1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nuôi đồ nhi đến tự ngược - Đạm Anh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.3:

      Ba ngày sau, xe ngựa tiến vào Khâu Quốc. Trạch viện (nhà ở) từ sớm được chuẩn bị tốt, bên trong cũng an bài vài nô bộc thị tỳ. Sau khi A Chiêu xuống xe, việc làm đầu tiên là hướng ánh mắt nhìn về phía Vệ Cẩn, thấy Vệ Cẩn cùng Dân Hầu chuyện.

      Nàng lẳng lặng chờ ở bên.

      Vệ Cẩn dừng lại chuyện với Dân Hầu lát, phân phó cho Thải Thanh: "Sai người chuẩn bị nước nóng, rồi mang A Chiêu tắm ."

      Thải Thanh lên tiếng trả lời.

      "A Chiêu công tử, thỉnh cùng nô tì đến."

      A Chiêu bước vào khu nhà, rất nhiều thị tỳ trong tay cầm những vật mà nàng chưa nhìn thấy bao giờ đứng trước tấm bình phong, sau bình phong sương khói lượn lờ, còn pha lẫn mùi hương thoang thoảng.

      Có thị tỳ tiến đến quỳ mặt đất, "A Chiêu công tử, xin cho nô tì hầu hạ ngài."

      A Chiêu ngây người.

      Thị tỳ đó liền thân thủ muốn thoát xiêm y A Chiêu, ngờ tay vừa đụng tới đai lưng, A Chiêu giống như là con nai con bị chấn kinh lập tức nhảy dựng lên, "... cần ta tự làm."

      Thị tỳ nhìn phía Thải Thanh.

      Thải Thanh dọc đường khi đến đây đều hầu hạ A Chiêu, cũng hiểu được chút tính nết của A Chiêu, nhưng là này thùng nước (tắm) cao như vậy, A Chiêu công tử sao có thể tự mình tắm rửa. Thải Thanh ôn nhu : "A Chiêu công tử, chính là tắm rửa mà thôi."

      A Chiêu vẫn đồng ý.

      Thải Thanh linh cơ vừa động, : "Nô tì nhắm mắt lại."

      A Chiêu hơi do dự, Thải Thanh liếc mắt ra hiệu cho những thị tỳ khác, các nàng cũng nhất tề : "Nô tì đều nhắm mắt lại."

      A Chiêu thế này mới : "Ngươi... Các ngươi được mở mắt ra nha."

      Thải Thanh đáp: "Nô tì hứa."

      đám thị tỳ hai mắt đều che khăn trắng, A Chiêu tự cởi xiêm y, Thải Thanh bế A Chiêu vào trong thùng nước (tắm), đám thị tỳ vây quanh thùng nước, A Chiêu cảnh giác nhìn chằm chằm các nàng, sợ khăn trắng che mắt các nàng rơi xuống.

      Nước nóng độ ấm vừa đủ, A Chiêu ngâm mình lát chỉ cảm thấy cả người đều thả lỏng.

      Thải Thanh dùng tạo giác (=xà phòng) mềm sát cánh tay A Chiêu, đột nhiên có thị tỳ khăn trắng được chắc chắn, bị rớt xuống, đúng lúc ánh mắt A Chiêu vừa vặn nhìn thấy.

      A Chiêu lập tức thu lại cánh tay, cả người lặn vào trong nước.

      Thị tỳ sợ tới mức hoảng, vội vàng : "A Chiêu công tử, A Chiêu công tử."

      Thị tỳ khác vừa nghe, dùng tay mò xuống nhưng đụng đến người, khỏi đều tháo xuống khăn trắng, thấy A Chiêu ở trong nước, tay chân luống cuống kéo A Chiêu lên. A Chiêu lỗ tiếng, từ trong nước ngoi, tựa lưng vào vách thùng, giận dữ trừng mắt : "Đại gia ông! Nhắm mắt nhắm mắt nhắm mắt!"

      Trùng hợp lúc này, Vệ Cẩn cùng Dân Hầu chuyện xong, liền nghĩ muốn lại đây thăm đồ nhi của mình chút. nghĩ tới vừa cất bước tiến vào, chợt nghe đến A Chiêu mắng to —— "Đại gia ông!"

      Vệ Cẩn sắc mặt đen lại, bước nhanh tới.

      Chúng thị tỳ sợ hãi quỳ xuống, "Công tử."

      Vệ Cẩn hỏi: "Sao lại thế này?"

      Thải Thanh đáp lời, Vệ Cẩn nghe xong, khoát tay, "Các ngươi đều lui ra ." đến trước thùng nước, nhìn A Chiêu cuộn mình thành đoàn, A Chiêu mở to đôi mắt ướt sũng chớp mắt cũng chớp.

      Vệ Cẩn : "Ngươi tuổi còn liền hiểu nam nữ chi phòng (=nam nữ thọ thọ bất tương thân) là chuyện tốt, nhưng từ nay vi sư muốn lại từ trong miệng ngươi nghe được những lời thô tục như thế nữa."

      A Chiêu gật đầu.

      Vệ Cẩn mìn miếng tạo giác ở bên, xắn lên tay áo, "Xuất thủ đến."

      A Chiêu nghe thấy Vệ Cẩn muốn thay chính mình tắm rửa, trong lòng A Chiêu khỏi có vài phần sợ hãi, vừa định thu tay về, Vệ Cẩn cũng là nắm chặt cổ tay nàng, ôn hòa cười : "Hết cách, khi còn tại ở Thiên Sơn phái, vi sư từng dưỡng con mèo, cũng là vi sư giúp nó tắm rửa. Nữa, tay còn lại."

      Vệ Cẩn còn : "Ngày mai vi sư lại tìm vài cái nam phó (người hầu nam) đến chăm sóc sinh hoạt thường ngày của ngươi."

      A Chiêu dùng sức lắc đầu.

      Vệ Cẩn : " muốn?"

      A Chiêu : "Sư phụ, A Chiêu có thể tự chiếu cố chính mình."

      "Ngươi còn , sao có thể tự mình chiếu cố chính mình? Thân là nam nhi sao có thể..." Vệ Cẩn ánh mắt lơ đãng nhìn xuống dưới, đột nhiên ngây ngẩn cả người. Trong thùng nước trong vắt, A Chiêu toàn thân đều có thể nhìn xem ràng.

      Tạo giác phù tiếng rơi vào trong nước.

      Vệ Cẩn : "Ngươi... Là nữ nhi?"

      A Chiêu : "Đúng vậy."

      Vệ Cẩn buồn rầu.

      từng nuôi mèo con, từng nuôi chim, mà đều là đực, nhưng cho tới bây giờ đều có dưỡng qua nữ hài tử. Mới vừa rồi còn muốn làm cho A Chiêu phải chịu khổ khổ, từng chịu khổ cực được rèn luyện trong khổ cực mới là kẻ hơn người. tại A Chiêu thành nữ hài tử.

      Nữ hài nữ hài, nên được nuông chiều mới đúng...

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3:

      Vệ Cẩn gửi phong thư về Thiên Sơn Phái.

      Đại trưởng lão lấy thư ra xem, khẽ vuốt chòm râu trắng dài, đứng dưới lầu các nhìn lên những ánh sao trời đêm, bóng lưng có chút trầm ngâm.

      Nhị trưởng lảo đảo lên lầu các, nhìn thấy bóng lưng trầm ngâm của đại trưởng lão. nhìn như người say rượu, "Sư huynh, nơi này có người nào, ngươi giả vờ thâm trầm cũng có người thấy." Nhị trưởng lão khóe mắt thoáng lướt qua, "Ồ, là chữ của Tử Khanh."
      Nhị trưởng lão ném bầu rượu qua bên, cướp lấy thư, mơ hồ đọc xong, nhị trưởng lão cười ha ha.
      "Sư huynh, nếu Tử Khanh biết ngươi lừa , khi lịch lãm trở về nhất định tính sổ với ngươi."
      Cái gì mà cuộc đời này có tam kiếp số, đều là đại sư huynh thuận miệng bịa ra mà thôi. Người này nào có cái gì lợi hại, kiếp số mười đầu ngón tay đều tính ra.

      Đại trưởng lão khẽ vuốt chòm râu bạc: "Bổn tọa xem bói chưa bao giờ sai."

      Nhị trưởng lão xuy tiếng, "Trước khi Thẩm Đàn xuống núi, phải ngươi cũng từng với người thứ nhất đánh chính là kiếp số đầu tiên của sao?" Đại sư huynh cả ngày giả vờ thâm trầm, Thiên Sơn Phái tất cả đệ tử lại cứ tôn như là thần linh vậy. Ai, trưởng lão tại Thiên Sơn Phái thà giống khó được. miễn cưỡng ngáp cái, "Ta tìm đồ nhi của ta uống rượu đây, thuận tiện cho bọn họ biết Vệ Cẩn thu được nữ đồ nhi."

      Nhị trưởng lão thất tha thất thểu xuống lầu.

      Đại trưởng lão lại là khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, thở dài.

      "Tử Khanh, đừng đem nuôi chết đồ nhi của ngươi." Vốn là muốn Tử Khanh bộ dáng ngọc thụ lâm phong, sau khi xuống núi thiếu gì nương gia ném hoa quả, nghĩ tới cuối cùng lại bị khất nhi đánh cho.

      Nghĩ đến khi trước Tử Khanh nuôi mèo chết mèo, nuôi chim chết chim, đại trưởng lão thực vì đồ tôn của mình mà lo lắng a.

      ...

      Vệ Cẩn biết phải nuông chiều A Chiêu như thế nào, đau khổ suy tư mấy ngày, cũng nghĩ ra biện pháp tốt nào. Mấy ngày sau, Khâu Vương triệu kiến. Vệ Cẩn bình tĩnh vào cung, cùng Khâu vương luận đàm buổi.

      Khâu Vương cực kỳ thưởng thức Vệ Cẩn, thầm than Thiên Sơn phái quả thực biết dạy bảo, đệ tử ra ai ai cũng là kỳ tài vạn kim khó cầu. Lập tức khao khát ý định lôi léo nhân tài, bất quá Khâu Vương biết đệ tử Thiên Sơn Phái người nào cũng đều tính tình cổ quái, việc chiêu mộ nhân tài này thể quá gấp gáp.

      Khâu Vương sau khi qua loa vài câu, liền chuyển đề tài.

      "Quả nhân nghe Tử Khanh mới thu đứa bé làm đồ đệ?"
      Vệ Cẩn cũng tiện lộ ra quẻ bói trước khi xuống núi Đại trưởng lão tính cho , chỉ vuốt cằm : "Đúng vậy."

      Khâu Vương có vẻ hứng thú, : "Có thể khiến cho Tử Khanh liếc mắt cái liền thu làm đồ đệ, nhất định là người có tuệ căn."

      Vệ Cẩn khiêm tốn : "Tính tình A Chiêu cũng khá tốt, tuổi còn tính tình khá trầm ổn."

      Tuy rằng ngẫu nhiên có ra ngôn từ chợ búa, nhưng việc này chính mình biết là được rồi, nên với ngoại nhân.
      Khâu Vương vỗ tay cười : "Đồ đệ Tử Khanh, tiền đồ nhắt định vô lượng."

      Vệ Cẩn : "Đa tạ Khâu Vương khen tặng."

      ...

      Dân hầu đưa Vệ Cẩn rời cung.

      Dọc theo đường , Vệ Cẩn trầm mặc ít , thoạt nhìn như là có chuyện phiền não. Dân Hầu cũng dám lên tiếng quấy rầy. Mới vừa rồi giữ ở ngoài cửa, ít nhiều cũng nghe được cuộc chuyện của Vệ Cẩn cùng Vương thượng. Vị Thiên Sơn Phái đệ tử này thoạt nhìn tuổi còn trẻ , nhưng cách năng cũng là cực khôn khéo. Vương thượng thoạt nhìn cực kì hợp ý với Vệ Cẩn, bất quá lát mà là gọi tên tự của Vệ Cẩn. Nếu là Vệ Cẩn nguyện ý ở lại Khâu Quốc, phong hầu bái tướng cũng là chuyện dĩ nhiên.

      Sau khi rời cung, Vệ Cẩn bỗng nhiên mở miệng hỏi : "Trong Khâu Quốc, có vị thần tử nào trong phủ có nuôi nữ hài sáu tuổi?"

      Dân Hầu sửng sốt.

      Vấn đề này rất cổ quái, nhưng thấy bộ dáng Vệ Cẩn rất nghiêm trang, Dân Hầu trong lòng nghĩ cao nhân đều có dụng ý của riêng mình, cũng có hỏi nhiều, suy nghĩ chút, : "Lâm Gia Phủ có nuôi nữ hài năm nay vừa vặn sáu tuổi."

      "Thực may." Vệ Cẩn cười, "Còn thỉnh Dân Hầu tiên sinh dẫn tại hạ đến bái kiến."

      Dân Hầu càng cảm thấy kỳ quái, trong Khâu Quốc người có tài có đức ít, Lâm Bồng mặc dù con nhà quan nhưng cũng vì được cha ông che chở, kì thực cũng chỉ là người bình thường làm việc lại thường xử trí theo cảm tính, thực người vô dụng.

      Mấy năm trước, thê tử Lâm Bồng qua đời, Lâm Bồng cực kỳ thương tâm, bế môn ra khỏi cửa chỉ ở trong phủ thương tiếc vong thê. Sau đó cũng biết Lâm Bồng ở đâu tìm đến nữ hài, mới được ba bốn tuổi, tướng mạo lại cực kì giống vị vong thê kia.
      Chương 3.1:

      Dân Hầu quan sát Vệ Cẩn, thấy thần sắc Vệ Cẩn cũng giống như là đùa, đành : "Được."

      Lâm Bồng tất nhiên là cũng từng nghe danh Vệ Cẩn, biết được Vệ Cẩn muốn tới bái phỏng mình, Lâm Bồng vội vàng dọn nhà cửa, lệnh cho nô bộc chuẩn bị tốt bàn rượu. Trong lòng có vài phần khẩn trương, cũng biết Vệ Cẩn đến bái phỏng mình rốt cuộc có ý gì, tư chất bình thường, có tài trị quốc, muốn đàm luận quốc với , còn bằng bảo cắt cổ cho rồi.

      Lâm Bồng nơm nớp lo sợ chờ Vệ Cẩn đến.

      ...

      Vệ Cẩn thản nhiên ngồi xuống, nâng rượu kính Lâm Bồng ly, thẳng vào vấn đề cần : "Nghe ngươi có nuôi nữ hài sáu tuổi?"

      Lâm Bồng ngẩn ra, gật đầu.

      Vệ Cẩn hơi nghiêng thân mình tới trước, chuyên chú hỏi: "Ngươi bình thường chăm sóc nàng như thế nào?"

      Lâm Bồng nghe vậy, trong lòng cũng là dần buông lỏng. giỏi đàm luận quốc , nhưng lại biết nuôi dạy nữ hài. Nhìn khắp cả Khâu Quốc cũng hiếm ai có thể rành việc này hơn !? Lâm Bồng rót đầy ly rượu, khách khí uống hơi cạn sạch.

      Uống xong ly rượu, Lâm Bồng cười to : "Việc chăm sóc nữ hài này, khó cũng khó dễ cũng dễ. Kinh nghiệm của ta chỉ có sáu chữ: Nuông chiều, thương, cưng nựng.”

      Vệ Cẩn thầm ghi nhớ kĩ.

      Xem ra ý định ban đầu của là đúng, nữ hài tử là phải nuông chiều thực tốt.

      Vệ Cẩn vuốt cằm : "Còn gì nữa !?."

      Lâm Bồng : "Tốt nhất là ngày ngày đêm đêm mang theo bên người, tự mình dạy, được như thế còn gì tốt hơn." Lâm Bồng tưởng niệm vong thê, mới cố ý tìm nữ hài có dung mạo tương đồng để nuôi thành vợ... Chẳng qua Vệ Cẩn làm sao có thể biết được nữ hài trong miệng Lâm Bồng cùng với nữ hài trong lời mình vốn giống nhau.

      Khi hai người chuyện xong, sắc trời gần tối.

      Vệ Cẩn chắp tay cáo từ.

      Lâm Bồng tiễn Vệ Cẩn về. Vệ Cẩn lên xe, xe ngựa chậm rãi hướng phủ đệ của mình mà chạy. Mới vừa rồi cùng Lâm Bồng rất nhiều chuyện, Vệ Cẩn đều là ghi nhớ trong lòng.

      Vệ Cẩn khỏi cảm khái.

      ra nuôi nữ hài phải tốn nhiều tâm tư như vậy, chỉ mong A Chiêu bị mình chăm sóc đến tử (chết) mới tốt.

      ...

      Vệ Cẩn trở về phủ đệ, vốn muốn trở về phòng nghỉ chút. Bất quá nhớ tới lời Lâm Bồng, Vệ Cẩn dừng cước bộ, xoay người hướng đến chỗ A Chiêu.

      Vừa mới bước vào, liền nhìn thấy A Chiêu tay trái chân dê tay phải cầm ức (phần ngực) dê, ăn như hổ đói, cái miệng đầy dầu mỡ.
      Chúng thị tỳ nhìn xem đều trợn mắt há hốc mồm, nhưng cũng dám gì, đành phải cúi đầu yên lặng lên tiếng.

      Vệ Cẩn mày khỏi hơi nghiêm lại, bước nhanh lên.

      Chúng thị tỳ phục hành lễ, Vệ Cẩn xua tay, chúng thị tỳ hiểu ý lui ra. A Chiêu ăn thực thoải mái, nhất thời cũng chú ý tới đám thị tỳ đều rời, Vệ Cẩn đứng trước người mình.

      cái chân dê trong tay nhanh chóng bị A Chiêu ăn sạch, ngay cả xương cốt cũng cắn nát bươm.

      Cuối cùng, A Chiêu cảm thấy mỹ mãn liếm liếm ngón tay, sau khi ăn no, A Chiêu mới ngước mắt lên.

      Vừa ngước lên, đập vào mắt chính là tay áo bào to rộng của Vệ Cẩn.

      A Chiêu sợ tới mức mặt trắng bệch.

      "Sư... Sư phụ, ngài như qủy vậy."

      Vệ Cẩn vốn định khiển trách nàng, nhưng dường như nhớ đến lời Lâm Bồng, Vệ Cẩn tự với chính mình, A Chiêu là nữ hài A Chiêu là nữ hài, A Chiêu phải miêu A Chiêu phải chim, A Chiêu là nữ hài.

      Khuôn mặt lạnh lùng dần trở nên nhu hòa, Vệ Cẩn đến bên cạnh A Chiêu ngồi xuống.

      cầm lấy khăn thực án, lau đầu ngón tay dính chút trà của A Chiêu, thanh cũng thực ôn hòa, "A Chiêu."

      A Chiêu tròng mắt đen lay láy loạn chuyển, sư phụ hình như tức giận? Nàng nháy mắt mấy cái, "Sư phụ?"
      Chương 3.2:

      Vệ Cẩn : "Ngươi có nhớ vi sư mấy ngày trước cùng ngươi ?"

      A Chiêu thanh vang dội : " cho Đại gia ông!."

      Ngón tay lau tay giúp A Chiêu có hơi giật giật, Vệ Cẩn nở ra cười, "Tốt lắm, ngươi nhớ kỹ." lại : "Hôm nay ngươi lại tiếp tục nhớ kỹ lời của vi sư." Vệ Cẩn buông khăn, : "Ngươi là nương, là đồ nhi của Vệ Cẩn ta, sau này dù ăn gì cững cho phép ăn thô lỗ như vậy. Còn có, câu như quỷ cũng được ."

      A Chiêu hỏi: "Có phải nếu vi phạm bị phạt được ăn cái gì?"

      Ý kiến trừng phạt như vậy cũng tệ, ngô, cũng vi phạm hàm nghĩa hai từ "nuông chiều".

      Vệ Cẩn gật đầu, "Đúng, được ăn cái gì. Nhớ kỹ chưa?"

      A Chiêu gật đầu.

      Vệ Cẩn vừa lòng vuốt cằm, trẻ dễ dạy, A Chiêu quả là có tuệ căn, đứa trẻ có tuệ căn sao có thể xứng làm kiếp số của Vệ Cẩn ?

      Vệ Cẩn đưa tay xoa đầu A Chiêu, đáy mắt lộ ra ý cười.

      "A Chiêu ngoan."

      Vệ Cẩn cười như vậy, A Chiêu cũng khỏi cong mi cười : "Sư phụ, ngươi bộ dạng là đẹp mắt."

      Người ôn hòa, tính tình lại tốt, nếu lần tới nàng gặp được lão ăn mày, nhất định mời ăn bánh bao trắng. Nếu là , nàng cũng thành đồ đệ của sư phụ.

      Vệ Cẩn khuôn mặt nghiêm túc.

      " cho vi sư đẹp mặt."

      A Chiêu gật đầu, thể làm cho sư phụ tức giận, bằng sư phụ cần mình làm đồ nhi nữa.

      Vệ Cẩn thấy A Chiêu ngoan ngoãn như vậy, thanh lại mềm , "A Chiêu, ngoại hình đều là hư ảo, ngày kia đều hóa thành bạch cốt (xương trắng). Mà thân là nam tử, phần lớn cũng quá để ý bề ngoài của mình. A Chiêu, ngươi có thể hiểu được ?"

      A Chiêu tuy là hiểu, nhưng vẫn vội gật đầu.

      "Sư phụ, ngươi bộ dạng thực khó coi."

      Vệ Cẩn khóe miệng run lên. A Chiêu trông mong nhìn Vệ Cẩn chờ được tán dương, "Sư phụ, A Chiêu như vậy đúng hay ?"

      "Này..."

      Vệ Cẩn bỗng nhiên nhớ tới lời của Lâm Bồng, thể liên tục đả kích tâm tình của nữ hài. cười khan, "... Chờ mấy ngày nữa sau khi vi sư dạy ngươi biết chữ, cho ngươi đúng hay ."

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4:

      tháng nháy mắt qua .

      Khuôn mặt nguyên bản gầy gò của A Chiêu cuối cùng cũng có chút đầy đặn, sắc mặt cũng dần trở nên hồng nhuận. Tuy rằng màu da vẫn có chút ngăm đen, nhưng so với khi Vệ Cẩn mới gặp A Chiêu đẹp hơn rất nhiều rồi, làm người khác nhìn nhầm thành nam hài.

      Vệ Cẩn từ chỗ Lâm Bồng lãnh giáo ít kinh nghiệm, tự mình phân phó quản gia chọn mua ít lăng la tơ lụa, hồng tím xanh vàng, còn có đủ loại kiểu dáng bất đồng. Ngắn ngủn trong vòng nửa tháng, hòm y phục của A Chiêu liền đầy ắp xiêm y đủ loại.

      A Chiêu hôm nay mặc xiêm y màu vàng nhạt thêu hình hồ điệp đậu trước ngực, đầu là hai cái tiểu nha kế kết lại bởi hai sợi dây lụa ngắn cùng màu.

      Theo như lời Lâm Bồng, đây là trang phục nữ hài sáu tuổi thịnh hàng ở Khâu quốc. Vệ Cẩn nghe xong, liền phân phó Thải Thanh mặc cho A Chiêu như vậy.

      A Chiêu chớp chớp mắt.

      Vệ Cẩn ngắm, vuốt cằm : "Quả sai, như vậy mới giống nữ hài tử."

      Vệ Cẩn ngoắc tay, gọi: "A Chiêu, tới đây cùng vi sư. Ngươi bái sư lâu như vậy, vi sư cũng nên bắt đầu dạy ngươi học chữ ."

      A Chiêu nghe vậy hai mắt sáng ngời, "Sư phụ, A Chiêu học thực cố gắng."

      Vệ Cẩn : "Ngươi có quyết tâm như vậy, vi sư là vui mừng. Hôm nay đầu tiên dạy ngươi viết tên của chính mình."

      A Chiêu ngồi ở bên cạnh Vệ Cẩn, mở to hai mắt, nhìn Vệ Cẩn chấp bút tại tờ giấy trắng viết chữ "Chiêu".

      Vệ Cẩn : "Đây là chữ Chiêu trong A Chiêu."

      A Chiêu cái hiểu cái .

      Vệ Cẩn : "Đến, trước đến học cầm bút, học theo vi sư làm lần."

      Vệ Cẩn sợ A Chiêu lần đầu tiên học hiểu, nên động tác thoáng chậm lại làm mẫu. ngờ A Chiêu duỗi tay ra, nắm chặt bút, động tác cực kì chuẩn xác, có trật tự, làm cho Vệ Cẩn rất kinh ngạc.

      "... Thực đây là lần đầu tiên con cầm bút?"

      A Chiêu : "Vâng."

      Vệ Cẩn : "Viết chữ 'Chiêu' cho vi sư nhìn xem thử, nhìn chữ này mà viết."

      A Chiêu ứng thanh, vừa mới ngồi thẳng lưng, A Chiêu lại xoay lại với Vệ Cẩn: "Sư phụ, A Chiêu đủ cao."

      Vệ Cẩn thoáng trầm ngâm, trực tiếp ôm lấy A Chiêu.

      A Chiêu ngồi xếp bằng ngồi ở đùi Vệ Cẩn, mặt mày hớn hở : "Đa tạ sư phụ."

      Vệ Cẩn trong mắt hàm ý cười, "Được rồi, viết tiếp . Ngày mai ta sai người làm án thư thích hợp cho ngươi."

      A Chiêu nắm bút, mỗi nét đều viết chậm. Vệ Cẩn cũng kiên nhẫn nhìn, dần dần, Vệ Cẩn kinh hỷ.

      Tuy A Chiêu viết chậm, nhưng viết ra chữ cũng bị xiêu xiêu vẹo vẹo, thành hình chữ, ngược lại là có vài phần khí khái của .

      Vệ Cẩn lấy tờ giấy trắng khác, hỏi: "A Chiêu tại có thể nhớ chữ 'Chiêu' viết như thế nào ?"

      Thấy A Chiêu gật đầu, Vệ Cẩn lại : "Viết lại lần nữa."

      A Chiêu theo lời, lại cầm bút viết.

      Vệ Cẩn càng xem trong lòng càng cao hứng, : "Tốt lắm."

      Quả là vô cùng tốt , nhớ ngày đó khi học chữ, học hơn nửa tháng mới được như A Chiêu lúc này.

      tại Thiên Sơn phái trong dĩ nhiên còn được gọi là thần đồng.


      Đồ nhi A Chiêu của , lại càng thông minh hơn.

      A Chiêu nghe được Vệ Cẩn tán dương, đáy lòng như nở hoa, vui rạo rực : "Sư phụ người dạy A Chiêu viết chữ tiếp nữa ."

      Vệ Cẩn lại cười : " vội, vi sư trước tiên hỏi ngươi, thế gian này mỗi lời đều có ý nghĩa, A Chiêu, ngươi thử xem, chữ chiêu có ý nghĩa là gì!?"

      A Chiêu cố gắng tự hỏi hồi, : "... Ăn ?"

      Vệ Cẩn nghẹn họng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của A Chiêu, Vệ Cẩn buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ : "Cũng phải."

      Quả nhiên thể kỳ vọng quá cao.

      Vệ Cẩn : "Chiêu là sáng. Khi vi sư nhìn thấy ngươi, mặt trời phía ánh nắng sáng tỏ, vì thế liền thay ngươi lấy chữ 'Chiêu', ý vì ánh sáng. Hiểu được ?"

      A Chiêu tròng mắt vòng vo chuyển, lại hỏi: "Chữ Chiêu còn có ý nghĩa ạ!?"

      Vệ Cẩn : "Còn nghĩa là nổi bật."

      A Chiêu cái hiểu cái gật gật đầu.

      Vệ Cẩn sờ sờ đầu A Chiêu, "Ngươi học chữ này, đến khi ngươi quen thuộc, vi sư dạy ngươi chữ khác."

      Vệ Cẩn dạy A Chiêu hơn nửa canh giờ, quản Dương Đức tiến vào báo lại Dân Hầu đến bái phỏng. Vệ Cẩn liền để A Chiêu lưu lại tự học, đứng dậy theo Dương Đức đường đến chính sảnh.

      Trong phòng lưu lại mình A Chiêu.

      A Chiêu cực kì hiếu học, Vệ Cẩn vừa , nàng cũng hề lười biếng, mà là chuyển qua xem cuốn trúc, yên lặng tự học.

      Khi ấy giấy rất quý, có thể sử dụng được giấy tốt phần lớn là quý tộc. Bất quá Thiên Sơn phái cũng bạc đãi đệ tử, mà A Chiêu lại là nữ hài, cầm đao khắc chữ cuốn trúc, cẩn thận thương tốt lắm. Vệ Cẩn nghĩ cũng chưa nghĩ liền trực tiếp dạy A Chiêu dùng bút.

      A Chiêu này học liền khi đêm đến.

      Trăng rằm tà tà, ánh trăng nhu hoà ấm áp.

      Thải Thanh mang cơm canh vào phòng, quỳ ngồi dưới đất, giọng : "A Chiêu tiểu thư, thỉnh dùng cơm."

      A Chiêu từ thư án đứng lên, hỏi: "Sư phụ ta đâu rồi?"

      Thải Thanh trả lời: "Công tử cùng Dân Hầu tiên sinh ra ngoài, công tử trước khi rời có nhắn, tối nay trở về nhà muộn, dặn tiểu thư cứ ngủ trước."

      A Chiêu : "Ta biết rồi."

      Vệ Cẩn nghe theo lời Lâm Bồng, liền để cho A Chiêu ngủ cùng . Mới đầu A Chiêu cũng thập phần quen, nhưng được thời gian, A Chiêu cũng dần quen.

      Sau khi A Chiêu dùng xong cơm canh, Thải Thanh chuẩn bị nước nóng.

      Chung sống cùng được thời gian, Thải Thanh cũng biết A Chiêu tiểu thư rất hiền lành, nhưng có việc tuyệt đối để người khác phụ giúp, đó là việc tắm rửa. Vệ Cẩn cũng từng khuyên bảo qua A Chiêu, nhưng cuối cùng vẫn thể khuyên nhủ được, đành phải gọi người làm cái dục thùng (bồn tắm) để A Chiêu tự mình tắm rửa.

      A Chiêu mặc y phục rộng rãi, bò lên giường ngủ.

      A Chiêu ngủ sâu, thói quen làm khất nhi trước kia còn chưa sửa được. Nên khi Vệ Cẩn trở về, nhàng leo lên giường, A Chiêu lập tức mở mắt, buồn ngủ cũng tỉnh hẳn.

      Vệ Cẩn sờ sờ đầu A Chiêu.

      "Vi sư đánh thức ngươi ?"

      A Chiêu lắc đầu.

      Vệ Cẩn : "Ngủ , ngày mai vi sư dạy ngươi viết chữ. Chờ khi ngươi nhận biết sai biệt lắm, vi sư cũng có thể truyền thụ thân bản cho ngươi."

      Vệ Cẩn nằm xuống cạnh A Chiêu, ngáp cái, mệt mỏi : "Ngủ ."

      Chỉ chốc lát, Vệ Cẩn là nặng nề ngủ. A Chiêu cẩn thận di chuyển thân mình, tận lực đem chính mình ép sát vào góc tường.

      Sư phụ có thói quen xấu!

      ngủ liền chiếm trọn cả giường, nàng chỉ có thể ôm gối cuộn mình trong góc tường. Khi vừa mới bắt đầu cùng sư phụ cùng nằm giường, nửa đêm, sư phụ duỗi tay ra, gọn gàng đem nàng đẩy đến góc tường.

      A Chiêu thở dài.

      Sư phụ tướng ngủ! Thực xấu!

      Bất quá những ngày phải ngủ trong ngôi miếu đổ nát nàng đều vượt qua được, huống chi đây là giường cao gối mềm. A Chiêu cuộn mình ngủ nhiều lần cũng thành thói quen. A Chiêu xem xét xem xét Vệ Cẩn, trong đầu miên man suy nghĩ cũng dần dần vào giấc ngủ.

      Đêm khuya thanh vắng, Vệ Cẩn bỗng thấy người nặng nề.

      ngáp cái, liền mở mắt ra, ánh vào trong mắt là bộ dáng A Chiêu ngủ mơ mơ màng màng, khóe môi còn lộ ra chút nước miếng. Vệ Cẩn buông tiếng thở dài, đồ nhi của cái gì cũng tốt, chính là tướng ngủ thực tốt, luôn bò lên người mình như tiểu quy (rùa ). Liên tục vài đêm tỉnh lại, đều phát A Chiêu rúc vào trong ngực mình ngủ.

      Bỗng nhiên, miệng A Chiêu khé mấp máy câu vô nghĩa.

      Vệ Cẩn sửng sốt, lặng tai lắng nghe. hồi lâu sau, A Chiêu lại mở miệng : "Chiêu là áng sáng."
      Lần này Vệ Cẩn nghe rất , trong mắt của khỏi hàm ý cười.

      Nằm mơ vẫn nhớ kỹ của , cần cù như thế, làm cho thực vui mừng.

      Vệ Cẩn nâng tay nhàng mà vuốt ve đầu A Chiêu, nàng theo bản năng cọ cọ vào lòng bàn tay Vệ Cẩn. Vệ Cẩn đột nhiên cảm thấy trong lòng mềm mại lên lời, dùng góc áo lau nuớc miếng bên môi A Chiêu, lại sờ sờ nàng.

      Cũng được.

      A Chiêu thích ngủ trong ngực của như thế liền để cho nàng ngủ đêm vậy.

      Vệ Cẩn lại ngáp hồi rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

      A Chiêu buồn ngủ mở mắt nhập nhèm, đáng thương sờ sờ cái ót. Nàng liếc mắt nhìn Vệ Cẩn cái, trong lòng thầm, nàng đều phải ngủ trong góc tường, sư phụ còn đẩy nàng! Nàng thực đáng thương, cũng biết là lần thứ mấy đụng đầu.

      Bất quá A Chiêu thầm thầm, tay bé kéo chăn, lại tiếp tục ngủ.

      Hai thầy trò liền như vậy đến đến thẳng đến hừng đông.

      Nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ chiếu vào phòng, Vệ Cẩn cùng A Chiêu đều ngủ say, hai người mỗi người chiếm nửa giường, ngủ thực nghiêm chỉnh.
      Last edited by a moderator: 11/4/15

    4. Yukihime

      Yukihime New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Trời ơi, mừng vì có bản edit của bạn, mình thấy văn án hay quá, nhào vô thấy convert nản thiệt nản, thks bạn nhiều vì edit nhé

    5. meolulu.ipu

      meolulu.ipu New Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      5
      ủng hộ nàng :yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :