1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 97: Cơm nắm Eskimo?

      Edit : babynhox

      Hắc Viêm Triệt đúc ăn từng muỗng từng muỗng, cho đến khi chén thấy đáy, lấy khăn giấy lau miệng cho lạnh lùng mở miệng đến, " ngâm thuốc."

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, dùng sức lắc lắc đầu.

      "Tôi phải xin ý kiến của em ." Hắc Viêm Triệt buông chén xuống bế dậy.

      " ..." Viên Cổn Cổn đẩy ra, giọng khàn khàn khác gì bà phù thủy trong công chúa Bạch Tuyết.

      Hắc Viêm Triệt nhíu mày nhàn nhạt hỏi "Cổ họng bị sao?"

      Hốc mắt Viên Cổn Cổn đỏ lên, nước mắt vừa mới dừng lại lâu lại bắt đầu tích tụ.

      "Khóc cái gì mà khóc! chuyện!" Hắc Viêm Triệt lạnh giọng quát lớn.

      "Đau..." Viên Cổn Cổn vô cùng đau đớn nghẹn ra chữ, nước mắt tự nhiên rơi xuống.

      "Khóc, em tiếp tục khóc." Hắc Viêm Triệt lau nước mắt của , lạnh lùng .

      " ngâm..." Viên Cổn Cổn lại nghẹn ra hai chữ.

      " được."

      "..."

      "Câm miệng, đừng giày xéo lỗ tai của tôi." Hắc Viêm Triệt đặt về giường nhàn nhạt .

      "Vậy đừng giày xéo tôi..." Viên Cổn Cổn phục nhìn , hai mắt ngập nước chứa đựng ủy khuất.

      Hắc Viêm Triệt ngẩn người, lập tức kéo nét cười lạnh, " cho Duệ của em biết. để ta ra mặt cho em."

      Viên Cổn Cổn nhìn , cắn chặt môi dưới.

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng ra khỏi phòng.

      Viên Cổn Cổn nằm sấp ở giường để mặc nước mắt làm mờ hai mắt của lần nửa, nghĩ tới cái số tồn tại kia trong lòng càng là chua xót hơn, Duệ của cần nữa, sau này còn trai luôn dịu dàng chăm sóc và mỉm cười cưng chiều nửa rồi... Duệ, người mà từ lúc năm tuổi bắt đầu ỷ lại cần nữa... biết qua bao lâu, người nào đó khóc mệt nhắm hai mắt lại, chỉ còn lại tiếng nức nở nhàng.

      Lúc Hắc Viêm Triệt mở cửa vào liền thấy cái cơm nắm mũi đỏ nhắm mắt lại, miệng ngậm ngón tay cái của mình, bả vai run run, hình như là ngủ, ngoài dự đoán khóe mắt còn vương lại nước mắt, nhíu nhíu đầu mày đặt đồ tay xuống đầu giường, vươn tay vỗ vỗ , lạnh nhạt "Viên Cổn Cổn."

      Chỉ thấy người nào đó meo meo vài tiếng, vùi mặt vào trong gối.

      Hắc Viêm Triệt nhàng bế thân thể lên chân.

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn mơ màng mở to mắt ngơ ngác nhìn .

      Hắc Viêm Triệt bưng chén ở đầu giường lên, múc muỗng thổi nguội, sau đó đưa đến bên miệng .

      Theo bản năng Viên Cổn Cổn há mồm ăn, nhăn mày lại còn chép chép miệng, rồi sau đó cất giọng khàn khàn như phù thủy oán trách "Ăn ngon..."

      Hắc Viêm Triệt để ý tiếp tục lặp lại động tác vừa rồi.

      " muốn ăn..."

      "Ăn!"

      lúc sau, chén canh tuyết lê kèm bối mẫu Tứ Xuyên* liền vào trong bụng của Viên Cổn Cổn.

      *Canh thuốc bắc.

      Hắc Viêm Triệt đặt lên giường, bưng chén ra ngoài.

      Viên Cổn Cổn dụi dụi mắt nhìn bóng lưng của , nằm giường mơ màng ngủ thiếp.

      Buổi tối, hơn 11 giờ , Viên Cổn Cổn cảm giác mình bị ấm áp gì đó vây quanh, khỏi mở mắt, thấy ràng tình cảnh của mình kêu to ra tiếng, "A..."

      Hắc Viêm Triệt che miệng của , giọng trách "Câm miệng."

      Viên Cổn Cổn để ý mình trần trụi ra sức quấn người , nét mặt khẩn trương lộ sợ hãi của mình.

      Hắc Viêm Triệt ôm lấy , cố gắng bỏ qua kích thích xúc giác và thị giác chấn động mà mang đến, nhàn nhạt "Dìm chết em."

      Viên Cổn Cổn nhanh chóng ôm chặt cổ của , nước mắt lại bắt đầu vận sức chờ phát động.

      "Em dám khóc tôi liền dìm chết em." Hắc Viêm Triệt kéo tay ra làm bộ muốn dìm vào nước.

      "..." Viên Cổn Cổn lại ôm cổ của , ngừng lắc lắc đầu.

      Hắc Viêm Triệt ôm , tâm trạng vô cùng tệ, từ lúc nào lại suy tàn đến mức phải ngâm thuốc ghê tởn như vậy hả? Nếu phải biết sợ nước cần gì phải hy sinh như vậy? lại còn biết tốt xấu, nếu sáng suốt nên dìm chết , nhưng mà từ lúc mới bắt đầu liền cố tình sáng suốt ném về nhà họ Viên, mà bây giờ quá trễ...

      "Tôi muốn ra ngoài." Viên Cổn Cổn hơi khóc nức nở, nước mắt ngừng đảo quanh ở trong hốc mắt, nhưng lại cố nén dám để nó rơi xuống.

      "30 phút sau."

      "..."

      Hắc Viêm Triệt coi như nghe thấy, nhàn nhã nhắm hai mắt lại.

      Viên Cổn Cổn nhìn nhìn , chuyện duy nhất có thể làm chính là ôm sát cổ của , nhưng cảm giác hai người trần truị kề nhau làm cho hết sức vặn vẹo.

      30 phút sau Hắc Viêm Triệt giữ lời hứa bế ra bồn tắm lớn, cầm lấy khăn tắm bên cạnh gói lại kỹ càng, sau đó ra khỏi phòng tắm.

      Viên Cổn Cổn sững sờ chút, lập tức lau khô cơ thể mình, bắt đầu mặc quần áo.

      Sau khi Hắc Viêm Triệt tẩy sạch mùi thuốc làm khó chịu ra khỏi phòng tắm, xốc chăn lên liền thấy cơm nắm nào đó đóng vai người Eskimo* cuộn mình ở bên giường. Lạnh lùng giật giật khóe miệng nằm ở giường, vươn tay kéo cái, cái áo khoác bông và cái mũ lông của cơm nắm Eskimo liền 'lăn' đến bên cạnh .

      Viên Cổn Cổn vùi mặt vào trong khăn quàng cổ, lộ ra đôi mắt to hồng hồng dè dặt cẩn thận nhìn .

      *Eskimo : là dân tộc sống ở những vùng băng tuyết, lạnh lẽo, thường mặc áo lông dày…

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 98: Hiệu ứng bươm bướm?

      Edit : babynhox

      "Lạnh sao?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

      "Ừm..." Yếu ớt trả lời.

      "Lạnh đến ra mồ hôi?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục hỏi.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, lúc sau mới nghĩ ra lý do, giọng , "Là mồ hôi lạnh..."

      Hắc Viêm Triệt cười lạnh, kéo khăn quàng cổ của ra, "Tôi đây hy sinh bản thân chút, dùng thân thể sưởi ấm cho em."

      " cần..." Viên Cổn Cổn nâng móng vuốt đeo bao tay mèo Katy lên giữ khăn quàng cổ lại.

      "Cởi." Hắc Viêm Triệt nhìn , ra lệnh ngắn gọn.

      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu lùi về phía sau.

      "Em muốn tôi ra tay? Em rất thích cách cởi quần áo ngày qua sao?" Giọng của Hắc Viêm Triệt vẫn nhấp nhô.

      Viên Cổn Cổn cứng đờ, vươn tay cởi khăn quàng cổ, mũ, sau đó là áo lông, áo bành choàng bông, cởi ra từng lớp từng lớp, cho đến khi lộ ra áo ngủ trắng ngọc trai.

      "Quần." Hắc Viêm Triệt lạnh nhạt

      Viên Cổn Cổn cương cứng tại chỗ, khóc rồi.

      Hắc Viêm Triệt buồn bực kéo quần lông của , động tác thô lỗ.

      "Đừng..." Đột nhiên Viên Cổn Cổn vươn tay đánh đấm , khóc lớn lên.

      Hắc Viêm Triệt bắt lấy tay , kéo bao tay buồn cười tay ném ra ngoài, " nhẫn nại của con người là có giới hạn, tốt nhất là em nên hiểu đạo lý này."

      Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa gào " cũng phải là người..."

      "Cho nên càng nên chọc tôi!" Hắc Viêm Triệt vừa vừa kéo quần của , tiếp theo là quần jeans, sau đó là quần bông dày, cuối cùng là quần thể thao, lúc này mới lộ ra quần ngủ lụa cùng hệ với áo ngủ.

      "Hu hu... Cha..." Viên Cổn Cổn khóc kêu to.

      "Kêu trời cũng có ích gì." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt xong, ném chồng quần áo cởi ra xuống giường.

      "Hu hu..."

      "Tôi cho em 3 giây, nếu em ngừng thứ nước chướng mắt này, tôi làm cho em khóc mỗi ngày, khóc liền đánh đến khóc, tin ?" Hắc Viêm Triệt nhìn , giọng điệu rét lạnh.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, nước mắt vừa muốn tràn mi ra cứ như vậy mà cứng lại chỗ cũ.

      Hắc Viêm Triệt lau nước mắt mặt , lạnh giọng "Ngày hôm qua đâu?"

      "Về nhà, dạo phố..." Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, thành trả lời.

      "Sau đó?"

      " Duệ dẫn tôi đến Gossip Lovers..."

      "Tốt lắm, vậy ngày hôm qua em dối với tôi phải ?"

      Viên Cổn Cổn cúi đầu gì.

      "." Hắc Viêm Triệt nâng cằm lên nhưng làm đau.

      "Phải... Nhưng mà..."

      "Ngày hôm qua là thứ mấy?" Hắc Viêm Triệt đánh gãy nhưng mà của , tiếp tục lạnh giọng hỏi.

      "Thứ sáu..."

      "Tôi cái gì?"

      " tuần chỉ cho ăn kem lần..."

      "Cho nên em coi lời của tôi như gió bên tai?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng giật giật khóe miệng, giọng điệu lạnh lẽo.

      " có, nhưng là..."

      "Ăn kem ăn đến người em? Hay là các người dùng cách ăn đặc biệt, lột sạch quần áo cắn nhau?" Hắc Viêm Triệt kéo áo ngủ của , lộ ra đầy dấu hôn và dấu răng khe rãnh mê người mà nơi đẫy đà của .

      " phải như thế..." Viên Cổn Cổn kéo lấy cổ áo, vẻ mặt lã chã chực khóc.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.

      "Là Duệ...tôi... Duệ..." Viên cuồn cuộn quanh co nửa ngày, lại biết nên giải thích với tồn tại của những dấu vết này như thế nào.

      Hắc Viêm Triệt im lặng tiếng động chờ đơi giải thích, trong mắt tím là phẫn nộ thể che giấu

      "Dù sao cũng phải như nghĩ..." Viên Cổn Cổn lớn tiếng .

      "Vậy hôn môi sao? Hôn miệng đối miệng là lễ nghi sao?" Hắc Viêm Triệt rống dữ ra tiếng, bàn tay hơi khống chế mà bóp chặt cổ của .

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, chột dạ ngập ngừng " nhìn thấy?"

      Hắc Viêm Triệt cười lạnh tiếng, "Đừng nghi ngờ, tôi chỉ là nhìn thấy, hơn nữa còn nhìn thấy hình ảnh rất ràng, sao các người dứt khoát vào trong xe làm như vậy ? Giống như tôi làm với em ngày hôm qua vậy."

      Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn , lúc sau rũ mắt xuống chuyện nửa.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , buông cổ ra, cáu kỉnh đứng dậy đạp cửa ra.

      Sau khi rời khỏi, Viên Cổn Cổn ôm chặt bản thân, giọng khóc, nếu thích chính là Duệ tốt biết bao..

      *******************************

      Từ ngày đó về sau, lại qua tuần, Viên Cổn Cổn cực kỳ yên tĩnh, lúc có người chuyện với liền ngoan ngoãn trả lời, lúc có người chuyện liền lẳng lặng nằm ở giường xem tivi, ngày thứ hai sau đêm đó, nhận được điện thoải của Viên Tịnh Lưu, ông cho biết Na Tịch Thịnh Duệ Pháp, trong thời gian ngắn về, trước khi muốn ông chuyển lời với , muốn ngoan ngoãn nghe lời. Chờ lúc ta về đem chocolate ngon nhất về cho , nhưng mà loáng thoáng cảm giác được... ta là dỗ ...Có lẽ, vĩnh viễn ta cũng trở lại thăm nửa...Mà Hắc Viêm Triệt bề ngoài bình tĩnh, thực ra luôn luôn chịu đựng khác thường của , nhưng lại tỏ ra rất ngoan ngoãn làm thể tìm được chút chi tiết nào để phát tiết...Vì thế, tập đoàn 'Hắc Viêm' có lớp 'bóng tối' bao phủ... Lúc tức giận ảnh hưởng đến lãnh đạo phía sau các bộ phận, lãnh đạo các bộ phận lại đem tức giận của mình trút lên nhân viên dưới quyền, theo chuyên gia phân tích tượng này, tên khoa học là hiệu ứng bươm bướm... Cho nên tất cả nhân viên đều kêu khổ thấu trời, cầu thần bái phật, chùa dâng hương được thịnh vượng cũng coi như là làm chuyện tốt.
      Andrena thích bài này.

    3. ngontinh

      ngontinh Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      17
      truyen nay bao nhieu chuong vay ban

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 99: Tôi muốn cười!

      Edit : babynhox

      Ban đêm, Hắc Viêm Triệt mở cửa phòng, vào phòng.

      Viên Cổn Cổn nghe thấy tiếng quay đầu nhìn , xuống giường giọng hỏi "Muốn tắm ?"

      Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt ừ tiếng, vào phòng tắm.

      Viên Cổn Cổn theo sau lưng tới bên cạnh bồn tắm lớn, thuần thục ấn nút bật thông minh ở bên, sau đó lẳng lặng nhìn dòng nước chảy ra, chờ chúng nó lấp đầy bồn tắm lớn, Hắc Viêm Triệt nhìn nàng bóng lưng, cởi đồ vào phòng tắm thủy tinh.

      lúc sau, Viên Cổn Cổn ấn nút dừng, lấy tay thử thử nước ấm, sau khi xác định độ ấm vừa phải rồi ra phòng tắm.

      1 tiếng sau, Hắc Viêm Triệt từ trong phòng tắm ra, vừa vừa lau tóc trắng của mình, ngồi xuống cạnh giường.

      Viên Cổn Cổn bật máy sấy tóc, quỳ sau lưng sấy tóc cho .

      Hắc Viêm Triệt cảm nhận được tay bé của xuyên qua giữa tóc của , nhưng lại thiếu cảm giác thân mật lúc trước, từ ngày đó, làm nũng với nửa, ầm ĩ muốn ăn bánh ngọt, cũng ít khóc lóc hơn thường ngày, chỉ im lặng làm việc của , dường như giữa bọn họ trở về điểm xuất phát, có lẽ... So với điểm xuất phát càng tệ hơn, bây giờ, thấy thế nào cũng giống như búp bê có linh hồn, làm cho cả người của đầy lửa giận muốn bùng nổ lại có lý do, chán ghét như vậy... Hơn nữa ở ranh giới bùng nổ...

      5 phút sau, Viên Cổn Cổn xuống giường rút điện máy sấy tóc, cất kỹ, sau đó chui vào chăn ngồi dựa vào đầu giường giọng hỏi " muốn ngủ chưa?"

      "Chưa muốn." Giọng của Hắc Viêm Triệt trầm thấp.

      "Vậy tôi có thể tiếp tục xem tivi ?" Viên Cổn Cổn tiếp tục hỏi.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.

      " thể sao..." Viên Cổn Cổn xác định được ý của của, hỏi lại.

      Hắc Viêm Triệt hất mặt xốc chăn lên ngồi dựa bên cạnh , trả lời câu hỏi của .

      Viên Cổn Cổn cứng đờ, gì.

      Hai người cứ im lặng hé răng nhìn thẳng màn hình lớn, đều có suy nghĩ riêng.

      lúc sau, Viên Cổn Cổn bình tĩnh xê dịch qua bên ngoài, kéo ra khoảng cách giữa .

      Hắc Viêm Triệt hít sâu hơi, với bản thân phải nhẫn nại, sau đó đứng dậy tới tủ lạnh lấy cái kem pudding ra, lại nhét vào trong tay .

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, hiểu nhìn .

      Hắc Viêm Triệt nhìn lại , mong hiểu ý.

      "Cám ơn thiếu gia." Viên Cổn Cổn nhàng .

      Mắt tím của Hắc Viêm Triệt trừng lớn, lại bắt đầu phát ra khí lạnh.

      "Cám ơn Triệt..." Viên Cổn Cổn lập tức sửa miệng, nhưng bình thường từ Triệt kia phát ra từ miệng rất ngọt ngào mà bây giờ lại cứng ngắc, thiếu sức hấp dẫn làm cho tâm trạng của chuyển tốt.

      Hắc Viêm Triệt nắm chặt nắm tay, nằm lên giường tới gần bên người .

      nghĩ tới Viên Cổn Cổn xốc chăn lên xuống giường ngồi xuống ghế cách đó xa, bắt đầu ăn.

      Cánh tay trắng nõn của Hắc Viêm Triệt nổi đầy gân xanh, mắt tím chớp mắt nhìn , gì.

      " cho ăn cái gì ở giường, tôi nhớ được." Viên Cổn Cổn chút kem pudding đưa vào trong miệng nhàng .

      Hắc Viêm Triệt có loại kích động muốn giết người, bình thường nằm ở giường được người ta đúc ăn biết bao nhiêu thứ rồi, bây giờ lại giữ đúng quy củ của ... Quy củ của bị làm xáo trộn, phá hư thừa lại chút gì từ lâu rồi , bây giờ muốn phủi sạch sinh hoạt hỗn loạn của sao?

      Viên Cổn Cổn ăn pudding xong ném vào trong thùng rác, vào phòng tắm đánh răng rửa tay, sau đó chui vào chăn nằm ở giường, cuộn mình lại nằm ở cạnh giường, cách rất xa chỗ của Hắc Viêm Triệt, giọng "Tôi muốn ngủ, lát nửa tắt TV." xong nhắm hai mắt lại.

      Hắc Viêm Triệt hít sâu, nhịn được đánh quyền ở đầu giường rống dữ "Viên Cổn Cổn!"

      'Bịch' tiếng, cùng tiếng kêu đau của , người nào đó té xuống giường cái đẹp mắt.

      Hắc Viêm Triệt mắng tiếng, xuống giường đến bên cạnh bế dậy, quăng lên giường lớn tiếng "Em muốn thế nào?"

      Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn , vươn tay xoa xoa cái trán, hốc mắt đỏ lên, sao xui xẻo như vậy... Bị dọa đến rơi xuống giường, còn bị đụng đầu, mà cái người gây ra kia lại còn lạnh lùng hỏi , muốn thế nào... ra cũng rất muốn hỏi, rốt cuộc là muốn thế nào...

      ", em muốn thế nào? !" Hắc Viêm Triệt lại lạnh lùng quát.

      "Tôi... Tôi muốn thế nào..." Viên Cổn Cổn giọng ngập ngừng.

      "Vậy em cười, bây giờ liền cười." Hắc Viêm Triệt kìm chặt cái ót của , bộ dáng em cười liền chứng minh cho em thấy.

      Viên Cổn Cổn bị hành động kỳ lạ của làm cho hơi mơ hồ, nhưng vẫn nghe kéo khóe miệng lên, lộ ra nét mặt 'tươi cười'.

      Hắc Viêm Triệt vừa lòng nhíu mày hét lớn "Em muốn hù chết ai? Cái này gọi là cười sao?"

      Viên Cổn Cổn hơi vui, mấp máy miệng, lộ ra nét mặt kỳ quái hơn so với lúc nãy.

      Hắc Viêm Triệt hung hăng bóp mặt , lớn tiếng gào, " phải như thế này, tôi muốn em cười giống như bình thường."

      Viên Cổn Cổn giãy dụa, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

      " cho khóc!" Hắc Viêm Triệt kìm chặt cằm , hơi khống chế được.

      Cũng biết từ đâu mà Viên Cổn Cổn có sức, đẩy ra, lớn tiếng thét lên "Tôi muốn cười, tôi muốn cười chút nào, tôi cố gắng phối hợp với , vì sao còn muốn làm khó tôi? Nhất định phải làm tôi nhục nhã mới vui vẻ sao? Nếu muốn nhìn thấy tôi như vậy có thể gọi điện thoại cho cha tôi, với cha tôi chán ghét tôi, để tôi về nhà họ Viên sớm chút, cần gì phải đối với tôi như vậy?"
      Andrena thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 100: Sorry?

      Edit : babynhox.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.

      Viên Cổn Cổn quay lưng lại, cuộn mình lại khóc thút thít.

      lúc sau, cảm giác nhận xuống giường, có thể là muốn phá cửa ra ngoài, nhưng đợi lúc lâu cũng nghe thấy tiếng vang lớn, ngược lại lại cảm nhận được có vật nặng gì đó nhảy lên giường, còn vươn tay đẩy lưng của , Viên Cổn Cổn giật giật, giận dỗi xoay người, lại bị đẩy đẩy tiếp, được quay đầu " tránh ra..." Kết quả còn chưa xong liền mở to hai mắt, sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt.

      Đó là con báo tuyết khổng lồ, chiếm trọn hết nửa cái giường lớn, đốm đen trải đều khắp nơi lông trắng như tuyết, cái đuôi vừa to vừa dài đuôi lười biếng đong đưa, mà cặp con ngươi màu tím kia vừa cao quý vừa lạnh như băng, mang theo kiêu ngạo ngông cuồng như vương giả.

      "Dì Lê?" Viên Cổn Cổn kêu theo bản năng, nhưng nghĩ lại vẫn gạt bỏ xưng hô này, tuy đều là báo tuyết, nhưng hình thể của nó chỉ lớn hơn 'bà' gấp hai lần, mà ánh mắt của Khấu Lê Lạc là tao nhã xinh đẹp, mà nó là vừa ngông cuồng vừa lạnh như băng, cách khác là...

      "Thiếu...Thiếu gia?" Viên Cổn Cổn quên thút thít, trợn mắt há hốc mồm nhìn nó.

      Báo tuyết vui phát ra tiếng hừ lạnh, mắt tím chớp nhìn lại .

      Viên Cổn Cổn vươn tay xoa mặt , giọng "Triệt?"

      Báo tuyết nhìn , lười biếng phe phẩy cái đuôi.

      Viên Cổn Cổn cảm giác mềm mại trong tay mê hoặc, hai bàn tay đều duỗi tới sờ tới sờ lui ở người , lộ ra tươi cười đầu tiên trong mấy ngày nay.

      Báo tuyết để mặc vừa ôm vừa sờ, nhưng nếu chú ý phát lông mày của nó nhăn lại.

      Sau khi Viên Cổn Cổn chơi mới nhở tới mình tức giận, vì thế bĩu môi, nằm xuống tiếp tục đưa lưng về phía nó, cuộn thân thể mình lại.

      Mắt tím của báo tuyết tối sầm lại, rất ràng chính là vui, đây xem là cái gì? Chơi liền muốn trở mặt? Vươn móng vuốt lớn lông xù đẩy đẩy lưng của , phản ứng, vì thế lại đẩy đẩy đầu , vẫn phản ứng, tiếp theo lại đẩy đẩy cái mông của , vẫn phản ứng như cũ, thu hồi móng vuốt đứng lên về phía trước vài bước, từ cao nhìn xuống, vươn móng vuốt trái đặt ở ngực ...

      "A..." Viên Cổn Cổn kêu tiếng, tức giận nhìn nó, " chơi xấu!"

      Báo tuyết dùng móng vuốt xoa xoa ngực của , tâm trạng rất tốt phe phẩy cái đuôi.

      Gò má của Viên Cổn Cổn nhanh chóng đỏ lên, hai tay ôm lấy móng vuốt lớn muốn dời .

      Báo tuyết nâng móng vuốt trái rời khỏi mềm mại của , lại duỗi móng vuốt phải phủ đầu .

      Viên Cổn Cổn vươn tay lôi kéo móng vuốt phải, nó thu móng vuốt phải lại lại duỗi móng vuốt trái ra...

      Cứ như vậy, người báo móng tôi tay dây dưa chỗ.

      lúc sau, Viên Cổn Cổn chán nản để mặc móng vuốt đặt ở mông giọng vừa khóc vừa meo meo, " lại khi dễ tôi..." Biến thành báo tuyết cũng muốn khi dễ ... Từ trước đến giờ cũng chưa từng dỗ , cho dù làm chuyện quá đáng với như vậy, chuyện tổn thương người khác như vậy...

      Báo tuyết thu móng vuốt lại, lẳng lặng nhìn .

      " Duệ là trai của tôi, vĩnh viễn cũng là trai, chuyện ngày đó là ngoài ý muốn, tôi cũng chưa từng nghĩ tới muốn làm chuyện đó với ấy, nhưng lại tôi như vậy... Giống như tôi là tùy tiện vậy, là chiếm đoạt tôi, đến sau cùng lại giống như là tôi quyến rũ còn quyến rũ Duệ...Sao có thể phân phải trái như vậy chứ, Sao có thể khi dễ tôi như vậy..." Viên Cổn Cổn che mắt khóc thút thít.

      Báo tuyết vươn móng vuốt dùng hết bàn tay trơn bóng vuốt mặt , như là lau nước mắt cho , cái móng vuốt phủ xuống, gần như là che kín cả khuôn mặt .

      Viên Cổn Cổn chỉ khóc, nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt, trút ra hết ủy khuất của mình.

      Báo tuyết nằm xuống bên cạnh , dùng cái đầu lông xù nhàng cọ sát cổ của , phát ra tiếng hừ hừ rất .

      Viên Cổn Cổn ôm cổ , khóc lớn tiếng hơn.

      Báo tuyết để mặc nước mắt dính ướt da lông trắng bóng của mình, lẳng lặng nghe tiếng khóc của từ lớn biến thành , cuối cùng biến thành tiếng hít thở đều đều, nhìn khuôn mặt ngủ say của , nhàng di chuyển cái cổ của mình, sau ánh sáng màu bạc, Hắc Viêm Triệt trần truồng nằm ở giường, mắt tím lẳng lặng nhìn cơm nắm ngủ, nhàng ấn nụ hôn xuống cái trán của , đắp chăn cho xong, đứng dậy mặc quần áo...

      Sáng sớm, Viên Cổn Cổn giật giật, mở to mắt ở trong lòng Hắc Viêm Triệt, ngơ ngác nhìn áo ngủ màu đen trước mắt, ngẩng đầu nhìn lên , chống lại đôi mắt tím lạnh nhạt.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , chút mờ mịt khi tỉnh ngủ nào.

      Viên Cổn Cổn dụi dụi mắt, ríu rít vài tiếng, rất ràng là còn chưa tỉnh ngủ.

      lúc sau, Viên Cổn Cổn gãi gãi đầu, nhớ tới chuyện ngày hôm qua hơi ngượng ngùng đỏ mặt, biết nên đặt tầm mắt ở đâu, cũng biết nên cái gì đó, khí cứ im lặng như vậy.

      Đột nhiên Viên Cổn Cổn nhìn đến dấu vết bị đánh gãy ở đầu giường, nâng tay chỉ chỉ chỗ đó giọng "Chỗ này bị phá hỏng rồi."

      Hắc ViêmTriệt dời tầm mắt khỏi mặt , nhìn đến mặt của người nào đó mặt nóng lên, hơi khẩn trương hết nhìn trái lại nhìn phải, chỉ là nhìn .

      Nhìn khuôn mặt nhắn của ửng hồng, Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt , "Sorry."

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngơ ngác nhìn .

      Hắc Viêm Triệt ôm chặt, vuốt sau lưng , gì.

      Viên Cổn Cổn nhìn áo ngủ màu đen trước mắt, hốc mắt đỏ lên.
      1012Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :