1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 115: Để chút rượu vào đồ ăn?

      Edit : babynhox.

      "Then,YANHE HEI,do you take GUN GUN YUAN to be your lawful,wedded wife?" (Tốt, Hắc Viêm Triệt, ngài có đồng ý cưới Viên Cổn Cổn làm vợ hợp pháp của ngài ? )

      Nghe đến đó, Viên Cổn Cổn khỏi bật cười, GUN GUN YUAN, Cổn Cổn Viên...

      Hắc Viêm Triệt nhịn được giật giật khóe miệng, nhìn nhìn ngốc bên cạnh, nhàn nhạt , "I do." (Tôi đồng ý)

      "And you, GUN GUN YUAN,do you take YANHE HEI to be your lawful, wedded husband?" (Và , Viên Cổn Cổn, có đồng ý lấy Hắc Viêm Triệt làm chồng hợp pháp của ?)

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn ngón tay thon dài của nắm chặt tay , ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của , giọng , "I do." (Tôi đồng ý)."

      Mục sư gật gật đầu, "The rings,please." (Mời trao nhẫn.)

      Hắc Viêm Triệt cầm lấy MC chiếc nhẫn đầu báo đệm đỏ, đeo vào ngón tay cái tay phải của Viên Cổn Cổn, ánh sáng trắng lóe lên, chiếc nhẫn gắt gao dính vào làn da của , kim cương nhẫn phát ra ánh sáng chói mắt, đây là quyền lợi và đại biểu cao quý , tuyên thệ lời hứa cả đời.

      Viên Cổn Cổn nhìn nhẫn ngón tay cái, hốc mắt ửng đỏ, tuy biết vì sao lại đeo nhẫn ngón cái, nhưng trong giây phút tự tay cầm nó đeo vào ngón tay , cảm giác...rất đặc biệt, học bộ dáng của , cầm lấy nhẫn đầu báo thường đeo, đeo vào ngón tay cái tay trái của giống như ngày hôm đó.

      Ánh sáng trắng chợt , trán nóng lên, vết máu thay đổi hình dạng, vẽ nên hình dạng cổ xưa mà thần bí, chỉ có tộc Báo mới có thể thấy vết máu ra ở trán của , Khấu Lê Lạc nắm chặt tay Hắc Viêm Tước, lộ ra tươi cười vui mừng.

      "By the power vested in me by the laws of America, I now pronounce you husband and wife. you may kiss the bride now,YANHE HEI." (Theo luật quyền lợi hợp pháp của nước Mĩ, bây giờ tôi tuyên bố, các người chính thức là vợ chồng hợp pháp, bây giờ ngài có thể hôn vợ của mình.)

      Hắc Viêm Triệt xốc lụa mỏng đầu lên lộ ra khuôn mặt nhắn, nhắm mắt tím lại hôn lên môi .

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn , cũng nhắm hai mắt lại.

      Trong nháy mắt, giấy màu lay động bay xuống từ đỉnh nhà thờ, trong phút chốc chứng kiến cảnh đẹp này, tiếng cười vui và tiếng vỗ tay vang lên bên tai bọn họ, mà bọn họ chỉ nghe tiếng tim đập của nhau...

      lúc sau, Hắc Viêm Triệt ôm Viên Cổn Cổn ra khỏi nhà thờ, hoa tươi và giấy màu ngừng rơi, Viên Cổn Cổn nhìn cảnh thấy, giọng phá hoại cảnh đẹp, "Vì sao kết hôn phải rải các loại hoa tươi? Vì sao thể rải chocolate?"

      Hắc Viêm Triệt cười lạnh tiếng, "Rải hộp chocolate được ?"

      "Đương nhiên được." Viên Cổn Cổn cười hì hì gật đầu.

      "Đập chết em."

      "... ... . . ."

      Hơn 9h giờ tối, Viên Cổn Cổn choáng váng đầu óc ru rú ở trong lòng Hắc Viêm Triệt, hoàn toàn nhớ nổi mình vượt qua ngày hôm nay như thế nào, vừa ở nhà thờ lại đến tiệc tối, chỉ là quần áo thôi liền thay ba bốn lần, phải trang điểm lại, tóc cũng phải làm lại, chút phải chuẩn bị cái này, chút phải làm cái kia, làm cho toàn thân cao thấp cả người đều cực kỳ khó chịu, nhưng làm cho cảm thấy ấm áp chính là khuôn mặt tươi cười và cưng chiều của cha mẹ hai bên, làm cho cảm động chính là lúc Hắc Viêm Triệt đeo nhẫn cho , trừ những thứ này ra, cảm thấy... Kết hôn chính là tai họa...

      Hắc Viêm Triệt nhìn Viên Cổn Cổn ngồi đùi mình tinh thần tốt, nhàn nhạt hỏi, "Đói bụng?"

      Nghe vậy, Viên Cổn Cổn xụ mặt xuống, "Nhiều thức ăn ngon như vậy, em lại ăn được chút gì, rất đáng tiếc, nên đóng gói đem về."

      Hắc Viêm Triệt sờ sờ bụng của , "Về nhà ăn."

      Viên Cổn Cổn gật gật đầu, tựa đầu ở vai .

      10 giờ 20 phút, Viên Cổn Cổn về tới nhà họ hắc, vừa thấy quản gia Bạch liền kêu thảm, "Vú Bạch, con sắp chết đói."

      Quản gia Bạch cười khẽ nhìn , "Mau lên phòng nghỉ ngơi chút, vú Bạch làm thức ăn ngon cho con."

      "Cám ơn vú Bạch, đại ân đại đức trọn đời khó quên, con tắm rửa trước." xong, người nào đó liền chạy trở về phòng.

      Chờ rồi, quản gia Bạch nhìn Hắc Viêm Triệt , "Thiếu gia, có bưu phẩm cho Cổn Cổn, gửi tới từ Pháp, ngài xem... Có muốn đưa cho Cổn Cổn hay ?"

      Hắc Viêm Triệt nhìn bà, lúc sau mới khẽ mở môi mỏng, "Ngày mai đưa ấy."

      "Dạ." Quản gia Bạch khom lưng xoay người vào phòng bếp.

      "Vú Bạch."

      "Dạ."

      "Để chút rượu Mateus vào đồ ăn." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      Quản gia Bạch ngẩn người, lập tức cười gật gật đầu, xoay người rời .

      Viên Cổn Cổn vào phòng liền nhốt mình vào phòng tắm, cởi lễ phục sang trọng cao quý ra, tắm rửa tí tách ồn ào lúc, nửa tiếng sau tinh thần sảng khoái ra, thấy bàn bày đầy món ăn mà thích, lập tức vọt tới, cầm lấy đũa gắp thức ăn nhét vào miệng.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn tướng ăn của , nhàn nhạt , "Quỷ chết đói."

      Viên Cổn Cổn cười gật gật đầu, tỏ vẻ cũng đồng ý.

      Hắc Viêm Triệt đứng dậy vào phòng tắm, để mặc ngồi ghế ăn ngốn nghiến.

      1 tiếng sau, Hắc Viêm Triệt từ phòng tắm ra, ngoài dự đoán là thấy cơm nắm mơ màng ngồi ở ghế, mặt mang theo sắc đỏ động lòng người.

      "Triệt... Thức ăn hôm nay là lạ..." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, lấy tay để ở trán.
      Andrena thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 116: Đêm tân hôn của Viên Cổn Cổn!

      Edit : babynhox

      Hắc Viêm Triệt bế lên nhàng đặt ở giường, nhàn nhạt , "Là rất bình thường."

      "Hả?" Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn , phát ra tiếng mơ hồ.

      Hắc Viêm Triệt hôn lên môi , trêu chọc dục vọng của .

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn phát ra tiếng than mập mờ, mắt to chớp chớp nhìn khuôn mặt của .

      Hắc Viêm Triệt nhàng vuốt ve mềm mại cách lớp áo ngủ lụa mỏng của , mắt tím dày đặc dục vọng.

      "Ưm... Đừng..." Viên Cổn Cổn vươn tay đẩy đẩy , hơi hơi cong lên.

      "Ngoan, đừng nhúc nhích." Hắc Viêm Triệt khàn khàn , dịu dàng hiếm thấy.

      Viên Cổn Cổn mơ màng gật gật đầu, bộ dáng ngốc nghếch cực kỳ mê người.

      Hắc Viêm Triệt hung hăng hôn cái lên khuôn mặt , khiến cho cười ngây ngô, cong miệng lên phát ra ba tiếng ba ba ba.

      Hắc Viêm Triệt hôn lên môi , bàn tay to thăm dò vào dưới váy của , dao động làn da mềm mại bóng loáng.

      "Ừm..." Viên Cổn Cổn giật giật thân mình, lắc lắc đầu.

      Hắc Viêm Triệt nghiêng đầu ngậm chặt hạt đậu nho lồi lên cách lớp áo ngủ của , khiêu khích phản ứng sinh lý nguyên thủy nhất của , cảm nhận được nó đứng thẳng lên hơn trong miệng của .

      "A... ..." Viên Cổn Cổn phát rên, co rúm lại.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      Hắc Viêm Triệt vươn tay phải phủ lên mềm mại bên phải của , nhàng vỗ về chơi đùa.

      "Ưm... Triệt..." Viên Cổn Cổn vặn vẹo yên, ngón tay gấp khúc, nắm chặt drap giường dưới người.

      Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong suốt của khép hờ, cái miệng nhắn khẽ nhếch lên, bàn tay to vung lên, váy ngủ của liền biến thành vải vụn.

      "Hả?" Viên Cổn Cổn nghe thấy tiếng động, mở to mắt nhìn .

      "Tiểu cơm nắm." Hắc Viêm Triệt khẽ mở môi mỏng, giọng khàn khàn mang theo gợi cảm khiêu khích.

      Viên Cổn Cổn nhìn xung quanh chút, hiểu , "Ở đâu?"

      Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng, dán lên môi , "Ở đây."

      Viên Cổn Cổn nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ gần trong gang tấc, nuốt nuốt nước miếng, chủ động lè lưỡi liếm liếm môi mỏng của .

      Gần như là lập tức, Hắc Viêm Triệt bị động biến thành chủ động, xâm chiếm môi miệng của .Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      Viên Cổn Cổn động tình ôm cổ của , phát ra tiếng than rất .

      Hắc Viêm Triệt cởi bỏ áo ngủ của mình, cũng cởi trói buộc dưới người, vươn tay nâng cái mông của lên, hơi hơi đẩy lên phía trước chút.

      Viên Cổn Cổn nhạy cảm trừng lớn hai mắt, giống như nhớ tới cái gì, bắt đầu giãy dụa.

      "Đừng..."

      Hắc Viêm Triệt ôm lấy thân thể lộn xộn của , chịu đựng dục vọng nóng rực đau đớn, giọng an ủi, "Hư, đừng sợ, sao."

      "Hu hu... Đau quá, đừng mà..." Viên Cổn Cổn phát ra nức nở, giống như động vật .

      " đau, ngoan, đau nửa." Hắc Viêm Triệt hơi đau lòng vỗ về đầu của , dịu dàng ấn xuống môi những nụ hôn vụn vặt.

      "Hu hu..." Viên Cổn Cổn giọng hừ hừ, nước mắt đảo quanh trong mắt trắng đen ràng.

      " nhàng, có được ?" Hắc Viêm Triệt dán lên môi , dịu dàng lẩm bẩm, bàn tay to nhàng vỗ về chơi đùa mềm mại của .

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn được vỗ về chơi đùa làm cho mê mang, phát ra tiếng ngâm rất .

      Đầu Hắc Viêm Triệt đổ đầy mồ hôi trêu chọc chỗ mẫn cảm của , từ lỗ tai đến cổ, từ cổ đến xương quai xanh, lại từ xương quai xanh đến mềm mại của , cố gắng khống chế tượng sinh lý càng ngày càng căng cứng ở dưới thân.

      Dưới khiêu khích của , Viên Cổn Cổn khỏi phát ra tiếng rên quyến rũ, theo bản năng cong lưng gần sát thân thể hơn.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn

      Hắc Viêm Triệt vươn tay sờ sờ vườn hoa ươn ướt của , hơi hơi động người tiến vào chút.

      "A..." Viên Cổn Cổn khẽ gọi ra tiếng, khẩn trương ôm chặt thân thể .

      "Ngoan... chút nửa." Hắc Viêm Triệt giọng , mồ hôi từ trán giọt xuống nơi mềm mại trắng mịn của .

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn phát ra tiếng rên ý thức, cả người mềm nhũn còn sức lực.

      "Tiểu cơm nắm, ngoan, chút nửa là được." Hắc Viêm Triệt nhịn được liền dùng sức, hoàn toàn tiến vào bên trong .

      "A..." Viên Cổn Cổn mở to hai mắt, kêu to ra tiếng, khóc lên.

      "Hư...Đừng khóc." Hắc Viêm Triệt hôn lên nước mắt của , dịu dàng vuốt mặt .

      "Đau..." Viên Cổn Cổn khóc meo meo.

      "Ừm, chút đau nửa." Hắc Viêm Triệt giọng .

      Viên Cổn Cổn chỉ nỉ non, cố gắng thích ứng xâm nhập của .

      lát sau, Hắc Viêm triệt bắt đầu luật động nhàng, Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, vừa khóc vừa phát ra tiếng rên quyến rũ.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , nhắm chặt mắt lại, hơi vội vàng xao động.

      "Ưm... A... Triệt... Ưm..." Viên Cổn Cổn nên lời là cảm giác gì, chính ôm chặt theo bản năng.

      Hắc Viêm Triệt bị tiếng kêu của kích thích tế bào toàn thân đều căng thẳng, nhịn được tốc độ nhanh hơn, khiến cho .Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

      Viên Cổn Cổn rên rỉ, chỉ có thể theo luật động của , trong đầu trống rỗng.

      biết qua bao lâu, Hắc Viêm Triệt kìm chặt cái mông của , ưỡn thẳng vào sâu vài cái, để mặc mầm móng của mình tiến vào thân thể của .

      "A..." Viên Cổn Cổn ngẩng đầu lên, nghênh đón cao trào đầu tiên trong đời.

      Hắc Viêm Triệt chống hai tay ở bên tai , hơi thở hổn hển, trong phút chốc, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở và tiếng rên rỉ của .

      lúc sau, Hắc Viêm Triệt vuốt mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của , giọng hỏi, "Đau ?"

      ~~~


      À các nàng đọc mấy chương gần đây thấy có lỗi j báo với ta nhé, để ta sửa lại ^^
      Andrena thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 117: Tân hôn vui vẻ, em!

      Edit : babynhox

      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, khuôn mặt đỏ rực.

      Hắc Viêm Triệt vươn tay lau nước mắt , hôn lên mặt co, "Vậy lần nửa."

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức lắc đầu đẩy ra.

      "Ngoan, nghe lời." Hắc Viêm Triệt từ người lật xuống, để thân thể nghiêng chút, ôm từ phía sau lưng, động người cái lại tiến vào vươn hoa ướt át ấm áp.

      "Hu hu..." Viên Cổn Cổn giọng nức nở, nắm chặt tay .

      Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng, bắt đầu trận 'xâm lược' khác ...

      Buổi chiều ngày hôm sau, toàn thân Viên Cổn Cổn đau nhức tỉnh lại ở trong lòng Hắc Viêm Triệt, lắc lắc cái đầu hơi nặng nề, phát ra tiếng than rất .

      Hắc Viêm Triệt mở mắt tím, nhìn bộ dáng vừa tỉnh dậy, tâm trạng rất tốt.

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn khuôn ngực gợi cảm trần trụi trước mắt, ngẩn người, lập tức cúi đầu nhìn nhìn mình, mở to hai mắt nhìn, "Đây... Đây...Đây..."

      Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng căng thẳng đến đỏ mặt cà lăm của , nhàn nhạt , "Cái này, tên khoa học là dấu hôn."

      Viên Cổn Cổn nhìn , vươn tay ôm lấy bộ ngực trần trụi của mình, "... ... ...Em...Em...Em..."

      "Làm tình." Hắc Viêm Triệt nhàng ra hai chữ.

      Mặt của Viên Cổn Cổn đỏ như cà chua, biết nên cái gì.

      Hắc Viêm Triệt xốc chăn đứng dậy, để ý bản thân trần trụi, cầm lấy áo ngủ bên cạnh mặc vào rồi vào phòng tắm.

      Viên Cổn Cổn nhìn bóng lưng của , lấy chăn trùm lấy mặt mình, nhớ chút gì sau đêm tân hôn, có lẽ thế giới này cũng chỉ có thôi... Hu hu...

      lúc sau, Hắc Viêm Triệt từ phòng tắm ra, xốc chăn lên bế vào phòng tắm, bỏ vào bồn tắm.

      "..." Viên Cổn Cổn vội vàng bắt lấy tay , vẫn có cảm giác sợ hãi đối với nước.

      Hắc Viêm Triệt cởi quần áo ra bước vào bồn tắm, bế đặt lên người.

      Viên Cổn Cổn đỏ mặt ôm cổ của .

      "Muốn đâu chơi?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

      "Hả?" Viên Cổn Cổn hiểu nhìn .

      "Tuần trăng mật." Hắc Viêm Triệt cầm lấy tinh dầu ở bên cạnh vài giọt lên tay, xoa xoa lưng của .

      "Nước Pháp." Viên Cổn Cổn cần suy nghĩ.

      Hắc Viêm Triệt híp mắt tím lại, gì.

      Viên Cổn Cổn bẹt bẹt miệng, " quyết định là được rồi, dù sao đâu cũng được, có cùng em là được."

      Hắc Viêm Triệt dùng sức vừa phải xoa xoa sống lưng của , nhìn nhìn , nhàn nhạt , "Vậy ."

      "Dạ." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, có ý kiến.

      45 phút sau, Hắc Viêm Triệt dùng khăn lông gói Viên Cổn Cổn lại ôm ra phòng tắm, ném giường, "Sấy tóc."

      Viên Cổn Cổn nhìn bóng dáng của ra cửa, giọng hỏi " đâu?"

      "Lầu dưới."

      "Dạ." Viên Cổn Cổn nhàng đáp, vui sao ? Là vì vừa rồi muốn nước Pháp sao?

      Nửa tiếng sau, quản gia Bạch đẩy toa xe thức ăn đến.

      "Vú Bạch, chào buổi sáng." Viên Cổn Cổn cười chào hỏi bà.

      "Bây giờ là buổi chiều, còn sáng nửa." Quản gia Bạch sờ sờ đầu , giọng .

      Viên Cổn Cổn ngượng ngùng đỏ mặt, gì.

      "Mau ăn , nhất định là đói bụng rồi." Quản gia Bạch đẩy toa xe thức ăn đến bên cạnh , cười dọn dẹp thức ăn thừa tối qua.

      "Triệt đâu?" Viên Cổn Cổn cầm lấy ly sữa uống ngụm giọng hỏi.

      "Thiếu gia ở phòng sách, đợi lát đến."

      "Dạ." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, bắt đầu ăn.

      Quản gia Bạch dọn dẹp xong, nhìn tướng ăn đáng của , lấy bưu phẩm ở tấng dưới xe thức ăn đến bên cạnh đưa cho , "Cổn Cổn, đây là của con."

      "Của con?" Viên Cổn Cổn tiếp nhận, nhìn nhìn.

      "Ừ, con từ từ ăn, vú ra ngoài." Quản gia Bạch cười cười, xoay người cầm lấy bát đũa thu dọn ra ngoài.

      Viên Cổn Cổn nhìn bưu phẩm, mới phát là từ nước Pháp gửi tới, ngẩn người, mở ra, đập vào mắt chính là hộp chocolate mà thích nhất và cái di động mới, cầm điện thoại ra ấn phím mở máy, tiếng nhạc vang lên, là tin nhắn, mở ra, hàng chữ ràng xuất trước mắt , (Cổn Cổn, tân hôn vui vẻ, em. )

      Tim, xoắn chặt đay đớn, nước mắt, hề báo động trước mà chảy xuống, nhắm chặt mắt, để điện thoại ôm ngực, Duệ...

      Lúc Hắc Viêm Triệt trở lại phòng, Viên Cổn Cổn ngồi dựa vào đầu giường ôm chân của mình, lẳng lặng nhìn di động giường, thấy vào, vội vàng cầm điện thoại lên, "Triệt... Đây..."

      "Cơm nước xong rồi hả ?" Hắc Viêm Triệt ngắt lời , nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, lắc lắc đầu.

      Hắc Viêm Triệt cười lạnh, "Vậy còn đứng lỳ ở đây, chờ hầu hạ em?"

      Viên Cổn Cổn nhìn vẻ mặt vui của , nuốt nuốt nước miếng xuống ngồi vào ghế dựa, bắt đầu ăn.

      Hắc Viêm Triệt giật lấy di động cầm chặt, khiến cho hoảng sợ, "A..."

      "Kêu la cái gì." Hắc Viêm Triệt nhíu mày, để điện thoại ở bàn.

      Viên Cổn Cổn nhàng thở ra, dè dặt cẩn thận nhìn .
      Andrena1012 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 118: Em dám uống loại thuốc này? !

      Edit : babynhox.

      “Còn ăn?” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn cái.

      Viên Cổn Cổn vội vàng kẹp viên thịt nhét vào trong miệng.

      Hắc Viêm Triệt ngồi xuống cạnh , cầm lấy chén đũa khác cũng bắt đầu ăn.

      Thỉnh thoảng Viên Cổn Cổn liếc trộm , đề phòng ném di động.

      Indonesia.” Đột nhiên Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      “Hả?” Viên Cổn Cổn phản ứng kịp.

      Hắc Viêm Triệt nhìn gì, nhưng rất ràng là tâm tình của vào lúc này được tốt lắm.

      Viên Cổn Cổn gãi gãi đầu, lúc sau mới phản ứng kịp, “ chuyến du lịch tuần trăng mật sao?”

      “Em ?”

      phải sao?” Viên Cổn Cổn hiểu hỏi.

      Hắc Viêm Triệt nhếch đôi mày thâm thúy lên, lạnh lùng nhìn .

      Viên Cổn Cổn lập tức cúi đầu ăn điên cuồng, chuyện nửa.

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, phát tiết cảm xúc khó chịu của mình, mắt tím nhìn nhìn di động bàn, kẹp đồ ăn lên đưa vào trong miệng, quay đầu xem như phát , đối với tốt như vậy có ích lợi gì, hiểu chút nào, đúng là ăn no rửng mỡ…

      Viên Cổn Cổn len lén nhìn mặt chút, lộ ra nụ cười ngọt ngào, tuy bình thường cũng cùng ăn cơm, cùng ngủ như thế, nhưng hôm nay đặc biệt giống vậy… Bây giờ, là vợ của , là chồng của

      ***********************************

      Thời gian thoi đưa, ngày tháng thấm thoát, trong nháy mắt, qua 3 năm, 3 năm có thể thay đổi rất nhiều người, rất nhiều việc, nhưng tình huống như Viên Cổn Cổn và Hắc Viêm Triệt ngoại lệ…

      Sau giữa trưa yên tĩnh, ánh mặt trời dịu dàng chiếu mặt đất, gió nhàng bay bay, vốn là khí ấm áp động lòng người, nhưng lúc này bên trong nhà họ Hắc lại bao phủ vùng ‘biển lửa’

      “Viên! Cổn! Cổn!” tiếng rống dữ phát ra từ miệng Hắc Viêm Triệt, làm chấn động đến mấy con chim cây.

      Viên Cổn Cổn ngồi sô pha trong phòng khách lớn uống trà hoa liền giật mình phun nước.

      Ngồi ở đối diện là Hắc Viêm Tước nhanh nhẹn né tránh trà hoa bắn tung về phía ông, nhìn nhìn con trai hóa thành rồng phun lửa từ lầu xuống.

      “Sao… Sao vậy…” Viên Cổn Cổn giọng meo meo, thẳng vào trong lòng Viên Tịnh Lưu.

      “Triệt nhi, sao con rống Cổn Cổn dữ như vậy, dọa con bé đấy.” Khấu Lê Lạc trách cứ .

      Hắc Viêm Triệt ném lọ thuốc tay lên bàn, để ý đến Khấu Lê Lạc, mắt tím hung tợn nhìn Viên Cổn Cổn, “Em dám uống loại thuốc này.”

      Mọi người dời ánh mắt đến lọ thuốc, nhìn nhìn, đều nhíu mày.

      “Em…Em…” Viên Cổn Cổn chui sâu vào lòng Viên Tịnh Lưu hơn, sau khi kết hôn mới hiểu được, chồng của mình có hai nhân cách, là lạnh lùng khát máu, là nóng nảy hung ác, hai tính cách này đều xuất bất chợt, mà bây giờ, rất ràng, người nóng nảy hung ác… người rất bạo lực…

      “Em tới đây!” Hắc Viêm Triệt rống to

      “Cha…” Viên Cổn Cổn cầu cứu gọi Viên Tịnh Lưu.

      Viên Tịnh Lưu kéo từ trong ngực mình ra, nhìn đến cầu cứu của .

      “Mẹ…” Viên Cổn Cổn nhìn Bàng Đô Đô, phát ra tiếng kêu như con thú .

      “Cổn Cổn…” Bàng Đô Đô nhìn nhìn , lại nhìn Viên Tịnh Lưu, lại nhìn Hắc Viêm Triệt, cuối cùng nhìn Khấu Lê Lạc.

      Hắc Viêm Triệt kéo qua, “Kêu ai cũng vô dụng!”

      “Hu hu… Mẹ Lê…” Viên Cổn Cổn sốt ruột nhìn Khấu Lê Lạc, trong giọng mang theo tiếng khóc nức nở.

      “Khụ khụ, Đây… Cổn Cổn, có phải là có người kêu con uống loại thuốc này ?” Khấu Lê Lạc ho hai tiếng, trừng mắt nhìn ra hiệu.

      phải, nhưng…”

      “Em chết chắc rồi.” Hắc Viêm Triệt ôm vác vai, vào trong phòng.

      “Em muốn… Mẹ, cha, mẹ Lê, hu hu… Cha Tước…” Viên Cổn Cổn giãy giụa, khóc thét lên.

      “Cổn Cổn…” Khấu Lê Lạc và Bàng Đô Đô đành lòng muốn tiến lên cứu người, kết quả còn chưa đứng lên bị chồng của mình ôm vào trong ngực, chỉ có thể trơ mắt nhìn bị khiêng .

      làm gì, xem bộ dáng của Triệt nhi , nhất định ra tay.” Khấu Lê Lạc vui đẩy Hắc Viêm Tước.

      “Em ngăn cản được?” Hắc Viêm Tước hỏi.

      Khấu Lê Lạc ngẩn người, “Em thể nhưng có thể mà.”

      ngăn cản.” Hắc Viêm Tước cầm lấy lọ bàn nhàn nhạt .

      giúp kẻ xấu làm điều ác!” Khấu Lê Lạc tức giận hô.

      “Thông gia cũng chưa ý kiến em gấp cái gì?” Con ngươi màu xám bạc của Hắc Viêm Tước nhìn gương mặt bình tĩnh của Viên Tịnh Lưu ngồi đối diện, lười nhác .

      Viên Tịnh Lưu nhìn Khấu Lê Lạc, nhàn nhạt phun ra sáu chữ, “Đánh để ghi nhớ cho kỹ.”

      Khấu Lê Lạc gì nhìn bọn họ, biết nên cái gì.

      “Tịnh Lưu…” Bàng Đô Đô há mồm muốn lại bị Viên Tịnh Lưu ngắt lời.

      “Nhớ kỹ, nếu em dám uống loại thuốc như vậy, kết cục cũng giống con em.” Viên Tịnh Lưu nhấp ngụm trà, nhàng .

      Bàng Đô Đô nhìn ông, lại nhìn Khấu Lê Lạc, hai người hẹn mà cùng thở dài, nhìn lên lầu.
      Last edited by a moderator: 15/12/14
      Andrena1012 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 119: Rồng phun lửa bạo lực!

      Edit " babynhox

      "A... Thả em xuống... Mẹ cứu mạng..." Viên Cổn Cổn lớn tiếng hô, cho đến lúc 'rầm' tiếng cửa đóng lại, liền ngăn cách tiếng cầu cứu của ở trong cửa.

      Hắc Viêm Triệt ném lên giường, gào thét lớn, ", ai mua thuốc cho em?"

      Viên Cổn Cổn xoa xoa thân thể bị ném đau, đáng thương tội nghiệp nhìn

      , “Tự mua.”

      “Mua lúc nào?”

      “Chính… Chính là lén mua lúc dạo phố với mẹ.” Viên Cổn Cổn rụt rụt cổ, giọng trả lời.

      “Tốt lắm, chúc mừng em lại làm tức giận rồi.” Hắc Viêm Triệt bẽ ngón tay kêu tách tách, tới gần .

      “A… đừng tới đây…” Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, vội vàng muốn xuống giường chạy trốn, còn chưa kịp động bị bế dậy, đè nằm sấp ở chân.

      Hắc Viêm Triệt lưu loát xốc váy lên kéo đồ lót của xuống, cái mông trắng mịn của người nào đó liền che giấu mà xuất ở trước mặt .

      “A…Đừng mà… Hắc Viêm Triệt buông em ra…” Viên Cổn Cổn vừa thẹn vừa sốt ruột vung vẫy hai cái chân ngắn nho thể làm gì lên, khóc thét lên.

      Hắc Viêm Triệt mở hai chân thon dài ra kẹp lấy cái chân ngắn yên phận của , bàn tay to chút lưu tình vỗ lên cái mông tròn trắng mịn, phát ra tiếng thanh thúy.

      “A…” Viên Cổn Cổn lớn tiếng khóc hô, loại đau đớn nóng bừng này làm cho rất khó chịu.

      Hắc Viêm Triệt ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ vỗ cái rồi lại cái, cái sau càng mạnh hơn cái trước để bàn tay to bạo lực ‘tiếp xúc thân mật’ với cái mông tròn của .

      “Hu hu… Em sai rồi, em bao giờ uống nữa… Đừng đánh em…” Viên Cổn Cổn khóc cầu xin tha thứ đến bộ dáng đẫm nước mắt cực kỳ đáng thương, đáng tiếc người nào đó nhìn tới.

      Hắc Viêm Triệt để ý nàng, cũng gì, chỉ lặp lại động tác, đánh cho người nào đó từ tiếng hét lớn lúc đầu, càng về sau tiếng khóc càng thành tiếng, trong quá trình đó chính là hành hạ người.

      “Hu hu…” Viên Cổn Cổn lớn tiếng khóc, cam chịu cầu xin tha thứ nữa.

      biết qua bao lâu, Hắc Viêm Triệt ngừng tay chút thương tiếc đem đẩy từ đùi xuống.

      “A…” Viên Cổn Cổn ngã mặt đất, cái mông chạm đất, đau đến nước mắt tuôn gió bão, chật vật lật chuyển quỳ rạp mặt đất, dùng váy che lấp mông tròn sưng bầm.

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, đứng dậy ra phòng, để lại cơm nắm quỳ rạp mặt đất thút thít.

      Viên Cổn Cổn chậm rãi đứng dậy, nằm sấp giường, ủy khuất khóc, cũng 21 tuổi, chính xác mà qua mấy tháng nửa cũng 22, còn dùng này cách trừng phạt em bé này đối với , hề coi là vợ… Hu hu… Đau quá, người này… Nhẫn tâm như vậy…

      Hắc Viêm Triệt đến phòng khách, cầm lấy trà hoa bàn uống hơi cạn sạch, vẻ mặt vẫn tức giận như trước.

      “Triệt nhi… Con đưa Cổn Cổn…” Khấu Lê Lạc nuốt nuốt nước miếng, dè dặt cẩn thận nhìn .

      Hắc Viêm Triệt liếc mắt tím nhìn bà cái, gì.

      Khấu Lê Lạc rụt rụt vào trong lòng Hắc Viêm Tước, thể thừa nhận, bà sợ con trai của mình.

      Bàng Đô Đô lo lắng kéo kéo ống tay áo của Viên Tịnh Lưu, muốn ông hỏi câu tình hình của con , nhưng được ông đáp lại.

      ấy xuống ăn cơm chiều, mọi người tự nhiên!” Hắc Viêm Triệt cáu kỉnh xong, xoay người tới phòng sách, để lại cho mọi người cái bóng lưng hoàn mỹ.

      “Tiểu giặc lùn, chúng ta về nhà.” Hắc Viêm Tước ôm lấy Khấu Lê Lạc tới cửa.

      Viên Tịnh Lưu cũng dắt Bàng Đô Đô ra cửa.

      “Nhưng mà…” Bàng Đô Đô và Khấu Lê Lạc cùng muốn gì đó, lại bị chồng của mình cùng dùng hai chữ ngắt lời, “Về nhà.”

      Hai người bất đắc dĩ nhìn đối phương chút, thở dài.

      Phòng sách.

      “Chủ nhân, bọn họ có hành động.” Á Tư đứng ở trước bàn làm việc, giọng .

      “Ừ.” Hắc Viêm Triệt nhíu mày kiếm vẻ mặt vui nhìn tài liệu tay.

      Á Tư thở dài, “Chủ nhân, Cổn Cổn…”

      “Đừng ấy còn , thế giới này có đứa to lớn như vậy!” Hắc Viêm Triệt ném mạnh tài liệu trong tay lên bàn, mắt tím lạnh lẽo nhìn Á Tư, giống như có thể phun ra lửa.

      Á Tư ngẩn người, bất đắc dĩ , “Dạ, chủ nhân.”

      “Tiếp tục giám sát, bảo vệ kẻ ngu ngốc này cho tốt.” Hắc Viêm Triệt cầm lấy tài liệu bị ném, động tác rất thô lỗ.

      “Dạ.”

      ra ngoài .” Hắc Viêm Triệt cầm lấy bút máy ký tên ở phía dưới tài liệu.

      “Dạ.” Á Tư nhìn quanh người Hắc Viêm Triệt như được lửa bao bọc, ra ngoài.

      Hơn 10 giờ tối, phòng ngủ chính.

      “A… chút… Ư… Hu hu… chút… Đau quá.”

      Miệng Viên Cổn Cổn ngừng phun ra tiếng khóc nức nở, thần kinh tê dại cũng làm cho người ta suy nghĩ vẩn vơ.

      “Được được được, chút, con đừng khóc.” Quản gia Bạch cầm hộp thuốc dè dặt cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho người nào đó.

      “Hu hu… Đau chết mất vú Bạch.” Viên Cổn Cổn nằm sấp ở giường lớn, hai móng vuốt gắt gao cầm lấy gối đầu, nước mắt tuôn xuống từng giọt từng giọt làm ướt đẫm áo gối tơ lụa màu đen.

      “Thiếu gia cũng quá nhẫn tâm rồi, đánh con như vậy…” Quản gia Bạch giọng thào, rất đau lòng.

      “Hu hu… Vú mới biết thôi, đây phải là lần đầu tiên, trước khi kết hôn khi dễ con, tất cả đều là gạt người, hu hu… Đau quá…” Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa giọng meo meo.
      Last edited by a moderator: 15/12/14
      Andrena1012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :