Chương 57: Đến quân đội thăm thân (1)
Vốn tưởng rằng cuộc sống kéo tiếp tục thoải mái như vậy nhưng mấy ngày sau Cố Lãng nhận được thông báo phải Cam Túc tiến hành diễn tập quân . Sa mạc, hoàng hôn của Tây Bắc rộng lớn vẫn luôn quang cảnh Mạch Thu thích nhất, có điều nghĩ đến chuyện phải hơn tháng gặp được Cố Lãng, Mạch Thu cảm thấy đau thương.
Mạch Thu tự chủ mà liên hệ chuyện này đến ba . Mắt ướt nhòa cắn góc chăn: mặc dù trước kia cũng có diễn tập quân , nhưng vốn đều tiến hành ở ngoại ô thành phố B, lần này thực độc ác, trực tiếp kéo vùng Tây Bắc rộng lớn rồi.
buổi tối tiêu điều lạnh lẽo. Ngày hôm sau, sau khi lưu luyến chào tạm bietj Cố Lãng xong, cuộc sống của Mạch Thu nhanh chóng vào quỹ đạo. Ừm . . . . ra cũng suy nghĩ buồn bã nhiều trong hai ngày, nhưng sau khi Uông Văn Thuyênn tìm đến , cuộc sống lập tức trở nên bận rộn khiến có thời gian bận tâm việc khác.
Mãi cho đến lúc gần như hoàn thành xong mọi chuyện sinh nhật tuổi 20 của Mạch Thu cũng theo đó mà đến. Hình như 20 tuổi mới xem như dấu hiệu thực trưởng thành, có suy nghĩ lý trí và độc lập về của mình, gánh vác những trách nhiệm tương ứng. Ở nơi đây, dường như người ta càng coi trọng hơn so với 18 tuổi.
Mạch Thu sinh nhật vào thứ bảy, vốn chuẩn bị ở bên ba mẹ cả ngày, nhưng buổi chiều lại bị Uông Văn Thuyên gọi ra ngoài, cùng nhóm người ăn mừng. Mạch Thu suy nghĩ giây lát, cuối cùng cũng đồng ý. nên phụ ý tốt của người khác mới là phải.
Bàn bạc qua với Uông Văn Thuyên, cuối cùng quyết định địa điểm tại nhà hàng lẩu chính tông trong thành phố. Tính nhân số chút: Lý Tuyết, bạn cùng phòng ký túc xá, và thêm những người trong hội học sinh - hẳn là số lượng , sau đó phải đặt phòng lớn. Ngay cả bản thân Mạch Thu cũng thầm ngạc nhiên: bất tri bất giác mình lại có mối quan hệ rộng như vậy.
Bữa ăn tối được tiến hành tương đối vui vẻ, mọi người ở chung chỗ nhao nhao ầm ĩ cực kỳ náo nhiệt. Sau khi cơm nước no nê hơn mười giờ, nhóm người lại hưng phấn bừng bừng chạy đến quán Karaok ở gần đó. Mạch Thu thấy thế thầm lắc đầu: nhìn tình hình này chắc phải kéo dài suốt đêm rồi.
Tìm yên gọi điện tĩnh cho Đinh Ninh, tình huống, sau đó cho mẹ biết buổi tối về nhà. Dù sao hôm nay tổ chức sinh nhật, cứ mình bỏ được.
Sau khi bị éo hát hai bài, Mạch Thu liền ngồi ở trong góc để trở lại bình thường. Ánh đèn lờ mờ, thanh huyên náo làm cho cảm thấy cực nhức đầu, nghĩ lại chắc tại tác dụng của mấy cốc bia bị ép uống lúc ăn cơm.
Cứ chống giữ như vậy hơn nửa tiếng, Mạch Thu cảm thấy rất khó chịu, liền tiếng với Uông Văn Thuyênn rồi xách túi lặng lẽ rời .
khí bên ngoài rét lạnh khiến Mạch Thu trong nháy mắt tỉnh táo hơn rất nhiều, vất vả bắt được chiếc taxi, lúc hỏi muốn đâu Mạch Thu ngẩn ngơ. Bây giờ có lẽ người trong nhà cũng ngủ hết rồi, suy nghĩ chút, rốt cuộc vẫn cho tài xế chở mình đến nhà Cố Lãng.
Nằm trong chăn lạnh lẽo, Mạch Thu lăn qua lộn lại làm nhưng tài nào ngủ được . Đêm khuya yên tĩnh thường là lúc con người ta trở nên cực kỳ nhạy cảm. Gần như trong nháy mắt ấy, tất cả suy nghĩ trào ra như nước, giờ phút này Mạch Thu chỉ cảm thấy hết sức nhớ Cố Lãng.
Nếu như phải diễn tập, tiệc sinh nhật hôm nay có cùng chúc mừng, cùng thức đêm, cùng mua bánh gato, cùng nhau thổi nến, sau đó đến cái ôm thương, chừng còn có màn KISS nồng nhiệt, chứ phải giống như bây giờ: mình ảm đảm trong phòng!
Mạch Thu nằm trằn trọc giường hồi lâu, đột nhiên ngồi bật dậy, tung chăn, chân trần chạy ra mở máytính lên, sau đó đặt chuyến bay sớm nhất ngày hôm sau. sai, muốn quân khu thăm Cố Lãng!
Đặt xong vé máy bay, Mạch Thu liền bắt đầu bắt tay vào sắp xếp hành lý. Chuẩn bị các giấy tờ thiết yếu, thêm cả đồ dùng cá nhân và hai chiếc áo khoác dầy.
Đột nhiên nhớ đến những binh lính cấp dưới của Cố Lãng, ngoài lần gặp gỡ ở bệnh viện ra lần này coi như là chính thức gặp mặt, cứ đến tay ngại lắm, nhưng bây giờ siêu thị đóng cửa từ lâu rồi. Đắn đo lúc lâu, Mạch Thu liên flục tung, tìm số đồ ăn vặt tích trữ ra, mua ở siêu thị cộng thêm cậu út của Mạch Thu gửi tới linh tinh tổng lại ấy thế mà được hai túi lớn.
Mạch thu đổ mồ hôi hột: nhìn số lượng này, đúng là trữ hàng! Người tham ăn như , biết nên coi đây là chuyện xấu hay là chuyện tốt nữa…
Chuẩn bị tất cả xong xuôi, trời cũng tờ mờ sáng, nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến thời điểm xuất phát, Mạch Thu liền vác cái túi lớn, xách hành lý vội vã tới sân bay.
Ooooo
Hơn hai giờ sau, Mạch Thu đứng ở chỗ ghi danh bên ngoài quân khu mắt to trừng mắt với chiến sĩ trẻ. khóc ra nước mắt. Vốn vui mừng, đến ngờ muốn tạo bất ngờ cho Cố Lãng, nhưng lại quên mất chuyện “ở đây có giấy thông hành cho vào” – khiến đứa trẻ lớn lên trong quân khutừ như chịu nổi: Gần đây già lú lẫn rồi chăng?
Bất đắc dĩ, Mạch Thu chỉ đành phải lấy di động trong túi ra, gọi điện cho Cố Lãng để đến đón . Chỉ mong bây giờ Có Lãng vẫn chưa bắt đầu huấn luyện, nêu phải rơi lệ mà quay về…
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng vô cùng có tinh thần của Cố Lãng truyền đến từ trong loa. Giọng mang theo vui vẻ khiến Mạch Thu hơi khó chịu nheo cặp mắt lại. Vui ha, là vì người nào mà đêm ngủ chạy đến đây trong cảnh hỗn loạn trong gió, thế mà tên này lại có thể sống vui vẻ như vậy.
“Alo, Tiểu Thu? Sao vậy?”
“Ừm… Cố Lãng… bây giờ em ở thành phố S, tới đón em .”
“Cái gì? Em chứ?” lượng chuyện của Cố Lãng lập tức đề cao hơn rất nhiều.
“Đương nhiên là , người ta đáp chuyến bay sớm nhất tới, vốn muốn tạo cho niềm vui bất ngờ nhưng kết quả vào được, hức hức…”
“Em ở chỗ ghi danh?”
“Vâng…” Mạch Thu hít hít cái mũi.
“ĐƯợc, em cứ ở đó đừng chạy lung tung, bây giờ lập tức qua đón em!” Bên kia loáng thoáng truyền đến tiếng đồ đổ xuống.
“Vânh, mau đến đây nha!”
Ooo
Cúp điện thoại, Mạch Thu thu hồi biểu cảm đáng thương mặt, vô cùng bình tĩnh lấy túi bánh xốp ra, vừa ăn vừa thản nhiên nhìn về phương xa.
Chiến sĩ trẻ - đứng bên cạnh – trợn to hai mắt sau khi thấy những cảnh đó, vô cùng nhạc nhiên vì khả năng thay đổi sắc mặt nhanh như cắt và tình trạng động kinh của Mạch Thu.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ bên cạnh, Mạch Thu khẽ mỉm cười với lính kia, sau đó đưa túi bánhtrong tay qua, “ giải phóng quân ơi, có muốn ăn chút ?” Tuy có ý trêu đùa nhưng giọng quả tuyệt đối nghiêm túc.
Chiến sĩ trẻ vội vàng khoát tay từ chối, gương gmặt ngăm đen lên hai điểm hồng nhàn nhạt. nhớ mình ở Đại Tây Bắc hơn ba năm, rất ít khi gặp được xinh đẹp như vậy, hơn nữa dáng vẻ nghiêm túc lúc đầu sớm bị tác động liên tiếp của Mạch Thu làm sụp đổ, tại bộ dạng hơi lúng túng cũng có vẻ hết sức đáng .
Đợi khoảng 10’, đúng lúc Mạch Thu giải quyết xong miếng bánh cuối cùng nhìn thấy chiếc xe Jeep quân đội màu xanh lá cây vội vàng chạy tới.
Cửa mở, Cố Lãng từ xe nhảy xuống, bước nhanh về phía Mạch Thu.
Nhìn Cố Lãng mặc quân trang về phía , Mạch Thu cảm giác tim mình lại đâp thình thịch. Người đàn ông của nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp trai! tại chỉ có loại kích động, đó chính là phát triển tinh thần của bạch tuộc, trực tiếp quấn lên. Liếc nhìn những chiếc xe quân lui tới xung quanh, cuối cùng Mạch Thu vẫn quyết định gạt loại ý tưởng này ra khỏi đầu. Nếu thực làm vậy chắc chắn mất hết mặt mũi…
Cố Lãng tới trước mặt Mạch Thu, đầu tiên là vuốt ve mái tóc , sau đó nhận hành lý trong tay , lên tiếng chào chiến sĩ chỗ ghi danh, sau đó nhét Mạch Thu vào xe rồi nghênh ngang rời .
Xe hơi chạy bon bon con đường bằng phẳng, khoảng cách từ nơi này đến trại huấn luyện Cố Lãng ở hẳn là gần. Mười phút… Mạch Thu nhìn người nào đó chuyên tâm lái xe, lấy tốc độ bão tố như thế nào để lái xe tới đây? Haizzz, thôi thôi, dù sao người ta lái xe quân, vi phạm luật lệ gì gì đó cũng còn có người dấm ý kiến.
Cuối cùng xe dừng lại trước hàng nhà mái bằng lát gạch đỏ. Mạch Thu bước xuống xe, theo Cố Lãng vào gian phòng của người.
Bên trong bày biện hết sức đơn giản --- cái bàn, cái ghế, cái tủ, và chiếc giường gỗ, phía để chiếc chăn được gấp chẳng khác gì miếng đậu phụ.
Mạch Thu vừa dặt túi lên giường, liền bị đôi tay kéo vào lồng ngực dày rộng, trước mắt chính là gương mặt điển trai phóng đại của Cố Lãng, sau đó môi nóng lên, là nụ hôn nóng bỏng đó mà. Mạch Thu len lén hả hê trong lòng: vừa nãy thấy bộ dạng lạnh lùng của Cố Lãng ra đều là giả vờ, quả nhiên vẫn có sức quyến rũ!
môi bị cắn , hiển nhiên người nào đó kháng nghị chuyên tâm. Mạch Thu cười khẽ tiếng, vòng hai tay qua cổ Cố Lãng, thân thể dựa sát vào, nhắm mắt lại nghênh hợp nhiệt tình của .
Nụ hôn vừa kết thúc, Cố Lãng vẫn bá đạo cố định Mạch Thu trong ngực như cũ. liếm liếm cánh môi sung đỏ của , giọng khan khan hỏi: “Sao đột nhiên lại đến đây?”
“Uhm.. có gì, nhớ tới thôi, hoan nghênh em à?” Mạch Thu quắc mắt trừng mi nhìn .
Cố Lãng cười ôm chặt Mạch Thu hơn. vùi mặt vào phần cổ của , “Sao có thể chứ, vui mừng còn kịp nữa là!” Lại hôn lên gò má của , “Lời chúc mừng trễ, sinh nhật vui vẻ, của .”
“ nhớ!” Ánh mắt của Mạch Thu sáng lên trong nháy mắt, “Còn tưởng quên rồi chứ!”
“Sao có thể quên được chuyện quan trọng như vậy chứ!” Cố Lãng vuốt sống mũi của Mạch Thu, “CHỉ là hôm qua tranh thủ được thời gian để liên lạc với em, là lỗi của .”
“Chắc gần đây rất vất vả, nhất định rất khổ cực…” Mạch Thu nhìn gương mặt vẫn mang thần thái sáng lạn của Cố Lãng, thầm: “Nhưng đây là cuộc sống nah thích nhất: tràn đầy nhiệt huyết và thách thức.”
“Ừ…”
vỗ lên đầu Mạch Thu. này vẫn luôn hiểu nhất. Lần diễn tập này, quân địch là bộ đội tinh nhuệ nhất của thành phố S, thế lực hai bên chênh lệch lắm, coi như là trong những đối thủ mạnh nhất của . Vì lần đối kháng này, bọn họ chuẩn bị cả mấy tháng trời. tuần lễ sau biết kết quả, mỗi lần nghĩ tới đây, Cố Lãng đều cảm thấy máu toàn thân lập tức sôi trào.
Chương 58: Đến quân đội thăm thân (2)
"Phụt. . . . ha ha ha ha . . . "
Tiếng cười bất thình lình ngoài cửa khiến cho ngọt ngào trong phòng gần như biến mất hết trong nháy mắt. Mấy gương mặt đen bóng dính cửa kính, cười đến độ đểu cáng. Mặt của Mạch Thu đỏ bừng lên, vội vàng nhảy tót xuống người Cố Lãng, mặt quẫn bách đứng bên.
"Ha ha he he, hai, ngại vì quấy rầy , nhưng em muốn thông báo tiếng là sắp bắt đầu huấn luyện rồi, nhớ đến đúng giờ ha! Em trước!" người vọng vào trong.
"Chúng em thực thấy gì hết á!" giọng khác bổ sung.
"Biết biết, mau cút !" Cố Lãng quát vọng ra ngoài.
thanh hi hi ha ha càng ngày càng xa, Mạch Thu thở phào nhõm, may mà bọn họ vào, nếu bị bắt gặp cảnh này, lấy độ dầy da mặt của đúng là trụ nổi!
"Cái đám này đùa biết dưới gì!" Cố Lãng nghiến răng nghiến lợi , sau đó khẽ vuốt ve khuôn mặt bé đỏ ửng của Mạch Thu, "Bây giờ em cứ nghỉ ngơi cho thoài mái ."
Mạch Thu thẹn thùng gật đầu. Cố Lãng ôm chặt thêm cái nữa mới rời trong quyến luyến.
Chỗ trống trong lòng hôm nay được lấp đầy. Mạch Thu nằm giường, hạnh phúc mím môi cười trộm, sau đó dần dần tiến vào mộng đẹp.
Mạch Thu ngủ thẳng tới trưa mới bị đánh thức. mở mắt ra, ập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Cố Lãng. Chắc hẳn vừa mới huấn luyện xong, mái tóc ngắn ướt sũng, còn có vài giọt nước chảy dọc theo hình dáng gương mặt xuống. Có vẻ cực kỳ hấp dẫn, đúng là. . . .sắc đẹp thay cơm!
Cố Lãng thấy Mạch Thu ngồi dậy, đặt hôm cơm lên bàn, sau đó tới bên giường, vuốt mái tóc hơi rối của co.
"Dậy rồi à ? Mau ăn cơm nào!"
Mạch Thu đáp, chỉ là dùng hai cánh tay ôm chặt hông Cố Lãng, dính lên người , hơi thở quen thuộc của quanh quẩn ở chóp, hòa lẫn với mùi mồ hôi khiến Mạch Thu bị lôi cuốn dứt. Ừm . . . .có cảm giác nam tính, thích.
"Này này này, huấn luyện tới tận trưa nên vẫn chưa thay quần áo đâu, vừa hôi vừa bẩn. . . . em phải để ý?" Cố Lãng xong, lực ôm của Mạch Thu cũng chẳng giảm chút nào.
"Thế sao chứ, yên tâm , em ghét bỏ đâu mà! Ngoan ~"
"Được rồi, mau xuống ăn cơm , để lạnh ăn ngon đâu."
Nghe Cố Lãng xong, Mạch Thu đúng có cảm thấy bụng đói, xoay người xuống giuơngf giầy, sau đó vui mừng ngồi trước bàn.
Món chính hôm nay là khoai tây hầm thịt bò cách thủy, trước nay thức ăn của bộ đội đều rất ngon, miếng thịt bò lớn làm cho người ta nhìn thấy là muốn ăn. Mạch Thu gắp miếng cho vào trong miệng: mùi vị này, căn bản cao hơn hẳn cảnh giới so với thức ăn trong căn-tin trường!
"Tiểu Thu. . . .lần này em tới đây chú Mạch gì chứ?"
"Tất nhiên là gì rồi. . . ." Mạch Thu chớp chớp mắt với , "Bởi vì em lén chạy tới đây!"
"Cái gì? Như vậy liệu có ổn ?" Cố Lãng nhíu mày.
"Có gì ổn chứ. Chiều mai em bay về, cũng làm trễ nãi việc học mà." Có điều cứ nghĩ đến tiền vé máy bay Mạch Thu lại xót xa, xem ra lại phải bắt đầu làm gia sư tại gia rồi, nhưng có thể tgặp người mà nhớ nhất, tất cả đều đáng giá!
"Nhưng mà, " Mạch Thu tiếp: "Chuyện em tới đây phải cực kì kín tiếng nha. Nếu bị ba em phát ra là em chết chắc luôn!" Mạch Thu xong làm thủ thế cắt cổ.
Cố Lãng hơi trầm ngâm, "Chỉ có thể ở ngày?"
"Ặc. . . đúng vậy, dù sao em còn phải lên lớp nữa, với cả bận bịu thế này, em ở lại có thể ảnh hưởng tới ! Hơn nữa, có thể gặp được là em vui lắm rồi. Em ở nhà đợi về."
Câu sau cùng khiến Cố Lãng lộ vẻ vô cùng xúc động. Vừa nghĩ đến hình ảnh và người đó cũng ở ngôi nhà của họ để đợi về là Cố Lãng liền cảm thấy loại tình cảm dịu dàng ngừng trào ra từ trong lòng.
Oooooo
Nghe trại huấn luyện Cố Lãng ở trước kia là trụ sở của quân khu S, sai khi bị bỏ hoang sau được quân khu thành phố B thuê lại làm bãi diễn tập. Có người khắc có nguồn nước, cây Bạch Dương trong trại huấn luyện được tưới nước nên xanh um tươi tốt tạo thành khoảng xanh rờn – cực kỳ bắt mắt ở nơi sa mạc ảm đạm này.
Mạch Thu ở đây vẫn nhàn nhã như thường, trừ thỉnh thoảng ra ngoài dạo, phần lớn thời gian đều ở trong phòng . Mạch Thu dám hoạt động thường xuyên ở bên ngoài, gây chuyện hay là có tin tức gì truyền tới ba biết làm sao. Hơn nữa ra khỏi trại huấn luyện chính là sa mạc bao la bát ngát, đến cái chợ gần nhất cũng mất gần nửa tiếng xe. Tất cả mọi người bận rộn diễn tập, cũng nên biết điều mà phiền họ, đúng .
Bữa cơm tối ngày hôm đó do người lính cấp dưới của Cố Lãng mang tới. Mạch Thu từng gặp mặt người này ở bệnh viện nên đối với gương mặt đó còn có chút ấn tượng. Người nọ đẩy cửa vào, để lộ hai hàm răng trắng gọi Mạch Thu tiếng"Chị dâu" .
Mạch Thu cũng lịch cười đáp lại, câu "chào cậu" , sau đó nhìn về phía phía sau cậu ta nhưng có ai. Sao Cố Lãng lại đến?
"Đội trưởng họp rồi, đợi lát nữa tới." Hình như người nọ nhìn ra thắc mắc của Mạch Thu nên vội vàng .
Mạch Thu nghe xong gật đầu với cậu chàng, vốn cho rằng cậu ta mang cơm đén xong ngay, ai mà ngờ được cậu ta lại kép cái ghế rồi ngồi xuống, sau đó bà tám hỏi: "Chị dâu này, bây giờ chị. . . vẫn còn học phải ?"
"Đúng vậy, đại học năm thứ hai!" Mạch Thu trả lời.
"Chị dâu này. . . . hỏi chị chuyện này ha, em nghe người ta chị và đội trưởng nhau thời gian dài rồi, hay giả vậy?"
"Là , chắc cũng khoảng 5 năm!" Mạch Thu cười híp mắt trả lời, có lẽ biết lính này muốn hỏi gì rồi. Lại , sao đầu năm nay có nhiều người thích ‘tám’ thế nhỉ!
"Chậc chậc . . . . khi đó còn mà, đội trưởng cũng nhẫn tâm xuống tay, là . . . . quá . . . . cầm -thú!” ràng trong giọng tràn đầy thương tiếc, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra hung phấn mặt cậu ta.
Mạch Thu nhìn phía sau cậu ta, sau đó cười : “Ai dà, ra cũng bình thường, hề nghiêm trọng như cậu đâu!”
“! CHị dâu, chị cần đỡ cho đội trưởng em. Bản chất của loại hành vi này cực kỳ ác liệt…”
“Trụ Tứ!”
chàng lính kia chuẩn bị xả cống thoát nước, thao thao bất tuyệt sau lưng đột nhiên vang lên giọng u làm cho cậu chàng sợ tới nỗi suýt nữa ngã ngồi xuống đất. Cậu ta dè chừng quay đầu lại, đứng phía sau ấy chính là gã “cầm – thú” nào đó – mà cậu ta vừa – quan sát cậu ta cách hết sức bình tĩnh. Lúc thấy cậu ta quay đầu lại còn nở nụ cười ấm áp, ấm áp đến nỗi trái tim bé của cậu lính kia đập điên cuồng.
“Ha ha, đội trưởng về rồi…” Em nó, họp gì mà nhanh vậy? Lần này đụng phải họng súng rồi! Đúng là… lòng hiếu kỳ hại chết con người ta!
Thấy Cố Lãng trả lời, chỉ tiếp tục trưng gương mặt bình tĩnh ra nhìn cậu lính kia. Cậu lính gọi là “Trụ Tử” kia lau mồ hôi lạnh rịn ra, cười xấu hổ, “Ha ha,… vậy em về nha!” xong liền xông ra cửa, lao như bay.
Đến buổi chiều ngày thứ hai, Mạch Thu thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị sân bay phi trường. Rốt cuộc đến lúc cuộc gặp mặt ngắn ngủi chấm dứt. người lính gõ cửa vào, giúp Mạch Thu xãh hành lý ra xe. cảm ơn, rồi đưa mắt nhìn lại nơi này lần cuối. Bây giờ Cố Lãng còn bận rộn chuyện diễn tập, căn bản thể phân thân để tiễ . Mạch Thu nở nụ cười, thôi thôi, cũng chỉ là xa nhau khoangt thời gian ngắn, qua vài ngày nữa là Cố Lãng có thể về rồi, ở chỗ này buồn thương vì ly biệt cọng lông gì!
Ooooo
Sau khi về đến thành phố B, Mạch Thu liền đến thẳng trường học. Vừa bước vào ký túc xá, Lý Tuyết liền nhào tới giương nanh múa vuốt, giày xéo khuôn mặt của Mạch Thu.
“Chu choa, Tiểu Thu Thu à, sao ngày đó cậu chuồn nhanh vậy, là quá đáng, đằng sau còn có mấy bài hát của hai ta nữa, bọn họ lại cho bỏ, sau đó thành mình tớ đau đớn đơn ca, suýt chút nữa sốc luôn…”
Mạch Thu kiên nhẫn nghe Lý Tuyết lảm nhảm, ngừng chuyện trời đất. Ha ha, ai kêu tâm trạng bây giờ của rất tốt chứ…
“Đúng rồi Tiểu Thu này, hai ngày cậu ở đây nên bỏ qua chuyện lớn đó nha!”
“Hả? CHuyện gì?”
Lý Tuyết chớp chớp mắt với Mạch Thu, sau đó lôi ra ban công, thần thần bí bí : “Hôm qua tớ coi mắt rồi đó!”
“À… coi… CÁI GÌ?” Mạch Thu kinh dị nhìn khuôn mặt tươi cười như tặc của Lý Tuyết, “Cậu coi mắt á? Yô Yô, chịu được nữa muốn lập gia đình rồi hả?”
“Ai, những nổi khổ ép bên trong sao có thể dùng từ ngữ mà biểu đạt cho hết được đây! May là ngoại hình của ngườii kia cũng coi như thuận mắt.”
“Rốt cuộc… sao lại như vậy?” Mạch Thu cảm thấy não sắp ngừng hoạt động rồi.
Sau khi nghe xong phần tự thuật của Lý Tuyết, cuối cùng Mạch Thu cũng hiểu được đại khái. CHuyện là như vầy: mấy hôm trước mẹ Lý Tuyết gọi điện thoại, rằng người bạn thân của ông nội ở thành phố B sắp mừng thọ, nhưng vì việc buôn bán bận rộn nên kêu Lý Tuyết đại diện cho gia đình họ tham dự bữa tiệc mừng thọ. Hơn nữa nhắc tới đứa cháu “đến nay vẫn đọc thân” của ông cụ, ý là hy vọng đều là người trẻ tuổi có quan hệ tốt, trọng điểm đượcnhấn mạnh là: độc thân.
Tóm lại ý của lwòi này chính là: có thanh niên tốt đẹp đặt truóc mặt con, nhanh phát triển quan hệ, được bỏ qua cơ hội tốt.
“Lại , hai người cũng chỉ tính quen biết, coi mắt ở đâu ra, làm hại tớ sợ hết hồn…”
“Hừ, gì chứ, chị tớ len lén cho tớ biết, nghe ông nội tớ và nhà họ thay định con dâu rồi. Mặc dù chỉ là lời đầu môi, nhưng mấy ông cụ cố chấp tám phần cho rằng đó là cam kết! Haizz, tên kia lớn hơn ta ra ít, vốn chuyện này là tính người chị tớ, nhưng ai kêu chị ấy Hồ Bắc xa xôi làm chi, còn có bạn trai đến “đàm hôn luận gả” nữa. Sau đó, hỏi cũng chẳng buồn hỏi liền đẩy qua tớ. Chẳng lẽ tớ lớn lên mang khuôn mặt “chẳng ai thèm” ư? Con dâu định từ đầy máu chó, đúng là trúng số độc đắc!”
“Ờ ờ, rất máu chó. Sau đó sao, cậu nhìn thấy người ta rồi cảm thấy thế nào?”
“Ừ ừ ừ, quả vượt xa so với tớ tưởng tượng…” Lý Tuyết hoa si .
“Hừ hừ, xem ra cậu cực kỳ hài lòng.”
“Đúng vậy. Đúng vậy, thụ xinh đẹp nhất của tớ, ngờ có thể thấy được phiên bản , là… cực kỳ kích thích.”
Khóe miệng Mạch Thu khỏi co quắp mấy cái: ra cậu nghĩ tới mấy cái này. Em nó, cái con nhóc siêu cấp đồng nhân nữ này!
“Ha ha he he, ta còn hẹn tớ tuần sau xem phim đó. Đoán chừng cũng là bị trong nhà bức bách. A đúng rồi, tớ quên cho cậu biết ta cũng là quân nhân. chừng Cố đại soái nhà cậu biết ta đó!”
“Ồ… người cậu gặp chắc phải Tống Dụ chứ.” Mặc quân trang xinh đẹp thụ! Trong đầu Mạch Thu lên ngay khuôn mặt phân biệt trai của Tống Dụ đầu tiên.
“Ớ… sao cậu biết?” Lý Tuyết mang vẻ mặt khiếp sợ.
“Fuck… thể nào, là cái tên mắt đào hoa, đôi môi mỏng, cằm nhọn, lúc cười để lộ hàm rang trắng bóc?”
“Uhm… chắc vậy, nhưng cậu miêu tả vừa rất hình tượng vừa sâu sắc.”
Mạch Thu đau đầu đỡ trán: quạ đen! Thực bị đoán trúng…
“Cái đó… Tiểu Tuyết này…” Mạch thu nhìn về phía nàng vẫn hả hệ, cách dè chừng “Tớ cảm thấy cậu nên cố gắng cách xa ta ra, dù sao… người nhà cậu ép cậu nhất định phải lấy ta đúng ?”
“Hả? Tại sao phải cách xa ta?” Xinh đẹp dễ thương thụ đó nha.
“Cái đó… Tống Dụ… hình như ta có người trong lòng rồi.” Mạch Thu biết chuyện ta thích Tiếu Nhã. Mạc dù biết suy nghĩ giờ của ta như thế nào, nhưng nếu như hai người bọn họ đều phải đau khổ vì cùng người con thực khiến người ta chịu nổi.
Mặt của Lý Tuyết lạnh xuống trong nháy mắt, lạnh đến mức khiến Mạch Thu sợ hãi. Choáng à nha… Chắc phải có tình cảm rồi đấy chứ?
Sau hồi lâu Lý Tuyết phun ra câu : “Mẹ nó, ấy thế mà ta lại thích con ! Đây là chuyện thụ nên làm sao! Đúng là đứa trẻ có tiền đồ, bà đây nhất định phải bẻ ta thành cong mới được!”
Sau khi Mạch Thu nghe xong lại lần nữa phất phơ trong gió… bắt đầu suy ngẫm vấn đề rất nghiêm túc: nếu hai người họ đương, ai là người bi thảm hơn?
Last edited by a moderator: 28/4/16