1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 101: Vụ án bầm thây?

      Edit : babynhox

      "Triệt..."

      Mang theo tiếng khóc nức nở gọi khẽ, làm rối loạn trái tim của người khác, cho dù là ai cũng thể chống lại sức hấp dẫn mê người này.

      "Ừ." Hắc Viêm Triệt vỗ sống lưng của , khóe miệng kéo lên độ cong đẹp mắt, loại cảm giác này mới là phụ nữ của .

      "Hu hu..." Viên Cổn Cổn phát ra tiếng nức nở rất , cực kỳ đáng .

      Hắc Viêm Triệt kéo khoảng

      cách ra với , vươn tay lau nước mắt mặt . Viên Cổn Cổn ôm cổ , vùi mặt vào cổ .

      Hắc Viêm Triệt lẳng lặng ôm , giọng " cho dối nữa."

      "Dạ." Viên Cổn Cổn dùng sức gật đầu, giống như tuyên thệ quyết tâm của mình.

      Ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe hở rèm cửa tiến vào, Hắc Viêm Triệt nhếch miệng ôm lấy đáng vừa khóc vừa gọi tên , cuối cùng cũng có ánh mặt trời, ngờ có ngày lại chán ghét ánh mặt trời mà từ trước đến nay luôn chán ghét, giống như đến bây giờ cũng nghĩ mình để ý như vậy, ... Chính xác mà , chỉ là để ý, mà là sâu sắc...

      Phòng ăn.

      "Thời tiết hôm nay là rất tốt, xem ra đám nhân viên của đả động "thành ý" đến trời cho nên bọn họ mới thoát khỏi ‘khủng hoảng’, cho nên , cầu thần cũng là cách để giải quyết vấn đề." Tề Tu nhìn Viên Cổn Cổn ngồi ở đùi Hắc Viêm Triệt ăn uống, trêu chọc .

      Hắc Viêm Triệt nhìn cũng thèm nhìn ta, giống như ta là trong suốt.

      “Cầu thần có ích sao? Tu?” Viên Cổn Cổn nhìn ta, khuôn nhắn tràn ngập nghiêm túc.

      "Đương nhiên là có ích, em xem tâm trạng của thiếu gia nhà em phải là tốt hơn nhiều rồi sao? Đây đều là kết quả của vô số tiền bạc dầu hương * mấy ngày hôm trước giống vậy, lúc là núi lúc là nóng nảy, toàn bộ tập đoàn ‘Hắc Viêm’ như biến thành trường biểu diễn 'Cửu Trọng Thiên Băng Hỏa', chuyện đó rất tuyệt vời... phát chính là thiệt hại của em.” Tề Tu cầm lấy góc bánh mì nhàn nhã đưa vào trong miệng, vẻ mặt trêu tức.

      Viên Cổn Cổn nhìn Hắc Viêm Triệt, bây giờ tâm trạng của tốt sao? Vì sao nhìn ra, phải là từ trước đến giờ đều chưa từng nhìn ra...

      Hắc Viêm Triệt cầm lấy ổ bánh xé ra miệng nhét vào trong miệng , nhìn ánh mắt tìm tòi của .

      “Nhóc con, em hỏi như vậy chẳng lẽ em cũng có muốn giải quyết vấn đề hoặc là muốn thực giấc mộng sao?” Tề Tu cười khẽ .

      “Có đấy, có rất nhiều đấy.” Viên Cổn Cổn thành gật đầu.

      “Là cái gì?” Tề Tu cười hỏi, ta nghĩ rằng cầu xin thuốc hết “ngu ngốc” trước.

      Theo bản năng Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt, mấp máy miệng gì.

      "Em muốn thiếu gia nhà em?‘ Tề Tu ‘ngạc nhiên' hỏi.

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, mặt nhanh chóng ửng hồng, khẩn trương lắc lắc đầu.

      muốn ấy?" Tề Tu tiếp tục hỏi.

      ... phải...” Viên Cổn Cổn bối rối vung tay bé, có từ ngữ diễn đạt.

      “Vậy là muốn?”

      "Em... Em...” Viên Cổn Cổn em nửa ngày cũng có câu sau, mặt lại càng ngày càng hồng.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng ngốc nghếch của , miếng bánh mì trực tiếp nhét vào trong miệng , nhàn nhạt “Ăn cơm."

      Viên Cổn Cổn cầm bánh m ì cúi đầu ăn, muốn che giấu bối rối của mình.

      Tề Tu vui vẻ cười, tiếng cười dễ nghe quanh quẩn khắp trong phòng ăn, nghẹn nhiều ngày như vậy, cuối cùng để cho ta dễ chịu rồi...

      ***********

      Viên Cổn Cổn khôi phục lại thời gian thường ngày, theo Hắc Viêm Triệt làm tan ca, như hình với bóng, giữa trưa 12 giờ, người nào đó thoải mái ngồi ở đùi Hắc Viêm Triệt, giọng meo meo, “Vì sao bây giờ cũng phải tới công ty hả? phải là trước kia thích làm việc ở nhà sao?”

      Hắc Viêm Triệt vươn tay vuốt tóc ra sau lỗ tai, nhàn nhạt “Gần đây rất bận.”

      “Vậy vì sao mỗi lần đến công ty đều nhuộm tóc thành màu đen?” Viên Cổn Cổn dùng ngón tay cuốn lấy tóc , tiếp tục phát huy thói quen chăm chỉ hỏi nhiều.

      Hắc Viêm Triệt nhét đũa bàn vào trong tay , có trả lời.

      Viên Cổn Cổn kẹp cái xíu mại cắn cái thỏa mãn nheo mắt lại, sau đó đưa đến bên miệng Hắc Viêm Triệt, "Ăn ngon"

      Hắc Viêm Triệt há mồm ăn, tao nhã nhai nuốt.

      “Triệt, lúc nãy em ở phòng trà nước nghe thấy rất nhiều người bàn luận mấy ngày nay xảy ra vụ án bầm thây, các chị ấy rất khủng khiếp, có phải là ?" Viên Cổn Cổn nuốt nuốt nước miếng, giọng hỏi.

      “Đúng” Hắc Viêm Triệt nhàng thờ ơ trả lời.

      “Là ? Vậy sao em biết?” Viên Cổn Cổn trừng lớn mắt phát mình chệch đường ray xã hội rất nghiêm trọng rồi.

      "Em xem tin tức.”

      cũng xem mà, sao biết được?" Viên Cổn Cổn hiểu nhìn .

      “Cứ như vậy mà biết?” Hắc Viêm Triệt cầm lấy cái cốc uống hớp trà.

      “À…” Viên Cổn Cổn gật gật đầu, vươn tay gắp con tôm.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , nhàn nhạt “Em sợ?”

      sợ.” Viên Cổn Cổn ăn tôm, giọng meo meo.

      “Em biết vụ án bầm thây là thế nào ?” Hắc Viêm Triệt nhếch đầu mày lên.

      “Đương nhiên, em cũng phải là ngu ngốc...” Viên Cổn Cổn vui bĩu môi.

      sợ hung thủ xem em là mục tiêu kế tiếp sao?”

      sợ, bộ dạng của em rất an toàn.” Viên Cổn Cổn kéo khóe miệng lên, cười đến ngây ngô.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.
      Last edited by a moderator: 24/11/14
      Andrena1012 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 102: Tiếp theo là ai?

      "Bởi vì các chị ấy hung thủ thích tìm những chị xinh đẹp để ra tay, cho nên em sợ, hơn nữa em còn có mà." Viên Cổn Cổn vừa ăn vừa , có chút sợ hãi nào.

      Hắc Viêm Triệt nhịn


      được véo véo gương mặt , bởi vì câu em còn có kia mà tâm trạng rất tốt.

      “Chỉ là những người bị hại kia rất đáng thương.” Viên Cổn Cổn dừng đũa, khuôn mặt nhắn cúi xuống.

      Hắc Viêm Triệt lấy đũa trong tay qua, kẹp đủ các loại thức ăn bắt đầu nhét vào trong miệng .

      Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn ăn, suy nghĩ có nên đến chùa khẩn cầu thế giới hòa bình hay ? Thuận tiện khẩn cầu để tính tình của Hắc Viêm Triệt ngẩng đầu nhìn, thân thể bị phân thây, đập vào mắt đều màu đỏ tươi và từng miếng thịt nát khác thường, xác chết khủng bố, thịt vụn phủ kín tất cả tấm hình, phía dưới tấm hình còn viết hàng chữ bằng máu đỏ. (Tiếp theo là ai?)

      “Triệt… Hu hu.” Viên Cổn Cổn run rẩy ôm sát cổ của , lớn tiếng khóc.

      Hắc Viêm Triệt ôm , tắt máy tính, ngồi lên giường, vuốt sống lưng , giọng có chuyện gì rồi.”

      “Vậy… Cái gì…” Viên Cổn Cổn khóc muốn gì đó, nhưng lại nên câu hoàn chỉnh.

      “Là trò đùa quái đản mà thôi.” Hắc Viêm Triệt kéo ra khoảng cách với , lau nước mắt của , giọng vỗ về.

      “Em rất sợ. Hu hu.” Nước mắt của Viên Cổn Cổn xuống thành chuỗi, thân thể run càng làm cho người ta đành lòng.

      ở đây, ai có thể làm hại em.” Hắc Viêm Triệt giữ chặt mặt , mắt tím khóa chặt đôi mắt của .

      Viên Cổn Cổn nhìn , chậm rãi bình tĩnh lại, run run nữa, nhưng nước mắt vẫn chảy ròng ròng.

      Hắc Viêm Triệt cúi đầu hôn lên nước mắt của , giọng : “Đừng sợ, nó còn đáng sợ hơn so với sao, ngay cả mà em còn sợ càng nên sợ nó.”

      “Nó đáng sợ hơn so với …” Viên Cổn Cổn vừa vừa lớn tiếng khóc, giống như đứa trẻ.

      Hắc Viêm Triệt nhìn lúc, cúi đầu dùng môi che cái miệng thào tự và tiếng khóc của .

      “Ưm…” Viên Cổn Cổn ngẩn người, đôi mắt ngập nước nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ đột nhiên phóng to ở trước mắt.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dạng ngốc nghếch của , nhắm mắt tím lại, cắn đầu lưỡi của mình, dịu dàng hôn .

      “Ưm… Triệt?” Viên Cổn Cổn nếm được mùi máu tươi, nhăn mày lại.

      Hắc Viêm Triệt gì, chỉ kìm chặt cái ót của , để cho trốn.

      Kết thúc nụ hôn máu tanh lại dịu dàng khác thường này, Viên Cổn Cổn thở hổn hển, hai mắt mơ màng nhìn .

      Hắc Viêm Triệt nhìn vết máu môi , cúi đầu liếm, động tác tà mị mà độc nhất.

      Viên Cổn Cổn chỉ có thể ngơ ngác nhìn , nên lời.

      Hắc Viêm Triệt nhéo nhéo mặt , kéo ra chút cười nhạt.

      “Triệt…” Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, cảm thấy hơi choáng váng mắt hoa, mơ hồ khẽ gọi tên của .

      “Ừm.”

      “Đầu rất choáng váng….” Viên Cổn Cổn giọng meo meo.

      “Ngủ .” Hắc Viêm Triệt đặt giường.

      ….” Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, hai mắt nhịn được mà híp lại rồi, nhưng vẫn cố chấp dùng tay bé kéo lấy khăn tắm quấn quanh người .

      ở đây với em.” Hắc Viêm Triệt kéo tay ra, cứu cái khăn tắm lung lay nới lỏng sắp bị rớt xuống.

      “Ưm…” Viên Cổn Cổn ưm tiếng, chịu nổi nhắm hai mắt lại.

      Hắc Viêm Triệt đắp chăn cho , đứng dậy mặc quần áo xong, gọi cú điện thoại.

      lúc sau, Á Tư vào.

      “Điều tra địa chỉ cụ thể.” Hắc Viêm Triệt nhìn bưu phẩm ra trong máy tính, nhàn nhạt .

      Á Tư nhìn thấy tấm hình ngẩn người, “Đây là máy tính của Cổn Cổn, tấm hình này…”

      điều tra.” Hắc Viêm Triệt ngắt lời chưa hết của ta.

      “Dạ.” Á Tư khom người, cầm lấy máy tính ra khỏi phòng.

      Hắc Viêm Triệt nhìn ngủ say ở giường, ngón tay thon dài gõ mặt bàn, biết suy nghĩ cái gì.

      lau sau, tiếng đập cửa vang lên.

      “Vào .”

      Cửa nhàng mở ra, Á Tư cầm máy tính đến, sắc mặt tốt lắm.

      .” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt phun ra chữ.

      “Gần đây xảy ra vụ án bằm thây, thiếu gia biết ?” Á Tư đặt máy tính ở bàn, nhìn Hắc Viêm Triệt.

      trọng điểm.” Hắc Viêm Triệt nhói mày.

      “Trọng điểm chính là địa chỉ IP gửi tấm hình mà tôi điều tra và căn phòng cảnh sát phát thi thể là giống nhau.” Á Tư trầm giọng .

      Hắc Viêm Triệt có nhiều biểu cảm, vẻ mặt bình tĩnh.

      “Chủ nhân…”

      “Điều động người trong tối, tìm ra hung thủ.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt ra lệnh.

      “Nhưng mà chủ nhân…”

      Hắc Viêm Triệt nhìn ta, mắt tím lạnh lùng.

      Á Tư mấp máy môi mỏng, khom người giọng “Dạ.”
      Last edited by a moderator: 25/11/14
      Andrena1012 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 103: Triệt, thoải mái sao?

      Edit : babynhox.

      "Đừng...Đừng..." Viên Cổn Cổn nhắm mắt lại, hai tay ý thức vung vẫy.

      Hắc Viêm Triệt bắt lấy tay , ôm vào trong ngực, an ủi vỗ sống lưng , từ ngày đó qua 7 ngày, bây giờ máu của chỉ làm cho mê man 3 ngày, từ sau khi tỉnh lại vẫn luôn vui, vừa có gió thổi cỏ lay thần kinh liền căng thẳng, lúc ngủ còn gặp ác mộng, trạng thái như vậy liên tục 4 ngày, nếu còn như vậy thần kinh của có thể bị yếu kém, nhàng vuốt ve mặt của , từ được bảo vệ dưới cánh chim của cha mẹ, làm sao có thể sợ... Tấm ảnh như vậy, đến cả đàn ông cũng chắc chịu được, huống chi là .

      "Triệt..." Viên Cổn Cổn mang theo tiếng khóc nức nở gọi , biết là tỉnh hay là mớ.

      "Ngoan, ở đây, đừng sợ." Hắc Viêm Triệt nhàng vỗ về, giọng điệu dịu dàng làm cho người ta rớt mắt kính.

      Viên Cổn Cổn giật giật yên, thào vài câu lại ngủ say.

      Hắc Viêm Triệt hôn lên mặt , cực kỳ đau lòng.

      Sáng sớm hôm sau, Hắc Viêm Triệt nhìn Viên Cổn Cổn hồn vía lên mây giọng "Hôm nay đến công ty."

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức gật gật đầu, nét mặt hơi đờ đẫn.

      "." Hắc Viêm Triệt đứng dậy dắt tay kéo lên, tới ngưỡng cửa.

      " đâu?" Viên Cổn Cổn hiểu hỏi.

      Hắc Viêm Triệt trả lời, chỉ nắm tay về phía trước.

      1 tiếng sau, Viên Cổn Cổn nhìn cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, sau đó dời mắt nhìn Hắc Viêm Triệt, .

      "Nhìn cái gì? Ăn ngon sao?" Hắc Viêm Triệt gắp miếng sườn xào chua ngọt từ lồng hấp bỏ vào trong chén của .

      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, nhìn bàn hai người tràn đầy các món trà bánh, có ngọt có mặn có cay có chua cũng có đắng, cái gì cần có đều có, lại nhìn nhìn đám người xung quanh bỗng quay đầu lại, giọng "Triệt, nhiều lắm, ăn hết."

      " biết." Hắc Viêm Triệt gắp cái xíu mại kiểu Quảng bỏ vào trong chén của .

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, hiểu ý của , từ trước đến giờ cũng nghĩ tới dẫn ăn sáng, hơn nữa còn là nơi nhiều người như vậy, từ trước đến nay chán ghét nơi nhiều người và ồn ào, cho nên dẫn đến nơi náo nhiệt như vậy là làm cho rất bất ngờ, chỉ là tiếng , tiếng cười và tiếng nâng ly của người xung quanh làm cho rất yên tâm, dường như tâm trạng cũng tốt hơn chút.

      "Ăn mau, nguội hết." Hắc Viêm Triệt vươn tay gõ gõ đầu , nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn cầm lấy đũa bắt đầu ăn, mấy ngày nay ăn ngon miệng, cho nên cả người như phờ phạc ỉu xìu, ngay cả chính cũng muốn soi gương.

      Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn ăn, cố gắng chịu đựng tiếng ầm ĩ truyền đến bên tai, cả người nhìn như hoàn toàn xa lạ với nơi như vậy.

      "Giống su su này ăn rất ngon, cũng ăn ." Viên Cổn Cổn gắp thức ăn bỏ vào trong chén của , hơi hơi cười.

      Hắc Viêm Triệt cầm lấy đũa bắt đầu ăn, nhìn rất vất vả mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, tự chủ được mà nhàng thở ra, cảm giác kỳ diệu, giống như nhìn thấy cười, đó là thỏa mãn lớn nhất của , có thể làm cho có loại cảm giác con người này cũng chỉ có .

      Hơn 3 tiếng sau, Hắc Viêm Triệt dẫn theo Viên Cổn Cổn ăn uống no đủ khu vui chơi, việc làm kia lại khiến Viên Cổn Cổn hiểu nửa ngày, nhưng rất nhiều lúc vui vẻ truyền nhiễm, khí trong khu vui chơi làm cho người ta rất dễ quên buồn phiền, đặc biệt cái loại hồn nhiên đến 'ngốc nghếch' này, người thể sử dụng đầu óc, vì thế, người nào đó nhanh chòng quên vui, nắm tay Hắc Viêm Triệt chơi đùa khắp nơi, tàu lượn xoay tròn 360 độ , du thuyền vượt thác, chơi đến cả người ra mồ hôi, còn hưng phấn đến những chỗ chưa chơi.

      5 tiếng sau, Viên Cổn Cổn nắm tay Hắc Viêm Triệt ngồi trong đình nghĩ mát, mệt rã rời tựa vào người , giọng meo meo, " rất lâu rồi em đến khu vui chơi, rất vui đấy."

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.

      "Cám ơn Triệt, tốt." Viên Cổn Cổn ôm chặt cánh tay , giống như tư thế của tình nhân, làm rất tự nhiên, chính xác mà , toàn bộ hình thức giữa bọn họ đều cực kỳ giống người , nhưng từ trước đến giờ cũng chưa từng , là ai của , là nữ giúp việc? Thư ký? Hay là tình nhân?

      Hắc Viêm Triệt cầm lấy chai nước lạnh mở ra nắp ra đưa cho .

      Viên Cổn Cổn nhận lấy cái chai ùng ục ùng ục uống đến nửa chai, cuối cùng còn thỏa mãn thở ra .

      "Còn muốn chơi cái gì?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

      "Xem động vật." Viên Cổn Cổn nhìn , cười đến rất vui vẻ.

      Nghe vậy, Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, giống như ngửi thấy được cái mùi khiến phát điên.

      " muốn sao?" Viên Cổn Cổn giọng hỏi.

      " thôi." Hắc Viêm Triệt đóng chặt mắt, hạ quyết tâm, đứng dậy dắt tay .

      Viên Cổn Cổn lập tức cười ngọt ngào ôm chặt cánh tay , cùng nhau .

      Hơn 1 tiếng sau, sắc mặt của Hắc Viêm Triệt hơi tái nhợt chạy ra từ khu vật sở thú, nhớ lại rất lâu trước kia từng tiểu Q bị rắm thúi làm cho ngất, lần đầu tiên cảm thấy đúng chuyện, ra cái mũi thính cũng là chuyện rất đau khổ...

      "Triệt, làm sao vậy? thoải mái sao?" Viên Cổn Cổn dừng bước lại, khuôn mặt nhắn tràn ngập lo lắng.

      " có." Hắc Viêm Triệt ôm lấy , bước chân nhanh hơn, lòng muốn rời xa nơi làm cho đau khổ này.

      "Triệt..." Viên Cổn Cổn nhìn ánh mắt vả vẻ mặt của người xung quanh, đủ loại kiểu dáng, có hâm mộ, có ghen tị, có mỉm cười, cũng có huýt sáo, đương nhiên cũng có khinh thường.

      Hắc Viêm Triệt bế đến băng ghế xa xa, cẩn thận tỉ mỉ hít vào hơi, sau khi xác định có cái mùi kia mới yên tâm bắt đầu hít thở.
      1012Andrena thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 104 : nghiện bị ngược đãi?

      Edit : babynhox.

      " sao chứ?" Viên Cổn Cổn vươn tay xoa trán của , lo lắng hỏi.

      " có gì." Hắc Viêm Triệt kéo tay xuống nắm chặt vào lòng bàn tay.

      "?" Viên Cổn Cổn lo lắng tiếp tục hỏi.

      "Ừ." Hắc Viêm Triệt cắn cái ở môi .

      Viên Cổn Cổn mặt, nhìn nhìn xung quanh, có loại cảm giác có tật giật mình.

      "Chơi đủ rồi?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

      "Dạ." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào gật gật đầu, "Nhưng mà em muốn toilet."

      Hắc Viêm Triệt dắt đến nhà vệ sinh công cộng.

      "Triệt, em có thể tự ." Viên Cổn Cổn ngượng ngùng giọng meo meo.

      Hắc Viêm Triệt gì, dẫn tới trước cửa nhà vệ sinh công cộng.

      Viên Cổn Cổn nhìn , giọng "Em vào đây."

      "Ừ."

      Người nào đó vào nhà vệ sinh, sau khi giải quyết lượng nước dư thừa người xong, đến bồn rửa tay rửa tay, mà vào lúc này, truyền đến loạt tiếng rên làm người ta rùng mình, và hơi thở thô gấp, Viên Cổn Cổn ngẩn người, cương cứng ngay tại chỗ, đây...đây là...

      "A... Ưm... A... A...".Di

      Giọng nữ mềm mại ngừng truyền ra từ trong phòng vệ sinh, dường như rất vui thích.

      Viên Cổn Cổn vội vàng chạy ra, vội vàng chạy tới bên cạnh Hắc Viêm Triệt, cả khuôn mặt đỏ bừng "Chúng ta về nhà ."

      Hắc Viêm Triệt nhìn sắc mặt khác thường, nhếch mày kiếm, "Sao vậy?"

      " có gì, nhanh ." Viên Cổn Cổn kéo tay , về.

      "Em lại dối?" Giọng vui của Hắc Viêm Triệt truyền đến từ phía sau.

      "... phải, là vì...vì..." Viên Cổn Cổn lắp bắp biết nên như thế nào, khuôn mặt nhắn càng ửng hồng hơn.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.

      "Có người... Có người ở trong nhà vệ sinh...làm cái kia..."

      "Làm tình?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, ngượng ngùng gật gật đầu.

      Hắc Viêm Triệt nắm giữ ngược lại tay của , về nhà

      11 giờ tối, Hắc Viêm Triệt ôm Viên Cổn Cổn cùng xem phim hoạt hình với , trong tay Viên Cổn Cổn còn cầm bao bắp rang, tập trung tinh thần xem, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô, ràng là tâm trạng rất tốt, Hắc Viêm Triệt ngược lại.

      Viên Cổn Cổn nắm mấy viên bắp rang quay đầu đưa đến bên miệng , giọng meo meo "Thơm lắm, cũng ăn ."

      Hắc Viêm Triệt hất mặt, nhàn nhạt phun ra hai chữ, " cần."

      Viên Cổn Cổn cười hì hì nhét vào trong miệng mình, cũng có vì ăn mà tức giận, ngược lại rất vui vẻ, ăn có thể ăn nhiều chút rồi.

      "Ngày mai đến công ty." Hắc Viêm Triệt nhìn nét mặt tươi cười của , nhàn nhạt .

      Đôi mắt trong suốt của Viên Cổn Cổn sáng ngời, vui vẻ nhìn lại , " còn dẫn em chơi sao?"

      "." Hắc Viêm Triệt trả lời ngắn gọn.

      "A..." Viên Cổn Cổn bẹt miệng quay đầu lại tiếp tục tập trung tinh thần xem phim hoạt hình.

      " phải ra ngoài, em ở nhà."

      "Dạ..." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, lúc sau mới phản ứng kịp, giọng hỏi " muốn đâu? Dẫn em cùng, ở mình em sợ."

      "Tề Tu ở nhà, Nhã Tư cũng ở nhà." Hắc Viêm Triệt chơi đùa tóc dài của .

      "Vậy Á đâu? Gần nhất cũng thấy ấy."

      Mày kiếm của Hắc Viêm Triệt nhăn lại, gì.

      Viên Cổn Cổn nhìn nét mặt của ràng là vui, thức thời ngậm miệng lại.

      Hắc Viêm Triệt buông tóc của ra, tiếng.

      khí có chút im lặng, nhưng có người nhịn được im lặng như vậy nên liền nhanh chóng phá bỏ.

      "Vậy trở về sớm chút được ?" Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp nhìn, giống như bị người vứt bỏ.

      "Ừ."

      "Em ở nhà chờ , lời phải giữ lời." Viên Cổn Cổn lo lắng giọng meo meo.

      "Ừ."

      Tuy vẫn là chữ nhưng ràng là có chút độ ấm.

      Viên Cổn Cổn cười ngây ngốc, biểu cảm như vậy làm cho người ta nhịn được mà muốn khi dễ .

      Hắc Viêm Triệt đoạt lấy bắp rang trong tay , nhàn nhạt " đánh răng."

      "Em còn chưa ăn xong..." Viên Cổn Cổn giọng meo, sốt ruột vươn tay muốn cướp về.

      Hắc Viêm Triệt dùng ngón tay thon dài để ở đỉnh đầu , dễ dàng kéo ra khoảng cách giữa bọn họ, chỉ thấy người nào đó mím môi vung tay bé cố chấp muốn lấy bao bắp rang ở xa, bộ dáng chịu thua.

      Sau đó lâu, người nào đó buông bỏ phần cố chấp nhất, thất bại nhìn người đàn ông dùng tay để đầu , gì.

      "Còn ?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, giọng điệu lành lạnh.

      Viên Cổn Cổn bò xuống giường, rũ bả vai vào phòng tắm.

      Hắc Viêm Triệt thân vung tay lên, bao bắp rang chưa ăn xong này ngoan ngoãn nằm vào trong thùng rác ở xa.


      Viên Cổn Cổn đánh răng xong ra, hậm hực hờn dỗi leo lên giường, trong đầu vẫn là bao bắp rang còn thừa rất nhiều, nếu biết trước liền ăn nhiều chút, rất lãng phí đấy...

      Hắc Viêm Triệt tắt TV và đèn bàn, ôm vào trong lòng.

      Theo bản năng Viên Cổn Cổn chui vào trong lòng , ôm ấp trở thành thói quen, có nhiều lúc cũng nghĩ, 3 năm sau, cuộc sống như thế nào? Nghĩ tới nghĩ lui cũng có kết quả, ngược lại lại bắt đầu đau lòng, chẳng lẽ... nghiện bị ngược đãi?
      Andrena thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 105: Vụ án giết người ở khu vui chơi?

      Edit : babynhox

      Lúc Viên Cổn Cổn thức dậy Hắc Viêm Triệt mất, gãi gãi đầu nhìn căn phòng trống rỗng, có chút mất mác, đứng dậy rửa mặt xong xuống phòng ăn dưới lầu.

      "Nhóc con, cũng giữa trưa rồi, tối hôm qua em rất 'mệt' sao?" Tề Tu nhìn Viên Cổn Cổn tới, cười trêu chọc.

      "Đúng vậy, ngày hôm qua Triệt dẫn em ra ngoài ăn bửa sáng còn dẫn em khu vui chơi đấy, rất vui, rất mệt." Viên Cổn Cổn cười ngồi xuống đối diện với ta, vẻ mặt ngọt ngào.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

      Tề Tu cười khẽ lắc đầu, xem ra có số người thích hợp làm đối tượng trêu chọc, hoàn toàn hiểu ý của ta.

      "Cổn Cổn thức dậy rồi, muốn ăn cái gì?" Quản gia Bạch từ bên ngoài vào, giọng hỏi.

      "Vú Bạch, hôm nay con muốn tự nấu." Viên Cổn Cổn đứng dậy thân thiết kéo cánh tay bà, muốn vào phòng bếp.

      " được, thiếu gia dặn dò cho con vào phòng bếp." Quản gia Bạch kéo lại, nghiêm túc .

      "Triệt có ở nhà..."

      " được, con ngồi ở đây chờ, vú lập tức gọi người làm cho con." Quản gia Bạch ấn ngồi xuống ghế, thêm nửa mà vào phòng bếp.

      Viên Cổn Cổn bẹt miệng, nằm sấp ở bàn cơm.

      "Nhóc con, vì sao thiếu gia nhà em cho em vào phòng bếp?" Tề Tu tao nhã cắt miếng bít tết, tò mò hỏi.

      "Em cũng biết, lúc em mới đến đây, thức ăn của thiếu gia đều là em phụ trách, nhưng sau này phòng bếp xảy ra nổ mạnh, ấy muốn em nấu nửa, là em nấu đồ thể ăn, cũng cho em vào phòng bếp nửa, sợ em bỏ thuốc độc vào trong thức ăn, Tu xem em là loại người này sao? Tuy tính tình của ấy rất xấu lại khi dễ em, nhưng mà em cũng hại ấy." Viên Cổn Cổn mím môi rất là ủy khuất..Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

      Tề Tu cười cười gì.

      " Tu, và Triệt nhất định là bạn rất thân." Viên Cổn Cổn mở to đôi mắt trong suốt xinh đẹp, chớp mắt nhìn ta.

      "Chính xác mà , ấy là chủ, là tớ." Tề Tu cắt bít tết đưa vào trong miệng, chút để ý .

      "Hả?" Viên Cổn Cổn ngẩn người, hơi kinh ngạc.

      "Hoặc là ấy là vương, là con dân thuần phục dưới ấy." Tề Tu cười khẽ cầm lấy bên rượu đỏ, nhấp ngụm, suất khí gương mặt xứng thượng tao nhã động tác, thể nghi ngờ, là hấp dẫn nhân nam nhân.

      "Thần phục? sao? Vì sao em nhìn ra..." Viên Cổn Cổn thành đến.

      Tề Tu lắc lư cái ly đế dài hai lần, nhìn chất lỏng màu đỏ bên trong, lộ ra cười nhạt, "Còn nhiều thứ em nhìn ra lắm, người quá đơn thuần, chỉ thích hợp đứng ở dưới cánh chim của người khác."

      Viên Cổn Cổn gãi gãi đầu, biết nên cái gì.

      "Nhóc con, em cũng đơn thuần đáng như em." Tề Tu đặt ly rượu xuống, vươn tay xoa xoa đầu .

      " sao? Em ruột sao?" Viên Cổn Cổn để mặc ta vò rối tóc , vui vẻ hỏi.

      "Đúng vậy, bọn là song sinh, ấy tên là Tề Tuyết Y." Tề Tu cười khẽ nhìn .

      "Tên rất dễ nghe, chị ấy nhất định là đẹp." Viên Cổn Cổn hâm mộ .

      "Vì sao?"

      "Bởi vì chị ấy là em Tu, nhất định rất xuất sắc." Viên Cổn Cổn nhìn ta, vẻ mặt nghiêm túc.

      "Ha ha, em vuốt đuôi ngựa sao?" Tề Tu quẹt quẹt mũi của .

      "Mới phải, em nghiêm túc." Viên Cổn Cổn cau cái mũi, vì mình mà phản bác lại.

      Đúng lúc này, quản gia Bạch bưng khay bạc ra, nhìn động tác của Tề Tu, lẳng lặng đặt thức ăn nóng tới trước mặt Viên Cổn Cổn.

      "Mau ăn , Cổn Cổn."

      "Cám ơn vú Bạch, thơm quá." Viên Cổn Cổn ôm eo của quản gia Bạch cọ xát, sau đó cầm lấy muỗng bắt đầu ăn..Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

      Quản gia Bạch nhìn Tề Tu cũng ăn cơm, khẽ vuốt đỉnh đầu Viên Cổn Cổn, giọng "Sau khi ăn xong ra vườn hoa phơi phơi nắng , Nhã Tĩnh và Nhã Văn chờ con ở vườn hoa, còn có đám bảo bối của con."

      "Vậy con có thể tới vườn hoa ăn ?"

      "Cũng được, thôi." Quản gia Bạch bưng khay bạc ở trước mặt lên.

      "Bái bai Tu." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào vẫy vẫy tay với Tề Tu, vui vẻ theo phía sau quản gia Bạch.

      Tề Tu nhìn bóng lưng của , khóe miệng kéo lên mỉm cười mê người.

      Tầng cao nhất tập đoàn "Hắc Viêm"

      "Chủ nhân, đây là hình và tài liệu ngài cần." Á Tư đặt tài liệu tay xuống bàn, giọng .

      Hắc Viêm Triệt mở tập tài liệu ra, tiếng.

      lúc sau, nhíu mày, chỉ vào tấm hình gần như là bị màu đỏ bao trùm, nhàn nhạt "Đây là ngày hôm qua?"

      "Đúng, nơi phát vụ án chính là trong nhà vệ sinh khu vui chơi mà chủ nhân dẫn Cổn Cổn , tài liệu còn chưa đầy đủ, báo cáo khám nghiệm pháp y cũng chưa có, nhưng rất ràng là cùng thủ đoạn." Á Tư nhìn tấm hình, hơi buồn nôn dời tầm mắt của mình .

      "Người trong tối còn chưa có tin tức?" Hắc Viêm Triệt lẳng lặng nhìn tấm hình, giọng điệu lạnh lẽo.

      " xin lỗi chủ nhân..." Á Tư cúi đầu hơi khẩn trương.

      "Toàn bộ người chết đều có sinh hoạt cá nhân thối nát, phụ nữ lẳng lơ gợi cảm, ràng là Viên Cổn Cổn có tình trạng như vậy, cho rằng vì sao hung thủ muốn gửi hình đó cho ấy?" Giọng Hắc Viêm Triệt vẫn cao thấp, lại làm cho Á Tư đổ mồ hôi lạnh cả người.

      "Tôi nghĩ... Có lẽ hung thủ nhắm vào Cổn Cổn, mà là..."

      "Tôi." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :