1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nuôi dưỡng Âu Dương đại boss - Tam Thiên Lưu Ly (Đồng Nhân Cổ Kiếm Kì Đàm) (C3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Mưa gió

      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly

      Người edit: Ngọc Giao

      I.




      "Cho bát mì !"

      Thấy có khách đến, Thái Tử Trường Cầm cũng biết A Du còn tâm tình nhàn rỗi mở miệng bậy, thế nên thả lỏng tay ra, quả nhiên A Du lập tức quay đầu, nở nụ cười chuyên nghiệp vô cùng rực rỡ: " Vâng, có ngay ạ!"

      " chủ , hôm nay cho ta thêm thịt bằm. "

      Thực ra nhìn công việc trước mắt của A Du, tuyệt đối thể dùng được từ xưng hô " chủ", đây chẳng qua chỉ là cách gọi đùa của những người khách, cho nên sau từ " chủ" còn thêm chữ " ", là vì tuổi của nàng, hai là, của cải trong tay chủ như nàng quả hơi " " tí.

      "Vâng, con biết rồi !" A Du vừa nhanh tay nhanh chân bắt đầu làm mì, vừa cười hỏi, "Lí đại thúc có phải gặp chuyện gì vui hay ạ?"

      "Hả?" Người đàn ông trạc tứ tuần họ Lí mặt đầy ý cười nhìn về phía A Du, "Sao con biết vậy?"

      A Du phì cười: "Hôm nay nét cười mặt người chưa từng tắt, điều này thiệt tốt."

      Lí đại thúc vốn tươi cười nghe vậy đơ ra, mặt lên chút vui, nhưng cũng hiểu tính tình của A Du, biết nàng thường những lời chẳng lành này, vì thế hỏi tiếp: "Sao lại tốt?"

      "Có câu cách ngôn rằng "Cười cái, trẻ mười tuổi", Lí đại thúc người còn tiếp tục cười nữa, nhỡ biến thành chàng trai trẻ tuổi tuấn tú, việc buôn bán ở nơi này của con e rằng tốt đến mức có chỗ để ngồi luôn! Nhìn được mà ăn được đúng là tốt." Dứt lời, nàng quay sang với Thái Tử Trường Cầm, "A Nhiên, đệ xem chúng ta có cần thêm hai cái bàn nữa ? Để nhìn được mà cũng ăn được."

      Trong lòng Thái Tử Trường Cầm biết A Du đùa, cho nên cũng chẳng lấy làm , chỉ nhíu nhíu mày ngồi bên, hứng thú hóng chuyện, trong từng hành động có loại phong vị thanh dật rất đặc biệt, tiếc nỗi A Du thường ngày nhìn quen, mà Lí đại thúc lại có tâm trạng ngắm , cho nên cảnh đẹp dường này người thưởng thức.

      "Ha ha ha, nha đầu nhà ngươi, cái miệng dẻo." Lí đại thúc chỉ A Du, ha hả cười, may là lúc này mì còn chưa mang lên, nếu e rằng phun mì lên bàn luôn, "Thực là có thể người chết thành kẻ sống, kẻ sống thành người chết."

      "Con nếu có tài này, sớm phải bán mì ở đầu đường." A Du vừa vừa bưng lên bát mì thịt băm, bên còn cho thêm hai cái trứng vàng sóng sánh, "Có thể khiến Lí đại thúc người cười to vui vẻ như vậy, tất nhiên phải là Lí đại ca thi đỗ, A Du con cũng chẳng có cái gì để làm quà, đành phải mời người ăn bát mì, trứng luộc này đỏ au tròn trĩnh, mai sau Lí đại ca nhất định giống nó rực rỡ như mặt trời chính ngọ, rồng phượng trong loài người."

      Thấy người khác khen ngợi con của mình, đừng là cho ông hai cái trứng luộc, dù cái cũng cho, e rằng ông ý vẫn cười toe đáp lại.

      Hơn nữa ông tới đây ăn mì, chẳng qua là muốn tìm người tán chuyện thôi, sẵn tiện khoe khoang, khoe khoang. Nghĩ nghĩ lại, cả cái phố này chỉ có A Du là chuyện ngọt nhất, vì thế mới chiều vui vẻ chạy đến đây, ràng có cả bụng lời muốn , ngoài miệng lại khiêm tốn: "Có gì đâu, có gì đâu, chẳng qua đỗ cái danh tú tài thôi, nào có tốt như con kia chứ ..."

      Thế nên, A Du lại bị Lí đại thúc quấn lấy tán gẫu suốt cả buổi trưa, mãi đến khi mặt trời lặn về tây, việc mua bán của A Du lại dần bắt đầu bận rộn, Lí đại thúc mới ý thức được mình làm cái việc gì, nhất thời trở nên ngượng ngùng, xoa xoa bàn tay to lớn bởi lâu ngày đốn củi mà vô cùng thô ráp, xấu hổ : "A Du, A Du, con xem ..."

      A Du chẳng qua chỉ cười cười, lại đến bưng lên bát mì nữa: "Con và A Nhiên thủơ bé sớm mất cha mẹ, cũng biết gia đình vui vẻ hòa thuận là như thế nào, ít nhiều nhờ Lí đại thúc buổi chiều chuyện cùng chúng con, bát mì này, xem như là cảm tạ người."

      "Thế này ... Ta sao có thể biết xấu hổ như vậy."

      "Có gì mà ngại chứ." A Du hào phóng đáp lời: "Tương lai Lí đại ca có tiền đồ, Lí đại thúc người lại đến chỗ con ăn mì, e là toàn thành người ta đổ xô nhau đến ăn, phải A Nhiên?"

      ***

      Chương 5: Mưa gió
      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly
      Editor: Ngọc Giao

      II.


      Thái Tử Trường Cầm hoàn toàn quen với việc người kia thường xuyên phun ra câu "phải ", nhìn vào quyển sách trong tay liền ngẩng đầu, trông về phía hai người khe khẽ vuốt cằm, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

      "Con yên tâm!" Nghe nàng thế, Lí đại thúc bốn mươi tuổi trong lòng vẫn dâng lên cỗ hào khí, vỗ ngực , "Đến khi ấy chỉ mình thúc tới, mà còn mang theo tiểu tử thối nhà ta đến đây luôn thể, cho con nở mặt nở mày!"

      A Du vội vàng cảm ơn.

      Sau khi ăn xong mì, Lí đại thúc cảm thấy hài bụng hài dạ bước , cái lưng lâu nay bởi vì nhiều năm đốn củi mà còng xuống bây giờ lại thẳng tắp, đường hoàng bệ vệ đường, trông có mấy phần phong thái của lão gia nhà giàu.

      A Du trộm che miệng cười, nhân lúc khách khứa đều mải ăn mì mà tiến đến gần bên tai Thái Tử Trường Cầm, giọng cười : "Nhìn Lí đại thúc , bắt chước theo huyện lão gia kìa."

      Thái Tử Trường Cầm buông sách, chẳng qua chỉ nhàn nhạt liếc nhìn tấm lưng kia cái, đoạn lại quay sang A Du: "Ngươi tiếp chuyện ông ta cả buổi trưa, lại chẳng những lấy phân tiền nào, còn tặng hai bát mì hai quả trứng, lẽ nào thực là vì trông chờ con trai ông ta sau này làm quan chiếu cố đến ngươi?"

      Con trai của người đàn ông trung niên ban nãy từng gặp mặt, xem tướng mạo, e rằng sau cũng chẳng làm nên thành tựu gì.

      "Nếu thực có ngày ấy tất nhiên là tốt rồi." A Du khẽ lắc lắc đầu, cúi xuống đáp, "Nhưng cho dù phải vậy cũng chẳng làm sao cả, nếu mấy câu khiến người ta vui sướng, tỷ nhiều thêm mấy lời lại có ngại gì đâu?"

      "Ngươi cũng nhiệt tình quá nhỉ." Trường Cầm còn gì để với nàng.

      A Du lẳng lặng thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn đệ đệ nhà mình lúc: "A Nhiên, đối nhân xử thế đôi khi quá tính toán rốt cục cũng tốt lắm."

      Tình vốn là bền lâu, thông minh quá khéo lại bị thông minh hại, đệ đệ thiên tài nhà mình có thích hợp với vế đầu tiên hay nàng chẳng biết, nhưng vế sau, lại giống vô cùng.

      Nàng trầm mặc lúc, sau lại giải thích: "Tỷ chuyện khiến họ vui vẻ, mai mốt họ thường xuyên ủng hộ tiệm của chúng ta nhiều hơn, đây là điều thứ nhất, hơn nữa, ở trong tòa thành này, chỉ có tỷ và đệ hai người sống nương tựa nhau, đệ tuổi còn , mà tỷ lại là phận nữ, khó tránh khỏi bị người ta bắt nạt, đến khi ấy nếu trong những người đó có kẻ sẵn lòng giúp đỡ, cũng tốt hơn nhiều."

      "Huống chi," A Du kéo tạp dề bên hông lau lau tay, mặt khó thấy được lộ ra vẻ xấu hổ, mang vài phần ngượng ngùng : "Tỷ rốt cuộc cũng rất vô dụng, biết đệ thích đọc sách lại có nhiều tiền như vậy để mua cho đệ đọc."

      Lúc bấy giờ sách đắt hơn thời đại mà nàng từng sống nhiều lắm, xem ra dù là thời nào, người đọc sách vẫn rất có giá trị.

      "Lí đại ca thi đỗ tú tài, có vài quyển sách chắc là cần đọc nữa, hôm nay tỷ chuyện với Lí đại thúc cả buổi lâu như thế, ngày mai biết chừng thúc ấy đem sách cũ đến tặng cho đệ đọc sao." mặt A Du lại mang vài phần rạng rỡ, đáy mắt đảo quanh vẻ giảo hoạt.

      "..." Trong lòng Trường Cầm hơi chấn động, tuy chỉ là sóng gợn mặt biển Chết thoáng chốc lướt qua, nhưng nếu gợn sóng, còn là biển Chết sao?

      chứng minh, A Du sai, ngày thứ năm sau đó, Lí đại thúc thực cao hứng bừng bừng mang đến sách cũ mà con ông ấy đọc, lại còn muốn dẫn A Nhiên lên núi hái trái cây dại về ăn.

      Thái Tử Trường Cầm vốn muốn , nhưng chẳng biết sao lại nhớ đến mùa này năm trước, A Du cực kỳ thích loại quả rừng đỏ au mà Lí đại thúc mang tới, sắc mặt hơi thả lỏng, lập tức bị Lí đại thúc chờ mong nhìn kéo .

      A Du đứng trước quán, dõi mắt nhìn đăm đăm theo Lí đại thúc nhanh chóng bước cùng với nhà mình đệ đệ cả mặt đều là vẻ muốn, che miệng cười trộm.

      Gió mát thổi lùa qua, lá cành xanh biếc xao động đung đưa, quả là tiết trời trong lành tốt đẹp.

      Lại ngờ chỉ chốc lát, mưa to gió lớn, ầm ầm nổi lên.

      A Du thấy mưa liền vội vàng dọn quán, ở nhà lo lắng chờ đệ đệ mãi chưa về, do dự xem có nên tự mình tìm hay , lại thấy Lí đại thúc cả người toàn là máu ngã nhào vào cửa nhà chưa khóa của nàng, lảo đảo khuỵu xuống đất, lớn giọng khóc hô: "A Du, thúc có lỗi với con, A Nhiên nó ... rơi xuống khe núi rồi!"

      A Du sững sờ đứng chết trân tại chỗ, cả nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.

      Chẳng lẽ là ... Thông minh quá lại bị thông minh hại ... ư?
      nhimxu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Đêm mưaTác giả: Tam Thiên Lưu Ly
      Sắp chữ: NgọcGiao


      I.




      "Đứa bé đó, đối với nàng, đâu chỉ có là đệ đệ thôi.

      là mối ràng buộc duy nhất của nàng với thế giới này.

      Bởi vì , nàng quyết tâm phải sống sót đời này, bất kể có khó khăn bao nhiêu cũng chưa từng bỏ cuộc."
      ***


      Vốn A Du chỉ là tùy tiện cảm thán trong lòng, rốt cục lại có kết quả này, nàng hận thể tát mạnh vào miệng mình hai cái, thực tế, nàng tát , vừa tát vừa mắng: "Ai bảo miệng ngươi thối tha! , ai bảo lòng ngươi xấu xa!"

      Việc này khiến cho Lí đại thúc vốn thở hổn hển đứng dậy nổi hoảng hốt, loạng choạng đứng lên, muốn bước tới ngăn cản A Du, lại nhớ đến mình là đàn ông trai tráng, mà đối phương chỉ là tiểu nương, vội vàng ra vẻ nài nỉ hét lên:
      " A Du, A Du, con đừng quẫn trí, ngày mai thúc lập tức dẫn người lên núi tìm! A Du, con đừng như vậy!"

      "..." A Du bấy giờ mới phản ứng lại, Lí đại thúc này lẽ nào sợ nàng chịu đả kích quá lớn, hóa điên rồi!

      Dở khóc dở cười, A Du lấy lại bình tĩnh, thế mới phát quần áo người Lí đại thúc dính đầy bùn đất và vết thương, có lẽ là trong lúc vội vàng xuống núi báo tin cho nàng bị va quẹt, lòng cảm thấy ấm áp, khẽ giọng an ủi: "Con sao, Lí đại thúc, thúc nhanh tìm đại phu trị thương , nếu con lại lo lắng."

      Lí đại thúc tuy rằng là người thô lỗ, nhưng cũng là kẻ để ý nam nữ khác biệt, nàng tiện ra lời muốn giúp đối phương trị thương linh tinh gì đó, huống chi ... Nàng bây giờ có lòng nào làm việc đó.

      "Nhưng mà ..."

      "Con thực sao cả, con ở nhà đợi lát, có lẽ lúc nữa A Nhiên tự trở về." Dứt lời, A Du cắn cắn môi, "Nếu ... Đêm nay nó trở về, ngày mai còn phải xin cậy Lí đại thúc người, người ..."

      "Haiz! Haiz! Thúc về ngay đây!" Lí đại thúc hiểu được lời của đối phương, gật đầu liên tục, vội vội vàng vàng quay đầu bước .

      Màn đêm tối mịt cùng với tiếng mưa rơi ầm ầm nhanh chóng nhấn chìm bóng lưng của người kia, A Du ngơ ngẩn đứng giữa đại sảnh, sững người thêm lúc, mới lại quay đầu.

      Tâm trạng của nàng bây giờ có chút kỳ lạ.

      khắc khi nàng nghe được tin A Nhiên gặp chuyện may, nàng lo lắng vô cùng, nhưng mà ... Nhưng mà, đến giờ phút này, trong lòng nàng trái lại dần dần bình tĩnh, đấy là trực giác kì diệu, cho nàng biết chắc chắn người kia có chuyện gì.

      A Du mình có nên tin tưởng loại trực giác này hay . nghĩ ra, vậy phải làm!

      A Du lấy lại bình tĩnh, thuận tay lấy giấy bút viết lá thư dằn bàn, bởi vì ở đại nhiều năm, chữ viết bằng bút lông của nàng xiêu xiêu vẹo vẹo được dễ nhìn cho lắm, nhưng nội dung viết cũng đủ để người ta xem có thể hiểu được, bất kể là là người khác đến đây hay A Nhiên trở về, đều có thể biết được nàng đâu.

      Xong xuôi, nàng cầm lấy chiếc ô giấy, khép cửa lại rời .

      Sắc trời tối đen, mưa rơi như trút nước, đường đầy những vũng nước sâu cạn, chẳng qua mới lát, A Du cảm thấy hài ướt đẫm, nhưng bây giờ phải là lúc để tâm những thứ ấy, nàng men theo đường lên núi chăm chú tìm kiếm.

      Đêm mưa to gió lớn như thế thể đốt đèn lồng, cũng may giờ này người ta phần nhiều chưa ngủ, mỗi nhà hắt ra ánh đèn khi mờ khi tỏ.

      Nhờ ánh đèn hai bên đường ấy, A Du mò mẫm bước , nhìn xem ven đường có người nào ngồi nghỉ hay ngất hay .

      Nàng chậm, cho nên đến sườn núi, cũng tìm hai canh giờ.
      Mà lúc này, ven đường còn bất kì ánh đèn nào.

      A Du ngẩng đầu nhìn sườn núi trong bóng đêm có vẻ càng hùng vĩ vô cùng, thoáng chần chừ, lý trí cho nàng, trong trường hợp địa hình thế nào, đêm mưa gió lên núi là chuyện cực kỳ sáng suốt, nhưng mà ... Nàng chợt nghĩ tới cảnh tượng A Nhiên mặt tái nhợt ngã xuống khe núi, trong lòng xót xa, bước bước lên con đường núi dốc đứng khúc khuỷu.
      Đứa bé đó, đối với nàng, đâu chỉ có là đệ đệ thôi.

      là mối ràng buộc duy nhất của nàng với thế giới này.

      Bởi vì , nàng quyết tâm phải sống sót đời này, bất kể có khó khăn bao nhiêu cũng chưa từng bỏ cuộc.

      ***



      Chương 6: Đêm mưa
      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly
      Sắp chữ: Ngọc Giao



      Bởi vì , nàng quyết tâm phải sống sót đời này, bất kể có khó khăn bao nhiêu cũng chưa từng bỏ cuộc.

      Mùa đông giá rét, bụng rỗng đói khát, ăn xin bên lề phố, người khác khinh thường, ... A Du khẽ khép mắt, đôi khi nàng cũng bản thân làm sao có thể tiếp tục kiên trì.

      Nửa đêm trong giấc mộng, nàng vẫn thường mơ thấy những kẻ có ý đồ xấu vừa sờ mặt nàng vừa mỉa mai: " nương thủy linh xinh đẹp thế kia, tội gì phải làm việc thấp hèn này, chẳng bằng đến lâu của chúng ta vui vẻ." Trời mới biết lúc đó nàng muốn đá tên khốn kiếp đó cước biết mấy, nhưng mà ... Nàng đá được và cũng thể đá.

      Nơi này phải đại, có pháp luật cấm mại dâm, càng thể nhờ Cục Cảnh sát giúp đỡ.

      Những gì nàng có thể làm, ngoại trừ nhịn nhục, cũng vẫn là nhịn nhục.

      Nếu có A Nhiên, nàng nhịn nhục còn ý nghĩa gì chứ?

      A Du cảm thấy trong hốc mắt nong nóng, mũi cay xè, may là đêm nay mưa to gió lớn, cho dù có khóc, cũng ai thấy được mặt nàng rốt cuộc là nước mưa hay nước mắt.

      Thả lỏng lần , cứ dứt khoát thả lỏng lần !

      Trong lòng nàng thầm nghĩ như thế.

      Sau khi đến đây, nàng ngay cả sảng khoái tự do khóc lần cũng thể được.

      Ban ngày vội lo kiếm ăn, thời gian còn lại phải chăm sóc A Nhiên -- nàng thể để lo lắng.

      ngờ tới trong tình huống chật vật như vậy, nàng lại có cơ hội "xả" hết ra.

      A Du khóe miệng rốt cục thể nở nổi nụ cười nữa, cứ thế vứt bỏ ô che trong tay, ngồi khuỵu xuống ôm lấy người mình, lớn tiếng nức nở bật khóc.

      Dường như muốn đem tất cả ấm ức trong lòng khóc ra cho kỳ hết, khóc đến khản giọng.

      Gió lớn gào rú nhanh chóng đem chiếc ô mà nàng thả xuống cuốn , ngay lúc nó sắp bay lơ lửng bầu trời, bàn tay trắng nõn hơi bụ bẫm vươn ra, chiếc ô lung lay trong gió bỗng như bị dằn lại, sau đó tựa cành hoa tháng ba chầm chậm rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay dịu dàng kia.

      Bóng người dù ở trong tiết trời mưa gió vẫn giống như trước đây thanh nhã nhiễm hạt bụi nào thong thả bước đường núi, sau đó lại dừng ở phía sau thiếu nữ, giang tay, vươn ô vững vàng che đầu A Nhiên quỳ dưới đất, lạnh nhạt mở miệng hỏi: "Ngã đau lắm à?"

      A Du thoáng cứng người, theo bản năng quay đầu lại, mặt đầy vẻ sững sờ, giống như kẻ ngốc, hai mắt đỏ hoe, nước mắt còn ngừng cùng với nước mưa chảy xuống mặt, cả người trông chật vật vô cùng.

      Trong lòng Thái Tử Trường Cầm mềm nhũn, khẽ thở dài, cúi người hỏi lại lần nữa: "Bị ngã đau thế nào?"

      " ... A, A Nhiên?" A Du cuối cùng tỉnh táo lại, nhìn lượt từ xuống dưới thân hình ít khả năng xuất lúc này, ngơ ngơ ngác ngác hỏi lại lần: "Là đệ sao? A Nhiên?"

      " ... Là ta."

      "A Nhiên, ta phải mơ đúng ? , là đệ hả?"

      "Là ta."

      "Hu hu ... A Nhiên!"

      A Du chớp chớp mắt, chẳng mấy chốc khiến cả mặt đầy bùn đất, nàng hề phát , từ tư thế quỳ nhổm dậy cứ như vậy ôm cổ cậu bé sau lưng, lại vô cùng thê thảm khóc ra tiếng: "A Nhiên ... Hu hu ... Tỷ còn tưởng rằng đệ chết ... Đệ là đứa bé có lương tâm ... Đệ quên rằng lúc tuổi đệ đái dầm tỷ ..."

      Thái Tử Trường Cầm đuôi mày giật giật, nhìn trước và sau người mình đều đầy bùn, lại nghe nàng năng lộn xộn còn bịa đặt đủ chuyện lải nhải khóc lóc, kỳ lạ là trong lòng lại phiền chán chút nào, chỉ vươn tay còn lại phải cầm ô, nhàng vỗ vỗ lưng của .

      "Ta ... cũng có bị gì. Ngươi đừng lo."

      Mưa rơi tầm tã, bao trùm cả ngọn núi.

      Trong bóng đêm mịt mùng, chiếc ô màu hạnh hoàng che chở cho hai thân hình bé.
      nhimxu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 7: dối
      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly
      Editor: Ngọc Giao

      I.




      Chẳng biết khóc bao lâu rồi, A Du mới muộn màng phát ra rằng, dường như nàng... chỉ khóc ở trước mặt A Nhiên, mà còn quệt quệt khiến cả người đều là nước mắt nước mũi phải?

      Sấm giữa trời quang, cùng lắm chỉ đến thế này thôi.

      Vậy phải làm sao mới được?

      A Du khóc ra nước mắt, mặt là vì thực khóc quá lâu rồi nên khóc ra nữa, mặt khác -- dùng cách đại chính là, mất hết thể diện rồi!

      rối rắm, giọng sau khi so sánh với vẻ lo lắng của nàng càng trở nên hờ hững truyền đến: "Khóc đủ chưa?"

      "..." A Du hung hăng ngẩng đầu, mười phần khí thế dữ tợn trừng cậu bé trước mặt: "Ngươi cái đứa bé vô lương tâm này, hại ta lo lắng chết được, biết ? Biết ?

      Thái Tử Trường Cầm là ai chứ? Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, nhìn thấu bản chất hổ giấy của kẻ trước mặt này, nhàng chọc chọc quả bóng căng phồng ấy: "Mắt sưng lên rồi."

      "Hả?" A Du cuống cuồng sờ mắt, lúc sau mới phản ứng lại, rống lên tiếng nữa: "Đệ bảo ta vì ai mới như thế chứ?!"

      Thái Tử Trường Cầm thở dài, so đo với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân hay thẹn quá hóa giận, hành động khôn ngoan, vì thế vươn tay ra trước mặt A Du: "Sắc trời còn sớm nữa, chúng ta về ."

      "Đệ biết là tốt rồi."

      A Du hừ tiếng vặn lại, mới nắm tay đối phương mà đứng dậy, đầu gối vì quỳ lâu mà tê cứng sau khoảng thời gian mới có thể linh hoạt trở lại, nàng sầu khổ thở dài: "Về nhà nhất định phải lấy khăn nóng đắp lên chân, nếu chắc chắn bị viêm khớp."

      đoạn, nàng nhận lấy chiếc ô trong tay đệ đệ nhà mình, chuẩn bị " thôi", ánh mắt bỗng dưng sững lại người đối phương.

      "Đệ ..." Con ngươi của A Du co lại, bởi điều gì khác, chỉ là đứa bé năm tuổi nghe bị "ngã xuống khe núi", người vậy mà lại rất sạch , ngay cả bùn ở phía trước và phía sau áo , cũng là do khi nãy nàng ôm bất cẩn quệt lên, nhiễm hạt bụi thôi, thậm chí còn vết thương nho nào, điều này phải .... quá khoa trương rồi à?

      Thân hình của Thái Tử Trường Cầm dừng lại lúc, sau cũng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của A Du.

      Người đàn ông họ Lí kia cũng dối, hôm nay Thái Tử Trường Cầm quả thực ngã xuống núi, hoặc cách khác, Lí đại thúc suýt ngã xuống khe núi, Thái Tử Trường Cầm phía sau ông ấy theo bản năng kéo cái, lại quên rằng bây giờ cơ thể của còn rất bé, vì thế cả người mất thăng bằng ngã xuống.

      Đương nhiên ngã chết, thậm chí ngay cả bị thương cũng có, đứng vững vàng nhánh cây mọc lên ở vách đá cheo leo, Thái Tử Trường Cầm nghe đối phương hét lớn gọi hết tiếng này đến tiếng khác, nhưng mà, theo sắc trời càng ngày càng tối , mưa ào ào trút xuống, thanh của đối phương cuối cùng cũng im bặt, sau đó, tiếng bước chân dần dần xa, lại còn tiếng động gì nữa.

      Trường Cầm đáy mắt lạnh lẽo như băng, rốt cuộc cũng khác gì cả.

      vốn nên còn chờ mong, bởi vì đây là con người mà, phải sao?

      A Du ... Thái Tử Trường Cầm liền bỗng nhiên nhớ tới ở chung với mình năm năm qua, nàng khác họ sao?

      Nếu muốn lừa gạt ai đó, khắp thiên hạ e rằng chẳng có kẻ nào mắc mưu.

      Nhưng mà, đột nhiên lại muốn làm như vậy.

      Khi mất sợi tóc nào xuất trước mặt nàng, vẻ mặt kia có biểu cảm thế nào đây?

      Kinh ngạc? Ghét bỏ? E sợ? Tránh còn kịp?

      ý niệm, ác ý nảy sinh.

      Lại nghĩ ngợi, đáy lòng càng thêm lạnh giá, đến cuối cùng, hoàn toàn thể ức chế ý nghĩ tà ác muốn thử lần.


      Chương 7: dối

      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly

      Editor: Ngọc Giao


      II.


      ... A Du, rốt cuộc ngươi là ác hay thiện, chi bằng để ta tận mắt chứng kiến, được ?

      ... Nếu là giả nhân giả nghĩa, chi bằng để ta xé rách cái mặt nạ giả tạo của ngươi, nếu là ... A, làm sao có thể như thế được?

      Vậy mà cái ý nghĩ này, khi người đó mò mẫm đội mưa lên núi, khi người đó ngồi thụp xuống đất rơi lệ, khi người đó ôm lấy mà gào khóc, bất giác, dần dần tan biến.

      ... Nàng là lòng thương "A Nhiên".

      Thôi, vòng luân hồi của vốn là thể nhìn thấy tận cùng, sinh mạng của phàm nhân lại cũng có lúc chấm dứt, cho dù làm "A Nhiên" của nàng lần có sao đâu?

      Lại ngờ tới, vẫn là ...

      Thái Tử Trường Cầm nhìn chăm chú vào vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, khóe miệng chầm chậm lên nụ cười tự giễu.

      Giả dối rốt cục vẫn là giả dối, cho dù diễn giỏi hơn nữa, cũng thể thành được.

      Rồi sau đó, trông thấy ...

      A Du cúi người, nắm lên nắm bùn trét lên mặt .

      "..."

      Sau đấy, lại là nắm trát lên người .

      "...Ngươi làm cái gì thế?" Thái Tử Trường Cầm siết chặt nắm tay, gằn từng chữ hỏi.

      "Ngụy trang đấy!" A Du nghiêm túc đáp, "Đệ giả bộ cũng phải giả giống chút chứ, nào có ai ngã xuống núi mà còn sạch thế, đệ cho rằng núi này là nhà đệ mở à?"

      "..."

      A Du cau mày, lại vươn ra hai bàn tay tội ác, bắt đầu xé y phục của đối phương:

      " quần áo cũng phải rách mấy lỗ mới giống nha!"

      Sau khi xé mấy lần, nàng linh cơ vừa động, đem ô nhét vào trong tay , sau đó nhặt tảng đá từ mặt đất lên, "roẹt roẹt" cắt y phục của Thái Tử Trường Cầm!

      Thái Tử Trường Cầm bởi vì kinh ngạc mà sững người lúc cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, liền phát y phục người mình đều biến thành đống giẻ lau thảm hại, vội vàng túm bắt lại tay của đối phương, cắn răng :

      "Đủ rồi, ngươi mà cắt nữa, ta liền chỉ là ngã xuống núi mà chính là lên núi đao đấy."

      "Ồ ồ, đệ có kinh nghiệm nha." A Du gật gù kính nể bảo.

      Sau đó vòng vòng quanh đệ đệ nhà mình, lại vòng thêm mấy vòng, bất mãn chậc lưỡi:

      "Nếu có thể thêm mấy vết thương càng hoàn mỹ."

      "..." Thái Tử Trường Cầm cảnh giác nhìn chăm chăm vào tay của đối phương.

      "Thôi." A Du than thở, "Ta làm sao nỡ để đệ chảy máu chứ, hơn nữa hoàn mỹ quá bị trời phạt, cứ như vậy ."

      Sau đấy, A Du chợt nhận ra mình bất giác thốt ra lời buồn nôn cỡ nào, lại giật lại chiếc ô trong tay , cứ như thế nắm lấy tay cậu bé ấy, kéo xuống núi.

      Trở lại đường phố quen thuộc, A Du dừng ở trước cửa của nhà quen biết, ra hiệu cho Thái Tử Trường Cầm chớ có lên tiếng, rồi bảo đối phương leo lên lưng nàng.

      Thái Tử Trường Cầm nhíu mày, đoán được nàng muốn chơi trò gì, có điều cũng có cách nào tốt hơn, đành phải hăng hái phối hợp theo.

      Cứ thế, A Du cõng đệ đệ năm tuổi vài bước, hít hơi sâu, đột nhiên vứt bỏ chiếc ô trong tay, kế đó ngã mạnh xuống trước cửa nhà người ta, bò mấy cái tại chỗ, gõ mạnh vào cửa, vừa gõ vừa hổn hển hô to:

      "Người đâu ... Cứu mạng ... Cứu A Nhiên nhà ta với ..."

      Thái Tử Trường Cầm bởi vì được cõng lưng mà mảy may bị thương chút nào nhíu nhíu mày, ngờ nàng lại chọn cách thảm khốc như vậy để đổi lấy tin tưởng của người khác, khẽ quay đầu lại, thấy dấu chân của hai người họ lúc trở về bị nước mưa xóa sạch, thở phào, sử dụng pháp thuật tạo ra chút vết thương người, như thế ... đủ chưa?

      Cho nên, ngày thứ hai, cả con đường đều biết được ...

      Đệ đệ của nàng A Du có tiệm mỳ bất cẩn ngã xuống núi, cũng may mạng lớn được cây đại thụ đỡ lại, A Du sốt ruột đệ đệ cả đêm đội mưa lên núi, tìm đệ đệ trở về, khi cõng về nhà té xíu ở trước cửa Trương thẩm bán rau, cũng may tỷ đệ hai người, người chẳng qua chỉ là kiệt sức, còn người còn lại cũng chỉ bị trầy xước cộng thêm kinh sợ quá độ, cũng có gì đáng ngại.

      A Di Đà Phật, quả nhiên là phúc lớn mạng lớn, phúc lớn mạng lớn đấy!
      nhimxuwindlove_9693 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Mãi nghệ
      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly
      Editor: Ngọc Giao




      Những ngày tiếp theo, tỷ đệ hai người liền sống những ngày dưỡng thương và chăm sóc người dưỡng thương.

      A Du bây giờ mỗi ngày chỉ làm mì dùng cho nửa ngày, để bán vào hai giờ cao điểm là buổi sáng và buổi trưa, kiếm chút tiền, sau đó liền an ổn về nhà ngồi .

      là cắn rứt lương tâm mà!

      Ai cũng bảo hoạn nạn thấy chân tình, nay xem ra, nhân duyên của A Du ở con phố này cũng tệ, có vài người tốt bụng lần lượt xung phong bằng lòng chăm sóc đệ đệ thay cho A Du khi nàng bận rộn.

      Vấn đề là, A Du dám cơ!

      Nàng làm sao giải thích việc đệ đệ nhà mình bị thương trong vòng nửa ngày khỏi hẳn?

      Nàng lại phải giải thích thế nào khi đệ đệ nhà nàng nghe bảo là kinh sợ quá độ mà giờ đây khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thường ngày?

      Hoàn toàn thể giải thích mà!
      Cho nên, vẫn là chính nàng phải lên diễn thôi.

      A Du lòng tràn đầy phiền muộn thở dài, đong đưa thuốc bắc mới mua trong tay, biết cần nhưng vẫn phải mua, hơn nữa là đại phu còn giảm giá ... Nàng chỉ cảm thấy mình sắp bị cái bánh xe viết hai chữ "ma nghèo" to nghiền nát thành tro.

      Vừa vào đến cửa nhà, A Du liền thấy Thái Tử Trường Cầm ở dưới bóng cây trong sân vừa tắm nắng vừa đọc sách, từng cái giơ tay nhấc chân đều tràn ngập mùi vị thanh thản, trong lòng nàng nhất thời lại càng thêm phiền muộn.

      sai!

      Kẻ cảm thấy xoắn lên chỉ có nàng thôi!

      Đây cũng chính là điều khiến nàng càng cảm thấy xoắn.

      Thế nhưng ... A Du nhịn được lại nhìn chút cậu bé dưới bóng cây càng đặc biệt có vẻ tĩnh lặng, khóe môi bất giác xuất nụ cười.

      Lòng nàng có chí lớn, điều mong cầu cũng nhiều, càng hiểu cái gọi là "dài lâu như trời đất" đối với phàm nhân mà chẳng qua là ngươi si mộng, song, nàng chỉ mong đợi những tháng ngày này có thể kéo dài chút, chút nữa, "năm tháng an tĩnh" đọc trong sách trước đây, đại khái chính là như thế này thôi phải ?

      Thái Tử Trường Cầm từ khi A Du bước vào phát , ngẩng đầu hỏi:

      "Về rồi?"

      Tầm mắt lại rơi xuống gói thuốc nàng cầm trong tay, khẽ nhíu mi:

      "Vừa mua thuốc sao?"

      nhắc tới thôi, vừa nhắc là A Du liền trong nháy mắt ôm ngực, cắn răng :

      "Đừng với ta chuyện này."

      Sau đó nàng ném gọi thuốc đất, vốn định giẫm lên, do dự chốc lại nhặt lên, ôm vào lòng khóc than:
      "Đây đều là tiền đó nha!"

      "..." Thái Tử Trường Cầm thở dài, "Ngươi thiếu tiền thế sao?"

      " đời này còn có kẻ ngại có quá nhiều tiền à?"

      "Nếu ngươi cần, ta ..."
      "Cảm ơn ta dám nhận!" A Du vội vàng dùng tay ra hiệu "dừng lại", ngăn cản hành vi tội ác từ trong trứng.

      Thái Tử Trường Cầm sớm đoán được đối phương đáp như thế, cũng kinh ngạc:

      "Quân tử ái tài thủ chi dĩ đạo (1)?"

      (1) Ý người quân tử tiền tài nhưng cách có được phải đúng đạo lý

      "Thôi , ta lại phải là quân tử." A Du nhún vai, chậm rãi lại gần cậu bé, "Có điều là tiền phải do mình kiếm ra, luôn cảm thấy sử dụng rất ngượng tay, huống chi ..." A Du cúi đầu nhìn bàn tay xíu cầm sách của đệ đệ nhà mình, "Cách làm ra tiền của đệ phải là biến đá thành vàng chứ?"

      "Phải sao? Mà phải thế nào?" Thái Tử Trường Cầm dứt khoát để sách lên bàn đá bên cạnh, hứng thú hỏi.

      "Nếu phải, ta là con ma nghèo bán mì, thỏi vàng như thế sao dám tự tiện lấy ra dùng; nếu phải, e là của bất nghĩa, đồng tiên như vậy mà dùng luôn là hậu hoạn vô cùng, cho nên mới ...", A Du xòe ra hai tay, "Chúng ta vẫn tiếp tục làm ma nghèo thôi, dĩ nhiên ...", tròng mắt của nàng đảo vòng, khóe miệng cong lên nụ cười giảo hoạt, "Đệ nếu thương xót tỷ tỷ ta sống khốn khổ thịt mà ăn, thi thoảng lên núi tha hai con gà rừng trở lại cùng ta ăn, cũng là có thể."

      "..." Thái Tử Trường Cầm trong nháy mắt chú ý đến trọng điểm - chữ "tha", trong thoáng chốc cảm thấy như hiểu ra điều gì, này lại cho rằng là ...

      "Ngươi cho rằng ta là quái núi sao?"

      A Du mắt sáng rỡ, ngờ đối phương chủ động về vấn đề này, vội vàng như đứa bé hiếu kỳ tới gần hỏi:


      "Nếu đến đây, thế đệ rốt cục là tinh gì?"

      "... A Du thấy thế nào?"

      "Ưm ..." A Du nghiêng đầu suy nghĩ chốc, lại cúi đầu, quan sát lượt từ xuống dưới đệ đệ nhà mình.

      Đến khi Thái Tử Trường Cầm cũng cảm thấy ánh mắt này có chút khiến người ta nổi gai ốc, nàng mới làm mặt nghiêm túc mở miệng :


      "Xét về đôi mắt, đệ giống hồ ly tinh."

      A Du nhớ rằng kiếp trước xem tiểu thuyết, mắt phượng chẳng phải là được dùng để tả hồ ly tinh nhiều nhất sao?

      "..."

      Nàng ghé sát vào ngửi ngửi, "Nhưng mà người đệ lại có mùi hôi.", A Du lại đoán, "Lẽ nào là xà tinh? Cơ mà đệ bước có uốn éo nha."

      đoạn, trong đầu nàng khỏi lện bức tranh "đệ đệ nhà mình vừa vừa uốn éo thắt lưng", suýt nữa thể kiềm được phì cười.

      Nếu những loài này đều phải nốt, chẳng lẽ là ...

      "Hóa ra là thế." A Du bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Đệ lẽ nào là giun tinh?"

      "... Con giun?"

      "Chính là rồng đất ấy!" A Du gật đầu, giải thích, "Sức sống của nó mạnh nhất đấy, dù có bị đứt làm đôi cũng có thể sống, thương thế của đệ lành nhanh như thế ... Khửa khửa khửa ..."

      Kiểu tiếng cười ý như bảo "ta vừa phát ra ha ha ha, ta quả là thiên tài" này khiến Thái Tử Trường Cầm vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, có điều loại tâm trạng này trải qua nhiều lần lắm rồi, cho nên khôi phục cũng đặc biệt nhanh, hỏi ngược lại:

      "Ngươi nếu biết ta vốn phải người, thế nhân hay " cùng giống loài với ta tất có lòng khác", ngươi lẽ nào sợ ư?"

      A Du nghe lời này, chút khách khí quăng cho cái liếc mắt:

      "Đệ nếu muốn hại ta, cho dù ta có sợ, đệ dừng tay sao? Thay vì hỏi cái vấn đề vô nghĩa này, chẳng bằng ..."

      "Chẳng bằng sao?

      Móng vuốt của A Du chụp lên đầu vai của cậu bé:

      "Mãi nghệ (2) thiếu niên!"

      (2) Mãi nghệ: biễu diễn xiếc, võ thuật ... để kiếm tiền

      "..."

      "Nếu là tinh, đệ tất phải biết ảo thuật đúng ? Tỷ như, dùng ngực đập nát tảng đá? , cái này hình như quá hung tàn rồi, cắt đứt tay rồi mọc ra tay khác? Cái này tựa hồ có vẻ kỳ ảo quá? Trò gì bây giờ?" Nàng càng càng hưng phấn, "Đến lúc đó ta bày ra cái bàn, đệ đừng bàn biểu diễn, ta nhân cơ hội bán mì cho người xem, ha ha ha, số tiền tiêu pha trong thời gian này rất nhanh có thể lấy lại vốn rồi!"

      Bất giác, nàng hoàn toàn tiết lộ ra mưu đồ của mình.


      Thái Tử Trường Cầm câm nín xoa trán, giật lại vạt áo bị kẻ nào đó túm chặt của mình, độ hồn nhiều kiếp như thế, người đời đều sợ , ghét bỏ , muốn giết cho xong, mặc dù từng nghĩ tới, nhưng bao giờ ngờ được gặp phải người phàm hoàn toàn hề sợ , lại còn ...

      sợ thôi, lại còn muốn bắt mãi nghệ bên đường là chuyện gì thế này?

      Dùng ngực đập nát đá?

      Đứt tay lại mọc ra tay khác?

      Ảo thuật bằng tay áo?

      Qủa thực ... Càn quấy!

      rối rắm, câu tiếp theo của A Du tựa như đạn pháo hạng nặng, thành công đánh chìm chiếc thuyền nguy cấp là ...

      "Có điều, ta này A Nhiên, đệ nếu là quái ... Có cần phải thải bổ dương (3) gì gì đó ?"

      (3) Thải bổ dương: Quan hệ và hút tinh lực của phụ nữ để tu luyện >.<
      nhimxuwindlove_9693 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Hành hạ

      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly

      Editor: Ngọc Giao

      I.




      Muôn dặm mây, khí trời quang đãng.


      A Du vẫn như thường lệ đứng bán mì đường, sau khi đệ đệ nhà nàng "khỏi bệnh", họ liền trở về cuộc sống lao động hàng ngày.

      Có điều là, mặt nàng dù vẫn treo nụ cười rạng rỡ chuyên nghiệp, nhưng trong lòng mơ hồ có chút u buồn.

      Bởi vì, sau khi nàng vạch trần chân tướng "giun " của đệ đệ nhà mình, lại hỏi có cần thải bổ dương , lại ... giận dỗi rồi.

      Cách hờn giận của A Nhiên nhà nàng tất nhiên khác với những đứa trẻ nhà người ta, cười hành vi khác thường ngày chút nào, chỉ là lại khiến người ta cảm thấy rằng: "Ta rất tức giận! Hậu quả rất nặng nề!"


      Thế nên, A Du, u buồn.

      "Haiz!" A Du thở dài, cho dù là tinh, cũng là con tinh nhen.

      Có điều trong chốc lát lại tưởng tượng đệ đệ nhà mình mang khuôn mặt nghiêm túc bò tới bò lui xới đất như con giun, A Du khỏi nhịn được "xì" tiếng bật cười, trộm liếc mắt nhìn về phía cậu bé ngồi yên ở cách đó xa, lại nghĩ nếu ngày nào đó bản thân nhổ cải trong vườn, trong đất có thể xuất đầu của A Nhiên ... Nàng rốt cục nén được che miệng quay đầu, lại cười trộm trận.

      "..." Thái Tử Trường Cầm biết bao lâu rồi nếm trải cái cảm giác thất bại này, dù cho đối phương , cũng mơ hồ có thể đoán được nàng nghĩ cái gì, song quyết định tuyệt đối nghiên cứu kỹ, bởi vì những suy nghĩ ấy chắc chắn đẹp đẽ gì!


      Thế nhưng ...

      khỏi nhớ lại đoạn đối thoại mấy ngày trước của hai người.

      "Ngươi phát ra khi nào?"

      "Phát cái gì?" Bấy giờ A Du thu dọn y phục ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng, "Bí mật về bộ lông xù xì, , là bộ lông mượt mà óng á của đệ sao?"

      "..."
      "Ha ha ha, đùa thôi, đừng nóng giận mà, giận nhiều hại thân thể."


      thể phủ nhận rằng, A Du vô cùng hiểu được thế nào là "có chừng có mực", nàng vừa giũ giũ y phục để phòng bên có côn trùng, vừa đáp:

      " ra cũng thể xem là phát , ban đầu chỉ cảm thấy đệ đặc biệt thông minh hiểu chuyện, sau đó lại nhận ra lời hành động của đệ hề giống đứa bé, sau đó nữa, Lý đại thúc bảo rằng đệ ngã xuống núi, nhưng đệ lại lông tóc tổn thương mảy may, nếu còn đoán ra ta chính là đồ ngốc còn gì?"

      Ngữ khí của nàng nhàng, tựa như hoàn toàn biết trong lời của mình là chuyện kinh hãi thế tục đến nhường nào.

      A, là quá mực ngu ngốc, hay là quả là đại trí giả ngu (1) đây?

      (1) Ý chỉ người cực thông minh nhưng giả ngốc


      Dù sao thời gian còn dài, hãy để xem chút, lại xem chút nữa.

      Trong tiếng ồn ào huyên náo của đường phố, Thái Tử Trường Cầm bỗng nhiên quay đầu, đuôi mày nhếch lên, mắt phượng nhìn chăm chăm vào thiếu nữ lúc nhíu mi lúc ngẩn người cười khúc khích kia, sau đó ...

      Có lẽ là ở chung lâu nên có ăn ý, khi Trường Cầm hồi tưởng lại, A Du cũng nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy.


      ra việc nàng chưa kể, đó chính là lúc đầu nàng cho rằng ... A Nhiên cũng xuyên đến đây như mình, song, dù nàng thi thoảng dùng ít từ ngữ kỳ quái, ngoài ngờ vực ra có cảm giác gì nữa cả.

      Sau đấy nữa, nàng cho là A Nhiên trọng sinh, lại ngờ được, còn ảo hơn tưởng tượng của nàng ... Cái thế giới này lại có quái, quái đấy! Còn có thể nguy hiểm hơn nữa sao?

      A Du lần đầu cảm thấy, xét về khía cạnh khác, thế giới này so với quê nhà đầy những thứ "cống ngầm, rác thải, bánh bao, cúm gia cầm" của mình còn đáng sợ hơn nhiều.

      Tiếc rằng, nàng rốt cục cũng tìm được đường về nhà nữa rồi.

      Cũng may là, có A Nhiên ở đây.

      Nàng màng để tâm đến đối phương là người hay , chỉ cần còn ở đây, nàng an lòng rồi.

      Cho nên, lúc ấy nàng chỉ mỉm cười quay đầu, lại nắm tay của cậu bé, giọng thề hẹn:
      "A Nhiên à A Nhiên, đệ yên tâm , chỉ cần đệ mỗi ngày ăn thùng cơm, ta nuôi nổi đệ, nuôi đệ cả đời cũng được!"

      A Du còn nhớ sau khi nàng vừa dứt lời, vẻ mặt của đối phương ràng là sửng sốt, đoạn lại hất tay nàng ra chạy trở về phòng.

      Chẳng có phải là do ảo giác của nàng hay , nàng cảm thấy, cảm thấy ... thế mà lại thẹn thùng.

      Dòng người đường bắt đầu đông dần, A Du tựa hồ cảm giác thấy cái gì, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt thân thuộc, nàng theo bản năng cong lên khóe miệng, đáp lại nụ cười thể xem như là rạng rỡ nhưng lại đầy chân thành của đối phương.

      Trong khí, tựa hồ có thứ gì đó khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm ấp vờn quanh.

      Cuộc sống cứ thế như mặt hồ bình lặng mà trôi qua.


      Chương 9: Hành hạ
      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly
      Editor: Ngọc Giao

      II.



      Ba năm.

      Năm năm.

      Mười năm.

      Rốt cục, thân thể này của Thái Tử Trường Cầm mười lăm tuổi, mà A Du, cũng trở thành " ế" hai mươi ba tuổi chính hiệu.

      Mấy năm nay, phải là ai cầu hôn nàng, kỳ thực, số người ấy còn ít.

      Thân thể của nàng kiếp này dù tuyệt đối chưa thể là tuyệt thế mỹ nhân gì, nhưng cũng xem như là thanh tú, A Du tuy thích trang điểm, hàng ngày cũng sửa soạn bản thân gọn gàng sạch , cộng thêm làn da trắng nõn, gặp người luôn mang ba phần ý cười, càng quan trọng hơn nữa là, cả con phố này ai cũng biết nàng vô cùng giỏi giang.

      Từ tên ăn xin cho đến có tiệm mỳ , nàng chỉ mất thời gian năm năm.

      Mười năm nay, nàng tất nhiên chỉ dừng lại ở đó, sai, bây giờ A Du thành công trở thành chủ của quán ăn.

      Sau khi thuê đầu bếp và mấy tiểu nhị, nàng liền thành chưởng quầy chỉ tay năm ngón, thi thoảng tâm huyết dâng trào mới phải vào bếp luyện tay nghề chút.

      Có vầng hào quang "đảm việc nhà" này phủ đỉnh đầu, so với những nương trẻ tuổi, những bà "mẹ chồng" khó sống chung nhất trong truyền thuyết thích nàng hơn.

      Có điều là với tất thảy những bà mối đến cửa, nàng luôn khăng khăng lấy lí do "chờ đệ đệ thành thân mới nghĩ đến việc này" mà cự tuyệt.

      Dù sao cũng từng trải qua giáo dục thời đại, đối với nàng, chuyện hôn nhân vẫn nên tùy duyên mới phải, huống hồ, trong nhà còn có A Nhiên, nếu là người bình thường cũng sao, lỡ như nàng gả cho người khác, lại bị nhà chồng phát ra manh mối gì, vậy thực là xong, xong rồi.

      Nhưng mà A Nhiên bây giờ ... A Du vừa nghĩ tới liền khỏi thở dài, từ nàng biết gen của tốt hơn mình rất nhiều, song, ngờ được chênh lệch này lại càng ngày càng lớn, thế nên tại, mỗi khi đứng cạnh , nàng thi thoảng có chút cảm giác "tự ti mặc cảm".

      Bây giờ, người đến cửa làm mai. mười hết chín đều là làm mai cho A Nhiên rồi.

      A Du cảm thấy, lòng tự tôn của phái nữ trong nàng bị tổn thương trầm trọng.
      Nàng có nên cảm thấy may mắn vì A Nhiên phải là muội muội ?

      Nếu ... Nàng đoán chừng là bản thân mình ai thèm lấy hết.

      Mỗi khi cảm thấy nội tâm bị tổn thương, nàng ...

      ... Như bây giờ đây.

      Thiếu nữ cả người mặc xiêm màu xanh lục tay chống nạnh, tay kia nổi giận đùng đùng chỉ vào chàng trai tuấn nhã cao hơn mình cái đầu bên cạnh, oán giận :
      "Sau này những chuyện từ chối hôn này đệ tự mình mà làm! Ta bao giờ nữa!"

      "Hửm?" Thái Tử Trường Cầm chậm rãi nâng bút vẽ nét cuối cùng giấy, đoạn mới đặt bút xuống, ngẩng đầu, hờ hững để ý :
      "Trưởng tỷ là lớn nhất, chuyện chung thân của ta đương nhiên phải do nàng làm chủ."

      "..." A Du bị cứng miệng lúc, lại cả giận bảo:
      "Hừ! Lần sau ta đây đồng ý mối hôn , để cưới bà vợ hung hãn về nhà, ngày ngày phạt đệ quỳ ván giặt đồ!"

      Thái Tử Trường Cầm sớm quen bị A Du khiến cho nên lời, công lực cũng cao lên, nghe được lời ấy vẫn sợ hãi, chẳng qua là khẽ nhíu mày :
      "A Du nỡ làm vậy sao?"

      "..." Qủa là nỡ lòng ... Dù gì cũng là đứa bé nàng tay nuôi lớn mà, đem để cho hung dữ nhà khác chà đạp, là phí của trời, nếu có chọn, cũng phải chọn người vừa dịu dàng đáng , lại vừa xinh đẹp, mới có thể xứng đôi với A Nhiên nhà nàng chứ!

      Thế nên A Du nhăn nhăn nhó nhó quay mặt sang chỗ khác, lúc lâu sau mới hừ cái, :
      "Đệ cũng làm ơn xem xét chút , gần đây những người đó chuyện càng lúc càng khó nghe, làm như là ta ai thèm lấy nên lòng ngăn cản nhân duyên của đệ vậy đấy."

      "Kẻ nào thế?"

      "Còn phải là ..." A Du chuẩn bị ra miệng, đột nhiên che miệng lại, cảnh giác nhìn về phía chàng trai vẻ mặt như tắm gió xuân kia, "Lẽ nào đệ muốn ..."

      Đoạn, nàng thở dài, buông tay xuống khuyên nhủ:
      "Họ cũng chẳng qua là thuận miệng thôi, dù sao cũng khiến ta mất cái gì, để ý những lời vớ vẩn ấy làm chi!"

      Sau đó nàng lấy lại tinh thần, bước tới gần Thái Tử Trường Cầm:
      "Vừa nãy đệ ở đây vẽ gì thế? Để ta xem nào ..."

      A Du chỉ thấy, tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh trải rộng ra, mặc váy nhung vàng đứng, tay cầm con cua đỏ lựng, tay kia có vẻ như bị bỏng nên khẽ nắm lấy vành tai.

      Khi làm động tác này, nàng ngẩng mặt, chăm chú ngắm ánh trăng đầu, khóe miệng tràn đầy ý cười thảnh thơi.

      Mặt A Du đỏ lên, mặc dù A Nhiên có thể vẽ nàng khiến nàng rất vui, nhưng mà, thể nhớ đến chỗ minh thần võ hơn của nàng sao?"

      Ví dụ như tay bắt cua này, vì dụ nhưng cầm gậy đánh ăn trộm này, ví dụ như ... Được rồi, những việc này cũng thể tính là minh thần võ được chưa?

      Thế nhưng ...

      A Du vươn tay cẩn thận vuốt ve bức họa, lại :
      "Nhắc đến mới nhớ, Trung Thu sắp tới rồi, A Nhiên năm nay muốn ăn bánh Trung Thu nhân gì đây?"

      Thái Tử Trường Cầm ra vẻ nghĩ ngợi chốc, sau đó mỉm cười đáp:
      "Tất cả các loại nhân năm trước từng ăn, được ?"

      "... Đệ là biết hành hạ người ta!"

      A a a a!!! Nếu vậy, hôm nay nàng phải bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu mới được!

      A Du vừa than phiền vừa cẩn thận tính xem nên làm bánh Trung Thu thế nào, kiềm được nhấc váy lên, hớn hở hăng hái chạy ra bên ngoài.

      Thái Tử Trường Cầm chăm chú nhìn vào bóng lưng vội vàng của đối phương, cho đến khi thể trông thấy nữa, mới cúi đầu, đưa tay chạm vào dáng người giấy ... Vật chết cuối cùng vẫn là vật chết, bất kể thế nào cũng thể có hơi ấm của người sống.

      Hành hạ người ư?

      Dù sao ... Đây cũng là lần cuối cùng rồi, phải ?
      nhimxuwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :