1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 87: Gọi Tu!

      Edit : babynhox.

      Viên Cổn Cổn sờ sờ mặt mình, giọng meo meo, "Thiếu gia, xin lỗi, bảo vệ tôi mà tôi còn cáu kỉnh với , tôi biết là tôi đúng, làm mất mặt, nhưng nếu xảy ra lần nửa tôi cũng làm như vậy, tuy rất biết lượng sức mình nhưng mà Khanh Khanh là bạn của tôi, hơn nửa từng cứu tôi, tôi nhất định thờ ơ đứng nhìn, mẹ tôi từng , làm người phải biết báo ơn, cho nên tôi muốn ... Tôi có làm sai."

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.

      " tức giận sao?" Viên Cổn Cổn mấp máy miệng, hơi lo lắng.

      "Lần sau phải tới tìm tôi trước, nếu đánh gãy chân của em." Hắc Viêm Triệt quay mặt, nhàn nhạt ..

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, gì.

      "Có nghe thấy !" Đột nhiên Hắc Viêm Triệt quay đầu lại hét lớn tiếng.

      Viên Cổn Cổn giật nảy mình, vội vàng gật đầu.

      Hắc Viêm Triệt trực tiếp ném từ đùi xuống giường, đứng dậy vào phòng tắm.

      Viên Cổn Cổn nhìn bóng lưng của , gãi gãi đầu suy nghĩ, ý của là...Sau này luôn luôn bảo vệ sao? Giống như hôm nay, nghĩ đến đây người nào đó liền lộ ra nụ cười ngây ngô khờ khạo, biết vì sao, nghĩ đến hai chữ luôn luôn này liền cảm thấy rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.....Luôn luôn đấy, luôn luôn ở cùng nhau...

      9 giờ là lúc dùng bữa sáng, Viên Cổn Cổn vui vẻ nắm tay Hắc Viêm Triệt tới nhà ăn, cười ngọt ngào chào hỏi với mọi người, "Chào buổi sáng Á, Nhã, vú Bạch và các chị."

      "Chào buổi sáng" Mọi người cùng lên tiếng chào, dường như bị cuốn hút bởi nụ cười ngọt ngào của , bên miệng mỗi người đều mang theo ý cười ấm áp.

      " thiên vị, sao em chào buổi sáng với ?" giọng lười nhác truyền đến, Viên Cổn Cổn quay đầu lại nhìn theo bản năng, chiếu vào mắt chính là người đàn ông xinh đẹp mặc quần dài trần trụi phía , chỉ thấy ta dùng vẻ cực kỳ hấp dẫn và tư thế duỗi thắt lưng, sau đó cười khẽ nhìn lại Viên Cổn Cổn nhìn ta.

      "... ... mặc..." Viên Cổn Cổn trừng lớn mắt, chui thẳng vào trong lòng Hắc Viêm Triệt, lắp bắp biết cái gì.

      "Ha ha, tuy rằng dáng người của rất tốt, nhưng em cũng cần phản ứng lớn như vậy, kiêu ngạo." Người đàn ông cười ngồi xuống, cầm lấy ly nước ở bàn uống ngụm, con ngươi màu nâu lại rời khỏi người Viên Cổn Cổn.

      "..." Viên Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn Hắc Viêm Triệt, biết nên cái gì.

      Hắc Viêm Triệt ôm ngồi xuống, cũng thử độ ấm của sữa rồi sau đó nhét vào trong tay như thường ngày.

      Viên Cổn Cổn nhận lấy ly sữa, vừa uống vừa liếc trộm người đàn ông xa lạ vẫn luôn nhìn ...

      "Nhóc con, tên là Tề Tu, là bạn của thiếu gia nhà em, em có thể gọi Tu, kêu tiếng nghe thử." Người đàn ông cười khẽ .

      " Tu." Viên Cổn Cổn nhàng gọi, ngoan ngoãn giống như thường ngày.

      " ngoan, nếu thiếu gia của em cần em nữa em liền theo , Tu nhất định thương em." Tề Tu nhìn đôi mắt tím lạnh lùng của Hắc Viêm Triệt, chút để ý tới tức giận của chúng nó, vươn tay sờ sờ đầu Viên Cổn Cổn.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Hắc Viêm Triệt, vẻ mặt khổ sở giống như bị người ta vứt bỏ.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , vỗ vỗ cái mông của nhàn nhạt " ta vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần."

      Lời này vừa ra, Tề Tu uống nước liền phun ra, dọa Viên Cổn Cổn nhảy dựng lên. Tề Tu ho khan hai tiếng, giận quá hóa cười nhìn Viên Cổn Cổn, "Rất ngoài ý muốn, Hắc thiếu gia cũng như vậy, nhóc con, nhờ có em dạy dỗ tốt."

      Viên Cổn Cổn nhìn ta, bị rơi vào trạng thái mờ mịt.

      "Ăn cơm." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn Tề Tu, nhét đũa vào tay Viên Cổn Cổn.

      "À." Viên Cổn Cổn ngây ngốc gật gật đầu, bắt đầu ăn.

      Tề Tu vừa cười vừa ăn liền ăn no rất nhanh, tiện tay cầm lấy cuốn tạp chí bên cạnh lật lật lại, quả nhiên thấy tin tức về Hắc Viêm Triệt chiếm hết hai trang, tiêu đề lớn viết 'Lộ diện tình của truyền kỳ giới kinh doanh, tiểu thư Dư thị gặp họa đổ máu', hơn nửa lời văn bên trong là khen ngợi Viên Cổn Cổn, suy đoán ngày cưới của và Hắc Viêm Triệt, còn nửa kia là nội dung Dư thị gặp xui xẻo gặp phải Hắc Viêm Triệt, mà mấy bức ảnh đăng lên, .. tấm là Hắc Viêm Triệt nghiêng đầu hôn vào mặt Viên Cổn Cổn, tấm là Hắc Viêm Triệt đánh bay Dư Thanh Thu sau đó ôm Viên Cổn Cổn, còn có tấm là Hắc Viêm Triệt ôm lấy Viên Cổn Cổn rời , mấy tấm hình đó, trong mắt Hắc Viêm Triệt đều là chiếm giữ và cưng chiều, chỉ cần có mắt mọi người đều cảm nhận được, quay đầu nhìn hai nhân vật chính dùng bữa sáng, phất phất cuốn tạp chí trong tay cười "Nhóc con, em thành tiên nữ chỉ có trời có dưới đất rồi."

      Viên Cổn Cổn liếm liếm dầu dính miệng, hiểu nhìn ta.

      "Viên Cổn Cổn, tiểu thư Viên thị là xinh đẹp trong sáng, đôi mắt hút hồn người, đôi môi mơ màng làm người ta sa đọa, xinh đẹp giống như hoa sen hé mở mặt nước, càng nhìn càng đẹp, như bướm trắng lung lay đôi cánh, trắng sạch bụi, như rượu hoa đào, như bông hoa chiếu xuống nước, như mây tràn ra, thơm mát khiến người ta say mê .. Đây là do ai viết, từ ngữ rất phong phú." Tề Tu đọc đoạn từ trong cuốn tạp chí ra, cuối cùng khỏi cảm thán câu.

      Viên Cổn Cổn ngây người lúc, giọng hỏi "Là em sao?"

      "Đúng vậy." Tề Tu trịnh trọng gật đầu, đưa cuốn tạp chí cho .

      Viên Cổn Cổn nhận lấy cuốn tạp chí, đầu tiên là liếc nhìn mấy tấm hình sau đó ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Hắc Viêm Triệt, sau khi xác định có tức giận mới thầm thở phào nhõm, bắt đầu xem chữ viết bên trong, lúc sau, chỉ thấy người nào đó ngơ ngác gãi gãi đầu, giọng "Viên Cổn Cổn được viết ở trong này giống em chút nào..."

      "Em đáng hơn ' ấy', cũng chân hơn." Tề Tu cười lấy cuốn tạp chí lại, đứng dậy về phòng.

      ~~~

      Sorry mấy nàng nhe 2 hôm nay ta bận quá ^^

      Các bạn hk đọc được pic hãy ấn vào dòng chữ click vào nếu thấy ảnh nhé


      Chương 88: Hắc Viêm Triệt thích Cổn Cổn sao?

      Edit : babynhox

      Viên Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn Hắc Viêm Triệt, giọng meo meo, "Thiếu gia xin lỗi, hại bị scandal rồi."

      "Ăn cơm." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt , vẻ mặt bình tĩnh.

      "Thiếu gia... A... Sao véo tôi?" Viên Cổn Cổn còn muốn thêm lại bị Hắc Viêm Triệt hung hăng véo mặt.

      "Em phải gọi tôi là gì?" Hắc Viêm Triệt vui nhíu mày.

      "Triệt?" Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn giọng gọi.

      "Nhắc nhở em lần cuối cùng, lần sau còn gọi sai cho ăn bánh ngọt 1 tháng." Hắc Viêm Triệt cầm ly thủy tinh uống môt ngụm nước.

      "Dạ..."

      "Ăn mau."..

      "Dạ..."

      *******************************

      Phòng khách lớn nhà họ Viên.

      Viên Tịnh Lưu buông cuốn tạp chí tay xuống, ôm Bàng Đô Đô uống trà sữa ở bên cạnh lên, giọng điệu bình thản "Em thích Hắc Viêm Triệt hay thích Thịnh Duệ?"

      Bàng Đô Đô buông cái ly xuống, hiểu nhìn ông, "Em thích ."

      Viên Tịnh Lưu nhéo nhéo mũi của bà, hờ hững , "Thịnh Duệ và Hắc Viêm Triệt, em muốn ai làm nửa kia của con em?"

      Bàng Đô Đô ngẩn người, hơi buồn rầu nhăn mày lại.

      Viên Tịnh Lưu nhìn bà, kiên nhẫn chờ đáp án của bà.

      "Bọn họ đều là người đàn ông khó tìm được, người nào làm nửa kia của Cổn Cổn em đều vui mừng." Bàng Đô Đô nghĩ nghĩ, nghiêm túc .

      Viên Tịnh Lưu cười cười, giống như đoán trước bà trả lời như vậy.

      "Tịnh Lưu, còn ? muốn ai làm chồng của con ?" Bàng Đô Đô ôm cổ ông làm nũng, vẻ mặt cười ngọt ngào nhìn ông...

      "Cổn Cổn người nào để người đó làm chồng của con ." Viên Tịnh Lưu vẫn là giọng điệu cao thấp.

      "Tịnh Lưu, biết suy nghĩ của chúng ta là dư thừa sao? Hắc Viêm Triệt thích Cổn Cổn sao? Nghe cậu ta lạnh lùng hung ác, làm việc nể mặt, từ trước đến giờ chưa có người phụ nữ nào ở bên cạnh, đàn ông như vậy sao có thể thích bé ngốc như Cổn Cổn?" Bàng Đô Đô phân tích.

      Viên Tịnh Lưu giật giật khóe miệng, giọng ." nên coi thường sức hấp dẫn của bé ngốc, có lẽ đối có số người ngốc là trói buộc, nhưng mà đối với người nào đó ngốc chính là thuốc phiện, cũng thích 'hút' thuốc phiện."

      Bàng Đô Đô nghĩ nghĩ, vui bĩu môi, " gián tiếp mắng em ngốc sao?"

      ", bày tỏ tình cảm đối với em." Viên Tịnh Lưu hôn cái lên mặt bà.

      Mặt của Bàng Đô Đô đỏ rần, giọng "Vậy chính là núi băng của em, mình em."

      "Ử, mình em." Viên Tịnh Lưu hôn trán của bà, trong mắt sắc bén là tình cảm dịu dàng che giấu, ít lợi hại và lạnh như băng của thường.

      "Tịnh Lưu, em hi vọng Cổn Cổn hạnh phúc giống như chúng ta." Bàng Đô Đô sờ sờ cái trán, biểu cảm ngốc nghếch khác gì Viên Cổn Cổn.

      "." Viên Tịnh Lưu cầm lấy ly cà phê uống ngụm, chắc chắn, con của ông nhất định là đứa hạnh phúc.

      12 giờ 35 phút trưa, tầng cao nhất tập đoàn Hắc Viêm

      Viên Cổn Cổn buông hồ sơ trong tay ra đến bên người Hắc Viêm Triệt, kéo lấy tay meo meo "Triệt, ăn cơm, đói quá."..

      Hắc Viêm Triệt nhìn Á Tư, vươn tay bế lên chân.

      Á Tư hiểu ý ra ngoài, chuẩn bị cơm trưa cho bọn họ.

      "Triệt, Tu nhất định là bạn rất tốt phải ?" Viên Cổn Cổn nắm luồng tóc dài của mình thắt bím tóc.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.

      "Bởi vì các đều thích mặc quần áo, mẹ tôi vật họp theo loài, người phân theo nhóm, cho nên ấy nhất định là đám." Viên Cổn Cổn khẳng định .

      "Em ăn xong liền ngủ, ngủ xong liền ăn, cũng giống như heo, vậy em và nó là đám?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, giọng điệu bình thản.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức vui bĩu môi, chuyện nửa.

      "Chẳng lẽ đúng?" Hắc Viêm Triệt xấu xa nắm chặt miệng của kéo ra ngoài.

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn đẩy ra, muốn lại nên lời.

      Hắc Viêm Triệt nhìn vẻ mặt đáng của , cười khẽ buông tay ra.

      Viên Cổn Cổn che miệng đề phòng nhìn , giọng "Khi dễ tôi liền vui như vậy sao?"

      "Đúng vậy." Hắc Viêm Triệt thành gật gật đầu.

      Viên Cổn Cổn nhìn khóe miệng thoáng cười khẽ, khỏi nhìn đến ngây người.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng thà ngốc nghếch của , nhịn được hôn lên môi đỏ mọng của .

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn than tiếng, theo bản năng lại nhìn Nhã Tư đứng ở bên, ngượng ngùng đẩy Hắc Viêm Triệt ngừng 'xâm chiếm' ra.

      Hắc Viêm Triệt nhìn Nhã Tư, lặng lẽ ra lệnh.

      Nhã Tư cung kính khom người, ra ngoài xem như có chuyện gì.

      "Đừng luôn như vậy, sau này tôi phải làm sao đối mặt với bọn họ." Khuôn mặt nhắn của Viên Cổn Cổn đỏ ửng, tự chủ được làm nũng với .

      Hắc Viêm Triệt để ý kháng nghị, lại phủ lên môi đỏ mọng mê người của lần nửa, chiếm lấy suy nghĩ của ...

      Viên Cổn Cổn ôm cổ theo bản năng, đắm chìm trong chiếm đoạt bá đạo của , nghĩ... thích , còn thích hơn so với Duệ, còn thích hơn so với cha, còn thích hơn...Đây là loại thích thế nào nhỉ?

      Hắc Viêm Triệt mở to mắt nhìn bộ dáng say mê của , bàn tay nhịn được chui vào trong quần áo của , vì sao phải chịu dày vò như vậy, là của , vì sao phải chịu đựng vất vả như vậy.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 89: Danh tiết của tôi bị mất!

      Edit : babynhox.

      "Ưm..." Khi làn da của Viên Cổn Cổn tiếp xúc vỗ về chơi đùa của , tự chủ được kêu ra tiếng, tuy chỉ là đơn nhưng cũng đủ làm cho người ta mất hết lý trí.

      Hắc Viêm Triệt rời khỏi môi của , ngậm chặt vành tai của , bàn tay to nhàng vuốt ve mềm mại của .

      "Ưm...Triệt..." Viên Cổn Cổn run chút, vươn tay túm lấy quần áo của , đôi mắt trong suốt khép hờ khẽ gọi tên .

      Hắc Viêm Triệt bị tiếng kêu mềm mại của kích thích, hơi thở bắt đầu ổn, vươn tay cởi bỏ nút thắt trước ngực , nhàng kéo ra, bả vai trắng nõn mượt mà liền lõa lồ trước mắt .Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

      Viên Cổn Cổn bị hôn đến mơ mơ màng màng, chỉ có thể kêu yếu ớt, giống như là ngầm đồng ý hành vi của .

      Hắc Viêm Triệt vươn tay xoa phía sau lưng , hơi hơi dùng sức liền làm cho gần sát mình hơn, hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của , bàn tay to cởi bỏ móc cài áo lót vướng víu, trắng trợn vuốt ve lưng bóng loáng của .

      "Triệt..." Viên Cổn Cổn giọng gọi, tuy biết là phải từ chối, nhưng lại kiềm được mà thuận theo .

      Hắc Viêm Triệt nhìn ánh mắt mơ màng và hai gò má ửng hồng của , nửa người dưới liền đau nhức nóng rực, cởi bỏ áo lót của , môi mỏng há mở ngậm chặt mềm mại bên phải của .

      "A..." Viên Cổn Cổn run run, mở đôi mắt khép hờ ra liền nhìn thấy mình trần trụi, khỏi đẩy ra, "Đừng..."

      "Đừng lộn xộn" Hắc Viêm Triệt nhíu mày, vui cắn xuống chỗ nhạy cảm của .

      "A... Ưm..." Khuôn mặt nhắn của Viên Cổn Cổn đỏ bừng, trong mắt nổi lên hơi nước, bộ dáng điềm đạm đáng dụ dỗ người ta phạm tội.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn mặt , mắng tiếng rồi ôm lấy , vươn tay tiến vào trong váy kéo quần lót viền tơ xuống, làm cho Viên Cổn Cổn hô .

      "A...Đừng." tay Viên Cổn Cổn che ngực, tay muốn kéo quần lót của mình lại.

      tay Hắc Viêm Triệt liền kìm chặt hai tay yên của kéo ra sau lưng, cơ thể Viên Cổn Cổn liền tự nhiên ưỡn lên, đôi mềm mại đầy đặn cứ như vậy mà ra trước mặt , hơi hơi lay động.

      "Triệt..."Cả khuôn mặt của Viên Cổn Cổn đỏ bừng, trong mắt to tích tụ nước mắt .

      Hắc Viêm Triệt nhìn , khẽ cắn môi trái tim của , tay kia với vào trong váy vuốt ve đùi của ..Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

      "Ưm...Đừng, bị người ta thấy..." Viên Cổn Cổn giọng meo meo, trong giọng ràng là nức nở.

      " ."Giọng của Hắc Viêm Triệt khàn khàn, bàn tay to tiếp tục dao động ở đùi mềm mại của , chậm rãi tới khu tam giác.

      "..." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, bộ dáng lã chã chực khóc chẳng những có làm người nào đó buông tha mà ngược lại càng làm cho 'thú tính' của người nào đó tăng thêm.

      Hắc Viêm Triệt che môi của lại, muốn làm xáo trộn khả năng suy nghĩ của , ngay lúc Viên Cổn Cổn ngây ngô, tiếng cửa mở vang lên, sau đó là giọng nam sang sảng "Nhóc con, Tu của em..." .Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn. Tề Tu lại nhìn thấy đưa lưng về phía ta. toàn bộ lưng đều lộ ra ngoài cương cứng ngay tại chỗ.

      "Cút ." Hắc Viêm Triệt nhanh chóng kéo quần áo của Viên Cổn Cổn lên, cầm lấy dao rọc giấy trong ống viết phóng tới, giọng điệu lạnh như băng làm cho người ta sởn tóc gáy.

      Tề Tu nhìn nhìn con dao màu bạc cắm ở cửa cách ta chỉ có mấy millimet, cười gượng "Các người tiếp tục, tôi treo bảng ở ngoài cửa dùm các người." xong bay nhanh ra ngoài đóng cửa lại, phòng ngừa người nào đó tức giận xé xác ta.

      Mặt của Viên Cổn Cổn như đưa đám, ngay cả ý nghĩ hét lên cũng có.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng ủ rũ của , trong lòng bắt đầu giao chiến, lửa dục dưới người kêu gào muốn phóng thích, nhưng nhìn vẻ mặt ủ rũ của lại đành lòng... Cuối cùng, vẫn là thương tiếc chiến thắng khát vọng, thể thở dài, giúp mặc quần áo lại.

      Viên Cổn Cổn cúi đầu để mặc mặc đồ cho , hé răng.

      Sau khi mặc quần áo cho xong, Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt "Đừng bày ra vẻ mặt này, khó coi."

      Viên Cổn Cổn bẹt miệng ra, hơi trách cứ nhìn "Bị người khác thấy rồi."

      "Tôi biết."

      " biết? Tôi cũng bị người ta thấy hết rồi, Á và Nhã thấy, bây giờ Tu cũng thấy, nếu bọn họ ra, vậy vú Bạch và mọi người đều biết hết, mọi người tôi như thế nào, hu hu... Đều tại làm hại..." Viên Cổn Cổn lấy tay che mắt, khóc rống lên.

      Hắc Viêm Triệt nhíu mày, kéo tay ra nhàn nhạt "Bọn họ gì."

      "Hu hu... Bọn họ tôi lẳng lơ, quyến rũ chủ nhân, tâm tư thâm sâu, lòng dạ xấu xa..."

      "Trí tưởng tượng phong phú." Hắc Viêm Triệt lau nước mắt , nhàn nhạt .

      "Đúng, còn có trí tưởng tượng phong phú..." Viên Cổn Cổn ngây ngốc theo, sau khi ra miệng mới phát có chút đúng, ngu ngơ nhìn Hắc Viêm Triệt, "Có liên quan gì với trí tưởng tượng phong phú?"

      Hắc Viêm Triệt kéo khóe miệng lên, cắn lên môi cái "Em ngốc đến thuốc nào cứu được.".Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

      Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, vẻ mặt chán nản, "Danh tiết của tôi cứ như vậy mà mất , đều là tại ."

      "Mỗi ngày em ngủ cùng với tôi, danh tiết của em mất từ lâu rồi." Hắc Viêm Triệt lơ đễnh .

      "Bị cha biết đánh chết tôi." Khuôn mặt nhắn của Viên Cổn Cổn nhăn lại, nước mắt lại bắt đầu tích tụ.

      "Ông ấy từng đánh em?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, rất nghi ngờ.

      " có." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.

      ~~~


      @all : Hụt ... http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif
      1012 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 90: Cha ngươi cuộc sống đĩnh khúc chiết!

      Edit : babynhox

      "Nhưng nếu cha biết nhất định đánh tôi, TV đều diễn như vậy." Viên Cổn Cổn nghiêm túc nhìn Hắc Viêm Triệt bằng vẻ mặt tôi có căn cứ.

      "Tôi vốn cho rằng từ em bị cha mẹ dùng gạch lớn đánh cho nên mới ngu ngốc như vậy, ra là trời sinh." Hắc Viêm Triệt nhìn
      , nhàn nhạt châm chọc.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức vui mở to hai mắt nhìn, “Sao có thể trách tôi? Tôi chỉ di truyền chỉ số thông minh của mẹ có di truyền của cha.”

      Nghe vậy, Hắc Viêm Triệt hiểu gật gật đầu, “ ra là như vậy, vậy cuộc sống của cha em trắc trở rồi.”

      “Có ý gì?” Viên Cổn Cổn phản ứng kịp gãi gãi đầu.

      “Tự nghĩ.” Hắc Viêm Triệt nắm chặt hai bên mặt của , kéo ra ngoài chút.

      “Triệt…” Đột nhiên Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào gọi tên .

      “Ừm…”

      “Bây giờ tâm trạng của có tốt ?” Viên Cổn Cổn ôm cổ của , giọng meo meo.

      “Bình thường.” Hắc Viêm Triệt nhìn , nhàn nhạt .

      “Tôi xin chuyện có được ?”

      .”

      “Tôi nhớ cha mẹ, tôi có thể về nhà chuyến hay ?”

      Viên Cổn Cổn mở to mắt nhìn , làm cho Hắc Viêm Triêt thấy dường như đầu mọc ra hai cái lỗ tai chó.

      Viên Cổn Cổn thấy noi chuyện, hơi sốt ruột : “ rất lâu rồi tôi gặp họ, van xin mà.”

      Hắc Viêm Triệt vẫn gì.

      “Buổi tối trở lại được ? Tôi kêu mẹ làm thức ăn ngon cho .” Viên Cổn Cổn kéo kéo tay áo của , biểu cảm cực kỳ đáng .

      “Em muốn gặp bọn họ hay là muốn gặp Na Tịch Thịnh Duệ?” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng .

      “Đều muốn, nhưng Duệ có ở nhà, ấy chuyển ra ngoài rồi.” Viên Cổn Cổn thành trả lời.

      cho em gặp ta.” Hắc Viêm Triệt véo mông của .

      gặp được, bây giờ ấy rất bận.” Viên Cổn Cổn bắt lấy tay , bĩu môi.

      ta bận em liền nhào tới sao?” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng kéo khóe miệng lên.

      có mà….” Viên Cổn Cổn giọng ngậm ngừng.

      “Trước 12 giờ tối phải trở về.” Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , nhàn nhạt .

      “Cảm ơn Triệt!” Viên Cổn Cổn vui vẻ ôm lấy ấn lên mặt nụ hôn kêu vang, còn lien tục ấn vài cái.

      “Trước 12 giờ, chậm giây em liền vi phạm.” Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm tiếp nhận nhiệt tình của .

      “Được, vậy tôi đây.” Viên Cổn Cổn cười nhàng nhìn .

      “Gấp cái gì.” Hắc Viêm Triệt hơi vui .

      Viên Cổn Cổn cười ngây ngô cọ xát trong ngực của .

      “Ăn cơm trưa xong rồi .”

      “Ưm!”

      3 giờ chiều, Viên Cổn Cổn đỏ mặt ngồi trong xe, bị Á Tư ngồi lái xe bên cạnh cười đến rất ngượng ngùng.

      “Ha Ha, Cổn Cổn, em cần xấu hổ, đều là người trưởng thành rồi, bọn có thể hiểu.” Á Tư vừa cười vừa .

      Viên Cổn Cổn cúi đầu gì, hận thể tìm cái lỗ chui vào, vừa nãy ở trong phòng làm việc đợi rất lâu cũng chưa đợi được com trưa, kết quả Hắc Viêm Triệt gọi điện thoại, lúc sau Á Tư tươi cười đẩy xe thức ăn vào, cầm tấm bảng để lên bàn rồi sau đó khom người, giọng “Thiếu gia dùng từ từ, tôi ra ngoài trước.” vừa thấy tấm bảng bàn liền bị hù dọa, tấm bảng dùng bút viết màu đỏ viết (Phạm vi mập mờ, xin đừng quấy rầy). Vì thế liền biết vì sao cơm trưa chậm chạp đến, thích cách đối mặt với tươi cười hết sức phức tạp của Á Tư….Ngay lúc bầu khí ngượng ngập, rốt cục cũng đến nơi, Viên Cổn Cổn nhàng thở ra bước xuống xe, dám nhìn mặt Á Tư, giọng “Tạm biệt Á” Rồi sau đó bay nhanh vào cửa lớn.

      Á Tư nhìn bóng lưng hoảng loạn của , cười đến càng vui vẻ hơn….

      “Cha, mẹ con trở về!” Viên Cổn Cổn mới vào nhà, vừa cởi giày vừa lớn tiếng gọi.

      bao lâu, Bàng Đô Đô liền chạy vội đến ôm cổ hung hăng hôn vài cái ở mặt , “Cổn Cổn, cục cưng của mẹ, nhớ con muốn chết rối.”

      “Con cũng nhớ mẹ.” Viên Cổn Cổn hung phấn ôm lấy bà nhảy tới nhảy lui, rất vui vẻ.

      Bàng Đô Đô dắt vào phòng khách, Viên Cổn Cổn hơi ngạc nhiên nhìn người ngồi ở ghế sô pha “ Duệ?”

      “Sao lại là giọng điệu này? nhận ra sao?” Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ nhìn .

      Viên Cổn Cổn cười hì hì chạy tới ngồi ở bên cạnh ta, hôn lên mặt ta, “Em nghĩ tớ về nhà, cha gần đây bận rất nhiều việc.”

      Na Tịch Thịnh Duệ có được thân thể mềm mại bổ nhào vào trong ngực, trong lòng chợt lên tia chua xót, nhưng vẫn thân thiết sờ sờ đầu của , giọng “Biết em về nhà nên cũng vội đến gặp em, có nhớ ?”

      “Đương nhiên nhớ” Viên Cổn Cổn nghiêm túc gật đầu.

      Na Tịch Thịnh Duệ bế lên đùi, hôn hôn mặt , “ ngoan.”

      Viên Cổn Cổn tự chủ được ngẩn người, nụ cười hơi cứng ngắc.

      Na Tịch Thịnh Duệ cảm nhận được cứng ngắc của , nhàn nhạt “Nặng hơn trước kia, gần đây rất vui vẻ sao?”

      “Vui vẻ.” Viên Cổn Cổn cười sờ sờ bụng mình.

      “Ha Ha” Đôi mắt sắc bén của Na Tịch Thịnh Duệ tối sầm, giật giật khóe miệng.

      “Viên Cổn Cổn, con còn nhớ cha là ai ?” Viên Tịnh Lưu ngồi cách đó xa nhàn nhạt mở miệng, vẫn là giọng điệu cao thấp, nhưng thương ở trong mắt lại lừa được người khác.
      Last edited: 11/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 91: Gossip Lovers.

      Edit : babynhox.

      "Đương nhiên nhớ, cha là cha của con mà." Viên Cổn Cổn nhảy từ đùi Na Tịch Thịnh Duệ xuống, vui vẻ nhích tới bên cạnh ông, ôm cổ ông cọ xát làm nũng.

      "Cha còn tưởng con quên, thấy cha lâu như vậy cũng chào hỏi, hoàn toàn coi cha như vô hình." Viên Tịnh Lưu vươn tay vuốt đầu của , giọng hơi lạnh nhưng động tác lại rất dịu dàng.

      "Ai , ở cửa con gọi cha rồi, là cha để ý con." Viên Cổn Cổn ngẩng đầu giải thích cho chính mình.

      Viên Tịnh Lưu nhìn , ở góc độ này vừa vặn nhìn thấy được
      dấu vết đáng nghi nào đó ở cổ trắng nõn của .

      “Cha?” Viên Cổn Cổn khẽ gọi Viên Tịnh Lưu, hiểu sao đột nhiên ông lại chuyện rồi.

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn theo tầm mắt của Viên Tịnh Lưu, đó là chỗ cổ áo rộng của Viên Cổn Cổn, quay đầu cầm lấy ly cà phê bàn uống ngụm, mùi vị chua sót tràn ra trong miệng, chỉ làm đắng vị giác mà trái tim cũng đắng.

      “Cổn Cổn, chúng ta dạo phố , sau khi trở về mẹ nấu cơm tối cho con ăn.” Sau khi nhìn thấy Viên Cổn Cổn Bàng Đô Đô chưa từng ngừng tươi cười.

      “Dạ.” Viên Cổn Cổn hưng phấn đứng lên chạy đến bên cạnh Bàng Đô Đô, dính vào trong lòng bà.

      “Tịnh Lưu và Thịnh Duệ muốn cùng ?” Bàng Đô Đô dắt tay Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào hỏi.

      “Hai người .” Cùng ra câu trả lời.

      “Vậy bái bai, buổi tối gặp.” Bàng Đô Đô sớm biết rằng nhận được đáp án này, vui vẻ vẫy vẫy tay, dắt Viên Cổn Cổn ra ngoài.

      “Bái bai cha, bái bai Duệ.” Viên Cổn Cổn bị Bàng Đô Đô dắt , gắng gượng quay đầu tạm biệt bọn họ.

      Đợi khi bóng lưng hai người biến mất ở phòng khách, Viên Tịnh Lưu nhàn nhạt “Dấu hôn.”

      Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, gì, tuy dự đoán được chuyện này, nhưng chính tai nghe thấy lại là cảm nhận khác.

      “Thịnh Duệ, Cổn Cổn là đứa bé đơn giản, nhất định phải có quần áo đẹp thức ăn ngon, cũng chưa bao giờ muốn trang sức ngọc quý, con hiểu chưa?” Viên Tịnh Lưu uống ngụm trà, giọng điệu nhàng.

      “Con hiểu, nhưng có ấy đáng nhận được những thứ tốt nhất.” Na Tịch Thịnh Duệ quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ.

      “Trước kia cha dám nhưng mà bây giờ cha khẳng định rằng Hắc Viêm Triệt con bé, Thịnh Duệ, cơ hội của con còn bao nhiêu? Cha biết năng lực của con có thể vượt qua cha, có thể ngang vai với Hắc Viêm Triệt, nhưng mà nghiệp thành công phải chỉ cần có năng lực, mà còn cần nhiều thời gian, con còn bao nhiêu thời gian có thể lãng phí, trong tình huống bọn họ ở cùng với nhau, là, có lẽ trong lòng Cổn Cổn có bóng dáng của Hắc Viêm Triệt, mà con chính là trai trong đời con bé.”

      Dứt lời, Na Tịch Thịnh Duệ im lặng, Viên Tịnh Lưu kiên nhẫn chờ đợi, lúc sau, nhàn nhạt mở miệng. “Cha nuôi sai, có lẽ con còn cơ hội.”

      Viên Tịnh Lưu nhìn ta, gì.

      “Như vậy, để con thử lần cuối…” Na Tịch Thịnh Duệ thay đổi nét mặt cầm lấy ly cà phê, ngụm uống cạn, để mặc cho mùi vị chua sót lan tràn ở trong miệng và trong lòng của ta.

      “Thịnh Duệ, vẫn là câu kia, cho dù là kết quả gì, con vẫn là con trai của cha, vĩnh viễn.” Viên Tịnh Lưu thể thở dài, nhàn nhạt .

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn ông, nở nụ cười.

      10 giờ tối, Viên Cổn Cổn sờ sờ bụng vui vẻ “Con ăn no rồi, ăn rất ngon.”

      “Cổn Cổn, muốn ăn kem ?” Na Tịch Thịnh Duệ cười khẽ sờ đầu của .

      “Đương nhiên muốn nhưng Triệt quy định tuần chỉ có thể ăn lần, tuần này em ăn rồi.” Viên Cổn Cổn mím môi, hơi tiếc nuối.

      Na Tịch Thịnh Duệ nghe thấy xưng hô thân thiết này, khỏi lạnh giọng dẫn em ăn, em sao?”

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngơ ngác nhìn ta.

      sao?” Na Tịch Thịnh Duệ tiếp tục hỏi.

      …” Viên Cổn Cổn ngập ngừng giọng meo meo.

      “Ngoan, vậy thôi.” Na Tịch Thịnh Duệ đứng dậy dắt tay , khôi phục lại cười khẽ dịu dàng bình thường.

      “Vậy cha mẹ, con đây.” Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn vẫy tay với bọn họ.

      .” Viên Tịnh Lưu gật gật đầu.

      “Cổn Cổn, mẹ…” Bàng Đô Đô muốn, muốn tới lại bị Viên Tịnh Lưu ôm lên đùi bóp chặt hai gò má, ưm ưm ưm ra lời.

      Na Tịch Thịnh Duệ nắm tay Viên Cổn Cổn ra ngoài.

      Chờ bọn xa, Viên Tịnh Lưu buông mặt vợ ra, nhìn ánh mắt bất mãn của bà nhàn nhạt “Chúng ta trở về phòng .”

      “Làm gì?”

      “Làm vận động.”

      *******************************

      11 giờ tối, Á Tư đứng ở ngoài cửa nhà họ Viên, nghe lệnh của Hắc Viêm Triệt tới đón nữ giúp việc, thư ký kiêm cục cưng của , ấn chuông cửa hai lần, tới mở của chính là bé trẻ tuổi.

      “Xin chào, làm phiền, tôi tìm tiểu thư nhà .” Á Tư lễ phép kéo ra cười khẽ, nhà nhạt .

      “Tiểu thư ở đây, ra ngoài với Thịnh Duệ thiếu gia rồi.”

      “Na Tịch Thịnh Duệ sao?” Á Tư xác định hỏi.

      “Đúng.”

      “Cảm ơn, làm phiền rồi.” Á Tư cười khẽ , xoay người trở về bên xe, lúc này… Lại có người gặp họa rồi, Cổn Cổn, chúa trời phù hộ cho em, Amen.

      Gossip Lovers là quán lẩu kem quy mô lớn, đa số trang trí bên trong là hoạt hình huyền ảo đáng của thiếu nhi, là trong những nơi Viên Cổn Cổn thích nhất.

      Khép cánh cửa phòng VIP lại, Viên Cổn Cổn vui vẻ xúc cái kem hình cầu đặt vào bên trong chocolate, sau đó cho vào trong miệng, vị ngọt vừa nóng vừa lạnh làm cho đôi mắt to của nheo lại, “Tuyệt quá, Duệ cũng ăn .”
      Last edited by a moderator: 12/11/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 92 : Thuốc độc mạn tính!

      Edit : babynhox.

      Na Tịch Thịnh Duệ cười lắc đầu giọng "Em ăn ."

      Viên Cổn Cổn lại múc cái kem hình cầu , nhúng nhúng, đúc tới bên miệng ta " ăn , mình em ăn có hứng."

      Na Tịch Thịnh Duệ há mồm ăn vào, nhìn khuôn mặt tươi cười thỏa mãn của , trong lòng đan xen ngũ vị.

      "Sao vậy Duệ?" Viên Cổn Cổn bị nhìn làm cho được tự nhiên, sờ sờ mặt mình giọng hỏi.

      " có gì." Na Tịch Thịnh Duệ rũ lông mi xuống cầm lấy cà phê bên cạnh uống ngụm.

      Viên Cổn Cổn múc kem hình cầu nhúng xong, tình cờ nhìn qua đồng hồ treo tường chút, sợ tới mức kem trong tay rơi xuống quần áo, thét chói tai "A! ! ! 11 giờ 20, xong đời , Duệ mau đưa em về nhà, Triệt bóp chết em."

      Na Tịch Thịnh Duệ buông cái ly xuống, đôi mắt sắc bén chớp nhìn bộ dáng hoảng loạn của .

      " Duệ?" Viên Cổn Cổn vội vàng tới bên người ta, sốt ruột kéo quần áo ta.

      Bàn tay to của Na Tịch Thịnh Duệ vung lên, tất cả nước uống trái cây và kem đều nằm ở mặt đất, phát ra tiếng 'lách ca lách cách'.

      Viên Cổn Cổn liền giật mình, ngơ ngác nhìn khuôn mặt biểu cảm của Na Tịch Thịnh Duệ.

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn lạnh giọng "Trong lòng em còn có vị trí của ?"

      Viên Cổn Cổn bị giọng điệu của làm cho sợ tới mức co rúm lại chút, tự chủ được lui về sau mấy bước.

      Na Tịch Thịnh Duệ đứng dậy từng bước ép sát , tức giận trong mắt làm cho người ta rét mà run, "Bây giờ ở trong lòng em chỉ có ba chữ Hắc Viêm Triệt phải ?"

      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, bị ép đến góc tường..

      Na Tịch Thịnh Duệ kéo cổ áo rộng của xuống, liền nhìn thấy mấy cái dấu màu đỏ.

      Viên Cổn Cổn vươn tay che cổ, giọng run run " Duệ... làm sao vậy..."

      Na Tịch Thịnh Duệ kéo tay ra, hai tay dùng sức liền xé rách quần áo của , đè tay vung vẫy lại, cúi đầu hôn lên môi của .

      Viên Cổn Cổn hoảng sợ kêu tiếng, trừng lớn mắt cố gắng đẩy ta ra.

      Na Tịch Thịnh Duệ điên cuồng đoạt lấy ở trong miệng , dịu dàng trước kia tồn tại nữa, giờ phút này ta rất giống con thú bị bao vậy, vội vàng muốn tìm lối ra.

      Theo bản năng Viên Cổn Cổn muốn chống cự lại nụ hôn của , sốt ruột liền cắn nát lưỡi của ta, nhưng Na Tịch Thịnh Duệ cũng buông ra, chỉ càng xâm lược thô lỗ hơn.

      "Ưm... ..." Viên Cổn Cổn ra sức vặn vẹo, trong đầu tất cả đều là bóng dáng Hắc Viêm Triệt.

      Na Tịch Thịnh Duệ nặng nề áp mặt đất, để ý đau đớn, vội vàng vuốt ve toàn thân , để lại dấu tay nông sâu ở da non mịn của .

      "Đau..." Viên Cổn Cổn khóc , đau xót phát căn bản là mình có sức phản kháng..

      "Cổn Cổn... Cổn Cổn..." Na Tịch Thịnh Duệ lơ đểnh giọng gọi tên , khống chế được để lại dấu hôn và dấu răng ở nơi đẩy đà xinh đẹp của .

      "Đừng! Hu hu... Duệ...Đừng như vậy..." Viên Cổn Cổn khóc lớn tiếng, nhưng cách nào nhúc nhích được.

      "Em là của , Cổn Cổn." Na Tịch Thịnh Duệ hôn lên môi trái tim của , trầm giọng thào.

      "Hu hu... Đừng như vậy... Triệt..." Viên Cổn Cổn khóc gọi tên Hắc Viêm Triệt, thể nghi ngờ làm cho người phía càng điên cuồng hơn.

      " cho em gọi ta, được!" Na Tịch Thịnh Duệ lớn tiếng gào thét, vươn tay hung hăng bắt lấy đẫy đà của cp6, khiến cho Viên Cổn Cổn cong người kêu đau.

      "Ngoan, nghe lời, Duệ thương em." Na Tịch Thịnh Duệ nới tay hôn lên nước mắt của .

      "Đừng...".

      Na Tịch Thịnh Duệ vươn tay đến vuốt ve khu tam giác, Viên Cổn Cổn trừng lớn mắt, nước mắt làm hai mắt mơ hồ, "Van xin , đừng mà... Van xin ..."

      Na Tịch Thịnh Duệ ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục vỗ về chơi đùa , tinh thần hơi mơ hồ.

      "Em thích Triệt...Em thích Hắc Viêm Triệt... Hu hu... Em muốn... Duệ... Van xin đừng như vậy." Đột nhiên nhiên Viên Cổn Cổn điên cuồng hét to, nước mắt đầy mặt.

      Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, suy sụp đè lên thân thể , ngừng động tác.

      Viên Cổn Cổn che khuôn mặt nhắn khóc rống nghẹn ngào.

      lúc sau, Na Tịch Thịnh Duệ giọng khàn khàn "Cổn Cổn, xin lỗi."

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngực truyền đến ẩm ướt làm cho mất hồn lát.

      Na Tịch Thịnh Duệ ngẩng đầu lè lưỡi liếm vết nước trước ngực , đó là vật sở hữu của ...

      " Duệ..." Viên Cổn Cổn nhìn lông mi ẩm uớt và nước trong đôi mắt sắc bén, trái tim hung hăng bóp chặt.

      "Cổn Cổn, ngay từ đầu liền chậm, ngay từ đầu liền kết thúc, em ở bên cạnh nhiều năm như vậy mà cũng khong nắm chắc, thể trách bất cứ ai, em đúng ?" Na Tịch Thịnh Duệ bình tĩnh, nhìn ra cảm xúc gì ở sâu trong đôo mắt sắc bén, chỉ có mỗi giọt chảy xuống trước ngực cho biết bây giờ ta có bao nhiêu đau khổ.

      Viên Cổn Cổn nhìn ta, để mặc vừa vừa liếm giọt nước ngừng rơi ở trước ngực , nên lời.

      "Cổn Cổn, em là thuốc độc mạn tính, vừa mới bắt đầu có triệu chứng gì, nhưng thời gian lâu lại chầm chậm vào xương tủy, em xem phải làm sao bây giờ? có thuốc giải lại thể tiếp tục hút, em nên làm cái gì bây giờ?" Na Tịch Thịnh Duệ lẳng lặng liếm sạch từng giọt nước rơi xuống trước ngực , nhàn nhạt , biết là hỏi là ở hỏi mình..

      " Duệ..." Viên Cổn Cổn nhìn bộ dáng mất mác của , trái tim hung hăng bóp chặt, nhưng lại biết gì.
      1012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :