1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nuôi dưỡng Âu Dương đại boss - Tam Thiên Lưu Ly (Đồng Nhân Cổ Kiếm Kì Đàm) (C3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 15: Xiêm y
      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly
      Editor: Ngọc Giao

      I.

      Tuy rằng quyết định phải rời , nhưng đây cũng phải là chuyện có thể giải quyết trong thời gian ngắn, chí ít, A Du còn phải xử lí chuyện cấp bách trước mắt .

      Mà chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là ....

      A Du xoa xoa hai mắt của mình, giận dữ :
      "Ta đoán chắc rằng, mắt ta giờ nhất định rất khó coi."

      Vừa thức đêm lại vừa khóc, mắt hẳn thâm quầng thành mắt cá vàng rồi ... Rốt cục còn cần dùng bao nhiêu quả trứng gà mới có thể cứu vãn tình cảnh này đây? Nàng buồn thương đến suýt khóc thêm lần nữa.

      Cho nên mới , điểm mà phụ nữ chú ý tới, quả nhiên là khiến người ta có chút câm nín.

      "Hừ! Rốt cục vẫn là tuổi trẻ tốt, thức cả đêm mà da vẫn đẹp như vậy, nghĩ đến là khiến người ta ghen tị." A Du lườm Thái Tử Trường Cầm cái, quay đầu cả giận .

      Làm con trai đủ để người ta ghen tị, bây giờ lại hóa thành em , còn trẻ tuổi như thế, cho nàng đường sống mà!

      "..."

      Khi giận chó đánh mèo, cứ im lặng gì cả, có lẽ đó mới chính là quyết định chính xác nhất.

      Nhưng mà lí trí lại mách bảo Thái Tử Trường Cầm rằng, nếu gì cả, e là người kia tiếp ngừng.

      Vì thế, chỉ đành mở miệng:
      "A Du, nếu nàng bây giờ còn chưa chịu nghỉ ngơi, thế càng thêm xấu."

      "... Sao đệ sớm!"

      Vậy là, nàng kích động vén lên vạt váy chạy về phòng, nhân tiện vươn tay túm lấy cánh tay xíu lạnh lẽo của bé:
      "Đệ cũng thức cả đêm rồi, ta đun chút nước ấm cho đệ tắm rửa khỏi lạnh, sau đấy đệ hãy nghỉ ngơi cho tốt lúc ."

      Thái Tử Trường Cầm để cho nàng kéo lấy, chỉ hơi nhíu mày, chăm chăm nhìn vào cánh tay của mình bị nàng nắm cực kỳ chặt ... Đây là sợ bỏ trốn mất sao?

      A, quả nhiên là ngốc mà, lại ngốc đến ... Có mấy phần đáng .

      "Giữa trưa ta gọi đệ, đệ muốn ăn gì? Ta tự tay nấu cho đệ ăn."

      "Ăn gì cũng được cả."

      "A Nhiên, ăn gì cũng được mới là khó làm nhất đấy!"

      Nhanh như chớp kéo đệ đệ trước đây cũng chính là muội muội mới ra lò tại vào trong hậu viện, A Du đưa tay kéo cửa, tỉ mỉ quan sát đệ đệ nhà mình lượt, lòng :
      "A Nhiên, đệ dù là nam hay nữ, cũng đều là tiểu mỹ nhân hiếm thấy nha!"

      "..." đây là bị trêu ghẹo sao?

      giống, biểu cảm của A Du rất thuần khiết, tựa như là lòng cảm khái.

      "Đáng tiếc, đáng tiếc..." A Du chậc chậc ra tiếng.

      Mặc dù trong lòng có chút hiếu kỳ, Trường Cầm lại muốn hỏi, vì trực giác mách bảo rằng, lời kế tiếp A Du thốt ra cũng phải là lời muốn nghe.

      "Dáng người của đệ quá bé , chắc chắn mặc vừa xiêm y của ta rồi ... Thôi vậy, đệ hãy mặc áo trong nghỉ ngơi , đợi ta ra ngoài mua cho đệ mấy bộ váy mới."

      "Đệ thích màu hồng đào hay màu xanh liễu? Muốn loại tơ lụa hay vải bông? Thôi cứ mua mỗi loại vài bộ ."

      "..."

      "Dù sao người đẹp mặc gì cũng đẹp!"

      Xa cách nhiều năm, Thái Tử Trường Cầm lại rơi vào cảnh câm nín biết gì, khỏi cảm khái, rốt cục là lâu sống cùng người kia, dù chưa suy giảm công lực, nhưng công lực của nàng lại ngừng cao thâm lên, bây giờ, vẫn là nên tiếp xúc với người này hơn.

      Vì thế, quay người bước .

      "Này, A Nhiên, đệ đâu thế?"

      " nghỉ."

      "...Đệ còn chưa tắm rửa mà!"

      A Du chăm chú nhìn bóng lưng của bé trông thong dong kỳ thực tốc độ lại hề chậm , khẽ nhíu mày, tựa như vô ý thầm:
      " là, sao mới ra ngoài vài năm trở nên ở bẩn như vậy."

      "..."

      Bóng lưng của Thái Tử Trường tiếng động mà dừng lại.

      Cái ngốc này ... đáng giận!

      chốc sau, tiếng mở cửa truyền đến, A Du đứng chỗ chăm chú ngắm đệ đệ nhà mình [hoặc nên gọi là muội muội nhà mình?], đóng lại cửa phòng, che miệng, cố gắng ép cho tiếng cười xuống.

      Tên A Nhiên này vẫn dễ tức giận như vậy.

      mọn.

      Nhưng mà, vừa trở về quăng cho nàng quả boom như thế, hại nàng bây giờ dám ra cửa gặp người khác.

      Nàng trả đũa lại chút như thế, cũng quá đáng phải ?

      Đương nhiên, phải cẩn thận chút, trăm ngàn đừng để biết là nàng cố ý.

      Bằng , sợ là lại hờn dỗi.

      Lại khẽ tiếng cười lúc, A Du theo bản năng , quay người bước , hôm nay còn nhiều chuyện phải lo liệu đây.

      Chương 15: Xiêm y [II]

      Mà lúc này, Thái tử Trường Cầm lại biết chút nào, bởi vì quan sát gian phòng của mình.

      Bầu khí thơm ngát.

      Đây là cảm giác đầu tiên của .

      Mặc dù rời năm năm, nhưng mà đối với mỗi bố cục bài trí nơi này, Thái tử Trường Cầm cũng chút cảm giác xa lạ nào.

      Có lẽ là trí nhớ khắc sâu.

      Có lẽ là... Bọn họ có thay đổi chút nào.

      Phòng ốc cũng cần hơi thở con người nuôi dưỡng, nếu trong thời gian dài người nào ở, chắc chắn mục nát tồi tệ.

      Vậy mà, gian phòng này, lại hoàn toàn thay đổi, thậm chí, lúc rời cũng khác nhiều.

      Thái tử Trường Cầm chậm rãi vào trong, đập vào mi mắt đầu tiên là cái bàn kia đặt chậu hoa cúc đầy sức sống, mùi thơm mới vừa rồi ngửi được, chính là từ đó mà đến.

      Sáng sủa sạch , lẫn bụi trần.

      Thậm chí ngay cả mành cửa và khăn trải giường, cũng tràn ngập hơi thở yếu ớt của ánh nắng mặt trời.

      bàn sách, giấy bút vẫn được bày biện như thế như lúc rời .

      Đầu ngọn bút được rửa sạch, gió đêm thổi lướt qua, cái chặn giấy vững vàng chặn góc giấy Tuyên Thành, phía tờ giấy có nét mực nhợt nhạt.

      Đúng rồi...

      nhớ trước khi rời từng vì A Du vẽ bức họa.

      Năm đó lúc rời , có mang theo, chỉ có nó mà thôi.

      Thái tử Trường Cầm tới bên cạnh bàn, đầu ngón tay chậm rãi phác họa theo dấu vết giấy, bức họa kia giống như từng chảy ra từ ngọn bút kia, cũng chậm rãi ràng trong đầu.

      Đó là bức – Dạ Minh Nguyệt. (Đêm trăng)

      Mấy ngày nữa, lại là đêm trăng.

      là đúng dịp.

      Sau đó, khóe miệng gợi lên nụ cười im lặng.

      giấc ngủ mộng mị.

      Vào lúc giữa trưa, khó được Thái tử Trường Cầm ngủ ngon mở mắt ra, liền cảm giác được ngoài phòng có người qua lại chổ.

      tiếng động thở dài, đứng dậy mặc y phục rồi kéo cửa phòng ra, liền thấy quen thuộc thân hình vòng vòng trước cửa, qua lại mấy vòng, lại nhìn cửa phòng chút.

      Bởi vì vẫn được ngủ ngon mà gương mặt có vẻ đủ tinh thần, trong nháy mắt nhìn thấy , lại nở rộ sức sống khác thường.

      Sau đó nữ nhân kia lấy bước chân phù hợp với số tuổi giờ chạy tới, vây quanh Thái tử Trường Cầm: "A Nhiên, A Nhiên, đệ tỉnh rồi!"

      "Nếu tỉnh, chỉ sợ cánh cửa thấp ba trượng?"

      "... Ta mới có lượn quanh lâu như vậy đâu!"

      A Du nhìn chăm chú vào nụ cười đối phương, cau mũi : " cho cười kỳ quái như vậy nữa, đúng rồi." Rồi sau đó đột nhiên chính nàng lại lộ nụ cười có chút kỳ quái: "Nước trong phòng cũng còn nóng, đây quần áo sạch mà tỷ mua được, ngươi tắm nhanh ."

      "..." Trái tim Thái tử Trường Cầm dâng lên chút dự cảm bất thường, hơi nheo mắt, nhìn thẳng đối phương.

      Khi nhìn chằm chằm rất có lực áp bức, A Du phản ứng vô cùng khả nghi nhanh chóng nghiêng đầu, đem cái bọc cầm trong tay nhét vào trong ngực , rồi sau đó nhấc váy chuồn mất.

      Chạy được mấy bước, quay đầu lại, nở nụ cười rực rỡ: "Nhất định cũng phải thay nha!"

      Thái tử Trường Cầm nhướn mày, trở về phòng mở cái bọc đồ ra.

      Rồi sau đó tiếng động thở phào cái, nàng ấy cũng chọn bộ y phục màu hồng đào hay xanh biếc, ngược lại chọn bộ hạnh hoàng ( vàng hơi đỏ), màu sắc như thế, ngược lại có thể chấp nhận.

      Khoản tiền mua y phục, chắc cũng phải vấn đề quá mức.

      như vậy, vì sao nàng lại cười đến kỳ quái như thế?

      lúc do dự, đột nhiên tay Thái tử Trường Cầm chạm đến đến món đồ nhẵn mịn khác thường, theo bản năng rút ra, rồi sau đó... Mặt đen.

      "... A Du!"

      Nếu là giờ khắc này có người ở nơi này, sợ là có thể thấy, đen mặt, vừa cắn răng nghiến lợi, vừa xách theo tay... cái yếm màu hồng thêu hoa mẫu đơn.

      Tác giả có lời muốn :

      xin lỗi, đại Boss của ta lại gặp bi kịch XD

      Ha ha ha ha, mua cho đại Boss cái yếm đẹp nhất, đại Boss có vui ? Ha ha ha ha, để cho ta cười lát ~~~

      Ôm tâm trạng vui vẻ như này để viết «Thang mỗ ca» đây, tạm biệt.
      nhimxuwindlove_9693 thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 16: Tiểu Điệp

      Khỏi kể đến giờ phút này Thái Tử Trường Cầm có vẻ mặt như thế nào.

      A Du vui vẻ chạy xa mới dừng lại ôm lấy bụng cười to, lát sau mới miễn cưỡng dừng lại thân thể run rẩy, nếu giờ phút này có người thấy, sợ rằng nghĩ nàng lên cơn điên.

      Nàng xoa quai hàm bởi vì cười quá lâu mà gương mặt có chút co rút, làm xong cơm trưa bưng tới phòng khách, sau đó tỉ mỉ dùng cái lồng đậy kín, lại trở về phòng của mình dọn dẹp chút —— để cho sắc mặt có khó coi như vậy, làm xong lại ra ngoài.

      Nàng tuyệt đối phải là tạm thời dám đối mặt với A Nhiên, chẳng qua là bề bộn nhiều việc, ừ, bề bộn nhiều việc!

      ra ngoài phải mang theo chút bạc, mặc dù những năm này nàng cũng gom góp được chút tiền, nhưng câu cửa miệng "Nghèo nhà giàu đường", ra cửa phải mang theo chút tiền trong lòng mới an tâm.

      Ngôi viện này nàng còn chưa có muốn bán, ngược lại tốn công sức nhiều năm gầy dựng: A Du quyết tâm đem bán nó .

      Mặc dù trong lòng hề bỏ, nhưng nàng hiểu, giữ lại cũng vô dụng..

      Nàng vừa đến quán cơm, trong lòng vừa thầm tính toán, vị trí kia tệ, phong thủy bố cục đều được đặc biệt mời người xem qua, trải qua nhiều năm nàng chăm sóc quản lý cũng có thể nhân khí tràn đầy, tuy là vội vàng bán ra, cũng đến nổi bị ép giá quá nhiều.

      Bản thân cho thuê cũng có thể, vậy mà... Nàng cùng A Nhiên lần này, biết bao giờ mới có thể trở về, chỉ riêng chuyện cứ hai mươi năm lại nộp tiền thuê, sợ là người nào đáp ứng... Thôi, còn hơn là bán .

      Nghĩ tới đây, A Du khỏi thầm cảm thấy may mắn, may nhờ năm đó nàng mở quán cơm trong nhà.

      Mặc dù hơi có bất tiện, vậy mà, lúc ấy A Du cảm thấy quán cơm ở chỗ quá lại gần rất ầm ĩ, tính A Nhiên lại hơi im lặng, lại vừa đúng có người vội vã nhờ họ hàng bán đổ bán tháo cái nhà này, nàng liền kịp thời bỏ tiền ra mua, nếu , tại sợ là ngay cả nhà cũng phải bán, vậy bọn họ coi như còn nhà để về.

      Đến quán cơm lúc đông khách, A Du nhân cơ hội này, đem chuyện mình muốn bán quán cơm trước mặt mọi người, theo mức độ lan truyền của khách nhân, sợ là tới buổi chiều liền có thể truyền vào trong tai người có ý.

      "A Du, ở đây rất tốt, tại sao muốn bán quán cơm?"

      "A Du là có chuyện gì khó xử?"

      "Có người làm khó A Du?"

      Nhìn cuộc chuyện càng ngày càng phát triển theo hướng quỷ dị, A Du cũng khó tránh khỏi có chút đen mặt, vội vàng bác bỏ tin đồn : "Cũng phải như thế, chẳng qua là mấy ngày trước ta hỏi thăm được tin tức huynh đệ thất lạc nhiều năm, muốn bán quán cơm để nương nhờ họ hàng."

      Bất luận người khác hỏi tới như thế nào, dù sao A Du đều mực như thế, ai hỏi cũng trả lời như thế còn đáp.

      Xác thực, dĩ nhiên tốt.

      tin, có chứng cớ tỏ nàng láo ?

      Nhân tiện đổi tên cho A Nhiên nhà nàng mới vừa về—— đây là nữ nhi của ca ca nàng, nàng có cháu ruột, tạm thời tới nhà nàng làm khách, mấy ngày nữa nàng muốn dẫn xa.

      Lời này vốn là lừa bịp người khác, nhưng mà... A Du nghĩ tới, người khác mặc dù tin nàng muốn nương nhờ họ hàng, lại nhất trí cho là đứa bé gọi là "Tiểu Điệp" kia mới chính là thân thích nhà nàng, vốn là có gì khác ——

      " Dáng dấp đứa bé kia và đệ đệ mất tích nhiều năm của A Du là quá giống!"

      "Theo ta thấy, dáng dấp giống nhau rất bình thường, chẳng qua là mỗi tiếng cử động ngược lại giống y như vậy."

      "Nàng cả ngày bước ra cổng chính, rất ít lộ diện ở trước mặt người ngoài, ngài từ đâu mà thấy mỗi tiếng cử động?"

      "Đại nương ta ngoài đường còn tốt hơn so với ngươi chỉ biết ăn, ta giống chính là giống!"

      "... Tốt thôi, tốt thôi, ngài cái gì chính cái đó ."

      Đối với việc này, A Du ra vẻ tương đối im lặng.

      thể , công lực bà tám của lực lượng quần chúng nhân dân vô cùng mạnh mẽ, vì vậy, ở thời điểm A Du chú ý tới, đề tài bị thay đổi sai lệch, đại khái như thế ——

      "Có nghe hay ? Cháu ruột của A Du, dáng dấp tuấn!"

      "Hải! Con sao lại gọi là " tuấn", phải gọi là ‘xinh đẹp’, ‘xinh đẹp’!"

      " biết năm nay mấy tuổi, hứa hôn hay chưa?"

      "Nghe mới vừa tròn mười tuổi, sợ là còn chưa có?"

      "Chậc chậc, cũng biết tiểu tử nhà nào có vận khí, có thể tìm được thê tử như vậy."

      "Ai bảo xinh đẹp quá!"

      Sau đó... A Du dốc toàn lực bán nhà với giá cao nhất lúc nghiệp ở đỉnh cao, nghe có người lặng lẽ tới cửa cầu thân.

      Lần đầu tiên nghe có người muốn cầu hôn với Ninh Tiểu Điệp, A Du sửng sốt lâu, nhớ ra được cái tên này vì sao nghe có ấn tượng gì lại có mấy phần quen tai?

      Qua lâu, mới bừng tỉnh đại ngộ, ra, nàng và thân thể này cùng tên, cũng gọi là Ninh Du, A Nhiên là nữ nhi của ca ca nàng, chẳng phải cũng là họ Ninh sao!

      Về phần Tiểu Điệp... Ho khan, nàng có nên cho những người này biết, lúc ấy nàng chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến cái yếm thêu hoa mẫu đơn kia bên cạnh có con bướm bay múa, rồi sau đó thuận miệng ra sao?

      Sau khi biết được chân tướng, nàng chảy nước mắt.

      thể , tên khốn A Nhiên này, lại hung hăng làm tổn thương lòng tự tôn của nàng.

      Mới trở về có mấy ngày, cũng ra cửa, lại có thể mang về đám ong bướm, hừ, là quá ghê tởm!

      Như vậy là từ trước đến nay, nàng dùng cái tên giả đó cũng thích hợp, nên gọi là "Mẫu Đơn" mới phải!

      Vì vậy đêm đó bàn ăn cơm, mặt A Du hầm hừ tức giận, nhìn chung quanh, chính là nhìn Thái Tử Trường Cầm ngồi đối diện với mình.

      "..." Trường Cầm cũng rất bất đắc dĩ, cũng coi như là người bị hại, hơn nữa, cái tên "Tiểu Điệp" là chuyện gì xảy ra? (Mèo: Tội nghiệp huynh, nằm thôi cũng trúng đạn ~^^~)

      còn chưa tính sổ chuyện sau trung thu, đầu sỏ gây chuyện này còn dám nổi cáu. (◣_◢) (Mèo: Chuyện cái yếm nha ~~)


      Nữ nhân, chỉ giỏi cố tình gây .

      Nếu lúc này A Du nghe được, sợ là ói ra câu —— Cmn ngươi bây giờ cũng phải là nữ nhân hay sao?!

      Ở lần thứ mười chín A Du cố ý ngó lơ, Thái Tử Trường Cầm rốt cục thở dài mở miệng: "Ngươi đây là vì sao tức giận?"

      "Hừ!"

      "... Là vì có ai cầu hôn ngươi sao?"

      "..." Đánh người phải mất mặt hay sao!

      Mắt thấy A Du muốn lật bàn, lần nữa Trường Cầm bình tĩnh mở miệng: "Người khác có mắt, ngươi cần gì phải chú ý?"

      Những lời này, cũng chỉ là tạm thời dập tắt lòng tự tôn của phái nữ tức giận trong lòng.

      "Tỷ mới để ý đâu!" A Du mếu máo: "Chẳng qua là hôm nay có bà mai quá khinh người."

      "Cái gì?" Trường Cầm nhướng mày, tuy biết hôm nay năm sáu bà mối tới cửa cầu thân, nhưng cũng muốn nghe, còn biết có chuyện như vậy: "A Du có muốn chút ?"

      "Mụ ta cầu hôn đệ còn chưa tính, lại còn muốn chỉa mũi về phía tỷ." A Du tức giận : " cái gì mà đệ gả cho chất nhi, tỷ gả cho thúc thúc, còn cái gì cháu cùng hầu hạ chú cháu, đúng là lương duyên trời ban—— đáng tiếc tại tỷ hề bán mì nữa, nếu lúc ấy tỷ có thể cho mụ ta cả mặt đều là mì!"

      Thái Tử Trường Cầm hơi dừng lại, mắt phượng híp lại, lóe lên tia sáng lạnh, mặt cảm xúc tiếp tục hỏi: "Cùng hầu hạ chú cháu?"

      "Đúng vậy!" A Du càng thêm căm phẫn sục sôi: “Chất nhi kia cũng thôi , coi như là người đàng hoàng, nhưng cái tên thúc thúc, ba mươi mấy tuổi rồi cũng chưa có thê tử, cả ngày chơi bời lêu lổng, khắp hang cùng ngõ hẻm, ăn chơi đàn đúm có gì là có… Hơ! là càng càng tức giận, lúc ấy tỷ nên dùng nước trà tạt vào mặt mụ ta!"

      "A Du cũng có thể im lặng."

      "Đệ lại đùa giỡn với tỷ?" A Du khách khí chút nào liếc cái, : "Tỷ có hắt trà vào mặt mụ, nhưng cũng có khách khí với mụ ta, lập tức đuổi mụ ra ngoài rồi đóng kín cửa." Dứt lời, nàng đứng lên kề sát vào Thái Tử Trường Cầm, híp mắt : "Cho nên, tỷ dạy dỗ họ rồi, đệ mau thu hồi tính mọn kia thôi, chúng ta sắp rời , nên khoan dung độ lượng, chớ nên kết thù nữa."

      "..." Thái Tử Trường Cầm ngước mắt nhìn A Du chốc lát, rốt cục mở miệng: " đúng là tức giận?"

      "Tức sao ! Nhưng mà dù sao tỷ báo được thù, lại , so đo cùng loại người như vậy làm cái gì, ngược lại làm mất thân phận của mình."

      "Nếu như thế, cũng sao." Thái Tử Trường Cầm để đũa trúc xuống, đột nhiên cười lên.

      Nụ cười kia phá lệ ôn hòa dễ gần, lại làm cho A Du tự dưng run rẩy, nàng nhịn được dựng tóc gáy chà xát lên cánh tay, giọng nhu hòa của Thái Tử Trường Cầm rốt cục truyền đến.

      "Như vậy, tại A Du có thể giải thích cho ta —— Tiểu Điệp, là chuyện gì xảy ra hay ?"

      "..."

      Tác giả có lời muốn :

      Lão Boss là vạn người mê, hừ! Thấy ghét!

      Đúng rồi, chuyện này luôn! Ta muốn mở Bàn Tay Vàng! ! ! Mặc dù Trường Cầm độ hồn nhiều kiếp, nhưng ta hoàn toàn có cách nào tiếp nhận việc bị đàn ông đè! ! ! Các người có thể tưởng tượng được ? Trường Cầm bị tên cao to vạm vỡ... Rơi lệ, hoặc là bà già... Khẩu vị nặng như vậy phải là của tác giả ta đâu!! (¬ _ ¬)

      [Bla bla bla bla bla bla bla bla …]

      …Cuối cùng, tóm lại, ta liền quyết định làm như vậy, nếu như cảm thấy ta phá hủy hình tượng của Boss hãy đánh ta, nhưng xin chút, tác giả rất yếu ớt...
      nhimxu thích bài này.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 17: Thủ thuật.

      "Như vậy, tại A Du có thể giải thích cho ta —— Tiểu Điệp, là chuyện gì xảy ra hay ?"

      Giống như bị mấy con ong mật đồng thời chích cái, A Du theo bản năng run lên, cười khan mấy tiếng rồi vội vàng bắt đầu dọn dẹp bàn ghế: "Tỷ rửa chén, ừ, rửa chén."

      Thái Tử Trường Cầm ừ hử gì, chỉ híp mắt kiêu ngạo nhìn nàng, khóe miệng cười như cười.

      "..." Dưới nụ cười như vậy, A Du rất nhanh bị bại lui, đôi mắt liếc trái liếc phải trả lời: " thể với người ngoài là đệ đệ mình trở lại, cũng tiện đệ bây giờ cũng gọi là A Nhiên, sau đó... Chẳng phải chỉ là tùy tiện lấy cho đệ cái tên hay sao.”

      Dừng chút, nàng lại tiếp: " ra , cái tên Tiểu Điệp này cũng khó nghe chứ?"

      Rồi sau đó liền muốn đánh miệng mình —— nàng quả nhiên là sợ chết!

      Lần này, nàng ngay cả nhìn cũng dám nhìn đối phương nữa.

      khí bên trong phòng, trong khoảng thời gian ngắn lắng đọng xuống, có ai mở miệng nữa, vậy mà im lặng như vậy dường như so bất kỳ tiếng động lớn nào còn đáng sợ hơn... Ít nhất là A Du rất nhanh liền chịu nổi.

      Nàng vô cùng quả quyết bỏ lại chén dĩa trong tay, hai tay nắm chặt mép váy, trước ngực viết ba chữ “ sợ chết” : "Được rồi được rồi, đệ thắng, nhưng mà tỷ trước —— đánh người được đánh vào mặt, ngày mai tỷ còn muốn ra ngoài gặp người nữa đó!"

      "Ha ha..."

      Vậy mà kết quả lại ngoài ý của nàng, vốn A Du cho là ai đó nổi giận, lại giọng nở nụ cười làm băng tuyết hòa tan, như vạn vật được hồi sinh.

      Chẳng lẽ là giận đến điên rồi?

      A Du thầm nghĩ như vậy.

      "A Du cho là ta tức giận?"

      "..."

      Thái Tử Trường Cầm đứng lên vén tay áo, nhướn mày : "Ta độ hồn nhiều kiếp, lần này cũng phải là lần đầu tiên vào cơ thể nữ nhân, dùng tên giả cũng có gì là lạ…”

      "..." A Du trong nháy mắt hiểu ra, câu này phải ý —— trò lừa bịp nho của ngươi ta mới để ở trong lòng, nếu lừa bịp, sợ rằng chỉ là cái tên "Tiểu Điệp" này, còn có chuyện “cái yếm” ngày hôm qua?

      Nhưng mà, nếu thèm để ý , cần gì phải cố ý mà ?

      A Du rũ mi mắt, hiểu sao có chút buồn cười, lại cố gắng kìm nén cảm giác tuyệt vọng này.

      "Ninh Tiểu Điệp, mặc dù tính là xuất sắc, nhưng cũng phải là quá khó nghe."

      "..." Cho nên , đây là xem thường cái gọi là trình độ của nàng sao? Sớm biết như thế nên gọi là Mẫu Đơn!

      Nhưng mà, độ hồn nhiều kiếp... A Du ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ nhân mỉm cười, trong lòng có chút buồn buồn, mặc dù có thể mặt mỉm cười ra như vậy, mỗi khi hồi tưởng lại, trong lòng, sợ là cũng có gì vui vẻ, phải ?

      Thái Tử Trường Cầm nhạy bén chú ý tới thần sắc của nàng, hỏi: "A Du tò mò sao?"

      Nếu là nàng lòng muốn hỏi, cũng giấu diếm.

      A Du trừng mắt nhìn, trong lòng thầm nghĩ, tò mò, dĩ nhiên là tò mò rồi.

      Mỗi người đều có lòng hiếu kỳ, nhưng nếu như xóa tan lòng hiếu kỳ bằng cách vạch vết sẹo của người khác ra xem, ý nghĩ thế này... cần cũng được.

      Vì vậy nàng hơi mỉm cười, hai tay chống nạnh cười : "Đoán sai rồi! Hừ, còn tưởng đệ thông minh, ai ngờ cũng hiểu lòng dạ nữ nhân ngu ngốc."

      Dứt lời, hăm hở mang chén dĩa xoay người rời .

      Để lại Thái Tử Trường Cầm đứng tại chỗ, vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng của nàng, cho đến khi nhìn thấy nữa.

      Trong mắt dần dần nhu hòa, đến cuối cùng, nụ cười mặt có thể rất dịu dàng.

      So sánh với nụ cười trong lúc này và trong ngày thường, tưởng như là mặt nạ dối trá.

      A Du...

      Thái Tử Trường Cầm hơi thở dài, ánh mắt càng thêm mềm mại, lần này rời , có lẽ ... Nên mang nàng đâu xem chút.

      biết nàng rất tò mò, rồi lại cố kỵ nguyện hỏi ra.

      Nếu như thế, liền chủ động rạch vết sẹo năm xưa cho nàng ấy xem như thế nào?

      Rất nhiều chuyện cũ, tất cả như mây khói, sớm thể gây chút tổn thương nào cho .

      Có lẽ lại đau, bây giờ, e rằng cũng có người giúp băng bó lại thôi?

      như thế, lại sợ gì nữa chứ?

      Bất luận Trường Cầm quyết định như thế nào, trong mấy ngày ngắn ngủn, A Du xử lý gọn gàng tất cả mọi chuyện.

      Người muốn mua quán cơm kia của nàng người ngược lại ít, lấy giá tương đối khá cao để lại cho vị đầu bếp ở cửa hiệu phía sau, A Du liền thu dọn xong đồ đạc mang về nhà.

      Lại , vị đầu bếp kia đưa giá tiền cũng phải là cao nhất, vậy mà... Mặc dù quán cơm khi bán ra liền còn quan hệ gì với nàng, nhưng trong lòng nàng lại hi vọng nó đừng trở nên nhanh như vậy —— chỉ thoáng qua liền mất dấu vết.

      Cho nên, e rằng đây chính là quyết định tốt nhất lúc này.

      Sau khi dọn dẹp đồ đạc trong nhà, A Du chuẩn bị xong hành trang trước khi xuất phát, cùng lúc đó —— mùa Trung Thu lại đến.

      "A Nhiên à, chúng ta là trước Trung Thu, hay sau Trung Thu?"

      Vì vậy A Du trưng cầu ý kiến của Trường Cầm.

      Đối phương lựa chọn vế sau.

      Trong lòng A Du vốn cũng có ý đó, vì vậy liền thuận theo.

      "Lại , năm năm rồi chúng ta chưa cùng trải qua Trung Thu."

      A Du vừa dùng sức trộn đường trắng, soda, dầu đậu phộng và hỗn hợp bột mì để tạo nên mì vắt, vừa nhướng mày cười .

      Mà xem ra dường như Thái Tử Trường Cầm nhiễm khói bụi nhân gian sửa sang khuôn đúc chạm khắc các loại hoa văn con dấu khác nhau ở phía đối diện, giữa hai người để từng dĩa đồ ăn , bên trong đủ loại hình dạng khác nhau, được đặt nhân bánh tròn tròn.

      " tệ." Thái Tử Trường Cầm dùng vải bố mềm sạch lau khô khuôn đúc, lại vẩy lên chút bột mì khô, động tác nước chảy mây trôi lại có mùi vị nhàn hạ, phòng bếp bởi từ khi đến lại giống như nấu ăn, ngược lại giống như vẽ bức tranh bình thường: " năm năm."

      "Chậc chậc. " A Du lắc đầu thở dài, đem khối bột mì ngắt thành từng cái cục bột nho đều nhau, thuận tay cầm chài cán bột cán thành mặt bánh đều nhau, rốt cuộc cũng nhiều năm hành nghề, thủ pháp rất thuần thục: "Khoảng thời gian kia đúng là đau lòng mà ."

      "Tại sao A Du lại than thở ?" Khóe môi Thái tử Trường Cầm mỉm cười, động tác cũng coi là xa lạ bỏ nhân bánh tròn tròn vào trong bao rồi cán tốt mặt trong bánh, lại nhào nặn nó thành hình cầu, sau đó lưu loát nhét vào trong khuôn đúc.

      "Ai biết được, chính là đột nhiên nhớ lại thôi." A Du nhún vai, vươn tay khách khí chút nào đoạt lấy khuôn đúc mới vừa làm tốt trong tay , cười giảo hoạt: "Để tỷ ép!" Chuyện như vậy nàng rất thích làm ~

      Thái Tử Trường Cầm cười ra tiếng, động tác tay lại dừng, chẳng qua là đem những cục bột kia cũng nhét vào trong khuôn, rồi sau đó đem từng cái ép tới quên trời quên đất trước mặt A Du.

      Thời gian ước chừng khắc, rốt cục A Du ép tốt tất cả bánh Trung Thu, nhìn chăm chú vào những thứ kia bỏ vào trong mâm, thành hình, in các loại hoa văn và khắc chữ bánh Trung thu, tràn đầy cảm giác thành tựu cười to : “Hừ hừ, có thể nướng rồi! Cho đệ nếm thử chút mùi vị năm năm ăn, như thế nào? Mong đợi ?"

      "Tất nhiên, là mong đợi, nhưng mà..."

      "Cái gì?"

      Trường Cầm vươn tay chỉ, nhàng lau vết bột trắng gương mặt A Du, trong lúc làm bánh, thân thể của hơi nghiêng về phía trước, cùng lúc đó, thanh ràng thỏa mãn truyền đến: "Ta còn nhớ , nhiều năm trước ta từng qua: 'Nếu thể gần nhau mỗi ngày, nguyện cùng Quân* bên nhau mỗi đêm trăng đến suốt cuộc đời', hôm nay, lại may mắn trở thành , ta tự nhiên vừa mong đợi, vừa vui mừng."

      *Xưng hô cách tôn trọng với người khác: , vua chúa,…

      "..."

      Sắc mặt A Du trong nháy mắt trở nên cổ quái, chốc lát do dự, chốc lát lại rối rắm, rốt cục nàng vẫn phải nhịn được mở miệng: "A Nhiên... Đệ lời này, nếu là hình tượng nam tử với tỷ, ngược lại tim tỷ đập rộn lên, nhưng mà đệ như bây giờ, tỷ lại cảm thấy là..." A Du lại suy tư trong chốc lát, cuối cùng lựa chọn từ đại lại vô cùng phù hợp tình hình tại: "Sét đánh ngang tai.”

      "..."

      Tác giả có lời muốn :

      Đại boss, thời điểm quyến rũ em , trước nhớ đổi cái thân thể nha XD em hoàn toàn khác với nhân yooooooooooo.

      Ha ha ha, thấy Trường Cầm kinh ngạc ta vui vẻ làm sao bây giờ? Ừ, chương đầu được các vị tán thành vui vẻ, cảm ơn các vị nha. =3=

      Với lại, trả lời chút vấn đề luôn, ở chương trước có là Trường Cầm ngừng đổi thân thể, thân thể em biết dùng bao lâu tỷ như mười mấy chương linh tinh... Bởi vì đó là độ dài trung bình thôi, sau đó ta bảo đảm, sau khi tỏ tình hai người ở chung chỗ khẳng định là dùng cơ thể đàn ông, em cũng cách nào tiếp nhận người em khác cùng mình tỏ tình ha hả —— mặc dù biết có thể là loài lưỡng tính. [Im miệng!]
      nhimxu thích bài này.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 18: Đèn lồng.

      Nhìn thấy A Nhiên nhà mình lần nữa lộ ra vẻ mặt rối rắm, ánh mắt A Du cong cong, kìm lòng đậu mà bật cười, rồi sau đó vòng qua cái bàn dài sáp lại gần, nghẹ giọng hỏi: "Giận hả?"

      Trường Cầm nhìn vào mắt nàng, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, nghĩ tới hôm nay lại phát chổ hỏng của việc độ hồn , là. . . Vậy mà, thấy nụ cười lấy lòng của nàng, buồn bực trong lòng nháy mắt liền tiêu tán thấy, khỏi thở dài : "A Du, ngươi là ‘thiên mã hành ’."

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

      *Thiên mã hành : Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, bị bó hẹp. Có câu chuyện luân hồi tên là ‘Thiên mã hành ’ đọc thấy cũng khá hay. Khụ! biết có liên quan nhưng đọc thêm cho có thêm ít kiến thức, chứ Mèo ta cũng mới biết:

      Vũ trụ mênh mông, sinh mệnh nhiều sao đếm được, các chủng các loại vô cùng phức tạp. Trong cảnh giới nọ, có vị Thần vô cùng thần thông quảng đại. Ông chưởng quản an nguy của hết thảy chúng sinh vũ trụ trong tầng thứ đó. Ông có vật cưỡi mang hình dáng chú ngựa, ở đây chúng ta gọi là “Thiên Mã”.

      Thiên Mã có thể bay lượn tự do trong gian, dù là những dãy núi cao lớn sừng sững, hay những con sông dài rộng mênh mông, nó đều có thể bay qua được. Về sau, vị Thần phải làm việc đại nên phải rời bỏ tầng thứ đó. Lúc sắp ra , vị Thần vĩ đại vuốt đầu Thiên Mã, chỉ tay xuống bên dưới ( ra là chỉ về trung tâm) sau đó liền biến mất.
      Từ khi chủ nhân mất, Thiên Mã luôn mong ngóng chủ nhân trở về. Nhưng thời gian đằng đẵng, vô lượng thời gian trôi qua, Thiên Mã rất nhiều lần chứng kiến quá trình thành-trụ-hoại-diệt của các tầng thứ vũ trụ bên dưới, nhưng chủ nhân vẫn chưa trở về.
      Thiên Mã quyết định tự mình tìm kiếm chủ nhân, thiên thể vũ trụ to lớn vô cùng vô tận, gian nhiều đến mức sao kể xiết được, hơn nữa quá trình tìm kiếm dài đằng đẵng, tìm kiếm trong mê mờ, phải mạo hiểm cả sinh mệnh. Trong vũ trụ có rất nhiều sinh mệnh khác nhau, Thiên Mã rất có thể bị chúng làm hại.

      Trong tầng thứ nọ, Thiên Mã gặp được vị Thần, vị Thần này thuần tịnh như đứa trẻ 2 tuổi, thân thể trong suốt như ngọc. Lúc gặp nhau, vị Thần lo buồn, ưu tư, đôi mắt nhìn khắp xung quanh mục đích. Vị Ngọc Thần nhìn thấy Thiên Mã rất vui mừng, liền bay đến với Thiên Mã: “Ngươi đến rất đúng lúc, ta muốn tìm Đại Pháp có thể giúp chúng sinh thoát khỏi họa hủy diệt, ta nghe đắc được Đại Pháp này chúng sinh bao giờ rơi vào tình cảnh bại hoại nữa. Ngươi có thể dẫn ta tìm chăng?”

      Thiên Mã nghe xong vui mừng : “Được chứ!”

      Thế là Thiên Mã cùng với Ngọc Thần bắt đầu cuộc hành trình xuyên qua các tầng thứ vũ trụ dài đằng đẵng! Họ cùng nhau đối mặt với đủ loại tình huống hiểm nguy, có những vị Thẩn bất hảo muốn làm hại Ngọc Thần, Thiên Mã che chở cho , có những vị Thần xấu xa muốn làm hại Thiên Mã, Ngọc Thần cũng ra sức bảo vệ Thiên Mã. Mặc dù vậy, họ cũng phải chịu những thương tổn rất lớn. Khi họ gần như mất hết hy vọng, lúc Thiên Mã cõng Ngọc Thần đến dưới chân ngọn núi lớn nhìn thấy bờ, họ chợt nghe thấy loại nhạc vô cùng mỹ diệu, quả là:

      Mỹ diệu thiên tự thiên lai
      Vô lượng từ bi lượng tâm hoài
      Thiên địa thương sinh văn thử
      Vô hạn phúc đức đại tự tại.

      Dịch nghĩa:
      Thiên mỹ diệu đến từ trời
      Từ bi vô lượng rọi tâm can
      Chúng sinh trời đất nghe sắc
      Phúc đức vô ngần tự tại thay.

      Ngọc Thần : “Hình như núi cao mở hội Đại Pháp, chúng ta cùng xem xem!” Thế là Thiên Mã cõng Ngọc Thần bay lên núi cao, chỉ thấy:

      Tường vân liễu nhiễu tại thiên biên
      Chủ phật giảng pháp địa dũng liên
      Chúng Thần tĩnh tâm lai thính pháp
      Thương khung tận khán Pháp Luân toàn

      Dịch nghĩa:
      Mây lành quấn quýt giữa thiên
      Phật Chủ giảng Pháp đất nở sen
      Chúng Thần tĩnh tâm đến nghe Pháp
      Trời xanh hiển Pháp Luân xoay

      Thiên Mã vừa nhìn nhận ra chủ nhân! Hai chân trước quỳ xuống khóc mãi thôi (viết đến đây tôi cũng ngăn được dòng nước mắt – Mèo: Ta là ta chỉ copy thôi nên ta khóc nổi -.-), Ngọc Thần cũng quỳ hai chân xuống bái lạy Phật Chủ. Đây chính là:

      Vạn thiên tầm hoa kim đắc kiến
      Bất cấm nhãn lệ dũng như tuyền
      Dữ sư thiêm ước tề hạ tẩu
      Vi đáo nhân gian liễu hồng nguyện

      Dịch nghĩa:
      Bấy lâu tìm kiếm nay được gặp
      Làm sao ngăn được lệ tuôn trào
      Thệ ước với Thầy cùng xuống
      Hoàn thành nguyện lớn đến nhân gian

      Phật Chủ từ bi nhìn thấy họ, liền với Thiên Mã: “Ngươi hãy chăm sóc Ngọc Thần tốt, bất kể ở đâu, bởi vì duyên phận giữa hai ngươi là Pháp duyên! Những chuyện trong quá khứ ta biết cả, sau khi xuống nhân gian, các ngươi hãy cùng số Thần khác khai sáng các việc, trong Chính Pháp các ngươi hãy phối hợp với nhau tốt, giống như bây giờ ngươi cần phải cõng ấy vậy” (đại ý).

      Thiên Mã : “Vâng! Thưa Chủ nhân”.

      Sau đó Phật Chủ từ bi vuốt đầu Thiên Mã, cười : “ xuống ! Đến nhân gian chờ ta!” Sau đó lại chìa tay lấy cụm hoa Ưu Đàm Bà La trao cho Ngọc Thần, : “Lúc loài hoa này khai nở chính là báo hiệu ta đến thế gian con người truyền Đại Pháp, khi Thiên Mã tặng cho ngươi hoa này cũng là lúc duyên phận đời sau cùng ở nhân gian của các người bắt đầu!” (đại ý).

      Sau đó lại với Thiên Mã: “Đến lúc đó ngươi hãy tận tâm nhắc nhở ta, khi đó ta vẫn còn rất trẻ con, hãy nhắc nhở ta nhiều chút!”. “Thưa vâng!” Thiên Mã sảng khoái đáp lại.

      Sau đó họ cùng nhau hạ xuống. Nơi nhân gian, họ cùng những vị Thần khác diễn những màn diễn đặc sắc.

      Tại kiếp này, đúng lúc Thiên Mã và Ngọc Thần gặp được nhau, cũng chính là thời điểm hoa Ưu Đàm khai nở khắp nơi thế giới, hơn nữa Thiên Mã đưa cho Ngọc Thần cụm hoa Ưu Đàm Bà La (chẳng qua chỉ là tấm ảnh chụp). Vì thế mà Ngọc Thần lúc đó viết mấy câu thơ sau:

      Vịnh Bà La hoa
      Thơ: Tiêu Ngọc
      Băng tâm ngọc khiết ngạo thanh hàn
      Tam thiên luân hồi nhập phàm gian
      Mê trung thùy giải huyền trung ý
      Bà La hoa khai kết thiện duyên.

      Dịch nghĩa:
      Băng tâm ngọc khiết đón giá lạnh
      Nghìn năm luân hồi giữa thế gian
      Trong mê ai giải điều huyễn hoặc
      Ưu Đàm Bà La kết thiện duyên

      Hai người họ cùng nhau dùng bút thần gắng hết sức làm những việc bản thân cần phải làm. Đây chính là:

      Thiên cổ thanh thanh khẩn khẩn thôi
      Diệt tẫn tà ác bút như phi
      Pháp đồ tích duyên mạc đình bộ
      Viên mãn thừa liên tề song phi

      Dịch nghĩa:
      Tiếng trống trời ầm ầm thúc giục
      Diệt tận tà ác bút như bay
      Đệ tử Đại Pháp dừng bước
      Ngày viên mãn cưỡi sen cùng bay.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

      ". . ." Đây là khen trí tưởng tượng của nàng có phải ?

      Sớm thành thói quen A Nhiên thỉnh thoảng nhăng cuội, A Du nhún nhún vai, bưng cái mâm chuẩn bị nướng bánh Trung thu, hai bước, đột nhiên xoay người lại, cẩn thận dặn dò: "Nhưng mà A Nhiên à, mặc dù biết làm thế nào đệ ra ngoài năm năm lại dưỡng thành thói xấu, thân thể bây giờ cũng thôi, nếu khôi phục thân nam tử, ngàn vạn lần chớ nên tùy tiện làm như vậy đối với nương khác, nếu bị người ta tưởng là dâm tặc rồi bắt giam, tỷ cũng có nhiều tiền để chuộc đệ đâu!"

      Vừa xong, nàng vừa khỏi tưởng tượng cảnh mình tay cầm túi tiền trống trơn, tay nắm cổ áo dán nhãn 'dâm tặc' của A Nhiên, rốt cục nhịn được "xì" tiếng bật cười, cuối cùng, cười đến mức muốn che bụng.

      Thái Tử Trường Cầm kịp thời nhận lấy cái mâm trong tay nàng bị nghiêng xuống, sau đó rốt cục chịu được, vươn tay búng phát vào trán nàng: “Đồ ngốc.”

      "Ai ! A Nhiên đệ lại đánh lén! ! !"

      "Ngươi tiểu tử thúi. . . , con nhóc thối, mau tới đây! Để cho tỷ cũng búng muội cái!”

      Kết quả?

      Nếu nàng có thể búng được, mới là kì lạ?

      Đêm Trung Thu trước đây, hai người ngắm trăng thưởng cúc ở trong viện, vậy mà năm nay, tựa hồ lại có chút bất đồng.

      Khi mặt trời sắp lặn về tây, Thái Tử Trường Cầm nhạy bén nhận ra được bên ngoài bắt đầu có tiếng động lớn náo loạn lên, nghe thấy có tiếng người, hình như là về hội đèn lồng.

      "Hội đèn lồng?" A Du bị hỏi ngẩn người, ngay sau đó đáp: "Đệ tỷ cũng quên, sau khi đệ năm thứ hai, có phú hộ dời nhà từ kinh thành về trong trấn, là ngại Trung Thu quá mức vắng lạnh, vợ con đều thích, liền đề nghị trong trấn làm hội đèn lồng, còn bất luận là thành bại, cũng nguyện đảm nhận tất cả chi phí trong năm đó."

      " ra cũng có lòng thành."

      "Đúng vậy." A Du gật đầu đồng ý : "Có được người chồng, người cha như vậy cũng là có phúc khí." Lời còn chưa dứt, nàng thấy sắc mặt A Nhiên mặc dù biến hóa, nhưng người lại mơ hồ lộ vẻ vắng lặng, tựa như có điều suy nghĩ, vội vàng tiếp: "Từ đó về sau hội đèn lồng trong trấn liền trở thành tập quán! A Nhiên A Nhiên, chúng ta cũng xem, được ?"

      Thái Tử Trường Cầm nhấc mi mắt nhìn chăm chú vào trong mắt nữ tử chút nào che giấu lo lắng —— rành rành như thế, mặt lại cố gắng treo nụ cười, phảng phất chỉ cần lộ ra tia lo lắng làm càng thêm vui hoặc thương tâm, khỏi mím môi cười: "Đương nhiên là được."

      "Ừ!"

      A Du vui sướng gật đầu, dường như sợ đổi ý, hào hứng dắt tay chạy ra ngoài, chạy được hai bước, lại xoay người trở về, chạy vào trong phòng tìm cái áo khoác, cẩn thận khoác vai Trường Cầm: "Mặc dù bên ngoài náo nhiệt, nhưng dù sao cũng là tháng tám, ban đêm luôn có chút lạnh, vẫn là mặc nhiều thêm chút."

      Trong mắt Trường Cầm nhuộm tia vui vẻ: "A Du, ngươi chỉ lo giúp ta, lại quên mình."

      ". . . Ây da! đúng là." A Du vỗ ót cái, cũng nở nụ cười.

      Đợi hai người dọn dẹp xong ra cửa, hoàng hôn chìm về phía tây, nhiều nơi đường thắp nến, càng trong trấn, người càng đông đúc.

      Quán bên đường sớm bày bán, cơ hồ tất cả cửa hàng đều bao vây đầy người, rất là náo nhiệt.

      "A Du muốn nơi nào?"

      "A. . . Tùy tiện ." A Du suy tư chốc lát, cuối cùng như vậy.

      "Tùy tiện?" Trường Cầm nhướn mày, người khác biết chứ làm sao chẳng biết? A Du rất thích các loại đồ ăn vặt, lúc trước còn lo lắng ăn bữa nay lo bữa mai, về sau trong tay dần dần dư được chút tiền, nhưng nàng lại luôn làm dáng vẻ thèm nên nhét vào trong tay của , sau lại dần dần dư dả, nàng mới che giấu sở thích của mình.

      " ra . . ." A Du chột dạ nghiêng đầu sang chỗ khác: "Tỷ cũng chưa từng dạo thế này.”

      Thái Tử Trường Cầm sửng sốt, từ sau khi được năm năm, theo như nàng kể, năm thứ hai bắt đầu có hội đèn lồng, như vậy thế nào. . .

      Rồi sau đó liền nghe thanh thấp của đối phương truyền đến ——

      " phải là tỷ lo lắng buổi tối ra ngoài. . . Lúc đệ trở về lại có ai ở nhà sao. . ."

      ". . ."

      Trường Cầm chỉ cảm thấy trái tim mình rung động. Từ trước đến nay luôn bình tĩnh ung dung, vậy mà ngay lúc này, ngay cả mình cũng biết hay làm gì.

      Ánh đèn bên cạnh chiếu xuống mặt , ràng nhưng lại như muốn che đậy vẻ mặt của .

      A Du. . .

      "A Du! Dẫn cháu rước đèn sao!"

      "Vâng, Trương thẩm! Người cũng tới bán lồng đèn sao?"

      Thấy gặp phải người quen, A Du khách khí chút nào lôi kéo cháu mới vừa ra lò xinh đẹp bên cạnh, cũng phá vỡ khoảnh khắc ngắn ngủi mới vừa rồi, nàng hoàn toàn có ý thức đến khí kì diệu lúc nãy.

      "Tới đây nào, cái này cho ngươi!"

      Thấy A Du tới đây, Trương thẩm hơn bốn mươi tuổi cười sang sảng, lấy chiếc đèn hoa sen treo sạp , nhét vào trong tay nàng, rồi sau đó cười nhìn về phía con trai ở bên cạnh: "A Hổ, mau, thắp đèn cho Tiểu Điệp muội muội chơi!"

      ". . ." A Du buồn bực cười.

      ". . ." Trường Cầm đen mặt.

      Dường như là thiếu niên khoẻ mạnh kháu khỉnh A Hổ lặng lẽ hí mắt liếc liếc về Thái Tử Trường Cầm, lại vội vàng cúi đầu, hoa đăng sáng ngời chiếu xuống, gương mặt thiếu niên đỏ hồng mảng, chọn lựa ở sạp nửa ngày, mới luống cuống lấy cái đèn hình con thỏ .

      Vừa mới cầm lên, hình như lại nhớ ra cái gì đó, vội vàng buông ra, hai tay cẩn thận chà xát trước vạt áo, mới lần nữa đem hoa đăng đưa tới, cúi đầu lắp bắp : "Tiểu… Tiểu Điệp muội muội, cho… cho muội chơi."

      ". . ."

      "Còn mau cảm ơn A Hổ ca ca ." A Du sợ thiên hạ bất loạn lên tiếng.

      ". . ."

      Nhìn thấu ý niệm muốn xem kịch vui của A Du, trong lòng Trường Cầm ngược lại nổi lên chút ý định ranh mãnh, suy nghĩ chút trong chớp mắt, liền thoải mái vươn tay nhận lấy hoa đăng, mỉm cười đáp: "Cảm ơn A Hổ ca ca."

      Ánh nến chiếu rọi, ánh đèn che phủ, váy hồng tuổi mặc dù lớn, giữa hai lông mày cũng ra mấy vẻ ý vị thoát tục, nụ cười này, đuôi lông mày này, sóng mắt lưu chuyển, nếu như nở rộ hơn nữa, tuyệt thể tả.

      Trong nháy mắt thiếu niên đỏ hồng từ đỉnh đầu đến cổ, rồi sau đó nhanh chóng lan tràn đến tay chân, cuối cùng, giống như con cua mới ra lò ở quầy bên cạnh.

      A Du trong nháy mắt dở khóc dở cười, nàng chỉ là muốn xem náo nhiệt, nghĩ tới A Nhiên lại phối hợp như vậy, tại khen ngược, sợ là lại có thiếu niên đánh mất trái tim, ây da, đáng buồn.

      Vừa nhìn, Trương thẩm cũng ngây ngẩn cả người.

      Nhìn chăm chú vào hai vị này ràng là hai mẹ con háo sắc, A Du thở dài, móc bạc ra trả tiền hai cái đèn lồng, đặt vào trong sạp, mặc dù đối phương là ‘cho’, nhưng sống qua ngày dễ, ít ngày nữa nàng phải rời , nợ nhân tình khó trả—— sau đó nhanh chóng kéo cánh tay bé bên cạnh, đường chạy thục mạng.

      Cho đến quay đầu lại cũng thấy được gian hàng hoa đăng kia nữa, A Du mới thở phào cái, nghiêng đầu trừng : "Đệ tốt nhất được trêu chọc A Hổ người ta làm cái gì. Thiếu niên ôm ấp tình cảm rất ngây thơ có hiểu hay !" Hôm nay khen ngược, câu này thành —— mối tình đầu tiên, chính là chết sớm.

      là nghiệp chướng!

      Thái Tử Trường Cầm giờ phút này cũng là bộ mặt vô tội: " phải là A Du bảo ta cám ơn sao?" lúc thả lỏng, hình như là thiên hạ nhất vô tội, người nào mà quở trách , chính là cực kì có tội.

      Nhưng tội này, A Du lại là hoàn toàn sợ.

      Nàng cúi đầu híp mắt, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đối phương có chút nào thẹn thùng, trong lòng nổi lên mấy phần ý thức đùa dai, vì vậy nở nụ cười: "A Nhiên à, tỷ muốn ăn vặt, đệ có được ?"

      ". . ." Mặc dù trong lòng biết có gì đó đúng, Thái Tử Trường Cầm có cách nào có thể cự tuyệt, chỉ có thể : "Dĩ nhiên là có thể."

      "Nhưng tỷ muốn xài tiền của mình, đệ có tiền ?”

      ". . ." Yên lặng đưa lên túi tiền.

      A Du nhận lấy túi tiền, lắc lắc bên tai, nghe thanh đinh vang dội tiền, khóe miệng mỉm cười sâu: "Tỷ đột nhiên cảm thấy mệt quá , muốn nghỉ ngơi chút, A Nhiên nguyện ý mua giúp tỷ chứ?"

      còn có thể gì?

      "Đương nhiên nguyện ý."

      "Rất tốt!" Đạt thành mục đích, A Du hài lòng gật đầu cái, sau đó mở túi tiền ra, từ bên trong móc ra đồng tiền, trịnh trọng đem bỏ vào lòng bàn tay Trường Cầm: " ! Nếu mỗi loại ít hơn tám kiểu, mỗi kiểu ít hơn hai lượng, tỷ ăn!"

      Đầu ngón tay Thái Tử Trường Cầm bốc lên đồng tiền kia, nở nụ cười khổ: "A Du nhớ lộn giá rồi sao?"

      "Mới nhớ lầm đâu." A Du nghiêng đầu cười : "Tiểu Điệp muội muội à, chỉ cần muội cười từ đầu đường đến cuối phố, sợ là chút tiền cũng dùng đến, như thế. . ." Nàng vươn tay đoạt lại đồng tiền, bỏ lại vào túi tiền: " đồng này cũng có thể tiết kiệm được.”

      ". . ."
      nhimxuwindlove_9693 thích bài này.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 19: Thính cầm.

      ". . ."

      Thời điểm khi nữ nhân cố ý phân phải trái, ngươi nên làm như thế nào?

      Đáp án chỉ có —— nhìn.

      Nhưng thời điểm ngươi ở đây gặp phải nữ nhân cố ý phân phải trái, ngươi lại nên làm như thế nào?

      Đáp án cũng chỉ có —— chấp nhận !

      Thái Tử Trường Cầm nhìn A Du đung đưa túi tiền cười đến phá lệ vui vẻ thậm chí lộ ra hàm răng nho , vỗ tay áo xoay người, cam chịu làm công cụ ——thỉnh thoảng cách sử dụng tiên pháp cũng khác phải sao?

      Lại bị bắt lấy.

      A Du rất là im lặng nhìn về phía đệ đệ mình: "Đệ phải là bán rẻ tiếng cười chứ?"

      ". . ." Lời này nghe thế nào cũng rất kỳ quái?

      "Phốc!" A Du nhịn được bật cười, kéo tay Thái Tử Trường Cầm: “Được rồi được rồi, tỷ đùa với đệ nữa, , tỷ mua đường cho đệ ăn."

      Dứt lời, tay nàng kéo Trường Cầm chạy vào dòng người náo nhiệt.

      Giữa tháng giêng.

      Người đường chẳng những có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại càng thêm đông đúc.

      Hai bên đường phố rộn ràng, các gánh hàng rong dốc hết sức nhiệt liệt rao hàng, nhất là ông chủ quán ăn, thỉnh thoảng vung cái nắp nồi, để lộ trận sương mù trắng xóa, cùng với các loại mùi thơm hấp dẫn dạ dày người trẩy hội.

      "Tới chén nữa !"

      "Ông chủ, ông làm bánh xuất sắc!"

      "Thêm phần !"

      "Được rồi!"

      Những thanh đầy tiếng hô vang dội bên tai, A Du dừng bước, nhìn chung quanh, đột nhiên bật cười.

      "A Du?"

      "Ừ?" Nàng cúi đầu, ánh lửa chiếu xuống, tròng mắt đen nhánh lòe lòe tỏa sáng, giống như mặt trăng tỏa sáng trong đêm tối: "A Nhiên, đệ xem, còn sống là tốt."

      ". . ."

      Hồi lâu, Thái Tử Trường Cầm hơi thở dài: "Còn sống, dĩ nhiên là tốt."

      Cho nên có ai muốn chết.

      đời này, chết cũng phải là chuyện đau khổ nhất đời.

      Nếu là vì ai khác, nhất định người ta phải sống tiếp.

      "A Nhiên, chờ giải quyết xong vấn đề khó khăn, chúng ta cùng nhau trở lại ngắm đèn ."

      "Hôm nay, tỷ nhất định phải ăn từ đầu đường đến cuối đường mới thôi, quyết giống như bây giờ bỏ dở nửa chừng!"

      Thái Tử Trường Cầm nhìn nữ nhân tinh thần phấn chấn, rốt cuộc là. . . Cười.

      Mặc dù A Du vô cùng hi vọng thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này, nhưng đêm này vẫn phải qua.

      Sáng sớm hôm sau, nàng cùng A Nhiên rời khỏi nơi mang cho nàng nhiều hồi ức, từng nghĩ mãi mãi ở trấn này.

      Nhưng mà, nàng hối hận.

      tại , sau này cũng .

      Bọn họ xuất hành sử dụng phương tiện giao thông đầu tiên, là thuyền.

      A Du ngồi đàng hoàng ở trong thuyền, cách tấm mành nhìn chăm chú vào người lái đò ở đuôi thuyền như bất động kì thực thân hình khắc cũng dừng lại, cầm mái chèo hai bên mạn lẳng lặng lướt sông, hỏi: "A Nhiên, kế tiếp, chúng ta đâu?"

      thể , A Du vẫn rất nhàn nhã, chẳng qua là kiếp trước sống trong ngôi nhà ở chung cư, kiếp này sống trong ngôi nhà ở trong trấn, lớn bất đồng mà thôi.

      Sau khi ra khỏi thế giới tự mình vẽ, tất nhiên vừa mới mẻ, vừa luống cuống, Đông Nam Tây Bắc đơn giản đều phân được nữa.

      "Ta muốn dẫn ngươi đến chỗ."

      Trường Cầm cúi đầu đùa nghịch vài sợi dây đàn trước mặt, tựa hồ là lên dây, vốn là hành lý của bọn họ cũng như vậy, chẳng qua là đường ra khỏi trấn, trong lúc vô tình nhìn thấy đầy tớ nhà phú hộ chuẩn bị bổ nó ra làm củi đốt —— chỉ vì vị tiểu thư kia bởi vì đàn giỏi mà làm đứt các ngón tay, liền giận xuống làm chuyện như thế.

      Lúc ấy. . . A Nhiên hẳn là rất tức giận?

      A Du thầm nghĩ, đệ ấy từ trước đến nay tính tình trong trẻo lạnh lùng, lần này coi như là ngoại lệ trong ngoại lệ.

      Nàng nhìn chăm chú vào đối phương, động tác hết sức chuyên chú, khóe miệng hơi mỉm, vậy, A Nhiên rất là thích đàn.

      Hơn nữa, vẫn cảm thấy, A Nhiên cùng đàn có chút giống.

      Mặc dù ra cụ thể giống như nào, nhưng trong lòng A Du chính là lý do toát ra ý nghĩ như vậy.

      "A Du hỏi sao?" Trường Cầm nghe đầu ngón tay gảy ra thanh trong veo, tròng mắt nhu hòa, , cuối cùng vẫn là nó.

      "Nếu như hỏi, coi như đệ trả lời tỷ." A Du bất đắc dĩ : "Tỷ cũng hoàn toàn biết đâu là đâu."

      Nghe đối phương lời lòng, Trường Cầm nhịn được buồn cười, cuối cùng vẫn nhịn được, hỏi: "Nếu đó là địa ngục trần gian, A Du thấy có đáng sợ ?"

      "Dĩ nhiên là. . ." A Du giảo hoạt kéo điệu dài, mới : " sợ."

      "Ồ?" Trường Cầm nhướn mi.

      "Có đệ ở đây, tỷ sợ cái gì." A Du nghiêng đầu cười : "Dù sao đệ cũng hại tỷ."

      "Nhưng mà… " Có lẽ là thời gian này quá mức nhàn nhã, A Du có chút kềm chế được ý định bát quái, sáp lại gần hỏi: "Thế gian này đúng là có địa ngục sao?"

      "A Du muốn nhìn?"

      ". . ." A Du trợn mắt nhìn cái: "Mới muốn đâu! Chẳng qua là, giải trừ nghi ngờ bấy lâu nay của tỷ thôi."

      "A Du nghi ngờ?" Thái Tử Trường Cầm phất tay áo gảy đàn, đầu ngón tay chạm đến nơi vết thương cuối cây đàn, hơi vuốt ve, cuối cùng là nhàng từng bước .

      " cho phép đệ cười mà!" A Du xong dừng chút, rốt cục nhịn được nhấn mạnh lần nữa : "Tuyệt đối cho cười rồi mà! Nếu tỷ liền. . ." Nàng tới chỗ này nhe răng nhếch miệng, cực kỳ uy hiếp.

      " Nếu A Du muốn ta cười, ta tự nhiên làm trái mong muốn của ngươi." Trường Cầm dĩ nhiên sợ uy hiếp của nàng, chẳng qua là, rốt cuộc có chút tò mò.

      "Từ trước giờ tỷ. . . Từ tiếp nhận giáo dục là, cõi đời này có quỷ thần, tất cả đều là khoa học, đạo lý giải thích, nhưng tỷ lại luôn muốn, thế gian này nếu có địa ngục, là tốt." A Du quay đầu nhìn về phía những con sóng có gió thổi hiu hiu sông: "Mạng người cuối cùng cũng có hạn, thân nhân bằng hữu bên cạnh tỷ ngày nào đó rời , nếu chết , cuối cùng chỉ hóa thành hạt bụi đất hoặc nằm dưới đất tiếng động mục nát biến mất, là. . . Quá mức thương tâm."

      "Tỷ sống ngày, tự nhiên nhớ bọn họ ngày, nhưng nếu có ngày tỷ chết? Bọn họ có phải hay liền biến mất thế gian này?"

      Đầu ngón tay Trường Cầm khẽ nhúc nhích, sau khi ra đời, liền biết được mọi chuyện thế gian, lần này trong lòng, chưa từng trải qua.

      Nghe qua ngược lại có phen tư vị khác.

      "Nhờ gặp được đệ. " A Du ngược lại cười : "Tỷ mới biết, coi như tỷ có cách nào nữa nhớ kĩ bọn họ được nữa, bọn họ vẫn luôn bên cạnh, cuối cùng tỷ có thể yên tâm được rồi."

      "Chuyển thế đầu thai, trí nhớ toàn bộ mất , cuối cùng thành người lạ, A Du hận?"

      "Hận?" A Du lắc đầu cái: "Duyên phận cuối cùng cũng có hạn, dây dưa đời đủ, theo đuổi quá nhiều chẳng qua lại tự tìm phiền não, tỷ chỉ biết là bọn họ còn có cách khác để sống tiếp, có nhớ tỷ hay , có quan hệ gì?"

      Thái Tử Trường Cầm nữa, chẳng qua là khóe miệng hơi nhếch, : "A Du nguyện ý nghe ta đánh đàn ?"

      "Ai?" A Du giật mình, rồi sau đó liền vội vàng gật đầu: "Được, chỉ cần đệ ngại tỷ thông thạo nhạc khí, tỷ dĩ nhiên là nguyện ý."

      "Nghe cầm cũng như nghe tâm, tâm A Du so với phần lớn người đời này trong sáng nhiều lắm, lại lo lắng cái gì?"

      Lời vừa dứt, tiếng đàn êm tai vang lên, thỉnh thoảng như núi cao nguy nga, thỉnh thoảng như nước chảy róc rách, thỉnh thoảng như châu ngọc rơi bàn, thỉnh thoảng như ngôn ngữ của chim của hoa, đan chéo vào nhau, uyển chuyển du dương, làm cho tâm thần người lúc yếu đuối, như muốn câu hồn nhiếp phách.

      Thái Tử Trường Cầm nhìn chăm chú vào nữ nhân hai tay nâng má nghe nhập thần, mắt phượng híp lại —— dây dưa đời liền trọn đủ?

      —— A Du, những thứ khác được, chuyện này, sợ là tuyệt đối thể để cho ngươi như nguyện.

      Tác giả có lời muốn :

      Chớ bởi vì lão bản gần đây thường bán manh liền cho là là thiên sứ XD còn là thiên sứ trắng thêm đen ╮(╯▽╰)╭
      nhimxuwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :