Chương 146 : Sòng bài Las Vegas. (1)
Edit : babynhox.
Á Tư ngẩn người, "Chủ nhân, vì sao hỏi như vậy? Ngài Cổn Cổn thế nào mọi người đều biết."
"Vậy vì sao tất cả mọi người biết, chỉ có mình ấy biết?" Hắc Viêm Triệt nhìn ta, trong con ngươi màu tím nhạt mang theo nhàn nhạt mệt mỏi và bất đắc dĩ.
"Chủ nhân, cách sủng của ngài phải ai cũng có thể cảm nhận được, nhất là Cổn Cổn, ngàu cũng biết, ấy...Ừ... Rất đơn thuần." Á Tư nghĩ nghĩ tìm cái quanh co hình dung từ.
"Ngu xuẩn liền ngu xuẩn, cần phải úp mở như vậy." Hắc Viêm Triệt quét mắt nhìn ta cái, nhàn nhạt .
"Ha ha." Á Tư cười gượng hai tiếng.
"Á Tư, xem ngu xuẩn này có thể vì ăn mà bán chính mình hay ?" Hắc Viêm Triệt nghĩ nghĩ, nhíu mày.
Ở góc độ nhìn thấy, Á Tư trợn trừng mắt, chủ nhân trầm tàn nhẫn này của ta chỉ cần đụng tới chuyện của Viên Cổn Cổn liền biến thành thằng nhóc , "Ngài yên tâm chủ nhân, tiểu thư Tịch Bảo ở bên cạnh Cổn Cổn, ấy để xảy ra chuyện này."
"Ừ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt lên tiếng.
khí lại bắt đầu yên lặng, lúc sau, Hắc Viêm Triệt lại mở miệng rồi." ấy có đá chăn hay ?"
"Ách? Đây... Cổn Cổn có thói quen đá chăn hay chỉ có chủ nhân ngài mới biết được chứ?" Á Tư bị hỏi hơi lờ mờ.
"Nhất định là Na Tịch Thịnh Duệ cũng biết!" Đột nhiên Hắc Viêm Triệt nhìn ta, dùng giọng lạnh băng chết người .
Á Tư bị ánh mắt vui của làm cho hoảng sợ, gì đứng tại chỗ, tuy bây giờ bộ dáng rất lãnh khốc, nhưng vì sao... ta lại cảm thấy rất đáng ... Dù sao nét mặt đó cũng là loại cảm giác tốt, ra biến thái như Hắc Viêm Triệt cũng có mặt đáng như vậy.
Hắc Viêm Triệt thu tầm mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng thào"Con bé ú đáng chết, rốt cuộc chết ở đâu rồi hả ?"
Á Tư bất đắc dĩ nhìn thất thường, ra có Cổn Cổn biến thành như vậy.
"Á Tư, đêm nay cũng đừng ngủ, ngắm trăng với tôi ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .
"Dạ?" Á Tư sững sờ tại chỗ, mời ta ngắm trăng? Chủ nhân của lại có nhã hứng ngắm trăng?
" có ý kiến?" Hắc Viêm Triệt vui nhìn ta, trong mắt chứa lửa giận hừng hực chạm vào là nổ ngay.
"... Đương nhiên là ý kiến, đây là vinh hạnh của tôi." Á Tư cười gượng .
Hắc Viêm Triệt lại chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, chuyện nửa, muốn trở về phòng, muốn trở về căn phòng có , cũng muốn ngủ, muốn ngủ ở giường có , phải ở dưới lầu chờ, chừng con bé ú chết tiệt kia đột nhiên lạc đường biết quay lại, lấy roi trói lại, sau đó nhất định... Nhất định phải cắn chết !
LasVegas, thế giới giải trí, thành
phố tội ác, ngoại trừ “thế giới sòng bạc” và “thiên đường tình dục”, nơi này còn là “thế giới tự sát” và với thiên đường kết hôn ly hôn, ở Las Vegas kết hôn chỉ cần 15 phút, ly hôn chỉ cần 5 phút. Nơi này có rất nhiều cám dỗ, xúc xắc, rượu ngon, tiền tài, phụ nữ, kim cương, cái nào là khiêu khích thần kinh yếu ớt của con người, tà ác lại làm cho người ta mê muội trong đó.
“Bảo Bảo?” Viên Cổn Cổn giọng kêu, tuy cảnh đêm ở đây rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt của người qua đường đều rất đáng sợ.
“Cổn Cổn đừng sợ, bọn họ nhìn bạn đại biểu rằng bạn quyến rũ, yên tâm , nếu bọn họ dám lại chạm vào bạn, mình đá bay đưa bọn họ về nhà uống sữa.” Long Tịch Bảo nắm tay bé mũm mĩm của , cười khẽ an ủi.
“Bảo Bảo, chúng ta đâu a?” Viên Cổn Cổn lo lắng hỏi.
“Ngốc quá, nếu tới nơi mà sòng bạc phải là uổng công sao.” Long Tịch Bảo cũng quay đầu lại .
“À, vậy chúng ta sòng bạc là phải đánh bạc sao?” Viên Cổn Cổn giọng meo meo.
“Cổn Cổn, có đôi khi mình rất nghi bạn dùng cái gì để chuyện, là dùng phổi? Hay là dùng mông? Vì sao ra phải là lời thừa chính là nhảm! sòng bạc đánh bạc chẳng lẽ muốn ở đó thuê người đếm tiền sao?” Long Tịch Bảo chịu nổi nắm lấy tóc.
“ được, Bảo Bảo, bị Triệt biết ấy đánh chết mình.” Viên Cổn Cổn lớn tiếng .
“Tin tưởng mình, ấy đánh chết chính mình cũng đành lòng đánh chết bạn đâu, đừng sợ.” Long Tịch Bảo ngoảnh mặt làm ngơ kéo tiểu cơm nắm tiếp tục tới.
Viên Cổn Cổn lo lắng yên theo sau lưng ấy, bị ấy kéo .
Sòng bạc.
Viên Cổn Cổn nhìn bên trong kiến trúc xa hoa này có đủ loại người, sợ hãi nắm chặt cánh tay Long Tịch Bảo, dám lên tiếng. Long Tịch Bảo hưng phấn giống như phát vùng đất mới, nhìn trái nhìn phải chút, cuối cùng đến cái bàn trước mặt, cái bàn này là chơi đánh đôi, tùy tiện cầm hạt châu , để cho người khách kia có lợi thế, số lượng hạt châu đánh cược là số lẽ hoặc số chẵn. Long Tịch Bảo cười đến tươi ngọt lấy ra chồng đôla để lên hai bên, sau đó chờ kết quả.
“Twenty, pair.” Người đàn ông tuấn tú tóc vàng mắt xanh thét lên.
“A! Cổn Cổn chúng ta thắng tiền đấy.” Long Tịch Bảo vui vẻ ôm Viên Cổn Cổn, vì lần đầu tiên mình đánh bạc thắng mà cảm thấy vui vẻ thôi.
Mà người bên cạnh các ngoài ngạc nhiên nhìn Long Tịch Bảo xinh đẹp và Viên Cổn Cổn đáng ra, lại càng bị các thu hút hơn.
Long Tịch Bảo xem như thấy những ánh mắt ngạc nhiên ao ước này, lấy tất cả tiền thắng được đặt lên, khẩn trương đợi kết quả.
Người đàn ông tuấn tú tóc vàng cũng khỏi nhìn hai đặc biệt ở trước mắt thêm chút, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
lúc sau “Fifteen, Odd.”
Long Tịch Bảo lại hưng phấn kêu to lên “Lại thắng, Cổn Cổn, bạn xem có phải đánh bài là thiên phú của mình hay .”
Viên Cổn Cổn nhìn ấy vui vẻ gật gật đầu, tâm trạng vốn căng thẳng cũng bị vui vẻ của ấy truyền nhiễm.
Trong thời gian tiếp theo, Long Tịch Bảo đánh đâu thắng đó, mà tất cả mọi người bên cạnh đều đặt cược theo ấy, tiền càng ngày càng nhiều, người cũng càng ngày càng hỗn tạp, đột nhiên…
“Oh, shit” câu thô tục từ miệng người nước ngoài phun ra.
“You want to steal my money?” Long Tịch Bảo bắt lấy cánh tay to khỏe, lạnh giọng hỏi.
“Fuck you, Bitch!” Người nước ngoài để con nhóc nào đó vào mắt mà nhục mạ.
“Say again?” Long Tịch Bảo hơi hơi nheo mắt đẹp lại, dám mắng người, xem lão nương dày vò chết .
“Fuck you, Bitch! So?” Người nước ngoài biết sống chết dùng vẻ mặt dâm loạn lặp lại lần.
Đột nhiên Long Tịch Bảo lộ ra tươi cười như đóa hoa, tay động đậy liền nghe tiếng ‘rắc’, sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết như heo chết của người nước ngoài.
Viên Cổn Cổn sợ hãi nắm chặt ống tay áo của Long Tịch Bảo, sợ hãi “Bảo Bảo, thôi, dù sao chúng ta cũng tổn thất cái gì, chúng ta thôi, mình rất sợ.”
Long Tịch Bảo buông cổ tay bị bẽ gãy của người đàn ông ra, tiện tay ném ngã xuống đất, nhàng sờ sờ đầu Viên Cổn Cổn dịu dàng “Đừng sợ đừng sợ, ai bảo miệng tên này hèn hạ như vậy, Cổn Cổn nhớ kỹ, người phạm ta ta phạm người, nếu người phạm ta, hắc hắc…” xong Long Tịch Bảo lộ ra nụ cười quỷ dị, Viên Cổn Cổn khỏi run cái.
Long Tịch Bảo đến trước mặt người đàn ông, cười khẽ dẫm xuống vết thương của , còn chưa tính buông tha .
“Vị tiểu thư này, ông chủ của chúng tôi muốn mời ngài uống ngụm trà, nể mặt chứ?” người đàn ông mặc tây trang màu đen lễ phép ra câu hỏi tiếng Trung chân chính.
Long Tịch Bảo ngẩng đầu nhìn, a a, nhiều bảo vệ như vậy là muốn hù dọa ai chứ?
Last edited by a moderator: 19/1/15