1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuôi dưỡng kế hoạch trở thành quân tẩu (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 40: Cưỡng hôn (1)
      Edit: -BG-


      Chưa mấy bước chiếc xe việt dã liền chạy lướt qua người Mạch Thu. quay đầu lại nhìn: chiếc xe kia giống với chiếc xe Cố Lãng lái quá. Thôi, dù sao cũng rồi, thắc mắc về nó nữa làm chi. Mạch Thu nhún nhún vai, bước vào cổng trường.

      Trở lại ký túc xá, La San San và Phù Mỹ Thần cười lăn lộn vì xem chương trình giải trí. Mạch Thu liếc mắt xem thường: lại xem chương trình của Hàn quốc! hiểu đám người ăn nhiều dưa muối, có não ngâm trong nước muối có gì đáng xem.

      "Này, sao chỉ có hai cậu, Tiểu Tuyết đâu?"

      " họp rồi, gần đây trong CLB có nhiều việc, đặc biệt là hội sinh viên trường."

      Mạch Thu "Ờ" tiếng rồi mở ra máy tính của mình lên, nhưng biết muốn làm gì. Phim kịnh dị gì gì đó mà có người xem chẳng thú vị tẹo nào. chút sở thích đó của lại được người khác thích.

      Mạch Thu thở dài, tắt máy tính, tới ban công ngắm bầu trời đêm tối đen. Chẳng biết tại sao, tâm trạng trở nên buồn chán, như thể có rất nhiều phiền não, nhưng lại biết phiền ở đâu.

      Mạch Thu suy nghĩ chuông điện thoại vang lên.

      "Tiểu Thu . . . . là Cố Lãng."

      "Ưmh . . . . chuyện gì?"

      " đứng dưới ký túc xá của em . . . ."

      "Cái gì?" Nghe xong câu đó, Mạch Thu liền nhìn xuống dưới lầu. Mấy ngày trước đèn đường bị hư, trời tối như mực chẳng nhìn thấy gì.

      Mạch Thu suy nghĩ chút, sau đó vẫn xỏ giầy rồi xuống lầu. Vừa vừa nhìn khắp bốn phía, rốt cuộc tìm được Cố Lãng tựa vào cây.

      Mạch Thu từ từ bước tới chỗ . Mạch Thu định chuynệ cả thân hình cao lớn kia đổ về phía khiến bị ép tới độ suýt chút nữa bị sặc khí. vươn tay muốn đẩy ra có mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.

      Mạch Thu nhíu mày, " uống rượu? Còn uống rất nhiều nữa?"

      "Ừ . . . . tiệc chúc mừng bọn đấu đối kháng thắng." Cố Lãng cách ràng.

      "Ồ. . . . chúc mừng, vậy sao lại đến đây?"

      "Tiệm cơm ở gần đây nên đến thăm em chút . . . ."

      Mạch Thu liếc mắt xem thường: nhưng em muốn gặp đâu, đặc biệt . . . . là con ma men.

      "Nhân tiện, có thể đứng thẳng lên được , chân em sắp mềm nhũn rồi."

      Cố Lãng nghe xongcười trầm trầm hai tiếng rồi lảo đảo đứng lên. Mạch Thu thấy bộ dạng này của Cố Lãng đành bất đắc dĩ thở dài, " về sớm nghỉ nghơi . Tiệm cơm kia ở đâu, em tới tìm người đưa về. . . . . "

      "Ha ha ha, làm gì còn ai, bọn họ gục lâu rồi, chắc đều nằm sấp ngủ ngon rồi ấy chứ. sao, tự về được."

      Mạch Thu có chút dở khóc dở cười, " như thế này mà còn đòi tự về. Haizzz, thôi, để em đưa về. Đúng là khiến người ta lo lắng. . . "

      Mạch Thu đỡ Cố Lãng ra cổng, "Đúng là chịu nổi đám ‘đại lão gia’ các . Người nào người nấy uống rượu như thể muốn sống nữa vậy! May mà mặc thường phục, nếu bác Cố biết làm ảnh hưởng tới tác phong quân đội như vậy còn phát bắn chết . . . . ."

      Ngồi trong chiếc taxi, Mạch Thu đọc địa chỉ lập tức bị Cố Lãng bác bỏ, " chỗ đó, đến khu chung cư XX, dừng xe dưới tòa nhà C."

      Mạch Thu ngạc nhiên nhìn Cố Lãng, "Ngay cả nhà anhở đâu mà cũng nhớ?"

      "Đó là chỗ ở . . . ." Mạch Thu sáng tỏ.

      "Tôi này, thế cuối cùng chị muốn đâu?"

      Giọng chú tài xế vang lên, Mạch Thu suy nghĩ lát rồi : " XX chung cư ạ!"

      oooooo

      Nhà của Cố Lãng ở tầng mười bảy, là kiểu ba phòng ngủ phòng khách, gian rất lớn, người ở có hơi lãng phí. Mạch Thu tìm thấy chìa khóa mở cửa trong túi áo của Cố Lãng. đỡ vào trong ngồi xuống ghế sofa.

      Giải quyết xong những chuyện này, Mạch Thu thở phào nhõm, với Cố Lãng – ngồi ghế: "Em về đây." , thực Mạch Thu quen ở chung phòng với Cố Lãng, người cũng đưa về rồi, chuyện còn lại cứ để tự mình giải quyết thôi.

      Mạch Thu sửa sang lại quần áo rồi ra ngoài, vừa tới ngưỡng cửa, bả vai liền bị đôi tay xuay lại, cả người rơi vào trong lồng ngực của Cố Lãng .

      Mạch Thu liều mạng giãy giụa, sức Cố Lãng giữ cũng càng lúc càng lớn. Sau mấy lần có kết quả, Mạch Thu đành phải từ bỏ, ngẩng đầu lên căm tức nhìn Cố Lãng, " làm gì vậy?"

      Cố Lãng cũng gì hết mà chỉ kề sát mặt vào mặt Mạch Thu, nheo mắt cách nguy hiểm, "Tên con trai lúc xế chiều hôm nay là ai ? Là bạn trai mới của em?"

      Mạch Thu nhíu chặt lông mày, "Con trai nào . . . . là lão đại? A . . . ." Mạch Thu cười lạnh, "Phải cũng được, phải cũng thế, có quan hệ gì với đâu? Chẳng phải chúng ta sớm chẳng còn gì rồi sao? "

      "Tiểu Thu . . . ." Giọng của Cố Lãng đột nhiên mềm nhũn ra, " sai rồi! là tên khốn khiếp, em giận , đánh đều được chỉ cần em đừng rời xa , đừng quen biết những người khác. thay đổi, thực thay đổi. Được ?"

      "Buông em ra! thay đổi chỗ nào chứ? Vẫn bá đạo như xưa đây thôi, sao hả, thẹn quá hóa giận à? dựa vào đâu? Em phải mẫu người hợp với , sau này cũng có bất kỳ quan hệ nào với . . . . "

      Lời còn sót lại còn chưa ra đầu Mạch Thu bị bàn tay của Cố Lãng cố định lại. Ngay sau đó, hai thứ gì đó mềm mại dán lên môi. Cố Lãng hôn có chút thô bạo, hung hăng vuốt ve cánh môi Mạch Thu, làm cho mùi rượu nồng nặc tràn vào trong miệng .

      Lưng dán chặt lên cánh cửa, cả người thể động đậy. Mạch Thu bị động tiếp nhận nụ hôn chẳng hề dịu dàng này. Điều có thể làm chỉ có cắn chặt hàm răng, để cho Cố Lãng cạy ra.

      Hành động này hiển nhiên chọc giận Cố Lãng - bị mất khống chế bởi rượu. cắn mạnh lên môi Mạch Thu, thừa dịp bị đau mà cố gắng đưa đầu lưỡi vào. Đôi môi bị cắn rách, mùi rượu càng ngày càng nồng kèm theo mùi máu tươi tràn vào trong miệng.

      Cố Lãng cũng vì vậy mà dừng lại, ngược lại càng thêm lộ ra vẻ hưng phấn. áp chặt Mạch Thu lên cánh cửa, hôn càng sâu hơn.

      Mạch Thu dần dần có loại cảm giác hít thở thông, rốt cuộc nhịn được mà ầng ậc nước mắt: nụ hôn của Cố Lãng . . . . xa lạ gì, nhưng chưa bao giờ giống như lần này - khiến cho cảm thấy xa lạ và uất ức.

      Miệng nếm được vị mặn mặn, Cố Lãng mở mắt thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Mạch Thu. Rốt cuộc cũng khôi phục được chút lý trí, nhàng buông môi Mạch Thu ra, luống cuống nhìn khóc đến thê thảm ngay trước mắt, "Tiểu Thu, . . . ."

      "Chát!" cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt Cố Lãng. Mạch Thu làm xong động tác này phẫn hận muốn xoay người rời , nhưng bị Cố Lãng ôm chặt vào trong ngực.

      "Buông tôi ra, là tên khốn kiếp!" Mạch Thu gào lên với Cố Lãng. muốn thoát khỏi giam cầm của .

      "Xin lỗi, xin lỗi, muốn như vậy, xin lỗi."

      Cố Lãng cảm nhận được bài xích mãnh liệt của Mạch Thu nên vô cùng đau lòng. vẫn luôn cẩn thận nhưng ngờ rằng chính bản thân mình lại làm tổn thương thêm lần nữa.

      Đúng! ghen! Khi nhìn thấy và cậu nam sinh kia đứng cười với nhau – sau đó lại làm hành động mập mờ như thế - liền cảm thấy ghen ghét dữ dội. Mặc dù đó là chuyện vô tình nhưng biết: cậu nam sinh kia thích Mạch Thu từ lâu lắm rồi.

      muốn mất cho nên mới dùng phương thức ngu xuẩn như vậy để vội vàng chứng minh điều gì đó. Kết quả. . . .lại làm cho người mình muốn bảo vệ nhất tổn thương thêm lần nữa. sai: là thên khốn kiếp!

      Nhưng, cho dù là vậy Cố Lãng cũng muốn buông tay, bởi vì biết : khi buông ra, thực càng chạy càng xa . . . .

      ngừng giãy giụa dường như dùng hết sức lực của Mạch Thu. xụi lơ khóc nức nở trong ngực Cố Lãng. Từ khi chia tay tới giờ, chưa bao giờ buông thả trút hết cảm xúc của mình như vậy. tim đau là dối, chỉ có điều vẫn kìm nén muốn ra vẻ quá mềm yếu. Đáng tiếc: kiên cường mà vất vả xây dựng lại bị dễ dàng phá bỏ.

      Cố Lãng thấy Mạch Thu túm lấy vạt áo trước ngực khóc như đứa trẻ ngoài ảo não ra vẫn chỉ là ảo não. Tại sao lại làm ra loại chuyện khốn kiếp như vậy? Thực muốn cho mình thêm cái bạt tai nữa!

      Cố Lãng nhàng ôm Mạch Thu vào bên trong nhà, ngồi xuống ghế sofa, ôm Mạch Thu đặt lên đùi. Nhìn nước mắt đọng ở quai hàm của Mạch Thu, vươn tay ra muốn lau giúp , nhưng ngay lập tức bị Mạch Thu hất ra. biết làm thế nào, chỉ đành phải ôm Mạch Thu càng chặt hơn, chôn mặt vào trong lồng ngực mình.

      Mạch Thu cũng lười phản kháng, cứ mặc ôm. chỉ cảm thấy đầu loạn như hồ: Đây chính là bi kịch của ‘tửu lượng nửa lon’. Mùi ruợu nồng thôi mà cũng khiến ngộp thở muốn ngất rồi.

      Cố Lãng dám có hành động nào khác, chỉ dám cẩn thận ôm lấy Mạch Thu, chống cằm lên mái tóc , nghe thút thít nức nở, cuối cùng biến thành tiếng hít thở đều đều.

      Cố Lãng nhìn rúc trong lòng mình ngủ mà lòng đầy buồn phiền. nhàng ôm và phồng ngủ, đặt lên giường, đắp chăn bông cho , điều chỉ máy điều hòa khí ở nhiệt độ thích hợp rồi mới ra khỏi phòng.

      Cố Lãng ngồi lúc ghế sofa, trong đầu toàn là hình ảnh Mạch Thu khóc nức nở và vẻ mặt uất ức của . phiền chán cào cào mái tóc ngắn. tới ban công, rốt cuộc cơn gió lạnh thấu xương khiến cho Cố Lãng hoàn toàn tỉnh táo, đốt điếu thuốc rồi từ từ hút: tối nay . . . . nhất định là đêm mất ngủ rồi!

      oooooo

      Sáng sớm hôm sau, Mạch Thu từ trong mộng dần dần tỉnh táo lại. híp mắt lật người giường: sáng sớm mùa đông. . . . . muốn cứ chết dí như vậy ở trong chăn.

      Hay là cúp buổi học sáng nay nhỉ! Nghĩ thế, Mạch Thu quấn chặt lấy chăn, mùi thuốc lá thoang thoảng quanh quẩn ở chóp mũi . Mùi này rất giống mùi người Cố Lãng .

      Chuyện xảy ra tối hôm bắt đầu ra trong đầu: Cố Lãng uống rượu say, mình bị cưỡng hôn, sau đó . . . . sau đó là gì nhỉ ? A . . . . hình như là ngủ thiếp . Ngủ!

      Mạch Thu đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn quanh bốn phía: kiểu phòng nam tiêu chuẩn, quả nhiên phải là ký túc xá , chẳng lẽ vẫn còn ở nhà của Cố Lãng? Mạch Thu hít sâu hơi, cuống quít kiểm tra: quần áo coi như chỉnh tề, giường chỉ có dấu hiệu của mình ngủ, hoàn hảo hề xảy ra chuyện chết tiệt gì.

      Cũng nên trách tại sao lại có hành động thần kinh như vậy nha - Mạch Thu lẩm bẩm trong lòng - ai bảo khi tên họ Cố nào đó say rượu phẩm chất lại kém như thế . . . .

      Lúc vô tình thấy được ảnh hai người chụp chung tủ giường – là bức ảnh chụp vòng xoay ngựa gỗ ở Gia Niên Hoa. Đây là bức ảnh từng thích nhất! của lúc đó cười thành dáng vẻ như có được cả thế giới. Hồi tưởng lại khi ban đầu mới phát ra hai người cũng được rất xa.
      Last edited: 13/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: Cưỡng hôn (2)
      Edit: -BG-


      Nhìn thời gian, hơn chín giờ. Sáng sớm hôm nay có tiết, mà khi học Mạch Thu đều tỉnh vào giờ này. Đồng hồ sinh học đúng cách kinh khủng! Vốn tưởng rằng trải qua những chuyện kia khiến trắng đêm ngủ, nhưng ngờ lại ngủ nhanh đến vậy, còn ngủ cách an ổn nữa.


      Mạch Thu thở dài, bò dậy xuống gường. Trong phòng khách trống , biết Cố Lãng đâu. Mạch Thu tìm vào phòng vệ sinh. ngẩng đầu lên, lại bị chính mình trong gương doạ sợ hết hồn: tóc tai rối bù, sắc mặt hơi tái, còn có đôi mắt sưng to chẳng khác gì quả đào.


      Đây hiển nhiên là kết quả của việc khóc nhiều tối hôm qua. Mạch Thu cười khổ khiến cho vết thương miệng bị động, kêu than tiếng.


      ĐỘt nhiên có chút phát sầu: làm sao trở về trường hoc với cái bộ dạng này được. Hai mắt sưng húp, miệng có vết thương, dáng vẻ uể oải như sau khi bị 'cưỡng ép'. Đúng là khiến người ta phải suy nghĩ miên man.


      bồn rửa mặt đặt bàn chải và khăn lông mới. Mạch Thu rửa mặt mũi qua loa rồi đắp khăn thấm nước lạnh lên mắt. Sau vài lần như vậy cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn chút.


      Từ phòng vệ sinh ra ngoài. Cố Lãng cũng vừa vặn mở cửa phòng vào, tay xách mấy cái túi toả khói nghi ngút.


      Cố Lãng thấy Mạch Thu đứng trong phòng khách, mặt thoáng qua chút lúng túng.


      " dậy rồi à?" Giọng được tư nhiên nhưng lại rất dịu dàng.


      "Vâng..." Mạch Thu rũ mi đáp lại rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Lãng: "Em muốn quay về trường."


      "Ừ...ăn sáng xong đưa em về." Cố Lãng đặt những cái túi kia lên bàn, kéo cái ghế với Mạch Thu: "Ngồi xuống trước , múc cháo cho em, ăn sáng lại bị tụt huyến áp biết làm sao."


      Mạch Thu nghĩ chút, liền ngồi xuống cách thản nhiên. Trời đất bao la, ăn cơm là to nhất! Mạch Thu tuyệt đối giận dỗi với việc ăn cơm.


      Bữa sáng rất phong phú: cháo trắng chắc do Cố Lãng nấu - dù sao cugnx chẳng có hàm lượng kỹ thuật gì, cộng thêm các loại bánh bao hấp mua từ bên ngoài về, bánh bao chiên, quẩy, bánh ngọt, bánh trứng...phần nào phần đấy rất đầy đặn. Mạch Thu nhìn mà đen mặt, người này vác cả cửa hàng nhà người ta về chắc....


      Ăn mỗi loại chút, bụng sắp tròn căng. hài lòng đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên phát ra Cố Lãng nhìn chăm chăm. hơi giật mình vuốt ngực cái.


      Lúc này Mạch Thu mới phát ra: trong mắt Cố Lãng chẳng chịt tơ máu, nhìn dáng vẻ này có vẻ tối qua ngủ ngon.


      Hừ hừ, cứ giở trò lưu manh , gặp quả báo ứng rồi đó! Mạch Thu ràng rất hả hê.


      Sau khi tìm thấy cơ hội trút hết những quá khứ đau buồn ra, Mạch Thu cảm thấy bây giờ đối mặt cới Cố Lãng tâm trạng nhõm hơn nhiều. Về vấn đề vị cưỡng hôn, Mạch Thu sớm bình thường trở lại. Chuyện như vậy còn chưa biết người nào chịu thiệt đâu!


      oooooooooo


      Mạch Thu ngồi xe của Cố Lãng, cầm hai quả trứng luộc chườm mắt. Hình như hành động này càng khiến Cố Lãng áy náy hơn.


      Tối nay qua vội vàng, mang điện thoại di động, cũng tiếng nào với bạn cùng phòng, cả đêm về, chắc là rất sốt ruột .


      ra Mạch Thu biết chỉ có người thực lo lắng cho đó là Lỹ Tuyết. Đại học chính là xã hội thu , có nhiều kiểu ngầm giấu. Những đứa trẻ từng rất ngây thơ trong sáng bây giờ cho dù có ngu ngơ cungx là ngu ngơ cách rất khôn khéo. Có thể có được người bạn chân chính ở nơi đó tuyệt đối là điều rất may mắn.


      Quả nhiên, vừa vào túc xá, chào đón chính là cái ôm chầm của Lý Tuyết: "Trời đất ơi, Tiểu Thu của tối, cuối cùng cũng chịu về rồi!"


      "Ngại quá, Tiểu Tuyết. Hôm qua quên với cậu tiếng, chắc lo lắng lắm hả."


      "Còn may còn may! Gã đàn ông cặn bã họ Cố nhà cậu tối qua có gọi điện đến ký túc xã qua tình huống rồi, chỉ là hơi trễ chút..." Lý Tuyết nháy mắt với Mạch Thu. "Đêm qua về nhà, trễ vậy mà còn ở chung với con trai nha, nghe rất có cảm giác JQ"


      Mạch Thu hết nổi nhìn Lý Tuyết, "Bạn Tiểu Tuyết à, làm hủ nữ là cảm thấy mình nên chú ý tới mấy loại tình cảm bắn ra tứ phía mới đúng. ĐỪng để ý gì đến JQ gì đó!" (*em chém câu cuối)


      thể nghi ngời rằng: Lý Tuyết là hủ nữ tiêu chuẩn. bạn cực kỳ cuồn nhiệt với BL Anime và tiểu thuyết.


      từng có lần - lúc hai người chạy tới căn tin của nhân viên trong trường ăn cơm - Lý Tuyết liền nhìn chằm chằm mặt giáo sư lớn tuổi rất lâu


      "Cậu nhìn gì thế?" Mạch Thu từng nghi ngời hỏi.


      "Tớ nghĩ...cảnh thấy ấy ăn dưa leo rất bi."


      "Hả? Tại sao?"


      "Chẵng lẽ cậu cảm thấy mặt của thấy ấy rất giống 'hoa cúc'?"


      Câu trả lời đầy nghiêm túc của Lý Tuyết suýt chút nữa khiến Mạch Thu bị sặc cơm. Đứa trẻ - hàng ngày phải nghe về 'dưa chuột' và 'hoa cúc' bay đầy trời của người nào đó- rất tổn thương!


      oooooooo


      Vết thương môi bị Lý Tuyết phát . chịu nổi những câu hỏi nghi vấn của bạn nên cuối cùng Mạch Thu vẫn phải khai báo đầu đuôi câu chuyện - trong đó lược bớt ít nội dung. VD như đoạn tru lên như sói...


      "Ồ ồ ồ, cưỡng hôn à nha, bá đạo thâm tình l à trong những yếu tố của nam chủ. Có manh nha mới có tình nha!" Lý Tuyết làm bộ mặt hoa si.


      "Có tình cái đầu cậu ấy. Người bị hại là tớ này. Tớ ý hả, rất uất ức lắm đó biết ." Mạch Thu tức giận .


      "Thôi , thôi , ràng là vẻ mặt thầm dễ chịu. Lại còn bày đặt uất ức! Cậu đúng là người đàn bà thâm trầm!"


      oooo


      May mà Lý Tuyết cũng chỉ thầm trêu trọc chuyện này, còn công tác bảo mật đối với người ngoài vẫn làm rất tốt. Có người hỏi Mạch Thucũng bừa ba câu cách rất tự nhiên.


      Vết thương miệng khá khó lành, thời gian lâu sau nó mới dần dần kết vảy. Kể từ sau buổi sáng hôm đó Cố Lãng đưa về trường xuất trong thời gian dài. Chắc là cảm thấy còn mặt mũi nào gặp nữa.


      ooo


      Mạch Thu cảm thấy dạo gần đây bạn Lâm Lan rất bình thường> Lúc giảng bài thường mất hồn thôi , nhưng dường như tâm tình đặc biệt xuống dốc.


      Giảng xong công thức. Mạch Thu ngẩng đầu lên: hiển nhiên. Lâm Lan biết phiên du ở chốn nào rồi. thở dài, vỗ trán bé, " nương à, hoàn hồn ."


      Mạch Thu khép sách vở lại, "Con quỷ , dạo này em làm sao vậy? Mắc chứng hậm hực à?"


      " phải...." Giọng Lâm Lan rất . "Mẹ em ... tái hôn trong khoảng thời gian trước."


      Sau khi Mạch Thu nghe xong sửng sốt. Vấn đề gia đình đó thôi. Trước giờ nó luôn là chuyện rất khó đề giải quyết.


      "Lâm Lan, chị cũng biết sao về loại chuyện như vậy, nhưng em phải hiểu rằng, đây là vấn đề giữa ba và mẹ em, chỉ có thể do tự họ giải quyết. Chỉ cần họ vẫn còn thương em là được rồi."


      "Những điều này em đều biết." Lâm Lan úp mặt mặt bàn buồn buồn : "Em chỉ khôgn hiểu tình cảm trước kia của ba mẹ rất tốt, tại sao thay đổi là liền thay đổi ngay vậy?"


      "CHuyện này....có rất nhiều nguyên nhân dẫn tới kết quả này. Thực ra nó rất phức tạp."


      "Chị Thu..." Lâm Lan ngẩng đầu lên nhìn phía Mạch Thu, "Chị có bạn trai chưa?"


      "Từng có, nhưng chia tay rồi. Này, vẻ mặt kia của em là sao, hạnh phúc nỗi đau của người khác à!"


      "Khụ khụ, có, haizz, sao lại chia tay? Kể em nghe chút ."


      " ," Mạch Thu đầy đầu Lâm Lan - sán lại gần - ra "Trẻ quan tâm nhiều việc như vậy làm gì, có tâm trạng lấy chuyện buồn của người khác ra tự an ủi mình à!"


      "Vậy giờ chị độc thân hả?"


      "Em muốn gì?" Mạch Thu cảnh giác hỏi.


      "Hắc hắc ...chị Thu à... chị cảm thấy ba em như thế nào?" Lâm Lan chớp mắt hỏi.


      "Ngài Lâm?" Trong đầu Mạch Thu lên hình ảnh người đàn ông thâm trầm giày Tây. sờ cằm , "Ừmh...vóc người đẹp, có dấu hiệu phát tướng, là người thành công đầy tốt bụng, tuyệt đối có thể tìm cho em người mẹ kế thượng hạng!"


      "Hắc hắc he he, nghe giọng điệu của chị có vẻ chị rất hài lòng ha, bằng ...chị làm mẹ kế của em . Hai chị em ta quen nhau cũng lâu rồi, như vậy bớt được ít thời gian để hoà hợp, đúng ?"


      Lâm Lan mới vừa xong bị vốp cái bộp lên đầu: "Tự nhiên lại đánh người ta!" Lâm Lan ôm đầu tủi thân.


      " đùa kiểu quốc tế gì vậy, ngứa da đúng ."


      "Nào có đùa giỡn gì đâu. Em đây là đó! Đẹp trai giống ba em mà lại có tiền nữa, có biết bao người phụ nẽ muốn bám riết lấy mà bám được kia. Bí mật cho chị điều này nha: ba em có ấn tượng rất tốt về chị đó!"


      "Đó là bởi vì tôi có thể dễ dàng giải quyết cái đồ quỷ com khó chơi như . Lấy tiêu chuẩn của nhà tư bản ra đánh giá chị đây tuyệt đối là người tài!!" Mạch Thu cắt lời Lâm Lan, "CÒn nữa, chị đây khồng có hứng thú với các chú tuổi trung niên, thế nên hãy bỏ ngay cái suy nghĩ trẻ con của em !"


      Mạch Thu bất đắc dĩ thỡ dài nhìn Lâm Lan - vẫn cam tâm. Suy nghĩ của đám trẻ thời này thất đúng là khiến người ta sao hiểu nổi. Đáng thương thay cho traí tim của người già cỗi như ...


      Lâm Lan quả nhiên là cam lòng. Mặc dù Mạch Thu vô số lần còn thêm cả cảnh cáo nhưng Lâm Lan vẫn thường làm chút chuyện mờ ám ngây thơ tạo thêm nhiều cơ hội để Mạch Thu và ba gặp mặt.


      May mà chú Lâm thường rất bận, mặc cho Lâm Lan "cố gắng" thế nào chăng nữa cơ hội gặp mặt giữa hai người vẫn ít ỏi như nó vốn thế. Mạch Thu tin rằng người thông mình như chú Lâm thể nhìn ra chút suy nghĩ kia của Lâm Lan, những còn về chuyện chú ấy nghĩ như thế nào chẵng liên quan fid tới . Trước giờ rất lười phải lo lắng.


      tác giả có lời muốn : rất xin lỗi vì lâu rồi mới up truyện, do mỗi ngày Bánh bao từ 7h sáng đến 10h30 tối đều ở lớp. Mong mọi người thông cảm, mọi người .
      Last edited by a moderator: 27/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Bàng hoàng.
      Edit: -BG-


      Gần đây Lý Tuyết chiến tranh lạnh với La San San. trước đó giữa hai người bùng nổ cuộc tranh cãi , mà chuyện cũng là bởi vì Mạch Thu.


      Nguyên nhân chẳng có gì: trước nay con là động vật mọn lại thích ghen tỵ, mà trọn bộ đồ dùng của Mạch Thu lại cứ cố tình khuấy động tính cách 'thù giàu' của người nào đó. Giọng điệu trở nên như có như , còn thường xuyên tung ra mấy lời đồn gièm pha Mạch Thu. VD như 'thích khoe của, chứ căn bản thực tế có tiền thích sống ảo'...v...v...


      Mạch Thu nghe xong cũng chỉ cười nhạo: Người trong nhà cho cái gì dùng cái đó, hơn nữa ai mà chẳng thích dùng đồ tốt chứ. Cuộc sống của vốn rất tuỳ tính. Thực Mạch Thu cảm thấy khó chịu gì với loại người này. Tâm lý biến thái là chuyện của người ta, cần gì vơ thêm phiền não cho mình.


      Huống chi, những lời đó đối với cũng 'chẳng đau chẳng ngứa'. bị bôi nhọ thành bao nuôi là rất 'cám ơn' rồi.


      Nhưng Lý Tuyết lại khó chịu. Loại người hay đâm chọc sau lưng người khác thực khiến người ta buồn nôn. Mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng lớn, cuối cùng bộc phát thành cuộc chiến tranh.


      Có điều vẫn chưa cãi nhau xong Lý Tuyết bị Mạch Thu kéo ra ngoài, "Đừng kéo tớ, tớ CMN, để tớ tìm đường chết cho con bé kia, Fuck, sinh ra dễ nhìn chút tưởng mình ngon lắm à?"


      "Được rồi, được rồi, việc gì phải tức giận với loại người như vậy, thấp kém như vậy, dù sao cậu ta cũng có kết quả tốt đâu."


      "Sao cậu biết?"


      "Hừ, cậu thấy loại con mà uống rượu sau mèm trước đống con trai xa lạ có mấy người có kết quả tốt?" CHuyện Mạch Thu chính là chuyện trong buổi giao lưu làm quen. bí hiểm cười tiếng, "Đâu có đó. Chung quy có ngày chúng ta có thể 'cười nỗi đau của người khác'."


      Rốt cuộc Lý Tuyết cũng bật cười, vỗ vai Mạch Thu : "Lúa mì, tới phát thực ra cậu rất độc. Được, chúng ta chờ tới ngày con bé giả tạo kai gặp xui xẻo!"


      Từ trước tới nay Mạch Thu đều chẳng phải nguời hiền lành gì, chỉ là trả thù cũng cần đầu óc và sức lực, mà loại người như vậy đáng để lãng phí thời gian. Hạng người nào kết cụ nấy, Thẩm Phán luôn luôn công bằng.


      ooooooo


      Lại ngày rảnh rỗi, Lý Tuyết ra ngoài làm việc, vì muốn ở chung phòng với La San San, Mạch Thu suy nghĩ chút rồi cũng đeo túi xách ra khỏi ký túc xá. May mà Địch Tinh Thần hẹn từ trước, nếu quả đúng là ngày gian nan.


      Địa điểm hẹn gặp là khu Video Games City tương đối lớn ở thành phố B. ra Mạch Thu khoái mấy trò chơi điện tử, chỉ tại gần đây chỗ này tổ chức hoạt động: đạt được điểm cao có quà. Mạch Thu sớm để mắt tới giải cao nhất của bắn bia, là con búp bê dân tộc tinh xảo.


      Với kỹ thuật của Mạch Thu đoán chừng có thể bắn tới bia là giỏi lắm rồi. suy nghĩ chọn trong số những người có khả năng chỉ còn dư lại mỗi lão đại Địch thôi, dù sao cũng từng được huấn luyện trong quân đội ra, chung quy vẫn mạnh hơn dân thường như . Hơn nữa cũng thể gọi Cố Lãng đến được - mặc dù có tài bắn súng.


      Vài tiếng đồng hồ sau hài lòng ôm con búp bê chen ra khỏi đám đông. Lão đại quả nhiên là lão đại! biết rằng tên nhóc này chắc chắn là người tài.


      "Ah, chị Tiểu Thu! Chị cũng tới đây!"


      giọng hưng phấn vang lên từ phía sau. Mạch Thu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lâm Lan hào hứng chạy về phía mình, theo phía sau là ngài Lâm tiên sinh lâu chưa gặp. Mạch Thu thấy nét mặt hưng phấn của Lâm Lan mà hết nổi, rất muốn vỗ trán: con bé này còn chưa từ bỏ ý định biến thanh niêm tốt đẹp như thành 'mẹ ghẻ.


      "Tiểu Mạch, còn muốn chơi gì nữa ?" Đúng lúc đó, Địch Tinh Thần - cuối cùng cũng lách được khỏi đám đông - đến cạnh Mạch Thu. Cậu mở miệng , trong mắt tràn đầy cưng chiều.


      "Người này....là bạn trai chị?" Giọng nghi ngờ của Lâm Lan vang lên.


      "Hả?" Mạch Thu ngẩn ra, sau đó liền cười khoác lấy cánh tay của Địch Tinh Thần, rồi nháy mắt với cậu, cố làm ra vẻ thẹn thùng : "ĐÚng vậy..."


      "Ồ...vậy à." Nét mặt Lâm Lan xụ xuống trong nháy mắt.


      Mấy người khách sáo trò chuyện vài câu rồi từng người rời . Khi nhớ lại nét mặt 'chị là đồ hồng hạnh xuất tường' của Lâm Lan, Mạch Thu rất muốn đen mặt. Có điều như vạy cũng tốt. Ít nhất quỷ kia nghĩ đến chuyện này nữa.


      Lâm Lan nhìn Mạch Thu và người con trai kia càng càng xa mà lòng như đưa đám: hay đấy, còn chưa ra tay mà người ta thành hoa có chủ rồi...


      Thấy vẻ mặt thất vọng của con , ba Lâm Lan gì mà chỉ cười cười. , ba Lâm đánh giá cao Mạch Thu có thể hàng phục con khó chiều nhà mình nhanh như vậy chắc chắn bé đó có chỗ hơn người. Ba Lâm biết suy nghĩ kia của Lâm Lan nhưng hề bài xich, thậm chí còn có đôi chút mong chờ. Nhưng nếu người ta có ý đó, ba Lâm cũng cưỡng ép. Tất cả cứ tuỳ duyên thôi.


      oooooooo


      "Người khi nãy là...." Sau khi xa, Địch Tinh Thần mới mở miệng hỏi.


      "À, là con quỷ mà tớ dạy. Vừa nãy cám ơn cậu phối hợp nha. Phải chặn đứng suy nghĩ của nhóc con đó nó lại cứ thích làm bà mai...." Mạch Thu thao thao bất tuyệt.


      "Giữa chúng ta cũng chỉ có thể là giả vờ thôi sao?"


      Địch Tinh Thần - vẫn im lặng - đột nhiên thốt lên câu như vậy. Mạch Thu ngừng đề tài, nghi ngờ chớp chớp mắt nhìn câu bạn.


      "Tớ thích cậu!" Như thế hạ quyết tâm, Địch Tinh Thần ra câu vẫn muốnn ói, trong giọng tràn đầy kiên định.


      Mạch Thu khiếp sợ.....


      oooooooo


      "Sau đó sao?" Giọng Chu Hiểu Nam vang lên từ đâu bên kia điện thoại, "Cậu cứ thế mà từ chối?"


      "Chứ rồi sao, tớ còn có thể làm gì nữa." Mạch Thu bĩu môi: cậu bạn chẳng khác bạn tâm giao ấy thế mà lại tỏ tình với . Chuyện này... ,cmn, quá đáng sợ.


      " nhận lời: Địch Tinh Thần có chỗ nào tốt. Lại , người ta thích cậu từ hồi trung học kia. Khó khăn lắm mới quyết định thổ lộ lại bị cậu từ chối thẳng thừng. Bi thương qua ..."


      "Haizz, Tiểu Nam, tớ với lão đại có khả năng nhau đâu."


      "Tại sao tại sao, lão đại ưu tú lắm mà."

      "Đúng, cậu ấy tốt nhưng tớ đây có cảm giác."


      "Tiểu Thu...cậu...có phải vẫn còn thích Cố Lãng ?"


      Mạch Thu ngẩn người, im lặng hồi lâu mới giọng đáp: "Đúng, tớ thích ấy, thậm chí từ trước tới nay mức độ thích ấy chưa từng thay đổi!"


      "Haizz, thôi thôi, biết cậu treo cổ cành cây từ lâu rồi. Đáng thương thay cho những kẻ khổ vì tình trong thiên hạ! Vậy sau này tính thế nào, tha thứ cho ấy à? ra tớ cảm thấy Cố Lãng thực có tình cảm với cậu, mà cậu vẫn còn thích ấy, tái hợp lần nữa cũng được."


      "Tớ khôgn biết nữa...."


      ooooooo


      Cúp điện thoại, Mạch Thu lên gường, ngước đầu nhìn khoảng . thực rất thích Cố Lãng. Trước nay Mạch Thu phải người ngốc nghếch, cho nên phát ra tình cảm của Địch Tinh Thần dành cho chỉ là bởi thế giới của ...từ lâu bị Cố Lãng chiếm trọn.


      Đối với tình cảm của mình, trước giờ luôn ràng, nhưng còn tương lai sao? Đột nhiên Mạch Thu cảm thấy rất mờ mịt.


      oooooooo


      Sau kiện tỏ tình, Mạch Thu và ĐỊch Tinh Thần vẫn liên lạc như cũ. Hai người cũng nhắc laị qua chuyện này, như thể chưa từng xảy ra chuyên gì. ra mọi người đều , có vài thứ thay đổi chính là thay đổi rồi.


      Mạch Thu biết sao. chưa bao giờ nghĩ rằng loại chuyện vừa rắc rối vừa cẩu huyết này lại xảy ra đến với mình. Nhưng nó thực xảy ra! Và điều có thể làm chỉ có 'giải quyết dứt khoát'. Tình cảm phải để thử. Mang suy nghĩ đó mà quen nhau - đối với mình và cả đối phương - đều là loại hành vi ' chịu trách nhiệm'.


      Các môn học của học kỳ thứ nhất nhanh chóng kết thúc, thời kỳ chuẩn bị chiến đấu cho kỳ thi căng thẳng cũng theo đó mà đến. Ngày nào thư viện và phòng học cũng chật ních người. Có rất nhiều môn phải thi trong kỳ này, cũng may Mạch Thu có kinh nghiệm của kiếp trước nên hơi cố gắng chút chẳng có gi khó.


      Kết thúc môn thi cuối cùng, Mạch Thu thở phào hơi, sắp xếp đồ dùng qua loa rồi kéo Lý Tuyết về nhà. Trước nay vấn đề ký túc xá là vấn đề phổ biến nhất và cũng phiền phức nhất. Nơi thị phi nên ở lâu để tránh càng nhìn nhau càng thêm ghét. Bản thân vui vẻ là được rồi.


      Kỳ nghỉ đông năm nay vẫn là ở quê. Vừa hay Lý Tuyết có thể cùng bọn họ, dù sao cũng thoải mái hơn là chen lấn tàu hoả.


      oooooooo


      Quê hương phát triển như trong trí nhớ. Nhà bà nội Mạch Thu bán đất rồi nên cuộc sống càng sung túc hơn trước, hai chú chú mở trang trại nuôi gà, chú còn lại làm chủ thầu cho người ta, cuộc sống trôi qua rất náo nhiệt rộn ràng. có tranh giành lợi ích, tất nhiên cuộc sống vui vẻ hoà thuận.


      Ở nhà bà nội thêm vài ngày. Mạch Thu liền theo Đinh Ninh tới nhà bà ngoại. Mạch Thu chuyện phiến với bà ngoại - lớn tuổi - lúc rồi mình ra nghĩa trang.


      Nơi ông ngoại an giấc mộng như ở kiếp trước ' sườn núi cạnh hổ'. Xung quanh mộ phần chỉ có ít cỏ dại nên thường có người tới quét dọn, nhưng Mạch Thu vẫn tiến lên phía trước, tỉ mỉ nhổ đám cỏ dại đó .


      "Ông ngoại à, cháu đến thăm ông đây. Có phải ông rất nhớ cháu !!" Mạch Thu vừa cỏ vừa lảm nhảm: "Ông ngoại, chắc bây giờ ông biết cháu ông phải người bình thường rồi ha. Cháu có trí nhớ của hai kiếp, ràng cháu vẫn là cháu nhưng lại có cùng kinh nghiệm sống, sống ở thành phố giống nhay, vào trường khác nhau, còn nữa.... gặp phải người mà cháu chưa bao giờ nghĩ gặp. Cháu nên cảm thấy cực kỳ may mắn, có điều có đôi lúc cháu lại sợ tất cả những thứ này chỉ là giấc mộng, thậm chí lại có đôi khi hi vọng chưa từng xảy ra chuyện gì...Ông ngoại, ông xem cháu nên làm thế nào cho phải đây?"


      Nắm chặt áo bông người, cảm thấy càng ngày càng lạnh, bấy giờ Mạch Thu phát ra mình ỏ nơi đầu gió thổi lâu. chà hai tay lạnh như băng rồi đứng dậy.


      "Ông ngoại cháu phải về đây. Ông cần lo lắng cho cháu đâu, cháu chỉ ca thán chút thôi chứ cháu sớm nghĩ thông suốt những chuyện khác rồi. Bất kể như thế nào Mạch Thu chính là Mạch Thu, vĩnh viễn thay đổi! Haizz, cháu thực phải đây, lần sau cháu lại tới thăm ông nha."


      lời tạm biệt sau cùng với ông ngoại xong, Mạch Thu liền xoay người rời . con đường ruộng , hơi thở thuộc về hương vị thôn qua đặc biệt. Đột nhiên Mạch Thu cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều.


      Nhưng tam trạng như vậy kéo dài được lâu, cú điện thoại làm rối loạn tất cả tâm trạng của Mạch Thu.


      Tống Dụ gọi điện thoại tới, trong giọng đầy nghiêm túc, hề 'bất cần đời' như bình thường, "Tiểu Thu, Cố Lãng xảy ra chuyện!"


      Tác giả có lời muốn : hôm nay là sinh nhật của Bánh Bao, cuối cùng cũng có thời gian cập nhật chương mới. Chương sau có kịch tình, tin rằng có rất nhiều tình cũng đoán ra: có các loại sấm sét cẩu huyết...
      Last edited by a moderator: 27/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43: , em hoàn toàn chấp nhận nó*.
      Edit: -BG-


      (*cái tựa này này, thực ra nó là: , em toàn lực ứng phó!!! Nhưng sao lại ứng phó?? QT lại chỉ có mỗi nghĩa này, nên e (m) mạn phép thay bằng chấp nhận, hxhx)

      Mạch Thu ngồi tuyến xe buýt chạy về thành phố B. Các ngón tay vặn xoắn vào nhau lộ ra khớp xương trắng bệch, trong đầu luôn quanh quẩn câu của Tống Dụ: “Cố Lãng xảy ra chuyện rồi, bây giờ cấp cứu ở bệnh viện.” Vào giây phút ấy trái tim như muốn ngừng đập.

      còn nhớ mình vội vàng trở về như thế nào: năng ràng chuyện này với Đinh Ninh sau đó được họ đưa đến bến xe.

      Xe chạy bốn tiếng có vẻ vô cùng dài. TÌnh hình cụ thể thế nào vẫn chưa xác định được nhưng nghe giọng Tống Dụ có vẻ rất nghiêm trọng.

      Trong lòng Mạch Thu rối như tơ vò, luôn tự chủ mà nghĩ tới tình huống xấu, sau đó lại bị chính bản thân phủ định hết.

      cứ đường rối rắm như vậy cho đến khi nhìn thấy Cố Lãng nằm giường bệnh mới thả lỏng được tinh thần căng thẳng.

      Ca cấp cứu kết thúc từ lâu: ba xương sườn bị gãy, xuất huyết phổi, hơn nữa còn chấn thương sọ não, thương tích cực nghiêm trọng nhưng may mắn chính là nguy hiểm đến tính mạng. Nghe là việc ngoài ý muốn lúc diễn tập, tình huống cụ thể như thế nào Mạch Thu cũng biết.

      Mạch Thu trượt theo vách tường ngồi thụp xuống. bụm mặt, đột nhiên có loại kích động muốn khóc: may mắn. . . . may mắn. . . .

      có sao chứ, Tiểu Thu?”

      Mẹ Cố xoa đầu Mạch Thu, quan tâm hỏi. Mẹ Cố cũng hết sức ngạc nhiên khi đột nhiên thấy Mạch Thu xuất . Nhưng suy nghĩ giây lát rồi lại cười thầm: vẫn còn hy vọng với nàng dâu này, chỉ mong thằng con ngốc kia làm hỏng chuyện nữa.

      Mạch Thu cười đầy trấn an với mẹ Cố, “Bác đừng quá lo lắng, con sao.”

      sao là tốt rồi. Tiểu Lãng có sao đâu, cẩn thận tĩnh dưỡng để lại di chứng gì. Cứ yên tâm .”

      “Vâng. . . . “ Mạch Thu gật đầu.

      Mẹ Cố cười ôn hòa, “Vào thăm Tiểu Lãng chút . Biết con đến chơi nó nhất định rất vui.”

      Mạch Thu suy nghĩ giây lát rồi vẫn gật đầu đồng ý. đẩy cửa phòng bệnh vào, người kia nằm ngủ an ổn giường. Mạch Thu tiến lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh.

      Sắc mặt Cố Lãng tái nhợt, chỗ mí mắt còn màu xanh đen nhàn nhạt, cả người cũng gầy rất nhiều. Nhiệm vụ trong quân đội rất nặng ư, nếu vì sao lại khiến mình mệt nhọc như vậy?

      Tay Mạch Thu nhàng lướt : từ đôi lông mày nhíu chặt đến sống mũi cao thẳng và khóe miệng kiên nghị, cuối cùng là đến cái cằm lún phún râu. . . .Có loại cảm xúc quen thuộc mà xa lạ. bao lâu rồi mình đối mặt với bình tĩnh như bây giờ?

      Ngón tay lưu luyến khuôn mặt . Sau chuyện kia, nhìn ra tinh thần ngày càng suy sụp. Tuy rằng đó là quả báo nhưng Mạch Thu chưa bao giờ đối mặt với Cố Lãng yếu ớt đến vậy. Trong lòng phần nhiều là nỡ và thương tiếc. Biết sao được giờ, tình dành cho người này chính là cố chấp như vậy đó.

      suy nghĩ hơi lạnh phả vào bàn tay Mạch Thu, cắt đứt trầm ngâm của . lấy lại tinh thần phát Cố Lãng tỉnh, mở to hai mắt nhìn chằm chằm.

      Lúc này Mạch Thu mới để ý tay mình vẫn còn đặt lên mặt đại gia họ Cố người ta nên xấu hổ định rút tay về, nhưng lại bị Cố Lẵng nắm chặt lấy.

      “Tiểu Thu?” Giọng khàn khàn vang lên.

      “Vâng. . . .” Mạch Thu ậm ừ đáp tiếng rồi tiếp tục cố gắng rút tay ra khỏi tay Cố Lãng.

      “Em. . . . phải về quê với ông bà sao? Sao lại ở đây?”

      È hèm, tới thăm còn chưa kịp thở đây.

      Mạch Thu rất muốn như vậy, có điều nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu của Cố Lãng, câu khắc nghiệt kia cứ mắc giữa cổ họng, sao thốt ra được.

      Hai người cứ nhìn nhau gì. Cũng may mà Cố Lãng kiên trì được lâu nên liền nặng nề chìm vào giấc ngủ lần nữa - kết thúc cuộc đối diện trầm lặng đầy kỳ quái này.

      Mạch Thu thở phào nhõm, đắp lại chăn giúp Cố Lãng, sau đó ngồi xuống bên giường.

      Mạch Thu biết, Tống Dụ cố ý phóng đại vế thương của Cố Lãng, nhưng thẹn quá hóa giận. Bởi vì tin rằng: bất kể tình huống có như thế nào đều chắc chắn lao tới, cho đến khi tự mình xác nhận xảy ra chuyện gì mới có thể yên tâm.

      Hết cách rồi, quá mức sâu đậm, loại tình cảm mãnh liệt này ăn sâu vào mọi ngóc ngách trong cơ thể . Tất nhiên, chưa bao giờ phủ nhận nó. Về mặt tình cảm, trước nay đều nhận thức ràng và thừa nhận nó cách thoải mái.

      oooooooooo

      Mạch Thu ở thành phố B hai ngày, trong khoảng thời gian đó gặp ít các chàng đại đầu binh đến thăm Cố Lãng. Lúc nhưncg người này thấy đều nỏ nụ cười mờ ám, nhưng e ngại khí kỳ lạ giữa hai người nên hai chữ ‘chị dâu’ kia mà mãi ai dám gọi ra khỏi miệng.

      Ồ. . . con trẻ bây giờ tinh mắt ha! Mạch Thu ngừng gật đầu.

      Ngồi ở Cố Lãng trước giường, Mạch Thu – ngồi phía trước giường Cố Lãng – bóc túi khoai tây chiên vị cà chua, vừa cắn rôm rốp vừa cảm thán: “Haizz, đám nhóc con kia hiểu chuyện. xem, bị như vậy rồi mà bọn họ còn mang đến toàn những đồ ăn tốt cho sức khỏe, nhìn được mà ăn được. Này, em , chắc bọn họ ghét lắm nên mới nghĩ ra cách tổn thương này để đối phó . Chậc chậc, đúng là tội nghiệp.”

      Cố Lãng nghe vậy chỉ cười đầy cưng chiều, cũng chẳng gì thêm. ra những đồ này đều là nhờ đám lính đó mua giùm.

      vẫn còn nhớ vẻ mặt ngạc nhiên của đám lính đó, “Liên trưởng, thích mấy thứ của cánh con từ bao giờ thế?”

      Ngay sau đó lại lộ ra nét mặt bừng tỉnh, cười gian : “Hay là, những thứ này đều mua cho chị dâu? Ha ha ha, ngờ nha ngờ nha, liên trưởng mặt nghiêm của chúng ta lại có hành động dịu dàng như thế. Cái này gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, là ‘thâm trầm’ !”

      Vẫn chưa xong bị Cố Lãng đuổi ra ngoài.

      Giải quyết xong gói khoai tấy chiên lớn, Mạch Thu phủi sạch bột tay, liếm môi đầy hài lòng, sau đó hít sâu hơi, ngồi nghiêm chỉnh, mặt nghiêm túc nhìn về phía Cố Lãng.

      Ăn uống no say rồi, bây giờ bắt đầu vào chuyện chính!

      “Sao vậy?” Cố Lãng thấy Mạch Thu đột nhiên làm vẻ mặt nghiêm túc nên hơi nghi ngờ hỏi, trong giọng có chút căng thẳng.

      Mạch Thu gì chỉ yên lặng nhìn Cố Lãng, nhìn chăm chú đến độ toàn tân Cố Lãng run rẩy, thầm lau mồ hôi lạnh: hình như. . . dạo gần đây làm chuyện gì thất đức phải?

      “Cố Lãng. . . .” Mạch Thu nhìn người đàn ông trước mắt, sau khi hạ quyết tâm mới hỏi câu: “ em chứ?”

      Nét mặt Cố Lãng trong nháy mắt lên chút kinh ngạc. hiển nhiên ngờ rằng Mạch Thu hỏi loại vấn đề này. Dường như Mạch Thu sớm nghĩ đến Cố Lãng có phản ứng như thế nên mỉm cười, tiếp tục : “ ra những ngày qua em suy nghĩ rất nhiều: đó chính là tại sao mối quan hệ của chúng ta lại trở nên căng thẳng như thế, thậm chí đến mức thể cứu vãn. Cuộc sống của em quá thuận lợi, lúc ở nhà có ba mẹ cưng chiều, ông nội cưng chiều, bác thương ; ở trường học lại có Tiểu Nam, Tiểu Tuyết, còn có lão đại quan tâm, hình như em cứ được nuông chiều thương như vậy mà trải qua đường đời cách sóng yên bể lặng. Mà lại trở thành thất bại lớn nhất của em, khiến em chỉ trong tích tắc rơi xuống vực sâu.”

      Nghe đến câu này, vẻ mặt Cố Lãng đột nhiên ảm đạm. nắm chặt thành hai nắm đấm, mấp máy môi, nhưng ra được câu nào.

      “Em hy vọng đời kiếp chỉ có hai người, đó là thuần khiết trong tình cảm, nhưng lại chạm đến điều cấm kỵ của em. Em cố chấp cho rằng em bao giờ có thể tha thứ cho , cho dù. . . nhưng em đánh giá thấp mức độ của loại tình cảm đó. . . . có biết cảm giác của em như thế nào lúc nhận được điện thoại của Tống Dụ ? Tất cả các dây thần kinh đều căng như dây đàn. Thực quá khủng khiếp.”

      Cố Lãng vươn cánh tay ra phủ lên tay Mạch Thu, sau đó nắm chặt. Những câu này khiến xúc động, cũng khiến đau lòng. bé nhìn từ đến lớn, sau khi trải qua tổn thương ngày càng trưởng thành hơn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Chỉ lần tổn thương duy nhất lại chính là do mang tới cho , khiến cảm giác mình là kẻ cực kỳ độc ác thể tha thứ. rằng lương thiện này nên có được tất cả nhữung gì tốt đẹp nhất.

      Xem kìa xem kìa, bầu khí tốt đẹp biết bao, thời khắc mang tính lịch sử biết dường nào lại bị người nào đó phá hỏng.

      “Phụt. . . . . ha ha ha. . . . . .”

      Mạch Thu thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, đột nhiên bật cười. Cố Lãng hơi đen mặt nhìn cười vui vẻ trước mắt. biết điều gì chọc vào chỗ cười của .

      “Ha ha ha ha. . . . . .” Mạch Thu vừa cười vừa dùng ngón tay chọt chọt bên mặt Cố Lãng. “Ui chu choa, bạn Cố à, đỏ mặt nha, xấu hổ nha! Đây là lần đầu tiên em thấy người có dấu hiệu ngượng ngùng như vậy. quá. . . quá. . . quá có có cảm giác thích. . . . .”

      Lời còn chưa hết bị Cố Lãng – thẹn quá hóa giận – chặn miệng lại.

      Ý định ban đầu vốn chỉ là vui đùi, chẳng qua khi bờ môi mềm mại chạm vào nhàu hai trái tim của cả hai đều hút vào. Đầu tiên Cố Lãng tiếp xúc cánh môi Mạch Thu, sau đso nhàng hút mút, sau đó từ từ thêm lực. Mút tới đôi môi thành sưng đỏ, lúc này Cố Lãng vươn tới đầu lưỡi, miêu tả bờ môi, cạy hàm răng Mạch Thu ra, tìm được cái lưỡi của , nhiệt tình quấn quít.

      Mạch Thu chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn, còn kịp suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể theo động tác của Cố Lãng đáp lại theo bản năng.

      Mãi cho đến khi Mạch Thu cảm tháy mình sắp ngất Cố Lãng mới thở mãn kết thúc nụ hôn này.

      Cả người Mạch Thu mềm nhũn tựa vào mép giường, tránh vết thương, cẩn thận tựa đầu vào cần cổ Cố Lãng, giọng buồn buồn: “Vừa mới làm hòa mà đùa giỡn em. Đồ lưu manh! chơi trò cầm thú như thế!”

      Cố Lãng cười khẽ, nhàng vuốt ve mái tóc dài của Mạch Thu. Quả là này vẫn trở lại bên cạnh ! Tốt quá! Có loại cảm giác mừng khôn tả và hạnh phúc vô bờ. . . . . .
      Last edited by a moderator: 4/3/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44: Cuộc sống tươi đẹp.
      Edit: -BG-


      Mặc dù hai người ở thời kỳ hâm nóng tình cảm, nhưng Mạch Thu vẫn nhanh chóng trở lại quê. Dù sao cũng sắp sang năm mới rồi, thể gạt người lớn qua bên để ở lại bệnh viện được, đúng .

      Điều khiến Mạch Thu vui mừng chính là trước khi có thể gặp mặt Chu Hiểu Nam. Chu Hiểu Nam nghỉ muộn hơn Mạch Thu chút, vốn cho rằng thể gặp nhau, nhưng may mắn là trở về thành phố B trước khi Mạch Thu .

      lâu gặp, hai người vừa nhảy vừa hô, cứ phải gọi là cực xúc động.

      Mạch Thu quan sát tỷ mỷ bạn đen hơn ở trước mặt xong, khỏi cảm thán: chưa tới nửa năm mà nàng chín chắn hơn rất nhiều, bớt non nớt và hấp tấp trước kia. Mặc dù vẫn ăn tùy tiện nhưng hết thảy chững chạc hơn, cũng có thêm hương vị của quân nhân.

      "Gầy gầy . . . ." Mạch Thu véo mặt của Chu Hiểu Nam, ra vẻ đau lòng : "Xem này, mặt chẳng có thịt gì cả, cuộc sống trong nửa năm nay gian khổ lắm à? Haizzz, chắc lúc mẹ cậu nhìn thấy đau lòng muốn chết luôn hả?"

      Chu Hiểu Nam xoa xoa nơi bị véo, nở nụ cười phóng khoáng với Mạch Thu, "Cũng bình thường, về căn bản cũng coi như thích ứng được rồi." Chu Hiểu Nam vui vẻ trả lời, sau đó lại nhíu mày, "Chỉ có điều thể ăn quen nổi thức ăn ở phương Nam. Nhạt thôi chưa , phần lớn các món đều ngọt. Cậu biết đâu, mỗi lần phải nhá cái thứ cơm khô khốc là tớ lại đặc biệt nhớ thương món thịt kho tàu và bánh nướng áp chảo của mẹ tớ. Lệ tuôn như mưa luôn!"

      "Nhìn đứa bé này đáng thương!" Mạch Thu xong còn vuốt tượng trưng mái tóc ngắn của Chu Hiểu Nam.

      "A, đúng rồi! Hôm nay cậu về quê đúng ? Mấy giờ xe chạy?"

      "Hai tiếng nữa. . . ."

      "Hả?" Chu Hiểu Nam nghe xong mặt liền dài tuỗn ra, "Nhanh vậy à, chúng ta vừa mới gặp mặt thôi mà."

      . . . . .

      khí vui vẻ bỗng trở nên buồn buồn, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như bình thường. Họ tiếp tục kể cho nhau nghe đủ loại chuyện xảy ra trong nửa năm qua: vui mừng, bi thương, tức giận, uất ức . . . . giấu kín phần nỡ kia xuống đáy lòng.

      Buổi gặp mặt ngắn ngủi kết thúc. Mạch Thu nhìn hình ảnh của Chu Hiểu Nam ngày càng trở nên mờ nhạt. . . . .

      Thời gian trôi qua, họ càng ngày càng cách xa nhau. Mỗi người có hướng riêng, có cuộc sống riêng, có những người bạn mới, có tương lai giống nhau. . . . . thế nhưng những điều đó chỉ là vẻ bề ngoài, có tâm hồn tương thông, các luôn hỗ trợ lẫn nhau bởi vì các là những người bạn thân thiết, là ‘tử đảng’*! (*thực ra e (m) định thay là sống chết có nhau cơ, nhưng lại thấy nó k hợp văn cảnh lắm, nên để nguyên, nhưng mọi người có thể hiểu theo nghĩa đó)

      oooooo

      Con vừa về đến nhà, Đinh Ninh nhìn thấy nụ cười càng lúc càng rạng rỡ của con liền ra vẻ hiểu: kiểu này là hai đứa hòa hảo lại rồi.

      "Cuối cùng hai người vẫn ở bên nhau."

      Lý Tuyết nâng tay nhún vai, làm vẻ mặt "Tớ biết ngay thế mà!", sau đó gắp miếng cá viên bỏ vào miệng, ngọng nghịu : "Tớ sao mà cậu cười đến nỗi miệng sắp ngoác tới mang tai thế kia. Hóa ra tình cảm mang đến mùa xuân mới!”

      "Xuân cái đầu cậu ấy, chăm chú mà ăn thức ăn của cậu !" Mạch Thu vừa , vừa gắp miếng thịt bò viên chặn miệng Lý Tuyết.

      Hai người ngồi ở quán ăn ven đường. Trong cái giá rét của mùa đông, mỗi người bát canh cay, ăn đến độ khí thế ngất trời.

      "Nhưng mà hai người các cậu đúng là gây ầm ỹ. Hành hạ nhau mà hành tới hành lui, tổn thương tới tổn thương lui biết bao lâu, chẳng phải cuối cùng vẫn trở lại như lúc ban đầu sao? Tớ chứ, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt buồn bã, đầu ngửa 45o của cậu là tớ, CMN, lại thấy ‘đản đông’* rồi!" (*nguyên văn 蛋疼- trứng biết đau. Xin thứ lỗi cho e (m) k tìm được cái từ nào mà thay cho cái từ này!!! Nó là từ phổ biến mạng, dùng để chỉ việc nhàm chán quá nên làm ra những chuyện hợp với lẽ thường, bất bình thường ý ạ. Ở đây ý chỉ MT k phải kiểu người có thể làm ra vẻ buồn buồn trong khi bả luôn tưng tửng ạ. Cầu góp ý từ mọi người)

      Mạch Thu nghe xong câu ‘đản đông’ , đầu đầy vạch đen. Vốn định đáp trả bằng câu Cậu thử đưa ra ‘đản đông’ cho tớ nhìn chút coi, từ hoa cúc ra à" , nhưng nghĩ lại đây là nơi công cộng, nên những câu thô tục tốt hơn, như thế ảnh hưởng nhiều đến hình tượng.

      Đối với chuyện của và Cố Lãng, có thể cũng có rất nhiều người cảm thấy đây là chuyện giận dỗi giữa hai người nhau, cãi nhau giân hờn hồi, xong rồi đâu lại vào đó.

      ra bọn họ sai rồi! Đây chính là bước ngoặt quan trọng: biến từ ‘con nhóc đáng thương’ thành ‘ sang chảnh’*, Cố Lãng từ "tra nam" biến thành ‘thê nô’, là về vấn đề ‘thay đổ bản chất! (*ở đây là nguyên văn là ‘ngự tỷ’ chỉ những sang trọng, quý phái, e (m) để sang chảnh cho nó teen)

      Thôi thôi, hà cớ chi phải kể ‘chuyện lý thú chốn khuê phòng’ cho người khác nghe, hiểu nhầm cứ hiểu nhầm .

      Nghĩ tới đây, khóe miệng Mạch Thu càng mở rộng hơn.

      "CMN, giữa mùa đông mà tôi phải nhìn người ta ‘sắc xuân dào dạt’ kìa! MN, muốn để người khác sống nữa hay sao?" Lý Tuyết xong làm ra vẻ định lật bàn.

      "Sao nào, ghen tỵ rồi hả? Có muốn tớ giới thiệu cho người ?" Mạch Thu nháy mắt với bạn.

      "Ưmh . . . . bỏ qua chuyện đó , nhiều áp lực lắm, đặc biệt khi nghĩ tới người đàn ông kia vốn nên thuộc về người đàn ông khác, kết quả lại bị tớ đoạt mất, cảm giác đó tội lỗi lắm. . . . ."

      . . . . . .

      Mạch Thu hết nổi, đầu hoàn toàn đầy vạch đen: con bé này trúng độc ‘hủ’ nặng lắm rồi.

      oooooo

      Mãi cho đến qua hết Tết Nguyên Tiêu, cả nhà Mạch Tử Kiệt mới lên đường trở lại thành phố B. Lúc này Cố Lãng xuất viện, nghỉ ngơi ở nhà.

      Khi Mạch Thu xuất đầy vui vẻ ở nhà Cố Lãng mẹ Cố và ông cụ Cố cùng lộ ra nụ cười ngầm hiểu lẫn nhau. Chỉ là bọn hỏi, Mạch Thu cũng chẳng giải thích, dù sao trong lòng mọi người đều hiểu.

      Mạch Thu đẩy cửa phòng Cố Lãng ra, người kia ngồi đọc sách giường. Sau tháng nghỉ ngơi, khí sắc mặt tốt hơn nhiều so với lúc ở bệnh viện.

      Ngay từ lúc nghe thấy tiếng vang là Cố Lãng ngẩng đầu lên rồi. để quyển sách tay xuống, Mạch Thu liếc nhìn bìa sách - phương diện quân . Cuộc sống thế này đúng là chẳng kích thích gì cả, bởi vì thứ mà đọc chẳng phải cái loại giống kiểu ‘hoa hoa công tử’.

      Sau khi Cố Lãng thấy người tới, ánh mắt bỗng sáng rực lên, "Em đến rồi!" Trong giọng ngập tràn vui mừng.

      "Vâng, em mới lên tối hôm qua. Thấy sắc mặt cực kỳ tốt, xem ra hồi phục rất tốt."

      "Còn hai lần tái khám nữa, có vấn đề gì coi như khỏi." Cố Lãng cười trả lời, sau đó vỗ bên giường, "Ngồi." Động tác vô cùng thân mật và tự nhiên.

      Mạch Thu nghe vậy liền chau mày, nhưng cũng gì, ngồi xuống bên phía tay trái Cố Lãng.

      Mạch Thu mới vừa ngồi xuống, liền bị lực kéo qua, cả người theo quán tính đổ về phía Cố Lãng. Mạch Thu khẽ kêu tiếng, vội vàng ổn định trọng tâm, nhưng cuối cùng vẫn đụng vào ngực .

      vội vàng kinh hoảng ngẩng đầu lên, đối diện với lại là khuôn mặt cười đứng đắn của Cố Lãng. Đột nhiên cảm thấy giận dữ.

      "Đồ háo sắc, đồ háo sắc! TÌnh trạng này rồi mà còn đùa kiểu này à, nhỡ đâu đụng phải miệng vết thương sao?"

      "Ha ha, sao đâu, vết thương ở bên phải kìa, đụng vào đâu."

      Khi đối mặt với Mạch Thu ngày càng tức giận, nụ cười mặt Cố Lãng liền cứng lại. thở dài, ôm chặt Mạch Thu vào trong ngực, "Được rồi được rồi, đều là lỗi của , đừng tức giận mà. ra chẳng có ý gì đâu. . . .chỉ muốn ôm em mà thôi."

      Câu cuối cùng khiến cho tức giận của Mạch Thu tan biến trong nháy mắt. Rưng rưng nhìn trời: khi nào đứa bé này biết kín đáo như vậy (???), ấy thế mà lần nào cũng bị hấp dẫn, MN, chơi trò làm nũng này đâu nhá!

      Mạch Thu kháng cự lại cái ôm của Cố Lãng nữa mà an tĩnh tựa vào trong ngực . Truyền tới bên tai chính là tiếng tim đập ổn định của Cố Lãng, tất cả nóng nảy và bất an đều hóa thành bình tĩnh.

      dòng nước ấm trào ra từ trong tim, dó là dòng chảy của hạnh phúc, như thể bất kể về sau có trải qua khó khăn sợ hãi gì, chỉ cần vùi mình vào trong vòm ngực này chẳng còn sợ gì nữa.

      oooooo

      Khi Mạch Thu tỉnh lại, ập vào mắt là gương mặt điển trai phóng đại của Cố Lãng, sau đó . . . . . mỗi có xúc cảm ấm áp mềm mại. Sau hồi mê mang rồi tỉnh táo lại, ai đó mới bất tri bất giác phát ra mình ngủ thiếp trong lòng Cố Lãng, còn nữa—— vừa bị tập kích. = =

      "Ưmh . . . . lưu manh, lưu manh, đúng là càng ngày càng lưu manh!" Mạch Thu cách mập mờ.

      Cố Lãng cúi đầu cười hai tiếng, vuốt vuốt mái tóc dài của Mạch Thu, "Ngủ say như vậy, tối qua ngủ ngon sao?"

      "Vâng. . . . "

      Ở quê thời gian dài, đột nhiên về nhà tự nhiên lại hơi quen, hơn nữa còn cho lo lắng tình trạng thân thể của Cố Lãng nên đúng là tối qua ngủ ngon.

      Mạch Thu ngồi thẳng dậy, rời khỏi ngực Cố Lãng, sau đó dùng đầu ngón tay chọc chọc cánh tay , "Bị em gối lâu thế, chỗ này của có bị tê ?"

      Cố Lãng thử cử động cánh tay, hít hơi khí lạnh, cười : "Hình như bị tê rồi."

      "Ặc. . . . vậy để em bóp tay cho ."

      Mạch Thu có chút áy náy, dù sao cũng là do . Xấu hổ quá mất.

      Tất nhiên Cố Lãng hớn hở đồng ý. Mạch Thu đưa tay xoa bóp cánh tay của Cố Lãng, cảm xúc rắn chắc, chỉ cách vẻn vẹn có lớp áo ngủ nên thậm chí của thể miêu tả được cả đường cong của bắp thịt.

      Làm cho máu Mạch Thu muốn sôi trào: cánh tay thôi tuyệt vời rồi, dáng người tuyệt đối rất hấp dẫn.

      A a a, làm thế nào giờ, muốn lột hết quần áo của ra! Mạch Thu hô hoán trong lòng.

      Tác giả có lời muốn : cuối cùng gõ xong chương này. trong tình trạng hạ đường huyết.
      Last edited: 13/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :