chờ đợi của mọi người tong rồi. H chỉ có thế thôi Chia buồn nhé
Chương 7.1
Editor: Khưu Uy Uy
Hôm sau đến giữa trưa, Ninh Hinh Nhi mới tỉnh dậy, lúc ấy giường chỉ có mình , Nhuế Diệp còn giường, trong phòng cũng có, chắc đến công ty rồi.
Vì Nhuế Diệp muốn du lịch hưởng tuần trăng mật, mà chú nếu chơi nhiều ngày, trước tiên phải xử lý xong chuyện hợp tác với công ty Trần Thị, sau đó họ có thể chơi lâu hơn, cho nên , làm dâu hề mệt mỏi, người mệt là Nhuế Diệp.
Nhưng như là siêu nhân, thấy mệt, vừa chuẩn bị hợp tác làm ăn, vừa chuẩn bị hôn lễ, tối qua cũng biết tiết chế, bây giờ quá mệt, xương cốt khắp người như bị tháo hết ra, đau nhức dứt.
Cuộn cong người nằm giường, cảm giác đau đớn truyền khắp người, ngay cả bộ cũng thể, tập tễnh như bà lão 80 tuổi vào phòng tắm, rửa mặt xong, lại tắm nước nóng.
Sau tiếng, mới có chút tinh thần ra ngoài, chuẩn bị thoa kem dưỡng da, điện thoại trong phòng vang lên, do dự mà nhận điện thoại, “A lô?”
“Bà Nhuế.” Giọng đầu bên kia mang theo tiếng cười.
cười thầm, “Ông Nhuế.”
“Rốt cuộc con heo lười cũng dậy rồi.” Lúc , vẫn ngủ say sưa.
Còn phải tại , lạnh lùng hừ mấy tiếng, vừa kẹp điện thoại vào vai, vừa thoa kem lên đùi.
“Ha ha, ăn cơm chưa?” Dĩ nhiên đầu sỏ gây chuyện biết vì sao tức giận, vì vậy thông minh chuyển đề tài, tránh cho đề tài liên quan đến giường chiếu quá lâu.
“Chết đói rồi!” Ninh Hinh Nhi yếu ớt , bị làm đêm quá độ, bữa sáng cũng chưa ăn, được nhắc, bụng đói đến mức sắp dính vào lưng rồi.
“Muốn ăn gì?” Nhuế Diệp cười, dám cười ra tiếng, dù sao cũng tại làm đói thế này.
“Chỉ cần có thể ăn là được.” đói bụng đến mức có thể ăn gì cũng được rồi.
“Được, em gọi điện bảo người khách sạn mang đồ ăn lên, buổi tối đến đón em ra ngoài ăn.”
“Hả, vậy còn ?”
“Đồ hộp.” Bây giờ ăn gì cũng quan trọng, quan trọng là giải quyết dự án hợp tác, hơn nữa muốn sắp xong rồi, chờ qua giai đoạn khó khăn này, họ có nhiều thời gian.
“ đáng thương.” Ninh Hinh Nhi đồng tình mà châm chọc, nhưng vẫn hơi đau lòng, “Tại sao chú lại vội vàng như vậy?”
“Ha ha, phải chú vội, mà là vội, muốn có tháng ở cùng em.” Trải
qua tối hôm qua, chắc chắn bỏ , nhưng chỉ muốn như vậy, muốn lần nữa.
Đây là lời ngon tiếng ngọt à? đơn giản, nhưng lại rất vui, “Em đâu có van xin theo em.” làm bộ thèm để ý.
nhóc này, “Đúng, đúng, là bỏ em được.”
“Ha ha, vốn là vậy mà.” Ninh Hinh Nhi được tiện nghi còn ra vẻ, “Chúng ta ăn cơm trưa xong rồi về nhà.”
“ cần, mấy ngày nay chúng ta ở khách sạn cũng được, đầu tiên hưởng tuần trăng mật ở khách sạn .” Nhuế Diệp cười tủm tỉm .
Ninh Hinh Nhi cười trộm, “Vâng!”
“Trăng mật muốn đâu?” Nhuế Diệp nhắm mắt lại, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Ừm, thử xem?” cũng biết, cũng muốn nghĩ nhiều như vậy, nửa tháng trước còn là người hai bàn tay trắng, tại đột nhiên có ông xã tốt như vậy, nhiều tiền lại chu đáo.
“Em quyết định , cho người mang sách liên quan đến cho em xem.”
“Vâng.”
“Này, ngài Nhuế nên làm việc .” bỏ qua được giọng nghiêm nghị bên cạnh.
“Được rồi, nhớ ăn cơm đấy.” Ninh Hinh Nhi dặn dò.
“Tuân lệnh, bà Nhuế!”
Sau khi ăn cơm tối, xem phim, họ trở về khách sạn, giống như , họ ở khách sạn hưởng tuần trăng mật, vừa thiết thực lại ngọt ngào.
“Nghĩ kỹ muốn đâu chưa?” Nhuế Diệp lau tóc ướt.
“Hay là chúng ta về nhà họ Nhuế?”
Nhuế Diệp nhìn cách kỳ quái, “Đại tiểu thư, nghe lầm chứ? Em muốn về nhà họ Nhuế hưởng tuần trăng mật?”
“ đừng cười em mà, em chỉ muốn quan sát kỹ nơi em từng sống từ như thế nào thôi.” Tính toán thời gian, bây giờ có lẽ ngôi nhà bị cháy sửa xong rồi.
“Chuyện đấy lúc nào chả được, nghỉ tháng, em muốn ở cùng tại nhà họ Nhuế?” phải Nhuế Diệp cảm thấy nhà họ Nhuế tốt, mặc dù thiết bị nhà họ Nhuế đầy đủ, nhưng muốn ở khách sạn hơn, đặc biệt là mấy ngày này.
“Em……” Chuyện gì cũng thoát khỏi mắt , Ninh Hinh Nhi chỉ có thể ngoan ngoãn : “Em muốn ở nhà họ Nhuế, chừng em nhớ ra gì đó.”
gấp gáp muốn nhớ lại tất cả, chuyện duy nhất biết là dâu nuôi từ bé của Nhuế Diệp, còn quá trình nhau của họ, tất cả mọi chuyện giữa họ, đều muốn biết.
Nhìn thấy vội vàng của , Nhuế Diệp làm bộ thờ ơ cười cười, “Đồ ngốc, vội như vậy làm gì, phải bác sĩ em nên từ từ, nên gấp.”
như gió nước chảy, trong mắt lại tối tăm, trong lòng hi vọng có thể nhớ lại những chuyện trước kia chậm chút, muốn nhìn thấy thờ ơ trước kia của với , lại sợ thấy giận .
đúng, vô tâm với , nhưng mâu thuẫn dùng cách cực đoan ép ghét , rời khỏi , thậm chí còn muốn ra khỏi nước, ràng khi đó đến muốn sống nữa.
Ninh Hinh Nhi đấm vào ngực , “ sao, , có phải làm chuyện gì muốn người ta biết, cho nên mới muốn em nhớ ra.”
chỉ đùa thôi, nghĩ thầm Nhuế Diệp để ý quá, vì quả chưa từng làm chuyện có lỗi với , trừ hôm đó nhận lầm Đại Lục là mà hôn ấy, tuy cố ý nhưng hành động của làm tổn thương , làm khóc ít nước mắt vì .
“ có!” Mặt trầm, lạnh như phủ tuyết.
Ninh Hinh Nhi cho rằng thích đùa, vội vàng nịnh hót: “Chỉ đùa thôi mà, đừng hẹp hòi mà tức giận chứ?”
Nhuế Diệp cầm lấy ly nước bàn, “ giận.” Làm sao có thể giận , chỉ giận mình thôi, làm họ vòng lớn như vậy, là tên khốn kiếp!
“Em biết phải người hẹp hòi mà.” nịnh hót tiếp.
“Em…… Hình như nước hôm nay giống mọi hôm.” nhìn chằm chằm ly nước giả vờ hỏi.
“A, em bảo nhân viên phục vụ mang cho chúng ta ly nước chanh.” ngừng lát, “Sao vậy? thích sao?”
Nhìn gương mặt nghiêm túc lát, truy cứu động cơ của nữa, “ có, cũng tệ lắm.”
“Ha ha, em rồi, biết vì sao uống nước suối có vị, chi bằng uống nước chanh tốt hơn.” muốn ra lời trong lòng.
Tim chợt đập chậm nhịp, Nhuế Diệp biết Ninh Hinh Nhi thích chuẩn bị nước chanh cho , ngờ mất trí nhớ mà vẫn còn thói quen này, hơn nữa ban đầu thói quen này là học trộm từ .
Khi đó uống ngụm, thẳng uống tốt…, sau lại còn bắt chước uống…, uống lâu rồi lại hơi chua, lại ngọt ngọt, nhìn cúi đầu chơi notebook, ấy có tâm trạng như chanh , vừa chua vừa ngọt?
“Hinh Nhi, nghĩ hay là tuần trăng mật của chúng ta châu Âu .” mở miệng.
“Tại sao?” phải để quyết định sao?
Vì Nhuế Diệp biết có như trước , có thể mất bất cứ lúc nào, “Vì em còn nhớ thói quen thích uống nước chanh của .”
“Hả?” Ninh Hinh Nhi hiểu, nghe cũng hiểu.
Chương 7.2
Editor: Khưu Uy Uy
“Mặc dù em quên , nhưng em vẫn nhớ thích uống nước chanh, điều này chứng tỏ……” ngồi cạnh , ôm vào lòng, “Chứng tỏ ở đây em vẫn có .” kéo tay đặt lên ngực .
“ thích?” Cho nên mới theo bản năng cầu nhân viên phục vụ đổi nước suối thành nước chanh?
“Ừ,” ôm sát .
thích uống nước chanh, trước kia thường chuẩn bị nước chanh cho , mất trí nhớ nhưng vẫn chuẩn bị nước chanh cho theo thói quen, có ý này sao?
Nghĩ kỹ lời lát, Ninh Hinh Nhi chậm rãi gật đầu, hiểu ý , “Em biết rồi, vậy sau này có chuyện tương tự xảy ra, phải cho em biết, việc này cũng có thể giúp em khôi phục trí nhớ.”
Nhuế Diệp gật đầu, “Được.”
“Vậy chúng ta về nhà họ Nhuế nữa.” Như , về nhà họ Nhuế lúc nào cũng được, nhưng thời gian nghỉ tháng phải lúc nào cũng có, “Chúng ta châu Âu.”
“Được, chúng ta hưởng tuần trăng mật khắp nơi ở châu Âu.” Quả nhiên là thông minh, mặc kệ quyết định gì, đều bác bỏ, hướng dẫn từng bước, để biết lựa chọn nào là tốt nhất.
“Oa, châu Âu lớn lớn, .” Phải hết các nước ở châu Âu có cường điệu quá , mười mấy nước đấy.
“ sao, em nghĩ xem muốn nước nào , rồi sau đó hãy .” Tiếp tục kéo dài thời gian thêm chút cũng được, dù sao chú quản lí tập đoàn Nhuế Thị nhiều năm, thêm chút cũng đáng kể, đừng bảo bất hiếu, lúc này người đàn ông bình thường khác cũng có nhân tính.
“A, vậy em muốn ……..” Ninh Hinh Nhi cầm quyển tạp chí buổi chiều được mang đến lên, chuẩn bị nghiên cứu.
“Em muốn đâu cũng được, nhưng muộn rồi, nghỉ thôi.” Nhuế Diệp .
“Bây giờ em rất hưng phấn, ngủ được!” lắc đầu cái, ngủ được đâu.
Nhuế Diệp cười quỷ dị, hưng phấn ngủ được? Ha ha, “Vậy càng tốt.” ôm lấy nghi hoặc hiểu gì tới giường.
“Ah? Đợi chút ……” Có lầm , chẳng lẽ cần nghỉ ngơi hả, coi như cần, vậy “em trai” sao? sao?
“ thể đợi.” Nhuế Diệp phủ định, lúc này thể dịu dàng, nên lúc cần ngang ngược tuyệt mềm lòng.
“Đừng mà, người ta còn đau.” Ninh Hinh Nhi chỉ có thể cầu xin.
“Đau chỗ nào? xoa cho em là được.”
Da mặt đàn ông cực kỳ dày, chỉ có thể nhắm mắt hoan nghênh “chà đạp”……..
Bị Nhuế Lập Ngôn thúc giục nhiều lần, Nhuế Diệp đành đưa Ninh Hinh Nhi về Đài Loan, kết thúc chuyến châu Âu gần hai tháng, lại nhanh chóng về nhà họ Nhuế.
Lần này Nhuế Diệp hơi yên tâm, hề lo lắng xa lạ với nữa, nghĩ, trăng mặt tạo ra hạnh phúc làm Ninh Hinh Nhi thân thiết với hơn, chắc chắn phải mình vui vẻ, cũng hạnh phúc như .
Nhưng……… cũng chỉ là nghĩ, vẫn chưa chắc chắn, trong lòng vẫn còn hơi lo lắng, cho dù thế nào, vẫn đối xử tốt với , vô cùng tốt, thích cũng thể.
Nhuế Diệp đối xử tốt với Ninh Hinh Nhi, Nhuế Lập Ngôn đều thấy được, mới về nhà họ Nhuế tuần ngắn ngủn, ông thấy Nhuế Diệp đội chiếc mũ “Nô lệ của vợ” tuần rồi, cuối cùng lúc ăn cơm tối, ông vừa đau vừa giạn lên tiếng.
“Tiểu Diệp, cháu thể cưng chiều Ninh Hinh Nhi như vậy.”
nhìn Nhuế Diệp bóc tôm chua ngọt cho Ninh Hinh Nhi ăn, Nhuế Lập Ngôn phải đố kỵ, phải ghen, chỉ là đàn ông thể cưng chiều như vậy, làm đó hư, cho dù ông nhìn này lớn lên từ , ông cũng thể cảnh cáo Nhuế Diệp phải có chừng mực.
Nhìn họ, ông quả thực thấy trai, chị dâu mình xuất đời, nhớ đợt trước họ cũng như keo sơn như thế.
Nhuế Diệp chỉ cười, trả lời, tay dính đầy nước sốt chua ngọt, cũng quan tâm, vì Ninh Hinh Nhi rất thích ăn, nhưng ngại bóc, nên luôn cho hết vào miệng, sau đó nhả vỏ ra, cực kỳ thuận tiện, nhưng thể bằng bóc hết vỏ rồi mới ăn, đương nhiên Nhuế Diệp giúp bóc.
“Chú à, A Diệp đối với cháu rất tốt.” Ninh Hinh Nhi vừa ăn vừa , “Nhưng A Diệp đối với chú cũng rất tốt, du lịch châu Âu còn mang quà về cho chú.”
Từ trái tim của Ninh Hinh Nhi đặt lên người Nhuế Diệp, đối với người chú danh nghĩa là ông rất kính trọng và hiếu thuận, nhưng vẫn bảo vệ người mình , trong lòng Nhuế Lập Ngôn thở dài, lắc đầu, nữa.
“Chú, nếu chú cũng tìm người bầu bạn nửa đời sau .” Ninh Hinh Nhi cho rằng ông được ăn nho, nho còn xanh, cho nên tốt bụng đề nghị.
Nhuế Lập Ngôn nghiêm mặt, “Tiểu Hinh, chú rồi, chú là người theo chủ nghĩa độc thân, hơn nữa chú vẫn chờ Nhuế Diệp quen với công ty, nhận lấy công ty, như vậy chú có thể du lịch vòng quanh thế giới.”
“Chú, cái gì mà kết hôn, đến lúc chú già làm thế nào? Mặc dù có A Diệp và cháu, nhưng vẫn cần người bầu bạn!” Ninh Hinh Nhi phản bác.
Con bé này, đạo lý như vậy, Nhuế Lập Ngôn chỉ có thể im lặng, thông minh chuyển đề tài, tránh mình bị “khuyên” phải kết hôn với người phụ nữ, “Khụ, Tiểu Diệp, chuyện công ty thế nào rồi?”
Biết chú chỉ hỏi qua, nhưng Nhuế Diệp vẫn nghiêm túc trả lời: “ chung có vấn đề gì ạ.”
“Ừ, vậy được rồi, chờ cháu quen với công ty, chú giao cho cháu.” Giọng Nhuế Lập Ngôn rất vui sướng.
Nhuế Diệp gì, tiếp tục bóc tôm, nhưng Ninh Hinh Nhi vui, “Chú à, tại sao chú lại giao hết cho A Diệp tiếp quản, ấy rất bận.” Bây giờ chỉ có thể thấy vào buổi tối, nếu bận hơn, có lẽ về sau trở thành oán phụ khuê phòng mất.
“Chú bận tối mắt tối mũi, cũng chưa thấy cháu đau lòng cho chú.” Nhuế Lập Ngôn cười nhạo.
“Chú!” Ninh Hinh Nhi nũng nịu, Nhuế Diệp cũng cười theo, thấy ánh mắt “oán phụ khuê phòng” của , mới ngưng cười.
“Hinh Nhi, vậy em đến công ty giúp .” Như vậy ngày ngày có thể thấy .
“Có thể, nhưng em còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, thể hôm nào cũng đến công ty.” suy nghĩ cẩn thận, “Em nghĩ ra rồi, em học trong ngày hoặc nửa ngày, như vậy em có nhiều thời gian.”
Nghe họ , Ninh Hinh Nhi biết học ngành quản lý, đợt trước nghỉ hè nên được nghỉ, vậy lúc đầu chọn ngành quản lý, cũng vì Nhuế Diệp thôi.
Nhuế Diệp chỉ cười , mục đích muốn tới công ty chỉ để thấy , tránh những ánh mắt mê mẩn của mấy tên đàn ông nhìn , dưới mắt , xem ai dám đụng !
“Vậy em làm gì?” Ninh Hinh Nhi có kinh nghiệm làm, cho nên khá lạ lẫm.
Đối mặt với vấn đề tò mò của vợ , Nhuế Diệp ngoan ngoãn trả lời: “Trợ lý của ngài Nhuế.”
“Oa, nghe tuyệt quá!” Ninh Hinh Nhi cười vui vẻ.
Nhuế Lập Ngôn chọc phá, “ phải là em sai vặt sao.”
“A!” Ninh Hinh Nhi bị dọa, “A Diệp, xem thường em quá, dù sao em cũng là sinh viên giỏi của ngành quản lý, lại xem thường em, đáng ghét!”
Nhuế Diệp vừa nghe, giả bộ có gì hỏi ngược lại: “Tại sao em biết em là sinh viên giỏi ngành quản lý?”
“Mấy dâu phụ lần trước đó, họ luôn em vừa đẹp vừa tốt số, thành tích học tập rất tốt, nhân duyên cũng tốt, rất nhiều người theo đuổi, bây giờ còn gả cho người đàn ông có tiền, về sau em phải giới thiệu giúp họ.” nghi ngờ gì, thẳng.
“Nhưng em giới thiệu giúp họ đâu.” nghịch ngợm le lưỡi, “Em ghét nhất làm bà mai.”
Câu trả lời của làm Nhuế Diệp yên tâm hơn, “Sao? Vậy em chắc chắn mình vẫn nhớ những kiến thức mình học?”
Ninh Hinh Nhi dùng ánh mắt chịu nổi nhìn , “Làm ơn , người ta mất trí nhớ, phải bị ngốc, lúc đầu quá lo, quá sợ, có số việc nhớ nổi, nhưng những kiến thức trước kia em học mọc nấm trong đầu em này.”
Quả , bác sĩ cũng như vậy, để tiếp xúc nhiều với những thứ trước kia, có lẽ nhớ ra nhanh hơn, đột nhiên lòng căng thẳng, mặc dù chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mỗi lần thấy sắp khôi phục trí nhớ, trở nên mâu thuẫn, vì lo lắng nhớ ra trước đây đối xử với thế nào, quên mất tại rất tốt ……….
Last edited by a moderator: 18/2/15