1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuôi đồ nhi đến tự ngược - Đạm Anh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      C50


      Mật thất lại chìm vào bóng đêm, Quế Phương mama bị trói lại, trong miệng bị nhét miếng vải rách. Ánh mắt bà trở nên tuyệt vọng. Bà khổ sở canh giữ bí mật của phu nhân nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn bị vương hậu phát ra.

      hổ thẹn với phu nhân có linh trời.

      “A.”

      Ngoài kia đột nhiên có tiếng động khác thường vang tới, Quế Phương mama nghe được tiếng gãy xương rất . Ngay sau đó là tiếng chìa khóa và tiếng mở cửa. Cửa sắt được mở ra, ánh sáng lan vào căn phòng.

      Quế Phương mama theo phản xạ nheo mắt lại. Sau khi thấy người đứng trước mặt mình, bà kích động đến rơi lệ.

      “Ưm.. ưm…”

      “Quế Phương mama.” Tạ Niên ngồi xổm, cởi trói cho bà. Quế Phương mama nhổ miếng vải ra, cầm lấy tay Tạ Niên, “Công… công tử…”

      Tạ Niên nhàng : “Mama đừng sợ, bọn ta cứu bà ra.”

      A Chiêu, tay cầm Trầm Thủy kiếm, xem xét xung quanh rồi : “A Niên, chúng ta phải nhanh.”

      Tạ Niên kéo Quế Phương mama dậy nhưng bà lại : “Công tử cần cứu lão nô đâu. Vương hậu hôm nay biết được bí mật vốn chôn sâu nhiều năm từ lão nô, lão nô sống cũng thành gánh nặng cho công tử. Lão nô chỉ khẩn cầu công tử chuyện, mong công tử nhất định phải nhận lời!”

      Tạ Niên nhíu mày: “Mama muốn tới muội muội của ta?”

      Quế Phương mama gật đầu, : “Hồi ấy phu nhân mang thai song sinh, sinh được nam nữ. Công tử cũng biết song sinh mang điềm lành, trước đây lão nô tới cũng là vì lẽ sợ chuyện đó ảnh hưởng tới công tử. Nhưng giờ vương hậu biết, mong công tử nhất định phải tìm được vương cơ. Nếu như vương cơ rơi vào tay vương hậu, vậy …”

      Quế Phương mama run run.

      Tạ Niên hỏi: “Muội muội ta ở đâu?”

      Quế Phương mama : “Lão nô cũng , nhưng cũng có tin về vương cơ lão nô được biết từ Tạ đại nhân. Lúc phu nhân sinh hạ thai song sinh, sợ rằng công tử và vương cơ quá giống nhau dẫn tới họa sát thân nên đại sư được mời tới để phong ấn dung mạo vương cơ.”

      A Chiêu ngẩn người, lòng đột nhiên giật mình.

      Tạ Niên : “Làm thế nào mới nhận ra được muội muội ta?”

      lưng vương cơ có năm hạt châu, công tử nếu tìm được vương cơ hãy tìm Bạch Đồ đại sư để giải phong ấn.” Quế Phương mama thở dài, “Chẳng qua tung tích đại sư giờ khó tìm, muốn tìm cũng tốn ít công sức.”

      “Cạch” tiếng, Trầm Thủy kiếm trong tay A Chiêu rơi xuống đất.

      Tạ Niên quay đầu lại, “A Chiêu?”

      A Chiêu nhìn thẳng vào Quế Phương mama, “Năm hạt châu có phải to cỡ này ?” A Chiêu dùng tay miêu tả.

      Quế Phương mama ngẩn ra, “ nương sao biết vậy?” Ngay sau đó, Quế Phương mama ngạc nhiên , “ nương gặp qua vương cơ sao?”

      A Chiêu mím chặt môi.

      Nàng chưa từng nghĩ năm viên châu vốn rất phiền lúc ban đầu lại là thứ mẫu thân dùng để bảo vệ mình, cũng ngờ lúc còn sống lại có thể gặp được thân nhân lần nữa, nhất lại là ca ca song sinh.

      “Phải, ta từng gặp rồi.”

      Quế Phương mama vui mừng : “Vương… vương cơ ở đâu vậy? nương gặp được vương cơ ở đâu?” Tạ Niên cũng nhìn chằm chằm A Chiêu. Cậu nhớ tới chuyện, cậu và A Chiêu có sở thích giống nhau, hơn nữa A Chiêu trước khi được Vệ Cẩn nhận làm đồ nhi là nhi.

      Cậu : “A Chiêu, là cậu sao?”

      A Chiêu cởi áo ngoài ra, vén mái tóc dài ra trước. Năm hạt châu tỏa ra ánh sáng dịu dàng ra trước mắt Tạ Niên và Quế Phương mama. Quế Phương mama mừng đến nỗi rơm rớm nước mắt.

      Tim Tạ Niên đập mạnh.

      Lòng cậu đầy vui mừng.

      A Chiêu là muội muội của cậu. Là muội muội song sinh của cậu. Là thân nhân của cậu.

      Đúng lúc đó, đột nhiên tiếng ầm vang lên trong mật thất. bức tường đột nhiên được mở ra. ra vách này giấu cơ quan. bóng người trang sức đầy mình từ vách đá ra.

      Cả A Chiêu lẫn Tạ Niên đều giật mình kinh hãi.

      “Đường lang bộ thiền hoàng tước hậu*.” Uyển hậu cười lạnh tiếng, “Quả nhiên là đạp phá thiết hài vô mịch xử đắc lai toàn bất phí công phu**, phải cảm tạ Quế Phương mama ngươi rồi. Bổn cung còn định tốn chút sức tìm đứa song sinh kia, xem ra cần nữa rồi.”

      *Đường lang bộ thiền hoàng tước hậu: ‘bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau, ý người định làm việc gì, bị người khác lợi dụng chờ cơ hội hãm hại mưu lợi.

      **Phá thiết hài vô mịch xử đắc lai toàn bất phí công phu: mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công.

      Bà ta còn định xem xét xử lí Hồng kiếm khách kia thế nào, hôm nay lại biết được nàng ta cũng là con của tiện nhân Dung Nguyệt kia. Thai song sinh vốn chắc chắn phải bị bỏ, được thêm cả Tạ Niên, có thể tên trúng hai con chim.

      A Chiêu nhanh chóng nhặt Trầm Thủy kiếm lên.

      Nàng chĩa kiếm về phía Uyển hậu, “A Niên, cậu đưa Quế Phương mama ra .”

      Ám vệ của Uyển hậu chắn trước mặt nàng.

      Tạ Niên do dự đỡ Quế Phương mama dậy dưới bảo vệ của A Chiêu, rời khỏi mật thất. Uyển hậu cũng bất vi sở động*, “Ngươi cho rằng bọn họ thoát được sao? Người của bổn cung ở ngoài kia rồi.”

      *Bất vi sở động: có động tĩnh.

      Ám vệ xuất kiếm, A Chiêu tập trung hết sức so chiêu với . Uyển hậu đánh giá năng lực của A Chiêu, các ám vệ điều bị chiêu thức của A Chiêu gây thương tích.

      Uyển hậu đột nhiên cười : “Hồng kiếm khách quả nhiên danh bất hư truyền, tiếc là đồ đệ của ngươi lại chẳng có năng lực được như vậy. Ngươi muốn biết Tu Ninh ở đâu ?”

      A Chiêu : “Bà giấu Tu Nhi ở đâu?”

      Uyển hậu : “Chỗ ngươi đoán được.”

      A Chiêu lại : “Bà làm nhiều chuyện thương thiên hại lý* như vậy, sợ bị Uyển vương biết sao?”

      *Thương thiên hại lý: nhẫn tâm, có tính người.

      Uyển hậu : “Bổn cung có thể làm nó thiên y vô phùng, đương nhiên ai biết cả.” Kể cả có người biết được, phụ thân giúp bà ta giải quyết.

      *Thiên y vô phùng: Áo trời vết rách nào. Ý làm chuyện trót lọt, để lại dấu vết gì.

      “Phải vậy ?”

      Đột nhiên có bóng người mày kiếm mắt sáng, uy nghiêm vô biên bước vào từ cửa mật thất. Giọng của Uyển vương vang tới: “Quả nhiên vẫn luôn biết.” Ông nhẫn nhịn lâu, kìm chế với Trần quốc công như vậy, tất cả chỉ vì ngày hôm nay.

      Cái lưới được giăng ra nhiều năm, nay cuối cùng cũng thu lại được rồi.

      Uyển vương : “Vương hậu, ngươi cho rằng quả nhân biết gì sao? Ngươi cho rằng quả nhân để ngươi hại vương tử, vương cơ của quả nhân? Ngươi cũng quá ngây thơ rồi, tất cả chúng nó đến hôm nay vẫn sống tốt, bị làm sao cả.”

      Uyển vương tiếp: “Vương hậu định chờ viện binh sao? Tiếc là ngươi đợi được rồi, phe phái của Trần quốc công đều bị giam ở thiên lao, thiếu mỗi vương hậu ngươi thôi. mưu mưu phản từ mười sáu năm trước, quả nhân vẫn luôn biết.”

      Uyển hậu đột nhiên nghĩ tới chuyện, thê lương cười, “Vương thượng biết nô tỳ hại chết Dung Nguyệt nhưng vì đại cục mà vẫn giả vờ biết?”

      Uyển vương trả lời.

      Uyển hậu đột nhiên cười lớn, “Ta ghen ghét Dung Nguyệt nhiều năm như vậy, hóa ra thứ vương thượng để ý cũng chỉ có giang sơn của người. Dung Nguyệt ơi Dung Nguyệt, ngươi với ta cũng đáng thương. À , ngươi còn đáng thương hơn cả ta, khó khăn bảo vệ được hai đứa con cuối rồi cùng cũng vẫn phải chết.”

      Uyển vương : “Kể từ hôm nay, việc của Uyển quốc đều do quả nhân định đoạt.” Loại bỏ được phe phái của Trần quốc công rồi, dư đảng từ các phe phái cũ cũng còn lại bao nhiêu, muốn diệt trừ để đứng đầu quả dễ như trở bàn tay.

      Uyển ương : “Người đâu, áp giải vương hậu .”

      Tình huống xoay chuyển quá bất ngờ, A Chiêu khỏi giật mình, bần thần lúc lâu mới hoàn hồn. Đúng lúc này, thị vệ tới báo, “Bẩm vương thượng, ty chức tìm được vật bên người của Tu vương tử trong mật thất.”

      A Chiêu nghe thế vội hỏi: “Tu Nhi ở đâu?”

      Thị vệ nhìn Uyển vương, sau đó nhìn A Chiêu. Uyển vương gật đầu, ý bảo được phép trả lời. Lúc ấy mới đáp, “Chỉ tìm được tín vật, chưa thấy Tu vương tử.”

      A Chiêu nhíu mày, “ ở mật thất rồi, dẫn ta xem xem.”

      Thị vệ kia vâng tiếng, dẫn A Chiêu vào sâu trong mật thất. Bên trong là nhà giam lớn, ở đó còn có cái khay, khay chỉ có bộ quần áo với nửa bát cháo.

      A Chiêu sờ thử, vẫn còn hơi ấm.

      “Tu Nhi vừa rời khỏi chỗ này lâu.”

      Uyển vương : “Sai người thẩm vấn vương hậu, hỏi ra chỗ của Tu Nhi.”

      A Chiêu muốn đợi thẩm vấn Uyển hậu. Cháo còn ấm, cũng có nghĩa là Tu Nhi trước đấy vẫn ở đây, mà rất có thể là Uyển hậu chỉ vừa mới đưa Tu Nhi rời khỏi chỗ này. Vậy bà ta đưa Tu Nhi đâu?

      Uyển vương nhàng với A Chiêu: “Tu Nhi sao đâu, con đừng lo.”

      Hôm nay tâm tình Uyển vương tệ chút nào.

      Ông thu lại được tấm lưới giăng ra nhiều năm, sau đó biết Tạ Niên là con của Dung Nguyệt, vốn lo rằng Tạ Niên khỏi Uyển quốc, nhưng đến giờ phải lo nữa.

      Cậu ta là con của ông.

      Hơn nữa lại còn có Hồng kiếm khách, nữ kiếm khách có kiếm thuật tốt như vậy cũng lại là con ông, cả hai đứa đều là vương tử vương cơ của ông.

      Uyển vương nhìn A Chiêu trìu mến.

      Lòng A Chiêu lúc này chỉ lo nghĩ tới Tu Ninh, để ý tới vẻ mặt của Uyển vương.

      Đúng lúc này, Vệ Cẩn xuất trước mắt A Chiêu. đợi nàng mở miệng, Vệ Cẩn cầm tay A Chiêu, : “Theo ta, ta biết Tu Nhi ở đâu.”

      tìm mấy ngày nay, hôm nay cuối cùng đến khi trời nhá nhem tối cũng tìm ra đầu mối.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      51


      “Đây là…”

      Vệ Cẩn đưa A Chiêu rời khỏi Uyển cung. Hai người lúc dừng ở trước ngọn núi phía ngoại ô rồi trèo lên núi, sườn núi có phòng đá.

      Vệ Cẩn : “Tu Nhi ở đây. Trước đây ta phát ra dưới Minh Phượng điện có mật thất, bên trong còn có mật đạo thông ra hướng này.” Vệ Cẩn vốn định mình cứu Tu Ninh ra, nhưng sau khi xem xét địa hình và số thủ vệ, bản thân cũng dám chắc.

      Sườn núi ở đây hơi đứng, nếu đứng ở phía sau nhà đá thấy được điều đó.

      A Chiêu đếm, “Có bảy người.”

      Vệ Cẩn : “Bốn người bên phải để ta.”

      “Được.” Tay A Chiêu nắm lấy chuôi kiếm, chỉ chờ thời cơ hành động.

      Hai người nhìn nhau cái, thân thủ nhanh như chớp, hai mũi kiếm xuất giữa đêm lóe ra tia sắc lạnh. Sau gần nửa canh giờ, A Chiêu giải quyết hết toàn bộ, sau đó nhìn sang Vệ Cẩn. Vệ Cẩn : “Con vào trước .”

      A Chiêu cước đá tung cửa phòng.

      Quả nhiên là thấy Tu Ninh bị giam ở trong nhà lao. Cậu bé nằm mặt đất, người đầy mồ hôi, hình như gây rất nhiều, hốc mắt lõm sâu xuống. Tu Ninh vốn hấp hối nhìn thấy người tới trong mắt đầy tia hi vọng.

      Dường như cậu bé định gì đó, nhưng vì miệng bị bịt nên A Chiêu chỉ nghe được tiếng ưm a.

      “Tu Nhi đừng sợ, vi sư tới cứu con đây.”

      Tu Ninh lắc đầu, nhưng có tí sức nào cả, chỉ tiếp tục kêu.

      A Chiêu nhìn cái khóa của nhà lao, sau đó nhìn xung quanh nhà đá nhưng tìm thấy chìa khóa. Nàng rút Trầm Thủy kiếm chém sắc như chém bùn ra, vung mạnh lên. Cái khóa bị chặt đứt.

      A Chiêu vui mừng, định bước tới mở cửa lao tiếng xé gió mang lên. Nàng chưa kịp phản ứng có mũi tên bay từ mái nhà xuống.

      Nàng hoảng sợ, vội lui vè phía sau. Cánh tay nàng cũng dừng dùng Trầm Thủy kiếm, chém hết số mũi tên đó.

      A Chiêu liên tục bị mũi tên ép lùi, nàng lùi tới tường, trán toàn mồ hôi lạnh.

      “Ưm ưm ưm…!” Tu Ninh lo lắng cố kêu.

      A Chiêu lau mồ hội lạnh, thở phào nhõm. May mà nàng phản ứng nhanh, chứ biến thành con nhím rồi. A Chiêu với Tu Ninh: “Vi sư sao.” Vì đám tên vừa rồi, nàng dám lơi là cảnh giác nữa

      Nàng cẩn thận xem xét nhà đá, bỏ qua chỗ nào.

      Nàng cẩn thận bước lên phía trước bước. Đột nhiên, mũi tên bay vèo tới. A Chiêu nghiêng người tránh tên, nhưng còn chưa kịp thở phào nhận ra tường đá phía sau còn nữa.

      “A…”

      Gió núi nổi lên, A Chiêu thấy thân mình như bẫng , bên tai chỉ còn tiếng gió rít ầm ĩ.

      “Ưm ưm…” Trong mắt Tu Ninh đầy kinh hoàng.Đúng lúc đó, Vệ Cẩn cũng vào nhà đá. Chính mắt nhìn thấy cảnh A Chiêu rơi xuống vách đá dựng đứng. Mái tóc đen như mực bị gió thổi lòa xòa, A Chiêu hét lên tiếng, trong chớp mắt biến mất.

      Sắc mặt trắng bệch ra.

      “A Chiêu!”

      Vệ Cẩn dường như chỉ còn lảo đảo bước được tới chỗ tường đá biến mất. Vách đá kia sâu thấy đáy, chỉ nhìn được màn đen sâu thăm thẳm, cái gì cũng thấy được. Tim Vệ Cẩn như ngừng đập.

      Đúng lúc đó, nhà đá đột nhiên rung mạnh.

      Tu Ninh “ưm ưm..” kêu.

      Vệ Cẩn hồi hồn, chút do dự đá vào cửa nhà đá, tay xách lấy Tu Ninh, nhanh chóng rời khỏi. Mới bước ra được vài bước tiếng “ầm vang lên. Nhà đá đổ sập.

      Vệ Cẩn buông Tu Ninh ra, vội chạy tới vách đá, hét gọi: “A Chiêu!”

      cứ gọi mãi, nhưng vọng lại chỉ là tiếng vang từ vách núi.

      A Chiêu rơi xuống vách đá hơn nửa tháng.

      Sau khi hồi cung, Tu Ninh trở bệnh nặng. Lúc biết sư phụ mình lại chính là tỷ tỷ ruột, trong lòng cậu vô cùng phức tạp. Uyển vương phái vô số người tìm, nhưng vẫn bặt vô tín.

      Vệ Cẩn cũng bỏ cuộc.

      tìm được thi thể là tin tốt. Hơn nữa trai song sinh với A Chiêu là Tạ Niên cũng : “A Chiêu nhất định được người tốt cứu giúp”. Thường nghe những cặp song sinh có thể cảm nhận được người kia, thấy Tạ Niên vậy, A Chiêu chắc chắn còn sống.

      hay giả, Vệ Cẩn cũng nguyện tin là .

      A Chiêu của nhất định là còn sống!

      Chờ đến khi tìm được A Chiêu xong, bao giờ cho phép nàng tự mình cứu đồ tôn nữa, phải giữ nàng lại, cho nàng dây vào những chuyện như thế kia! Cảnh tượng A Chiêu rơi xuống vách đá dựng đứng kia cứ mỗi đêm lại lên trong giấc ngủ của Vệ Cẩn.

      Dưới vách đá kia chính xác là rừng cây rậm rạp.

      Vệ Cẩn mang theo lương khô cho nửa năm, quản ngày đêm tìm kiếm. Cũng bao nhiêu ngày sau, Vệ Cẩn tìm được vỏ kiếm của Trầm Thủy kiếm ngọn cây.

      mừng khôn kể xiết.

      _______________

      A Chiêu cảm thấy dường như mình giấc mơ rất dài.

      Trong giấc mơ ấy của nàng có rất nhiều người. Có sư phụ, có Tu Ninh, cũng có Tạ Niên, Tạ Kiều, còn có cả người mới có duyên gặp mặt lần. Bọn họ ngừng xoay tròn trước mặt nàng với tốc độ nhanh đến kì lạ, sau đó biến thành nguồn sáng chói mắt tới mức làm nàng mở mắt ra được.

      Nàng nhắm chặt hai mắt lại, ánh sáng dần mờ , chỉ còn lại màu đen kịt. Nhưng đến lúc nàng mở mắt ra lần nữa trước mắt vẫn lại là màu đen ấy.

      “Ừm, sắc thêm ấm thuốc nữa .”

      A Chiêu cảm giác giọng xa xôi vang tới nhưng lại rất mơ hồ, nghe ra được gì cả. Nàng cố gắng tâp trung tinh thần, muốn nghe lại cho giọng ấy lại như có như .

      “Thôi cũng tỉnh được rồi.”

      Bạch Đồ đặt tay lên mạch của A Chiêu, lát sau thu tay về. tiểu đồng mặc lục y chớp mắt nhìn nương giường, hỏi: “Tiên sinh, nương ấy tỉnh chưa ạ?”

      Bạch Đồ : “Chắc là tỉnh rồi.”

      Tiểu đồng ấy lại hỏi: “Tiên sinh, nương này rơi từ trời xuống, có lẽ nào lại là tiên nhân?” Hơn nữa dù nàng ấy cũng đẹp, dù hôn mê cậu cũng chưa từng nhìn thấy nương nào xinh như vậy.

      Bạch đồ liếc cậu bé tiểu đồng cái, “A Thanh.”

      Bị gọi tiếng như vậy, A Thanh bĩu môi, “Vâng vâng vâng, tiên sinh, A Thanh sắc thuốc ạ.” Cậu ta được mấy bước lại quay đầu lại với Bạch Đồ: “Tiên sinh, nương này xinh như vậy, hẳn là thê tử được trời ban cho của tiên sinh đó!”

      Bạch Đồ lại liếc cậu.

      Tiểu đồng ngượng ngùng ra.

      Bạch Đồ quay đầu lại, nhìn nương trước mặt, thở dài tiếng.

      Đúng là nghiệp chướng mà.

      Đáng ra trước đây nên đồng ý với Dung Nguyệt cái chuyện kia, nhưng mà vì nhân quả tuần hoàn, nợ Dung Nguyệt phần nhân tình, vậy nên đồng ý phong ấn dung mạo con nàng. Hôm nay con nàng lại tới gian nhà này của , còn đặc biệt rơi xuống trúng nhà trúc vừa xây xong lâu.

      Nhớ tới đêm đó, Bạch Đồ cảm thấy chân đau nhức.

      người sống sờ sờ từ trời rơi xuống, rơi trúng phòng mình thôi, đây lại còn rơi trúng cả vào chân phải của mình. phải khập khiễng tới gần nửa tháng mới khỏi được.

      Bạch Đồ thở dài, quả nhiên là già rồi.

      chăm chú nhìn.

      Phải công nhận là dung mạo của Dung Nguyệt với con nàng rất giống nhau, ngũ quan như từ khuôn đúc ra vậy. Bạch Đồ chợt nhớ tới người. Năm ngoái lúc dạo chơi gặp được , dù tình tình ưa nổi, nhưng thể thừa nhận đó là người vô cùng tài hoa. Chỉ tiếc rằng quá cố chấp, ở chung được nửa tháng, lúc nào cũng chỉ nhắc tới đồ nhi mình tốt ra sao.

      Bạch Đồ thấy tay mình như sắp đóng thành kén.

      Lúc từ biệt, còn với Bạch Đồ, nếu nhìn thấy đồ nhi của hãy biết. rằng, đồ nhi ấy tên A Chiêu, dung mạo xinh đẹp, là mỹ nhân hiếm có đời.

      Lúc ấy Bạch Đồ chợt nhớ tới Dung Nguyệt

      Mỹ nhân hiếm có, Bạch Đồ cho rằng chỉ có Dung Nguyệt mới nhận nổi cái danh này. Nhưng hôm nay nhìn thấy nữ nhi của nàng, hẳn cũng có thể là như vậy.

      A Thanh thổi thuốc cho nguội.

      Bạch Đồ bón từng thìa thuốc vào miệng A Chiêu. A Thanh , “Tiên sinh, A Thanh chưa từng thấy người dịu dàng chăm sóc bệnh nhân nào như vậy.”

      Bạch Đồ : “Đây là con của cố nhân.”

      A Thanh lại : “Con của cố nhân cũng có thể thành…” Hai chữ “thê tử” còn chưa ra khỏi miệng, Bạch Đồ ngắt lời A Thanh, “Đừng có lảm nhảm linh tinh nữa, thuốc uống xong rồi, mang chén rửa .”

      Bạch Đồ cau mày.

      Đáng ra ngày hôm qua này có thể tỉnh lại rồi, vậy mà đến giờ vẫn chưa tỉnh trong khi mạch lại vấn đề gì. Chẳng nhẽ vu thuật hồi trước có vấn đề? lâu dùng tới vu thuật, sớm đổi thành nghề y.

      Mười sáu năm trước dung mạo bị bằng năm hạt châu, cũng phải mất sức chín trâu hai hổ mới làm được.

      Hôm nay dung mạo khôi phục lại rồi, sau người vẫn chưa tỉnh lại?

      Bạch Đồ hiểu nổi.

      “Tiên sinh! Tiên sinh!” A Thanh đột nhiên gọi lớn.

      Bạch Đồ nhíu mày, “ bao lần rồi, được hét to!”

      A Thanh , “Có người tìm tiên sinh! Là Vệ công tử kết giao với tiên sinh!”

      Bạch Đồ ngạc nhiên.

      Trùng hợp vậy sao? Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

      Bạch Đồ ra khỏi nhà trúc, quả nhiên Vệ Cẩn đứng đó. Cả người bẩn thỉu, y phục màu trắng lầy lội đầy bùn, còn gầy hơn năm ngoái ít, nhìn qua có vẻ tiều tụy, tơ máu trong mắt dọa người.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      C52


      A Chiêu mơ giấc mơ kì quái.

      Nàng mơ thấy mình mặc bộ đồ đen chạy theo con đường dài vô tận. Nàng được lúc gặp phải rất nhiều người, họ đều mặc đồ trắng, còn xì xào bàn tán gì đó. Dù nghe ra bọn họ gì, nhưng nàng biết nàng chính là chủ đề bàn tàn của họ.

      Nàng muốn nhưng tứ chi vô lực, vẫn nhìn thấy điểm cuối như ban nãy.

      Lòng nàng hơi hoảng sợ, theo bản năng lần tới Trầm Thủy kiếm, nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy người nàng tối đen như mực, có gì cả.

      Nàng sợ hãi tột cùng.

      Đúng lúc đó, đám người xung quanh im bặt, tiếng xa xăm như vọng về.

      Giọng ấy quá mơ hồ khiến nàng chỉ nghe được rằng có tiếng nhưng nghe ra rốt cuộc là gì. Nhưng A Chiêu vẫn nhận ra được rằng đó là giọng của sư phụ.

      “Sao còn chưa tỉnh?”

      Bạch Đồ cũng bách tư bất đắc kỳ giải*. vuốt cằm, : “Mạch tượng của nàng khác với người thường, đáng lẽ ra nàng phải tỉnh từ mấy hôm trước rồi. Đợi thử mấy ngày nữa xem, nếu như vẫn tỉnh ta thử cách khác.”

      *Bách tư bất đắc kỳ giải: dùng nhiều cách nhưng giải đáp được.

      Vệ Cẩn nhìn A Chiêu tựa quen thuộc tựa xa lạ nằm tháp, khẽ thở dài tiếng.

      Mấy ngày trước tìm được tới nhà Bạch Đồ, dù A Chiêu được giải phong ấn nhưng chỉ cần liếc qua cũng nhận ra đó là A Chiêu. Tuy vẻ ngoài có khác , nhưng trong lòng Vệ Cẩn, thực ra cũng chẳng có thay đổi gì.

      A Chiêu là A Chiêu, là đồ nhi nuôi lớn mất mười năm, cũng là nương đem lòng .

      Đột nhiên, ngón tay A Chiêu khẽ cử động.

      Vệ Cẩn vốn luôn để ý tới A Chiêu nên ngay lập tức phát ra. như ngừng thở, sợ rằng đó chỉ là ảo giác. nhìn chằm chằm tay A Chiêu, dám chớp mắt dù chỉ chút.

      Bạch Đồ cũng thấy được vẻ kì quái của Vệ Cẩn.

      hỏi: “Sao thế?”

      Vệ Cẩn : “Ngón tay A Chiêu mới động đậy.”

      khắc sau, thở dài : “Có lẽ là ảo giác rồi…” Đúng lúc đó, A Chiêu khẽ rên tiếng, giọng nàng vô cùng yếu ớt. Nhưng đối với Vệ Cẩn, điều đó tuyệt đối như cảm giác của người đói khát sa mạc gặp được ốc đảo.

      “Nước…” A Chiêu hơi hé mắt, sau đó lại khép lại.

      Vệ Cẩn lập tức rót lấy chén nước ấm. Bạch Đồ : “Nàng mới tỉnh lại, đừng để nàng uống nhiều quá. Ngươi để ý nàng trước để ta tới phòng bếp xem thuốc sắc xong chưa.”

      Vệ Cẩn gật đầu.

      A Chiêu vẫn nhắm chặt hai mắt, đôi môi khô vẫn lẩm bẩm rằng muốn uống nước.

      Vệ Cẩn dùng thìa từ từ đút nước cho A Chiêu, ánh mắt đầy dịu dàng thương. Bạch Đồ vừa quay lại gặp phải cảnh này. ngẩn người, thích ứng kịp nổi.

      suy tư nhìn Vệ Cẩn rồi tới bên giường, : “Thuốc được rồi.” sau đó nhìn nước ấm trong chén, lại : “Cũng ổn rồi, đừng để nàng uống nữa.”

      Vệ Cẩn cất chén .

      Đúng lúc đó, A Chiêu từ từ mở mắt ra. Có lẽ lâu lắm rồi nàng nhìn thấy ánh sáng nên đôi mắt cũng chỉ nhìn thấy hư vô. Nàng nhìn về phía Vệ Cẩn mà chỉ chớp mắt, bằng giọng khàn khàn: “Đây là đâu?”

      Bạch Đồ : “Ta là Bạch Đồ, là đại phu. Con bị rơi từ xuống, ta thấy nên cứu con.”

      A Chiêu nhớ ra.

      Nàng và sư phụ cùng cứu Tu Nhi, sau đó nàng bất cẩn chạm phải cơ quan, rơi từ vách đá xuống. A Chiêu : “Đa tạ ân nhân cứu, tên ta là A Chiêu.”

      Vệ Cẩn cảm thấy bất thường.

      Vừa rồi A Chiêu chuyện chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ. ràng ở bên người nàng, nhưng nàng lại hề phát ra.

      Đột nhiên nhớ tới chuyện, A Chiêu hoảng hốt.

      Nàng : “Người là Bạch Đồ? Bạch Đồ đại sư?” Quế Phương mama Nguyệt phu nhân mời Bạch Đồ đại sư phong ấn dung mạo nàng, năm hạt châu lưng nàng chính là do vu thuật của Bạch Đồ tạo nên.

      Nàng theo phản xạ sờ lên lưng mình. Bằng phẳng trơn mịn, hề còn hạt châu nữa.

      A Chiêu hít sâu hơi.

      “Người… người giúp con giải trừ phong ấn?”

      Bạch Đồ : “Phải.”

      A Chiêu : “Làm ơn cho con mượn cái gương!” Ngập ngừng chút, A Chiêu lại : “Có thể thắp nến lên được ạ? Nhà đại sư tối như vậy sao lại đốt nến lên ạ?”

      Bạch Đồ kinh hãi.

      giờ bên ngoài vào lúc trời sáng, trong phòng cũng đầy ánh nắng chiếu vào.

      Bạch Đồ quơ tay trước mắt A Chiêu. Ánh mắt nàng hề động đậy, vẫn như trước, vô định và vô thần. Lòng Vệ Cẩn cũng rất căng thẳng, nhìn Bạch Đồ.

      Bạch Đồ : “A Chiêu, đừng động đậy.” kéo mí mắt A Chiêu lên chút, sau khi xem hồi lâu, lại bỏ tay xuống. A Chiêu bấy giờ cũng phát ra, nàng lo lắng hỏi: “Đại sư, mắt… mắt con sao vậy ạ?”

      Dứt lời, A Chiêu nhận ra vấn đề mình vừa hỏi dường như buồn cười.

      Đối với người bình thường mà , rơi từ cao như vậy chưa chết là mừng lắm rồi, chỉ mất có đôi mắt cũng là bình thường. A Chiêu bình tĩnh lại, nàng hỏi: “Có phải tại con nhìn thấy ? Giờ là ban ngày phải ạ?”

      Vệ Cẩn nắm chặt tay, cảm giác trong lòng như có kim đâm vào.

      Bạch Đồ còn biết nên trả lời A Chiêu thế nào nàng tiếp: “Đại sư, người cứ cho con biết . Con có thể tiếp nhận được.” Bạch Đồ thở dài tiếng, : “Nếu chỉ xem mạch tượng mắt con cũng làm sao cả.”

      “Vậy sao con lại nhìn thấy ạ?”

      Bạch Đồ : “Chuyện này… ta cũng chưa lắm. Lúc con ngã xuống hạt châu rơi ra. Năm hạt châu đại diện cho ngũ quan của con, có lẽ chính khi đó xảy ra chuyện, để ta xem lại sách xem sao. Con cứ yên tâm, ta chữa khỏi mắt cho con.”

      A Chiêu gật đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

      Nàng : “Vâng.”

      Bạch Đồ tiếp: “Sư…”

      Vệ Cẩn lắc đầu với , vậy nên Bạch Đồ lại ngừng lại. A Chiêu hỏi: “Sư gì ạ?” Bạch Đồ khẽ ho, : “Con là A Chiêu phải ?”

      A Chiêu “Vâng” tiếng.

      Đột nhiên, lông mày A Chiêu nhíu lại. Nàng cảm giác trong phòng này có hơi thở của người khác, phải Bạch Đồ. A Chiêu ra thắc mắc của mình: “Trong phòng này còn người khác ạ?”

      A Chiêu vươn tay, chạm phải tay áo Vệ Cẩn.

      “Ngươi… ngươi là ai?”

      Vệ Cẩn lắc đầu với Bạch Đồ, Bạch Đồ : “… là bạn của ta.”

      A Chiêu : “Sao lại gì ạ?”

      Bạch Đồ khẽ ho, : “Tại… bị câm.” A Chiêu buông tay áo Vệ Cẩn ra, giọng : “Xin lỗi, con cố ý đâu.”

      Bạch Đồ tiếp: “Con đừng để tâm, vẫn luôn như vậy mà. Con cứ nghỉ ngơi , ta xem thuốc xong chưa.”

      Bạch Đồ nháy mắt với Vệ Cẩn.

      Lúc hai người rời khỏi gian nhà, Bạch Đồ mới hỏi: “Tử Khanh, ngươi làm trò gì thế?”

      Vệ Cẩn : “Ngươi giúp ta chuyện . Đừng cho A Chiêu biết ta là ai. Nguyên nhân … ta sau.”

      Giờ đây ở căn phòng dưới vách núi này, có Tạ Niên, cũng có Tu Ninh, chỉ có hai người bọn họ.

      Vệ Cẩn biết rằng, thời cơ tới.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      C53


      Sau khi lại được, A Chiêu thường rời khỏi phòng trúc, lần theo hàng rào mò đường xung quanh. Mấy ngày sau, A Chiêu tìm hiểu xong, cần vịn cái gì cũng có thể ra ngoài được.

      buổi sáng, A Chiêu sau khi đứng dậy ra khỏi phòng.

      nhìn được nhưng thân thể nàng vốn có thói quen luyện kiếm vào sáng sớm, hơn nữa hơn nửa tháng chưa động chạm gì đến kiếm, A Chiêu vẫn cảm thấy người được thoải mái cho lắm. Tuy nàng tìm được Trầm Thủy Kiếm, nhưng lấy cành cây thay cũng tạm được.

      Hôm qua A Chiêu nhặt được cành cây, hôm nay có chỗ tận dụng.

      lâu luyện kiếm, đột nhiên nàng thấy có chút lạ lẫm. A Chiêu nhắm mắt lại, nhớ về những chiêu thức trước kia. Đột nhiên, nàng cảm giác có người tới gần. Vẻ mặt A Chiêu mang vẻ đề phòng: “Ai? Ai đó?”

      Vệ Cẩn nhìn hai mắt A Chiêu có tiêu cự, trong lòng chợt thấy đau xót.

      Sau đó, A Chiêu lại : “À, là người sao? Người là bằng hữu của Bạch Đồ đại sư?”

      Vệ Cẩn vỗ tay vài cái, ý bảo nàng đoán đúng.

      A Chiêu tươi cười : “ mới nhớ, con còn chưa biết tên người là gì nữa kìa.” Hôm ấy Bạch Đồ cũng gì nhiều, chỉ bảo đó là bạn .

      Vệ Cẩn suy nghĩ chút rồi bước tới gần A Chiêu, viết vào lòng bàn tay A Chiêu hai chữ “Tử Côn”.

      A Chiêu ngẩn người, xong cười : “ ra là Côn trong côn bằng, trước giờ con vẫn mong tìm được côn bằng đó!”

      *Côn bằng: loài đại bàng do cá côn hóa thành (lấy từ trong “Tiêu Dao Du” của Trang Tử) (hồi trước chú thích cái này vì khi đó mình chưa quen QT nên giải thích được xin lỗi nhớ khi làm eb beta tử tế

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      C54


      Phòng A Chiêu và Vệ Cẩn sát nhau, ở giữa chỉ cách lớp gỗ mỏng. A Chiêu chỉ cần phát ra tiếng động gì, Vệ Cẩn đều nghe được ràng.

      Vệ Cẩn ngủ sâu, cứ cách nửa canh giờ lại lén nhìn A Chiêu lần. Nếu phải do khả năng nghe của A Chiêu quá tốt, Vệ Cẩn còn muốn bày giường ngủ trong góc. Từ khi nhận A Chiêu làm đồ nhi xong, nhìn lại hơn mười năm nay, Vệ Cẩn phát có ngày nào quan tâm, lo lắng cho A Chiêu.

      Nhất là sau khi A Chiêu nhìn được nữa, lại càng lo lắng, ngày nào cũng thúc giục Bạch Đồ tìm ra phương pháp chữa mắt tốt nhất cho A Chiêu, tự tay làm đồ ăn đặc biệt, còn luôn luôn để mắt tới A Chiêu. Tuy giờ A Chiêu thích ứng hơn nhiều, mấy ngày nay nếu nhìn kĩ nhận ra nàng nhìn được, nhưng Vệ Cẩn vẫn luôn lo lắng, sợ rằng A Chiêu ngã mất.

      Bạch Đồ : “Ngươi lo lắng quá mức rồi.”

      Vệ Cẩn : “Ngươi hiểu được đâu.”

      Hai người mỗi người câu bắt đầu khắc khẩu, Bạch Đồ có tài ăn bằng Vệ Cẩn, đương nhiên cũng lại . Ở bên ngoài, A Thanh đột nhiên kêu lên: “A Chiêu tiểu thư.”

      Vệ Cẩn bật người dậy gì.

      Bạch Đồ cười híp mắt : “Đúng là ngươi quá để ý rồi mà, đừng có cãi lại ta, ngươi thắng nổi đâu.”

      Vệ Cẩn nhíu mày.

      Bạch Đồ bật cười, cũng đùa Vệ Cẩn nữa. ho , : “Ngươi gạt nàng như thế, rồi nàng phát ra thôi. Xem tính tình cố chấp của đồ nhi nhà ngươi, nhỡ đâu…”

      Vệ Cẩn khẽ thở dài tiếng.

      cũng biết A Chiêu cố chấp, mười năm trước lúc lần đầu phạt A Chiêu biết. Cũng bởi A Chiêu cố chấp nên mới gạt được nàng. Chuyện nàng nhận định, cả chục con bò cũng kéo lại được. hiểu được tính A Chiêu, với thân phận thực của , dù làm gì cũng khiến A Chiêu vượt qua được cái ngưỡng thầy trò này.

      Vệ Cẩn có nỗi lòng nguôi, ban đêm quay quay lại cũng ngủ được, bèn rời giường, đến trước cái bàn trải giấy Tuyên Thành, bắt đầu vẽ. Lát sau, phòng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng động .

      Vệ Cẩn gác bút, nhàng bước tới.

      Đẩy cửa gỗ ra, Vệ Cẩn thấy A Chiêu ngã ngồi sàn nhà, ngoài cửa trăng sáng, chiếu lên khuôn mặt bất lực của nàng. Cảnh tượng như vậy lọt vào mắt Vệ Cẩn, cảm giác tựa như có con sâu làm cách nào đó chui được vào người , cắn xé trái tim .

      Vệ Cẩn như ngừng thở.

      A Chiêu tay chống dưới sàn, tay vịn lên bàn, từ từ đứng lên. Nàng khẽ xoa bên vai vì ngã mà bị thương, hít sâu hơi.

      Ở trong giấc mơ, nàng mơ thấy sư phụ cũng rơi xuống vách đá, nhưng lại được may mắn như nàng mà rơi thẳng xuống vách núi sâu vạn dặm, mặt hướng thẳng xuống đất, quần áo rách tả tơi. Nàng bước tới, lật lại người sư phụ, sau đó tỉnh.

      A Chiêu ôm lồng ngực mình.

      Giấc mộng kia đáng sợ, giờ nhớ tới vẫn sợ hãi trong lòng, cả người nàng toát đầy mồ hôi lạnh. Lúc bừng tỉnh dậy, cả người nàng như thể ra lời, như thể đè cái gì lên ngực, vô cùng khó chịu.

      lát sau, A Chiêu bình tĩnh lại. Nàng để ý thấy trong phòng vẫn còn hơi thở khác, lau mồ hồi lạnh, thử : “…Tử Côn?”

      Vệ Cẩn ngẩn ra lúc mới nhận ra đây là tên mình. bước tới, nắm lấy tay A Chiêu, viết trong lòng bàn tay nàng: “Ta nghe bên con có tiếng động nên ngó qua chút.”

      A Chiêu cười : “Con gặp ác mộng, rồi cẩn thận mà ngã thôi ạ.”

      Vệ Cẩn viết: “Có phải đau ở vai ?”

      A Chiêu: “ đau lắm đâu, người đừng lo.”

      Vệ Cẩn viết: “Ta có thuốc trị thương.”

      A Chiêu lắc đầu, “ cần đâu ạ, đau đâu ạ. Người ngủ , giờ hẳn vẫn đêm mà?” Vệ Cẩn nắm lấy tay A Chiêu, cọ xát trong lòng bàn tay nàng chút, muốn buông tay ra. hỏi: “Ác mộng gì vậy?”

      A Chiêu trầm mặc.

      Vệ Cẩn cảm nhận được tay A Chiêu run lên, nắm chặt lấy tay nàng, viết nhanh: “Chỉ là mơ mà thôi, con…”

      Còn chưa viết xong, A Chiêu cầm lấy tay Vệ Cẩn, năm ngón tay siết chặt, hơi dùng sức, giọng : “Con mơ thấy sư phụ.”

      Mặt Vệ Cẩn tối sầm, người cứng ngắc.

      … là ác mộng?

      Vệ Cẩn nhìn chằm chằm, A Chiêu câu rồi lại yên lặng, trong phòng đột nhiên yên tĩnh lạ thường. Vệ Cẩn giục hỏi trong tay A Chiêu: “Mơ thế nào?”

      Vẻ mặt A Chiêu rất nặng nề, thấy vậy Vệ Cẩn cũng kinh hãi.

      ngờ nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười, : “Ác mộng nhắc tới cũng được, nhưng vì giấc mộng này, con đột nhiên nghĩ thông chuyện.” Nàng ngáp cái, tiếp: “Tử Côn, con mệt rồi.”

      Trong lòng Vệ Cẩn bồn chồn, nhưng thấy vẻ mệt mỏi của A Chiêu, cũng chỉ viết: “Ừ, con ngủ .”

      Ngừng lại, như nhớ tới cái gì, lại bổ sung: “Chờ ta chút.” Vệ Cẩn nhanh chóng về phòng , tìm ra bình sứ màu trắng tinh xảo trong bọc quần áo, bên trong đó là thuốc trị thương tốt nhất của phái Thiên Sơn.”

      để bên cạnh giường A Chiêu, sau đó viết vào lòng bàn tay nàng: “Ta để thuốc trị thương bên giường con, nếu như đau nhớ bôi.”

      A Chiêu híp mắt cười.

      “Vâng.”

      Sau khi Vệ Cẩn rời , A Chiêu cầm lấy bình sứ trắng, nhàng vuốt lên thân bình, rút ra nút gỗ mở bình. Nàng ngửi thử, sau đó mỉm cười đầy ý.

      Mấy ngày gần đây, lòng Vệ Cẩn có chút rối bời.

      Cũng hiểu từ khi nào, A Chiêu lại rất thân mật với . Có lẽ do bình thường viết chữ trong lòng bàn tay A Chiêu nên giờ nàng hề ngại ngùng với , dù ở trước mặt A Thanh và Bạch Đồ cũng có thể mặt đổi sắc mà nắm lấy tay .

      Bàn tay mềm mại bé chạm vào rất thích, nhưng Vệ Cẩn ra cũng phải nếm vị đắng.

      hôm nàng buộc được đai lưng, cũng hề do dự bảo giúp. Mà hôm đó còn là đầu hạ nên quần áo rất mỏng, từ góc nhìn của có thể thấy phần thân thể trắng mịn, thậm chí còn nhìn thấy cả cái yếm màu đỏ.

      Thực ra cái yếm này phải Vệ Cẩn chưa từng nhìn thấy. Ở đây chỉ có mình A Thanh hầu hạ, A Chiêu nhìn thấy, quần áo mặc hai ngày cũng nên được giặt sạch, Vệ Cẩn lại muốn A Thanh nhìn thấy quần áo hằng ngày của A Chiêu, nhất là mấy thứ như yếm hay quần trong, vậy nên Vệ Cẩn lén lút lấy quần áo của A Chiêu để tự giặt. Nhưng giặt là giặt, chạm là chạm, lúc giặt Vệ Cẩn cũng có ý niệm gì đen tối, nhưng hôm nay thấy cái yếm đỏ ôm lấy người A Chiêu…

      Vệ Cẩn cố gắng đè nén rạo rực lại, đột nhiên nghĩ tới thân phận Tử Côn, trong lòng lại có chút khó chịu.

      Bạch Đồ cười nhạo Vệ Cẩn: “Tử Khanh, người đúng là tự tìm khổ mà.”

      Vệ Cẩn liếc nhìn Bạch Đồ, : “ nhiều với ngươi, ta lấy cá chưng đây.” Vệ Cẩn rồi, A Thanh vuốt cằm, xúc động : “Trước giờ con thấy Vệ công tử như hồ li, giờ Vệ công tử lại có vẻ giống kiểu… nghi gia nghi thất*.” Hình tượng như tiên của Vệ công tử trong lòng tuột dốc phanh.

      *Nghi gia nghi thất: yên nhà yên cửa, thường để về trách nhiệm của người vợ trong nhà.

      Bạch Đồ cười : “Thánh nhân cũng khó thoát khỏi chữ tình.”

      Vệ Cẩn ngờ lúc mang bữa trưa đến phòng A Chiêu lại gặp được cảnh hoạt sắc sinh hương* này.

      *Hoạt sắc sinh hương: Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ ( dụ so sánh với hoa) – Tham khảo Tàng Thư Viện.

      Ngay lúc đó, mái tóc đen dài như mực được vén hẳn lên, lộ ra cần cổ thon dài, cổ có dây buộc màu hồng tinh tế*, vốn ở thắt lưng cũng có đai buộc màu hồng, nhưng giờ cũng rơi xuống.

      *Dây buộc: ở đây là dây của cái yếm ấy, còn đai buộc ở thắt lưng chắc mn quen rồi

      mặt đất là quần áo lộn xộn, cùng vũng nước.

      Vệ Cẩn có thể đoán được là A Chiêu cẩn thận làm đổ trà, dính vào xiêm y.

      Ngoài cửa sổ, chiếc lá rời cành, bay ngang qua mắt Vệ Cẩn rồi rơi xuống đất.

      Cả người A Chiêu chỉ còn lại cái yếm sắp tháo nốt, mà ngón tay nàng chạm vào dây yếm rồi, chỉ cần kéo cái nữa thôi, chiếc yếm màu vàng nhạt thêu hoa mẫu đơn hôm trước Vệ Cẩn vừa mới giặt cũng rơi xuống như chiếc lá kia.

      Đúng lúc đó, A Chiêu ngửi thấy mùi cá.

      Nàng giật mình, dù nhìn thấy nhưng vẫn theo phản xạ quay đầu lại, “Tử… Tử Côn?”

      Tay cầm khay đồ ăn run run, tiếng bước chân Vệ Cẩn rời khỏi có chút vội vàng và hoảng hốt.

      A Chiêu thực ra lại mặt đổi sắc mà buộc lại dây yếm, mặc vào bộ xiêm y sạch. Nàng ra khỏi phòng, : “Tử Côn, người làm xong bữa trưa rồi sao?”

      Vệ Cẩn mãi mới bình tĩnh lại được, thấy A Chiêu thản nhiên bước tới.

      Vệ Cẩn tự dưng hơi bực bội.

      A Chiêu còn để ý, còn so đo làm gì?

      “Tử Côn.” Giọng A Chiêu như dịu vài phân, điều này làm cho Vệ Cẩn nhớ lại hồi trước A Chiêu cũng hay như vậy, nhàng êm ái gọi “sư phụ”. Nhưng rồi, giọng ấy sau này chỉ còn xuất lúc có Tu Ninh.

      Giờ được nghe lại lần nữa, Vệ Cẩn nhận ra mình vui vẻ và thỏa mãn như nghĩ.

      bước tới bên A Chiêu, vừa định viết chữ tay nàng A Chiêu chủ động cầm lấy tay , cười vui vẻ, lại gọi tiếng: “Tử Côn”.

      Vệ Cẩn nghĩ ngợi lúc, viết lên tay nàng.

      ra ta còn tên chữ, gọi là Tử Thanh*.”

      *Thanh (清) và Khanh (卿) đồng , đều đọc là qīng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :