1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nuôi dưỡng Âu Dương đại boss - Tam Thiên Lưu Ly (Đồng Nhân Cổ Kiếm Kì Đàm) (C3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Trung Thu
      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly
      Editor: Ngọc Giao



      Trăng sáng trời, người và trăng đều viên mãn.
      Cái ngày mười lăm tháng tám này, được loài người ban cho ý nghĩa tuyệt đẹp.

      Khi hai người cùng nhau trải qua mùa Trung Thu đầu tiên, A Du còn kẻ ăn xin, chiều nọ nàng dùng hết tiền để dành bấy lâu để mua mấy cái bánh bao nóng hổi cùng với vài viên thịt kho đậu khô thơm ngào ngạt, mở bánh bao ra, lại bỏ nhân thịt vào.

      Thái Tử Trường Cầm còn nhớ khi ấy nàng vừa cười vừa dỗ đứa bé mới tuổi bên cạnh:
      "A Nhiên, chúng ta ăn bánh Trung Thu, năm nay chúng ta ăn nhân thịt kho, sang năm chúng ta ăn nhân hạt sen, được ?"

      Năm sau, nàng quả thực được lời hứa của mình, mặc dù rằng trước đó, nàng phải nhịn ăn lâu lâu.

      Hôm nay, hẳn là cái Trung Thu cuối cùng bọn họ trải qua cùng với nhau.
      Thái Tử Trường Cầm liếc nhìn chiếc mâm lớn đặt bàn đá trong viện, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, vầng trăng sáng ngời như đĩa ngọc khác gì năm ấy, chỉ là ...

      lâu sau, A Du cầm trong tay con cua với mấy món thức ăn vội vã trở về, sau khi bày biện tươm tất các thứ trong tay, nàng nhàng :
      "Như vậy là đủ hết rồi!"

      "Vì làm những loại bánh Trung Thu này ta mệt muốn chết đấy." A Du ngồi xuống giọng oán trách trêu đùa, "Nếu hôm nay đệ ăn cho hết, năm sau đừng hòng ăn cái nào, hừ, có xin ta cũng làm."

      Trường Cầm nhìn đống bánh Trung Thu nếu chồng lên cũng cao tới đầu ngươi, nhếch môi cười bảo:
      "Nếu ăn hết, e rằng sang năm ta cũng ăn được cái nào nữa rồi."

      "..." A Du trừng cái, "Lễ tết lại lời xui xẻo gì vậy, ai nỡ bắt đệ ăn mình, ta cũng muốn ăn mà."

      "A Du."

      "Gì thế?"

      "Sao các người lại thích Trung Thu như vậy?"

      "Ừm," A Du nghiêng đầu đáp, "Có lẽ là vì, có bánh Trung Thu với thịt cua để ăn?"

      "..."

      "Đùa thôi, đùa thôi." A Du cười cười, sau đó suy tư lúc, bấy giờ mới , "Người khác nghĩ sao ta , ta chỉ cảm thấy, đại khái là vì sinh mệnh của con người quá ngắn ngủi chăng?"

      Thái Tử Trường Cầm ngẩng đầu uống cạn bát rượu hoa cúc, hỏi:
      "Vì sao?"

      Dù cho bị biếm xuống phàm trần, trải nhiều lần độ hồn, sinh mệnh của cũng có thể tính là lâu dài.

      nhiều kiếp làm người, dần dần trở nên giống tiên mà càng giống con người, nhưng rốt cục cũng phải là người.

      "Có lẽ là bởi vì quá mực ngắn ngủi, thế nên mới mong muốn lâu dài, lại biết điều ấy là thể, nên đem thời gian đọng lại trong khắc, chẳng phải có câu thơ nào đó rằng: "Lưỡng tình nhược thị cửu trường , Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ. (1)"

      A Du khỏi bật cười:
      "Mặc dù là dùng vào lúc này hợp lắm, nhưng ước chừng chính là cảm giác này chăng?"

      "Nếu thể ngày ngày bên nhau, chỉ nguyện cùng người trải qua đêm trăng sáng kiếp này?"

      "Ừ, thông minh!" A Du gật đầu khích lệ , "Khi còn bé có ông bà cha mẹ huynh đệ bên cạnh, sau khi lớn lên có phu quân con cái làm bạn, đến lúc già , mỗi lần thấy Trung Thu, con cháu quấn quýt dưới gối, vợ chồng già nhìn nhau mỉm cười, cùng nhau nhớ lại mỗi cái Trung Thu qua trong đời, chẳng phải cũng là loại cảm giác tuyệt vời sao?"

      "Như thế", lại cạn bát, "Cũng thực là rất tuyệt, thần tiên cũng sánh bằng."

      "Xì!" A Du che miệng bật cười, "A Nhiên, đệ quả là uống quá nhiều rồi, đệ phải là " tinh cũng sánh bằng" mới đúng."

      "..."

      sai, Thái Tử Trường Cầm đến bây giờ cũng chưa từng nơi mình tới cho A Du nghe, thế nên nhiều năm như vậy, A Du đều khăng khăng cho rằng chính là con giun tinh.

      Có điều, hôm nay, cũng nhất thiết phải giải thích nữa rồi.
      Trường Cầm nâng chén ngẩng đầu, lại ly rượu nhạt vào bụng.

      Nếu điều công bằng nhất đời này là gì, chi khác là ... bất kể thần tiên hay người phàm, thời gian vĩnh viễn thiên vị bất cứ ai.

      Đêm Trung Thu này, rốt cục cũng kết thúc.

      Thái Tử Trường Cầm chăm chú nhìn bóng người vì tửu lượng cao mà say rượu nghiêng ngả rời của người nọ, khẽ thở dài tiếng, lời từ biệt, cuối cùng cũng thể thốt ra cửa miệng.

      Thôi vậy, nếu chưa , cũng cần phải nữa.

      Thế nên đứng dậy, chậm rãi mà kiên định bước ra ngoài.

      Dù cho chậm thế nào, rốt cục cũng quay đầu.

      "Đứng lại!"

      "..."

      Thân hình của Trường Cầm dừng lại, nhưng quay đầu, song, dù cho có quay lại, cũng biết được giọng đó là của ai, bọn sống bên nhau mười lăm năm trời.

      "Ta mà, đệ gần đây cứ là lạ làm sao ấy."

      A Du vừa chuyện, vừa bước nhanh về phía chàng trai, ánh mắt sáng ngời tỉnh táo, nào có vẻ như say rượu nửa phần.

      "Đệ cái đứa bé lương tâm này!" Nhấc chân lên, nàng liền đá vào chân của chàng trai, vô cùng khách khí mà để lại trường sam màu trắng như tuyết của người nọ dấu chân lấy gì làm đẹp đẽ.

      "..." Thái Tử Trường Cầm cuối cùng cũng quay đầu, khuôn mặt bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt giận dữ của , "A Du, nàng biết cả rồi?"

      " biết mới là lạ, thế nào ta cũng nuôi đệ mười lăm năm."

      nhắc tới thôi, vừa nhắc đến A Du lại càng tức giận, lại nhấc chân lên, lưu lại vết bẩn đối xứng ở bên này của trường sam:
      "Đệ cũng học được từ mà biệt nữa à, là giỏi lắm!"

      "A Du ..."

      "Ta biết, ta biết hết." A Du cắt ngang lời của Thái Tử Trường Cầm, mấp máy môi, sau đó mới lên tiếng , "Ta biết đệ có việc vẫn giấu ta, ta cũng biết đệ vẫn phân vân có nên với ta hay , ta càng biết đệ với ta cũng là vì tốt cho ta, cho nên đệ , ta cũng chưa bao giờ hỏi, nhưng mà ... nhưng mà ..." Nàng hít mũi cái, lại hít mũi cái nữa, cuối cùng nhịn được khóc thành tiếng, "Sao đệ có thể ngay cả việc muốn rời cũng tiếng?"

      "Xin ..."

      "Đừng xin lỗi với ta!" A Du đưa tay quệt nước mắt khóe mắt, lại ngờ càng quệt càng nhiều, cuối cùng cũng mặc kệ chúng, "Ta biết đệ phải cố ý, là ta quá ngang ngược, nhưng mà ... nhưng mà ..."

      "Nhưng mà cho dù là vậy, ta vẫn muốn hỏi," A Du vừa , vừa nắm chặt lấy áo của chàng trai, chỉ sợ vừa buông tay người nọ đột nhiên biến mất, thấy tăm hơi, "Đệ còn có thể quay về, phải ?"

      "A Du ..."

      "Đệ còn có thể quay lại, phải ?"

      "Ta ..."

      "Đệ còn có thể quay lại, phải ?"

      Thái Tử Trường Cầm sâu thẳm nhìn thiếu nữ trước mắt, giọng nàng hỏi càng lúc càng gấp gáp, càng lúc càng yếu ớt, càng lúc càng ... khóc thành tiếng ... Đến cuối cùng, nàng tựa hồ mất hết sức lực để tin tưởng, rốt cục buông thõng tay, hề để ý gì mà òa lên khóc.

      Cho dù như vậy, cái tay kia, làm thế nào cũng chịu thả ra, ngược lại càng túm càng chặt.

      Thái Tử Trường Cầm khỏi nhớ tới lần đầu trông thấy nàng khóc, khi ấy nàng còn là bé, nàng nghĩ rằng chết, thế nên liền chật vật quỳ giữa núi rừng mưa sa gió giật, cùng với lúc này, cực kỳ giống nhau.

      Nàng hai lần khóc, đều là vì .

      chỉ thấy nàng khóc hai lần, đều là vì .

      Thái Tử Trường Cầm khép lại mắt, chốc sau, mới mở mắt ra, chậm rãi đáp:
      "Phải."

      Tiếng khóc bỗng dưng ngừng lại, A Du chợt ngẩng đầu, thể tin được mà nhìn chàng trai trước mắt, lông mi khẽ run, giọt nước mắt cạch tiếng lăn xuống, khiến gương mặt nàng có thêm dấu lệ.

      Song, nàng màng để ý đến những cái này, chỉ giật mình sững sờ mà ngây ngốc nhìn chăm chăm vào Thái Tử Trường Cầm, tựa hồ dám chắc hỏi lại:
      "Đệ ... là "phải"?"

      "Phải."

      "Đệ còn có thể quay về?" Ánh mắt của A Du nháy mắt sáng lên.

      "Phải."

      Sau đó, Thái Tử Trường Cầm trông thấy, A Du mỉm cười.

      khuôn mặt lem nhem nước mắt, đột nhiên nở ra đóa hoa rạng ngời, nàng vừa nghẹn ngào vừa mỉm cười nhào vào trong lòng , như thế này ...

      "Đệ vậy, ta liền tin vậy."

      "Ta chờ đệ quay về."

      Thân thể của Thái Tử Trường Cầm cứng đờ, sau đó lại thả lỏng, vươn tay lên, tựa như nhiều năm trước mà vỗ vỗ lưng ấy:
      "Bất kể bao lâu?"

      "Ừm, bất kể bao lâu, ta cũng chờ đệ trở về."

      Lời hứa này êm tai như thế, cho nên, kẻ lâu còn tin tưởng người khác như , bất giác tin nàng.
      nhimxu, linhdiep17windlove_9693 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Đêm yên tĩnhTác giả: Tam Thiên Lưu Ly

      Editor: Ngọc Giao



      Độ hồn, vốn là pháp thuật thượng cổ.

      Bản chất của nó rất ... tà.

      Nhưng mà đời này chuyện bi ai nhất chi hơn là, ràng biết thể làm, nhưng lại thể làm.

      Thái Tử Trường Cầm rủ mắt xuống, lát sau, lẳng lặng vươn tay, nhìn chăm chăm vào cái thân thể sắp tới thời khắc cuối cùng này, đường chỉ tay trong lòng bàn tay bốn bề chằng chịt dọc ngang, duy chỉ có đường sinh mệnh, lại ngắn như vậy.

      Năm đó bị đày xuống phàm gian, hồn phách quyến luyến tại Dao sơn rời, lại ngờ bị thợ rèn Giác Li của Long Uyên tộc bắt được, cưỡng ép tước đoạt hồn bốn phách (1) của , đúc thành trong bảy thanh hung kiếm - Phần Tịch.

      (1) Hồn, phách: Có quan niệm cho rằng đàn ông có ba hồn bảy phách, phụ nữ có ba hồn chín phách, ở đây Trường Cầm chỉ bị đoạt hồn bốn phách trong ba hồn bảy phách đó.
      Mà hai hồn ba phách còn lại của dưới cơ duyên xảo hợp, ngoài ý muốn độ vào trong cơ thể của Giác Việt con của Giác Li, ban đầu mơ hồ chẳng biết, cho đến khi thanh kiếm bị Nữ Oa phong ấn, tộc Long Uyên cùng Nữ Oa vào địa giới, Giác Việt nhảy vào lửa tự vẫn, mới đột nhiên thức tỉnh, cũng là quá muộn, cơ hội thích hợp nhất để đoạt
      lại hồn phách bỏ lỡ, Phần Tịch phong ấn hồn phách của từ đó mất tung tích.

      Từ đấy về sau, Trường Cầm lợi dụng thuật độ hồn này thoát khỏi luân hồi, đời đời kiếp kiếp kiếp độ hồn đổi xác.

      Phương pháp độ hồn kia vốn của Ma thần thượng cổ, kỳ thực chính là lấy sức mạnh tinh thần của bản thân để đoạt lấy thân xác của người khác, tu hú chiếm tổ chim khách (2), lấy thân thể của kẻ khác làm chỗ trú cho linh hồn
      của mình, bằng cách này mà kéo dài sinh mạng.

      (2) Nguyên văn là: cưu chiếm thước sào. Tu hú là loài chuyên đẻ trứng vào tổ của các loài chim khác như chim chích, chim khách, ... tu hú con rất khỏe, có thể hất chim con trong tổ ra để giành phần ăn từ chim bố mẹ người ta. Câu này ý chỉ hành động đoạt nhà người khác, xem như nhà mình.
      Vì vậy, nó còn có cái tên được đẹp lắm, gọi là ... đoạt xá (3).

      (3) Đoạt xá: đoạt nhà (xá =nhà)
      Song, cách mà Thái Tử Trường Cầm đoạt xá, còn tàn nhẫn hơn rất nhiều.

      Chỉ có tìm được hồn phách còn thiếu kia, mới có thể chấm dứt tình trạng tại, nhưng, Phần Tịch, lại ở nơi nào đây?

      Hai hồn ba phách dần dần thoát ra khỏi thân thể, Thái Tử Trường Cầm chăm chú nhìn thân xác mới mà mất nửa năm để tìm được, trong lòng hiểu rằng, lần đau đớn sống chết nữa sắp bắt đầu, nhất thời có chút hoảng hốt.

      cũng e sợ đau đớn, có điều ...

      "Bất kể bao lâu, ta cũng chờ đệ trở về."

      Lời còn văng vẳng bên tai.

      Ánh mắt của Trường Cầm thoáng dịu trong chớp mắt, nhưng ngay sau đó lại trở nên nghiêm nghị, bởi vì cách độ hồn của giống người khác, cho nên mỗi lần đổi thân thể mất phần trí nhớ, có thể là của kiếp trước, cũng có thể là của kiếp này.

      Dù cho có muốn như thế, nhưng cũng cách nào khống chế, càng cách nào ngăn cản.

      Dù cho có biết được bản thân quên cái gì đó, nhưng cũng cách nào truy tìm, càng cách nào lấy lại.

      Lần này, rốt cục lại quên mất những gì?

      Ngay chính cũng biết được.

      Song, cuối cùng cũng có đường khác để lựa chọn, muốn, tiếp tục sống.

      phải sống tiếp.

      Khi Thái Tử Trường Cầm lần nữa chịu giày vò của độ hồn, A Du ở xa ngàn dặm dường như cảm nhận được, cả người đẫm mồ hôi choàng tỉnh dậy trong mộng.

      "A Nhiên!!!"

      Tỉnh rồi mới biết chỉ là giấc mơ, A Du lồm cồm ngồi dậy, cầm lấy khăn lụa bên gối lau mồ hôi trán.

      Vừa nãy, nàng hình như giấc mơ rất đáng sợ, mà giờ đây nàng lại nhớ nổi chút nào.

      Là A Nhiên gặp phải nguy hiểm gì sao?

      đâu, A Du lắc lắc đầu, cũng phải là người bình thường, sao có thể gặp chuyện gì, hơn nữa ... Nàng ôm ngực, trực giác cho nàng biết rằng, A Nhiên nhất định sao, A Nhiên nhất định hết lòng tuân thủ lời hứa, A Nhiên nhất định ... quay về.

      Nửa năm đủ, chờ năm.

      năm đủ, chờ hai năm.

      Nàng biết, người giống như A Nhiên, dễ hứa hẹn, nhưng khi thốt ra lời, liền chắc chắn thực ước hẹn.

      Nàng cuối cùng cũng chờ được quay về.

      Cuộc sống cứ thế trôi qua trong chờ đợi, chỉ chớp mắt, lại năm năm nữa qua .

      A Du bây giờ, hai mươi tám tuổi, cho dù ở đại, cũng hoàn toàn xứng danh "chiến binh ế hoàng kim".

      Mấy năm nay, vẫn có người mai mối lục tục đạp cửa nhà nàng, có điều cầu hôn từ chàng trai trẻ trở thành đại thúc hoặc là người góa vợ.

      Dù sao nữa, người xưa vốn thành thân sớm, có mấy người phụ nữ hơn ba mươi tuổi làm bà rồi.

      Trong tình cảnh như vậy mà còn thay con trai non xanh của mình cầu hôn A Du, là cưới vợ về nhà, hay là cưới nhị nương đây?

      Cũng may A Du có phụ mẫu, ai bắt nàng lập gia đình, cũng thiếu tiền, cho nên liền an tâm thoải mái lấy lí do "ngày nào ấu đệ chưa trở về, ngày đó ta vẫn lấy chồng" mà yên ổn ở nhà.

      nàng mình chồng, tất nhiên bị người ta bàn tán.

      Nhưng, thứ nhất A Du thèm đế ý mấy thứ ấy, thứ hai, nàng nhiều năm qua nhiệt tình giúp đỡ mọi người trong con phố này, người khác thương nàng "nhớ nhung ấu đệ để thư trốn nhiều năm", thi thoảng cũng giải thích
      cho nàng vài câu.

      Nhưng mà, mặc dù là ngươi dịu dàng hơn nữa cũng có chỗ thể chọc tới.

      A Du đều để ý đến những việc khác, duy chỉ có chuyện, nàng thể nghe người khác những lời như "A Nhiên có thể quay về nữa".

      Lần đầu tiên nghe được lời ấy là ở trong quán ăn nhà nàng, nàng lập tức nổi giận, tiện tay cầm lên chổi lông gà đuổi người nọ ra ngoài, còn mạnh miệng "Sau này tiếp loại khách như ngươi nữa! Phàm là người có quan hệ
      với ngươi cũng tiếp!", đến giờ nhớ lại tình cảnh khi ấy, A Du cũng nén được buồn cười.

      Nguyên nhân chính là, vẻ mặt ngẩn ra vì chưa từng thấy nàng tức giận bao giờ của những vị khách và mấy kẻ vây xem, khiến người ta nhớ mãi quên, có vị đại thúc thậm chí còn làm đổ nước sôi luộc mì đầy người vẫn chưa phát giác ra, cũng may nhờ nàng nhắc nhở người nọ, sau đó lại hỏi câu:
      "Trương đại thúc, thúc cảm thấy A Nhiên nhà ta có thể trở về ?"

      "... Có thể! Đương nhiên có thể!" Muội muội à tay còn cầm chổi lông gà đấy!

      Bất kể Trương đại thúc vì sao lại như vậy, tóm lại ngày hôm ấy tâm trạng của A Du rất tốt, cả quán miễn phí, cứ ăn uống đừng khách sáo!

      Cho nên chuyện xấu, lại biến thành chuyện tốt như thế.

      Những vị khách vốn hơi cảm thấy A Du có chút hung dữ được lợi, tuy rằng phải là nhiều nhặt gì, nhưng cũng khó nén tâm tình vui sướng, cứ thế, danh tiếng của A Du cuối cùng cũng bị hỏng hết.

      Trái lại cũng có mấy kẻ bủn xỉn, mỗi lần đến ăn đều trông ngóng chờ đợi, xem hôm nay có người nào đến cửa chịu đòn hay .

      Từ đó về sau có ai dám ở trước mặt nàng thế nữa.

      Nhưng mà, A Nhiên à A Nhiên, đệ rốt cục khi nào mới trở về đây?

      Đêm thu, A Du gục bàn đá trong vườn thở dài hơi, hai tay ôm chặt chậu hoa, lẩm bẩm khẽ gọi:
      "A Nhiên, A Nhiên, Trung Thu lại sắp tới rồi."

      "Đệ rốt cục khi nào mới có thể trở về đây?"

      Nàng vươn tay chọc chọc hoa cúc chậu hoa, lại thở dài:
      "Năm trước ta cũng làm đống bánh Trung Thu, rốt cục đều lãng phí cả, năm nay nếu đệ dám khiến ta lãng phí nữa, chờ đệ trở về, ta liền làm cả phòng bánh Trung Thu, bắt đệ ăn hết!"

      chốc sau, nàng lại hừ :
      "Nếu đệ trở về ngay bây giờ, ta còn có thể cân nhắc tha thứ cho đệ!"

      "Đệ có nghe thấy hay ?" A Du ngồi thẳng lên, nàng cảm thấy bản thân cuối cùng hiểu vì sao có nhiều người lại thích hóa thành "vua gào rú" như thế, bởi vì rất tiện lợi cho việc phát giận phải ?

      Nàng hung hăng cầm lấy cái xẻng, xới lên bùn đất trong chậu hoa, để lộ ra mấy con giun vô tội, sau đó nàng ngồi xổm xuống, xúc cả đất lẫn giun bỏ vào vườn hoa.

      " , , nếu có trông thấy con giun tinh tên là A Nhiên, nhớ bảo sớm về nhà chút."

      A Du vẫn mải làm cái hành động ngớ ngẩn này biết rằng, bấy giờ, có bóng người đứng ngoài cửa, nghe tiếng truyền đến trong gió, chỉ càm thấy dở khóc dở cười.

      A Du, A Du, nàng là ...
      nhimxuwindlove_9693 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Trùng phùngTác giả: Tam Thiên Lưu Ly

      Editor: Ngọc Giao



      Lần này Thái Tử Trường Cầm được may mắn nhập vào thân thể của trẻ sơ sinh như lần trước.

      Song, vận may của cũng tính là quá tệ, thân xác mới cũng chỉ vừa năm tuổi, là con của nhà giàu có, bệnh lâu rồi qua đời, Trường Cầm nắm lấy cơ hội hoàn thành việc độ hồn, bởi bên cạnh đứa bé này có ít bà vú và nha đầu hầu hạ, kiếp này cũng phải rơi vào cảnh chẳng có ai chăm sóc mà đến thời khắc cuối cùng như mấy đời trước.

      có quên A Du, ký ức trong mười lăm năm trời mảy may thiếu chút nào.

      Nhưng điều khiến dở khóc dở cười chính là, quên mất đường về nhà.

      ràng nhớ được tất cả về cái trấn kia, nhưng lại quên mất bản thân mình rời nơi đấy như thế nào và tìm được chỗ này ra sao.

      So với trước đây, lần này mất thời gian khá lâu mới khống chế được thân thể mới, sau đó lại phải cẩn thận điều dưỡng thân thể tại cho tốt, lại dựa vào trí nhớ trong đầu mà tỉ mỉ tìm kiếm manh mối từ các loại sách vở ở
      thư phòng, cuối cùng mới lập ra kế hoạch rời .

      Chớp mắt cái, thời gian năm năm thoáng cái trôi qua.

      Thân thể tại của khỏe hơn rất nhiều so với lúc đầu, chí ít là có thể chịu đựng được bôn ba đường xa.

      Mà trải qua mấy năm điều dưỡng, người trong nhà này cũng quá chú ý tới như ban đầu, hoàn toàn có thể rời làm kinh động đến đối phương.

      Tuy rằng người thân lần này đối với cũng xem như tệ, nhưng mà ...

      Rốt cục vẫn rời .

      Năm năm đối với lâu hơn thời gian chiếc lá rơi xuống mặt đất là bao, nhưng đối với phàm nhân, ngắn.

      ai hiểu được ngắn ngủi của sinh mạng con người hơn , bọn họ luôn ngoài miệng là mãi mãi đợi chờ, nhưng hơn ai hết, chính họ lại thể chờ được, chi đến mãi mãi?

      Ba ngày trước, cuối cùng trở lại nơi đây.

      A Du chưa hề đổi nghề.

      A Du chưa hề dời nhà.

      A Du chưa hề lấy chồng.

      A Du ... vẫn luôn đợi đệ đệ của nàng trở về ...

      Mỗi chuyện về người nọ, dưới cố ý dò hỏi của , qua lời đồn của người qua đường, truyền vào bên tai .

      Nhưng mà, phải về sao?

      "Bất kể bao lâu, ta cũng chờ đệ trở về."

      Bên trong lời đẹp đẽ, thường luôn giấu thuốc độc chết người.

      ai hiểu điều này bằng .

      Ban đầu nhu tình bao nhiêu, về sau càng bấy nhiêu tuyệt tình.

      Có lẽ A Du có thể dễ dàng chấp nhận chuyện phải người phàm, song, nàng thực có thể chấp nhận được cách sinh tồn sao?

      Thi thoảng ngay chính cũng muốn nhớ đến cách sinh tồn đó.

      Trong đêm, lẳng lặng đứng bên ngoài cánh cửa mình từng bước ra, trầm
      ngâm lâu, lâu.

      Cho đến khi nghe được tiếng từ trong truyền ra ...

      " , , nếu có trông thấy con giun tinh tên là A Nhiên, nhớ bảo sớm về nhà chút."

      khỏi bất đắc dĩ cười khổ.

      A Du, A Du, nàng là ...

      Thôi vậy, thôi vậy.

      Thái Tử Trường Cầm bỗng nhiên khép mắt, luân hồi nhiều kiếp, nàng có lẽ là người phàm đặc biệt nhất, to gan nhất mà gặp được, về sau, chắc cũng khó gặp được người như vậy nữa.

      Nếu giết chết, là quá đáng tiếc.

      ... A Du, nàng hãy tiếp tục sống cho tốt .

      ... cái cõi đời lạnh như băng này, có nàng, may ra còn có thể thừa lại thêm mấy phần tốt đẹp.

      Sau khi ra quyết định, Trường Cầm rằng trong lòng rốt cục là nặng nề hay nhõm, nhưng lại biết được việc, tuyệt muốn giết chết A Du.

      Như thế đủ rồi.

      quay người, sau khi lẳng lặng đứng ở đó lúc lâu, quay đầu ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc lần cuối cùng, rồi rời .

      Buông bỏ, có khi chưa chắc phải là loại thành toàn.

      hẳn là thành toàn cho nàng, kỳ thực cũng là thành toàn cho .

      "Bất kể bao lâu, ta cũng chờ đệ trở về."

      ... Nếu quả đúng như thế, đợi khi nàng hết dương thọ buông tay qua đời, có lẽ ta tới gặp nàng lần cũng chừng.

      ... Khi đó, hẳn xem như là nuốt lời hứa đúng ?

      Sinh mệnh của người phàm, suy cho cùng quá ngắn ngủi.

      Chút thời gian đó, vẫn đợi được.

      Nếu tất thảy đều diễn ra như Thái Tử Trường Cầm định trước, vậy còn là nhân sinh.

      Bởi vì, nhân sinh luôn luôn đầy rẫy việc ngoài ý muốn, phải sao?

      Chẳng hạn như lúc này.

      khi bóng lưng của sắp biến mất trong màn đêm, chỉ nghe được sau lưng truyền đến tiếng cửa kêu "ken két", sau đó ...

      Cánh cửa kia, mở ra.

      Thân hình của Thái Tử Trường Cầm vô ý thức dừng lại.

      Sau đó, nghe được tiếng bước chân quen thuộc từ trong chạy ra, chậm lại mấy bước, đoạn dừng ở xa phía sau .

      Sau đó nữa, giọng càng quen thuộc hơn truyền đến.

      "Tiểu muội muội, sao muộn vậy mà còn ở bên ngoài mình, muội bị lạc đường à?"

      "..."

      sai, thân thể kiếp này của Thái Tử Trường Cầm, là đứa bé .

      Độ hồn nhiều kiếp, bất kể là nam nữ già trẻ, thậm chí là thân thể của động vật, cũng từng mượn dùng rồi.

      Để sống sót, có đường chọn lựa, cũng ít khi để ý những thứ này.

      Nhưng mà, chưa có lúc nào, có tâm trạng vi diệu như bây giờ, cho nên ... thậm chí muốn tiếng nào mà quay người rời .

      đôi tay lại khoác lên đầu vai của .

      Trong tay A Du cầm lấy áo choàng của mình, nàng nhàng khoác lên vai bé luôn im lặng , chẳng hiểu sao, đứa bé này cứ khiến nàng nhớ tới tên đệ đệ khốn kiếp "bỏ nhà " nhiều năm của mình.

      Nàng dịu dàng :
      "Đêm khuya gió rét, muội có muốn vào nhà ta ngồi chút ?"

      "..."

      Vốn là ... muốn buông tha nàng ...

      Lại ngờ nàng ...

      Đây quả nhiên là nghiệt duyên ư?

      Thái Tử Trường Cầm rũ mắt, nếu thế, A Du, A Du, bất luận kết quả thế nào, cũng là chính nàng lựa chọn.

      ... Nàng đừng có hối hận.

      ... Bởi vì nếu nàng hối hận, ta có lẽ làm cho nàng càng thêm hối hận.

      Cho nên , khẽ thở dài cái tựa hồ buông xuống hết tất cả gánh nặng, sau đó lặng im quay đầu, cùng người nọ nhìn nhau lúc, mới hờ hững :
      "A Du, là ta, ta về rồi."

      "..."

      Chăm chú nhìn vào khuôn mặt sửng sốt đan xen của A Du, Thái Tử Trường Cầm khẽ mỉm cười, thế A Du, nàng ra sao đây?

      Đến cuối cùng giống, hay cũng như bao kẻ khác đây?

      "Bản thể của đệ lại là nữ sao?"

      A Du bị đáng buồn này đả kích suýt chút té xỉu, chẳng trách đối phương lại trông quen như vậy, sai, trong nháy mắt khi muội muội này vừa mở miệng ra, nàng liền ngửi được hơi thở của đệ đệ nhà mình, kết quả ... những việc như nam biến thành nữ này nọ, là quá bi tình mà!

      Nàng sắp khóc mất rồi phải làm sao đây?

      "..." Được rồi, nàng vẫn hề thay đổi, luôn có thể hành ngoài dự đoán của , sau đó ...

      " đúng, ta nhớ rằng con giun là loài lưỡng tính, thế nên ... A Nhiên, đệ là nam nữ cùng thân sao? là lợi hại!"

      Chặn ngang khiến câu cũng nên lời.

      Xem ra thời gian trôi qua, vẫn làm cho công lực này của nàng suy giảm.

      Thái Tử Trường Cầm biết, nếu cứ theo ý nàng mà lách qua như thế, tất thảy đều có thể trở về như trước đây.

      Nhưng mà, lại muốn làm vậy.

      muốn cho nàng biết, tất cả chân tướng.

      Từ khắc A Du gọi lại, bất kể là hay nàng, cũng còn lựa chọn nữa.

      "A Du, ta phải tinh quái, mà là tiên nhân."

      "... Hả?" A Du lại kinh hãi lần nữa, "Tiên nhân ... cũng là lưỡng tính sao?"

      Đây phải là thần thoại phương Đông ư? Chẳng phải nghe là chỉ có thiên sứ phương Tây mới có giới tính à? A a a, xuyên phá hoại tam quan (1) mà!

      (1) Tam quan: Bao gồm nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan
      nhimxuwindlove_9693 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Sai trái

      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly

      Editor: Ngọc Giao



      "..." Thái Tử Trường Cầm rủ mắt xuống, dịu dàng , "A Du, có đôi khi, ta muốn làm cho nàng thể thêm lời nào nữa."

      " ... xin lỗi, ta sai rồi!" A Du lập tức biết hối cải xin lỗi ... Có vài vết sẹo nên bóc mài ra.

      Người đời đều bảo rằng làm thần tiên sướng, ai biết được cũng tránh khỏi bị gay.

      Như thế xem ra, rốt cục vẫn là làm phàm nhân vui vẻ nhất, chí ít, nếu phải chính mình tự nguyện cắt, ai chuyển giới được cả.

      Mặc dù trong lòng bùi ngùi như vậy, mặt A Du lại luôn treo lên nụ cười, bởi vì nàng có thể thở phào nhõm.

      "Tốt quá rồi, A Nhiên, sau này ta rốt cục phải sợ có đạo sĩ thu đệ nữa rồi!"

      "..."

      Thái Tử Trường Cầm đột nhiên có loại dự cảm rằng, nếu còn theo dòng suy nghĩ của nàng, có thể vĩnh viễn cũng trở lại được lời muốn nữa, may rằng chung sống với người nọ nhiều năm, sớm mò ra cách đối phó với nàng, đó chính là ... dĩ bất biến ứng vạn biến (1).

      (1) Nghĩa là lấy cái thay đổi để đối phó với cái liên tục biến hóa.
      "Cái gọi là độ hồn, tức là ..."

      Có thể bức bách thần tiên đến nước này, A Du phải nên lấy làm tự hào, đáng tiếc, nàng lại rảnh để nghĩ tới việc ấy, bởi vì lời giải thích của Thái Tử Trường Cầm về độ hồn, nàng càng nghe càng thấy quen tai.

      Đến cuối cùng, nàng rốt cục nhịn được mở miệng hỏi:
      "Cái gọi là độ hồn, chính là ý chỉ đoạt xá sao?"

      Thái Tử Trường Cầm hơi kinh ngạc nhìn nàng, :
      "Nàng cũng biết được ít."

      A Du cười khan hai tiếng, mấy cái tu tiên, đoạt xá các kiểu đều là tình tiết thiết yếu của tiểu thuyết mạng, từng có quãng thời gian, nàng vô cùng mê say thể loại này, cũng xem ít, đối với mấy khái niệm ấy xa lạ gì.

      "A Du có cảm giác thế nào?"

      "Cảm giác ... rất huyền ảo ... phải ?"

      Suy cho cùng, những lời chỉ từng trông thấy trong câu văn, giờ đây lại thực xuất trước mắt nàng, cảm nhận này, quả là đủ vị lẫn lộn. (2)

      (2) Nguyên văn: Ngũ vị tạp trần. Ngũ vị ở đây là ngọt, chua, cay, đắng, mặn. Thành ngữ này chỉ nhiều cảm xúc lẫn lộn.
      Nếu đến đoạt xá, thời khắc nàng xuất ở nơi đây, cũng chẳng phải là loại đoạt xá sao?

      Nhưng mà, nếu cõi đời này có thần tiên, có tinh, vậy cũng có quỷ giới chứ?

      Sau khi chủ nhân thân thể này chết rồi nàng mới đến, thế , linh hồn rời thể xác còn có cơ hội sống lại, như vậy, cũng tệ lắm.

      Cái gọi là đoạt xá của A Nhiên, hẳn khác mấy cách mà nàng đến đây phải ?

      Như vậy xem ra, bọn họ quả là có duyên phận.

      Nhưng mà, trong lòng rối như tơ vò đâu chỉ mình nàng?

      ... sao, có thể chấp nhận đoạt xá ư, như vậy ...

      Thái Tử Trường Cầm tiếp:
      "Tuy nhiên, cách đoạt xá của ta, khác với những người khác."

      "..." Chẳng tại sao, trong lòng A Du chợt nổi lên dự cảm tốt nào đó, trực giác cho nàng biết, nên nghe lời tiếp theo của đối phương.

      Song, thần sắc của A Nhiên ...

      A Du nắm chặt tay, khỏi cảm thấy, nếu ngắt lời của vào lúc này, việc vô cùng tàn nhẫn.

      Nhưng nếu ngắt lời, câu chuyện có lẽ về hướng nào đó hoàn toàn biết được, cũng còn đường quay lại nữa.

      Trong do dự, nàng lại đánh mất cái cơ hội chỉ xuất trong thoáng chốc kia.

      "Đoạt xá của người thường, chỉ cần trục xuất linh hồn ban đầu trong thân xác khỏi cơ thể, mà đoạt xá của ta, lại phải nuốt sống linh hồn kia."

      Đoạt xá độ hồn, thế nhưng "xá" này há có thể dễ dàng tìm được?

      Trong trăm vạn người, chưa chắc có thể gặp được thân thể có thể hoàn toàn phù hợp với linh hồn của chính mình.

      Song, Thái Tử Trường Cầm lại có đường để lựa chọn, bởi vì trong cơ thể chỉ còn lại có hai hồn ba phách, hồn phách đầy đủ khiến thể nào dùng hình thái bình thường tồn tại trong trời đất, mà những thân thể lựa chọn trong lúc cấp bách, dù có thể dùng tạm, nhưng cũng phải chẳng có chút bài xích nào.

      Cho nên, thứ nhất là vì tạm thời bổ sung linh hồn toàn vẹn của mình, thứ hai là để giảm bớt tính bài xích của thân xác, mỗi lần sau khi độ hồn, đều phải cưỡng ép dung hợp hồn phách vốn có trong những thân thể này.

      Cứ như vậy, mới có thể độ hồn thành cộng, vả lại ... Bởi vì hồn phách ban đầu trong thân thể còn tồn tại, bài xích quá gay gắt, sau khi trải qua trận đau đớn lúc đầu, từ đó về sau, liền khác gì người thường.

      Cách ấy cũng phải là lần mệt mỏi, mãi mãi nhàn nhã. (3)

      (3) Nguyên văn: Nhất lao vĩnh dật

      Những hồn phách bị cưỡng ép dung nhập vào cơ thể, theo thời gian dần trôi mà từ từ tan biến, song hành với việc đó, chính là tính bài xích trong thân xác càng ngày càng mạnh.

      Trước khi hồn phách đó hoàn toàn biến mất, phải tìm kiếm thân thể tiếp theo.

      ngừng độ hồn, cũng là ngừng giết người.

      Quanh quẩn lại, trừ phi tìm được thanh kiếm Phần Tịch phong ấn hồn bốn phách của , nếu , vĩnh viễn cũng nhìn thấy tận cùng.

      , có lẽ vẫn có thể trông thấy.

      Bởi vì, mỗi lần độ hồn đều phải giao ra phần hồn phách của mình làm giá đánh đổi, ngày nào đó, cũng cách nào độ hồn được nữa, khi ấy tan biến trong trời đất, cũng còn tồn tại.

      "... Cắn nuốt?" Mắt A Du dần dần trợn to lên, nàng cảm thấy chính mình rốt cục hiểu được gì đó, lại phảng phất như càng thêm hiểu chi.

      phải là sau khi linh hồn rời mới tiến vào thân thể.

      Cũng phải là cưỡng ép trục xuất hồn phách của người ta khỏi thân thể.

      Mà là ... Cắn nuốt?

      Như vậy, những hồn phách kia cuối cùng đều ... Lòng nàng bỗng dưng chùng xuống, vấn đề này, thực cần phải nghĩ nữa đúng ?

      "Bây giờ, A Du lại cảm thấy thế nào?"

      Tiếng vẫn nhu hòa như cũ của người nọ truyền đến, nếu là trước đây giọng này còn khiến nàng có chút buồn cười, bây giờ, nàng lại hoàn toàn cười nổi.

      Trong lúc nhất thời, cả hai người đều trở nên trầm mặc. Thái Tử Trường Cầm từ lúc đầu mắt chớp nhìn chăm chú vào thần sắc của đối phương, cho đến buông thõng tay, khóe môi nở ra nụ cười ôn hòa, trong mắt lại dần dần nổi lên ý nghĩ điên cuồng.

      Qủa nhiên ... Qủa nhiên!

      A Du, nàng cùng những người khác khác gì nhau! ... Chẳng qua là có nhiều hơn bọn họ lớp mặt dạ dối trá, ngay cả ta cũng suýt bị nàng lừa.

      Nhưng mà, giả dối rốt cục vẫn là giả dối ...

      Thế , ta cũng chỉ đành phải ...

      Trường Cầm tựa hồ hạ quyết tâm nào đó, ngẩng đầu lên, mắt phượng vốn tràn ngập sát ý trong giây sau đó lại thoáng lên vẻ kinh ngạc.

      giây trước đấy muốn giết chết, mặt ràng hằn lên vết nước, nàng ... lặng yên mà rơi lệ.

      Tại sao phải khóc vậy?

      Là sợ hãi ư?

      Dự cảm trước được số mệnh tiếp theo của mình, sợ bản thân bị giết sao?

      A, A Du, nàng quả là thông minh.

      Trường Cầm cười lạnh thành tiếng, thể chối cãi, trong nháy mắt khi nãy, có chút mềm lòng.

      Nhưng mà ...

      "A Nhiên ... Làm sao bây giờ?" A Du rốt cục mở miệng, giọng nàng run rẩy, tựa hồ rất sợ hãi, lời chờn vờn trong trung, tựa như vừa bất cẩn bị gió đêm thổi tan .

      "Ta biết rất rằng, giết người là đúng."

      sai, giết người là đúng.

      Nền giáo dục nhiều năm nhận được ở đại cho nàng biết rằng, cho dù có bất kỳ lý do nào, người cũng có tư cách bởi vì quyền lợi của bản thân mà cướp tính mạng của người khác.

      Giết người là đúng.

      Đạo lý này, phảng phất khắc sâu vào linh hồn.

      Đó là tấm bia giới hạn được chôn sâu, cũng là đường ranh giới thể vượt qua.

      ... Là dấu hiệu thể tiếp về phía trước nữa.

      Bởi vì khi vượt ra, hậu quả thể tưởng tượng được.

      "Cho nên thế nào?" Thái Tử Trường Cầm dịu dàng mở miệng, cùng lúc ấy, đến gần A Du, tới khi còn khoảng cách nữa.

      Bất kể là ôm, hay là giết, cũng là khoảng cách tiện tay nhất.

      A Du ngẩn ngơ rơi nước mắt, tựa hồ vốn để ý tới động tác của đối phương, sững sờ cúi đầu, lẩm bẩm :
      "Nhưng mà, nhưng mà, thấy đệ trở về, ta lại vui sướng như vậy."

      "..."

      "Trong chớp mắt kia, ta thậm chí cảm thấy rằng, chỉ cần đệ có thể trở về, chết người vốn là gì cả." Thân thể A Du run rẩy dữ dội, môi của nàng thậm chí tái , ngón tay lạnh như băng ôm lấy ngực, "A Nhiên, ta có phải trở nên xấu xa rồi ?"

      Thái Tử Trường Cầm thể lúc này là vui hay buồn, lại chỉ cảm thấy sức mạnh kỳ quái biết tên, hung hăng đâm vào tim , sau đó từ cơ quan quan trọng nhất này lan ra từng ngóc ngách trong cơ thể.

      Tâm nguyện nhiều năm, dường như hôm nay rốt cục có thể đạt thành.

      , là đạt thành rồi.

      A Du giống những kẻ khác.

      Nàng sợ hãi, nàng ghét bỏ, nàng chỉ là lẳng lặng rơi lệ.

      tựa hồ luôn có thể bắt gặp nàng khóc, mỗi lần nàng khóc đều là vì .

      Nhưng mà, nàng lần này cuối cùng là rơi nước mắt vì cái gì đây?

      "A Du", lại mở miệng, giọng trầm trầm, "Nàng cảm thấy, ta nên sống tiếp sao?"

      "!" A Du theo bản năng phản bác, " đời này có chuyện gì tốt hơn việc đệ còn sống."

      Sau khi trầm mặc chốc, nàng lại lên tiếng, lần này giọng càng khẳng định hơn, càng chắc chắn hơn ...

      "Bất kể là sinh linh nào, cũng đều có quyền được sống sót, muốn tiếp tục sinh tồn, hề sai."

      "Như vậy , A Du, sao nàng lại khóc thương tâm đến thế?"

      "Ta khóc?" A Du lặng lẽ vươn tay, sờ sờ gò má, chăm chăm nhìn vào vết ướt nơi tay, tựa như vừa sực tỉnh mộng , "Ta thực khóc à ..."

      "A Du, nàng đau buồn vì ta sao?"

      " ... Có lẽ là vì đệ, có lẽ là vì chính ta."

      "Chính nàng?"

      Lại trầm mặc lúc sau, A Du vươn tay, gắt gao ôm lấy bé trước mắt.
      "A Nhiên, đệ muốn sống tiếp, điều này hề sai."

      "Nhưng mà, ta ràng hề bị đe dọa đến tính mạng, nhưng lại cảm thấy, chỉ cần đệ sống sót, cho dù những kẻ khác đều chết hết cũng sao cả."

      "... Vậy lại có gì sai?"

      "A Nhiên ..." A Du buồn bã gọi tiếng, cuối cùng, nàng rằng, "Ta là người mà."

      Nếu đặt người với gà vịt cạnh nhau, vì sinh tồn, người ăn gà vịt, ai rằng họ sai.

      Nhưng, nếu đặt người này với người khác cạnh nhau sao?

      Muốn sinh tồn hề sai, cho nên có thể yên tâm thoải mái để đồng loại chết ư?

      , A Nhiên phải là con người, cho nên thể đem những giá trị quan của con người để trói buộc .

      Thế nhưng, nàng là con người mà.

      Chỉ vì để người quan trọng với mình có thể sống sót, có thể chẳng chút áy náy nào mà xem thường, thậm chí bất chấp những sinh mạng khác sao?

      Chỉ cần A Nhiên còn sống ... Ra sao cũng được ...

      Nàng ôm trong lòng suy nghĩ như vậy, còn là người sao?

      Vào giờ khắc này, A Du phát chính mình dường như xứng làm người, nhưng mà, điều làm nàng càng sợ hãi là ...

      Dù có như thế, dù cho biết ý nghĩ đó là sai trái, là đúng, là tội ác, nàng tựa hồ, tựa hồ vẫn ... cách nào buông bỏ.
      nhimxuwindlove_9693 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14:Cùng nhau

      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly

      Người edit: Ngọc Giao



      "A Du, nàng hề sai."

      bàn tay xinh xắn nhàng vỗ vỗ lưng A Du, tiếng khẽ vừa như khuyên giải vừa như dỗ dành vang lên bên tai nàng:
      "Nàng chỉ là quá mềm lòng thôi."

      "... Mềm lòng?"

      "Đúng vậy, nàng quá mềm lòng."

      góc nàng thấy được, trong mắt của Thái Tử Trường Cầm cũng tràn đầy ... giằng xé.

      Nàng quá mềm lòng, nàng quá xem trọng "A Nhiên", nên nàng cách nào ra bất cứ lời gì chống cự .

      Trong nháy mắt đó, muốn cứ thế, thừa cơ kéo nàng cùng vào địa ngục khôn cùng, nếu như vậy ... Nàng còn chút khúc mắc nào mà chấp nhận chăng?

      Nhưng, giây sau, lại do dự.

      ... Kết cục đó, là điều hi vọng ư?

      cũng biết, khi vừa nhắc tới từ "mềm lòng" này, trong mắt A Du, lại khôi phục vẻ thanh tỉnh.

      Phải đó ... Mềm lòng ...

      A Du nước mắt, vài giọt lệ nương theo lông mi run run của nàng mà rơi xuống, trong chớp mắt, vai của người trong lòng nàng, lên mấy vết ướt nho .

      "Người mềm lòng, phải là ta, mà là đệ đó, A Nhiên.

      Đúng vậy, nàng từng thế.

      Khi còn chưa biết gì cả, con phố tràn ngập ánh nắng rực rỡ, nàng từng kiêng kỵ chút nào mà thế.

      Có lẽ bây giờ nghe lại cảm thấy buồn cười.

      Nhưng mà, kỳ lạ là, cho tới giờ khắc này, nàng vẫn cảm thấy lời mình từng có gì sai.

      có tội ?

      Phải, chí ít ở trong mắt của người bình thường, ngừng giết người, giết chết đồng loại của nàng.

      Tội của thể tha thứ sao?

      ... phải, chỉ muốn sống sót thôi.

      Nàng thần tiên rốt cục trông như thế nào, nhưng A Nhiên, so với thần tiên, lại quá giống con người.

      Bảo thần tiên rất giống con người giết người, chỉ vì dùng cái cách mất danh dự này để kéo dài hơi tàn mà sống sót, nàng biết đó là mùi vị ra sao.

      Nhưng đoán chắc rằng ... dễ chịu gì đúng ?

      Song, lại kiêu ngạo như vậy, đặc trưng của thần tiên có lẽ thể ràng ở mặt này.

      Cho dù biết rằng việc làm của mình phải là đúng đắn, e rằng cũng chỉ cười tiếng, bảo "ta có gì sai?".

      Phức tạp biết bao, mâu thuẫn biết bao, lại biết bao ... đáng thương.

      A Du biết, nếu nàng thương hại , tất nhiên là sỉ nhục với .

      Nhưng mà ... Tại sao lòng nàng lại đau như vậy?

      Oán trách ư?

      , nàng làm được.

      Ruồng bỏ ư?

      , nàng làm được.

      Rời xa ư?

      , nàng làm được.

      Thế , chỉ còn lại con đường duy nhất, đó cũng là con đường nàng muốn bước lên nhất, trong tất cả các con đường bày ra trước mặt nàng. Cho dù lí trí cho nàng biết rằng ... "Nó phải là đường đúng", lòng cũng bay theo hướng ấy.

      A Du đau khổ nhắm lại hai mắt, nàng rốt cục nhận ra được chỗ độc ác của bản thân.

      Đột nhiên xuyên đến đây, trong khoảng thời gian ngắn nàng mất tất cả mọi thứ, hai bàn tay trắng, thân mình, chốn để về, sau đó, nàng gặp được .

      cần nàng, có nàng chết, tồn tại của nàng là cần thiết,


      [​IMG]
      nhimxuwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :