1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 136: Nữ vương Long Tịch Bảo!

      Edit : babynhox

      " , mình bảo vệ bạn." Long Tịch Bảo đắc ý , trước kia ấy dám nhưng bây giờ ấy chính là nữ vương.

      "Vậy mình liền ở đây, mọi người thể chỗ ở của mình cho ấy biết." Viên Cổn Cổn nức nở

      " thành vấn đề, yên tâm , mình đứng về phía bạn." Long Tịch Bảo cười khẽ sờ sờ đầu , đáng mà, giống như con chó bị người ta khi dễ, là rất đáng , Hắc ác ma à Hắc ác ma, gặp được vận cứt chó, cưới người vợ đáng như vậy.

      Viên Cổn Cổn khóc thút thít đến cái mũi hồng hồng, vươn móng vuốt tròn tròn xoa xoa nước mắt, meo meo "Bảo Bảo, mình đói bụng..."

      Suýt chút Long Tịch Bảo té xỉu, nhóc tròn tròn vừa mới đau lòng khóc chết sống lại, bây giờ lại mở to mắt to sáng ngời rũ rượi nước mắt đáng thương tội nghiệp đói bụng? trong sáng ngây ngô mà

      " thôi, mình gọi dì Lý nấu cho bạn ăn, đừng khóc mà."

      "Ừ." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào gật gật đầu, vui vẻ theo phía sau Long Tịch Bảo, dường như người vô cùng đau lòng lúc nảy hề có quan hệ gì với , vô cùng vui vẻ ăn đồ ngon...

      Song bào thai về nhà, thấy chính là hai 'bảo bối' như nhau, ríu rít ngừng, toàn bộ nội dung thảo luận đều là cái 'xấu' về bọn họ và bạn tốt của bọn họ.

      "Mình bạn nghe, Bác lý lẽ, vừa bá đạo vừa hung dữ, Hiên bình thường là bộ dáng lịch nho nhã, ra là người hai mặt, bạn xem, suýt chút nửa ấy bóp chết mình." Long Tịch Bảo đến nước miếng bắn tung tóe, kể lể khuyết điểm của song bào thai, cuối cùng còn kéo cổ áo xuống, cần cổ ấy là dấu tay và vết bầm tím

      Viên Cổn Cổn ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt đáng , phát ra tiếng hô "Bọn họ rất quá đáng, sao lại tàn nhẫn như vậy."

      "Đúng vậy đúng vậy, bạn xem, bạn hạnh phúc hơn minh rất nhiều đấy." Long Tịch Bảo ủy khuất gật gật đầu.

      "Nào có, bạn có biết vì sao mông của mình vểnh như vậy ? Đều là bị ấy đánh, ra là sưng chứ phải vểnh, bạn cũng biết ấy đánh người có bao nhiêu tàn nhẫn đâu, cao bạc hà tiêu sưng cũng mua rương, bạn biết ấy có bao nhiêu bạo lực, còn có, ấy tức giận liền ngừng muốn , tra tấn mình đến choáng váng tuyệt đối bỏ qua, bạn xem, đây là chứng cớ." Viên Cổn Cổn là vẻ mặt mình là bị ngược đãi, cũng kéo cổ áo của mình xuống, lộ ra mảng lớn toàn dấu hôn...

      Ồ... (Biểu đạt đồng tình) Hắc ác ma này là tên tinh trùng lên não, phải là chính mình muốn nên gây phiền phức cho Cổn Cổn chứ? Rất tà ác đấy!

      Song bào thai đau đầu nhìn vẻ mặt cùng cảnh ngộ của hai , biết cái gì cho phải, sao Triệt có thể thả bảo bối tâm can của đến đây vậy?

      "Bảo Bảo, bọn về." Long tịch hiên mở miệng .

      "Ồ, sao sớm vậy?" Rốt cuộc Long Tịch Bảo cũng phát hai người giữ cửa.

      "Em đối với bọn đúng là có ý kiến ." Long Tịch Bác cười lạnh .

      "Em chính là có ý kiến, như thế nào? Chính mình tốt còn cho người ta , đàn ông các người nào tốt." Long Tịch Bảo meo meo , dám dùng giọng điệu này với ấy, tình huống, cũng nhìn xem bây giờ ai là lão đại!

      Viên Cổn Cổn trợn to mắt tròn, vẻ mặt sùng bái nhìn Long Tịch Bảo khí phách oai phong hùng dũng, Bảo Bảo là lợi hại.

      "Em!" Long Tịch Bác oán hận trừng mắt nhìn ấy, có khí mà thể phát ra.

      Long Tịch Hiên thở dài, vỗ vỗ bờ vai của ta, qua đưa bánh ngọt và kem lạnh trong tay cho Long Tịch Bảo, nhàng "Được rồi, mau ăn , bọn mua hai phần, vừa đúng em và Cổn Cổn người phần."

      Long Tịch Bảo thấy ăn vội vàng sáng mắt, chụt tiếng hôn cái lên mặt Long Tịch Hiên, sau đó kích động lôi kéo Viên Cổn Cổn ngồi dậy ăn.

      Long Tịch Bác với chính mình đừng nóng giận, đừng nóng giận, tình hình này ngày nào đó qua ! Sau đó qua bế ấy lên đùi, lau kem lạnh dính ngoài miệng cho ấy. Nhìn nhìn mắt của Viên Cổn Cổn hồng hồng, nhàn nhạt hỏi "Sao hôm nay Triệt có thể để mình em ra ngoài?"

      Viên Cổn Cổn cau cái mũi , vẻ mặt khó chịu " ấy bận thân thiết với người đẹp, đếm xỉa tới em, hơn nữa là em rời nhà trốn , cần phải báo cho ấy biết?"

      "Thân thiết với người đẹp?" Long Tịch Bác ngạc nhiên

      "Rời nhà trốn ? !" Long Tịch Biên hơi ngạc nhiên.

      "Dạ." Viên Cổn Cổn ủy khuất gật gật đầu.

      "Cổn Cổn muốn ở nhà chúng ta, buổi tối cùng ngủ với em, cho các mật báo với Triệt, nếu ..." Long Tịch Bảo vừa ăn kem vừa nheo mắt đẹp uy hiếp song bào thai.

      "Bảo Bảo, Cổn Cổn ở đây phải là được, nhưng nên báo với Triệt tiếng, bằng cậu ấy gấp đến điên." Long Tịch Hiên đồng ý .

      "Đúng vậy, ngày cậu ấy có thấy vợ mình nổi điên!" Long Tịch Bác lên tiếng ủng hộ.

      "Mới là lạ, bây giờ trong ngực ấy là người đẹp nhớ tới em." Viên Cổn Cổn nhớ nhớ lại lại muốn rơi nước mắt.

      "Em mặc kệ! Chính là cho với ấy! Nếu các cho ấy biết em để ý các !" Long Tịch Bảo vội vàng lấy miếng bánh ngọt nhét vào miệng Viên Cổn Cổn, cho có cơ hội khóc, sau đó quay đầu lại nhìn song bào thai, ánh mắt này chính là, các dám để cho bạn ấy khóc xem, em nháo chết các !

      Song bào thai liếc nhau biết nên cái gì, đây là vợ người ta, là tâm can của người ta, bọn họ làm như vậy tốt lắm đâu, hơn nữa bọn họ cũng là vì tốt cho Cổn Cổn, dựa theo tính cách của Triệt, nếu bị chính tìm được thảm hại hơn...

      Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, nhai nuốt bánh ngọt Long Tịch Bảo đút cho .

      "Cổn Cổn ngoan, khóc, chúng ta để ý đến đám đàn ông xấu xa đó, chúng ta trở về phòng." Long Tịch Bảo nhảy xuống khỏi đùi Long Tịch Bác nắm tay Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp trở về phòng, bỏ lại hai 'người đàn ông xấu xa' buồn bực nhìn bóng lưng các , phiền phức rồi...
      Andrena thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 137: Em muốn ly hôn vói .

      Edit : babynhox

      Buổi tối 8 giờ, Hắc Viêm Triệt mặt thối từ công ty về nhà, là đủ, ràng là cố tình gây vì sao còn phải lo lắng có phải còn trốn ở trong phòng khóc hay , có phải giận dỗi ăn cái gì hay ... có thuốc nào cứu được rồi.

      Quản gia Bạch thấy bóng dáng Hắc Viêm Triệt lập tức cung kính khom người "Thiếu gia, hôm nay Minh thiếu gia dẫn theo phu nhân ngài ấy đến thăm ngài."

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm "Người đâu?"

      " rồi."

      Hắc Viêm Triệt nhíu mày có dự cảm tốt. .

      "Còn nửa... Chính là Cổn Cổn có thể nhìn thấy bọn họ thân thiết ở phòng khách, khóc chạy , tôi nghĩ có lẽ là con bé hiểu lầm, tôi phái người tìm khắp nơi rồi." Quản gia Bạch máy móc , cẩn thận quan sát nét mặt thay đổi của người nào đó.

      "Tìm được chưa?" Hắc Viêm Triệt cuộn tay thành nắm đấm, nhàn nhạt hỏi.

      "Còn chưa, tôi nghĩ có phải con bé về nhà mẹ đẻ rồi , nhưng tôi lại dám quấy rầy Viên lão gia, sợ bọn họ lo lắng."

      " ngu ngốc kia chạy lúc nào?" Hắc Viêm Triệt đè nén nóng nảy sắp bùng nổ, lạnh giọng hỏi.

      "Khoảng hơn 10 giờ sáng." Quản gia Bạch nghĩ nghĩ, trả lời.

      "Đáng chết..." Hắc Viêm Triệt mắng tiếng, đạp cửa mà .

      Quản gia Bạch nhìn bóng lưng của lộ ra chút cười gian, biết lo lắng sao, còn xem ngài mỗi ngày có bày ra mặt thối nửa .

      Bên trong xe, tay Hắc Viêm Triệt cầm tay lái tay cầm điện thoại gọi số Viên Tịnh Lưu, sau vài tiếng chuông, truyền đến tiếng lành lạnh đặc biệt của Viên Tịnh Lưu..

      "Alo?"

      "Cha vợ, con 'đáng ' của cha có ở chỗ cha ?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng hỏi.

      " có, thế nào? Con bé lại làm cái gì?"

      " có gì, chỉ là thấy nữa." Hắc Viêm Triệt nhìn đường phố ngoài cửa sổ xe, nghiến răng nghiến lợi .

      "À, rời nhà trốn phải ? Nhớ được tìm được dạy dỗ tốt chút." Viên Tịnh Lưu nhàng , chút dáng vẻ khẩn trương.

      "Yên tâm, nhất định dạy dỗ tốt, cha vợ ngủ ngon." Hắc Viêm Triệt cúp điện thoại, bắt đầu hơi nôn nóng. Vòng vo vài vòng đường phố vắng, bấm dãy số của Long Tịch Bác.

      "Bác, cơm nắm nhà mình thấy nữa, có chạy đến nhà các cậu ?"

      "Ách... Nên như thế nào đây..." Trong điện thoại truyền đến tiếng ấp úng của Long Tịch Bác.

      "Được rồi, hiểu, bây giờ mình tới ." Hắc Viêm Triệt nhàng thở ra, tiếp theo là cơn tức giận ập tới, con bé ú đáng chết can đảm, xem làm sao để trừng phạt em.

      "Cái kia... Tâm can cậu cậu ngoại tình hả ?" Long Tịch Bác hỏi ra nghi ngờ trong lòng..

      "Cậu có thể ? Là Minh, còn có vợ của nó Tô Lạc." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      "Minh? phải cậu ấy ở LasVegas sao? Trở về khi nào?"

      "Hôm nay vừa đến, đáng chết." Hắc Viêm triệt táo bạo , gây chuyện rồi bỏ chạy, quả nhiên giống như lúc còn .

      Long Tịch Bác cười khẽ tiếng, rốt cục hiểu ngoại tình trong miệng Viên Cổn Cổn là xảy ra chuyện gì.

      "Mình cúp, coi chừng ngôi sao tai họa đó giúp mình, mình lập tức tới ngay." Hắc Viêm Triệt oán hận .

      "Ừ, đừng tàn nhẫn quá."

      "Cậu yên tâm, mình tuyệt đối quá! tàn! nhẫn!" Giọng dịu dàng của Hắc Viêm Triệt truyền đến từ trong điện thoại, làm Long Tịch Bác khỏi run cái cúp điện thoại, bắt đầu đồng tình với người được gửi gắm nào đó.

      Buổi tối 9 giờ, Long Tịch Bảo cùng 'đồng minh' chia xẻ đồ sưu tầm của mình...

      "Cổn Cổn, bạn xem, đều là hình trai đẹp."

      "Đúng đấy, rất đẹp trai" Ánh mắt Viên Cổn Cổn sáng như tuyết nhìn truyện tranh trong tay Long Tịch Bảo.

      "Nam sinh tóc ngắn là công, nam sinh tóc dài là thụ, tệ." Long Tịch Bảo vừa lòng gật đầu.

      "Công? Thụ?" Viên Cổn Cổn hiểu nhìn Long Tịch Bảo.

      "Giống như bạn và Hắc ác ma vậy, ấy là công, bạn là thụ, ấy có thể tùy tiện khi dễ bạn, nhưng bạn lại dám phản kháng." Long Tịch Bảo kiên nhẫn dạy.

      Viên Cổn Cổn mơ hồ, cái hiểu cái gật gật đầu.

      " hiểu cũng sao, xem nhiều chút biết, đây đều là đồ mình sưu tầm, bạn từ từ xem, xem xong chúng ta có thể thảo luận rồi." . Long Tịch Bảo hưng phấn , tuyệt quá, mẹ Vũ ở đây cũng có người để ấy chia xẻ, bây giờ tốt lắm, nhặt được 'đồng minh' đáng như thế, là quá sung sướng.

      Viên Cổn Cổn quyển tiểu thuyết và quyển truyện tranh, hết sức chuyên chú bắt đầu 'nghiên cứu'.

      Đột nhiên, cửa 'rầm' tiếng mở ra , hai sợ tới mức ôm nhau khẩn trương nhìn người tới.

      Hắc Viêm Triệt phẫn nộ nhìn giường, người nào đó sợ tới mức vội vàng tránh ở sau lưng Long Tịch Bảo, dám lộ mặt.

      Long Tịch Bảo nhìn thấy người tới là Hắc Viêm Triệt, mắt đẹp lập tức hung tợn 'bắn' đến song bào thai ở sau lưng Hắc Viêm Triệt , ý tứ rất ràng, các rất tốt, em cũng cần để ý các nửa.

      Song bào thai 'rất vô tội' lắc đầu, tỏ vẻ bọn họ có bán đứng ấy.

      "Viên Cổn Cổn, em lăn ra cho ! Ra! đây!" Hắc Viêm Triệt lớn tiếng quát.

      Con nhóc nào đó bị kêu đến tên run lẩy bẩy, trong lòng có chuẩn bị, bây giờ là Triệt là nóng nảy, cũng tốt, so với Triệt lạnh lùng tốt hơn, nghĩ đến ôm khác, liền can đảm giọng

      "Em...Em ra, em...Em muốn ly hôn với ."

      Hắc Viêm Triệt ngẩn người, híp híp mắt lạnh giọng hỏi "Em muốn cùng cái gì? Lặp lại lần nữa?"

      "Ly...Ly....Ly hôn...với ...." Người nào đó giọng lại lặp lại lần.

      ~~~
      Andrena thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 138: Em lý được ?

      Edit : babynhox.

      Song bào thai khỏi đổ mồ hôi lạnh vì , đây phải là muốn chết sao.

      "Lớn tiếng chút! Lặp lại lần nữa." Hắc Viêm Triệt rống lớn.

      Viên Cổn Cổn sợ tới mức nước mắt tuôn loạn, trong lòng vừa sợ hãi vừa ủy khuất, nhưng lại dám tiếp nữa.

      "Em khóc cái gì, tới đây!" Lại là tiếng rống từ miệng Hắc Viêm Triệt phun ra.

      "Hu hu...Bảo Bảo." Con nhóc nào đó sợ hãi nắm lấy quần áo Long Tịch Bảo, meo meo gọi.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

      "Đừng sợ, Cổn Cổn!" Long Tịch Bảo giọng an ủi.

      "Long Tịch Bảo!" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng hét tên người nào đó, trong đó chứa đầy hàm ý uy hiếp.

      "Cái kia... Ngoại tình là đúng, còn hung dữ như vậy, đây là đúng... Trước kia giáo ở nhà trẻ dạy sao? Làm việc sai phải dũng cảm thừa nhận sai lầm, nếu ..." Đầu tiên là Long Tịch Bảo lớn tiếng, nhưng sau đó dưới ánh mắt sắc bén của Hắc Viêm Triệt chậm rãi giọng, cuối cùng dần dần mất tiếng...

      Long Tịch Hiên nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt, chỉ thấy con ngươi màu tím nhạt của bắt đầu đậm lên, biết đây là điềm báo bùng nổ, vội vàng chạy đến bên cạnh Long Tịch Bảo ôm lấy ấy rời xa 'chiến trường', để ấy lung tung nửa.

      Long Tịch Bảo sợ hãi trốn vào trong lòng Long Tịch Hiên, thể thừa nhận, bộ dáng Hắc ác ma tức giận lên rất đáng sợ, mắt đổi màu cũng , đáng sợ nhất chính là 'sát khí' phát ra từ người ...Dòng máu của đủ để giết người trong vô hình, là sinh vật vừa tàn bạo vừa nguy hiểm.

      Thiếu Long Tịch Bảo 'che chở', Viên Cổn Cổn càng là sợ hãi lùi về sau, sắp tức giận...

      "Viên Cổn Cổn, cho em cơ hội nửa, tới đây." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng , mắt tím chớp mắt nhìn chằm chằm vào nhóc tròn quả cầu giường, lại dám với hai chữ ly hôn, lại dám...

      Quả cầu giường bị dọa đến nước mắt tuôn rơi, trong lòng cực kỳ ủy khuất, ràng là phản bội , còn hùng hồn như vậy, bá đạo như vậy, đừng tưởng rằng chỉ có cáu kỉnh, em cũng có!.

      "Em...Em qua... Em muốn trở về với , tìm... tìm kia , em...Em muốn ly hôn, em phải về nhà tìm cha mẹ, hu hu..."

      Nghe vậy, kiên nhẫn của Hắc Viêm Triệt vốn là còn sót bao nhiêu tuyên bố dùng hết, lúc đầu còn muốn giải thích là hiểu lầm, bây giờ muốn, để hiểu lầm cũng tốt, ở chung lâu như vậy lại hiểu chút nào, còn dễ dàng muốn ly hôn, xem làm thế nào để trừng phạt , Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn. lạnh lùng qua, bắt lấy thân thể giãy dụa ngừng của , ngón tay thon dài nắm cằm của , để thể ngẩng mặt nhìn .

      "Viên Cổn Cổn, em nghĩ em là ai? Thứ cho nhắc nhở em, em là sủng vật cha em cho , là nữ giúp việc của riêng , là thư ký riêng của , em có tư cách ly hôn với ? Cho dù hôm nay ôm làm tình ở trước mặt em, em cũng phải ngoan ngoãn trở về phòng chờ , làm tức giận, có biết có kết cục gì , còn cần nhắc nhở em sao?"

      Viên Cổn Cổn ngây ngẩn nhìn , còn chưa có đáp lời, Long Tịch Bảo liền nhịn được thét lên " Triệt, quá đáng quá rồi, sao có thể như vậy, Cổn Cổn là vợ của , chính ngoại tình mà nhận sai thôi, còn như vậy!"

      Hắc Viêm Triệt buông cằm Viên Cổn Cổn ra, bế vào trong ngực, quay đầu lạnh lùng nhìn Long Tịch Bảo căm phẫm " ấy là người của tôi, tôi muốn đối với ấy như thế nào là tự do của tôi, tôi còn chưa tính sổ với , lại chủ động tìm tới cửa rồi."

      Long Tịch Bảo trừng lớn mắt đẹp mê người, ra lời, ấy rất khẳng định Cổn Cổn rất sâu đậm, ấy cũng tin làm chuyện có lỗi với Cổn Cổn, nhưng vì sao phải lời làm người ta tổn thương như vậy...

      Viên Cổn Cổn đau lòng ủy khuất rơi nước mắt, phát ra tiếng hu hu nỉ non, làm cho người ta nghe qua rất đành lòng.

      Hắc Viêm Triệt nhíu nhíu đầu mày, nhìn quả cầu đáng thương tội nghiệp trong lòng, lạnh giọng " cho khóc, em khóc thêm nửa xem."

      Viên Cổn Cổn mím môi, dám khóc thành tiếng nửa, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, mắt to tròn ai oán nhìn .

      Hắc Viêm triệt hừ lạnh tiếng, ôm lấy liền chuẩn bị ra ngoài, Viên Cổn Cổn vừa nghĩ đến kết cục sau khi về nhà, vội vàng khóc nức nở thét lên "Bảo Bảo... Hu hu...Bảo Bảo cứu mình."

      Long Tịch Bảo nghe vậy, an phận giãy dụa trong lòng Long Tịch Hiên, muốn 'mở rộng chính nghĩa', tiếc rằng Long Tịch Hiên ôm ấy rất chặt, ấy làm sao cũng thoát được.

      "Ai cũng cứu em được, Viên Cổn Cổn em chết chắc rồi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt , cứ như vậy mà ôm Viên Cổn Cổn giãy dụa ngừng khỏi tầm mắt Long Tịch Bảo.

      " buông em ra, buông em ra!" Long Tịch Bảo sốt ruột tức giận thét lên.

      "Bảo Bảo, đừng , đây là chuyện nhà Triệt." Long Tịch Hiên dịu dàng .

      " ấy khi dễ Cổn Cổn." Long Tịch Bảo quát.

      "Cậu ấy 'khi dễ' ấy, cũng bởi vì cậu ấy ấy, Cổn Cổn có gì, Triệt làm gì ấy đâu." Long Tịch Hiên ôm ấy ngồi ở giường, an ủi.

      "Đàn ông thối các người chỉ dùng danh nghĩa '' này để làm chuyện tổn thương đến chúng tôi, các tổn thương em là vì , bây giờ ta tổn thương Cổn Cổn lại là vì , của các người , cái rắm!" Long Tịch Bảo kích động tránh ra khỏi ôm ấp của Long Tịch Hiên, vừa vừa phát tiết vỗ giường lớn, tức giận đến .

      "Long Tịch Bảo, tốt nhất là em nên có chừng mực cho , còn dứt phải ?" Long Tịch Bác nhíu nhíu đầu mày vui .

      "Em liền có chừng mực, liền dứt đấy, như thế nào!" Long Tịch Bảo nâng cằm xinh đẹp lên, khiêu khích nhìn ta.

      "Em lý được , Cổn Cổn là bảo bối của Triệt, chúng ta có thể làm sao? Cho dù thế nào cũng thể để cậu ấy đưa ấy ?" Long Tịch Bác hít hơi sâu 'kiên nhẫn' muốn thông suốt.

      "Các là hai người tiếp tay kẻ xấu, vẽ đường cho hươu chạy, các cưỡng éo đưa con dê con Cổn Cổn đáng vào trong tay con báo Hắc Viêm Triệt đáng chết, em chán ghét các , chán ghét các , chán ghét đàn ông các ích kỷ lại tự lợi, chán ghét các bá đạo lại nóng nảy, chán ghét chán ghét chán ghét các ." Long Tịch Bảo vừa vừa hung hang vỗ lên giường lớn, hận thể đánh giường tan tác.

      ~~~
      Andrena thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 139: Dạy ?

      " lười với em!" Long Tịch Bác mắng tiếng, xoay người ra ngoài, là đủ rồi, còn ở lại nhất định là ta khống chế mình được mà tới đánh ấy trận, chưa thấy qua nào uốn éo như vậy!

      "Em mới lười với chuyện với đấy! Lãng phí nước miếng quý giá của em!" Long Tịch Bảo hô to với theo bóng lưng tức giận đùng đùng của Long Tịch Bác.

      "Được rồi Bảo Bảo, em muốn tức giận đến khi nào?" Long Tịch Hiên vươn tay ôm Long Tịch Bảo ngồi giường qua, bất đắc dĩ .

      Long Tịch Bảo đẩy ta ra, nằm đưa lưng về phía ta, rầu rĩ "Đến chết mới thôi, cũng ra ngoài ."

      Long Tịch Hiên nhìn bóng lưng quật cường của ấy, thở dài, đứng dậy, chậm rãi ra ngoài. Hắc Viêm Triệt à Hắc Viêm Triệt, lần này bị cậu hại chết rồi...

      Nghe thấy tiếng đóng cửa Long Tịch Bảo hơi hơi quay đầu nhìn cánh cửa, lúc sau vùi khuôn mặt nhắn vào trong gối, ra ấy biết liên quan bọn họ, Hắc ác ma muốn dẫn Cổn Cổn , ai cũng có quyền ngăn cản, nhưng lại tức giận. Câu kia của Hắc ác ma ( ấy là người của tôi, tôi muốn đối với ấy như

      thế nào là tự do của tôi) làm ấy nhớ tới câu của Long Tịch Bác ( ấy là người của tôi, tôi muốn giết chết ấy cũng là chuyện của tôi) vì sao đàn ông luôn muốn phụ nữ là vật sở hữu của họ, xem các thành cái gì chứ, muốn hung dữ liền hung dữ, muốn ngược liền ngược, rất quá đáng! ấy nhất định phải thay đổi loại tình huống này! Nhất định!

      Viên Cổn Cổn khóc dọc đường đến khi về đến nhà họ Hắc, xe mới vừa ngừng yên ở nhà xe, Hắc Viêm Triệt im lặng hé răng dọc theo đường liền thô lỗ kéo xuống xe, ôm vào cửa lớn.

      " buông em ra...." Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa giọng kháng nghị, nhưng được Hắc Viêm Triệt đáp lại.

      Quản gia Bạch thấy hình ảnh này nhíu nhíu đầu mày, sao lại giống với bà tưởng tượng?

      "Thiếu gia....Đây là như thế nào?"

      " có việc gì." Hắc Viêm Triệt bỏ lại hai chữ đơn giản, cho quản gia Bạch có cơ hội 'cầu xin', liền ôm theo Viên Cổn Cổn khóc thảm trở về phòng bọn họ.

      Quản gia Bạch nhìn bóng lưng bọn họ thở dài, Cổn Cổn đáng thương bị "khi dễ" rồi...

      Phòng ngủ chính nhà họ Hắc.

      Hắc Viêm Triệt tùy tay ném quả cầu tay xuống giường, Viên Cổn Cổn đau kêu tiếng sau đó lập tức khẩn trương vươn hai tay ôm ngực, nước mắt ròng ròng nhìn .

      Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn lại , nhìn ra tiếp theo làm gì.

      "Em....Em.... đừng khi dễ em, nếu em cho cha nghe." Viên Cổn Cổn giọng khóc meo meo.

      Hắc Viêm Triệt lấy điện thoại từ trong túi áo lưu loát ném tới bên chân "Cho em cơ hội."

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, phục cầm điện thoại gọi số của Viên Tịnh Lưu, sau đó lâu điện thoại được kết nối.

      "Alo? Cha? Hu hu.... Triệt khi dễ con, ấy muốn đánh con, cha mau tới cứu con. Hu hu...."

      "Hả? Vì sao cậu ấy muốn đánh con?" Viên Tịnh Lưu nhàng hỏi.

      " biết.... Hu hu...." Viên Cổn Cổn khóc lắc lắc đầu.

      "Vậy chờ con biết tới tìm cha, cha ra mặt làm chủ cho con, trễ rồi, ngủ ." Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt xong ấn phím kết thúc.

      "Alo? Alo? Cha?" Viên Cổn Cổn lớn tiếng kêu, chưa từ bỏ ý định muốn bấm lại dãy số, nhận được là giọng người sử dụng tắt máy, lại ấn số điện thoại nhà là máy bận....

      "Sao hả? Còn muốn gọi điện thoại cho mẹ Lê và cha Tước của em chút ?" Hắc Viêm Triệt lạnh nhạt hỏi.

      Viên Cổn Cổn khóc lớn tiếng lên, cảm thấy mình chỉ có thân mình.

      "Em có cứu binh, vậy thời gian tiếp theo là của ." Hắc Viêm Triệt vừa vừa tao nhã cởi quần áo, chậm rãi tới gần .

      "Hu hu.... muốn làm gì? Hu hu.... Em muốn!" Viên Cổn Cổn lùi về sau, đến khi lưng dựa vào đầu giường, đường thối lui.

      " muốn? Ở trong nhà này có ai có thể muốn với ?" Hắc Viêm Triệt đè ở dưới người, ngữ khí nhàng lại mang theo hơi thở vương giả cao quý, chân đáng tin.

      "Hu hu..." Viên Cổn Cổn cách nào phản bác lời của , chỉ có thể ngừng phát ra tiếng nức nở.

      " đối với em quá tốt rồi phải ? Nuôi lá gan của em lớn lên, dám hai chữ ly hôn với hả?" Ngón tay thon dài của Hắc Viêm Triệt chậm rãi vẽ chỗ trái tim ở ngực của , sức lực như có như , vốn là cách khiêu khích tình dục, nhưng mà lại làm cho lông tơ của Viên Cổn Cổn đều dựng đứng, câu cũng dám , ngay cả tiếng thút thít cũng quên, chỉ có thể ngơ ngác nhìn .

      "Tiểu cơm nắm, em xem có phải đối với em quá tốt rồi ? Cho nên em quên kết cục làm tức giận là cái gì?" Hắc Viêm Triệt cúi người mập mờ khẽ cắn lỗ tai xinh xắn mượt mà của , khiến cho run rẩy cũng làm tế bào toàn thân càng nhạy cảm hơn.

      Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn gò má hoàn mỹ của , chỉ thấy môi mỏng khêu gợi của khi đóng khi mở rất mê người, nhưng đáy mắt là phẫn nộ lạnh như băng làm cho sợ hãi phát run.

      "Sao chuyện? phải vừa nãy em có thể sao? , em muốn ly hôn với phải ?" Hắc Viêm Triệ nhìn bộ dáng bị dọa đến ngây ngốc tiếp tục dùng cái loại giọng mềm chuyện.

      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, nước mắt bắt đầu tích tụ.

      "Sao lại khóc? đáng thương." Hắc Viêm Triệt nghiêng đầu hôn nước mắt của , giống người đàn ông dịu dàng chu đáo. Chỉ là tay của lại thô bạo xé rách quần áo và quần lót của con cừu .

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn giật giật dám phản kháng, chỉ có thể phát ra tiếng ưm rất .

      " ngoan, xem ra em hiểu rồi." Hắc Viêm Triệt nhàng vỗ vỗ mặt , có cho có cơ hội chuẩn bị, động người cái chiếm giữ .

      "A...." Viên Cổn Cổn cau mày khóc ra.

      "Đừng khóc, mới vừa bắt đầu mà thôi." Hắc Viêm Triệt hôn hôn môi của , lộ ra chút tươi cười gần như tàn khốc.
      Last edited: 4/1/15
      Andrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 140: Mình phải dẫn bạn chạy trốn!

      Edit : babynhox

      "Hu hu... ... muốn..."

      Trong phòng ngủ chính của nhà họ Hắc truyền ra tiếng thở gấp mập mờ và tiếng rên rỉ mềm mại đáng , Viên Cổn Cổn nức nở cầu xin tha thứ, nhiều ngày như vậy, buông tha ngày nào, mỗi lần đều làm đến mê man mới thôi, sau khi mê man ôm vào phòng tắm tắm rửa cho , chờ tỉnh lại, đúc ăn cơm, sau đó lại 'làm' ngừng nghĩ ... Rất quá đáng, là chính ngoại tình còn lời tổn thương người khác, bây giờ còn như vậy, rất quá đáng...

      Mắt tím lạnh lùng của Hắc Viêm Triệt gắt gao nhìn chằm chằm dưới người, khuôn mặt nhắn ửng hồng, hơi hơi nấc khẽ, tiếng vốn ngọt ngào cộng thêm khóc nức nở, làm cho giọng của càng khiến cho người ta phạm tội hơn. Đúng, là trừng phạt , giận làm cho lo lắng, giận lại dễ dàng ra miệng từ ly hôn như vậy, giận ở cùng với lâu như vậy còn chưa hiểu . chỉ có , cũng chỉ muốn , nhưng sao?

      "Hu hu...Đừng như vậy, hu hu... Triệt..."

      Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp hô , nhưng người đàn ông người lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ phát huy 'thú tính' nguyên thủy nhất của . vốn phải người bình thường, 'dòng máu đặc biệt' làm
      bất cứ mặt nào cũng khác hẳn với người thường, còn 'làm' như vậy chết, khi nào Triệt nóng nảy xuất chứ....Triệt lạnh lùng là khủng khiếp.

      "Tốt nhất là em nên câm miệng, đừng y y nha nha nữa, vậy chỉ làm cho kết cục của em càng thê thảm." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nhắc nhở.

      "Hu hu.... Em sai rồi, em sai rồi, lần sau em dám nữa, hu hu..."

      Viên Cổn Cổn lặp lại câu nhiều nhất trong mấy ngày nay, dám nữa.

      "Chậm, cho em cơ hội, em quên sao?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục va chạm vào chỗ mềm mại riêng tư, lửa nóng trong thân thể và giọng lạnh như băng hình thành đối lập ràng.

      Viên Cổn Cổn vừa ủy khuất vừa rên khổ sở, hu hu... Vì sao Triệt nóng nảy còn chưa xuất , tuy thích rống người nhưng là có nhẫn tâm như Triệt lạnh lùng.

      Hắc Viên Triệt liếc mắt dưới người mình sắp chịu nổi, cúi đầu hôn cái miệng nhắn trắng noãn, nhàng mút vào, vẫn tiến hành "việc vận động"...

      biết qua bao lâu, Hắc Viêm Triệt kìm chặt mông tròn vểnh cao của Viên Cổn Cổn, để ý "cầu xin" dùng sức làm vài cái "tấn công" cuối cùng, sau đó mặc cho mầm móng cao quý của mình chảy vào trong cơ thể .

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn hừ tiếng, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, lại lần nữa nghênh đón cao trào mà bản thân cũng nhớ là lần thứ mấy.

      Hắc Viêm Triệt rời khỏi cơ thể , nhìn nhóc dưới người mơ mơ màng màng tiến vào mê man, cúi người nhàn nhạt ở bên tai "Nhớ kỹ! Đừng để nghe hai từ ly hôn từ trong miệng em ra nửa, nếu ....chắc là em biết kết cục gì rồi."

      Viên Cổn Cổn ủy khuất rơi nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

      " chuyện." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      " , dám nữa rồi." Viên Cổn Cổn yếu ớt .

      Hắc Viêm Triệt hôn lên nước mắt , đắp chăn cho xong đứng dậy vào phòng tắm, để lại quả cầu mệt mỏi ngủ nhúc nhích.

      10 giờ sáng.

      "Tiểu cơm nắm, thức dậy." Hắc Viêm Triệt mặc áo ngủ màu đen, vỗ Viên Cổn Cổn ngủ say, giọng kêu.

      "Đừng, đừng mà, hu hu..." Viên Cổn Cổn lo lắng nức nở, hình như mơ thấy chuyện đáng sợ.

      Hắc Viêm Triệt nghe thấy thầm, hơi hơi cau cái trán hoàn mỹ, trong lòng khỏi xẹt qua tia đau lòng, có phải là hơi quá đáng rồi ? Cho dù là muốn trừng phạt , để nhớ kỹ lần dạy dỗ này, có phải là làm quá mức rồi .... Dù sao cũng là người bình thường, nhưng uống máu của , mảnh mai như vậy chứ? Mắt thấy quả cầu còn ngủ say sắp khóc ra, Hắc Viêm Triệt vội vàng ôm vào trong ngực, nhàng dỗ dành.

      "Hư, đừng sợ, làm, đừng khóc."

      Tuy thích nhìn bộ dáng mím môi nước mắt lưng tròng của , nhưng có nghĩa là xấu xa đến mức vì vậy mà làm khóc, rất giỏi gây rối, chỉ hội gặp rắc rối hơn nữa còn giỏi khiêu chiến ranh giới của hơn, càng làm cho bất đắc dĩ chính là, mỗi lần làm tức giận bị trừng phạt, đến cuối cùng bản thân vẫn mơ mơ màng màng biết là làm sai chỗ nào, có đôi khi biết nên làm sao với mới tốt, bao nhiêu, quan tâm đến bao nhiêu, hoàn toàn cảm nhận được...

      Viên Cổn Cổn ở trong vòng tay ấm áp của , lo lắng giật giật vài cái lại nhanh chóng ngủ say.

      Hắc Viêm Triệt thở dài, ấn xuống trán nụ hôn, đứng dậy thay quần áo, thôi, hôm nay để ở nhà nghỉ ngơi, làm xong việc trở về sớm chút được.

      ồn ào.... Viên Cổn Cổn bị tiếng nhạc đánh thức, híp mắt, mơ mơ màng màng vươn tay tìm kiếm di động của , sờ soạng rất lâu mới đụng đến, bấm nút nghe, mơ màng "Alo?"

      "Alo, là Cổn Cổn sao?" Tiếng mềm mại của Long Tịch Bảo từ trong điện thoại truyền đến.

      Viên Cổn Cổn chớp chớp mắt to, vừa nghe là tiếng của Long Tịch Bảo, lập tức ủy khuất nghẹn ngào .

      "Hu hu... Bảo Bảo."

      "Hư, đừng khóc, bạn sao chứ?" Long Tịch Bảo dịu dàng an ủi.

      " có gì là có gì, nhưng là cách cái chết còn kém bước." Viên Cổn Cổn rất thành báo cáo tình hình tại.

      Choáng váng, là bị đánh bại, quả nhiên tài năng chọc cười của là trời sinh, coi như là loại 'thiên phú' tệ, Long Tịch Bảo nhịn được cười rộ lên.

      "Ngoan Cổn Cổn đừng khóc, bạn hãy nghe mình , bây giờ bạn phải ngoan ngoãn nghe lời Hắc ác ma, đừng luôn chọc giận ấy, dỗ ấy vui vẻ, biết ?"

      Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, hiểu hỏi "Vì sao?"

      "Mình muốn dẫn bạn chạy trốn, rời khỏi bọn họ, làm cho bọn họ lo lắng sốt ruột, bằng bọn họ đều xem chúng ta là người dễ khi dễ." Long Tịch Bảo căm giận .

      "Chạy trốn? được, nếu bị Triệt bắt nhất định mình chết." Viên Cổn Cổn sợ tới mức lắc đầu ngay.
      Last edited: 6/1/15
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :