1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nuôi nhốt kiều thê, phúc hắc lão công thật đáng sợ - Thiến Hề(Cuốn 2 -Chương 95/200c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [C.85] Nuôi nhốt kiều thê - cuốn 2


      Đệ 2 cuốn Chương 85:



      " tự thú , cần phải mắc thêm lỗi lầm nữa."



      biết lấy dũng khí từ đâu, lại mở miệng bảo đầu thú, điều này có khả năng sao?





      có khả năng.



      Trương Tuấn cười lạnh, cầm lấy mái tóc dài của rồi đem ấn chặt lên ghế.



      "Tự thú? Sau khi ta tự thú, ngồi tù, ngươi liền tìm thằng khác nương tựa àh? Ngươi nằm mơ, nếu như ta chết, ngươi cũng phải chôn cùng ta."



      nhe răng cười , lấy cà vạt từ cổ mình xuống, trói hai tay Liền Tịch Tịch ra đằng sau ghế làm cho thể nhục nhích được.



      "Nếu như ngươi biết Nhược Vân chết, như vậy ta ngại cho ngươi biết ."



      Đem dây lưng quần cởi xuống, lưu tình chút nào dùng dây lưng quất tới tấp người của Liền Tịch Tịch.



      "Biết cái thằng bác sĩ tâm lí kia ? ta dám dùng chuyện này uy hiếp ta. nên biết rằng ta hận nhất là người uy hiếp ta, nếu như Nhược Vân đem đứa nhóc kia uy hiếp ta, ta cũng cần chết như thế."



      xong, lại dùng dây lưng hung hăng quất cái mạnh.



      "Ta dùng dây xiết cổ ta rồi đem xác giấu , dám uy hiếp ta giống như Nhược Vân, ta liền cho cùng Nhược Vân về cỏi bên kia. Ngươi có biết máu cùng thịt ở trong mày trộn bê tông có ra thanh và màu sắc gì ? Nó có màu hồng đỏ làm cho con người ta hưng phấn đến phát điên, giống như màu đỏ máu từ trong bụng Nhược Vân chảy ra ấy." [bệnh hoạn @@]



      Bộ dạng lúc này của chút điên cuồng, con mắt cũng đỏ cả lên, gắt gao trừng mắt nhìn Liền Tịch Tịch:



      "Ngươi biết ta làm hết thảy cũng là vì ngươi sao? Ta ngươi đến như vậy, vậy tại sao ngươi lại đem lần đầu tiên của mình cho người khác? Vì cái gì? Vì cái gì? Ngươi rốt cuộc ta hay là tiền của ta? Nếu như ngươi muốn tiền, ngươi cho ta biết a, ngươi a, a, con tiện nhân. . . . . ."



      Kế tiếp, ánh mắt của dần trở nên cực kỳ hung ác, bắt đầu điên cuồng dùng dây lưng quần, quất tới tấp lên người củaLiền Tịch Tịch, từng vệt đỏ dần dần ra.



      Từ đầu cho đến cuối Liền Tịch Tịch lên tiếng lấy chữ.



      Mặc dù rất đau, nhưng lại cắn chặt môi để bật ra tiếng.



      biết , mặc kệ chính mình có cái gì chăng nữa, Trương Tuấn cũng buông tha cho mình.



      Môi dưới bị cắn nát, nhưng lại cảm nhận được chút đau đớn nào cả.



      Đúng vậy, so với những vết thương đầy máu người , chút đau đớn ấy tính là gì?



      Cảm giác thân thể mình giống như bị xẻ ra thành từng từng khối, sau đó máu tươi chậm rãi chảy xuôi, đau đớn thấm đến tận xương tủy, rồi chết lặng, cảm thấy đáy lòng của mình lạnh dần, từng đợt lại từng đợt hành hạ, làm cho bắt đầu đánh mất ý thức của mình.



      "Đau ? Vì cái gì ngươi kêu là? Còn chưa đủ đau đớn hay sao?"

      Liền Tịch Tịch kiên cường làm cho Trương Tuấn đột nhiên căm tức, đem dây lưng trong tay ném lên mặt đất, sau đó đem cây bút nước bàn cầm lên, cây bút này chưa từng sử dụng lần nào, ngòi bút phát ra ánh sáng lạnh lùng.

      Đệ 2 cuốn Chương 86:



      "Nghe tay đứt ruột xót, chúng ta thử xem được ?"



      Nét mặt của cực kỳ quái dị, mang theo chút sắc thá của người bệnh, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm vào hai cánh thay thon dài của Liền Tịch Tịch.



      ". . . . . . nghĩ làm gì?"



      thanh suy yếu từ trong miệng bật ra, nhìn ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ dầu ngòi bút, đầu óc của hồi run lên.



      "Làm sao vậy? Ngươi xem ngón tay của ngươi xinh đẹp, ngươi , cái ngòi bút này có sắc hay ?"



      bên vừa , bên lại giống như thưởng thức nghệ thuật từ từ đến phía sau bàn tay bị trói của Liền Tịch Tịch nâng bàn tay của lên, cầm lấy, mặt nhàng nở nụ cười, cầm cây bút trong tay hung hăng đâm vào móng tay của Liền Tịch Tịch, chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết của Liền Tịch Tịch vạch phá trời quang.



      Ngoài phòng biết khi nào mây đen che kín bầu trời, chuẩn bị cho đợt mưa gió sắp đến.



      "Đúng rồi, đúng rồi, chính là như vậy, càng nhiều càng tốt, tiếp tục, tiếp tục. . . . . ."



      rất hài lòng khi nghe thấy tiếng kêu của Liền Tịch Tịch, sau đó lần nữa lại đem bút trong tay đâm vào ngón tay của Liền Tịch Tịch.



      Ngòi bút sắc bén trực tiếp đâm vào máu thịt trong lòng Liền Tịch Tịch , làm cho trái tim thoáng cái run rẩy, còn khí lực để hô hấp.



      "Tịch Tịch, có chuyện ta quên với ngươi đó chính là phẫu thuật của ba mẹ ngươi thành công, bất quá. . . . . ."



      Trương Tuấn , giọng điệu đột nhiên dừng lại chút, Liền Tịch Tịch sấp ngất lại nghe được phẫu thuật của cha me thành công, đột nhiên thanh tỉnh được chút.



      ". . . . . . nghĩ. . . . . . Muốn cái gì?"



      cố nén toàn thân đau đớn, đứt quãng mở miệng hỏi.



      "Ta suy nghĩ, lớn tuổi như vậy , sống đời cũng lâu, bằng, ta làm cho hai vị đó theo cùng với chúng ta, ngươi cảm thấy như thế nào? Như vậy, ngươi cần nhớ thương họ bởi vì xa cách nha"



      , đem bút máy trong tay ném lên mặt đất, sau đó đứng lên.



      " cần. . . . . . cần phải như vậy. . . . . . nên thương tổn của ba mẹ em. . . . . . Van cầu . . . . . ."



      Liền Tịch Tịch vừa nghe đến Trương Tuấn hạ độc thủ với cha mẹ của , lập tức thất thanh la lớn.



      Nước mắt cùng với mồ hôi chảy xuống gương mặt của , sau đó đến cổ, chảy đến những vết thương do bị roi quất, rất đau, đau làm cho trái tim phát căng, nhưng là có thời gian bận tâm đến điều đó.



      "Chờ ta trở lại."



      đối với việc cầu xin tha thứ hề có chút phản ứng nào cả, ôm đầu của , cho nụ hôn sâu, khắc ở trán của .



      Sau đó lại ngồi xổm người xuống, bắt lấy hai cái chân, hung hăng nhéo cái, chỉ nghe được cốt cách"Rắc" tiếng, Liền Tịch Tịch cảm giác được toàn thân đau đớn, chân của giống như bị gãy, đau ngất .
      Last edited: 18/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [C.87]Nuôi nhốt kiều thê - cuốn 2
      Đệ 2 cuốn chương 87


      cũng biết mê man bao lâu, chỉ biết ngoài trời đổ mưa tí tách đánh thức dậy.



      Toàn thân đau đớn giống như bị kiến cắn, nước mắt cũng biết ngừng chảy từ khi nào.



      Động động tay, muốn giãy giụa từ từ đứng lên, nhưng mất nửa ngày lại phát ra chỉ là phí công thôi.



      tuyệt vọng mà khẩn cầu ông trời có thể phù hộ cha mẹ của bình an đào thoát khỏi ma chưởng của Trương Tuấn .



      Tiếp tục giãy giụa nhưng có kết quả, ánh mắt của rơi vào chiếc đĩa CD bị Trương Tuấn bẻ thành hai nửa nằm dưới chân, hai mắt đột nhiên tỏa sáng.



      Muốn dùng chân đem đĩa CD gắp lên, lại phát hai chân gần như là bị gãy, đau đến mức thể nhúc nhích.



      Cắn răng, đem toàn bộ khí kực mà có được đẩy ngã ghế xuống, thân thể nặng nề ngã mặt đất, đau đến nước mắt lại chảy ra.



      Chỉ là, tại cũng có dư thừa thời gian chịu đựng đau đớn thể xác này, chậm rãi đem thân thể ngừng nhích tới, cho đến khi tay của có thể đụng chạm được đến cái đĩa CD kia.



      vất vả cầm lấy đĩa CD, bắt đầu dùng nó để cắt dây trói.



      Góc cạnh của đĩa CD rất sắc bén, dùng sức nắm đĩa CD lại ảnh hưởng đến vết thương bị đâm, máu tươi chậm rãi chảy ra.



      bên từ đáy lòng cầu nguyện, bên dùng khí lực lớn nhất của mình cắt dây trói, thời gian càng lâu, lòng của lại càng tuyệt vọng.



      biết qua bao lâu, cảm giác máu tay mình dường như ngừng chảy, rốt cục cũng cắt ra được vết cắt, cắn răng dùng hết tất cả khí lực ra sức giãy, chỉ nghe được “Pằng” tiếng, dây trói lập tức đứt ra.



      mặt lộ ra tia mừng rỡ, chuẩn bị đứng dậy, nhưng chân lại ngừng kháng nghị.



      Nếu như có đoán sai, khi Trương Tuấn bắt đầu, liền đem hai chân của vặn cho trật khớp.



      Chân hoàn toàn thể đứng lên, đành phải bò , từng bước mà bò ra cửa phòng.



      Cũng may lúc Trương Tuấn ra có đóng cửa lại, thân thể tấm thảm dày di chuyển, cảm giác huyết nhục bị mài ra từng chút , quả thực chính là đem lăng trì sống. (đem người sống lăng trì)



      vất vả leo ra khỏi cửa phòng, nhìn cầu thang dài kia ở trước mắt, lập tức cảm thấy đầu mê muội hồi.



      kịp nghĩ nhiều, tiếp tục lầu bò xuống lầu.



      Sàn nhà cứng rắn và lạnh lẽo làm cho toàn thân lại thêm trận đau đớn, môi dưới bị cắn đến nỗi huyết nhục mơ hồ, dần dần chết lặng.



      Bình thường chỉ cần vài giây đồng hồ liền có thể xuống dưới cầu thang, hôm nay lại dùng hơn mười phút để bò xuống dưới mặt đất.



      có thời gian nghỉ ngơi, mặc dù tại thân thể quá mức giới hạn, nhưng thể nghỉ ngơi.



      Những nơi mà phải bò qua kia, lưa lại đó vết máu dài.

      [C.88] Nuôi nhốt kiều thê - cuốn 2



      Đệ 2 cuốn Chương 88:



      Rốt cục củng bò tới được bên ghế sô pha, quỳ cả người mặt đất, vươn hai cánh tay đầm đìa máu vào trong khe ghế sô pha tìm kiếm.



      Lục lọi chừng chút, rốt cục cũng mò được tấm danh thiệp kia.



      mặt vui vẻ, đem danh thiếp rút ra.



      . . . . . .



      Khách sạn Dụ Đạt, lần này Lý Triệt tới thành phố Z ghé vào đây ăn.



      Bởi vì chuyện lần trước xảy ra ở khác sạn Kell, làm cho cảm nhận của đối với khách sạn này xấu rất nhiều, hoặc là do trong lòng cũng còn chút kháng cự với việc lần đó, vì vậy, lần này khi tới thành phố Z, liền bảo Chương Hiển đổi khách sạn khác mà ở.



      Lúc này gần giữa trưa.



      Ở nhà hàng cơm Tây Dụ Đạt, Lý Triệt cùng Chương Hiển dùng cơm trưa.



      "Chuẩn bị tư liệu đến đâu rồi?"



      Ngón tay thon dài ưu nhã nắm dao nĩa, nhàng cắt mỹ thực ở trước mặt, chậm rãi để vào trong miệng, Lý Triệt thuận miệng hỏi.



      " sai biệt lắm, gần đây nàh đầu tư có xuất chút vần đề, tuy nhiên tạm thời còn có ảnh hưởng công việc tại, nhưng là nếu như. . . . . ."



      "Nếu như lúc này ai mà tạo thêm áp lực cho bọn họ, tệ đoan xảy ra."



      đến đây, trong ánh mắt Lý Triệt đột nhiên thoáng lên ý cười, buông chiếc nĩa ra, cầm lấy khăn tay lau miệng, lại tiếp tục hỏi:



      "Còn bên Thừa Phương điện tử sao? Bên đó, bọn họ bảo nuốt trôi được ?"



      "Cái lão hồ ly Dư Vệ Bình dễ dàng để chúng ta nắm thóp đâu , ông ta đúng là có hứng thú, nhưng nỡ dùng tiền. Xem ra phí thời gian hơn rất nhiều. Lee, xác định chúng ta có thể lấy được cục xương đó hay ?"



      Chương Hiển rất kỳ quái về thái độ của Lý Triệt, biết Lý Triệt từ trước đến nay đều là người lý trí mà trầm tĩnh, đột nhiên lần này lại muốn thu mua công ty đó, tránh khỏi liên tưởng việc này có phải liên quan đến người phụ nữ tên Liền Tịch Tịch kia hay .



      Chính là, đúng là vì người phụ nữ đó hay sao?



      "Dư Vệ Bình nỡ dùng tiền, ông ta phải còn đứa con trai hay sao?"



      "Ý của là. . . . . . Lee, là. . . . . ."



      Chương hiển cuối cùng là hiểu được ý tứ của Lý Triệt , hiểu vẻ mặt của Lý Triệt.



      "Trần Thắng đến đây. Xem ra, tập đoàn Diện, ta đúng là bị tình thế bắt buộc."



      Mục quang Lý Triệt chẳng biết từ khi nào nhìn về phía cửa của nhà hàng, lúc này Trần Thắng từng bước từng bước về hướng của .
      Last edited: 27/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [C.89] Nuôi nhốt kiều thê - cuốn 2
      Đệ 2 cuốn Chương 89:




      "Quấy rầy nhị vị dùng cơm."



      Trần Thắng đến trước mặt Lý Triệt , khẽ mĩm cười .



      Phía sai ông ta còn dẫn theo người con trai trẻ tuổi, xem ra, hẳn là trợ thủ đắc lực của ông.



      " có, có, mời Trần đổng ngồi."



      Chương Hiển lễ phép đứng dậy chào hỏi Trần Thắng , mà Lý Triệt chỉ là hướng Trần Thắng mỉm cười, xem như là lễ gặp mặt .



      " biết chuyện thu mua tập đoàn Diện, hai người chuẩn bị ra sao rồi?"



      Trần Thắng vừa ngồi xuống, liền trực tiếp thẳng vào vấn đề.



      Ông ta cũng phải là người thùng rỗng kêu to, nhưng do tập đoàn Diện, ông ba lần tự mình tìm đến Lý Triệt, nêu như lần này thành công, có lẽ, ông phải tìm phương pháp khác mà thôi.



      "Tập đoàn Diện vừa mới đưa ra thị trường thôi, cổ phiếu đường thẳng tiến, mỗi ngày đều mang lợi về rất nhiều. Duới tình huống như thế, Trần đổng ngài muốn thu mua tập đoàn, phải là khó khăn có chút lớn hay sao?"



      Lý Triệt cầm ly rượu đỏ trước mặt lên uống ngụm, chậm rãi mở miệng .



      "Bởi vì khó khăn, nên ta mới tìm tới thôi. Bằng , phải ta nghĩ giới M&A chỉ có mình Lee ngươi, ta cũng tìm người khác."



      Trần Thắng cũng khách sáo, trực tiếp .



      "Trần đổng biết Chu Vạn Lý đầu tư vào nơi nào ?"



      Từ chối cho ý kiến, Lý Triệt chuyển đột nhiên hỏi.



      "Cái này, ngược lại có nghe qua."



      Trần Thắng cúi đầu nghĩ nghĩ, đáp.



      "Tập đoàn Diện, là món quà của ông ta đưa cho lão thái thái của ông ta, tên tập đoàn là tên của lão thái thái chọn, tại công ty cùng giá cổ phiếu phát triển ngừng, cảm thấy nếu như muốn thu mua nó, ta làm như thế nào?"



      Mục quang vững vàng rơi vào chàng trai trẻ tuổi bên cạnh Trần Thắng, mặt Lý Triệt vẫn treo nụ cười mĩm.



      "Ý của là, nếu như Chu Vạn Lý đầu tư sản nghiệp khác lấy tiền từ tập đoàn Diện, ta có thể bảo trụ được Diện ư?"



      Chàng trai kia thu được ánh nhìn từ Lý Triệt, rốt cục mở miệng câu đầu tiên.



      Trong nháy mắt, bốn người đều trầm mặc .



      Chương Hiển hiểu , Lý Triệt ám chỉ Chu Vạn Lý cái gì.



      Mà Lý Triệt, chỉ lạnh nhạt yên lặng theo dõi kỳ biến.



      Trái lại Trần Thắng, nét mặt của ông đột nhiên có chút thâm trầm.



      Ngay thời điểm bốn người trầm mặc, điện thoại Lý Triệt đặt ở bàn cơm đột nhiên vang lên.



      Tiện tay đưa điện thoại di động cầm lên xem xét, lông mày nhàng nhíu cái, là số điện thoại lạ hoắc, hơn nữa còn gọi tới bằng số riêng.



      "Xin chào."



      Nhấn xuống nút trả lời, giọng từ tính của vang lên.



      "Cứu. . . . . . Cứu tôi. . . . . . Lý Triệt. . . . . . Tôi là Liền. . . . . . Liền Tịch Tịch. . . . . ."



      Bên kia đầu điện thoại, hai cánh tay đầm đìa máu chảy của Liền Tịch Tịch cầm điện thoại bàn trà mà gọi cho Lý Triệt, khi nghe được thanh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc kia, trong nội tâm giống như có hạt giống mang tên hy vọng gieo xuống, thay thế hạt giống hép rũ mà nhanh chóng mọc lan tràn ra trong tâm .



      Lý Triệt, là hi vọng của , hy vọng duy nhất. . . . . .



      Tuy nhiên, biết , cũng phải có nghĩa vụ gì mà giúp cả.



      --- ------ -------

      *M&A: viết tắt của cụm từ tiếng : Mergers and Aquisitions có nghĩa là sáp nhập và mua bán

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Đệ 2 cuốn Chương 90:



      Chương 90: (2037 chữ )



      " ở đâu?"



      nghe được thanh truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, hơi có chút kinh ngạc, nhưng lập tức mở miệng hỏi.



      "Cứu. . . . . . Cứu ba mẹ của tôi với. . . . . . Trương Tuấn muốn giết bọn họ. . . . . . Bọn họ. . . . . . Bọn họ ở bệnh viện tư nhân Nam Giao , ba của ta. . . . . . Ba của tôi là đại đội trưởng, tôi. . . . . . Mẹ của tôi gọi Lâm Kiều Nga, van cầu cứu bọn họ. . . . . ."



      Thanh Liền Tịch Tịch có chút đứt quãng, biết vì sao, nghe được thanh của Lý Triệt, phảng phất thấy được tia hi vọng.



      Trong nội tâm ngừng cầu nguyện , hi vọng ông trời có thể phù hộ cha mẹ bình an vô .



      " ở đâu?"



      lần nữa Lý Triệt lặp lại câu hỏi của mình, biểu lộ trở nên có chút lạnh lùng.



      "Tôi tại. . . . . . Ở nhà. . . . . ."



      "Chờ tôi."



      chỉ hai chữ này, liền cúp điện thoại.



      Giương mắt nhìn Trần Thắng cùng Chương Hiển trước mắt, mở miệng :



      "Bệnh viện tư nhân Nam Giao bên đó Trần đổng có biết ?"



      "A, nó là bệnh viện do người bạn già của ta mở, làm sao vậy? Lee có thân nhân hoặc là bằng hữu sinh bệnh sao?"



      Trần Thắng có chút hơi sững sờ, hỏi tiếp.



      "Về phần dự án thu mua này của ông tôi tiếp nhận, tại, phiền ông gọi cuộc điện thoại tới bệnh viện Nam Giao, bải bọn họ chuyển phòng cho bệnh nhân đại đội trưởng và Lâm Kiều Nga, cho bất cứ ai thăm bệnh. tình có điểm khẩn cấp, có liên đến tính mạng người."



      Lý Triệt quay sang nhìn về phía Chương Hiển :



      "Bên này giao cho cậu, chờ Trần đổng chuyện điện thoại xong, cậu lập tức bệnh viện tư nhân Nam Giao đem hai vị kia chuyển dời đến bệnh viện khác, tôi trước."



      Bất cứ chuyện gì mà làm, cho tới bây giờ cũng cần giải thích nhiều với Chương Hiển, nhiều khi, chỉ cần ánh mắt, Chương Hiển liền có thể lập tức hiểu được ý tứ của .



      Cho nên, khi ném ba người bọn họ ra bên rồi rời , Chương Hiển cũng cảm thấy kỳ quái.



      Rất nhanh đến ga ra đem xe lái ra, lập tức đề xe ở tốc độ 180km/giờ mà chạy như điên, làm cho cảnh sát chú ý mà đem xe đuổi theo cảnh cáo.



      Khi xe lái vào khu biệt thự, tốc độ nhanh làm cho lá cây rụng hai bên đường bay tán loạn, rơi lả tả lộn xộn mặt đường.



      Liền Tịch Tịch đem điện thoại nắm gắt gao trong tay, lại đưa mắt nhìn cả người , ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt được có được tia huyết sắc, toàn bộ quần áo đều bị máu tươi nhiễm đỏ.



      cảm giác được tầm mắt của mình chậm rãi trở nên mơ hồ, đại não của dần trở nên trống rỗng, cảm giác mình mệt mỏi quá, ngay cả hô hấp cũng có khí lực .



      nhàng dựa lưng vào sô pha, ngồi dưới đất, cả người thể cử động được gì nữa. . . . . .



      Thời điểm Lý Triệt đến, nhấn chuông cửa, có ai trả lời, đột nhiên có dự cảm tồt nảy ra trong đầu của .



      Biểu lộ có chút run sợ, lông mày tự chủ được nhăn lại, xoay người trở lại xe, đem dây an toàn buộc lại, hít sâu hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt lớn trước mắt, tiện tay đem gối ghế lái phụ đặt ở trước ngực mình, sau đó dùng chân dẫm mạnh vào chân ga, chỉ nghe "Oanh" tiếng, chiếc Ferrari màu đen giống như mũi tên rời cung bắn thẳng vào cánh cửa sắt lớn kia.



      Tiếng ồn đinh tai nhức óc trong nháy mắt đập thẳng vào trong lỗ tai của , túi khí* bỗng nhiên bị bung ra, cường đại quán tính làm cho thân thể của mãnh liệt nghiêng về phía trước, đầu nặng nề nện túi khí.



      Mê muội hết vài giây, khóe miệng của lộ ra nụ cười hài lòng.



      Cửa sắt bị phá ra thành lổ thủng lớn, xe dĩ nhiên xông ào vào trong sân, dưới chân vẫn còn vào dẫm chân ga, chiếc xe phát ra tiếng chói tai rồi mới dừng lại.



      lắc lắc đầu làm cho bản thân mình thanh tỉnh chút, đẩy ra cánh cửa bị biến hình do bị lái xe đụng phải, nhanh chóng bước vào tới cánh cửa dẫn tới phòng khách.



      Cánh cửa khép hờ, đại khái là do lúc Trương Tuấn ra quên khép cửa lại.



      Lý Triệt bước nhanh vào phòng khách, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt , chính là hình ảnh Liền Tịch Tịch toàn thân đầy máu dựa vào ghế sô pha ngất xĩu, trong tay của , còn gắt gao nắm danh thiếp xủa Lý Triệt , máu trong tau đem tấm danh thiếp đó cũng nhuộm thàng màu đỏ, chữ viết mặt thể nhìn ra được nữa.



      Cảm thấy hoảng sợ trận, về phía trước, dung nhan tái nhợt đập vào mắt của , làm cho tâm tình bình tĩnh của đột nhiên sinh ra cảm giác khó chịu.



      Cái gì cũng kịp nghĩ, tay ôm lấy liền hướng ra ngoài cửa.



      Liền Tịch Tịch lúc này hoàn toàn mất tri giác. Việc mất máu quá nhiều làm cho đại não của tạm thời tạo ra cơn sốc.



      Lúc Lý Triệt ôm Liền Tịch Tịch ra cửa, vị cảnh sát giao thông lái xe theo truy đuổi cuối cùng cũng chạy tới, nhưng khi vị đó nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lập tức kinh hãi đến trợn mắt há mồm.



      "Phiền toái đưa tôi bệnh viện."



      Lý Triệt nhìn vị cảnh sát giao thông, sắc mặt cũng biểu lộ gì nhiều, tỉnh táo mở miệng .



      "Lên. . . . . . Nhanh lên xe. . . . . ."



      Thanh của Lý Triệt cuối cùng củng làm cho vị cảnh sát giao thông trẻ tuổi phục hồi tinh thần lại, ta tranh thủ thời gian thay Lý Triệt đem cửa xe mở ra, sau đó lên xe, rất nhanh quay đầu xe lại, chạy tới bệnh viện gần nhất.



      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .



      đoạn thời gian rất dài chìm trong hôn mê, Liền Tịch Tịch biết mình được đưa cấp cứu ở bệnh viện.



      Khi lần nữa mở to mắt, là buổi tối ngày hôm sau.



      Trần nhà có màu trắng như tuyết, gian phòng yên tĩnh, mùi của thuốc khử trùng nhàn nhạt trong khí làm cho ý thức được, mình ở bệnh viện.



      Đột nhiên nhớ tới chuyện Trương Tuấn muốn giết cha mẹ của mình, lưng của Liền Tịch Tịch trong nháy mắt ra mồ hôi lạnh.



      giật giật thân thể, vừa định ngồi xuống, lại phát toàn thân đều bị băng bó, mà toàn thân lại đau đớn khó nhịn, phảng phất chỉ cần động chút thôi, toàn thân huyết nhục lập tức bị vỡ ra.



      mu bàn tay, kim tiêm cắm vào để truyền dịch, đưa mắt nhìn bình dịch, bình dịch muốn truyền gần hết.



      Đưa mắt nhìn chung quanh chút, đây là phòng bệnh đơn giản, ngọn gió nhè từ phía bên ngoài thổi vào trong cửa sổ làm màn cửa màu vang nhạt bay bay theo, điều này làm cho lòng nổi lên cảm giác yên tâm vô cùng.



      Tay chuẩn bị với tới cái chuông gọi ở đầu giường, cửa phòng bệnh bị nhàng đẩy ra, người hộ sĩ tuổi còn trẻ đến.



      " tỉnh rồi à? Cảm giác như thế nào?"



      Nhìn thấy Liền Tịch Tịch tỉnh lại, mặt hộ sĩ lên ràng vui vẻ, hỏi tiếp.



      "Khá tốt, xin hỏi, tại sao tôi lại ở chỗ này?"



      mặt nở nụ cười đầy gượng ép, Liền Tịch Tịch mở miệng hỏi, thanh phi thường khàn khàn.



      "Lý tiên sinh đưa tới. Trước tiên tôi giúp lấy kim tiêm ra ."



      Hộ sĩ , đến bên người Liền Tịch Tịch, thuần thục đem kim tiêm rút ra, sau đó dùng băng OK dán vào chổ vừa rút kim tiêm ra để cầm máu.



      Lý tiên sinh?



      Lý Triệt sao? tới cứu mình sao?



      Liền Tịch Tịch nghe được lời hộ sĩ , trong nội tâm run lên, trong đầu của , bắt đầu chậm rãi tưởng tưởng lại hình ảnh và hình dạng của Lý Triệt.



      "Cái kia. . . . . . Xin hỏi chút, Lý tiên sinh nơi nào?"



      Liền Tịch Tịch nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới tại là buổi tối, ấy nhất định là về nhà, cảm giác câu hỏi của mình có chút dư thừa, lại tự giễu ngậm miệng lại.



      Hộ sĩ mỉm cười đáp:



      "Lý tiên sinh ở bên ngoài."



      "Ách. . . . . . A, cám ơn."



      Mỉm cười, ra cũng chưa có rời .



      biết vì cái gì, Liền Tịch Tịch có chút bất an nay an tâm trở lại.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [C.91] Nuôi nhốt kiều thê – cuốn 2

      ——— —————————–

      Đệ 2 cuốn Chương 91:


      Chương 91: (2050 chữ )



      Lúc hộ sĩ ra cửa, Lý Triệt từ ngoài cửa vào.



      Nhìn thấy Liền Tịch Tịch tỉnh lại, từ từ đến bên giường : “Ba mẹ có việc gì rồi, tôi đưa hai người đó bệnh viện tư nhân khác để an dưỡng rồi.”



      Nghe được tin tức cha mẹ mình bình an vô , nổi li lắng của Liền Tịch Tịch hoàn toàn biến mất, cảm kích nhìn Lý Triệt : “Cám ơn , rất cám ơn .”



      “Ngày mai hẳn là có cảnh sát ghi khẩu cung của , nghỉ ngơi tốt chút. Chồng của ở bệnh viện Nam Giao bị bắt, tại bị đưa đến cục cảnh sát nhốt lại. Bất quá. . . . . .” Lý Triệt , đột nhiên dừng lại chút.



      “Như thế nào?” Liền Tịch Tịch hiếu kỳ hỏi.



      Kỳ tại cũng quan tâm sống chết của Trương Tuấn ra sao, nhưng là, nếu như Trương Tuấn giết người mà nhận được trừng phạt thích đáng, có lẽ thoát khỏi bóng ma của Trương Tuấn, cách nào mà thoát ra được.



      “Theo như luật sư đại diện của ta trình bày, Trương Tuấn có vấn đề về tâm lý hơn năm nay, hơn năm nay, tuần nào ta cũng khám bác sĩ tâm lý. Cho nên, khi quan tòa phán Trương Tuấn phát bệnh mà gây thương tổn cho người khác, có thể phán ta ngồi tù.” Khi Lý Triệt ra những lời này, biểu lộ rất nghiêm túc, như bản đao sắc bén nay lại càng cong và tỏa ra khí lạnh mạnh hơn.



      “Sao. . . . . . Tại sao có thể như vậy? Chính là, ta, ta giết người đó. ta giết Nhược Vân, sau đó còn giết cả bác sĩ xủa ta.” Lời Lý Triệt làm cho cái tâm an ổn của Liền Tịch Tịch lần nữa treo lên, cách nào tưởng tượng được, nếu như Trương Tuấn làm nhiều chuyện xấu như vậy mà pháp luật có cách nào chế ngự ta, như vậy nhân sinh sau này của còn bảo đảm được sao? Trương tuấn bỏ qua sao? Trốn, lại có thể thoát được sao?



      “Nghỉ ngơi tốt.” nhìn sợ hãi cũng hề giật mình, chỉ là nhàn nhạt phân phó câu, sau đó xoay người chuẩn bị rời .



      “Đợi. . . . . . Chờ chút. . . . . .” Liền Tịch Tịch suy yếu mở miệng hô câu, miễn cưỡng dựng cả người ngồi dậy, mặt tái nhợt, môi khô nứt cả ra.



      Lý Triệt dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn về phía giường bệnh của Liền Tịch Tịch, coi như là chờ ra lí do kêu mình lại.



      “Cám. . . . . . Cám ơn . . . . . . Lần này nếu phải nhờ có , mạng sống của tôi và cha mẹ tôi còn.” nhìn mặt của , nhịp tim của bỗng đập mạnh lên, phảng phất hết thảy những chuyện xảy ra đều giống như nằm mơ.



      Người đàn ông xa lạ này , mấy tháng trước đột nhiên xuất ở trước mặt , từ trong buổi hôn lễ đầy chật vật của mà đem ra.



      Mà bây giờ, mấy tháng sau, lại giống như thiên thần mà xuất , cứu ra từ trong hang sói đầy khủng bố. Nếu như , là sứ giả mà ông trời phái tới giúp , nhưng thế giới này vẫn có rất nhiều người đau khổ, vì sao mà ông trời lại muốn giúp ?



      Nếu như ông trời cao có lòng thương hại , có cần làm cho đau khổ như bây giờ ?



      nghĩ mãi mà , là nghĩ mãi mà .



      “Nghỉ ngơi tốt.” Vẫn là bốn chữ, đầu cũng lại rồi ra khỏi phòng bệnh.



      Nhìn bóng lưng rời , đôi mắt xinh đẹp của Liền Tịch Tịch ảm đạm xuống, tuy rằng cứu mạng của , chính là, thái độ của đối với , lại làm cho cảm thấy rất lạnh. Chẳng lẽ trời sinh là người lãm đạm như vậy sao?



      Nằm giường bệnh trằn trọ hồi, lại chìm vào giấc ngủ sâu. . . . . .



      Tại bệnh viện ở gần nửa tháng, thân thể Liền Tịch Tịch khôi phục gần như trước, những vết thương người , giờ đây kết vảy lên da non, lưu lại những vết sẹo màu hồng nhạt.



      Ở bệnh viện nửa tháng, tổng cộng lại chỉ thấy qua Lý Triệt ba lần, giống như bề bộn nhiều việc, mỗi lần tới cũng chỉ là đơn giản với chút về chuyện của Trương Tuấn. Vài lần về sau, đều là cảnh sát cho người tới hỏi chuyện của .



      Kỳ , từ ngày đó Lý Triệt cho biết, đại diện luật sư của Trương Tuấn rằng Trương Tuấn có dấu hiệu phát bệnh, trong lòng của có dự cảm rằng, Trương Tuấn đơn giản như vậy khi đưa vào nhà tù.



      Quả nhiên, cha mẹ của Trương Tuấn ngay sau khi nghe tin Trương Tuấn có chuyện xảy ra liền về nước, bọn họ lợi dụng quan hệ rộng rãi của mình cùng với tiền tài của họ, tận lực vì Trương Tuấn mà chuẩn bị hết thảy. tại, theo thời gian trôi qua, các chứng cớ cho thấy Trương Tuấn giết hại Nhược Vân và vị bác sĩ tâm lý được thu thập đầy đủ, cùng với tội danh mưu sát Lâm Kiều Nga và ngược đãi vợ mình là Liền Tịch Tịch. Đáng tiếc, những tội danh cùng các chứng cớ đều bị Trương gia bác bỏ bảo rằng Trương Tuấn khi đó phát bệnh tầm thần, cách khác, phán quyết cuối cùng của tòa án dành cho Trương Tuấn, chính là bệnh viện tâm thần an dưỡng.



      Kỳ , khi Lý Triệt chuyện này với lần đầu, trong lòng của liền chậm rãi hiểu kết quả như thế nào, cho nên, khi nghe được phán quyết, cũng có kích động mà mất lý trí.



      ngồi hàng ghế người bị hại tòa án, nghe quan toà tuyên án, mặt chỉ có thể lộ ra nụ cười sầu thảm.



      Trương Tuấn đứng chỗ bị cáo, khoảng cách giữa bọn họ cũng quá xa, có thể cảm giác Trương Tuấn muốn nhìn thấy nét mặt của giờ. Có khắc, có vẻ như Trương Tuấn đột nhiên bình thường trở lại.



      xác thực là có bệnh tâm thần, cho nên, mặc dù là pháp luật chế ngự được, như vậy nội tâm của có thể sống tốt sao? Vĩnh viễn bị vây ở quan niệm trong bệnh của , thế giới của so với ngục giam còn đáng sợ hơn.



      Lúc này đến dần dần tiến vào cuối mùa thu, Liền Tịch Tịch ngồi trong tiểu hoa viên ở bệnh viện, nhìn những chiếc lá rụng, trong nội tâm biết là tư vị gì.



      Ở đằng sau xa, Lý Triệt chẳng biết lúc nào tới, lẳng lặng dừng lại sau lưng của , mặt nhìn ra bất luận biểu lộ gì.



      “Lee, còn nửa giờ nữa là máy bay cất cánh đấy.” Chương Hiển đứng ở bên người Lý Triệt, thần sắc có vẻ rất vội vàng.



      Máy bay đợi người, bọn họ vì thu mua Diện muốn sứt đầu mẻ trán, 3h trước bọn họ nhận được tin tức, con trai Dư Vệ Bình là Dư Trung Lễ ở Macao đánh bạc. Đây là cơ hội tốt nhất để bắt được Dư Trung Lễ, người như Lý Triệt đây, há lại đơn giản buông tha cho cơ hội này.



      thôi.” Ngữ khí có bất kỳ tâm tình, ánh mắt của nhìn Liền Tịch Tịch lâu, sau đó chuẩn bị rời .



      Lúc này Liền Tịch Tịch có vẻ là cảm nhận được có người đứng sau lưng mình, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, trùng hợp chứng kiến Lý Triệt xoay người rời , tranh thủ thời gian mở miệng hô: “Lý Triệt.”



      Nghe được có người hô mình, Lý Triệt thân hình có chút dừng lại, quay đầu nhìn về phía Liền Tịch Tịch.



      bước nhanh chạy tới chổ , khí tức hơi có chút thở gấp: “. . . . . . Là tới thăm tôi sao?”



      “Thân thể thế nào?” Ánh mắt của dừng lại tại mặt của , nhìn ra được, khí sắc khá lên nhiều, giống như vẻ mặt tái nhợt lúc ban đầu.



      “Ừ, bác sĩ tôi tùy thời có thể xuất viện. Bất quá. . . . . . Tiền thuốc men trong thời gian ngắn tôi thể trả cho được, còn có cha mẹ tôi bên kia .” Thanh của lúc này đặc biệt , hai con mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất, giống như đứa trẻ làm sai chờ ha mẹ trách phạt.



      thay quần áo.” cúi đầu trầm ngâm lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :