1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 141: Có dạy giống!

      Edit : babynhox

      "Cổn Cổn! Phụ nữ thể im lặng mãi, bạn biết ? Tiếp tục im lặng nửa chúng ta cũng chỉ có thể làm 'cừu non' suốt đời, bạn có chút chí khí có được , chẳng lẽ bạ 'chịu' làm mãi, chẳng lẽ bạn nghĩ đến 'phản công' sao?" Long Tịch Bảo hơi kích động lớn tiếng .

      Viên Cổn Cổn suy nghĩ, cuối cùng sợ hãi hỏi "Vậy mình phải làm thế nào để làm Triệt vui vẻ? Hình như lúc nào ấy cũng giận mình, mình cũng biết mình chọc ấy vui ở chỗ nào nửa."

      Long Tịch Bảo đảo cặp mắt trắng dã "Cổn Cổn à Cổn Cổn, nếu có ngày bạn phải chết, cần nghi ngờ, tuyệt đối là bạn ngớ ngẩn mà chết, ngay cả vì sao Hắc ác ma giận bạn cũng biết, chẳng trách bạn bị ngược đãi!"

      Viên Cổn Cổn ủy khuất bẹt bẹt cái miệng nhắn, giọng meo meo "Mình cũng muốn như vậy..."

      Long Tịch Bảo nắm tóc, hít vào hơi "Mình hỏi bạn, lúc bình thường bạn làm cái gì Hắc ác ma dịu dàng nhất?"

      lúc sau...

      "Alo? Cổn Cổn, bạn còn có ở đó ?" Long Tịch Bảo giọng hỏi, sao có tiếng vậy? phải là Hắc ác ma trở lại chứ.

      "Ở đây, mình nhớ lại lúc nào là lúc Triệt dịu dàng với mình." Viên Cổn Cổn buồn rầu cắn ngón tay, cố gắngnhớ lại.

      Nghe vậy, súyt chút Long Tịch Bảo ngã sấp xuống.

      "Nhìn bộ dáng này của bạn, đoán chừng đều là bị ngược đãi."

      "A! Mình nhớ ra rồi! Triệt từng dịu dàng với mình!" Viên Cổn Cổn vui vẻ kêu to.

      "Lúc nào?" Long Tịch Bảo cũng bị kích động hỏi.

      "Lúc đánh mình xong, hình như ấy tương đối dịu dàng, nếu cái này xem như là 'dịu dàng'."

      Long Tịch Bảo chịu nổi dùng đầu đụng vào nệm mềm mại, trời ạ! ! ! Ai thả cái rắm, đánh chết này ! ! ! !

      Long Tịch Bảo hung hăng cắn chăn, để mình rống giận ra tiếng, sau khi trút ra hết, mới 'dịu dàng' hỏi

      "Ngoại trừ cái này?"

      Viên Cổn Cổn tự chủ được lạnh run cái, sao vậy, sao giọng của Bảo Bảo đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy, hơi giống Triệt.

      Lại là mảnh im lặng...

      Được rồi, cần phải , người phụ nữ ngu xuẩn này lại tiến vào trạng thái nhớ lại rồi.

      "Thôi, mình tuyệt vọng đối với bạn, bạn với mình xem bạn làm cái gì Hắc ác ma tức giận." Long Tịch Bảo ỉu xìu hỏi.

      " ấy gọi mình hôn ấy, mình ngoan ngoãn nghe lời." Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, thành khai báo.

      "Còn gì nửa?" Long Tịch Bảo khinh thường, quả nhiên là rắn chuột ổ, sở thích đều giống nhau.

      " ấy còn muốn, mình chạy trốn." Viên Cổn Cổn thẹn thùng đỏ mặt, ra phải là muốn chạy mà căn bản là chạy được.

      "Còn muốn cái gì?" Đột nhiên Long Tịch Bảo phản ứng kịp.

      "Còn muốn ..." Viên Cổn Cổn giọng .

      Choáng váng, quả nhiên Hắc ác ma là tên tinh trùng lên não, muốn muốn ngừng, cho dù phải là 'người' cũng thể như vậy chứ.

      "Được rồi, mình hiểu, bạn biết nấu ăn ?" Long Tịch Bảo nhàng hỏi.

      "Biết." Viên Cổn Cổn gật gật đầu.

      "Vậy bạn nghe đây, mấy ngày nay mỗi ngày bạn đều phải nấu cho Hắc ác ma ăn, chủ động ở trong lòng ấy đúc ấy ăn, còn phải thường thường chủ động hiến hôn, khi cần thiết chủ động hiến thân, mình bảo đảm như vậy tuyệt đối ấy rất vui vẻ, cũng đối tốt với bạn, càng buông lỏng cảnh giác với bạn hôn, lúc này bạn liền làm nũng xin ấy đưa bạn đến nhà họ Long chơi, dựa vào biểu của bạn nhất định ấy đồng ý, đến nhà họ Long việc lớn thành, cái khác đều giao cho mình, à, đúng rồi, đừng quên trộm hộ chiếu của bạn ra đấy."

      "Hiến hôn? Hiến thân?" Viên Cổn Cổn hơi do dự hỏi, chưa từng chủ động hôn , cho dù có cũng là bị ép, phải thích hôn , là mỗi lần hôn đến cuối cùng đều ôm lên giường, mà nhu cầu của ...nên càng chủ động, bởi vì bị ám ảnh lần đầu tiên, ra rất sợ làm tình.

      "Đúng vậy, đừng với mình là ngay cả quyến rũ người khác bạn cũng biết nhe!" Long Tịch Bảo có dự cảm tốt.

      "Ừm... hiểu lắm." Viên Cổn Cổn thành meo meo.

      "Oh!My!God, em là từ trong tảng đá chui ra à? Chẳng lẽ chưa ăn thịt heo cũng chưa từng thấy heo chạy sao? !" Long Tịch Bảo chịu nổi lớn tiếng .

      "Nhưng mà Bảo Bảo, mình từng ăn thịt heo, nhưng chưa từng thấy heo chạy." Viên Cổn Cổn gãi gãi đầu, vẫn rất thành , đoàn quân bảo bối của có loại heo chạy này.

      Long Tịch Bảo hít hơi, suýt chút nửa làm mình nghẹn chết, Hắc ác ma à Hắc ác ma, em bắt đầu đồng tình với , em nghĩ em có thể hiểu được 'đau khổ' của rồi .

      "Bạn liền chủ động dán môi của mình lên môi ấy, liếm liếm, mút , cắn cắn cái, sau đó thẹn thùng nhìn ấy, (em muốn hôn ), như vậy có được hay ?" Long Tịch Bảo đau đầu vỗ cái trán, kiên nhẫn dạy, ngừng với mình, có dạy giống, có dạy giống, mình có thể, mình có thể dạy dỗ được học trò này trong giới giáo dục thế giới liền ai có thể đánh bại mình rồi.

      "Ách...mình thử xem." Viên Cổn Cổn nhàng .

      "Buổi tối lúc ngủ bạn liền chủ động tiến vào trong lòng ấy, dùng đầucọ tới cọ lui ở trước ngực ấy, sau đó (người ta muốn chơi đùa với ) như vậy có được hay ?" Long Tịch Bảo nhàng thở ra tiếp tục 'dạy'.

      "Chơi cái gì?" Viên Cổn Cổn hiểu hỏi, là 'học trò tốt 'chăn học hỏi tốt' .

      "Đến lúc đó tự nhiên Hắc ác ma chơi với bạn, chơi trò chơi công và thụ, bạn chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp, thỏa mãn 'thú tính' của ấy là được rồi." Long tịch bảo hảo tì khí giải thích.

      "Nhất định phải như vậy sao?" Viên Cổn Cổn sợ hãi hỏi.

      "Nhất định phải như vậy! Cổn Cổn à, vì ngày mai tốt đẹp, liều mạng , liều mạng mới có thể thắng, chừng sau lần này Hắc ác ma dịu dàng giống Hiên vậy." Long Tịch Bảo bỏ mồi, gắng hấp dẫn 'cá ngốc' nào đó.

      Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, cuối cùng nhàng "Vậy được rồi."

      "Ngoan, đừng quên lén trộm hộ chiếu đấy." Long Tịch Bảo cười khẽ dặn dò.

      ~~~
      Andrena thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 142: Viên Cổn Cổn lấy lòng!

      Edit : babynhox

      "Ừ, mình thử xem." Viên Cổn Cổn khẩn trương , muốn trộm đồ ở chỗ của Triệt, nếu bị bắt ...

      "Tốt lắm, cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng, mình chờ bạn ở nhà họ Long, cố lên." Long Tịch Bảo tức giận hăng chí .

      "Ừ, mình cố lên." Viên Cổn Cổn nghiêm túc gật gật đầu.

      "Tốt lắm, trẻ con dễ dạy, mình cúp máy đây, nhớ những gì mình dạy cho bạn, nhất định phải làm đấy." Long Tịch Bảo lo lắng dặn dò.

      "Ừ, mình làm." Viên Cổn Cổn lại gật gật đầu.

      "Được, vậy bái bái." Rốt cuộc Long Tịch Bảo cũng yên tâm cúp điện thoại.

      Mãi đến khi nghe tiếng ngắt máy trong điện thoại, Viên Cổn Cổn mới sững sờ. Quyến rũ sao? Rất khó đấy...

      Buổi tối 8 giờ, Hắc Viêm Triệt vừa mở cửa ra liền thấy Viên Cổn Cổn ngồi thảm trải sàn, hình như là đợi .

      Viên Cổn Cổn đứng dậy hơi xấu hổ thắt ngón tay giọng " về, em...em đợi ."

      đợi ? Dựa theo tính cách của , bây giờ nên nằm giường ủy khuất rầu rĩ vui mới đúng, đây xem như chủ động bày tỏ?

      "Ưm...Em làm cơm chiều, muốn cùng ăn hay ?" Viên Cổn Cổn nhìn chuyện, hơi đau thương.

      Hắc Viêm Triệt nhíu mày kiếm, vốn định trách cứ chuyện vào phòng bếp, nhưng mà thấy vẻ mặt dè dặt cẩn thận của nên nhịn xuống.

      "Em...Em ăn cơm." Viên Cổn Cổn nhìn nhíu mày, bộ dáng hình như là vui vội vàng xoay người muốn chạy.

      Hắc Viêm Triệt giữ chặt tay bé mũm mĩm của , nhàn nhạt "Cùng ăn."

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngây ngốc gật gật đầu.

      Hắc Viêm Triệt dắt vào nhà ăn.

      Hắc Viêm Triệt nhìn ngồi ở chân ngoan ngoãn khác thường, làm sao.

      Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn kẹp thịt đưa vào trong miệng Hắc Viêm Triệt, vì sao lại nhìn như vậy, chẳng lẽ lộ rồi hả ? Hu hu... biết làm sao để làm vui nửa.

      "Tiểu cơm nắm." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt kêu, giọng lạnh lùng đại diện cho nhân cách lúc này của là lạnh lùng.

      Người nào đó bị gọi đến tên quát to tiếng "Có!" Sau đó khẩn trương nhìn , chỉ thiếu chút nữa cúi chào thôi.

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm đẹp, mắt tím lạnh lẽo chớp mắt nhìn chằm chằm vào , dường như có thể nhìn thấu tất cả trong lòng .

      Viên Cổn Cổn khẩn trương đến dám thở, sợ hãi nhìn lại .

      "Em muốn làm cái gì?" lúc sau, người lãnh đạo mở miệng.

      "... muốn làm cái gì cả." Con nhóc nào đó lắp bắp .

      "Em lại nối dối hả? Quên dạy dỗ lần trước rồi phải ? Cần giúp em nhớ lại ?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng kéo khóe miệng, lộ ra cái cười lạnh đáng sợ.

      Viên Cổn Cổn vội vàng lắc đầu, giống như trúng thuốc.

      "Vậy , cho em cơ hội nửa." Hắc Viêm Triệt vươn tay cố định đầu lại, nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn nuốt từng ngụm nước bọt, dè dặt cẩn thận meo meo "Em... Em chỉ muốn làm vui vẻ."

      Làm vui vẻ? là tin lạ, thông suốt từ lúc nào rồi hả ? Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nhìn , muốn xem lời của hay giả .

      Viên Cổn Cổn bị ánh mắt của làm cho đỏ mặt, tuy tính tình xấu xa, vừa bạo lực vừa u ám, nhưng rất đẹp trai.

      "Em muốn làm sao để vui vẻ?" Hắc Viêm Triệt khẽ hỏi.

      "Ách..." Viên Cổn Cổn đỏ mặt, chậm rãi dâng môi đỏ mọng của mình lên, sau đó dựa theo cách mà Long Tịch Bảo dạy, sợ hãi liếm liếm cánh môi hoàn mỹ của Hắc Viêm Triệt.

      chủ động hôn ? ! Hắc Viêm Triệt hơi kinh ngạc.

      Viên Cổn Cổn thấy có phản ứng, lại thử hút hút bờ môi của , còn phát ra tiếng chậc chậc.

      Hắc Viêm Triệt buồn cười nhìn khuôn mặt đỏ hồng của , bộ dáng ngây ngốc biết nên làm cái gì bây giờ, rất đáng , chỉ là dám khen tặng kỹ thuật của .

      Viên Cổn Cổn sốt ruột nhìn Hắc Viêm Triệt vẫn hề phản ứng, đột nhiên lộ răng trắng ra, cứng rắn cắn lên môi mỏng của .

      "Ưm..." Hắc Viêm Triệt phát ra tiếng kêu, thể tin được mình bị cắn. Vươn tay vỗ vỗ cái cái mông tròn trịa vểnh cao của , ý bảo nhả ra, là phục rồi.

      Viên Cổn Cổn nới răng trắng của mình ra, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Hắc Viêm Triệt, trong lòng rất buồn bực, tại sao có thể như vậy? Cách Bảo Bảo dạy đều có hiệu quả.

      Hắc Viêm Triệt vỗ về môi mỏng bị cắn sắp chảy máu, buồn cười nhìn khuôn mặt nhắn đầy thất vọng trước mắt, bắt đầu tin muốn lấy lòng , nhưng vì sao?

      "Tiểu cơm nắm, những thứ này là ai dạy em?" Hắc Viêm Triệt đành lòng nhìn vẻ mặt thất vọng của , vươn tay nhéo nhéo mặt trắng non mềm của .

      "Bảo Bảo dạy." Viên Cổn Cổn giọng trả lời.

      Long Tịch Bảo? Vì sao?

      " ấy dạy em lấy lòng ?" Hắc Viêm Triệt khẽ hỏi.

      A, hình như có tác dũng, dường như tâm trạng của Triệt tệ.

      Viên Cổn Cổn cười gật gật đầu

      "Vì sao?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục hỏi.

      Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, meo meo "Bạn ấy như vậy thương em hơn."

      cái gì! Bình thường thương sao? Nhưng Long Tịch Bảo dạy những thứ này cũng cũng tệ, thích.

      Cười khẽ chút, vỗ vỗ cái mông của , "Em liền làm thế nào để làm vui? Cắn ?"

      Viên Cổn Cổn ủy khuất meo meo "Là Bảo Bảo , liếm liếm, hút khẽ, cắn cắn cái, vui vẻ."

      Long Tịch Bảo, xem ra bình thường ấy làm như vậy để đối phó với song bào thai.

      ~~~
      Andrena thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 143: Hắc Viêm Triệt đỏ mặt?

      Edit : babynhox.

      "Chỉ như vậy? Còn gì nửa?" Hắc Viêm Triệt bế lên để hai chân mở ra ngồi ở chân , hình thành tư thế mờ ám.

      Viên Cổn Cổn suy nghĩ, đột nhiên hưng phấn "Còn có 'em muốn thân mật'."

      "Em muốn thân mật?" Hắc ViêmTriệt nhếch mày kiếm nghiền ngẫm, giọng hỏi

      "Đúng vậy, chính là 'em muốn thân mật' ." Viên Cổn Cổn vui vẻ gật gật đầu

      "Được, như em mong muốn." Hắc Viêm Triệt cười khẽ cúi đầu hôn lên môi mịn hồng hào của , bắt đầu công thành chiếm đất.

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn phát ra tiếng mờ ám, còn chưa phản ứng kịp xảy ra chuyện gì.

      Vừa hôn xong, Hắc Viêm Triệt vẫn chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi đỏ mọng của , giọng khàn khàn " thích em lấy lòng, tiểu cơm nắm."

      Viên Cổn Cổn dán mặt lên ngực khêu gợi của , ngừng thở phì phò, cảm giác được có cái gì đó ở dưới mông , mặt liền ửng hồng như cà chua

      " muốn em." Hắc Viêm Triệt ôm lấy , đứng lên.

      "Đợi chút, chúng ta còn chưa ăn cơm..." Viên Cổn Cổn làm nũng gọi to.

      " ăn, để lát ăn sau." Hắc Viêm Triệt cũng quay đầu lại ôm vào phòng ngủ, tâm trạng đặc biệt tốt, nhóc nhà thông suốt rồi.

      Trái lại Viên Cổn Cổn lại bày ra khuôn mặt nhắn đau khổ, ai oán nhìn món ngon đầy bàn, lặng lẽ bốn chữ trong lòng, (nhưng mà, em đói)...

      tuần sau

      "Triệt..." Viên Cổn Cổn mệt mỏi giọng kêu.

      "Hả?" Hắc Viêm Triệt ôm chặt từ phía sau lưng, thương hôn hôn bả vai trắng noãn của .

      "Em muốn tìm Bảo Bảo." Vừa mới qua trận 'đại chiến' mãnh liệt, Viên Cổn Cổn đủ sức meo meo .

      "Vì sao?" Mười ngón tay thon dài của Hắc Viêm Triệt phủ lên bộ ngực của người nào đó.

      "Được , em rất nhớ bạn ấy." Viên Cổn Cổn meo meo.

      " được, cho ." Hắc Viêm Triệt nhíu nhíu đầu mày, vui nhéo nhéo nơi mềm mại của người nào đó.

      Viên Cổn Cổn khẽ kêu tiếng, hất móng vuốt ma quỷ của ra, xoay người đáng thương tội nghiệp nhìn .

      "Vì sao? Bảo Bảo muốn dạy em nấu ăn, em muốn học về nấu cho ăn." Viên Cổn Cổn theo lời dạy của Long Tịch Bảo, sai chữ.

      "Bây giờ em nấu cũng khó ăn, cần học." Hắc Viêm Triệt vuốt tóc ướt đẫm mồ hôi của ra sau tai

      " mà, van xin nh mà, cho em , em cam đoan gây rắc rối, cùng với em trông coi em cũng sao?" Viên Cổn Cổn học theo giọng điệu mà Long Tịch Bảo dạy, vừa vừa đong đưa tay .

      Hắc Viêm Triệt nhíu nhíu mày kiếm, làm nũng với ? Lại là Long Tịch Bảo dạy? Có lẽ để tiếp cận Long Tịch Bảo nhiều chút cũng phải là chuyện xấu.

      " muốn ?"

      " , người ta muốn , người ta muốn học." Viên Cổn Cổn kêu meo meo

      "Tốt lắm, quyến rũ , làm vừa lòng liền cho em ." Hắc Viêm Triệt lộ ra tươi cười tà mị.

      "Nhưng chúng ta nhiều lần rồi..." Viên Cổn Cổn khó xử nhìn .

      " đồng ý? Vậy thôi, em liền ngoan ngoãn ở nhà ." xong Hắc Viêm Triệt xoay người đưa lưng về phía , chuyện nửa.

      "... ..." Viên Cổn Cổn bất đắc dĩ nhìn đường cong lưng gợi cảm của , cắn chặt răng, vươn tay bé vòng ôm em từ phía sau lưng, chậm rãi từ vị trí bụng nhàng di chuyển lên .

      Hắc Viêm Triệt hơi cứng ngắc cảm nhận đụng chạm của , vốn chỉ muốn trêu chọc nhưng nghĩ tới làm , tuy rằng lưu loát nhưng lại mê người đáng chết.

      Viên Cổn Cổn khẩn trương dùng ngón tay vẽ vòng vòng hạt đậu màu hồng của , cố gắng nhớ lại tấm ảnh dạy động tác quyến rũ người khác mà Long Tịch Bảo gửi cho mạng.

      Hắc Viêm Triệt hít vào hơi, tự chủ được đỏ mặt, bộ ngực mềm mại của kề sát phần lưng của , thỉnh thoảng ma sát, biết là cố ý hay là vô tình.

      Viên Cổn Cổn kề sát lỗ tai của , trước là cảm thán hình dạng lỗ tai hoàn mỹ của , sau đó lè lưỡi nhàng xẹt qua vành tai của liếm liếm giống như liếm kem lạnh.

      Hắc Viêm Triệt nắm chặt hai quả đấm, khỏi run run chút, bị ngu ngốc lưu loát khiêu khích thành bộ dáng này, cảm thấy vô cùng thất bại.

      Viên Cổn Cổn cảm nhận được run rẩy, trong lòng bắt đầu muốn đùa giỡn liền thổi hơi vào lỗ tai của .

      Rốt cuộc Hắc Viêm Triệt chịu nổi xoay người đè lên ngươi , hơi thở hơi thô gấp.

      "Ha ha, mặt đỏ." Viên Cổn Cổn cười hì hì dùng ngón tay chọc chọc mặt .

      "Buồn cười ?" Hắc Viêm Triệt kéo ra cười khẽ nguy hiểm, giọng hỏi.

      "Buồn cười." Viên Cổn Cổn cười đến vẻ mặt xán lạn thành trả lời, hoàn toàn cảm nhận được nguy hiểm tồn tại.

      Hắc Viêm Triệt cùng bắt lấy hai bên trắng noãn mềm mại của , bắt đầu bóp trái nhào phải.

      "Ưm..." Tươi cười của Viên Cổn cứng lại, mặt nhanh chóng lên hai vết hồng hồng.

      "Buồn cười đừng đè nén bản thân, hi vọng em có thể cười đến 'cuối cùng' ." Hắc Viêm Triệt kéo khóe môi ta mị, đoạt lại quyền chủ động.

      Viên Cổn Cổn nhìn , mới phản ứng kịp mình vừa làm chuyện ngu xuẩn đến cỡ nào, vuốt râu hổ, đúng, là râu báo...

      Vì thế, thời gian kế tiếp, trong phòng liền vây quanh tiếng ngâm mềm mại mờ ám và tiếng khóc nức nở của , còn có nghe thấy tiếng cười nửa...

      Hôm sau, nhà lớn họ Long

      "Cổn Cổn, rốt cục bạn cũng đế, mình nhớ bạn muốn chết." Long Tịch Vảo hưng phấn ôm Viên Cổn Cổn ở cửa, rốt cuộc Hắc ác ma cũng nhả ra, ngày lành của các sắp đến rồi.

      Song bào thai có hơi ngạc nhiên nhìn hai 'vị khách ngoài ý muốn' ở cửa, lại có thể để tiểu tâm can của mình ra cửa, là kỳ quái, dựa theo tính cách của , nhốt ở nhà nửa năm, làm sao có thể để ra cửa?

      ~~~
      Andrena thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 144: Chúng ta cùng bỏ trốn!

      Edit : babynhox

      "Bảo Bảo, mình cũng nhớ bạn." Viên Cổn Cổn thấy Long Tịch Bảo gần như là nước mắt quanh tròng, rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này, vì ngày này đếm được mình hiến thân bao nhiêu lần rồi.

      ", mình dạy bạn nấu ăn." Long Tịch Bảo nắm tay bé mũm mĩm của Viên Cổn Cổn, lập tức vào phòng bếp, để lại song bào thai ngạc nhiên và hơi khó chịu nhìn Hắc Viêm Triệt.

      "Cậu lại dẫn ấy đến đây, đổi tính sao?" Long Tịch Bác dựa vào ghế sô pha, nhìn em tốt ngồi đối diện mình.

      "Thế nào? Mình thể tới sao?" Hắc Viêm Triệt cầm lấy ly cà phê bàn nhấp ngụm.

      "Cũng phải, mình chỉ cảm thấy kỳ quái, dựa vào hiểu biết của mình đối với cậu, mình còn tưởng rằng nửa năm cậu tuyệt đối để ấy ra khỏi nhà bước, hay là... Mình còn chưa hiểu cậu?" Long Tịch Bác cười khẽ .

      Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu nhìn ta "Tiểu công chúa nhà các cậu rất lợi hại."

      "Bảo Bảo (Tịch Nhi)?" Long Tịch Bác và Long Tịch Hiên hiểu liếc nhau cái.

      "Ừ."

      "Liên quan gì tới ấy?"

      " ấy dạy Cổn Cổn làm sao để lấy lòng mình." Hắc Viêm Triệt chơi đùa chiếc nhẫn tộc báo ngón tay mình, nhàng .Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      "Lấy lòng cậu? thí dụ?" Long Tịch Bác nhíu nhíu mày kiếm.

      "Thí dụ như liếm liếm, hút khẽ hút, cắn cắn cái." Hắc Viêm Triệt lộ ra tươi cười tà mị.

      Vẻ mặt song bào thai đầy vạch đen nhìn , 'động từ' mờ ám như vậy, phải... Trời ạ, rốt cuộc là nhóc chết tiệt này làm sao biết những mấy thứ này.

      "Mình chính là miệng, các cậu cần nghĩ lung tung." Hắc Viêm Triệt cười chỉ ra chỗ sai.

      "Khốn kiếp!" Song bào thai hẹn mà cùng mắng .

      "Đây là 'người tài' tay các cậu nuôi lớn, xem ra cuộc sống bình thường của các cậu trôi qua rất 'dễ chịu' rồi." Hắc Viêm Triệt khẽ cười ra tiếng.

      Song bào thai liếc nhau, thở dài, khổ mà được...

      Trong phòng bếp

      "Cổn Cổn, có trộm hộ chiếu ra hay chưa?" Long Tịch Bảo giọng hỏi.

      "Trộm được, nhưng mà Bảo Bảo, chúng ta phải làm như vậy sao?" Viên Cổn Cổn lấy hộ chiếu từ trong túi ra đưa cho ấy.

      "Đừng do dự, tin tưởng mình, sau lần này nhất định là Hắc ác ma đối với bạn dịu dàng hơn chút." Long Tịch Bảo nhận hộ chiếu trong tay , sờ sờ đầu của .

      "Nhưng mà nếu ấy đối với mình dịu dàng hơn mà ngược lại muốn phạt mình sao?" Viên Cổn Cổn nghĩ tới khả năng này khỏi run cái.

      "Bạn làm ơn, cho dù là như vậy, cùng lắm chính là cái mông đánh vểnh lên thôi, mười tám ngày sau bạn vẫn là cái cơm nắm, sợ cái gì. Bình thường bạn còn thiếu bị ngược sao! Nhưng bạn nghĩ xem, nếu lần này bạn trốn có thể kêu gọi lương tri của ấy, cuộc sống sau này liền được giải phóng, có lẽ còn có cơ hội 'xoay người làm công' đấy, cho dù kêu gọi nổi 'lương tri' của , bạn cũng chơi lần, cũng lỗ đúng ?" Long Tịch Bảo hơi.

      Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, hơi hơi gật gật đầu.

      "Ngoan, nghe mình, sai." Long Tịch Bảo nhéo nhéo gò má đáng của , xoay người lấy ra gói đồ từ trong tủ quầy.

      "Đây là cái gì?" nhóc nào đó tò mò hỏi.

      "Đây là thứ làm cho bọn họ ngủ." Long Tịch Bảo trả lời.

      "Bạn muốn để vào thức ăn cho bọn họ ăn sao?" nhóc nào đó tiếp tục hỏi.

      "Đúng vậy, bọn họ ngủ làm sao chúng ta trốn?" Long Tịch Bảo liếc cái.

      "Nhưng mũi của Triệt rất thính, ấy ngửi ra được." nhóc nào đó giọng nhắc nhở.

      Đúng rồi, quên mất phải là người bình thường, vậy làm sao bây giờ? Thôi, thực kế hoạch thứ hai .

      "Cổn Cổn, bạn nghe đây, động tác càng nhanh càng tốt, động tĩnh càng càng tốt, chúng ta từ cửa sau của phòng bếp ra ngoài, sau khi ra ngoài lập tức chạy ra phía ngoài, có tài xế xe taxi chờ chúng ta, đến lúc đó chúng ta liền thẳng đến sân bay, chỉ có cơ hội, biết ?" Long Tịch Bảo nghiêm túc , ấy đánh cuộc ông trời đứng bên phía của .

      "Ừ." Viên Cổn Cổn khẩn trương gật gật đầu.

      Long Tịch Bảo động viên vỗ vỗ đầu của , lấy tờ giấy từ trong túi áo ra đặt lên bàn, dùng cái ly đè xuống, sau đó kiểm tra những thứ cần thiết cá nhân, hít sâu cái, giọng " thôi."

      "Tờ giấy này là cái gì?" Viên Cổn Cổn hiểu xem ấy.

      "Đây là nhắn lại với bọn họ, thôi" Long Tịch Bảo chân tay nhập mật mã, ấn ngón tay lên mặt máy móc, lúc sau, cửa liền tự động mở ra , ấy kéo Viên Cổn Cổn nhanh chóng chạy ra ngoài

      "Chúng ta phải đâu? Bảo Bảo." Viên Cổn Cổn vừa chạy vừa giọng hỏi.

      Long Tịch Bảo lộ ra tươi cười nghịch ngợm, khẽ mở môi đỏ mọng "LasVegas..."

      1 tiếng sau.

      "Sao lại thế này? Sao còn chưa ra?" Long Tịch Bác giọng .

      Long Tịch Hiên nhíu nhíu đầu mày, bước nhanh vào phòng bếp, chiếu vào mắt ta bóng người và tờ lẻ loi, đáng chết, ta liền biết...

      Hai người đàn ông tuấn theo kịp phía sau cũng ngây ngốc nhìn toàn bộ.

      Hắc Viêm Triệt cầm lấy tờ giấy bàn, trong mắt tím toàn bộ đều là mưa gió bão táp sắp đến.

      (Thân gửi Hiên, Bác và Triệt, căn cứ vào các người áp bức dài hạn, em quyết định dẫn theo Cổn Cổn đáng bỏ trốn , Bác còn nhớ , em có bản lĩnh bảo vệ các , ngay cả các em cũng có thể bảo vệ được, đương nhiên bảo vệ bản thân và Cổn Cổn thành vấn đề, yên tâm . Đúng rồi, em lấy khoảng tiền trong thẻ giới hạn cho em để mua hai tấm vé máy bay, vì thế em đại diện Cổn Cổn và chính em cùng bản thân ta cảm tạ các , nhưng nếu các muốn điều tra lịch sử em quẹt thẻ, em nghĩ là rất có khả năng, bởi vì em lấy ' chút' tiền chuyển qua thẻ khác, làm chi phí lại cho em và Cổn Cổn, mà này chủ thẻ là em đến chợ đen mua 'thân phận mới' .Được rồi, liền tới đây, còn có chính là, chúng em là người độc lập, cũng thuộc về ai, lại càng phải 'thú cưng' các muốn ngược đãi liền ngược đãi, muốn mắng cứ mắng, đừng trách em, nếu các có thể thay đổi tính cách bá đạo lại ích kỷ, liền tới tìm chúng em, nếu các thể, vậy thả chúng em ... Đúng rồi, Triệt, yên tâm , em dùng mạng sống bảo vệ tốt tâm can của , đừng lo lắng, tin tưởng em, sai. Cứ như vậy, bái bái. Em Long Tịch Bảo đáng của các .)


      ~~~
      Andrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 145: Tôi đối với ấy tốt sao?


      Edit : babynhox.


      Xem xong tờ giấy, cả người Hắc Viêm Triệt đều tản ra chất khí, cái loại chất khí này có tên khoa học là 'sát khí', chỉ thấy khuôn mặt hoàn mỹ tuấn tú của chút biểu tình, chỉ có cặp con ngươi màu tím nhạt bắt đầu biến thành tím đậm.


      Long Tịch Bác lấy tờ giấy qua, cẩn thận nhìn lần, nghiến răng nghiến lợi với Long Tịch Hiên "Bị em trúng rồi."


      Long Tịch Hiên tiếp nhận tờ giấy, cố nén nổ tức giận sắp bùng nổ nhìn tờ giấy, cuối cùng lấy điện thoại ra.


      "Phượng Kiệt, dẫn người đến sân bay tìm trong trong ngoài bỏ sót chỗ nào, sau nửa tiếng tìm thấy Long Tịch Bảo, liền ép buộc toàn bộ máy bay ngừng bay, tìm lần nửa, nghe đây, nếu tìm được ấy mà ấy dám phản kháng, cần nhiều, liền đánh ngất xỉu mang về"


      "Dạ." Phượng Kiệt 'chuyên nghiệp' trả lời, cần hỏi cũng biết người nào đó làm ra chuyện tốt gì.


      Long Tịch Hiên ấn phím kết thúc, nhìn Hắc Viêm Triệt " xin lỗi, Triệt, chuyện này là do nhà lọ Long chúng mình dạy dỗ tốt, nhưng mình cam đoan, nhất định để Cổn Cổn trở về bên cạnh câu mà tổn thương sợi tóc nào."


      Hắc Viêm Triệt cười lạnh " tổn thương sợi tóc nào? Chờ ấy bị mình bắt được, mình muốn ấy 'lông cũng mất sạch' !" ra gần đây ngoan ngoãn nghe lời, đáng cũng là có mục đích, Viên Cổn Cổn, tốt nhất em nên cầu nguyện cho bản thân đừng để bị bắt được.


      Long Tịch Bác nghĩ nghĩ, cầm điện thoại ra ấn số Phượng Lăng "Phượng Lăng, đột nhập vào trong cơ sở dữ liệu ở sân bay, cho người tìm hành trình lịch sử chuyến bay trong vòng 3 tiếng mới đây, chỉ cần phù hợp điều kiện liền để mạng lưới tình báo Phượng Minh cẩn thận chú ý chỗ Long Tịch Bảo đáp xuống, tìm được ấy mới thôi."


      "Dạ." Phượng Lăng cung kính , trời ạ, Bảo Bảo chạy trốn?


      Long Tịch Bác kìm nén quắng di động đất, căm giận hét lớn "Long Tịch Bảo, em đừng để tìm được, bằng em nhất định phải chết." Rống xong xoay người trở về phòng.


      "Mình về trước, mình gọi 'người trong tối' khắp nơi tìm bọn họ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt , sau đó ra ngoài


      Long Tịch Hiên đau đầu ngắt mi tâm, Bảo Bảo, vì sao khiêu chiến giới hạn cuối cùng của bọn , vì sao...


      Long Tịch Bảo và Viên Cổn Cổn ngồi ở máy bay riêng, uống chút rượu, ăn chút thịt.


      "Bảo Bảo, vì sao chúng ta ngồi máy bay mà lại ngồi máy bay riêng? phải bạn mua mua vé sao? cần lãng phí đâu" Viên Cổn Cổn meo meo gọi.


      "Ngốc quá, mình mua vé máy bay vì muốn dời sức chú ý của bọn họ, làm cho bọn họ nghĩ chúng ta nước Pháp, dựa theo cách làm việc của bọn họ, nhất định cho Kiệt đến sân bay tìm, chị Lăng đột nhập bộ phận cơ sở dữ liệu của sân bay, thăm dò lịch sử cất cánh gần nhất, cho nên mình dùng tên của mình mua hai vé máy bay đến Pháp, nhưng thực ra chúng ta đường đến LasVegas, hiểu chưa?" Long Tịch Bảo tao nhã cắt bít tết thành từng miếng , sau đó đưa vào trong miệng, thỏa mãn ăn.


      Trái lại Viên Cổn Cổn lại vui vẻ như vậy , "Bảo Bảo, mình nhớ Triệt rồi."


      Long Tịch Bảo nhìn nhìn bộ dáng đáng thương tội nghiệp của , an ủi "Bạn yên tâm, dựa theo năng lực của bọn họ, đến năm ngày, nhiều nhất bảy ngày liền tìm được chúng ta, cho nên trong khoảng thời gian này chúng ta liền buông lỏng mà chơi , coi như nghỉ phép, được ?."


      Viên Cổn Cổn gật gật đầu, cái miệng nhắn tiếp nhận bít tết Long Tịch Bảo đúc tới, vui vẻ nở nụ cười


      "Hì hì, chúng ta trải nghiệm sức hấp dẫn của thành phố ngủ đêm ." Long Tịch Bảo hô to.


      Hai vui sướng ồn ào, biết đàn ông của các sắp điên rồi.


      2 tiếng sau, nhà họ Long.


      "Tôi dẫn em 5000 em đến sân bay tìm hết trong ngoài vẫn thấy Tịch Bảo, tuyệt đối là ấy có ở đó." Phượng Kiệt hoàn thành trách nhiệm báo cáo.


      Nghe vậy, sắc mặt song bào thai càng khó coi hơn.


      Đúng lúc này, di động Long Tịch Hiên vang lên.


      "Alo?"


      "Hiên thiếu gia, tôi là Phượng Lăng, di động của Bác thiếu gia gọi được, cho nên..."


      "Được rồi, trọng điểm ."


      "Trọng điểm chính là chúng tôi tra được có hành khách họ Long, tên Tịch Bảo, mua hai vé máy bay đến Pháo, thời gian cất cánh là ba tiếng rưỡi trước."


      " biết, tiếp tục tra."


      "Dạ."


      Long Tịch Hiên cúp điện thoại, hơi hơi nhíu mày kiếm.


      "Như thế nào? Có tin tức sao" Long Tịch Bác sốt ruột hỏi


      "Phượng Lăng tra được người tên Long Tịch Bảo mua hai vé máy bay đến pháp, cất cánh ba tiếng rưỡi trước." Long Tịch Hiên nhàng .


      "Ba tiếng rưỡi trước?" Long Tịch Bác hỏi


      "Ừ."


      "Rất có khả năng, ba tiếng rưỡi trước là Triệt vừa đưa Cổn Cổn đến bao lâu, cho dù động tác của bọn họ nhanh, nhưng từ nơi này chạy tới sân bay ít nhất cũng phải 30 phút." Long Tịch Bác phân tích.


      "Đúng là rất có khả năng." Long Tịch Hiên cong ngón tay ý thức gõ lên bàn, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mở máy tính ra, mười ngón tay thon dài nhảy múa ở bàn phím, lúc sau trầm thấp mở miệng "Căn bản là ấy đến sân bay."


      "Cái gì?"


      "Em vừa mới tra xét thẻ hạn làm cho ấy, ấy lấy số tiền lớn, em nghĩ ấy chỉ mua vé máy bay, có lẽ còn mua máy bay." Long Tịch Hiên nhàn nhạt giải thích


      "... ..."


      Nhà lớn họ Hắc.


      Á Tư nhìn Hắc Viêm Triệt ngồi ghế da chuyện, , dựa theo tính cách của Cổn Cổn, có thể làm ra loại chuyện này là làm cho tất cả mọi người rớt mắt kính.


      "Chủ nhân, tôi nhắn mệnh lệnh của ngàu, từ giờ phút này tất cả người trong tối thế giời tìm chỗ của CỔn Cổn, ngài đừng quá sốt ruột."


      Hắc Viêm Triệt có đáp lời, con ngươi màu tím nhạt lẳng lặng nhìn ánh trăng mê người ngoài cửa sổ, sớm biết bản thân thể , nhưng ngờ ra ngày lại trôi qua khó hơn trong tưởng tượng của nửa.


      Á Tư có được câu trả lời của , thức thời im lặng đứng tại chỗ.


      lúc sau, Hắc Viêm Triệt vốn im lặng lại đột nhiên mở miệng"Á Tư, tôi đối với ấy tốt sao?"


      ~~~
      Andrenadunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :