1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuôi Heo Trong Hậu Cung - Mộ Thủy Dao (Update C.49)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 5: Tra tấn bằng đồ ăn sáng.
      Từ lúc ở Túy Tiên lâu trở về, Vương ma ma dạy Đào Nguyệt An nghiêm khắc hơn. Mỗi ngày nàng luyện tập chỉ ngồi chỗ nhìn chăm chú mọi hướng, có khi sư phó, ma ma còn chưa có lên tiếng, Vương ma ma soi mói, quở trách trước lần.

      Đào Nguyệt An bởi vì chuyện ở Túy Tiên lâu sợ Vương ma ma phạt Thúy Lan nên phải ngoan ngoãn nghe lời, dám lắm miệng.

      Qua nửa tuần gian nan cuối cùng cũng tới ngày tiến cung thỉnh an quý phi. Đào Nguyệt An ăn ngon, ngủ yên so với lúc mới vào phủ gầy chút.

      Hôm đó trời còn chưa sáng, Vương ma ma đánh thức Đào Nguyệt An dậy. Thúy Lan cũng mấy thị nữ khác dưới giúp nàng thay áo lụa vàng nhạt thêu hoa văn bằng chỉ bạc, phía dưới là cái váy hoa và bướm mềm mại. Thúy Lan đỡ nàng ngồi trước bàn trang điểm, giúp Đào Nguyệt An nửa mê nửa tỉnh chải kiểu tóc song nha kế, cắm trâm cài khổng tước.

      Vương ma ma nhìn nhìn lại, rốt cục cũng bảo Thúy Lan với kiệu phu chuẩn bị lập tức vào cung yết kiến.

      Vốn Đào Nguyệt An vẫn còn lưu luyến với chu công lập tức thanh tỉnh, nàng dám tin , “Ma ma… cần phải ăn sáng sao?”

      “Đại tiểu thư, ta làm sao có thể bỏ đói người? Cho dù nô tỳ muốn vậy, lão gia tuyệt đối đáp ứng.” Vương ma ma cười , “Chúng ta tiến cung cùng quý phi của người với thái tử điện hạ dùng bữa trưa.”

      Vừa lúc Thúy Lan từ bên ngoài viện chạy vào, nhanh tới trước người Vương ma ma, cung kính , “Ma ma, kiệu phu đứng ở bên ngoài rồi, lúc nào cũng được.”

      “Được.” Vương ma ma vừa lòng cười, “Đại tiểu thư, chúng ta ăn sáng.”

      Đào Nguyệt An ngồi kiệu nơm nớp lo sợ, Vương ma ma đem những lễ tiết cần phải chú ý lại hai lần, tiếp là cho nàng biết thái tử cùng quý phi thích ăn cái gì, ăn cái gì lần, cuối cùng lại dặn dò, “Ăn sáng xong, quý phi nương nương để thái tử điện hạ mang người dạo trong cung. Tiểu thư phải nhớ kỹ, mọi việc đều phải theo ý thái tử, thái tử cái gì chính là cái đó, cần biết là chỉ vào con tuần lộc mà con ngựa, chỉ vào trời xanh là đen cũng thể phản bác biết ?”

      Đào Nguyệt An tâm tâm niệm niệm về đồ ăn sáng, hang hóa của tướng phủ mỗi ngày đều để trước cổng. Theo lý mà sáng nay có món ngọt để ăn. Hôm nay phải tiến cung, lỡ mất lần này phải chờ tới nửa tháng nữa mới có món ngọt.

      “…Còn có người bên cạnh thái tử họ Diệp là trưởng tử của Diệp đại nhân, là thư đồng mà bệ hạ tự mình chọn cho thái tử, tuổi tác so với người cũng hơn là bao, người nhớ kỹ thể chọc giận . Tới lúc trở về, thầm châm ngòi chuyện của tiểu thư cùng thái tử gây ra đống chuyện phiền toái.” Vương ma ma giảng giải chuỗi xong nhìn Đào Nguyệt An vô tình cúi đầu xuống, bộ dáng giống như có tâm nên nghĩ rằng nàng khẩn trương, bà vội vã an ủi, “Tiểu thư cần quá khẩn trương, lão gia trước với quý phi nương nương, nương nương nhất định tìm cách chiếu cố người. Tiểu thư chỉ cần làm theo những gì ta dạy, nhất định khiến cho điện hạ vui.”

      Vương ma ma xong quay lại nhìn Đào Nguyệt An. Nàng tiếc vì ăn được đồ ngọt nhưng cuối cùng lại nghĩ đến trong hoàng cung có đồ ăn gì ngon, nghĩ lại liền thấy đáng mong đợi, nàng lấy lại tinh thần đáp, “Ma ma ta biết.”

      “Được.” Vương ma ma vui mừng .

      lâu sau cỗ kiệu liền ngừng lại. Thúy Lan ở bên ngoài , “Ma ma thị vệ muốn kiểm tra.”

      “Kiểm tra?” Vương ma ma hừ tiếng bất mãn , “ chẳng lẽ thấy hay là biết cỗ kiệu này là của tướng phủ? Kiệu của tướng phủ ra vào cung sao lại phải kiểm tra? Loại người biết thức thời, biết cấp như thế này? Ngươi chọn lựa sao vậy? Sao lại để cho tên vô dụng nhận lấy chức vụ thế này?”

      “Ma ma, nô tỳ phải trở lại với cái gì?” Thúy Lan bị kẹp ở giữa, hai bên đều khó xử.

      “Ngươi cho biết đây là kiệu của trưởng nữ Đào gia phải lập tức vào cung cùng quý phi nương nương dùng bữa. Nếu chịu cho vào cung cũng được, chúng ta liền ở đây chờ. lát nữa quý phi nương nương đợi thấy người, nương nương trách tội người gánh chịu cũng phải là chúng ta.” Vương ma ma xong, Thúy Lan chỉ có thể thuật lại.

      Lúc trước Đào Nguyệt An chưa thấy qua Vương ma ma ngang ngược như vậy, liền có chút khiếp sợ , “Ma ma… người trực tiếp đưa cho bài tử được sao?”

      “Đại tiểu thử cũng thể nghĩ như vậy.” Vương ma ma giống như nghe thấy được cái gì thuận tai, lập tức chỉnh lại, “Trong hoàng cung này nô tỳ chính là bộ dạng này, ngươi càng khiêm tốn, càng hạ thấp mình, người ta coi người như là trái hồng mềm, càng phải cầm được người. Trái lại nếu vừa mới bắt đầu nâng cao mình, người khác ngược lại dám tôn kính. Bắt nạt kẻ yếu, đúng đúng là bọn nô tỳ.”

      Bên ngoài Thúy Lan chạy lại, ở ngoài kiệu , “Ma ma, vẫn là người thị vệ khác dàn xếp tốt chuyện này chịu trách nhiệm để cho chúng ta trực tiếp vào.”

      “Lời này còn nghe được chút.” Vương ma ma kéo Đào Nguyệt An qua, nhìn kỹ trang dung (trang phục + dung mạo) của nàng cùng với phục sức, thuận miệng phân phó Thúy Lan, “Quay lại hỏi chút thị vệ kia tên là gì, ánh mắt so với tên biết đều hồi nãy tốt hơn nhiều.”

      “Vâng ạ.”

      Cỗ kiệu dừng trước cung Đức Cảnh, Vương ma ma để cho Đào Nguyệt An trước, thái giám từ bên trong cửa đưa nàng vào.

      Đào Nguyệt An nghĩ tướng phủ là nơi xa hoa nhất mà nàng từng thấy, nhưng vào hoàng cung mới phát , ra hoàng cung so với tướng phủ còn xa hoa hơn biết bao nhiêu. Nàng nhịn được đánh giá mái ngói, đình đài, lầu các.

      Vương ma ma sau lưng thấy được, lập tức ho vài cái, hạ giọng , “Đại tiểu thư tập trung , hết nhìn đông đến nhìn tây như vậy hợp với quy củ.”

      Đào Nguyệt An nghe xong cam tâm thu hồi tầm mắt chăm chú nhìn phía sau lưng thái giám. có mấy vật đẹp đẽ quý giá làm phân tâm, Đào Nguyệt An đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.

      Hoàng thượng, thái tử, quý phi, nàng chỉ nghe khắp thiên hạ đồn là người tôn quý nhất. Mà nay, nàng là gặp những người này.

      Thái giám dẫn các nàng đến ngoài cửa, xoay người cung kính , “Nô tài vào tiếng, xin đại tiểu thư chờ chút.”

      “Được, đa tạ công công.” Đào Nguyệt An tự cho trả lời như vậy là đúng, Vương ma ma mặt đen lại giống như đám mây đen nhưng kiêng kỵ thái tử cùng quý phi nương nương bên trong, có phát tác.

      “Quý phi nương nương rửa mặt chải đầu xong chuẩn bị cho truyền đồ ăn sáng, tiểu thư mau vào .” thái giám bên trong nịnh nọt cười.

      Đào Nguyệt An có chút khẩn trương qua cửa, trước mắt xanh vàng rực làm cho nàng muốn khóc, lại gắng gượng nghẹn lại.

      Đào quý phi vào cung lúc mười sáu tuổi, nay hơn ba mươi nhưng do được bảo dưỡng kỹ, phong thái vẫn yểu điệu như trước, nét mặt động lòng người, Đào Nguyệt An lúc này ngẩn người, đến lúc Vương ma ma đẩy, nàng mới lấy lại tinh thần câu nàng luyện hơn trăm lần, “Chất nữ thỉnh an quý phi .”

      “Mau đứng lên.” Đào quý phi cười để cho nàng đứng dậy, “Lại đây, ngồi bên người bổn cung. Bổn cung chưa thấy qua đứa nào đẹp như vậy.”

      “Vâng ạ.” Đào Nguyệt An chậm rãi đến bên người Đào quý phi, cung nữ kéo ghế ra cho nàng, đặt thêm cái đệm mềm bằng tơ vàng thêu phượng hoàng vỗ cánh bay cao lấp lánh làm cho Đào Nguyệt An ngồi được tự nhiên.

      “Đây là trưởng nữ của ca ca?” Đào quý phi hỏi Vương ma ma.

      “Bẩm nương nương đúng vậy.” trước mặt Đào quý phi Vương ma ma chút ương ngạnh giống vừa rồi, thái dộ cực kỳ khiêm tốn.

      “Nghe ca ca năm nay vừa tròn mười tuổi?” Đào quý phi , “Thái tử mới chỉ mười hai, hai đứa vẫn còn , cứ như vậy mà kết thân vội vã, ca ca cũng quá nóng lòng.”

      “Nương nương phải.” Vương ma ma cúi người đáp, “Bất quá cho dù sớm hay trễ đều phải kết thân. Quyết định sớm cũng tốt, đỡ phải đêm dài lắm mộng.”

      Đào quý phi cùng Đào Nguyệt An chuyện với nhau, hỏi nàng ngày thường ở trong phủ làm những gì. Đào Nguyệt An đem mấy lời rườm rà mà Vương ma ma dạy kia lại lần, thời gian bao lâu thái tử bước vào theo sau là đám thái giam, đứng trước Đào quý phi hành lễ , “Nhi thần thỉnh an mẫu phi.”

      “Mẹ con cần đa lễ, mau tới đây ngồi.” Đào quý phi hòa ái để ngồi xuống bên cạnh Đào Nguyệt An, “Đây là nguyệt an biểu muội của ngươi, hôm nay nàng rành rỗi nên đến chỗ mẫu phi dùng bữa.”

      “Thần nữ thỉnh an thái tử điện hạ.” Đào Nguyệt An lập tức đứng dậy nhờ lời Vương ma ma dạy, cười ngọt ngào.

      Thái tử điện hạ phản ứng lại chút nào nhưng người họ Diệp bên cạnh mở miệng, biết thầm với điện hạ cái gì đó, Đào Nguyệt An thầm nghĩ tốt, đừng là xấu nàng.

      Trong giây lát, Đào quý phi khỏi lo lắng việc này lại thất bại, thái tử rốt cục lên tiếng, “Biểu muội hôm nay ngoan, nhi thần thấy biểu muội so với ngày thường ngoan hơn.”

      Đào quý phi nghe xong liền mỉm cười, thầm cảm thấy việc này có thể định, vội bảo nàng ngồi xuống. Đại cung nữ Thúy Hoa bên cạnh quý phi vội vàng cho người mang đồ ăn lên, Đào Nguyệt An giống như nhìn thấy trăng thấy sao, nếu Vương ma ma ở bên cạnh, ánh mắt như do dự điều gì, nàng hận thể rướn cổ lên, chỉ cẩn thận nhìn đồ ăn trong tay Thúy Hoa, quả nhiên là đồ ăn trân quý.

      Thúy Hoa mỉm cười dọn xong đồ ăn, lại đem cái chậu lớn tinh xảo bưng lên bàn, ở vex hoa văn cổ quái. Bất quá Đào Nguyệt An vô tâm chỉ nghĩ đó là do họa sĩ nào đó vẽ. Người nào đó lòng dạ tập trung nhìn vào cung nữ mở nắp ra. Hơi nước nóng hổi toát ra, tụ lại nóc. Đào Nguyệt An nhịn được nuốt ngụm nước bọt, nhìn vào nồi lớn đầy cháo hoa…

      bên Đào Nguyệt An sắp xếp xong, Thúy Hoa đặt đĩa rau ngâm củ cải tinh xảo bên tay nàng, tiếp theo lại mỉm cười “Tiểu thư từ từ dùng.” Sau đó lui ra bên cạnh thị nữ.

      “Hai người các ngươi sao lại thất thần như thế, còn mau cầm đũa dùng bữa.” Đào quý phi thấy hai đứa trẻ bên cạnh cúi đầu, giọng thúc giục.

      “Thần nữ biết sai rồi.” Đào Nguyệt An lập tức đứng dậy thay Đào quý phi cùng thái tử múc cháo. Múc cháo xong, nàng nhìn chằm chằm từng hạt gạo trắng, hận thể tìm ít vây cá, tổ yến nhưng ba bát cháo múc xong rồi, có gì ngoài canh gạo trắng, cái gì cũng có…

      Bữa cơm này cái miệng Đào Nguyệt An ăn cháo, ăn biết ngon, ăn cực kỳ có tinh thần, chỉ ăn chút liền muốn ăn.

      Vương ma ma bên cạnh nhìn thấy hết sức hài lòng, rành, động tác xinh đẹp, ăn chút liền no, lúc này mới giống tiểu thư khuê các.

      Dùng bữa xong, Đào quý phi gọi người đem khăn sạch đến vừa lau tay vừa hỏi, “Sở , sáng nay sư phụ của ngươi thân thể khỏe, cố ý sai người đến với mẫu phi kiểm tra công khóa của ngươi, ngươi lát nữa có dự định gì ?”

      “…nguyệt an biểu muội là lần đầu tiến cung, mẫu phi bận giải quyết cung vụ, nhi thần liền thay người dẫn biểu muội chung quanh chút, người thấy có được ?” Trịnh Tông mặt chút thay đổi .

      “Đương nhiên là được.” Đào quý phi cùng Vương ma ma trong lòng nở hoa, liên thanh đáp ứng, “Vậy ngươi mau đưa nguyệt an biểu muội dạo chơi .

      [​IMG]
      Last edited: 13/2/16
      Phong Vũ Yên, lk ngân, nhoxbina42 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      mong cho chuong tiep
      pqthaolyy thích bài này.

    3. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      "Đắng lòng thiếu nữ đói ăn tiến cung chỉ được ăn cháo trắng", báo hôm nay đăng thế đấy.

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Tội nghiệp heo nhà ta hôm nay phải ăn chay
      pqthaolyy thích bài này.

    5. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 6: Khi dễ con dâu tương lai.


      “Thái tử điện hạ chúng ta đâu?” Đào Nguyệt An cung kính theo người họ Diệp nhìn Trịnh Tông phía trước, đường thẳng tắp về tẩm cung của mình, quan tâm đến nàng.

      “Đào nương là lần đầu tiến cung?” người họ Diệp chậm lại song song với Đào Nguyệt An. Đào Nguyệt An nhớ mang máng lời ma ma muôn ngàn lần thể đắc tội với vị này được, nhàng gật đầu , “Đúng vậy.”

      “Thái tử điện hạ muốn thay trang phục khác, Đào nương cũng nên đổi bộ khác .” người họ Diệp kêu cung nữ tới, “Ngươi mang Đào nương đổi bộ xiêm y khác.”

      Đào Nguyệt An nhất thời nghĩ ra được, thăm hoàng cung sao lại phải đổi y phục khác? Trước khi đến, chuyện tham quang hoàng cung mà Vương ma ma nàng đều nhớ kỹ từng cái, cái gì nên , cái gì nên đề đề cập qua lần, nhưng việc thay y phục này chưa từng qua, “Diệp công tử, ta có chút hiểu.”

      Họ Diệp quay đầu lại nhìn Đào Nguyệt An mơ hồ, ra chỉ là nha đầu mơ mơ màng màng, trong lòng liền mềm nhũn, “Sao hiểu?”

      “Chỉ là vòng hoàng cung, vì sao phải thay y phục?”

      “Như thế này…” họ Diệp dừng chút, thấy ánh mắt đơn thuần nhìn chăm chú của nàng bèn trả lời, “Thái tử điện hạ xử có mực, nếu cùng ngươi chung quanh mà mặc triều phục thái tử, nhất định khiến cho động tĩnh trong cung . Đến lúc đó, đống nô tài tiền hô ủng hậu làm ầm ĩ, làm mất hứng chơi.”

      ra là như vậy.” Đào Nguyệt An miễn cưỡng tiếp nhận lý do này.

      Cung nữ vừa mới được họ Diệp gọi đến lúc nãy chạy tới, cung kính , “Diệp công tử, điện hạ có y phục nữ tử. Chỉ có thể tìm được bộ xiêm y của cung nữ, công tử xem có được hay ?”

      Họ Diệp còn chưa , Trịnh Tông thay xong thường phục, nhịn được mở miệng, “Ma ma mau đem y phục cung nữ này cho nàng thay , mè nheo nữa, mặt trời sắp lặn còn chơi được cái gì nữa.”

      Cảm nhận được bất mãn của , Đào Nguyệt An lập tức cúi đầu theo cung nữ vào thay thường phục.

      Ở ngoài của, họ Diệp vẻ mặt ôn hòa , “Điện hạ, vất vả mới xin sư phụ nghỉ được, điện hạ nên vui vẻ chứ, như thế nào mà lại chứa bụng thuốc nổ?”

      “Ngươi thử xem?” Trịnh Tông so với họ Diệp tuổi hơn, thân hình cũng thấp hơn nửa cái đầu, tính tình cũng nóng nảy ít, “Lúc nãy dùng bữa, ngươi với ta cái gì, ta có thể tức giận sao?”

      “Vi thần đều là vì điện hạ mà suy nghĩ, nghĩ đến điện hạ sau này có thể tốt mới như vậy.” họ Diệp tận tình khuyên bảo , đáng tiếc Trịnh Tông thừa nhận vẫn như trước trừng mắt với .

      Đào Nguyệt An thay y phục xong liền ngoan ngoãn tới. Trịnh Tông vẫn còn giận làm nàng dám tới gần, đành phải nhìn quay họ Diệp.

      Họ Diệp ôn hòa , “Điện hạ, vi thần chịu tội với người. Là vi thần nhất thời lỡ lời, xin điện hạ tha thứ. Nếu điện hạ còn tức giận, vi thần Hình bộ chịu phạt, chỉ cần làm chậm trễ nhã hứng du ngoạn của người, người muốn vi thần làm cái gì cũng được.”

      Họ Diệp vừa xong liền rời khỏi, hướng phía Hình bộ mà tới. Trịnh Tông liền vội vàng kéo lùi bước, “Chỉ là chuyện cỏn con, Hình bộ cái gì. Bổn cung chỉ là sáng nay ăn chưa no, trong lòng thoải mái, ai muốn phạt ngươi?”

      Đào Nguyệt An vừa nghe câu “chưa ăn no” cảm thấy đói bụng chỉ có mình nàng, đối với thái tử điện hạ đột nhiên sinh ra vài phần hảo cảm. Vừa muốn mở miệng đề nghị thái tử có muốn đến phòng bếp lấy ít đồ ăn , nhưng cùng tên họ Diệp ngươi câu ta câu, vừa vừa ra ngoài, nàng chỉ có thể nhấc váy bước nhanh theo phía sau, sợ mình bị bỏ rơi.

      đến chỗ hoang vắng, Trịnh Tông bỗng nhiên quay đầu lại, nghĩ nàng là Đào quý phi hứa cho mình, nay Sở vương trở về, sư phụ suốt ngày nhắc đến , trăm ngàn muốn lấy lòng Đào Tương, nếu để ý người đứng đầu đông cung thay đổi người khác. Trưởng nữ của Đào gia xinh đẹp, so với cái nhị tiểu thư kia tốt hơn biết bao nhiêu, nếu tính tình ôn hòa, cần nhìn đông nhìn tây mà trông nom, vậy để cho nàng làm thái tử phi cũng phải là được. Suy nghĩ lát, Trịnh Tông cùng nàng , “Bổn cung có chuyện hỏi ngươi.”

      “Điện hạ ạ.” Đào Nguyệt An cung kính đứng, giống như Vương ma ma dạy.

      “Nếu về sau ngươi hầu hạ bổn cung, cho dù biết chuyện hay , ngươi đều nghe bổn cung an bài?”

      Đào Nguyệt An còn chưa thông suốt giữa việc hầu và gả cho thái tử, chỉ nghĩ đến là giống như sáng nay, chỉ việc múc cháo, bưng trà linh tinh. Hơn nữa ma ma ngàn dặn vạn dặn, thái tử điện hạ cái gì chính là cái đó, nàng liền vội vàng gật đầu.

      Trịnh Tông nhìn nàng ngoan ngoãn như nàng dâu , cực kỳ vừa lòng, phân phó, “Bổn cung cùng Diệp công tử có chính phải làm, ngươi tự mình dạo vòng trong cung , giờ Dậu về điện chờ bổn cung. Nếu người ngoài hỏi là bổn cung mang ngươi theo dạo cả ngày, biết ?”

      “Dạ.” Đào Nguyệt An phản xạ có điều kiện, Trịnh Tông bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ thư thái, oán khí từ ban sáng tiêu tán còn, mang theo họ Diệp chạy nhanh.

      Bọn họ chạy xa, Đào Nguyệt An mới vô tri vô giác cảm thấy đúng, vội vã đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa kêu to, “Điện hạ, đợi ta với, đợi ta với…”

      Trịnh Tông sợ nàng đổi ý, cùng họ Diệp nhanh như chớp liền chạy mất dạng. Đào Nguyệt An chạy đoạn liền thở hổn hển. Thở gấp xong, nàng ngẩng đầu nhìn cung tường xa lạ, lòng trở nên sợ hãi.

      Lúc đến, Vương ma ma thể hết nhìn đông đến nhìn tây, nhìn chung quanh giống như kẻ gian, nàng chỉ cúi đầu nhìn gót giày thái giám, nên bây giờ biết trở về như thế nào.

      Dựa vào cảm giác để về, càng chạy xung quanh càng hoang vắng. Trời nắng gắt, Đào Nguyệt An miệng khô lưỡi chat, mồ hôi trán lần lượt đổ xuống, thấy xa xa có cánh rừng liền vội vã chạy tới, tránh ở bóng cây hóng mát.

      Sau khi Đào Nguyệt An ngồi xuống, nàng chợt phát có cái gì đó, lại đứng lên lần nữa, nàng nuốt ngụm nước bọt, từ cây hái xuống quả đào chin, nàng như nhặt được vật quý hiếm , nâng niu trong lòng bàn tay.

      Vừa chạm vào đồ ăn, lời Vương ma ma dạy nàng, trong hoàng cung thể ngồi sai chỗ, loạn nơi, được chạm bừa vào đồ vật nàng quên sạch.

      Đào Nguyệt An đem quả đào giấu vào trong ngực, dùng tay áp tỉ mỉ lau vài lần. Sau lại nhìn bốn phía người, lúc này mới dè dặt cắn cái xong nàng mỉn cười ngọt ngào, so với lúc cười trước mặt thái tử còn ngọt hơn.

      Đào Nguyệt An vừa ăn đào vừa carmt hấy hạnh phúc tràn đầy, nàng nhìn trời xanh mây trắng, đột nhiên cảm thấy giống như đối tửu đương ca, đời người bao nhiêu.

      Vốn dĩ nàng có thể hạnh phúc đến lúc mặt trời xuống núi.

      Đáng tiếc thái tử hôm nay tâm tình tốt, còn phải ở trong viện của dạo. nghĩ tới, lại quan tâm để nàng ở đây.

      Đào Nguyệt An chuyên chú ăn đào, chú ý tới Tần Sở Minh yên lặng tiếng động tới gần nàng, từng chút từ phía sau đem nàng ôm vào trong lòng.

      “A” Đào Nguyệt An kinh hô tiếng, lắp bắp nhìn trái đào còn hơn phân nữa rơi mặt đất, nàng cảm giác giống như bị nhốt vào căn phòng tối tăm, còn dùng kim liều mạng đâm vào trái tim của nàng, ngay cả hô hấp cũng thấy đau.

      “Ngươi như thế nào lại ở đây?” Tần Sở Minh nhớ tới chuyện Tôn Sách báo lại, nhe hàm rang trắng lóa , “Thành bắc, cây bách lão… Hạ Nguyệt… ha ha…”

      Đào Nguyệt An mạnh mẽ thoát ra như quả đào thể ăn hết rớt, thể bứt ra khỏi bi thương từ việc ăn, xoải chân giống như chú heo con muốn nhảy ra khỏi hàng rào để trốn chạy, liều mạng vọt về phía trước

      “Chạy cái gì? Ngươi là người của cung nào?” Tần Sở Minh hai tay ôm lấy bụng của nàng, tùy ý nhìn cái thấy nửa quả đào rơi mặt đất, trong lòng nghĩ ra kế, “Ngươi có biết mình làm chuyện gì sai ?”

      “Chuyện sai?” Đào Nguyệt An lập tức mềm nhũn, Vương ma ma đe dọa nàng nhiều lần, nếu ở trong cung làm việc gì sai trái, đánh bằng roi, vả bạt tai. Quan trọng là… nghĩ đến cả người nàng run lên, “Ta…ta làm sai cái gì?”

      “Ngươi xem.” Tần Sở Minh thấy nàng bị dọa đến hồn bay lạc phách, nghĩ cũng chạy hết nổi rồi nên yên tâm nới tay, làm như , “Ngươi có biết đây là đâu ?”

      Đào Nguyệt An sắc mặt trắng bệch, trong đầu mớ hỗn độn.

      “Nơi này… là khu vườn hoàng hậu quá cố xây, sau khi hoàng hậu về cõi tiễn, hoàng thượng phái người rào lại.” Tần Sở Minh cười trầm, lộ ea cỗ sát khí, “Chẳng lẽ ma ma dạy cung quy cho ngươi chưa từng qua, lại tự tiện xâm nhập vào chỗ của người chết sao?”

      “Gạt người.” Đào Nguyệt An tin, định tìm đường sống, “Nếu tự tiện xâm nhập vào chỗ của người chết, tại sao ngươi lại đứng ở đây?”

      Vật bỗng trở nên thông minh, Tần Sở Minh chậm rãi đến trước mặt nàng, cầm ngọc lưu ly treo ngang hông giơ lên trước mắt nàng lắc lư, vừa lắc vừa , “Ngươi xem , đây viết cái gì.”

      “Sở vương thế tử…” Đào Nguyệt An nhìn xuống, suýt nữa ngã xuống đất, “Ta…ta biết, ta biết, ta ngay đây…”

      “Ngươi muốn chạy? nhưng mà ngưoi còn có tội.” Tần Sở Minh bắt lấy tay trái của nàng, khóe miệng trưng ra nụ cười lạnh, “Thứ nhất, khi quân giấu giếm, hai tuần trước ở Túy Tiên lâu lừa gạt ta, còn nhớ hay ?”

      Đào Nguyệt An run run cái, lại nghe tiếp, “Thứ hai, tự tiện xông vào cấm địa.”

      “Thứ ba…” Tần Sở Minh chỉ vào quả đào đất, cười lạnh, “Rừng đào này là dành riêng để dâng cho hoàng thất. Giống như vương công đại thần trừ khi là được ban cho. Nếu tùy tiện hái ăn bị dùng côn mà đánh chết đừng tới cung nữ bình thường.”

      Đào Nguyệt An nên lời, chỉ rùng mình cái, Tần Sở Minh nhìn quanh nàng giống như đồ tể trong lò giết mổ, dò xét đợi làm thị tiểu bạch heo, ngừng, “Để ta suy nghĩ chút, chốc nữa đưa ngươi Hình bộ, Hình bộ thượng thư tám phần định tội ngươi là gì? Chém ngang lưng? Ngũ mã phanh thây?”

      Nàng sợ ngũ mã phanh thây lẫn chén ngang lưng, Tần Sở Minh hăng say kể lại hai cách giết người, Đào Nguyệt An sợ ngã ngồi xuống đất.

      “Tiểu vương gia… tiểu vương gia…” Đào Nguyệt An cầm áo bào của Tần Sở Minh giống như cầm được cây cỏ cứu mạng, “Ta sai rồi, người đừng tố giác ta.”

      “Kỳ ta muốn biết…” Tần Sở Minh chậm rãi ngồi xổm xuống, nâng khuôn mặt ngắn tinh xảo của Đào Nguyệt An lên, “ngươi có chịu nổi hay ?”

      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, lk ngân, nhoxbina36 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :