1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuôi dưỡng kế hoạch trở thành quân tẩu (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 50: Ác nữ đột kích
      Edit: -BG-

      Cố Lãng lái xe đưa Mạch Thu tới địa điểm ăn cơm, bởi vì đường lại mua thêm cái áo nên thời gian vốn eo hẹp càng bị rút ngắn hơn. Sau hai lần bị Đinh Ninh điện thúc giục, Mạch Thu mới vội vội vàng vàng chạy tới địa điểm ăn cơm.

      Thấy Mạch Thu từ xe bước xuống, Đinh Ninh lập tức tới, sờ sờ đầu có chút oán trách, " là, ràng ngày hôm qua với con tới sớm chút rồi, thế nào mà giờ mới đến, để khách chờ như vậy là tốt đâu!"

      , Cố Lãng cũng từ trong xe bước ra, lễ phép chào hỏi Đinh Ninh. Đinh Ninh lập tức lộd\đ\l\q\đ ra vẻ mặt sáng tỏ, ngầm đáp lại Mạch Thu bằng cái nháy mắt mờ ám. Mạch Thu bật cười: hành động đáng quá, là, mẹ càng ngày càng trẻ hóa!

      "Ôi chao ~ đây phải là Tiểu Thu ư, quả là nhiều năm gặp, trở thành thiếu nữ rồi!"

      giọng ồn áo truyền từ phía sau Đinh Ninh đến - dB rất cao, mang theo khẩu ngữ đặc trưng của vùng quê - làm cho sắc mặt Mạch Thu lạnh xuống trong nháy mắt.

      Ngẩng đầu lên nhìn về phía người phụ nữ có nụ cười rạng rỡ, còn có người đàn ông trung niên phát tướng bên cạnh bà ta và trẻ vênh váo hống hách. Đầy đủ quá ha!

      Mạch Thu khỏi vỗ trán, bây giờ cực kỳ hối hận tối hôm qua do não rơi vài tình trạng đình trệ thời gian ngắn nên bắt được tin tức quan trọng —— Tần đó nha, chị Diệu Diệu . . . . . tại sao lại nghĩ đến nhà cực phẩm này chứ, nếu , có chết tuyệt đối cũng tham gia bữa cơm này. Trời mới biết những người này ghê tởm đến cỡ nào.

      Mạch Thu vẫn còn nhớ khi mình còn rất bé, ba Mạch lính tại thành phố J xa xôi, Đinh Ninh người dẫn theo Mạch Thu ở trong khu chung cư của người thân làm việc tại bệnh viện. Có thể tưởng tượng ra cuộc sống của người phụ nữ vừa làm vừa dẫn theo đứa bé khổ cực như thế nào.

      Mà cái gia đình này – là hàng xóm của nhà , đều là dáng vẻ khinh người ra mặt chứ đừng gì đến mấy chuyện giúp đỡ này nọ. Người phụ nữ họ Tần kia thường xuyện chiếm chút lợi ích thôi , quá đáng nhất là bà ta rất thích trước mặt Đinh Ninh mấy câu ‘ có đàn ông bên cạnh là tốt’, hoặc là ‘chẳng hiểu nghĩ saod'đ'l'q'đ mà lại gả cho người làm lính, cuộc sống khổ biết bao’. . . . Mặc dù ngoài mặt Đinh Ninh hề gì nhiều, nhưng khẳng định trong lòng hết sức dễ chịu. Người ta chỉ tùy ý vài câu thôi, cũng thể cãi nhau với người ta chứ?

      Người đàn ông trong nhà này họ Điền, là đầu bếp trong nhà ăn của bệnh viện. người nồng nặc mùi khói và dầu, làm cho người ta cảm giác đây là ông chú trung niên cực lôi thôi nhếch nhác. có tiền đồ gì to lớn, nhưng là người cực kỳ háo sắc, rất thích hưởng tiện nghi của các trẻ, làm chuyện mập mờ với bác đồng nghiệp ngực bự, vì chuyện này mà bà chằn nhà ông ta làm ầm ỹ biết bao nhiêu lần nhưng vẫn chừa thói.

      Về phần ‘con bảo bối’ nhà họ, tính tình càng dám khen tặng. Vì Mạch Thu hơn ta mấy tuổi mà biết bị bắt nạt bao nhiêu lần. . . . .

      Haizz, thôi thôi, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, hi vọng đây là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt. Mạch Thu biết kiếp này nhân phẩm của bọn họ như thế nào, nhưng dù sao cũng là bản tính khó dời, cũng dám hy vọng xa vời kẻ ác có thể hoàn lương. Huống chi, chỉ từ vẻ ngoài có thể nhìn ra: cười giả tạo đến như vậy chẳng hề thay đổi chút nào so với trong trí nhớ hết!

      "Đúng vậy, trở thành thiếu nữ xinh đẹp rồi!"

      Người đàn ông họ Điền cũng tới, nâng cao tay định vỗ vỗ vai Mạch Thu, nhưng bị Mạch Thu lập tức nhàng linh hoạt tránh, dựa sát hơn về phía Cố Lãng, sau đó lạnh nhạt : "Cháu chào chú Điền, Tần. . . . "

      Dừng lại chút, tầm mắt quét qua phía Điền Diệu Diệu vòng, mới lại bổ sung câu: "Chào chị Diệu Diệu." Tuy rất hoan nghênh đám người này, nhưng lễ nghĩa tối thiểu vẫn phải có.

      "Ah? Đây là . . . ." Rốt cuộc người phụ nữ kia cũng để ý đến Cố Lãng.

      "À, đây là con trai của chiến hữu của Tử Kiệt, là người ở trong khu."

      "Vậy à, quả rất đẹp trai lịch !" Bà ta hìn Cố Lãng từ xuống dưới phen, cuối cùng tầm mắt dứng lại chiếc xe việt dã đằng sau, mắt nhất thời sáng lên.

      Mạch Thu thấy thế thầm khinh thường: benz G* – chiếc xe vô cùng bắt mắt của Cố Lãng, chod,đ,l,q,đ dù hiểu biết về xe cũng biết giá trị của nó là xa xỉ. Tất nhiên, đây coi là gì, ra điều khiến cho Mạch Thu cảm thấy khó chịu là ánh mắt nóng bỏng và vẻ mặt đầy ý xuân của Điền Diệu Diệu kìa– cải vẻ như thể tìm được con mồi ấy. (*thôi k giải thích nhiều, mọi người nhìn xe , :3)

      Thời buổi rối loạn mà, hết cách, ai bảo ngoại hình của Cố Lãng có thể gây ra thị phi chứ!

      vài câu đơn giản, Mạch Thu liền kéo Cố Lãng rở về. Còn để cho nhìn nữa thực dám đảm bảo bạn Điền Diệu Diệu nhào lên. Sao có thể để cho người đàn ông của mình bị người con khác nhúng chàm được, dù là YY cũng thể.

      Cố Lãng mơ hồ hiểu ý của Mạch Thu. cưng chiều xoa xoa tóc, ừm. . . ra nếu như có mẹ ở đây, nhất định hôn lên đôi môi mềm mại của , tỏ người nào đó thuộc quyền sở hữu của .

      Có điều, thấy biểu tình thất vọng của Điền Diệu Diệu khi chiếc xe lướt qua ta chút lưu luyến, trong lòng Mạch Thu thầm dễ chịu.

      oooooo

      Ăn bữa cơm mà chán phát ốm. Điền Diệu Diệu luôn tìm kiếm tất cả đề tài, muốn từ trong miệng Mạch Thu moi ra tin tức về Cố Lãng. Con nhóc này đúng là cực phẩm! Qua những hành động mới vừa xong là mọi người có thể nhìn ra mối quan hệ giữa và Cố Lãng rồi. Chị, CMN, còn hỏi đầy hứng thú như thế là ý gì?

      Ậm ậm ừ ừ đánh thái cực phụ họa với ta, ngẩng đầu lên liền thấy ông chú Điền tươi cười với , lộ ra hàm răng vàng khè, Mạch Thu thầm thấy ghê tởm. thực ghét ánh mắt của lão ta khi nhìn .

      bên khác, bà Tần vẫn văng nước miếng tung tóe khen con nhà mình tốt như thế nào, tiến bộ ra làm sao, cho tới cuối cùng chuyển đến đề tài chính. Tổng kết lại cũng chỉ là muốn Đinh Ninh đưa ta đến bệnh viện tương đối tốt ở thành phố B mà thôi.

      Ưu tú? Mạch Thu hừ lạnh tiếng, cũng chỉ tốt nghiệm trường dược thôi, sau khi tốt nghiệp vẫn làm việc ở tiệm thuốc, ngay cả bệnh viện cũng vào được, giờ mới nhận được chứng chỉ y tá, biết an phận ở quê nhà mà ngốc , lại còn đòi vào thẳng bênh viện thành phố. ĐÚng là trò cươi!

      Mặc dù Mạch Thu khinh thường bà ta từ tận đáy lòng, nhưng thể bất cứ điều gì mặt. Dù sao cũng lăn lộn trong cuộc sống này nhiều năm rồi, chút khả năng đó mà coi như uổng công lăn lộn. VỚi cả, xét cho cùng đều là chuyện của người lớn, chẳng liên quan gì đến , cần gì ôm đồm nhiều việc vào người.

      oooooo

      Bữa cơm tiến hành được hơn phân nửa, cuối cùng Mạch Thu chịu nổi loại khí này nữa, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lý Tuyết, chính là dùng phương pháp cũ rích: bảo Lý Tuyết gọi điện cho .

      Hơn 1’ sau, điện thoại di động đúng hẹn vang lên, Mạch Thu giả vờ cười xin lỗi với mọi người, sau đó nhận điện thoại.

      "Alo, Tiểu Tuyết à, có chuyện gì ?" Mạch Thu vừa , vừa đứng dậy ra ngoài.

      "Ớ. . . . phải cậu kêu tớ gọi điện sao?" Lý Tuyết ở đầu bên kia nghi ngờ hỏi.

      "Cái gì? Hoạt động buổi chiều xảy ra vấn đề á? Xảy ra chuyện gì thế?" Dừng lại chút, Mạch Thu cố làm ra vẻ kinh hoảng , Lý Tuyết bên kia hoàn toàn rơi vào trạng thái im lặng, "À. . . , đúng là chuyện phiền phức, vậy tớ lập tức qua đó, chuyện gì cũng có thể giải quyết hết, đừng quá lo lắng."

      thẳng đến nơi cách phòng bao khoảng xa, sau khi xác định những người kia nghe được chuyện, Mạch Thu mới xả giận, "Tớ đây, đúng là CMN, khảo nghiệm khả năng diễn xuất mà. . . "

      "Này này này, nào tình , bây giờ có thể giải thích xem xảy ra chuyện gì mà khiến cậu phải rời gấp gáp như vậy?"

      "Haizzz, đừng nữa, gần đây nhân phẩm quá ‘ tốt ’, gặp phải cực phẩm, lúc về tớ nhất định kể tình hình cụ thể cho cậu nghe."

      "Phụt. . . . " Đầu bên kia truyền đến tiếng cười của Lý Tuyết, "Sao, chẳng lẽ còn cực phẩm hơn La Tam Lam*?" (*La San San. Trong tiếng trung San cũng có nghĩa là 3)

      "Điều đó khỏi phải bàn!" Mạch Thu cố làm ra vẻ đau khổ.

      Lý Tuyết trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng: "Ừ . . . . nhân phẩm của cậu là quá ‘ tốt ’, hay là ngày nào đó bớt chút thời gian đến chùa thắp hương , cầu lá xăm chuyển vận cũng được."

      Mạch Thu: . . . . . .

      Hai người lại thêm dăm ba cậu, thấy cũng đến lúc nên Mạch Thu chuẩn bị cúp điện thoại.

      "Đúng rồi Lúa mỳ, có chuyện suýt chút nữa quên cho cậu biết!"

      "Hả? Chuyện gì?"

      "Chúc mừng cậu lần nữa vinh quang đứng ngôi đầu bảng trong diễn đàn bát quái của trường. Cho tràng pháo tay khích lệ nào!"

      Sau khi Mạch Thu nghe xong lập tức vỗ trán, có chút bất đắc dĩ với Lý Tuyết: "Trời ạ, sống nổi qua ngày hôm nay quá. Đừng dông dài nữa người chị em, lần này lại là chuyện gì thế?"

      "Ha ha, vẫn là Cố đại soái nhà cậu đó thôi, bắt mắt như vậy mà đứng dưới ký túc xá, đám con kia sôi trào mới lạ ấy. A đúng rồi, lại cho cậu biết tin tức tốt: mọi người mang chuyện Cố Lãng từng dạy quân chúng ta ra tám rồi. Nhào tới huấn luyện viên nha, Lúa mỳ non nớt cực kỳ quyền lực!"

      ooo

      Cúp điện thoại, Mạch Thu lau mồ hôi: đúng là mệt óc, lúc đó làm động tác ấy cứ nghĩ rằng Cố Lãng bị người khác nhận ra chứ? Thời buổi dạo này rối ren quá!

      Mạch Thu tới phòng bao, véo véo cơ mặt cứng ngắc, cố gắng nặn ra vẻ mặt lo lắng sau đó đẩy cửa phòng vào.

      "Ngại quá, trường học có chút chuyện gấp, giờ con phải đến đó ngay lập tức!" Nét mặt kia giống đến tưởng.

      "Sao thế, xảy ra chuyện gì?" Đinh Ninh quan tâm hỏi.

      "Là hoạt động của trường học ạ. Xế chiều hôm nay phải công diễn rồi, ai biết lại phát sinh cố vào đúng lúc này, nếu như giải quyết tốt buổi công chiếu vào buổi chiều có thể bị hủy!"

      "Được rồi, vậy con mau . Có muốn mang chút đồ ăn qua đó ăn ?"

      " cần đâu ạ!" Mạch Thu vội vàng xua tay.

      "Ái chà, trường học bây giờ là, dù xảy ra vấn đề gì cũng thể kêu người ta giữa trưa đến chứ!" Bà Tần trách móc.

      "Hết cách rồi ạ, hội học sinh vốn rất bận." Mạch Thu xong mà mặt đỏ tim đập. sai mà, học sinh hội quả thực có rất nhiều việc phải làm và cũng mình là nhân của hội học sinh.

      Mạch Thu cười xin lỗi với mọi người rồi cầm túi xách lên nhanh chóng rời .

      Lúc ngang qua Đinh Ninh, Mạch Thu vẫn còn hô hoán trong lòng —— con xin lỗi mẹ nha, con mẹ thực chống đỡ nổi nữa rồi, con tránh trước, mẹ nhất định phải toàn thắng đó nha!

      Tác giả có lời muốn : đứa trẻ đáng thương vẫn còn có hai bài luận văn chưa viết ~~~~(>_<)~~~~
      Last edited: 13/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51: Kích động.
      Edit: -BG-

      Ra khỏi nhà hàng, Mạch Thu hít hơi sâu, cảm giác sau khi cách xa cái nhà cực phẩm kia đúng là trời cao biển rộng! vuốt cái bụng vẫn lép xẹp của mình, căn bản chưa ăn được miếng nào.

      Mạch Thu khoác túi vào tiệm bánh ngọt cách đó xa, gọi ly trà sữa, sau đó lấy điện thoại di động trong túi ra gọi điện cho Cố Lãng.

      "Này. . . . Cố Lãng, ha ha, em cho tin tức tốt ha: cuối cùng em trốn thoát thành công rồi!"

      "Trốn? Những người đó rất khủng khiếp à?"

      "Chẳng kém bao nhiêu đâu. chưa từng trải qua nên thể thể nghiệm được, thực khiến cho người ta ghể tởm đến phát ớn!" Mạch Thu hút ngụm trà sữa, tiếp tục - trong giọng mang theo chút nũng nịu: "Cố Lãng, giờ em vẫn còn bị đói!"

      "Sao ăn cơm?" Mạch Thu có thể tưởng tượng ra tại Cố Lãng cau mày, "Giờ em ở đâu, qua đón!"

      "Vâng, được đó, được đó. GIờ em ở trong tiệm bánh ngọt cách nhà hàng kia xa, gọi là. . . . " Mạch Thu rút tờ menu từ giỏ trúc bàn ra, "Trạm ấm áp, ừm, tên nó đấy ." Mạch Thu nhìn những khách hàng xung quanh, gần như tất cả đều có đôi có cặp. nhướn mày: quả nhiên là quán tràn ngập tình !

      "Được, tới ngay. Em cứ ở đó đợi ."

      "Vâng, đường nhớ chú ý an toàn!"

      ooo

      Mạch Thu cúp điện thoại, vui vẻ nhìn xe cộ qua lại qua cửa kính, mặt thủy tinh in khuôn mặt tươi cười vô cùng ngọt ngào của . Lúc nghe thấy giọng của Cố Lãng, tâm trạng buồn phiền bấy lâu trở nên cực kỳ thoải mái trong tích tắc, hai tay chống cằm, con luôn dễ dàng cảm nhận được hương vị của hạnh phúc.

      Khi Cố Lãng xuất Mạch Thu đợi ở cửa tiệm bánh ngọt, tay còn có thêm hộp đựng bánh ngọt xin xắn, miếng bánh ngọt tạo hình đáng phủ bột trà - Mạch Thu đột nhiên nảy ra ý định mua sau khi ăn xong chút bánh ngọt.

      Mạch Thu chọn địa điểm ăn cơm là quán cay Tứ Xuyên, cửa hàng lớn, vị trí cũng rất chếch - trong con hẻm biết tên nhưng mùi vị lại hết sức chính tông. Nếu như phải chị khóa cho biết đoán chừng tiệm này bị mai . Đối với người tham ăn cấp Boss mà sai lầm đó thể tha thứ!

      Hai người vào trong tiệm - mặc dù qua giờ cơm, nhưng bên trong vẫn náo nhiệt như thường. theo nhân viên phục vụ vào căn phòng , ngay cả trà còn chưa kịp uống, Mạch Thu đợi được mà cầm thực đơn lên.

      muốn bát cá nấu dưa chua lớn, đĩa cá xào cà và đĩa tôm. Mặc dù ở quán Tứ Xuyên ăn món tôm cay thích hợp hơn, nhưng Mạch Thu thích nhất vẫn là loại nguyên nước nguyên mùi. Nghĩ đến Cố Lãng, Mạch Thu lại dặn nhân viên phục vụ với đầu bếp lúc làm cho ít ớt chút.

      Mạch Thu thích món cá nấu dưa chua của quán này nhất: cá trắm tươi sống, cộng thêm dưa chua đặc chế, vị canh tươi ngon, miếng cá trơn nhẵn. Nghĩ thôi mà chảy nước miếng rồi.

      Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc món ăn được đưa lên. Mạch Thu lập tức cầm đũa, gắp miếng cá màu vàng nhạt sau đó bỏ vào bát Cố Lãng: "Nào, nếm miếng , món nổi tiếng của quán này đó."

      Cố Lãng gắp miếng thịt cá bỏ vào miệng, nhai rất nghiêm túc, sau đó cười : "Ừm, ngon lắm."

      Đũa của Mạch Thu hề nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm vào từng cử động của Cố Lãng. Mãi cho đến khi ra những những lời kia, Mạch Thu mới cười vui vẻ, gắp miếng cá đưa lên miệng mình, sau đó hạnh phúc cong lên mắt.

      Mặt Cố Lãng biến sắc giơ tay lấy ly nước, uống ực hớp nước trà, sau đó len lén thở phào: may mà là nước trà lạnh, quả nhiên vẫn là chịu nổi mức độ cay này.

      Ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạch Thu – ở trạng thái hưởng thụ, vẻ mặt như trăng rằm có vẻ đặc biệt đáng . Đầu lưỡi có cảm giác nóng hừng hực và giờ khắc này trái tim cũng trở nên nóng rực.

      Nội tâm đột nhiên khẽ rung động, cầm con tôm lên, lột bỏ vỏ cách thành thạo sau đó đưa con tôm trắng mềm lên miệng Mạch Thu.

      Mạch Thu đột nhiên thấy con tôm xuất nên hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Cố Lãng, ngoài ý muốn mà nhìn thấy gương mặt đầy dịu dàng của . Mạch Thu nở nụ cười, hé miệng ăn tôm, sau đó nghịch ngợm dùng lưỡi liếm ngón tay của Cố Lãng.

      Chỉ là động tác nho nhưng Cố Lãng lại cảm thấy cả người bắt đầu nóng ran. Những hình ảnh tối hôm qua đồng loạt lên ràng trong đầu. Cố Lãng cố gắng đè xao động trong lòng xuống, cười khổ tiếng: hình như có vài thứ xảy ra là thể ngăn cản được nữa!

      suy nghĩ môi tiếp xúc với con tôm mềm mềm. nuốt vào theo bản năng, vị mặn nhàn nhạt hoàn toàn làm nổi bật thịt tôm tươi. hẳn là chưa bao giờ cảm nhận được mỹ vị này.

      Hai người đút cho nhau ăn đĩa tôm xong, Mạch Thu xoa xoa cái bụng hơi nhô lên. rồi mà, số lượng thức ăn của tiệm này rất nhiều, chỉ đĩa tôm thôi khiến cho no căng bụng rồi. Gói lại những món còn lại xong, Mạch Thu kéo tay Cố Lãng ra ngoài.

      Mới vừa ra khỏi cửa tiệm đúng lúc có đoàn nam sinh từ bên ngoài ùa vào. Mạch Thu nhìn nhóm người kia, lại ngờ ở trong đám người thấy bóng người quen thuộc —— Địch Tinh Thần. Hình như lâu rồi chưa gặp cậu bạn này.
      Mà hiển nhiên Địch Tinh Thần cũng nhìn thấy Mạch Thu, và . . . . Cố Lãng – choàng tay qua vai đề phòng người khác va chạm. Sau vài giây ngạc nhiên, ánh mắt Địch Tinh Thần lập tức trở nên phức tạp. khí trở nên có chút lúng túng, Mạch Thu mấp máy môi, suy nghĩ có nên chào hỏi cậu bạn tiếng Địch Tinh Thần bị đám bạn kia kéo .

      thở dài: thôi, tình cảm của người khác như thế nào phải là thứ mà có thể khống chế. Có số việc cứ để nó thuận theo tự nhiên là được, ngày nào đó mọi chuyện tốt đẹp cả thôi. ngay từ đầu rồi: thế giớ này, ai xa cách ai mà sống nổi chứ?

      Dường như cảm nhận được hơi thở đột nhiên bị đè thấp của Mạch Thu nhưng Cố Lãng hề gì, chỉ vỗ lên cái đầu của , sau đó ôm tiếp tục về phía trước.

      đường hai người gì, Mạch Thu ngồi ở ghế sau, tay chống đầu nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ. Ngay từ trước khi bắt đầu, Cố Lãng rất kiên quyết để ngồi ở phía sau vị trí của mình. Vị trí lái phụ là vị trí nguy hiểm nhất – sau này Mạch Thu mới biết. Nghĩ tới đây, cuối cùng sắc mặt căng thẳng của Mạch Thu cũng dịu chút.

      Hai người trở lại nhà Cố Lãng, Mạch Thu đá rơi giầy rồi ngồi lên sofa. thở dài hơi: mặc dù ngoài miệng mình thoải mái, nhưng tâm trạng vẫn chịu chút ảnh hưởng. Dù sao đó cũng chính là trong những người bạn tốt của , người vẫn luôn chiều theo ý .

      Cảm thấy phần ghế bên cạnh lún xuống, Mạch Thu quay đầu nhìn về phía Cố Lãng, nhận quả táo đưa cho rồi nở nụ cười gượng gạo.

      gẩy tóc đổ xuống trán , cầm bàn tay của , "Sao em lại vui như vậy? Có liên qua đến cậu nam sinh kia à. nhận ra cậu ta, là. . . bạn của em. Cãi nhau à?"

      " có gì . . . . chỉ là có vài chuyện giống như trước nữa, " Mạch Thu chống lại ánh mắt của Cố Lãng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định ra, "Cậu ấy. . . .từng tỏ tình với em. . . . "

      Cảm giác lực tay đột nhiên gia tăng, Mạch Thu chau mày: đây đúng là phản ứng trong dự đoán của .

      "Sau đó sao, em trả lời như thế nào?" Giọng của Cố Lãng chứa đầy căng thẳng.

      "Còn sao nữa? Chẳng lẽ em phải bắt cá hai tay?" Mạch Thu trừng mắt liếc , sau đó dùng tay chọt chọt vào ngực Cố Lãng, " đó đó đó, nhất định chính là nghiệt, hại em đến ngay cả cơ hội ‘vượt’ tường cũng có, vậy còn phải đấu tranh với đám ruồi nhặng mà trêu chọc kia nữa. Em dễ tính quá mà! "

      Cố Lãng cười bắt lấy ngón tay của Mạch Thu, lôi vào trong ngực, nhàng vuốt ve mái tóc , "Tiểu Thu, đây phải vấn đề của em, huống chi, về phượng diện tình cảm, con trai tương đối có lý trí. Yên tâm , mọi chuyện rồi tốt thôi!"

      Nghe thấy mấy câu này, Mạch Thu vùi trong ngực cười khanh khách. Lý trí? Nhớ lại hồi đó Cố Lãng hóa thân thành người đàn ông dáng vẻ khổ sở, nhìn ra có lý trí ở chỗ nào.

      Cố Lãng bất đắc dĩ lôi Mạch Thu cười sắp rút gân từ trong ngực ra, nhìn gương mặt hồng hồng và đôi mắt linh động của , trái tim rung động, tự chủ được mà hôn lên đôi môi đầy đặn của .

      . . . . . ưmh . . . . .

      nghĩ đến đột nhiên hôn tới nên đầu tiên Mạch Thu hơi hoảng hốt, sau đó vòng tay ôm cổ , chủ động phối hợp cùng .

      Môi lưỡi hết sức quấn quít, đúng là vô cùng ăn ý và kéo dài, mãi cho đến khi Mạch Thu cảm thấy sắp hít thở nổi, Cố Lãng mới thỏa mãn buông môi ra, vùi mặt ở cổ . Cố Lãng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, thân thể vẫn cực kỳ căng thẳng như trước. nhẫn nại của càng ngày càng kém, chỉ nụ hôn đơn giản khiến có phản ứng.

      "Tiểu Thu . . . ."

      "Dạ?"

      Kiềm chế tiếng kêu gào trong nội tâm, Cố Lãng càng ôm Mạch Thu chặt hơn, "Lớn mau lên !" Còn nửa năm nữa Mạch Thu được 20t. muốn gấp rút cưới về, khắc lên dấu ấn chỉ thuộc về mình, . . . . là chốn về vĩnh viễn của .

      Mạch Thu nhúc nhích mặc cho Cố Lãng ôm - như thể mùa hạ mát mẻ sảng khoái. Tất nhiên là biết Cố Lãng có phản ứng. Nếu như lúc này ‘quyến rũ’ khẳng định tương đối dễ dàng, nhưng Mạch Thu do dự, song vẫn có dũng khí làm như vậy. rất sợ đau!

      Mỗi khi đến lúc này, trong đầu luôn tự chủ được mà hồi tưởng lại cảnh tượng bạn ở kiếp trước kể về đêm tân hôn của người đó, dùng bốn chữ hình dung chính là "dục huyết phấn chiến"*. vẫn nhớ sau khi bạn miêu tả thảm trạng xong liền lập tức tức giận vỗ bàn cái: "MN, bà đây thấy trước kia ta là người tình trường, ai ngờ làm hồi lâu vẫn chỉ là con chim non. Sớm biết vậy nên để ta tìm mấy người phụ nữ luyện trước mới đúng!"(* cuộc chiến đấu đẫm máu)

      Lời hung hãn này trong trí nhớ của Mạch Thu đến nay vẫn còn như mới. cúi đầu nhìn mái tóc đen ngắn của Cố Lãng, xoa cằm có vẻ đăm chiêu: có cần hỏi cho ràng trước nhỉ? Nếu đúng như thế mua con búp bê tình dục về luyện chút cũng tốt. Tất nhiên, những điều này đều là Mạch Thu suy nghĩ linh tinh thôi chứ nếu dám hỏi loại vấn đề này, Cố Lãng giải quyết tại chỗ mới lạ!
      Last edited: 13/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52: Lời đồn.
      Edit: -BG-

      Mạch Thu ở nhà Cố Lãng thêm lúc mới được đưa về nhà mình. Tuần này vốn nên ở lại trường, nhưng Mạch Thu suy nghĩ chút rồi vẫn quyết định về thăm nhà, lâu chưa được gặp ba rồi.

      Mạch Thu lấy chìa khóa nhàng mở cửa, trong phòng khách trống , loáng thoáng có tiếng trò chuyện lầu hai. Mạch Thu để túi xánh xuống, chân lên cầu thang.

      "Vớ vẩn!"

      Mới vừa tới cầu thang, giọng bá đạo của Mạch Tử Kiệt truyền từ phòng ra. Mạch Thu ngừng bước, lượng lớn đến vậy, ở đây cũng có thể nghe tiếng, vậy cần thiết phải lên nữa. cũng có tự tin khiêu chiến nhạy bén của người lính.

      " có tài năng còn muốn cửa sau! Bệnh viện là nơi họ muốn vào là vào sao?"

      Mạch Thu nghe xong lời này liền cười haha: quả nhiên là chuyện của Điền Diệu Diệu. chính là vì chuyện này mà về. đúng quá ba ơi! Cứ để cho những kẻ kia thích lăn đâu lăn!

      "Em cũng hết cách.Mọi người trước kia đều cùng đơn vị, còn từng là hàng xóm nữa, người ta có chuyện nhờ em làm sao mà từ chối thẳng thừng được."

      "Thế nên em đồng ý?"

      "Sao có thể chứ, chuyện như vậy em cũng vậy chỉ có thể hỏi giúp chị ta trước thôi, được hay chưa chắc! Nhưng mà nghe ý chị ta, chị ta là muốn lên thẳng thành phố?"

      "Lên mẹ chị ta ấy!" Mạch Thu gần như có thể đoán được bộ dạng trừng mi quắc mắt của ba , "Đám người này đúng là biết trời cao đất rộng là gì!"

      Hình như đồng chí Mạch Tử Kiệt suy tính hồi, sau đó : " nhớ em trai của lão Viên là viện trưởng bệnh viện Nhân An. Để buổi tối liên lạc với cậu ta chút, xem xem có vị trí nào phù hợp cho con bé kia làm!"

      "Chuyện này. . . .làm phiền lão Viên nhà người ta quá!"

      "Có gì mà phiền chứ, lần trước cậu ta còn với bệnh viện này thiếu hộ công mà. Chỉ cho con bé con đường, còn lại chính là vận mệnh của chính con bé đó."

      Mạch Thu chau mày, mặc xác chị ta tới bệnh viện nào, tóm lại đừng đến bệnh viện quân đội là được. Nghĩ tới ánh mắt Điền Diệu Diệu nhìn Cố Lãng mà Mạch Thu cảm thấy cực kỳ khó chịu rồi, chừng mục đích thực của chị ta khi tới thành phố B chính là tới để câu con rùa vàng !

      "Con đứng đó làm gì?"

      Suy nghĩ đột nhiên bị cắt đứt, Mạch Thu ngẩng đầu nhìn Mạch Tử Kiệt trước mắt. hơi kinh hãi: tốc độ nhanh , mất hồn trong chốc lát thôi mà mọi người ra rồi?

      Nhìn khuôn mặt giận mà uy của Mạch Tử Kiệt, Mạch Thu cũng chỉ ngây ngẩn chốc lát, sau đó liền lập tức nhào vào trong ngực ba làm nũng: "Ba, lâu rồi con chưa được gặp ba!"

      Mạch Tử Kiệt hơi kinh ngạc, hiển nhiên là ngờ Mạch Thu có hành động nhiệt tình như thế. Ba Mạch vốn định từ ái xoa xoa đầu con nhưng sau đó lại cảm thấy đó hình như phù hợp với tác phong của mình nên lập tức nghiêm mặt, đẩy Mạch Thu ra.

      "Đứng ngay ngắn đứng ngay ngắn, bộ dạng xương này còn ra thể thống gì nữa!" xong lại nhìn thấy đôi chân trần của Mạch Thu, "Ngay cả giày cũng !"

      Mạch Thu cũng hề tức giận, cười hì hì xỏ đôi dép để ở bên cạnh vào chân. Thời khắc vui vẻ của gia đình tốt đẹp biết bao!

      oooooo

      Trở lại trường học - quả nhiên như lời Lý Tuyết - nhiều người nhìn với nhiều ánh mắt khác nhau. Mạch Thu thờ ơ nhún vai: thể chất của vua trùng sinh rất đặc thù, chính là cứ khiến người ta thích mình. Thôi, chỉ là cung cấp chút chuyện bà tám cho cuộc sống chẳng hề thú vị của bọn họ thôi, cũng chẳng có mấy người thực có ý đồ xấu.

      "Làm tốt lắm nương, rốt cuộc mọi người đều biết rằng em rất dũng mãnh rồi!"

      bàn tay chụp lên vai Mạch Thu, Mạch Thu quay đầu thấy người tới, lên tiếng cười chào: "Chào buổi sáng chị Văn, buổi công diễn ngày thứ bảy thế nào rồi ạ, mọi chuyện đều thuận lợi chứ ạ?" Đột nhiên nhớ đến lý đo hôm đó mình sử dụng để rời hình như chẳng may rủa xấu nên cảm thấy có lỗi le lưỡi cái.

      Uông Văn Thuyên – người có tên giống với tên của những đại đảm nhận chức hội trưởng hội sinh viên của trường. Ở phương diện nào đó, hai nhà cũng coi như là có quen biết, trước đây Mạch Thu biết chị.

      Trong thành phố phồn hoa, chưa bao giờ thiếu những cậu ấm chiêu có tiền có thế, nhưng thể nghi ngờ rằng Uông Văn Thuyên là người mà Mạch Thu hết sức bội phục. Chị xứng đáng có được như tại.

      "Coi như thuận lợi . . . ." Uông Văn Thuyên nhíu mày, " đến đây, sao hôm đó em tới? Phải là chị hài lòng nhất chính là hóa trang sân khấu, bị lũ quỷ kia trang điểm cho chẳng khác nào tử thi."

      Thời điểm mới bắt đầu chiêu mộ người mới, Uông Văn Thuyên nhìn trúng Mạch Thu rồi, chỉ tiếc người nào đó quá lười nên cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nhưng Mạch Thu vẫn thường bị chị kéo xem luyện tập hoạt động của các chị: diễn tập và công diễn - bởi vì có thể trang điểm thành công nhất, tạo nên hiệu quả tốt nhất.

      Người có tài luôn được hoan nghênh, hơn nữa tính cách của Mạch Thu rất tốt, có mối quan hệ tương đối tốt với đa số thành viên trong hội học sinh.

      "Này nhóc, chiêu tân của học kỳ sau, tiếp tục cố gắng nha, ánh mắt của em luôn đặc biết chuẩn xác khiến người ta phải ghen tỵ. Em biết đó, chị cần người tài, là nhân tài chân chính!"

      lắc đầu cách bất đắc dĩ: người này dụng hề keo kiệt chút nào.

      Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của Mạch Thu, Uông Văn Thuyên vô cùng thích thú vỗ vai . Hiển nhiên, chị hết sức đánh giá cao bé trước mặt này, biết làm thế nào để che dấu tài năng nhưng hề để nó bị mai , đạm nhiên mà thông tuệ. thể nghi ngờ rằng kiểu người như vậy chính là cao thủ trong xã giao, chỉ cần bé này muốn, tuyệt đối có thể vui đùa thuận buồm xuôi gió, nhưng buồn thay: ý chí của người ta ở chỗ này.

      ôm ấp tình cảm – tổng kết của Uông Minh Thuyên. thực tế cũng có gì tốt, có bờ vai có thể dựa vào ai lại muốn nhọc công giao thiệp với nhiều kiểu người chứ. Trong đầu đột nhiên ra gương mặt bất cần đời rất muốn ăn đòn, Uông Minh Thuyên đột nhiên xiết chặt nắm tay: mặc dù bây giờ cấp số của cao hơn, nhưng có ngày đánh cho răng rơi đầy đất!

      "A, nhìn kìa, đây phải là Mạch Thu sao!"

      Giọng chanh chua và tốt lành gì khiến Mạch Thu khỏi dừng bước lại, cau mày nhìn nghiêng về phía người tới —— La San San. Vẻ mặt khiêu khích đúng là làm cho người ta thấy ghét, trận thế này là đến để bới móc? Nếu quả đúng như vậy, cậu ta quả biết thời thế.

      La San San đến gần Mạch Thu, hai tay khoanh trước ngực, " ngờ đó nha, trường chúng ta đúng là ngọa hổ tàng long, chỉ có mấy tuần lễ ngắn ngủi mà có thể quyến rũ người ta, giỏi quá !"

      Mạch Thu chau mày: được rồi sai rồi, ấy thế mà cái thế giới này đứa ngu* đến thế, xung đột chính diện với người khác, cũng áng chừng xem mình có bao nhiêu khả năng. Mạch Thu rất nghi ngờ biết là cảm giác ưu việt giải thích nổi của nàng này từ đâu mà có, hay là. . . . . những người kém hiểu biết thường rất hay phách lối? (*二货. Ý là mắng người khác ngu ngốc)

      Nhưng Mạch Thu là quả hồng mềm chắc? Tất nhiên phải rồi, người khác ngồi lên đầu bạn rồi mà còn lên tiếng? Nhưng cho ta cơ hội cuối cùng, từ trước đến giờ người thông minh đều biết khó mà lui. Nhìn , hòa ái dễ gần đến dường nào.

      Hơi híp mắt lại, "La San San, cậu chọc tôi phải lần lần hai rồi, tôi nể tình bạn học muốn so đo với cậu, nhưng đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu: vênh váo phải là thói quen tốt đâu."

      "Ha, sao hả, có chỗ dựa ngon sao? Nhìn bộ dạng này của cậu , chắc là ra từ nhà ta chứ gì! Hay là. . . .từ giường ta xuống?"

      La San San biết mình có chút suy nghĩ, nhưng cực khó chịu với Mạch Thu. Quần áo thời trang, mỹ phẩm đắt đỏ, cùng lắm cậu ta có người thân giàu có thôi, có gì đáng khoe chứ! phải cố gắng rất lâu nhưng vẫn giành được học bổng toàn phần của trường nhưng cậu ta lại dễ dàng giành được. biết cậu ta và hội sinh viên trường có quan hệ rất tốt, mặc dù cậu ta cũng phải thành viên trong đó, nhưng lại giành được hảo cảm của nhiều người. Còn sao? Chăm chỉ khổ sở làm nhiều việc ở hội học sinh như vậy nhưng ngay cả chức phó bộ cũng được làm.

      Thậm chí ngay cả bạn trai của cậu ta cũng ưu tú hơn Chu Ngụy biết gấp bao nhiêu lần! Chính tại ngày hôm qua, lúc hai người bọn họ ăn cơm tình cờ gặp được mẹ của Chu Ngụy—— người phụ nữ duyên dáng sang trọng. vĩnh viễn quên giọng điệu và ánh mắt nhìn của người đó khinh bỉ tới mức nào. Mà Chu Ngụy ở bên cạnh lại giương mắt nhìn - thể chịu nổi - cách thờ ơ. . .

      Tại sao! Tại sao Mạch Thu dễ dàng có được thứ mà mình phải vất vả cố gắng mà vẫn có được? Trừ kinh tế gia đình khá giả, cậu ta còn giỏi hơn ở điểm nào ( dĩ nhiên . . . có rất nhiều! Mạch Thu hừ mũi )?

      Những lời đó khiến sắc mặt Mạch Thu lạnh xuống trong nháy mắt. Phải chăng nên vỗ tay khích lệ, rốt cuộc đứa ngu này phụ mong đợi của mọi người mà ra những lời đó? Tiếp theo nên như thế nào đây, tặng cho cậu ta cái tát? Hay cứ cho cái tát vậy?

      "Chát!", kèm theo tiếng kinh hô của người chung quanh, cái tát vang dội đáp xuống mặt của La San San.

      Mạch Thu cũng ngây người hồi lâu. Cái tát đó phải là của à nha, mà là. . . .của Uông Văn Thuyên đứng bên cạnh . thực nghĩ rằng Uông Văn Thuyên ra tay đánh người. Hiển nhiên là người nào đó vận đen, đến gây đúng lúc tâm trạng của đại tiểu thư Uông tốt.

      Nhìn má trái của La San San nhanh chóng sưng lên, Mạch Thu thầm tặc lưỡi dứt: cái tát kia hạ xuống liền đánh thành hủy hoại dung nhan luôn. hổ là người từng luyện qua tán thủ*. Quả khiến người xem mở rộng tầm mắt! (* môn võ chiến đấu tự do tay ra đời từ TQ. Túm lại mọi người cứ hiểu nó là ‘võ’)

      Hả hê ? Mạch Thu rất hả hê.

      "Cậu! . . ."

      La San San ôm má trái căm tức nhìn bàn tay của người tát mình. Khi nhìn khuôn mặt của đối phương khí thế nhất thời xuống thấp. Mạch Thu thu tất cả động tác vào mắt, bật cười tiếng: còn biết Uông Văn Thuyên là người mà cậu ta động vào nổi cơ đấy. Xem ra đứa ngu này vẫn còn có thể cứu chữa.

      Nghĩ ra bối cảnh của mình đâu có kém. Quả nhiên, do quá vô danh ư? Mạch Thu lại lần bi thưởng ngửa mặt 45o ngắm trời cao ( thanh niên ngu ngốc có thể thử ngửa mặt 90o ngắm trời thử xem).

      Uông Văn Thuyên kéo Mạch Thu , lúc ngang qua Lan San San dừng bước lại, dùng lượng chỉ có ba người mới nghe thấy câu: "Muốn tung tin đồn cũng phải chọn đối tượng. Nhất thời lỡ miệng là phải trả giá lớn lắm đấy."

      thèm để ý tới nét mặt La San San, Uông Văn Thuyên kéo Mạch Thu quay đầu lại.

      oooooo

      Chuyện xảy ra vào buổi sáng nhanh chóng được lan truyền trong trường học. Sau khi Lý Tuyết nghe xong, quăng sách nhất định phải tìm La San San tính sổ, nhưng lần nữa lại bị Mạch Thu ngăn lại.

      "Cậu làm gì thế? Lần nào tớ muốn dạy dỗ con ngu kia cậu lại ngăn tớ, chẳng lẽ cậu sợ nó sao?"

      "Được rồi được rồi, xin bớt giận và bình tĩnh chút, chuyện như vậy cần cậu ra tay, chờ xem kịch vui !"

      Kịch vui? Có thể có kịch vui gì? Nhìn biểu tình cao thâm khó lường của Mạch Thu, nhưng Lý Tuyết vẫn là bình tĩnh lại - mặc dù tràn đầy nghi ngờ.
      Last edited: 13/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53: Tiếp sau đó
      Edit: -BG-


      Quả nhiên chuyện giống như Mạch Thu dự đoán. Chẳng đến vài ngày, trong trường liền xuất chút tin đồn mới, đương nhiên đa số đều có lợi cho Mạch Thu. VD như: ra hai người tìm hiểu nhau lâu rồi, hoặc, hai người vốn là thanh mai trúc mã, hơn nữa còn là con dâu được định từ . . . . .

      Mạch Thu bị câu ‘con dâu định từ ’ làm cho vui vẻ. ra có phần bị thổi phồng, bọn họ cũng chỉ tám tình hình thực tế thôi, những chẳng tạo ra rắc rối gì chod.đ.l.q.đ cuộc sống của Mạch Thu mà ngược lại còn có rất nhiều chỗ tốt, ít nhất sau chuyện này, nạn hoa đào giảm mạnh.

      La San San ngược lại, có vẻ tình hình được lạc quan cho lắm. Có vài người làm chuyện tốt truyền những bức ảnh khiếm nhã của ta ra ngoài: mặt trang điểm đậm ở quán bar, lên mặt với cán cấp bậc thấp hơn ta ở hội học sinh . . . . . tất nhiên cũng thể thiếu những câu chuyện truyền miệng. Tóm lại, kiểu cách, phách lối, mang thù, hay ghen tị trở thành đại đa số đánh giá của mọi người về ta.

      Thậm chí chuyện Uông Văn Thuyên cho ta cái tát - mặc dù mặt chỉ sưng phù có hơn 1 tuần thôi - cũng có mấy người thương xót. May mà ta còn chưa ngu đến nỗi đến trường để đôi co.

      Mạch Thu bắt chéo hai chân đầy vui vẻ, vừa gặm táo, vừa nghe Lý Tuyết huơ tay múa chân kể lại mọi loại tin tức cho biết. Nhìn , làm người thất bại đến mức này, quả đúng coi như là báo ứng.

      "Tiểu Thu . . . . chắc phải cậu truyền mấy chuyện này ra đấy chứ?"

      Lại trần thuật hết lần chuyện bát quái mới nhất, Lý Tuyết nhìn thấy cái vẻ ‘ồ, quả thế, tớ biết ngay như vậy mà’ của Mạch Thu, rốt cuộc nhịn nổi nên ra nghi vấn trong lòng.

      "Xí . . . ." Mạch Thu xí tiếng, "Loại người như vậy đáng để tớ làm chuyện nhàm chán dường ấy sao? Phải biết rằng lực lượng quần chúng nhân dân vĩnh viễn lớn mạnh nhất, cậu ta dám vỗ ngực đảm bảo mình bị oan uổng khi những chuyện kia bị truyền ra ở tại ? Muốn bới móc làm náo động, hoặc đừng làm việc trái với lương tâm, hoặc cọ mông cho sạch trước khi . Loại con làm việc dùng đầu suy nghĩ này tự tay đẩy mình vào cảnh ngộ vạn kiếp bất phục, còn cần tớ phải ra tay giải quyết cậu ta nữa chắc, mất mặt lắm ạ!"

      Lý Tuyết xoa xoa cằm, sau khi suy nghĩ lúc mới lên tiếng: "Lời phân tích này vừa toàn diện vừa tỷ mỷ. Lúa mỳ này, trước kia luôn cảm thấy cậu chính là người tim phổi, bây giờ mới phát hiệnra ra cấu tạo của cậu cực phức tạp!"

      "Người trong giang hồ thân bất do kỷ thôi, dù sao cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình. Nhân đến đây, cái tình kích động của cậu cũng phải sửa , học cách thu liễm tính cách của bản thân mới bị người ta lợi dụng. Sau cùng chúng ta phải đối mặt chính là cái đầm nước đục sâu thấy đáy, nếu như thể cùng tồn tại vậy phải chết tôi vong."

      Mặt Lý Tuyết đột nhiên trở nên có chút ưu thương, "Tại sao . . . . đột nhiên chúng ta phải đàm luận chủ đề nghiêm túc như thế?"

      "Đây là con đường đời phải , mặc dù thẳng như vậy hơi tàn nhẫn chút, nhưng tớ hyd/đ/l/q/đ vọng bạn bè của tớ chờ tới lúc bị thua thiệt, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn thương mới nhận ra những điều này. Haizz, dù sao cậu cũng là người của hội học sinh, sau này gần gũi với chị Văn hơn, chị ấy có thể dạy cho cậu rất nhiều thứ."

      "Nghe cậu quả thực có chuyện như thế. Lúa mỳ này, sao nhiều lúc cậu lại già dặn vậy, chúng ta ràng cùng tuổi mà?"

      "Cái này có thể so sánh sao?" Mạch Thu nghiêm mặt : "Chị đây còn chưa lên cấp 3 bắt đầu biết rồi, tư tưởng tân tiến nhiều như thế đương nhiên phải trưởng thành hơn cậu rồi!"

      "Đúng vậy đúng vậy, cho tới tận hôm nay vẫn chưa khai bao* bao giờ, cũng chỉ có thể là tư tưởng thục nữ thôi. Có lúc tớ cảm thấy ở vài phương diện nào đó cậu chẳng khác gì bà cụ non. Lại Cố Lãng cũng lớn rồi, cậu để ấy nghẹn lâu như vậy sợ đến tuổi trung niên ấy bị hư thận à?" (* ‘khụ’, là cái vụ lần đầu tiên của con ý ạ)

      Mạch Thu: ooo

      oooooo

      "Hêy, nghe tin gì chưa, La San San chia tay với chàng cơ bắp kia rồi! Ha, nghe là Chu Ngụy bắt cá hai tay, lúc dẫn niềm vui mới đường bị La San San bắt gặp, nhất thời làm ầm lên, nhao nhao ầm ĩ hồi, Chu Ngụy liền nhân cơ hội ấy bỏ rơi cậu ta. Chậc chậc, tình cảnh kia ấy mà, nghĩ đến nhất định là tương đối hoành tráng!"

      Sau khi Mạch Thu nghe xong, ngẩng đầu lên "Ờ" tiếng, tiếp theo lại đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết. đến đoạn cao trào của câu chuyện, chân tướng sắp nổi lên mặt nước rồi! Nghĩ tới đây, Mạch Thu khỏi bắt đầu hưng phấn.

      "Tớ chứ, phản ứng của cậu có chút hời hợt đó, chẳng lẽ cảm thấy rằng đây làd'đ'l'q'đ chuyện rất đáng để vui mừng ư. Rốt cuộc cái con thối tha lẳng lơ kia cũng liên tục gặp đủ loại báo ứng, đây là chuyện vui sướng cỡ nào của đời người chứ! "

      Mạch Thu để cuốn tiểu thuyết xuống, nhìn bạn vui vẻ trước mặt, lặng lẽ thở dài, sau đó thờ ơ nhún vai, "Kết quả này dự đoán được từ đầu, có gì đâu mà phải vui mừng. Nhưng ra có chuyện khiến tớ cảm thấy rất ngạc nhiên đó là: sao càng ngày cậu càng giống ‘bà tám’ thế hả?"

      "Bốp!". . . . .

      cái vỗ mạnh hạ xuống đầu Mạch Thu. Lý Tuyết nghiến răng nghiến lợi : "Cái đồ vô lương tâm, tôi làm những chuyện này là vì ai hả, người lúc đầu ta trêu chọc cũng đâu phải tôi!"

      Mạch Thu mắt ướt nhòa xoa xoa chỗ bị đập. Con bé này chẳng biết nặng gì cả, có nhất thiết dùng lực mạnh vậy ?

      Sau đó, số lần La San San xuất ở phòng học càng ngày càng ít, cho dù có , cũng đến với bộ mặt mệt mỏi nằm úp sấp lên bàn ngủ. Theo Phù Mỹ THần , sau khi ta và Chu Ngụy chia tay, cả người liền hoàn toàn thay đổi: đêm về ngủ, sau đó uống đến say còn biết gì trở lại thành chuyện thường ngày, đối với người này mà : cách ngày xa đọa còn xa.

      Mạch Thu nghe thấy mấy chuyện này cũng chỉ cười nhạt, bất kể là cố ý hay vô tâm, nhưng đích xác có rất nhiều lời bàn tán được truyền ra từ người gần gũi bên đó. cái thế giới này ấy mà, làm gì có người nào thực thà đơn thuần chứ? Có điều chỉ cần cậu ta đừng tìm đến làm phiền nữa là được, còn những chuyện này chẳng liên quan gì đến .

      oooooo

      Bình an vô vượt qua hơn nửa học kỳ, rất nhanh lại sắp đến cuộc chiến tranh thi thố đầy căng thẳng. Vào thời gian này, thư viện và phòng tự học luôn chật ních. Có điều, may mà hàng ngày Lý Tuyết đều dậy sơm đến thư viện giành chỗ, cần Mạch Thu nhịn đau cắt ngắn thời gian ngủ.

      Chương trình học y học chuyên nghiệp vốn rất nhiều nên áp lực nên khi thi lớn hơn chút ít. Nhưng từ trước đến giờ, thi ở đại học đều phải đến chiến lược, vì vậy, mặc dù thời gian dành cho học tập tăng lên ít, nhưng so với những bạn học loay hoay đến sứt đầu mẻ trán Mạch Thu lại nhàn nhã khiến người khác phải ghen tỵ.

      Ngày thứ 6 lại đến, dưới ánh mắt đầy oán niệm của Lý Tuyết, Mạch Thu gói gém đồ đạc, tung tăng nhảy lên xe buýt về nhà. Lần này Cố Lãng có việc nên chỉ có thể tự mình về.

      Sau khi vật lộn vài lần với xe buýt và tàu điện ngầm, cuối cùng Mạch Thu cũng lành lặn đứng trước nhà mình. Mạch Thu xoa xoa bắp chân run run, đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm: ngồi phương tiện giao thông công cộng nửa chết nửa sống là chuyện thường, bản thân trở thành làm cao rồi*? (*ý là được đưa đón về bằng xe Cố nh rồi, sướng rồi, giờ có tý mà chân run)

      Nâng tay ấn chuông cửa, mở cửa là Đinh NInh, thấy Mạch Thu đứng ngoài cửa liền cười tươi như hoa.

      "Về rồi à, nhìn con xem nóng lắm hả, mau vào nhà ."

      Thần thái và giọng hình như khác bình thường, nhưng sao Mạch Thu cảm thấy có loại cảm giác kỳ quái thành lời.

      Mạch Thu gãi gãi đầu, theo Đinh Ninh vào phòng khách, tiếp đó ngạc nhiên phát đồng chí Mạch Tử Kiệt ngồi ghế sofa. Còn sớm thế này mà ba về?

      Nhìn thấy Mạch Thu tới, Mạch Tử Kiệt hừ lạnh tiếng, mới trầm giọng : "Về rồi à?"

      Mạch Thu gật đầu cái . . . . .

      Mạch Tử Kiệt vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, với Mạch Thu: "Tới đây ngồi , ba có chuyện muốn với con."

      "Vâng. . . . ."

      Mạch Thu ngoan ngoãn qua, loại khí này . . . . . có cảm giác giống như tam đình hội thẩm. Chắc phạm phải lỗi lầm nào chứ?

      "Có phải con với thằng nhóc nhà họ Cố đương ?" Mạch Tử Kiệt trầm mặc chốc lát xong đột nhiên hỏi ra câu như vậy

      "Ách . . . . đúng ạ!" Hiển nhiên ngờ ba mình hỏi loại vấn đề này, Mạch Thu ngẩn ngơ rất lâu, nhưng vẫn thừa nhận.

      Nhận được câu trả lời khẳng định của Mạch Thu, nhất thời lông mày của Mạch Tử Kiệt xoắn lại chỗ, "Vớ vẩn, mới mấy tuổi mà học đòi người ta đương? Còn lén lén lút lút nữa, nếu phải do người khác bây giờ tôi đây vẫn u u mê mê chẳng biết gì!"

      "Chuyện này tất cả mọi người đều nhìn ra, con còn làm gì, ràng do ba quan tâm con, lại còn trách người khác. . . . . " Mạch Thu lẩm bẩm lý nhí.

      "Cái gì? Con lại lần nữa xem? Còn lý luận đúng ? Có phải cảm thấy học xong cấp 3 là hoàn thành nhiệm vụ, lên đến đại học cần kiêng dè nữa phải ? nghiêm túc mà học hành, suốt ngày chỉ nghĩ đến những chuyện linh tinh vớ vẩn?"

      Sau khi Mạch Thu nghe xong mới bừng hiểu: ra ba hiểu lầm rằng bắt đầu từ lúc lên đại học. Nhưng nhìn bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên của đồng chí Mạch Tử Kiệt, Mạch Thu trộm lau mồ hôi: nếu như ba biết mình bắt đầu từ hồi cấp 3, biết có phát bắn chết mình . . . .

      "Chuyện này ba đồng ý, tốt nhất là hai đứa nhanh chòng chia tay !"

      "Tại sao?" Sau khi nghe xong Mạch Thu mở tròn hai mắt, " phải Cố Lãng là lính ưu tú nhất của ba sao, ấy có chỗ nào tốt ạ?"

      Mạch Thu biết Mạch Tử Kiệt biết chuyện này nhất định hề thoải mái, nhưng ngờ ba có phản ứng mạnh tới cỡ này.

      "Nó thực là người lính giỏi nhưng điều đó có nghĩa là ở các phương diện khác nó cũng ưu tú giống vậy!"

      Mặc dù quan hệ giữa hai nhà rất tốt, nhưng dù sao Cố Lãng cũng là công tử ngậm thìa vàng mà lớn lên, khó tránh khỏi dính chút tiếng xấu của đám con em nhà giàu. Nếu quả như vậy, chẳng lẽ còn muốn con bảo bối mà ba Mạch che chở từ bé phục vụ cậu ta sao. Hơn nữa ngoại hình của Cố Lãng này bắt mắt, về sau biết gặp phải bao nhiêu thị phi, nghĩ tới đây, Mạch Tử Kiệt càng thêm kiên định về ý nghĩ của mình.

      "Tóm lại ba được là được! Con hiểu người được bao nhiêu, nó là người có thể chịu nổi trách nhiệm sao?"

      "Đương nhiên là con hiểu ấy rồi. Về phần ý thức trách nhiệm, điểm này ba cứ việc yên tâm, nếu đến kết hôn, ấy nhất định vô cùng vui mừng hơn nữa cầu cũng được."

      Mạch Thu vẫn nhớ như in câu kia của Cố Lãng ——"Mau lớn lên " , trắng ra là dùng hai chữ ‘nóng lòng’ để khái quát. Nhưng nghĩ ra cũng phải, hai người ở bên nhau giằng co nhiều năm, theo như trình tự thông thường cũng đến giai đoạn chuyện cưới hỏi rồi – nếu như đến chuyện tuổi của vẫn còn . Haizz, trách ai được đây, ai bảo ông chú già như Cố Lãng lại cố tình dụ dỗ Lolita, bây giờ chỉ có thể nóng lòng mà thôi! Nhưng tất nhiên cũng thể loại trừ khả năng bạn Cố Lãng gián tiếp phát xuất. . . . được rồi, dường như hơi lạc đề. . . . .

      "Cái gì? Lại còn muốn kết hôn?" Mặt Mạch Tử Kiệt càng đen hơn.

      " phải ba đấy ư – chịu trách nhiệm. Cách chứng minh tốt nhất chẳng phải kết hôn sao!" Mạch Thu nhún vai, nâng hai tay sang hai bên.

      "Vớ vẩn! Con có biết ý nghĩa của quân hôn là gì ? CHịu đựng nhiều hơn người khác, hy sinh nhiều hơn người khác. . . . . ."

      Mạch Tử Kiệt muốn để Mạch Thu vào quân đội, nhưng cũng muốn con gả cho người lính. Hoặc giả đó là lòng riêng, ba Mạch chỉ muốn con của mình sống cuộc sống bình thường chứ phải dành phần lớn thời gian để chờ đợi và vượt qua trong lo lắng. . . . .

      "Những thứ đó là gì, chẳng phải mẹ con vẫn gả cho ba đấy thôi!"

      Mạch Thu câu khiến những câu tiếp theo của Mạch Tử Kiệt mắc ở trong họng, trong mắt tràn đầy phức tạp.

      Mạch Thu thấy thế xích đến bên cạnh Mạch Tử Kiệt, lắc lắc tay ba làm nũng: "Ba à, con biết ba lo lắng điều gì. Ba sợ con chịu uất ức, bị suy sụp. Nhưng con trưởng thành rồi, có thể tự mình phân biệt tốt xấu. Con và Cố Lãng phải trải qua tìm hiểu và khó khăn mới đến được như ngày hôn nay, cho nên đó phải là trò chơi, hơn nữa . . . . con tin tưởng vào quyết định của mình, cho nên, xin ba cũng tin tưởng con!"

      Mạch Tử Kiệt nhìn đôi mắt trong suốt của Mạch Thu, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài, từ ái xoa xoa đầu con . Mặc dù Mạch Tử Kiệt gì, nhưng Mạch Thu biết: coi như giải trừ được nguy cơ. ôm chầm lấy ba mình rồi sung sướng lên tầng.

      Đinh Ninh từ trong bếp ra, cởi tạp dề rồi ngồi bên cạnh Mạch Tử Kiệt, "Đừng lo lắng, con chúng ta trưởng thành rồi. Nó xử lý tốt chuyện của mình thôi."

      "Đúng vậy, bất tri bất giác thành người lớn rồi. . . . " trong giọng muộn phiền thành lời.

      Mạch Tử Kiệt nắm bàn tay Đinh Ninh – đặt đầu gối của mình, "Những năm qua em vất vả nhiều rồi!"

      Cảm giác thô ráp trong tay khiến sắc mặt Mạch Tử Kiệt ngưng đọng lại. Suy nghĩ đột nhiên bay về thời điểm rất lâu trước kia: có mái tóc tết hai bên, phong thư mỗi tháng với nét chữ xinh đẹp, còn cả chiếc áo lông với hoa văn phức tạp nữa. . . . . sau đó là kết hôn, công chúa của nhà họ ra đời. Đinh Ninh và Mạch Tử Kiệt cùng nhau tới, những gian khổ bên trong lẽ nào ba Mạch lại biết. . . .

      Cái thằng nhóc Cố Lãng thối tha, thế mà dám xuống tay với con mình! Mạch Tử Kiệt này cho cậu biết thế nào là hậu quả!
      Last edited: 13/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54: Hôn lễ (1)
      Edit: -BG-


      Sau đó Mạch Thu kể lại chuyện này cho Cố Lãng nghe, kể xong vỗ vai , cách đầy ý: " à, được rối loạn, phải đề cao nhân phẩm, cố gắng lên!"

      Sau khi Cố Lãng nghe xong cười khổ tiếng. sao dạo gần đây đợt huấn luyện của đột nhiên tăng nhiều như thế, hóa ra là đồng chí Mạch Tử Kiệt trách đoạt mất con bảo bối đây mà. Chuyện này đích xác là do suy tính chu toàn, nên sớm hơn mới phải. Có điều khi đó Mạch Thu vẫn chỉ là bé con!

      Để ý thấy Cố Lãng chìm vào trầm tư của bản thân, Mạch Thu dùng ngón tay chọc chọc , an ủi: "Yên tâm , em vẫn đứng về phía , ít nhất khi ba em tìm gây phiền phức em tuyệt đối ‘vượt tường’!"

      "Yên tâm , cho em có cơ hội ‘vượt tường’ đâu!" Cố Lãng vuốt cái lên sống mũi của Mạch Thu, sau đó ôm vào lòng, cảm giác mềm mại dịu dàng lấp đầy khoang ngực, vì như thế, bất kể ra sao đều đáng giá.

      "Lại , gần đây đột nhiên trở nên bận rộn như vậy, chắc chắc có liên quan đến ba em rồi!" Mạch Thu bỗng nhiên từ Cố Lãng trong ngực ngẩng đầu lên .

      " có gì, dạo gần đây việc trong quân đội vốn phức tạp rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều."

      Mạch Thu kéo đầu Cố Lãng xuống, dùng hai tay nâng mặt lên, hôn con mắt có vài tia máu, "Đừng nên làm quá sức, nhớ nghỉ ngơi đầy đủ."

      "Ừ. . . ."

      Cố Lãng cười đến vô cùng dịu dàng, nắm chặt bàn tay của Mạch Thu đặt mặt , sau đó lại kéo vào lòng.

      Mạch Thu vùi người trước ngực Cố Lãng, thái độ trở nên hơi phức tạp. cũng biết ba dễ dàng bỏ qua cho Cố Lãng, nhưng đây hẳn là chuyện giữa hai người đàn ông với nhau, nhúng tay vào và cũng thể nhúng tay vào.

      Mạch Thu tin tưởng Cố Lãng nhất định có thể giải quyết tốt mọi chuyện, có điều nhìn gương mặt gầy chút ít của khiến cho người ta đành lòng. Khuỷu tay hướng ra ngoài*, nữ giới quả nhiên trọng sắc. (*ý chỉ ích kỷ)

      Chuyện về sau lại lần nữa chứng minh Mạch Thu rất hiểu biết. Cuối cùng đồng chí Mạch Tử Kiệt phản đối chuyện hai người ở bên nhau nữa, thành kiến đối với Cố Lãng cũng hòa hoãn hơn nhiều. biết dùng cách gì nhưng chắc chắn quá trình vô cùng gian nan.

      oooooo

      Trong thời gian nghỉ, nhà Mạch Thu nhận được thiệp cưới in chữ vàng, khi thấy tên của chú rể, trong nháy mắt Mạch Thu chỉ còn loại kích động muốn hét ầm lên —— dễ gì nha, rốt cuộc cũng có người cần bạn Tạ Minh Vĩ rồi!

      Vẫn chưa bàn bạc xong ngày xuất hành nhưng Mạch Thu hào hứng bắt đầu chuẩn bị hành lý. Kể từ sau khi Tạ Minh Vĩ xin triệu hồi về thành phố J mấy năm trước, Mạch Thu hiếm có cơ hội gặp được , hôn lễ lần này nhất định phải tham dự!

      Tương tự, nhà họ Cố và nhà Chu Hiểu Nam cũng nhận được thiếp mời, người của ba nhà liền bàn bạc cùng nhau . Rất đúng dịp, ba người đàn ông đều có việc thể được, vốn đồng chí Mạch Tử Kiệt còn muốn nhân dịp này dẫn Cố Lãng cùng, nhưng cuối cùng chỉ có thể ấm ức rời dưới ánh mắt của đám phụ nữ.

      Máy bay lăn bánh nhanh đường băng, chuyến hành trình của sáu người khiến Mạch Thu nhớ tới chuyến Hoàng Sơn nhiều năm trước - đội hình hình cũng giống như tại. Khi đó vẫn thích Cố Lãng cách dè dặt cẩn trọng, chỉ cần cái nhìn hay tiếp xúc nho cũng có thể khiến vui cả ngày.

      Thời gian như thoi đưa, chỉ cái chớp mắt mà thế xoay chuyển, nhưng may mắn là cuối cùng cũng nắm được tay , đường vận mệnh giao nhau, cứ quấn quýt như vậy cả đời.

      Bàn tay đặt bên hông Cố Lãng đột nhiên bị nắm lấy, xòe ra, chồng lên nhau, sau đó mười ngón tay đan xen. Mạch Thu hướng khuôn mặt tươi cười về phía Cố Lãng, bọn họ đều nghĩ đến cùng chuyện.

      "Úi chà chà, là đến đâu cũng ngừng tán tỉnh, buồn nôn ghê!" Chu Hiểu Nam - ngồi bên trong cùng – lạnh giọng .

      "Sao hả, ghen tỵ rồi chứ gì ? Mau tìm quân phu , đó phải ước mơ to lớn của cậu à!"

      "Thôi , cậu cho rằng tớ muốn chắc, nhưng đến nay vẫn biết tên kia còn ở cái ổ ở ngóc ngách nào thế giới kìa. Hai ngươi tiếp tục gây buồn nôn , chuyến kéo dài mấy ngày liền, rồi luyện thành thói quen thôi, đúng ."

      "Ái chà, mỹ nhân đơn ghen à? Đừng tức giận, cười cái coi!"

      Mạch Thu đưa móng vuốt qua muốn đùa giỡn bị Chu Hiểu Nam hất ra, " tồi, cậu diễn vai ‘thổ bá vương’* rất giống!"(*người xưng bá vùng)

      ooo

      oooooo

      Khi Mạch Thu nhìn thấy dâu chính hiệu trong truyền thuyết trong lòng thực hơi kinh ngạc. vốn tưởng rằng bà xã của Tạ Minh Vĩ phải là phương Bắc mạnh mẽ phóng khoáng cơ, nhưng lại hoàn toàn khác biệt: người gầy gầy, có chút xinh xắn nhanh nhẹn, ngoại hình cực kỳ tinh tế - đặc điểm điển hình của người phương Nam.

      Mấy trẻ tuổi sau hồi chuyện với nhau liền nhanh chóng trở thành thân thuộc. Mạch Thu mở miệng gọi tiếng "chị Y Y" cực kỳ thân thiết. Y Y chỉ lớn hơn Mạch Thu ba tuổi, mà ngẫm lại Tạ Minh Vĩ 30. Mạch Thu lau mồ hôi lạnh: thế giới này . . . . . chẳng lẽ ông chú già và Lollita mới là kết hợp hay nhất?

      ra Mạch Thu rất bội phục Y Y, dù sao rời quê hương đến Tây Bắc xa xôi rộng lớn cần rất nhiều dũng cảm. Cho tới nay, nơi này để lại ấn tượng cho người ta dường như chỉ có sa mạc và sa mạc, còn cả ánh mặt trờ u ám nữa, dẫn đến có nhiều ‘kính nhi viễn chi’* đối với nơi này. ra cuộc sống ở quân khu rất tốt, bất kể là cây xanh hay cơ sở thiết bị xây dựng đều kém so với thành phố cỡ trung bình, nhưng đáng thương thay, cho đến nay các em binh lính ở đây vẫn đơn lẻ bóng. (*tôn kính mà thể gần gũi)

      Nghĩ đến Tạ Minh Vĩ cũng tài giỏi. Trực tiếp lừa gạt con vùng sông nước người ta tới tay cũng thôi, vậy còn quyết lòng từng theo nữa chứ.

      Y Y chuyện với các sắc mặt đột nhiên thay đổi, che miệng nôn khan mấy tiếng. Mạch Thu kinh hãi: vụ này . . . chắc phải mang bầu rồi chứ?

      Nôn mấy tiếng, Y Y thuận khí trở lại bình thường mới cười xin lỗi với đám Mạch Thu, "Xin lỗi, gần đây tình trạng buồn nôn hơi nghiêm trọng, khiến các em chê cười rồi."

      Quả nhiên có bầu rồi, đây chính là ‘có con mới cưới’ trong truyền thuyết đó nha, chẳng lẽ . . . . bạn Tạ Minh Vĩ cố ý để Y Y mang thai, khiến chị ấy thể nghe theo ta? Nghĩ đến suy đoán này, khóe mắt Mạch Thu kiềm chế nổi mà giật giật mấy cái: quả nhiên giấu bên trong đàn ông đều là cầm thú. . . .

      Hình như đoán được Mạch Thu suy nghĩ cái gì nên Y Y nở nụ cười, sau đó đến gần Mạch Thu, dí sát vào tai thầm: " cho em bí mật: ra là chị ‘bá vương ngạnh thượng cung’ ấy!"

      Thấy Mạch Thu lộ ra vẻ mặt thể tin được, Y Y thờ ơ nhún nhún vai, "Hết cách rồi, ai bảo tên kia đầu gỗ chứ, có tuổi rồi nên cứ hay băn khoăn lo lắng khi . Chị chỉ có thể áp dụng thủ đoạn trực tiếp mà hiệu quả nhất thôi!"

      Sau khi Mạch Thu nghe xong tự nhiên sinh ra kính nể, dồn chút áy náy do hiểu lầm bạn Tạ Minh Vĩ đến góc chẳng biết tên nào đó. Chị hai à, bề ngoài non nớt của Lolita này bao bọc tâm hồn ‘ngự tả’* đến cỡ nào đây? (*thường đây là cách gọi kính trọng đối với bậc đàn chị. Chỉ những người có vẻ ngoài non nớt, tuổi tác nhưng lại trưởng thành chính chắn hơn so với tuổi)

      Đột nhiên nghĩ đến vấn đề, Mạch Thu lại len lén đến gần tai Y Y : "Chắc lúc chị ‘bá vương’ ông chú Tạ là lần đầu tiên ạ? Có phải rất đau ?"

      Vừa ra khỏi miệng vấn đề này, Mạch Thu liền hối hận, bởi vì thấy sắc mặt bạn Y Y trắng bệch trong nháy mắt, hồi lâu sau mới cảm thán câu: "THực đau đến khắc cốt ghi tâm luôn đó!"

      Mặt của Mạch Thu cũng trắng theo trong chớp mắt. Mẹ ơi, còn nghĩ qua hai mươi tuổi ‘thượng’ Cố Lãng, tại xem ra khiến người ta phải chùn bước. Hay là lùi lại 2 năm nữa nhỉ?

      Thấy vẻ mặt do dự của Mạch Thu, Y Y cười cách đầy bà tám, "Sao, nghĩ xem có nên tìm bạn trai thử hả?"

      Bị người ta câu trúng tâm , mặt Mạch Thu lập tức đỏ lên, "Wêy Wêy, tư tưởng trong sáng à nha, cẩn thận kẻo ảnh hưởng tới giáo dục thai nhi!"

      Y Y liếc nhìn bụng, hững hờ cười, " sao hết, bây giờ nó mới chỉ là miếng thịt, chẳng nghe được gì đâu."

      Mạch Thu: ooo

      oooooo

      Hôn lễ được cử hành vào 3 ngày sau. Bình thường, ban ngày Mạch Thu trốn ở trong phòng lên mạng, chuyện phiếm, buổi tối kéo Cố Lãng ra ngoài dạo, tìm kiếm cảm giác tuổi thơ.

      Thành phố J cũng thay đổi nhiều lắm, rất nhiều nơi chứa đầy kỷ niệm vẫn giống như trước kia. Trong kiến thiết đô thị hóa mạnh mẽ như tại mà vẫn có thể tìm được nhiều nơi quen thuộc khiến Mạch Thu cảm thấy vô cùng may mắn.

      dạo lòng vòng với Cố Lãng, sau cùng tới trước đài phun nước điêu khắc. Đây là nơi lưu giữ hồi ức quan trọng nhất của . Mặc dù nó có vẻ cũ hơn trước rất nhiều nhưng may mắn là vẫn còn ở đây.

      Tâm huyết dâng trào, Mạch Thu leo lên bệ, đặt tay bên ngoài quả cầu phun nước, cảm nhận cường lực của dòng nước ma sát với ngón tay. Đây là trò chơi thích chơi nhất khi còn bé, bây giờ chơi lại lần lại có hoài niệm lên lời.

      Cố Lãng có chút lo lắng đứng ở sau lưng , phần bệ rất thấp, cẩn thận rơi vào trong bồn. Mạch Thu chơi hồi, liền xoay người lại nhìn Cố Lãng, mặt tươi cười nhảy xuống, trực tiếp nhào vào ngực .

      Ôm chặt người trong ngực, rốt cuộc trái tim vẫn treo lơ lửng cũng ổn định lại.

      Mạch Thu từ trong ngực Cố Lãng ngẩng đầu lên, mắt bị đèn chiếu lấp lánh, "Cố Lãng, chỗ này đối với em mà nơi rất có ý nghĩa, cả hai chúng ta cùng mãi nhớ đến nó được ?"

      "Cái ý nghĩa gì?" Cố Lãng có chút nghi ngờ hỏi.

      Mạch Thu chớp chớp mắt, "Cái này . . . . là bí mật. Hứa với em , được quên nó, được ?"

      "Được. . . ."

      Mạch Thu reo hò nhào tới, hôn môi Cố Lãng rất sâu, đèn trong đài phun sáng lên, màu sắc cột nước đan xen trung như thể chúc phúc cho đôi lứa nhau.

      Mạch Thu mãi mãi cho biết đây là nơi bọn họ chính thức gặp nhau lần đầu tiên. Ở kiếp trước, mặc dù sau này rất nhiều chuyện của đều là do người trong quân đội kể nghe, nhưng kỳ , từ lâu trước đó, bọn họ từng gặp nhau ở tại đài phun nước này. lần gặp tình cờ định sẵn trước tình hai kiếp của Mạch Thu . . . .

      Trước hôn lễ, cuối cùng Mạch Thu cũng nhìn thấy bạn Tạ Minh Vĩ – được thiên hô vạn hoán mới xuất . người đàn ông hơn 30, cả người toát lên hơi thở của trưởng thành và chín chắn, làm cho người ta loại rất cảm giác thực tế.

      Đột nhiên hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp : chàng mười tám thích văn nghệ nhàm chán, sau đó bị lừa dạy đánh đàn ghi-ta, trời xui đất khiến thế nào lại làm cho thành thạo nghề.

      Tạ Minh Vĩ vuốt tóc Mạch Thu, "NHóc con càng lớn càng xinh. Thời gian trôi qua nhanh, còn nhớ lần đầu tiên gặp em em mới cao có như vậy, " Tạ Minh Vĩ vừa vừa khoa tay múa chân, "Khi đó lại thông minh như bà cụ non, hoàn toàn có cảm giác của đứa bé ngốc nghếch đáng ."

      "Đúng vậy đó, thời gian trôi qua thực nhanh, năm đó chàng thanh niên kích động, bây giờ Ngũ Tử đăng khoa* đều đầy đủ rồi."(*là câu ngạn ngữ của TQ, bắt nguồn từ câu chuyện dân gian: thời kỳ Hậu Chu, ở phủ Yến Sơn có người tên Đậu Vũ Sơn, năm người con trai của ông đều có học vấn ưu tú, lần lượt thi đỗ khoa cử, thời xưa gọi là ‘Ngũ Tử đăng khoa’. Ở đây có lẽ chỉ bạn Tạ công thành danh toại, vợ con đuề huề)

      Tác giả có lời muốn : rốt cuộc cũng gõ xong chương này, mắt ngấn lệ, Bánh Bao rất cố gắng phải ! ! !
      Last edited: 13/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :