1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuôi đồ nhi đến tự ngược - Đạm Anh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      C55


      “Tử Thanh? Tên chữ của người ạ?” A Chiêu hỏi.

      Vệ Cẩn viết: “Ừ.”

      A Chiêu mỉm cười : “Nhắc mới nhớ, sư phụ con tên chữ cũng là Tử Khanh, nhưng lại giống với Tử Thanh của người.” Vệ Cẩn đỏ tai, viết trong lòng bàn tay A Chiêu: “ trùng hợp.”

      A Chiêu vẫn mỉm cười : “Vâng, trùng hợp ạ.” Nàng vuốt lòng bàn tay Vệ Cẩn, “Con vừa ngửi thấy mùi cá, hôm nay người chưng cá ạ?”

      Ngón nàng mang theo ấm áp, như vuốt ve lòng . Vệ Cẩn cảm thấy tê dại, đột nhiên nhớ tới cảnh vừa rồi, sắc hồng ở hai tai càng lan rộng ra.

      May mà A Chiêu thấy nên Vệ Cẩn có thể quang minh chính đại mà đỏ mặt.

      viết: “Do sáng nay câu được con cá.”

      A Chiêu thấy vậy, hỏi: “Gần đây có sông ạ?”

      Đúng lúc đó, Bạch Đồ tới để bắt mạch cho A Chiêu, nghe vậy cười đáp: “Có, đương nhiên có có rồi. Ở sâu trong cánh rừng kia là con sông rất trong, cũng có nhiều cá ngon đấy. ra A Chiêu con có thể cùng Tử Côn qua bên đó đấy, cũng tốt cho việc hồi phục mắt con.”

      Thấy tai Vệ Cẩn đỏ bừng, Bạch Đồ nhịn được mà mỉm cười.

      muốn gọi A Thanh tới xem vẻ xấu hổ đỏ mặt của Vệ Cẩn mà.

      A Chiêu : “Cũng được ạ, mấy ngày nay con cũng quen đường rồi, hẳn là có thể xa hơn chút. Chắc cố con cũng câu được vài con cá đấy ạ.”

      Bạch Đồ đặt ngón tay lên mạch A Chiêu, sau thời gian ly trà mới buông tay ra.

      Vệ Cẩn nhìn Bạch Đồ, ý hỏi: tốt lên chưa?

      Bạch Đồ khẽ lắc đầu.

      Vệ Cẩn thở dài trong im lặng.

      Những ngày này A Chiêu uống ít thuốc đắng, dù thở ra cũng toàn vị đắng nhưng mắt lại vẫn cứ vậy. Nhưng A Chiêu nản lòng, nàng cười híp mắt : “Mẫu thân con tin tưởng Bạch đại sư như vậy, A Chiêu cũng tin tưởng người có thể chữa mắt cho con được.”

      Bạch Đồ khẽ thở dài, : “Con yên tâm, ta nhất định chữa lành cho con. Ta tìm cách khác xem sao.”

      Trước khi Bạch Đồ còn thêm: “Phải rồi, hai người ra sông nhớ đừng qua bên kia sông. Ở đó có dã thú, lần trước A Thanh còn gặp con cự mãng đấy.”

      *cữ mãng: mãng xà to, để cự mãng có vẻ hợp bối cảnh hơn là mãng xà to nhỉ?:))

      A Chiêu ăn trưa xong, Vệ Cẩn đưa nàng rời khỏi phòng. Sau khi qua cây cầu trúc, Vệ Cẩn viết vào lòng bàn tay A Chiêu: “Trước mặt con là chim trĩ đấy.”

      A Chiêu cười khỏi: “Cách con xa ạ?”

      Vệ Cẩn viết: “Khoảng mười bước.”

      A Chiêu “Vâng” tiếng, như nghĩ đến điều gì, cười hỏi: “Trông ra sao ạ? Là chim trĩ đỏ ạ?”

      Vệ Cẩn nhìn lúc, viết: “Là chim trĩ vàng.”

      Cách mười bước có con chim trĩ vàng bụng đỏ dường như cảm thấy Vệ Cẩn nhìn chằm chằm liền vỗ cánh bay . Vệ Cẩn buông tay A Chiêu ra, bước vài bước, đưa tay ra, chuẩn xác bắt được con chim trĩ vàng sặc sỡ trong tay.

      đưa tới trước mặt A Chiêu, cầm tay nàng vuốt lên bộ lông chim mềm mượt.

      A Chiêu thoải mái cười : “Con chim này khỏe đấy ạ.”

      Vệ Cẩn liếc con chim, quyết định xếp nó vào bữa cơm tối.

      Con chim khanh khách kêu, thân run run.

      Vệ Cẩn viết vào tay A Chiêu: “Chờ ta chút.” A Chiêu đáp: “Vâng.” Vệ Cẩn nhanh chóng buộc chim vào thân cây, sau đó quay lại cầm tay A Chiêu, tiếp tục .

      Lúc , Vệ Cẩn gặp gì đều cho A Chiêu biết.

      Nửa canh giờ sau, A Chiêu cười : “Tử Thanh, người như đôi mắt của con vậy.”

      Nét mặt Vệ Cẩn dịu dàng, cũng nghĩ tới, dù sau này A Chiêu nhìn được nữa, cũng muốn trở thành đôi mắt của nàng cả đời. Lỡ như nàng lo thân phận sư đồ dấy lên đồn đại, tìm chỗ rừng sâu núi thẳm, xây căn nhà , chỉ có và A Chiêu, cũng cần người hầu hạ.

      “Ơ?” A Chiêu đột nhiên vui mừng : “Tử Thanh, con nghe thấy tiếng sông, chúng ta đến rồi ạ?”

      Vệ Cẩn cầm tay A Chiêu, được khoảng mười bước A Chiêu cảm thấy làn gió mang hương sông thổi tới. Hôm nay là ngày đầu hạ, đứng ở sông, để gió thổi tới, A Chiêu cảm thấy thoải mái thành lời được.

      Nàng ngồi xổm xuống, thử mò mẫm phía trước, mò thấy nước sông mát lạnh, nàng : “Nước mát đấy.”

      Chợt có con cá bơi qua, nhảy lên từ dưới sông, bắn nước lên người A Chiêu.

      A Chiêu híp mắt, cười : “Tử Thanh, có cá phải ạ?”

      Vệ Cẩn nhin qua, viết lên vai nàng: “Là con cá trích.” Thấy tay áo A Chiêu ướt, Vệ Cẩn nhớ tới Bạch Đồ , thời tiết như thế này rất dễ bị cảm lạnh.

      lại viết: “Ta kiếm củi đốt, con cùng ?”

      A Chiêu : “Con ngồi đây thôi ạ, chỉ lát thôi sao đâu. Mà tuy con thấy nhưng năng lực tự vệ vẫn còn mà.” Bên người nàng có cả Trầm Thủy kiếm nữa, nếu gặp phải nguy hiểm nàng vẫn còn đôi tai, dạo này khả năng nghe khá lên ít.

      Vệ Cẩn nhìn bốn phía chỉ thấy tiếng ve kêu.

      viết: “Ta về nhanh thôi.”

      “Vâng.”

      Sau khi Vệ Cẩn rời , A Chiêu xắn tay áo lên, ngâm toàn bộ bàn tay vào nươc mát, thỉnh thoảng lại cảm thấy con cá lướt qua mu bàn tay.

      A Chiêu rút tay về, cẩn thận nghe, thấy có tiếng động rất . Nàng lập tức thò tay vào nước, quả nhiên chạm được tới con cá bơi.

      Đoán sai, A Chiêu vui vẻ hẳn lên.

      Đột nhiên, nàng cảm thấy có hơi thở bình thường. Thân là kiếm khách, A Chiêu cũng có trực giác và độ nhạy bén với nguy hiểm. Nàng nhắm hai mắt lại, nghe ngóng.

      Tiếng nước chảy, tiếng ve kêu, tiếng gió thôi, và còn… hơi thở nặng nề!

      A Chiêu nuốt nước miếng. Nàng cảm thấy hơi thở của con thú, tuy đoán ra là con gì nhưng cũng biết nó cách mình xa. A Chiêu đặt tay lên chuôi kiếm, nhúc nhích ngồi yên tại chỗ.

      “Grừ…..”

      Bên kia sông, đối diện A Chiêu là con hổ lớn nhìn nàng chằm chằm, miệng phát ra tiếng gầm gừ. Giờ chỉ cần nhảy là con hổ đó có thể phi sang bên kia sống, nhào tới người A Chiêu.

      A Chiêu toát mồ hồi lạnh, tính toán các bước tiếp theo.

      Đúng lúc đó, Vệ Cẩn lấy củi về gặp được cảnh này.

      Mặt tái nhợt, như lấy hết can đảm, do dự mà quát: “A Chiêu, đừng nhúc nhích! Trước con là con hổ lớn! Ngay đối diện luôn đấy!” Vệ Cẩn ném củi , lấy kiếm ra, nhàng tới gần chỗ A Chiêu.

      ngờ đúng lúc đó, tiếng hổ gầm lên vang dội.

      Con hổ lấy đà, cố sức nhảy qua bên này.

      “A Chiêu, bên phải!”

      A Chiêu lăn , tránh khỏi móng vuốt của con hổ rồi rút Trầm Thủy kiếm ra. Đúng lúc này, nàng đạp phải viên đá, trượt chân ngã xuống sông.

      Trong mũi miệng nàng đầy nước sông, khiến nàng bị sặc, ho khan.

      Nước sông cũng sâu nhưng A Chiêu biết. Nàng vẫy vùng, bắt đầu bị sông cuốn trôi. Con hổ cũng theo hướng trôi của A Chiêu. Vệ Cẩn xoay người, ngay lập tức tới trước mặt con hổ, chĩa kiếm vào nó.

      vung tay lên, chém hai tai con hổ.

      Con hổ gầm thét, đổi hướng sang Vệ Cẩn.

      Thấy A Chiêu ngày càng xa, Vệ Cẩn cũng ham đấu, tăng tốc độ giải quyết con hổ.

      “A Chiêu! A Chiêu!”

      A Chiêu nàng uống phải bao nhiêu nước sông, vì sặc nhiều mà người như nhũn ra. Giọng Vệ Cẩn ngày càng xa vời, nàng muốn đáp lại nhưng phát ra tiếng được.

      Mà đúng lúc này bầu trời xanh trong gợn mây lại bắt đầu u, mây đen ùn ùn kéo đến, khiến bầu trời đen kịt.

      Hít sâu hơi, Vệ Cẩn nhảy xuống sông.

      kéo tay A Chiêu lại, cố gắng ôm nàng vào lòng.

      “A Chiêu.”

      A Chiêu lại ho khan.

      Vệ Cẩn đau lòng muốn chết.

      nhanh chóng bế A Chiêu lên bờ, khẽ vuốt lưng nàng. lúc sau, A Chiêu mới thở lại được, sắc mặt nàng trắng bệch. A Chiêu liên tục ho ra nước và cát, tóc cũng dính đầy nước.

      Nửa nén hương sau, A Chiêu mới ngồi yên xuống đất được.

      Đột nhiên tiếng sấm lớn vang lên.

      A Chiêu thở phào, “… Nguy hiểm đấy.” Suýt nữa nàng chết đuối rồi.

      Vệ Cẩn bây giờ mới nhận ra, cả người cứng đờ ra.

      mở miệng chuyện rồi.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      56


      Chuyển ngữ: Dương Tử Thiên

      Beta: Lệ Thiên

      Vệ Cẩn biết nên thế nào cho phải, mới vừa rồi mặc dù tình hình nguy hiểm nhưng Vệ Cẩn cũng chắc liệu có phải A Chiêu nghe thấy hay . nhìn A Chiêu chằm chằm, như muốn nhìn thấu ý nghĩ trong lòng nàng, đáng tiếc, vẻ mặt A Chiêu vẫn như thường, dường như hề chú ý tới dị thường vừa rồi.

      Nhưng vào lúc này, giọt mưa lớn như hạt đậu lộp độp rơi xuống.

      “A, trời mưa rồi.” A Chiêu kêu lên.

      Vệ Cẩn nhìn ra bốn phía, phát cách đó xa có cái hang, vừa hay để tránh mưa. cắn chặt răng, ôm A Chiêu lên, nhanh chóng chạy về phía cái hang.

      Vừa vào trong hang, ngoài trời sấm chớp đùng đoàng, mưa rơi xuống như trút nước.

      Vệ Cẩn thả A Chiêu xuống, quay đầu nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, nghĩ thầm trời có lẽ còn mưa hồi lâu.

      Có gió thổi tới, A Chiêu cảm thấy cả người lạnh run, khỏi khẽ hắt hơi cái. Vệ Cẩn mở miệng hỏi: “Lạnh à?” Vừa dứt lời, Vệ Cẩn liền hối hận rồi. Vốn còn phân vân biết A Chiêu có nghe thấy nhưng giờ xác định là A Chiêu nghe thấy rồi.

      Nhất là trong hang thế này, tiếng vọng rất lớn.

      Vệ Cẩn nhất thời biết phải làm sao cho phải. nhìn A Chiêu chằm chằm, sợ rằng nàng tỏ ra chán ghét . Nhưng ngờ A Chiêu vẫn bình lặng như trước, vẻ mặt ngay cả chút kinh ngạc cũng có.

      A Chiêu : “Vâng ạ, hơi lạnh.”

      Vệ Cẩn thăm dò: “Chúng ta vào bên trong chút.”

      A Chiêu rất nghe lời: “Dạ.” Nàng quờ quờ tay, chạm tới cánh tay Vệ Cẩn trượt xuống, mười ngón tay đan vào với nhau. A Chiêu mỉm cười: “ thôi.”

      lúc lâu sau, A Chiêu nhéo vào lòng bàn tay Vệ Cẩn cái: “Sao lại ạ? Phía trước có cái gì sao?”

      “A Chiêu con…” Dường như Vệ Cẩn hiểu ra điều gì đó, : “Con… con biết trước rồi, đúng ?”

      A Chiêu chớp mắt mấy cái. “Phát gì cơ ạ? Phát Tử Thanh thực ra được sao ạ? À, ra con biết người được rồi. Có đêm người mớ, con có nghe được. Nhưng người yên tâm, người trong giang hồ thân bất do kỷ, người chịu nhất định là có nguyên nhân riêng, con hiểu được mà.”

      A Chiêu cười trộm trong lòng.

      Vệ Cẩn nghe nàng , lại cảm thấy buồn rầu.

      Chẳng lẽ A Chiêu lại nhận ra giọng ?

      “Vậy…”

      A Chiêu : “ thôi… chúng ta vào trong hàng xem thế nào, nghe tiếng vang thấy nó cũng sâu đâu ạ, biết có dã thú gì . Tử Thanh, người cẩn thận chút nhé!”

      Hai người ước chừng hết nén nhang, A Chiêu đạp phải cái gì đó. Nàng kêu lên tiếng: “Tử Thanh, hình như con giẫm phải phải cái gì ấy.”

      Vệ Cẩn khom người nhặt vật đó lên, ra là đồ đánh lửa.

      “Đồ đánh lửa, xem ra trước kia từng có người tới hang động này.” Cảm thấy cánh tay A Chiêu rất lạnh lẽo, Vệ Cẩn lại thêm: “Con cố chịu thêm chút, ta nhóm lửa luôn đây.”

      lát sau, Vệ Cẩn nhóm đống lửa, ánh lửa chiếu sáng cả cái hang. Hang này cao ước chừng năm thước, mà điều khiến Vệ Cẩn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ là cách chỗ họ hơn ba mươi thước có con suối nước nóng, hơi khí bốc lên hôi hổi.

      “Phía trước có suối nước nóng.”

      A Chiêu vừa nghe cũng vui mừng nhướng mày: “Tốt quá, ở đâu ở đâu, Tử Thanh, dẫn con tới đó ạ.” Vừa rồi rơi xuống sông làm cả người nàng ướt đẫm rồi.

      Vệ Cẩn dò xét vòng thấy có gì nguy hiểm mới lên tiếng: “Nước suối sâu, chỉ tới ngang eo con thôi. Con xuống rồi cởi xiêm y ra, ta giúp con hong khô.”

      A Chiêu ngâm mình vào suối nước nóng rồi để quần áo mình lên bờ cho Vệ Cẩn. lát sau, A Chiêu đảo mắt, nhàng khuấy động mặt nước. Vệ Cẩn nghiêng đầu, vừa nhìn thấy cảnh đấy khuôn mặt đỏ bừng như có thể trích ra máu.

      nuốt nước bọt, mặc niệm trong lòng: ta nhìn thấy gì hết, nhìn thấy gì hết.

      Lúc này, A Chiêu bỗng nhiên nó: “Tử Thanh, người có nhớ con từng với người là con từng mơ thấy ác mộng ?”

      Vệ Cẩn đương nhiên vẫn còn nhớ, đêm đó còn vì chuyện này mà trằn trọc rất lâu.

      “Nhớ chứ.”

      A Chiêu : “Bây giờ nhớ lại con vẫn thấy nó đúng là ác mộng mà.”

      Tay Vệ Cẩn cứng đờ: “Vậy sao?”

      A Chiêu khẽ thở dài: “Hình như con mơ thấy sư phụ cũng ngã xuống vách đá giống con, từ đó về sau dương cách biệt.” Vệ Cẩn ngẩn người, ngờ đó lại là cơn ác mộng của A Chiêu. Nàng còn thêm: “Sau đó con cũng nghĩ thông được chuyện.”

      Bởi vì giấc mộng kia, nàng ràng mình hề muốn mất sư phụ.

      tại, nàng cũng tình cảm của nàng với sư phụ là gì, nhưng có chuyện nàng hiểu , nàng muốn ở với sư phụ cả đời.

      “Chuyện gì cơ?”

      “Con…” Bỗng dưng, A Chiêu sợ hãi kêu lên tiếng. Bọt nước tung tóe, chớp mắt A Chiêu biến mất khỏi tầm mắt của Vệ Cẩn. Vệ Cẩn cực kỳ hoảng sợ, vội vàng nhảy vào trong suối nước nóng: “A Chiêu!”

      Tóc đen xõa ra mặt nước, Vệ Cẩn kéo tay A Chiêu, dùng sức kéo nàng lên. A Chiêu thuận thế áp vào trong ngực Vệ Cẩn.

      “A Chiêu.”

      Vệ Cẩn ôm eo A Chiêu, tay còn lại khẽ vỗ lên mặt nàng. A Chiêu chậm rãi mở mắt, ho vài cái. Vệ Cẩn vừa muốn chuyện, thỉnh lình, A Chiêu dùng sức cầm chặt hai tay . Nàng nhón chân, môi dán lên cằm Vệ Cẩn.

      A Chiêu thè lưỡi liếm liếm. “Hình như hôn nhầm chỗ rồi…” Nàng tiếp tục dò tìm, hôn lên môi Vệ Cẩn, sau đó cong mi cười : “Lần này mới đúng!”

      Dứt lời, A Chiêu cắn môi dưới Vệ Cẩn, đầu lưỡi liếm láp cánh môi , hơi dùng sức hút vào.

      Vệ Cẩn theo bản năng đưa lưỡi hùa theo A Chiêu. Ý cười mặt A Chiêu càng đậm hơn, nàng ngẩng cổ, đầu lưỡi hai người truy đuổi nhau. khắc sau, A Chiêu thở đốc ghé vào ngực Vệ Cẩn. Nàng ngẩng đầu cười khẽ: “Sư phụ, A Chiêu dù sao cũng từng ngủ cùng giường với người mười năm rồi, sư phụ thực nghĩ rằng có thể lừa được A Chiêu ư?”

      Vệ Cẩn ho khan vài tiếng: “Con biết rồi?”

      A Chiêu cười : “Biết từ lâu rồi!” Vốn nàng còn chút hoài nghi nhưng từ những món ăn phong phú mỗi ngày sư phụ làm cho, nàng liền khẳng định Tử Khanh chính là sư phụ. Ngoài sư phụ ra, ai có thể hiểu sở thích của nàng đến thế.

      Thấy A Chiêu hề tỏ vẻ bất mãn, cũng có gì là chán ghét, trái tim luôn căng thẳng của Vệ Cẩn rốt cục cũng có thể bình thường lại. Bỗng nhiên, Vệ Cẩn lại ý thức được việc.

      “Con nghĩ thông rồi sao?”

      “Sư phụ, vì sao lại tự gọi mình là Tử Côn?” đợi Vệ Cẩn trả lời, A Chiêu : “Sư phụ đừng trả lời vội, để A Chiêu đoán .”

      Tuy hai mắt A Chiêu vẫn vô thần nhưng giờ phút này Vệ Cẩn lại cảm thấy bụng mình căng cứng ra. tại, A Chiêu sợi vải dính thân, hai khối mềm mại nhắn dán chặt trước ngực . chỉ cần cúi đầu nhìn là có thể dễ dàng thấy ngọc thể của A Chiêu, sót chút nào.

      Tim Vệ Cẩn đập loạn như hươu chạy.

      A Chiêu : “Sư phụ biết A Chiêu từ muốn ăn thịt Côn Bằng cho nên mới tự gọi là Tử Côn sao? Mục đích của sư phụ chính là muốn A Chiêu ăn sư phụ?” A Chiêu lại kiễng chân, lần này chuẩn xác cắn vào khóe môi Vệ Cẩn. Hai môi kề nhau, A Chiêu nỉ non: “Sư phụ có để ý A Chiêu ăn sư phụ ở nơi này ?”

      Vệ Cẩn thấy bộ dáng của A Chiêu như thế, làm sao còn phải hỏi han cái gì hơn.

      cúi đầu cười: “Vi sư làm món Côn Bằng luộc cho con ăn nhé?”

      A Chiêu chớp mắt: “Thiện tai.”

      Vệ Cẩn trượt vào nước, hai chân A Chiêu thuận thế quấn quanh eo . Hai tay nàng sờ loạn người Vệ Cẩn, chạm phải hai điểm gồ lên, nàng dùng sức xoa bóp. Vệ Cẩn run rẩy cả người, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.

      Cảm thấy được dâng trào của thứ gì đó giữa hai chân, A Chiêu sợ run lên. nàng cảm thấy cảnh tượng này như từng quen biết. Nàng đưa tay cầm lấy thứ kia của Vệ Cẩn, làm cho hơi thở của càng nặng hơn.

      A Chiêu nỏi: “Sư phụ, có phải A Chiêu từng làm chuyện này với người?”

      Vệ Cẩn nghe thấy, liền cảm thấy có mồ hôi lạnh toát ra đỉnh đầu.

      Năm đó A Chiêu uống say, lại còn trúng xuân dược, đích là nàng từng làm chuyện đó. chưởng của nàng Vệ Cẩn còn ấn tượng rất sâu, bởi vì mấy ngày sau đó vẫn cảm thấy khó chịu khi đường.

      Vệ Cẩn ho khan mấy tiếng: “Đâu có.”

      Dứt lời, hôn lên môi A Chiêu. “Tiếp đó để vi sư dạy .” Vì món Côn Bằng luộc này, từng mất công học tập chút công phu, mấy bức xuân cung đồ đều nhìn tỉ mỉ hết cả rồi, giờ đều khắc sâu trong đầu .

      trải quần áo xuống cạnh bờ nước suối, sau đó cẩn thận đặt A Chiêu nằm đống quần áo kia.

      “Sư phụ muốn làm gì vậy?”

      “Vệ Cẩn : “Cho con ăn món Côn Bằng mà con thích.”

      vừa mới suy nghĩ cẩn thận chuyện, so với việc làm món ăn A Chiêu ăn rồi còn muốn ăn nữa bằng hãy trở thành món A Chiêu muốn ăn nhất. Vệ Cẩn tách hai chân A Chiêu ra, trong đầu xuất hình ảnh xuân cung đồ. cúi xuống khẽ cắn vào nơi gồ lên nào đó.

      A Chiêu khỏi rên rỉ tiếng.

      Vệ Cẩn nhàng liếm, cả người A Chiêu run rẩy. Nàng nhận thấy có nước chảy ra giữa hai chân, cảm giác là kỳ diệu.

      Vệ Cẩn : “Đây là gia vị thêm vào trước khi nấu Côn Bằng, A Chiêu thích ăn nhạt hay mặn hơn?”

      A Chiêu : “Mặn.”

      Vệ Cẩn cười : “Được!” tăng mạnh sức lực, liếm láp chỗ u cốc thần bí kia, đồng thời, ngón tay từ từ tiến vào trong đó. A Chiêu vốn thở gấp, đến khi ngón tay tiến vào, cơ thể nàng càng run rẩy mạnh hơn. cùng với những tiếng thở dốc và rên rỉ mê hồn, ngón tay của càng ra vào nhanh hơn.

      Chỉ qua chút thời gian ngắn ngủi, A Chiêu bắt đầu co rút, nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, nghĩ ra điều gì hết. Nàng chỉ muốn đắm chìm mãi trong tình cảm mãnh liệt thế này.

      Vệ Cẩn hỏi: “Hương vị như thế nào?”

      A Chiêu ra lời.

      Vệ Cẩn cười tiếng. “Nêm nếm xong rồi, thức ăn cũng nên bắt đầu nấu thôi.” Vệ Cẩn nâng chân A Chiêu lên, động thân thong thả tiến vào. A Chiêu đột nhiên nhíu mi, Vệ Cẩn vội dừng lại, hỏi: “Đau à?”

      A Chiêu gật gật đầu.

      Vệ Cẩn giọng : “Rất nhanh đau, nhịn chút nhé.”

      “Vâng.”

      Vệ Cẩn cắn chặt răng, động thân cái, tiến vào nhưng vào hoàn toàn. thở dốc lúc, thấy lông mày A Chiêu giãn ra mới thong thả đưa đẩy.

      Bên ngoài, mưa như đổ nước, trong động văng vẳng tiếng động như nước đổ.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      C57


      Chuyển ngữ: Lệ Thiên

      Sau cuộc mây mưa, A Chiêu mệt đến mở nổi mắt.

      Nàng ngáp cái, lần đầu trải qua chuyện này, nàng chỉ thấy ở giữa hai chân ê ẩm khác thường, lại hơi trướng.

      Vệ Cẩn dùng khăn ẩm nhàng lau dấu vết giữa hai chân A Chiêu. lát sau, Vệ Cẩn mới mặc áo hong khô vào cho A Chiêu, cũng trải áo ngoài của mình ra mặt đất.

      đặt A Chiêu lên tấm áo, để nàng gối lên tay mình.

      “Ngủ , đến bình minh rồi về.”

      A Chiêu cọ cọ bên tay Vệ Cẩn, tìm chỗ thoải mái mà nằm. Thấy A Chiêu như vậy, Vệ Cẩn vô cùng thỏa mãn, nhưng lại thấy hơi đáng tiếc. nhìn đôi mắt A Chiêu, giờ nàng hoàn toàn thích ứng, nhắm mắt lại quả khác gì người thường.

      Tuy nhiên Vệ Cẩn biết, A Chiêu dù nhưng nàng cũng thấy vô cùng tiếc nuối.

      Vệ Cẩn nghĩ thầm, dù có phải làm gì cũng nhất định phải chữa khỏi mắt cho A Chiêu. Nếu Bạch Đồ chữa được, Thiên Vân đại lục vẫn còn các thần y khác. Kể cả lang trung ở cả đại lục này trị hết vẫn còn thế giới bên ngoài nữa. nguyện dùng cả đời giúp cho A Chiêu nhìn thấy lại ánh sáng.

      Hôm sau, lúc A Chiêu tỉnh lại trời sáng, củi lửa trong động bị dập. A Chiêu mở mắt ra, nhớ tới chuyện đêm qua, bên tai lại đỏ lên, nhất là khi nhớ về câu của Vệ Cẩn: “A Chiêu, sau này ngày nào vi sư cũng nấu Côn Bằng cho nàng được ?”

      Trong lòng A Chiêu thực cũng muốn thử.

      Tuy rằng ban đầu hơi khó chịu nhưng lúc sau, A Chiêu cũng hiểu rằng thức ăn sư phụ tự mình ra trận mà làm ra quả gì sánh bằng, khiến nàng… vẫn cảm thấy dư vị vô tận.

      Vệ Cẩn ngủ sâu, A Chiêu vừa động đậy tỉnh.

      khàn khàn lên tiếng hỏi: “Tỉnh rồi à?”

      A Chiêu dụi mắt: “Vâng.”

      “Có thấy khỏe ở đâu ?” Hôm qua vô cùng kiềm chế, nhưng tới lúc cực điểm cũng mình có làm A Chiêu đau .

      A Chiêu : “ ạ.” Dù còn hơi đau nhức, tuy nhiên so với tình cảnh bi thảm lúc nàng học kiếm còn phải gọi là sư phụ. A Chiêu vươn tay ra, muốn chạm vào mặt Vệ Cẩn nhưng lại chạm phải ngực. Vệ Cẩn cười tiếng, đặt tay nàng lên mặt mình.

      A Chiêu sờ từ lông mày sờ xuống, dần dần tới đôi mắt, cánh mũi…

      Ngón tay nàng cuối cùng dừng lại ở đôi môi mỏng của Vệ Cẩn. Nàng khẽ vuốt, cẩn thận chạm phải đầu lưỡi. Vệ Cẩn đột nhiên thấy căng thẳng. Sớm sớm ra A Chiêu lại thử người kiểu này làm Vệ Cẩn biết nên làm thế nào.

      im lặng dịch người, cố gắng chạm vào A Chiêu.

      A Chiêu phát ra vẻ kì lạ của Vệ Cẩn, vô cùng chăm chú vuốt đôi môi Vệ Cẩn. Đột nhiên nàng : “Trước giờ A Chiêu luôn muốn hôn sư phụ, đáng tiếc lại được phép, bây giờ… A Chiêu có thể kho cũng có thể hấp…” Nàng cười ngọt ngào. “Tốt đấy.”

      Chưa tới kho với hấp, chiên trong mỡ sôi mấy lần còn được. Vệ Cẩn nhìn A Chiêu, trong lòng đầy thỏa mãn. Con mắt tốt, ngắm nàng dù thế nào cũng chẳng thấy chán được.

      A Chiêu xoay người lên Vệ Cẩn.

      Nàng chạm vào môi Vệ Cẩn, cúi người khẽ hôn cái. Nàng ôm lấy cổ , dịu dàng hỏi: “Sư phụ, trời sáng chưa?”

      Vệ Cẩn đỡ lấy eo A Chiêu, mồ hôi toát ra đầy trán, đây đúng là tra tấn ngọt ngào mà.

      khàn giọng trả lời: “Ừm, sáng rồi.”

      A Chiêu hỏi: “Sư phụ sáng nay làm Côn Bằng kho được ?” Vệ Cẩn trả lời mà hôn A Chiêu, mút lấy cánh môi nàng. A Chiêu bất mãn, kháng nghị : “Sư phụ, để A Chiêu .”

      Vệ Cẩn cười : “Được.”

      dừng lại, để mặc A Chiêu cắn môi mình, ràng là cắn loạn. Vậy mà cũng vẫn làm cho lòng Vệ Cẩn mềm nhũn, dưới bụng cũng căng lại.

      Tay biết từ bao giờ đặt lên nơi mềm mại trước ngực A Chiêu.

      Cách tấm áo mỏng, Vệ Cẩn cầm vừa trọn bàn tay, vén áo ra, từ ven yếm trườn tay vào, chạm trực tiếp vào. Đầu ngón tay Vệ Cẩn hơi lạnh, nhàng xoa lấy nơi mềm mại trắng trẻo.

      A Chiêu cảm thấy hơi ngứa, nhũ hoa như nở rộ. Vệ Cẩn đột nhiên dùng hai ngón tay nắm lấy nhũ hoa đó.

      A Chiêu khẽ hít sâu, cũn dừng lại.

      Vệ Cẩn khẽ cười, cắn môi A Chiêu cái, : “Sáng nay có thịt côn bằng kho, A Chiêu muốn đậm hay nhạt?” A Chiêu chút do dự : “Đậm!”

      Vệ Cẩn : “Xem ra A Chiêu của vi sư có khẩu vị .”

      A Chiêu mỉm cười : “Nhạt đủ.”

      Vệ Cẩn : “Vi sư làm như mong muốn của nàng.” Môi hôn từ từ xuống xương quai xanh của A Chiêu, hai tay ngừng dao động trước ngực nàng, mỗi lúc chạm phải nhũ hoa lại nhanh chóng tránh khiến cho A Chiêu rất khó chịu.

      “Sư phụ!”

      Vệ Cẩn hỏi: “Nàng đoán xem vi sư viết gì?”

      A Chiêu : “Sư phụ có phải viết đâu! ràng là…” Đáng vẽ trước ngực nàng, hơn nữa còn là vẽ đông cung đồ. Ở chung cùng Tử Côn lâu như vậy, nàng cũng trở nên nhạy cảm lạ thường.

      Vệ Cẩn lại cười, : “A Chiêu có thích vậy ?”

      A Chiêu nghiêm túc nghĩ, : “Có thể thử lần xem sao.” Lời còn chưa dứt, đôi môi Vệ Cẩn ngậm lấy nhũ hoa, đầu lưỡi di chuyển dó. A Chiêu chỉ thấy giữa hai đùi lại trở nên ẩm ướt.

      Đột nhiên, Vệ Cẩn khẽ cắn cái.

      ràng là hơi đau, vậy mà A Chiêu lại cảm thấy cảm giác lạ thường. Đúng lúc đó, phía dưới nàng bỗng thấy mát mát, hiểu từ lúc nào quần bị Vệ Cẩn cởi ra, nơi vừa cừng vừa nóng cọ xát vào phía dưới nàng.

      Vệ Cẩn thôi ngậm, khẽ liếm cái, nhìn thấy nhũ hoa kiều diễm ướt át gì sánh được. cúi đầu chăm chú nhìn, ngón tay khẽ lướt qua đầu nhũ, với A Chiêu: “Chỗ này của A Chiêu mọc lên đóa hoa này.”

      Dứt lời, Vệ Cẩn lại vùi đầu vào bên còn lại, đồng thời ngón tay cũng dần trượt xuống, vuốt bên đùi.

      A Chiêu ngọ nguậy.

      “Sư phụ, ngứa.”

      Vệ Cẩn khẽ cười, ngón tay vào nơi u cốc, khiến nơi đó co rút. A Chiêu khẽ rên tiếng, Vệ Cẩn lại cho thêm ngón tay nữa vào, cả hai ngón tay đều ở sâu bên trong u cốc chật chội. Vệ Cẩn khẽ chọc, đợt bên trong dần ướt lên bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.

      Ngón tay loanh quanh nơi u cốc lát, lúc A Chiêu rên lên tiếng chạm vào nơi nhô ra bên trong.

      Giọng A Chiêu như tiếng mèo con kêu, mềm mại nhàng, Vệ Cẩn nghe vào chỉ thấy cả người sôi sục. Giữa đùi A Chiêu ngày càng ướt, cảm giác dâng trào càng tăng lên.

      Vệ Cẩn thấy đôi mắt A Chiêu ngân ngấn nước biết rằng đến lúc.

      ôm lấy A Chiêu, đặt nàng lên đùi mình, sau đó hôn lấy nàng, cuốn lấy lưỡi nàng mà nghịch. nâng mông A Chiêu lên, từ từ hạ xuống. A Chiêu dần cảm thấy có dị vật rất lớn từ từ tiến vào người mình.

      Dù ban đầu thoải mái lắm, nhưng sau khi quen rồi lại thấy chỗ vốn trống rỗng kia như được người lấp đầy.

      Nàng ôm chặt cổ Vệ Cẩn cắn môi .

      nhìn thân hai người bây giờ nhưng nàng cảm giác được mình làm như bức tranh sư phụ vẽ lên ngực nàng.

      Vệ Cẩn liếm môi A Chiêu, đột nhiên tiến sâu vào. A Chiêu thốt tiếng: “A…”. Hơi thở Vệ Cẩn càng thêm dồn dập, chỗ kia của A Chiêu vừa chặt lại vừa ấm, cảm giác bao trùm lấy quả tuyệt tả được.

      “Sư phụ…”

      Vệ Cẩn đáp: “Ừ, ta đây..”

      A Chiêu : “Tiếc là được nhìn dáng vẻ của sư phụ bây giờ…” Nàng rất rất muốn được nhìn thấy sư phụ ngay lúc này. Vẻ tiếc nuối của A Chiêu khiến Vệ Cẩn đau lòng, đặt tay A Chiêu lên đôi mắt mình, khàn giọng : “Giờ phút này trong mắt vi sư ngoài A Chiêu ra vẫn chỉ là A Chiêu…” đưa tay nàng tới mũi , “Chỗ này mỗi lúc thở cũng chỉ vì A Chiêu của vi sư.” Lại tiếp tục đưa tay nàng tới môi, lưỡi Vệ Cẩn cuốn lấy ngón tay nàng, “Nơi này cũng chỉ có vị của nàng.”

      Vốn tưởng độc đến già, làm bạn với chỉ có cảnh giới đại thành vốn khao khát lâu, nhưng giờ lòng chỉ còn người con trước mắt. Ở khuôn mặt nàng, mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mặt đều được khắc sâu tận đáy lòng , thể xóa được.

      trao trái tim mình cho đồ nhi, dù biết đúng luân lý, nhưng lại khiến lòng bây giờ ngọt như đường, giờ mới hiểu thế nào là chỉ nguyện làm uyên ương làm tiên. Có A Chiêu trong lòng, chỉ muốn được nắm tay nàng, dù trước mắt là cảnh giới đại thành vốn mong muốn bao lâu nay cũng có thể do dự mà buông tay.

      A Chiêu A Chiêu, A Chiêu của .

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      C58


      Chuyển ngữ: Lệ Thiên

      Sau cơn mưa xối xả, xung quanh đó đều trở nên hỗn độn. Vệ Cẩn đỡ A Chiêu ra khỏi hang động đó xong thấy mặt đất có ít chỗ đầy bùn, hơn nữa cơn gió lớn đêm qua làm đổ vài cái cây lớn, con tê tê chui từ dưới đất lên, trong chớp mắt chạy mất dạng.

      “Sư phụ?”

      Vệ Cẩn : “Đường hơi khó , A Chiêu, vi sư cõng nàng nhé.” A Chiêu đương nhiên có ý kiến gì, ăn vài côn bằng xong, hai chân nàng cứ nhũn ra, ê ẩm như phải của mình vậy.

      A Chiêu sờ lên lưng Vệ Cẩn, hai tay cũng tự nhiên ôm lấy cổ .

      Vệ Cẩn qua vũng lầy trước, chậm rãi , mỗi bước đều vô cùng vững vàng. Từ trong hang động ra, thấy A Chiêu có vẻ hơi buồn ngủ khẽ : “A Chiêu, đường về hơi xa, nàng cứ chợp mắt lúc .”

      Rất lâu sau A Chiêu vẫn trả lời.

      Vệ Cẩn dừng bước, trong mắt lên ý cười.

      xốc A Chiêu lại cho vững, rồi tiếp tục bước chậm. được khoảng canh giờ, Vệ Cẩn lại nhìn thấy con chim trĩ hôm qua. Nó nhìn lại Vệ Cẩn, bắt đầu đập cánh kêu loạn lên, nhìn Vệ Cẩn rất sắc bén.

      Vệ Cẩn liếc nhìn A Chiêu ngủ say, trừng mắt nhìn con chim.

      Con chim đó tiếp tục vỗ cánh gáy loạn.

      Mặt Vệ Cẩn biến sắc. A Chiêu mơ mơ màng màng tỉnh, : “Sư phụ, đến rồi sao?”

      Vệ Cẩn : “Đến rồi, nàng cứ ngủ thêm tẹo .” Dứt lời, Vệ Cẩn yên lặng rút nhuyễn kiếm bên hông ra, đập cho con chim ngất .

      Vệ Cẩn nhìn A Chiêu, ừm, cũng tiện thể bồi bổ cho A Chiêu vậy.

      Lúc hai người trở lại chỗ Bạch Đồ quá trưa.

      Vừa qua cầu trúc, Vệ Cẩn thấy Bạch Đồ vội vàng bước tới, mặt có vẻ sốt ruột. Bạch Đồ vừa định mở miệng Vệ Cẩn đánh tiếng, Bạch Đồ bấy giờ mới để ý thấy A Chiêu ngủ say lưng Vệ Cẩn, cùng với con chim trĩ đỏ trong tay .

      Bạch Đồ giọng : “Ta chờ ngươi ở trong phòng.”

      Vệ Cẩn gật đầu. qua phòng bếp đưa chim trĩ, rồi mới mang A Chiêu tới giường ngủ. A Chiêu mơ màng mở mắt ra, hỏi: “Đến rồi sao?” Vệ Cẩn thấy nàng vẫn có vẻ buồn ngủ : “Nàng cứ ngủ , vi sư làm cơm xong gọi nàng dậy.”

      A Chiêu nghe thế xong yên tâm mà nhắm mắt lại.

      Vệ Cẩn thay A Chiêu đắp chăn vào, ngắm nàng lúc rồi rời khỏi. Vừa vào phòng Bạch Đồ, Bạch Đồ lên tiếng: “Tử Khanh, cả ngày hôm qua hai người đâu vậy? Sáng nay ta phải phái A Thanh ra ngoài tìm các ngươi, có chuyện rất quan trọng muốn đây.”

      Vệ Cẩn cười : “Hôm qua có chút chuyện.”

      Dù Vệ Cẩn nhưng Bạch Đồ thấy vẻ mặt Vệ Cẩn cần ra cũng hiểu được, “Xem ra hai người hòa hợp lại rồi.”

      Vệ Cẩn gật đầu.

      Bạch Đồ : “Cũng đúng lúc đấy.”

      Vệ Cẩn hỏi: “Đúng cái gì? Ngươi tìm được cách trị mắt cho A Chiều rồi à?”

      “Ta cũng định chuyện này đây, ” Bạch Đồ lấy quyển sách trúc thư án lên, “Tối qua ta tìm được trong sách có ghi lại tình cảnh tương tự với A Chiêu bây giờ. Đúng như ta đoán, nó cũng có phương thuốc trị liệu. Nhưng mà…”

      Bạch Đồ nhìn Vệ Cẩn cái, hơi ngập ngừng.

      Vệ Cẩn liếc mắt nhìn sách trúc, đúng là chữ viết của Uyển quốc, giống y hệt quyển sách cổ lần trước thấy chỗ Thẩm Đàn. hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

      “Thiếu mất vị thuốc.” Bạch Đồ chỉ tay vào quyển sách, “Là cái này đây. Nó gọi là Hồi Tâm, rất hiếm thấy, nay ta chỉ biết dãy Tuyết Sơn là có.”

      Vệ Cẩn hề do dự : “Ta lấy về.”

      Bạch Đồ : “ quyển sách có , thuốc dẫn là quả của cây Hồi Tâm, mà cây đó ba năm mới kết quả lần vào ngày mùng sáu tháng sáu. Năm nay may mắn cũng được ba năm, nhưng nếu bỏ lỡ chỉ có thể đợi thêm ba năm nữa.” Bạch Đồ hơi lo lắng, “Dãy Tuyết Sơn đó vô cùng nguy hiểm, quanh năm tuyết bao trùm, hơn nữa lại có nhiều mãnh thú. Số người bước vào đó mà lành lặn ra chỉ đếm được đầu ngón tay.”

      Vẻ mặt Vệ Cẩn được tốt lắm.

      “Hôm nay là mười bảy tháng năm, chỉ cách mùng sáu tháng sáu khoảng hai mươi ngày thôi.”

      Bạch Đồ gật đầu, “Việc này nên trĩ hoãn, nếu ngươi khởi hành luôn bây giờ, nơi này cách chỗ đó hàng vạn dặm, muốn đến cũng phải mất hai mươi ngày. Nếu làm được, ta cố tìm cách khác.”

      Vệ Cẩn lắc đầu, “, ta nhất định lấy được.” Cơ hội để A Chiêu có thể nhìn lại được, thể bỏ lỡ. “Ta luôn, với lại cũng cần cho A Chiêu biết ta dãy Tuyết Sơn, nếu nàng biết nhất định cản ta. Ngươi cứ ta có việc gấp phải về phái Thiên Sơn.”

      Hơi ngừng lại, Vệ Cẩn lại tiếp: “Trong phòng bếp vẫn còn chim trích, ngươi bảo A Thanh mang nấu hoặc hấp là được, khẩu vị A Chiêu cũng , đừng cho nhiều gia vị quá.”

      “Ngươi muốn tự với nàng?”

      Vệ Cẩn giọng than: “Ngươi biết thôi, đồ nhi này của ta vô cùng nhạy bén, nếu ta tự với nàng, nhất định gạt được.”

      Sau khi A Chiêu tỉnh lại Vệ Cẩn mất.

      Bạch Đồ y như lời Vệ Cẩn, bảo nàng: “Tử Khanh phải về phái Thiên Sơn do có việc gấp. dặn con đừng quá lo, tháng sau về.”

      A Chiêu nghe xong trở nên trầm mặc.

      Bạch Đồ rất ít khi dối, lúc dối mắt bị nháy liên tục. Từ khi gặp hai thầy trò Vệ Cẩn A Chiêu tới giờ, mắt nháy biết bao nhiêu lần rồi. Nhất là bây giờ, thấy vẻ A Chiêu bán tín bán nghi như thế, lòng Bạch Đồ bứt rứt vô cùng.

      Bạch Đồ khẽ ho tiếng, : “A Thanh làm xong bữa trưa rồi, lát nữa ta bảo nó mang tới. Hôm qua mưa lớn làm thảo dược phơi khô ướt cả, giờ nắng lên rồi, ta phơi lại đây.”

      Bạch Đồ vừa mới quay người, A Chiêu lên tiếng.

      “Bạch đại sư.”

      Bạch Đồ toát mồ hôi lạnh trán, : “…Sao thế?”

      A Chiêu : “Người tìm được cách chữa mắt cho con rồi đúng ?”

      Bạch Đồ thở phào nhõm, cứ sợ A Chiêu hỏi chuyện của Tử Khanh. quay người lại, vừa cười vừa : “Ừ, tìm được rồi. Hôm nay chỉ thấy thiếu phần nguyên liệu nữa thôi, đợi khi tìm được vị thuốc này rồi, tới hai tháng con nhìn lại được ánh sáng mặt trời rồi.”

      Hai tháng…

      A Chiêu mím chặt môi, “Vậy sư phụ con phải tìm thuốc đúng ?”

      Bạch Đồ lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Tử Khanh sai chút nào, dù đồ nhi của nhìn thấy, nhưng độ nhạy bén phải khiến người khác giật mình.

      “Cái này…”

      A Chiêu lại hỏi, “Có phải là thuốc rất hiếm ? Chỗ lấy thuốc rất nguy hiểm?”

      Mồ hôi lạnh của Bạch Đồ tuôn ra như suối.

      A Chiêu đột nhiên cười ôn hòa: “Bạch đại sư, con cho sư phụ là người cho con biết đâu, miễn là người cho con biết ngọn ngành là được. A Chiêu biết người là người giữ chữ tín, nhưng giờ là do con đoán được chứ phải là do người thất hứa mà đúng ?”

      Lời này có sức thuyết phục.

      Bạch Đồ nhìn A Chiêu, : “Phải.”

      A Chiêu khẽ hỏi: “Vậy mong Bạch đại sư cho A Chiêu biết, liệu có phải vậy ?”

      Bạch Đồ thở dài, “Phải.”

      Vẻ mặt A Chiêu căng thẳng, lát sau mới tươi cười với Bạch Đồ, “Đa tạ.”

      Bạch Đồ lau mồ hôi lạnh trán, thầm nghĩ: Tử Khanh, xin lỗi ngươi, ngươi vừa mới chân trước, ta chân sau lừa được người cần lừa rồi. Nếu ngươi bình an trở về nhớ tự cầu phúc .

      Thời gian tháng dài dài, ngắn cũng chẳng ngắn, nháy mắt cái qua. A Chiêu đột nhiên nhớ tới năm mười bốn tuổi, Vệ Cẩn ra ngoài vì nàng mà chuẩn bị lễ xuất sư, để nàng mình trong núi thẳm.

      Lúc đó chỉ thấy đêm dài, quay người quay người lại cũng chỉ thấy bóng dáng sư phụ trong đầu.

      A Chiêu từ từ ngồi dậy, nàng càng nghĩ lại càng buồn bực. Dù biết sư phụ muốn để nàng lo lắng, nhưng việc lời nào mà yên lặng trốn , quả làm cho người ta muốn phát tiết mà được.

      A Chiêu thầm nghĩ sau khi sư phụ về, nàng nhất định phải phạt mạnh!

      Đột nhiên, A Chiêu nghe thấy tiếng vó ngựa.

      Lòng nàng vui vẻ, tưởng Vệ Cẩn về, buồn bực trong lòng ban nãy đều tiêu tan cả. Tất cũng thèm , nàng chạy ra khỏi phòng, : “Sư phụ!”. ngờ người trả lời lại là A Thanh.

      “A Chiêu tiểu thư, là ta.”

      A Chiêu rất thất vọng.

      A Thanh ngượng ngùng cười, : “Là A Thanh đánh thức người sao?”

      A Chiêu lắc đầu, : “ phải đâu.”

      A Thanh thở phào nhõm, “ may quá. Mà cũng còn sớm nữa, A Chiêu tiểu thư ngủ tiếp . Vệ công thử hẳn là… sắp về rồi.” A Chiêu chán nản đồng ý, từ từ đóng cửa phòng lại.

      A Chiêu giậm chân vài cái.

      “Sau khi sư phụ về, nhất định nhất định phải phạt!” Nàng cũng muốn biến mất, để xem sư phụ còn dám lời nào mà làm việc nguy hiểm như vậy .

      A Thanh lúc này ra lại thở phào nhõm.

      Dường như nhớ tới điều gì, A Thanh nhàng lấy ra quả Hồi Tâm từ trong tay áo.

      “Vệ công tử trước khi bất tỉnh giao cho A Thanh.”

      thấp thỏm nhìn Bạch Đồ, “Tiên sinh, giờ nên làm gì đây?”

      Bạch Đồ nhìn Vệ Cẩn hấp hối được ngựa vác về, thấp giọng : “Cứ lừa A Chiêu trước . Giờ chuẩn bị thùng nước nóng , ta phải xử lý vết thương của Tử Khanh trước .”

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      C59


      Chuyển ngữ: Lệ Thiên

      (Chương này tên của Tu Ninh vì về thân phận nên đổi thành Minh Ninh, Tạ Niên thành Minh Niên nhé, thấy tác giả nhắc gì mà đổi tên nên t đành phải tự giải thích)

      Vệ Cẩn tuy là bị trọng thương, nhưng may mà có y thuật cao siêu của Bạch Đồ nên kéo lại được cái mạng vốn bước chân qua cửa điện Diêm La. Sau khi tỉnh lại, Vệ Cẩn vô cùng yếu ớt, vừa mở mắt ra câu đầu tiên hỏi là: “A Chiêu sao rồi?”

      Bạch Đồ : “Sau khi ngươi quay lại được hai ngày, ta cho A Chiêu uống thuốc rồi.” Ngừng lại chút, Bạch Đồ xoa cằm, : “Mà ra hẳn bây giờ khỏi rồi, cơ mà cuốn sách trúc đó cũng có về tính bất thường của quả Hồi Tâm, chắc phải đợi thêm vài ngày nữa.”

      Vệ Cẩn còn định mở miệng hỏi tiếp Bạch Đồ : “Ngươi muốn hỏi xem A Chiêu biết chuyện đúng ?”

      Vệ Cẩn gật đầu.

      Bạch Đồ : “Những gì ngươi dặn trước khi hôn mê bảo A Thanh với A Chiêu rồi, giúp ngươi giấu rồi.” Nhưng mà… A Chiêu có phát ra gì cũng .

      Đúng lúc đó, A Thanh mang thuốc tới.

      “Tiên sinh, thuốc được rồi ạ.”

      Bạch Đồ với Vệ Cẩn: “May mà ngươi tỉnh, nhân lúc còn ấm mà uống . Chuyến này tới dãy Tuyết Sơn của ngươi làm cho ngươi cả người thương tích trở về đấy. Chắc hẳn ít nhất tháng sau ngươi mới hồi phục hẳn được.”

      Gạt bát thuốc Bạch Đồ đưa qua, Vệ Cẩn : “ vội, ta muốn gặp A Chiêu trước. Nàng sao rồi?”

      A Thanh : “Ban nãy con thấy A Chiêu tiểu thư đứng trước cửa nhà.”

      Bạch Đồ cũng ép Vệ Cẩn, cũng vốn biết tính Tử Khanh, nếu tự mình nhìn A Chiêu cũng yên tâm mà uống thuốc được, đành : “A Thanh, dìu Tử Khanh ra ngoài .”

      Sau khi ra khỏi phòng, Vệ Cẩn nhìn thấy A Chiêu đầu tiên.

      Nàng mặc đồ màu đỏ tươi, mái tóc vén lên, bên hông là Trầm Thủy kiếm, năm ngón tay trắng nõn nắm chặt lại, sau đó lại từ từ buông lỏng.

      Thấy nàng mạnh khỏe, Vệ Cẩn cũng yên tâm. nháy mắt với A Thanh, ý muốn quay lại phòng. ngờ đúng lúc đó, A Chiêu bước tới, tay lần theo hàng rào tre mà bước tới.

      Vệ Cẩn căng thẳng, vội bước qua bên.

      A Thanh cũng nín thở.

      A Chiêu tới trước phòng Bạch Đồ, khẽ gõ cửa, : “Bạch đại sư, người có trong đó ?” Lúc này A Chiêu cách Vệ Cẩn rất gần, chỉ cần nàng nhấc tay lên là có thể chạm vào Vệ Cẩn.

      Đột nhiên, A Chiêu quay đầu, lông mày khẽ nhăn lại.

      Lòng Vệ Cẩn bắt đầu cuống lên.

      Đúng lúc A Chiêu định bước về phía trước bước Bạch Đồ mở cửa: “A Chiêu?” Lúc này A Chiêu mới quay đầu lại, mỉm cười : “Bạch đại sư, A Chiêu có chuyện muốn với người.”

      Bạch Đồ ngạc nhiên mất lúc rồi mới : “Vào… vào .”

      Vừa đóng cửa, A Thanh giọng : “Dọa chết con rồi, may mà A Chiêu tiểu thư phát ra.”

      Buổi tối.

      có thể xuống giường được, Vệ Cẩn lén lút vào phòng A Chiêu. Vệ Cẩn ngừng thở, từ từ bước tới gần, mãi đến bên cạnh giường mới ngưng bước.

      đốt đèn lên.

      A Chiêu lúc ngủ trông yên tĩnh hơn, nến đốt lên soi sáng khoảng gian vốn tối đen. Vệ Cẩn chớp mắt nhìn A Chiêu, trong lòng có vài phần thấp thỏm. suy nghĩ mấy ngày rồi cũng biết nên mở miệng như thế nào với A Chiêu. Dù Bạch Đồ , nhưng Vệ Cẩn vẫn đoán được A Chiêu biết mình gạt nàng mà dãy Tuyết Sơn.

      sợ đồ nhi nổi giận, hậu quả nghiêm trọng.

      Đột nhiên, lông mi A Chiêu rung rung, nàng xoa hai mắt, từ từ mở ra. Người Vệ Cẩn cứng đờ, nhưng nghĩ tới A Chiêu cũng nhìn thấy gì, lại yên tâm, tiếp tục nhìn chằm chằm nàng.

      A Chiêu trở mình, nhắm hai mắt lại.

      Vệ Cẩn cũng dám dừng lại lâu, chờ đến khi hơi thở A Chiêu bình ổn lại lén lút rời . Sáng sớm hôm sau, Vệ Cẩn mơ màng ngủ bị tiếng bước chân vội vàng đánh thức.

      khoác áo bào, bước ra ngoài.

      A Thanh có vẻ hoảng hốt, thấy Vệ Cẩn lại càng luống cuống, lắp bắp : “Vệ… Vệ công tử…”

      Vệ Cẩn hỏi: “Sao thế? xảy ra chuyện gì?”

      A Thanh : “ thấy A Chiêu tiểu thư nữa, người chỉ để lại bức thư thôi.” Thấy tờ giấy trong tay A Thanh, Vệ Cẩn đưa tay muốn cầm lấy, ngờ A Thanh lại nghiêng người tránh tay .

      “Thư là cho tiên sinh ạ.”

      Bạch Đồ lúc đó cũng bước ra khỏi phòng, ngáp, “Thư gì? Có chuyện gì thế?”

      A Thanh : “ thấy A Chiêu tiểu thư nữa, chỉ để lại bức thư cho tiên sinh thôi.” Bạch Đồ liếc nhìn Vệ Cẩn, : “Mang qua đây ta xem.” Bạch Đồ đọc lướt nhanh như gió, sau lát ngẩng đầu lên.

      Vệ Cẩn hỏi: “A Chiêu viết gì thế?”

      Bạch Đồ tựa tiếu phi tiểu* với Vệ Cẩn: “Tử Khanh, đồ nhi của ngươi giận ngươi rồi.” Dường như nhớ tới chuyện gì, Bạch Đồ vuốt cằm, “Trước đó ta hiểu sao đến giờ A Chiêu vẫn chưa nhìn được, ràng là dùng thuốc được quá nửa tháng rồi. ra là như vậy…”

      *Tựa tiếu phi tiếu: Cười mà như cười.

      Vệ Cẩn ngẩn người, hỏi: “Ý ngươi là A Chiêu nhìn được từ sớm rồi?”

      Bạch Đồ gật đầu.

      : “Hình như là ngày ngươi tỉnh lại đấy.”

      tháng sau. Phong Dương thành – Uyển quốc.

      Nửa tháng trước, Uyển vương chiếu cao thiên hạ, chọn rể cho Minh Chiêu vương cơ. Mới chỉ có vậy mà tài từ tất cả các nước Thiên Vân đại lục tụ tập tới nơi đây.

      Mà ngày hôm nay, chính là ngày Minh Chiêu vương cơ kén rể.

      Từ lâu Uyển vương chiếu cáo, Hồng kiếm khách nổi danh tam quốc chính là Minh Chiêu vương cơ lưu lạc nhiều năm. Lần này kén rể cho vương cơ cũng là theo ý nàng, nếu như ai thắng được nàng người đó chính là long tế* của Uyển vương.

      *Long tế: Con rể của vua.

      quảng trường lớn được dựng lên Phượng đài, dưới đài dân chúng tấp nập.

      Nửa năm trước Uyển vương cho bỏ tất cả những quy củ về thai song sinh, hôm nay mọi người nhìn thấy Minh Niên vương tử và Minh Chiêu vương cơ giống nhau như đúc đài, nhất là tuổi tác hai người chênh lệch được bao nhiêu khỏi kính phục.

      Ai ai cũng biết Nguyệt phu nhân đương thời chính là đệ nhất mĩ nhân Thiên Vân đại lục, lúc cười lên đến trăng cũng dám tranh. Minh Chiêu vương cơ kế thừa được vẻ đẹp của Nguyệt phu nhân, hơn nữa lại còn có vẻ khí chưa từng có ở phu nhân.

      Lại có người nữa lên đài khiêu chiến Minh Chiêu vương cơ.

      Chỉ thấy nàng vừa xuất kiếm thu về, dùng chiêu khiến người vừa lên đài thua hoàn toàn.

      A Chiêu bình tĩnh : “Đa tạ.”

      Đối thủ đành phải xuống đài. Sau nửa canh giờ người tới khiêu chiến chỉ còn có gần nửa, nhất thời có ai dám lên đài, chỉ ở dưới quay sang nhìn nhau. Bọn họ vốn biết Hồng kiếm khách có kiếm thuật cao siêu, lại ngờ cao đến thế này.

      Như thế này mất mặt…

      Uyển vương thấy vậy cười mỉm, khen ngợi: “Quả nhân có vương cơ kiếm thuật rất tốt đấy. Hay lắm.”

      A Chiêu ngồi về ghế, Minh Ninh lầm bầm : “Tại ta vô dụng, thắng nổi sư phụ chiêu. Sư phụ, hay để tiếp đấy nhường cho con lên .”

      A Chiêu cười cười, : ‘Để đến lúc con kén rể cho con chọn.”

      Minh Niên đưa quả lê từ Kim Sơn cho A Chiêu, “Ăn lê ?” A Chiêu cắn miếng, : “Ngọt đấy.” Minh Niên mỉm cười liếc nhìn người dưới Phượng đài vòng, sau khi xong cười lại tươi vài phần: “Người còn chưa tới à?”

      A Chiêu bị sặc, Minh Niên vỗ vỗ lưng nàng, “Cứ từ từ ăn, đừng vội.”

      Trong mắt Minh Niên đong đầy ý cười, “Nếu đến, muội định tính sao?”

      A Chiêu mỉm cười, tự tin : “Người đó thể đến.” Tối nàng ngủ được sâu, làm sao biết người nào đó nửa đêm canh ba lén lút chạy vào tẩm điện nàng, sau đó nhìn nàng chằm chằm cơ chứ.

      Giờ nàng tổ chức kén rể, cũng nên sốt ruột rồi.

      A Chiêu ăn lê Kim Sơn xong, Minh Niên đưa khăn cho nàng. Ánh mắt A Chiêu đột nhiên dừng giữa biển người, nàng cúi đầu cười, với Minh Niên: “Tới rồi.” Hơi ngừng lại chút, A Chiêu tiếp: “Đại ca, đa tạ huynh.”

      Ánh mắt Minh Niên rất đỗi dịu dàng, “Chuyện còn lại cứ giao cho ta, bên phụ vương cũng đừng lo, cứ để ta giải quyết.”

      Minh Ninh cũng : “Sư phụ, còn có Ninh nhi mà.”

      A Chiêu gật đầu.

      Đúng lúc đó, bóng hình vận đồ trắng nhảy lên Phượng đài, cúi đầu với A Chiêu, “Vệ Cẩn từ phái Thiên Sơn tới xin chỉ giáo.” Lời vừa dứt, đám người dưới đài ồ lên liên tục.

      “Phái… Phái Thiên Sơn!”

      “Là Vệ lang Vệ Cẩn!”

      A Chiêu thản nhiên đứng dậy, cúi người hành lễ, nghiêm trang : “Vệ lang phái Thiên Sơn, A Chiêu ngưỡng mộ lâu.”

      Vệ Cẩn lại : “Tử Khanh muốn cưới vương cơ.”

      A Chiêu nhịn được cười, : “Nếu có thể đánh bại trong vòng năm chiêu đồng ý.” Rút Trầm Thủy kiếm ra, A Chiêu nắm chặt tay.

      chiêu.

      “Còn giận vi sư sao?” “Giận.”

      Hai chiêu.

      “Vi sư thề có lần sau.” “ tin.”

      Ba chiêu.

      “Muốn cùng vi sư chu du bên ngoài Thiên Sơn đại lục ?” “ muốn.”

      Bốn chiêu.

      “Vi sư biết chỗ bán canh gà ngon lắm, A Chiêu muốn thử ?” “…”

      Năm chiêu.

      Vệ Cẩn nắm lấy tay A Chiêu, kéo nàng vào trong lòng, thầm bên tai, “Vi sư mấy ngày nay hối lỗi rất nhiều rồi, cũng nghĩ thêm được nhiều cách nấu Côn bằng rồi.”

      A Chiêu run tay, làm rơi Trầm Thủy kiếm.

      Vệ Cẩn mỉm cười, “ hết năm chiêu, vương cơ nguyện ý chọn Tử Khanh làm phu quân chứ?”

      A Chiêu khẽ ho.

      “A Chiêu trước giờ vẫn là người giữ chữ tín.”

      Sau khi luận võ kén rể được thời gian, Vệ Cẩn và A Chiêu nhờ có Minh Ninh giúp mà rời khỏi Uyển quốc. Uyển vương đứng thành, nhìn bọn họ thúc ngựa rời , khẽ than: “Quả nhân lần đầu thấy Vệ Cẩn với vương cơ biết con giữ lại được.”

      Minh Ninh cười : “Muội muội hợp sống trong cung, hơn nữa vẫn còn trách phụ vương, chi bằng nhờ việc này mà khiến nàng cảm kích người.”

      Uyển vương thở dài tiếng.

      Phái Thiên Sơn.

      Đại trưởng lão nheo mắt lại đánh giá A Chiêu, “Tử Khanh à, đây là đồ tôn A Chiêu sao?” A Chiêu mỉm cười thi lễ, “A Chiêu bái kiến Đại sư tổ, Nhị sư tổ.”

      Nhị trưởng lão vui mừng : “Tử Khanh à, dễ đâu, nuôi vậy mà chết.” Nhìn tay hai người nắm lấy nhau, nhị trưởng lão vuốt cằm, cười ý nhị.

      Vệ Cẩn : “Nhị sư phụ… quá lo rồi.” Ngập ngừng chút, Vệ Cẩn tiếp: “Trước đây đại sư phụ trước khi Tử Khanh rời núi bói cho con quẻ, con có ba kiếp số, sau khi vượt cả ba hoàn thành việc trải nghiệm. Người còn , A Chiêu chính là kiếp đầu tiên của con.”

      Đại trưởng lão ho khan vài cái, than thở: “Tử Khanh à, vi sư già rồi, nhớ nữa, đến tối qua ăn gì còn cơ mà.”

      Vệ Cẩn cười, : “Dù sư phụ hay giả, Tử Khanh vẫn rất cảm kích người.” Nếu vì lần xem bói đó, sau khi rời Trọng Quang cốc nhận A Chiêu làm đồ đệ. tiếp: “Tử Khanh tới đây lần này chính là xin cáo biệt hai vị sư phụ, con và A Chiêu muốn rời khỏi Thiên Vân đại lục.”

      Đại trưởng lão gật đầu.

      Vệ Cẩn và A Chiêu quỳ xuống dập đầu lần, sau đó tạm biệt các đệ tử phái Thiên Sơn. Đến khi hoàng hôn họ bắt đầu rời khỏi. Sau đó, cả hai người gặp phải Thẩm Đàn.

      A Chiêu vén mành, gọi: “Thẩm sư bá!”

      Thẩm Đàn dừng ngựa, quay đầu nhìn lại, thấy A Chiêu và Vệ Cẩn cười: “Phải ra ngoài Thiên Vân đại lục à?”

      A Chiêu cười, “Thẩm sư bá biết trước rồi à.”

      Vệ Cẩn mim cười : “Sư huynh muốn quay về phái sao?”

      Thẩm Đàn : “Ừ, đúng lúc có chút chuyện.” Thẩm Đàn lấy từ túi ra chuỗi ngọc đeo cổ, đưa cho A Chiêu: “Tặng cho con lễ vật này, lần này tạm biệt sợ rằng còn cơ hội gặp lại.”

      “Đa tạ sư bá.”

      Thẩm Đàn : “ nhiều chuyện nữa, ta có việc gấp phải với đại sư phụ rồi.” Dứt lời, Thẩm Đàn thúc ngựa trước, A Chiêu cũng buông màn xe. lát sau, Thẩm Đàn đột nhiên dừng lại, nhìn chiếc xe ngựa dưới ánh trời chiều càng lúc càng xa.

      cũng nhớ liệu còn thấy cảnh này nữa , nhưng biết có những người gặp nhau cả đời dù gặp phải trắc trở gì vẫn gắn bó, cùng nhau bình yên vô mà vượt qua, dù đến lúc đầu bạc vẫn bên nhau. Duyên trời định cách nào thay đổi, những người định trước là ở bên nhau như vậy, định trước sinh ly tử biệt cũng thế, như vậy.

      đường qua Trọng Quang cốc, xe ngựa dừng lại.

      A Chiêu chỉ vào cái cây to tỏa bóng dưới ánh trời chiều, cười : “Sư phụ, trước đây A Chiêu từng dùng màn thầu ném chàng từ chỗ đó đấy.” Hơn chục năm qua, cây đại thụ trông vẫn như vậy.

      A Chiêu cười : “Nếu A Chiêu ném chàng, chắc chàng cũng nhận ta làm đồ đệ đâu.”

      Vệ Cẩn : “Chuyện này cũng hẳn, nhất định vi sư bằng cách này hay cách khác nhận nàng làm đồ đệ thôi.” kéo eo A Chiêu vào, nắm lấy tay nàng, ngón tay nhàng vuốt ve mu bàn tay nàng.

      A Chiêu hỏi: “ mới nhớ, trước đây tại sao chàng lại gọi ta là A Chiêu?”

      Vệ Cẩn cúi đầu hôn gò má A Chiêu cái.

      “À, ta nhớ rồi, sư phụ lúc đó thấy bầu trời sáng tỏ, nên mới gọi ta là A Chiêu.”

      Vệ Cẩn cúi đầu cười, khẽ giọng bên tai nàng: “Bây giờ hẳn là do trời cao định, vi sư với A Chiêu quả là… lòng này sáng tỏ*.”

      *Sáng tỏ: chơi chữ với bầu trời sáng tỏ ở . Vậy nên mới để là bầu trời “sáng tỏ” chứ phải là từ khác hợp hơn, mong mọi người hiểu cho.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :