1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuôi Heo Trong Hậu Cung - Mộ Thủy Dao (Update C.49)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      thanks ban truyen rat hay
      pqthaolyy thích bài này.

    2. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Người ta hay : "nuôi để thịt".
      Con heo này chắc chắn cũng là dạng nuôi để thịt.
      Chưa gì thấy bắt hầu hạ quỳ xuống giữa hai chân... để đấm chân rồi. Mà ả mới 10 với 12 nhỉ, đấm chân là đúng rồi, bạo dạn hơn nữa để lớn lớn tí .
      linhdiep17pqthaolyy thích bài này.

    3. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 8: Qua nhiều năm vẫn mang lại niềm vui cho con dâu.


      Người nào đó tham ăn trừng lớn hai mắt, ánh mắt rừng rực như ngọn đuốc, Tần Sở Minh đột nhiên cảm thấy ngượng bèn nhanh chóng gắp đồ ăn nhét đầy miệng của nàng, hai má phồng ra như bánh bao, giả vờ nổi giận , “Cúi đầu ăn, nếu ta liền vất ra cho chó ăn.”

      Đào Nguyệt An nghe thấy liền sợ đồ ăn của mình bị vất cho chó liền gấp rút đưa cái muỗng vào trong chén múc. Vẻ mặt cực kỳ chuyên chú. Phảng phất trong khí dường như còn sót lại vật gì trừ đào nguyệt cùng bàn đầy đồ ăn.

      Cảm giác mình tồn tại, Tần Sở Minh lườm Đào Nguyệt An vô ưu vô lo cái, trong lòng có chút khó chịu, khóe môi nhếch lên lộ ra răng nanh sáng chói.

      lạnh lùng quan sát vẻ mặt hạnh phúc của Đào Nguyệt An, tỏ vẻ vui ra lệnh, “Dừng đũa lại, được phép ăn nữa.”

      Đào Nguyệt An nghe vậy giống như bị người khác dùng gậy nện cái mạnh, đũa vừa mới gắp miếng thịt vịt. Nàng ngây ngốc sửng sốt hồi. Đại não sau khi có phản ứng liền nhanh chóng đưa miếng thịt cho vào miệng, còn hơi lo lắng Tần Sở Minh bắt nàng nhả ra, Đào Nguyệt An nhai mấy cái liền nuốt nhanh xuống. Sau đó nàng bất đắc dĩ gác đũa lên bàn, trong nội tâm trận ai oán.

      Nàng nhìn Tần Sở Minh, thấy tiếng nào vẫn tiếp tục gắp miếng bánh ngọt chậm rãi đưa đến trước mặt Đào Nguyệt An, lắc lư qua lại mấy lần.

      Thấy ánh mắt nàng nhìn thẳng, miếng bánh ngọt dời qua bên trái, ánh mắt liền nhìn qua bên trái. Miếng bánh ngọt dời về phía bên phải, ánh mắt liền hướng sang bên phải, cứ như vậy nhìn qua nhìn lại dừng.

      “Muốn ăn ?” Tần Sở Minh giống như phát ra việc gì mới lạ, như là đưa miếng bánh ngọt đến bên miệng nàng.

      Đào Nguyệt An cõi lòng đầy khát vọng đưa mắt nhìn chăm chú vào miếng bánh ngọt, nhìn hồi, lúc thấy nhếch môi, nàng nhàng gật đầu.

      Ánh mắt nàng sợ hãi, dè dặt hỏi , “Nô tỳ có thể ăn ?”

      “Đương nhiên có thể.” Tần Sở Minh vừa dứt lời, Đào Nguyệt An liền cười ngọt ngào, nàng chờ được nữa liền mở miệng đào nhắn ra.

      Tưởng chừng có thể ăn được, miếng bánh đột nhiên biến mất.

      có hương vị ngòn ngọt, Đào Nguyệt An cau mày, hiểu nhìn Tần Sở Minh. ràng đồng ý cho nàng ăn, như thế nào lại còn lấy ra.

      Tần Sở Minh chỉ cười mỉm, chút nào thành tâm xin lỗi, “Ta lỡ làm rớt.” xong tiếp tục ngắp miếng, giả vờ bảo đảm với Đào Nguyệt An, “Lần này nhất định rớt nữa.”

      Đào Nguyệt An mê ăn vặt nên chỉ bĩu môi, tạm tin tưởng lí do thoái thác của , lần nữa mở miệng ra.

      Nhưng lúc này lại giống thế, nàng lại ăn hụt, liền oán hận nhìn . Tần Sở Minh bình thản , cười lịch nho nhã, tác phong nhanh nhẹn “Rút lại” là làm cho người ta nên lời trách cứ nổi.

      Nhưng mà mấy lần liên tiếp miếng bánh cứ rồi biến mất, cứ như vậy nàng ăn được chút nào. Đào Nguyệt An ủy khuất nhìn , như cầu xin đừng làm như vậy nữa.

      Tần Sở Minh trưng ra bộ mặt vô tội, làm bộ xoay xoay cổ tay “Sơ ý nên run tay."

      ràng chọc tức người khác.

      Đào Nguyệt An ăn được miếng bánh gấp đến mức sắp rớt tròng mắt. chút hảo cảm của Đào Nguyệt An đáng thương, ủy ủy khuất khuất đối với Tần Sở Minh giảm xuống như từ đỉnh Everst lao thẳng xuống biển sâu.

      Tần Sở Minh cảm thấy vui vẻ liền trêu chọc thêm, nhìn bộ dạng tiểu Hạ Nguyệt muốn ăn đến mức rối rắm, khuôn mặt nhắn tinh xảo nhăn lại, cảm thấy cực kỳ cao hứng.

      Đùa hồi, thấy nàng tỏ vẻ khó chịu, trong lòng nảy sinh chút thương tiếc, tính ngừng trêu chọc nữa.

      Lần cuối, Tần Sở Minh đưa đũa tới miệng, Đào Nguyệt An cuối cùng cũng ăn được miếng bánh ngọt tâm tâm niệm niệm, xung quanh nàng giống như là vườn đầy hoa hồng , trong phút chốc cùng nở rộ say mê cùng gió, say đến mê hoặc lòng người.

      Đào Nguyệt An vui vẻ há mồm, say mê giơ tay muốn nhét miếng bánh vào miệng.

      Ánh mắt của nàng vô tình nhìn Tần Sở Minh, chỉ thấy nhếch miệng cười như diều hâu bay quanh cao nhắm được con mồi liền vội vã lao mình xuống. hé miệng cắn miếng bánh , lúc Đào Nguyệt An kinh ngạc nức nở vài tiếng nuốt vào trong miệng.

      Vị ngọt ngất, ngon chút nào, Tần Sở Minh liếm mảnh bánh vụn ở khóe miệng. nghi ngờ làm sao mà nàng lại có thể thích ăn cái loại bánh này?

      Miếng bánh đến miệng mà còn bị giành mất, rốt cục Đào Nguyệt An kìm nén được mà khóc lên. Nước mắt tuôn rơi làm ướt cả y phục. Nàng cảm thấy mình rất ủy khuất, rất ủy khuất rất ủy khuất, có người nào ủy khuất như nàng.

      ràng là miếng bánh ngọt của mình mà lại bị người khác cướp mất. Đào Nguyệt An càng nghĩ càng thấy khó chịu, khóc đến thương tâm, đến cả nước mũi cũng chảy xuống theo.

      Tiểu Hạ Nguyệt khóc.

      Tần Sở Minh nghĩ ra được lại có người khóc mà lại đẹp mắt đến như vậy. thấy qua nhiều nương, như là Trịnh Tông Hân, lúc khóc nước mắt nước mũi cũng thi nhau rơi xuống, nàng ta còn làm bộ đáng thương ôm , ràng là nàng ta mưu quệt nước mũi vào người. Điều đấy làm cho lại càng ghét thêm nhưng cũng ở trước mặt mà biểu ra.

      Tần Sở Minh say mê ngắm nhìn nàng khóc nước mắt như mưa, vừa nhìn thương hồi. nhìn đến thích thú, đợi nàng khóc đủ mà bản cũng nhìn đủ rồi mới cầm miếng bánh ngọt lên coi như thưởng cho nàng.

      Đào Nguyệt An khóc đến kịp thở, trước mặt còn có miếng bánh lắc lư, trong lòng biết lại đùa bỡn mình. Nàng nhịn được nhớ lại cảnh tượng bi thảm mình vừa mới trải qua, miếng bánh đến miệng cánh mà bay, Tần Sở Minh sau khi ăn chán chê vẫn còn chưa thỏa mãn lại còn tỏ vẻ hưởng thụ liếm vụn bánh ở khóe miệng, kia là miếng bánh của nàng cơ mà…

      Đào nguyện an càng nghĩ, tim càng thấy đau, nàng khóc còn lớn hơn lúc nãy giống như thác nước đổ, muốn ngừng cũng ngừng được.

      Khóc đến mức thở được nữa, Tần Sở Minh mới vội vươn tay ra vuốt vuốt lưng nàng, Đào Nguyệt An thút tha thút thít nghe cứng nhắc an ủi, “Đừng khóc, cùng nhau ăn bánh, chỉ là miếng bánh mà cũng khóc. người thích khóc nhè.”

      Chỉ là miếng bánh mà còn cướp mất của mình? Lúc trước bắt lỗi nàng tha, nàng cố gắng nhẫn nhịn nhưng hôm nay ngay cả miếng bánh ngọt cũng buông tha… lời giải thích này của thuyết phục, Đào Nguyệt An oán hận mắng .

      Tần Sở Minh giúp nàng thuận khí, cầm miếng bánh huơ huơ, tầm mắt của Đào Nguyệt An lập tức nhìn lên, hề chớp mắt. Nàng lặng lẽ liếc nhìn , giống như là chú ý tới.

      Nàng khẽ cắn răng, thừa dịp Tần Sở Minh buông lỏng tay lát, Đào Nguyệt An như sói đói bổ nhào vào thỏ, há miệng to cắn miếng bánh. Vốn là miệng xinh xắn trong chốc lát bị miếng bánh lấp đầy, nước mắt trong hốc mắt lăn vài vòng rồi ngừng, nàng đưa hai tay che kín miệng lại, sợ rằng cướp mất.

      Tần Sở Minh cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy nàng cực đáng . cười giúp nàng lau nước mắt mặt, Đào Nguyệt An sau khi ngừng khóc liền ho khan, lại sợ phun mất miếng bánh ra, nàng liều mạng nuốt hết vào, vừa ăn vừa sặc, khuôn mặt nhắn trở nên bỏ bừng. Tay áo lau nước mắt loạn xạ.

      Tần Sở Minh bị làm cho giật mình, hy vọng nàng ăn chậm chút, càng chậm càng tốt, để có thể nhìn thêm.

      Vì vậy, lúc Đào Nguyệt An vừa thút tha thút thít vừa đem miếng bang ăn xong lần đầu, nội tâm tiếc nuối thôi, vội vàng lấy thêm vài miếng nữa nhét vào miệng nàng.

      Lúc này Tôn Thư Tôn Hổ đến thượng thực cục trộm trà bánh về, lòng tràn đày bất mãn đặt lên bàn, nghĩ thầm, lần này có thể việc chính với .

      như mong muốn của bọn , Tần Sở Minh vừa nhét xong miếng bánh ngọt thứ hai vào miệng Đào Nguyệt An, dần dần cảm thấy vui thú, hưng trí bừng bừng. Tôn Thư , Tôn Hổ trầm mặt, cùng “Thiếu chủ” . Tần Sở Minh thèm để ý tới, đưa tiếp miếng bánh vào trong miệng Đào Nguyệt An, là, hai tên nam nhân thô lỗ nào chẳng thể được như tiểu Hạ Nguyệt đáng .

      Tôn Thư Tôn Hổ nóng lòng, đây là đại , Trang tướng quân dặn dặn lại bọn phải thận trọng mà , được phạm sai lầm, nên bọn đành phải đứng bên canh giữ , từng người lẩm bẩm .

      Bọn ngừng, Tần Sở Minh cảm thấy phiền liền nhét bánh tần suất cao hơn. Đào Nguyệt An bị nghẹn liền ho khan mấy tiếng, Tôn Thư Tôn Hổ lúc này mới chú ý đến nàng, nước mắt ban nãy vẫn còn mặt, giống như cây hải đường bị gió bẻ gãy.

      Bọn yên lặng nhìn nàng với ánh mắt đồng tình, ban nãy còn tưởng là thiếu chủ sai bọn trộm thức ăn do nhất thời tâm tình u mê. Nhưng hôm nay nhìn kỹ lại, tám phần là có tâm tình tốt nên muốn chỉnh người, bởi vì rảnh rỗi nên mới tiện tay kéo cung nữ đến bắt nạt. Nhìn nàng ăn bữa cơm này có biết bao nhiêu thống khổ?

      Lúc trước nghĩ Đào Nguyệt An là tiểu nương tiêu xài lãng phí, yếu ớt đáng ghét còn phiền toái bây giờ lại chuyển thành vật thế thân cho bọn họ, bị thiếu chủ ức hiếp, làm kẻ hy sinh hèn mọn vô tội.

      Hai tên ám vệ có ý tốt yên lặng tính toán, nếu như về sau nàng ngày ngày bồi ở bên cạnh thiếu gia, nhất là khi thiếu chủ tâm tình tốt, cuộc sống của bọn họ nhất định tốt hơn rất nhiều. Vì vậy, Tôn Thư Tôn Hổ đối với nàng hảo cảm tăng vụt vụt, từ dưới đất xông thẳng lên trời.

      Dựa vào suy nghĩ , hai người bọn họ giúp Trụ làm ác, toàn bộ hành trình đều mắt nhắm mắt mở, 1 bàn điểm tâm đều gàn hết sạch. Tần Sở Minh dở hộp cơm lên muốn ăn tiếp. Hai người bọn họ còn nhịn nữa đợi đến khi nào?

      “Thiếu chủ, việc này rất quan trọng, thỉnh thiếu chủ đến thư phòng bàn bạc với thuộc hạ.” Tôn Hổ cùng Tôn Thư ở sau lưng chơi trò đoán mò, chỉ có thể kiên trì.

      Tần Sở Minh đặp hộp cơm xuống bàn, nghiền đầu nhìn Đào Nguyệt An ăn đến mức bị sặc mà cũng vui vẻ, đột nhiên tốt bụng, quyết định theo Tôn Thư Tôn Hổ.

      “Các ngươi theo ta.” nhàn nhạt mở miệng phân phó, nghĩ đến ở cùng chỗ với hai tên nam nhân thô lỗ tình nguyện chút nào, mặt đen đến mức có thể chảy ra mực.

      Đào Nguyệt An giương mắt nhìn mấy món ăn mới đưa tới, vừa nghe bọn họ muốn liền can đảm dùng sức kéo lấy ống tay áo của Tần Sở Minh, nàng nhụt rè hỏi, “Cái này… nô tỳ có thể ăn được ?”

      “Có thể.” Tần Sở Minh nhìn thẳng vào mắt nàng, trong nháy mắt trở nên ôn nhu, sủng ái mà vân vê tóc của nàng, “Trước khi mặt trời lặn, ngoan ngoãn ngồi ở đây ăn, lát nữa ta tới đưa ngươi về , hiểu ?”

      “Được.” Đào Nguyệt An cầm mấy miếng bánh lên, bộ dáng nhu thuận, lúc Tần Sở Minh sắp rời khỏi còn vẫy vẫy tiễn . Tâm của tiểu vương gia nào đó đều bị tan chảy thành từng mảnh.

      Mỗi món Đào Nguyệt An đều thử chút, nhìn tới ánh mặt trời ở phía xa kia nàng mới nhớ tới dặn dò của Tần Sở Minh trước khi .

      “Trước khi mặt trời lặn, ngoan ngoãn ngồi ở đây ăn… Trước khi mặt trời lặn…” nàng giật mình đứng dậy, Thái tử cũng với nàng trước khi mặt trời lặn phải trở về.

      [​IMG]
      Tuần này mình chỉ post được chương thôi :yoyo42: vì tuần này phải chạy nùi deadline với trong giai đoạn sắp xếp công việc trong tuần chưa ổn thỏa lắm... Nhưng tuần sau là dễ thở hơn rồi :)) công việc chuyển sang cuối tuần làm nên post theo dự định là 3-4 chương / tuần :063:
      Phong Vũ Yên, lk ngân, Parvarty33 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      co len ban oi mong 3-4chuong 1tuan waaaa
      pqthaolyy thích bài này.

    5. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 9: dâu biến mất.


      “Trước khi mặt trời lặn, ngoan ngoãn ngồi đây ăn… trước lúc mặt trời lặn…” nàng giật mình đứng dậy, Thái tử bắt nàng trước lúc mặt trời lặn phải trở về.

      Đào Nguyệt An nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng xong còn gắt như ban nãy nữa, mặt trời dần dần ngả về phía tây. Nếu nàng trở về kịp.

      Nhưng Đào Nguyệt An dời mắt nhìn lên bàn, chăm chú nhìn những món ăn màu hồng mà lưu luyến, những miếng bánh ngọt được làm khéo léo như là khóc kêu cầu xin nàng đừng , thanh hợp thành cùng chỗ, chấn động đến mức làm đau tai nàng, nghe còn .

      Bình trà hoa nhài còn nửa bàn tỏa ra mùi thơm ngát, tràn ngập khí thù oán. Đào Nguyệt An đến uống chén, bàn tay mập mạp lần lượt sờ những miếng bánh điểm tâm, đôi mắt ngập nước như sắp khóc.

      Nhưng Thái tử kia… Đào Nguyệt An suy nghĩ kỹ, khỏi nhíu mày, nếu nghe lời, Vương ma ma nhất định tha thứ cho nàng. Nếu chuyện này chọc giận đến phụ thân, nàng bị đưa về gia đình kia…

      Đào Nguyệt An rét mà run, toàn thân run rẩy, nàng nên ngay lập tức.

      Nhưng mấy miếng bánh này khóc thương tâm như vậy, nàng từ trước đến nay bao giờ để chúng nó khóc, chúng khóc lòng nàng đau như có dao đâm, so với lúc bị Vương ma ma đánh vào lòng bàn tay còn đau hơn.



      Sau hồi đấu tranh, thân ảnh lén lén lút lút từ trong rừng đào ra. Đào Nguyệt An vừa vừa nhìn xung quanh phòng ngừa bị người khác phát , nhìn nàng rất giống như ăn trộm vào cấm cung.

      Chỉ là tên ăn trộm này cầm tay là hộp cơm tinh xảo, ngơ ngác ra

      Vừa ra khỏi rừng đào, bốn phía vắng lặng, Đào Nguyệt An lập tức giơ chân ngắn chạy như phảng phất phía sau có hồn bất tán của Tần Sở Minh khẽ cười, liều mạng đuổi theo nàng ngừng. Tất cả chỉ như làn khói hình.

      đường gặp được vài cung nữ, Đào Nguyệt An liền theo, nàng tiến lên là phòng bếp phái đưa điểm tâm cho Thái tử.

      Vài cung nữ lớn tuổi nhìn nàng hốc mắt hồng hồng giống như vừa mới khóc trong lòng nhất thời hiểu được bảy tám phần. Hình như là cung nữ mới vào cung đường. Người trong cung cũng biết Thái tử phải là người dễ hầu hạ, Đào quý phi cũng vậy nên lúc này các nàng mới chỉ đường cho Đào Nguyệt An.

      Đào Nguyệt An ngọt ngào tiếng cám ơn tỷ tỷ rồi nhanh chân chạy tới cung Thái tử, tốc độ như chạy đua cùng với mặt trời lặn.

      Lúc đến trong điện Thái tử, Đào Nguyệt An thở hồng hộc, vội vội vàng vàng tìm cung nữ lúc nãy giúp nàng thay y phục, thở ra hơi , “Tỷ tỷ, bây giờ là giờ nào?”

      “Giờ Dậu kém hai khắc.” cung nữ đưa cho nàng bộ y phục lúc nãy rồi sai người hầu hạ, thuận tiện hỏi, “Tiểu thư có trở lại cùng điện hạ? Ô, điểm tâm này là đâu vậy?”

      Đào Nguyệt An thay y phục xong, lẳng lặng ngây ngốc ngồi vào bàn dùng bữa. Đào Nguyệt An nghe thấy suýt nữa bị nghẹn, đạo não của nàng nhanh chóng hoạt động, bắt đầu giải thích, “Điện hạ cùng Diệp công tử tạm thời có việc liền đưa cho ta ít điểm tâm rồi để ta hồi cung trước. Đại khái là bọn họ phải giờ Dậu mới trở về được.”

      Cung nữ sáng tỏ mọi chuyện, nghĩ đến Đào Nguyệt An tương lai là Thái tử phi liền dám đắc tội, dè dặt cung kính , “Nếu như vậy, tiểu thư từ từ dùng bữa, nô tỳ giúp người đổi bình trà khác, để ăn cùng với điểm tâm cho ngon miệng.”

      Đào Nguyệt An vội vàng gật đầu, nhét điểm tâm vào trong miệng làm cho hai má tròn nhô lên, chuyện nghe , “Tạ tạ tỷ tỷ.”



      Còn về phần bên này, Tần Sở Minh tình nguyện rời tiểu Hạ Nguyệt nhắn đáng cùng với hai tên nam nhân cao to Tôn Thư Tôn Hổ đến thư phòng ở Thanh Dung viện đàm .

      “Trang tướng quân có chuyện gì mà sốt ruột như vậy?” Tần Sở Minh vuốt vuốt chuỗi hạt châu ở , lười nhác hỏi.

      “Khởi bẩm thiếu chủ, tướng quân nhậ được tin sáng hôm nay trưởng nữ của Đào Tương, Đào Nguyệt An tiến cung.” Tôn Thư .

      “Tiến cung tiến cung, thế nào , Đào quý phi là của nàng ta, Đào Tương để nữ nhi tiến cung vẫn an muội muội, cũng có gì đúng.” Tần Sở Minh đặt chuỗi hạt châu xuống phát ra thanh vang thanh thúy, chậm rãi đén dưới mái hiên, mái hiên treo cái lồng sắt, bên trong nuôi con vẹt miệng hồng long xanh.

      “Thiếu chủ đừng giả vờ nữa, Đào Tương lòng dạ Tư Mã Chiêu* , ai cũng biết muốn đưa nữ nhi của mình tiến cung làm Thái tử phi để giữ chức quan cho , tiếp tục khuynh quyền triều đình.” Tôn Hổ thêm, “Nếu bệ hạ chịu tình thế của chúng ta cực kỳ bất lợi, tướng quân ngài ấy tìm cách.”

      “Thái tử…” Tần Sở Minh trêu chọc con vẹt trong lồng, sau khi nghe xong khẽ cười , “Mấy năm nay Đào Tương này trăm phương ngàn kế xu nịnh, bất quá Thái tử của nghĩ như vậy. Chỉ sợ mộng làm quốc trượng này của đến cuối lại biến thành đống cát bay trong gió, gió thổi liền biến mất.”

      “Thiếu chủ, chúng ta vẫn còn nằm trong vòng tay mắt của Quý Phi,đại tiểu thư này cũng nhị tiểu thư khác xa nhau, nàng lớn lên nhìn rất xinh đẹp, lúc Thái tử mới gặp nhìn đến ngây người. Ăn sáng xong còn chủ động đề nghị dẫn đại tiểu thư tham quan. Chỉ sợ lâu nữa bệ hạ hạ chỉ đính hôn cho bọn họ.” xem thần thái thiếu chủ nhà mình thong dong, Tôn Hổ bày ra tư thế “hoàng đế vội thái giám gấp”.

      “Phải vậy ?” Tần Sở Minh nghe nàng ta nhìn xinh đẹp, nhịn được nhớ tới tiểu nương ăn điểm tâm kia, đứa trẻ xinh xắn như vậy, người kia so với nàng sao có thể xinh đẹp bằng . phải cẩn thận giấu nàng kỹ, để cho người khác ngấp nghé cướp mất. Tần Sở Minh nghĩ lại liền cười vui sướng, đem con vẹt trong lồng đâm chọt làm nó tránh né bốn phía, kêu đến đáng thương thảm thiết, rụng mất hai cái long vũ.

      “Gọi nữ nhân hại chết mẫu thân của mình là mẫu phi, những năm này Thái tử chỉ sợ chịu nổi.” Tần Sở Minh trầm giọng , “Hiềm khích giữa bọn họ phải là ít.”

      “Tướng quân muốn thuộc hạ hỏi thiếu chủ điều, nữ nhi của Lưu thượng thư…”

      Tôn Thư chưa xong, Tần Sở Minh lạnh lùng ngắt lời, “ được, thú vị.” làm việc đâu ra đấy, động chút là lôi ra đống tứ thư ngũ kinh nữ giới , dáng vẻ này sao so với tiểu Hạ Nguyệt đáng được. nghĩ lúc này nên kết thúc cuộc chuyện, trở về cùng tiểu Hạ Nguyệt dùng bữa tối.

      “Chúng ta muốn Thái tử cùng Đào Tương đối nghịch nhau, nhất định phải mượn sức các đại thần trong triều. Lưu thượng thư tuy là mới vào kinh mấy năm gần đây nhưng là người thanh liêm, ngay thẳng, tiếng tăm trong dân gian khá cao, rất được dân chúng kính trọng. Vì thế nên bị Đào Tương xuyên xỏ ít. Trưởng nữ của Lưu thượng thư, Lưu Mục tuổi tác tuy còn nhưng lại dịu dàng, lễ phép, am hiểu cầm kỳ thi họa. Tướng quân nếu thiếu chủ đồng ý liền với bệ hạ ban chỉ…”

      “Nếu Lưu thượng thư có lòng muốn về dưới trướng của ta, ta kết thân, là cánh tay đắc lực của ta. Được rồi… các ngươi với cữu cữu cần phải lo lắng, tự ta có chừng mực.” Tần Sở Minh tạm thời buông tha con vẹt run lẩy bẩy trong lồng, xoay người nhìn bọn họ ý tứ sâu xa, “Còn chuyện nữa.”

      Tôn Thư Tôn Hổ nghĩ điện hạ vừa nghĩ ra diệu kế gì, vội vàng rửa tai lắng nghe.

      Tần Sở Minh suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi , “Sắp đến lúc ăn tối rồi, hai người các ngươi chuyến đến phòng bếp trộm ít thức ăn co tiểu Hạ Nguyệt, được nhiều như lúc trưa, nếu ta cho các ngươi đến phòng dọn dẹp của cung nữ.”

      Tôn Thư Tôn Hổ: “…”

      [​IMG]
      Tiểu Hạ Nguyệt bé bỏng chạy mất, đoán xem đoán xem phản ứng của Tần biến thái như nào nào :))))))
      Phong Vũ Yên, lk ngân, Parvarty26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :