1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuôi dưỡng thỏ tiểu thư - Cầu Mộng (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 9.2

      Mạnh Giai nghiêng đầu suy tư lúc, rồi mới xác định mà hỏi: “ phải là ta cũng ra tay với công ty chứ?”

      Giang Dĩ Thành gật đầu cái. hỏi, chủ động . hỏi, cũng có ý định lừa gạt .

      lại lấy quả táo tới gọt, trầm mặc hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên lần nữa. “Muốn em làm cái gì ?”

      Nhìn quả táo bị gọt hoàn toàn thay đổi, khóe miệng hơi cong lên rồi trả lời, “ cần, đây là chiến tranh giữa đàn ông.”

      Mạnh Giai nắm chặc dao gọt trái cây, “Nếu như nhà họ Lý ra mặt ——”

      cần.” Giang Dĩ Thành lập tức chặn lại lời của nàng. “Em thích, đừng miễn cưỡng mình.”

      “Nhưng. . . . . .” Công ty là tâm huyết của . câu sau.

      Nếu như có vạn nhất, muốn khó chịu, càng muốn sau này có ngày hận .

      có gì, nhưng mà làm ăn vốn là có nguy hiểm.” Mà kế hoạch của và Tử Hàn cũng muốn thu lưới rồi, lúc đối phương nhận định tứ cố vô thân, vô lực phản kích, lúc đó dành lực để phản kích lại, đây mới là tác phong của .

      Mạnh Giai cúi đầu tiếp tục gọt trái táo.

      “Tới đây, ngồi vào bên cạnh .”

      ném hột táo ở trong tay vào thùng rác, rút tờ giấy ra lau tay, rồi đứng dậy ngồi xuống bên giường bệnh.

      Giang Dĩ Thành đưa tay ôm , cười : “Em vẫn thích chuyện thương trường, làm chính em là đựơc rồi. Hơn nữa, em ghét bỏ khi hai bàn tay trắng sao?”

      tựa đầu vào trong ngực , buồn buồn : “ lại thích em nuôi .” Có lúc lòng tự ái của đàn ông lại là thứ luôn làm cho người ta phát điên.

      “Tại sao ? Như vậy phải làm cho vài người nổi trận lôi đình sao?” cười khẽ ở bên tai .

      “Giang Dĩ Thành ——” ngẩng đầu nhìn .

      hôn xuống trán , rồi mỉm cười nhìn . “Đồ ngốc, vì những thứ kia mà buông tha em, tiền có thể kiếm lại, nhưng mà vợ có, kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng có ý nghĩa gì đâu?”

      Mạnh Giai đưa tay ôm hông của , lầm bầm lên nghi vấn, “ xem rốt cuộc ta thích em, hay là vì thích mới phá rối?”

      Gân xanh trán của Giang Dĩ Thành nổi lên, híp đôi mắt có chút nguy hiểm mà để sát vào bên tai . “Mạnh — Giai —” vậy mà lại quên thích nhất là những thứ đó.

      “Em nghĩ ra ta thích cái gì ở em chứ, cũng có nghĩ tới các hứơng khác, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn lại nguyên nhân này.” cho là mình nghĩ sai.

      gần như muốn hộc máu, nghĩ, nếu mà Hoắc Thanh Lam nghe được cái kết luận này của nhất định ói còn nhiều hơn nữa.

      cũng em có ưu điểm gì để cho người ta thích mà.” Đúng lúc lôi chuyện cũ.

      rất bất đắc dĩ mà trấn an, “ ra em vẫn có ưu điểm .”

      “Là cái gì?”

      “Rất chân thành.”

      Mạnh Giai trực tiếp dùng đầu đụng đầu của người nào đó, tiến hành cái tiếp xúc thân mật.

      cần thành như vậy.” Sao lại đem mình giao cho loại đàn ông này chứ, quả là mắt để cho con sò dán rồi.

      Giang Dĩ Thành cười lên ha ha. Trêu chọc Mạnh tiểu thỏ là chuyện cực kỳ thú vị.

      Vừa xuống máy bay, nghênh đón bọn họ chính là đèn flash lóe lên.

      Mạnh Giai bị chói mắt nên cũng mở ra được, vì thế đưa tay chắn ở trước mặt.

      Vẻ mặt của Giang Dĩ Thành thay đổi, chỉ là đưa tay ra che , rồi che chở ra ngoài.

      “Tổng giám đốc Giang, tập đoàn Xương Đạt có phải xuất nguy cơ tài vụ hay ?”

      “Mạnh tiểu thư phải là vị hôn thê của Hoắc tiên sinh sao, tại sao bây giờ các người lại ở cùng nhau?”

      “. . . . . .”

      Các loại câu hỏi đều đồng loạt xông tới.

      Giang Dĩ Thành vẫn trầm mặc, cuối cùng Trần thư ký ở lại giải đáp câu hỏi của ký giả, còn và Mạnh Giai lên xe rời .

      Sắc mặt Mạnh tiểu thỏ tốt, tiếng nào mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

      tựa vào chỗ ngồi phía sau mà nhắm mắt dưỡng thần, thân thể của vẫn chưa hoàn toàn hổi phục, ngồi máy bay mấy giờ, nên lúc này cũng cảm thấy mệt mỏi .

      Thấy khí chỗ hai người ngồi phía sau u, tài xế cũng dám nhiều.

      Chờ xe dừng ở dưới lầu chỗ ở của Học trưởng Mạnh Giai mới mở miệng : “Em về nhà.”

      Giang Dĩ Thành cau mày nhìn , sau đó lời nào rồi lôi xuống xe.

      Tài xế vội vàng đạp chân ga lái xe .

      “Giang Dĩ Thành, đừng quá đáng nha.” Bây giờ rất tức giận, nên mới muốn ở dưới mái hiên với .

      còn chưa hết bệnh.” từ tốn.

      “Liên quan gì tới em”

      “Coi như liên quan tới em đánh rắm .”

      Mạnh Giai nghẹn họng. Quả nhiên người nào đó vô lại đến cảnh giới nhất định rồi, đúng là có thể ganh đua với kẻ điên Hoắc Thanh Lam đựơc rồi, giờ khắc này chợt hiểu .

      Giang Dĩ Thành thừa dịp im lặng suy nghĩ mơ hồ kéo người vào thang máy, rồi lại kéo về nhà mình.

      Hai người im lặng ngồi ở ghế sa lon cả nửa ngày, cuối cùng, vẫn là Mạnh Giai đánh vỡ ngưng trệ lâu dài giữa hai người.

      “Em thích như vậy.” Cuộc sống ở dưới đèn flash, cuộc sống trở thành tiêu điểm của người khác đều phải là ai ai cũng thích.

      than tiếng, mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương. “Đây cũng phải là muốn .”

      “Nhưng làm như vậy rồi.”

      Giang Dĩ Thành nhìn thẳng vào lúc, rồi sau đó đưa tay kéo từ phía đối diện tới, kéo vào trong lòng ngực mình, quan tâm đến giãy giụa mà siết chặt , thấp giọng : “Chuyện biến thành như vậy, cũng phải là hi vọng.”

      Mặt của Mạnh Giai hơi nhăn nhó, nghiến răng mãi, “Em biết, đều là do tên khốn kiếp Hoắc Thanh Lam này.” Nếu phải là ta, chuyện đến mức như thế này.

      cần đoán cũng biết kế tiếp bên ngoài bình luận gì về , phụ nữ vòng quanh hai tinh kinh doanh trong xã hội thượng lưu, là diễn cương quá mức đến nỗi rối tinh rối mù, so với phim bộ chiếu lúc tám giờ còn biến đổi bất ngờ hơn.

      hơi đói.” Càm tựa lên đỉnh đầu của làm nũng.

      ngủ , ngủ thiếp đói bụng.” Tâm tình tốt nên cự tuyệt làm nữ đầu bếp.

      “Chọc em tức giận là người khác, giận chó đánh mèo tốt.”

      “Trong đám người chọc em còn có phần của , đừng phủ nhận.” để cho giả vờ ngớ ngẩn.

      là bị động.”

      “Chẳng lẽ là em đáng đời?” đẩy ra, nhíu mày trừng mắt nhìn hỏi, ý là trả lời đúng nhào tới cắn xé.

      Giang Dĩ Thành sờ sờ lỗ mũi, ngẫm nghĩ sắp xếp từ ngữ, cuối cùng vẫn là trắng ra: “Sớm kết hôn có chuyện.”

      Mạnh Giai giận dữ, đẩy ngã ở ghế sa lon, vẫn còn cam lòng mà đạp hai chân , sau đó giống như gió xoáy mà vào phòng khách, hung hăng đóng cửa lại.

      nằm ngửa ở ghế sa lon, hơi híp mắt, đừơng môi hơi cong, rất là tùy ý mà cất cao lượng : “Đừng khóa cửa, có chìa khóa đó.”

      Đáp lại là tiếng vang nện đồ vào cửa phòng.

      Mạnh Giai ở trong phòng mình buồn bực cả nửa ngày, suy nghĩ chút lại cam lòng, tới cửa bên nhặt gối đầu đất lên rồi tiện tay ném trở về giường, sau đó mở cửa ra ngoài.

      Giang Dĩ Thành nằm ghế sa lon, hình như vẫn là cái tư thế trứơc khi .

      hồ nghi nhìn hai mắt , sau đó tới, cúi đầu, nhìn thấy mắt nhắm lại hít thở đều đều, hẳn là ngủ thiếp rồi.

      Lông mày thanh tú từ từ nhíu lên, xoay người đến phòng ngủ cầm lấy tấm chăn mỏng ra, rồi đắp lên cho .

      Kéo cửa tủ lạnh ra, cho rằng bên trong ngoại trừ bia, thức uống, thấy vật gì khác.

      Kết quả, sau khi mở ra, thất kinh, lại có ít rau dưa tươi.

      “Gọi điện thoại bảo người giúp việc theo giờ mua.” Sau lưng truyền đến giọng buồn ngủ của Giang Dĩ Thành.

      Mạnh Giai cau mày vừa lấy đồ ra, vừa : “Bệnh còn chưa hết, mà lại cứ như vậy ngủ, muốn sống nữa hả?”

      “Đau lòng sao?” Giọng điệu của nghiêm chỉnh.

      “Gan của em đau .” Bị tức .

      Giang Dĩ Thành cười , dịch tấm chăn mỏng, rồi nghiêng người nằm ở ghế sa lon, lấy tay chống đỡ đầu, nhìn bận rộn ở phòng bếp. “Tiểu Giai, em tại sao lại chịu gả cho chứ?”

      ngủ đến hồ đồ rồi.” Tay xắt thức ăn của Mạnh Giai hơi dừng lại, rồi sau đó tiếp tục.

      “Trốn tránh giải quyết được vấn đề.”

      Động tác trong tay ngừng lại, trầm ngâm lúc lâu, sau lại than tiếng, và mang theo đơn : “Có thể chính là sợ hãi.”

      “Chứng lo âu trước hôn nhân sao?”

      “. . . . . .” đột nhiên muốn chuyện với .

      “Chúng ta bây giờ chỉ còn thiếu đăng ký.”

      “Cứ như vậy tốt sao.” ba phải. (sao cũng đựơc)

      “Cuối cùng em sợ cái gì chứ?”

      Lại trầm mặc lúc. “Năm đó mẹ em bệnh nặng nằm ở bệnh viện ba em ngoại tình, đêm mẹ chết ông ấy ở chỗ tình nhân, ” dừng lại chút, rồi mới tiếp tục : “Ông ấy ông ấy mẹ, nhưng ông ấy lại phản bội bà, lúc bà cần ông nhất . . . . . . Lời thề là thứ chịu được khảo nghiệm nhất.”

      Chẳng biết Giang Dĩ Thành tới lúc nào nhưng ở phía sau ôm eo của .

      Mạnh Giai cúi đầu, nước mắt rơi ở xuống thớt gỗ, “Lấy được phải mất , vậy bằng chưa bao giờ lấy được, có hi vọng cũng thất vọng.”

      “Tương lai cũng ai biết trước được, sợ hối hận sao?”

      lựa chọn lựa chọn của mình, cần gì phải hối hận chứ.”

      “Nếu như có ngày, thay đổi. . . . . .”

      “Đừng hỏi em, nên lo lắng là người kết hôn với .” Mạnh Giai dừng lại chút, “Em có thể sống mình rất tốt, cho dù cái gì em cũng làm, nhưng đời này cũng lo ăn mặc.”

      “Em rất dễ thỏa mãn.” Như vậy ngược lại làm cho người ta biết làm sao, biết làm như thế nào mới có thể nắm bắt được .

      “Bà nội em qua, người thoả mãn là người luôn vui vẻ.”

      Giang Dĩ Thành ôm lúc lên tiếng. Từ bị cho làm con thừa tự, cha mẹ nuôi mất sớm, cùng với bà nội sống nương tựa lẫn nhau, mặc dù áo cơm thiếu, nhưng cuộc đời của kỳ lại rất lận đận, nhưng cá tính của lại được nuôi dạy cực tốt, bà nội nhà họ Mạnh là bà lão thông minh.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10.1

      nhạc trong quán cà phê chậm rãi trôi , những người khách thấp giọng chuyện với nhau. Mạnh Giai đem từng cục từng cục đường bỏ vào trong cà phê, sau đó cầm muỗng quấy từ từ, phảng phất như đây mới là chuyện đáng chú ý duy nhất ở đời.

      Hà Thục Ái ngồi ở đối diện nhìn sắc mặt có vẻ tốt, cau mày nhìn ấy coi ai ra gì mà chế biến tách cà phê có khả năng gần giống độc dược kia.

      Tính nhẫn nại của Mạnh Giai từ trước đến giờ rất tốt, đó là thói quen ở mình, đương nhiên cũng có thói quen giữ yên lặng và trầm mặc, người đối diện mở miệng, có thể làm mình thành người câm.

      “Mạnh tiểu thư cũng tò mò vì sao tôi tìm ra ngoài à?” Cuối cũng vẫn là Hà Thục Ái thể bình tĩnh nữa.

      Mí mắt cũng thèm nâng lên, thản nhiên mở miệng, “Tôi đợi Hà tiểu thư mà.”

      có biết gần đây tình hình của Xương Đạt tốt lắm ?”

      Mạnh Giai lắc đầu.

      Ánh mắt của Hà Thục Ái còn nhịn được nữa mà mang theo chút trách cứ. “Nếu và Giang tổng ở cùng nhau, tại sao lại quan tâm chuyện của ấy?”

      ấy cần.”

      “Quả nhiên là người quen với việc xã hội, ngừơi như vậy căn bản là xứng ở lại bên cạnh ấy.”

      “Chẳng lẽ Hà tiểu thư xứng sao?” Mạnh Giai rất tò mò hỏi.

      “Dĩ nhiên, ” Hà Thục Ái kiêu ngạo mà nâng càm lên, mang theo vài phần đắc ý mà : “Chỉ cần Giang tổng cưới tôi, Hà thị của chúng tôi chính là hỗ trợ phía sau lớn nhất của ấy.”

      Mạnh Giai bỗng nhiên tỉnh ngộ, “A, ra là bảo ấy bán mình.”

      bậy bạ gì đó?”

      Vẻ mặt khó hiểu, “Tôi có bậy sao? ràng là Hà tiểu thư có ý này mà, muốn học trưởng cưới , nhà mới có thể giúp ấy, đây phải là ấy lấy chính mình làm giao dịch sao? Cũng chính là bán mình biến tướng đó.”

      Hà Thục Ái dùng sức thả tách cà phê trong tay lên lại bàn.

      Mạnh Giai lại tiếp tục chậm rãi quấy cà phê của mình, vẻ mặt dương dương tự đắc kích thích người đối diện mãnh liệt.

      vất vả mới đè xuống lửa giận của mình, Hà Thục Ái : “ có năng lực giúp ấy, cũng đừng dựa vào bên cạnh ấy, nếu là đồng nghĩa với việc hủy hoại ấy.”

      Mặt lộ vẻ trầm ngâm, đáp lời.

      Hà Thục Ái ngừng cố gắng, “Nếu như chỉ muốn tiền, tôi có thể cho .”

      Mạnh Giai liếc ta cái, rồi rũ mắt xuống. Tiền à —— từ lúc lên tuổi, mỗi tháng đều có số tiền xài vặt chuyển vào sổ tiết kiệm cho , sau đó hai cũng gia nhập vào đội ngũ gửi tiền, từ lúc phú bà rồi mà. Có lẽ lo lắng chuyện khác, đúng là từ đến lớn chưa từng phải lo lắng chuyện trả tiền.

      Thấy lên tiếng, Hà Thục Ái khỏi cười lạnh tiếng, “ quấn lấy ấy buông, phải là vì tiền của ấy sao? Còn có CEO Hoắc, phải là cũng bị dụ dỗ sao?”

      Nghe thấy ta nhắc tới Hoắc Thanh Lam, Mạnh Giai nhịn được mà chau chặc chân mày. Bây giờ mong muốn nhất chính là nghe thấy tên người này, tất cả mọi chuyện đều là do ta đưa tới.

      “Tôi và Hoắc Thanh Lam có quan hệ gì.” Ánh mắt của lạnh xuống.

      Hà Thục Ái sợ run lên, rồi lập tức tiếp: “Đó là chuyện của , tôi chỉ hỏi bây giờ có buông tay ?”

      “Cái gì?” biết mà còn hỏi.

      “Rời khỏi Giang tổng, tôi cho khoản tiền.”

      Mạnh Giai cau mày suy nghĩ, “Nếu là tiền chia tay, học trưởng đưa cho tôi có vẻ danh chánh ngôn thuận hơn.”

      ——”

      “Tôi lấy tiền của Hà tiểu thư thích hợp lắm, dù sao tôi cũng phải là đồng tính luyến ái, nếu cầm tiền của , đối với thanh danh của tôi cũng đựơc tốt lắm.” Vẻ mặt chân thành .

      Nghe vậy, Hà Thục Ái tức giận tới mức phát run.

      “A. . . . . .” Ngược lại người bên cạnh nghe thấy lại nhịn được cười ra tiếng.

      Vẻ mặt Hà Thục Ái kinh hoảng, từ từ quay đầu lại, trong căn phòng chờ tao nhã ở phía sau bồn hoa, thấy có thân ảnh cao ngất ra, khuôn mặt mỉm cười nhìn sang, nhưng cũng phải nhìn ta.

      Mạnh Giai len lén liếc mắt.

      “Hà tiểu thư.”

      “Giang tổng ——” ta có chút thất kinh.

      Sắc mặt Giang Dĩ Thành nghiêm lại, lạnh lùng và khách sáo : “Chuyện riêng của tôi cũng phiền đến Hà tiểu thư bận tâm.”

      “Tôi. . . . . . Tôi trước.” Vào giờ phút này Hà Thục Ái thể ngồi tiếp nữa, nên đành phải rời .

      ta vừa , đường hoàng ngồi vào chỗ lúc đầu của ta.

      Vì che giấu chột dạ của mình, nên Mạnh Giai bưng tách cà phê lên uống, nhất thời sắc mặt đầy ngũ vị tạp trần.

      mùi vị rất đặc biệt!

      Giang Dĩ Thành hề đồng tình mà nở nụ cười, rồi nhận lấy ly nứơc lọc mà nhân viên phục vụ đưa tới.

      uống mấy ngụm nước xuống bụng, rồi cuối cùng cảm giác mùi vị pha loảng thể miêu tả này giải cứu vị giác của mình.

      “Tiểu Giai.” Giang Dĩ Thành hướng nữa thân người lên mặt bàn, vẻ mặt mang theo chút cao thâm khó lường.

      “Làm gì?” Da đầu của Mạnh Giai tê dại trận.

      nắm tay của vuốt vuốt, thèm để ý mà hỏi , “Trong đầu óc em ngoại trừ chút đồ tạp nham ra, còn có gì khác ?” Mê luyến BL, đọc lướt qua GL, chuyên trách vẽ bản thảo BL, thích của làm cho biết nên gì.

      Vẻ mặt của Mạnh Giai lập tức lộ ra vẻ bối rối.

      “Oan ức?”

      lắc đầu, sau đó nằm úp sấp bàn, sáp đến gần giọng : “Trong đầu em đều có nha, quả nhiên là ngổn ngang mà.” Cuối cùng vẻ mặt của thay đổi thành vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ.

      Giang Dĩ Thành nhìn biết nên khóc hay cười.

      thôi, thấy em uống cà phê giống như là bị tra tấn vậy, về sau hãy hẹn người ta đến trà nghệ quán .” đưa tay bóp mũi của , rồi đứng dậy trước đến quầy tính tiền.

      Mạnh Giai bất mãn xoa cái mũi của mình, rồi ôm túi đuổi theo.

      Hai người ra khỏi quán cà phê, cũng vội vã lấy xe, mà là chậm rãi ven đừơng.

      “Tình trạng công ty rất khó khăn sao?” nhịn được mà có chút lo lắng.

      Giang Dĩ Thành nghiêng đầu nhìn cái, rồi cầm tay của , sau đó ôm vai của đem nửa người ôm vào trong ngực, thèm để ý đến ánh mắt của người đường.

      “Đó là chuyện phiền não của , em cần để ý.” Mọi chuyện đều an bài thỏa đáng, bây giờ hoàn cảnh khó khăn chỉ là dấu hiệu giả tạo, nhưng, lo lắng của làm cho vui mừng.

      “Nhưng. . . . . .” Cảm thấy chuyện phiền toái là do mang đến, nên có chút cảm giác tội lỗi.

      “Nếu băn khoăn như vậy, gả cho .”

      “Vậy phải là táng gia bại sản sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức che miệng lại.

      dở khóc dở cười mà liếc cái, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu rồi thở dài : “Có chút lòng tin với đựơc sao?”

      “Chỉ là em cảm thấy lúc này Hà tiểu thư tìm tới cửa, có lẽ biết chút tin tức bên trong.” Dầu gì Hà Thục Ái cũng là thiên kim của công ty Hà thị, gió thổi cỏ lay ở thương trường nên rất có khả năng nhận được tin tức trực tiếp. “ đừng sợ em lo lắng mà chịu .”

      nắm chặt bàn tay rồi tiến tới hôn lên miệng , và cười : “Yên tâm, để em đói bụng.”

      “Vậy em an tâm.”

      có lương tâm.”

      “Em rất nghe lời nha, hướng đông em hướng tây.” cười vô tội.

      “Vậy bảo em kết hôn với , sao em lại nghe?”

      “Vấn đề này quá mức nghiêm túc, vẫn còn cần suy tính thận trọng.”

      “. . . . . .”

      Hai người cười rồi càng càng xa, ở trong mắt người khác chính là đôi tình nhân hạnh phúc.

      Trần thư ký ở bên cạnh nhìn mà choáng váng, làm thế nào cũng nghĩ ra ‘ khách quý ’ trong miệng của cấp , vừa mới lên tới trình diễn vai võ phu, quyền vung mạnh lên gương mặt tuấn tú của cấp , thấy cũng đau giùm ấy.

      quyền này là tôi đánh thay cho Giai Giai.” Mặt Lý Tế Hoa u ám mà vẫy vẫy tay phải của mình, rồi mới ra.

      Lấy mu bàn tay lau máu bên khóe miệng, Giang Dĩ Thành bình tĩnh cười. “ ấy biết tới Đài Loan ?”

      “Đánh cậu trước rồi thông báo với con bé sau.” cũng muốn em mềm lòng mà tha cho tên đàn ông xấu này.

      Mặc dù biết vì sao mình lại chọc tới vị vợ tương lai này, nhưng cũng ngốc đến nổi giẫm địa lôi của ta, “Buổi trưa gọi ấy tới rồi cùng ra ngoài ăn bữa cơm.”

      “Tôi thích ăn cơm Giai Giai làm.”

      “Vậy tôi gọi điện thoại với ấy.”

      cần, để tôi tự gọi.” Sắc mặt của Lý Tế Hoa nhìn tốt, cảm thấy người đàn ông trước mắt này cần ăn đòn hơn.

      Giang Dĩ Thành cũng ép, “Hôm nay Lý tiên sinh tới Xương Đạt là có ý hợp tác sao?”

      ấy trả lời vô cùng dứt khoát, “Nghe tình trạng công ty của cậu gần đây quá lạc quan, tôi đặc biệt tới đây thưởng thức tinh thần sa sút của cậu.”

      Sắc mặt của Trần thư ký hơi biến đổi.

      Đừơng môi hơi cong lên, Giang Dĩ Thành giọng : “Khiến Lý tiên sinh thất vọng rồi.”

      “Tôi ngại liên tiếp gặp nạn.”

      ?” ấy hỏi rất đứng đắn, thậm chí còn có chút nhạo báng.

      Trần thư ký có chút hồ nghi mà quan sát cấp cùng vị Lý tiên sinh có bối cảnh hiển hách này. Nhìn dáng vẻ giống như là quen biết cũ, nhìn khí lại quỷ dị.

      “Trước giải thích cho tôi cái này chút.” Lý Tế Hoa từ trong tay trợ lý lấy qua đĩa cd vứt qua cho .

      Sắc mặt của Giang Dĩ Thành hơi thay đổi, “Đến phòng làm việc của tôi .”

      Lý Tế Hoa gật đầu cái, rồi dặn dò với trợ lý, “Cậu ngồi ở ngoài chờ chút.”

      ngoài dự đoán của Giang Dĩ Thành, quả nhiên nội dung cd chính là Mạnh Giai từng cho xem qua .

      khí trong phòng làm việc rất thấp.

      Sắc mặt ngừơi vợ tương lai rất thúi.

      Lặng im lan tràn trong khí làm cho người ta nghẹt thở.

      “Lúc ấy tôi ngã bệnh nằm viện, ngày đó ngủ rất sâu.” Cuối cùng, Giang Dĩ Thành cũng phun ra từng chữ .

      Sắc mặt của Lý Tế Hoa chưa thấy dãn ra.”Giai Giai biết ?”

      ấy biết, cũng có đưa cho tôi xem qua.” Nếu phải sau đó bệnh tình của chuyển biến xấu, chỉ sợ chuyện này khó giải thích, mỗi lần nghĩ đến, cũng khỏi toát ra mồ hôi lạnh.

      “Mặc dù cậu là bị người ta thiết kế, nhưng mà lại sơ suất đến mức này cũng đáng tha thứ.” Lý Tế Hoa lạnh lùng .

      Giang Dĩ Thành im lặng và rũ mắt xuống, lặng lẽ nắm chặt quả đấm.

      “Lần này con bé tin cậu, có nghĩa là nó đều tin tưởng cậu, tha thứ cho cậu.” ta ngừng lại chút rồi , “Hơn nữa, tôi hy vọng Giai Giai bị bất cứ thương tổn gì.”

      “Tôi cũng hy vọng như vậy.”

      “Các người ——” Giọng của Lý Tế Hoa đột nhiên có chút tức giận bị đè nén, “Ở cùng chỗ?”

      “Phải” hơi lúng túng mà gật đầu.

      “Giai Giai chưa bao giờ nghĩ chuyện quá phức tạp, nhưng tôi hi vọng cậu suy tính toàn diện chút.”

      Giang Dĩ Thành hiểu và gật đầu, “Tôi từng cầu hôn, nhưng ấy vẫn còn chần chờ.” Đối với chuyện này có lúc chính cũng phát điên, cũng thể đập ngừơi ta bất tỉnh rồi kéo đăng ký.

      Mặt của Lý Tế Hoa lộ vẻ trầm ngâm.

      nhẫn nại đợi.

      “Giai Giai có khúc mắc, con bé sợ thiếu cảm giác an toàn.” Qua lúc, Lý Tế Hoa phun ra hai câu này.

      Giang Dĩ Thành gật đầu, cái này biết.

      “Từ đựơc đưa đến nhà cậu làm con thừa tự, lúc nó được bốn tuổi cậu và mợ vì tai nạn máy bay mà qua đời, sáu tuổi mẹ tôi cũng vì bệnh mà qua đời, thân thể bà ngoại cũng tốt lắm. Sau khi bà ngoại qua đời, tôi phát nó luôn vô tình hay cố ý giữ khoảng cách với ngừơi ta, tôi biết con bé sợ mất , nếu như liên quan quá nhiều đến lúc mất rất khổ sở.”

      hơi nhếch môi. ra là như vậy!

      “Tôi cầu cậu luôn đối tốt với con bé, ” ánh mắt của vợ tương lai hung ác, “Nhưng khi cậu làm chuyện có lỗi với nó, tôi bỏ qua cho cậu.”

      Giang Dĩ Thành nghiêm túc: “Tôi biết lời thề cũng thể bảo đảm cái gì, nhưng tôi dùng hành động của mình để chứng minh tình của tôi với ấy.”

      “Tốt nhất là như vậy.”

      “Nhưng ấy chịu kết hôn với tôi.” có chút chán nản.

      “Chuyện này cậu cần lo lắng, nếu tôi tới đây, nhất định nó được gả cho cậu.”

      Ánh mắt sáng lên.

      Lý Tế Hoa nhìn ánh mắt của lại có vẻ thân thiện. “Nếu phải vì lo lắng nó chưa lập gia đình, tôi giúp cho cậu như vậy đâu.”

      Giang Dĩ Thành chuyển tầm mắt . Bị vợ ngay mặt như vậy, quả là làm cho người ta có chút được tự nhiên.

      hai!” Mạnh Giai vui mừng khi thấy người xuất ở ngoài cửa.

      mời vào ngồi?” Thấy em bảo bối, tâm tình của Lý Tế Hoa trở nên rất tốt.

      “A? Mau vào .” tránh người ra bên cạnh, lại nhịn được mà hướng ngoài cửa nhìn quanh chút, hơi lo lắng lúc nữa học trưởng trở về hai người đụng nhau.

      tìm cái gì?”

      “. . . . . . có.” Mạnh Giai vội vàng đóng cửa lại, vào phòng khách.

      Nhưng, vừa nhìn thấy bộ dạng hai ngồi nghiêm chỉnh, đầu của lại bắt đầu đau.

      “Giai Giai, tới đây ngồi.”

      qua có được ? kêu rên ở trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn qua ngồi xong.

      Lý Tế Hoa trầm mặc chút, có vẻ như là tâm tình nổi lên hoặc là suy nghĩ để dùng từ.

      Mạnh Giai rất có kiên nhẫn mà chờ, ánh mắt tự chủ được lại liếc về phía cửa.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 10.2

      “Em có định kết hôn với Giang Dĩ Thành ?”

      Đối với vấn đề hai hỏi thẳng như thế, sửng sốt chút. “ hai?”

      “Trả lời , cho giả vờ ngớ ngẩn.”

      cũng thích ứng lúc hai nghiêm trang như vậy, huống chi lúc này thích hợp để giả vờ ngớ ngẩn, nên rất nghiêm túc: “Em vẫn chưa nghĩ kỹ.”

      “Vậy cần suy nghĩ, lập tức cùng trở về Mỹ.”

      Mặt của Mạnh Giai liền biến sắc, rồi kêu lên thất thanh: “ hai?” ấy muốn làm gì đây?

      cùng với Thanh Lam ăn sạch Xương Đạt, coi như là cho bài học.” Vẻ mặt của Lý Tế Hoa nhìn ra chút đùa giỡn nào.

      hai, thể làm như vậy.”

      “Tại sao thể?” ấy nhíu mày, “Nó có lỗi với em, em cũng muốn kết hôn với nó, vậy nó cũng có chỗ nào đáng để tha thứ. Đối đãi với địch nhân, từ trước đến giờ chắc nhân từ nương tay.”

      “Xương Đạt cũng có cổ phần của em nữa.” Mạnh Giai cố gắng thuyết phục hai bỏ chủ ý.

      “Ăn Xương Đạt xong trả lại cho em.”

      hai!” tức giận đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, “ cho nhúng tay.”

      “A? Tại sao?”

      “Đây là chuyện của em và học trưởng, mà cái tên Hoắc đại CEO đầu óc ràng đó còn là do rước lấy, bây giờ đến cục diện này, cũng có trách nhiệm.”

      “Cho nên quyết định ra mặt.”

      “Lần này Thanh Lam có ý định để cho Xương Đạt trở mình.” Nhưng, tên Giang Dĩ Thành kia cũng phải là kẻ dễ bắt nạt, vốn muốn nhúng tay vào, sau khi chuyện với ta cũng cảm giác mình cần làm điều thừa.

      “Nếu như ta có bản lãnh cứ tới, nhưng em nhất định phải , đối với việc ta dùng tiền đập người như vậy, hành vi đâm dao sau lưng em hết sức xem thường.” Mạnh Giai chớp mắt, trong ánh mắt lộ ra tức giận.

      Lý Tế Hoa với vẻ mặt bất đắc dĩ: “ ra Thanh Lam chỉ là quá thích em, cộng thêm cá tính lại chịu thua, nên mới làm chuyện quá đáng như thế, người ta cũng xấu .”

      bĩu môi, “Rất đáng tiếc em có phúc hưởng thụ, thích của ta gây cho em rất nhiều phiền phức rồi.”

      Cửa truyền đến thanh mở khóa, hai em cùng nhau nhìn sang.

      trở về, ” Giang Dĩ Thành lộ ra vẻ kinh ngạc, “Lý tiên sinh cũng ở đây à.”

      Mặt ấy chút thay đổi mà gật đầu, coi như là chào hỏi.

      Mạnh Giai vội vàng mở miệng, “Học trưởng rửa tay ăn cơm.”

      Ánh mắt của Lý Tế Hoa như dao găm lập tức bắn tới phía Giang Dĩ Thành. vào hơn nửa ngày, mà Giai Giai cũng bảo ăn cơm, tên này vừa vào cửa, em bảo bối liền quan tâm đến dạ dày của , quả tức chết người mà!

      “Ừ, đựơc, em và Lý tiên sinh ăn trước .”

      hai, cũng rửa tay , để em bày bát đũa.”

      Mạnh Giai bưng thức ăn lên bàn, mơ hồ nghe trong toilet có động tĩnh, nghi hoặc lúc, rồi cũng quan tâm nữa.

      Đợi đến lúc hai người đàn ông kia tới dùng cơm, con mắt của lập tức trợn tròn.

      Mới vừa rồi học trưởng vào cửa nhìn kỹ, sao bây giờ vừa nhìn thấy mặt mũi đều sưng. Nhìn đến hai nhà mình, cũng có tốt hơn bao nhiêu, khóe miệng cũng ứ đọng máu rồi, còn có chút máu chưa lau sạch .

      “Giang Dĩ Thành, dám đánh hai em, muốn sống hả?” Mạnh Giai gầm thét, tay dùng sức vỗ lên bàn, khí thế mạnh mẽ của cọp mẹ lập tức xuất .

      Lý Tế Hoa lập tức cười híp mắt. Quả nhiên ở trong lòng em , vẫn tương đối quan trọng.

      Giang Dĩ Thành sờ sờ khóe miệng của mình, chịu đựng đau đớn mà mở miệng, “Tiểu Giai, em công bằng chút , nhìn kỹ bọn xem ai bị thương nặng hơn.”

      “Mặc kệ như thế nào, cũng đựơc đánh hai em.”

      “Chẳng lẽ bị đánh mà đựơc đánh trả?”

      “Đúng.” gật đầu như đinh chém sắt.

      Tâm tình của Lý Tế Hoa tốt, nâng càm lên khiêu khích với .

      Giang Dĩ Thành nhịn ta, “ ấy muốn đánh chết đó?”

      ấy dám đánh chết .” Mạnh Giai liếc qua hai dương dương đắc ý cái, tiếp tục với người đàn ông của mình: “Điều kiện tiên quyết ở đây, là đựơc đánh trả.”

      “Đây cũng quá bất công.” nhịn được mà thầm câu.

      đời này hai của em là người đàn ông tốt với em nhất, là người thân nhất của em, em thiên vị ấy cũng là chuyện đương nhiên.”

      nhếch miệng chút, lại đau đến nỗi phải nhổ ra ngụm khí lạnh, trong bụng rất bất mãn, nhưng lại thể làm gì, trong lòng ấm ức đến sắp nội thương.

      “Giai Giai ngoan, ngồi xuống ăn cơm , đừng so đo với thứ người như thế.”

      Giang Dĩ Thành hung hăng trợn mắt nhìn vợ cái. Nhưng nể tình ấy phải giúp mình mang vợ vào cửa, nên giọng điệu này phải nhịn.

      Lý Tế Hoa mới mặc kệ trong lòng muốn điều gì, kéo em ngồi xuống bên cạnh mình, em tương thân tương ái mà gắp thức ăn ăn cơm.

      “Giai Giai, cũng là thức ăn em làm có mùi vị gia đình.” Đáng tiếc, em sắp là của người khác rồi, trong lòng rất chua.

      “Vậy ăn nhiều chút .” Mạnh Giai gắp món ăn hai thích ăn bỏ vào trong chén ấy.

      Trong mắt nhìn em tràn đầy cưng chìu. nhóc này trưởng thành rồi, đến lúc phải giao cho vào trong tay người đàn ông khác rồi, biết đây là thực tế thể ngăn trở, nhưng trong lòng ấy vẫn cảm thấy buồn bực thôi.

      “Mạnh tiểu thư ——”

      Tiểu thư quầy tiếp tân còn chưa xong, Mạnh Giai chạy qua trứơc mắt các .

      Thang máy thẳng lên , tới tầng cao nhất, cửa vừa mở ra vội vàng chạy ra ngoài.

      Trần thư ký trợn mắt há mồm nhìn lao thẳng tới phòng làm việc của Tổng giám đốc.

      “Giang Dĩ Thành.”

      Hai quản lý ngành giải thích bản kế hoạch với Tổng giám đốc, kinh ngạc mà nhìn trực tiếp đẩy cửa vào.

      Giang Dĩ Thành nhíu mày, cũng kinh ngạc nhiều lắm. “Xảy ra chuyện gì?”

      theo em.”

      “Làm gì?”

      theo em là được rồi.” Mạnh Giai cũng nhiều lời với , trực tiếp lên kéo .

      Hai quản lý ngành nhìn lẫn nhau chút, sau đó yên lặng theo dõi.

      Giang Dĩ Thành bỏ bản kế hoạch lên bàn, rồi giữ chặt . “Rốt cuộc là chuyện gì mà làm cho em hấp tấp như vậy.”

      “Chúng ta đăng ký .”

      Hai quản lý ngành hai mặt nhìn nhau, và vô cùng kinh ngạc.

      Trần thư ký chạy đến cửa cũng giật mình.

      Giang Dĩ Thành sợ run lên, sau đó là mặt tràn đầy nụ cười, thản nhiên hỏi: “ phải là em muốn kết hôn với sao?”

      “Bây giờ em thay đổi chủ ý.”

      ?”

      .”

      “Nếu muốn .” tựa vào bàn làm việc ở phía sau, có ý phối hợp.

      Mạnh Giai trực tiếp đá cước tới. “ có thời gian đùa giỡn với , câu thôi, rốt cuộc có hay ? em .”

      Nhìn thấy Tổng giám đốc bị bạo hành gia đình ba nhân viên ở Xương Đạt che miệng nhìn, và lên tiếng.

      Giang Dĩ Thành khom lưng xoa xoa đầu gối bị đá, giọng điệu hơi mềm nhũn chút. “Sao tính nhẫn nại của em kém như vậy?”

      “Em có nhiều thời gian để lãng phí với như vậy, bây giờ hai em đến công ty Long Đằng chi nhánh Đài Loan thị sát rồi, chúng ta phải nhanh chóng tiền trảm hậu tấu trước khi ấy trở lại gây rối.”

      “Buổi sáng ấy mới đánh , bây giờ lại theo em đăng ký kết hôn, còn muốn chết sao?” Giang Dĩ Thành nghiêm túc mà .

      .” Mạnh Giai kéo ra bên ngoài. “ người đàn ông lề mề như có thấy phiền hay hả, nếu bây giờ bằng lòng, chờ chuyện qua rồi chúng ta ly hôn là đựơc.”

      Tổng giám đốc phu nhân tương lai là mạnh mẽ nha!

      Bình thường nhìn người đáng dịu dàng, nghĩ tới lại mạnh mẽ như vậy, điệu bộ này quả nghi ngờ là bức hôn nha.

      Mặc dù Tổng giám đốc của bọn họ mừng rỡ đến mức chứa nổi nữa rồi, nhưng mà. . . . . .

      Cho đến lúc hai người vào thang máy, mà Trần thư ký vẫn vuốt càm của mình như có điều suy nghĩ, sau đó chợt ‘ a ’ lên tiếng. chàng cuối cùng cũng nghĩ chỗ nào được bình thường rồi, buổi sáng người đánh Tổng giám đốc là CEO của Long Đằng, là hai của Tổng giám đốc phu nhân tương lai?

      Hai quản lý ngành nhìn thấy Trần thư ký giống như bị lửa đốt đến mông xông ra ngoài mà hiểu gì cả.

      Bên trong toà nhà công ty Xương Đạt, tin tức Tổng giám đốc bị chính Tổng giám đốc phu nhân kéo đăng ký kết hôn, tốc độ lan truyền như gió, cuối cùng ít người trốn việc theo xem náo nhiệt .

      Khoảnh khắc đăng ký xong, Mạnh Giai nghe giọng từ phía sau mình truyền đến.

      “Giai Giai, em làm cho hai đau lòng mà, chuyện kết hôn lớn như vậy cũng cho biết.”

      che trái tim hoảng sợ của mình rồi chậm rãi xoay người qua, nhìn trai hai tay vòng trước ngực, lông mày nhứơng cao, tự tiếu phi tiếu đứng ở bên ngoài nhìn mình.

      hai, đến rồi.” may là đăng ký xong rồi.

      “Ừ.” Lý Tế Hoa ngược lại nhìn em rể, đơn giản và dứt khoát hỏi: “Lúc nào cử hành hôn lễ?”

      Giang Dĩ Thành xin phép, “Ý kiến của hai thế nào?”

      Mạnh Giai nhăn mày lại, ánh mắt quan sát giữa hai người.

      “Đến Mỹ cử hành hôn lễ .”

      hai ——” Mạnh tiểu thỏ nổi giận.

      Lý Tế Hoa trấn an và vỗ vỗ đầu em . “Ngoan, qua bên cạnh đợi , có chuyện muốn thương lượng với Dĩ Thành.”

      níu tay của lại, gầm : “ hai, sao lại giúp người ngoài sắp đặt em?” Bây giờ vẫn biết là chuyện gì xảy ra, đúng là ngu ngốc mà.

      “Em rể nhà mình, tính là ngừơi ngoài.” có vẻ tự đắc.

      Mạnh Giai trợn tròn mắt, quai hàm giận đến phình ra, rồi lại biết nên cái gì.

      Trần thư ký xem náo nhiệt lúc rồi vội vàng tới, “Tổng giám đốc phu nhân, chúng ta về công ty trước .”

      “Về công ty làm gì?” Lửa giận của phun ra ngoài, sau như đinh chém sắt: “, đưa tôi đến phi trường.”

      Trần thư ký sửng sốt.

      Giang Dĩ Thành nhíu mày.

      Còn Lý Tế Hoa ngược lại gật đầu cái, “Cũng được, Giai Giai về Mỹ trước, lễ phục áo cưới phải đo trước làm theo cầu.”

      “Tổng giám đốc phu nhân, chúng ta thôi.” Trần thư ký sảng khoái mà đón lấy nhiệm vụ này, thuận tiện tiếp nhận tia sáng lạnh của cấp .

      Mạnh Giai tức giận và buồn bực bụng mà sãi bước rời .

      “Chăm sóc ấy tốt.” Giang Dĩ Thành dặn dò.

      Trần thư ký gật đầu, rồi vội vàng theo.

      Lý Tế Hoa nhướn lông mày về phía em rể, “ thôi, chúng ta thương lượng chi tiết cụ thể của hôn lễ chút .”

      Giang Dĩ Thành cười cười, đuổi theo bước chân của ấy. “Hôm nay rất cảm ơn hai hỗ trợ.”

      cần khách khí, chỉ là hôm nay tâm tình của tôi cũng tệ lắm.”

      “. . . . . .”

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Kết thúc:

      Nửa tháng sau, ở San Francisco Mỹ trong ngôi giáo đường cổ, cử hành cuộc hôn lễ cũng dễ thấy.

      Khi thấy Lý Tiến Nghiêm tổng giám đốc của tập đoàn Long Đằng, cũng là bố vợ của chậm rãi đưa vợ mình được trang điểm tỉ mỉ từ cửa tới, Giang Dĩ Thành nhịn được mà lộ ra nụ cười hạnh phúc.

      Mạnh tiểu thỏ muốn hôn lễ phô trương, hết thảy đều nghe . Nhưng cha con nhà họ Lý lại rất để ý, cuối cùng kết quả sắp xếp chính là, ở ngày hôn lễ đó Mạnh tiểu thỏ đổi cách xưng hô, và thủ tục hôn lễ là làm theo ý của đơn giản và long trọng.

      Nhưng mà khi dâu chú rể trao đổi chiếc nhẫn, dâu hô ngừng.

      “Học trưởng, có chuyện chúng ta phải trước.”

      “Em .”

      “Đứa đầu tiên của chúng ta phải mang họ Mạnh.”

      Học trưởng chút do dự mà gật đầu, “Có thể.”

      “Vậy thành vấn đề .” hiền lành và đưa tay của mình ra.

      Giang Dĩ Thành cười rồi đeo nhẫn cho , đợi đeo cho mình đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, vội nắm tay của , giọng mang theo chút run rẩy. “Tiểu Giai, có phải em có hay ?”

      Cha con Lý Tiến Nghiêm cùng chấn động.

      khẽ mỉm cười, “Đúng vậy.”

      mừng rỡ ôm lấy , rồi hoan hô, “ sắp làm ba.”

      Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh hoa văn màu rọi vào, rơi vào người dâu chú rể, chói mắt và hạnh phúc.


      The End

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :