xem, mắt của con giống mẹ con, miệng giống cha, lông mày giống mẹ con, lông mi giống cha, cái mũi giống mẹ con, lỗ tai giống cha, con là kết tinh của cha và Bàng Đô Đô, thể nghi ngờ." Viên Tịnh Lưu cười khẽ, sờ soạng đường nét mặt mấy lần, cuối cùng còn cưng chiều quẹt quẹt cái mũi của ,

      Na Tịch Liễm Diễm nghĩ nghĩ, vươn tay ôm cổ ông khóc lên tiếng "Cha..."

      "Ngoan, chúng ta về nhà được ?" Viên Tịnh Lưu đỡ dậy, dịu dàng dỗ dành.

      "Được." Na Tịch Liễm Diễm nghẹn ngào gật gật đầu.

      Viên Tịnh Lưu ôm lấy vai , tới ngưỡng cửa.

      "Cổn Cổn!" Hắc Viêm Triệt nhìn bóng dáng của càng càng xa, nhịn được lớn tiếng thét lên.

      Na Tịch Liễm Diễm quay đầu sợ hãi nhìn cái, lại vội vàng vùi mặt vào trong lòng Viên Tịnh Lưu, bả vai mảnh khảnh bởi vì thút thít mà hơi rung động.

      Viên Tịnh Lưu quay đầu nhìn , ôm lấy Viên Cổn Cổn ra ngoài.

      Hắc Viêm Triệt cứ trơ mắt nhìn xa như vậy, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của nửa, nóng nảy đánh quyền lên bàn làm việc, quyền này liền làm cho cái bàn gỗ lim tốt nhất chia làm hai, phát ra tiếng vang rất lớn, buông tay, nhất định , thể quên , thể quên quá khú bọn họ cùng có được, thể!

      Nhà lớn họ Viên.

      Na Tịch Liễm Diễm lẳng lặng nằm ở giường lớn màu hồng nhạt, mở to mắt hơi sưng đỏ biết suy nghĩ cái gì.

      Tiếng đập cửa vang lên, Viên Tịnh Lưu và Bàng Đô Đô vào.

      Na Tịch Liễm Diễm nhìn bọn họ, ngồi dậy, giọng kêu "Cha, mẹ."

      Bàng Đô Đô qua ôm vào trong ngực, khẽ vuốt tóc dài của , đau lòng thôi.

      Viên Tịnh Lưu cầm cái ghế ngồi ở cạnh giường, nhàn nhạt "Tỉnh táo rồi? Muốn nghe quá khứ chân của con ?"

      Na Tịch Liễm Diễm do dự chút, vẫn gật đầu.

      "Con phải tên Viên Liễm Diễm, cũng phải vì gả cho Thịnh Duệ mới sửa họ Na Tịch, con tên là Viên Cổn Cổn, là con của cha, vợ của Hắc Viêm Triệt, chính xác mà là vợ bỏ trốn của cậu ta." Viên Tịnh Lưu nhìn , nhàng .

      "Vợ bỏ trốn?" Viên Cổn Cổn hiểu lặp lại mấy chữ này.

      "Đúng vậy, 18 tuổi con gả cho Hắc Viêm Triệt, 22 tuổi rời nhà trốn Paris tìm Thịnh Duệ, hôm đó xảy ra tai nạn xe cộ nên mất trí nhớ."

      "Con... Vì sao con phải rời nhà trốn tìm Duệ? Rốt cuộc con và ấy có quan hệ gò? Ý của con là con có chông mà con cùng với ấy..." Viên Cổn Cổn sốt ruột nhìn ông, hơi kích động.

      "Bình tĩnh chút Cổn Cổn, phải như con nghĩ." Viên Tịnh Lưu vỗ vỗ đầu , an ủi .

      Viên Cổn Cỏn hít thở sâu, chân tay luống cuống nhìn ông.

      "Thịnh Duệ nhìn con lớn lên, con coi cậu ấy như trai, là người thân, nhưng cậu ta lại con, sau khi con lựa chọn Hắc Viêm Triệt cậu ta liền di cư đến Paris, tuy rằng cha biết vì sao con phải trốn khỏi Hắc Viêm Triệt, nhưng cha khẳng định con chân đứng hai thuyền."

      Viên Cổn Cổn nhìn ông, hơi kích động "Cha biết Duệ dối gạt con, hư cấu trí nhớ tồn tại cho con, vì sao với con, cha cũng là đồ siêu lừa đảo."

      Viên Tịnh Lưu nhăn mày lạnh giọng "Nếu phải lúc trước con tùy hứng làm bậy làm sao có thể có xảy ra chuyện ngày hôm nay, con cho là con có sai sao? Con cho là chỉ có con là người bị hại sao? Tuy rằng Thịnh Duệ lừa con là đúng, nhưng cũng bởi vì quá con, vì con mà cậu ta trốn đến nước Pháp, mà con còn muốn cho cậu ta hi vọng thể có này, trận tai nạn xe là ngoài ý muốn, người đàn ông nào buông bỏ cơ hội tốt này, tất cả của hôm nay đều là con gieo gió gặt bão oán người khác được! Mà cha cho con biết hoàn toàn là xuất phát từ người cha muốn bảo vệ con của mình."

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, nhìn bộ dáng nghiêm nghị của ông, ủy khuất trốn vào trong lòng Bàng Đô Đô.

      "Tịnh Lưu..." Bàng Đô Đô ôm , hơi bất mãn nhìn chồng của mình.

      Viên Tịnh Lưu thở dài, giọng mềm lại "Cổn Cổn, chuyện như thế này cha cũng muốn trách cứ con cái gì nửa, con đường sau này phải như thế nào tự con quyết định, cho dù cuối cùng con lựa chọn chính là Thịnh Duệ hay là Hắc Viêm Triệt, hoặc là cần cả hai, cha đều nhúng tay, nhưng cha hi vọng con học được quý trọng, con cũng nên trưởng thành."

      ~~~
      miu901Andrena thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 168: Vì sao phải là ?


      Edit : babynhox


      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn ông, gì.


      Viên Tịnh Lưu đứng dậy ra khỏi phòng ngủ của .


      Ban đêm.


      Na Tịch Thịnh Duệ ôm Na Tịch Hách có vẻ mặt khó chịu nhàng gõ cửa phòng Viên Cổn Cổn.


      "Liễm Liễm, là Duệ đây."


      Theo bản năng Viên Cổn Cổn muốn mở cửa nhưng tay vừa đụng tới tay cầm cửa liền cứng lại.


      "Liễm Liễm, mở cửa được ?" Na Tịch Thịnh Duệ đợi đáp lại, buồn bã khẽ.


      Viên Cổn Cổn cắn cắn môi dưới, vẫn nhúc nhích.


      "Cho dù em muốn gặp , chẳng lẽ ngay cả Hách Hách em cũng cần sao?" Na Tịch Thịnh Duệ nhìn Na Tịch Hách ở trong lòng, lộ ra chút cười khổ, tuy cũng là tóc trắng cũng là mắt tím nhưng ta đối với cậu là lòng cưng chiều, bởi vì, mặc kệ như thế nào, trong thân thể cậu vẫn chảy dòng máu của .


      Viên Cổn Cổn mở cửa, mặt biểu cảm nhìn ta.


      Na Tịch Thịnh Duệ vào thả Na Tịch Hách ở giường, bị bộ dáng lạnh lùng của hung hăng tổn thương.


      Viên Cổn Cổn nhìn ta, cũng cái gì.


      "Liễm Liễm, tôi của thể thứ sao?" Na Tịch Thịnh Duệ cười cười tự giễu, giọng yếu ớt làm người ta thương tiếc.


      Viên Cổn Cổn xoay người, giọng "Em phải là Liễm Liễm, em là Viên Cổn Cổn."


      Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, đến phía sau "Nếu Cổn Cổn có thể , sao có thể bịa đặt thân phận Na Tịch Liễm Diễm cho em."


      Viên Cổn Cổn cứng đờ, nơi mềm yếu nhất trong lòng bị đâm cái.


      "Nhưng chứng minh, cho dù em đãmất trí nhớ, tiếp nhận thân phận bịa đặt nhưng em vẫn thương , mặc kệ em là Viên Cổn Cổn hay là Na Tịch Liễm Diễm, thời gian 2 năm. cũng thể tiến vào trong lòng em, em vẫn ở trong thế giới của ta, cho dù trong trí nhớ của em ta, nhưng trong tiềm thức em vẫn vì ta mà từ chối , ở trong lòng em trai, là nơi che chở em muốn tìm kiếm lúc bị tổn thương, là người em muốn tâm , nhưng lại phải là người em giao cả thân thể và linh hồn, Cổn Cổn, em có biết, nếu em bằng lòng cho chít tình cảm em giành cho Hắc Viêm Triệt, cho dù là chút thôi, cũng lừa gạt em, cũng muốn mỗi ngày lo lắng đề phòng sợ em đột nhiên nhớ ra, mỗi ngày lừa gạt chính mình có ngày em , nhưng có cách nào, lúng vào quá sâu, rút ra được, tất cả lỗi của là vì em, em có thể tha thứ cho ?" Na Tịch Thịnh Duệ gằn từng tiếng , đôi mắt chim ưng sắc bén bốc lên chút mờ mịt.


      Viên Cổn Cổn xoay người nhìn ta, nước mắt, giọt tiếp giọt chảy xuống theo gò má, tuy có trí nhớ, nhưng nét mặt bất đắc dĩ và đau khổ của ta lại quen thuộc như vậy, giống như lâu trước kia thấy qua, cái loại cảm giác đau lòng khắc vào xuông cốt, giờ phút này đau đớn ỷ.


      Na Tịch Thịnh Duệ vươn tay ôm lấy , giọng run run nhàng "Vì sao thể ta? ràng là quen em trước, là nhìn em lớn lên, là luôn luôn bảo vệ em từ bé 5 tuổi ngây thơ đến xinh đẹp 18 tuổi, Cổn Cổn, vì sao phải là ?"


      Viên Cổn Cổn cũng khoát tay lên lưng ta, biết nên cái gì.


      Đúng lúc này, toàn bộ vật dụng xung quanh đều trôi nổi ở giữa trung, Na Tịch Hách bày ra khuôn mặt nhắn vui cha mẹ đứng ôm nhau vứt bỏ cậu bên lâu.


      Na Tịch Thịnh Duệ buông Viên Cổn Cổn ra, để đến bên giường dỗ dành ông cụ tính khí tốt kia.


      "Hách Hách ngoan, đừng như vậy." Viên Cổn Cổn qua ôm lấy cậu, mặt đều là vết nước mắt.


      Na Tịch Hách nhăn lông mày xinh đẹp vừa dùng tay bé chà lau lung tung ở mặt , vừa ngọt ngào ngây thơ "Xấu... Xấu "


      Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, hôn cái ở mặt cậu.


      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn bọn họ tình cảm mẹ con sâu đậm, giọng "Thời gian còn sớm, ngủ sớm chút ."


      Viên Cổn Cổn nhìn , nghẹn ngào giọng meo meo "Vậy còn ..."


      " ngủ ở phòng khách." Na Tịch Thịnh Duệ cười cười, giấu toàn bộ đau khổ của mình.


      Viên Cổn Cổn nhìn ta, gì.

      Na Tịch Thịnh Duệ xoay người chuẩn bị rời , lại bị gọi lại.


      " Duệ...Em...Em trách ."


      Na Tịch Thịnh Duệ cười cười có quay đầu, giọng "Cảm ơn."


      Đột nhiên Na Tịch Hách y y a a, giọng non nót kêu "Ba ba...Hôn..."


      Tim của Na Tịch Thịnh Duệ giống như bị người ta đâm cái, có loại xúc động muốn rơi nước mắt, lẳng lặng bước đến bên cạnh cậu dịu dàng ấn nụ hôn lên mặt cậu.


      "Hách Hách ngủ ngon, phải nghe lời mẹ có biết ."


      "Ngủ ngon..." Rốt cuộc Na Tịch Hách nguôi giận thả vật dụng lại chỗ cũ, người rộng lượng gật gật đầu. Dường như rất vừa lòng tất cả mọi người đều chúc cậu ngủ ngon.


      Na Tịch Thịnh Duệ nỡ sờ sờ gò má trắng noãn mềm mại của cậu, ra phòng.


      Viên Cổn Cổn nhìn bóng lưng của ta, trong lòng đau ỷ, hay là cần thay đổi tình trạng này , Duệ , cũng nhớ chuyện trước kia nửa, bắt đầu lần nửa phải rất tốt sao? Nhưng mà... Vì sao cặp mắt tím đậm chớp xuất ở trước mặt , giống như lên án phản bội và bỏ trốn... Làm có cảm thấy đau đớn khó hiểu.


      Buổi tối 12 giờ, nhà lớn họ Hắc.


      Hắc Viêm Triệt ngồi ở giường lớn, cầm trong tay chính là áo ngủ màu đen mỗi ngày bị 'tàn phá', ngón tay thon dài vuốt ve chữ cái lồi len, chút lại chút, vẫn luôn rối rắm trong ý nghĩa đối với chủ nhân của nó.


      "Thiếu gia, bên ngoài có vị tiên sinh tự xưng là Na Tịch Thịnh Duệ muốn gặp ngài." Quản gia Bạch nhàng gõ cửa, cung kính .


      Hắc Viêm Triệt nhìn áo ngủ trong tay, lạnh lùng phun ra chữ "Mời."


      "Dạ." Quản gia Bạch xoay người xuống lầu.


      Hắc Viêm Triệt buộc chặt ngón tay, mặt là khát máu tàn nhẫn, ai cũng thể cướp nhóc béo của , nếu phải chết.


      ~~~
      Nữ Lâm, AndrenaBối Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :