1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 79: Báo tuyết chính là dì!

      Edit : babynhox.

      12 giờ trưa, Viên Cổn Cổn chuyển tài liệu xong vui vẻ cầm hộp chocolate đóng gói khéo léo vừa vừa ăn, thấy người quen còn rộng rãi chia cho bọn họ, dọc đường cứ cười cười nhốn nháo thong thả về văn phòng, sau khi tiếp xúc cái nhìn lạnh lùng của Hắc Viêm Triệt, mới phản ứng kịp giấu cái hộp tay ra sau lưng, nhưng quá chậm rồi.

      "Lấy ra." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn tình nguyện qua, muốn nhưng vẫn đưa cho .

      Hắc Viêm Triệt nhận lấy cái hộp nhìn nhìn, mở ra, lấy tờ giấy ở bên trong ra, lúc sau... Chỉ thấy người nào đó kéo lên cười lạnh đáng sợ, giọng điệu rét lạnh, "Viên Cổn Cổn, em xem lời của tôi như gió thổi bên tai?"

      " có mà." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu.

      "Tôi cho phép nhận đồ của cậu ta nửa." Hắc Viêm Triệt vỗ mạnh cái bàn, khiến cho cái bàn 'phát ra tiếng'.

      Á Tư tò mò nhìn miếng giấy bàn chút, chỉ thấy phía có viết (Cổn Cổn, chocolate này tặng cho em, hi vọng em cũng giống như nó, mãi mãi là người đáng ngọt ngào. Ninh Trí Viễn) chậc chậc, thể khinh thường sức hấp dẫn của Cổn Cổn, Ninh Trí Viễn bị điều đến Australia, còn nhớ mãi quên đối với .

      " đúng, chính là cho nhận hoa của người khác." Viên Cổn Cổn bày ra vẻ mặt nghiêm túc phản bác lại.

      Lời này vừa ra, hơi lạnh liền kéo tới, Hắc Viêm Triệt giống như máy điều hòa mạnh mẽ tản ra hơi lạnh khiến người cảm thấy lạnh lẽo .

      "Vốn... Vốn là vậy mà..." Viên Cổn Cổn lui về sau mấy bước, giọng ngập ngừng.

      Hắc Viêm Triệt phẫn nộ liền cầm lấy cái hộp ném ra cửa, mà khéo, cùng lúc đó có người mở cửa vào, người tới nhanh nhẹn tiếp được hộp chocolate ném tới, nhàn nhạt "Tổng giám đốc Hắc hăng hái."

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn người tới, ngoảnh mặt làm ngơ, kéo Viên Cổn Cổn ôm lên đùi liền điên cuồng véo, con bé ú chết tiệt, dám chơi chữ với .

      "A... Đau...Đừng..." Viên Cổn Cổn cau mày, quay tới quay lui giống như con cá chạch.

      "Dừng tay!" giọng nữ dễ nghe truyền đến, Viên Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn theo bản năng, vừa thấy liền sửng sốt ngay tại chỗ, đẹp quá...Tóc dài màu trắng bạc, cái mũi khéo léo đứng thẳng, hình dạng môi đỏ mọng hoàn mỹ, cằm hơi nhọn, khuôn mặt nhắn lớn cỡ bàn tay, còn có cặp con ngươi màu tím nhạt kia, là rất đẹp...

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, lạnh giọng "Có chuyện gì?"

      "Triệt nhi, sao con có thể khi dễ Cổn Cổn chứ." Khấu Lê Lạc đồng ý nhìn con trai của mình.

      "Dì biết con sao?" đợi Hắc Viêm Triệt chuyện, Viên Cổn Cổn liền mở miệng hỏi.

      "Đương nhiên là dì biết con rồi, con biết dì sao?" Khấu Lê Lạc cười cười, đến trước mặt .

      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, lùi vào trong lòng Hắc Viêm Triệt.

      "Con nhìn kỹ lại xem." Khấu Lê Lạ lộ ra nụ cười ngọt ngào với .

      Viên Cổn Cổn nhìn bà, cặp con ngươi màu tím nhạt, môi đỏ mọng mang theo nụ cười này, còn có giọng mềm mỏng, hình như...

      "Nghĩ ra sao? Tiểu Cổn Cổn." Khấu Lê Lạc vươn tay vuốt đầu của , trong mắt chứa đựng cưng chiều và thương.

      "Dì...Lê?" Dường như Viên Cổn Cổn nhận ra môi đỏ mọng khẽ mở đầy quyến rũ này.

      "Đúng vậy, thông minh." Khấu Lê Lạc vui vẻ véo véo mặt , mũm mĩm đáng năm đó trở thành xinh đẹp, thời gian trôi qua mau...

      Viên Cổn Cổn mơ màng nhìn bà, dường như nhớ lại cái gì.

      "Cổn Cổn, còn nhớ con đồng ý với dì, phải làm vợ của con dì ?" Khấu Lê Lạc cười .

      "Báo tuyết..." Viên Cổn Cổn giọng thào.

      Nghe vậy, Hắc Viêm Triệt cứng đờ, mắt tím nghiên cứu nhìn Khấu Lê Lạc.

      "Đúng vậy, dì chính là báo tuyết, báo tuyết chính là dò, Cổn Cổn còn nhớ ?" Khấu Lê Lạc thản nhiên cười .

      Đột nhiên Viên Cổn Cổn đẩy Hắc Viêm Triệt ra, hưng phấn ôm Khấu Lê Lạc "Dì Lê biến lại lần ."

      Hắc Viêm Triệt cau mày, hơi vui.

      "Hôm nay được, nhưng mà..." Khấu Lê Lạc nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt, thần lặng lẽ ở bên tai của .

      "Sao? vậy sao?" Viên Cổn Cổn hơi ngạc nhiên nhìn Hắc Viêm Triệt.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , có loại dự cảm tốt.

      "." Khấu Lê Lạc cười gật gật đầu.

      Viên Cổn Cổn nhìn Hắc Viêm Triệt, trong mắt chợt hình trái tim sùng bái.

      Hắc Viêm Triệt sửng sốt, im lặng hé răng dựa lưng lên ghế, đây là có ý gì...

      Đột nhiên Viên Cổn Cổn nhìn Khấu Lê Lạc rồi nghĩ đến gì đó, "Đúng rồi, dì có tóc trắng mắt tím giống thiếu gia như vậy, các người là em sao?"

      Nghe vậy, Khấu Lê Lạc cười ra tiếng.

      Mà Hắc Viêm Tước vẫn lên tiếng kéo bà vào trong ngực, nhìn khuôn mặt xanh mét con trai của mình, nhàn nhạt "Con già rồi."

      Hắc Viêm Triệt thô lỗ kéo Viên Cổn Cổn qua, bóp chặt mặt của , tức giận "Em cần khám mắt lại."

      "Đau..." Viên Cổn Cổn cau mày đẩy .Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

      "Dì à mẹ của Triệt nhi." Khấu Lê Lạc cười .

      Viên Cổn Cổn cứng đờ, ôm chặt eo của Hắc Viêm Triệt, nhìn bà bằng vẻ bộ gặp quỷ, mở to hai mắt tròn tròn, vô cùng ngốc nghếch.

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, gì.

      Viên Cổn Cổn cười gượng hai tiếng, nhìn Hắc Viêm Triệt.

      Hắc Viêm Triệt lườm cái, sau đó nhìn cha mẹ của mình, "Có chuyện gì?"

      Khấu Lê Lạc lấy chiếc nhẫn đầu báo ngón tay cái bên trái đưa cho Hắc Viêm Triệt, giọng "Đến lúc rồi."
      trthuy thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 80: Vết máu người khác nhìn thấy?

      Edit : babynhox.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn, nhận.

      Khấu Lê Lạc đặt nó ở bàn, kéo ra tươi cười dịu dàng, "Nó là của con."

      Hắc Viêm Triệt giật giật khóe miệng châm chọc, vẻ mặt khinh thường, "Từ trước đến giờ con đều muốn."

      "Mẹ biết, nhưng mà đây là số mệnh, Triệt nhi cũng hiểu ." Khấu Lê Lạc dịu dàng , cũng để ý đến tính xấu của .

      Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn bà chút, cầm lấy nhẫn bàn nhét vào trong tay Viên Cổn Cổn, giữ chặt đầu hôn lên môi trái tim của .

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn ngẩn người, mặt đỏ giãy dụa, đến khi mùi máu tươi truyền vào trong miệng, đợi phản ứng kịp đầu lưỡi đau xót, làm đau kêu ra tiếng "Ưm... Đau.".
      Hắc Viêm Triệt buông ra, môi mỏng hoàn mỹ máu của , đỏ tươi kỳ dị mà lôi cuống, Viên Cổn Cổn quên hít thở, chỉ có thể ngơ ngác nhìn .

      Hắc Viêm Triệt lau vết máu môi, vươn ngón tay máu dán lên cái trán của Viên Cổn Cổn, nhàng vẽ lên, biết là viết cái gì.

      Viên Cổn Cổn bị vẻ mặt nghiêm túc của thu hút, chăm chú nhìn , hoàn toàn bỏ qua hành động quái lạ của .

      "Đeo cho tôi." Hắc Viêm Triệt vươn ngón tay cái bên trái ra, nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, nhẫn như vậy... Đeo vào được sao? Nghĩ nghĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đep chiếc nhẫn đặc biệt vào ngón tay cái của , cũng biết vì sao, nhẫn này vừa nhìn có kích cỡ nhưng lại thuận lợi đeo vào tay , cùng lúc đó, vết máu trán Viên Cổn Cổn phát ra ánh sáng trắng, biến mất vào làn da của .

      "Các người có thể rồi." Hắc Viêm Triệt nhìn Khấu Lê Lạc nhàn nhạt .

      "... Mẹ còn muốn...".
      " thôi." Hắc Viêm Tước đánh gãy lời của vợ , cưỡng ép ôm bà ra khỏi phòng.

      "A... Đợi chút... Hắc Viêm Tước!" Khấu Lê Lạc chống cự ở ngoài cánh cửa bị đóng chặt.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn Á Tư và Nhã Tư đứng ở bên, gì.

      Á Tư và Nhã Tư khom người với , thức thời ra ngoài.

      Trong phòng chỉ còn lại có Hắc Viêm Triệt và Viên Cổn Cổn, mà ràng là Viên Cổn Cổn còn bị vây trong trạng thái mơ màng.

      Hắc Viêm Triệt lại bắt giữ môi đỏ mọng lần nửa, động tình hôn.

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức ôm cổ của , mềm mại đáp lại , ánh mặt trời ấm áp chiếu qua người bọn họ, ấm áp mà mềm mỏng.

      Cuối cùng Hắc Viêm Triệt liếm môi dưới của , sau đó kéo ra khoảng cách, hài lòng nhìn mê muôi, xụi lơ ở người .

      Hai người cũng gì, trong phòng chỉ có tiếng thở dồn dập gấp gáp.

      lúc sau.
      "Vì sao cắn tôi, cũng ra máu rồi, đau quá." Viên Cổn Cổn hít thở bình thường mím môi, vui meo meo.

      "Em còn dám nhận đồ của người khác, tôi liền cắn chết em." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng .

      Viên Cổn Cổn còn muốn gì đó, nhưng lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, làm cho vươn tay vịn chặt cái trán.

      Hắc Viêm Triệt đứng dậy bế vào phòng trong.

      "Thiếu gia... Đầu rất choáng váng." Viên Cổn Cổn thào.

      "Ngủ." Hắc Viêm Triệt đặt giường lớn, đắp chăn cho xong, xoay người rời bị túm chặt ống tay áo lại.

      "Tôi muốn ở đây mình..." Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp nhìn , trước mắt hơi mơ hồ.

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , nằm ở cạnh , ôm vào trong ngực, gì.

      Viên Cổn Cổn nhanh chóng tiến vào trạng thái mê man, Hắc Viêm Triệt vuốt sống lưng của , nhìn nhìn vết máu người khác nhìn thấy ở trán , thở dài, ngốc, vì em mà tôi tự đưa mình vào trong...

      3 ngày sau, Viên Cổn Cổn mơ mơ màng màng tỉnh lại, sờ sờ vị trí bên cạnh, là lạnh, chép chép miệng đứng dậy vào phòng tắm, sau 1 tiếng lăn qua lăn lại trong phòng tắm, người nào đó có tinh thần tốt ra, mới phát giường có thêm người, người vừa mới tìm.

      "Tới đây." Hắc Viêm Triệt buông tài liệu, vươn tay với .

      Viên Cổn Cổn đến bên người , bị ôm lên chân.

      "Khó chịu ở chỗ nào?" Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng có tinh thần của , nhíu mày.

      "Đầu óc choáng váng, có mấy ngôi sao , bụng rất đói, kêu ùng ục ùng ục, toàn thân đều khó chịu." Viên Cổn Cổn vùi mặt trong lòng , giọng meo meo.

      Hắc Viêm Triệt vuốt mái tóc ướt còn nước của , kiềm được đau lòng, đối với máu của vẫn rất miễn cưỡng, cũng mê man ba ngày, còn khó chịu như vậy...

      "Tôi rất đói, tôi muốn ăn..." Viên Cổn Cổn ngẩng đầu đáng thương tội nghiệp nhìn .

      Hắc Viêm Triệt sờ sờ đầu của , cầm lấy điện thoại bên cạnh ấn ấn vài cái, nhàn nhạt "Vú Bạch, nấu chút thức ăn rồi mang lên..."

      "Tôi muốn ăn được món ăn lần trước." Viên Cổn Cổn kéo lấy quần áo của , vẻ mặt chờ mong.

      "Món gì?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm.

      "Chính là món mà là thức ăn gia súc heo."

      Hắc Viêm Triệt ngẩn người, nhàn nhạt vào điện thoại "Nấu chén canh đậu hủ rau chân vịt, thêm chén cháo tổ yến đỏ, nhanh lên." xong cúp điện thoại, ôm lấy Viên Cổn Cổn sấy tóc cho ..Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

      lúc sau, Hắc Viêm Triệt sờ sờ tóc dài khô của , tắt máy sấy tóc, nhìn nhìn cơm nắm híp mắt giống như ngủ vậy, bế lên giường, giọng "Ngủ ."
      luongnhu96 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 81 : Hắc Viêm Triệt đổi trắng thay đen!

      Edit : babynhox.

      "... Tôi muốn ăn..." Viên Cổn Cổn lẩm bẩm nỉ non.

      "Ngủ trước, lát nửa gọi em." Hắc Viêm Triệt vỗ sống lưng của , giọng điệu dịu dàng trăm năm khó gặp.

      "Ừm..." Viên Cổn Cổn giật giật, nhanh chóng ngủ say.

      lúc sau, Hắc Viêm Triệt đánh thức , đúc ăn từng chút từng chút , ăn
      Xong mọi thứ Viên Cổn Cổn lại nhanh chóng mê man, cứ mơ mơ màng màng như vậy hơn tuần, Hắc Viêm Triệt cũng rời khỏi, canh giữ ở cạnh , chờ tỉnh, lại dỗ ngủ…

      tuần sau, tinh thần Viên Cổn Cổn trở lại bình thường, giờ phút này nằm sấp ở giường, giương mắt nhìn Hắc Viêm Triệt.

      “Em muốn gì?” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi, dùng ánh mắt này nhìn rất lâu rồi.

      “Thiếu gia…”

      “Hả?” Hắc Viêm Triệt nhíu mày vui.

      “Triệt…”

      “Ừ.”

      và dì Lê đều có thể biến thành báo tuyết, vậy rốt cuộc các người là người hay là ?” Viên Cổn Cổn bật dậy ngồi xổm ở giường, mắt to chớp nhìn Hắc Viêm Triệt.

      Hắc Viêm Triệt ngẩn người, đến ngồi bên cạnh , gì.

      “Là người hay là ?” Viên Cổn Cổn chút thục nữ giang rộng hai chân ngồi chân , lấy khăn lông trong tay ra mặt đối mặt với .

      Hắc Viêm Triệt nhìn , biết trong đầu được tạo thành từ cái gì, phải biết chuyện này đối với người bình thường chính là chuyện ngạc nhiên đến đáng sợ, cọ lại chút sợ hãi nào, còn có vẻ mặt tò mò mạnh mẽ hỏi rốt cuộc là người hay

      Viên Cổn Cổn đợi được câu trả lời của , chép chép miệng quỳ thẳng người lên cố hết sức lau tóc ướt cho .

      Hắc Viêm Triệt nhìn hai bên tròn tròn mềm mại trắng mịn gần ngay trước mắt, nếu biết ngu ngốc, cho rằng quyến rũ

      “Triệt, vì sao chuyện?” Viên Cổn Cổn nghiêm túc lau tóc ướt cho , hoàn toàn phát ngực của mình sắp dán lên mặt

      Hắc Viêm Triệt nhìn hai cái “bánh bao” hơi lay động ở trước mắt, kiềm được hé miệng cắn cái…

      “A…” Viên Cổn Cổn sợ hãi đẩy ra, kết quả lay động được , ngược lại làm cho mình rơi xuống giường, “Bịch” tiếng vang lớn và tiếng nào đó kêu đau.

      Hắc Viêm Triệt sửng sốt cau mày muốn ôm lấy ngu ngốc ở mặt đất lên ai ngờ lúc qua, Viên Cổn Cổn lùi xa hai bước, nước mắt lưng tròng nhìn , giọng mang theo tiếng khóc nức nở: “ đừng qua đây…Đều tại làm hại.”

      “Tôi kêu em lộn xộn.” Hắc Viêm Triệt vui lạnh giọng .

      “Tôi cắn ngực của có động đây ?” tay của Viên Cổn Cổnxoa xoa cái ót, tay xoa xoa cái mông của mình, vẻ mặt ủy khuất nhìn .

      “Nó áp đến mặt tôi, tôi thể cắn sao?” Hắc Viêm Triệt da mặt dày thờ ơ , vẻ mặt đồng ý…

      …” Viên Cổn Cổn đỏ mặt, cũng biết là tức giận hay xấu hổ.

      “Tôi còn chưa truy cứu em có ý đồ ác độc muốn làm tôi ngạt chết mà em còn dám làm kẻ ác tố cáo trước? Em thiếu bị phạt.” Hắc Viêm Triệt làm ra vẻ khó chịu nhìn .

      Viên Cổn Cổn trợn mắt há hốc mồm nhìn , vẻ mặt ngốc nghếch làm cho người ta nhịn được muốn khi dễ .

      “Qua đây.” Hắc Viêm Triệt hài lòng tránh né, vươn tay ra với .

      muốn!” Viên Cổn Cổn lại hoạt động mông, lui lui về sau.

      “Qua hay qua?” Hắc Viêm Triệt nhíu mày.

      …” Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, đứng dậy muốn chạy, vừa mới xoay người bị người ta ôm vào trong lòng.

      “Dám phản kháng?” Hắc Viêm Triệt ném lên bả vai, vác lên giống như vác bao bố.

      Đầu của Viên Cổn Cổn trút xuống đất, khó chịu vươn tay đánh đấm , kháng nghị “Khó chịu muốn chết, để tôi xuống dưới.”

      Hắc Viêm Triệt ngồi ở giường, đặt thân thể ngay ngắn lại, tay kìm chặt tay vung loạn, tay bắt lấy mềm mại trước ngực của , chút khách sáo mà cắn lên.

      “A…” Viên Cổn Cổn khẽ gọi ra tiếng, mặt đỏ bừng.

      Hắc Viêm Triệt chơi đến nghiện cắn rồi lại cắn, làm cho người nào đó kêu đau liên tục, mặt đỏ giống như tôm luộc.

      “A… Đừng… Đừng như vậy.” Viên Cổn Cổn khóc nức nở meo meo, chỉ có thể lặp lại những lời này.

      Cuối cùng Hắc Viêm Triệt cũng từ bi buông ra, để ở dưới thân thể, nhìn mắt to ngập nước của , nhàn nhạt : “Tôi là người hay có quan trọng sao?”

      Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, lắc lắc đầu, “Tôi chỉ tò mò.”

      Sắc mặt của Hắc Viêm Triệt tối sầm lại, lạnh giọng : “Đối với em mà , tôi là cái gì cũng quan trọng phải ?”

      “Đúng là quan trọng mà, mặc kệ là người cũng được, là cũng được, đều là thiếu gia của tôi mà, có khác nhau sao?” Viên Cổn Cổnkhông hiểu nhìn , trong đôi mắt trong suốt là đơn thuần trong sáng giấu tâm .

      Hắc Viêm Triệt ngẩn người, nhìn gì.

      “Hay là nếu phải là người hoặc phải là như cho tôi về nhà nghỉ ngơi?” Đôi mắt Viên Cổn Cổn sáng lên, giống như ý muốn trở thành thực.

      “Nằm mơ.” Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, cắn cái ở môi .

      “Ưm…” Viên Cổn Cổn đỏ mặt, vươn tay sờ sờ môi của mình, cười ngây ngô nhìn .

      Hắc Viêm Triệt xuống khỏi người của , ôm vào trong ngực , ôm từ phía sau lưng.
      Last edited by a moderator: 3/11/14
      miu901, 1012luongnhu96 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 82: có đề cử nào tốt ?

      Edit : babynhox.

      "Thiếu gia... A... Triệt... Đừng véo tôi." Viên Cổn Cổn vươn tay xoa xoa cái mông bị véo, oán giận meo meo.

      "Gọi
      Nuông chiều bảo bối chương 82

      Sai lần nữa xem.” Hắc Viêm Triệt vui lạnh giọng .

      “người ta gọi quen rồi, như vậy cũng tức giận.” Viên Cổn Cổn giọng thầm.

      “Cái gì?” Hắc Viêm Triệt nhíu mày kiếm.

      “Triệt, còn chưa có trả lời tôi, là người hay là ?” Viên Cổn Cổnkéo tay , chơi đùa ngón tay thon dài của .

      biết.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt .

      “Vậy nửa là người nửa là ? Ha ha, là người đấy.”Viên Cổn Cổn vui cười hớn hở .

      “Người ? Hả?” Hắc Viêm Triệt cười lạnh tiếng, đưa tay đến cái mông vểnh cao của .

      “Đừng véo tôi.” Viên Cổn Cổn cười hì hì xoay qua mặt đối mặt với .

      “dựa vào cái gì?” Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng cười ngây ngô của , nhàn nhạt .

      “Sau này sinh cục cưng được.” Viên Cổn Cổn nghiêm túc nhìn .

      “Ai ?” Hắc Viêm Triệt vuốt ve ở mông , lưu luyến cảm xúc tay.

      “Mẹ tôi đấy, mỗi lần cha véo mông của mẹ mẹ đều như vậy.” Viên Cổn Cổn đỏ mặt bắt lấy bàn tay to dao động ở mông , giọng meo meo.

      “Hôn tôi.” Hắc Viêm Triệt nhìn , nhàn nhạt .

      Viên Cổn Cổn chớp chớp mắt, ngoan ngoãn hôn xuống mặt .

      Hắc Viêm Triệt hài lòng nhíu mày, kéo eo qua, để dán chặt vào mình, cúi đầu bắt lấy môi của .

      Sau khi hôn xong, Viên Cổn Cổn đỏ mặt thở hổn hển, đôi mắt to ngập nước chớp nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mắt.

      Hắc Viêm Triệt ôm vào trong ngực, liều mạng đè nén dục vọng ngừng vụt lên, lạnh giọng : “Ngủ.”

      “Tôi muốn thấy biến thành báo tuyết.” Viên Cổn Cổn làm nũng với .

      .” Hắc Viêm Triệt cần suy nghĩ liền từ chối.

      biến mà.” Viên Cổn Cổn kéo lấy quần áo của , meo meo.

      .”
      biến …”

      , còn nhiều nửa nhốt em vào phòng tối.” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng ngắt lời , chặt đứt suy nghĩ của .

      Viên Cổn Cổn chép chép miệng, hơi hờn dỗi ngậm miệng lại.

      Hắc Viêm Triệt để ý đến chống cự tiếng động cũa , chỉ kéo kéo chăn đắp kín cho , sau đó nhắm hai mắt lại.

      biết qua bao lâu, rốt cuộc người nào đó cũng nhịn được hỏi ra thắc mắc trong lòng, “Triệt, chắc là báo tuyết các cũng thuộc động vật họ mèo phải , thích ăn thức ăn mèo ? Có đề cử nào tốt ? Mễ Mễ nhà tôi thường bị táo bón, thay đổi vài nhãn hiệu cũng chưa được.”

      “Viên Cổn Cổn.”

      “Ở đây!”

      “Bóp chết em!”

      “A…”

      Lại là đêm yên lặng…

      * * * * * * * * * * *

      9 giờ sáng, nhà ăn.

      Khuôn mặt nhắn của Viên Cổn Cổn nhăn nhó, từ lầu xuống.

      Á Tư nhìn , khỏi sửng sốt, giọng hỏi: “Cổn Cổn, em làm sao vậy?” Bị cường bạo rồi hả? Toàn thân đều xanh xanh tím tím.

      “Thiếu gia véo em…” Viên Cổn Cổn giọng meo meo, ủy khuất đến hốc mắt đỏ lên.

      “Vậy cổ…”

      ấy cắn…” Viên Cổn Cổn che cổ, khóc nức nở.

      Á Tư cười gượng hai tiếng, cảm thấy mình hỏi câu này ngu ngốc.

      “Em đứng ngây ra đó là đợi tôi đến hầu hạ em sao?” Tiếng lạnh lùng truyền đến,Hắc Viêm Triệt vui từ trong phòng ra.

      Viên Cổn Cổn quay đầu lại nhìn , vội vàng chạy bịch bịch xuống lầu, giống như sau lưng có ác quỷ đuổi theo.

      Hắc Viêm Triệt cau mày xuống lầu, muốn bế lên, ngờ vừa duỗi tay đến Viên Cổn Cổn liền nhảy ra, nước mắt lưng tròng nhìn , rất ràng là lên án “hành vi đọc ác” của vào tối qua.

      “Tới đây.” Hắc Viêm Triệt lạnh giọng.

      véo người…” Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa meo meo.

      “Cho em cơ hội nữa, tới đây.” Hắc Viêm Triệt nhìn , chút che giấu vui ở đáy mắt.

      Viên Cổn Cổn chậm rãi qua, cực kỳ ủy khuất.

      Hắc Viêm Triệt chịu nổi động tác chậm chạp của , duỗi cánh tay dài ra liền kéo vào trong lòng.

      “Đừng đánh tôi…” Viên Cổn Cổn lấy tay che đầu phòng bị, đôi mắt đầy nước đáng thương tội nghiệp nhìn .

      Hắc Viêm Triệt lau nước mắt , ôm ngồi xuống, cầm lấy ly sửa thử độ ấm, sau đó nhét vào tay , nhàn nhạt : “Uống.”

      Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, nghe lời uống hết.

      Hắc Viêm Triệt nhìn vết bầm, dấu hôn và dấu răng người , hơi hối hận, ràng là dùng sức, vậy vết bầm này từ đâu đến…

      Sau khi Viên Cổn Cổn uống sữa xong, vẫn là bộ dáng nước mắt lưng tròng, giống như bị ngược đãi ngày đêm.

      “Buổi chiều cho em ăn lẩu kem.” Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng điềm đạm đáng của , đấu tranh ở trong lòng lúc lâu, sau đó đưa ra quyết định.

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, giọng : “ sao?”

      “Ừ.”

      Nét mặt tối tăm mưa bão của Viên Cổn Cổn liền trở nên trong xanh, nín khóc mỉm cười meo meo : “Tôi muốn ăn cỡ lớn.”

      Hắc Viêm Triệt lai vết nước chướng mắt mặt côm phản đối, cũng là ngầm đồng ý.

      Viên Cổn Cổn ôm cổ , cọ xát làm nũng ở trong lòng , hoàn toàn quên đau đớn ngày hôm qua, vẻ mặt biết ơn thào “ tốt.”

      mặt của Á Tư và Nhã Tư đầy vệt đen, đứa dễ dỗ như vậy là được sản xuất từ chủng loại nào vậy… Từ trước tới bây giờ chưa từng thấy…
      Last edited by a moderator: 3/11/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 83: ngày nào đó em hiểu!

      Edit : babynhox.

      "Ăn cơm." Hắc Viêm Triệt nhét đũa vào trong tay .

      "Bánh quẩy! Há cảo! Bánh bao hấp! Vú Bạch tốt, đều là món con thích ăn." Viên Cổn Cổn vui vẻ cầm chiếc đũa bắt đầu ăn, dường như ủy khuất và nước mắt lúc nảy đều là người khác nhìn nhầm, căn bản là chưa từng tồn tại.

      Hắc Viêm Triệt nhìn tướng ăn chút điệu bộ của , giống như có ăn có chuyện gì có thể làm cho vui, khỏi kéo khóe miệng lên, lần đầu tiên có cảm giác thỏa mãn, ra.... người là loại cảm giác này.

      ******************************

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nháy mắt qua 3 tháng, sau khi Hắc Viêm Triệt nhận được cú điện thoại vào lúc 4 giờ chiều, dẫn theo Viên Cổn Cổn ra khỏi công ty.

      xe

      "Triệt, chúng ta đâu?" Viên Cổn Cổn hiểu nhìn Hắc Viêm Triệt.

      "Hành hạ em." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt phun ra 3 chữ.

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, thần kinh liền căng thẳng nhìn giọng hỏi "Vì sao?"

      Hắc Viêm Triệt nhìn biểu cảm buồn cười của , bế lên chân, " vì sao."

      Viên Cổn Cổn cúi đầu, ngậm miệng lại, dọc đường đều im lặng hé răng, trong lòng vẫn lo lắng yên.

      "Xuống xe." Hắc Viêm Triệt mở cửa xe nhìn cơm nắm núp ở trong xe chịu xuống, nhàn nhạt .

      "Tôi sai rồi, lần sau tôi dám ăn vụng quà vặt nửa." Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp nhìn , hốc mắt đỏ lên.

      Hắc Viêm Triệt lười nhiều với , trực tiếp kéo ra ngoài, véo véo mặt của , lạnh lùng "Ngu ngốc." Sau đó dắt tay vào cửa hàng lộng lẫy. Bọn họ vừa mới vào cửa có người đón chào, khom người cung kính "Hắc tiên sinh, mời bên này."

      "Ừ." Hắc Viêm Triệt theo sau lưng người đó vào căn phòng lớn, có ba xinh đẹp khí chất hơn người ngồi bên trong, hình như là chờ bọn họ, ba xinh đẹp nhìn thấy bọn họ tới, lập tức đứng dậy khom người, cùng lên tiếng "Hắc tiên sinh."

      "Ừ, giao ấy cho các người." Hắc Viêm Triệt đẩy Viên Cổn Cổn ra trước mặt, nhàn nhạt .

      "Dạ". Cùng lời ăn ý.

      "Ách... Đừng....Đừng mà, thiếu gia..." Viên Cổn Cổn nhìn bàn tay duỗi ra với , hơi sợ hãi ôm chặt Hắc Viêm Triệt, mang theo tiếng khóc nức nở.

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, kéo từ người mình ra, nhàn nhạt "Tôi ở bên ngoài chờ em."

      đợi Viên Cổn Cổn chuyện, ba xinh đẹp liền dắt tay vào cánh cửa khác.

      3 tiếng sau, cửa mở ra , Viên Cổn Cổn đỏ mặt ra.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , khỏi nhíu mày, lúc này người mặc bộ lễ phục màu tím, lụa mỏng màu trắng bao quanh ở bên ngoài màu tím, vừa nhìn như mông lung lại mơ màng, thiết kế buộc ngực khiến cho thứ mềm mại đầy đặn trắng nõn kia như như , làn váy là hình dạng quy tắc, sau lưng là cái nơ con bướm lớn, làm cho nhìn như rất gợi cảm mà lại mất cái đáng , chân mang giày cao gót màu tím, vòng màu tím buộc quanh mắt cá chân của , làm nổi bật làn da trắng nõn, ngón chân sơn móng dáng càng chói mắt hơn, hai bàn tay đeo bao tay mỏng màu tím, nhìn như rất thon dài..Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.Khuôn mặt trang điểm ít mềm mại đáng , đầu đen thẳng tắp biến thành cuộn sóng to, tăng thêm chút mùi vị phụ nữ, nhưng mà Hắc Viêm Triệt vui, vô cùng vui.

      Viên Cổn Cổn đỏ mặt, hơi lo lắng mà xoắn ngón tay.

      "Đổi ." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng .

      Viên Cổn Cổn sửng sốt, hiểu nhìn .

      Ba xinh đẹp cũng sửng sốt, ngờ lại phản ứng như vậy, nhóc non mềm như nước kia chính là tác phẩm mà các đắc ý nhất đấy...

      "Xin hỏi Hắc tiên sinh hài lòng ở chỗ nào?" xinh đẹp tóc nâu hỏi.

      Hắc Viêm Triệt nhìn ấy, gì.

      khí cứ im lặng như vậy, rất là xấu hổ.

      Mà Viên Cổn Cổn cúi đầu cắn môi dưới, hốc mắt đỏ lên, lòng tự trọng bị đả kích.

      Ngay trong lúc xấu hổ này, xinh đẹp tóc vàng vào phòng trong, lúc sau cầm theo cái áo choàng màu tím ra, áo choàng rất đáng , mũ và xung quanh là lông trắng, tóc vàng phủ thêm cho Viên Cổn Cổn, buộc lại thành cái nơ con bướm trước ngực , Viên Cổn Cổn vươn tay sờ hai quả cầu lông trắng, rất là thích.

      xinh đẹp tóc vàng nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Viên Cổn Cổn, cười cười, xoay người giọng hỏi Hắc Viêm Triệt "Hắc tiên sinh, như vậy được chứ?"

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn, nhàn nhạt gật đầu, kéo Viên Cổn Cổn qua, nhìn Á Tư ở phía sau rồi trực tiếp ra ngoài.

      Á Tư lấy tờ chi phiều từ trong túi áo ra đưa cho xinh đẹp tóc vàng cười khẽ "Ông chủ chúng tôi rất hài lòng, kỹ thuật của ba vị rất xuất sắc, đây là các người nên có."

      tóc vàng nhận chi phiếu, khom người "Cảm ơn Hắc tiên sinh."

      Á Tư cười cười, xoay người rời .

      Chờ bọn họ rồi, tóc vàng nhìn chi phiếu nở nụ cười.

      tóc nâu cũng nhìn nhìn, trừng lớn mắt phượng mê người, "Chi phiếu trống, ta hào phóng."

      tóc ngắn vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ nhìn tóc vàng chỉ cười , giọng hỏi "Chị Cầm, phải muốn mời kia làm người mẫu của chúng ta trong cuộc thi quốc tế năm nay aso? Vì sao mở miệng?"

      tóc vàng cười, khẽ mở môi đỏ mọng "Vì sao chị phải làm điều thừa với chuyện thể?"

      tóc ngắn ngẩn người, gì.

      "Chị Cầm, Hắc tiên sinh kia là kỳ lạ, những người khác ước gì làm cho bạn bọn họ có thể lộ liền lộ nhưng hình như là ta rất thích." tóc nâu gãi đầu, hơi hiểu.

      "Mạc Mạc ngốc, ngày nào đó em hiểu." tóc vàng sờ đầu ta, xoay người vào phòng thu dọn dụng cụ.
      miu9011012 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :