1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuông chiều bảo bối: Nô lệ tình yêu của Báo vương - Viên Cổn Cổn (Full có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 74: khi dễ tôi!

      Edit : babynhox

      Viên Cổn Cổn như lấy được đặc xá lớn đứng dậy đến trước mặt ta, theo thói quen muốn cong người hôn tạm biệt ở mặt ta, nhưng đột nhiên nhớ tới miệng lưỡi giao nhau lúc nảy cương cứng ngay tại chỗ, hơi xấu hổ meo meo " Duệ em đây, đừng làm việc nhiều quá."

      Na Tịch Thịnh Duệ vươn tay nâng mặt lên, hôn xuống môi , nhìn nhìn bộ dáng ngu ngơ của , dịu dàng "Cổn Cổn, nhớ kỹ lời với em, đây phải là đùa."

      Viên Cổn Cổn vươn tay phủ môi của mình, đỏ mặt gật gật đầu.

      " ." Na Tịch Thịnh Duệ sờ sờ đầu của , giọng .

      "Tạm biệt Duệ." Viên Cổn Cổn vẫy vẫy tay, xoay người rời .

      Na Tịch Thịnh Duệ nhìn theo bóng lưng rời , mãi đến lúc bóng dáng của biến mất, mới thu ánh mắt của mình lại, dựa lưng lên ghế, trong đầu vọng lại câu kia của Hắc Viêm Triệt, (3 năm hay là 30 năm, hoặc là 300 năm, đều là tôi quyết định, người làm càn là . ), thích Cổn Cổn sao? Nếu có ham muốn chiếm giữ như vậy, nếu Cổn Cổn cũng thích , vậy mình làm tất cả còn có ý nghĩa gì ...

      Viên Cổn Cổn vội vàng ra khỏi thang máy, vội vàng chạy về văn phòng, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện người nào đó chưa trở về, nhưng ràng là ông trời có nghe đến lời cầu nguyện của ...

      Hắc Viêm Triệt nóng nảy mở cửa ra, kết quả thấy bóng dáng quen thuộc thở hổn hển chạy tới gần mình, lạnh lùng kéo khóe miệng lên, đứng tại chỗ nhìn

      Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, sau khi nhìn thấy con ngươi màu tím đậm của , khỏi lui về sau mấy bước, giọng thào "Thiếu... Thiếu gia, về rồi."
      "Em chết chắc rồi." Hắc Viêm Triệt cười lạnh phun ra bốn chữ.

      Viên Cổn Cổn nuốt nuốt nước miếng, muốn chạy , nhưng vừa chạy được vài bước, bị người ta xách lên đưa vào văn phòng, cửa bị đóng lại mạnh, người ngoài cửa khỏi đồng tình với thư ký 'Viên', tuy rất muốn cứu , nhưng có lòng mà có sức, cho nên... Ông trời hãy phù hộ cho , Amen...

      "Tôi sai rồi, xin lỗi thiếu gia, đừng đánh tôi." Viên Cổn Cổn bày ra khuôn mặt nhắn than khóc thảm thiết, hai tay ôm chặt đầu, đề phòng nhìn vẻ mặt tức giận của Hắc Viêm Triệt.

      "Em đâu hả ?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng hỏi.

      "Tôi... Tôi..." Đáng lẽ Viên Cổn Cổn muốn ăn bánh ngọt, nhưng nhớ đến trước lúc câu vi phạm tự gánh lấy hậu quả, lông tơ liền dựng đứng lên.

      "!"

      "Tôi... Tôi chỉ dạo phố, có ăn cái gì." Viên Cổn Cổn lo lắng .

      Đôi mắt tím của Hắc Viêm Triệt híp lại, "Dạo phố?"

      ", tôi có ăn cái gì." Viên Cổn Cổn giơ lên tay để bên tai, làm ra bộ dáng tôi có thể thề.

      Đột nhiên Hắc Viêm Triệt kéo lấy tóc dài của , để ý kêu đau, kéo thẳng vào phòng trong.

      Trong phòng trong.

      "A..." Viên Cổn Cổn bị thô lỗ ném lên giường, còn đàn hồi lên xuống, cho có cơ hội chuyện, đè ở dưới thân thể, thô lỗ xâm chiếm miệng của ."Ưm..."

      Hắc Viêm Triệt ngấu nghiến hôn , hung hăng cắn nát môi dưới của , cho đến lúc mùi máu tươi lan tràn ở trong miệng .

      "A..." Viên Cổn Cổn nhăn mày lại, khóc lên.

      Hắc Viêm Triệt để ý đến nước mắt của , bắt lấy cổ áo của , hai tay vừa dùng sức, quần áo liền bị biến thành vải rách...

      Viên Cổn Cổn trừng lớn mắt, rất ràng là bị dọa.

      Hắc Viêm Triệt gắt gỏng lôi kéo vật thể màu đen bao lấy nơi đẫy đà của , làm ngơ vết thương người vì bị kéo mạnh mà ra.

      "Đừng mà thiếu gia! Đừng như vậy... Hu hu, làm sao vậy..." Viên Cổn Cổn khóc , rất sợ bộ dáng lôi kéo áo lót của mình.

      Tay trái của Hắc Viêm Triệt kìm chặt tay của , hơi kéo lên chút, tay phải cởi bỏ móc cài sau lưng , vì thế, đôi núi cao đẫy đà che lấp cứ ra ở trước mắt như vậy.Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn.

      "Hu hu... Đừng." Viên Cổn Cổn đỏ mặt, còn sức thào.

      Hắc Viêm Triệt vươn tay bắt lấy bên mềm mại của , sức tay lớn làm cho lắc đầu kêu khóc.

      "Đau quá... Thiếu gia, đau quá." Viên Cổn Cổn giống như động vật bị người khác ngược đãi, tiếng nức nở làm người ta nỡ.

      Hắc Viêm Triệt hừ lạnh tiếng, vươn tay đến giữa hai chân của , xé nát miếng vải nho kia.

      "Thiếu gia! Tôi sai rồi, tôi dối, tôi phải dạo phố, tôi ăn bánh ngọt, hu hu, đừng như vậy, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi." Viên Cổn Cổn hét lớn tiếng, nước mắt biến thành hạt chuỗi trượt xuống khuôn mặt.

      Hắc Viêm Triệt ngừng tay, lẳng lặng nhìn bộ dáng sợ hãi của .

      "Hu hu, tôi sai rồi, Duệ muốn dẫn tôi ăn cơm, tôi sợ quá xa về kịp, cho nên, hu hu... Cho nên tôi liền dẫn ấy đến quán cà phê Tình U ở gần đây, hu hu... Trong lúc nhịn được... nhịn được liền ăn bánh ngọt, tôi phải cố ý, ..." Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa .

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, vì lý do này mà dối?

      Hai tay của Viên Cổn Cổn che ngực, líu ríu nỉ non, bộ dáng điềm đạm đáng làm cho Hắc Viêm Triệt hơi phiền chán.

      "Câm miệng!"

      Viên Cổn Cổn run run chút, cắn chặt môi dưới dám phát ra tiếng nửa.

      "Tôi cho em gặp Na Tịch Thịnh Duệ nửa." Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn , trong giọng có tức giận cũng có cho phép cãi lại.

      "Nhưng... Nhưng mà tôi có đồng ý mà." Viên Cổn Cổn giọng ngập ngừng.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , bắt đầu tỏa ra hơi lạnh.

      Viên Cổn Cổn bị nhìn làm cho trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm khóc meo meo "Tôi... Tôi lén ăn bánh ngọt là đúng, nhưng thiếu gia cũng nên khi dễ tôi như vậy, ... Nếu còn khi dễ tôi như vậy, tôi... Tôi liền cho cha nghe."
      nhoxbina thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 75: Viên Cổn Cổn bùng nổ!

      Edit : babynhox.

      Hắc Viêm Triệt kéo khóe miệng châm chọc, "Em , tôi dẫn em ."

      Viên Cổn Cổn nhìn , khóc đến thở nổi.

      Hắc Viêm Triệt xuống khỏi người , kéo lên liền dẫn ra bên ngoài, Viên Cổn Cổn sợ tới mức khóc thét lên "Tôi... Tôi có quần áo."

      " cần mặc, cứ như vậy, đây là chứng cớ." Hắc Viêm Triệt kéo ra khỏi phòng.

      biết Viên Cổn Cổn lấy sức từ đâu ra mà đẩy ra cái, hai tay ôm ngực kêu khóc "Thiếu gia biến thái, tôi chán ghét , vì sao phải khi dễ tôi như vậy, cho dù tôi là nữ giúp việc tôi cũng có tôn nghiêm mà, hu hu... Tôi chán ghét ."

      Hắc Viêm Triệt nhìn , lúc này, toàn bộ phần của đều lộ ra, chỉ có hai cái tay che 'cảnh đẹp' trước ngực, phía dưới cơ thể là lớp vải bị xé rách, nhìn như bị người ta cưỡng bức... Vừa mở miệng muốn cái gì đó, cửa bị mở ra , Á Tư và Nhã Tư đứng ở ngoài cửa, vì thế, bầu khí liền cứng ngắc...

      Mặt Viên Cổn Cổn đầy nước mắt nhìn người ở ngoài cửa, hoàn toàn hóa đá.

      Vẻ mặt của Á Tư và Nhã Tư cứng ngắc nhìn , cũng hóa đá rồi.

      "Cút !" Hắc Viêm Triệt rống dữ, kéo Viên Cổn Cổn ôm vào trong ngực, che 'cảnh đẹp' lại.

      Á Tư và Nhã Tư nhanh chóng bay ra khỏi phòng đóng cửa lại, cảm thấy lo lắng cho số phận sau này của mình...

      "A! ! ! ! ! ! ! !" Viên Cổn Cổn chậm chạp thét chói tai, biết là do nóng hay tức giận, mặt đỏ ửng.

      Hắc Viêm Triệt ôm , cau mày, con ngươi màu tím đậm biểu vui.

      "Đều tại ! Đều tại ! Bị nhìn thấy rồi! Hắc Viêm Triệt, tôi hận chết được!" Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa đánh đấm Hắc Viêm Triệt.

      Hắc Viêm Triệt im lặng hé răng, để mặc trút giận.

      "Tôi hận ! Đồ Biến Thái!" Viên Cổn Cổn đẩy ra, khóc chạy vào phòng trong, 'Rầm' tiếng cửa đóng sầm lại.

      Hắc Viêm Triệt đứng tại chỗ, phiền chán túm lấy tóc, đấm mạnh vào vách tường, bắt đầu từ lúc nào, lại dám đối với như vậy, con bé ú chết tiệt!

      1 tiếng đồng hồ trôi qua, Hắc Viêm Triệt cầm tài liệu nhưng hề nhìn chữ nào.

      2 tiếng đồng hồ trôi qua, Hắc Viêm Triệt cầm bút máy nhưng viết ra được chữ nào.

      3 tiếng đồng hồ trôi qua, Hắc Viêm Triệt thể nhịn được nữa cầm chìa khóa phòng trong đến trước cửa phòng, lạnh giọng "Viên Cổn Cổn, mở cửa."

      Đợi lúc lâu, phản ứng.

      "Có nghe thấy , đừng khiêu chiến kiên nhẫn của tôi."

      Vẫn phản ứng.

      Hắc Viêm Triệt hơi sốt ruột dùng chìa khóa mở cửa ra, kết quả liền thấy cơm nắm ôm gối đầu cuộn tròn thành cục, chăn mỏng chỉ che phủ đến eo của , cơ thể trắng nõn, đầu vai mượt mà, tất cả đều lộ ra bên ngoài, nhưng hai bên mềm mại lại bị gối đầu che mất, nhàng thở ra, chân bước qua, nhìn nhìn khóe mắt vẫn còn vướng nước mắt và ngón tay cái bị ngậm vào miệng, nhịn được vươn tay vuốt mái tóc đen mềm mại của , như vậy rất giống thiên sứ rơi xuống thế gian, hơn nửa còn mới bị người ta khi dễ, rất đáng , Hắc Viêm Triệt bị ý nghĩ này làm cho giật mình,Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn. cái gì mà thiên sứ, sao có thể so sánh nhóc vừa ngốc nghếch vừa béo ú thành thiên sứ, cho dù phải, cũng là thiên sứ béo ú chưa trưởng thành! Trong đầu liền ra hình ảnh bay bay giữa trung, sau lưng là đôi cánh buồn cười, thân thể béo ú bày ra khuôn mặt làm người ta muốn khi dễ, còn phe phẩy cái cánh ngây ngốc (thiếu gia, tôi muốn ăn bánh ngọt. ) Hắc Viêm Triệt kéo khóe miệng lên, vỗ lên vai trần của , cúi đầu gọi "Tiểu Bàn."

      Viên Cổn Cổn giật giật, tiếp tục ngủ.

      "Tiểu Bàn, thức dậy làm!" Hắc Viêm Triệt đẩy đẩy bờ vai của , thích nhìn bộ dáng nhắm mắt lại, cau mày tự thầm.

      Viên Cổn Cổn cau mày, biết cái miệng nhắn cái gì, chỉ thấy vùi mặt vào gối đầu để mặc đẩy, chỉ là tỉnh lại.

      "Viên Cổn Cổn, thức dậy." Hắc Viêm Triệt vừa véo vừa vò đến nghiện.

      Viên Cổn Cổn mặc kệ , tiếp tục ngủ say.

      Hắc Viêm Triệt nằm lên giường, kéo gối đầu của ra, chờ ngã vào lòng mình.

      Quả nhiên, Viên Cổn Cổn vươn tay sờ soạng lúc, tự nhiên chui vào trong lòng , tìm vị trí thoải mái, còn thở dài thỏa mãn.

      Hắc Viêm Triệt kéo chăn mỏng che bả vai bị lộ ra ngoài của , lẳng lặng ôm , lẳng lặng nhìn , nghĩ, bây giờ có thể hiểu vì sao Hắc Viêm Tước thích lòng dạ của Khấu Lê Lạc để ở người người khác, cho dù là con trai mình cũng được, bởi vì bây giờ tràn đầy cảm xúc đó....Viên Cổn Cổn, em thiên sứ béo ú này định trước là bị tôi giam cầm dưới cánh chim màu đen, em chấp nhận số phận .

      6 giờ 28 phút chiều.

      Viên Cổn Cổn thức dậy, vừa mở mắt ra thấy Hắc Viêm Triệt, bĩu môi đẩy ra " tránh ra!"

      Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, lạnh lùng nhìn .

      Viên Cổn Cổn nhìn ánh mắt quen thuộc này, ủy khuất đến hốc mắt đỏ lên, xoay người đưa lưng về phía , cuộn tròn cơ thể lại.
      Hắc Viêm Triệt vui kéo qua, nhìn hốc mắt hồng hồng của lạnh giọng "Em còn khóc nửa liền ném em ra ngoài."

      Viên Cổn Cổn che mặt, cắn chặt môi dưới phát ra tiếng, nhưng bả vai run run vẫn bán đứng .

      Hắc Viêm Triệt nhíu mày, cố gắng giọng "Cũng như vậy rồi, còn khóc cái gì."

      "Đều tại làm hại... Sau này tôi phải đối mặt với họ như thế nào... Đều tại ... Hu hu..." Viên Cổn Cổn vừa khóc vừa meo meo, tiếng khóc yếu ớt, giống như con thú bị thương.

      Hắc Viêm Triệt ôm , theo bản năng vuốt sống lưng của , "Kêu bọn họ biến , được chưa? được khóc."

      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, chuyện.

      "Vậy móc mắt bọn họ ra?" Hắc Viêm Triệt hung ác đưa ra đề nghị.

      Viên Cổn Cổn khóc càng lớn tiếng hơn , " bệnh thần kinh."
      nhoxbina thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 76: Mặc vào dẹp nửa.

      Edit : babynhox

      "Em cái gì?" Hắc Viêm Triệt vui véo cái ở mông .

      "Đều tại , đều tại làm hại, hu hu..." Viên Cổn Cổn khóc lại những lời này.

      Hắc Viêm Triệt bực dọc buông ra, xuống giường ra ngoài, lúc sau lại vào, đặt kem pudding ở đầu giường, sau đó ôm nhóc khóc ngừng ngồi dậy, nhàn nhạt "Đừng khóc, mặc quần áo rồi ăn bánh ngọt."

      Hai tay Viên Cổn Cổn ôm ngực, ủy khuất nhìn "Làm gì có quần áo, đều bị xé nát rồi.".

      Hắc Viêm Triệt đặt giường, đứng dậy đến tủ quần áo cầm lấy cái áo màu đen đưa cho , gì.

      "Cái đó đâu... Tôi thấy." Viên Cổn Cổn khóc meo meo .

      "Cái gì?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, nghe hiểu.

      Viên Cổn Cổn cúi đầu nhìn nhìn tay che phủ ngực của mình, lại nhìn nhìn , vẻ mặt ủy khuất.

      Hắc Viêm Triệt ngẩn người, bắt đầu đất tìm kiếm món đồ 'đó' ở mặt đất, tìm cả buổi cũng tìm được, nhanh nhẹn xốc chăn lên, kết quả nhìn thấy cái áo lót màu đen lẳng lặng nằm ở chỗ rất gần Viên Cổn Cổn.

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, vừa khóc vừa thào "Bị đè dẹp rồi..."

      Hắc Viêm Triệt cau mày lạnh giọng "Chính em đè dẹp."

      Viên Cổn Cổn nhìn , vẻ mặt vui.

      Hắc Viêm Triệt hít vào hơi, ép giọng của mình lại, nhàn nhạt "Mặc vào dẹp nửa."

      Nghe vậy, Viên Cổn Cổn đỏ mặt.

      "Nhanh lên!" Hắc Viêm Triệt nhận ra mình cái gì, vui xoay người lạnh lùng .

      Viên Cổn Cổn lau nước mắt, lấy cái áo lót bị đè dẹp, vò nặn, sau đó mặc vào, lại lấy cái áo nam màu đen qua mặc lên người, lắc lắc tay áo dài dài, giọng meo meo "Quá lớn."

      Hắc Viêm Triệt xoay người nhìn , chỉ thấy vuơn tay bé bị tay áo che phủ về phía , vẻ mặt ngớ ngẩn, lông mi ướt át và cái mũi hồng hồng, giống như dụ dỗ người khác khi dễ ...

      "Thiếu gia?" Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, giọng gọi Hắc Viêm Triệt hơi mất hồn.

      Hắc Viêm Triệt ngẩn người, ngồi lên giường ôm vào trong ngực, mới phát dưới người còn treo cái váy rách nát, vươn tay kéo cái, kéo nó ra khỏi thân thể của , lộ ra hai đùi trắng nõn đều đặn.

      Viên Cổn Cổn khó chịu vặn vẹo, ngẩng đầu đáng thương tội nghiệp nhìn "Mông lành lạnh, tôi muốn quần lót."

      Hắc Viêm Triệt ngẩn người, cầm lấy kem pudding đầu giường nhét vào tay , lạnh giọng "Em câm miệng."

      Viên Cổn Cổn có ăn chuyện gì cũng có thể bàn bạc, mở nắp hộp kem pudding ra, lấy muỗng bên trong ăn từng chút từng chút , nín khóc.

      Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng ngây ngô của , càng giữ vững quyết định muốn giam cầm ở bên cạnh, ai biết có thể vì miếng ăn mà bán chính mình hay ... thu nhận giúp đỡ , coi như làm là làm việc thiện tích đức.

      "Còn muốn..." Sauk hi Viên Cổn Cổn ăn xong còn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, đưa hộp cho Hắc Viêm Triệt.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.

      Viên Cổn Cổn nhìn ánh mắt của , hốc mắt nhanh chóng đỏ lên " sau này tôi làm sao gặp người khác được, đều là lỗi của , đều là do tốt..."

      Hắc Viêm Triệt cười lạnh tiếng, ném lên giường nhàn nhạt "Em từ từ khóc." xong xoay người rời .

      " đâu?" Viên Cổn Cổn sốt ruột hét.

      "Về nhà." Hắc Viêm Triệt cũng quay đầu lại.

      "Tôi cũng phải về nhà, tôi muốn ở lại trong đây mình." Viên Cổn Cổn nhảy xuống giường, chạy đến bên người túm chặt tay áo của .

      "Em ở lại đây." Hắc Viêm Triệt kéo tay ra nhàn nhạt .

      "Vì sao?" Viên Cổn Cổn lại túm chặt tay áo của .
      "Em quá ồn." Hắc Viêm Triệt lại kéo tay ra lần nửa.

      "Tôi muốn về nhà với ..." Viên Cổn Cổn sốt ruột ôm lấy eo từ phía sau, bày ra tư thế nếu dẫn tôi cũng đừng mong .

      " khóc liền dẫn em ."Ở góc độ nhìn thấy, Hắc Viêm Triệt kéo khóe miệng lên, bởi vì câu tôi muốn về nhà với .

      Viên Cổn Cổn rầu rĩ gật gật đầu, buông lỏng tay ôm ra, "Nhưng tôi muốn ra ngoài như vậy, bị người ta thấy hiểu lầm."

      "Vậy em liền ở lại đây!" Tâm trạng Hắc Viêm Triệt tốt nhưng khi nghe thấy những lời này liền tan thành mây khói, sợ người ta hiểu lầm? Sao lúc mặc áo của Na Tịch Thịnh Duệ về lại sợ người ta hiểu lầm?

      Viên Cổn Cổn ngẩn người, vành mắt đỏ lên xoay người trở lại giường, câu.

      Hắc Viêm Triệt lạnh lùng ra khỏi phòng, 'Rầm' tiếng cửa đóng sầm lại , để ở lại trong phòng.

      Viên Cổn Cổn nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, vừa ủy khuất vừa sợ hãi lui vào trong chăn, trong đầu là toàn bộ hình ảnh phim ma từng xem, máy đóng dấu tự động đóng dấu, có người nhưng vẫn vang lên tiếng đánh chữ....Những thứ đó đều xảy ra ở công ty lớn...

      9 giờ tối, phòng sách nhà họ Hắc.

      Á Tư và Nhã Tư bị chủ nhân của đôi mắt tím trước mắt làm cho đáy lòng hốt hoảng, lông tơ cũng dựng thẳng lên, đây... Muốn đánh muốn giết ngài tiếng được , đừng dùng ánh mắt u ám này để kích động tâm hồn yếu ớt của bọn họ chứ.

      "Các người biết gõ cửa?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng .

      "Xin lỗi chủ nhân, vì chúng tôi tìm thấy Cổn Cổn cho nên hơi lo lắng, quên mất lễ nghi." Á Tư khom người, chân thành tỏ vẻ là mình rất hối hận

      Hắc Viêm Triệt nhìn ta nở nụ cười lạnh như băng, "Đầu óc dùng được nửa sao? Tôi giúp các người tỉnh táo lại."
      trthuy, nhoxbinaluongnhu96 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 77: Em ở đây xem phim A?

      Edit : babynhox

      Sau đó, trong phòng sách truyền ra tiếng đồ vật bị vỡ, nửa tiếng sau, Hắc Viêm Triệt tinh thần sảng khoái ra ngoài, cuối cùng tức giận tích tụ ở trong lòng cũng được giải tỏa ra theo 'vận động' kia... Trái lại là hai người đàn ông đẹp trai bị cái bàn cổ đè, cùng 'hy sinh' oanh liệt...

      11 giờ tối, Viên Cổn Cổn dùng chăn bao bọc mình chặt, ngồi dựa vào đầu giường, lượng TV cũng mở rất lớn, TV là người đàn ông đẹp trai và xinh đẹp cùng dây dưa với nhau, lột sạch quần áo, kích tình vuốt ve lẫn nhau, sau đó lại xuất cảnh cấm kỵ, Viên Cổn Cổn trừng to mắt, trơ mắt nhìn vật thể hình côn cắm vào vật thể hình hang động ... Còn chưa phản ứng kịp, xinh đẹp TV liền phát ra tiếng rên như đòi mạng... Ngay lúc muốn chuyển kênh, 'rầm' tiếng cửa mở ra , khuôn mặt của Hắc Viêm Triệt xanh mét đứng ở ngoài cửa, lạnh lùng nhìn .

      "Thiếu gia?" Viên Cổn Cổn cứng đờ, vui vẻ xuống giường nhào vào trong lòng , thần kinh luôn căng cứng cũng được thả lỏng ra.

      Hắc Viêm Triệt ôm , mới phát 'tiếng rên' này phải từ miệng của , lo lắng trong lòng ràng thả lỏng, lập tức vui đẩy ra lạnh giọng "Em ở đây xem phim A?"

      " phải, tôi biết TV có loại phim này, đó." Viên Cổn Cổn khẩn trương lắc lắc đầu, vẻ mặt thà.

      Tiếng rên TV càng lúc càng lớn, Hắc Viêm Triệt nhíu mày muốn tắt , nghĩ tới hình ảnh bỗng thay đổi, truyền ra tiếng hét thảm thiết, Viên Cổn Cổn vừa thấy liền sợ tới mức ngã ngồi ở mặt đất, xinh đẹp kia vốn hưởng thụ niềm vui sướng nguyên thủy nhất loài người mặt lại đầy máu, cái mũi còn, vùng máu thịt lẫn lộn, mà miệng của người đàn ông chuyển động người lại nhai nuốt cái gì đó...

      Hắc Viêm Triệt tắt TV, ôm cơm nắm ngồi dưới đất bị dọa đến ngốc, nhàn nhạt "Còn dám xem hay ?"

      Viên Cổn Cổn nắm chặt cổ áo của , nước mắt lưng tròng meo meo "Tôi muốn về nhà, tôi muốn ở đây mình."

      Hắc Viêm Triệt ôm ra khỏi phòng.

      "Đợi chút, lấy chăn mỏng cho tôi quấn lại ." Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp nhìn meo meo .

      Hắc Viêm Triệt nhíu mày, gì.

      "Tôi mặc quần lót, bị người ta thấy phải làm sao..." Viên Cổn Cổn cắn cắn môi dưới, đỏ mặt nhìn .

      Hắc Viêm Triệt ôm tới trước sô pha, ném ghế sô pha, chỉ chỉ cái túi lớn màu đen ở bên cạnh lạnh giọng "Cho em 2 phút." xong xoay người qua.

      Viên Cổn Cổn mở túi ra, mới phát bên trong là quần lót và quần áo của , đỏ mặt nhanh chóng thay ra, ôm áo trong của thào "Xong rồi."

      Hắc Viêm Triệt nhìn cái, lập tức ra cửa.
      Viên Cổn Cổn sốt ruột đuổi theo bước chân của , giữ chặt tay , meo meo "Chờ tôi."

      Hắc Viêm Triệt quay đầu nhìn , bế lên ra văn phòng.

      Phòng ngủ chính nhà họ Hắc.

      Hắc Viêm Triệt xoay người nhìn cơm nắm vẫn vui vẻ theo sau lưng , nhàn nhạt "Em muốn làm gì?"

      "Tôi sợ..." Viên Cổn Cổn giọng ngập ngừng.

      "Cho nên?"

      "Cho nên... Tôi vào tắm với , tôi mát xa cho ." Viên Cổn Cổn lấy lòng nhìn .

      Hắc Viêm Triệt gì, lẳng lặng bước vào phòng tắm.

      30 phút sau, Viên Cổn Cổn đỏ mặt sau lưng ra khỏi phòng tắm, ngồi ở giường.

      Hắc Viêm Triệt nhìn động tác chui vào chăn của , lạnh giọng " tắm."

      "... Sáng mai tắm." Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu, chịu .

      Hắc Viêm Triệt quan tâm từ chối, xách lên liền vào trong phòng tắm.

      "Tôi muốn ở đây mình, ở lại với tôi." Viên Cổn Cổn giãy dụa ôm lấy cánh tay .

      "Tôi ở lại với em?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm, giọng điệu chế giễu.

      Viên Cổn Cổn ngượng ngùng gật gật đầu.

      "Dựa vào cái gì?"

      "Bởi vì vừa nảy tôi cũng ở lại giúp tắm." Viên Cổn Cổn ôm cánh tay chịu buông tay.

      "Tôi xin em sao?" Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt hỏi.

      Viên Cổn Cổn lắc lắc đầu.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , gì.

      "Tôi đây xin có được ?" Viên Cổn Cổn đáng thương tội nghiệp nhìn .

      " được."

      "Hu hu... Thiếu gia... Thiếu gia, thiếu gia..." Viên Cổn Cổn giở trò ngồi chồm hỗm xuống dưới đất, tay ôm chặt lấy chân thon dài của , vừa khóc vừa gào

      " ở lại với tôi tôi chết đó, có nữ quỷ tóc dài từ trong bồn tắm vươn tay ra dìm chết tôi, có quỷ treo ngược đầu dọa chết tôi, van xin , xin thương xót mà ở lại với tôi , đại ân đại đức này trọn đời khó quên..."

      "Em mới chính là nữ quỷ!" Hắc Viêm Triệt thô lỗ kéo đứng lên, vui véo mạnh hai cái lên mông của , lạnh giọng , "Cho em 15 phút."

      Viên Cổn Cổn che cái mông, vui vẻ gật gật đầu, vào phòng tắm thủy tinh, sau mấy tiếng sột soạt truyền đến tiếng nước chảy.

      Hắc Viêm Triệt quay lưng lại, lặng lẽ khinh bỉ chính mình.

      10 phút sau, Viên Cổn Cổn quấn khăn tắm vội vàng kéo cửa thủy tinh ra ngoài, nhìn thấy bóng lưng của Hắc Viêm Triệt thở dài nhõm hơi, giọng "Thiếu gia tôi xong rồi."

      Hắc Viêm Triệt để ý , ra phòng tắm, Viên Cổn Cổn vội vàng vui vẻ đuổi theo.

      Viên Cổn Cổn thay áo ngủ xong chui vào chăn mỏng, nhìn nhìn Hắc Viêm Triệt bên cạnh, giọng gọi "Thiếu gia..."

      Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn , gì.

      "Hôm nay Duệ muốn tôi gả cho ấy." Viên Cổn Cổn làm ổ ở trong lòng , giọng .

      Hắc Viêm Triệt cứng đờ, lạnh lùng nhìn .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 78: Gọi tên của tôi!

      Edit : babynhox.

      "Nhưng ấy là trai của tôi mà, tuy phải ruột thịt nhưng từ đến lớn trong lòng tôi ấy chính là người trai tuyệt vời, dịu dàng, quan tâm, thương tôi, từ trước đến giờ chưa từng nổi giận với tôi, tóm lại chính là tốt với tôi đến thể tốt hơn, nhưng đột nhiên hôm nay ấy muốn cưới tôi, tôi cảm thấy rất kỳ lạ." Viên Cổn Cổn gãi gãi đầu, vẻ mặt mơ hồ.

      Hắc Viêm Triệt gì, chờ câu sau của .

      " ấy 3 năm sau tôi phải trả lời ấy, sau đó tôi nghĩ nghĩ, phải 3 năm sau là lúc tôi phải về nhà sao, thiếu gia, tôi rồi có nhớ tôi hay hả?" Viên Cổn Cổn nhìn Hắc Viêm Triệt, hơi muốn.

      Hắc Viêm Triệt nhìn , hôn lên môi trái tim của .

      "Ưm..." Viên Cổn Cổn phát ra tiếng than mập mờ, mở to hai mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ trước mắt, vươn tay ôm cổ của , chậm rãi nhắm hai mắt lại, tuy luôn khi dễ , nhưng mà... cứ thích ...

      đáp lại mềm dịu của thể nghi ngờ kích thích lửa tình của , ôm sát thân thể của , nhàng xoay chuyển, liền biến thành tư thế nam nữ dưới, môi của kề sát chặt chẽ môi của , lưỡi của triền miên chơi đùa lưỡi của , trong lúc, căn phòng to lớn vọng lại tiếng than mềm mại của , trong khí đều mang theo cám dỗ mập mờ.

      "Ưm... Thiếu gia... Thở..." Viên Cổn Cổn nhàng chống đẩy người Hắc Viêm Triệt, khuôn mặt căng lên đỏ bừng.

      Hắc Viêm Triệt mở to mắt, rời khỏi môi của .

      Viên Cổn Cổn hít vào thở ra nhìn , gì, trong mắt mang theo mơ màng hồn nhiên, vô cùng quyến rũ.

      "Gọi tên của tôi." Hắc Viêm Triệt vuốt mái tóc của , giọng khàn khàn mang theo quyến rũ say lòng người.

      Viên Cổn Cổn trừng mắt nhìn, ngoan ngoãn gọi "Hắc Viêm Triệt."

      Hiếm thấy được Hắc Viêm Triệt có tình cảm dịu dàng lại bị ba chữ này của phá hủy tan tành, thất bại lạnh nhạt nhìn .

      Viên Cổn Cổn bị nhìn hơi chột dạ, nuốt nuốt nước miếng, giọng " đúng sao?"

      Hắc Viêm Triệt nhìn , trong mắt là băng lạnh chết người.

      "Tên của phải là Hắc Viêm Triệt sao..." Viên Cổn Cổn rụt rụt cổ, dè dặt cẩn thận nhìn .

      Hắc Viêm Triệt nhìn lúc lâu, lạnh giọng "Gọi tôi Triệt."

      "Triệt." Viên Cổn Cổn gật gật đầu, ngoan ngoãn kêu ra cầu của .

      Hắc Viêm Triệt cúi người cắn cái lên vành tai mượt mà đáng của , từ người lật chuyển xuống, ôm vào trong lòng.

      Viên Cổn Cổn sờ sờ vành tai của mình, giọng meo meo, "Thiếu gia còn chưa trả lời tôi đấy, tôi rồi có nhớ tôi hay ?"

      " ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt , còn muốn chạy? Chờ chết cũng thể.

      Viên Cổn Cổn cứng đờ, nhàng à tiếng.
      "Sau này gọi tôi là Triệt." Hắc Viêm Triệt chơi đùa tóc dài của , ra vẻ lơ đãng .

      "Triệt..." Viên Cổn Cổn dịu dàng nhìn .

      "Ừm." Tâm trạng Hắc Viêm Triệt tệ, trả lời.

      "Ngày mai ăn bánh ngọt gì?" Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào ôm cổ của , vẻ mặt chờ mong.

      Hắc Viêm Triệt nhíu mày dùng sức véo cái lên mông , lạnh giọng "Ngủ!"

      Viên Cổn Cổn chép chép miệng, nghe lời nhắm mắt lại cọ xát ở trong lòng , tìm vị trí thoải mái chuẩn bị tiến vào giấc ngủ.

      Hắc Viêm Triệt kéo kéo chăn mỏng đắp kín cho , cũng nhắm đôi mắt tím lại.

      Sáng sớm hôm sau, bởi vì hôm qua ngủ rất trễ, nên tinh thần Viên Cổn Cổn tốt ru rú ở trong lòng Hắc Viêm Triệt, bị ôm xuống lầu, nhưng khi nhìn đến hai khuôn mặt thể phân biệt là ai bị dọa đến tỉnh lại...

      "Chủ nhân "

      "Chủ nhân "

      Mặt mũi của Á Tư và Nhã Tư bầm dập xoay người hành lễ.

      "Ừ." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt lên tiếng, ôm cơm nắm còn chưa ngủ tỉnh trong lòng ngồi xuống.

      "... Á? ... Nhã?" Viên Cổn Cổn trừng lớn mắt cà lăm gọi.

      "Chào Cổn Cổn." Ăn ý ra cùng lúc.

      "Chào...Chào...Các bị sao vậy?" Viên Cổn Cổn hoàn toàn quên mất xấu hổ ngày hôm qua.

      Á Tư: "Ngã xuống đất."

      Nhã Tư: "Đụng vào tường."

      "Ách..." Viên Cổn Cổn hiểu nhìn bọn họ, cuối cùng là ngã hay là đụng.

      Á Tư: "Đụng vào tường."

      Nhã tư: "Ngã xuống đất."

      "A?" Viên Cổn Cổn mờ màng gãi gãi đầu, ngẩng đầu nhìn Hắc Viêm Triệt, "Thiếu gia..."

      "Gọi tôi cái gì?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng cảnh cáo.

      "Triệt..."

      "Ừm.".
      "Bọn họ sao chứ? Cuối cùng là bị sao vậy?" Viên Cổn Cổn kề sát vào lỗ tai giọng hỏi.

      "Bị cửa kẹp." Hắc Viêm Triệt cầm lấy ly sữa nóng nhấp ngụm, xác định nóng mới nhét vào trong tay .

      "Cửa có thể kẹp mặt lại thành như vậy sao?" Viên Cổn Cổn nhận ly sữa, hơi nghi ngờ nhìn .

      "Em có thể thử lần." Hắc Viêm Tiệt nhàn nhạt trả lời.

      "Nhưng mà..."

      "Ít nhảm, ăn nhanh." Hắc Viêm Triệt đánh gãy 'chăm chỉ học hỏi' của , lạnh lùng .

      Viên Cổn Cổn chép chép miệng, nâng cái ly uống hơi hết sạch, sau đó ngoan ngoan 'ăn thử' bữa sáng, sau đó đúc đến miệng Hắc Viêm Triệt, giống như thường ngày, mà đám người nữ giúp việc có khả năng miễn dịch đối với loại 'kích thích thị giác' 'rung người' này từ lâu rồi, mọi việc chỉ cần có liên quan đến Cổn Cổn, mặc kệ thiếu gia làm ra hành động gì, đều có khả năng...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :