1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuôi dưỡng kế hoạch trở thành quân tẩu (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6: Làm khách.
      Edit: -BG-


      Mạch Tử Kiệt mỗi ngày đều sớm về trễ, bận rộn hơn ở thành phố J rất nhiều. Lúc Đinh Ninh rảnh rỗi thường thích tâm với mẹ Chu Hiểu Nam, dạo phố mua sắm, v.v. . . Khi đó các vật phẩm thị trường cũng chẳng mấy đa dạng nhưng hai người có thể mua sắm rất vui vẻ.

      Rất nhiều người cảm thấy tình bạn giữa quân nhân là vững bền nhất, bởi vì bọn họd/đ/l/q/đ cùng chung hoạn nạn, cùng sống, cùng chung vinh nhục. ra quan hệ của các quân tẩu cũng hết sức hòa hợp. cho cùng, làm quân tẩu dù có theo quân nhưng vẫn phải chịu đựng cảnh ‘gần chồng ít mà xa chồng nhiều’, huống chi những người ở lại quê nhà còn phải phục vụ ba mẹ chồng chu đáo, chăm sóc tốt cho con cái nữa. Mọi người đồng bệnh tương liên nên có tiếng chung, tất nhiên có quá nhiều mâu thuẫn.

      Mạch Thu theo Chu Hiểu Nam nếm các loại thức ăn vặt chính gốc của các địa phương, rất hợp với ý Mạch Thu. Ở kiếp trước, Mạch Thu chỉ hy vọng có ngày có thể nếm các món đặc sản của các nơi. Theo như ý kiến của những quán ăn vặt mới có hương vị thực , vừa thực tế vừa thuần túy. Còn với khách sạn chẳng có hứng thú gì hết.

      Ngày tháng trôi qua thoải mái. Mạch Thu cũng quên mỗi sáng sớm đến công viên luyện tiếng và cứ cách hai ngày lại vác theo cây đàn ghi-ta khổng lồ để luyện đánh. Mạch Thu dám hát những bài sau này nổi tiếng vì sợ gặp phải rắc rối, nhưng những bài hát ở thời kỳ này đều phải thể loại mà thích. Bài nào bài nấy tình ý miên man khiến cả người nổi da gà.

      Trong những bài hát tiếng cũ, trừ Yesterday Once More ra chẳng nhớ được mấy bài, ngay cả bài này nhớ được cũng là bởi khi thi tiếng ở kiếp trước luôn phát nó, có liên quan đến cuộc thi dù là tiếng trời cũng biến thành loại ácd'đ'l'q'đ mộng. Lúc trước Tạ Minh Vĩ đánh bài này vô tình lại là bài bạn cùng phòng thời đại học thích, coi như là trùng hợp.

      Vẻn vẹn chỉ có mấy bài hát hát lại, Mạch Thu ngồi ghế đá nhíu chặt mày. làn gió nhàng thổi qua khiến lá cây sào sạt, Mạch Thu ngẩng đầu nhìn những phiến lá đung đưa khiến nhớ lại quảng cáo ‘mũi tên xanh’ từng xem trước đây. còn nhớ rất bài hát quảng cáo ấy ——Rhythm of The Rain, là cá khúc dễ nghe, hát bài này !

      Quyết định xong, Mạch Thu cất giọng bắt đầu đàn hát. Kỳ thực bản thân Mạch Thu cũng biết tại sao kiếp này mình lại có hứng thú với đàn ghi-ta như vậy. Mặc dù khi còn ở kiếp trước rất thích vừa ca hát vừa nhảy múa, nhưng bây giờ trong thân thể này là linh hồn trưởng thành, phải biết rằng sau khi lớn lên Mạch Thu cực kỳ lười, ngay cả hô hấp mà còn cảm thấy mất sức nữa là.

      Có thể là vì thế giới này quá xa lạ đối với Mạch Thu, rất nhiều thứ giống với kiếp trước. Cuộc sống đẹp như giấc mộng, và quen với cuộc sống này, đôi lúc cũng tránh khỏi lo lắng: nếu như có ngày tỉnh mộng phải làm sao? Mạch Thu rất rối rắm. Có lẽ vào lúc này, nhạc là cách tốt nhất để ổn định tâm trạng.

      "Ha ha, hát hay lắm." giọng vang lên, làm Mạch Thu đắm chìm tỉnh lại.

      Mạch Thu nhìn về phía phát ra giọng , a ~ ra là ông cụ tập Thái Cực Quyền lần trước. Sao ông lại đến đây? Chỗ này cách chỗ ông cụ luyện tập buổi sáng rất xa mà. Mạch Thu ngừng nghi ngờ nhưng lại nghĩ xem mình vác cây đàn ghi-ta to như vậy bắt mắt đến mức nào.

      "Ông thích ạ?" Mạch Thu nở nụ cười rạng rỡ nhất của mình. cực kỳ khâm phục những lão thành chiến sỹ đức cao vọng trọng.

      "Đúng vậy. từng nghe cách đây rất lâu rồi."

      "Vậy cháu hát lần nữa cho ông nghe." Mạch Thu xong, tiếp tục đành hát. Giọng hát củad;đ;l;q;đ Mạch Thu trong trẻo, có vẻ trưởng thành hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, nghe cũng khá hay.

      Mạch Thu hát xong, lúc ngẩng đầu lên phát ông cụ trở nên trầm tư từ lúc nào, thậm chí hai mắt còn hơi hồng. Mạch Thu hiểu ra, được rồi, lại là người có tâm .

      "Hay là. . . cháu hát thêm lần nữa nhé?"

      Mạch Thu nhận được câu trả lời, hiển nhiên người ta vẫn còn đắm chìm trong trong ký ức xa xưa. Mạch Thu ngượng ngùng sờ mũi, ôm lấy đàn ghi-ta cất tiếng hát. Khúc nhạc vừa dứt, mắt ông cụ ướt, lẩm bẩm mình: " nhiều năm trôi qua rồi!"

      "Hơ, ông ơi, chắc phải ông nhớ đến người nào đó chứ?"

      "Đúng vậy cháu, bạn già của ông thích hát bài này nhất đó!"

      "Bà. . ."

      " rồi, rất lâu rồi."

      Mạch Thu yên lặng, loại đau thương này những người liên quan bao giờ hiểu được, cũng an ủi được. Sau lúc lâu, lại đánh đàn, hát lại bài hát này. Cả buổi sáng, hai người cứ người hát, người nghe như vậy.

      " , cháu tên là gì?" Trước khi chia tay, ông cụ hỏi Mạch Thu.

      "Cháu tên là Mạch Thu!" Sau khi Mạch Thu cười trả lời xong liền vẫy tay chào ông cụ rồi về, hoàn toàn nhìn thấy đôi mắt sáng lên của ông. Ông cụ chờ Mạch Thu xa mới thầm: "Mạch Thu, họ Mạch, ha ha, ra là con của cậu ta."

      Sau lần đó, hai người thường xuyên gặp mặt. Ông cụ cũng phát ra quy luật cách hai ngày Mạch Thu lại luyện ghi-ta lần. Có lúc ông lặng yên nghe Mạch Thu gảy đàn, hoặc có đôi lúc kể cho Mạch Thu nghe chút chuyện quá khứ. Mỗi khi như vậy, Mạch Thu đều rất nghiêm túc ngồi nghe ông cụ kể. Người già mà, họ thường hy vọng có người để họ có thể giãi bày lòng mình. Bên cạnh đó Mạch Thu thực cảm thấy rất hứng thú với chuyện trong quân doanh.

      Sau khi hai người quen biết, Mạch Thu dần dần thể bản tính ‘động kinh’ của mình. Thid'đ'l'q'đ thoảng Mạch Thu ‘động kinh’ ông cụ cũng chẳng hề kinh ngạc gì, chỉ cưng chiều xoa đầu .

      Mạch Thu chưa bao giờ cảm thấy tự do tự tại giống như bây, cho dù là ở trước mặt ba mẹ, cũng thể biểu quá khác người. cảm giác mắt ông cụ lóe sáng như thể liếc cái là có thể nhìn thấu con người, hơn nữa người ông tràn đầy hơi thở an toàn, làm cho người ta thoải mái trải lòng.

      Mạch Thu cũng lo lắng chuyện này bị phát . và ông cụ sớm ký kết thỏa thuận. Nhớ lần đó, vô cùng thần bí với ông cụ: "Ông ơi, chúng ta thỏa thuận trước nha, ông được cho người khác biết cháu đa tài đa nghệ nha."

      "Hả? Tại sao?" Ông cụ hơi khó hiểu, trước nay trẻ đều mong muốn thể bản thân, hơn thế còn hy vọng được khen ngợi.

      "Ông nhìn mặt cháu , " Mạch Thu véo hai má của mình: "Được hình thành dựa tiêu chuẩn khiêm tốn đó ạ! Với cả, nếu ba mẹ cháu biết cháu thông minh hơn người làm sao cháu còn có thể được tự do nữa mà mệt chết cho coi!"

      Miệng ông cụ khẽ giật, thầm nghĩ: quả nhiên đứa bé này giống những đứa trẻ bình thường. . .

      Vào buổi tối ngày của nửa tháng sau, Mạch Thu chào tạm biệt Chu Hiểu Nam về nhà. Về đến nhà Mạch Tử Kiệt và Đinh Ninh đều đó, hơn nữa còn ăn mặc rất chỉnh tề. Đinh Ninh thấy Mạch Thu đẩy cửa vào, cười : "Tiểu Thu về rồi à, nhanh rửa tay thay quần áo ."

      "Ơ, chúng ta phải đâu ạ?" Mạch Thu có chút nghi ngờ hỏi.

      "Đến nhà bác Cố của con, là người tiếp đãi gia đình mình khi chúng ta vừa đến đây."

      "Con biết, con biết." Mạch Thu xong liền tới phòng vệ sinh. hơi giật mình, gần đây thoát ra khỏi thế giới ăn uống được, nên quên mất Cố đại soái. Tất nhiên Cố Lãng rất quan trọng với Mạch Thu, nhưng từ trước đến giờ là ‘dân dĩ thực vi thiên’(*). (*được ăn được uống mới là tiên)

      Mạch Thu thay quần áo chỉnh tề, Đinh Ninh lại giúp con thắt cái đuôi ngựa xong, ba người liền lên đường.

      Đại khái khoảng mười phút, Mạch Tử Kiệt đứng trước căn nhà, ấn chuông cửa. Mạch Thu biết là đến nơi, vội vàng sửa sang lại quần áo, cẩn thận kiểm tra xem tóc có bị rối để cố gắng lưu lại ấn tượng tốt với Cố Lãng.

      Người mở cửa là vị phụ nhân nhan sắc mặn mà, cái trán có vài phần giống Cố Lãng. Mạch Thu nhận ra, đây chính người mẹ "Thiên hô vạn hoán mới xuất lai" (*)của Cố soái. (* đây là câu thơ trong bài 〈 Tỳ Bà Hành 〉của Bạch Cư Dị, ý chỉ gọi rất nhiều lần mới xuất . Trong văn cảnh này có lẽ là ‘nhắc đến nhiều lần’.)

      "Chị dâu!" Cách Mạch Tử Kiệt gọi người kia giúp khẳng định suy đoán của Mạch Thu.

      Vị phu nhân kia vừa thấy bọn họ đến lập tức tươi cười rạng rỡ, vô cùng nhiệt tình : "Ay da, rốt cuộc mọi người tới rồi. Cố Sâm vừa mới nhắc đến mọi người xong. Tử Kiệt, Tiểu Ninh, lâu gặp. Mau vào nhà !"

      Mạch Thu nghe thấy thế, a, ra là còn quen biết từ trước, ngẫm lại cũng đúng, lúc nhà ở thành phố J cũng có quan hệ rất tốt với nhà Cố Lâm.

      Vợ chồng Mạch Tử Kiệt vào trước, Mạch Thu theo phía sau, vừa vào cửa, vị phu nhân kia liền vui mừng kêu lên: "Đây chắc là Tiểu Thu rồi, lần trước gặp vẫn còn là đứa trẻ sơ sinh vậy mà giờ trở thành thiếu nữ rồi."
      "Con chào bác ." Chào hỏi là điều tất yếu.

      "Ha ha, ngoan ngoan! Rất lễ phép!" Cố phu nhân dắt tay Mạch Thu đến phòng khách, tiệp tục với Đinh Ninh: "Tôi rồi mà, có con vẫn tốt hơn, con vừa khéo léo vừa thân thiết. Hứa rồi đó nha, đây chính là nửa con của tôi."

      Ừ, con dâu chính là nửa con , cách nghĩ của mẹ Cố rất hay! Mạch Thu tưởng tượng đầy rạo rực.

      Cố Sâm ra đón. Mấy người cùng nhau vào phòng khách, ghế sa-lon có ông cụ ngồi đọc báo, khi Mạch Thu thấy ràng mặt ông cụ mắt chữ O mồm chữ A: "Ông?"

      "Ồ, Tiểu Thu thu tới rồi à." Ông cụ ngẩng đầu lên cười híp mắt .

      Mạch Thu đỡ trán. Tốt rồi, người có cấp bậc cao nhất nhà họ Cố cũng bị vô tình chinh phục rồi, còn có lý do gì mà hung bạo với Cố lang nhà nữa đây?

      "Ba, ba biết Tiểu Thu sao?" Mẹ Cố tò mò hỏi

      Cả người Mạch Thu cứng đờ, nháy mắt với ông cụ: ông đừng những gì nên ông nha. Ông cụ bị vẻ mặt này của làm cho bật cười. Ông ho hai tiếng, nín cười : "Đúng vậy, tập thể dục buổi sáng có gặp qua vài lần."

      Mạch Thu thở phào nhõm. Thừa dịp người lớn chuyện phiếm đưa mắt tìm bóng dáng của Cố Lãng nhưng thấy đâu cả.

      Chẳng lẽ hôm nay ấy ở nhà? Mạch Thu thầm nghĩ, khỏi có chút tiếc nuối.

      Mẹ Cố rất nhiệt tình tiếp đãi, mời bọn họ ngồi xuống. Mạch Thu được sắp xếp ngồi bên phía tay phải ông cụ, tất cả mọi người đều nhận ra rằng ông cụ rất thích Mạch Thu. Mọi người vừa ngồi xuống chuông cửa vang lên, mẹ Cố vội vàng chạy ra mở cửa.

      "Ơ hay, phải với con hôm nay chú Mạnh con tới à, sao giờ mới về?"

      Cố Lãng ôm quả bóng rổ màu xanh tới cùng lúc với tiếng trách của mẹ Cố. Sau khi Cố Lãng chào hỏi vợ chồng Mạch Tử Kiệt xong liền rửa tay, khi trở lại ngồi đối diện với Mạch Thu.

      Mạch Thu say mê nhìn cậu thiếu niên với máy tóc ượt nhẹp trước mắt, tâm trạng u ám sáng rỡ trở lại. Hay quá, lại được gặp ấy rồi! Ông cụ thấy màn như vậy trong mắt thoáng lên ý cười, hề có chút ngạc nhiên nào.

      Trong lúc ăn cơm, mẹ Cố ngừng gắp thức ăn vào bát của Mạch Thu cho đến khi chất đầy cái bát mới thỏa mãn để đũa xuống. Mạch Thu nhìn núi thức ăn có hơi đen mặt, xong lại ngó ngó ánh mắt nóng bỏng của mẹ Cố, thởi dài trong lòng, cam chịu số phận mà cầm đũa lên gắp thức ăn cho vào miệng. Coi như là thực cảm nhận được nhiệt tình Cố phu nhân.

      ra thức ăn tối nay rất ngon, có điều số lượng hơi nhiều. Sau vô số lần ăn biết ngon, Mạch Thu lại giật mình: quen ngồi cùng bàn ăn cơm với Cố Lãng, thậm chí còn cảm thấy dáng dấp của Cố đại soái hoàn toàn là ‘sắc đẹp có thể thay cơm”. Mạch Thu nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai kia, cảm giác nếu trước mặt chỉ có bát cơm trắng cũng có thể ăn cách ngon lành.

      Có thể Cố Lãng cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Mạch Thu nên bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn lại . Con bình thường nhìn trộm mà bị bắt quả tang xấu hổ cúi đầu, nhưng Mạch Thu , vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn chằm chằm Cố Lãng như cũ, thậm chí còn tặng cho Cố lang nụ cười ngọt ngào, đúng chuẩn ‘cạy bé lên mặt’.

      Cố Lãng hài hước nhếch miệng rồi đột nhiên làm mặt quỷ với Mạch Thu. Mạch Thu đáng thương bất ngờ bị sặc cơm trong miệng, họ sặc sụa dứt.

      "Ôi, sao lại bị sặc vậy, mau uống miếng nước !" Mẹ Cố vội vàng lấy chén nước đưa Mạch Thu, rồi vỗ lưng cho .

      Mạch Thu vội vàng uống nước, ho thêm lát mới hết. Kinh khủng, quá CMN kinh khủng! ấy tức giận cũng được, kinh thường cũng được, thậm chí là mặt cảm xúc cũng sao, nhưng phản ứng như vậy là thế nào? Mạch Thu liếc thấy Cố Lãng cười hả hê mới hiểu, ra đứa trẻ này cố ý, muốn phải xấu hổ!

      Vì vậy, Cố Lãng bị khinh thường lần đầu tiên trong đời. Ánh mặt khinh thường của Mạch Thu hoàn toàn nhìn thấy con ngươi. Đầu tiên Cố Lãng hơi ngạc nhiên nhưng sau đó tiếp tục cười hết sức vui vẻ.

      Sau bữa cơm tối, ông cụ Cố cười híp mắt với Mạch Thu: "Tiểu Thu Thu này, cùng chơi cờ tướng với ông ?"

      "Cháu biết chơi."

      "Cờ vây?"

      "Cũng biết."

      "Vậy cháu biết chơi cái gì?"

      "Cờ caro. . ."

      "Được. . . vậy chơi cờ caro. . ."

      Hai người chơi cờ caro cái bàn trà còn những người khác ngồi ghế sa-lon trong phòng khách chuyện phiếm.

      Ông cụ Cố đánh quân đen, nhân tiện chụm đầu với Mạch Thu, : "Tiểu Thu Thu này, lúc ăn cơm cháu cứ nhìn chằm chằm Tiểu Lãng là có ý đồ gì vậy? "

      Mạch Thu nghe câu này mà hề kinh ngạc. biết từ lâu rằng ông cụ rất rành chuyện đời. cố tình thần bí : "Cháu ấy à, cháu muốn dụ dỗ cháu trai vàng của ông về làm áp trại phu quân ông có chịu ?"

      "Đồ giặc con!" Ông cũ gõ đầu Mạch Thu, "Này ~ có muốn ông đây giúp cháu ?" Hai người này càng càng bình thường.

      "Được ạ, chờ sau khi cháu lớn lên nếu ấy nghe lời, ông hãy đánh cho ấy bất tỉnh, trói lại rồi đưa đến chỗ cháu ha."

      "Biến! Nhóc con, học những thứ vớ vẩn ở đâu vậy!"

      Mạch Thu cười hì hì, cầm quân cờ trắng định đặt xuống bàn cờ giọng trầm trầm vang lên từ phía sau : "Nếu đặt ở chỗ đó e thua."

      “Lạch cạch!”Quân cờ trong tay Mạch Thu rơi xuống. Giọng này là . . Cố Lãng! Trời đất, rốt cuộc ấy đứng phía sau từ lúc nào thế?

      bàn tay nhặt quân cờ rơi mặt đất lên, đặt xuống bàn cờ: "Chỗ này mới là vị trí thích hợp nhất. Ông nội, ông thua rồi."

      Giọng bình thản có gì khác lạ khiến Mạch Thu thầm cảm thấy may mắn. Có lẽ ấy nghe thấy gì hết, nhưng vẫn dám quay mặt lại nhìn Cố Lãng.

      Đợi Cố Lãng trở lại phòng khách, Mạch Thu vội vàng lôi tay áo ông cụ hỏi: "Ông ơi, ấy đến đây lúc nào vậy ạ?"

      "A, chính là lúc cháu muốn nó làm áp trại phu nhân đó."

      Bạn Mạch nào đó hóa đá tại chỗ. như vậy là ấy nghe thấy rồi? Giờ phút này Mạch Thu rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài: Cố lang à, cứ coi như đây là lời của trẻ con biết kiêng kị gì được ?

      Tác giả có lời muốn : bình luận trở lại: câu truyện này phải lừa bịp gì đâu, chỉ tại cái bạn nào đó tài nghệ có hạn thôi, cập nhật chương tương đối chậm nữa #^_^#

      Còn nữa: Cảm ơn mọi người ủng hộ! ! !

      Tôi tiếp tục cố gắng, mặc dù có cảm giác càng viết càng ấu trĩ. . . (┬_┬)
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 7: Tiểu học
      Edit: -BG-


      Trải qua chuyện xấu hổ kia, Mạch Thu gặp Cố Lãng là như nhìn thấy quỷ, chuồn nhanh còn hơn cả thỏ. Mạch Thu cũng chẳng biết phải làm thế nào, muốn như vậy, nhưng dãd'đ'l'q'đ hình thành phản xạ có điều kiện, đại não còn chưa kịp phản ứng chân phản ứng rồi.

      Não lòng, não lòng quá !!!

      Nhưng đối với loại người tim phổi như Mạch Thu mà , muộn phiền có thể kéo dài được mấy ngày chứ. Bạn Mạch nào đó nhanh chóng quay trở lại với thế giới chơi bời ăn uống ngay thôi.

      Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh. Vào ngày khai giảng đầu tiên, Mạch Thu đeo chiếc cặp sách mới mua lưng cùng Chu Hiểu Nam dắt tay nhau học. Trường tiểu học quân khu cách nhà rất gần, cần người lớn đưa đón.

      Hơn nữa, Mạch Tử Kiệt liên lạc trước với trường học, hai nhóc con được phân vào cùng lớp. Có người làm bạn, cuộc sống thời tiểu học quá vất vả.

      Hai người tìm được phòng học. Vì vẫn chưa có nhiều học sinh tới nên hai người tìm hai chỗ trống gần nhau rồi ngồi xuống.

      Mạch Thu nhìn ngắm xung quanh, phòng học lớn lắm nhưng khoản lấy ánh sáng(*) rất tốt. Hai người bàn, ngồi cái ghế , tất cả đều được sơn màu xanh quân đội, cảm giác khá lạ. (*thiết kế kết cấu toà kiến trúc hoặc cửa sổ to sao cho bên trong toà kiến trúc này có ánh sáng thích hợp)

      Học sinh tới trò chuyện rôm rả, giáo viên vẫn chưa đến. Mạch Thu nhìn Chu Hiểu Nam ngồi bên cạnh cũng có khuôn mặt ngạc nhiên giống .

      Mạch Thu thở dài, có chút chán nản nằm úp mặt xuống mặt bàn. cứ nghĩ tới những kỷ luật lớp biếnd:đ:l:q:đ thái là cả người chẳng còn chút sức nào. Bây giờ chỉ mong giáo viên chủ nhiệm lớp phải là người tính tình cáu kỉnh. Cần phải biết rằng, ở thời này giáo viên có thể áp dụng cách xử phạt về thể xác học sinh.

      Cho đến tận bây giờ Mạch Thu vẫn còn nhớ hồi học tiểu học bị giáo viên dùng thước tre đánh vào lòng bàn tay, đánh rất mạnh, lòng bàn tay đau đến độ tê cứng lại. Mạch Thu quên mất nguyên nhân mình bị đánh, chỉ nhớ dánh vẻ cầm thước dương dương của người kia.

      Mạch Thu cực kỳ ưa giáo viên kia cũng như ta thích Mạch Thu – cho dù thành tích học tập của rất tốt. ta chỉ thích những đứa trẻ có gia thế, có thể mang lại lợi ích cho mình. Thiên vị rành rành, khi có vài bạn bày tỏ bất mãn trong nhật ký lại đặc biệt mở cuộc họp “giải thích” nguyên nhân. Quá dối trá! Làm tấm gương cho người khác học tập nhưng hành vi lại khiến người ta khinh thường.

      Mạch Thu tức giận bất bình cảm thấy có người huých mấy cái, ngẩng đầu lên phát ra là Chu Hiểu Nam. Chu Hiểu Nam chỉ chỉ bục giảng, : " giáo tới rồi."

      Mạch Thu ngẩng mặt lên xem. thấy trẻ có chút xấu hổ đứng bục giảng, ánh mắt rụt rè e lệ. Mạch Thu hiểu ra, dường như này mới làm giáo viên lâu. cũng đồng thời thầm thở phào hơi, rốt cuộc phải là người phụ nữ có tuổi thời kỳ mãn kinh.

      "Các em trật tự nào!" giáo hít sâu mấy hơi, câu. Mạch Thu suýt chút nữa bật cười, giọng có vẻ run, căng thẳng như vậy chắc phải mới tốt nghiệp đó chứ?

      " là giáo viên chủ nhiệm của các em, họ Vương, sau này các em cứ gọi giáo Vương là được. Hy vọng chúng ta ở chung vui vẻ. Sau đây chúng ta xếp chỗ, các em ra ngoài xếp hàng từ bạn thấp đến cao!"

      đám con nít sau khi nghe xong liền chạy ào ngoài . Mạch Thu cũng đứng lên, theo"Đại bộ đội"(*) hoạt động. [*Đại bộ đội (tiếng Pháp: peloton) dùng để chỉ các tuyển thủ thi đạp xe quốc lộ đạp thành hàng. Thông qua cách đạp thành hàng này, tuyển thủ ở giữa có thể giúp đỡ lẫn nhau, có thể dựa vào tuyển thủ phía trước để giảm bớt lực cản khí, do đó giúp tuyển thủ tiết kiệm thể lực. Cách này tạo rad/đ/l/q/đ hiệu quả hết sức ràng, nếu áp dụng cách này có thể tiết kiệm ước 40% năng lượng- ý chỉ bạn Mạch lười]

      "Haiz, Tiểu Thu, cậu chúng ta có được ngồi cạnh nhau ?" Chu Hiểu Nam hỏi.

      " biết được, mong là vậy." Mạch Thu cũng rất lo lắng. Bình thường, thời tiểu học giáo viên sắp xếp nam nữ ngồi chung bàn để tránh các bạn cùng giới chuyện trong lúc học bài, ảnh hưởng tới thành tích học tập.

      thực tế, giáo Vương đúng là xếp chỗ ngồi theo cách , có điều cuối cùng Mạch Thu và Chu Hiểu Nam vẫn ngồi cùng bàn. Nguyên nhân là trong lớp Mạch Thu nữ nhiều hơn nam hai người, mà Mạch Thu và Chu Hiểu Nam lại cao nhất trong đám con , nên đương nhiên hai người ngồi hàng cuối cùng cùng nhau.

      Hàng cuối cùng là vị trí cực kỳ khiêm tốn. Mạch Thu rạo rực suy nghĩ.

      Sắp xếp chỗ ngồi xong liền bắt đầu điểm danh, tiếp theo là chọn ban cán - vào thời này thịnh hành kiểu đeo phù hiệu ở tay - chia làm đại đội trưởng, đại đội ủy, trung đội trưởng, trung đội ủy, tiểu đội trưởng và tiểu đội ủy(*), nghe buồn cười. [*Tất cả chứ danh đều thuộc cơ cấu tổ chức của “Đội thiếu niên tiền phong Trung Quốc”. Cơ cấu tổ chức của Đội thiếu niên tiền phong Trung Quốc từ lớn tới , chia là: trung đoàn, đại đội, trung đội, tiểu đội]

      Tất nhiên Mạch Thu có hứng thú làm cán bộ lớp gì đó, nhưng lại rất thích xem biểu mãnh liệt đầy cảm xúc của bọn nhóc khi lên bục giảng phát biểu, phải , có chút tài ăn đúng là rất có lợi. Khiến ngạc nhiên nhất chính là Chu Hiểu Nam. Đừng thấy nhóc này bình thường xuề xòa, đến thời khắc mấu chốt khiến người ta hết sức bất ngờ. nhóc phát biểu dõng dạc lúc, cuối cùng nhận chức vụ đại đôi ủy, mỹ mãn chạy xuống.

      Chọn xong ban cán , phát sách mới xong xuôi, mọi người ai về nhà nấy, hôm sau chính thứ học.

      Mạch Thu và Chu Hiểu Nam cùng nhau về nhà. đường, Chu Hiểu Nam sửa sang lại huy hiệu "Đại đội ủy" bả vai (đến bây giờ mà vẫn chưa chịu tháo ra ), hỏi: "Tiểu Thu, tại sao cậu tranh cử vào ban cán ?" Nhóc luôn cảm thấy Mạch Thu thực rất thông minh ( đứa bé này rất giỏi, như vậy mà hiểu được chân lý làm quan).

      "Có phải cậu xấu hổ dám lên bục giảng ??" Chu Hiểu Nam đợi Mạch Thu trả lời, vội tiếp, sau đó vỗ cái lên lưng Mạch Thu: " phải tớ gì cậu đâu nhưng chuyện này có gì mà phải xấu hổ chứ. Đừng có hay ngại ngùng như đàn bà thế." Câu cuối cùng là Chu Hiểu Nam học theo mẹ mình. Nhóc luôn cảm thấy những lời này rất có khí thế, cuối cùng cũng dùng tới, trong lòng là thoải mái!

      Mạch Thu hắc tuyến giăng đầy đầu nhìn người phụ nữ đắc ý trước mắt, đúng, là con nhóc. Rất muốn đấm phát vào bản mặt muốn ăn đánh kia, nhưng xem xét lại kẻ kia khỏe mạnh hơn mình nhiều, thôi từ bỏ ý định này vậy. Từ trước đến giờ nữ sinh Đông Bắc đánh nhau khá kinh khủng, ít nhất ở kiếp trước Mạch Thu từng nhìn thấy mấy người trực tiếp cầm gạch lên đáp. nên mạo hiểu tốt hơn.

      Tính mạng rất đáng quý, những thứ khác tính là cọng lông gì! Dịu dàng, phải dịu dàng!

      ooo

      Cứ như vậy, cuộc sống của học sinh tiểu học coi như chính thức bắt đầu. Qua mấy ngày ở chung, Mạch Thu cảm thấy giáo Vương rất tốt. Tính tình tốt, có trách nhiệm, đối xử công bằng, hơn thế ca hát nhảy múa đều giỏi, còn biết đánh đàn piano nữa. Tóm lại là có rất nhiều ưu điểm.

      Bạn thắc mắc làm thế nào Mạch Thu biết được người ta đa tài thế à? Bởi vì giáo Vương chỉ dạy ngữ văn mà còn kiêm luôn cả môn nhạc. Mặc dù giáo Vương đánh đàn piano rất hay, hát rất êm tai nhưng nhạc vẫn là môn Mạch Thu ghét nhất.

      Ai có thể tưởng tượng được “hơn ba mươi đứa trẻ vừa hát các bài đồng ca Tiểu Yến Tử linh tinh vừa làm những động tác ấu trĩ” chứ? Vào những lúc như thế này, Mạch Thu vô cùng nhớ Conan, càng nhớ câu của nhân vật này hơn: "Ông trời, để cho con chết ."

      Giáo viên dạy toán lớp Mạch Thu là người gần sáu mươi tuổi. Tiết học bắt đầu những lời người có tuổi thường , giọng còn mang theo khẩu địa phương nặng. Mạch Thu cảm thấy hết sức may mắn vì thầy này phải người miền Nam nếu giống như nghe thiên thư vậy. Mà đặc điểm lớn nhất của thầy giáo này chính là: chỉ cần chuông tan học vang lên là lập tức gấp sách rời , tuyệt đối dạy quá giờ, giống hệt các tấm gương giáo sư đại học.

      Mạch Thu duy trì tinh thần khiêm tốn như khi học mẫu giáo và cũng quyết định tiếp tục để nó phát huy, vì vậy thứ hạng vẫn luôn trôi nổi trong khoảng trung bình, đồng thời cũng thích giao thiệp với các bạn học khác. Nhưng Mạch Thu dám khiêm tốn quá mức, bởi vì thành tích của Chu Hiểu Nam rất tốt, nhóc còn là ban cán của lớp, hai nhà lại gần nhau, nếu chênh lệch quá lớn, Mạch Thu trải qua những ngày tháng gian nan. Ba mẹ nào cũng thích so sánh con nhà người ta với con nhà mình - đây là tượng hết sức phổ biến - huống chi mẹ còn là người phụ nữ tranh mạnh háo thắng!

      đến tranh mạnh háo thắng, Mạch Thu ràng cảm thấy mẹ mình dịu dàng hơn kiếp trước quá nhiều, cũng mất luôn cái loại khí thế "mẹ gầm tiếng, cả nhà đều run ". Điều này làm cho Mạch Thu hết sức vui mừng. Nó lên điều gì? lên rằng cuộc sống hiên giờ của mẹ mình hết sức viên mãn.

      Dù sao cũng chẳng có người phụ nữ nào muốn bị gắn cái mác: phụ nữ ghê gớm, rồng phun lửa .v.v. Tất cả đều là cuộc sống đưa đẩy mà thôi. Ở kiếp trước Đinh Ninh mình mang theo Mạch Thu sinh sống tại quê nhà, mẹ chồng ưa, Mạch Tử Kiệt mỗi tháng còn phải gửi tiền sinh hoạt phí, chẳng giúp đỡ được gì cho nhà mẹ đẻ, cuộc sống hết sức gian khổ.

      Mạch Thu biết, tính tình Đinh Ninh mạnh mẽ là vì muốn con và mình bị người khác bắt nạt. Nếu như có người đàn ông ở bên còn cần xù gai để bảo vệ mình và con ư? Cho nên, quân tẩu dễ làm đâu, đặc biệt là giống như ba có địa vị, có gia thế ở kiếp trước, còn đống binh tròn thân thích nghèo nàn có địa vị nữa ( khụ khụ, được rồi, có hơi quá đáng )!

      Cho nên kiếp này, Mạch Thu thấy vô cùng may mắn vì mẹ mình theo quân, mắt nhắm mắt mở với những chuyện ngoài lề, huống chi tiền đồ của ba rất sáng lạn. chung, cuộc sống của Mạch Thu tốt hơn rất nhiều, ít nhất mẹ cầu quá cao chuyện thành tích như kiếp trước. Đó là thay đổi lớn rồi.

      Mà càng ngày càng cảm thấy: nếu để vuột mất kiểu người chất lượng tốt như Cố Lãng tìm thấy ở đâu nữa, cực hiếm đó. Mạch Thu nắm tay, nhất định phải bắt được Cố đại soái, lên làm" quân tẩu cao cấp ". Cuộc sống như vậy mới thực là viên mãn.

      Tác giả có lời muốn : gần đây lại bắt đầu bí văn. Bản thân cũng biết gì với khả năng của mình . .

      Còn nữa, cám ơn mọi người ủng hộ!
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 8: Lễ mừng năm mới.
      Edit: -BG-


      Học kỳ năm đầu tiên trôi qua trong yên bình. Mạch Thu mang hai điểm 98 về, cười còn tươi hơn cả Chu Hiểu Nam - được hai điểm 100 và bông hồng .

      Về đến nhà, Mạch Thu kể thành tích cho ba mẹ nghe. Tuy Đinh Ninh hài lòng lắm nhưng cũng gì. Ba người bắt đầu dọn dẹp hành lý, lần này cảd/đ/l/q/đ nhà Mạch Thu muốn về mừng năm mới với ông bà. Lúc ở thành phố J vì cách quê quá xa nên di chuyển ngày lễ tết rất bất tiện, nhưng bây giờ khác rồi, từ thành phố B về chỉ ngồi tàu hỏa mất bốn giờ.

      Chẳng biết tại sao, Mạch Thu cảm thấy trong lòng rất phức tạp. Đó là thành phố trong ký ức của , nơi ghi lại hạnh phúc, niềm vui nỗi buồn và khó khăn của . nhớ nơi ấy nhưng có vài người mà muốn gặp

      Do phải thăm thân bằng hữu nên cần chuẩn bị đống quà, hơn nữa còn cả đồ dùng hàng ngày và quần áo của ba người, cứ sắp xếp như vậy cả ngày đến tận tối mới xong.

      Rạng sáng ngày hôm sau, Mạch Thu bị Đinh Ninh kéo dậy từ trong chăn, mơ mơ màng màng đánh răng rửa mặt, ăn sáng. Cho đến khi xuất phát, hai mí mắt Mạch Thu vẫn đánh nhau. Tới đón họ vẫn là chiếc xe Jeep kia. Vì trời còn sớm nên người xe thưa thớt, tốn nhiều thời gian mà đến được ga tàu.

      Ba người nhà Mạch Thu kiểm tra vé xong vào sân ga, người tài xế đưa họ đến giúp xách hành lý cùng vào trong. Mạch Thu chợt hiểu ra, hình như thời này chỉ có thể vào ga trước giờ mà còn cho phép người tiễn vào bên trong nữa.

      Mặt trời buổi sớm vẫn chưa hoàn toàn nhô hết lên, sắc trời còn hơi xám xịt, có ít hành khách đứng bên đường ray, phần lớn đều là dân công. Mạch Thu hiểu ra: đúng rồi, đây là thời điểm vận chuyển hành khách vào mùa xuân.

      Đợi chừng hơn 20 phút, rốt cuộc đoàn tàu cũng "xình xịch xình xịch" vào trạm. Tàu còn chưa hoàn toàn dừng lại, đám người liền xông lên như ong vỡ tổ. Hành khách nhốn nha nhốn nháo, kèm theo tiếng quát mắng của nhân viên làm việc nênd/đ/l/q/đ nhất thời rất ồn ào. Mạch Thu ở bên trợn mắt há hốc miệng, đồng thời khỏi cảm thán: tàu hỏa mãi mãi là nỗi đau trong tim mọi người!

      Đinh Ninh dưới bảo vệ của Mạch Tử Kiệt cũng chen được lên tàu, sau khi tìm được chỗ ngồi vội vàng kéo cửa kính xuống vẫy vẫy tay với người tài xề. Người tài xế kia nhanh chóng dẫn Mạch Thu và số hành lý còn chưa mang lên tàu tới, đầu tiên đưa từng kiện hành lý lên trước sau đó mới bế Mạch Thu lên. Mạch Tử Kiệt cận thận đón lấy con từ cửa sổ tàu.

      Đành vậy, đáng nhẽ được làm loại hành vi này, nhưng vốn dĩ thân hình Mạch Thu quá làm sao mà chen lấn với các hành khách khác được, chẳng may xảy ra chuyện ‘giẫm đạp lên nhau’ sao, chẳng phải tìm chết à. Cho nên mới , trẻ em tàu hỏa vào mùa xuân rất dễ bị thương!

      Chỗ ngồi của ba vừa đúng cùng hàng, Mạch Thu phát triển hơn so với những đứa trẻ bình thường, vượt qua giới hạn vé trẻ em, nhưng Mạch Thu vẫn ngồi đùi ba mình để nhường chỗ cho những dân công cao tuổi khác. Tất cả mọi người đều muốn về nhà đón năm mới, có thể giúp được chút nào hay chút ấy.

      Tàu hỏa chở đám đông người ầm ỹ chạy với tốc độ chậm chạm khiến người ta tức điên, đến nơi hơn 12h trưa rồi. Lúc xuống xe lại phải chen lấn thôi cần phải , đợi đến lúc về tới nhà bà nội, Mạch Thu bị lăn qua lộn lại sắp đứt thành từng khúc.

      Mạch Thu phát nhà bà nội trở thành nhà mái bằng chứ phải là mái tranh giống như trong trí nhớ nữa. Xem ra là phản ứng dây truyền - Mạch Thu thầm suy đoán.

      Cả nhà Mạch Tử Kiệt đều được coi trọng, chú cả của Mạch Thu, chú hai và cả các côd:đ:l:q:đ cũng đều ở đây.

      Có thể là do khoảng cách tạo ra thân thiện, sau thời gian dài gặp bọn họ rất nhiệt tình đối với cả nhà Mạch Tử Kiệt. Ngay cả bà nội cũng ôm Mạch Thu ân cần hỏi thăm lúc. Mạch Thu có hơi bất ngờ! ra ở kiếp trước - kể từ lúc Mạch Thu có trí nhớ tới nay - tuy bà nội thích việc là con nhưng đối xử với cũng được coi là tốt, chỉ có điều mức độ bằng những đứa cháu khác mà thôi.

      Là người của hai thế giới, rất nhiều chuyện Mạch Thu cũng coi như chuyện thường, mặc dù thể thân thiết như với chị họ của mình, nhưng vẫn rất tôn trọng người thân.

      Cả đại gia đình ăn bữa cơm trưa trong khí hòa thuận vui vẻ. Món chính là gà địa oa(*ảnh minh họa bên dưới). Giữa nồi là con gà cho dù tra bất kỳ gia vị nào nhưng vẫn vô cùng ngon miệng, cạnh còn nồi đặt những lát bánh tráng nữa, quả đúng là mỹ vị đời. Mạch Thu ăn vui sướng bởi rất lâu chưa được nếm thứ hương vị này.



      Sau khi ăn xong, đại gia đình tập trung lại chỗ chuyện phiếm. Mạch Thu ôm cái bụng no căng tròn cùng chị họ chơi trong vườn hoa. Chị họ của Mạch Thu tên là Mạch Tuệ, là con chú cả, lớn hơn Mạch Thu tuổi. Ở kiếp trước, quan hệ của hai người rất tốt, cùng nhau học năm thứ nhất trung học, nhưng sau này Mạch Tuệ chuyển trường, Mạch Thu học lên năm thứ hai trung học tất nhiên là cùng con đường rồi.

      Tên của chị họ là bà nội đặt. Mạch Thu vô số lần phỏng đoán: nếu như tên của mình mà cũng do bà nội đặt, chừng là Mạch Nha, hoặc là Mạch Miêu* gì đó . . . .(*ở đây Mạch Tuệ có nghĩa là bông đòng, vì vậy Mạch Thu mới nghĩ nếu bà nội đặt tên thành Mạch Nha – bông lúa non; Mạch Miêu – mạ non. Đại khái là liên quan đến lúa gạo)

      Hai người trước sau bờ ruộng, lúc này đất thổ chưa bị quy hoạch, trừ những thôn làng ra khắp nơi đều là ruộng bỏ hoang mênh mông bát ngát. Trong ruộng có những cây mạ non màu xanh nhạt khiến cho Mạch Thu hơi kích thích. Thoáng chốc, Mạch Thu cảm giác như thể mình trở lại ngày thơ ấu vừa quơ nhánh cây, vừa hát đồng dao: bên ngoài mái đình dài, bên cạnh con đường xưa là hoa cỏ xanh biếc thơm ngút trời . . . . ( bài hát này tôn cảnh . . . )

      Bởi vì Đinh Ninh theo quân nên nhà cửa ở đây được bán từ lâu, vì vậy nhà Mạch Thu ở nhà bà nội, ba người chen chúc chiếc giường lớn. Giường dùng bùn và cỏ khổ để đắp thành, cũng phải là giường đất, phía phủ tấm đậm dày, tấm đệm là những chiếc chăn bông lớn, cho dù mùa đông có giá rét hơn nữa vẫn rất ấm áp, huống chi Mạch Tử Kiệt còn là "lò lửa lớn".

      Đêm trước năm mới, nhà bà nội Mạch Thu bắt đầu chuẩn bị đồ tết có vẻ cực kỳ bận rộn, phần lớn là đồ chiên, ví dụ đồ ăn hình tròn, hình chiếc lá tam giác, hình sợi, và các món chiên có hình thù khác. . . Còn phải hấp bánh với rang đậu phộng nữa. Bánh mừng năm mới thường đến đầu thôn mua bánh làm sẵn. Hồi ấy, mỗi lần mua, Mạch Thu đều rất thích theo ông nội vì như vậy có thể nếm được hương vị của mẻ bánh mới ra lò: vừa mềm vừa dẻo. Mạch Thu rơi lệ đầy mặt, quả nhiên vẫn là những thứ của ngày trước!

      Ngoài đồ ăn ra vẫn còn phải dán câu đối xuân và Môn Thần, cả mua pháo nữa. Cứ như vậy, năm mới đến trong ồn ã huyên náo.

      Đêm giao thừa, Mạch Thu mặc chiếc áo bông, quần bông bà nội mới may cho, bên ngoài còn mặc thêm chiếc áo ghile đỏ thẫm. Nhìn tròn vo như quả cầu lửa, có cảm giác rất may mắn. Mạch Thu cũng chẳng để ý tới chuyện này, dù sao vẫn là trẻ con, chưa tới lúc tới việc “làm đẹp”.

      Gần tới trưa bàn tròn bày đầy đồ ăn: gà địa oa, cá chép kho tàu, nem rán, bánh mừng năm mới hấp là món ăn thể thiếu, tất nhiên còn có ít thức ăn chay mặn kết hợp; ngoài ra còn có vừng, đậu phộng giòn, khoai lang đường, các món điểm tâm tương tự mứt. là rất đa dạng phong phú.

      Người nấu ăn là chú hai của Mạch Thu. Chú từng làm đầu bếp thời gian nên các món ăn hương sắc vị đều có đủ cả.

      Mạch Thu đột nhiên nhớ lại đón năm mới khi còn bé, trước lúc ăn cơm và chị họ rất thích nhân lúc ai chú ý liền vặn đùi gà ra, đặt vào vị trí dễ dàng cướp lúc ăn cơm nhất. Ngày đó tương đối nghèo, rất nhiều thứ thể được ăn thường xuyên cho nên có vẻ rất quý. Sau này, cuộc sống phát triển hơn, mọi người cũng còn hiếm lạ gì bữa cơm năm mới. Có lẽ, đây cũng là trong những lý do lễ mừng năm mới càng ngày càng nhạt nhẽo.

      Bữa cơm trưa kéo dài rất lâu, ra chủ yếu là do những người đàn ông uống rượu. Mạch Thu và chị họ rời khỏi bàn ăn từ lâu -mỗi người cầm đĩa điểm tâm ngọt - chạy xem cậu em họ đốt pháo. Pháo ném là những quả pháp được tháo xuống từ tràng pháo, chỉ là thứ bình thường thôi nhưng lại khiến cho cậu em họ chơi cực kỳ vui sướng.

      Bữa cơm tất niên có vẻ đơn giản hơn nhiều so với bữa cơm trưa, chủ yếu là sủi cảo và bánh đậu xanh mừng năm mới. Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi quây quần trước chiếc tivi, vừa cắn hạt dưa bóc đậu phộng, vừa xem các tiết mục ngày tết. Thời này, các tiết mục ấy còn đáng xem. Tuy chẳng quan tâm đến mỹ thanh lắm nhưng các tiểu phẩm lại cực kỳ kinh điển.

      Mặc dù như vậy, Mạch Thu vẫn cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng cũng bại trận, ngủ say như chết, ngay cả tiếng pháo nổ đoàng đoàng sáng hôm sau cũng thể đánh thức dậy. Đêm đón giao thừa của Mạch Thu trôi tra bằng việc ngủ say sưa.

      Mùng đầu năm thường là thời điểm vui vẻ nhất của bọn trẻ: chúc tết các bậc phụ huynh là có thể nhận được tiền mừng. Nhưng tại lại khiến Mạch Thu vô cùng hoang mang, bởi vì trước khi cầm được bao lỳ xì cần có trình tự mấu chốt: dập đầu . . . .cổ hủ, quá là cổ hủ! Mạch Thu tức giận bất bình trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn phải thực ‘đại lễ’ tượng trưng với ông bà nội. Hết cách rồi, nhập gia tùy tục chứ biết sao giờ.

      Trái với cậu em họ của Mạch Thu, cậu bé dập đầu cự kỳ vui vẻ, bất chấp tất cả, cứ thấy người lớn là quỳ cái rụp, dập đầu cái rồi ngẩng mặt lên mong chờ, cho đến nhận được bao lì xì mới tươi cười rạng rỡ, thậm chí ngay cả người đường cũng đều bỏ qua. Mạch Thu im lặng: oa, luyện Thiết Đầu Công à, cảm thấy đầu óc choáng váng sao?

      Mạch Thu trôi qua mấy ngày tiếp theo bằng việc thăm những vị thân bằng cố hữu và đống tam lục bà nhìn thấy choáng. Nhưng được cái thu hoạch được rất nhiều bao lỳ xỳ khiến Mạch Thu vui vẻ: bây giờ ta cũng là người có tiền đó nha, hahahah. . .!

      Dưa của tết lịch chưa tan tết Nguyên Tiêu sắp tới. Ông nội bận bụi nhào bột đậu, hấp đèn rồng. Theo tập tục, phải làm hai chiếc đèn rồng: con rồng tiền và con rồng thương - ngụ ý tiền tài dồi dào, mưa thuận gió hòa, nông sản bội thu. Trừ đèn rồng ra, còn có các loại đèn tròn khác.

      Mạch Thu thích chiếc đèn Đinh Ninh làm nhất, khéo léo mà đẹp, bên trong cắm que diêm, rót thêm chút dầu vừng làm chất dẫn đốt có thể cháy rất lâu. Đến gần tối, trẻ con trong thôn mỗi đứa cầm chiếc đèn lồng tròn - cũng là đèn hoa đăng trước đây - chờ dầu vừng cháy hết rồi cắn miếng, miệng đầy mùi đậu thơm, khiến cho người ta vô cùng tưởng niệm.

      Vì là Tết Nguyên Tiêu nên đương nhiên cơm tối là bánh trôi, phần lớn nhân bánh là vừng, đậu phộng và hoa quế. Ăn xong cơm tối, cả nhà kéo nhau ra đường xem giăng đèn, xem bắn pháo hoa. . . có rất nhiều hoạt động khác nhau. Tóm lại: cực kỳ náo nhiệt.

      Mạch Thu vùi mình trong ngực Mạch Tử Kiệt, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời pháo hoa, nhiệt tình hưởng thụ đêm cuối ở với đại gia đình, mọi thứ trong mắt đều là điểm sáng li ty.

      Sáng sớm ngày mười sáu cùng tháng - khi đại đa số mọi người còn đắm chìm trong giấc mộng - cả nhà Mạch Tử Kiệt ngôi xe lửa và đường trở về. Xe lửa rẽ màn đêm chạy về phía trước, Mạch Thu xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía những người thân đứng vẫy tay sân gia: cần biết từng xảy ra chuyện gì, ít nhất vào thời điểm tại, cảm ơn mọi người lưu lại cho con hồi ức tốt đẹp.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      tú cầu, Huỳnh Thượng Hỷ, Dion4 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9: Tạ Minh Vĩ.
      Edit: -BG-


      Cuộc sống lại diễn ra yên bình như trước. Mạch Thu lăn lộn ở trong lớp như cá gặp nước: bị coi thường, càng bị coi trọng; những ngày tháng sau này cực kỳd/đ/l/q/đ thoải mái.

      Nhưng cuối cùng loại yên bình này cũng bị phá vỡ, mà "đầu sỏ gây ra" chính là người bạn tốt nhất của Mạch Thu - Chu Hiểu Nam.

      Lúc đó vào khoảng giữa tháng 5, trường học bắt đầu chuẩn bị liên hoan mừng ngày quốc tế thiếu nhi, cầu mỗi lớp phải chuẩn bị tiết mục. Bởi vì có vài lãnh đạo bộ đội tới nên tương đối được coi trọng.

      Sau khi nhận được thông báo, giáo Vương suy tính lâu, cuối cùng quyết định chuẩn bị điệu múa, đồng thời giao chuyện chọn thí sinh cho Chu Hiểu Nam.

      Điệu múa này cần chọn ra 15 bạn nữ và 5 bạn nam, và người đầu tiên Chu Hiểu Nam muốn chọn là Mạch Thu. Trong suy nghĩ của bé: nhất định là Mạch Thu rất muốn lên sân khấu biểu diễn. Có thứ tốt phải cùng chia sẻ với bạn bè chứ, nếu bây giờ bé cód/đ/l/q/đ quyền lợi này thiên vị cũng chẳng sao. Vì thế, Chu Hiểu Nam liền tự quyết định viết tên Mạch Thu lên, chuẩn bị cho kinh ngạc.

      Vì vậy, khi giáo Vương tuyên bố danh sách tập luyện Mạch Thu - vẫn bị lừa mà chẳng hay biết gì - cực kỳ kinh ngạc, nghĩ kiểu gì cũng ra: mình khiêm tốn như vậy rồi mà vẫn bị để ý là sao? Lúc biết được Chu Hiểu Nam là người phụ trách chọn người Mạch Thu mới hiểu ra, có muốn đổi ý cũng kịp nữa rồi.

      Chu Hiểu Nam vốn rất có cảm giác thành tựu, ảo tưởng rằng Mạch Thu cảm động đến rơi nước mắt, nhưng đợi bé quay mặt sang thấy vẫn là Mạch Thu nhưng lại với đôi mắt hung ác, bộ dạng: hận thể cắn phát. Chu Hiểu Nam co rụt cổ, ôi trời. . . hình như bé gây ra sai lầm rồi.

      Mạch Thu hít sâu mấy hơi, ổn định tốt cảm xúc, hỏi Chu Hiểu Nam: "Chúng ta phải biểu diễn cái gì?"

      Nếu thành , chỉ có thể thử bình tĩnh tiếp nhận thôi!

      "Ặc. . . . múa tập thể -em bé Trung Quốc."

      "Chính là bài hát có lời ‘hành lá trộn với đậu phụ’ hả?" Giọng ràng có chút bén nhọn.

      "Ừ . . . . chính là bài đó. . . "

      Mạch Thu chán nản nắm tay thành đấm nhìn rụt đầu vào tận học bàn. muốn đánh cho nó trận!

      Cách ngày mùng 6 tháng 1 chỉ còn có tuần lễ, đám Chu Hiểu Nam vùi đầu vào cấp tấp huấn luyện, mỗi người cầm cái lục lạc, làm những động tác đơn giản ngây thơ theo tiếng nhạc. biết lặp lại bao nhiêu lần làm hại Mạch Thu -thậm chí lúc ngủ - trong đầu vẫn vang lên thanh"Nước thích uống nhất, ý a, mãi mãi là nước Hoàng Hà, cho ta thân thể tỏa sáng như ánh mặt trời có thể làm tan băng tuyết; món ăn thích nhất chính là đậu phụ trộn hành lá, xanh hai trắng, xanh xanh trắng trắng làm người nên giả dối", suýt chút nữa bị suy nhược thần kinh luôn.

      Khi tất cả đều chuẩn bị gần xong trang phục biểu diễn cũng được đưa đến trường học. giáo Vương đặc biệt để cho bạn nữ mặc vào biểu diễn cho mọi người xem. Mạch Thu vừa nhìn thấy bộ "chiến phục" này, lập tức ngổn ngang trong gió: yếm đỏ, quần trắng tua rua, đầu còn phải dùng lơ hồng buộc haid;đ;l;q;đ bím tóc . là . . . .muốn có bao nhiêu đáng sợ liền có bấy nhiêu. . . .quả đúng là ‘em bé Trung Quốc’ mà ~~~

      Mạch Thu phóng ánh mắt lạnh buốt về phía Chu Hiểu Nam: mặc yếm đỏ, quần trắng tua rua múa ‘em bé Trung Quốc’!!! Bà đây có ngày hôm này đều là do ngươi ban tặng đó!

      Chu Hiểu Nam khỏi run run cả người. thù hận của bạn này càng ngày càng mãnh liệt rồi, đúng là đáng sợ quá !

      oooooo

      Cho dù tình nguyện thế nào chăng nữa ngày quốc tế thiếu nhi vẫn đến như thường. Mạch Thu bị Chu Hiểu Nam kéo ra phía sau sân khấu, xoắn xuýt hồi lâu cuối cùng vẫn phải nghe lời mặc bộ "đồ hở lưng" này , để tùy giáo Vương bôi vẽ lên mặt.

      Lại , kỹ thuật trang điểm của giáo Vương chẳng tốt chút nào: lông mày thô đen sì, đôi môi đỏ rực, má hồng lại còn chọn màu hồng cam, bôi hai hình tròn nặng nề mặt, thế còn điểm nốt màu đỏ giữa mi tâm nữa chứ. Mạch Thu cảm giác mình tại chẳng khác gì ‘Tán Tài đồng tử’.

      Chờ tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, lời mở đầu cũng xong, tổ thứ nhất biểu diễn dàn hợp xướng sân khấu, giáo Vương dẫn lớp đến vị trí số ba chờ đợi. giáo cũng có tâm trạng giống Mạch Thu: chết sớm sớm siêu sinh sớm.

      Đến lượt bọn họ lên sân khấu hai mươi đứa trẻ vào vị trí của mình với tư thế cúi đầu nửa ngồi nửa quỳ - đây là động tác chuẩn bị - tiếp theo nhạc bắt đầu vang lên, đám trẻ từ từ ngẩng đầu, đứng lên . . . .sau khi điệu múa kết thúc cả khán đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Mạch Thu đứng bên cạnh Chu Hiểu Nam, hai người cầm chặt tay của đối phương, sau đó cúi người chào mọi người. Có điều, côd\đ\l\q\đ bao giờ thừ nhận rằng mình mới vừa có chút kích động nho !

      kiện biểu diễn cứ như vậy chấm dứt. Chu Hiểu Nam bị thù hận của Mạch Thu dọa cho sợ, sau lần đó dám để Mạch Thu dính vào bất kỳ chuyện náo động nào nữa. Mạch Thu cũng mừng rỡ, gật đầu ngừng. Rốt cuộc bạn này cũng giác ngộ rồi!

      oooooo

      ——— ————————tuyến phân cách thời gian ——— ———————

      oooooo

      Mấy ngày nay Mạch Thu cực kỳ vui mừng bởi vì gặp được bạn cũ lâu ngày gặp – bạn Tạ Minh Vĩ. Chuyện là như thế này: Mạch Tử Kiệt vì thi hành nhiệm vụ nào đó nên đến quân khu nào đó, vô tình gặp được bạn Tạ Minh Vĩ làm. Mạch Tử kiệt cảm thấy Tạ Minh Vĩ nhìn rất quen mắt, thế là sau khi nhiệm vụ kết thúc, thông qua hỏi thăm biết được cha của người này là trong những chiến hữu cũ của Mạch Tử kiệt ở thành phố J nên muốn mời Tạ Minh Vĩ đến nhà làm khách.

      Vì vậy, sau khi Mạch Thu tan học về nhà thấy ‘Tạ đại thúc’ – lâu gặp – ngồi ghế sofa trong phòng khách, ngay sau đó mặt lộ vẻ ngạc nhiên, chạy lao vào ngực người ta, "Chú ơi, sao chú lại ở đây?"

      Khóe miệng Tạ Minh Vĩ co giật: "Tiểu Thu này, già đến thế cơ à? ràng là thiếu niên trẻ tuổi chính trực được vậy, em thể gọi tiếng ‘’ được à?"

      "Được rồi, Vĩ!" Mạch Thu híp mắt giống hệt con cáo .

      Sau khi Tạ Minh Vĩ nghe xong đến khóe mắt cũng giật.

      " bảo này, lâu rồi gặp, sao thấy em phát triển chiều cao mà lại phát triển chiều ngang vậy?" Tạ Minh Vĩ quan sát Mạch Thu trong ngực rồi phản kích.

      Mạch Thu cũng hề yếu thế, hai tay vỗ mặt Tạ Minh Vĩ: "Chú ơi, lâu rồi gặp, chú càng ngày càng thay đổi rồi, nhìn da mặt nhẽo ra này , sắp có nếp nhăn rồi."

      —— coi như em lợi hại!

      —— như nhau thôi!

      Hai người sử dụng ánh mắt tiếp tục giao chiến, sau đó lại đồng thời bật cười. Mạch Thu vùi mặt xuống hõm vai Tạ Minh Vĩ, nũng nịu như trẻ con( Mạch Thu: bây giờ bà đây chính là trẻ con! ), "Chú ơi, gặp được chú là vui."

      ra khoảng thời gian trước tâm trạng Mạch Thu rất kém, chủ yếu là do Cố đại soái - Cố Lãng. ràng là đương rồi! Lúc mới đầu Mạch Thu cũng chưa chắc chắn lắm, nhưng đến nhà họ Cố chơi mấy lần phát Cố Lãng càng ngày càng chú trọng kiểu tóc, quần áo; về nhà chậm hơn bình thường rất nhiều, chủ nhật cũng thường ở nhà, còn thường xuyên nở nụ cười ngọt ngào, ràng đó là dấu hiệu ‘động tình’ chứ sao.

      Nhưng Mạch Thu vẫn thầm hi vọng cho đến ngày chủ nhật cùng Chu Hiểu Nam đường lớn, vô tình nhìn thấy Cố Lãng cùng mỹ nhân tóc dài đến từ phía đối diện. Mỹ nhân ôm cánh tay Cố Lãng, tựa đầu vào bả vai cậu, hai người hết sức thân mật. Chỉ cần là người đều có thể nhìn ra người ta có quan hệ bình thường. Mạch Thu uất ức!

      Cố Lãng cũng nhìn thấy Mạch Thu. Cậu chống lại ánh mắt u ám của bạn Mạch, ràng có hơi đờ người chút nhưng cuối cùng vẫn thay đổi sắc mặt bước tới. Mỹ nhân bên người cậu ngược lại, lại nghiền ngẫm nhìn Mạch Thu mấy lần, có điều trầm ngâm nên hề phát ra.

      Mạch Thu khóc! Chuyện lo lắng nhất xảy ra, dù sao Cố Lãng học cấp ba rồi, có bạn cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu như bọn họ cứ tiếp tục phát triển tiếp vậy mình nên làm thế nào bây giờ. Lúc này Mạch Thu mới giật mình: có lẽ thích của mình đối với Cố Lãng bắt đầu biến chất, còn đơn giản là sùng bái giống như kiếp trước nữa, vẫn chưa tới mức nhưng động lòng.

      . . . . . Động lòng với gương mặt đáng ? Chẳng lẽ tôi có sở thích ‘luyến đồng’?

      Nghĩ tới đây, nhất thời đầu Mạch Thu đầy vạch đen.

      Mạch Thu cũng chỉ lần nghĩ tới việc kể chuyện này cho mẹ Cố Lãng, dù sao hai người đương sớm, người lớn mà biết nhất định ngăn cản, đặc biệt là nhà có gia giáo nghiêm khắc như nhà họ Cố, tuyệt đối cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.

      Nhưng suy nghĩ này vẫn thành . Mạch Thu đủ hung ác tàn nhẫn, làm được chuyện phá hư hạnh phúc của người khác - cho dù đó là người mình thích. Sau vài lần muốn lại thôi với mẹ Cố, Mạch Thu hoàn toàn từ bỏ.

      . . . . . Được rồi, bà đây làm thánh mẫu lần, nhưng ta vẫn phải nguyền rủa hai người chia tay sớm chút!

      Mạch Thu nước mắt lã chã cắn góc chăn.

      oooooo

      "Sao vậy?"

      Tạ Minh Vĩ cảm nhận thấy khí xung quanh Mạch Thu càng ngày càng thấp nên yên lòng hỏi.

      " có gì, " Mạch Thu nhảy khỏi lòng Tạ Minh Vĩ, cười híp mắt : "Về sau cháu có thể đàn áp chú, nghĩ đến là cảm thấy hưng phấn hơn bình thường ấy mà!"

      Tác giả có lời muốn : mọi người cảm thấy để cho bạn Tiểu Tạ làm nam phụ như thế nào? ? ?

      Tuy số tuổi chênh lệch tương đối lớn, nhưng tuổi tác lớn càng thương hơn chứ sao ~~~
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      tú cầu, Huỳnh Thượng Hỷ, Dion3 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Du lịch ( 1 )
      Edit: -BG-

      Từ sau lần gặp nhau đầu tiên ở thành phố B, Tạ Minh Vĩ thường xuyên đến gặp Mạch Thu. Có lúc tới trường đón Mạch Thu tan học, dẫn tìm hiểu các loại thức ăn ngon ( Được! lại tìm thấy người chung chí hướng rồi); có lúc tới nhà Mạch Thu. Mẹ Mạch hết sức hoan nghên Tạ Minh Vĩ đến chơi, đặc biệt là sau khi biết Tạ Minh Vĩ dạy đàn ghi-ta cho Mạch Thu càng thêm nhiệt tình khác thường.

      Trong mắt Đinh Ninh: Tạ Minh Vĩ có thể khiến cho nhóc con lười biếng nhà mình kiên trì học ghi-ta như vậy nhất định phải có chỗ hơn người. Mặc dù mong chờ mặt nhạc của Mạch Thu hơn người, nhưng dù sao kỹ năng cũng hạn chế con người, có nhiều sở thích càng tốt chứ sao.

      Bởi vì Chu Hiểu Nam và Mạch Thu luôn như hình với bóng nên cùng Mạch Thu tiếp xúc với Tạ Minh Vĩ càng ngày càng thường xuyên. Chu Hiểu Nam cũng thân với ta, nghề của hai người biến thành Tam Kiếm Khách.

      Mạch Thu dần dần phát ra: Tạ Minh Vĩ ở trước mặt Chu Hiểu Nam chính là kẻ ba phải. Cái người hòa ái, cái người ân cần kia hoàn toàn giống với bộ dạng của kẻ tính toán chi li, cãi cùn trước mặt mình.

      cố gắng của Tạ Minh Vĩ cuối cùng cũng lừa được Chu Hiểu Nam bé dịu dàng gọi tiếng "" ( Bạn Tạ này, bạn như thể vội vàng muốn chứng minh tuổi thành xuân của bạn vẫn như thuở nào à???), thậm chí vừa thấy Tạ Minh Vĩ là hai mắt của Chu Hiểu Nam liền bắt đầu tỏa sáng, có điều ánh mắt kia có chút gì đó đúng. Là bộ dáng tiêu chuẩn khi thấy phiếu cơm!

      . . . . cũng phải, theo bạn Tiểu Tạ là có thịt ăn mà! Mạch Thu che miệng cười trộm.

      oooooo

      xuất của Tạ Minh Vĩ khiến cho buồn bực do kiện Cố Lãng trong lòng Mạch Thu từ từ biến mắt, nhưng vẫn luôn duy trì "thói quen tốt" trước khi ngủ: luôn vô cùng thành kính chắp hai tay lại, nguyền rủa bọn họ nhanh chóng chia tay.

      Đêm trước ngày tốt nghiệp tiểu học, Mạch Thu ngừng cười gằn ôm vòng eo tăng thêm ngấn . . . . .Cố Lãng à Cố Lãng, coi như là chị đây thích như thế nào chăng nữa nhưng em đây cũng bỏ bê cuộc sống ăn chơi sung sướng. Thân thể càng ngày càng ‘cường tráng’!

      Sau đó lại vô cùng sa sút tinh thần cúi đầu . . . . mẹ nó, lại béo lên rồi! Phải làm như thế nào đây, làm như thế nào bây giờ?

      oooooo

      Là con quân nhân nên Mạch Thu có thể trực tiếp lên trường cấp hai thành phố B, vì vậy kỳ thi cuối cấp cũng chỉ lướt qua. Nhưng Mạch Thu lại dốc toàn lực, giống như khi học mẫu giáo, kết quả là ôm vị trí thứ nhất rời . Mạch Thu phát mình có loại cảm giác gần như thích cách biến thái với câu ‘ làm thôi, làm phải làm đến nơi đến chốn’ và cũng quyết định muốn tiếp tục duy trì cái "truyền thống vẻ vang" này.

      Mặc dù Mạch Thu vẫn tuân thủ nguyên tắc khiêm tốn nhưng thỉnh thoảng phải lên mặt chút chứ, dù sao người ta cũng là "vua trọng sinh " mà.

      Sau khi nhận bằng tốt nghiệp chính là kỳ nghỉ hai tháng dài hạn. Mạch Thu rất hưng phấn đối với lần nghỉ hè này . . . . . có bài tập nghỉ hè nha, đặc biệt là phải viết bài về kỳ nghỉ, là lá la!

      Mạch Thu sợ nhất chính là bài tập giáo Vương giao trước ngày nghỉ. . . .đề bài chưa bao giờ thay đổi trong vòng sáu năm, vĩnh viễn là: "câu chuyện có ý nghĩa nhất trong kỳ nghỉ". Mạch Thu phải viết từ việc rửa bát quét sân, giặt quần áo mua thức ăn, đến việc nhặt của rơi, chỉ còn thiếu chưa viết giúp cụ già qua đường nữa thôi! Đúng là khiến người ta chẳng biết phải làm sao, haizz.

      ooooooooo

      Gần đây, Mạch Thu nhận được tin tức tốt . . . .dưới kiên trì bền bỉ nguyền rủa của , rốt cuộc Cố Lãng và bạn giá kia phụ kỳ vọng mà chia tay. Chuyện này là Mạch Thu vô tình nghe được khi mẹ Cố truyện trời dưới biển với mẹ Mạch .

      Mạch Thu vẫn còn nhớ vẻ mặt coi thường của mẹ Cố khi nhâc đến bạn của Cố Lãng :" ra chị đâu có phản đối chuyện sớm, chỉ cần ảnh hưởng đến tương lai của Tiểu Lãng chị liền mắt nhắm mắt mở . Có điều chị thực thích con bé kia, cảm giác nội tâm có vẻ tốt . Con bé mồ côi mẹ mà lớn lên, bố là con ma men, thân thể rất đáng thương, nhưng chị nghe danh tiếng của nó tốt lắm, trước đó có qua lại mập mờ với mấy chàng trai . Như vậy đâu có được chứ ! Tiểu Lãng nhà chị sao có thể phát triển với loại người như thế được ?"

      " Vậy chị làm sao để khiến hai đứa chúng nó tách ra ?" Đinh Ninh hỏi .

      " Con bé kia muốn ra nước ngoài học đại học .

      Mạch Thu nghe xong coi như hiểu . Tiểu thuyết ngôn tình kinh điển đều có đấy thôi : mẹ chồng cổ hủ hài lòng với nữ chính hiền lành, cho tiền để họ tự rời ; nữ chính hiền lành đau lòng muốn chết nhưng vẫn phải ra , còn từ chối bố thí nữa . . . quả đúng là cẩu huyết ! Nhưng Mạch Thu chưa bao giờ thích nhân vật phụ huynh cổ hủ này đến như vậy.

      . . . . . . Bác cố gắng lên ! Bác nhất định phải cố gắng !

      " Chị với con bé đó chỉ cần chia tay với Tiểu Lãng chị đưa nó ra nước ngoài học . biết chứ, con bé đó đồng ý chút do dự, thế mới biết mục đích nó tiếp cận Tiểu Lãng nhà chị ."

      Mạch Thu vã mồ hôi . . . . . . được rồi, nữ chính này hề hiền lành lương thiện chút nào !

      ooooooooo

      Đầu tháng tám, đàn bà con ba nhà Cố, Mạch, Chu cùng nhau bàn bạc chuyện Hoàng Sơn du lịch, còn chưa kịp báo đoàn đàn ông ba nhà bị quân đội triệu hồi . Đành vậy thôi, chỉ có thể do ba người phụ nữa dẫn theo bọn trẻ , dù sao cũng theo đoàn, cần lo lắng về vấn đề an toàn .

      Mạch Thu vốn chằng muốn . Đùa a, trời nóng như vậy mà leo núi, muốn chết chắc . Nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý, bởi vì trong lúc vô ý Đinh Ninh câu :" Cố Lãng cũng ."

      Vì vậy, buổi sáng sớm của ba ngày sau, trời còn chưa sáng, mấy người bị Cố Sâm phái xe đưa đến nơi tập hợp . Lên xe, Chu Hiểu Nam liền tìm được vị trí hàng cuối cùng gần cửa sổ để ngồi, Mạch Thu cũng theo sát bé ngồi vào chỗ của mình, còn Cố Lãng bị mẹ Cố đẩy tới ngồi cạnh Mạch Thu .

      Chu Hiểu Nam có vẻ mặt hết sức hưng phấn, lôi kéo Mạch Thu ngừng này kia . Mạch Thu trả lời qua loa cho có lệ, ánh mắt nhừng liếc Cố Lãng . Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, Cố đại soái trừ việc chào hỏi cơ bản ra khôn thêm câu nào, xem ra chuyện thất tình này tác động rất lớn tới chàng . Mạch Thu nghĩ tới đây, trong lòng có hơi thoải mái .

      Cuối cùng ông mặt trời cũng ló rạng, trời cũng dần dần sáng lên, lúc này chiếc xe ra khỏi thành phố B . Người trong xe lục tục tỉnh lại, rối rít lấy đồ ăn sáng trong hành lý ra ăn .

      Mạch Thu cũng mở chiếc túc mang theo ra, bên trong trừ cái túi màu đỏ ra, những đồ còn lại tất cả đều là những thứ thức ăn vặt mà thích ăn nhất được nhét đầy trong ba lô .

      Mạch Thu lấy ra bọc bim bim vị tôm, bóc ra rồi cùng Chu Hiểu Nam cắn " răng rắc ". Mạch Thu lặng lẽ dựa vào Cố Lãng, cố ý nhai rất lớn . Cuối cùng, trước khi hết hơn nửa gói Cố Lãng cũng mở mắt, nhìn về phía Mạch Thu .

      " Ha ha," Mạch Thu cười lấy lòng, sau đó đưa gói bim bim qua :" có muốn ăn ?"

      Cố Lãng trả lời, chỉ là nhìn chằm chằm Mạch Thu, mãi cho đến khi nhìn đến độ Mạch Thu mới ngượng ngùng rút tay về, do dự chút rồi tiếp :" Chuyện đó . . . . . . Thực ra thất tình cũng chẳng có gì to tát cả, cần quá đau lòng đâu ."

      " Em biết chuyện này ?" Cố Lãng nheo mắt đầy nguy hiểm .

      " Ơ . . . có nghe bác tý xíu ." Mạch Thu hơi chột dạ, ràng là nghe lén mà ! Hu hu, bác ơi, con là vô tình chứ phải cố ý đâu ạ !

      Cuối cùng Cố Lãng cũng gì, nhìn Mạch Thu cái rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi che giấu toàn bộ phức tạp trong mắt .

      Mạch Thu thở phào nhõm, đồng thời lại muốn vả vào miệng mình cái mạnh . Đúng là, mở bình đâu ai biết trong bình có gì, tiện miệng cái gì chứ !

      Mạch Thu chẳng còn tâm trạnh ăn bim bim nữa, đưa hết phần còn lại cho Chu Hiểu Nam, dán sát mặt lên chỗ tựa lưng, ánh mắt miêu tả hình dáng Cố Lãng . . . . . người từng là thiếu niên này ( ý là ở kiếp trước ) bất tri bất giác ghi tạc vào trong trí nhớ, chỉ có điều bây giờ chàng rất trắng, lại có đôi mắt đào hoa, thiếu chút hương vị của người lính, và cũng có vẻ mười phần " nghiệt ".

      Kiếp này, Cố Lãng vẫn thi đỗ vào trường quân đội tốt nhất thành phố B, sau đó sao ? Suôn sẻ tốt nghiệp, trở thành quân nhân ưu tú . Dường như chẳng có gì thay đổi, và dường như cái gì cũng đều thay đổi .

      " Cổ đại soái à Cổ đại soái, đến bao giờ mới là của em đây ?" Mạch Thu cực kỳ , sau đó thở dài, nhắm mắt lại ngủ bù mà hoàn toàn thấy hàng lông mi rung bần bật của Cố Lãng .

      Mẹ Cố - chuyện trời đất với Đinh Ninh và mẹ của Chu Hiểu Nam - quay đầu lại thấy câu nhà mình quay mặt nhìn Mạch Thu ngủ say mà hài lòng cười trộm . Đúng là chuyến du lịch khiến người ta thích thú !

      Tác giả có lời muốn : ra hôm trước mới viết xong chương này nhưng bạn nào đó tự cảm thấy ổn nên . . . . xóa viết lại . . . .
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      huyenlaw68, tú cầu, Dion4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :