1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại] Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình của Báo vương - Viên Cổn Cổn
      Chương 125: Phạt roi?

      Edit : babynhox

      Long Tịch Bảo nhìn Hắc Viêm Triệt bằng vẻ mặt sùng bái, tiểu cơm nắm? ngờ đấy Hắc, đúng là cao thủ đặt tên riêng, rất thích hơi, lại rất đáng , siêu cấp xứng với Viên Cổn Cổn .

      Mà Viên Cổn Cổn nhận được lệnh, chậm rãi đứng dậy, vẫn cầm lấy vành tai, dám ngẩng đầu.

      "Ngẩng đầu." Ác ma mang cánh thiên sứ hỏi.

      "... muốn." Viên Cổn Cổn giọng ngập ngừng.

      " , ngẩng đầu." Hắc Viêm Triệt ra vẻ 'rất kiên nhẫn' .

      Viên Cổn Cổn thể ngẩng đầu sợ hãi nhìn .

      Hắc Viêm Triệt nhìn thấy gò má non mềm của bị người ta tát tay sưng đỏ lên, hơi híp mắt lại, gì.

      Có sát khí! Long Tịch Bảo nhìn xung quanh trái phải chút, căng thẳng đến lông tơ cũng dựng đứng.

      "Còn có chỗ nào?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi, giống như ' có tức giận'.

      "Hả? Cái gì vậy?" Cơm nắm nào đó còn ở tình hình.

      Long Tịch Bảo nhịn được bái phục nhìn Viên Cổn Cổn, đồng bào được lắm...Công lực giả ngu còn cao hơn mình nửa đấy.

      "Vết thương!" Giọng của Hắc Viêm Triệt hơi nhấp nhô, hơi giống vẻ sắp 'bùng nổ'.

      "Hả?A... này sao." Cơm nắm nào đó rất dũng cảm vén váy dài lên, lộ ra thịt trắng bóng và đầu gối trầy da.

      Long Tịch Bảo lấy tay che hai mắt của mình, đành lòng lại nhìn xuống, trời ạ, đứa này sao lại thành như vậy... . Vậy phải là muốn chết sao?

      Hắc Viêm Triệt hít sâu hơi, kéo ra tươi cười tà mị như hoa, khẽ "Tốt lắm, tiểu cơm nắm, tán thưởng em."

      Viên Cổn Cổn lạnh run cái, dám lời nào.

      Hắc Viêm Triệt chặn ngang ôm lấy cơm nắm nào đó, cũng quay đầu lại mà "Em Tịch Bảo, cám ơn em, tôi nợ em lần, lần sau nếu Hiên và Bác đuổi giết em, tôi đến cứu em."

      Long Tịch Bảo vội vàng hưng phấn chui ra từ sau lưng song bào thai, la lớn "Có phải ? lời phải giữ lời đấy."

      Song bào thai nhìn Long Tịch Bảo, hẹn mà cùng nở nụ cười...Nham hiểm...

      Long Tịch Bảo rụt rụt cổ, giọng meo meo " cần, em ngoan, làm cho bọn họ có lý do đuổi giết em."

      "Tốt lắm, có giác ngộ có tiến bộ, đứa bé ngoan." Long Tịch Bác hài lòng sờ sờ tóc người nào đó, cười đến rất nham hiểm....

      Long Tịch Bảo cười gượn hai tiếng, gì.

      "Bàng Đô Đô." Sau khi Hắc ác ma rồi cha Cổn mở miệng.

      "Ở đây, ông xã đại nhân, có gì dặn dò? Khát sao? Đói bụng sao? Mệt mỏi sao? Muốn ngủ sao?" Bàng Đô Đô cười tủm tỉm trả lời, đáng đến giống như phụ nữ từng sinh con, đương nhiên... Đối với chuyện lần này cũng hề hối hận.

      "Về nhà." Viên Tịnh Lưu hít sâu hơi, nhàn nhạt phun ra hai chữ, sau đó dắt tay bà lập tức ra khỏi văn phòng của song bào thai.

      A... Long Tịch Bảo lắc lắc đầu, bác trai chính là ngọn núi băng, tiểu Cổn Cổn đáng thương, lúc có cha là núi băng, sau khi lớn lên có ông xã biến thái, số mạng khổ...

      *******************************

      Nhà lớn họ Hắc, phòng khách

      Viên Cổn Cổn nhìn nét mặt của quản gia Bạch và mọi người, lại nhìn nhìn Á Tư quỳ mặt đất, nuốt nuốt nước miếng, nhìn vẻ mặt biểu cảm của Hắc Viêm Triệt, giọng ngập ngừng "Triệt...Sao Á phải quỳ..."

      Hắc Viêm Triệt cười lạnh chút, chống lại mắt to sợ hãi của "Em ?"

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, dè dặt cẩn thận lắc đầu.

      "Em biết?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

      "... biết."

      "Vậy chờ chút rồi em biết, vú Bạch, lấy lại." Hắc Viêm Triệt để ý nửa, nhìn ra lệnh cho quản gia Bạch ở cách đó xa.

      "Thiếu gia..." Quản gia Bạch nhìn Á Tư, hơi đành lòng muốn đỡ lời.

      "Lấy lại." Hắc Viêm Triệt cắt ngang câu dưới của bà, trong giọng là uy nghiêm vương giả cho chống cự.

      Quản gia Bạch thể lấy hộp gấm màu bạc từng bước lại gần .

      Rốt cuộc Viên Cổn Cổn cũng thấy thứ bên trong, đó là cái roi dài màu trắng, phản xạ ra ánh sáng trắng từ chiếc hộp gấm tinh xảo, nhìn như rất là cao quý, nhưng mà.... Vật như vậy xuất tại ở đây là đơn giản là đồ sưu tầm.

      "Triệt..." Viên Cổn Cổn giọng kêu tên Hắc Viêm Triệt, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.

      Hắc Viêm Triệt cũng để ý đến , lấy roi dài từ hộp gấm ra nhìn Á Tư quỳ đất, nhàn nhạt hỏi "Á Tư, tôi là ai?"

      "Chủ nhân." Á Tư cúi đầu giọng điệu kiên định.

      " tự nguyện theo tôi, tôi đây lập ra quy củ phải tuân theo, nếu như thể tuân theo hậu quả là cái gì rất ràng, hôm nay, nếu thừa nhận tôi, muốn rời khỏi tôi thả , động cọng lông tơ của , bằng nhận phạt roi, tự chọn." Hắc Viêm Triệt gằn từng tiếng , giọng điệu bình thản, chưa hề nhấp nhô..Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      "Xin chủ nhân trách phạt." Á Tư cần nghĩ liền đáp.

      Hắc Viêm Triệt nhiều, vung tay lên, chỉ nghe thấy 'Bốp' tiếng, từ vai trái cho đến bên hông phải lập tức xuất vết roi màu đỏ, cảm giác nóng bỏng mang theo đau đớn lan tỏa đến, Á Tư chịu đựng lên tiếng, nhìn kỹ lại, vết thương chừng ngón tay cái hình cung, cũng có xướt da, lại có thể nhìn thầy mờ mờ nhiều vết máu, hình dạng vết thương là tính chất đặc biệt của roi vảy, Hắc Viêm Triệt khống chế độ mạnh yếu và khoảng cách, chỉ dùng 4 phần sức, mũi roi xẹt qua sống lưng của ta, roi như vậy, nếu càng tới gần thân thể người, sử dụng hết sức, da thịt cũng bị roi vảy kéo xuống...

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, bị dọa đến đứng ngây tại chỗ, tuy biết ở đây có tồn tại phạt roi, cũng từng nhiều lần bị uy hiếp muốn phạt roi, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, vết máu và tiếng bùm bùm vang dội ngừng kích thích ánh mắt và lỗ tai của , làm cho ngây dại...
      Andrena thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 126: Thiên vị!


      Edit : babynhox.


      Hắc Viêm Triệt tiếp tục vung roi dài tay, hai tay của Á Tư nắm thành quyền, ngay cả khớp ngón tay cũng hơi hơi trắng bệch, đau đớn khiến cho mồ hôi lạnh của ta chảy ròng, lại cắn chặt răng phát ra tiếng gì.


      Viên Cổn Cổn phản ứng kịp, vội vàng kéo lấy tay của Hắc Viêm Triệt, khóc "Đừng đánh, Triệt..."


      Hắc Viêm Triệt cho cái mắt lạnh, bỏ tay ra tiếp tục động tác vừa rồi.


      Viên Cổn Cổn quỳ gối bên chân , ôm chân dài thon dài của lớn tiếng cầu xin "Đừng đánh, đánh chết Á, van xin ..."


      Hắc Viêm Triệt dừng tay, lạnh lùng "Tránh ra, đợi lát liền đến lượt em."


      Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngơ ngác nhìn .


      Hắc Viêm Triệt lại nâng tay lên lần nửa, roi dài lại vẽ ra độ cong sắc bén giữa trung.


      Viên Cổn Cổn nhìn sống lưng loang lỗ đầy vết máu của Á Tư và roi dài ngừng vung lên kia, cắn cắn môi dưới nhắm mắt lại chắn đến sau lưng Á Tư, mắt thấy roi vung
      đến, Á Tư nhanh nhẹn kéo vào lồng ngực, cánh tay chặn lấy roi này.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bọn họ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lại làm người xung quanh cực kỳ lo lắng.

      “Hu hu… Đừng đánh, đừng…” Viên Cổn Cổn vùng ra khỏi ngực Á Tư, che chắn sau lưng ta.

      “Thế nào? Em ngứa da rồi?” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn khóc lắc đầu, khóc thành tiếng.

      “Thiếu gia…” Quản gia Bạch nhìn roi dài trong tay , giọng gọi, sợ ra tay .

      Hắc Viêm Triệt vung roi, Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, chỉ có thể che mặt và đợi đau đớn đến, chỉ là đau đớn mong đợi kia cũng đến, chỉ cảm thấy đến có cái gì đó làm toàn thân của , cúi đầu nhìn nhìn đều quay tròn, ra là cây roi, biết dùng cách gì mà có thể làm cho roi quấn quanh người cảm thấy đau đớn, ngẩng đầu nhìn , có chút ủy khuất.

      Hắc Viêm Triệt qua khiêng lên vai, câu liền lên lầu.

      Quản gia Bạch thở dài nhõm hơi, cuối cùng cũng thương tiếc .

      cảm giác thế nào?” Nhã Tư đến bên cạnh Á Tư, đỡ ta lên.

      chữ, thích…” Á Tư cười cười, lập tức nhíu mày.

      Nhã Tư nhìn nhìn ta, lựa chọn để ý ta nữa.

      “Thiếu gia xuống tay độc ác, mau bôi thuốc .” Quản gia Bạch nhàn nhạt .

      “Cũng phải là mỗi roi đều ác độc, roi lúc Cổn Cổn chạy đến gần như là gãi ngứa, thiên vị.” Á Tư cười lắc lắc đầu…

      “Lời thừa…” Mọi người trăm miệng lời , có thể thiên vị sao…

      Phòng ngủ chính nhà họ Hắc…

      “Hu hu… Em sợ rồi, thiếu gia, ông xã, Triệt, đừng đánh em…” Viên Cổn Cổn bị roi dài trói thành bánh chưng rồi bị ném lên giường, đáng thương tội nghiệp khóc.

      “Tốc độ nhận sai rất nhanh, tốc độ phạm sai còn nhanh hơn.” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng .

      “Nhưng em cũng biết hôm nay mẹ đến đây dẫn em ra ngoài mà.” Viên Cổn Cổn dè dặt cẩn thận nhìn , giọng thầm.

      như vậy là hiểu lầm em hả?”

      “Em có ý này, em muốn là em phải cố ý.”

      có lần nào là em cố ý, nhưng mỗi lần em đều coi lời của như gió thổi bên tai.” Hắc Viêm Triệt đến bên giường, kéo roi dài người ra.

      phải, là em muốn ra ngoài, em thấy bộ dáng của mẹ hình như là vui nên mới ra ngoài với mẹ, .” Có được tự do, Viên Cổn Cổn ngồi xổm ở giường giải thích.

      “Cho nên em liền tự ý ra ngoài, xem lời của như đánh rắm?” Hắc Viêm Triệt cười lạnh chút, mặt hoàn mỹ tràn đầy tức giận.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, dám lời nào, ngay cả lời như đánh rắm cũng ra, liền chứng minh bị tức .

      “Nếu như hôm nay em gặp được Long Tịch Bảo em định làm sao? Bị bọn họ bắt kết cục gì, em biết ? từng với em bao nhiêu lần rồi, thông minh cũng quan trọng, nhưng phải an phận, thông minh cũng cần nhanh nhưng phải nghe lời, em có từng để ở trong lòng ? Có phải chỉ cần là được em liền muốn làm ? Muốn khiêu chiến giới hạn của có phải hay ?” Hắc Viêm Triệt hơi kích động vung tay lên, “Bốp” tiếng rơi xuống chăn cách Viên Cổn Cổn mấy milimet, gần như là lập tức, chăn bị thủng vết rách dài, lông chim bên trong bay xuống theo roi.

      Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, “bịch” liền nhảy xuống giường, trốn vào trong tủ treo quần áo, hu hu thút thít.

      ra.” Hắc Viêm Triệt nhìn động tác buồn cười của , lạnh nhạt .

      “Hu hu, em biết sai rồi, đừng đánh em.” Viên Cổn Cổn truyền ra tiếng khóc nức nở từ trong tủ quần áo.

      ra, đừng để lần thứ ba.” Giọng điệu của Hắc Viêm Triệt vẫn lạnh nhạt.

      Viên Cổn Cổn đẩy cửa tủ quần áo ra, núp ở góc dùng quần áo che mình lại, hai mắt trắng đen ràng ướt đẫm nước mắt, sợ hãi nhìn ông xã của mình nổi cơn thịnh nộ.

      Hắc Viêm Triệt vứt bỏ roi tay, kéo ra ngoài, nhàn nhạt : “Em nhớ kỹ, Á Tư là vì em mới bị phạt, nếu muốn bởi vì mình mà làm cho người bên cạnh gặp chuyện ngoan chút, hiểu?”

      Viên Cổn Cổn dùng sức gật đầu, mắt tất cả đều là nước mắt.

      Hắc Viêm Triệt lau vết nước mặt , mắt tím chớp nhìn , hơi bất đắc dĩ.

      ra… Á có sai, đều là em tốt, là em muốn ăn bánh ngọt, ấy mới mua cho em, trước khi ấy có với em thể ra ngoài, là em nghe lời, em nghĩ, dù sao chỉ là ăn cơm trưa, trở lại rất nhanh, em biết… biết xảy ra chuyện như vậy… Hu hu… Bọn họ giữ tay em và mẹ buông, còn đánh em, em rất sợ… Hu hu… Em còn chưa muốn chết, em còn muốn sinh cục cưng đấy…” Viên Cổn Cổn ôm cổ lớn tiếng khóc lên.
      Last edited: 25/12/14
      Andrena thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 127: Máu lạnh tàn nhẫn!

      Edit : babynhox

      "Còn biết sợ?" Hắc Viêm Triệt ôm lấy nàng đến cạnh giường ngồi xuống.

      "Đương nhiên sợ, có ở bên cạnh đương nhiên là em sợ." Viên Cổn Cổn ngừng cọ xát lên người , giống như con mèo làm nũng.

      " cho em biết, nếu hôm nay em bị bắt , kết cục rất có thể là bị hủy gương mặt, bị luân phiên cưỡng bức, bị nhốt, muốn chết cũng chết được, bọn họ nhổ từng ngón tay của em, khâu miệng em lại, cắt bỏ lỗ tai, dùng than nóng xông lên đầu em, cho em ăn cơm, cũng cho em tắm rửa." Hắc Viêm Triệt kéo tay ra, nhìn vào mắt , gằn từng tiếng .

      Viên Cổn Cổn sững sờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch nên lời.

      "Còn dám nghe lời nửa ?" Hắc Viêm Triệt bóp chặt mặt , lạnh nhạt .

      "Hu hu..." Viên Cổn Cổn khóc ra thành tiếng, khuôn mặt nhắn tái nhợt, rất ràng là bị dọa.

      Hắc Viêm Triệt đặt lên giường, phủ lên thân thể của , "Đừng tưởng rằng mọi người bên cạnh thương em liền đại biểu thế giới này có người xấu, còn nhiều chuyện trong bóng tối mà em gặp phải, mà căn bản là em dám nghĩ, nếu gặp phải, em cho là em khóc đừng liền được sao?"

      Viên Cổn Cổn nhìn , cắn chặt môi dưới.

      "Nếu muốn bị thương liền ngoan ngoãn đứng ở bên người , còn nghe lời liền cần em nữa." Hắc Viêm Triệt nắm cằm của , để cắn môi của mình.

      Viên Cổn Cổn nhíu mày, nước mắt lại vận sức chờ phát động.

      Hắc Viêm Triệt hôn môi của , mỗi lần thấy cần em mà lộ ra nét mặt ủy khuất như vậy, liền cảm thấy tâm trạng rất tốt, mặc kệ đối

      là ỷ lại hay là , ít nhất là muốn rời khỏi .

      “Ưm…” Viên Cổn Cổn sửng sốt, lập tức ngoan ngoãn bắt đầu cố gắng đáp lại nụ hôn nóng bỏng của .

      Sau khi kết thúc nụ hôn, Viên Cổn Cổn bị hôn đến choáng váng, ngây ngẩn nhìn người đàn ông người mình, vẻ mặt rất là thà.

      Hắc Viêm Triệt cắn cắn môi của , nhàn nhạt “Muốn đứa ?”

      “Dạ.” Viên Cổn Cổn thành gật đầu.

      Hắc Viêm Triệt thể hiểu nổi, bản thân chính là đứa tại sao lại muốn có đứa như vậy, nếu sinh ra đứa di truyền IQ của …Con cũng sao, nếu là con trai, vậy chính là cả đời bị hủy, nhưng mà, cực kỳ thích quá trình sáng tạo ra đứa này.

      cho làm được nửa khóc kêu muốn.”

      Viên Cổn Cổn đỏ mặt, biết nên cái gì.

      “Có nghe thấy ?” Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm.

      “Hôm nay cũng làm sao? Ngày hôm qua làm nhiều lần rồi.” Viên Cổn Cổn giọng .

      “Ngày hôm qua em ăn bánh ngọt vậy hôm nay ăn nữa?” Hắc Viêm Triệt câu đầu tiên liền làm người nào đó suy sụp.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, hơi ủy khuất “Nhưng vì sao mỗi ngày đều làm mà em cũng có cục cưng?”

      “Vậy chứng minh là còn chưa đủ cố gắng.” xong, người nào đó bắt đầu giở trò.

      “Ưm…Đừng để lại dấu, bị thấy…” Viên Cổn Cổn giọng kháng nghị.

      “Đừng dài dòng, làm tình cũng yên phận.” Hắc Viêm Triệt cho cái mắt lạnh, tức giận .

      “…”

      “Xét theo biểu hôm nay của em, đêm nay em đừng ngủ, giúp tiêu diệt lửa giận còn lại, nếu phối hợp tốt suy nghĩ tạm tha cho em, bằng đêm mai em cũng đừng ngủ.”

      “A? Đừng…”

      Ban đêm tươi đẹp kéo dài, cũng chính là lúc tiến hành vận động nóng bỏng vợ chồng.

      Buổi chiều hôm sau, người đàn ông xem như là xuất sắc vào kho hàng hoang, còn có ba bao tải to màu trắng, người đàn ông tiến lên mở bao tải to ra, lộ ra 3 gương mặt khác nhau, hai nam nữ.

      “Các người là ai? Muốn làm cái gì?” người đàn ông trong bao tải run giọng hỏi, chẳng qua có ai để ý đến .

      “Mạnh Ký Dao, tôi cho cơ hội, xem ra quý trọng.” chuyện là người đàn ông tóc trắng mắt tím, khuôn mặt hoàn mỹ phối thân thể thon dài, giống như tác phẩm kiệt xuất nhất của ông trời.

      “Ha ha, em chiếm được người khác cũng đừng mong có được, em muốn ta chết, muốn ta phải nhận hết tra tấn, ngày hôm qua là ta may mắn, có biết em chuẩn bị bao nhiêu ‘thứ tốt’ cho ta ? Em chuẩn bị cho ta 10 gã đàn ông khỏe mạnh, đùa bỡn, chà đạp ta, chuẩn bị cây đao sắc bén, kẹp gắp than nóng, roi tẩm nước tiêu ớt nóng, còn có rất nhiều rất nhiều, ta tới, là đáng tiếc…” Vẻ mặt Mạnh Ký Dao khác gì kẽ điên.

      “Tốt lắm, vậy liền tự hưởng thụ chút đãi ngộ này , Nhã Tư, tìm cho Mạnh tiểu thư 10 gã đàn ông khỏe mạnh cùng chơi đùa với ta, đừng quên mang đến cây đao sắc bén, còn có kẹp gắp than nóng, roi tẩm nước tiêu ớt nóng, dùng đao rạch mặt ta, kẹp gắp than nóng ủi lên đầu ta, tiếp tục dùng roi xé căng da thịt, sau đó ném ta trở về chỗ của Daniel, cho ta biết, mặc kệ ta như thế nào nhưng dung túng người tình của ta đụng đến người phụ nữ của tôi chính là loại kết cục này, còn có lần sau, người chết chính là ta.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt , môi mỏng khi đóng khi mở, phun ra mệnh lệnh tàn nhẫn vô tình nhất.

      “Dạ.” Nhã Tư khom lưng, xoay người ra ngoài.

      “Hai người còn lại, chặt đứt tay chân của bọn họ rồi dùng máy xay thịt xay vụn ra bắt bọn họ ăn hết, sau đó ném trả cho Daniel, nhớ kỹ, giữ mạng bọn họ, được giết chết.” Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn hai người đàn ông run rẩy bên cạnh, cười lạnh .

      “Dạ, chủ nhân.”

      “Sau khi xử lý xong tắm sạch , lúc trở về được có mùi máu tươi.” Hắc Viêm Triệt dặn dò xong câu cuối cùng xoay người tao nhã ra khỏi kho hàng hoang, đối với tiếng kêu thảm thiết phía sau là mắt điếc tai ngơ, ai cũng thể làm hại nhóc béo của .

      Nhà lớn họ Long

      Long Tịch Bảo nhàm chán nhìn sắc trời u ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết rất kém, sét đánh liền thôi, còn đổ mưa, đổ mưa liền thôi nhưng lại là mưa đá… Nhìn Viên Cổn Cổn cũng ngây ngốc ở bên cạnh, lấy viên kẹo sữa quăng vào trong miệng, đúng vậy, buổi sáng hôm nay Hắc ác ma ném tâm can bảo bối của tới nhà họ Long, làm cho tiểu Cổn Cổn đáng thương và ấy có bạn, sợ nhàm chán, thực ra là sợ lại trốn gây rối. Sau đó ‘làm việc’, ai biết làm gì chuyện ‘tàn nhẫn’ gì, và song bào thai đều giống nhau, đều là ‘xấu xa phóng túng’.
      Last edited: 26/12/14
      Andrena thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 128: Có cần tìm giúp em ?

      Edit : babynhox

      Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt to tròn, có chút ai oán "Ông trời vì mình mà rơi nước mắt..."

      Long Tịch Bảo cười ra tiếng, lớn "Làm ơn, trời mưa phải là ông trời khóc, mà là tiểu."

      Viên Cổn Cổn quay đầu cho ấy ánh mắt bạn rất quá trớn, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, lát sau, lại hơi bi thương "Bạn xem, sét đánh là vì tức giận cho mình."

      Long Tịch Bảo lại nhịn được cười ra tiếng, nghịch ngợm "Làm ơn lần nửa, đó là ông trời cẩn thận thả cái rắm."

      Viên Cổn Cổn quay đầu nhìn nhìn ấy, vui bẹt bẹt miệng, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ... lát sau, hơi vui mừng đến "Rơi mưa đá là vì ông trời muốn giúp mình dọa người đàn ông đáng giận kia."

      Long Tịch Bảo vẫn nhịn được cười "Làm ơn thứ N+1, rơi mưa đá là vì ông trời đại tiện."

      Cuối cùng Viên Cổn Cổn nhịn được quay đầu hung dữ nhìn người nào đó cười vui vẻ "Bạn cho là ông trời thể khống chế đại tiểu tiện sao?"

      Long Tịch Bảo vội vàng trịnh trọng nhìn Viên Cổn Cổn tức giận, "Cổn Cổn, mọi người có 3 cái gấp, đương nhiên là ông trời cũng có, sao bạn có thể kỳ thị chủng tộc chứ!"

      Viên Cổn Cổn vểnh môi nhìn ấy "Bạn đáng ghét, phối hợp mình chút nào."

      "Ôi, như thế nào nhiều lắm cũng chỉ bị đánh hai cái, sao ấy nở làm bạn bị thương, giống như mình, gần như là từ liền bị đánh tới lớn" Long Tịch Bảo meo meo .

      Viên Cổn Cổn bày ra khuôn mặt nhắn đau khổ, phản bác đến "Bọn họ có bắt bạn quỳ ván giặt đồ ?"

      "Cắt, ván giặt đồ tính là cái gì, miếng ván máy móc trong máy tính mình cũng từng quỳ." Long Tịch Bảo nhìn Viên Cổn Cổn bằng vẻ mặt bạn lạc hậu.

      Viên Cổn Cổn run lên cái đồng tình nhìn Long Tịch Vảo, song bào thai đáng sợ...

      Long Tịch Bảo cũng mở miệng hỏ " ấy có uy hiếp bạn, nếu bạn thỏa hiệp liền mạnh mẽ chiếm đoạt bạn ?"

      "Bình thường ấy uy hiếp mà là trực tiếp mạnh mẽ chiếm đoạt, sau đó chờ mình cầu xin tha thứ cũng buông tha." Viên Cổn Cổn nghĩ chút thành trả lời.

      Long Tịch Bảo run cái, chậc chậc, Hắc ác ma khủng bố...

      "Vậy bọn họ có đánh bạn...ở chỗ đó ?" Viên Cổn Cổn tiếp tục hỏi, hơi hơi đỏ mắt.

      "Chỗ nào?"

      "Chính là... Cái chỗ tròn tròn ở giữa có khe hở."

      "Hiểu, cái mông, bọn họ chỉ từng đánh mà còn từng đánh trước mặt tất cả người hầu." Bộ dáng Long Tịch Bảo tức giận, giọng .

      Choáng váng, rất tuyệt tình, chút mặt mũi cũng cho, song bào thai hơi quá đáng. Viên Cổn Cổn đồng tình nhìn Long Tịch Bảo.

      " ấy có hở tí liền dùng ngón tay gõ đầu bạn ?" Long Tịch Bảo hỏi.

      "." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu.

      "Vậy tốt lắm a, cũng phải là quá bạo lực." Long Tịch Bảo hâm mộ nhìn .

      " ấy trực tiếp lấy tay đánh."

      "... ..."

      Hai người liếc nhau, hẹn mà cùng thở dài, người tám lạng kẻ nửa cân, bọn họ quả nhiên là bạn tốt, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, là kẻ cướp cùng thuyền.

      "Nhưng phải Hiên rất dịu dàng sao? như vậy, nếu Bác phát giận Hiên nhất định che chở cho bạn, nhưng Triệt..." Viên Cổn Cổn cúi đầu vì bản thân mà mặc niệm, tính cách của hai người nhà người ta người là dịu dàng quan tâm, người nóng nảy hung tàn, như vậy ít nhất còn có lúc dịu dàng... Nhưng Hắc Viêm Triệt là nóng nảy hung tàn, trầm lạnh lùng, vì sao...

      "Ha ha, bạn cảm thấy Hiên rất dịu dàng sao?" Long Tịch Bảo cười hỏi.

      "Đúng vậy, vừa dịu dàng vừa nho nhã." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, cực kỳ hâm mộ, lúc trước giấc mộng của chính là gả cho người đàn ông như vậy, nhưng cuối cùng...

      "Đúng, sai, vừa dịu dàng vừa nho nhã, nhưng điều kiện quyết định đầu tiên là lúc ấy nổi cáu, nếu ấy nổi giận lên, nhất định là đáng sợ hơn Bác." Long Tịch Bảo lấy viên kẹo sữa từ bàn lên ném vào trong miệng.

      "Nhưng cũng có lúc ấy dịu dàng, phải sao?" Viên Cổn Cổn uống ngụm chocolate nóng, giọng .

      "Đúng, nhưng bạn có nghĩ tới , nếu hai người đàn ông cùng nổi giận mình phải làm sao bây giờ, tuy tính tình Triệt tốt, con người cũng lập dị, ham muốn chiếm hữu cao, nham hiểm lại nóng nảy, nhưng mặc kệ như thế nào, bạn chỉ cần ứng phó mình ấy, còn mình, Bác tàn nhẫn lạnh lùng Hiên phúc hắc trầm, lúc Hiên bùng nổ hoàn hảo, khi ấy phát nổ, mình chết nhanh hơn ai khác." Long Tịch Bảo meo meo .

      "Nghe qua dường như là bạn tương đối nguy hiểm hơn." Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ sau đó kết luận.

      "Cổn Cổn, chẳng lẽ bạn cảm thấy mình và bọn họ như vậy là đúng sao?" Long Tịch Bảo giọng hỏi.

      " đúng? Có cái gì đúng?" Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt to tròn, hiểu nhìn ấy.

      "Hai người đàn ông, , bạn cho rằng đây là bình thường?" Long Tịch Bảo cười khẽ, uống ngụm cappuccino.

      "Chỉ cần bạn thích liền có gì thể, mình cảm thấy mọi chuyện thế giới có gì là đúng hay , chỉ là xem chính bạn nghĩ như thế nào, cho rằng có đáng giá hay , mình cảm thấy bạn và Hiên Bác đều rất xứng đôi, tốt lắm mà." Viên Cổn Cổn nghiêm túc phát biểu ý nghĩ của mình.

      Long Tịch Bảo nghĩ nghĩ, cười "Cảm ơn bạn, Cổn Cổn."

      "Cảm ơn cái gì?" Người nào đó còn ở trong trạng thái 'hỗn độn'

      Long Tịch Bảo lắc lắc đầu, véo véo gò má trắng nõn phúng phính của , giọng " có gì."

      " ra mình cũng rất muốn có người đàn ông dịu dàng dàng giống như Hiên." Viên Cổn Cổn hâm mộ nhìn Long Tịch Bảo.

      "Có cần tìm giúp em ?" giọng nam dễ nghe truyền đến, Viên Cổn Cổn sợ tới mức ôm lấy Long Tịch Bảo bên cạnh, vì sao... Vì sao mỗi lần đều đúng lúc như vậy... Trời ạ, con và ông có thù oán gì?

      ~~~
      Andrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 129: Gieo gió gặt bão!

      Edit : babynhox

      Hắc Viêm Triệt cười lạnh nhìn thiên hạ của mình ràng bị dọa, tốt lắm, ra lại có ý kiến lớn với như vậy, xem ra cần ' chuyện tốt' rồi.

      "Triệt..." Viên Cổn Cổn sợ hãi gọi tên của .

      "Bảo bối, thôi, chúng ta về nhà." Hắc Viêm Triệt 'dịu dàng' .

      "Em, em, hôm nay em muốn ở lại với Bảo Bảo..." từ từ cũng còn phát ra tiếng.

      " , về nhà." Hắc Viêm Triệt kéo ra tươi cười tuyệt mỹ như đóa hoa, giọng .

      "Dạ..." Viên Cổn Cổn chậm rãi tới bên cạnh Hắc Viêm Triệt, dè dặt cẩn thận nhìn .

      Hắc Viêm Triệt vươn tay tới liền bế tay, giống như bế đứa trẻ con.

      "Chúng ta , em Tịch Bảo 'đáng ', tạm biệt." Hắc Viêm Triệt cười nham hiểm cười.

      Long Tịch Bảo lạnh run cái, giọng "Tạm biệt, có rảnh dẫn Cổn Cổn đến chơi."

      "Cố gắng, nhưng nghĩ từ giờ đến sang năm ấy cũng rảnh." Người nào đó cười xong liền ôm theo tâm can bảo bối của , để lại Long Tịch Bảo yên lặng cầu nguyện cho Viên Cổn Cổn, chậc chậc, Cổn Cổn, bạn liền chấp nhận số mệnh , ngày đàng học sàng khôn, họa là từ trong miệng mà ra, chắc chắn bây giờ bạn có thể hiểu những lời này... Amen.

      Nhà lớn họ Hắc.

      Lúc Hắc Viêm Triệt có sắc mặt tốt ôm 'thỏ trắng ' yên phận về đến nhà, chút ngoài ý muốn nhìn thấy Khấu Lê Lạc buồn rầu hé răng ngồi ghế sô pha trong phòng khách, bên cạnh đương nhiên là Hắc Viêm Tước.

      "Mẹ Lê, cha Tước." Viên Cổn Cổn vui vẻ chào hỏi.

      "Ngoan." Khấu Lê Lạc kéo ra chút tươi cười, nhìn rất là cứng ngắc.

      "Trở về phòng." Hắc Viêm Triệt nhìn Viên Cổn Cổn, nhàn nhạt phun ra ba chữ.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, hơi đồng ý chu miệng "Vì sao?"

      Hắc Viêm Triệt chỉ nhìn , im lặng hé răng.

      "Em muốn ở lại với mẹ Lê." Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Khấu Lê Lạc, giọng meo meo.

      "Lặp lại lần nữa, trở về phòng." Hắc Viêm Triệt vẫn là giọng điệu nhàn nhạt như trước, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác áp bách trong vô hình.

      "Em..."

      "Còn nghe hiểu?" Hắc Viêm Triệt nhíu mày, rất ràng là kiên nhẫn rồi.

      Viên Cổn Cổn cắn môi, trở về phòng.

      Chờ sau khi bóng lưng biến mất ở phòng khách, Khấu Lê Lạc nhăn lông mày xinh đẹp lại, đôi mắt tím xinh đẹp chớp mắt nhìn Hắc Viêm Triệt, "Triệt nhi, con hơi quá đáng, cho dù Ký Dao làm chuyện đúng nhưng con có cần phải tàn nhẫn như vậy ."

      "Mẹ cảm thấy con tàn nhẫn?" Hắc Viêm Triệt ngồi lên ghế sô pha,vẻ mặt cho là đúng.

      "Chẳng lẽ đúng sao?"

      "Vậy chỉ có thể trách mẹ chọn sai chồng, nếu lúc trước mẹ chọn người dịu dàng thiện lương bây giờ có con trai như vậy, vấn đề di truyền, con cũng bất lực." Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn Hắc Viêm Tước, kéo khóe miệng lên.

      "Hắc Viêm Triệt!" Khấu Lê Lạc tức giận hô, ngón tay thon dài nắm lại thành quyền.

      "Con trai, con gây ?" Hắc Viêm Tước cười lạnh chút, biểu cảm tà mị lạnh lùng nghiêm nghị làm cho người ta bị ông hấp dẫn.

      "Chẳng qua là con muốn để cho ta nếm trải chút những gì ta muốn làm với Viên Cổn Cổn mà thành, rất tàn nhẫn sao? Đó đều là ta nghĩ ra chuẩn bị đối phó con dâu đáng của mẹ." Hắc Viêm Triệt bắt chéo hai chân thon dài, lười nhác dựa vào sô pha.

      Khấu Lê Lạc ngẩn người, biết nên cái gì.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bà, cũng gì.

      lúc sau, hốc mắt Khấu Lê Lạc đỏ ửng thào "Nhưng Cổn Cổn cũng có bị thương mà, con bé cũng đạt được mục đích, vì sao con thể tha cho con bé lần, còn phải tàn nhẫn như vậy..."

      "Mẹ thân mến, mẹ khẳng định con có buông tha ta sao? Con rồi có lần thứ hai, mẹ quên?" Giọng của Hắc Viêm Triệt lạnh xuống, lẳng lặng nhìn bà.

      "Hắc Viêm Triệt, chú ý thái độ của con." Hắc Viêm Tước ôm Khấu Lê Lạc hốc mắt đỏ ửng lên đùi, con ngươi màu xám bạc nhàn nhạt nhìn lướt qua con trai của mình, giận mà uy.

      "Được rồi, xem ra mẹ muốn Viên Cổn Cổn chịu ít tổn thương, sau đó lại hốc mắt ửng đỏ tới trước mặt Mạnh Ký Dao chỉ trích ta vì sao tàn nhẫn như vậy." Hắc Viêm Triệt gật gật đầu, vẻ mặt con hiểu được.

      "Mẹ có." Khấu Lê Lạc lớn tiếng phản bác, làm sao bà có thể nỡ lòng để Cổn Cổn chịu tổn thương.

      Đúng lúc này, 'Bốp' tiếng đồ sứ vỡ vụn truyền đến, Hắc Viêm Triệt cau mày đến góc tường ngã rẽ cách đó xa bắt được Viên Cổn Cổn muốn 'chạy tội'.

      "Viên Cổn Cổn, những ngày gần đây của em rất thoải mái phải ?"

      "Em...Em..." Viên Cổn Cổn nhìn , vẻ mặt chột dạ.

      "Em biết ý nghĩa ba chữ trở về phòng này hai hay là muốn thử xem có thể dùng roi đánh chết em hay ?"

      Viên Cổn Cổn cắn môi dưới, đôi mắt trong suốt trắng đen ràng dè dặt cẩn thận nhìn có trả lời.

      Hắc Viêm Triệt quay đầu nhìn nhìn Khấu Lê Lạc ngồi sô pha lạnh giọng "Con phải chế tạo đời sau, cha mẹ tự nhiên." xong cũng quản phản ứng của bọn họ, dễ dàng ôm con nhóc nào đó giãy dụa ngừng xoay người về phòng.

      Khấu Lê Lạc nhìn bóng lưng bọn họ, lấy tay che khuôn mặt mặt hoàn mỹ làm tổ trong lòng Hắc Viêm Tước, nhàng lẩm bẩm "Nếu lúc trước em dẫn Ký Dao đến đây, hôm nay xảy ra chuyện như vậy."

      " thế giới có nhiều nếu lúc trước như vậy, nên lo sợ đâu, tất cả đều là con bé gieo gió gặt bão." Hắc Viêm Tước khẽ vuốt tóc bạc của bà, nhàn nhạt .

      Khấu Lê Lạc thở dài, nhắm mắt lại lẳng lặng nhịp tim của ông, người, làm người ta đánh mất bản tính sao? Ký Dao từng dịu dàng tươi ngọt như vậy, có thể điên cuồng đến mức này, chữ tình làm người ta tổn thương, đúng là lý lẽ nghìn đời thay đổi.

      Chương 130: Em muốn cục cưng !

      Edit : babynhox

      Phòng ngủ chính nhà họ Hắc.

      Viên Cổn Cổn bị thô lỗ ném ở giường lớn, hơi ủy khuất xoa xoa cái mông đáng thương tội nghiệp nhìn khuôn mặt biểu cảm của Hắc Viêm Triệt.

      "Nghe được bao nhiêu?" Hắc Viêm Triệt khoanh hai tay trước ngực lạnh lùng nhìn người nào đó giường.

      "Toàn bộ." Viên Cổn Cổn xê dịch vào trong, giọng meo meo.

      Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn , gì.

      khí hơi im lặng, nhưng người nào đó vẫn nhịn được mở miệng hỏi "Triệt, chị Ký Dao..."

      " chết." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt phun ra hai chữ, ngồi lên giường.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, biết nên phản ứng thế nào.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng ngốc nghếch của , vươn tay bế đùi, hung hăng bấm cái vào cái mông vểnh cao của .

      "Đau!" Viên Cổn Cổn khẽ gọi tiếng bắt lấy tay .

      "Dám nghe lén còn sợ đau?"

      "Nếu phải là để em nghe, em cũng nghe lén."

      "Cái gì?" Hắc Viêm Triệt vui nhíu mày, rất ràng là hài lòng lời của .

      "Vốn là vậy mà, phải là giữa vợ chồng nên thẳng thắn thành với nhau, có bí mật sao? Em làm cái gì đều với , nhưng làm cái gì cũng với em, như vậy công bằng." Viên Cổn Cổn nhìn , vẻ mặt nghiêm túc.

      "Em làm cái gì đều với ? Hôm kia ăn vụng bánh phô mai, có hả? Ngày hôm qua lén đưa thuốc cho Á Tư, có với hả ? Hôm nay ở nhà họ Long điên cuồng ăn đồ ăn vặt, có với hả ?"

      Viên Cổn Cổn có chút chột dạ, ấp úng lúc lâu mới giọng thào "Làm sao mà biết?"

      "Em cho là ai cũng kém thông minh như em sao?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt liếc cái, trong ánh mắt chứa đựng xem thường dày đặc.

      Viên Cổn Cổn bĩu môi vui nhìn .

      " cái này thế giới có ai là có bí mật, thẳng thắn thành với nhau chính là lúc em muốn đối phương biết tình hình mới xảy ra, đối với loại người ngu ngốc như em là cần thiết."

      Viên Cổn Cổn tức giận tuột xuống khỏi chân , nằm ở giường đưa lưng về phía .

      Hắc Viêm Triệt ôm từ sau lưng, bàn tay to tà ác bao trùm tuyết trắng mềm mại được bao bọc trong quần áo.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, mặt đỏ muốn hất tay ra tiếc rằng cách nào làm cho nó di chuyển, cuối cùng đành phải từ bỏ, để mặc cho 'xoa tròn bóp dẹp' còn quên để ý hỏi ra thắc mắc trong lòng.

      "Ưm... Triệt, người hôm đó muốn bắt em là chị Ký Dao sao?"

      "Ừ."

      "Chị ấy rất chán ghét em sao?"

      "Hận thấu xương."

      "Nhưng trước đây chị ấy rất tốt với em..."

      "Hiệu quả diễn kịch."

      "Nhưng mà..."

      "Tinh thần của em tệ, chúng ta làm chút vận động ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt xong, bàn tay to vung lên, quần áo của người nào đó liền mở rộng hai bên, da thịt trắng noãn thiếu vải che lấp càng mỏng manh quyến rũ hơn.

      "A... Đừng, em còn có chuyện muốn hỏi." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, vươn tay muốn kéo quần áo lại.

      Hắc Viêm Triệt giữ chặt tay bé của "Em hỏi của em, làm của , chúng ta ảnh hưởng lẫn nhau, đừng quấy rầy ."

      Viên Cổn Cổn nhìn , thể thở dài, mặc cho giở trò với .

      Chỉ chốc lát sau độ ấm trong phòng chợt tăng cao, tiếng kêu mềm mại ngừng từ miệng của người nào đó phun ra, tiêng kêu như vậy đủ để cho xương cốt của người đàn ông yếu mềm, thần kinh tê dại.

      Hắc Viêm Triệt hài lòng hôn lên cái trán của , nhàng xoa xoa, mơn trớn làn da như là lông chim, khiến người ta động lòng.

      Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt trong suốt trắng đen ràng, có chút mê mang, ngoan ngoãn vươn tay ôm cổ của giọng hỏi "Triệt, thích em ?"

      Hắc Viêm Triệt nhíu nhíu đầu mày, tấn công vào trong cơ thể có chút thô lỗ, bắt đầu luật động.

      "Ưm... chút... A..." Viên Cổn Cổn hơi kháng cự lấy tay để ở trước ngực của , có thói quen bất chợt xâm lược.

      Hắc Viêm Triệt chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt ửng hồng và ánh mắt lờ mờ của , cảm nhận được sao? Ở trong lòng , có tình cảm thế nào với , đặt ở cái vị trí gì, cảm nhận được chút nào sao? Có lẽ là, dường như có các nào để cảm nhận được đối với là tình cảm gì, cách nào cảm nhận cho nên mới lung lay, bởi vì lung lay cho nên mới băn khoăn, hay là....Để mang thai đứa bé .

      Viên Cổn Cổn tiếp nhận nhiệt tình của , trong lòng thoáng qua tia khổ sở, kết hôn hơn 3 năm, vẫn mến sao? Nhưng mà , rất sâu rất sâu rồi, ỷ lại từng ngày từng ngày cắm vào xương tủy, nếu cần nửa, phải làm sao bây giờ?

      "Làm đau rồi hả ?" Hắc Viêm Triệt lau nước mắt mà đột nhiên chảy xuống của , cố gắng thả sức lại, tuy rằng mỗi lần làm xong cũng khóc, nhưng ngay từ đầu liền khóc phải là thói quen của .

      "Em muốn cục cưng ." Viên Cổn Cổn khóc meo meo .

      "Ừ, muốn liền cho em." Hắc Viêm Triệt nhàng cắn cắn môi của , giọng điệu nhàng.

      "Nhưng em vẫn có thai được, ba năm, hu hu..."

      "Năm nay nhất định mang thai." Hắc Viêm Triệt hôn lên mắt rồi lại hôn lên nước mắt của .

      " sao?"

      "Ừ."

      "Nhưng mà..."

      "Câm miệng, còn dài dòng cho em sinh." Hắc Viêm Triệt hơi vui vì phân tâm, xấu xa cố ý vào sâu vài cái.

      "A...Ưm..." Viên Cổn Cổn cau mày, giọng kêu.

      Trong thời gian kế tếp, có người nữa, chỉ có tiếng ừ ừ a a gấp khúc ở trong phòng, giống như cai loa bị nhiễu, giằng co rất lâu, rất rất lâu......

      ~~~
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :