Cảm ơn bạn @Khủng Long nha, mình cố gắng trau truốt hơn, có người đọc và cmt giúp mình có động lực hơn. Mong bạn tiep tuc ủng hộ
Chương 12 Buổi sáng hôm sau của cái " kiện" xấu hổ đó. vừa bước ra khỏi cửa thấy cậu đứng chờ. - Cho cậu! - Của cậu! Cả hai đồng thanh lên tiếng, đưa tay nhận lấy đồ của đối phương. đưa trả cậu cái áo thể dục giặt sạch hôm qua, còn cậu đưa bình giữ ấm, trong đó có sữa tươi nóng còn bốc khói ngây ngút. - A!! Sao lại là sữa nóng? Tớ chỉ thích uống sữa ướp lạnh thôi - nhăn mặt . - cho uống, mấy ngày này cậu chỉ có thể ăn uống đồ nóng hoặc ấm thôi, biết chưa? - Biết rồi - bĩu môi nhưng vẫn gật đầu nghe theo, biết là cậu cố ý chuẩn bị vì . Hôm qua mẹ Thẫm cũng dặn trong những "ngày đó" nên ăn uống đồ lạnh nếu càng đau bụng, ai ngờ chưa kịp nhớ cậu nhắc. Hai người lên xe đến trường. - Nhiên! Hôm nay cậu đem theo đồ ăn trưa gì? - À.. là thịt sườn nướng cùng trứng chiên a! - Lát đổi với tớ, của tớ là xu hào xào thịt bằm cùng với canh đậu. nên ăn nhiều đồ chiên nướng bây giờ. - Tại sao a!!? thích xu hào - giọng kháng nghị. - Ngoan, cái đó tốt cho tiêu hóa hơn, ráng chịu mấy ngày thôi, sau đó tớ dẫn cậu ăn ngon - cậu giọng dụ dỗ. im lặng ngầm đồng ý vì biết cậu chỉ vì sợ thoải mái nên mới cấm đoán nhiều thứ như thế. ngó nghiêng ngắm phong cảnh dọc đường liếc thấy quả bóng rổ cậu treo trước xe. biết Hàn Dực rất thích bóng rổ, nếu cần giúp ôn bài, cậu thường xuyên cùng bạn học chơi bóng vào giờ ra chơi. - Dực, cậu chơi bóng rổ giỏi vậy, sao xin vào đội tuyển của trường? được thi đấu a! - Tớ cũng muốn, nhưng đội tuyển trường chỉ nhận học sinh lớp 9 thôi. Tớ quen biết đàn nào nên cũng xin vào được - cậu bình thản trả lời, tuy cậu rất muốn vào đội tuyển chơi nhưng cậu vẫn muốn xin xỏ đàn lớp . - Ồ! Vậy đợi năm sau vậy - vừa cười vừa kích lệ. Hai người sau khi gửi xe xong bước vào lớp, vừa ngồi xuống bạn Hồ Bảo tay cầm 2 ly nước bước tới. - An Nhiên! Hôm qua nghe cậu khỏe, đỡ hơn chưa? Sáng nay tớ và Vỹ Yên có mua nước mận ngào đường cậu thích, ly này của cậu. - A!! Tớ thèm nó bữa giờ, cảm ơn nha! - chưa kịp đưa tay nhận ly nước bị giật . - Nhiên! cho uống, uống sữa! - cậu giật ly nước trả về cho Hồ Bảo. - Dực ác ma! - bĩu môi nhưng vẫn nghe theo, chỉ đành lưu luyến nhìn ly nước mận thích rồi cầm bình sữa nóng lên uống. - Còn cậu, còn đưa mấy cái nước này cho Nhiên mà trực nhật lớp cả tuần - cậu nhìn sang Hồ Bảo nhăn mặt hâm dọa. - Đừng mà lớp phó đại ca... tớ bao giờ mua cho An Nhiên nữa. Tha cho tớ a! - Hồ Bảo mếu máo xin tha. Thế là bạn học Thẫm được cách ly an toàn khỏi tất cả đồ ăn có hại. Tuy thân thể rất thoải mái nhưng trong lòng rất bi thương, buồn rầu trải qua 5 ngày "khó khăn"đầu tiên của tuổi thiếu nữ. ------------- - Bạn nữ A: Hàn Dực chơi bóng nhìn oách! - Bạn nữ F: Phải, phải! Bạn ấy tuấn tú, biết có bạn chưa a!!? Hàn Dực, cố lên! - Bạn nữ Z: Cố lên! Cố lên! Hàn Dực! . . . . . . . . . . . . hàng loạt tiếng reo hò cổ vũ của nhóm nữ sinh vay xung quanh xem Hàn Dực chơi bóng rổ. - Xỳ! Ồn ào chết được! - Thẫm An Nhiên bĩu môi nhìn theo bóng dáng chạy nhảy giữa sân... "Hừ! Ai mượn cậu chơi hay như thế chứ!" - bực bội nghĩ rồi cầm theo bình nước bỏ . "Hmm.. chạy nhiều như thế chắc lát khát nước !!? Tớ lại phải lấy nước cho cậu, Dực thối!" - lòng hậm hực nhưng vẫn kiên nhẫn đứng lấy đầy bình nước cho cậu. miên mang suy nghĩ có bóng người tới. - Xin Chào! - A!!? là? - khó hiểu ngước nhìn người con trai vừa đến. - là Ngô Tử Đằng, là học sinh lớp 9, em chắc là Thẫm An Nhiên, học muội !? - nhìn mỉm cười giới thiệu. - ra là đàn , biết em sao? - Ừ có chút.. em là hoa khôi của khối mà, quả sai! - Làm.. làm gì có, chỉ là bạn bè chọc ghẹo thôi! - đỏ mặt cúi đầu. Tuy biết có nhiều nam sinh mến mộ mình, nhưng chắc vì thường có Hàn Dực bên cạnh nên ít có ai trực tiếp thổ lộ với , bây giờ bất ngờ được khen ngợi, đương nhiên cảm thấy có chút bối rối. - Hì.. lúc nãy thấy em đứng xem bóng rổ, em thích bóng rổ sao? - À.. phải đặc biệt, nhưng em có người bạn thích chơi, còn rất muốn vào đội tuyển của trường. - Ồ...! Học sinh lớp 8 thường được gia nhập... - Ngô Tử Đằng kéo dài thanh, cố ý để chờ mong. - "Thường "? Nghĩa là vẫn có khả năng phải ? - mắt sáng ngời nhìn . - Ừm.. cũng có, chắc là giúp được em - nhìn thấy cười, tim đập thình thịch. - Vậy.. vậy có thể ? Bạn em tên Hàn Dực, cậu ấy chơi bóng rổ rất giỏi! - háo hức níu lấy ống tay áo của , rất mong có thể giúp Hàn Dực vào đội tuyển. - Có thể! Chỉ là.. dạo này bận rộn ghi chép tài liệu giúp giáo, khó có thời gian giúp bạn em - giả bộ tỏ vẻ khó xử. - Em! Em có thể phụ , nếu chỉ là ghi chép, em có thể giúp a! - ngơ ngác sập bẫy. - Được! Vậy giờ tan học thứ 6 hàng tuần, đợi em ở thư viện, còn việc của bạn em, chắc tuần sau là được, nhờ người đến với cậu ấy. - tốt! Cảm ơn , Tử Đằng! Vậy em về lớp trước! - vui vẻ muốn nhanh chạy về báo tin tốt với Hàn Dực. - Ừm.. tạm biệt An Nhiên - mỉm cười nhìn theo bóng dáng chạy , hài lòng với kết quả đạt được rồi cũng quay về lớp. ---------- Thẫm An Nhiên cầm bình nước chạy nhanh trở về khu bóng rổ, nhìn thấy mọi người chơi xong, Hàn Dực được các bạn nữ vay quanh nhưng ánh mắt vẫn ngó nghiêng tìm . - Nhiên! - cậu gọi lớn, hướng vẫy tay, ý bảo tới đây. Các bạn nữ nãy giờ vẫn đưa khăn giấy cùng nước uống cho Hàn Dực, cậu chịu nhận, chỉ chăm chú tìm kiếm xung quanh, giờ lại thấy Thẫm An Nhiên tới, nên mất hứng tản . - Nãy giờ cậu chạy đâu? Cho tớ nước, tớ khát! - cậu thấy vừa mới chạy từ chỗ khác về, trán còn lấm tấm mồ hôi, cậu tự nhiên đưa tay muốn lau bớt mồ hôi cho . - Đừng! Tay cậu còn ướt hơn! phải có nhiều bạn nữ đưa nước cho cậu sao? - nhíu mày tránh né bàn tay cậu. - Tớ uống, tớ chỉ chờ cậu! - Khó hầu hạ! - miệng mắng nhưng lòng rất vui vẻ, tay từ phía sau đưa bình nước tới cho cậu. Cậu nhận lấy, vừa uống vừa đưa tay lau mồ hôi cho , tuy biết khô ráo hơn là mấy, nhưng vẫn là muốn chạm vào . cũng thản nhiên đứng nhìn cậu, để mặc cậu vuốt vuốt trán mình. - À!! Tớ có tin vui cho cậu - vui vẻ hướng cậu khoe khoang. - ???! - Cậu sắp được vào đội tuyển bóng rổ của trường a! - Sao cậu biết? Cậu làm gì rồi? - cậu nghi hoặc nhìn , biết lại bày trò quỷ gì. - Tớ làm gì! Lúc nãy thấy các đàn lớp đứng nhìn cậu chơi bóng rổ, còn nghe được họ khen cậu chơi hay, tớ nghĩ họ mời cậu vào đội tuyển - bình thản viện lý do, muốn Hàn Dực biết nhờ vã đàn khóa , còn là người mới quen biết nữa chứ. - Xỳ! Cậu tưởng chỉ mình tớ chơi hay à.. đừng tinh quái nữa! Ngốc! - cậu phì cười nhìn , nhéo nhéo đôi má hơi ửng đỏ vì nắng của . - Hừm.. cậu cứ chờ xem! Nhưng nếu tớ đúng, cậu phải mời tớ công viên giải trí chơi! - mặt kiêu ngạo hướng cậu vòi vĩnh. - Được! - cậu sủng nịch nhìn , người từ từ xoay , như vô tình đứng về phía mặt trời, trở thành cây dù che nắng cho . ra dù đúng hay sai, chỉ cần , cậu cũng dẫn chơi.
Chương 13 - Cậu là Hàn Dực phải ? - người trong nhóm nam sinh tới trước bàn ăn trưa của cậu lên tiếng. - Phải, có chuyện gì sao? - cậu nhíu mày nghi hoặc nhìn nhóm nam sinh trước mặt, cậu hẳn là quen, hơn nữa họ cũng phải là bạn học cùng khối. - là Ngô Tử Đằng, là đội trưởng của đội tuyển bóng rổ, từng thấy em chơi, kỹ thuật rất tốt, nên muốn mời em vào đội tuyển. - biết tôi là học sinh lớp 8? - cậu lập tức đồng ý mà hỏi ngược lại . - biết! Bất quá đối với người chơi tốt, bọn cũng có đặc cách, thầy giáo cũng đồng ý. Nếu em thích, chiều nay tới gặp bọn ở sân bóng rổ. - "..." - cậu im lặng trả lời, vẫn còn suy nghĩ lý do đàn lớp biết đến mình, các bạn cùng nhóm với cậu chơi cũng rất tốt, nhưng chỉ mời duy nhất mình cậu. - An Nhiên! ăn trưa xong rồi sao? - Ngô Tử Đằng quay qua nhìn mỉm cười hỏi thăm. - A!! Vâng, xong! - ngượng ngùng trả lời, cũng muốn tỏ ra quá thân thiết với trước mặt cậu. - Ừm.. vậy nhanh về lớp học, bọn trước - vui vẻ gật đầu chào rồi rời cùng nhóm bạn. - An Nhiên! Cậu quen đàn Ngô Tử Đằng sao? - Vỹ Yên ngồi đối diện hối hả hỏi. - Phải đó An Nhiên, sao cậu quen đàn vậy? ấy rất nổi tiếng ở khóa đó! - Hồ Bảo cũng muốn buôn dưa lê. - Tớ.. tớ ... - nhất thời biết giải thích như thế nào. - An Nhiên! Là đàn để ý cậu nha, cậu sướng. ấy vừa đẹp trai vừa là đội trưởng bóng rổ nữa, tớ còn nghe nhà ấy rất giàu a! - Phạm Hy Hy ngồi kế bên có ý châm chọc . - Cậu quen biết ta? - Hàn Dực hồi im lặng giờ mới lên tiếng. Cậu muốn biết gia thế đàn kia, chỉ quan tâm sao lại quen biết ta. - Tớ biết! Chỉ là trả lời xã giao thôi - vội giải thích, muốn cậu nghĩ thân thiết với Ngô Tử Đằng, quả cũng chỉ biết mỗi cái tên ta, còn nhớ mặt mũi, mục đích chỉ là muốn giúp cậu vào đội tuyển thôi. - "..." - cậu vẫn trầm mặt, bán tính bán nghi nhìn , nhưng vẫn truy hỏi, lựa chọn tin lời , cậu cũng nghĩ tự nhiên lại chủ động quan hệ với người lạ. - Đừng ngại An Nhiên, đàn Tử Đằng rất nổi tiếng, cậu quen ta cũng tốt a! - Phạm Hy Hy kế bên vẫn chưa chịu buông tha, muốn Hàn Dực tức giận với Thẫm An Nhiên. - Được rồi, vào lớp! - Hàn Dực mặt lạnh cắt ngang lời của Hy Hy, thu thập đồ đạc của cậu và Thẫm An Nhiên rồi cùng nhau về lớp. --------- Giờ tan học, mọi người chuẩn bị thu dọn đồ ra về. - Dực! Cậu có sân bóng rổ ? - Thẫm An Nhiên liếc nhìn , giọng dò hỏi. - Cậu muốn tớ ? - cậu trả lời, quay qua hỏi . - Đương nhiên a! phải cậu thích vào đội tuyển sao, giờ được đặc cách vào, phải chứ! - Được, ! - nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của , cậu vẫn là vào đội . Thế là cậu xách túi của và cậu, hai người tiến về phía sân bóng rổ. "Hừm.. cậu mà vào đội, chẳng phải là uổng phí công sức tớ ghi chép giùm người ta sao!!?" - vừa theo cậu vừa cảm thán. Cậu được các đàn giới thiệu lần lượt, rồi cùng nhau chia đội luyện tập, cũng coi như thử trình độ. ôm cặp của cả hai ngồi ở băng ghế dưới tán cây gần đó chăm chú xem cậu chơi, lâu lâu vẫy vẫy tay, mặt hớn hở hô to "cố lên" để cổ vũ cậu, ai ngờ lại khiến Ngô Tử Đằng vui vẻ, cứ tưởng là cổ vũ cho . Chơi suốt 3 tiếng, mọi người cũng thấm mệt nên dừng lại, lần lượt vào nhà nam tắm rửa để ra về. Cậu hướng tới. - Nhiên, ngoan ngoãn ngồi đây chờ, tớ tắm nhanh rồi chở cậu về - cậu nhận lấy chai nước từ tay . - Nhìn cậu ! Đúng là nam sinh, cứ thích chơi đổ mồ hôi - cầm khăn lau bớt mồ hôi mặt cậu, tươi cười gật đầu. ------------ Hàn Dực vào nhà nam, nhanh chóng muốn tắm rửa sạch rồi đưa Thẫm An Nhiên về, nếu còn sớm còn có thể đưa ăn gì đó. Bỗng nghe được cuộc trò chuyện ở phòng tắm kế bên. - Nam sinh A: Này, cậu có thấy học muội Thẫm An Nhiên ? Lúc nãy còn vẫy tay cổ vũ đội trưởng nữa, chắc là đội trưởng sắp chinh phục được rồi. - Nam sinh B: Ừ.. nghe đội trưởng , em ấy còn hứa giờ tan học thứ 6 hàng tuần giúp cậu ấy ở thư viện ghi chép tư liệu, là "hẹn hò" ngầm đó nha.. haha - Nam sinh A: Nhanh vậy? Mới đây thành công? - Nam sinh B: là vì giúp bạn em ấy vào đội, là cái cậu Hàn Dực hôm nay đó, nên có cớ cầu em ấy giúp đỡ thôi. - Nam sinh A: Giúp gì chứ... Ai chã biết đội trưởng muốn làm gì..!! Haha... ". . ." "Bộp!!!" - tiếng quăng đồ chói tai vang lên, hù dọa hai nam sinh kia tiếp tục chuyện nữa. ------------- Hàn Dực tắm rửa xong, tâm tình bực bội về phía sân bóng, chợt thấy Ngô Tử Đằng ngồi chuyện cùng Thẫm An Nhiên. - A!! Dực! Sao lâu vậy, tớ nóng chết được! - chu môi kháng nghị, ra là muốn cậu trở lại nhanh đưa về, nãy giờ đàn Tử Đằng cứ cố ý bắt chuyện với , có hơi mất tự nhiên. - "..." - cậu im lặng , mặt lầm lì tiến lại gần , đưa tay xách cặp của cả hai, ý định chuẩn bị rời khỏi. - À.. Hàn Dực! Hôm nay cậu chơi rất tốt, vậy từ tuần sau bắt đầu vào đội, lịch tập là chiều thứ hai, ba, tư hàng tuần! - Để xem! Chưa chắc là tôi vào đội - cậu nhíu mày trả lời. - A!!? Dực, cậu đừng giỡn! Tử Đằng, chắc vì chơi mệt nên cậu ấy ăn lung tung, đừng để ý, cậu ấy vào đội. Vậy thôi, tụi em về nhà trước. Tạm biệt ! - mau lẹ kéo cậu , muốn cậu lại tùy ý làm mất cơ hội mà khó khăn kiếm được. - Gặp lại sau, An Nhiên! - Ngô Tử Đằng mỉm cười nhìn theo , trong đầu có tính toán khác. ------------- - Dực! Cậu sao vậy? Dù sao người ta cũng là đội trưởng, cậu khách sáo chút a! - nhìn cậu nhíu mày, lý do cậu bực tức. - Nhiên! Cậu trả lời tớ, cậu biết vì sao tớ lại được tuyển vào đội? - mặt cậu lộ vẻ vui buồn quay qua hỏi . -A!! Tớ.. tớ biết. Chắc là do cậu chơi hay !! - chột dạ giọng , muốn gạt cậu, nhưng cũng muốn cậu biết là do nhờ vã người khác, cậu tức giận a. - À.. được rồi - cậu thở dài nhưng cũng tiếp. - Dực! Vậy là tớ đúng , cậu được mời vào đội tuyển, cuối tuần này đưa tớ công viên giải trí phải ? - cố ý tìm để tài khác, muốn cậu tiếp tục truy hỏi. - "..." - Sao lại lên tiếng, hay là chơi đến đói bụng rồi? Hay mình ăn thịt xiên nướng , tớ khao, coi như chúc mừng cậu được vào đội tuyển nha! - vui vẻ cười như muốn lấy lòng cậu mặc dù biết tại sao cậu lạnh mặt với . - ! Về nhà, hôm nay tớ mệt! - cậu dứt khoát cự tuyệt rồi ra sức đạp xe nhanh hơn hướng về nhà. bất đắc dĩ khó hiểu nhìn cậu, rất muốn hỏi lý do nhưng thấy cậu bực tức muốn trả lời nên đành im lặng. Cứ thế hai người mạnh ai nấy về. đêm mất ngủ.
Chương 14: Hôm nay là thứ sáu, theo như hứa, phải đến thư viện giúp đàn Tử Đằng ghi chép tư liệu, cứ mãi quấn quýt biết nên dùng lý do gì cho tốt để Hàn Dực nghi ngờ về trước, nhưng lo xa, sau chuyện ngày hôm qua, nguyên cả buổi sáng hôm nay cậu làm mặt lạnh với a. - Dực! Hôm nay tớ có rất nhiều bánh bao nhân đậu cậu thích, mẹ bảo tớ chia với cậu nha! - "..." - Dực! Hôm qua chơi bóng lâu như vậy, về có bị đau người ? - "..." - Dực! Cậu xem có phải tớ ngốc lắm ? Tớ lại để quên bút viết ở nhà rồi!! - "..." màn đối thoại phía cứ kéo dài suốt quảng đường đến trường, cậu vẫn im lặng trầm mặt, khiến cũng cảm thấy bực tức, quyết định lên tiếng nữa. Hai người cứ thế lạnh nhạt nhau suốt cả buổi học, rồi đến giờ ăn trưa. - A!! Trong thịt xào có gừng a! - giọng lên tiến nhưng vừa đủ để cậu nghe. Bình thường đợi , cậu vẫn luôn biết thích ăn gì, tự nhiên gắp bỏ qua hộp cơm của mình, rồi đưa món ăn thích bên hộp của cậu qua cho . Nhưng hôm nay... - "..." - cậu vẫn bảo trì trầm mặt, nghiêm túc ăn cơm của mình, cũng thèm nhìn qua . - An Nhiên! Cậu thích tự gắp bỏ ra a! Đâu có ai rãnh rỗi hoài mà giúp cậu! - Phạm Hy Hy cố ý ở bên mỉa mai. - Hừ.. khó ăn ăn thôi - bực bội , rồi cúi đầu chỉ ăn mỗi cơm và canh, đụng vô miếng thịt nào. "Ăn như vậy no sao!!?" - cậu trầm mặt nghĩ nhưng cũng lên tiếng, cứ thế bỏ mặc bực tức. bữa ăn với khí nặng nề kết thúc, Hàn Dực bỏ về lớp trước, cố ý ngồi lâu, đến khi chuông reo mới trở về, để nhìn thấy cậu, giận a! Vừa ngồi xuống, sờ thấy hộp sữa trong bàn học, nhìn thấy là loại sữa dâu thích, biết là của ai vì lúc nãy thấy cậu có hộp sữa này nhưng cố ý uống mà đem về lớp, nhoẻn miệng cười rồi mở ra uống. biết cậu vẫn là quan tâm , nhưng biết tại sao lại bực tức, thôi vì hộp sữa, đợi tối nay qua nhà cậu hỏi . Giờ tan học, vẫn tìm lý do muốn để cậu về trước để mình có thể thư viện, chợt thấy cậu xách cặp bỏ đợi . - Hàn Dực! - vội gọi, lâu rồi gọi đầy đủ tên cậu, vì bắt đầu thấy giận rồi. - Tớ có việc, đưa cậu về được, hôm nay cậu tự về - cậu lạnh lùng rồi bỏ , để thêm lời nào. tức đến nghẹn, tuy là muốn tìm cách để cậu về trước nhưng nghĩ là cậu lại chủ động bỏ mặc mà về. dứt khoát cầm cặp lên rồi hướng thư viện tới. "Hàn Dực! Cậu được a! Cậu có giỏi bỏ mặc tớ luôn !!!" - vừa vừa tức, nước mắt sắp trực trào ra nhưng bị nén lại. ---------- - A!! An Nhiên, còn tưởng em tới - Ngô Tử Đằng ngồi trong thư viện thấy tới vui vẻ đứng lên chào hỏi. - Sao có thể a.. em hứa giúp đàn , đương nhiên tới! - gượng cười . Tâm trạng rất tệ, muốn nhanh chóng giúp ghi chép cho xong để rồi trở về nhà. - Em sao vậy, khỏe sao? Nhìn mặt em tốt lắm. - sao a, chỉ là học ngày dài cảm thấy mệt mỏi thôi, chúng ta bắt đầu ! Hai bóng dáng ngồi sát nhau, cùng nhau ghi chép tài liệu. Lâu lâu Ngô Tử Đằng còn cố ý rướn người để như có như áp mặt sát vào vai , còn giả như vô tình giúp vén vài sợi tóc rơi trước mặt. Những hình ảnh thân thiết từ đầu đến cuối lọt vào mắt của Hàn Dực đứng nép ở góc hành lang xa. Trước đó cậu vẫn tin nên hôm nay cậu cố ý bỏ mặc , mình bận việc về trước là để đến đây xác minh có là Thẫm An Nhiên giấu cậu để tới đây "hẹn hò" với Ngô Tử Đằng như lời của hai nam sinh hôm đó . Nếu hôm qua cậu hỏi mà thành là do vì cậu nên mới đồng ý giúp đàn , chắc cậu tức giận như bây giờ. Giờ màn trước mắt diễn ra, cho cậu thấy là có ý muốn cùng đàn "hẹn hò", việc giúp cậu chỉ là cái cớ mà thôi. Cậu nắm chặt tay thành quyền lúc lâu, rồi buông ra xoay người về. Sau khi hoàn thành xong ghi chép, Thẫm An Nhiên khăng khăng từ chối Ngô Tử Đằng đưa về, buồn bã xách cặp lên xe buýt. Về đến trước nhà là hơn 7 giờ tối, chần chừ nhưng rồi cũng qua bấm chuông nhà cậu. Mẹ Hàn ra mở cửa: - A! Tiểu Nhiên à, hôm nay học về muộn thế con? - Dạ, con chào dì, hôm nay con ở lại học muộn với bạn. Dực.. Dực có ở nhà dì? - nhón chân ngó nghiêng vào nhà tìm bóng dáng của cậu. - À.. tiểu Dực học bài, nó muốn ai làm phiền, con có muốn dì lên gọi nó ? - Dạ.. thôi ạ! cần làm phiền cậu ấy. Phiền dì nhắn cậu ấy, 11 giờ sáng chủ nhật, con chờ cậu ấy trước cửa công viên giải trí Hoa Đạt ạ. - Ừm.. để dì với nó. Vậy con về nghỉ ngơi sớm . - Dạ, con cảm ơn. Con chào dì ạ! Sau khi quay về nhà, mẹ Hàn hướng vào trong phòng khách : "Con nghe rồi chứ? Nhớ đừng để con bé đợi đó!" - "..." -------------- 10 giờ 30 sáng chủ nhật, Thẫm An Nhiên mặc chiếc váy màu hồng ngắn tay, từ ôm sát xuống phần eo rồi xòe ra đến ngang đầu gối, còn cài thêm chiếc kẹp tóc hình hai quả dâu xinh tóc, tóc dài xõa ngang eo suông mượt bồng bềnh. Chân đôi giày sandal trắng có gót làm cho đôi chân càng thẳng tấp. Xoay trái xoay phải thấy hài lòng về mọi thứ, cầm theo hộp bánh pudding rồi thưa mẹ Thẫm ra ngoài. tới điểm hẹn vẫn còn rất sớm, nên tìm bóng mát gần cổng ra vào đứng đợi Hàn Dực. Vì đây là công viên giải trí dành cho lứa tuổi ngang tầm , nên ít nhóm bạn, cặp đôi, và cả nhiều gia đình ra vào tấp nập. Thẫm An Nhiên đứng chờ mỏi chân, nên đành qua lại, thu hút ít ánh mắt từ các cậu trai xung quanh. vốn xinh đẹp, hôm nay lại còn cố ý châm chút ăn mặc, tóc xõa nhàng bay vờn trong gió, mặt có chút hồng hồng, lâu lâu bĩu môi, lâu lâu mỉm cười, như có vẻ chờ mong, lại có chút hờn trách. Hình ảnh trong trẻo, ngây thơ lại có chút đẹp đến bắt mắt nổi bật giữa đám đông người. giơ tay xem đồng hồ, thấy đến gần giờ hẹn mà Hàn Dực vẫn chưa xuất , sợ bánh pudding bị nóng đến hỏng, vội ôm khư khư vào lòng, lấy tay che nắng cho nó. ngây ngốc đứng rồi lại ngồi đợi, mặt trời càng lúc càng lên cao, váy áo bắt đầu thấm ướt mồ hôi. Đến lúc nhìn thấy bóng của mình đất nữa, biết mình mệt mỏi chờ đợi hơn 1 tiếng đồng hồ. tức đến sắp muốn khóc, nhưng vẫn cứng đầu tiếp tục đợi, sợ nếu bỏ về, Hàn Dực tới lại tìm thấy . Chợt nghe giọng quen thuộc: - A.. ra là An Nhiên a! - Phạm Hy Hy biết từ đâu tới cúi đầu nhìn . - Chào.. chào! Cậu cũng tới đây chơi à? - Ừm.. tớ cùng gia đình, ba mẹ tớ ở bên kia! Còn cậu? - Phạm Hy Hy vừa vừa chỉ tay về đôi nam nữ trung niên đứng cách đó xa. - À.. tớ.. tớ chờ bạn! - phải là Hàn Dực chứ? - "..." - Mà chắc là phải đâu a! Cậu ấy hẳn là ở nhà rồi - Phạm Hy Hy như có vẻ châm chọc. - Là ý gì? - lúc nãy, nhà tớ có gọi qua nhà Hàn Dực, muốn rũ cậu ấy cùng tới đây chơi, nhưng cậu ấy phải ở nhà ôn bài, tớ còn nghe được tiếng Ti-vi qua điện thoại a! - "..." - Thôi.. tớ phải vào cùng ba mẹ rồi, cậu tiếp tục chờ bạn nha - Phạm Hy Hy vui vẻ chào tạm biệt, trong lòng rất hả hê khi nhìn vẻ mặt thất vọng của . Thẫm An Nhiên biết mình mơ mơ màng màng về nhà như thế nào, chỉ nhớ là trước khi ngất còn nghe tiếng mẹ Thẫm gọi lớn tên . sốt rất cao cả đêm hôm đó.