1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nuôi dưỡng Âu Dương đại boss - Tam Thiên Lưu Ly (Đồng Nhân Cổ Kiếm Kì Đàm) (C3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 20: Bí mật.

      khúc nhạc ngừng.

      Hai người lâu tiếng nào.

      Gió thổi nhè , sóng nước lăn tăn, cả trời đất dường như im lặng, chỉ có người lái đò khua mái chèo dưới đuôi thuyền, phát ra tiếng nước chảy trầm thấp.

      Nhưng cũng sao, ngược lại càng thêm yên tĩnh.

      "A Du cảm thấy khúc này như thế nào?"

      A Du thở phào cái, vẻ mặt đau khổ : "Rốt cục cũng có thể chuyện?"

      ". . ."

      "Nghẹt thở ta." A Du vỗ ngực, lại liếc mặt đối phương, lập tức tiếp: "Dễ nghe cực kỳ! Tỷ chưa từng nghe qua thanh say động lòng người như thế!"

      "Hửm?"

      " !" A Du đặc biệt quả quyết gật đầu: "Bởi vì tỷ có ngủ mà."

      ". . ."

      Ảo giác sao?

      Trong nháy mắt A Du cảm thấy đối phương như muốn cầm cây đàn đập vô đầu nàng…Σ(・口・)

      Nhất định là ảo giác, A Nhiên tàn ác đến thế đâu, đúng ?

      Nhưng mà, cũng nên giải thích chút.

      "Lúc trước, cũng có bằng hữu nghe nhạc cùng tỷ, nhưng cuối cùng tỷ thể kiên trì tới phút cuối cùng, cơ hồ mới nghe gần được nửa liền ngủ thiếp , có lúc cũng ở nhà nghe, nhưng bất kể như thế nào, cuối cùng cũng biến thành bài hát ru con, nhưng mà… " A Du vô cùng xác thực đưa ra kết luận: "Nghe A Nhiên đàn, tỷ chỉ tỉnh táo từ đầu tới cuối, hơn nữa còn cực kì cảm thấy nó rất dễ nghe."

      "A Nhiên có , nghe cầm chính là nghe tâm, cho nên tỷ nghĩ, nghe êm tai có lẽ chỉ là tiếng đàn, mà còn là tiếng lòng của đệ?" A Du tới chỗ này, đôi mắt cong cong nở nụ cười: "Mặc dù lời tỷ dễ nghe, nhưng mà, A Nhiên, tiếng đàn rất đẹp."

      "A Du cần gì khiêm tốn." Đôi mắt Trường Cầm đầy ý cười : "Khen ngợi như vậy mà còn bảo dễ nghe, trong thiên hạ này còn lời nào ngọt ngào hơn nữa? Chẳng qua là… " chợt chuyển cái, giống như vô ý hỏi: "A Du khi nào nghe nhạc cùng bằng hữu?"

      "Ách. . . Cái này . . ." Lúc này A Du mới phát , hình như nàng cẩn thận lỡ miệng.

      Cũng phải là cố ý giấu giếm, có lẽ ban đầu là vậy, nhưng mà, ở cái thế giới này lâu, nàng ít nghĩ về những chuyện đời trước, thậm chí có lúc cảm thấy, nếu "cái thế giới kia", "trùng sinh", "chuyển kiếp" chẳng qua nếu nàng mộng đời, tỉnh rồi cũng nên quên , ra nàng từ đầu tới đuôi đều là A Du.

      Chẳng qua là thỉnh thoảng chuyện thốt lên ít từ ngữ như nhắc nhở nàng, đó cũng phải là mộng cảnh, mà là cuộc sống thực tế diễn ra.

      Tỷ như giờ phút này.

      "A Du tiện ?" Thái Tử Trường Cầm thở dài: "Xin lỗi, là ta đường đột, nếu ngươi muốn , ta liền hỏi nữa." Dứt lời, cúi đầu tiếng nào.

      ". . ." Gạt người!

      ràng vừa lời như vậy, làm cho người ta cảm giác nhưng chút cũng giống.

      Người này, tuyệt đối vì vậy mà dừng tay, tuyệt đối truy xét triệt để, tuyệt đối tính sổ sau.

      —— đây là trực giác đầu tiên của A Du.

      Bản thân nàng vô cùng tin tưởng loại này trực giác, hơn nữa. . . Cảm giác như thừa dịp thê tử vắng nhà len lén tìm tiểu tam nhưng may mắn bị vợ cả phát tra nam là chuyện gì xảy ra?

      Vân vân, tựa hồ suy nghĩ nhiều.

      A Du vỗ cái trán, bây giờ phải là lúc nghĩ những thứ này, rồi sau đó, nàng làm quyết định.

      "A Nhiên, mới vừa rồi đệ hỏi vấn đề. . ." A Du kéo dài giọng, mặc dù đối phương cũng có phản ứng gì đặc biệt, nhưng trực giác cho nàng biết, nhất định cẩn thận nghe, vì vậy nàng ngoắc ngoắc khóe miệng: "Đó là bí mật!"

      ". . ." Cho dù nhìn, Thái Tử Trường Cầm cũng biết giờ phút này A Du cười cực kỳ giảo hoạt.

      "Nhưng mà, cũng cũng phải là thể ." A Du nắm tay ho khan vài tiếng, đưa cái tay ra quơ quơ trước mặt Thái Tử Trường Cầm.

      Thái tử Trường Cầm dở khóc dở cười bắt được cái tay làm loạn trước mặt kia, bất đắc dĩ : "A Du muốn như thế nào?"

      "A Nhiên, lần này đệ muốn mang tỷ đến chỗ đó, chổ cất giấu bí mật của đệ?" A Du nghiêm nghị đứng lên, như thế.

      Chẳng biết tại sao, nàng luôn có trực giác như vậy.

      Có lẽ chỉ có đến nơi đó, mới có thể chân chính hiểu con người trước mắt này.

      Thái Tử Trường Cầm hơi ngẩn ra, vẻ mặt trong lúc lơ đãng thoáng thu liễm, ánh mắt tựa như thở dài tựa như nhớ lại, vừa tựa hồ như có gì cả.

      lát sau, mới : " như thế nào?"

      " có gì." A Du trừng mắt nhìn, cười lên: "Tỷ nghe để biết mối quan hệ giữa các bằng hữu với nhau có tốt , chính là thông qua việc trao đổi bí mật, bí mật càng cơ mật, quan hệ lại càng tốt. A Nhiên, chúng ta cũng trao đổi bí mật , đệ thấy có tốt ?"

      "Tất nhiên. . . Rất tốt." Thái Tử Trường Cầm nhìn khuôn mặt nàng đắc ý tươi cười, khỏi nhướng mày cười yếu ớt: "Ta rất mong đợi bí mật của A Du."

      A Du nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn con chim bay xẹt qua mặt sông, thanh xa xôi: "Cho dù là A Nhiên đệ, cũng nhất định thất kinh."

      Nhưng mà thế gian này nhiều trắc trở, vĩnh viễn giống suy nghĩ của con người.

      Cho đến khi lần nữa bị người ném đất, A Du cũng biết , rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

      Chuyện ra rất đơn giản.

      lúc thuyền ngừng, nàng liền nhân cơ hội xuống thuyền dạo chút, lại nghĩ rằng mới vừa tới khúc quanh, liền bị người che miệng lại kéo , cũng biết cái khăn bằng vải bố kia thả thuốc gì, nàng chỉ cảm thấy cả người vô lực, rồi sau đó liền bị nhét vào trong bao bố, sau đó thân thể ngày , tựa hồ là bị người giơ lên.

      Sau lúc lâu sau, nàng mới ý thức tới mình tựa hồ bị người gánh vai lại.

      Biết rất ràng cũng kêu cứu, cũng giãy giụa, dường như đầu óc cùng thân thể đồng bộ, đến cuối cùng, ngay cả tinh thần cũng từ từ hoảng hốt lên.

      Cho đến bị nện nặng nề mặt đất, A Du mới bởi vì đau đớn mà khôi phục chút ý thức, từ từ tự hỏi, bây giờ là chuyện gì xảy ra?

      Bắt cóc?

      thể nào, bản thân nàng phải là người có tiền gì, ăn mặc cũng rất bình thường.

      Trả thù?

      Vậy càng có thể, đời này nàng còn là lần đầu tiên tới nơi này, hơn nữa nàng từ trước đến nay giúp mọi người làm điều tốt, coi như chợt có chút mồm mép, cũng đến nổi kết thù hận lớn như vậy, làm cho người ta đuổi theo tới nơi này trả thù nàng?

      Lừa bán?

      Cái này. . . như vậy, bị lừa bán phải là tiểu nương A Nhiên sao? Nhìn nàng thế nào đều giống như trẻ tuổi. . . Chẳng lẽ là bắt lộn?

      A Du nhíu mày cái, coi như biết là bắt lầm, cũng biết đối phương có thể thả nàng hay .

      "Phu nhân, người dẫn tới."

      Phu nhân? Nữ?

      A Du lúc kinh ngạc, có người mở dây trói miệng bao, rồi sau đó lôi cái đầu ra khỏi bao, nàng liền lăn đất, cảm thấy người có chút đau, ánh mắt cũng bởi vì đột nhiên thấy ánh sáng mà tự chủ nheo lại.

      "Làm cho nàng thanh tĩnh, ta có lời muốn hỏi."

      "Dạ!"

      chậu nước lạnh dội lên người A Du.

      Nàng thiếu chút nữa bị sặc, liên tiếp ho khan mấy tiếng sau, mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, quan sát nữ nhân trang phục lộng lẫy ngồi ngay ngắn ở cách đó xa—— ước chừng chừng ba mươi tuổi, mặc dù số tuổi tính là nhưng cũng lộ vẻ già, ngược lại hơn có mấy phần năm tháng lắng đọng khác hẳn với vẻ đẹp thiếu nữ đoan trang, đồ trang sức đeo tay tinh xảo phục sức hoa mỹ, bên cạnh còn có phục dịch cùng thị tỳ với phục sức tầm thường.

      Xem ra là người có tiền?

      Vấn đề là, rốt cuộc là nàng đắc tội đối phương thế nào?

      "Ta và ngươi đến tột cùng có thù hận gì?"

      A Du dự đoán, hỏi ra những lời này cũng phải là tự thân nàng, mà là vị được gọi là "Phu nhân " kia.

      ". . . Cũng thù hận." Những lời này chẳng lẽ nên do nàng hỏi?

      "Nếu như thế. " Phu nhân kia tay chụp tay vịn đột nhiên đứng lên, mặt mày trong nháy mắt bén nhọn lên: "Các ngươi vì sao phải làm ra chuyện xấu xa kia?"

      ". . ." Nàng rốt cuộc làm. . .

      A Du đột nhiên ngơ ngẩn, lại nhìn nàng kia kỹ chút, giữa hai lông mày đối phương có cảm giác quen thuộc mà nàng xác thực thấy qua ở nơi nào.

      Giây lát, nàng bỗng nhiên cười khổ —— A Nhiên, A Nhiên, lúc này đệ đúng là cái hố hại chết tỷ.

      Tác giả có lời muốn :

      Điểm nổi bật của chương tiếp theo =>> Được viết vô cùng phí sức vô cùng thống khổ nhưng ta lại vô cùng muốn viết cốt truyện trắc trở, vì viết chương sau mà ta mặc niệm 【 uy 】

      QAQ tóm lại ta cố gắng! !

      Từ xa xưa, thủy quân lục chiến luôn may mắn, lão bản ngươi phải là đại boss của thủy quân lục chiến vận khí tồi hay sao ╮(╯▽╰)╭ Mau tới làm hùng cứu mỹ nhân lão bản!
      nhimxuwindlove_9693 thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 21: sống và cái chết.

      Đối mặt với chất vấn của nữ nhân kia, A Du nên lời.

      Nếu như nàng có nhìn lầm, vị phu nhân này chính là thân nhân khối thân thể tại cuả A Nhiên.

      A Du mím môi, mặc dù sớm dự liệu được có thể gặp phải chuyện như vậy, nhưng nàng nghĩ tới nó đến phải nhanh như thế, đến lúc này, nàng mới nhận ra, cái gọi là chuẩn bị tinh thần đến khi xuất luôn là vô dụng, ít nhất, nàng tại trừ câu " xin lỗi", cái gì cũng thể ra miệng.

      Mà nàng cũng hiểu, đối phương muốn, cũng phải là câu xin lỗi.

      Giữa các nàng, thể hóa giải.

      " xin lỗi."

      Có mấy lời, mặc dù mình biết dùng được, nhưng nhất định phải .

      Nàng tự gánh hết tất cả tội ác lên người mình, nhưng nàng cũng —— "Ta chờ ngươi trở lại" .

      Sau đó A Nhiên trở lại, sau đó . . . Đối phương mất người thân.

      Đúng là nàng rất cao hứng vì A Nhiên trở về, cũng cực kì cảm thấy có lỗi với đối phương.

      Mặc dù nghe như thế rất xấu hổ, nhưng cũng mâu thuẫn.

      "Ta muốn nghe ngươi nhảm." chuyện, phu nhân kia tới trước mặt A Du.

      Gia đinh đứng ở phía sau lưng A Du thức thời đẩy nàng, làm cho nàng giữ vững tư thế ngồi chồm hỗm, có thể tiếp nhận nghi vấn.

      "Ta chỉ muốn con của ta trở lại!"

      ". . ."

      A Du so với ai cũng biết, con của nàng, sợ là cũng trở về được nữa.

      Nhưng mà, lời tàn nhẫn thế này, làm sao có thể ra?

      "Ngươi nhất định chưa từng làm mẹ."

      Đối phương đột nhiên ra lời như vậy.

      "Tĩnh Nhi là đứa con đầu tiên của ta, lúc sinh nó lại khó sinh, ước chừng ở trong phòng sinh đau đớn ngày đêm, mới có thể sinh hạ."

      "Cái loại đau đớn đó, đến bây giờ ta đều muốn nhớ lại. Khi đó ta là đau, nhịn được bật thốt lên mắng to, còn lẫy ' muốn hài tử', nhưng lúc bà đỡ đem Tĩnh Nhi ôm đến trước mặt ta, ta mới biết được, đau như thế nào, đều đáng giá."

      "Ngươi nhất định chưa từng thấy qua chính mình khổ sở sinh hạ đứa bé, ta lần đầu tiên nhìn thấy nó cũng biết, đây chính là huyết mạch tương liên của ta —— nó ở trong bụng ta ngây người mười tháng, ta biết tất cả, ta từ có cha mẹ, đời này trừ nó ra, có người nào thân thiết cùng ta."

      "Lần đầu tiên thấy nó ngủ khuôn mặt nhắn, tâm cũng mềm nhũn. . . Rồi sau đó, ta nhìn nó lớn lên chút xíu, lần đầu tiên mở mắt, lần đầu tiên lật người, lần đầu tiên chuyện, lần đầu tiên bộ, lần đầu tiên gọi mẹ. . ." Thanh dần dần trầm thấp, phảng phất bi thương: "Sớm biết chuyện biến thành như vậy, lúc ta theo phu quân nhậm chức, nên mang theo Tĩnh Nhi cùng , mặc dù tàu xe mệt nhọc, nhưng người nhà chúng ta có thể ở chung chỗ."

      "Ngươi biết ?" Phu nhân nhìn về phía A Du, trong ánh mắt cơ hồ hóa thành hận ý: " Lúc ta nghe nó ngã bệnh lo lắng thế nào, sau lại nghe con ta nó dần dần hồi phục lại vui vẻ cỡ nào, sau lại, ta nghe nó mất tích, ta đau lòng cỡ nào. Ngươi biết ? , ngươi cái gì cũng biết!"

      "Nếu như ngươi biết, làm sao có thể nhẫn tâm cướp con của ta !"

      Tiếng lên án thê lương, từng tiếng từng tiếng đánh vào tim A Du.

      Nàng nhắm mắt, biết cuối cùng mình nên cái gì.

      "Ta sớm nên đoán được. . . Ta sớm nên đoán được. . ."

      "Người nhà báo tin tính tình Tĩnh Nhi trở nên trầm ổn, giống lúc trước thích làm nũng, ta nên trở về, nếu như khi đó ta trở lại, có lẽ chuyện cũng biến thành như bây giờ." Nàng vừa , vừa vươn tay bóp cổ A Du, lạnh lùng hỏi: "! Ngươi cho ta biết! Ngươi cùng người có dáng dấp giống hệt Tĩnh Nhi, đối với nữ nhi của ta làm cái gì?"

      A Du cảm thấy hô hấp dần dần khó khăn, đại não cũng bắt đầu từ từ mơ hồ.

      Có lẽ nàng chết .

      —— ý niệm dần dần lên trong đầu nàng.

      Rồi sau đó, nàng hoàn toàn mất ý thức.

      "Phanh!"

      "Người nào? !"

      "Tiểu thư?"

      "A! Cứu mạng!"

      " pháp! Nàng phải là tiểu thư , là quái!"

      tiếng vang lên trong sân viện rộng rãi, chỉ có A Du cái gì cũng biết, bởi vì nàng nhắm chặt mắt, lẳng lặng té xuống đất, nhúc nhích, phảng phất như thi thể.

      Cho đến khi, đôi tay run rẩy nhàng vịn đầu vai của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.

      Thái Tử Trường Cầm cảm giác mình mất thính giác, nghe được tim của nàng đập, cũng nghe được nhịp tim của mình, dường như trong cả trời đất cái gì cũng có.

      cảm giác cuộc đời mình chưa bao giờ hoảng hốt như bây giờ, tim đau ỉ, đau đớn kia cũng theo thời gian trôi qua mà phai , ngược lại hô hấp càng lúc càng lớn, cho tới hồi lâu, thậm chí quên mất nên làm như thế nào để biết người còn sống hay chết.

      —— , A Du tuyệt đối chết.

      —— Thân thể của nàng còn ấm.

      【 Vì tình cảm ruột thịt luôn nhạt nhẽo, vòng đời của tái sinh đều là đơn. 】

      Lần lượt, lần trở về, đời, cũng vì đong đếm từng tánh mạng.

      Ông trời lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả chút hy vọng vất vả tìm được đều dập tắt sao?

      ! tuyệt đối chấp nhận!

      Rốt cục, tay run rẩy để ngang chóp mũi A Du.

      Yên lặng chờ giây lát, cảm nhận được hơi thở đối phương mặc dù yếu ớt nhưng vẫn ấm áp như cũ, chợt thở phào nhõm, tay vững vàng khóa đối phương vào trong ngực, hình như có gì có thể để cho buông tay nữa, vừa lấy tay cảm thụ nhiệt độ của sinh mạng, vừa thấp giọng : "Ta cũng biết, ngươi chết."

      " xin lỗi, ta tới chậm."

      Thái Tử Trường Cầm rũ mắt, ánh mắt rơi vào hai tay cùng cần cổ của A Du vẫn bị trói như cũ tràn đầy vết bầm, dần dần ác liệt lên.

      Trong lòng khỏi phẫn nộ, sắc mặt ngược lại càng thêm dịu dàng, khóe miệng Trường Cầm chậm rãi mỉm cười, vươn tay, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve cần cổ A Du, dịu dàng : "A Du, ngươi cần sợ, hôm nay bất kì người nào đều thể làm tổn thương được ngươi nữa."

      —— Chẳng qua là, đả thương người của , nhất định phải trả giá đắt.

      ngồi chồm hỗm mặt đất, đem đầu A Du tựa vào đầu gối mình, ánh mắt quét qua người ngã đầy đất trong viện, con ngươi đóng băng.

      A Du muốn giết người, cho nên chẳng qua là để cho bọn họ hôn mê bất tỉnh.

      Hôm nay xem ra, bọn họ cũng cần thiết sống nữa.

      chậm rãi giơ tay lên, đúng vào lúc này, tiếng hô hơi yếu truyền đến: "Tĩnh Nhi. . ."

      Trường Cầm dừng tay lại, khóe môi vui vẻ càng sâu, nhìn về phụ nhân giãy giụa bò dậy cách đó xa, giọng : "Mẫu thân, lâu rồi gặp, thân thể người có khỏe ?"

      Nữ nhân xiêu vẹo đứng lên lùi ra sau mấy bước, đôi môi run rẩy, hồi lâu mới : "Đừng gọi ta như vậy, ta là mẫu thân của ngươi, ngươi cũng phải là con của ta. . ."

      "Ồ?" Trường Cầm nhướn mi: "Tại sao mẫu thân lại lời làm tổn thương người khác như vậy?”

      ". " Đối phương ổn định thân hình, hình như xác định cái gì đó, : "Ngươi phải con của ta."

      "Ta và người năm năm thấy, mẫu thân sợ là nhất thời hồ đồ, nhớ lộn chăng?"

      ", ngươi như vậy, nhất định là bởi vì, ngươi cũng chưa từng làm mẹ." Phụ nhân kia hít hơi sâu, : " đời này có người mẹ nào nhận lầm con của mình, mặc dù ta năm năm thấy Tĩnh Nhi, nhưng mà, từ khoảnh khắc đầu tiên thấy ngươi thuyền, ta cũng biết, ngươi tuyệt đối phải con của ta."

      "Cho dù dáng dấp có giống chăng nữa, ngươi cũng phải!"

      "A. . ." Thái Tử Trường Cầm cười ra tiếng: "Ngươi ngược lại khó có được nhạy bén, chẳng qua là, nếu hồ đồ chút, ít nhất có thể lừa mình dối người, thanh tĩnh như thế, chẳng qua là tự tìm đau khổ mà thôi."

      "Vốn là nể mặt ngươi là mẹ của thân thể này, ta còn muốn tha cho ngươi mạng, hôm nay xem ra, cần thiết." Trường Cầm cúi đầu liếc nhìn A Du, vừa nhìn về phía đối phương, trong con ngươi ngưng tụ sát ý lạnh băng: "Ngươi nên tổn thương nàng."

      "Tại sao ta nên tổn thương nàng?"

      Đối mặt với cái chết, phụ nhân kia sợ hãi hỏi ngược lại: "Tại sao ta nên tổn thương nàng?"

      "Ngươi. . ."

      "Các ngươi cướp con của ta, ta trả thù lại có lỗi gì?"

      "Ta đả thương nàng, trong lòng ngươi nổi giận, như vậy thời điểm ngươi hại con của ta, có nghĩ tới ta cũng thương tâm nổi giận hay ?"

      "Ngươi cũng có thứ quan trọng!" Phụ nhân khàn cả giọng kêu lên: " tại sao muốn đoạt thứ quý giá của ta?!"

      "Chẳng lẽ cũng bởi vì ngươi có pháp, ngươi mạnh hơn ta, con của ta đáng bị thương tổn sao? Nàng còn là đứa bé vô tội, rốt cuộc phạm vào lỗi gì? !"

      ". . ."

      Đúng vào lúc này, Trường Cầm phát lông mi A Du run rẩy trong ngực, dáng vẻ giống như là muốn tỉnh lại, mặt lại tự chủ được lộ ra chút thần sắc thống khổ, giống như bị đau đớn hành hạ.

      Thái Tử Trường Cầm bận tâm những thứ khác nữa, chỉ tay ôm lấy đứng lên, lấy thân thể gốc của tại sử dụng cách nào làm ra chuyện này, cũng may còn có tiên pháp có thể dùng.

      Mới xoay người vài bước, đột nhiên ngừng lại, quay đầu phất tay áo.

      thanh nặng nề truyền đến, chiếc trâm cài bươm bướm "Leng keng" tiếng đánh rơi bên chân của —— phụ nhân kia mới vừa rồi chính là muốn cầm vật này tập kích .

      Thái Tử Trường Cầm híp con ngươi cái, lạnh nhạt : "Đừng khiêu khích nữa, kiên nhẫn của ta là có hạn."

      Vậy mà, cuối cùng lại xem thường quyết tâm của người mẹ.

      Đứng dậy nổi, liền bò.

      Đánh lại, liền cầu xin.

      Nào sợ móng tay gảy lìa.

      Nào sợ gương mặt đều là bụi đất.

      Nào sợ tóc xõa xốc xếch.

      Nàng vẫn như cũ là người mẹ, vì con của mình có thể làm bất cứ chuyện gì.

      "Đừng . . . Xin ngươi. . . Đem con trả lại cho ta. . ."

      Nàng giùng giằng, mười ngón tay nắm chặt mặt đất, lúc hoạt động lưu lại từng vết máu đỏ sẫm, nàng cứ như vậy, từng bước bò đến bên chân Trường Cầm.

      ". . ."

      "Xin ngươi. . ." Mắt thấy giữ được đối phương, nàng gom góp tia khí lực cuối cùng trong thân thể, giãy giụa dập đầu liên tục mặt đất: "Ta sai rồi! Ta biết sai rồi! Ta lạy người! Xin ngươi! Xin ngươi! Đem con trả lại cho ta. . . Trả lại cho ta . . . Tĩnh Nhi của ta. . ."

      "Đông!"

      "Đông!"

      "Đông!"

      Từng tiếng vang kèm theo tiếng khóc buồn bã.

      có bất kì thanh nào trong trời đất, dường như vọng lại trong lòng người.

      Cho dù là Thái Tử Trường Cầm, cũng lộ vẻ xúc động.

      "Con của ta. . . Con của ta! ! !"

      ". . ." Thái Tử Trường Cầm dừng chốc lát, cuối cùng, thở dài —— có thể làm được gì đây?

      Độ hồn chuyện, khai cung liền thể quay đầu , chỉ sợ bây giờ rời khỏi thân thể này, con của nàng cũng tuyệt đối thể trở về được nữa.

      Ở lại nơi này, chẳng qua tăng thêm thương cảm.

      "Đừng . . . Con của ta. . ." Người mẹ này nâng cái trán đầy máu tươi, nhìn bóng lưng của , tuyệt vọng mà thê lương hô: "Ít nhất. . . Ít nhất cho ta biết! Con của ta có phải còn sống hay ? Xin ngươi. . . Ta cầu xin ngươi. . ."

      Thái Tử Trường Cầm nhìn chăm chú vào nhắm chặt mắt trong ngực—— "Ngươi cũng có thứ quan trọng! tại sao muốn đoạt thứ quý giá của ta ? !"

      Những lời này, vang vọng nhiều lần trong đầu của .

      Trầm mặc lát sau, rốt cục mở miệng, như thế ——

      "Con của ngươi còn sống."

      Phụ nhân mặt đất thở phào cái, mặt lại nổi lên nụ cười hạnh phúc, nàng lẩm bẩm : "Cảm ơn. . . Cảm ơn. . . Tĩnh Nhi còn sống, con của ta còn sống. . . Cảm ơn. . ."

      Vào giờ phút này, nàng lòng lời tạ ơn về phía kẻ mà trong lòng nàng nhận định tạo nên tất cả bi kịch, chỉ bởi vì —— nàng rốt cục lấy được tin tức muốn nghe nhất.

      Con của nàng, còn sống, vẫn chưa chết.

      sợ từ nay về sau có cơ hội gặp mặt, chỉ cần nàng còn sống.

      Nàng còn sống là tốt rồi.

      Đối với người mẹ mà , trong thiên hạ có tin tức nào so cái này tốt hơn nữa.

      Tác giả có lời muốn :

      Chương này viết mấy bản, cuối cùng chọn cái này, cũng sửa rất nhiều lần, đây là bản tương đối hài lòng, hi vọng mọi người vui mừng.

      Trường Cầm trả lời ở thời điểm cuối cùng, là quyết định, nhắc nhở hữu nghị —— Trường Cầm muốn biến mất.

      Chương này vẫn như cũ là kết thúc cái, thời điểm viết ta luôn nghĩ, tới bước này đến cuối cùng là người nào có lỗi? Boss? , chỉ là muốn sống nữa. A Du? , nàng là nằm trúng đạn. Người mẹ kia? , còn có người nào vô tội hơn so với nàng sao? !

      Tất cả đơn giản chỉ câu: "Cá lớn nuốt cá bé" có thể trả lời?

      Nếu như có thể trả lời, như vậy tiêu chuẩn phân biệt mạnh yếu rốt cuộc là cái gì? Sức mạnh? Quyền thế? đáng tiếc, ta cũng biết đáp án, nhưng ta cảm thấy, tuyệt đối phải là hai cái kia mà ta .

      Bởi vì trong mắt của ta, người cường đại chân chính, phải là sợ hãi, mà tâm hồn phải biết kính nể, người cường đại chân chính, phải là tim như sắt thép, mà là lòng mang từ bi.

      Khi người có người quan trọng, nếm thử cảm giác đau khổ khi người mình xém mất , mới có thể hiểu được đau khổ của người khác, khi có thể thể hiểu được, kì thực thế giới này rồi.

      Các người cho thế giới này tình , nó mới có thể hồi báo lại tình .

      có bỏ ra, nhận được kết quả.

      Bây giờ Boss có vật quan trọng, như vậy, cũng có thể hiểu biết thêm chút cảm xúc của con người phải ? Mặc dù thể nào lập tức biến thành Thánh Phụ, hoặc là , vĩnh viễn cũng phải là Thánh Phụ, nhưng ít ra, phương hướng phát triển có bết bát, có tổn hại mạng người, có vì đạt thành mục đích mà tùy ý giết người, như vậy là đủ rồi chứ? Ít nhất, dâng dịu dàng nhất thế giới cho người kia, như vậy, cái thế giới này giống như cũng hồi phục—— ít nhất là ở trong chuyện xưa, là như vậy.

      Vò đầu, vẫn cảm thấy cẩn thận lại tào lao ha ha ha, dĩ nhiên, lần nữa thêm chút ——

      đây đều là người có quan điểm riêng, thích chớ ném đá.

      Ta tôn trọng mỗi cái nhìn bất đồng, nếu thể tiếp nhận ý nghĩ của ta, cho nên cũng xin tôn trọng cái nhìn của ta, cám ơn nhiều.
      nhimxuwindlove_9693 thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 22: Niềm vui.

      Khi nàng mở miệng kêu: "A Nhiên!" Thở hồng hộc thức tỉnh từ cơn ác mộng, động tác thứ nhất chính là lấy hai tay che cổ, lúc còn chưa hôn mê có bao nhiêu cảm giác, khi tỉnh lại, chính là rất đau.

      "Xương cổ của ngươi bị thương, đau lắm phải ?"

      A Du nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy Thái tử Trường Cầm tĩnh tọa ở bên người nàng, nén kiêu ngạo quan tâm hỏi.

      " có. . ." A Du hít hơi sâu, cố gắng để cho thân thể thích ứng đau đớn đột nhiên lại tới, mới : " có chuyện gì, đừng lo lắng."

      "Uống thuốc thôi."

      "Ừ."

      A Du nhận lấy chén thuốc đen thui mà Thái Tử Trường Cầm đưa tới, nhắm mắt lại hớp nuốt xuống, nếu thế giới này có cái gì để cho nàng cảm thấy đặc biệt thích, ‘thuốc’ tuyệt đối là trong số đó.

      Thói quen uống viên bao con nhộng và tiêm ngừa, lần đầu tiên uống loại thuốc bắc vừa hôi vừa đen này, thiếu chút nữa nàng phải khóc lên.

      Bất kể bao nhiêu lần. . . Cũng có biện pháp thay đổi được thói quen!

      "Khụ! Khụ khụ!" A Du bỏ lại chén, lần nữa che cổ, nàng chỉ lo uống nhanh, rồi lại nhớ cổ mình bị thương, động tác nuốt nhanh chóng kịch liệt làm cho nàng vất vả gặp đau đớn lần nữa.

      Thái Tử Trường Cầm vươn tay khoác lên tay A Du, cũng thấy động tác thế nào, đột nhiên A Du cảm thấy đau đớn cổ giảm bớt, nàng cảm thấy khó tin để tay của mình xuống, giúp cho tay đối phương gặp trở ngại nào dán vào cổ mình, quả nhiên. . . phải là ảo tưởng.

      lát sau, A Du vuốt lại cần cổ chuyển biến cực tốt, nhịn được nắm tay Trường Cầm lật qua lật lại địa nhìn chút, lại sờ sờ ngắt ngắt: "Ghê , quá lợi hại! A Nhiên, đệ là lợi hại!"

      Trường Cầm nhìn ánh mắt đối phương chiếu sáng lấp lánh, khẽ mỉm cười, : "Chỉ là loại pháp thuật nho , chẳng qua là, nếu ánh mắt A Du cứ phát sáng thêm nữa, tối nay sợ là cần đốt đèn."

      ". . ." A Du khách khí trợn mắt nhìn cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền vội vàng hỏi: "A Nhiên, mới vừa rồi dùng cái đó, đối với thân thể của đệ. . . Có sao ?"

      " sao."

      "Vậy tốt." A Du thở phào cái, bỗng nhiên hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, nếu bây giờ nàng trở về thuyền, chắc là A Nhiên cứu nàng?

      A Du len lén liếc mắt Thái Tử Trường Cầm, mím môi, có lòng muốn hỏi, lại lại biết nên mở miệng như thế nào.

      Nhưng nếu nàng cố ý giả ngu, nàng lại. . .

      Đôi mắt kia ôm đầy hận thù, cho dù ở trong mộng đều biến mất, giả bộ cái gì cũng biết, nàng làm được.

      "Bọn họ cũng có chuyện gì."

      lúc do dự, trong tai truyền đến tiếng như vậy.

      A Du kinh ngạc nhìn về phía đối phương, ngay sau đó chợt bừng tỉnh, có chút xấu hổ cúi đầu, lẩm bẩm : " xin lỗi."

      "A Du làm sai chỗ nào?"

      ". . ." A Du lắc đầu cái, gì.

      Nàng xác thực muốn để cho A Nhiên bị thương, nhưng đồng thời, nàng cũng muốn nhìn thấy A Nhiên đả thương người.

      Dù sao, hành vi những người đó bị ép buộc thậm chí đả thương người cũng phải là ác ý, mà là phần tình cảm mãnh liệt.

      người ,ẹ như vậy, đáng phải chết.

      Nhưng đồng thời nàng cũng có thể đoán được, nếu nàng bị chất vấn, A Nhiên chắc chắn. . . Cũng như thế.

      Ngay cả như vậy, vẫn tổn thương người khác như cũ.

      mặt nàng vì kết quả này mà cao hứng, ở phương diện khác, lại vì A Nhiên cảm thấy khổ sở.

      Cứ ‘gió theo chiều nấy’ như vậy. . . là, quá mức hèn hạ phải ?

      Nàng nên thoải mái ngồi ở đây hưởng thụ kết quả.

      "A Du hối hận sao?"

      Chứng kiến câu chuyện như thế, sau lại nghe được chất vấn, nàng có hối hận hay ?

      Nếu quả như thế. . .

      Mặc dù mặt Thái Tử Trường Cầm bất động, ánh mắt lại lạnh lùng nghiêm nghị.

      A Du lắc đầu lần nữa, giọng tha thiết đáp: "Tỷ cũng hối hận."

      "Tỷ vừa quyết định xuất hành theo đệ, sớm dự liệu được phát sinh chuyện như vậy."

      "Bởi vì tỷ biết, nếu có những lựa chọn khác, đệ quyết định lên con đường này."

      "Tỷ cũng biết, trong quá trình tìm được giải pháp chân chính, đệ vẫn theo con đường này như cũ."

      "Tỷ chỉ là người phàm vô năng, có lẽ có biện pháp giúp đệ làm chút chuyện có ích, duy nhất có thể làm là ở bên cạnh đệ."

      "Nếu có bị mắng, tỷ và đệ cùng nhau nghe, nếu có bị đánh, tỷ và đệ cùng nhau chịu. . ." Nếu có báo ứng, hãy để nàng gánh vác tất cả.

      Trừ điều đó ra, nàng còn có thể nữa làm được gì đây?

      A Du nắm quyền chặt, hận mình thể ra sức, nếu như. . . Nếu như. . . có cách giải quyết được tất cả, lấy luôn cái mạng này của nàng có làm sao?

      Nhất định có.

      Chẳng biết tại sao, lần này A Du có trực giác mãnh liệt, nàng tin tưởng nó.

      Trước đó, nàng muốn kiên nhẫn chờ đợi.

      "A Du. . ." Thái Tử Trường Cầm giật mình đến thở dài, phải biết, nàng rốt cuộc là bất đồng, cõi đời này cũng có người nào dám với như vậy, quá khứ có, tương lai vậy cũng có.

      Rốt cuộc là vận khí như thế nào, mới có thể trong cả dòng sông thời gian gặp được người như vậy?

      Nếu quả là số mạng, cũng có mấy phần tin tưởng , lẽ trời tàn khốc vô tình kia, cuối cùng vẫn ở mặt lưới.

      "Ngươi tội gì. . ." Thái Tử Trường Cầm nhìn nàng giãy giụa, tâm đau đớn: "Nếu khi làm cái gì cũng biết, cái gì cũng thấy, cái gì cũng nghe thấy, nhõm hơn nhiều."

      A Du trầm mặc chốc lát, cuối cùng đáp: "Trốn tránh, là được."

      "Nếu ngay cả nhìn thẳng vấn đề cũng có dũng khí, làm thế nào có thể giải quyết nó đây?"

      "Nếu chuyện gì tỷ cũng thèm quan tâm đến, bất luận đệ làm cái gì cũng vỗ tay vui mừng, đệ. . . Sợ là cũng cách nào tiếp nhận phải ?"

      Thái Tử Trường Cầm nghe được lời này, đôi mắt cười yếu ớt: "Nếu quả như thế, vậy cũng phải là A Du."

      con mắt hỗn tạp ủng hộ ngươi cùng con mắt minh mẫn đấu tranh làm bạn bên người, cũng biết mình mong đợi cái gì.

      Nhưng biết, A Du tuyệt đối trở thành người trước.

      "A Nhiên, tỷ biết đệ mặc dù bề ngoài ôn hòa, ra rất kiêu ngạo." A Du vươn tay, yên lặng cầm tay Trường Cầm: "Nào sợ cực khổ nữa, đệ cũng quyết khạc ra nửa chữ, nào sợ ngẫu nhiên làm sai, ngươi cũng. . . Chết sĩ diện, sợ là tuyệt đối thừa nhận." tới chỗ này, nàng khỏi nở nụ cười: "Cho nên, A Nhiên, tỷ muốn chăm sóc đệ."

      "Tỷ muốn lừa dối đệ." A Du nhìn chăm chú vào Thái Tử Trường Cầm, nghiêm túc : "A nhiên, tỷ lừa đệ, giữa chúng ta có mâu thuẫn, nó luôn luôn tại, bởi vì xem mà biến mất."

      ". . . Ta biết."

      "Đệ là tiên, tỷ là người, đệ có nhận thức của đệ, tỷ có ranh giới cuối cùng của tỷ. Cuộc sống trong tương lai, có lẽ tư tưởng chúng ta thường phát sinh va chạm, thế nhưng cũng đáng sợ." A Du vươn tay, động tác dịu dàng: "Tựa như hai phía, đệ muốn cho nó cùng ở chung chỗ, thể uốn cong, là được."

      "Ở trong mắt A Du, chúng ta là hai phía khác nhau?" Thái Tử Trường Cầm cụp mi, biết nên khóc hay nên cười, cái này so sánh là. . . độc đáo.

      "Ví dụ thôi mà." A du phồng má, tiếp tục : "Tóm lại, sau này chúng ta có lẽ phát sinh cải vã, nhưng A Nhiên, ở chung chổ với nhau dù bất kì lý do gì cũng thể phân chia nhau ra, cho nên, đệ đừng đuổi tỷ ."

      ". . ." Sao nàng lại thế?

      Cho dù thể xoay chuyển hơn hôm đó, cũng tuyệt đối cho nàng rời .

      "Người chứ phải là Thánh Nhân cái gì cũng biết, coi như là tiên nhân, vậy cũng giống như vậy." A Du lặp lại câu trước: "Cho nên, tỷ muốn được chăm sóc đệ."

      "Đệ vui, tỷ mừng thay cho đệ; đệ khổ, tỷ với đệ cùng nhau; đệ nếu. . . Nếu là tỷ cảm thấy đệ làm sai. . . Dù phải dốc hết sức lực, tỷ cũng phải nghĩ biện pháp giúp đệ.”

      "A Nhiên, đệ cảm thấy như vậy có khỏe ?"

      Thái Tử Trường Cầm hơi nhếch khóe miệng: "Tất nhiên là rất tốt."

      "Từ nay về sau, ngươi phải ở bên chăm sóc ta thôi." Thái Tử Trường Cầm vươn tay điểm cái trán A Du, thấp giọng : "Bách thế ngàn đời, ngươi cũng chăm sóc ta, ta vui, ngươi cùng ta vui, ta khổ, ngươi cũng cùng ta khổ, nếu có ngày ta phát sinh dị biến, ngươi tựa như dĩ vãng, xách theo chày cán bột đuổi đến chỉnh sửa ta….”

      "Phốc!" A Du nhịn được bật cười: "Chày cán bột của tỷ từ trước đến nay đều thích hướng về phía bà mai vô lương kia, chẳng lẽ A Nhiên đệ cũng muốn khắp hang cùng ngõ hẻm kéo tơ hồng cùng người ta?"

      ". . ."

      "Tới tới tới, Tiểu Điệp muội tử, tỷ tỷ liền giúp muội điểm chu sa. . . Ai! Đừng núp!"

      ". . ."

      Tác giả có lời muốn :

      xin lỗi, em này dưới ngòi bút của ta, quá yếu.

      Nàng xinh đẹp, trẻ tuổi, cường đại, thậm chí có cách nào toàn tâm toàn ý vì Trường Cầm làm hết tất cả, đối với trạng này, tạm thời nàng có cách nào thay đổi.

      Điều nàng có thể làm, là ở bên , và. . . Trông nom , để cho lâm vào thế giới lãnh khốc có tình cảm.

      Vò đầu, vẫn cảm thấy ta đây chính là củi mục, nhưng mà, chuyện phàm nhân có thể làm được là hữu hạn. QAQ

      Đột nhiên cảm thấy. . . Ta đây sao lại đặt ra vấn đề tồn tại này? Vì sao cảm thấy còn bằng viết cái Mary Sue đại giết tứ phương. . . Ít nhất cũng cần rối rắm ha ha ha 【Tác giả gõ chữ điên cuồng xin nhìn nhìn! ]
      nhimxuwindlove_9693 thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 23: Cuộc sống khó khăn.

      Cuối cùng, A Du củng thể tự mình điểm chu sa lên trán đứa trẻ kia.

      Dĩ nhiên, có thể thành công mới là lạ.

      Bởi vì lí do A Du bị thương, tốc độ thuyền rất chậm, giống như trước mỗi ngày ít nhất dặm đường, ngược lại giống như du ngoạn.

      A Du đối với lần này có chút áy náy, nhưng cũng hiểu, thân thể mới là tiền vốn cách mạng, cho nên cũng phản đối quá mức.

      Qua vài ngày như thế, A Du ngủ mê man tỉnh lại, cẩn thận xoa bả vai ra khỏi khoang thuyền, thấy A Nhiên hôm nay vẫn như cũ thân hạnh hoàng* (*vàng hơi đỏ) yên tĩnh đứng ở đầu thuyền, bên chân còn để bọc quần áo.

      "A Nhiên, cái gì vậy?" A Du vừa tò mò hỏi, vừa tới.

      Trường Cầm nghiêng đầu nhìn nàng, nhưng có mở miệng.

      A Du ngẩn người, tới bên người trường cầm, từ góc độ này, có thể thấy bên trong bọc quần áo chứa món đồ. . .

      "Y phục?" A Du ngồi chồm hổm □, cầm lên bộ y phục đánh giá, lát sau bừng tỉnh đại ngộ: "Rất hợp với thân thể đệ, đệ ra ngoài mua sao?" Rồi sau đó "Phốc" tiếng bật cười: "Đóa hoa khả ái! nghĩ tới A Nhiên đệ lại thích cái kiểu này!"

      ". . . Đừng làm rộn." Trường Cầm bất đắc dĩ thở dài, khẽ lắc đầu: "Là có người nhờ người lái đò đưa tới."

      ". . . Ai?"

      A Du nắm quần áo trong tay dừng chút, như hiểu ra, rồi sau đó hận được tát miệng mình hai cái, nàng là. . . mở bình ai mà biết trong bình có gì.

      "Sợ là vị nữ tử kia đưa tới."

      ". . ."

      Thái Tử Trường Cầm nhìn chăm chú vào ánh mắt A Du lo lắng lại áy náy, thần sắc hơi chậm lại: "A Du, ngươi cần chú ý, nếu ta muốn ngươi biết, ngươi tất nhiên thấy nó."

      A Du tiếng động gật đầu cái, rồi sau đó rốt cục nhịn được hỏi: "Nàng đưa cái này tới. . . Là có ý gì?"

      "Đại khái là bởi vì, hôm đó ta từng qua —— 'Con của ngươi còn sống' ."

      ". . ."

      Mặc dù ngày đó nàng hôn mê, thế nhưng tình hình lúc đó, A Du mơ hồ cũng có thể nghĩ đến.

      Vị kia mẫu thân. . . Nàng tin tưởng những lời này, vô luận như thế nào cũng tin những lời này, chỉ có như thế, con của nàng mới chết.

      Dù sao, có người mẹ nào hi vọng con của mình chết .

      Như vậy, nàng phải lấy tâm tình như thế nào đưa tới bọc quần áo này đây?

      Khát vọng bọn họ trả nữ nhi của mình về bên người? Để cho nàng lúc còn sống còn có thể mặc y phục mà mẫu thân tự tay làm?

      A Du đột nhiên cảm thấy lỗ mũi có chút chua, vội vàng mở to hai mắt, mạnh mẽ đè xuống cảm giác chua xót.

      "Nàng xác thực còn chưa chết."

      "A?"

      Đối mặt với kinh ngạc của A Du, Thái Tử Trường Cầm khẽ mỉm cười, đứng lên giải thích tỉ mỉ thêm.

      Sinh linh đều có ba hồn bảy vía, phách là dương, hồn là , ba hồn đặc biệt trong "Mệnh hồn*" làm trọng, chính là luân hồi, mà hồn phách còn lại là chịu trách nhiệm tình cảm và trí nhớ —— cho nên, phần lớn dưới tình huống, chỉ cần mệnh hồn còn tồn tại, sinh linh coi như còn sống. (*Sinh mạng và linh hồn)

      vì tạm thời chắp vá toàn bộ linh hồn trọn vẹn và giảm bớt việc thân thể mới bài xích, cho nên mỗi lần độ hồn, cần mạnh mẽ dung hợp thân thể vốn là hồn phách.

      Bị mạnh mẽ dung nhập vào trong cơ thể, hồn phách theo thời gian trôi qua dần dần tiêu tán, mà trong đó, mệnh hồn thường là cuối cùng. đơn giản, lúc tiêu tán mệnh hồn hầu như còn, chính là thời khắc cần độ hồn lần nữa.

      nay, Trường Cầm mới sử dụng khối thân thể này được năm năm, hai hồn bảy phách chưa hoàn toàn tiêu tán, mệnh hồn tự nhiên cũng vẫn còn.

      Cũng có nghĩa là, bé gọi là ‘Tĩnh Nhi’ kia đúng là còn sống, mặc dù chỉ là lấy hình thái của hồn phách.

      Nàng xác thực có chết, cuối cùng lại muốn chết , hồn tiêu phách tán, hài cốt còn.

      "A Du, mới vừa rồi, ta nghĩ đến câu của nàng kia với ta, nàng —— ngươi cũng có vật quan trọng, tại sao muốn đoạt người mà ta thương?"

      "Nàng còn hỏi ta —— chẳng lẽ cũng bởi vì ngươi có pháp, ngươi mạnh hơn ta, nữ nhi của ta nên bị thương tổn sao? Nàng còn là hài tử vô tội, rốt cuộc phạm vào lỗi gì? !"

      Trường Cầm nhắc lại từng chữ từng chữ từng chữ, giọng lạnh nhạt, nhưng A Du nghe thấy lại nồng đậm đau xót.

      "A Nhiên. . ."

      "A Du, ta nhiều lần độ hồn, chưa bao giờ cảm giác mình có lỗi, giờ phút này cũng là như thế. Trời cao nếu chỉ cho ta con đường này, ta nếu , hẳn phải chết thể nghi ngờ."

      "Điều này cũng phải ta lần đầu bị người công kích, chẳng qua là những thứ kia trải qua ta sớm quên, cuối cùng có ngày, ta cũng những lời của nàng ta." Chỉ là phải bây giờ.

      "A Nhiên. " A Du trầm mặc lát sau, rốt cục : "Đệ muốn khổ sở, đây là chuyện tốt."

      "?" Cho dù là Thái Tử Trường Cầm, tim cũng nhịn được loạn nhịp.

      "Đây là chuyện tốt." A Du lập lại lần nữa, cầm tay của đối phương, hơi mỉm cười : "A Nhiên, chỉ có đồng cảm, mới khó có thể quên. Biết quý trọng, mới biết sợ thứ ấy mất , cho nên mới có thể hiểu được cảm giác mất của người khác.”

      "Tỷ mặc dù ràng lắm quá khứ của đệ, nhưng mà tỷ biết, tất cả chúng sanh đều khổ, mình sống đời gạt bỏ mọi đau khổ của kẻ khác, tất nhiên thoải mái nhiều lắm, nhưng nó cũng tồi tệ."

      ". . ."

      "Lúc trước tỷ nghe qua câu —— ngươi nhìn thế giới ra sao, thế giới chính là như thế ấy. Cho nên A Nhiên, đừng cảm thấy khổ sở, thế giới này có lẽ từng bạc đãi với đệ, mới làm cho đệ đối với nó gần như tuyệt vọng, vậy mà, tại nhìn lại, ra nó cũng phải tàn khốc như vậy, có phải hay ?"

      Giống như tình thương của người mẹ kia với con .

      A Nhiên thấy được điểm này, cho nên, trong lòng của cũng có tình ?

      Thái Tử Trường Cầm trầm mặc chốc lát, tựa như hồi tưởng tựa như thở dài, cuối cùng : "A Du, nếu như lời ngươi , ta làm chuyện, ở trong mắt người phàm, chẳng lẽ phải là tàn nhẫn?"

      "A Nhiên, người phàm là người, là người phải có tim, chúng ta có xấu như vậy, lại cũng có tốt như vậy." A Du sâu kín thở dài lên tiếng: " đến , chẳng qua thân sơ khác biệt, nếu. . . Lúc đầu tỷ nhặt được người phải là đệ, nuôi lớn, ngày nào đó đệ đột nhiên chiếm cứ thân thể của , tỷ nhất định hận đệ đến phát điên, cho dù có liều mạng cũng thể thắng đệ, nhưng mọi thế gian, lại nơi nào có ‘nếu như’."

      "Cuối cùng, tỷ nhặt được chính là đệ, nuôi lớn là đệ, cho nên, đệ ở trong mắt tỷ so với chính là người rất quan trọng."

      "Đệ. . . Ở trong mắt người khác có lẽ là sai, nhưng ở trong mắt tỷ, đệ còn sống chính là chuyện tốt nhất với tỷ."

      Thái Tử Trường Cầm hỏi ngược lại: "Giống như vị mẫu thân kia?"

      ". . . Đúng, giống như vị mẫu thân kia."

      Chỉ cần người thân còn sống, như thế nào đều tốt.

      Ý nghĩ như vậy, có lẽ ích kỷ, nhưng cũng quá đáng?

      Là người, có tư tâm, vậy mà, chỉ cần nhìn thẳng vào phần tư tâm này, trốn tránh, là tuyệt đối thể.

      Sau lúc lâu, Trường Cầm đột nhiên : "A Du, trong lòng ta có do dự."

      "Tỷ biết." A Du gật đầu cái: "Tỷ cũng có."

      "Ngươi , đến cuối cùng là như thế nào mới đúng đường?"

      Lần này, A Du khẽ lắc đầu: "Tỷ cũng ràng lắm, nhưng mà. . . A Nhiên, trong lòng đệ muốn như thế nào, làm như thế ấy thôi."

      Thái Tử Trường Cầm nhếch khóe miệng, ánh mắt hơi có vẻ bén nhọn nhìn chăm chú vào nữ tử bên cạnh: "A Du, ta từng đáp ứng ngươi, mỗi đời cũng tận lực sống lâu nhất." Như thế, là tận lực hại ít tánh mạng con người.

      "Ừ."

      "Như vậy, A Du, ngươi giờ phút này khuyên ta, cảm thấy giả nhân giả nghĩa sao?" Trường Cầm tiếp, giọng mặc dù lạnh nhạt, lời lại càng thêm sắc bén: "Nếu ta giúp bé này cùng với mẫu thân của nàng, tương lai tất nhiên người thậm chí mấy người vì vậy bỏ mạng. Chẳng lẽ bởi vì chúng ta thấy người mẹ này khổ, là được mềm lòng, thấy được những người khác khổ, là vững tâm sao?"

      ". . ." A Du nở nụ cười khổ: "A Nhiên, đệ biết đầu óc tỷ thông minh, lại cho tỷ vấn đề khó khăn, loại vấn đề này, tỷ làm sao biết được ra đáp án chính xác?"

      "Chẳng qua là, đệ kiến giải, làm cho tỷ nhớ lại quá khứ từng nghe qua vấn đề, về hai quân đội giao chiến, quân đội phụng mệnh tới cứu viện, nếu thành công, có thể cứu được ngàn năm trăm người bị bao vây, vậy mà trong lúc đường hành quân, bọn họ gặp được thôn làng bị tàn sát, trong thôn cũng có khoảng ngàn người, thử hỏi: cứu, hay là cứu?"

      "Nếu cứu, ngàn người sống, tất nhiên làm trễ nãi thời gian, tương đương với việc từ bỏ cứu viện, nếu cứu, có thể cứu được mấy đội quân, nhưng đồng thời, cũng đối với ngàn người này thấy chết mà cứu."

      "A. . ." Thái Tử Trường Cầm cười yếu ớt ra tiếng: " Trong lòng A Du có nhiều chuyện xưa thú vị, như vậy, ngươi cảm thấy là cứu hay là cứu?"

      "Cho nên , tỷ biết." A Du thở dài: "Mạng người giống như những vật khác, nó thể đơn giản dùng 'Con' để tính, bởi vì ngàn người ít hơn ngàn năm trăm người, cho nên vứt bỏ bọn họ, ý nghĩ này. . . Thấy thế nào cũng có cái gì đó đúng? Cho nên, cứu cũng đúng, cứu cũng đúng, cứu cũng đúng, cứu cũng đúng."

      "Mỗi người đều có cái nhìn riêng, bởi vì bọn họ cùng tư tưởng, cho nên. . ."

      "Cho nên?"

      "Cuối cùng, chúng ta cũng chỉ có thể nghe theo trái tim của mình."

      "Nghe theo trái tim thôi sao?"

      "Đúng vậy. Ngoài ra, mỗi người đều phải chuẩn bị để chịu trách nhiệm về hành động của mình." Bất luận là tốt hay xấu, bản thân cũng phải đón nhận, bởi vì khi quyết định, còn cơ hội để hối hận.

      Như vậy, A Nhiên, đệ cuối cùng muốn như thế nào đây?

      Chẳng biết tại sao, trong lòng A Du cũng có nghi ngờ, dường như. . . Sớm biết đối phương làm như thế nào.

      Mấy ngày sau, Trường Cầm rời .

      Trong lòng A Du vừa vui mừng vừa lo lắng, nàng biết A Nhiên quyết định như vậy đến cuối cùng là có đúng hay , nhưng nàng lại biết, đó cũng phải sai. . .

      Cứu vớt sinh mạng, bất luận như thế nào đều nên coi là chuyện sai lầm, cho nên, nàng nên ngăn cản.

      Ít nhất, người mẹ kia mất đứa con của mình.

      Đồng thời. . . A Nhiên, cũng phải trả giá ?

      Vậy mà —— "Chẳng qua là làm, hơn." —— chỉ là như thế.

      Bởi vì việc đứa con còn sống đối với người mẹ mà , chính là lí do để cho nàng (đứa bé) còn sống sao?

      Đây rốt cuộc là kiêu ngạo hay là mềm lòng, A Du cũng được, có lẽ ngay cả Trường Cầm cũng biết?

      Mang tâm tình như vậy, trước khi Thái Tử Trường Cầm rời , A Du rốt cục nhịn được hung hăng nhào tới, ôm lấy thân hình thoạt nhìn hết sức béo mập của muôi muội nhà mình chà đạp.

      Thái Tử Trường Cầm bất ngờ kịp đề phòng bị ôm lấy, từ đầu đến chân cũng lọt vào ma trảo của đối phương, mạnh mẽ đẩy ra có lẽ gây thương tổn cho đối phương, sau khi giãy giụa chốc lát có kết quả, chỉ bất đắc dĩ : ". . . A Du, đừng nghịch nữa."

      A Du sợ hãi đùa giỡn nổi tính vô lại: " muốn, sau này cũng được ôm muội muội mềm mại nữa!"

      ". . ." đây cũng là bị đùa giỡn sao?

      lát sau, A Du dừng lại động tác, thấp giọng hỏi: "Lần này, đệ phải bao lâu mới có thể trở về?"

      Lại là năm nữa sao? Hay là dài hơn?

      Dù vậy, cũng quan hệ.

      Tay Thái Tử Trường Cầm dừng chút, trầm mặc chốc lát, mới : "Ta trở lại nhanh thôi."

      "Ừ, tỷ chờ đệ."

      Năm năm, mười năm, hoặc là dài hơn cũng chờ.

      Làm người phàm, chuyện nàng có thể làm đúng là có hạn, nhưng mà, ít nhất có thể đốt ngọn đèn, dù cho trong đêm tối, cũng có thể tìm được đường trở về.

      Sau khi rời , Thái Tử Trưởng Cầm hao tốn chút thời gian, rốt cuộc tìm được thân thể thích hợp, lần này là nam thân, vô thân vô cố ( nhà người thân), sinh bệnh trong quán trọ, ngược lại gặp được ông chủ quán tốt bụng, từ đầu đến cuối chưa từng đuổi .

      Sau khi độ hồn, cũng ít nhiều được ông chủ này chiếu cố, mới vượt qua thời kỳ gian nan nhất.

      Đến khi rốt cục có thể lên đường, qua mấy tháng công phu.

      Cuối cùng, mang bé kia vào trước cửa nhà trong trí nhớ.

      Mặc dù mệnh hồn có việc gì, nhưng hai hồn bảy phách cuối cùng vẫn có tổn thương, sợ là phải mất chút trí nhớ cùng tình cảm?

      Vậy mà. . .

      Trường Cầm nhìn chăm chú thấy bé đầu tiên nhìn thấy liền ôm lấy phụ nhân kia gào khóc, bình tĩnh đứng đó lúc lâu, cuối cùng xoay người rời .

      Có mẫu thân như vậy ở bên cạnh, cho dù tại tìm thấy thứ lúc trước, sau này chắc chắn cũng có thể được nhiều hơn.

      Bất luận rời bao lâu, đều có người kia chờ trở về, tình cảm như vậy, trong quá khứ từng chấp nhất cưỡng cầu, lại vô luận như thế nào cũng thể có được.

      Chẳng biết lúc nào, rồi lại có.

      —— Cho dù cách nhau bao xa, cũng có người chờ trở về.

      Mấy tháng mặc dù tính là dài, nhưng đối với người chờ đợi mà , cũng tuyệt đối coi là ngắn.

      Trước khi Trường Cầm ra , từng thảo luận với A Du rất nhiều, sau này nàng liền dừng chân mướn gian phòng trong thị trấn, mua chút trang phục và đồ dùng, lần nữa làm nghề cũ ——bán mì ở đầu đường.

      Chờ đợi là chuyện rất hành hạ người, mỗi khi quá nhàn rỗi, trong đầu thời thời khắc khắc lên người hoặc tình đó, quấy rầy bằng mọi cách, đợi đến khi thoảng qua, lại phát mình vẫn độc, trong lòng chỉ có tịch khổ sở.

      Lúc trước đọc 《 Thanh Thanh Mạn 》của Lí Thanh Chiếu, lúc nào cũng hiểu nổi, hôm nay còn muốn đọc lại ví dụ như "Tìm kiếm, lạnh nhạt, thê thảm thân thiết", "Coi chừng cửa sổ, mình sao ngày thường mau tối" linh ta linh tinh câu, A Du cũng cảm thấy có thể lý giải phần.

      nghĩ tới học rất nhiều năm, trình độ văn hóa của nàng cũng còn thành thạo, nghĩ đến chỗ này, nàng khỏi có chút buồn cười.

      Bất kể như thế nào, so với nữ nhân kia (trong sách), nàng cũng muốn nhiều may mắn—— bởi vì, nàng chờ người kia, nhất định trở lại.

      Nhưng mà, nữ nhân độc thân, khó tránh khỏi gặp phải chút bối rối.

      Cũng phải du côn lưu manh hay cường hào ác bá, đến, cũng là sơ sót của A Du.

      Từ trước nàng ở trấn nhiều năm, ai cũng biết được nàng chưa thành thân, cho nên búi tóc kiểu nương là chuyện đương nhiên, hôm nay đến nơi xa lạ này, nàng tuổi nữa mà vẫn còn ăn mặc như cũ, tự nhiên dẫn tới ít người xấu.

      Lần đầu tiên bị người khác bóng gió, nàng còn miễn cưỡng để ý.

      Nhưng kế tiếp, lặp lặp lại nhiều lần, làm cho nàng có chút chịu nổi.

      Mặc dù hôm nay nàng hai mươi tám tuổi, nhưng ngược lại cũng lộ vẻ già dặn nào, thoạt nhìn cũng bất quá hai mươi bốn hai mươi lăm, có vài người thấy nàng trong ngày thường hết sức lanh lẹ, cười cũng rất là khôi hài, liền tự động thay nàng xe tơ hồng—— mặc dù xứng với tiểu tử (trai trẻ), nhưng lão nam nhân vợ còn ít sao?!

      Sau khi biết được chuyện này, A Du cảm thấy là. . . Nhân quả tuần hoàn, báo ứng quả sai, lúc trước nàng vừa mới nhạo báng A Nhiên bị làm mai, hôm nay mình liền lại bị bà mai nhắm trúng.

      Nàng biết là nên khóc hay nên cười.

      Lúc ban đầu coi như miễn cưỡng tránh thoát, nhưng sau này thế công càng ngày càng mạnh, thấy nàng tựa hồ ai làm chủ, liền chạy tới dây dưa, đến cuối cùng, thể nhịn được nữa A Du đầu nóng lên, liền dùng cách "Giết địch ngàn tự tổn hại tám trăm".

      Vì vậy, thời điểm khi bà năm bà bảy lần nữa đến nhà nàng hỏi thăm hư , nàng rốt cục nhịn được khóc rống: "Ta. . . Ta là. . . Mệnh khổ oa! ! !"

      Ai !

      Có tin tức!

      Người tò mò ngồi xếp thành hàng, cặp mắt sáng quắc nhìn chằm chằm A Du.

      A Du đứng dưới ánh mắt nóng bỏng, lù lù bất động như đại tướng quân, xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, : "Mọi người đều là tới ăn mì hả?"

      ". . ."

      ". . ."

      "Ăn!"

      "Đúng vậy, ăn mì!"

      Vì vậy, trong nháy mắt bán được vô số tô mì.

      Rồi sau đó, A Du trong ánh mắt chờ mong của mọi người, xoa xoa tay, ngồi □ khóc kể lể: "Ai ta muốn lập gia đình, là. . . ai thèm lấy ta!"

      Ôi chao ôi!

      Đây là tin lớn!

      Người xem rối rít vểnh tai.

      A Du quả nhiên phụ kỳ vọng thở dài, : "Khi ta vừa mới ra đời, có lão đạo sĩ vân du tứ phương ta mệnh cứng rắn, ba năm sau, phụ thân ta chết rồi thân mẫu ta cũng qua đời, năm ta tám tuổi có cuộc nạn đói, tổ phụ tổ mẫu tất cả đều ra . . . Từ đó về sau, ta liền trở nên gian nan." Đây cũng phải là láo, Ninh Du chích xác là mất tất cả thân nhân, chẳng qua là thứ tự nàng giống nhau.

      ". . ." Người xem đều run lẩy bẩy, mạng này, quả là hơi cứng rắn!

      "Cũng may cha mẹ lúc từng định mối hôn cho ta, . . ." đến đây, A Du đỏ mặt hồng, tựa hồ nhớ ra chuyện cũ ngọt ngào: " quan tâm cái này, đối với ta rất tốt, còn , khi ta cập kê, liền cưới ta.”

      tới chỗ này, nàng ngừng lại.

      "Vậy sao ngươi. . ."

      "Đúng vậy! Sau lại xảy ra chuyện gì?"

      nửa quần chúng rối rít cầu tiếp tục, tiếp tục!

      A Du đứng lên nhìn về phía chảo luộc trứng gà, nức nở : "Trứng gà chin rồi, có người muốn ăn ?"

      ". . ."

      ". . ."

      "Tới cái !"

      "Chỗ này ta muốn hai!"

      Vì vậy, trứng gà cũng đều bán .

      Sau khi làm xong mọi thứ, A Du cầm khăn tay lên, che kín mặt thút thít hai tiếng, đợi lúc thả tay xuốngđôi mắt (bị mình chùi) đỏ: " Trước ba ngày thành thân, vào trong thành mua đồ, lúc trở lại quá muộn, trượt chân, cứ như vậy té xuống núi. . . Sau lại. . . Sau lại. . ." A Du che miệng lại, nghẹn ngào : "Lúc người trong thôn tìm được , trong tay còn nắm chặc cái thoa (trâm cài tóc) mua cho ta. . . Ô. . ."

      Thấy người vây xem lại bắt đầu thổn thức, A Du định thêm phen, dù sao cũng cần danh tiếng, làm cho những bà mai kia dám dễ dàng tới cửa!

      "Sau lần đó, trong tộc lại vì ta định thêm hai cửa hôn , người thứ nhất đính hôn vào ngày thứ ba, vốn bệnh tật liền qua đời, đến người thứ hai. . ." A Du thở dài: "Cũng là tộc ta làm người phúc hậu, đầu tiên có cùng người kia ràng, sau đó biết được tình liền tới cửa từ hôn, kết quả đường ngã xuống ngựa, cứ như vậy té gãy cổ. . . ." ( Thân thế bi thảm :)))

      "Còn có Vương đại ca cách vách, tốt bụng giúp ta gánh nước, liền. . ."

      ". . ."

      Sau trận vang ‘vù vù’, lần nữa A Du ngẩng đầu, chút nào ngoài ý muốn phát trước gian hàng bóng người, cũng may những người đó coi như phúc hậu, ăn mì nghe chuyện xưa còn biết lưu lại mấy đồng tiền thưởng.

      A Du thở dài thu hồi tiền đồng, vạn phần thống khổ lại thầm nghĩ, ngày mai, mì này của nàng sợ là bán được nữa.

      Chẳng lẻ phải tốn tiền xin lão đạo sĩ kia bác bỏ tin đồn, nàng chỉ khắc hôn, khắc khách?

      A Du vừa thầm tính toán, vừa dọn dẹp gian hàng chuẩn bị trở về, lại nghĩ rằng, hồi báo tới nhanh như vậy ——

      "A Du, ta cưới ngươi! Ta tuyệt đối ngại ngươi!"

      ". . ." Cho nên , tại là tình huống nào?
      nhimxuwindlove_9693 thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :