1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuôi Heo Trong Hậu Cung - Mộ Thủy Dao (Update C.49)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 19: Tựa đề nhất định phải đủ dài mới có thể làm được cái phân cách tuyến có tác dụng ràng, sáng tỏ, đơn giản vừa nhìn cũng biết chương sau bọn họ lớn * gào khóc gào khóc gào khóc *

      Bởi vì yến hội của quần thần cùng mệnh phụ, phi tần bị tách ra, Đào Tương nhất thời biết đến việc này. vừa tiêu diệt được đám người là vây cánh của thái hậu cùng Sở vương, mặt đầy xuân sắc đắc ý.

      vài đại thần thấy thế cục thời, sờ sờ cổ của mình lại nghĩ đến nhà già trẻ, cố nén chán ghét, giơ bình rượu cầm trong tay lên, “Tướng quân mới thay Đại Trịnh của chúng ta loại trừ nhóm tham quan, ô lại, hoàng thượng là có phúc, đem lại tin vui cho dân chúng, hạ quan kính đại nhân ly.”

      Đào Tương giơ bình rưởu lên, đêm nay các đại thần ngừng lời xu nịnh khen tặng , hướng mà mời rượu quy thuận. Ai đến mời rượu đều cự tuyệt mà uống đến giờ, nhưng tửu lượng khá lắm, uống vài bình liền thấy hơi say.

      Hàng năm đều cảnh giác làm ý thức được, mình nên uống, vì vậy để bình rượu xuống.

      Đại thần đứng đối diện đỏ mặt, cho là mình chọc cho Đào Tương vui, trong lòng bất ổn, sợ người bị đầu độc tiếp theo là mình.

      Ngay lúc này, Thúy Hoa hầu hạ bên người Đào quý phi lén chạy vào kịp lúc, dựa vào Đào Tương giọng , “Tướng quân, đại tiểu thư bị kẻ khác đẩy xuống nước, lúc này bất tỉnh ở trong cung của quý phi nương nương. Tình hình là sốt cao, đầu bị đập vào sưng to. Quý phi nương nương để nô tỳ đến hỏi ý tứ người.”

      Đào Tương vốn hơi mơ hồ, lập tức thanh tỉnh, mặt ửng đỏ dần biến mất, “Ai làm hại?”

      Thúy Hoa đem mọi chuyện thuật lại lần, cuối cùng , “Nương nương còn chưa điều tra , nhưng cảm thấy đáng nghi nhất là Ngũ công chúa.”

      “Hừ.” Đào Tương hiển nhiên tin. đột nhiên đứng dậy, sắc mặt nặng nề dọa người, làm cho mấy đại thần ở xung quanh lần lượt nhìn sang, ngay cả Phong Hòa đế ngồi cao cũng cảm thấy, “Đào ái khanh uống quá nhiều rượu, thân thể khó chịu chăng? Trẫm để Lý Đồng dẫn ngươi đến chính viện nghỉ ngơi chút.”

      “Hoàng thượng, người nên sai người chạy đến Cảnh Đức điện chuyến .”

      “Cảnh Đức điện? Là quý phi thân thể khỏe?” Phong Hòa đế mỉm cười trong nháy máy liền cứng lại, vội vàng đứng dậy, “Lý Đồng, bãi giá Cảnh Đức cung, trẫm đến xem nàng chút, yên lành như thế nào lại bệnh liền bệnh.”

      “Hoàng thượng, vi thần tự nhận đối với hoàng thượng tuyệt đối trung thành, làm việc tận tâm, tận lực, tin vào điều này, hoàng thượng cùng các vị quan thần ngồi đây quá rồi.” Đào Tương ra từng chữ uy nghiêm, đại thần phía dưới ở trong lòng thầm mắng đến thảm thiết, ngoài mặt lại gật đầu liên tục, luôn miệng , “Tướng quân là cánh tay đắc lực của hoàng thượng.”

      “Ái khanh, nhưng là có chuyện gì tiện mở miệng chăng? Cho dù là chuyện gì, ngươi cứ , đừng ngại.” Phong Hòa đế thấy Đào quý phi có chuyện gì, liền an tâm ngồi xuống.

      “Khởi bẩm hoàng thượng, năm trước, thần tra ra nhóm người thừa dịp thu hoạch cuối mùa mà trắng trợn bóc lột dân chúng, tham ô quốc khố chính là những kẻ nịnh thần đó. ngờ bị người khác thầm ghi hận trong lòng, thể ra tay với vi thần liền ra tay với nữ nhi của thần, mượn chuyện này để xả giận.” trải qua bao nhiêu năm giả vờ diễn, bày ra bộ mặt cha hiền thương tiếc nữ nhi đến xuất chúng. Các đại thần đều nhịn xuống việc muốn trừng mắt với , yên lặng cúi đầu đếm hạt cơm.

      Phong Hòa đế , “Lệnh ái hôm nay đúng là cùng quý phi dự yến tiệc, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì? Thủ vệ trong cung nghiêm ngặt, chắc chắn có thích khách lẩn vào.”

      Đào Tương ửng đỏ con mắt, giọng tỏ vẻ đắn đo, mang theo nghẹn ngào, giống như cố nhén bi thương, có chuyện gì, “ phải thích khách. Là người khác cố ý mượn tay của hài tử mình đẩy nữ nhi quý của thần từ cầu đá xuống, đập vào bể mặt băng rơi xuống sông.”

      Cuối cùng Phong Hòa đế thấy chuyện này nghiêm trọng, vẻ mặt cứng lại, “Thái ý đến kiểm tra chưa? Lệnh ái giờ như thế nào?”

      “Đầu tiểu nữ bị rách chảy máu, mặt lạnh ngắt, qua lúc lâu mới ngừng chảy. Lúc cứu lên từ dưới sông nàng run rẩy, lạnh như băng, toàn thân nóng hổi, đến bây giờ còn chưa hạ nhiệt.”

      “Ái khanh lo cho nữ nhi, trước tiên tới Cảnh Đức cung xem chút . Trẫm nhất định cho ngươi cái công đạo.” Đào Tương thấy mục đích đạt được liền cáo lui cùng Thúy Hoa rời .

      ra lo lắng lắm cho Đào Nguyệt An, chỉ là Đào Tương ra oai nhiều năm, cho dù chỉ là cây vừng , cũng phải trồng ở chỗ dưa hấu lớn, huống chi hàng động đánh vào mặt ràng thế này, mượn điều này làm tới, hướng về phía phe đảng của thái hậu đâm mấy đao, như thế sao lại bỏ qua.

      Lúc Đào Tương đến Đức Cảnh cung, Đào quy phi tự mình trông nom bên cạnh Đào Nguyệt An, thấy vừa đến, bà mau chóng bảo giọng rồi .

      “Nguyệt An vừa mới uống thuốc, tại ngủ, muội thấy đêm nay cũng thể trở về tướng phủ, chở thân thể hồi phục, muội để người đưa về.” Đào quý phi nhận lấy khăn tay cung nữ đưa tới.

      “Lúc ấy phản ứng của thái hậu ra sao?”

      “Thái hậu?” Đào quý phi có chút tin được mà nhướng mi, “Lúc ấy muội vội vàng xem Nguyệt An bị thương có nặng hay , chú ý được thái hậu.”

      “Ca ca hoài nghi… thái hậu?” Đào quý phi hỏi.

      Đào Tương đáp, “Ca vừa mới ở tiền triều chèn ép phe phái của thái hậu, bà ta liền làm ra động tĩnh này, muốn thị uy với tướng phủ? Hiển nhiên là muốn đối nghịch với chúng ta.”

      “Theo tính tình trước giờ của thái hậu chọn thời điểm như vậy mà ra tay.” Đào quý phi bỏ khăn tay vào trong chậu, “Ca ca, có phải là ngươi suy nghĩ nhiều hay ? Lúc ấy muội nghe cung nữ thấy ngũ công chúa đứng bờ, nàng xưa nay hợp với Đào Nguyệt An. Có lẽ chỉ là lúc đám chơi đùa xảy ra chuyện, nhất thời kích động mới đẩy nhau.”

      “Tướng quân, nương nương, hoàng thượng triệu hai vị đến phòng khách.” Lý Đồng sai người tới truyền lời. Đào Tương cùng quý phi liếc mắt nhìn nhau, hạ giọng , “Cho dù như thế nào, lát nữa ở trước mặt hoàng thượng, muội hãy cố theo ý của ta. Chỉ cần muội lên tiếng là được.”

      “Muội biết rồi.” Đào quý phi mặc dù muốn nhưng vẫn tiếp lời.

      “Hoàng thượng sao người lại đến đây?” Đào Tương sau khi đến phòng trước hành lễ, áy náy , “Vi thần lúc nãy nóng lòng vì nghe tiểu nha đầu hôn mê, nghĩ tới bởi vì việc riêng này mà làm phiền đến hoàng thượng, làm mất nhã hứng tham dự tiệc mừng năm mới của hoàng thượng, vi thần có tội, thỉnh hoàng thượng trách phạt.”

      “Ái khanh mau đứng dậy.” Phong Hòa đế kéo quý phi cùng ngồi xuống, bên tay trái là Đức Trinh thái hậu sắc mặt vẫn bình tĩnh, “Đều là người làm cha, ái khanh lòng thương nữ nhi của ái khanh trẫm có thể hiểu được. Cũng bởi vậy, trẫm phải cho ngươi câu trả lời thỏa đáng, nếu quả là do Tông Hi làm, trẫm chắc chắn nghiêm trị tha.”

      Đào Tương biết thánh ý nhiều năm nay, lập tức hiểu ra, thừa dịp bọn họ vừa rồi ở đây, hoàng thượng bị thái hậu nhồi não ít. Từ khi được thái hậu nâng đỡ để đăng cơ lúc 6 tuổi, đường tới, đối với Đức Trinh thái hậu hoàn toàn tin tưởng, vừa này bà ta còn thầm bên tai.

      Nếu như vậy, đoán được câu trả lời là để cho Trịnh Tông Hi gánh tội thay, che dấu cho thái hậu, cho việc lắng xuống. Chuyện lớn hóa thành chuyện bọn trẻ con giỡn với nhau, cuối cùng phạt nhất chính là bồi thường lễ vật, như vậy thể coi như xong.

      “Vậy mời ngũ công chúa đến hỏi câu, ngũ công chúa dù sao cũng còn , tình tình chưa chính chắn. Nếu là nàng là, coi như xong. Nhưng nếu là có người cố ý ghi hận những việc trước giờ ca ca làm, kia chỉ hướng về ca ca mà còn hướng về thái hậu cùng hoàng thượng.” Đào quý phi ôn nhu .

      “Ái phi rất có lý.” Phong Hòa đế đồng ý , “Ngươi triệu Tông Hi vào điện.”

      “Vâng.”

      Lúc Trịnh Tông Hi đứng ở đại điện, Tần Sở Minh theo tới. Trước đó thái hậu để Minh Như lặng lẽ kiếm bọn họ, thao thao bất tuyệt tràng dài. Đơn giản là bất kể là ai làm, trước mắt nhất định phải cho Tông Hi ra mặt nhận định chuyện này. Thứ nhất, Tông Hi từng ở Sở Hi các nhiều lần khi dễ Đào Nguyệt An. Thứ hai, nếu như Trịnh Tông Hi gánh tội thay, Đào Tương kia nhất định mượn chuyện này mà đại thanh tẩy triều đinh phen, tạo ra bất lợi cho bọn họ.

      “Tông Hi, ngươi ràng với phụ hoàng, có phải là ngươi đẩy Nguyệt An hay ?” Phong Hòa đế hỏi, vừa uy nghiêm lại vừa ôn hòa.

      Trịnh Tông Hi đứng ở đằng kia, thân thể khẽ run. Nàng đối với Đào Nguyệt An như tiểu bá vương, nhưng trước mặt hoàng thượng cùng thái hậu vẫn còn sợ hãi.

      “Hoàng thượng, ngũ công chúa tuổi còn , chuyện trẻ con đùa giỡn phải là chuyện gì to tát, cần thiết phải tính toán.” Đào Tương cam lòng, nhưng việc đến nước này, hoàng thượng nhất định thể phạt công chúa, lại càng tin tưởng là thái hậu làm, lúc này nhất định phải lui bước mới có thể chiếm được hảo cảm của hoàng thượng.

      “Phụ hoàng, là ta làm.” Trịnh Tông Hi nhịn được bật khóc, rất ủy khuất, “Lúc ở Sở Hi các, Liễu sư phụ lúc nào cũng khen nàng, trong lòng ta ganh ghét, liền…”

      “Ngươi là ngươi, sao lại có thể hồ đồ như vậy, coi như là ngươi ganh tị cũng thể vì chuyện đấy mà làm hại đến tình mạng của Nguyệt An.” Hoàng thượng tức giận .

      Đào Tương gấp rút tiến lên giảng hòa, “Hoàng thượng, nếu công chúa thừa nhận, biết sai vẫn có thể sửa. Người đừng nóng giận, may mà tánh mạng của tiểu nữ có nguy hiểm, chuyện này coi như xong .”

      “Đào Tương là trọng thần trong triều, đứa Nguyệt An này nhu nhuận lại hiểu chuyện, ai gia cũng thích. Huống chi ở đây có bao nhiêu nữ nhi của vương công đại thần, thê thất, muốn bỏ qua như vậy, truyền ra ngoài cho người ta nghe thấy hoàng thượng thưởng phạt công minh.” Thái hậu im lặng rất lâu, đột nhiên mở miệng.

      Trịnh Tông Hi mặt lúc xanh lúc trắng, bất lực nhìn về phía Tần Sở Minh, lúc đầu phải thái hậu chỉ cần nàng bồi thường cho Đào Nguyệt An ít lễ vật, lời xin lỗi, mọi chuyện coi như xong sao.

      Tần Sở Minh yên lặng nhìn nàng lắc đầu, Trịnh Tông Hi càng thêm sợ hãi, nhưng nàng biết được, đâm lao phải theo lao, muốn đổi ý cũng được.

      “Mẫu hậu đúng.” Phong Hòa đế gật đầu lại , “Chỉ là Tông Hi tuổi còn , phải phạt thế nào mới thỏa đáng.”

      “Hoàng thượng, mấy hôm trước Đại Sở quốc quân phải muốn hai nước giao kết hữu hảo sao? tại Đại Nhưng xâm chiếm biên giới, chúng ta nên tận lực tranh thủ đồng minh với Đại Sở.” thái hậu , Đào Tương lập tức như ngửi thấy được mùi mưu. Sở quốc cùng Trịnh quốc bất hòa bấy lâu nay, liên tục đánh nhau ở biên giới, cho đến hai năm trước mới có chút giao hảo, “ muốn trao đổi con tin, lúc trước định là Tông Ngạn. Nhưng dưới gối hoàng thượng con nối dõi nhiều, Tông là thái tử, đương nhiên được. Tông Mộc thân thể ốm yếu, nhiều bệnh, chịu được đường dài cực nhọc, cũng phải là người thích hợp. Nhưng hoàng thượng nghĩ xem, giả sử Tông Ngạn , hoàng gia ngoại trừ thái tử có thể đảm đương vụ, hoàng tử cũng chưa có.”

      “Mẫu hậu đúng, nhưng… ngoại trừ Tông Ngạn cũng còn người nào có thể .” Phong Hòa đế buồn rầu .

      Đào Tương siết chặt hai quả đấm, nghiến răng nghiến lợi. Thái hậu thản nhiên , “Liền làm hình thức trừng phạt, để Tông Hi giả nam trang thay Tông Ngạn , lấy công chuộc tội. Dù sao cũng chỉ bốn năm, nếu như để ý chút bị phát .”

      Thân thể Trịnh Tông Hi mềm nhũn, ngã vào người Tần Sở Minh. Phong Hòa đế đồng ý.

      “Mặc dù Tông Hi Đại Sở, nhưng nếu Nguyệt An thích nhảy múa, sư phụ bên ngoài cũng tốt bằng người trong cung, liền chuẩn cho nàng tiếp tục ở lại trong cung học, coi như là chút bồi thường của ta.” Thái hậu .

      “Vi thần tạ thái hậu ân điển.”

      Tần Sở Minh yên lặng đỡ Trịnh Tông Hi, đột nhiên mở miệng, “Hoàng thượng, thần có việc thỉnh tấu.”

      “Ngươi có chuyện gì?” Phong Hòa đế vừa mới chuẩn bị để bọn họ tiếp, sau khi nghe thấy liền nhíu mày.

      nay biên giới Đại Nhung bị xâm chiếm, vi thần cầu hoàng thượng cho phép để năm sau thần cùng Trang tướng quân cùng nhau xuất chinh Đại Nhung.”



      Tiễn hoàng thượng cùng thái hậu xong, Đào quý phi cùng Đào Tương đến phòng Đào Nguyệt An nghỉ ngơi.

      “Ta thế mà bị thái hậu ngài bẫy. Bà ta phải là quan tâm đến mặt mũi, mà chỉ là muốn mượn chuyện này thị uy? Bất qua bà ta chỉ muốn mượn chuyện này để Trịnh Tông Hi thế thân Trịnh Tông Ngạn Đại Sở, giữ lại hoàng tử duy nhất có thể chống đối lại chúng ta.” Đào Tương oán hận .

      Đào quý phi hỏi, “ như vậy, Vương đức phi là người của thái hậu? Kế hoạch trước kia…”

      “Ta đoán chỉ là muốn thông qua kế hoạch cho năm sau, kéo dài thời gian động thủ của chúng ta, để cho bọn họ có thể chuẩn bị. Sở vương thế tử phải mượn chuyện này để thực kế hoạch làm điều kiện tiên quyết, muốn noi gương theo Sở vương đến biên giới, thành công chạy thoát khỏi kinh thành. Nhưng dù sao đao kiếm có mắt, Đại Nhung gót sắt thể so với an toàn ở kinh đô.” Đào Tương vào phòng bên trong, Đào Nguyệt An tỉnh, được Thúy Lan đút thuốc.

      “Phụ thân, nương nương.” Đào Nguyệt An muốn đứng dậy hành lễ lại bị Đào quý phi đè xuống, nàng nhận lấy chén thuốc trong tay Thúy Lan, thổi nguội rồi đút cho nàng, “Nghỉ ngơi cho tốt, chớ lộn xộn.”

      “Là ai đẩy con?” Đào Nguyệt An khổ sở uống thuốc, nghĩ rằng chuyện giảm được tần suất uống thuốc.

      “Là thái hậu, ngũ công chúa, còn có Sở vương thế tử.” Đào Tương ngồi ở mép giường, giống như phụ thân hiền lành, “Sở vương thế tử cùng ngũ công chúa năm sau rời kinh, về sau ngươi phải dè chừng thái hậu, ngàn vạn lần cũng được lén lút gặp mặt người của bà ta, biết ?”

      “Vâng… Kia phụ thân, là ai cứu ta lên?”

      “Là thị vệ trong cung.” Đào Nguyệt An có chút nghi ngờ nhìn . là Tần Sở Minh cùng Trịnh Tông Hi hợp nhau đẩy nàng, lúc ở nàng rơi vào hồ nước, nàng ràng giống như nghe thấy được giọng của Tần Sở Minh.

      Còn có ôm người của nàng…

      Thuốc an thần có tác dụng, Đào Nguyệt An nghĩ ngợi hồi liền hỗn loạn, tiếp tục ngủ. giấc chiêm bao chính là qua nhiều năm, vật thay đổi.

      Ngoài cửa sổ, bông tuyết giống như long ngỗng rơi người Tần Sở Minh, ngồi cành cây sau Cảnh Đức điện, bình tĩnh chăm chú nhìn căn phòng này, động đậy, giống như là biến thành tòa tượng đá.

      [​IMG]
      Chương này dài vật vã... edit mấy ngày mới xong @@

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Co len Nang, thanks
      pqthaolyy thích bài này.

    3. Không muốn bị ế đâu

      Không muốn bị ế đâu New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      22
      Tay kì lân tôi bấm bình luận ủng hộ nàng Cỏ edit vật vã nhe ! ^^ Đào Tương lão già muốn chia uyên rẽ thúy cà m.n ơi , đừng mơ tưởng Sở hôi lang nhà ta lớn lên lại đục góc tường nhà lão tha dâu thôi ! Tiểu hạ nguyệt đáng thương a .
      pqthaolyy thích bài này.

    4. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 20: Tần răng nanh chương này lớn.


      Phong Hòa đế năm thứ bốn mươi sáu, nhung sơn quan báo tin thắng trận. Sở vương thế tử dẫn quân uy hiếp Đại Nhung quay vể quan ngoại (vùng đất phía đông Sơn hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc.), tiến thẳng vào thủ phủ.

      Năm tiếp, Đại Nhung ra hiệu lệnh rút quân từ ngàn dặm, Thiều Vu phái sứ thần đến cầu hòa Đại Trịnh.

      Mùa xuan Phong Hòa đế năm thứ bốn mươi bảy là lúc Đào Tương bắt đầu sức đầu mẻ trán. Sở vương thế tử lập được chiến công, thuận lợi trở trở thành người kế thừa tước vị duy nhất của Sở vương. Vài ngày nữa liền khải hoàn trở về kinh.

      Thái hậu nghỉ ngơi dưỡng sức bốn năm, cũng vì vậy mà rục rịch. Trong phủ của Đào Tương khí nặng nề bao phủ bởi bầu khí quỷ dị.

      “Gần đây tướng quân tâm tình phiền muộn, đại tiểu thư vẫn nên nán lại chỗ của quý phi nương nương.” Phần lớn thời gian của đào nguyệ an đều là ngây ngốc ở trong cung, ban ngày đến Sở Hi các luyện múa, ban đêm đến Cảnh Đức cung bồi Đào quý phi, gặp thái tử. Thỉnh thoảng có rảnh mới trở về Đào phủ ở.

      Vương ma ma dẫn nàng xuyên qua hàng lang gấp khúc, hướng về phía Tĩnh Tâm các, lại nghe đằng trước truyền đến tràng tiếng cười.

      “Là người nào dám ở Tĩnh Tâm các làm ầm ĩ, còn ra thể thống gì nữa?” Vương ma ma bước nhanh đến phía trước, nhìn chằm chằm hai nô tỳ quát lên, “Các ngươi là nô tỳ của ai, ai dám vào bên trong chỗ ở của đại tiểu thư?”

      Hai nô tỳ cúi đầu xuống, khó khăn , “Ma ma, ngày thường tiểu thư dám tùy tiện vào trong. vào đấy là nhị tiểu thưm còn có tam tiểu thư ngũ tiểu thư, nhị tiểu thư phu nhân cho phép, nên tiểu thư mới…”

      “Được, ta vào xem chút.” Vương ma ma khí thế mạnh mẽ vào trong.

      “Ma ma… người đợi chút…” Đào Nguyệt An mau chóng nhấc váy ngắn theo. tại quan hệ của nàng cùng các muội muội được tốt, Vương ma ma lại muốn làm ầm, thêm phiền toái.

      “Ơ, đây phải là Đào Nguyệt An sao? Như thế nào, ngây ngốc trong hoàng cung xanh vàng rực rỡ lâu, đột nhiên muốn trở về căn nhà bằng gỗ nhà tưởng nhớ lại ký ức đau khổ à?” Đào Nguyệt Lâm thổi bay hoa đào hái trong tay, theo phía sau là Đào Nguyệt Hi, Đào Nguyệt Tử, theo thứ tự là nữ nhi của Nhị di nương, Lục di nương.

      Đào Nguyệt An vừa muốn , Vương ma ma lại bước lên trước nàng, mắt lạnh nhìn hoa vừa hái trong tay ba người.

      Đào Nguyệt Lâm đợi bà mở miệng liền giành : “Lão ma ma, bà cũng có tuổi rồi, đừng có nóng giận, mất công lại tổn thọ. Bà cũng biết trưởng tỷ suốt ngày ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt, nên mấy muội muội chúng ta đành phải ở cạnh nương mà tận hiếu. Tối này nương muốn ăn bánh hoa đào nhưng trong phủ chỉ có mỗi Tĩnh Tâm các là trồng hoa đào, chúng ta còn cách nào khác, chỉ có thể đến đây hái chút. Đến cái này mà ma ma cũng đồng ý sao?” xong nàng ta nhướng mày nhìn Vương ma ma.

      “Nhị tiểu thư có hiếu, ta sao lại dám đồng ý?” Vương ma ma nhìn Thúy Lan ý bảo nàng tiến lên, “Thúy Lan ngươi đem hết chỗ hoa đào này đến phòng bếp để đầu bếp làm hai mâm bánh hoa đào. mâm đưa đến chỗ phu nhân, còn lại đưa đến thư phòng tướng quân, đây là tâm ý của nhị tiểu thư.”

      Đào Nguyệt Lâm kinh ngạc, Thúy Lan tiến lên lấy hoa đào trong tay Đào Nguyệt Hi cùng Đào Nguyệt Tử, vừa tới nàng ta liền ôm chặt chịu buông. Thúy Lan thử kéo liền bị nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn, kiêu nịnh , “Nhị tiểu thư, làm ơn đưa hoa đào cho nô tỳ.”

      “Nhị tiểu thử ở bên cạnh phu nhân tận hiếu lâu như vậy mà còn biết là phu nhân khẩu vị thích mặn thích ngọt sao?” Vương ma ma cười nhìn nàng, “Mấy ngày này, tướng quân tâm trạng tốt, đại tiểu thư lại khó có được ngày trở về, tạm thời ta so đo mấy chuyện này. Nhưng mà lần sau mà để lão nô thấy được có may mắn như hôm nay đâu.”

      Đào Nguyệt Lâm nghe xong mặt đen lại, ném bó hoa trong tay xuống đất, xoay người rời . Hai thứ nữ phía sau nàng đuổi theo sát, trái phải tận tình khuyên nhủ.

      Thúy Lan nhặt hoa đào lên, Vương ma ma nhìn bóng lưng xa xa của nàng ta khỏi lắc đầu, “ đống bùn loãng thể trát tường.”

      “Ma ma, kỳ chỉ là chút hoa đào. Người cứ trong mạng ngoài yếu như vậy, về sau quan hệ của ta cùng Nguyệt Lan phải là càng ngày càng tệ sao?” Đào Nguyệt An cực kỳ nhức đầu, mỗi lần với Vương ma ma mà đụng phải Đào Nguyệt Lâm, thường xảy ra chiến tranh nước miếng dị thường. Quan hệ của các nàng lần sau kém hơn lần trước. Đào Nguyệt Lâm vừa mắt nàng liền chạy tới trước mặt Đào phu nhân khóc lóc kể lể, mà Đào phu nhân đối với nàng cũng là lãnh đạm, nếu phải muốn giữ thể diện, sợ là ngay cả lời cũng buồn .

      Vương ma ma kéo nàng vào trong nhà, toàn bộ đều quan tâm, “Buổi tối sương lạnh, đại tiểu thư đừng vì lạnh mà đổ bệnh. Nếu hàn khí ngấm vào cơ thể, sau này thể sinh con được.”

      Vương ma ma đỡ nàng ngồi xuống, lại để cho Thúy Lan rót chén trà hương nóng cho nàng uống xong mới , “Đại tiểu thư sang năm phải gả vào cung, sống chung với thái tử điện hạ, cần phải quan tâm mấy chuyện nhặt này. đến, là nàng ta biết tôn ti trật tự, nàng ta vẫn có thể bị phạt. Tương lai người là thái tử phi, nếu nàng ta dám làm càn như vậy, trực tiếp lấy cung quy ra xử lí.”

      Đào Nguyệt An lời nào uống hết chén trà thơm, Thúy Lan kêu mấy nha hoàn nấu nước nóng đem vào trong phòng, Vương ma ma lấy đống thảo dược kì quặc cùng cánh hoa thả vào trong, bên vừa thả vừa đếm số cánh. Làm xong hết thảy, Đào Nguyệt An lấy vài hộp hương cao để ở giá treo đến sau tấm bình phong, “Đại tiểu thư tắm xong nhớ bôi mạt hương cao mà lão nô đưa.”

      “Ta biết rồi ma ma.” Đào Nguyệt An từ từ cởi bỏ xiêm y sau đó ngâm mình vào bồn tắm phấn ngọc, hào hứng sờ sờ cánh hoa trong tay.

      Vừa hết thời gian, Thúy Lan liền ở bên ngoài gọi nàng đứng dậy. Đào Nguyệt An dùng khăn tơ lụa lau khô nước người, mở ra hộp ở trong đó, từ phía cổ bắt đầu bôi, lực tay mạnh cũng phải chuẩn xác, chỗ mẫn cảm lấy hộp khác. Cuối cùng thay quần áo ngủ, Đào Nguyệt An cầm hộp còn lại bôi lên mặt, vai khoác áo choàng ra ngoài để cho nha hoàn vào dọn dẹp.

      Ngày tiếp theo, nàng liền giống như mọi ngày đến Sở Hi các. Mấy vũ cơ Liễu Thủy Như thân thể bị bệnh , Đào Nguyệt An tập mãi thành thói quen. Liễu Thủy Như thân thể ốm yếu, năm ngày có tới bốn ngày bệnh, ngày còn lại đến ngồi chút chịu nổi mà rời . Đặc biệt là hai năm qua ngày càng sa sut, uống bao nhiêu thuốc cũng thấy đỡ.

      Còn chuyện nữa, chính là Trịnh Tông Hi. Ba năm trước, nàng ta từ Đại Sở trở về, cả người giống như thay đổi. chỉ ít nhói, mà người cũng trở nên trầm lặng. Đối với nàng còn gây khó dễ còn rất hòa thuận. Đào Nguyệt An chính là cái tiểu nha đầu có đầu óc bẩm sinh, người ta đối với nàng tốt, nàng liền đần độn mà tin.

      Nhạc cơ tấu lên khúc đàn sáo, Đào Nguyệt An từ từ theo tiết tấu mà bắt đầu múa.

      Tần Sở Minh sau khi bị Phong Hòa đế triệu kiến, thể chờ đợi được mà đến Thanh Dung Viên thay quần áo, sau đó sắc mặt bình tĩnh đứng trước gương hài lòng chỉnh cổ áo, kiên nhẫn liếc mắt nhìn Tôn Thư Tôn hổ ngẩn người, giọng ho khan, “Ta mặc bộ y phục này như thế nào?”

      Tôn Hổ lập tức chân chó , “Ngọc thụ lâm phong, vương gia là có mắt.”

      “Vương gia, người muốn đâu?” Tôn Thư như nghĩ đến cái gì, đột nhiên vui mừng , “Chẳng lẽ là muốn tìm Lưu tiểu thư xem hoa đăng? Vương gia, người là thông suốt…”

      Tần Sở Minh lập tức giận tái mặt, lạnh lùng vung tay áo cái, đem Tôn Thư ở sau lưng liên miên bỏ lại.

      lần nữa đứng trong hoàng cung Đại Trịnh, Tần Sở Minh đột nhiên có chút nôn nóng, đợi tí nữa phải mở đầu kinh diễm như thế nào đây, mới có thể làm cho tiểu Hạ Nguyệt chủ động thương, nhung nhớ, từ đó đối với khăng khăng mực, ầm ĩ la hét phải hả, sau đó … ân… người nào đó khóe miệng tự chủ được mà toác ra tới mang tai.

      Lúc trước rời Đại Trịnh, Tần Sở Minh cảm thấy đối với Đào Nguyệt An giống như đối với con thỏ của Trịnh Tông Hi. Tựa như là con thỏ kia ở lâu cũng cảm thấy phiền.

      Nhưng lúc đến biên quan là tháng tám tuyết rơi, giữa những trận đao kiếm chém giết, Tần Sở Minh toàn thân vấy máu, kiếm chém đầu binh lính Đại Nhung, thầm mắng những thứ này đều là ma quỷ, cho dù nàng là nữ nhi nhà ai, đều phải giành về nhà . Đến lúc đó, xây tòa kim ốc giấu nàng , trừ ra ai cũng thể mở cửa vào được.

      Đào Tương bất quá chỉ là miễn phí thay nuôi dâu vài năm mà thôi.

      Tần Sở Minh hùng dũng oai về khí phách hiên ngang bước vào cửa chính Sở Hi các, mới vừa bước qua cửa chân đột nhiên nhũn ra, đột nhiên có loại hương tình lại như cảm giác e sợ xông lên đầu. Vừa rồi nghĩ rất nhiều, nhưng tại lại có sức lực, bởi vì suy nghĩ nhiều điều khác nhau, bước nhanh tới, màn cửu biệt trùng phùng duy nhất còn chưa có xuất ra…

      đường từ biên quan trở về Đại Trịnh, bởi vì vết thương ở mắt cá chân của chưa khỏi hẳn, chỉ có thể ngồi xe ngựa. Hoàng thượng lại muốn Huyện lệnh, Thứ sử bắt để cho đại quân thuận lợi, vui vẻ qua, lộ ra khí thế của Đại Trịnh.

      Huyện lệnh ở gần biên quan nhất tiếp chỉ, vì muốn lập công, liền mau chóng quét sạch nháo nhiệt đường phố trong thành. Để đảm bảo hai bên đường có dân chúng hoan nghênh, huyện lệnh tự móc tiền túi, tuyên bố nếu người nào ra nghênh đón được quan tiền. nhà già trẻ của huyện lệnh lẫn trong đám đông, ba người con trai tách nhau ra đứng ở trước, giữa, sau mà mai phục. Ở đầu tướng thanh, ở giữa đoạn ngắn, ở phía sau cao giọng xướng theo.

      Huyện lệnh hết lần này đến lần khác cất cao giọng, đây là cơ hội thay đổi vận mệnh, nên muốn lưu lại ấn tượng tốt cho vị vương gia này, lúc trở về ở trước mặt hoàng thượng tốt vài câu, rất nhanh được thăng chức.

      Kết quả Tần Sở Minh chỉ là nhấc góc rèm lên nhìn cho có, quần chúng vây xem như là bị trúng ma chưởng, nhất là mấy nữ tử, từ mấy nương đến phụ nhân đều sôi trào. Từ chuẩn bị tốt hết thảy chuyển thành màn chó bay gà nhảy, người dân cầm rau dưa, trái cây ngừng hướng về mà ném.

      Ba tên con trai của huyện lệnh liều mạng xông ra ngoài, lại bị chen về phía sau, mấy câu chuẩn bị sẵn cũng ra được.

      Tôn Thư bị hù dọa, ban ngày ban mặt, trời quang đãng sáng sửa như thế lại xuất thích khách cải trang thành dân chúng, lập tức lệnh cho hộ vệ mau chóng rút kiếm, thể khí chất nam nhi rống ba tiếng, “Toàn quân đề phòng, lập trận vây quang, mọi người theo ta, thề bảo vệ Vương gia.”

      Tần Sở Minh cảm thấy buồn bực, là người đánh lui Đại Nhung xa ngàn dặm, vương gia chiến công hiển hác, trận chiến phố này sao lại giống như giành cho Đào Tương.

      Tôn Hổ an ủi rất lâu, đến đây là phương thức nghênh đón của dân gian, “ném quả đầy xe” chưa nghe đến sao? Người bình thường được hưởng thụ đãi ngộ này.

      Tần Sở Minh dựng râu trừng mắt nhìn , đống trái cây “rầm rầm rầm” hướng vách xe mà chào hỏi, ở trong xe giống như là bị động đất. Trong đó còn hàm nguy hiểm. cỗ kiệu của chứa toàn bã đậu của huyện lệnh đụng phải kiệu của , mùi trái cây thối nồng nặc tỏa ra, trực tiếp đập bể vách tường kiệu của Tần Sở Minh, dùng tay cảm lại mới bảo vệ được mặt của mình

      Ngươi đây cũng là hoan nghênh?

      Từ biên giới đến Đại Trịnh, dọc theo đường , Tôn Hổ tranh thủ bán đứng nhan sắc, tướng mạo của vương gia, kiếm lời từ quân lính được hơn phân nửa rương rau dưa, trái cây, cảm thấy mệnh của vương gia tốt, phải để cho cưỡi ngựa nhiều hơn là tản bộ, như vậy quân lương tháng sau cũng cần phải lo.

      Tần Sở Minh ngẫm lại cảm thấy muốn khóc, dọc đường đều lo lắng đề phòng, chẳng biết lúc nào bị trái cây hoan nghênh phá thủng cỗ kiệu, nào có thể suy nghĩ được tới việc xuất trước mặt tiểu Hạ Nguyệt.

      Cuối cùng lúc có dũng khí vào Sở Hi các là chạng vạng, bầu trời bao la từ từ tối dần, hoàng hôn lên diễm lệ. Đào Nguyệt An đứng ở chỗ trống đài cao, theo tiếng trúc mà nhảy múa.

      Tần Sở Minh vừa mới định bước tới, lại giựt lại trốn sau cây, hé đầu liền lộ ra đôi mắt nhìn lén. Nàng khẽ rũ mi xuống, như hai cây quạt , chợt đóng chợt mở, làm cho lòng ngứa ngáy. Gò má bởi vì bị say nắng chiều mà ứng lên mảng hồng lớn cỡ trứng ngỗng mặt, ngũ quan xinh đẹp. đôi mắt ngập nước, thản nhiên uyển chuyển, trái tim của Tần Sở Minh liền nhịn được mạnh mẽ run rẩy.

      Sau khi múa xong, lấy tay che lấy trái tim thiếu nam nhảy bịch bịch ngừng, quay lưng lại thở dài trận.

      Cuối cùng sau khi lấy lại tinh thần, Tần Sở Minh sửa sang lại y phục, chuẩn bị công tác tình cảm tốt phen, lúc ra ngoài, lại phát thấy Đào Nguyệt An…

      Tần Sở Minh đứng ở đài cao, mặt trăng ở hướng cười ha ha tiếng, sau đó trốn vào trong tầng mây, để lại người nào đó ngổn ngang trong gió.

      [​IMG]
      @ muốn bị ế đâu : Tần biến thải bảo chỉ là nuôi giùm vài năm thôi = )))) chương này vật vã gần 3000 chữ móa ôi :-O
      Trang4496, Phong Vũ Yên, lk ngân29 others thích bài này.

    5. Không muốn bị ế đâu

      Không muốn bị ế đâu New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      22
      Tần biến thái của nàng Cỏ tự sướng quá mức rồi nha ! Cái gì mà khăng khăng một mực , ầm ĩ đòi gả cho hắn , bla bla ...
      Tiểu Hạ Nguyệt nhà ta * chống nạnh * : Chàng đừng mơ ! >.<
      Tần biến thái * xoa đầu nàng Cỏ * : Ngoan ,edit tiếp cho ta , chúng ta tiếp tục ăn hiếp tiểu Hạ .
      Nàng Cỏ * khóc ing * : ... vật vã , các ngươi ngược ta a .
      Tay kì lân text đã xong . ^^
      linhdiep17, pqthaolyyMymy97 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :