1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 111: Em bị táo bón?

      Edit: babynhox

      gả?” Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, rất ràng là hết kiên nhẫn.

      Viên Cổn Cổn nhìn , gì.

      “Vậy được, em trở về phòng dọn dẹp đồ đạc, gọi Nhã Tư đưa em về nhà.”Hắc Viêm Triệt cầm lấy ly thủy tinh uống ngụm nước, thong thả .

      “Đưa em về nhà?”Viên Cổn Cổn ngẩn người.

      “Ừ.”

      “Vì sao?” Viên Cổn Cổn kéo lấy tay áo của , hơi sốt ruột.

      cần em nữa.”Hắc Viêm Triệt bình tĩnh , giọng điệu hề nhấp nhô.

      Viên Cổn Cổn ngẩn ngơ, theo bản năng hốc mắt đỏ lên.

      “Lấy chồng hay ?” Hắc Viêm Triệt nhét miếng thịt cá xương vào trong miệng để cho khóc.

      Viên Cổn Cổn nhai nuốt, suy nghĩ lúc lâu mới nhàng gật đầu.

      “Ba ngày sau kết hôn.”Hắc Viêm Triệt khen ngợi sờ sờ đầu nhàn nhạt .

      “Nhanh như vậy?”Viên Cổn Cổn ngạc nhiên nhìn .

      nhanh.”

      “Em có điều kiện.”Viên Cổn Cổn giọng .

      .”

      “Em muốn bánh kem kết hôn cao cao, còn muốn có đặt lên bánh thêm hai búp bê giống chúng ta, bánh kem chocolate.” Viên Cổn Cổn lộ ra vẻ mặt cười ngọt ngào.

      “Được.”

      lời giữ lời, phải là hai búp bê đáng đấy.” Viên Cổn Cổn nghiêm túc .

      “Ừ.” Hắc Viêm Triệt sờ sờ bụng của , buông đũa xuống.

      “Em còn muốn ăn.”

      Viên Cổn Cổn bất mãn muốn cầm đũa lên, lại bị Hắc Viêm Triệt vỗ cái vào bàn tay vươn ra.

      “A…Sao đánh em?”

      “Bụng lồi còn ăn, muốn no chết?”Hắc Viêm Triệt cầm chén đũa đẩy ra xa, nhàn nhạt .

      “Bụng của em vốn là phẳng.”Viên Cổn Cổn giọng thào.

      Hắc Viêm Triệt để ý , ôm trở về phòng.

      đâu?”Viên Cổn Cổn ôm cổ , nhìn .

      “Ngủ.”

      “Em vừa mới thức….”

      còn chưa ngủ.”

      “Vậy dẫn theo em làm gì?”

      “Ấm giường.”

      “Bây giờ cũng phải mùa đông, lạnh.”

      “Đừng dài dòng.”

      “A….”

      Nhà lớn họ Viên.

      Khấu Lê Lạc và Bàng Đô Đô ngồi cùng chỗ, lật xem album lựa chọn áo cười, hai người phụ nữ chít chít to rất náo nhiệt.

      Hắc Viêm Tước và Viên Tịnh Lưu bình thản ngồi ở ghế sô pha uống trà.

      “Về sính lễ, thông gia muốn cái gì?”Hắc Viêm Tước kéo ra chút cười khẽ, nhìn như tâm trạng rất tốt.

      “Cái gì cũng cần, chỉ cần con trai của ông đối xử với con tôi tốt là được.”Viên Tịnh Lưu nhấp ngụm trà, khóe miệng cũng lên chút cười khẽ.

      Hắc Viêm Tước cười cười, lấy ra cái bình thủy tinh đặt lên bàn.“Đây là chút tấm lòng của tôi và Lạc nhi, cám ơn các người nuôi dưỡng ra con đáng như vậy.”

      Viên Tịnh Lưu nhìn nhìn chất lỏng màu đỏ trong bình thủy tinh, nhàn nhạt hỏi: “Máu của ông?”

      “Đúng.”

      Viên Tịnh Lưu gật đầu.“Tôi đây liền khách sáo, , tôi muốn mãi chết, cùng sống mãi với mẹ của Cổn Cổn.”

      “Sống mãi chết phải là chuyện may mắn, nhưng mà là thử thách hai người nhau với thời gian.” Hắc Viêm Tước cười khẽ , thân thể sống mãi chết từng là loại nguyền rủa đối với ông, nhưng sau khi có bà, liền thành loại may mắn.

      Viên Tịnh Lưu cười cười, tỏ vẻ tán thành.

      “Tịnh Lưu.”

      “Tước.”

      Hai giọng khác nhau truyền đến, lại dễ nghe như vậy.

      Hắc Viêm Tước và Viên Tịnh Lưu liếc nhìn nhau, đứng dậy đến cạnh người duy nhất của mình.

      Hôn lễ dưới nhiệt tình của cha mẹ hai bên, hừng hực khí thế chuẩn bị, cuộc sống của Viên Cổn Cổn và Hắc Viêm Triệt vẫn giống như trước kia, chỉ là người nào đó luôn lo lắng hỏi lại người kia, khi nào mới thích , mà đáp án của luôn là biết….

      Viên Cổn Côn nằm sấp ở giường ngửa đầu nhìn tấm ảnh cưới to lớn treo ở tường, trong ảnh chụp là cười tươi như hoa, váy cưới trắng tinh làm cho xinh đẹp động lòng người, mà bên cạnh là người đàn ông tóc trắng, khuôn mặt hoàn mỹ làm cho người ta hâm mộ, ôm lấy eo của , ấn nụ hôn lên trán của , tất cả nhìn như ấm áp mà tốt đẹp như vậy, nhưng mà….Viên Cổn Cổn mở quyển album hình lớn bên cạnh, nhìn nhìn, khỏi thở dài, vì sao ảnh cưới của chỉ có tấm là ấm áp, còn những hình khác… Thấy thế nào cũng có loại cảm giác chú rể bị ép hôn, vẻ mặt vui.

      Hắc Viêm Triệt từ phòng tắm ra, nhìn nằm sấp ở giường bộ dáng đau xót thở dài, qua ngồi ở bên giường, nhàn nhạt hỏi.“Sao vậy?Em bị táo bón?”

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức bĩu môi.“ mới bị táo bón.”

      Hắc Viêm Triệt lau tóc ướt xong xấu xa để khăn lông ướt ở đầu .

      “A….” Viên Cổn Cổn khẽ kêu tiếng, cầm khăn lông vui nhìn .“ đáng ghét!”

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, vươn tay véo mặt .

      “Ưm…. Đau, buông tay…. Buông tay….” Viên Cổn Cổn nhăn mày, cố gắng muốn kéo tay ra.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt của , kéo khóe miệng lên.

      “Em đáng ghét, em đáng ghét còn được sao…”

      “Được.” Hắc Viêm Triệt buông tay ra nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn xoa mặt, vừa thầm nho vừa xuống giường vào phòng tắm.
      Last edited by a moderator: 4/12/14
      Andrena1012 thích bài này.

    2. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Nhảy hố :))
      Bắt đầu đào từ chương 1 :))
      Cố lên nhé Editor \m/

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 112: Điện thoại trước lúc cưới?

      Edit : babynhox.

      Hắc Viêm Triệt nhìn ảnh cưới to treo tường, gì.

      Sau khi Viên Cổn Cổn bỏ khăn ướt vào phòng tắm xong sấy tóc cho Hắc Viêm Triệt.

      lúc sau, cất máy sấy tóc, tiếp tục nằm sấp ở giường xem ảnh cưới.

      "Cuối cùng em vẫn cảm thấy mình như là phú bà, mà là mặt trắng bị ép gả cho em." Viên Cổn Cổn chỉ chỉ ảnh chụp, giọng meo meo.

      Hắc Viêm Triệt nhíu mày, hung hăng vỗ cái lên mông

      "A..." Viên Cổn Cổn vươn tay che cái mông, bĩu môi, "Vốn là vậy mà, xem vẻ mặt của , vui chút nào, giống như ai chọc

      vậy.”

      Hắc Viêm Triệt khép album ảnh lại đặt ở giá sách.

      Viên Cổn Cổn chui vào trong chăn, lẳng lặng nhìn , ngày nửa gả cho , sau này là vợ của , nhưng vẫn có cảm giác chân thực lắm, cưới làm rất bất ngờ, cũng rất vui, như vậy, 3 năm sau còn có thể ở bên cạnh .

      Hắc Viêm Triệt lên giường ôm nhóc nào đó cười ngây ngô vào trong ngực, nhàn nhạt hỏi “Cười cái gì?”

      Viên Cổn Cổn ôm cổ giọng meo meo, “Triệt, khi nào mới có thể thích em?”

      Lại tới nữa, Hắc Viêm Triệt bất đắc dĩ nhìn , “ biết.”

      “Vậy…”

      “Ngủ.” Hắc Viêm Triệt ngắt lời , kéo kéo chăn cho .

      “Dạ…”

      Viên Cổn Cổn nghe lời nhắm mắt lại, cọ xát vào trong lòng , sau đó lâu liền truyền tiếng hít thở đều đều.

      Hắc Viêm Triệt nhìn khuôn mặt ngủ say của , hơi phiền chán, chậm chạp đến mức này? chút cũng cảm nhận được sao?

      ********************************

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn hàng loạt áo cưới sang trọng trước mắt và các chị xinh đẹp bận rộn xung quanh, sờ sờ bụng, thở dài, rất đói, khi nào mới có thể ăn …

      “Viên tiểu thư, áo cưới này đều là Hắc tiên sinh đặt làm riêng cho , thích cái nào?” tóc ngắn lễ phép hỏi.

      “Đều rất xinh đẹp, cái nào cũng được.” Viên Cổn Cổn bị áo cưới trước mắt làm cho hoa mắt, cũng biết nên chọn cái nào.

      “Vậy cái này được ?” cầm áo cưới màu trắng, thiết kế dạng treo cổ, bên trong là kim cương bên ngoài là lụa mỏng, làn váy rất dài, là loại đuôi cá dài, bên mép cuộn sóng, che phủ từng tầng lụa trắng, rất xinh đẹp và riêng biệt.

      “Được, liền lấy cái này .” Viên Cổn Cổn cười gật gật đầu.

      “Những cái còn lại đem để vào phòng số 55 theo ý Hắc tiên sinh .” cất kỹ áo cưới tay mình, lập tức phất phất tay, để những người khác chuyển giá đồ ra khỏi phòng.

      “Toàn bộ đều là của em sao?” Viên Cổn Cổn trừng lớn đôi mắt trong suốt.

      “Đúng, còn có số lễ phục để tối nay mặc, đợi đến lúc đó tôi lại dẫn đến chọn lựa.” cười xoay người, cẩn thận tỉ mỉ đem áo cưới ra ngoài, chiếc váy như vậy, cũng đủ ta sống cả đời, cẩn thận sao được.

      Viên Cổn Cổn nhìn bóng lưng ta, muốn gọi điện thoại cho Hắc Viêm Triệt, nhưng vừa cầm lấy di động còn chưa quay số điện thoại, tiếng nhạc nền vang lên, nhìn nhìn dãy số biết màn hình, nhấn phím call.

      “Alo?”

      Bên kia gì, Viên Cổn Cổn nhăn mày lại, “Hello?”

      “Cổn Cổn.”

      Trong di động truyền đến giọng quen thuộc, tiếng từ tính từ nghe từ lúc 5 tuổi đến 18 tuổi, Viên Cổn Cổn ngẩn người, hốc mắt đỏ lên.

      Duệ?”

      “Ừ.” Na Tịch Thịnh Duệ nhàng đáp.

      “Vì sao phải Pháp? cũng tiếng với em, , có biết em có bao nhiêu đau buồn ? cần em nữa sao?” Viên Cổn Cổn giọng meo meo, trong giọng ràng mang theo tiếng khóc nức nở.

      “Cổn Cổn, em sắp kết hôn, nữa, thể động chút liền khóc, biết ?” Na Tịch Thịnh Duệ giọng .

      Duệ… trở về được ? Đừng ở nước Pháp, như vậy em gặp được .” Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, vừa khóc vừa .

      “Cổn Cổn, và Hắc Viêm Triệt, cho em chọn người em chọn ai?” Na Tịch Thịnh Duệ nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn ngẩn người gì.

      “Rất khó chọn phải ?” Na Tịch Thịnh Duệ kéo khóe miệng, cười nhưng truyền đến đáy mắt, ngược lại là chua sót làm người ta thương tiếc.

      “Em chọn cả hai.” Viên Cổn Cổn bốc đồng .

      “Cổn Cổn, từ đến lớn chỉ cần em muốn chưa bao giờ từ chối em, chỉ lần này được, và Hắc Viêm Triệt em chỉ có thể chọn người, em chọn liền trở về dẫn em , đánh đổi tất cả cũng tiếc, em chọn ta trở về, ở nơi xa chúc phúc cho em.” Na Tịch Thịnh Duệ nắm chặt di động, nhắm đôi mắt sắc bén lại, Cổn Cổn, cơ hội cuối cùng, cho em, cũng là cho chính .

      Viên Cổn Cổn che miệng, từng giọt nước mắt chảy xuống nhuộm ướt làn váy hồng nhạt.

      Hai người đều im lặng, người đợi đáp án, bản thân cố chấp lần, người biết nên lựa chọn như thế nào, chỉ có thể thút thít, trong phút chốc thời gian ngừng lại, đau nhức tim ai…

      lúc sau, Na Tịch Thịnh Duệ vươn tay vuốt ve tấm ảnh tươi cười ngọt ngào dựa vào trong lòng ta, khẽ mở môi mỏng, “ chọn giúp em, Duệ chúc em hạnh phúc, mãi mãi…”

      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, khóc đến giống như đứa trẻ.

      Môi mỏng của Na Tịch Thịnh Duệ dán lên trong hình, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, làm tê liệt toàn bộ thần kinh, đau, là cảm giác duy nhất, có lẽ, căn bản là nên gọi cuộc điện thoại này, nhưng vì sao cách nào hết hy vọng…Cổn Cổn… Thời gian thấm thoát, sau khi tỉnh lại mất em rồi.
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      Andrenapqthaolyy thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 113: Giới hạn của Hắc Viêm Triệt đối với ?

      Edit : babynhox.

      " Duệ, trở về có được , van xin , hu hu... Trở về..." Viên Cổn Cổn ôm chặt thân thể mình khóc thào.

      "Được, chờ tìm được người có thể thay thế em, trở lại, dẫn ấy cùng trở về gặp em." Na Tịch Thịnh Duệ nhìn ảnh chụp, biết là lừa gạt hay là lừa gạt bản thân.

      " Duệ..." Viên Cổn Cổn khóc thành tiếng, phát trong phòng có thêm bóng dáng.

      Hắc Viêm Triệt giật lấy di động của ném ra ngoài, 'Bốp' tiếng, di động vỡ tan tành.

      " làm gì..." Viên Cổn Cổn nhìn di động của mình bị ném hư đứng dậy lớn tiếng hô.

      Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn , gì.

      Viên Cổn Cổn khóc chạy đến bên cạnh di động, ngồi xổm xuống nhặt linh kiện vỡ nát ôm vào trong ngực khóc lớn, di động này là quà sinh nhật năm 18 tuổi Duệ tặng cho , bây giờ cũng hỏng rồi, ấy bao giờ trở về gặp nửa...

      Hắc Viêm Triệt qua kéo đứng lên, thô lỗ gạt bỏ trong linh kiện di động trong tay .

      "A..." Viên Cổn Cổn bị đau nên buông tay, nhìn vật ở trong lòng rơi xuống mặt đất, tức giận vươn tay đánh đấm hét lớn, " làm gì vậy? có biết em chuyện điện thoại với Duệ hay , sao có thể ném di động của ta, đó là quà sinh nhật ấy tặng cho em, có biết hay !".

      Hắc Viêm Triệt bắt lấy tay , lạnh lùng , "Em có biết ngày mai chúng ta kết hôn ?"

      "Em đương nhiên biết." Viên Cổn Cổn khóc rống.

      "Trước đêm kết hôn em khóc vì người đàn ông khác? Coi tôi là cái gì?" Hắc Viêm Triệt nheo con ngươi tím đậm lại, túm chặt tay .

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, hai mắt đầy nước mắt chớp mắt nhìn , xụi lơ ở trong lòng , khóc thào , "Vì sao lại biến thành như vậy..."

      Hắc Viêm Triệt gì, đè nén lửa giận sắp bùng phát của mình.

      "Em chỉ có người trai như vậy... Từ đến lớn, ấy là người thương em nhất, vì sao lại biến thành như vậy? trai của em cần em nữa, ngày đó, ấy khóc, em biết phải là ấy cố ý đối với em như vậy, em biết nhất định là ấy rất đau lòng, bởi vì em chọn ấy, ngày hôm sau ấy liền bỏ , là em làm tổn thương người thương em nhất,vì sao nhất định phải chọn? Vì sao trở về..." Viên Cổn Cổn kéo lấy quần áo của , khóc rống.

      Hắc Viêm Triệt đẩy ra , hét lớn " cho khóc."

      Viên Cổn Cổn bị rống, nước mắt càng rơi dữ hơn, bộ dáng khóc đến đau hông.

      Bàn tay của Hắc Viêm Triệt nắm chặt rồi lại thả lỏng ra, lần rồi lại lần, biết, đối với , giới hạn cuối cùng của mình là ở đâu, nhưng mà, khẳng định là sâu đến cả chính mình cũng biết, trước lúc cưới lại khóc hỏi , vì sao người đàn ông khác trở về, vì đồ vật của người đàn ông khác tặng mà hét to với , vẻ mặt đau lòng, nhìn khóc vì người đàn ông khác, ngoại trừ phẫn nộ lại càng đau lòng hơn... Hít hơi sâu, nhắm chặt mắt, kéo vào trong lòng ôm chặt..

      Viên Cổn Cổn thuận theo để ôm chặt, tuy dùng sức làm cho đau đớn, nhưng có giãy dụa, chỉ nỉ non, nếu , nhất định Duệ ở cùng nhau, nhất định để Duệ lang thang đến nước Pháp, nếu , nhất định ngoan ngoãn gả cho Duệ, cùng ta xây dựng gia đình ngọt ngào, nếu ... Nhưng mà có nếu... đứng ở chỗ này, vào đáy lòng , có từ nếu này...

      "Cho dù bây giờ em có gả cũng quá trễ." Hắc Viêm Triệt lạnh giọng .

      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, ôm eo của .

      "Nếu em phản bội, giết em." Hắc Viêm Triệt khẽ vuốt lưng của , giọng điệu lạnh như băng.

      "... Hu hu... phản bội." Viên Cổn Cổn khóc .

      Hắc Viêm Triệt kéo ra bọn họ cự ly, cúi đầu hôn lên của nàng môi...

      Trong tòa biệt thự sang trọng tại nước Pháp, Na Tịch Thịnh Duệ nhìn di động bàn, mệt mỏi tựa vào ghế xoay, ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài hai tròng mắt sắc bén luôn tự tin của mình, vì sao còn chưa từ bỏ ý định? Còn chờ mong kỳ tích xuất sao? Giật giật khóe miệng tự giễu, ta hiểu hơn ai hết, kỳ tích là tồn tại trong cuộc sống thực, bắt đầu từ lúc nào, ta trở nên mù quáng như vậy, hèn mọn như vậy? Là bắt đầu...từ lúc nhận ra mình sao...

      ********************************

      Buổi sáng, Viên Cổn Cổn còn trong trạng thái chưa ngủ tỉnh bị Hắc Viêm Triệt ném vào phòng số 2, trong thời gian tiếp theo, người nào đó bị đám người 'bao vây'.

      biết qua bao lâu, Hắc Viêm Triệt đến, nhìn Viên Cổn Cổn trước mắt, chiếc váy cưới trắng tinh càng làm nổi bật khí chất ngây thơ đơn thuần nhiễm bụi, ánh mặt trời chiếu vào thân thể , ánh sáng chui vào dưới lụa mỏng trắng, loáng thoáng làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái.

      Viên Cổn Cổn thấy đến, đứng dậy nhào về phía ai oán , "Em rất đói, khi nào ăn bữa sáng?".

      biết từ đâu mà Hắc Viêm Triệt biến ra viên chocolate, lột bỏ giấy gói kẹo nhét vào trong miệng , "Chờ chút."

      Viên Cổn Cổn ngậm chocolate nhăn khuôn mặt nhắn lại.

      Hắc Viêm Triệt sờ sờ tóc dài rối tung của , rất hài lòng cách trang điểm của .

      "Em còn muốn." Viên Cổn Cổn vươn tay bé chìa ra trước mặt .

      Hắc Viêm Triệt vỗ cái vào trong lòng bàn tay , nhàn nhạt , "Hết."

      "Gạt người." Viên Cổn Cổn trề miệng nhắn, vươn móng vuốt sờ tới sờ lui người .

      Hắc Viêm Triệt nhìn cơm nắm giở trò với , nhếch mày kiếm.

      " là hết rồi..." Viên Cổn Cổn thở dài, vẻ mặt thất vọng.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bên cạnh, nhàn nhạt hỏi, " xong chưa?"

      ~~~

      Có vài nàng muốn bao nuôi Duệ, vậy ta nên gả ấy cho ai...hay tự gả cho ta nhỉ

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 114: Tiến hành hôn lễ!

      Edit babynhox.

      "Viên tiểu thư còn chưa chải tóc xong." kia lắc lắc đầu.

      " cần chải, cứ như vậy."

      "Như vậy xong rồi." kia cười .

      "Ừ." Hắc Viêm Triệt dắt tay Viên Cổn Cổn ra ngoài.

      "Váy..." Viên Cổn Cổn hơi khó chịu liên tục nhìn ra phía sau, đuôi váy cưới làm cảm thấy lúc như bị kéo dài đất, lo lắng dơ.

      Hắc Viêm Triệt dừng bước, nhíu mày.

      lên phía trước, lấy kim cái chuyên môn từ trong túi bên hông ra, cười , "Tôi giúp cố định nó ở gấu váy trước, lúc vào nhà thờ sửa lại giúp được ?"

      "Được." Viên Cổn Cổn gật gật đầu.

      ngồi xổm xuống bắt đầu loay hoay làm.

      lúc sau giọng , "Xong rồi."

      "Cám ơn chị Lý." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào nhìn ta.

      " cần khách sao, ăn cơm , đợi lát trang điểm lại." cười khẽ .

      "Ừm." Viên Cổn Cổn theo sau Hắc Viêm Triệt ra ngoài.

      Tùy tiện ăn chút đồ xong, dưới truy đuổi của truyền thông Viên Cổn Cổn và Hắc Viêm Triệt ngồi vào trong xe đến nhà thờ, đường có hàng loạt xe nổi tiếng chạy thành hàng, làm lóe mắt người đường, truyền thông tranh nhau chụp lại cảnh tượng này, hôn lễ bắt đầu...

      Phòng nghỉ dâu trong nhà thờ.

      "Bảo bối, hôm nay con rất xinh đẹp." Bàng Đô Đô cười ngọt ngào nhìn Viên Cổn Cổn sửa lại làn váy.

      "Mẹ cũng rất xinh đẹp." Viên Cổn Cổn cũng cười ngọt ngào với bà, nụ cười của hai người khác gì nhau, vô cùng ngọt ngào.

      "Cổn Cổn, nếu sau này Triệt nhi khi dễ con con liền với mẹ, mẹ ra mặt giúp con." Khấu Lê Lạc sờ sờ đầu của , rốt cuộc bé 5 tuổi mình nhắm làm con dâu cũng gả cho con trai mình rồi.

      "Cám ơn dì Lê."

      " thể gọi là dì, phải gọi là mẹ."

      "Mẹ Lê." Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn miệng.

      " ngoan." Khấu Lê Lạc cười đến rất vui vẻ.

      "Cổn Cổn, hu hu, con nhất định phải thường xuyên về nhà thăm mẹ đấy." Bàng Đô Đô nhìn nhìn liền khóc lên.

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, lập tức xụ mặt xuống, nước mắt vận sức chờ phát động.

      "Mẹ..."

      "Cổn Cổn..."

      Khấu Lê Lạc nhìn hai mẹ con đáng giống nhau này, biết phải an ủi hai người như thế nào, đây là mẹ con tình thâm đấy, nghĩ lại hai đứa con trai của mình, khỏi 'đau buồn', vì sao đứa của người ta liền dính mẹ như vậy, đáng như vậy, của mình lại...

      Cửa được mở ra, 3 người đàn ông vô cùng xuất sắc đến, đều ôm vợ của mình về.

      Hắc Viêm Triệt nhìn Viên Cổn Cổn nước mắt lưng tròng, vui , " cho khóc."

      Viên Tịnh Lưu nhìn nước mắt đầy mặt Bàng Đô Đô, giọng " khóc, ngoan."

      Hắc Viêm Tước nhìn Khấu Lê Lạc nước mắt quanh tròng, nhàn nhạt , "Em xem náo nhiệt gì?"

      3 người phụ nữ cùng khịt khịt mũi, động tác rất đồng đều.

      "Sao các lại đến đây?" Khấu Lê Lạc hiểu nhìn Hắc Viêm Tước.

      "Hôn lễ cũng sắp bắt đầu, còn thấy bóng dáng dâu, em xem vì sao bọn đến đây?" Hắc Viêm Tước nhéo nhéo mũi bà ấy, nhàn nhạt .

      Khấu Lê Lạc giật mình, nhìn đồng hồ treo tường, lớn tiếng "Cũng đến giờ, các mau ra , để nhà tạo mẫu trang điểm lại cho Cổn Cổn, mau lên mau lên, ra ngoài chờ ."

      Hắc Viêm Tước bị bà ấy đẩy ra ngoài, Viên Tịnh Lưu và Hắc Viêm Triệt cũng ra ngoài.

      Phòng nghĩ dâu bắt đầu trận hỗn chiến, lúc sau, cửa lớn nhà thờ mở ra, dưới khúc nhạc kết hôn, Viên Cổn Cổn đeo lụa mỏng đầu khoác tay Viên Tịnh Lưu chậm rãi lên thảm đỏ thiêng liêng, bước từng bước về phía người đàn ông đợi ở trước bàn lễ tế, người đàn ông mà muốn nắm tay cả đời, tất cả đều ấm áp mà tốt đẹp như vậy, đặc biệt ở chỗ đuôi váy dài của cái con chó trắng cắn chặt làn váy của , phe phẩy cái đuôi giúp nâng gấu váy lên, đảm nhận nhân vật hoa đồng.

      Viên Tịnh Lưu dẫn con bước từng bước tới bên cạnh Hắc Viêm Triệt, kéo tay đặt lên tay , kéo khóe miệng , "Con của cha chuyển nhượng sang cho con, nhưng nếu con phản bội cha lấy lại quyền lợi."

      " ." Hắc Viêm Triệt nắm chặt tay của Viên Cổn Cổn, phun ra hai chữ ngắn gọn.

      "Tốt lắm." Viên Tịnh Lưu vừa ý gật gật đầu, ngồi xuống hàng ghế đầu xem lễ.

      Mục sư nhìn nhìn đôi dâu chú rễ xuất sắc này, cất cao giọng , "Dearly beloved, we are gathe Red here today to join this man and this woman in holy matriomony. Do either of you have any reason why you should not legally be joined in marriage? " (Xin chào mọi người, hôm nay chúng ta cùng ở đây tham dự hôn lễ thiêng liêng của chàng trai và này. Xin hỏi trong hai người, có ai cảm thấy hôn lễ này là hợp pháp ? )

      Viên Cổn Cổn và Hắc Viêm Triệt liếc nhau cái, gì.

      Mục Sư tiếp tục đến "Is there anyone present who can show any just cause why these two people should not be legally joined in marriage? " (Trong các vị, có ai có thể cung cấp lí do chính đáng, chỉ ra này hôn nhân của hai vị này hợp pháp ? )

      Mọi người gì.
      Andrena, 1012Sana thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :