1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuôi Heo Trong Hậu Cung - Mộ Thủy Dao (Update C.49)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tan bien thai se tim cach bat ve...Tan bien thai nghi Dao An hong hanh vuot tuong, thanks
      thuytpqthaolyy thích bài này.

    2. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 10: Gặp gỡ cha chồng tương lai.

      Giờ Dậu, Trịnh Tông cùng tên họ Diệp trở lại.

      Đào Nguyệt An lúc này ăn xong điểm xong, để cho cung nữ dọn hộp cơm . Lúc Trịnh Tông vào, nàng ngồi cạnh bàn, cái miệng hướng về tách trà nóng hổi mà thổi, an thường phủ phận. Nàng thấy đến liền quy củ hướng hành lễ.

      Trịnh tông có chút hài lòng, nàng yên tĩnh gây , lại hỏi lung tung cái này cái kia, làm phải quản nhiều là tốt. hắng giọng, “Dọn dẹp chút rồi cùng bản cung qua chỗ mẫu phi dùng bữa.”

      “Vâng.”

      Lúc Đào Nguyệt An cùng Trịnh Tông tiến vào điện, bàn ngoại trừ Đào quý phi còn có vị nam nhân thân mặc hoàng bào, tuổi tác so với Đào Tương lớn hơn, hai tóc mai trắng.

      Đào quý phi cười tự nhiên, nam nhân ngồi bên cạnh khóe miệng cũng cười dịu dàng.

      Trịnh tông bĩu môi, ánh mắt ý bảo Đào Nguyệt An phối hợp, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, thỉnh an mẫu phi.”

      Đào Nguyệt An nghe xong đột nhiên ý thức được vị này chính là đương kim thánh thượng. Nàng liền làm theo, “Thần nữ thỉnh an bệ hạ, thỉnh an quý phi nương nương.”

      “Miễn lễ.” Phong Hòa đế đùa với Đào quý phi nữa, nhìn Thái tử cùng Đào Nguyệt An đứng bên cạnh, “Ngồi xuống, cùng trẫm với a Ling dùng bữa.”

      “Tạ phụ hoàng.” Thái tử đến bên cạnh Phong Hòa đế ngồi xuống.

      Đào Nguyệt An vội theo, “Thần nữ tạ ơn bệ hạ.” xong, Đào quý phi liền từ ái ngoắc nàng tới ngồi bên.

      “Thúy Hoa, gọi cung nhân bưng đồ ăn tới.” Đào quý phi cười dịu dàng giúp Phong Hòa đế xắn tay áo, Đào Nguyệt An vụng trộm liếc nhìn. Nàng chỉ cảm thấy quý phi phong nhã hào hoa, dung mạo kiều diễm, mà hoàng đế bệ hạ tuổi hơn năm mươi, hai người ngồi cùng chỗ nhìn rất đối lập, giống như là hai cha con vui vẻ hòa thuận.

      “Đây là trưởng nữ của Đào Tương?” Phong Hòa đế nhìn Đào Nguyệt An. Nàng có chút sợ sệt, ngồi yên.

      “Vâng.” Đào quý phi cho những cung nhân chuẩn bị chia thức ăn lui , tự mình cầm lấy đũa hầu hạ.

      Phong Hòa đế , “Bộ dáng xinh xắn, biết bản tính như thế nào.”

      “Ca ca dạy người bệ hạ yên tâm sao?” Đào quý phi gắp miếng ngó sen tẩm đường, khẽ cười đặt vào trong chén của , “Người thấy bản tính của nô tì như thế nào?”

      “Nàng đương nhiên là tốt rồi.” Phong Hòa đế cầm lấy đôi đũa hỏi, “Sở chuyện với phụ hoàng chút, ngươi cảm thấy biểu muội Đào Nguyệt An có được ?”

      “Được.” Trịnh Tông mặc dù đầu nghĩ tới nhưng nhớ lời họ Diệp khuyên bảo liền gật đầu, “Tính tình biểu muội rất tốt, dịu dàng nhu thuận.”

      “Xem ra các ngươi hôm nay chơi rất vui nhỉ.” Đào quý phi cười , lại giúp Trịnh Tông gắp miếng ngó sen.

      “Đào Tương là quan viên nòng cốt trong triều, ngày thường dạy ngươi những thứ gì?” Phong Hòa đế ánh mắt thâm thúy chớp cũng chớp, nhìn thẳng vào nàng.

      Tay cầm đũa của Đào quý phi run lên nhè , nàng chà sát hai ngón tay, yên lặng nhìn Đào Nguyệt An khích lệ để cho nàng khẩn trương. Đào Nguyệt An ra rất sợ, nhưng vẫn có dung khí trả lời thành , “Bẩm bệ hạ, thần nữ thường ngày đều học lễ nghi, đọc sách, thêu thùa. Thời gian còn lại học đàn cổ, vẽ tranh, đánh cờ, thư pháp. Mỗi ngày học cái. Mỗi cuối tháng còn có người đến dạy múa.”

      “Ừ.” Phong Hòa đế hài lòng hỏi tiếp, “Đào Tương cho ngươi đọc sách gì?”

      “Bẩm bệ hạ, thần nữ đọc nhiều sách lắm. Sư phụ vừa dạy hết Nữ Giới , Nhóm Nữ Truyền học được phân nửa. Phụ Đức mới đọc được chút.” Đào Nguyệt An đáp.

      “Quả nhiên Đào Tương rất biết dạy nữ nhi.” Phong Hòa đế gắp miếng ngó sen trong chén, có chút hài lòng.

      Đào quý phi nhìn thấy liền thử dò hỏi, “Bệ hạ người xem xem, hai đứa bé chơi vui như vậy, bằng dứt khoát để cho bọn chúng kết thân?”

      Chớp mắt cái, Đào Nguyệt An khó tin, kết thân… nàng cùng Thái tử căn bản có ra ngoài chơi. Trịnh Tông cúi đầu ăn thức ăn trong chén, im lặng . Đào Nguyệt An muốn lại được.

      Vừa lúc Thúy Hoa bưng món vịt nhồi lên bàn, ánh mắt Đào Nguyệt An lập tức bị hấp dẫn, tâm tư đều muốn ăn thử mấy thứ này.

      “Kết thân?” Phong Hòa đế nhếch mày, “Đào Tương dạy Nguyệt An rất tốt, chỉ là bọn chúng tuổi còn , muốn kết thân cũng ít nhất chờ cho Nguyệt An làm lễ cập kê rồi lại sau. Trước mắt có chút nóng vội.”

      “Bệ hạ rất đúng, nô tì thấy bọn chúng biểu huynh muội ở chung chỗ tốt mới đùa như thế.” Đào quý phi giảng hòa, Thúy Hoa nhanh nhẹn đem vịt nhồi chia thành nhiều phần.

      Phong Hòa đế ăn được lát, đột nhiên dừng lại , “A Linh, mặt khác…”

      “Bệ hạ có chuyện gì mà ấp a ấp úng?” Đào quý phi vừa mới gắp miếng vịt nhồi mà Thái tử gắp cho ăn hết, lẳng lặng chờ tiếp. Tạo ra hình ảnh vui vẻ hòa thuận.

      “Sở Minh trở lại.” Phong Cùng đế , ánh mắt xa xăm. Đào Nguyệt An cả kinh, Đào quý phi ngừng đũa nhưng rất nhanh ổn định lại tâm tư, “Vâng, nô tì có nghe .”

      “Trước mắt vẫn ở chỗ kia?”

      “Ở trong cung… Thanh Dung Viên.” Đào Nguyệt An chột dạ cúi đầu xuống, yên lặng đếm hạt gạo trong chén, tâm muốn nhảy đến miệng.

      “Nơi hoang vắng như vậy?” Phong Hòa đế nhíu mày.

      Đào quý phi giả thích, “Cung nhân phụ trách là tự Sở Minh chọn chỗ đấy.” xong Đào quý phi thêm gì nữa, Thanh Dung Viên là nơi ở của Hoàng hậu quá cố, sau khi nàng xong vô tình làm cho Phong Hòa đế nhớ lại chút chuyện.

      Đáng tiếc chuyện Phong Hòa đế còn nhớ là, “Là chỗ sân tử đồng tu kia.”

      “Vâng” Đào quý phi cắn răng, sắc mặt vẫn như thường.

      “Vậy để ở đấy trước, Sở vương… đều là do trẫm hồ đồ… Sở Minh vẫn còn là đứa bé, có người thân ở bên chiếu cố, trước hết để ở trong cung học chung với các hoàng tử, rồi học võ.” Phong Hòa đế thở dài , “Nhớ chọn vài nô tài, nha hoàn lanh lợi qua đấy, phải có vài người hầu hạ.”

      “Bệ hạ có tâm, nô tì để Thúy Hoa phân phó với Tống thượng cung.”

      “Ngoài ra trẫm chuẩn bị tu sửa tòa Vương phủ mới ngoài cung, còn nhiều việc nàng cần phải lo nhiều.”

      Đào quý phi nhịn xuống khóe miệng run rẩy, “Nhưng Sở Minh còn chưa tới nhược quán, sớm như vậy muốn chuyển ra ngoài cung chỉ sợ hợp quy củ, bệ hạ có muốn nghĩ lại hay ?”

      cần.” Phong Hòa đế cự tuyệt , “Phủ đệ kia chỉ là sửa, đợi lúc Sở Minh đến tuổi, tiếp tục thừa kế, duy trì tước vị Vương gia của cha , sau đấy chuyển về cũng muộn.”

      “Vâng, bệ hạ bận rộn chính vụ, nô tì có trách nhiệm lo cung vụ, đương nhiên nô tì tận tâm tận lực làm xong việc này, thay bệ hạ lo hết thảy.” Đào quý phi thành khẩn .

      “Ái phi như vậy trẫm an tâm.”

      bữa cơm ăn biết ngon, Phong Hòa đế dùng bữa xong có tấu chương chưa duyệt qua liền đem thái giám cùng tổng quản rời .

      Trịnh tông nghe thấy hết những lời vừa rồi, bĩu môi, đối với cái Vương thế tử khác họ rất bất mãn.

      nhi.” Đào quý phi để Thúy Hoa bưng mân ra ngoài, ngồi ngay ngắn bàn im lặng lúc lâu, nàng chậm rãi mở miệng.

      “Mẫu phi ạ.” Đào Nguyệt An trông mòn con mắt, rối rít nhìn chằm chằm đĩa vịt quay bị đem , nàng xoa xoa bụng. Lúc nãy nàng còn e ngại Hoàng thượng, Quý phi cộng với lúc nãy ăn nhiều điểm tâm, có lòng mà đủ lực, trong lúc nhất thời thể ăn được nhiều, bây giờ lại thấy đói bụng.

      “Vừa rồi con nghe thấy, Sở vương thế tử trở lại.” Đào quý phi , “Con lớn, rất nhiều việc cần mẫu phi cũng có thể hiểu được. Kể từ hôm nay, giờ lên lớp của con tăng lên gấp hai, nhất định phải hơn hai tên đệ đệ kia, mẫu phi với sư phụ con để đốc thúc nhiều hơn.”

      “Nhi thần hiểu.” Trịnh Tông mặc dù cam tâm nhưng vẫn đáp lại nàng.

      “Con ngoan.” Đào quý phi bảo lui xuống, “Nguyệt An, ngươi bồi Thái tử điện hạ đến thư phòng xem sách .”

      “Vâng.”

      Sau khi Trịnh Tông dẫn Đào Nguyệt An rời , Vương ma ma liền gõ cửa vào, “Lão nô tham kiến Quý phi nương nương.”

      “Đứng lên .” Đào quý phi tiếp lấy sơn móng tay, miễn cưỡng ngồi ghế quý phi.

      “Nương nương, theo như người nhìn thấy, đại tiểu thư cùng Thái tử điện hạ hôn thế nào? Có thể thuận lợi tiến hành hay ?” Vương ma ma mở miệng hỏi thăm.

      nhi đối với Đào Nguyệt An ngược lại hài lòng, chỉ là bệ hạ…” Đào quý phi muốn lại thôi.

      Vương ma ma gấp gáp hỏi, “Thái độ của bệ hạ ra sao?”

      “Bệ hạ là cự tuyệt, chỉ hai đứa bé tuổi tác quá , phải lúc để chuyện hôn .”

      Sau khi nghe xong, Vương ma ma thở hơi, “ như vậy là vẫn có hy vọng.”

      “Ma ma, ngươi đừng cao hứng quá sớm.” Đào quý phi nhăn mày, “Tần Sở Minh trở lại.”

      “Việc này lão nô biết.” Vương ma ma còn tưởng rằng xảy ra chuyện đại gì, “Trở lại trở lại, cũng thay đổi được cái gì. An phận như , tướng gia còn có thể đồng ý để nhản tản làm Vương gia, nếu an phận…”

      Vương ma ma cười quỷ dị, Đào quý phi cảm thấy trận gió lạnh, “Ngươi nghĩ tình chỉ đơn giản như thế. Bản cung ở bên cạnh bệ hạ mấy năm này, tâm tư của bệ hạ, bản cung còn đoán ra. Trong lòng tám phần là có cái gì đó mới có thể đón Tần Sở Minh trở lại, rồi còn xây cho cái phủ đệ mới ở ngoài. Bệ hạ xưa nay vốn tiết kiệm, người bỏ ra số tiền lớn như vậy để xây phủ đệ, nhất định là trong lòng còn áy náy. nhi là Thái tử cao quý, phủ đệ tương lai cũ còn chưa tu sửa. Nhất là khi hoàng thượng nhắc tới Thanh Dung Viên…” Đào quý phi nhớ tới Hoàng hậu, vẫn còn cảm thấy hoảng sợ, “Chuyện năm đó…”

      “Lão nô trở về bẩm lại với tướng gia, nương nương cần sợ.” Vương ma ma đảo mắt, trấn an , “Việc cấp bách bây giờ là nương nương phải dạy Thái tử tốt, còn phải quản lý hậu cung. triều đình tướng gia có thể thảnh thơi vài ngày, từ xuống dưới đều có người của chúng ta, việc trong ngoài đều chuẩn bị tốt. Tần Sở Minh bất quá chỉ là đứa trẻ mười bốn tuổi, lại mới biết đến mùi đời, có thể làm ra chuyện gì được? Về phần bệ hạ… Chuyện qua lâu như vậy, tuy bệ hạ trong lòng còn nghi ngờ, cũng thể tìm cách tra ra được. Cộng thêm việc có tướng gia giúp đỡ, nương nương người phòng thủ địa vị kiên cố, ngạn vạn lần đừng nhất thời bối rối, làm loạn chuyện tạo ra khe hở cho người khác chui vào.”

      “Vậy đa tạ ca ca.” Đào quý phi thở dài , “Thời gian còn sớm, ngươi mau đem Nguyệt An trở về phủ, chậm chút nữa cửa cung đóng lại.”

      “Vâng, lão nô cáo lui.”

      [​IMG]
      Last edited: 4/3/16

    3. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 11: Cửa vào cung sâu như biển, Sở vương cười đến nở hoa.


      Con nối dõi của hoàng thượng nhiều lắm, dưới gối chỉ có ba người con, hai người là nữ nhi. Trưởng công chúa Trịnh Tông Hân cùng ngũ công chúa trịnh tông hi do tiên hoàng hậu sinh ra, nhị hoàng tử trịnh tông nuôi dưới gối quý phi , tam hoàng tử xuất thân thâp kém, biết mẹ đẻ là ai, tứ hoàng tử trịnh tông ngạn là con nuôi của Đức phi.

      Vương ma ma tràng, Đào Nguyệt An cuối cùng cũng biết sơ sơ.

      Ngâm mình trong hồ tắm lớn, Đào Nguyệt An sờ hoa cùng thảo dược kỳ quái bên trong, mùi thơm rất dẽ chịu. Dưỡi chân giẫm đạp lên ngọc thạch màu hồng cảm giác man mát lành lạnh.

      “Ma ma, Thanh Dung Viên là nơi cấm người ra vào, người nào vi phạm bị giết sao?” giờ việc này có bằng chứng, nghĩ tới Tần Sở Minh tìm cách bắt nàng, Đào Nguyệt An còn có chút sợ.

      “Thanh Dung Viên…” Vương ma ma nhíu mày, ôn nhu , “Đại tiểu thư nghe được người trong cung cái gì?”

      “Ta… ta thoáng nghe được từ mấy cái cung nữ, ma ma, là sao?” Đào Nguyệt An vẻ mặt vô tội, chính là lúc dối cũng điềm đạm đáng , nhìn thấy vẻ yếu đuối.

      “Đương nhiên có, mấy cái nô tỳ lắm miệng này thích nhiều chuyện, đại tiểu thư đừng để trong lòng.” Vương ma ma nghĩ lại, “Ngoại trừ Thanh Dung Viên, các nàng ấy còn ? Có gì đến quý phi ?”

      “Ừm… lúc đó theo sau điện hạ, điện hạ lại quá nhanh nên có nghe .” Đào Nguyệt An lắc lắc đầu, Vương ma ma liền lộ ra vẻ tiếc nuối. Ở trong lòng nàng khẳng định điều là Tần Sở Minh dối cố ý trêu nàng. Nghĩ đến việc trêu chọc mình phen xong mới cho ăn điểm tâm, hảo cảm đối với từ đỉnh tháp phật An nhảy xuống giữa sườn núi ( ý là mất hảo cảm đó :v )

      “Trong cung nhiều người hầu như vậy, ngày thường nhàn rỗi có việc gì làm liền lén lút sau lưng chủ tử là phải.” Vương ma ma nhìn thời gian tắm xong, liền hầu hạ nàng đứng dậy, “Biểu của đại tiểu thư hôm nay trong cung tốt, quý phi cùng thái tử điện hạ cũng thích người. Lão nô sai người với các ma ma dạy lễ giáo cùng nữ phu tử cần đến để cho tiểu thư được nghỉ ngơi ngày, sau này nô tỳ để Thúy Lan dắt người xuất phủ dạo xem như là thưởng cho tiểu thư.”

      Đào Nguyệt An suýt chút nữa nhảy dựng lên hoan hô tung tăng như chim sẻ. Nàng nằm giường thích thú hồi lâu, hôm nay phải lại khá nhiều nên nàng nằm lát liền ngủ thiếp .

      Vương ma ma dịch dịch góc chăn, Đào Nguyệt An nằm ngủ an ổn, tóc mai như mây, da trắng nõn nà. Ở trong Đào phủ chú ý bảo dưỡng có thể mơ hồ thấy được sắc thái khuynh thành sau này của nàng.

      Vương ma ma cười cười, nàng có thể dạy ra sủng phi, nên có thể dạy dỗ người tiếp theo. Tâm tư của đứa trẻ rất đơn giản, thỉnh thoảng cho nàng viên kẹo để cho nàng nếm được mùi vị ngon ngọt.

      Bà ngồi dậy, hướng về phía thư phòng của Đào Tương mà .

      Sau khi nghe Vương ma ma hồi báo lại chuyện trong cung, Đào Tương nâng tách trà lên thổi, khẽ mím môi nhấp ngụm, qua lúc lâu vẫn chưa gì.

      Vương ma ma nhịn được bèn hỏi, “Tướng gia, người xem hoàng thượng có phải như quý phi nương nương , trong lòng có suy tính gì?”

      “Chỉ sợ là như thế.” Đào Tương đặt tách trà xuống , “ triều đình, hành động của hoàng thượng tuy nhưng vẫn như cũ để lại dấu vết, dần dần đem Sở vương thành nhất phái đại thần, muốn chống lại kiềm chế của bản tướng.”

      “Nhưng mà hoàng hậu mất lâu, tại sao hoàng thượng lại vô duyên vô cớ nhớ tới nàng?” Vương ma ma bất an , “Những cung nhân dính líu đến vụ việc năm đó đều còn sống, nhưng nếu hoàng thượng có khúc mắc mà quý phi nương nương tuổi tác còn trẻ chính là tiện để hầu hạ, đến cùng nếu đem vào cung tiểu chủ trẻ tuổi, địa vị vinh sủng của nương nương sợ là có nguy cơ.”

      Đào Tương nhìn chằm chằm giấy tuyên thành bày đầy bàn, trầm tư , “Vinh sủng của A Linh nhất định phải chống cự đỡ được tới lúc Nguyệt An sinh được hoàng tôn, nhất định phải chống đỡ được.”

      “Lão nô hiểu, chỉ là tâm ý của đế vương hay thay đổi, chúng ta cũng thể làm gì được.” Vương ma ma thở dài , “Thái tử điện hạ đối với tiểu thư có cảm tình, nếu hoàng thượng đồng ý việc hôn này, chúng ta cũng còn cách nào khác.”

      “Kế hoạch kia của hoàng thượng… phải xử lý nó sớm.” Đào Tương đột nhiên tàn nhẫn , Vương ma ma cả kinh, suy nghĩ chút liền cả kinh , “Tướng gia… người phải là…”

      Đào Tương gật đầu, “Đúng vậy, điều nên làm là bảo an thân thủ, bản tướng bình yên. tại, chỉ thiếu điều Nguyệt An phải nịnh nọt thái tử điện hạ. Chỉ cần điện hạ thích, chúng ta trợ giúp từ bên trong, người trẻ tuổi khí huyết sôi trào, nếu như có chuyện gì xảy ra, hoàng thượng muốn đổ thừa cũng thể.”

      “Tướng gia minh.” Vương ma ma tán dương, “Người muốn tiểu thư cư xử khéo léo với điện hạ, thể thiếu việc lại lại trong cung, người xem,… Vị kia có thể dùng tới hay ?”

      “Ý ngươi là trưởng công chúa?” Vương ma ma gật đầu, Đào Tương im lặng hồi lâu liền trả lời, “Ngũ công chúa với Nguyệt An tuổi tác chênh lệch là bao.”

      “Vâng, ngũ công chúa mới tròn chín tuổi.” Vương ma ma nghĩ lại, “Nô tỳ nghe , ngũ công chúa rất thích khiêu vũ, suốt ngày mời vũ cơ đến dạy. Người xem, bằng giật dây bên phía trưởng công chúa, bên ngoài để đại tiểu thư tiến cung cùng ngũ công chúa học múa. Sau đấy tạo ít cơ hội để cho nàng cùng thái tử điện hạ gặp mặt, người thấy được ?”

      “Nhưng mà ngũ công chúa có chịu hay ?”

      Vương ma ma khẳng định , “Ngũ công chúa cùng trưởng công chúa là tỷ muội ruột thịt, thân nhau từ . Nếu trưởng công chúa ra mặt, việc này liền chắc chắn. Chỉ là phải làm phiền tướng gia tự mình với trưởng công chúa tiếng, nàng là người thức thời. Nô tỳ tin nếu tướng gia mở miệng, nàng tuyệt đối cự tuyệt.”

      “Được.” Đào Tương cầm bút long sói lên viết xong mật thư, lại đưa cho Đào Cát thừa dịp trời tối lén lút đem vào trong cung.

      Đào Nguyệt An bị an tất cả trong yên lặng hề biết gì, nàng khó có được ngày ngủ thẳng giấc như vậy, ngoan ngoãn ngồi ăn sáng xong, Vương ma ma lệnh cho ba tên nô bọc theo, cùng Thúy Lan mang nàng ra ngoài dạo.

      Nàng chân trước vừa rời , cỗ kiệu lặng lẽ tiến vào hậu viện tướng phủ, trưởng công chúa Trịnh Tông Hân quần áo hoa mỹ, dáng uyển chuyển, người đeo dây trang sức chiếu lấp lánh được thị nữ dìu lấy từ cửa sau vào.

      Đào Nguyệt An ăn từ phố đông đến phố tây, hết ngày bụng phồng lên tròn vo như trái bóng cao su, trướng đến thở nổi, đến dạ dày cũng cảm thấy đau. Thúy Lan dìu nàng tới ngoài phủ mới thấy khá hơn chút nhưng vẫn còn khó chịu, vừa mới trở về phòng nàng muốn lên giường nghỉ ngơi chút, Vương ma ma liền như hồn tan xuất , “Đại tiểu thư khoan hãy ngủ, quý phủ chúng ta có khách.”

      “Có khách?” Đào Nguyệt An nhíu mày, biện hộ , “Nhưng mà… con mệt quá. Ma ma, người để con ngủ chút rồi , chỉ lát thôi.”

      được.” Vương ma ma chỉ đơn giản túm nàng dậy, liền đẩy nàng tới thư phòng. Đào Nguyệt An vô tình đứng ở cửa chịu vào.

      Vương ma ma thấy ổn, trong lòng nghĩ ngợi phải dùng chút biện pháp kích thích mới được liền , “Đại tiểu thư, người ngồi bên trong uống trà là trưởng công chúa đương triều. Nếu để nàng ấy thấy được bộ dạng có khí lực này của tiểu thư, trong lòng liền cảm thấy vui, tiểu thư liền bị đánh vài hèo, đến lúc đó tướng gia cũng cản được.”

      Nghe thấy mình bị đánh, con sâu ngủ của Đào Nguyệt An bị dọa chạy mất, nàng miễn cưỡng ưỡn thẳng lưng, mỉm cười. Vương ma ma cảm thấy ổn liền gõ cửa phòng dẫn nàng vào.

      “Thần nữ thỉnh an trưởng công chúa điện ha.” Đào Nguyệt An nhìn chằm chằm vào làn váy thêu đóa mẫu đơn đỏ thắm bằng tơ vàng, còn điểm thêm vài viên bảo thạch cực kỳ xa hoa của công chúa.

      “Mau miễn lễ.” Trịnh Tông Hân vội vàng đỡ nàng đứng dậy, cười , “Đều là người nhà, Nguyệt An muội muội cần phải giữ lễ tiết.”

      Đào Nguyệt An dám hỏi, nàng họ Đào, công chúa họ Trịnh, như thế nào lại là người trong nhà? Trịnh Tông Hân liền đỡ nàng ngồi xuống, mỉm cười , “Bản cung là người nóng tính, quanh co với ngươi. Kỳ hôm nay ta đến tướng phủ là có chuyện cần Nguyệt An muội muội giúp đỡ, biết muội muội có chịu giúp bản cung hay .”

      “Ta…?” Đào Nguyệt An tin mở to hai mắt buồn ngủ, “Thần nữ cả ngày đều ngây ngốc trong phủ, biết có thể giúp công chúa được cái gì?”

      “Chỉ cần Nguyệt An muội muội chịu, tự nhiên giúp được.” Trịnh Tông Hân kéo tay nàng, thân mật , “Muội muội của bản cung thích náo nhiệt, từ thích nhảy múa. Nhưng trong cung có người cùng tuổi chơi cùng, khó tránh khỏi việc đơn mình. Cho nên bản cung muốn mời muội vào cung ít ngày, ban ngày có thể cùng muội muội của ta học múa, buổi tối có thể tới chỗ quý phi nương nương chuyện cùng nàng, công đôi việc. biết ý muội muội như thế nào?”

      “Ừm…” Đào Nguyệt An ngẩng đầu, đúng lúc thấy Đào Tương ngồi đấy, nàng ngoan ngoãn , “Muội muốn biết ý của cha thế nào.”

      Đào Tương nghe xong liền nở nụ cười thỏa mãn, Trịnh Tông Hân cùng liếc mắt, lúc này , “Cha đương nhiên là đồng ý. Người cùng ngũ công chúa chơi chung, chỉ có thể cùng nhau học múa, mà nhạc sĩ trong cung cùng nữ phu tử, ma ma dạy lễ giáo đều là những người giỏi nhất…”

      Đào Nguyệt An trong nháy mắt cảm thấy cả bầu trời sụp đổ, nàng từng nghĩ tiến cung chỉ để học nhảy múa, nghĩ tới ma ma dạy lễ giáo, trốn được việc học nữ giới, nữ truyền, phụ dung phụ đức phụ công, so với mấy ma ma ở tướng phủ còn nghiêm hơn.

      Trịnh Tông Hân cùng Đào Tương chuyện với nhau, nhưng nàng hồn bay lạc phách, cái gì cũng nghe , trong đầu đều là hình ảnh nàng bị vây trong cung, phu tử cầm quyển nữ truyền đọc, ma ma dạy lễ giáo cầm cây gậy, ma ma dạy nữ công cầm trong tay ngân châm, còn có nhạc sĩ, vũ cơ,… toàn bộ cười trầm đứng vây quanh nàng.

      Thần chí nàng còn hoảng hốt đến lúc ngồi lên xe ngựa, phu xe nhàng vung lên cây roi, xe ngựa chạy như làn khói tiến vào cửa cung.

      Những người kia với nụ cười trầm lần lượt lên, mặt xanh nanh vàng, vô cùng dữ tợn. Nàng ngây ngốc nhìn bọn họ vây quanh mình thành vòng, cuối cùng lúc họ dừng lại, nam nhân đeo mặt nạ ngựa đến bắt nàng, nụ cười mặt nạ hề có ý tốt, chậm rãi vươn tay phải ra, thoáng cái gỡ bỏ lớp mặt nạ.

      Đào Nguyệt An tâm muốn nhảy tới cổ họng, nàng trơ mắt nhìn thấy Tần Sở Minh khuôn mặt hung thần ác sát lộ ra răng mèo, tiến đến gần nàng.

      Xung quanh nàng là ma ma dạy lễ giáo hung thần ác sát, nữ phu tử, vũ cơ, tất cả như bị quỷ nhập, nàng hốt hoảng xoay người chạy trốn, lớn tiếng kêu Vương ma ma cùng cha.

      Chân phải bị roi da quất trúng, Đào Nguyệt An té phịch xuống đất. Tần Sở Minh nhanh chậm đến trước người nàng, vuốt vuốt roi da trong tay, khuôn mặt u ám ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nàng.

      “Ngươi muốn chạy à, tại sao lại chạy nữa?” Tần Sở Minh nhấc cằm của nàng lên, từ từ kéo sát vào, lúc Đào Nguyệt An hét lên tiếng, hàm răng trắng của cắn lên cổ nàng, in lại vết đỏ nhìn thấy mà giật mình.

      chưa thỏa mãn liếm liếm đôi môi, ôm lấy eo nhắn run rẩy của Đào Nguyệt An, thấp giọng , “Nhìn ta cắn ngươi, về sau còn dám chạy .”

      Hình ảnh dừng lại lúc Tần Sở Minh miệng rộng như chậu máu, cùng Đào Nguyệt An run rẩy trong gió.

      “A…” Đào Nguyệt An bừng tỉnh, Trịnh Tông Hân vỗ vỗ nàng, “Nguyệt An muội muội, mau tỉnh lại, chúng ta sắp đến Vân Phương điện.”

      Đào Nguyệt An mở mắt ra, nàng thân mồ hôi lạnh, mình lại bất tri bất giác ngủ thiếp xe ngựa, nàng liền nhận lỗi , “Trưởng công chúa điện hạ, thần nữ thất lễ, thỉnh điện hạ thứ tội.”

      “Hi nhi bằng tuổi ngươi. Tiểu hài tử đều mê ngủ như nhau.” Trịnh Tông Hân khéo hiểu lòng người, “Bây giờ còn sớm nữa, nếu đến chỗ quý phi nương nương sợ là quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, muội ở tạm chỗ của của bản cung nghỉ ngơi đêm.”

      “Vâng” Đào Nguyệt An lau mồ hôi trán, vẫn chưa hết sợ hãi.

      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, lk ngân, jennytruong30 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Chưa gì .tưởng ca cắn iu pé heo rồi ấy, hú hồn......:yoyo51:
      Không muốn bị ế đâupqthaolyy thích bài này.

    5. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 12: “Công công” thiếu gia lại gặp vợ .


      Giờ thin khắc, Đào Nguyệt An theo lời Trịnh Tông Hân , đúng giờ tới chỗ Trịnh Tông Hi học múa.

      Ngũ công chúa Trịnh Tông Hi thân y phục quần lụa mỏng màu xanh nhạt, tay áo phất phới, được đám vũ cơ vây quanh nhìn như có kiên nhẫn. Đào Nguyệt An nhanh chóng tới hành lễ: “Thần nữ thỉnh an ngũ công chúa.”

      “Đào Nguyệt An?” cơ vũ đứng xung quanh rối rít nhường đường, Trịnh Tông Hi lười biếng đến trước mặt nàng, quan sát từ xuống dưới hồi, sau đó nhếch miệng lạnh lùng , “Quỳ xuống.”

      “Công chúa điện hạ, biết thần nữ làm sai chuyện gì? Thỉnh điện hạ .” Đào Nguyệt An cuống quýt quỳ xuống, Vương ma ma cùng Thúy Lan đứng sau lưng mặc dù hiểu nhưng vẫn quỳ theo.

      “Ngươi hạ bổn công chúa chờ từ giờ mẹo tới bây giờ, là quá phách lối, Đào thừa tướng thường ngày vẫn dạy nữ nhi như vậy sao?” Trịnh Tông Hi mới chín tuổi, vóc người lại thon dài, cao hơn Đào Nguyệt An nửa cái đầu, chuyện rất có khí thế áp bức người khác.

      “Điện hạ hiểu lầm rồi ạ.” Đào Nguyệt An cúi đầu giải thích, “Trưởng công chúa điện hạ với thần nữ đến vào lúc giờ thin khắc. Nhưng tại sao lại sửa thành giờ mẹo, thần nữ cũng ràng lắm, nhưng tuyệt đối thần nữ có ý thất lễ với điện hạ, thỉnh điện hạ thứ tội.”

      Trịnh Tông Hi đứng trước mặt nàng, Đào Nguyệt An nhìn chằm chằm vào đôi giày múa thêu hoa của nàng ta, nội tâm thấp thỏm, “Nghe ngươi như vậy, lỗi này là do bổn công chúa?”

      “Thần nữ dám.”

      “Ngẫm lại, đây là lần đầu tiên ngươi ngu ngốc biết, bổn công chúa có thể tha thứ.” Trịnh Tông Hi , “Dù sao về sau ngươi phải nhớ cho , lúc bổn công chúa tập múa đều tùy vào tâm trạng, lúc giờ thin, lúc giờ mẹo, nếu bổn công chúa muốn luyện, ngươi có mặt ở đây, kia đừng trách bổn công chúa rộng lượng, để cho Đào Tương đón ngươi về nhà.”

      “Vâng.” Đào Nguyệt An cắn răng, cam lòng .

      “Còn nữa.” Trịnh Tông Hi chỉ chỉ Vương ma ma cùng Thúy Lan ở phía sau nàng, lại , “Bổn công chúa vốn thích tự cao tự đại, học múa mà còn mang đống nô tỳ theo. Về sau ngươi chỉ được đến mình, được phép đem theo người hầu, hiểu chưa?”

      “Hiểu.”

      “Như lúc nãy.” Trịnh Tông Hi đến chỗ tập múa, nhàng phất tay áo, “Bổn công chúa muốn tập bài múa dâng cho hoàng tổ mẫu lúc người hồi cung, trước hết ngươi theo ta học ít, nên nhớ đừng làm cho bổn công chúa mất mặt.”

      “Vâng, thần nữ hiểu.” Đào Nguyệt An quỳ rất lâu, Trịnh Tông Hi cuối cùng cũng đồng ý để nàng đứng dậy, đầu gối của nàng đau, mỗi bước đều run lên cái.

      Vương ma ma đem Thúy Lan rời , bên là nhạc sĩ, phủ đàn cổ, đàn tỳ bà, khởi lên khúc nhạc thanh lệ, uyển chuyển lượn lờ.

      Trịnh Tông Hi đứng trong đám cơ vũ vây quanh, nàng ta nhanh nhẹn nhảy múa, tư thế lả lướt.

      Đào Nguyệt An khỏi bị mê hoặc, tay áo linh động nhàng phất lên giữa trung rồi lại rơi xuống, kéo lê đường cong duyên dáng, nàng nhìn đến rời mắt. Vài vũ cơ đột nhiên đụng trúng, Đào Nguyệt An tránh kịp nên bị đẩy ngã, mông đập xuống nền đất liền truyền đến cơn đau.

      Nhạc ngừng lại, cả đoàn vũ cơ ngồi xổm xuống vây quanh nàng quan tâm hỏi. Đào Nguyệt An bên người đau nhức, đau muốn khóc nhưng lại dám khóc. Nàng chịu ủy khuất nghe lời chỉ trích phát ra từ phía bên kia.

      Trịnh Tông Hi nhìn hết tất cả, nàng ta để cho các vũ cơ đỡ mình ngồi xuống nghỉ ngơi trước mặt Đào Nguyệt An, từ cao nhìn xuống, “Dẫn ngươi tới đoàn múa liền có chuyện phiền phức, để bổn cung tự mình dạy ngươi.”

      “Thần nữ biết sai.” Đào Nguyệt An lúc này dám phân tâm nữa, nàng chuyên chú học các động tác cùng Trịnh Tông Hi.

      Lúc ở tướng phủ, nàng được Đào Tương mời cho vũ cơ có kinh nghiệm tới dạy học nên qua lúc học, nàng có thể nhảy theo được.

      Đào Nguyệt An chớp mắt nhìn chăm chú vào tay áo đánh xoáy nước trong trung, Trịnh Tông Hi vui bĩu mỗi, phất tay áo lên, động tác nhàng quấn lấy tay của Đào Nguyệt An kéo cái.

      Đào Nguyệt An bị mất thăng bằng, nàng lảo đảo, chân tay hoảng loạn. Trịnh Tông Hi lại nhanh nhẹn quấn kéo cái, Đào Nguyệt An liền bị bị tay áo dài quấn lại như bánh chưng dựng lên sau đấy ngã xuống đất.

      “Đau…” nàng nhăn mặt lại vì đau, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tay áo quấn người cũng bị rút . Nàng miễn cưỡng chống nửa người , liền nhìn thấy Trịnh Tông Hi cùng mấy vũ cơ đứng cung kính trước vị lớn tuổi, bày ra bộ dáng tao nhã.

      “Liễu sư phụ.” Đào Nguyệt An khỏi nhìn lên, vũ cơ này có lai lịch như thế nào mà có thể làm cho Trịnh Tông Hi đầy kiêu ngạo trở nên cung kính như vậy.

      “Sáng sớm tinh mơ ầm ĩ cái gì.” Liễu Thủy Như xoa xoa mí mắt, kiên nhẫn , “ phải là hôm nay có người mới sao? ở đâu nào?”

      “Quả là có. Ở đằng kia.” Trịnh Tông Hi lơ đãng liếc nàng, Đào Nguyệt An nhanh chóng sửa lại dáng quỳ, “Nguyệt An thỉnh an Liễu phu nhân.”

      Vương ma ma có từng qua với nàng, liễu thủy như là người được bệ hạ mời từ thanh lâu đến để dạy vũ nhạc vũ cơ cho Trịnh Tông Hi. Theo lý, nữ vũ cơ của hoàng thất nhất định thân thế phải trong sạch… nàng lại được Trịnh Tông Hi tôn trọng, cho nên vị sư phụ này nhất định phải là người tầm thường.

      Dù sao từ lúc liễu thủy như đến, Trịnh Tông Hi liền theo quy củ, hề cùng các vũ cơ khác ồn ào. Nàng nghiêm khắc, ngừng bắt bẻ các động tác múa sai, lại xu nịnh.

      Nhưng toàn thân Đào Nguyệt An là thương tích, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều thấy đau.

      dễ mà chịu đau đến tận lúc nghỉ trưa, bởi vì chuyện rắc rối ban sáng, Thúy Lan lén lút từ hậu viện đưa đồ ăn trưa cho nàng, miễn phải chọc vị ngũ công chúa này.

      Đào Nguyệt An ôm hộp cơm, tìm chỗ bụi cỏ cùng Thúy Lan ngồi xuống. Trước khi Thúy Lan đem , Vương ma ma thao thao bất tuyệt dặn dò vài thứ, nàng nhanh nhẹn lại cho Đào Nguyệt An.

      Lúc này Thúy Lan miệng đắng lưỡi khô, nàng nghiêng đầu uống ít nước liền thấy Đào Nguyệt An mang vẻ mặt say mê nhắm mắt lại, gắp miếng thịt kho tàu bóng mỡ bỏ vào miệng, cùng với gương mặt tràn đầy si mê cùng đắm chìm trong hạnh phúc.

      Vương ma ma có ở đây, có người dò xét tướng ăn của nàng, Đào Nguyệt An cảm thấy này ngày vui sướng nhất (có ăn là quên hết :v )

      Thúy Lan nghĩ Đào Nguyệt An có nghe lọt tai, nên định lặp lại lần nữa. Nhưng nhìn bộ dạng ăn đến vui vẻ của Đào Nguyệt An, Thúy Lan rối rắm lát, quyết định để cho nàng vui vẻ ăn hết bữa trưa.

      Lúc này, phía sau có tiếng động, Thúy Lan nhìn xuyên qua bụi cỏ mơ hồ có thể thấy được hai bóng người. người là ngũ công chúa Trịnh Tông Hi, người khác là nam tử nàng chưa từng gặp qua.

      Trịnh Tông Hi lên tiếng , “Biểu ca, nữ nhi của Đào Tương đến đây.”

      “Ừ, ta biết.” Tần Sở Minh mở hộp cơm cho nàng, bày ra bàn ăn.

      “Tên gian tặc Đào Tương kia nhận hối lộ trái luật pháp, giết oan người khác. Lúc trước nếu phải phủ nhận, biểu ca phải bị đưa xa, cữu cữu cũng chết trận sa trường… bây giờ còn mạnh tay chèn ép ca, muội nghe , đêm hôm qua lại phái thích khách giết đại thần.” Trịnh Tông Hi oán hận , “Nếu như phải , mẫu hậu…”

      “Đừng có nhảm nữa, ăn cơm .” Tần Sở Minh cầm chiếc đũa nhét vào tay nàng, giọng mang theo cảnh cáo.

      “Trịnh Tông Hân còn giúp nàng.” Trịnh Tông Hi cắn răng , “Đồ vô liêm sỉ.”

      “Được rồi, ca có việc phải trước, muội từ từ ăn.” Trịnh Tông Hi gấp rút kéo , “Biểu ca, muội chỉ là giấu trong lòng nhịn được, ca đừng giận, sau này muội nữa.”

      “Muội phải cẩn thận, bây giờ phỉa là thời điểm thích đáng để chọc hang hổ.” Tần Sở Minh nhăn mặt, trầm giọng .

      “Vâng.”

      Thúy Lan yên lặng nghe xong màn đối thoại này, Đào Nguyệt An cũng vừa lúc ăn xong bánh ngọt, nàng vừa lòng thỏa mãn sờ sờ lên bụng phình to, cười hì hì cất kỹ hộp cơm, giao cho Thúy Lan cầm, “Thúy Lan tỷ tỷ, ta ăn xong rồi.”

      “Dạ.” Đào Nguyệt An cười tươi rói, Thúy Lan chợt cảm thấy có chút đáng thương, làm nữ nhi của Đào Tương nhất định phải chịu những thứ này, chịu cũng phải làm.

      Sau khi trở về Cảnh Đức cung sau cả ngày vất vả, lại còn theo bên quý phi nương nương chuyện hồi, cuối cùng Đào Nguyệt An có thể an tâm ngủ, Vương ma ma lúc này lại túm nàng dậy bôi mạt hương lộ.

      Đào Nguyệt An vẫn buộc chặt xiêm y nhưng vẫn lộ ra mấy vết xanh tím đùi, cánh tay, sau lưng… đâu cũng có.

      “Sao lại bị thương thành như vậy?” Vương ma ma đau lòng , bà tỉ mỉ dưỡng nàng như thế mà lúc này da thịt nhẵn nhụi lại loang lổ vết bầm tím, là phung phí của trời.

      “Ma ma…”

      “Đại tiểu thư chịu khổ rồi.” Vương ma ma tức giận , toàn bộ đều là tâm huyết của nàng lại bị người khác làm lãng phí như vậy, “Trịnh Tông Hi biết tốt xấu, nữ nhi của tướng gia cũng dám đùa cợt, để tướng phủ vào mắt. Ta thấy nàng ta cùng tần sơ minh là thông đồng với nhau, trước sau cùng Đào phủ của chúng ta đối nghịch. Lão nô sai người với tướng gia, để tướng gia thay đại tiểu thư trừng trị.”

      Đào Nguyệt An lo sợ, vội vàng kéo tay bà khuyên nhủ, “Ma ma, đừng với cha. Ta mới tiến cung được ngày, nếu truyền ra cung tin tức ta hòa hợp với công chúa tốt cho quý phủ chúng ta.”

      Vương ma ma dần tỉnh táo lại, nhanh chóng cân nhắc lại mọi chuyện.

      Đào Nguyệt An tiến cung là để bồi dưỡng tình cảm với thái tử điện hạ, nếu Trịnh Tông Hi có ý làm khó dễ chỉ có thể chịu đựng. Thứ nhất là để phòng ngừa kế hoạch ban đầu xảy ra chuyện, thứ hai, thời cục diện triều đình yên, tâm tư của bệ hạ còn chưa nắm được, trong thời điểm mấu chốt này thể gây chuyện.

      “Đành phải ủy khuất đại tiểu thư.” Vương ma ma giúp nàng bôi thuốc tan máu bầm, giống như mẹ nhàng chải tóc cho con, bộ dáng hiền lành làm cho nàng nhịn được muốn khóc.

      Ngày hôm sau, giờ mẹo kém hai khắc, trời chưa sáng, Vương ma ma đưa cho nàng cái lồng đèn , dặn dò, “Đại tiểu thư đường cẩn thận.”

      “Ma ma, nếu để nô tỳ lén theo sau đại tiểu thư?” Thúy Lan thấy Đào Nguyệt An thân thể bé, lại ngoan ngoãn ôn ào, đành lòng.

      được.” Vương ma ma quát lên, “Trịnh Tông Hi với đại tiểu thư được dắt theo người hầu, vạn nhất bị nàng ta phát , người chịu khổ là đại tiểu thư.” Đây là điều quan trọng nhất, thể khi ra quân chưa thắng trận mà chết được, như vậy Đào Nguyệt An bị đuổi về Đào phủ.

      “Thúy Lan tỷ tỷ, ta có thể mà.” Đào Nguyệt An cầm lấy ngọn đền lung lay, cầm chặt bước ra cửa cung, phút cuối còn vẫy tay tạm biệt các nàng, thân hình bé dần biến mất trong ánh sáng nhạt của buổi sớm.

      Nàng vừa vừa nhìn bản vẽ mà Thúy Lan đưa cho , hết Cảnh Đức cung chính là ngự hoa viên, sau đó là tới học phủ…. Đào Nguyệt An hoang mang nhìn về phía trước, tấm bảng ràng viết là học phủ, nhưng so với bản vẽ lại giống.

      Chẳng lẽ mình nhầm đường? Đào Nguyệt An lấy tấm bản đồ ra tra lại, cũng lầm đường. Muốn tới học phủ có ba con đường, bản vẽ của Thúy Lan chỉ có hai cái. Đào Nguyệt An dạo xung quanh vòng, nghe các hoàng tử đều học trong học phủ, tất cả con cháu danh môn đều đúng giờ mẹo tới lớp để sư phụ kiểm tra bài vở, tại chắc có vài công công làm việc bên ngoài.

      Đào Nguyệt An ngạc nhiên, mừng rỡ mở to mắt, đằng trước có người.

      Nàng cầm theo ngọc đèn khẽ lung lay, chạy vội tới như thấy được cứu tinh, “Công công, xin hỏi ngài có biết đường đến Sở Hi cung ?”

      Hôm qua, Tần Sở Minh bị Trịnh Tông Hi chọc cho tâm tình khó chịu, đêm hôm khuya khoắt lại chạy tới ao trong cung bơi lội. Lúc lên bờ qua giờ dần, lười phải hồi phủ, ở ngoài cửa học phủ nằm tảng đá ngủ tạm.

      tức giận ném lá sen che mặt, răng mèo cạ vào nhau, khí lạnh xuống nhanh chóng, từ từ ngồi dậy, muốn nhìn chút xem là người nào muốn sống, lại dám làm ầm ĩ lúc ngủ.

      Nhưng vừa thấy Đào Nguyệt An mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt to sáng ngời giống như những chấm bầu trời đêm, ngọn đèn trong tay lung lay cái. Cảm giác như là mình chưa tỉnh ngủ mà lại mơ thấy tiểu Hạ Nguyệt.

      Lúc trước khi phát ra thấy nàng đâu nữa, Tần Sở Minh hận thể đánh gãy chân nàng, xem nàng còn dám chạy hay .

      Đào quý phi trong cung thế lực quá mạnh, nhãn tuyến quá nhiều, bọn họ khó có thể dưới tình huống này mà kiếm người. Tôn Thư Tôn Hổ bị khí thế trầm của bức bách liền nơm nớp lo sợ lén ở trong cung tìm người, ngàn cầu xin vạn cầu xin sớm có thể tìm ra được Hạ Nguyệt.

      Dù sao bây giờ Tần Sở Minh hứng nhếch môi, lộ ra răng mèo vừa đáng vừa nguy hiểm, mòn giầy sắt chẳng tìm được, lúc tìm được chẳng cần tốn sức.

      cười tiếng, chân Đào Nguyệt An nhũn ra, mặt mày trắng bệch lập tức ném đèn lồng cầm trong tay , nàng vừa bỏ chạy vừa to tiếng gọi, “Cứu mạng, cứu mạng, có thích khách, bắt thích khách a.”

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :