1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nuôi nhốt kiều thê, phúc hắc lão công thật đáng sợ - Thiến Hề(Cuốn 2 -Chương 95/200c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Đệ 2 cuốn Chương 63:

      Ở lại bệnh viện hai tiếng, Trương Tuấn nhận được điện thoại rồi muốn , Liền Tịch Tịch muốn ở lại xuống chiếu cố cha mẹ, nhưng từ ánh mắt Trương Tuấn lại cho phép điều đó. Sau khi cùng cha lời từ biệt, lại nhìn mẹ mình chút, lúc này Lâm Kiều Nga ngủ trưa nên có tỉnh, dám đánh thức mẹ, chỉ dám đứng từ sau tấm kính mà nhìn vào, liền rời .

      Trở về xe, tâm Liền Tịch Tịch giống như máy trộn bê-tông ngừng hoạt động, thống khổ cách nào .

      cảm giác tuyệt vọng thấu trời sinh ra trong lòng .

      "Em có thể thường xuyên đến thăm ba mẹ được ?"

      Từ lúc từ bệnh viện ra, đây là câu đầu tiên mà với .

      cố gắng tranh thủ hết sức để có thể tới bệnh viện thăm cha mẹ.

      " cần được tấc lại muốn tiến thước. Tôi rồi, có cho phép của tôi, thể rời nhà bước."

      Thanh lạnh lùng mang theo tia tình cảm nào, cảnh tượng Liền Tịch Tịch cùng cha mẹ tương kiến đối với có nửa điểm cảm động.

      Câu trả lời quyết tuyệt làm cho tâm lần nữa rời xuống biển sâu, bị băng sơn chôn vùi.

      Trầm mặc về đến nhà, Trương Tuấn để cho xuống xe, rồi quay đầu xe lại rời khỏi.
      Ở trong căn phòng to, mình ngồi yên ghế sa lon. Trong đầu ngừng lên hình ảnh cha mẹ tại bệnh viện , tự giác được, nước mắt lại rớt xuống.

      Trời tối dần, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của vang lên.

      Nhạc chuông là bài《 nghĩ tới ngươi 0 giờ lẻ phút》.*
      (*thứ lỗi cho bất tài của pạn, pạn biết đây là bài gì nữa >.<)

      Cầm lấy điện thoại nhìn số gọi đến, là dãy số xa lạ.

      Nhấn nút trả lời, nhàng đáp:

      "Xin chào. . . . . ."

      Đầu bên kia điện thoại tiếng trả lời.

      Có chút kỳ quái, lại lần nữa "Uy " tiếng.

      Đáp lại vẫn là im lặng.

      Chẳng lẽ là nhầm số?

      lắc đầu, sau đó tắt điện thoại di động, đặt ở bên người.

      Trong đầu là mảnh trống , lúc này còn chuyện gì xảy ra.

      Có lẽ, nghĩ nhiều hơn nữa cũng có bất cứ ý nghĩa gì, cho nên, suy nghĩ nhiều cũng bằng đừng suy nghĩ nữa.

      gian yên tĩnh, đột nhiên chuông điện thoại di động lại lần nữa vang lên.

      khẽ nhíu mày, cầm lấy điện thoại xem xét, lại là dãy số khi nãy.

      Lần nữa nhấn nút trả lời, nhàng với đầu điện thoại bên kia:

      "Xin chào. . . . . ."


      Đệ 2 cuốn Chương 65:

      Cước bộ có chút nặng nề vào trong phòng, giường mỗ, Nhược Vân toàn thân đầy máu nằm ở chỗ đó, con mắt hơi híp lại, vẻ mặt mệt mỏi nhìn về phía trần nhà.

      "Nhược Vân."

      nhàng gọi tên ta.

      Chậm rãi mở mắt ra, mặt Nhược Vân đầy nước mắt cùng mồ hôi trộn lẫn với nhau, đôi môi tái nhợt trông dọa người.

      "Tịch Tịch, Cám. . . . . . Cám ơn cứu tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi chỉ sợ được. . . . . . Cầu. . . . . . Cầu xin với bác sĩ giữ đứa bé lại. . . . . ."

      Nhược Vân , hô hấp có chút khó khăn .

      " có việc gì đâu, Nhược Vân, tốt thôi, còn phải chăm sóc đứa bé nữa mà."

      Khóe miệng Liền Tịch Tịch có chút run rẩy, bắt lấy hai tay Nhược Vân, mặc kệ trước kia cùng Nhược Vân có bao nhiêu hiềm khích, làm người mẹ, Nhược Vân làm cho cảm động .

      "Nghe. . . . . . Hãy nghe tôi . . . . . . Vạn nhất, vạn nhất tôi ở giường mỗ. . . . . . Vẫn. . . . . . Vẫn chưa tỉnh lại . . . . . . Hi. . . . . . Hi vọng có thể đem. . . . . . Đem đứa bé cho Trương Tuấn. . . . . . Tôi. . . . . . Ta biết rất thiện lương. . . . . . Cho nên. . . . . . Cho nên tôi phó thác đứa bé. . . . . . Phó thác cho . . . . . . Nhưng. . . . . . Chỉ mong đứa bé . . . . . . Có thể. . . . . . Có thể có cơ hội sinh ra thế giới này. . . . . . Gặp. . . . . . Gặp được ba nó. . . . . . Thấy mặt được ba của nó. . . . . . A. . . . . ."

      Thanh Nhược Vân đứt quãng, khi đặc biệt gian nan.

      "Huyết áp người bệnh ngừng giảm xuống. . . . . ."

      Lời của bác sĩ bay vào lỗ tai Liền Tịch Tịch, làm cho trong lòng căng thẳng tột cùng.

      "Bác sĩ, tôi nhờ các người bẳng mọi giá phải cứu ấy."

      Liền Tịch Tịch nhìn Nhược Vân ngất , mặt của ta còn thống khổ, phảng phất ngủ giấc yên bình.

      "Chúng tôi cố gắng hết sức, xin ra ngoài trước."

      Bác sĩ đáp lời Liền Tịch Tịch, sau đó bắt tay vào ca mỗ.

      ra phòng cấp cứu đến phút đồng hồ, y tá lúc nãy đến trước mặt Liền Tịch Tịch:

      " khỏe chứ, tại người bệnh xuất huyết nhiều quá dẫn đến lên cơn sốc, đứa bé và người người chỉ sợ là chỉ có thể cứu người mà thôi, xin ký tên, cứu người mẹ hay là cứu đứa bé."

      "Cứu mẹ. . . . . ."

      Vấn đề này Liền Tịch Tịch trực tiếp phản ứng mà trả lời cứu mẹ, chính là. . . . . . Trong đầu của đột nhiên vang lên lời vừa rồi của Nhược Vân, Nhược Vân muốn cứu đứa bé, làm sao bây giờ? nên làm cái gì bây giờ?

      "Chỉ có thể cứu người thôi sao?"

      Thanh có chút phát run, giọng hỏi.

      "Chỉ có thể cứu người, quyết định nhanh chút."

      gật đầu, y tá thúc giục.

      Môi dưới bị gần như cắn nát, hai hàng lông mày Liền Tịch Tịch chau lại, sau nửa ngày, rốt cục đưa ra quyết định gian nan:

      "Cứu đứa bé."

      có thể tưởng tượng, nếu cứu được đứa bé, chờ khi cứu sống Nhược Vân rồi, chỉ sợ là ta cũng có dũng khí để sống sót.

      Từ khi Nhược Vân đưa ra quyết định đó, có thể thấy rằng ta đứa con bé bỏng chưa ra đời này, tất cả người mẹ khắp thiên hạ này đều nguyện ý trả cái giá cho đứa con của họ, cho nên, chỉ có thể hoàn thành mong ước của Nhược Vân mà thôi.


      Đệ 2 cuốn Chương 63:



      Ở lại bệnh viện hai tiếng, Trương Tuấn nhận được điện thoại rồi muốn , Liền Tịch Tịch muốn ở lại xuống chiếu cố cha mẹ, nhưng từ ánh mắt Trương Tuấn lại cho phép điều đó. Sau khi cùng cha lời từ biệt, lại nhìn mẹ mình chút, lúc này Lâm Kiều Nga ngủ trưa nên có tỉnh, dám đánh thức mẹ, chỉ dám đứng từ sau tấm kính mà nhìn vào, liền rời .



      Trở về xe, tâm Liền Tịch Tịch giống như máy trộn bê-tông ngừng hoạt động, thống khổ cách nào .



      cảm giác tuyệt vọng thấu trời sinh ra trong lòng .



      “Em có thể thường xuyên đến thăm ba mẹ được ?”



      Từ lúc từ bệnh viện ra, đây là câu đầu tiên mà với .



      cố gắng tranh thủ hết sức để có thể tới bệnh viện thăm cha mẹ.



      cần được tấc lại muốn tiến thước. Tôi rồi, có cho phép của tôi, thể rời nhà bước.”



      Thanh lạnh lùng mang theo tia tình cảm nào, cảnh tượng Liền Tịch Tịch cùng cha mẹ tương kiến đối với có nửa điểm cảm động.



      Câu trả lời quyết tuyệt làm cho tâm lần nữa rời xuống biển sâu, bị băng sơn chôn vùi.



      Trầm mặc về đến nhà, Trương Tuấn để cho xuống xe, rồi quay đầu xe lại rời khỏi.

      Ở trong căn phòng to, mình ngồi yên ghế sa lon. Trong đầu ngừng lên hình ảnh cha mẹ tại bệnh viện , tự giác được, nước mắt lại rớt xuống.



      Trời tối dần, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của vang lên.



      Nhạc chuông là bài《 nghĩ tới ngươi 0 giờ lẻ phút》.*

      (*thứ lỗi cho bất tài của pạn, pạn biết đây là bài gì nữa >.<)



      Cầm lấy điện thoại nhìn số gọi đến, là dãy số xa lạ.



      Nhấn nút trả lời, nhàng đáp:



      “Xin chào. . . . . .”



      Đầu bên kia điện thoại tiếng trả lời.



      Có chút kỳ quái, lại lần nữa “Này ” tiếng.



      Đáp lại vẫn là im lặng.



      Chẳng lẽ là nhầm số?



      lắc đầu, sau đó tắt điện thoại di động, đặt ở bên người.



      Trong đầu là mảnh trống , lúc này còn chuyện gì xảy ra.



      Có lẽ, nghĩ nhiều hơn nữa cũng có bất cứ ý nghĩa gì, cho nên, suy nghĩ nhiều cũng bằng đừng suy nghĩ nữa.



      gian yên tĩnh, đột nhiên chuông điện thoại di động lại lần nữa vang lên.



      khẽ nhíu mày, cầm lấy điện thoại xem xét, lại là dãy số khi nãy.



      Lần nữa nhấn nút trả lời, nhàng với đầu điện thoại bên kia:



      “Xin chào. . . . . .”


      Đệ 2 cuốn Chương 64:



      “Liền Tịch Tịch, cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . . Cứu con của tôi với . . . . . .”



      Cuối cùng đầu bên kia điện thoại cũng vang lên tiếng , mà giọng này, là giọng mà Liền Tịch Tịch rất quen thuộc.



      “Nhược Vân, làm sao thế?”



      Thần sắc lập tức khẩn trương vạn phần, cảm nhận được có chuyện gì đó xảy ra bên đầu bên kia điện thoại, vội vàng hỏi.



      “Cứu tôi, cứu con của tôi với. . . . . .”



      Tiếng kêu rên của Nhược Vân từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, có thể tưởng tượng được tình cảnh bây giờ của Nhược Vân.



      ở đâu? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”



      Mặc dù chuyện giữa và Nhược Vân chẳng có gì tốt đẹp cả, nhưng Nhược Vân gọi điện thoại cầu cứu, khẳng định tình rất nghiêm trọng.



      “Dương Châu hoa viên, tòa nhà C số 502. . . . . .”



      Nhược Vân xong, bên kia điện thoại còn thanh nào nữa.



      “Khoan . . . . . . Nè. . . . . . Nhược Vân. . . . . .”



      Liền Tịch Tịch thử gọi vài tiếng, nhưng ai trả lời.



      Cấm lấy túi xách, kịp nghĩ đến cảnh cáo của Trương Tuấn, rồi chạy như điên ra ngoài.



      Tuy cùng Nhược Vân quen biết sâu, nhưng Liền Tịch Tịch có thể hiểu chút cá tính của Nhược Vân.



      người có lòng tự phụ cao như thế, nếu phải gặp khó khăn lớn, chắc chắn hướng cầu cứu.



      Vừa rồi cứu mạng ta, cứu con của ta, chẳng lẽ . . . . . .



      ý nghĩ đáng sợ lên trong đầu , lấy điện thoại di động ra, tranh thủ thời gian gọi cấp cứu 120, báo địa chỉ cho bệnh viện.



      Nếu như giờ phút này Nhược Vân có chuyện gì nguy hiểm đến tánh mạng, như vậy cho dù chạy tới cũng giúp được ta cái gì.



      như vầy, còn bằng trực tiếp gọi điện cho bệnh viện, sau đó tới bệnh viện xem tình hình của Nhược Vân.



      Bởi vì nơi này là khu biệt thự, là chỗ vắng vẻ, thuận tiện để đón xe, đoạn đường dài mới nhìn thấy chiếc tắc xi.



      Đưa tay đón xe, bảo tài xế xe trực tiếp lái đến bệnh viện.



      Đợi cho tới khi tới bệnh viện, Nhược Vân được đẩy vào phòng cấp cứu.



      Lo lắng đợi ở cửa phòng cấp cứu, nữ y tá đến hỏi :



      “Xin hỏi là người nhà của bệnh nhân?”



      “Ách. . . . . . Có chuyện gì ư?”



      Vấn đề này làm cho Liền Tịch Tịch buồn cười, người nhà? vấn đề buồn cười cỡ nào a.



      Bất quá, tại được cười, bởi vì cứu người mới là trọng yếu nhất.



      “Tình trang bệnh nhân bây giờ rất nguy cấp, nhưng bệnh nhân cứ kiên quyết đòi gặp người nhà mới chịu để mổ .”



      “Gặp tôi? Được, tôi vào cùng .”



      Tuy biết tại sao mà Nhược Vân kiên quyết gặp mình, nhưng có cảm giác xấu len lỏi trong lòng .


      Đệ 2 cuốn Chương 65:



      Cước bộ có chút nặng nề vào trong phòng, giường mỗ, Nhược Vân toàn thân đầy máu nằm ở chỗ đó, con mắt hơi híp lại, vẻ mặt mệt mỏi nhìn về phía trần nhà.



      “Nhược Vân.”



      nhàng gọi tên ta.



      Chậm rãi mở mắt ra, mặt Nhược Vân đầy nước mắt cùng mồ hôi trộn lẫn với nhau, đôi môi tái nhợt trông dọa người.



      “Tịch Tịch, Cám. . . . . . Cám ơn cứu tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi chỉ sợ được. . . . . . Cầu. . . . . . Cầu xin với bác sĩ giữ đứa bé lại. . . . . .”



      Nhược Vân , hô hấp có chút khó khăn .



      có việc gì đâu, Nhược Vân, tốt thôi, còn phải chăm sóc đứa bé nữa mà.”



      Khóe miệng Liền Tịch Tịch có chút run rẩy, bắt lấy hai tay Nhược Vân, mặc kệ trước kia cùng Nhược Vân có bao nhiêu hiềm khích, làm người mẹ, Nhược Vân làm cho cảm động .



      “Nghe. . . . . . Hãy nghe tôi . . . . . . Vạn nhất, vạn nhất tôi ở giường mỗ. . . . . . Vẫn. . . . . . Vẫn chưa tỉnh lại . . . . . . Hi. . . . . . Hi vọng có thể đem. . . . . . Đem đứa bé cho Trương Tuấn. . . . . . Tôi. . . . . . Ta biết rất thiện lương. . . . . . Cho nên. . . . . . Cho nên tôi phó thác đứa bé. . . . . . Phó thác cho . . . . . . Nhưng. . . . . . Chỉ mong đứa bé . . . . . . Có thể. . . . . . Có thể có cơ hội sinh ra thế giới này. . . . . . Gặp. . . . . . Gặp được ba nó. . . . . . Thấy mặt được ba của nó. . . . . . A. . . . . .”



      Thanh Nhược Vân đứt quãng, khi đặc biệt gian nan.



      “Huyết áp người bệnh ngừng giảm xuống. . . . . .”



      Lời của bác sĩ bay vào lỗ tai Liền Tịch Tịch, làm cho trong lòng căng thẳng tột cùng.



      “Bác sĩ, tôi nhờ các người bẳng mọi giá phải cứu ấy.”



      Liền Tịch Tịch nhìn Nhược Vân ngất , mặt của ta còn thống khổ, phảng phất ngủ giấc yên bình.



      “Chúng tôi cố gắng hết sức, xin ra ngoài trước.”



      Bác sĩ đáp lời Liền Tịch Tịch, sau đó bắt tay vào ca mỗ.



      ra phòng cấp cứu đến phút đồng hồ, y tá lúc nãy đến trước mặt Liền Tịch Tịch:



      khỏe chứ, tại người bệnh xuất huyết nhiều quá dẫn đến lên cơn sốc, đứa bé và người người chỉ sợ là chỉ có thể cứu người mà thôi, xin ký tên, cứu người mẹ hay là cứu đứa bé.”



      “Cứu mẹ. . . . . .”



      Vấn đề này Liền Tịch Tịch trực tiếp phản ứng mà trả lời cứu mẹ, chính là. . . . . . Trong đầu của đột nhiên vang lên lời vừa rồi của Nhược Vân, Nhược Vân muốn cứu đứa bé, làm sao bây giờ? nên làm cái gì bây giờ?



      “Chỉ có thể cứu người thôi sao?”



      Thanh có chút phát run, giọng hỏi.



      “Chỉ có thể cứu người, quyết định nhanh chút.”



      gật đầu, y tá thúc giục.



      Môi dưới bị gần như cắn nát, hai hàng lông mày Liền Tịch Tịch chau lại, sau nửa ngày, rốt cục đưa ra quyết định gian nan:



      “Cứu đứa bé.”



      có thể tưởng tượng, nếu cứu được đứa bé, chờ khi cứu sống Nhược Vân rồi, chỉ sợ là ta cũng có dũng khí để sống sót.



      Từ khi Nhược Vân đưa ra quyết định đó, có thể thấy rằng ta đứa con bé bỏng chưa ra đời này, tất cả người mẹ khắp thiên hạ này đều nguyện ý trả cái giá cho đứa con của họ, cho nên, chỉ có thể hoàn thành mong ước của Nhược Vân mà thôi.


      Đệ 2 cuốn Chương 66:

      Kí vào phần đồng ý ba chữ Liền Tịch Tịch, nghĩ tới, ngày, tình nguyện kí vào giấy sinh tử cho tình địch của mình.

      Nhược Vân, xem như đây là phần tình cảm cuối cùng giữa tôi với , ở thiên đường, hi vọng có thể vui vẻ, kiếp sau, nên vì người đáng là đàn ông mà trả giá.

      Nửa giờ sau, trong phòng cấp cứu vọng ra tiếng khóc của trẻ con mơi sinh.

      Liền Tịch Tịch trong nội tâm kích động hồi, biết , đây là dùng tánh mạng Nhược Vân, để đổi lấy bình an cho đứa bé.

      20' sau, Nhược Vân được đẩy ra, thân thể của ta phủ mảnh vải màu trắng từ đầu tới chân, vẻ mặt y tá trầm xuống đến trước mặt Liền Tịch Tịch:

      "Thực xin lỗi, chúng tôi tận lực. "

      Thân thể Liền Tịch Tịch lảo đảo, thiếu chút nữa đứng vững, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, mở miệng hỏi:

      "Đứa bé đâu?"

      "Đứa bé vẫn bình an, nhưng là bởi vì là sinh non, chỉ có thể giữ ấm trong lồng kính* thời gian."
      [*lồng kính: khi sinh non, đứa bé được giữ trong cái lồng bằng kính và được chăm sóc riêng đặc biệt, ngăn cách nơi môi trường bên ngoài cho đến khi khỏe mạnh lại]

      Y tá xong, dừng lại chút, lại tiếp tục ra:

      "Khi chúng tôi bắt đầu ca mổ, phát người ta có nhiều chỗ bầm tím, bụng cũng có vài vết thương, chúng tôi nghĩ là do ta bị người đánh trọng thương, chúng tôi khuyên báo cảnh sát, để cho cảnh sát làm sáng tỏ việc này."

      "Cái gì?"

      Lời của y tá lần nữa làm cho Liền Tịch Tịch chấn động.

      "Thỉnh nén bi thương."

      Y tá xong liền rời .

      Liền Tịch Tịch dựa lưng ngồi ghế, trong đầu mảnh hỗn loạn.

      Làm sao có thể? Nhược Vân lại là bị người khác đánh thành như vậy . . .

      Là ai nhẫn tâm như vậy mà ra tay đối với cái phụ nữ có thai?

      Từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, Liền Tịch Tịch lo thủ tục cho đứa bé năm viện, sau đó lại gọi điện thoại cho Trương Tuấn, cảm thấy Trương Tuấn phải có nghĩa vụ xử lý hậu sư cho Nhược Vân. Mặc kệ như thế nào, Nhược Vân cũng cho đứa con.

      Kết nôi điện thoại thông, Liền Tịch Tịch có chút khẩn trương, biết Trương Tuấn phản ứng như thế nào sau khi nghe chuyện này.

      "Chuyện gì?"

      Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh thèm đếm xỉa chuyện gì của Trương Tuấn.

      "Nhược Vân. . . . . . Nhược Vân chết. . . . . ."

      Hai tay nắm lại có chút run run, thanh cũng khỏi tự chủ mà run theo.

      Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi, sau nửa ngày, hình như là Trương Tuấn mới phục hồi tinh thần mà hỏi lại:

      " bây giờ ở đâu?"

      "Bệnh viện mà ba nằm, mau tới đây ."

      "Chờ tôi."

      Hai chữ ngắn gọn, đầu bên kia điện thoại truyền đến hồi chuông dài.

      Liền Tịch Tịch tới đại sảnh bệnh viện đợi Trương Tuấn đến.


      Đệ 2 cuốn Chương 67:

      Nửa giờ sau, Trương Tuấn xuất ở đại sảnh trong bệnh viện.

      liếc mắt liền thấy được Liền Tịch Tịch, đến trước mặt lẳng lặng nhìn hồi, rồi mở miệng hỏi:

      "Chuyện gì xảy ra?"

      "Em. . . . . . Em biết, lúc em ở nhà Nhược Vân đột nhiên gọi điện thoại cho em cứu mạng, sau đó em liền. . . . . ."

      "Tôi hỏi xảy ra Nhược Vân chuyện gì ?"

      Lời của bị Trương Tuấn chút khách khí cắt đứt, vẻ mặt lạnh băng.

      "Xuất huyết nhiều, cấp cứu kịp dẫn tới tử vong. Bất quá. . . . . ."

      ràng nhìn thấy biểu lộ Trương Tuấn tối sầm lại, tranh thủ thời gian lại :

      "Đứa bé có việc gì."

      "Đứa bé?"

      Hiển nhiên, Trương Tuấn ngờ trong bụng Nhược Vân còn có tiểu sinh mệnh, khi nghe được Liền Tịch Tịch đến 2 chữ đứa bé, biểu lộ ràng trì trệ.

      "Ừ, chỉ có điều bởi vì sinh non hai tháng, cho nên bây giờ còn chỉ có thể ở giữ ấm trong lồng kính. . . . . . . Trước tiên xem Nhược Vân hay là trước xem đứa bé ?"

      thử hỏi.

      Kỳ trong nội tâm ý nghĩ xác định ràng, Nhược Vân chết , có thể hay cùng Trương Tuấn có quan hệ.

      Vấn đề này làm chính cũng dám tin, gần đây Trương Tuấn đối với giam cầm biến thái làm cho tinh thần và thể xác mệt mỏi .

      Nhưng là căn cứ những năm này đối Trương Tuấn hiểu , thể hạ độc thủ đối với phụ nữ có thai.

      Huống chi, cái này phụ nữ có thai trong bụng mang đứa bé là con .

      Nếu như là Trương Tuấn trước kia, vì quan tâm cảm thụ của mà bảo Nhược Vân phá thai thi có thể lí giải đươc..., nhưng tại hoàn toàn cần phải làm như vậy a.

      Bất kể có như thế nào, quan hệ bọn họ bây giờ ến mức thể cứu vãn được nữa, tồn tại của Nhược Vân cùng đứa bé này hoàn toàn ảnh hưởng đến áất cư chuyện gì của , có đạo lý muốn đẩy, đưa Nhược Vân vào chỗ chết.

      " xem Nhược Vân."

      Trầm mặc lâu , Trương Tuấn mới chậm rãi nhổ ra mấy chữ này.

      Nghe được đáp án Liền Tịch Tịch lập tức nhàng thở ra, nếu như cái chết của Nhược Vân cùng Trương Tuấn có quan hệ, như vậy căn cứ theo lẽ thường mà suy đoán, Trương Tuấn hẳn là có dũng khí trước tiên gặp thi thể của Nhược Vân.

      Yên lặng gật đầu, Liền Tịch Tịch theo Trương Tuấn đến nhà xác.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [C.68] NUÔI NHỐT KIỀU THÊ – CUỐN 2
      Đệ 2 cuốn Chương 68:



      Cửa thang máy mở, khí lập tức đập vào mặt, Liền Tịch Tịch tự chủ được run rẩy. thích những nơi như vậy, thậm chí có chút ít sợ hãi.

      Tưởng tượng rằng nơi đây là nơi người chết nằm, lòng bàn tay của toát ra mồ hôi lạnh.

      Chưa từng trải qua sanh ly tử biệt nên cách nào tiêu hóa được cái vong khí thấm vào xương tủy kia, sắc mặt Trương Tuấn trọng đến nỗi dám phụ hà (?), cước bộ dần dần thả chậm, dám nhìn loạn bốn phía, chỉ có thể nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân.

      “Vẫn khỏe chứ?”

      Trương Tuấn tựa hồ cảm giác được Liền Tịch Tịch có chút sợ hãi, đưa tay nhàng nắm vai của , bàn tay ấm áp chạm vào đôi vai lạnh của , làm cho lập tức ngây ra lúc, có chút thể tin nhìn Trương Tuấn.

      “Em. . . . . . có việc gì. . . . . .”

      có chút lắp, rất , nhưng ở nơi yên tĩnh như thế này lại nghe đến ràng.

      Bàn tay to từ vai xuống, sau đó lại cầm chặt bàn tay bé của , dắt tiếp tục hướng về phía trước.

      Phía trước, chính là nơi mà thi thể Nhược Vân nằm.

      khí bên trong so với bên ngoài càng thêm thấp vài độ, vừa vào cửa Liền Tịch Tịch cảm giác được toàn bộ da gà đều nổi lên.

      Người phụ trách ở nhà xác dẫn bọn họ đến chổ di thể Nhược Vân, nhàng xốc lên vải trắng mặt Nhược Vân, lộ ra khuôn mặt Nhược Vân tái nhợt mà lại an tường.

      Liền Tịch Tịch vừa nhìn thấy Nhược Vân cũng còn thái dộ tức giần, nhớ tới đứa bé vừa sinh ra mất mẹ, nước mắt tự giác rơi xuống .

      Cho dù Nhược Vân lúc trước có làm những chuyện quá phận đối với , nhưng là tại thời khắc này đều theo ấy qua đời mà tan thành mây khói, cảm xúc còn lại của Liền Tịch Tịch với ấy, chỉ là tiếc hận.

      Trương Tuấn lẳng lặng nhìn Nhược Vân, mặt có quá nhiều biểu lộ, nhưng là khi Liền Tịch Tịch nghiêng đầu, liền nhìn thấy hai mắt Trương Tuấn có chút đỏ lên .

      biết muốn khóc, nhưng bàn tay lại dủng lực nắm chặt khiến tay lại đau.

      “Bác sĩ , cái chết của Nhược Vân có chút khả nghi, như là bị người đánh làm cho xuất huyết nhiều, chúng ta muốn hay báo cảnh sát?”

      Đem lệ mặt lau , Liền Tịch Tịch chậm rãi mở miệng .

      Trả lời hồi trầm mặc.

      Trương Tuấn cũng có cho đáp án, nhìn di thể Nhược Vân hơn mười phút, như là muốn tuổi trẻ đó mất , cuối cùng, nắm Liền Tịch Tịch xoay người rời , từ đầu đến cuối, lời nào đối với cài chết của Nhược Vân.


      [C.69] NUÔI NHỐT KIỀU THÊ – CUỐN 2
      Đệ 2 cuốn Chương 69:



      Từ nhà xác ra, Trương Tuấn cho Liền Tịch Tịch về trước, xem đứa bé như thế nào, cũng cho Tịch Tịch biết hậu Nhược Vân ra sao, có lẽ, cho rằng những chuyện này chưa cần thiết phải biết. Về đến nhà, trong đầu Liền Tịch Tịch ngừng thoáng khuôn mặt tái nhợt của Nhược Vân, cố gắng hồi tưởng khi Nhược Vân gọi điện thoại cho , trong điện thoại Nhược Vân cũng đến ai thương tổn ta, chỉ với cứu mạng, theo lý Nhược Vân có thể điện thoại cho , như vậy khẳng định bên người ta có ai.

      cách khác, người hành hạ Nhược Vân lúc đó ly khai.

      Đột nhập vào nhà cướp bóc ư?

      Nếu như là vào nhà cướp bóc, Nhược Vân hẳn là cho biết, bị người đánh cướp, sau đó cầu cứu, vì cái gì mà ta chỉ cầu cứu, nhưng lại che dấu người đánh ta?

      Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, đột nhiên cảm thấy có chuyện gì đó bất an xảy ra.

      Lấy điện thoại di động ra bấm số của Trương Tuấn, muốn làm cho Nhược Vân cứ như vậy mà chết oan, sau khi môi chuyện xảy ra Nhược Vân hề gọi điện cho người khác, mà là gọi cho , điều này cái gì?

      Điện thoại Trương Tuấn đổ hai hồi chuông mới được bắt máy .

      “Chuyện gì?” Thanh của theo trong điện thoại di động truyền đến có vẻ có chút nặng nề.

      “Cái chểt của Nhược Vân, hay là chúng ta giao cho cảnh sát điều tra .” Đây là đề nghị của cho , thực tế là Trương Tuấn có tư cách quyết định chuyện của Nhược Vân nên xử lý như thế nào, dù sao còn có pháp luật, bất kể là Liền Tịch Tịch hay là Trương Tuấn, bọn họ đều là người có nửa điểm quan hệ gì với Nhược Vân.

      “Cha mẹ Nhược Vân thành phố Y chạy tới xử lý, cần chúng ta quan tâm.” Đây là câu trả lời của Trương Tuấn cho , mang theo bất cứ sắc tháicảm tình nào, giống như giờ khắc này, người vừa chết kia giống như là người qua đường xa lạ.

      Cúp điện thoại, Liền Tịch Tịch thở dài hơi.

      Đúng vậy a, Nhược Vân cùng nguyên bản có quan hệ quan hệ gì, nếu phải ta trước khi chết gọi cú điện thoại kia, có lẽ cả cuộc đời này ta có bất kì dính líu gì.

      vào phòng tắm, đổ nước nóng đầy bồn tắm rồi tắm, đem thần kinh căng thẳng của ngày hôm nay bỏ sang bên, sau đó nằm xuống giường bao lâu ngủ say.


      [C.70] NUÔI NHỐT KIỀU THÊ – CUỐN hai


      Đệ 2 cuốn Chương 70:

      Màn đêm buông xuống lúc, cả phòng bởi vì yên tĩnh mà có vẻ có chút tiêu điều.

      Liền Tịch Tịch chậm rãi vào giấc mộng, nhìn thấy Nhược Vân khoác áo choàng màu đen đưa lưng về phía đứng ở bên vách núi.

      xem mặt của ta, nhưng lạnh lẽo bốc lên từ đáy lòng của mình cho biết, trước mắt này, chính là Nhược Vân.

      ở đây làm gì vậy?” có chút tò mò hỏi.

      Vách núi kia, ở trong mộng, coi như cũng có gì nguy hiểm cho lắm.

      chỉ là kỳ quái, vì cái gì ta muốn đứng ở bên cạnh bờ vách núi.

      Chậm rãi quay đầu, mặt Nhược Vân trầm mảnh, môi của ta đen nhánh, mà màu đen đó vô hình là cho con người ta có cảm giác bị đè nén.

      Hai mắt trống rỗng có bất kỳ ánh sáng nài, ta cứ như vậy mà lẳng lặng đứng ở trước mặt Liền Tịch Tịch, sau nửa ngày, đột nhiên lộ ra cái nụ cười quỷ dị.

      ta chậm rãi hướng Tịch Tịch tới, nụ cười mặt ngừng nở rộ, tản ra khí lạnh đen tối mà quái dị, lộ ra trong miệng là hàm răng cũng đen nhánh, như là vừa mới nếm qua rất nhiều chocolate, bất quá, màu đen đó nhưng có hương vị ngọt ngào cùng sáng bóng của chocolate, ở đó, chỉ là mùi hư thối tanh tưởi.

      đói bụng ?” Thanh của ta khàn khàn, phảng phất như từ Địa Ngục truyền đến.

      Liền Tịch Tịch gặp ta chuyện thấy đầu lưỡi đỏ như máu, chỉ cảm thấy hồi chán ghét.

      Lắc đầu, tự giác lui về phía sau hai bước.

      đói bụng ? Tôi cho ăn.” Nhược Vân cũng để ý tới Liền Tịch Tịch lắc đầu, ta đột nhiên đưa tay tiến vào trong bụng của mình.

      thanh làm cho người ta phải kinh sợ truyền đến, Liền Tịch Tịch trừng to mắt chứng kiến Nhược Vân đưa tay vạch áo lên, móng tay xé bụng mình ra tìm tòi làm cho máu đen chảy ra, trong thoáng chốc, lại từ trong bụng móc ra đứa bé máu còn chảy đầm đìa.

      ăn ?” ta hai tay bưng lấy búp bê đưa tới trước mặt Liền Tịch Tịch, hoàn toàn để ý đến vết thương bụng còn chảy máu hay đau đớn.

      Rốt cục nhịn được, Liền Tịch Tịch điên cuồng nôn, sợ hãi từng chút lui về phía sau, cẩn thận vấp phải tảng đá té lăn đất.


      [C.71] Nuôi nhốt kiều thê - cuốn 2



      Đệ 2 cuốn Chương 71:

      " vui sao?"

      Nhược Vân nhìn Liền Tịch Tịch té ngã đất, ta đột nhiên cúi người, đem mặt tiến gần đến trước mặt Liền Tịch Tịch, khoảng cách giữa hai người đến 5 centimet.

      cảm giác được hơi thở của Nhược Vân, lại chỉ có thể cảm nhận được độ ấm hơi thở của bản thân từ mặt Nhược Vân truyền lại.

      ". . . . . . cần phải tới. . . . . ."

      Nỗi sợ hãi điên cuồng tràn dâng trong lòng Liền Tịch Tịch, thân thể run rẩy làm cho thanh của cũng trở nên đứt quãng.

      "Vì cái gì thích? Vì cái gì thích? Ta vất vả nhịn đau đem những thứ ta thích tặng cho đấy. . . . . ."

      Bỗng, hai mắt Nhược Vân đột nhiên sáng lên, dùng sức đem đứa bé trong tay ném lên mặt đất, sau đó hai cánh tay tùy tịu bóp lấy cổ Liền Tịch Tịch.

      "Cứu mạng a. . . . . ."

      Liền Tịch Tịch lập tức sợ tới mức kêu to, chuẩn bị giơ chân lên, muốn đá văng Nhược Vân trước mặt, nhưng ngờ cả cơ thể mình lại thể nhúc nhích được.

      Tay của Nhược Vân lạnh như băng, móng tay sắc bén trong nháy mắt đâm vào da của , ngón tay hung hăng xiết chặt cổ của , phảng phất đều có thể nghe được tiếng máu chảy ra, cảm giác ớn lạnh và đau đớn tràn ngập cả cơ thể .

      Hô hấp chậm rãi dồn dập lên, cảm giác mình dần thể thở được mà chết, hai mắt chăm chú nhắm lại, giây phút này trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

      Ngay khi muốn từ bỏ giãy dụa, đột nhiên, cảm giác yết hầu mình được buông lỏng, làn khí tươi mát lập tức dũng mãnh tràn vào, làm cho hô hấp của lập tức thông thuận .

      Lại giương mắt nhìn Nhược Vân trước mắt, chẳng biết từ lúc nào mà ta mặt đất, mà đứng tại trước mặt lúc này , đúng là Trương Tuấn.

      "Đói bụng rồi à?"

      mặt của Trương Tuấn cũng là mảnh trầm, nguyên bản là màu da trắng bị thay thế bằng màu xám trắng.

      "Trương Tuấn."

      nhàng gọi tên của , muốn xác định điều, rằng người đàn ông trước mắt này có phải là Trương Tuấn mà quen biết hay .

      Nghe gọi tên, khéo miệng Trương Tuấn chậm rãi động, lộ ra nụ cười vô cùng tà ác, cùng Nhược Vân giống nhau, hàm răng của cũng là màu đen nhánh.

      Hít hơi khí lạnh, Liền Tịch Tịch theo mặt đất đứng lên, sau đó xoay người liền chuẩn bị chạy.

      Ai ngờ, mới giơ chân lên bước, lại cảm giác được chân của mình bị vật gì đó cuốn lấy.

      Cúi đầu xem xét, ôm lấy chân của phải là thứ gì xa lạ, chính là đứa bé đầy máu mà lúc đầu Nhược Vân ôm lấy kia.


      [C.72] NUÔI NHỐT KIỀU THÊ – CUỐN 2



      Đệ 2 cuốn Chương 72:

      Lúc này nét mặt của đứa bé rất giống Trương Tuấn, khóe miệng cũng nở ra nụ cười, chỉ có điều, trong miệng của nó, lại có bất kì cái răng ghê tởm nào cả.

      “Thả ta ra. . . . . . Thả ta ra. . . . . .”

      dùng sức muốn đem đứa bé dính đầy máu kia kéo ra, nhưng ngay lúc muốn dùng chân đá nó ra nó lại thay đổi thành bộ dạng khác..

      nhàng buông hai tay ôm ra, vết máu người trong nháy mắt biến mất, làn da trở nên phấn nộn phấn nộn , mắt to cao thấp chớp, đôi mắt đen nhánh ngập nước nhìn .

      “Mẹ ôm ôm, mẹ ôm ôm . . . . . .”

      Bàn tay mập mạp bé hướng quơ, thanh non nớt từ trong miệng nhắn có chút nước dãi bật ra, trông rất là đáng .

      Tâm của Liền Tịch Tịch lập tức mềm xuống, do dự chút, sau đó đến tiểu oa nhi trước mặt, hai tay ôm lấy nó, đau lòng mà nhàng vỗ cái mông bé lại béo kia, suy nghĩ dỗ nó ngủ.

      Tiểu oa nhi nằm trong ngực Liền Tịch Tịch rất nhu thuận, nó ỡ trong ngực cọ vài cái, nhưng khi Liền Tịch Tịch cho là nó muốn ngủ, đột nhiên cảm giác được cổ trở nên đau xót, thét lên lên tiếng, Trương Tuấn biết khi nào đến phía sau của , hung hăng căn ngay cổ cái.

      Lại nhìn tiểu oa nhi trong ngực, lúc này lại trở lại thành cả người đầy máu, nằm ở trong ngực nở nụ cươi đầy quỷ dị.

      “A. . . . . .”

      tiếng hét thê lương đầy thảm thiết, từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh.

      Mở mắt ra, khuôn mặt phóng đại của Trương Tuấn đập vào mắt .

      Ngọn đèn màu cam ánh lên khiến cho khuôn mặt của có chút mờ ảo. lúc này nằm nghiêng tại bên người , mặt của cơ hồ muốn dán lên mặt của .

      Phản xạ có điều kiện đưa tay sờ sờ cổ của mình, rất đau, chẳng lẽ, vừa rồi khi bị cắn phải là mơ, mà là chăng?

      Cái ý nghĩ này làm cho trong rùng mình, con mắt ngừng mở to.

      “Đau ?”

      Thanh của Trương Tuấn rất trầm thấp, mang theo vẻ uể oải lười biếng, có giải đáp nghi hoặc của Liền Tịch Tịch, ngờ lại đem miệng chậm rãi tiến đến vết cắn cổ , lúc này đây, có dùng sức cắn, mà là nhàng liếm láp .

      Mùi máu tươi mang theo vị hơi mặn tiến vào miệng của , làm cho đầu óc của đột nhiên dâng lên hưng phấn khó hiểu. . . . . .


      [C.73] Nuôi nhốt kiều thê – cuốn 2

      Đệ 2 cuốn Chương 73:

      Liền Tịch Tịch bị dọa đến nỗi dám nhúc nhích.



      Trong nội tâm bị dày vò vạn phần, biết kế tiếp Trương Tuấn muốn làm gì.



      Thân thể căng cứng, ngay cả hít thở cũng dám hít mạnh.



      Đầu lưỡi Trương Tuấn nhàng liếm qua dấu răng đỏ tươi, sau đó chậm rãi di chuyển, cảm giác ổn lạnh làm cho Liền Tịch Tịch hồi kinh hãi.



      “Tôi lại biết, hương vị của lại ngọt như vậy. . . . . .”



      Đầu lưỡi dời đến trước ngực , khẽ ngẩng đầu, bối rối cười (0_0!). Thanh trầm thấp còn mang theo chút khàn khàn.



      đây là ý gì?



      Liền Tịch Tịch nhìn xem biểu cảm của Trương Tuấn, trong đầu nhanh chóng tự hỏi hành đông kế tiếp của là gì.



      Khi ý thức được có khả năng muốn vi phạm lời hứa lúc trước là “Vĩnh viễn đụng vào ”, đột nhiên rùng mình, bàn tay phản xạ có điều kiện hướng lên đẩy người ra, đem vội vàng mà chuẩn bị kịp đẩy ra.



      làm gì?”



      Đột nhiên bị đẩy ra làm cho khuôn mặt tuấn tú kia trở nên tức giận, hàng lông mày nhíu lại, hai mắt gắt gao chằm chằm vào Liền Tịch Tịch câm như hến trước mắt.



      . . . . . . phải . . . . . . . . . . . . đụng vào em mà?”



      Thanh của rất , mang theo chút khiếp nhược cùng sợ hãi, con mắt buông xuống nhìn chằm chằm vào cái chăn màu trắng.



      “Ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Tôi lại quên. . . . . . nhắc nhở tôi mới nhớ, tốt lắm.”



      Trương Tuấn nghe vậy, lớn tiếng cười lạnh, hai mắt dâng lên tầng tức giận nồng đậm, hai tay nắm chặt thành quyền .



      Liền Tịch Tịch thấy tình cảnh này, hề dám lên tiếng, ràng cảm nhận được Trương Tuấn nổi giận.



      Xoay người, Trương Tuấn đem điện thoại đặt ở tủ đầu giường cầm lấy bấm số điện thoại:



      “Anna, tại đến nhà của , ngay bây giờ, lập tức.”



      Cúp điện thoại, mặt biểu tình nhìn Liền Tịch Tịch ra:



      “Như mong muốn, tôi đụng vào .”



      Trong nội tâm Liền Tịch Tịch thầm nhàng thở ra hơi, đem áo ngủ thoáng sửa sang lại chút, sau đó đứng lên :



      “Em phòng dành cho khách ngủ đây.”



      “Tôi cho phép chưa?”



      Vốn cho là Trương Tuấn đồng ý, nhưng là nghĩ tới mới vừa đứng dậy, bị bàn tay to của lôi kéo, hung hăng ngã giường.


      [C.74] Nuôi nhốt kiều thê -cuốn 2



      Đệ 2 cuốn Chương 74:



      Liền Tịch Tịch chỉ cảm thấy cả người run lên trận, khởi động thân thể muốn ngồi xuống, lại bị Trương Tuấn hung hăng ấn chặt.



      " muốn làm gì?"



      Trong nội tâm khủng hoảng ngừng lan tràn, Trương Tuấn hỉ nộ vô thường làm cho thần kinh của trở nên cực kỳ yếu ớt, hoàn toàn cách nào phỏng đoán được hành động kế tiếp của là gì.



      "Rất nhanh biết."



      Trương Tuấn bĩu môi tà ác cười tiếng, sau đó buông tay xuống giường, ra cửa phòng.



      Liền Tịch Tịch chậm rãi đứng lên rời khỏi ghế rồi ngồi ở giường, hai tay ôm chặc lấy đầu gối của chính mình, mặt úp vào đầu gối, khóc ra nước mắt.



      Cảm giác bất lực này làm cho nội tâm của đau đến vô cùng.



      mơ hồ cảm giác được, những biểu bây giờ của Trương Tuấn trong mấy ngày gần đây là dấu hiệu của bệnh tâm thần.



      Hoàn toàn giống với người bình thường, thậm chí, so với trước kia bây giờ có hai con người hoàn toàn khác nhau.



      Xế chiều hôm nay tại nhà xác đột nhiên ôn nhu làm cho mê hoặc hồi, nhưng chuyện mới xảy ra vừa rồi làm cho hiểu ràng thứ. [Người ta gọi là tâm thần phân liệt hay đa nhân cách]



      Có lẽ, chính xác Trương Tuấn bị bệnh tâm thần.



      Nghĩ tới đây, lưng của tự giác được chảy mồ hôi lạnh.



      Trương Tuấn xuống lầu đại khái khoảng 20 phút mới lên, trong khi đó, Liền Tịch Tịch vẫn ngồi ở giường miên man suy nghĩ.



      Ngay khi cửa phòng được mở ra, Liền Tịch Tịch nhìn về phía cửa nhìn lại, lập tức, ngây dại.



      yheo phía sau Trương Tuấn là nữ nhân trang điểm nhàng, mái tóc dài rủ xuống ở trước ngực, phần tóc trước trán đem khuôn mặt che nửa, mắt to nhìn như vô tội nháy vái cái. Bộ váy hở vai bao bọc lấy dáng người thanh mảnh, chút thanh thuần nhưng cũng có chút gợi cảm, khi nàng nhìn thấy Liền Tịch Tịch trong phòng ngẩn người cả ra, cước bộ lập tức dừng lại.



      "Làm sao vậy? Em phải thường xuyên muốn nhìn xem vợ của là cái dạng gì đấy sao? Bây giờ nhìn thấy rồi, tại sao lại lời nào?"



      Đối với biểu của Anna, lông mày của Trương Tuấn nhíu lại, hỏi.



      "Tuấn Thiếu . . . . . Như vậy. . . . . . tốt lắm đâu?"



      Anna có chút khiếp đảm nhìn Liền Tịch Tịch chút, lại tiếp:



      "Lần sau em đến, quấy rầy hai người."



      nàng xoay người muốn gấp, lại bị Trương Tuấn bắt lấy tay mình:



      " đến đây, cũng đừng có ."


      [C.75] Nuôi nhốt kiều thê - cuốn 2



      Đệ 2 cuốn Chương 75:



      "Chính là. . . . . . Cái này. . . . . ."



      Anna đối với phản ứng Trương Tuấn bất ngờ, có chút ngạc nhiên nhìn .



      " sợ cổ?"



      Có chút buồn cười nhìn Liền Tịch Tịch núp giường như con thỏ trắng điềm đạm mà đáng , lông mày Trương Tuấn nhàng nhăn, .



      Hít sâu hơi, Anna nhấc chân vào trong phòng.



      Nếu là bình thường, tất nhiên lựa chọn ý nghĩ rời . Hay cách khác, khi đối mặt với người phụ nữ có cường thế, bỏ cuộc giữa chừng.



      Nhưng là, người phụ nữ trước mắt này giống như là trời sinh có thể làm cho người khác thương tiếc.



      bắt đầu hiểu nổi vì cái gì Trương Tuấn lại đối xử như thế với vợ của mình.



      ràng có thể cảm nhận được, chính là cố ý .



      Bất quá, những điều này liên quan gì đến , bởi vì, Trương Tuấn có thể cho tiền, cho nên, người phụ nữ kia đáng thương hay , làm như thấy.



      Anna phối hợp làm cho Trương Tuấn rất hài lòng, lôi kéo quăng lên giường, Liền Tịch Tịch sợ tới mức lập tức từ giường đứng lên, đứng ở bên, đem giường tặng cho hai người.



      Tình huống như vậy phải là lần đầu tiên, và là người chứng kiến việc này, làm cho tâm Liền Tịch Tịch giống như bị vật gì đó đè lên khiển cho cực kỳ khó chịu, thậm chí là chán ghét.



      Trương Tuấn thuần thục đem váy người Anna rút , kỹ xảo thuần thục nhắm vào khiến Anna hờn dỗi liên tục.



      "Tuấn thiếu, cần phải như vậy nha, người ta thích bị người khác chằm chằm vào. . . . . ."



      Đối với tình huống có bên thứ ba xem cuộc chiến như thế, Anna kín đáo phê bình.



      " thích là được."



      Trương Tuấn , hung hăng cắn môi của , đem lời còn muốn ngăn lại ở trong miệng, khẽ khom người, Liền Tịch Tịch ràng nghe được thanh Anna duyên dáng kêu ăn sâu vào xương cốt.



      Kế tiếp trận trận rên rỉ tựa như ma chú ở trong lỗ tai Liền Tịch Tịch ngừng vờn quanh, làm cho đỏ mặt lan đến cổ, cảm giác nhục nhã chưa từng có trong cuộc đời đem lòng tự tôn chà đạp đến tan nát.



      mực nhắm mắt lại lẳng lặng đứng ở bên, biết trong đầu mình nghĩ những thứ gì, có lẽ, cái gì cũng có nghĩ .



      nhàng tự với mình, rời , nhất định có cơ hội rời ma quỷ.



      Chính là, như thế nào mới có thể thoát ly khỏi ma chưởng của ?


      [C.76] Nuôi nhốt kiều thê - cuốn 2




      Đệ 2 cuốn Chương 76:



      biết khi nào mà ngoài trời lại đổ mưa, tiếng mưa rơi hỗn hòa cùng với từng tiếng rên rỉ, làm cho trái tim Liền Tịch Tịch lần lại lần căng lên từng hồi.



      biết qua bao lâu, hai người giường rốt cục đình chỉ động tác.



      Anna biểu lộ vẻ mặt thỏa mãn, có lẽ tồn tại của Liền Tịch Tịch làm cho có cảm giác kích thích giống như trước kia.



      Mà Trương Tuấn như cũ là mặt biểu tình, hoàn toàn là bộ mặt lạnh giống như vừa rồi có chuyện gì xảy ra.



      "Bây giờ tôi có thể rời khỏi sao?"



      Nhìn màn biểu diễn kia cuối cùng cũng kết thúc, Liền Tịch Tịch rốt cục mở miệng, thanh của rất , mang theo chút run rẩy.



      "Cút ."



      Rất hiển nhiên, lời của Liền Tịch Tịch lại lần nữa chọc giận tới thần kinh Trương Tuấn, quát lên tiếng lớn, sau đó tiện tay đem cái gạt tàn thuốc thủy tinh tủ đầu giường ném tới dưới chân Liền Tịch Tịch.



      Hoảng sợ lui về phía sau hai bước, tránh thoát tập kích bằng cái gạt tàn thuốc, yên lặng mở cửa phòng, nhàng lui ra ngoài, sau đó lại đem cửa phòng đóng lại.



      Giống như chân bị cùm bằng khối chì nặng, chậm rãi xuống cầu thang, vào ghế sa lon trong phòng khách ngồi xuống, hai mắt lẳng lặng ngóng nhìn những giọt mưa rơi vào cửa sổ.



      Trước kia, có lẽ thích trời mưa, nhưng cũng ghét.



      Mà hôm nay, lại cảm giác trời mưa, ít nhất tại nghĩ, tiếng mưa rơi nhiều ít có thể che dấu những tiếng rên rỉ làm cho người chán ghét kia.



      bây giờ, hình như là rơi lệ.



      Chính là, yết hầu cùng tâm tại sao lại rất đau?



      Là vì lệ biết thể tuôn ra bên ngoài, chỉ có thể tuôn ở trong lòng thôi sao?



      Thở dài tiếng, đứng dậy mở cửa phòng khách, sau đó vào trong mưa.



      Có lẽ, lúc này, cũng chỉ có những giọt nước đến từ bầu trời, mới có thể đem phần tân hồn đầy dơ bẩn của rửa sạch . . . . . .



      Những giọt mưa lạnh như băng đánh vào người của .



      đau, nhưng lại lạnh, giống như ánh mắt Trương Tuấn khi liếc nhìn .



      Nhân sinh chỉ như lúc mới gặp.



      cùng Trương Tuấn lúc mới gặp gỡ tốt đẹp như vậy, mà bây giờ lại. . . . . .



      Nước mắt rốt cục chống cự nổi tuyệt vọng trong lòng mà tuôn ra ngoài.



      Cùng với mưa, cảm thấy, như vậy, có lẽ ai biết khóc .



      Sau lưng , ánh mắt sắc bén từ cửa sổ lầu hai phóng tới.



      Mang theo nỗi lòng phức tạp , làm cho người nào có thể đoán được.


      [C.77] Nuôi nhốt kiều thê – cuốn 2



      Đệ 2 cuốn Chương 77:



      Vài ngày sau đó, Trương Tuấn hề xuất trong tấm mắt của .



      biết làm gì, cũng muốn biết. Chỉ có điều, Trương Tuấn biến mất cũng có làm cho thoải mái thêm chút nào.



      Bởi vì từ sau ngày mưa hôm đó, ngày hôm sau liền sinh bệnh .



      cần đo nhiệt độ cơ thể cũng biết bị sốt cao.



      Toàn thân đau nhứt cùng với hô hấp càng lúc trở nên nặng nề, nằm ở phòng dành cho khách suốt cả ngày.



      Tuy bị bệnh, nhưng là ngủ rất an ổn, bởi vì, cái giường đó, có mùi vị của cha mẹ . Ngày thứ ba, vì được nghỉ ngơi đầy đủ, thể lực của dần dần khôi phục chút, từ từ rời giường, làm cho mình bát cháo, sau đó chuẩn bị tiếp tục ngủ. Nhưng, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.



      “Xin chào.”



      tiếp nhận điện thoại, là số điện thoại xa lạ.



      khỏe chứ, xin hỏi có phải là tiểu thư Liền Tịch Tịch ? Tôi là y tá của bệnh viện.”



      Nguyên lai là bệnh viện gọi tới , trong nội tâm Liền Tịch Tịch đột nhiên run lên, chẳng lẽ là đứa bé xảy ra chuyện gì sao?



      “Xin hỏi có chuyện gì?” hỏi tiếp.



      “Là như vậy, đứa bé bây giờ có thể hô hấp bình thường và tim cũng đập ổn định, dự tính ba ngày sau có thể xuất viện.”



      “Ba ngày sau là được rồi sao? Tốt, tôi biết rồi.”



      Nghe đến đó, tảng đá đè nặng trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng hạ xuống được.



      “Nếu như gia đình có thời gian…, có thể tới bệnh viện thăm đứa bé.”



      “Cám ơn, hôm nay tôi qua thăm.”



      Theo lệ lời cảm ơn, tâm tình Liền Tịch Tịch lập tức tốt hơn rất nhiều.



      hi vọng đứa con của Nhược Vân có thể khỏe mạnh phát triển, để có thể đền bù tiếc nuối trong lòng Nhược Vân.



      cũng hi vọng, có sinh mệnh bé này có thể là cho tính cách Trương Tuấn trở nên ôn hòa ít.



      Đều trẻ em là thiên sứ, hi vọng tiểu thiên sứ này có thể cứu vớt được ác ma Trương Tuấn này.



      Cúp điện thoại, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.



      Hoàn toàn có ý thức được chuyện, rằng chồng của – Trương Tuấn hai ngày có trở về nhà.



      Lúc chiều, sau khi tỉnh lại thử gọi cuộc điện thoại cho Trương Tuấn, nghĩ cho biết, muốn bệnh viện thăm đứa bé, nhưng là điện thoại lại cách nào kết nối được.



      nghĩ, cho dù Trương Tuấn trở về thấy có ở nhà, với bệnh viện thăm đứa bé, hẳn cũng tức giận.



      Nghĩ vậy, thoáng an tâm ít, sau đó thay đổi y phục, cầm theo túi xách rồi ra cửa.

      ---------- BỔ SUNG THÊM ----------

      [C.77] Nuôi nhốt kiều thê – cuốn 2



      Đệ 2 cuốn Chương 77:



      Vài ngày sau đó, Trương Tuấn hề xuất trong tấm mắt của .



      biết làm gì, cũng muốn biết. Chỉ có điều, Trương Tuấn biến mất cũng có làm cho thoải mái thêm chút nào.



      Bởi vì từ sau ngày mưa hôm đó, ngày hôm sau liền sinh bệnh .



      cần đo nhiệt độ cơ thể cũng biết bị sốt cao.



      Toàn thân đau nhứt cùng với hô hấp càng lúc trở nên nặng nề, nằm ở phòng dành cho khách suốt cả ngày.



      Tuy bị bệnh, nhưng là ngủ rất an ổn, bởi vì, cái giường đó, có mùi vị của cha mẹ . Ngày thứ ba, vì được nghỉ ngơi đầy đủ, thể lực của dần dần khôi phục chút, từ từ rời giường, làm cho mình bát cháo, sau đó chuẩn bị tiếp tục ngủ. Nhưng, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.



      “Xin chào.”



      tiếp nhận điện thoại, là số điện thoại xa lạ.



      khỏe chứ, xin hỏi có phải là tiểu thư Liền Tịch Tịch ? Tôi là y tá của bệnh viện.”



      Nguyên lai là bệnh viện gọi tới , trong nội tâm Liền Tịch Tịch đột nhiên run lên, chẳng lẽ là đứa bé xảy ra chuyện gì sao?



      “Xin hỏi có chuyện gì?” hỏi tiếp.



      “Là như vậy, đứa bé bây giờ có thể hô hấp bình thường và tim cũng đập ổn định, dự tính ba ngày sau có thể xuất viện.”



      “Ba ngày sau là được rồi sao? Tốt, tôi biết rồi.”



      Nghe đến đó, tảng đá đè nặng trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng hạ xuống được.



      “Nếu như gia đình có thời gian…, có thể tới bệnh viện thăm đứa bé.”



      “Cám ơn, hôm nay tôi qua thăm.”



      Theo lệ lời cảm ơn, tâm tình Liền Tịch Tịch lập tức tốt hơn rất nhiều.



      hi vọng đứa con của Nhược Vân có thể khỏe mạnh phát triển, để có thể đền bù tiếc nuối trong lòng Nhược Vân.



      cũng hi vọng, có sinh mệnh bé này có thể là cho tính cách Trương Tuấn trở nên ôn hòa ít.



      Đều trẻ em là thiên sứ, hi vọng tiểu thiên sứ này có thể cứu vớt được ác ma Trương Tuấn này.



      Cúp điện thoại, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.



      Hoàn toàn có ý thức được chuyện, rằng chồng của – Trương Tuấn hai ngày có trở về nhà.



      Lúc chiều, sau khi tỉnh lại thử gọi cuộc điện thoại cho Trương Tuấn, nghĩ cho biết, muốn bệnh viện thăm đứa bé, nhưng là điện thoại lại cách nào kết nối được.



      nghĩ, cho dù Trương Tuấn trở về thấy có ở nhà, với bệnh viện thăm đứa bé, hẳn cũng tức giận.



      Nghĩ vậy, thoáng an tâm ít, sau đó thay đổi y phục, cầm theo túi xách rồi ra cửa.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      --------- BỔ SUNG THÊM ----------



      [C.77] Nuôi nhốt kiều thê – cuốn 2


      Đệ 2 cuốn Chương 77:



      Vài ngày sau đó, Trương Tuấn hề xuất trong tấm mắt của .



      biết làm gì, cũng muốn biết. Chỉ có điều, Trương Tuấn biến mất cũng có làm cho thoải mái thêm chút nào.



      Bởi vì từ sau ngày mưa hôm đó, ngày hôm sau liền sinh bệnh .



      cần đo nhiệt độ cơ thể cũng biết bị sốt cao.



      Toàn thân đau nhứt cùng với hô hấp càng lúc trở nên nặng nề, nằm ở phòng dành cho khách suốt cả ngày.



      Tuy bị bệnh, nhưng là ngủ rất an ổn, bởi vì, cái giường đó, có mùi vị của cha mẹ . Ngày thứ ba, vì được nghỉ ngơi đầy đủ, thể lực của dần dần khôi phục chút, từ từ rời giường, làm cho mình bát cháo, sau đó chuẩn bị tiếp tục ngủ. Nhưng, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.



      “Xin chào.”



      tiếp nhận điện thoại, là số điện thoại xa lạ.



      khỏe chứ, xin hỏi có phải là tiểu thư Liền Tịch Tịch ? Tôi là y tá của bệnh viện.”



      Nguyên lai là bệnh viện gọi tới , trong nội tâm Liền Tịch Tịch đột nhiên run lên, chẳng lẽ là đứa bé xảy ra chuyện gì sao?



      “Xin hỏi có chuyện gì?” hỏi tiếp.



      “Là như vậy, đứa bé bây giờ có thể hô hấp bình thường và tim cũng đập ổn định, dự tính ba ngày sau có thể xuất viện.”



      “Ba ngày sau là được rồi sao? Tốt, tôi biết rồi.”



      Nghe đến đó, tảng đá đè nặng trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng hạ xuống được.



      “Nếu như gia đình có thời gian…, có thể tới bệnh viện thăm đứa bé.”



      “Cám ơn, hôm nay tôi qua thăm.”



      Theo lệ lời cảm ơn, tâm tình Liền Tịch Tịch lập tức tốt hơn rất nhiều.



      hi vọng đứa con của Nhược Vân có thể khỏe mạnh phát triển, để có thể đền bù tiếc nuối trong lòng Nhược Vân.



      cũng hi vọng, có sinh mệnh bé này có thể là cho tính cách Trương Tuấn trở nên ôn hòa ít.



      Đều trẻ em là thiên sứ, hi vọng tiểu thiên sứ này có thể cứu vớt được ác ma Trương Tuấn này.



      Cúp điện thoại, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.



      Hoàn toàn có ý thức được chuyện, rằng chồng của – Trương Tuấn hai ngày có trở về nhà.



      Lúc chiều, sau khi tỉnh lại thử gọi cuộc điện thoại cho Trương Tuấn, nghĩ cho biết, muốn bệnh viện thăm đứa bé, nhưng là điện thoại lại cách nào kết nối được.



      nghĩ, cho dù Trương Tuấn trở về thấy có ở nhà, với bệnh viện thăm đứa bé, hẳn cũng tức giận.



      Nghĩ vậy, thoáng an tâm ít, sau đó thay đổi y phục, cầm theo túi xách rồi ra cửa.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      [C.78] Nuôi nhốt kiều thê - cuốn 2

      Đệ 2 cuốn Chương 78:




      vào bệnh viện, Liền Tịch Tịch trực tiếp chạy về phía tầng 5 của khoa nhi.



      Dưới dẫn dắt của hộ sĩ, lập tức nhìn thấy đứa bé nằm trong lồng kiếng giữ ấm chép chép cái miệng của mình.



      Mặc dù là sinh non, nhưng đứa bé lại phát triển cực kỳ nhanh, hộ sĩ với Liền Tịch Tịch, bình thường những đứa trẻ sinh non đều có đủ loại bệnh và biến chứng, nhưng có điều đứa bé này so với những đứa trẻ bình thường sinh đủ tháng đều muốn khỏe mạnh hơn chúng, thể trọng cũng so với những đứa trẻ sinh non khác muốn nặng chút, cho nên ba ngày sau xuất viện hẳn là có vấn đề gì.



      Cách lớp lồng kiếng dày giữ ấm cho bé, Liền Tịch Tịch nở nụ cười nhàng mà lâu rồi nở nụ cười như thế.



      Dưới đáy lòng yên lặng : Nhược Vân, thấy ? Con của rất khỏe mạnh, cũng rất đáng , có thể yên tâm .



      biết có phải đứa bé cảm giác được có người đến thăm nó hay , đôi mắt khi nãy còn đabg nhắm chặt mở ra.



      Hai màu trắng đen trong đôi mắt đó giương lên, như là nhìn thế giới này.



      " xem, đứa bé lại mở mắt kìa."



      Nhìn thấy đứa bé tỉnh lại, Liền Tịch Tịch kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), có chút kích động cùng với lời của hộ sĩ.



      "Đúng vậy a, đây là lần đầu tiên đứa bé mở to mắt như vậy. Bởi vì là đứa sinh non, cho nên phát dục có phần chậm hơn so với những đứa sinh đủ tháng, nhưng là đứa bé này lại đến ngày thứ ba có thể mở to mắt, là quá thần kỳ."



      Hộ sĩ cũng có chút kích động, đại khái là do lần đầu nhìn thấy đứa bé sinh non mà có thể phát triển mạnh như thế, sức khỏe cũng tốt như thế.



      "Chắc hẳn là do người mẹ ở thiên đường phù hộ cho nó."



      Vẻ mặt bây giờ của Liền Tịch Tịch chẳng khác vẻ mặt của người mẹ là mấy, có lẽ từ khi Nhược Vân đem đứa bé phó thác cho , chuẩn bị để sẳn sàng làm mẹ đứa bé này. . . . . .



      Ở bệng viện chừng hai ba tiếng, hỏi y tá số vấn đề cơ bản chăm sóc trẻ sinh non, để có thể chuẩn bị tốt cho đến khi đứa bé được đưa về nhà.



      Tưởng tượng thấy trong nhà đột nhiên có thêm đứa bé đáng , hẳn là có thêm chút khí vui vẻ.



      Đợi từ bệnh viện ra, là giờ cao điểm của tan tầm.



      Đứng bên đường lâu mà cũng đón được taxi về nhà.



      Bởi vì sợ Trương Tuấn đột nhiên về đến nhà phát có mặt mà tức giận, trong nội tâm hồi lo lắng.



      Ngay khi nghĩ mình phải ngồi xe bus mà về nhà, bóng dáng quen thuộc xuất ở phía sau .



      "Tịch Tịch, lâu gặp, nghĩ tới có ngày gặp lại bạn."



      giọng nam cởi mở truyền vào lỗ tai của , khựng người lại, lập tức khóe miệng chậm rãi giơ lên, lộ ra nụ cười kinh hỉ.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [C.79] Nuôi nhốt kiều thê – cuốn 2

      Đệ 2 cuốn Chương 79:


      “Tiểu Lý, bất ngờ quá, lâu rồi mới gặp được bạn.”



      Quay đầu, Liền Tịch Tịch hướng về phía người đàn ông vừa tới mà cười.



      “Đúng vậy, bao lâu rồi chúng ta gặp nhau nhỉ? Hơn năm a? Haizz, nhớ ngày đó ta rời thành phố cách phóng khoáng tự tại, tại, haizz. . . . . .”



      Tiểu Lý đầu tiên là cười sáng lạn, sau đó lại bắt đầu ra vẻ thâm trầm.



      “Đúng vậy,tớ nghe Tần Thiên là bạn làm kinh doanh, làm được như thế nào? Còn thuận lợi sao?”



      Nhìn thấy Tiểu Lý biểu lộ kỳ quái, sớm thấy nhưng thể trách .



      “Có thể thuận lợi chút, rốt cuộc tớ cũng có thể đem bạn về nhà. Đúng rồi, bạn đây là muốn nơi nào? Muốn tớ đưa bạn ?”



      Ra vẻ tiêu sái lắc đầu, Tiểu Lý cười híp mắt hỏi.



      “Tớ muốn về nhà nhanh, nhưng mà nãy giờ tớ đứng đây đón xe được.”



      Tiểu Lý đem vấn đề tại của do gặp lại bạn cũ mà quên mất kéo lại, lông mày tự giác lại nhíu lại.



      “Tớ đưa bạn trở về , tại là cao điểm của giờ tan tầm, thể gọi xe được. Bạn ở nơi này chút, tớ lái xe tới đây.”



      Tiểu Lý , đợi Liền Tịch Tịch trả lời, liền xoay người hướng bãi đỗ xe ở đối diện đến.



      Liền Tịch Tịch mỉm cười, vừa định là cần làm phiền rồi nhưng là nghĩ tới nghĩ lui, tốt nhất là tranh thủ thời gian về nhà là tốt nhất, vì vậy có cự tuyệt, thực tế, muốn cự tuyệt cũng kịp, bởi vì Tiểu Lý rời .



      Hai phút sau, Tiểu Lý lái chiếc Buick đến trước mặt :



      “Lên xe .”



      Gật gật đầu, lên xe.



      Liền Tịch Tịch có thể nhìn ra được, hơn năm nay Tiểu Lý có biến hóa rất lớn, còn thằng nhóc chuyên đưa vé máy bay cho người ta năm trước kia.



      “Đúng rồi, nhà của ban ở đâu?”



      Tiểu Lý bên đánh tay lái, vừa .



      “Khu biệt thự Dương Sơn .”



      rất tự nhiên thốt ra.



      sai, Tịch Tịch, bạn bây giờ trở thành phu nhân giàu có nha, sau này nhớ chiếu cố nhiêu hơn cho tiểu đệ là tớ nha.”



      Nghe cái tên biệt thự Dương Sơn, Tiểu Lý biểu lộ ràng vui vẻ, năn trước chi biết rằng Liền Tịch Tịch có bạn trai rất giàu có, nhưng là nghĩ tới bọn họ lại tu thành chính quả, tại cũng kết hôn.



      Nghĩ cùng người giàu có liên hệ, sau này chút sinh ý có thể nhờ vào, mắt của Tiểu Lý sáng lên.



      Đối với Tiểu Lý lời mà …, Liền Tịch Tịch chỉ có thể ở trong nội tâm yên lặng thở dài.



      Phu nhân nhà giàu có, cười khổ.



      Có lẽ đời này chỉ có thể là oán phụ thôi.



      **********************

      xe buick

      [​IMG]

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :