1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuôi vợ để yêu - Kim Tinh(10/10) HOÀN ĐÃ CÓ EBOOK

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.2
      Editor: Khưu Uy Uy

      ôm Đại Lục của , dù sao nào cũng được, còn đụng vào em làm gì!” mắng to, cũng lo thiết bị cách cao cấp của nhà họ Nhuế có ngăn được cuộc đối thoại của họ hay .

      “Em im !” Nhuế Diệp bắt lấy cánh tay quơ múa lung tung của , ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm, “Em phải vậy!”

      “Em phải? Vậy cho em biết, loại người gì có thể vừa là người thân vừa làm chuyện ân ái?” Ninh Hinh Nhi tiếp tục quỷ rống quỷ kêu, cố tình buông tha .

      “Đồ ngốc, vợ chồng được sao!” Lý trí bị nhóc kém năm tuổi thiêu rụi rồi, Nhuế Diệp cứ nương theo lời …, ra những lời muốn trong lòng.

      Đúng, thích Ninh Hinh Nhi, thích từ lâu rồi, trước kia vẫn cho là tình thân, cho đến đêm hôm ấy, giật mình phát mình có tình cảm khác với , sau khi ra nước ngoài, càng chắc chắn mình .

      Nhưng vẫn còn , người đàn ông thường xuyên tiếp xúc nhất là , tự cho rằng thích , người phải , người đàn ông lý trí, nhưng thể dụ dỗ làm người lý trí.

      Chỉ là mù quáng thích đủ, tình cùng tình thân, rốt cuộc có phân biệt được ? Sau khi trở về, lấy lòng , biết vẫn mình cho đến giờ, nhưng xác định đây là tình đích thực ?

      Có lẽ mình nhát gan, quá quý trọng , càng dễ dàng tha thứ chuyện sau khi họ ở chung, có ngày, dắt người đàn ông đến trước mặt , với , xin lỗi, người đàn ông khác.

      Như vậy điên mất, cho nên tình nguyện tại đẩy ra, muốn về sau đau lòng mà chết.

      Cái miệng đỏ thẫm của Ninh Hinh Nhi hài lòng nhếch lên, “ ra người thân là loại người thân này, nghĩ muốn làm vợ chồng với em, có thể sớm hơn mà, người ta chuẩn bị mấy năm rồi.” Từ khi biết mình là dâu nuôi từ bé của , giấc mơ của chính là trở thành vợ .

      “Căn bản như em nghĩ.” Nhuế Diệp hất tay ra, “Em em thích , nhưng em thích bao nhiêu, hả? rời khỏi em, chính là muốn em nghĩ kĩ, em đối với phải……..”

      “Đủ rồi!” Ninh Hinh Nhi đột nhiên kêu to, “ mới là đồ ngốc, hiểu gì cả, chỉ thích mấy nghĩ nghĩ của với em, em thích , nhưng tự em biết , em rất thích ! Em hỏi , năm năm, em có thích người khác ? Em có từ bỏ ? Là hiểu tình hình, em còn , hiểu lầm em, chính thích Đại Lục, cứ thẳng là được, dễ nghe như vậy làm gì, làm như em hiểu chuyện!”

      “Chuyện này liên quan đến Đại Lục, ấy chỉ là bạn.” Nhuế Diệp hiểu, tại sao lại thích nhắc đến Đại Lục như vậy, “Năm năm em thay đổi, vậy sau này sao?”

      “Về sau, về sau! Em thay đổi, cũng thay đổi, già , trở thành ông già.” hít sâu, “Đại Lục chỉ là bạn bè, vậy còn thân thiết với ấy, đưa ấy về nhà, còn gạt em là bạn , lừa quỷ!”

      Cảnh tượng họ hôn mãnh liệt hôm đó khắc sâu vào trong đầu , xoá được.

      “Đáng chết, cái đó đúng….. Hôm đó tưởng ấy là em!” còn vẻ lịch , lúc này Nhuế Diệp như dã thú mù quáng, phân tích tình cảm chân thành của mình.

      Im lặng, Ninh Hinh Nhi há miệng, có thể nhét vừa quả trứng vịt.

      “Tưởng là em?” Ngón tay mảnh khảnh chỉ mình.

      tất cả, bây giờ gì cũng kịp rồi, vì vậy Nhuế Diệp hậm hực thừa nhận: “Đúng!”

      Ninh Hinh Nhi cười tươi, “Em ………”

      được !” Thấy hả hê, Nhuế Diệp có thể đoán gì.

      “Vâng…” Giống như con thỏ bị sư tử an ủi, Ninh Hinh Nhi vui vẻ ngậm miệng, đôi mắt đầy lời muốn nhìn thẳng .

      “Em còn , những chuyện này sau hãy .” Độc tài ra câu này, Nhuế DIệp phiền não ra ngoài.

      sao cả.” Dù sao biết tình cảm của , cực kỳ nóng lòng.

      Đừng đuổi tận buông, nếu phản tác dụng, nhưng có lúc thừa thắng truy kích, hoàn toàn đánh bại kẻ địch, cuối cùng thất bại là mình.

      Hôm sau, khi Nhuế Diệp và Đại Lục thân mật xuất cùng nhau, dao nĩa Ninh Hinh Nhi cầm bị rơi xuống đất.

      “Chú.” Nhuế Diệp từ từ mở miệng, “Cháu và Đại Lục….. Chúng cháu muốn đính hôn.”

      “Cái gì?” Nhuế Lập Ngôn giật mình mới là chuyện lạ, ông luôn hiểu cháu mình, bao giờ lừa gạt, nhưng hôm qua còn chỉ là bạn bè bình thường, hôm nay lại muốn đính hôn, sau khi đính hôn, nhanh chóng kết hôn, đúng ?

      “Như vậy , chú à.” Giọng Nhuế Diệp tỏ ý mình quyết.

      “Đợi …..!” Ninh Hinh Nhi đứng lên, “ phải kết hôn với ta?”

      sai.” bình thản gật đầu cái.

      “vậy em…….” Cuộc chuyện hôm qua có ý gì?

      “Sợ rằng chuyện em Pháp phải hoãn lại, chờ bọn cử hành đính hôn xong, em Pháp, sắp xếp tốt cho em.”

      Tốt? Tốt chỗ nào? Tốt cho hay tốt cho ? Nước mắt uất ức tràn đầy hốc mắt , mím chặt môi, sau đó hét lên: “Đồ lừa gạt!”

      Mặt Nhuế Diệp thay đổi, nhìn Ninh Hinh Nhi rồi xoay người chạy về phòng, gợn sóng trong con ngươi chợt lên, rồi bình tĩnh lại.

      Nhuế Lập Ngôn cũng đồng ý, “Chú biết rồi. Chú để cháu chuẩn bị.” Trước tiên phải làm vài chuyện, có mấy lời chỉ thích hợp chuyện riêng với nhau.

      “Vâng.”

      “Cảm ơn chú.” Đại Lục cười ưu nhã.

      “Các cháu ăn sáng , ăn xong Tiểu Diệp, cháu đến công ty với chú, chú muốn bàn với cháu chuyện công ty.”

      “Cháu biết rồi, chú.”

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nhuế Lập Ngôn hiển nhiên hài lòng với hành động vô thường gần đây của cháu mình, lấy chuyện công ty làm cái cớ, thực tế để hiểu rốt cuộc giữa họ xảy ra chuyện gì.

      “Chú, cháu muốn kết hôn với Đại Lục, Hinh Nhi Pháp du học, chỉ vậy thôi.” kiên trì .

      “Chú làm chú cháu hai mươi mấy năm, chú biết tính cháu sao? Chú biết cháu thích Tiểu Hinh, Tiểu Hinh cũng thích cháu, hai đứa ở cùng nhau rất hợp, tự nhiên lại xuất Đại Lục, là bạn bè, vậy chuyện này là thế nào?” Nhuế Lập Ngôn càng ngày càng hiểu nổi giới trẻ bây giờ nghĩ gì, thích phức tạp hoá mấy chuyện đơn giản sao?

      “Chú, chuyện này, cháu hi vọng chú đừng nhúng tay vào.” Nhuế Diệp bình tĩnh ngồi ghế salon.

      “Chú hiểu, lúc còn bé tính cháu cũng kỳ cục như vậy, phải cháu…… Trời ạ, chẳng lẽ cháu còn bị chuyện kia quấy nhiễu?” Nhuế Lập Ngôn dám tin nhìn , an him lặng, Nhuế Lập Ngôn biết khó xử.

      “Tiểu Diệp, chú với cháu bao lần rồi, chuyện đó, cháu và Tiểu Hinh có lỗi, hơn nữa tiếp tục như vậy hề tốt cho cháu.” Nhuế Lập Ngôn cố gắng giải thích, ông ngờ Tiểu Diệp lại để ý chuyện đó như vậy.

      Lúc đầu cả, chị dâu lái xe đón Nhuế Diệp tan học, kết quả xảy ra tai nạn xe, ai nghĩ xảy ra chuyện này, nhưng ngờ ba mẹ Ninh Hinh Nhi cũng ở đấy, mà Ninh Hinh Nhi may mắn núp ở trong lòng mẹ nên tránh được cố, ba mẹ họ đều tử vong tại chỗ.

      Chuyện này thể ai đúng ai sai, vì họ đều là người bị hại, nhưng Nhuế Diệp lại sợ Tiểu Hinh biết chuyện này.

      “Tiểu Hinh lớn như vậy, con bé cũng hiểu phải trái rồi, nó hiểu.”

      Im lặng nhìn chú cái, Nhuế Diệp từ từ : “Chú chắc chắc Hinh Nhi để tâm chuyện bế tắc này? Thậm chí nghi ngờ chúng ta nhận nuôi ấy có ý khác?”

      “Cháu đó, cũng phải cả, chị dâu hại chết ba mẹ nó.” Nhuế Lập Ngôn còn hơi sức.

      “Nhưng……….” Giọng Nhuế Diệp trở nên trầm thấp.

      “Nhưng gì?” Nhuế Lập Ngôn vội hỏi.
      LạcLạc, xixon, Nhi Đặng3 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.3

      Editor: Khưu Uy Uy

      “Đại Lục biết.” Nhuế Diệp nhàng , “ ấy thấy tài liệu cháu đặt trong ngăn kéo.”

      “Cái gì!” Nhuế Lập Ngôn kêu lên, “Cháu đừng với chú, con bé đó uy hiếp cháu!”

      Quả nhiên Nhuế Diệp im lặng, Nhuế Lập Ngôn thở dài hơi, quả nhiên đứa bé này còn quá non.

      “Vậy sao chứ, con bé biết rồi thôi, cháu nghĩ Tiểu Hinh nghe lời cháu hay nghe lời tình địch?” Nhuế Lập Ngôn rất thích Ninh Hinh Nhi, ông chứng kiến bé lớn lên, phẩm tính gì ông đều biết hết, ông hi vọng trở thành con dâu nhà họ Nhuế.

      câu thức tỉnh người trong mộng, Nhuế Diệp bỗng dưng đứng lên, “Cháu……” Chú đúng, làm sao Ninh Hinh Nhi có thể tin Đại Lục, mà tin mình!

      “Được rồi, được rồi, cháu về trước .” Nhuế Lập Ngôn hớn hở, may cháu trai nghĩ thông, nếu ông gãy lưỡi cũng được.

      “Cảm ơn chú.”

      là, người nhà mà còn…….” Đúng lúc điện thoại Nhuế Lập Ngôn vang lên, ông ra hiệu tay với Nhuế Diệp, sau đó cầm điện thoại lên.

      “A lô…….. Hả? Cái gì!”

      Nhuế Diệp mới ra khỏi phòng làm việc bị Nhuế Lập Ngôn gọi lại: “Tiểu Diệp, đợi nào…!”

      Nhuế Diệp lập tức dừng lại, khó hiểu xoay người.

      Nhà họ Nhuế ở giữa sườn núi, phong cảnh yên tĩnh, giao thông tiện lắm, nhưng người ra cửa, về nhà của nhà họ Nhuế đều có xe đưa đón, rất dễ dàng, phía sau nhà họ Nhuế là núi, nhà họ Nhuế thường ra sau núi nướng thịt, chuyện, dạo, tập thể dục buổi sáng.

      Nhưng bây giờ là giữa mùa hè, mấy ngày nay nhiệt độ rất cao, ngọn núi dễ xảy ra hoả hoạn được cảnh báo, khô ráo như thế này, rất dễ có hoả hoạn.

      Nhà họ Nhuế mua khu rừng phía sau, chuẩn bị xây khu biệt thự để nghỉ dưỡng, nhưng kế hoạch này mới chỉ đến, còn chưa thực .

      Nhưng nhà họ Nhuế cố ý mời người đến xử lý phía sau núi, nhưng có số người trẻ dám mạo hiểm lén lút chạy vào phía sau núi chơi, đói bụng nướng bữa ngon, nhưng họ ngờ bọn họ dập hết lửa, sau khi họ lửa cháy hừng hực.

      Lúc người nhà họ Nhuế phát , lửa được khống chế, nhưng nửa số phòng nhà họ Nhuế bị thiêu rụi.

      “Rất xin lỗi, ngài Nhuế, nguyên nhân dẫn tới hoả hoạn lần này rất phức tạp, cho nên…….” Cảnh sát như vậy.

      Cho nên tất cả tài sản tổn thất do chính họ chịu?

      Tiền, nhà họ Nhuế còn rất nhiều, Nhuế Lập Ngôn cười như hoà thượng Di Lặc, “Được.”

      Sau khi xong, Nhuế Lập Ngôn lập tức đen nửa mặt, “Có người bị thương ?”

      “À, có, tất cả mọi người có chuyện gì.” Quản gia Trần thống kê số người, lắc đầu cái.

      “Vậy tốt.” Nhuế Lập Ngôn thở phào nhõm.

      “May là bạn ngày, mọi người có ai ngủ, nếu ………” Đột nhiên Đại Lục im miệng, nhìn mọi người kinh ngạc, ta nghĩ mình sai cái gì, “Sao vậy?”

      “Ngủ? Trời ạ!” Bác Trần sợ mất mật như gặp quỷ.

      “Bác Trần, mau, gọi điện cho Tiểu Hinh.” Sắc mặt Nhuế Lập Ngôn cũng trắng bệch.

      Nhuế Diệp đưa lưng về phía họ, nhìn phòng ốc bị đốt thành tro, trong lòng vừa sợ vừa lo.

      “Cháu…… Cháu định rủ Tiểu Hinh mua đồ đính hôn cùng tôi.” Đại Lục sợ hãi , ta có ác ý, biết quan hệ của Nhuế Diệp và Ninh Hinh Nhi hơi kỳ quái, nhưng ta muốn làm vợ Nhuế Diệp, muốn chung sống hoà hợp với người nhà .

      “Sau đó sao?’ Nhuế Lập Ngôn gấp gáp hỏi.

      Nhìn Nhuế Diệp hề nhúc nhích, Đại Lục cũng bắt đầu rối, “ ấy chịu, sau đó mình cháu .”

      nhảm! Theo tính cách của Ninh Hinh Nhi, nếu chịu, Nhuế Lập Ngôn liền chặt đầu mình xuống cho Đại Lục ngồi, “Trời ạ!”

      “Ngài Nhuế, ngài đừng vội, chừng, chừng…….” Bác Trần được nữa, điện thoại cũng gọi được, ngay cả khuyên lơn bọn họ cũng thể.

      “Trước khi xảy ra hoả hoạn hai giờ, tôi mang nước ô mai cho chủ uống, nhưng thấy chủ nằm ngủ giường……..” Đột nhiên chị Lâm lên tiếng, mắt đỏ ửng, sợ xảy ra chuyện!

      ! Tại sao gọi chủ!” Bác Trần lớn tiếng trách móc.

      “Tôi cũng ngờ, bằng tôi bị chủ oán, tôi cũng gọi chủ.” Nước mắt chị Lâm chảy xuống, nghĩ từ Ninh Hinh Nhi quấn lấy bà hỏi Nhuế Diệp có thể ăn gì, thể ăn gì, chị Lâm thương còn kịp, sao nhẫn tâm nhìn chủ gặp chuyện bất hạnh.

      “Nhuế Diệp, đâu vậy? Này, thể !” Đột nhiên Đại Lục thấy Nhuế Diệp đứng bất động chạy về ngôi nhà bốc cháy, cực kỳ sợ hãi.

      “Nhuế Diệp!”

      “Cậu chủ!”

      Hinh Nhi, có chuyện gì, ……..

      Lúc xảy ra hoả hoạn, Ninh Hinh Nhi mặc chiếc áo hai dây, cái quần đùi chạy ra phía sau núi, nghĩ tới chuyện, vừa chạy vừa khóc, vẻ mặt rất khổ sở, đột nhiên cảm thấy phía sau rất nóng, vừa quay đầu lại, sợ ngây người, phía sau núi cháy rồi, lửa rất mạnh, lan nhanh đến chỗ .

      “Cứu!” Vừa la lên, vừa chạy trốn, nhưng bị mất phương hướng, chỉ có thể chạy đến nguồn nước, sau đó bị trật chân, té lăn đất, đầu đụng phải tảng đá, hôn mê bất tỉnh.

      Khi tỉnh lại cơn đau trán vẫn còn, khiến đau đến mức nhe răng trợn mắt, hình ảnh đầu tiên thấy là trần nhà màu trắng, nhìn quanh, đầu số dụng cụ biết, còn cái gì đó kêu tít tít.

      Sau đó nhìn thấy người phụ nữ mặc áo trắng, đội mũ trắng, người phụ nữ dịu dàng : “ tỉnh rồi! tốt quá, tôi là bác sĩ.”

      Bác sĩ? Đây là bệnh viện?

      người đàn ông cũng mặc áo trắng tới, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác, cuối cùng, ta hỏi: “ à, tỉnh tốt rồi, vết thương của nặng lắm, nhưng tôi muốn cho tôi biết các liên lạc với người nhà của .”

      Cách liên lạc? Trong mắt lên nghi ngờ.

      à?’ Bác sĩ cười nhu hoà.

      “À………”

      “Sao?” bác sĩ lấy chiếc bút từ trong áo ra, chuẩn bị ghi lại thông tin người nhà .

      “Tôi là ai?”

      ~ Hết chương 4 ~
      LạcLạc, xixon, Nhi Đặng3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5.1

      Editor: Khưu Uy Uy


      Ngoài phòng bệnh.

      “Chú à, Nhuế Diệp sao rồi ạ?” Đại Lục sốt ruột hỏi.

      ra ta nhận thấy và Ninh Hinh Nhi có tình cảm khác thường từ lâu rồi, ta lợi dụng điều này để có được điều mình muốn.

      Nhuế Diệp chấp nhận uy hiếp của ta làm ta càng thêm đau lòng, ngờ mình lại thích người đàn ông có đối tượng trong lòng, mà còn đồng ý kết hôn.

      Lúc này, ta rất rối loạn, ta chưa bao giờ làm chuyện xấu hay tổn thương người khác, khi Nhuế Diệp bị thương, mà Ninh Hinh Nhi cũng mất tích, ta càng thấy tội lỗi.

      Lúc Nhuế Diệp chạy vào đám cháy, ta biết, rất hâm mộ Ninh Hinh Nhi, cũng tự trách, ta khiến họ rơi vào cục diện bế tắc này.

      “Đại tiểu thư.” Nhuế lập Ngôn gọi tên ta nữa, ta sai, chỉ xuất đúng lúc, “Tôi nghĩ nên về .”

      Đại Lục nhìn Nhuế lập Ngôn lúc trước thân thiết lễ độ nay trở nên xa lạ, ta khỏi cười khổ, biết lúc này thể đợi được nữa, “Chú, cháu về, làm phiền chú với Nhuế Diệp, cháu…… rất xin lỗi.”

      “Hi vọng lúc mọi người tìm được Tiểu Hinh báo cho cháu tiếng.” Để ta an tâm.

      “Ừ.” Nhuế Lập Ngôn nhiều, chỉ gật đầu cái.

      Đại Lục cánh cửa đóng chặt, ở lại nữa, nhanh chóng khỏi, mà sắc mặt Nhuế Lập Ngôn nặng nề mở cửa vào phòng bệnh.

      “Khụ khụ!”

      “Tiểu Diệp, cháu nằm nghỉ , chú phái người tìm.”

      Nhuế Lập Ngôn nhìn Nhuế Diệp ngồi đầu giường, ông ngờ cháu mình lại lý trí như vậy, tiếng nào chạy vào, may mà lúc đó lửa khống chế được, nếu , ông dám tưởng tượng.

      Mặc dù ông cũng lo lắng cho Tiểu Hinh, nhưng ở trường tìm được cái xác nào, ít nhất cũng biết Tiểu Hinh còn sống.

      “Cháu biết rồi, chú.” Giọng bình thường trong trẻo trở nên khàn khàn, rất giống tiếng lưỡi dao sắc bén xẹt qua miếng sắt, rất khó nghe.

      “Cháu…… Haizz……” Nhuế Lập Ngôn đau lòng dứt, Nhuế Diệp chạy vào đám cháy, kết quả cổ họng bị nhiễm trùng, giọng như ông già, dây thanh quản bị thương, chỉ sợ về sau khỏi được.

      “Chú, vừa có…….” ràng chuyện rất khó khăn, Nhuế Diệp vẫn cố chịu.

      “Được rồi, được rồi, cháu tạm thời đừng nữa, chú hiểu, vừa có tin của Tiểu Hinh, chú lập tức cho cháu.” Nhuế Lập Ngôn ra hiệu tay, ngăn cản Nhuế Diệp tiếp.

      Nhuế Diệp im lặng gật đầu.

      “Được rồi, chú với cháu, chuyện đính hôn của cháu và Đại Lục, chú muốn huỷ bỏ.” Nhuế Lập Ngôn nhớ vừa rồi ở ngoài cửa, Đại Lục khóc như chết sống lại, muốn gặp Nhuế Diệp, với tiếng xin lỗi, mà ông kiến quyết cự tuyệt, bây giờ rối thành nùi rồi, ta mà trở lại, vậy loạn đến điên.

      ấy đâu?”

      “Nó rồi, nó , xin lỗi.” Có lẽ Đại Lục cũng bị hành động của Nhuế Diệp doạ sợ, rốt cuộc cũng biết đối tượng trong lòng Nhuế Diệp là ai, chính là Ninh Hinh Nhi, hơn nữa ông vài lời, ta cũng nên gì, im lặng bỏ .

      “Vâng.” Nhuế Diệp cúi đầu, Đại Lục cũng tốt, nhưng dù sao mình cũng dẫn ấy về, hoạ do mình gây, cũng oán Đại Lục được, lại quả ấy làm gì, là mình quá bị động, mới tạo nên cục diện như này.

      ta đúng, nhưng thể tiếp thu, vì cũng vô ý làm ta tổn thương, biết ta có ý với mình, lúc bắt đầu nên đến gần ta, xảy ra chuyện như hôm nay.

      “Được rồi, chú về chuẩn bị chút.” Nhuế Lập Ngôn định đứng dậy, đột nhiên Nhuế Diệp đưa tay ra, bảo ông ngồi xuống, “Sao vậy?”

      “Nhất định, phải tìm được Tiểu Hinh……”

      Hốc mắt Nhuế Lập Ngôn ươn ướt, “Chú biết rồi.” Tay vỗ Nhuế Diệp mấy cái, cam kết giữa đàn ông cũng biết.

      tuần sau, họ vẫn có bất kỳ tin tức gì về Ninh Hinh Nhi, Nhuế Lập Ngôn luôn luôn đầy niềm tin cũng khỏi chán chường.

      “Chú nghĩ, Tiểu Hinh có thể……..” Nhuế Lập Ngôn chữ kia, nhưng Nhuế Diệp chỉ có mình ông là chú, phải ông , có người khác .

      “Chú.” Giọng khàn khàn khó nghe ngăn lời chú muốn , Nhuế Diệp kiên định nhìn Nhuế Lập Ngôn, “Tiểu Hinh nhất định còn sống." diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn

      “Cháu………” Nhuế Lập Ngôn biết tự tin của từ đâu ra.

      “Chú, tin cháu !”

      Nhuế Lập Ngôn lắc đầu, gì, bây giờ cho dù ông gì, chỉ sợ Nhuế Diệp đều nghe lời khuyến cáo của ông.

      “Nếu được vận dụng truyền thông vậy.”

      “Chú cũng nghĩ tới cách này, nhưng chú chỉ sợ phản tác dụng.” Tập đoàn Nhuế Thị có thể được như ngày hôm nay, cũng đắc tội ít người, nếu để đối thủ cạnh tranh tìm được cơ hội, ngược lại làm Ninh Hinh Nhi rơi vào nguy hiểm.

      Thấy Nhuế Diệp nắm chặt tay lộ khớp xương trắng bệch, Nhuế Lập Ngôn lại mở miệng: “ tuần nữa, nếu tìm được, chú vận dụng truyền thông.”

      “Cảm ơn chú………”

      “Haizz, Tiểu Hinh cũng là con chú mà.” Nhuế Lập Ngôn thở dài , “Chú về trước, cháu nghỉ ngơi , bác sĩ cho cháu xuất viện, cháu mới được xuất viện, biết chưa?”

      “Vâng.”

      Nhuế Diệp biết, mình thích Ninh Hinh Nhi khi ngây thơ hồn nhiên, khi cố tỏ vẻ chín chắn cỡ nào, nhưng sợ kém năm tuổi, sợ , chỉ là ảo tưởng, tự mình đẩy ra, bỏ quay đầu lại, lần này lỡ mất dịp may.

      Trong lúc vô tình chú biết được chính là người bị hại trong tai nạn xe năm đó, lúc choa nh biết, rất khiếp sợ, như chú , bọn họ ai nợ ai, người gây ra là người đàn ông lái xe say rượu.

      Nhưng sợ hiểu lầm họ nhận nuôi , chăm sóc chỉ vì đồng tình, có dụng ý khác, thực tế, đúng là chú và có dụng ý khác, chú muốn lợi dụng để “xung hỉ”, còn có tình cảm khác thường với .

      Nhưng vẫn dám đối mặt, sợ đối mặt với chuyện đó, cho nên dứt khoát từ bỏ tình cảm chân của mình, thậm chí còn muốn kết hôn cùng người phụ nữ khác, để hết hi vọng, vừa nghĩ tới làm bị tổn thương…… Đáng chết!

      Nếu như từ đó Ninh Hinh Nhi tránh né , muốn gặp , sống được.

      tham lam, chỉ muốn có cơ hội, muốn có cơ hội giải thích với , cho biết, thích , rất rất thích, chỉ cần cho cơ hội.

      Nhuế Diệp im lặng nhìn Nhuế Lập Ngôn khỏi, vén chăn ra rồi xuống giường, ra bị thương nặng gì, chỉ là cổ họng bị thương mà thôi, cũng ảnh hưởng đến hoạt động bình thường, nếu phải chú kiên trì, có thể xuất viện lâu rồi. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn

      Sau khi cởi quần áo bệnh viện ra, mặc quần áo của mình vào, Nhuế Diệp giày, cầm điện thoại và ví tiền, rồi ra ngoài, thang máy mà lựa chọn thang bộ.

      Phòng bệnh của ở tầng mười, cứ từng tầng xuống, để tránh thang máy gặp người quen.

      Lúc tới tầng sáu, thấy mặc quần áo bệnh viện ngồi ở cầu thang, Nhuế Diệp thấy cổ tay vết sẹo rất khó coi, lòng như lửa đốt, sau khi nhìn xong, tiếp tục xuống.

      “Đáng ghét, cũng phải tôi cố ý nhớ được ai.” lầm bầm, nhớ nổi, tưởng muốn cố ý giả ngu ở lại bệnh viện ăn uống sao, làm ơn, đồ ăn bệnh viện khó ăn đến mức muốn nôn hết ra.

      Khuôn mặt nhắn vùi vào trong đầu gối, tóc dài che kín khuôn mặt nhắn của , “Haizz……” Trừ than thở, biết nên làm gì nữa.

      Quán trọng nhất là tiền thuốc làm thế nào đây, ngay cả cũng thể đứng nổi, huống chí nộp hết tiền thuốc? ông trời muốn diệt mà!

      Nhuế Diệp nhanh chóng lướt qua , xuống tầng dưới, định rẽ phải, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, thấy đỉnh đầu , đột nhiên dừng lại.

      Đó là phần , vết sẹo hình trăng lưỡi liềm rất , nhớ mang máng, có lần Ninh Hinh Nhi nghịch ngợm sơ ý ngã từ cầu thang xuống, đầu bị thương, đỉnh đầu để lại vết sẹo như trăng lưỡi liềm.

      Vết sẹo trăng lưỡi liềm rất trắng, bình thường nhìn qua thấy, còn nhớ, vì chuyện này mà hồi Ninh Hinh Nhi khóc rất nhiều, vì chỗ đó thể mọc tóc được.

      Cũng may, nó rất , nhìn kĩ thấy, nhưng rất để ý, luôn dùng chiếc kẹp tóc xinh xắn kẹp tóc để che kín vết sẹo, để vết sẹo trăng lưỡi liềm lộ ra.
      LạcLạc, xixon, Nhi Đặng5 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.2
      Editor: Khưu Uy Uy


      bước từng bước đến gần , đến khi họ chỉ cách nhau bước chân, lập tức nín thở, nhìn kĩ vết sẹo trăng lưỡi liềm, rất giống, chẳng lẽ đời này cũng có người có vết sẹo đó, nhưng nếu như muốn tìm người có vết sẹo giống như đúc, có thể sao? Tim Nhuế Diệp bỗng nhiên đập nhanh, khỏi cười khổ.

      Phải hay , chỉ cần bảo người ta ngẩng đầu lên là được, cần gì phải sốt ruột như vậy, nhưng sốt ruột là tránh khỏi, nếu như phải….. chuẩn bị tâm lí, nếu là , vậy phải cảm ơn trời đất.

      à, …….” do dự biết nên thế nào.

      “Ai…….” buồn bã ngẩng đầu, trước mắt là khuôn mặt người đàn ông phóng đại, sợ hết hồn nên lùi về sau, ai ngờ, người đàn ông lại kích động tiến lên, ôm lấy .

      “A, …….” sợ biết làm gì, bị người đàn ông xa lạ nhưng đẹp trai ôm lấy, biết mình phải làm thế nào mới phải.

      “Ninh Hinh Nhi…….. Ninh Hinh Nhi, lo cho em muốn chết, đáng ghét, em đâu vậy!” Người đàn ông gầm làm tai ong ong, co rúm lại, sức lực người đàn ông này lớn, ôm đau muốn chết, muốn phản kháng, nhưng người đàn ông lại cảm thấy gì.

      Nhuế Diệp ôm chặt người mất rồi lại có trong lòng, “Đều tại tốt, tại tốt, xin lỗi, Hinh Nhi.”

      muốn len len nâng gối để phản công nhưng vì giọng khàn khàn của mà dừng lại, khóc? phải đâu, biết sao? Sao có ấn tượng gì?

      Cố gắng kìm nén nước mắt và nghẹn ngào, nhàng buông ra, nhìn ánh mắt biết làm sao của , kiên định : “Ninh Hinh Nhi, em nghe cho , đính hôn với Đại Lục, cũng kết hôn, …..”

      Ánh mắt người đàn ông nhìn , lòng nhiều cảm xúc đan xen, nhưng khó chịu vì lòng khẽ đau nhói, khó chịu vuốt ngực, xoay mặt nhìn mắt , cố gắng lớn để mình thêm can đảm.

      là ai? Tôi biết !”

      Lời như sấm sét giữa trời quang đánh vào đầu , đùa gì thế?

      “Cháu nhớ chú là ai?” Nhuế Lập Ngôn đứng trước mặt , vẻ mặt tin.

      ạ.” uống ngụm nước việt quất lạnh rồi đáp.

      Nhuế Lập Ngôn tin lắc đầu cái, với Nhuế Diệp: “Tiểu Diệp à, có phải Tiểu Hinh giận cháu và Đại Lục muốn kết hôn nên cố ý biết cháu ?”

      Như vậy tốt, Nhuế Diệp nhìn Ninh Hinh Nhi, trong lòng đau nhói, “Cháu hỏi bác sĩ của ấy rồi.”

      “A, vậy bác sĩ gì?” Nhuế Lập Ngôn nhìn Ninh Hinh Nhi coi ông như người xa lạ, rất buồn, người nhìn lớn lên từ mà cũng biết.

      “Bác sĩ ấy chẳng may bị đụng vào đầu, cho nên mất trí nhớ thời gian, cháu nghĩ có thể Ninh Hinh Nhi ra sau núi dạo đúng lúc có hoả hoạn nên ấy chạy trốn, kết quả cẩn thận ngã mà ngất .” Nhuế Diệp bình tĩnh suy đoán.

      “Hả, sao cháu biết?”

      “Nhân viên cấp cứu lúc ấy ấy mặc đồ thể thao, hơn nữa còn té xỉu bên cạnh sông.” đến đây, cắn răng, nếu như có người phát , có lẽ ấy mất máu quá nhiều mà………

      “Đáng chết!” đột nhiên tục.

      nghe thấy tục mà sợ hãi, vội vàng để nước việt quất xuống, ho tiếng, “À, nếu như có chuyện gì, tôi trước.”

      Mặc dù hai người này nhìn giống người tốt, nhưng người mang tội giết người nhìn rất vô tội, hơn nữa họ luôn chuyện chỉ hai người nghe, biết gì, ánh mắt nhìn làm tự nhiên.

      “Chờ chút.” Nhuế Diệp nghe phải , vẻ mặt bất đắc dĩ, lúc trước muốn , , bây giờ để ý tới , lại căng thẳng dán chặt thả.

      “Còn chuyện gì à?” Bị kéo đến đây, dọc đường sợ, rất muốn kêu cứu, nhưng thấy vẻ mặt lạnh băng nên sợ dám mở miệng, ngoan ngoãn theo , may chỗ này cũng là phòng bệnh, nếu ở lại đây.

      “Em thể !” nghiêm túc .

      “Tại sao?” nhớ mình biết mà, mặc dù cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại hơi khác trong trí nhớ, trong trí nhớ……… Trong trí nhớ cái gì? nghĩ ra, cũng muốn nghĩ, biết vì sao, muốn nghĩ. di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

      Nhuế Diệp hít sâu hơi, ép mình bỏ qua đôi mắt trong như nước kia của còn hình ảnh của , “Vì em là vợ chưa cưới của !”

      “Hả?” ngu ngơ, nghe nhầm chứ, tạm thời mất trí nhớ, bây giờ lại có chồng chưa cưới, tình huống máu chó như vậy lại xảy ra với , biết nên khóc hay nên cười.

      à, chẳng lẽ bây giờ cho tôi biết, tôi là vợ chưa cưới của , hơn nữa chúng ta sắp kết hôn?”

      Nhuế Diệp nhìn lúc lâu, kiên định gật đầu, “ sai!”

      nuốt ngụm nước bọt, “ à, đùa sao?” Có phải ở đây có máy ghi hình , nhìn chung quanh, ngoài tường cũng chỉ có tường.

      phải.” dừng chút, chuẩn bị từng bước, “Tên em là Ninh Hinh Nhi, ba mẹ em đều mất, lớn lên trong nhà , cuối tháng chúng ta kết hôn.”

      sao? Nhuế Lập Ngôn im lặng theo dõi họ chuyện đột nhiên muốn cười to, cháu trai ông chuẩn bị ăn sạch con bé, chờ sau khi Tiểu Hinh hồi phục trí nhớ muốn trốn khỏi ma chưởng của cũng được.

      Tóm tắt đơn giản, nhưng giọng chuyện dịu dàng chút nào, Ninh Hinh Nhi biết mình may mắn có người tới tìm mình, mừng vì mình mình

      “Chú, chi tiết hôn lễ chú làm , cháu ở đây với Hinh Nhi.” Nhuế Diệp quay đầu với Nhuế Lập Ngôn, vẻ mặt nghiêm túc, trang nghiêm.

      ngờ cháu trai luôn chậm chạp lại hành động kiên quyết như vậy, Nhuế Lập Ngôn cười, “Được, vậy vợ chồng son hai đứa cứ từ từ chuyện, đừng doạ Tiểu Hinh sợ.” xong, ông quên dặn Nhuế Diệp cần lo lắng. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn

      “Cháu biết rồi, chú.”

      “Ừ, Tiểu Hinh này, chú trước.” Nhuế Lập Ngôn mỉm cười rồi rời , chuẩn bị hôn lễ cho cháu mình, lại cuối tháng chỉ còn mười lăm ngày, biết có kịp đây?

      “Chú đừng .” Ninh Hinh Nhi lập tức nhận ra lúc này trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ, cảm thấy bất an, “Tôi…… Tôi cũng phải .”

      Nghe thấy muốn , trong lòng Nhuế Diệp rất tức giận, nhưng vẫn nhịn, nhàng gọi: “Hinh Nhi.”

      Giọng rất kỳ quái, nhớ giọng ……. Ah, nhớ giọng của ? Kỳ lạ, ràng biết là ai mà.

      “Hinh Nhi, bây giờ em nhớ cũng sao, nhưng chúng ta nhất định phải kết hôn.” Nhuế Diệp nhìn vẻ mặt mờ mịt, lòng đau như dao cắt.

      biết, bây giờ là cơ hội, là cơ hội mới cho , có lẽ hơi hèn hạ, nhưng lần này muốn dùng tất cả tình của mình để , gì cũng để chịu bất cứ uất ức nào, bất cứ đau khổ nào.

      biết , cho dù mất trí nhớ, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, nhất định từ từ nhớ ra tất cả.

      “Tại sao?” Bây giờ chỉ là người xa lạ đối với , biết cố chấp điều gì, hơn nữa còn muốn lấy ? Làm sao biết gạt người hay , có lẽ chỉ là kẻ lừa cưới.

      “Vì hôn nhân của chúng ta được quyết định từ lâu rồi, chỉ là quyết định tháng này kết hôn, thiệp mời phát hết rồi.”

      “Còn bao lâu?”

      Nhuế Diệp im lặng .

      à, chắc chắn tôi là người tìm?” có ấn tượng với bất cứ ai.

      “Lúc em tới nhà chuyện này được quyết định, vì…….. em là dâu nuôi từ bé của !”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.3

      Editor: Khưu Uy Uy

      Nhàm chán lật cuốn album trong tay, có hứng thú lắm, hình là , trong ảnh là từ bé đến khi là thiếu nữ, rồi đến bây giờ, đều là ảnh , nhưng cảm thấy rất kỳ lạ, nếu họ cùng nhau lớn lên, tại sao chỉ có ảnh chụp của ?

      Nhìn người đàn ông kéo đến tập đoàn Nhuế Thị từ sớm, hỏi nghi ngờ trong lòng: “Này, à, ừm, , A Diệp.” Người đàn ông này cố ý muốn gọi như vậy, náo loạn với rất lâu, “Tại sao bên trong chỉ có ảnh chụp của em, chúng ta chụp chung sao?”

      chỉ đơn giản nghi ngờ thôi, tay cầm bút hơi run, chớp mắt cái, che lại tâm tình của , “Trận hoả hoạn đốt ít, tại chỉ còn những thứ này.” Lại trùng hợp như vậy, hình họ chụp chung cũng mất, giống như chứng tỏ họ có tương lai.

      Chỉ còn lại bức ảnh trước khi ra nước ngoài, hình được để trong ví nên sao, nhưng đó là bí mật của , hẹp hòi đến nỗi ngay cả cũng cho nhìn, nếu nhìn thấy, có lẽ quan hệ giữa họ càng có sức thuyết phục hơn.

      “À.” Ninh Hinh Nhi gật đầu, hỏi nữa, tiếp tục xem ảnh, ra phải tin , nhưng hề có cảm giác gì, còn con dâu nuôi từ bé gì chứ? Thời đại này vẫn còn người tin mấy thứ đó sao?

      Nhưng tại chỉ có thể tin họ, vì biết gì cả, mà là người đầu tiên đưa tay ra giúp , chỉ có thể lựa chọn tin tưởng .

      Hơn nữa cũng phải người xấu, lúc theo tới công ty, bị doạ sợ, ra là người nối nghiệp công ty Nhuế Thị, mặc dù biết công ty Nhuế Thị, nhưng cả hai mươi tám tầng đều là nhà , cũng biết là người có tiền, có lẽ chính là kiểu người nhiều tiền nhưng đừng nhìn vẻ ngoài.

      Phong cách nho nhã làm người ta nghĩ thương nhân, là thành phần trí thức, còn tin, nhìn chăm chú xem tài liệu, gương mặt nghiêm túc, lại cảm thấy đúng là có khí thế.

      tóm lại, có rất nhiều tiền, dáng dấp cũng đẹp, cho nên, đừng bảo là , chừng người khác còn tưởng giả vờ mất trí nhớ, dính lấy !

      Cho nên quan hệ giữa họ chỉ dựa vào vài chuyện , được nhà họ Nhuế nhận nuôi, từ bé dâu nuôi từ bé của hơn nữa còn rất thích , ước mong làm dâu của cả đời…. Những chuyện này đều do Nhuế Diệp cho biết.

      biết hay dối, bây giờ chính cũng biết cảm giác của mình, nhưng có thể khẳng định tuyệt đối lừa , vì đường đường là người thừa kế tập đoàn Nhuế Thị, còn cần dùng thủ đoạn lừa gạt sao? Hơn nữa cũng xem số tạp chí thương mại giới thiệu về , cho nên càng chắc chắn họ phải người xấu!

      nghĩ gì vậy?” Phòng làm việc to như vậy, giọng trong trẻo lạnh lùng của vang lên.

      “Ừm, có gì.” suy nghĩ chút lại hỏi: “Lúc trước giọng cũng như vậy sao?”

      nhíu mày, hỏi ngược lại: “Em nghĩ gì?”

      có, có gì, chẳng qua cảm thấy giọng phải như vậy.”

      “Vậy như thế nào?” Mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm .

      “Em…….. Em cũng biết, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ.” ngoan ngoãn .

      Im lặng lát, thẳng: “Hôm đó xảy ra hoả hoạn, lo lắng cho em vẫn ở bên trong nên chạy vào làm dây thanh quản bị thương.” thấy rất kinh ngạc, tiếp tục : “Có lẽ giọng rất khó khôi phục.”

      Ninh Hinh Nhi nghe , khiếp sợ, thể nhớ giọng như thế nào, vốn chỉ nghĩ giọng phải thế, bây giờ biến thành vậy vì !

      Cho nên thể lấy chồng, nhất định phải lấy thân báo đáp rồi!

      “Vậy….. Này, đừng quá để ý, ra giọng bây giờ rất dễ nghe, khàn khàn rất có sức hút.” Ninh Hinh Nhi biết gì hơn, chỉ có thể an ủi . diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn

      an ủi ? Nhuế Diệp im lặng giật giật khoé miệng. người đàn ông, quan tâm đến phụ nữ để ý bề ngoài, giọng , hình thể của , chỉ để ý trong thời gian ngắn có thể thân với hơn, rồi sau đó chấp nhận , thích , ……..

      “Cám ơn.” Trong giọng đầy ý cười.

      “Ừm, có gì.” cho ở, cho ăn, còn cưới , chăm sóc cả đời, cảm thấy người đàn ông này rất si tình, đối với người mất trí nhớ mà vẫn dốc lòng, vẫn kiên nhẫn, làm cảm thấy chột dạ, vì trong khoảng thời gian này nhớ ra chuyện gì, chỉ cảm thấy nhà họ Nhuế rất ấm áp, rất quen thuộc.

      “Hinh Nhi………” biết từ lúc nào Nhuế Diệp tới cạnh .

      “Hả?” Ninh Hinh Nhi ngẩng đầu nhìn , trong mắt đầy nghi ngờ.

      Mắt Nhuế Diệp như sao nhìn chăm chú, ngón tay nhàng vuốt môi , “ nên miễn cưỡng mình nhớ ra chuyện gì, em chỉ cần tin là tốt rồi.”

      “Được.” Ninh Hinh Nhi tự chủ gật đầu, mắt như con sông sâu thẳm, như ngôi sao sáng bắt được tinh thần của , thuận theo dâng lên chân thành của mình, như trung thần chịu khuất phục .

      bé ngoan.” Nhuế Diệp khen , ngón tay ở môi miết mạnh hơn, thấy thẹn thùng cúi đầu, hai má đỏ hồng, đôi mắt trong suốt.

      “Trước kia em rất chủ động………”

      “Chủ động cái gì?” mơ hồ hỏi, chuyện cẩn thận, để mình cắn vào tay .

      “Em luôn chủ động ôm , hôn ……..” có ý xấu cho biết chuyện giống trong trí nhớ , ràng chịu nổi muốn hôn , lại chủ động quyến rũ .

      “Em……. Em……..” tin trợn to hai mắt, dù thế nào cũng nghĩ rằng trước kia mình chủ động như thế.

      “Suỵt.” để hoảng hốt, nếu hoà thuận vất vả tạo dựng mất, quân tử hỏi: “ có thể hôn em ?”

      có thể sao? nghĩ vậy nhưng trong lòng có thể khiển trách, trả lời, cũng bắt trả lời ngay, nhưng thấy ánh mắt nhìn ngày càng nóng bỏng, ngón tay đặt môi nóng đến doạ người. d∞đ∞l∞q∞đ


      “Em…… Công việc của ….” do dự, bình tĩnh bị nhiễu loạn.

      “Chỉ là nụ hôn thôi, tốn nhiều thời gian đâu.” Nhuế Diệp ác ý hấp dẫn .

      “Vậy…….” đứng ngồi yên, cái mông ghế sofa uốn qua uốn lại, cuốn album đặt gối sớm bị người ta đặt qua bên, bây giờ hôn cái cũng sao chứ?

      “Có thể , Hinh Nhi?” Giọng rất thấp, tựa như hợp kéo đàn vi-ô-lông đùa bỡn vậy.

      định , chỉ nhắm hai mắt lại, Nhuế Diệp suýt bị bộ dạng mắc cỡ ngại ngùng của chọc cười, mất trí nhớ nên hình như dễ xấu hổ hơn, đáng hơn trước kia.

      Ánh mắt dịu dàng, đặt môi lên mặt , cảm giác ngọt ngào từ chỗ bọn họ tiếp hợp tản ra, thừa dịp khẽ há miệng, đầu lưỡi nhanh chóng chui vào miệng , nhàng lướt qua trong miệng , trêu chọc cái lưỡi .

      Tay Ninh Hinh Nhi đặt trước ngực , như kháng cự, tay Nhuế Diệp đặt ở hông , kéo ngồi lên đùi, cầm tay đặt lên cổ , khiến nhu thuận ngồi trong lòng .

      Nụ hôn của rất dịu dàng, tuyệt mãnh liệt, làm cam tâm tình nguyên ngồi người , vịn lấy , còn chủ động lè lưỡi, cổ vũ .

      Nhưng rất tham lam, bàn tay vẫn chưa thoả mãn nên dao động ở hông , còn nhiều lần cẩn thận chạm vào ngực , biết vô tình hay cố ý đụng vào, biết nhưng vẫn ngoan ngoãn phản kháng, giống như con thỏ nghe lời.

      “A! xin lỗi.” tiếng thét kinh hãi làm hai người tỉnh lại.

      Ninh Hinh Nhi quay lại, trời ạ! Là chị Văn, thư ký của Nhuế Diệp!

      Mặc dù ấy lập tức ra ngoài, còn tốt bụng đóng cửa giùm họ nhưng đều bị thấy hết………. Ninh Hinh Nhi oán trách trợn mắt nhìn Nhuế Diệp.

      Còn chỉ hôn cái, chỉ hôn, còn muốn sờ khắp người , khốn kiếp!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :