1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuôi vợ để yêu - Kim Tinh(10/10) HOÀN ĐÃ CÓ EBOOK

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.1
      Editor: Khưu Uy Uy

      Nhuế Diệp luôn muốn tìm cơ hội để thưởng thức ngọt ngào của tốt, nhưng con heo lần này rất thông minh, núp trong nhà lá nữa mà núp trong nhà đá rồi.

      Ninh Hinh Nhi đến chỗ làm với Nhuế Diệp nữa, thứ nhất xấu hổ, cả thấy còn mặt mũi gắp người khác; thứ hai cảm thấy lực từ giữa và Nhuế Diệp quá mạnh, lúc chưa tình hiểu nên dừng lại mới tốt.

      Vì vậy mỗi ngày đều ở trong nhà, nhưng phòng ốc phía sau nhà họ Nhuế bị thiệu rụi nửa, bây giờ sửa chữa, cảm thấy hơi ầm, nên dọn đến căn phòng cao cấp Nhuế Diệp mua gần công ty.

      Bình thường trong phòng chỉ có hai người họ, thỉnh thoảng quản gia Trần tới dọn dẹp giúp, mà Nhuế Diệp muốn làm việc, nên tiện lợi ở trong phòng lên mạng, xem tivi.

      Nhưng mà Nhuế Diệp cũng rất kiên quyết, da mặt mong muốn gặp ai, có thể, nhưng mỗi buổi trưa phải đến công ty tìm ăn cơm, hai người ăn cơm cùng nhau.

      Lúc ăn tối, có lúc mang ra ngoài ăn, có lúc ở nhà tuỳ tiện làm vài món, , ngay cả cũng biết tài nấu ăn của mình tốt như vậy, cũng biết, nhưng bác Trần cho biết, sau khi Nhuế Diệp nước ngoài, nhờ chị Lâm dạy.

      biết chị Lâm, là phụ nữ trắng trẻo mập mạp, gương mặt hoà nhã, lúc thấy , chị Lâm khóc chảy cả nước mũi, nhưng vẫn biết chị ấy.

      cảm thấy những người xung quanh muốn khoẻ nhanh, nhưng bắt ép , chỉ cầu thuận theo tự nhiên, lại quyết định, lúc đầu ủ rũ nhưng bây giờ rất thoải mái, cảm thấy mình mất trí nhớ, sống rất vui vẻ.

      Nhưng có lúc thấy trong mắt Nhuế Diệp có mất mát, yếu ớt làm tự trách, nhưng có cách nào, vì vẫn thể nhớ ra.

      à, đây là mấy bộ lễ phục phải mặc trong bữa tiệc.” Nhân viên giúp thử đồ giới thiệu.

      Đúng rồi, phải kết hôn, hơn nữa còn rất nhanh, là ngày mai, bây giờ thử váy, thử rất nhiều nên mệt mỏi: “Có thể nghỉ lát ?”

      “Ninh tiểu thư, lễ phục còn rất nhiều bộ chưa thử, nếu …….”

      ra ngoài trước , để ấy nghỉ ngơi.” Nhuế Diệp vừa tan làm chạy tới đây, ra hiệu tay cắt đứt lời nhân viên phục vụ.

      “Được ạ.” Chú rể lên tiếng, nhân viên phục vụ lập tức khỏi.

      “Mệt lắm à?” Nhuế Diệp theo thói quen tới cạnh , hôn lên mặt .

      Ninh Hinh Nhi còn sức lườm , ngón tay nhắn chỉ hàng lễ phục, thể làm gì hơn ngoài than thở: “Còn nhiều như vậy, em thử bao giờ mới hết?”

      thử cùng em.” an ủi cảm xúc nóng nảy của .

      cần, thể bỏ vài bộ sao?” khổ sở vùi đầu lên vai .

      Đối với hành động làm nũng theo bản năng của , rất vui, sờ đầu , “Đừng nóng vội, chúng ta chọn vài bộ, rất nhanh.” Hôn lễ của người thừa kế duy nhất nhà họ Nhuế làm sao có thể qua loa, tuỳ tuỳ tiện tiện phải mời hơn 100 người, như thế nào đều phải làm hôn lễ thuận lợi.

      Mặc dù Ninh Hinh Nhi mất trí nhớ, nhưng vẫn luôn muốn dành những thứ tốt nhất cho , cho nên làm khá nhanh, nếu vất vả như vậy.

      phải chú trước khi kết hôn, được đến tìm em sao” Nhìn người phải làm gì, Ninh Hinh Nhi bất mãn giận cá chém thớt lên ai đó.

      Ai đó vui vẻ chịu đựng, “Đó là chú , cũng phải .” Tư tưởng chú hơi truyền thống, nhưng đối với hành động “phản nghịch” của cũng mở mắt nhắm mắt.

      Ninh Hinh Nhi hừ lạnh, lời nào.

      “Chúng ta cần thử hết, chỉ cần thử vài bộ em thích, sau đó đưa em ăn cơm.” Nhuế Diệp bên tai .

      nhàng quá.” Ngoài miệng như vậy nhưng Ninh Hinh Nhi vẫn đứng lên chọn vài bộ mình thích, sau đó thử, sửa vài lỗi , sau khi giao lại, Nhuế Diệp và tay trong tay rời khỏi tiệm áo cưới.

      “Muốn ăn gì?” Ngồi xe, Nhuế Diệp vừa hỏi vừa khởi động xe.

      “Hả?” mệt mỏi đến mức hai mi sắp dính vào nhau, “Em muốn về nhà ngủ.”

      Thấy Ninh Hinh Nhi mệt mỏi, Nhuế Diệp đau lòng sờ mặt , “Ăn cơm rồi ngủ, chúng ta mua về ăn.”

      “Vâng.”

      Dừng lại ở đầu đường, mua cơm tối, Nhuế Diệp mang thức ăn trở lại xe, phát đáng ngủ thiếp , cưng chiều cười cười, cởi áo khoác đắp lên cho , tránh bị cảm lạnh, nghĩ thầm, trước hết để ngủ lúc, sau đó đến nhà gọi dậy là được.

      Khi xe dừng lại, Ninh Hinh Nhi liền tỉnh, hai mắt mông lung, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh hẳn, thấy áo vest người, nhìn Nhuế Diệp ngồi chỗ lái.

      “Tại sao ở đây?”

      Nhuế Diệp cười, biết đùa.

      “A, tới đón em, đừng cười nữa, em quên mất, ưm, mùi thơm quá.” Cái mũi xinh xắn của Ninh Hinh Nhi như con chó chuyển động vài cái.

      “Em thích ăn thịt bò kho tàu.” Nhuế Diệp cười cầm lấy thức ăn.

      “Oa, tuyệt quá, em đói sắp chết rồi!” vui vẻ hét lên, như quỷ chết đói đầu thai, nhận lấy đồ ăn, “Nhanh, nhanh lên, em rất đói, chúng ta nhanh lên.”

      “Được rồi, được rồi.”

      Dường như ghét bỏ động tác xuống xe chậm rì như bò già của Nhuế Diệp, Ninh Hinh Nhi tiến lên kéo Nhuế Diệp, “Nhanh lên , người ta đói quá.”

      Lông mày Nhuế Diệp hạ xuống, “ biết em rất đói, nhưng bộ dáng này của em làm người khác hiểu lầm.”

      Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì? Ninh Hinh Nhi nhìn , tay kéo , tay cầm đồ ăn, cảm thấy có gì kỳ lạ mà.

      Nhìn thấy Nhuế Diệp cười mờ ám, hiểu được lời ràng và ý nghĩ của , Ninh Hinh Nhi bỗng chốc đỏ mặt, “ nhớ cái gì vậy!”

      Suy nghĩ linh tinh, đói muốn ăn cơm hộp, có hứng thú muốn ăn “Siêu cấp tiện lợi” là đâu.

      “Ha ha……” cười to, cảm thấy mệt nhọc cả ngày làm việc trở thành hư , vì để người trong công ty thừa nhận , luôn cố làm việc hết sức.

      là liều thuốc vui vẻ trong công việc của , luôn làm cảm thấy còn mệt mỏi.

      Trong phòng nghỉ dâu, chuyên viên trang điểm trang điểm cho Ninh Hinh Nhi, sau khi trang điểm xong chuyên viên liền ra ngoài, chỉ còn mình ở đây nghỉ ngơi.

      Kết hôn là việc mệt mỏi, Ninh Hinh Nhi chỉ cần làm dâu, địa điểm hôn lễ, tiệc rượu, bánh cưới đều do người khác làm, ngay cả dâu phụ cũng do Nhuế Diệp tìm mấy bạn học thân, nhưng cũng cảm thấy xa lạ với mấy đó, cho nên cũng hăng hái chuyện, mà họ thấy mệt mỏi nên cũng bỏ qua.

      Đột nhiên cửa bị mở ra, quay đầu lại, “A Diệp, tại sao ở đây?” phải bây giờ nên ở ngoài cửa cùng chú tiếp khách sao?

      đột nhiên nhớ có chuyện chưa làm, nên đến đây.” Nhuế Diệp cười bí hiểm.

      “Chuyện gì? Trước mắt trừ chuyện hôn lễ còn chuyện gì sao? Hơn nữa chú muốn em và gặp nhau.”

      Trước biết nên bọn họ vẫn gặp nhau coi như cho qua, nhưng bây giờ lại hư như vậy, vẫn chịu, để chú biết, nhất định bị mắng.

      “Yên tâm, làm chuyện này chú nhất định trách .” cười dịu dàng, trong mắt đầy thâm tình sắp hoà tan .

      “Rốt cuộc là chuyện gì?” bĩu môi, ra chính cũng hiểu nổi mình, tại sao trong thời gian ngắn vậy lại chấp nhận , hoặc lúc mới bắt đầu cũng ghét , cho nên muốn kết hôn, cũng chỉ đáp tiếng, chưa gì, mà gì cũng thế, vì chính biết đồng ý hay đồng ý đều giống nhau, đều do họ quyết định.

      Nhưng mà ngón tay lại có thêm chiếc nhẫn, trong lòng rất phức tạp, hình như hơi vui, lại hơi hoang mang.
      Last edited: 27/2/15
      LạcLạc, xixon, Nhi Đặng3 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.2

      Editor: Khưu Uy Uy


      "Hinh Nhi." thở hơi, đột nhiên hôn cái.

      "Sao vậy?" muốn gì? Muốn hôn ? Ngày nào cũng phải hôn mấy lần đó.

      Nhuuế Diệp buông ra, quỳ gối xuống, lấy ra hộp , chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh ở bên trong, "Hinh Nhi, em đồng ý lấy ? Trở thành Nhuế phu nhân của ?"

      Mấy câu đơn giản, có lời ngon tiếng ngọt, có lời hứa, có gì đặc biệt, dùng những câu đơn giản nhất để cầu hôn , nhưng biết vì sao rất cảm động, mắt ướt đẫm, giọng nóí run rẩy cười trêu : "Sắp kết hôn rồi, còn cầu hôn gì chứ."

      Vậy là sao, sắp kết hôn rồi còn đùa kiểu này, chẳng lẽ đồng ý, bọn họ kết hôn sao?

      Đúng, nếu như đồng ý, họ kết hôn, đọc được ý nghĩ như vậy từ trong mắt Ninh Hinh Nhi, rất nghiêm túc.

      Đồ ngốc, lúc này, là người thừa kế tập đoàn Nhuế Thị nổi tiếng, muốn giữ thể diện sao?

      Nhuế Diệp im lặng quỳ ở đó chờ nghĩ thông, rất kiên nhẫn, vì chưa cầu hôn bắt ép cử hành hôn lễ, bắt nạt bị mất trí nhớ, mất người dựa dẫm, mà tất cả chuyện này chỉ vì tư lợi của .

      muốn Ninh Hinh Nhi gả cho , trong đời người phụ nữ cử hành hôn lễ được mấy lần? Mà khi kết hôn, nhất định ly hôn, cho nên thiếu màn cầu hôn, bây giờ thành tâm thành ý cầu hôn , mặc kệ đáp án như thế nào, cầu hôn là chuyện tất nhiên. dđlqđ

      Còn có chuyện gì chắc chắn sao? Trong lòng Ninh Hinh Nhi tự hỏi, biết đùa, ý trước hôn lễ mới cầu hôn, ép buộc , có lẽ vì lúc chưa trước chưa kịp cầu hôn hay vì nguyên nhân gì đó, biết.

      Cúi đầu nhìn cổ tay mình, vết sẹo xấu xí nhàn nhạt cổ tay , nhìn lắm nhưng để ý, tặng chiếc vòng tay bằng bạc, kích thước vừa đủ che vết sẹo.

      lại ngầng đầu, thấy ánh mắt đầy thành khẩn, giống như bị thôi mien, dễ dàng cho câu trả lời mà muốn, “Em đồng ý.”

      Nhuế Diệp cười, cầm chiếc nhẫn kim cương nhàng đeo vào tay , “Xin chào, bà Nhuế!”

      Nhìn chiếc nhẫn kim cương tay, Ninh Hinh Nhi hạnh phúc vùi đầu vào ngực , trả lời: “Ông Nhuế, nếu ra ngoài, chú tới đây bắt đó.”

      “Tuân lệnh, bà Nhuế.” hôn lên cái miếng của mấy lần mới ra ngoài, đêm dài đằng đẵng, cần vội.

      Trong tiệc rượu, hai người cười tiếp đôi khách cuối cùng, Ninh Hinh Nhi dựa vào Nhuế Diệp, làm nũng : “Mệt quá.”

      thuê phòng ở khách sạn rồi, lên đó nghỉ ngơi đêm rồi về.” Nhuế Diệp bên tai .

      “A Diệp, thông minh.” Nếu rất mệt.

      cười, ý nghĩ của mình cho , phải thông minh, mà quá giải hoạt rồi, về nhà đúng là quá tốn thời gian, cũng lãng phí sức lực của họ.

      Nên lãng phí lãng phí, ví dụ như tiền bạc, thể lãng phí đừng lãng phí, ví dụ như thời gian, đặc biệt là đêm tân hôn.

      Sau khi Nhuế Diệp chuyện xong, dắt Ninh Hinh Nhi về phía thang máy, vợ chồng mới cưới ngọt ngào làm người xung quanh ghen tị.

      Phòng Nhuế Diệp đặt là phòng trăng mật, giống như căn hộ , có phòng ngủ, phòng khách, quầy rượu.

      Sau khi tắm xong, người Ninh Hinh Nhi có mùi hoa hồng nhàn nhạt núp trong chăn, trong lòng bất an, lúc nãy quá mệt nên quên mất kết hôn còn có phần nữa.

      Khi mặc xong áo choàng tắm, bước ra khỏi phòng tắm, vừa ngẩng đầu thấy đôi mắt cực nóng bỏng của Nhuế Diệp, giật mình nghĩ họ ở cùng giường chung gối, hơn nữa phải đắp chăn bông chuyện trời đất.

      nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, sau lát, cửa mở ra, càng gần về phái tim đập càng nhanh.

      Cuối cùng Nhuế Diệp biết, tại sao người xưa luôn xuân tiêu khắc đáng ngàn vàng, vì giờ khắc này có cảm xúc mãnh liệt, nhìn chum kín chăn tạo thành ngọn núi , nhất thời cảm thấy thoả mãn.

      tới đầu giường, phát hình như ngủ rồi, nhưng hơi thở dồn dập của cho biết, chưa ngủ, lo lắng nên giả bộ ngủ.

      cười tà mị, đưa tay tắt đèn ngủ, lập tức căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng khuya chiếu vào, làm dịu căn phòng tối om.

      “Hinh Nhi.” cúi xuống, bên tai .

      biết giả ngủ cũng thể trốn rồi, đỏ mặt mở mắt, ánh sáng lờ mờ làm giản hồi hộp của , “A Diệp.”

      đáng đến nỗi muốn ngụm nuốt vào bụng, Nhuế Diệp vén chăn lên, bò vào chăn, giữ chặt eo , “Hồi hộp à?”

      Trời ạ! mặc gì cả, cái đó của cứng rắn, nóng như sắt dán chặt lên nơi mềm mại của , da thịt nóng bỏng tiếp xúc nhau, còn có hơi thở nóng ẩm của , khiên mỗi lỗ chân lông người nở rộng, như bị lây sức nóng của làm người ta xấu hổ.

      gật đầu, cũng lắc đầu, núp trong lòng , trêu lúc tai nóng lên, nụ hôn của lướt qua bờ vai mượt mà , “Đừng lo lắng.”

      cũng rất muốn mình đừng lo, nhưng làm chuyện khiến vừa thoải mái vừa lạ lẫm, bàn tay thần biết quỷ hay cởi áo ra, vứt thẳng xuống đất, làm phải “thắng thắn mà chống đỡ”.

      Ninh Hinh Nhi vùi đầu vào gối, người đàn ông phía sau tiếp tục hoành hành, dùng đầu gối tách hai chân ra, cái chân bá đạo chen vào giữa hai chân , mũi chân chạm vào bắp chân , dùng mắt cá chân cọ , từng chút từng chút, giống như dùng tay vẩy nước lên, vừa từ từ vừa mềm mại. (KUU)

      Bàn tay đặt bên hông bắt đầu tác oai tác quái, tay đặt bụng vẽ vòng tròn, tay đặt ngực xoa , làm nhuỵ hoa của đứng thẳng.

      “Ưm a!” Cởi bỏ vẻ ngoài lịch hoá thân thành dã thú, càn rỡ làm chịu nổi, “A Diệp……..” Chuyện nỉ ngon quyến luyến giũa người với nahu chưa từng làm, lúc này mỗi động tác của làm xấu hổ cuộn ngón chân.

      “Hả?” Cơ thể quá ngọt ngào, đắm chìm thể kiềm chế nổi, sau lúc lâu mới trả lời.

      “Đừng…… Đừng làm vậy có được …….” cầu xin tha thứ, ngực , bụng , thậm chí chỗ tư mật cũng bị chiếm cứ, thể làm gì, nhưng hơi thở của quá nóng.

      “Đừng làm gì?” Nhuế Diệp giăng cái bẫy, dẫn hiểu chuyện đời sập bẫy cũng biết.

      “Như vậy……….” Ninh Hinh Nhi khó khăn mở miệng, mắc cỡ cắn môi.

      “Được rồi.” thở dài , thân thể vẫn lưu luyến dán sát vào .

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      chờ đợi của mọi người tong rồi. H chỉ có thế thôi -_- Chia buồn nhé :-(

      Chương 7.1

      Editor: Khưu Uy Uy


      Hôm sau đến giữa trưa, Ninh Hinh Nhi mới tỉnh dậy, lúc ấy giường chỉ có mình , Nhuế Diệp còn giường, trong phòng cũng có, chắc đến công ty rồi.

      Vì Nhuế Diệp muốn du lịch hưởng tuần trăng mật, mà chú nếu chơi nhiều ngày, trước tiên phải xử lý xong chuyện hợp tác với công ty Trần Thị, sau đó họ có thể chơi lâu hơn, cho nên , làm dâu hề mệt mỏi, người mệt là Nhuế Diệp.

      Nhưng như là siêu nhân, thấy mệt, vừa chuẩn bị hợp tác làm ăn, vừa chuẩn bị hôn lễ, tối qua cũng biết tiết chế, bây giờ quá mệt, xương cốt khắp người như bị tháo hết ra, đau nhức dứt.

      Cuộn cong người nằm giường, cảm giác đau đớn truyền khắp người, ngay cả bộ cũng thể, tập tễnh như bà lão 80 tuổi vào phòng tắm, rửa mặt xong, lại tắm nước nóng.

      Sau tiếng, mới có chút tinh thần ra ngoài, chuẩn bị thoa kem dưỡng da, điện thoại trong phòng vang lên, do dự mà nhận điện thoại, “A lô?”

      “Bà Nhuế.” Giọng đầu bên kia mang theo tiếng cười.

      cười thầm, “Ông Nhuế.”

      “Rốt cuộc con heo lười cũng dậy rồi.” Lúc , vẫn ngủ say sưa.

      Còn phải tại , lạnh lùng hừ mấy tiếng, vừa kẹp điện thoại vào vai, vừa thoa kem lên đùi.

      “Ha ha, ăn cơm chưa?” Dĩ nhiên đầu sỏ gây chuyện biết vì sao tức giận, vì vậy thông minh chuyển đề tài, tránh cho đề tài liên quan đến giường chiếu quá lâu.

      “Chết đói rồi!” Ninh Hinh Nhi yếu ớt , bị làm đêm quá độ, bữa sáng cũng chưa ăn, được nhắc, bụng đói đến mức sắp dính vào lưng rồi.

      “Muốn ăn gì?” Nhuế Diệp cười, dám cười ra tiếng, dù sao cũng tại làm đói thế này.

      “Chỉ cần có thể ăn là được.” đói bụng đến mức có thể ăn gì cũng được rồi.

      “Được, em gọi điện bảo người khách sạn mang đồ ăn lên, buổi tối đến đón em ra ngoài ăn.”

      “Hả, vậy còn ?”

      “Đồ hộp.” Bây giờ ăn gì cũng quan trọng, quan trọng là giải quyết dự án hợp tác, hơn nữa muốn sắp xong rồi, chờ qua giai đoạn khó khăn này, họ có nhiều thời gian.

      đáng thương.” Ninh Hinh Nhi đồng tình mà châm chọc, nhưng vẫn hơi đau lòng, “Tại sao chú lại vội vàng như vậy?”

      “Ha ha, phải chú vội, mà là vội, muốn có tháng ở cùng em.” Trải
      qua tối hôm qua, chắc chắn bỏ , nhưng chỉ muốn như vậy, muốn lần nữa.

      Đây là lời ngon tiếng ngọt à? đơn giản, nhưng lại rất vui, “Em đâu có van xin theo em.” làm bộ thèm để ý.

      nhóc này, “Đúng, đúng, là bỏ em được.”

      “Ha ha, vốn là vậy mà.” Ninh Hinh Nhi được tiện nghi còn ra vẻ, “Chúng ta ăn cơm trưa xong rồi về nhà.”

      cần, mấy ngày nay chúng ta ở khách sạn cũng được, đầu tiên hưởng tuần trăng mật ở khách sạn .” Nhuế Diệp cười tủm tỉm .

      Ninh Hinh Nhi cười trộm, “Vâng!”

      “Trăng mật muốn đâu?” Nhuế Diệp nhắm mắt lại, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

      “Ừm, thử xem?” cũng biết, cũng muốn nghĩ nhiều như vậy, nửa tháng trước còn là người hai bàn tay trắng, tại đột nhiên có ông xã tốt như vậy, nhiều tiền lại chu đáo.

      “Em quyết định , cho người mang sách liên quan đến cho em xem.”

      “Vâng.”

      “Này, ngài Nhuế nên làm việc .” bỏ qua được giọng nghiêm nghị bên cạnh.

      “Được rồi, nhớ ăn cơm đấy.” Ninh Hinh Nhi dặn dò.

      “Tuân lệnh, bà Nhuế!”

      Sau khi ăn cơm tối, xem phim, họ trở về khách sạn, giống như , họ ở khách sạn hưởng tuần trăng mật, vừa thiết thực lại ngọt ngào.

      “Nghĩ kỹ muốn đâu chưa?” Nhuế Diệp lau tóc ướt.

      “Hay là chúng ta về nhà họ Nhuế?”

      Nhuế Diệp nhìn cách kỳ quái, “Đại tiểu thư, nghe lầm chứ? Em muốn về nhà họ Nhuế hưởng tuần trăng mật?”

      đừng cười em mà, em chỉ muốn quan sát kỹ nơi em từng sống từ như thế nào thôi.” Tính toán thời gian, bây giờ có lẽ ngôi nhà bị cháy sửa xong rồi.

      “Chuyện đấy lúc nào chả được, nghỉ tháng, em muốn ở cùng tại nhà họ Nhuế?” phải Nhuế Diệp cảm thấy nhà họ Nhuế tốt, mặc dù thiết bị nhà họ Nhuế đầy đủ, nhưng muốn ở khách sạn hơn, đặc biệt là mấy ngày này.

      “Em……” Chuyện gì cũng thoát khỏi mắt , Ninh Hinh Nhi chỉ có thể ngoan ngoãn : “Em muốn ở nhà họ Nhuế, chừng em nhớ ra gì đó.”

      gấp gáp muốn nhớ lại tất cả, chuyện duy nhất biết là dâu nuôi từ bé của Nhuế Diệp, còn quá trình nhau của họ, tất cả mọi chuyện giữa họ, đều muốn biết.

      Nhìn thấy vội vàng của , Nhuế Diệp làm bộ thờ ơ cười cười, “Đồ ngốc, vội như vậy làm gì, phải bác sĩ em nên từ từ, nên gấp.”

      như gió nước chảy, trong mắt lại tối tăm, trong lòng hi vọng có thể nhớ lại những chuyện trước kia chậm chút, muốn nhìn thấy thờ ơ trước kia của với , lại sợ thấy giận .

      đúng, vô tâm với , nhưng mâu thuẫn dùng cách cực đoan ép ghét , rời khỏi , thậm chí còn muốn ra khỏi nước, ràng khi đó đến muốn sống nữa.

      Ninh Hinh Nhi đấm vào ngực , “ sao, , có phải làm chuyện gì muốn người ta biết, cho nên mới muốn em nhớ ra.”

      chỉ đùa thôi, nghĩ thầm Nhuế Diệp để ý quá, vì quả chưa từng làm chuyện có lỗi với , trừ hôm đó nhận lầm Đại Lục là mà hôn ấy, tuy cố ý nhưng hành động của làm tổn thương , làm khóc ít nước mắt vì .

      có!” Mặt trầm, lạnh như phủ tuyết.

      Ninh Hinh Nhi cho rằng thích đùa, vội vàng nịnh hót: “Chỉ đùa thôi mà, đừng hẹp hòi mà tức giận chứ?”

      Nhuế Diệp cầm lấy ly nước bàn, “ giận.” Làm sao có thể giận , chỉ giận mình thôi, làm họ vòng lớn như vậy, tên khốn kiếp!

      “Em biết phải người hẹp hòi mà.” nịnh hót tiếp.

      “Em…… Hình như nước hôm nay giống mọi hôm.” nhìn chằm chằm ly nước giả vờ hỏi.

      “A, em bảo nhân viên phục vụ mang cho chúng ta ly nước chanh.” ngừng lát, “Sao vậy? thích sao?”

      Nhìn gương mặt nghiêm túc lát, truy cứu động cơ của nữa, “ có, cũng tệ lắm.”

      “Ha ha, em rồi, biết vì sao uống nước suối có vị, chi bằng uống nước chanh tốt hơn.” muốn ra lời trong lòng.

      Tim chợt đập chậm nhịp, Nhuế Diệp biết Ninh Hinh Nhi thích chuẩn bị nước chanh cho , ngờ mất trí nhớ mà vẫn còn thói quen này, hơn nữa ban đầu thói quen này là học trộm từ .

      Khi đó uống ngụm, thẳng uống tốt…, sau lại còn bắt chước uống…, uống lâu rồi lại hơi chua, lại ngọt ngọt, nhìn cúi đầu chơi notebook, ấy có tâm trạng như chanh , vừa chua vừa ngọt?

      “Hinh Nhi, nghĩ hay là tuần trăng mật của chúng ta châu Âu .” mở miệng.

      “Tại sao?” phải để quyết định sao?

      Vì Nhuế Diệp biết như trước , có thể mất bất cứ lúc nào, “Vì em còn nhớ thói quen thích uống nước chanh của .”

      “Hả?” Ninh Hinh Nhi hiểu, nghe cũng hiểu.


      Chương 7.2

      Editor: Khưu Uy Uy


      “Mặc dù em quên , nhưng em vẫn nhớ thích uống nước chanh, điều này chứng tỏ……” ngồi cạnh , ôm vào lòng, “Chứng tỏ ở đây em vẫn có .” kéo tay đặt lên ngực .

      thích?” Cho nên mới theo bản năng cầu nhân viên phục vụ đổi nước suối thành nước chanh?

      “Ừ,” ôm sát .

      thích uống nước chanh, trước kia thường chuẩn bị nước chanh cho , mất trí nhớ nhưng vẫn chuẩn bị nước chanh cho theo thói quen, có ý này sao?

      Nghĩ kỹ lời lát, Ninh Hinh Nhi chậm rãi gật đầu, hiểu ý , “Em biết rồi, vậy sau này có chuyện tương tự xảy ra, phải cho em biết, việc này cũng có thể giúp em khôi phục trí nhớ.”

      Nhuế Diệp gật đầu, “Được.”

      “Vậy chúng ta về nhà họ Nhuế nữa.” Như , về nhà họ Nhuế lúc nào cũng được, nhưng thời gian nghỉ tháng phải lúc nào cũng có, “Chúng ta châu Âu.”

      “Được, chúng ta hưởng tuần trăng mật khắp nơi ở châu Âu.” Quả nhiên thông minh, mặc kệ quyết định gì, đều bác bỏ, hướng dẫn từng bước, để biết lựa chọn nào là tốt nhất.

      “Oa, châu Âu lớn lớn, .” Phải hết các nước ở châu Âu có cường điệu quá , mười mấy nước đấy.

      sao, em nghĩ xem muốn nước nào , rồi sau đó hãy .” Tiếp tục kéo dài thời gian thêm chút cũng được, dù sao chú quản lí tập đoàn Nhuế Thị nhiều năm, thêm chút cũng đáng kể, đừng bảo bất hiếu, lúc này người đàn ông bình thường khác cũng có nhân tính.

      “A, vậy em muốn ……..” Ninh Hinh Nhi cầm quyển tạp chí buổi chiều được mang đến lên, chuẩn bị nghiên cứu.

      “Em muốn đâu cũng được, nhưng muộn rồi, nghỉ thôi.” Nhuế Diệp .

      “Bây giờ em rất hưng phấn, ngủ được!” lắc đầu cái, ngủ được đâu.

      Nhuế Diệp cười quỷ dị, hưng phấn ngủ được? Ha ha, “Vậy càng tốt.” ôm lấy nghi hoặc hiểu gì tới giường.

      “Ah? Đợi chút ……” Có lầm , chẳng lẽ cần nghỉ ngơi hả, coi như cần, vậy “em trai” sao? sao?

      thể đợi.” Nhuế Diệp phủ định, lúc này thể dịu dàng, nên lúc cần ngang ngược tuyệt mềm lòng.

      “Đừng mà, người ta còn đau.” Ninh Hinh Nhi chỉ có thể cầu xin.

      “Đau chỗ nào? xoa cho em là được.”

      Da mặt đàn ông cực kỳ dày, chỉ có thể nhắm mắt hoan nghênh “chà đạp”……..

      Bị Nhuế Lập Ngôn thúc giục nhiều lần, Nhuế Diệp đành đưa Ninh Hinh Nhi về Đài Loan, kết thúc chuyến châu Âu gần hai tháng, lại nhanh chóng về nhà họ Nhuế.

      Lần này Nhuế Diệp hơi yên tâm, hề lo lắng xa lạ với nữa, nghĩ, trăng mặt tạo ra hạnh phúc làm Ninh Hinh Nhi thân thiết với hơn, chắc chắn phải mình vui vẻ, cũng hạnh phúc như .

      Nhưng……… cũng chỉ là nghĩ, vẫn chưa chắc chắn, trong lòng vẫn còn hơi lo lắng, cho dù thế nào, vẫn đối xử tốt với , vô cùng tốt, thích cũng thể.

      Nhuế Diệp đối xử tốt với Ninh Hinh Nhi, Nhuế Lập Ngôn đều thấy được, mới về nhà họ Nhuế tuần ngắn ngủn, ông thấy Nhuế Diệp đội chiếc mũ “Nô lệ của vợ” tuần rồi, cuối cùng lúc ăn cơm tối, ông vừa đau vừa giạn lên tiếng.

      “Tiểu Diệp, cháu thể cưng chiều Ninh Hinh Nhi như vậy.”
      nhìn Nhuế Diệp bóc tôm chua ngọt cho Ninh Hinh Nhi ăn, Nhuế Lập Ngôn phải đố kỵ, phải ghen, chỉ là đàn ông thể cưng chiều như vậy, làm đó hư, cho dù ông nhìn này lớn lên từ , ông cũng thể cảnh cáo Nhuế Diệp phải có chừng mực.

      Nhìn họ, ông quả thực thấy trai, chị dâu mình xuất đời, nhớ đợt trước họ cũng như keo sơn như thế.

      Nhuế Diệp chỉ cười, trả lời, tay dính đầy nước sốt chua ngọt, cũng quan tâm, vì Ninh Hinh Nhi rất thích ăn, nhưng ngại bóc, nên luôn cho hết vào miệng, sau đó nhả vỏ ra, cực kỳ thuận tiện, nhưng thể bằng bóc hết vỏ rồi mới ăn, đương nhiên Nhuế Diệp giúp bóc.

      “Chú à, A Diệp đối với cháu rất tốt.” Ninh Hinh Nhi vừa ăn vừa , “Nhưng A Diệp đối với chú cũng rất tốt, du lịch châu Âu còn mang quà về cho chú.”

      Từ trái tim của Ninh Hinh Nhi đặt lên người Nhuế Diệp, đối với người chú danh nghĩa là ông rất kính trọng và hiếu thuận, nhưng vẫn bảo vệ người mình , trong lòng Nhuế Lập Ngôn thở dài, lắc đầu, nữa.

      “Chú, nếu chú cũng tìm người bầu bạn nửa đời sau .” Ninh Hinh Nhi cho rằng ông được ăn nho, nho còn xanh, cho nên tốt bụng đề nghị.

      Nhuế Lập Ngôn nghiêm mặt, “Tiểu Hinh, chú rồi, chú là người theo chủ nghĩa độc thân, hơn nữa chú vẫn chờ Nhuế Diệp quen với công ty, nhận lấy công ty, như vậy chú có thể du lịch vòng quanh thế giới.”

      “Chú, cái gì mà kết hôn, đến lúc chú già làm thế nào? Mặc dù có A Diệp và cháu, nhưng vẫn cần người bầu bạn!” Ninh Hinh Nhi phản bác.

      Con bé này, đạo lý như vậy, Nhuế Lập Ngôn chỉ có thể im lặng, thông minh chuyển đề tài, tránh mình bị “khuyên” phải kết hôn với người phụ nữ, “Khụ, Tiểu Diệp, chuyện công ty thế nào rồi?”

      Biết chú chỉ hỏi qua, nhưng Nhuế Diệp vẫn nghiêm túc trả lời: “ chung có vấn đề gì ạ.”

      “Ừ, vậy được rồi, chờ cháu quen với công ty, chú giao cho cháu.” Giọng Nhuế Lập Ngôn rất vui sướng.

      Nhuế Diệp gì, tiếp tục bóc tôm, nhưng Ninh Hinh Nhi vui, “Chú à, tại sao chú lại giao hết cho A Diệp tiếp quản, ấy rất bận.” Bây giờ chỉ có thể thấy vào buổi tối, nếu bận hơn, có lẽ về sau trở thành oán phụ khuê phòng mất.

      “Chú bận tối mắt tối mũi, cũng chưa thấy cháu đau lòng cho chú.” Nhuế Lập Ngôn cười nhạo.

      “Chú!” Ninh Hinh Nhi nũng nịu, Nhuế Diệp cũng cười theo, thấy ánh mắt “oán phụ khuê phòng” của , mới ngưng cười.

      “Hinh Nhi, vậy em đến công ty giúp .” Như vậy ngày ngày có thể thấy .

      “Có thể, nhưng em còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, thể hôm nào cũng đến công ty.” suy nghĩ cẩn thận, “Em nghĩ ra rồi, em học trong ngày hoặc nửa ngày, như vậy em có nhiều thời gian.”

      Nghe họ , Ninh Hinh Nhi biết học ngành quản lý, đợt trước nghỉ hè nên được nghỉ, vậy lúc đầu chọn ngành quản lý, cũng vì Nhuế Diệp thôi.

      Nhuế Diệp chỉ cười , mục đích muốn tới công ty chỉ để thấy , tránh những ánh mắt mê mẩn của mấy tên đàn ông nhìn , dưới mắt , xem ai dám đụng !

      “Vậy em làm gì?” Ninh Hinh Nhi có kinh nghiệm làm, cho nên khá lạ lẫm.

      Đối mặt với vấn đề tò mò của vợ , Nhuế Diệp ngoan ngoãn trả lời: “Trợ lý của ngài Nhuế.”

      “Oa, nghe tuyệt quá!” Ninh Hinh Nhi cười vui vẻ.

      Nhuế Lập Ngôn chọc phá, “ phải là em sai vặt sao.”

      “A!” Ninh Hinh Nhi bị dọa, “A Diệp, xem thường em quá, dù sao em cũng là sinh viên giỏi của ngành quản lý, lại xem thường em, đáng ghét!”

      Nhuế Diệp vừa nghe, giả bộ có gì hỏi ngược lại: “Tại sao em biết em là sinh viên giỏi ngành quản lý?”

      “Mấy dâu phụ lần trước đó, họ luôn em vừa đẹp vừa tốt số, thành tích học tập rất tốt, nhân duyên cũng tốt, rất nhiều người theo đuổi, bây giờ còn gả cho người đàn ông có tiền, về sau em phải giới thiệu giúp họ.” nghi ngờ gì, thẳng.

      “Nhưng em giới thiệu giúp họ đâu.” nghịch ngợm le lưỡi, “Em ghét nhất làm bà mai.”

      Câu trả lời của làm Nhuế Diệp yên tâm hơn, “Sao? Vậy em chắc chắn mình vẫn nhớ những kiến thức mình học?”

      Ninh Hinh Nhi dùng ánh mắt chịu nổi nhìn , “Làm ơn , người ta mất trí nhớ, phải bị ngốc, lúc đầu quá lo, quá sợ, có số việc nhớ nổi, nhưng những kiến thức trước kia em học mọc nấm trong đầu em này.”

      Quả , bác sĩ cũng như vậy, để tiếp xúc nhiều với những thứ trước kia, có lẽ nhớ ra nhanh hơn, đột nhiên lòng căng thẳng, mặc dù chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mỗi lần thấy sắp khôi phục trí nhớ, trở nên mâu thuẫn, vì lo lắng nhớ ra trước đây đối xử với thế nào, quên mất tại rất tốt ……….
      Last edited by a moderator: 18/2/15
      LạcLạc, Nhi Đặnghoadaoanh thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7.3

      Editor: Khưu Uy Uy

      “A Diệp, A Diệp!” Ninh Hinh Nhi kêu nhiều lần, cũng có phản ứng, “ làm sao vậy?”

      sao.” Nhuế Diệp cười dịu dàng.

      Nhuế Lập Ngôn yên lặng ăn cơm, từ dâu mới này làm ông yên tâm, để người đàn ông vừa làm cha vừa làm mẹ như ông nuôi con nhất thời, lo lắng đời.

      Sau khi ăn xong, Ninh Hinh Nhi muốn cắt trái cây cho họ ăn, Nhuế Lập Ngôn thấy thời cơ đến nên kéo Nhuế Diệp đến góc.

      “Cháu lo lắng gì vậy?” Nhuế Lập Ngôn thẳng vào vấn đề.

      “Chú, cháu cũng biết.” Nhuế Diệp biết làm thế nào hinh dung tâm trạng của mình.

      “Cháu đó, cháu còn biết tính Tiểu Hinh sao? Con bé hận ràng, chắc chắn giận cháu.” Nhuế Lập Ngôn trách mắng.

      “Cháu biết.” Nhuế Diệp cúi đầu.

      “Cháu nghĩ xem, Tiểu Hinh muốn gì nhất? Là cháu! Còn cháu, là chồng con bé, cháu còn sợ gì? Sợ con bé nhớ cháu? Các cháu kết hôn rồi, con bé vui còn kịp, cùng lắm sau khi khôi phục trí nhớ, giận cháu, dù sao chú đảm bảo mười ngày nửa tháng sau, con bé tha thứ cho cháu.”

      sao?” Đơn giản vậy sao?

      “Dĩ nhiên, cháu có lỗi với nó, lỗi duy nhất của cháu là cho nó biết, cháu nó!” Mặc dù điều này làm Ninh Hinh Nhi khóc chết sống lại, nhưng bây giờ phải lúc đổ thêm dầu vào lửa.

      “Chú, cảm ơn chú.” Nhuế Diệp vẫn tự trách, đối với lời khuyên tốt bụng của chú, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng cảm ơn chú từ trong lòng.

      Chú vì nhà họ Nhuế, vì , trả giá quá nhiều, phải thời gian, mà là hơn mười năm! Con người có bao nhiêu lần mười năm!

      “Được rồi, cháu tự nghĩ kỹ .” Nhuế Lập Ngôn vỗ vai .

      “Chú à, cháu cảm thấy Hinh Nhi đúng, chú nên tìm bạn đời .” và Ninh Hinh Nhi hiếu thuận với chú, nhưng rất đúng, về sau chú hi vọng có người bầu bạn, hai người tay trong tay sống nửa đời còn lại, đó mới là chuyện tốt.

      “Cháu ăn quá nhiều nước miếng của Tiểu Hinh rồi, còn dám khuyên chú.” Nhuế Lập Ngôn lưu tâm lắc đầu, “Chuyện của chú hai đứa đừng quan tâm.”

      Nhuế Diệp cười bất đắc dĩ, chú càng già càng bậy, cái gì là “ ăn
      nước miếng của Tiểu Hinh quá nhiều.”

      “Ăn trái cây thôi.” Giọng đầy sức sống của Ninh Hinh Nhi truyền tới.

      thôi.” Hai người về phòng khách.

      Ninh Hinh Nhi vừa để trái cây xuống, đột nhiên mắt tối lại, lắc đầu, thấy Nhuế Diệp và chú tới, sắc mặt Nhuế Diệp hơn nặng nề, có chuyện gì sao?

      muốn mở miệng, đột nhiên phát tim mình ngột ngạt, khó chịu, hoa mắt chóng mặt, vội vàng bám vào ghế salon, cơ thể ngã xuống, cánh tay mạnh mẽ kịp thời ôm lấy , mà hai mắt nhắm lại, ngất .

      “Hinh Nhi…”

      Ai gọi ? Là A Diệp sao?

      “Bác sĩ, có chuyện gì vậy?” Đợi bác sĩ khám xong cho Ninh Hinh Nhi, Nhuế Diệp liền hỏi.

      “Ngài Nhuế, cậu bình tĩnh lại , tôi mới có thể với cậu.” Mặt bác sĩ đổi, tình huốn này ông gặp nhiều, tập mãi thành quen rồi, nhưng ông hy vọng người thân nên tỉnh táo, đừng quá kích động, nếu giúp gì được.

      Nhuế Diệp nghe vậy, lập tức yên lặng, nghe lời bác sĩ, hít sâu hơi để mình tỉnh táo hơn, lại hỏi: “Bác sĩ, ấy có sao ?”

      “Tôi nhới lần trước tôi với cậu, vì ấy bị thươngở đầu nên tạm thời mất trí nhớ, nhưng vừa kiểm tra, tôi phát trong đầu ấy có máu tụ, vì máu tụ đè lên dây thần kinh nên ấy mới mất trí nhớ.

      “Máu tụ? Cần phẫu thuật sao? Nguy hiểm ?” Nhuế Lập Ngôn nắm được mấy từ then chốt.

      “May mắn khối máu rất , phẫu thuật cũng có vấn đề gì.”

      “Vậy tốt.” Nhuế Lập Ngôn thở phào nhõm, nhưng Nhuế Diệp vẫn nghiêm mặt, “Tiểu Diệp, bác sĩ Tiểu Hinh sao, cháu…”

      “Bác sĩ.” Nhuế Diệp mở miệng, “ nguy hiểm, vậy sau khi phẫu thuật, trí nhớ của ấy…”

      “Cái này khó .” Bác sĩ dùng thái độ chuyên nghiệp giải thích: “ phải tôi muốn chối bỏ trách nhiệm, nhưng vì thực tế những người gặp phải trường hợp này khác nhau, nên tôi thể cho cậu câu trả lời chính xác, sau khi phẫu thuật, ấy có khôi phục trí nhớ tôi chắc chắn, tôi định đề nghị phẫu thuật để khối máu tự tan, nhưng bây giờ khối máu đè lên dây thần kinh, cần phải phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật, có mấy trường hợp, là khôi phục trí nhớ bao gồm cả quá khứ lẫn sau khi mất trí nhớ; hai là chỉ nhớ những việc trước khi mất trí nhớ hoặc chỉ nhớ những việc sau đó; ba là cái gì cũng nhớ, các người phải chuẩn bị sẵn tâm lý, tóm lại là tình huống nào cũng có thể xảy ra.”

      Nhuế Lập Ngôn nhìn sắc mặt khó coi của Nhuế Diệp, “Tiểu Diệp, sao là tốt rồi, cháu đừng lo.”

      Tại sao có thể lo, khỏe đương nhiên vui, nhưng làm sao có thể lo, “Cháu thâm Hinh Nhi.” xong vào phòng bệnh.

      Ai, thằng bé này, Nhuế Lập Ngôn than thở, quay đầu cảm ơn với bác sĩ. “Cảm ơn ông, bác sĩ.”

      có gì.”

      Ninh Hinh Nhi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nên tỉnh lại, vừa nhìn thấy trần nhà quen thuộc, còn có tiếng nước giọt, biết ngay bây giờ mình ở đâu.

      Nhất định Nhuế Diệp lo gần chết, từ từ ngồi dậy, cảm thấy người thoải mái, thoải mái nhất chính là cảm giác mơ hổ mê muội, day huyệt thái dương, đúng lúc Nhuế Diệp vào, sợ hãi vội vàng gạt tay ra.

      “Em làm gì vậy?” Nhuế Diệp biết mình hơi to tiếng, nhưng rất lo lắng, sợ day nữa làm máu tụ trong đầu lệch khỏi vị trí.

      “A Diệp, sao thế?” vừa tỉnh lại hung dữ với , Ninh Hinh Nhi hiểu xảy ra chuyện gì.

      Nhìn bộ dáng đáng của , Nhuế Diệp nén giận, cúi đầu xin lỗi: “ xin lỗi, là tốt.”

      Ninh Hinh Nhi nhìn vẻ mặt nghiêm trọng, cũng cau mày: “A Diệp, sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì ?”

      nhớ đầu mình hơi đau, đau đến mức mất ý thức, khi tỉnh lại ở trong bệnh viện, cho nên có lẽ ngủ mê rất lâu? Hay bị bệnh chỗ nào?

      Nhưng vấn đề của chỉ đổi lại im lặng của . Nhuế Diệp nhìn chằm chằm lời nào.

      Ninh Hinh Nhi bị bộ dáng này của hù sợ, cho rằng mình bị bệnh, hơn nữa còn bệnh rất nặng, nghẹn ngào : “A DIệp, có phải em sắp chết ?”

      Chữ chết đánh thẳng vào long Nhuế Diệp, mở to mắt, lớn tiếng trách móc: “Em thể chết.”

      “Em cũng muốn. Người ta rất vất vả mới tìm được người trong lòng, còn vui vẻ kết hôn, vẫn chưa được ba tháng, làm sao em lại chết.” Bị mắng, khó lớn, phải cố tình gây , mà giải thích .

      “Đừng khóc.” Nhuế DIệp luống cuống lau nước mắt cho , “Đừng khóc, nhé?” vì quá căng thẳng nên chú ý nghe được từ thích .

      Giọng dịu dàng của thành công làm Ninh Hinh Nhi dừng khóc. “Dáng vẻ vừa rồi của rất nghiêm trọng.”

      phải. Hinh Nhi, em sao đâu.” từ từ giải thích với .

      “Nhưng bộ dáng của như em sắp chết.”

      vốn như vậy mà.”

      như vậy.” nhấn mạnh.

      “Đúng, như vậy, vừa đùa em thôi…”
      Last edited by a moderator: 21/2/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 8.1

      Editor: Khưu Uy Uy

      “Cho nên em chết?” Nghe giải thích, Ninh Hinh Nhi vẫn hơi sợ hãi.

      Làm ơn , mới hai mươi mốt tuổi, còn chưa sống hạnh phúc với chồng được bao lâu, bây giờ chết, thể chết! Cho dù có chết, cũng muốn chết già, phải đột tử như vậy!

      cho phép từ chết nữa.” Có kiêng có lành, đừng tự nhiên nhắc đền từ này.

      “Phù, vậy là được, vậy là được.” Hù chết .

      Nếu phải bây giờ hợp, Nhuế Diệp rất muốn cười ra tiếng, bộ dáng nghiêm túc “Tôi muốn chết, tôi muốn sống lâu” của rất buồn cười.

      “Vậy em chỉ cần phẫu thuật là khỏi?” nhàng hỏi, phải muốn hỏi nhàng như vậy, mà là phát chỉ cần nhắc đến chuyện này, nhất định Nhuế Diệp tức giận nhìn , mà rất ít khi tức giận, rốt cuộc giận cái gì?

      “Đúng.”

      Len lén nhìn vài lần, Ninh Hinh Nhi lại giọng hỏi: “Vậy giận cái gì?”

      giận, thề giận, chỉ……. Phiền não, “ có gì.”

      “Phẫu thuật rất nguy hiểm sao?” giữ được mạng là chuyện tránh khỏi, Nhuế Diệp , đều giữ chuyện buồn bực trong lòng, giống hệt hồi bé, ràng thích , lại thích …… Khoan , có phải vừa mới nhớ lại chuyện trước kia?

      Trước kia thích ?

      Vô số dấu chấm hỏi lên trong đầu đầu , vậy bây giờ Nhuế Diệp ngồi cạnh , lo lắng lại tức giận sao? Tại sao đột nhiên cảm thấy Nhuế Diệp thích ?

      “Hinh Nhi, chỉ là ca phẫu thuật , cần lo lắng.” Nhuế Diệp ra lệnh cho mình được nghĩ nhiều, tránh mấy cảm xúc tốt này lây cho Ninh Hinh Nhi.

      “A………. A Diệp.” tại lo lắng vấn đề này, ngược lại đột nhiên cảm thấy mình quái lạ, “Có phải trước kia thích em?’ hỏi ấp a ấp úng, sợ mình nhận được câu trả lời khẳng định.

      “Em………” nín thở hỏi, “Em nhớ ra gì sao?”

      Ninh Hinh Nhi lắc đầu, “ có, chỉ là em vừa có cảm giác hình như thích em.”

      Trời ạ! Nhuế Diệp suýt nữa bị lời của hù chết, nhớ tới mấy tháng cố gắng này, đột nhiên cảm thấy thất bại, “Hinh Nhi, câu hỏi em hỏi , tự em suy nghĩ , em ?”

      ? Ninh Hinh Nhi nhắm mắt lại, ngồi dựa vào gối, ?

      Trong lòng tự hỏi, sau khi mất trí nhớ, cảm giác trống níu chặt lấy , cho rằng cả đời như vậy, nếu như gặp , biết làm gì.

      Sau đó lại chứng minh thân phận của , cầu hôn , cho gia đình hoàn chỉnh, cho nên biết ơn ?

      phải! Biết ơn người ta, cũng thể lấy hôn nhân cả đời của mình làm quà tặng, như vậy……….. nhìn , có lẽ , vì , cho nên mới chấp nhận tất cả của .

      là chồng chưa cưới của , tin; họ sắp kết hôn, cũng tin, cho nên cầu hôn , đồng ý.

      Cho nên tất cả những thứ này vì sớm , bắt đầu từ lúc nào? Từ lúc nào ?

      Chắc là lúc chưa mất trí nhớ! Trong lòng Ninh Hinh Nhi có rất nhiều cảm giác, , chắc chắn.

      Còn Nhuế Diệp sao? Ánh mắt nhìn rất dịu dàng, có rất nhiều cảm xúc bao quanh, ánh mắt nhìn say đắm.

      “A Diệp, .” Trong lòng có đáp án, nhưng vẫn muốn nghe .

      Lập tức Nhuế Diệp hiểu được ý nghĩ giảo hoạt trong đầu , thiếu chút nữa bị lừa, hiểu tâm ý của rồi, còn tham lam muốn nhiều hơn, nhưng mà đối với , so đo quá nhiều, ngược lại mất càng nhiều, sao tất cả mọi người thẳng thắn với nhau hơn.

      thích em, em.” như vậy.

      Ninh Hinh Nhi lắc đầu, “Lúc em có thể tình cảm hơn chút được ?”

      nhóc chết tiệt! thấy căng thẳng đến mức mặt cứng đờ rồi hả, nhưng vẫn đáp ứng cầu của , thả lỏng mặt, lặp lại lần nữa.

      Ninh Hinh Nhi vẫn lắc đầu, “Ai da, có thành ý.”

      thể so đo nhiều? Thôi ! Nhìn cũng biết lòng tự trọng của đàn ông lớn hơn phụ nữ nhiều, Nhuế Diệp kéo lấy , đặt lên môi , cho biết, mình rất , nếu phải thích hợp, nên ở đây, nghĩ, có lẽ dùng số hành động để chứng tỏ tình ý của , chắc chắn tin.

      Ninh Hinh Nhi cười để mặc làm bậy, ra trong lòng mừng rỡ như nở hoa, rồi, , cũng vậy, rất rất …..

      Việc Nhuế Diệp lo lắng sau khi phẫu thuật mất trí nhớ hay hồi phục trí nhớ vần là điều phiền não, để lo là được, tránh khiến lo lắng.

      Nếu như mất trí nhớ, theo đuổi lần nữa; nếu chỉ nhớ những điều đau khổ trước kia, nhận tội, để lần nữa; nếu như giống bây giờ, như vậy tất cả họ đều vui vẻ, kết quả mỹ mãn.

      thể quyết định tất cả, cho nên chỉ có thể tự cứu.

      Ninh Hinh Nhi tỉnh lại, nhìn trần nhà trắng toát, tiếng tít tít máy tâm đồ, nhìn quanh, thấy vẻ mặt lo lắng của Nhuế Diệp, Nhuế Lập Ngôn và bác Trần.

      mỉm cười, câu đầu tiên là: “A Diệp, có thể đổi màu sơn trong bệnh viện , nhìn màu trắng có sức sống.”

      Tất cả mọi người ngẩn người, sau đó mới lấy lại tinh thần, “Tiểu Hinh, cháu sao chứ?”

      “Có khó chịu chỗ nào ?”

      “Cháu khoẻ ?”

      Ồn ào huyên náo, Ninh Hinh Nhi nghe đến đau đầu, giơ tay ý bảo mọi người đừng nữa, “ sao ạ!”

      Mấy tiếng thở dài vang lên, sao là tốt rồi.

      “vậy bác về nhà bảo chị Lâm nấu canh để Tiểu Hinh bồi bổ.” Đầu suy nghĩ, cần cần mua óc heo ? được được, biến thành đầu heo toi! Bác Trần vừa lảm nhảm vừa ra ngoài.

      sao chứ? A, vậy chú về công ty trước, Tiểu Diệp, cháu ở lại chăm sóc Tiểu Hinh, chuyện ở công ty để chú xử lý.” Nhuế Lập Ngôn giao toàn bộ trách nhiệm rồi .

      Ừm, xem ra chú rất hiểu phụ nữ nghxi gì, Ninh Hinh Nhi mở to mắt nhìn Nhuế Diệp vẫn im lặng, bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ, “Nhuế Diệp……..”

      Nhuế Diệp yên lặng vuốt mặt , thấy sắc mặt tái nhợt, nhưng tinh thần tệ lắm, “Có thoải mái ?”

      Cuối cùng vẫn làm theo đề nghị của bác sĩ, nhanh chóng để phẫu thuật, mặc dù bác sĩ luôn đảm bảo với có nguy hiểm gì, nhưng vẫn chế được mà chấn động. lo lắng có nhớ ra , chỉ lo lắng cho tính mạng của , tình gì đó cũng có thể biến mất, sống rất tốt là điều quan trọng nhất!

      sao ạ, em chỉ muốn ngủ thôi.” xong, liền híp mắt.

      “Ừ, tạm thời đừng chuyện, nghỉ ngơi , ở cạnh em.” Nhuế Diệp sờ đầu , đắp kín chăn cho .

      Ninh Hinh Nhi ngoan ngoãn nghe lời, nhắm mắt lại.

      khối phục trí nhớ rồi sao? Hay là giống như trước, há miệng, cử động mấy lần, cuối cùng lại thôi, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.

      tháng sau, Ninh Hinh Nhi hồi phục rất nhanh, vả lại được bác sĩ đồng ý, rốt cuộc có thể về nhà nghỉ ngơi, vì vậy sắp xếp hành lí chuẩn bị về nhà, nhưng họ về nhà riêng, mà là về nhà họ Nhuế, vì nhà họ Nhuế có chị Lâm, chị Lâm rất giỏi về canh bổ, có thể bồi bổ cơ thể tốt.

      Mà Nhuế Diệp vẫn ở bên cạnh , đến công ty, “A Diệp, đến công ty sao?”

      “Bây giờ em quan trọng nhất.” Nhuế Diệp trả lời.

      “À.” chau mày, cảm thấy kỳ lạ, sau đó nhìn chằm chằm ảnh cưới trước giường: “A Diệp, nhìn trong hình rất nghiêm túc đó.”

      Nhuế Diệp gọt trái cây cũng ngẩng đầu lên : “ quen chụp ảnh.”

      “À.” thu hồi tầm mắt, nhìn Nhuế Diếp, .

      “Ăn táo .” Nhuế Diệp đút từng miếng táo cắt hình hạt lựu vào miệng .

      Ninh Hinh Nhi ăn vài miếng, “A Diệp, em muốn ăn nữa, đủ rồi.”

      Nhuế Diệp ăn hết chỗ táo còn lại, sau đó ngồi bên cạnh , Ninh Hinh Nhi thấy chịu nổi nên , “Xin đấy, đừng cả ngày lẫn đêm nhìn em chằm chằm có được ?”

      Thấy khó chịu, nhưng Nhuế Diệp vẫn bình thản trả lời: “Bây giờ công việc của là nhìn em.”

      “Người ta khoẻ hơn rồi.”

      “Sao?” chau mày, thuận miệng hỏi: “Em có nhớ ra gì ?”

      Ninh Hinh Nhi cúi đầu, trong mắt hơi kỳ lạ, nghiêng đầu nghĩ, “ có đâu.”

      sao?” Tròng mắt đen sáng lên, “Em ngủ lát .”

      muốn, ăn ngủ, em sắp trở thành heo rồi.” Ninh Hinh Nhi lắc đầu cự tuyệt đề nghị của , “Hay cho em những chuyện trước kia ? chưa từng với em.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :