NUÔNG CHIỀU - by Xitrum Choco

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Chương 8:


      - Bạn.. bạn Hàn Dực! Mình hiểu bài tập này, cậu.. cậu có thể giúp mình ? - ngồi ở Hàn Dực quay xuống nhờ vã cậu trong giờ nghỉ.

      Từ lúc Hàn Dực chuyển vào lớp của Thẫm An Nhiên, đặc biệt có nhiều bạn học nữ mến, có người hay cố ý hỏi bài cậu, có người xung phong giúp cậu điểm danh lớp vì cậu được chọn làm lớp trưởng, còn có người tặng quà ăn vặt cho cậu, quả thực được nhiều phúc lợi a!

      - Mình bận, cậu tìm bạn khác ! - Cậu vẫn chăm chú nhìn Thẫm An Nhiên ngồi làm bài kế bên.

      cúi mặt xấu hổ, vẻ mặt thất vọng quay lên.

      - Thẫm An Nhiên! Cậu lại làm sai rồi, phải là như vậy! - cậu nhíu mày khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn sửa lỗi sai cho .

      - Này, Hàn Dực! Sao cậu giúp bạn kia? Hình như cậu là lớp trưởng mà! - khó hiểu quay sang hỏi cậu.

      - Tại cậu ngốc! Tớ lo giúp cậu làm gì còn dư thời gian chứ! - cậu lơ đãng trả lời, tay vẫn chăm chú giúp sửa bài

      - A?! Ai ngốc chứ? Mà tớ ngốc liên quan gì!?

      - Nếu bạn ấy hiểu bài, cố gắng nghe giảng hơn sớm muộn gì cũng hiểu. Còn cậu mà có tớ ở bên bao giờ hiểu a! - cậu vừa vừa quay qua cười châm chọc .

      - Hàn Dực! Ý cậu là gì hả??? - nghẹn tức tung bàn tay ngắn ngắn, tròn tròn hướng cậu đánh loạn xạ.

      -------------

      Kết thúc ngày học như bao ngày khác, cả hai lại vui vẻ cùng nhau về nhà. Gần đến trước cửa, chợt nghe tiếng gọi:

      - Hàn Dực! - giọng trong trẻo đứng trước cửa nhà cậu vẫy vẫy tay về phía cậu tới.

      - Tiểu Dực! Tiểu Nhiên về rồi à! - mẹ Hàn đứng kế bên bé cười .

      - Chào Hàn ạ!

      - Mẹ! Con về!

      - Tiểu Dực! Con nhận ra ai ? Là tiểu Hy đó, lúc trước ở đối diện nhà mình, còn học chung trường cũ với con nữa! - mẹ Hàn dắt tay bé tên tiểu Hy tiến lại phía cậu đứng.

      - Dạ nhớ! Là Hy Hy a!

      "Hy Hy? Sao Hàn Dực lại gọi bạn này thân thiết thế a?! Cậu ấy cũng chưa bao giờ gọi mình là Nhiên Nhiên" - bạn học Thẫm ở bên buồn bực thầm nghĩ.

      bé tiểu Hy nghe cậu còn nhớ đến mình cười vui vẻ.

      - Còn đây là tiểu Nhiên, ở kế bên nhà , cũng là bạn học của tiểu Dực, tụi con làm quen !

      - Chào cậu! Mình tên Phạm Hy Hy, cứ gọi mình là Hy Hy nha.. - bé thân thiện chào .

      "A!! ra tên là Hy Hy rồi, chã trách Hàn Dực lại gọi vậy " - An Nhiên mặt mày tươi tắn trở lại cũng hướng bé kia chào hỏi:

      - Chào cậu, mình là Thẫm An Nhiên, cậu có thể gọi mình Nhiên Nhiên.

      - Được rồi, cả ba vào nhà , kẻo cảm nắng bây giờ. À phải tiểu Nhiên, lúc nãy mẹ con nhờ bảo con khi nào về vào nhà gọi điện thoại cho bà ngoại, lúc nãy bà gọi điện lên hỏi thăm con, mẹ con phải mua ít đồ, bố con làm việc trong phòng, bảo con đừng phiền bố.

      - Vậy cậu về nhà trước , lát tớ đem sách vở qua nhà cậu học bài - Hàn Dực ở bên .

      - À..ừm... vậy hai cậu chơi vui nha, lát gặp! - hướng ba người còn lại gật đầu rồi quay về nhà mình. Trước khi đóng cửa còn nghe được bé kia hớn hở :

      - Hàn Dực! lâu gặp! Bố mẹ tớ có công việc gần đây, sau này tớ được qua nhà cậu chơi thường xuyên a!

      Sau khi vào nhà, mẹ Hàn bảo bố mẹ của tiểu Hy công việc, lát tối mới có thể ghé về rước bé, nên nhờ mẹ Hàn trông chừng nhưng mẹ Hàn muốn chợ chút nên kêu cậu và bé lên phòng chơi, bố Hàn ngủ trưa phòng.

      Vì thế mà Hàn Dực phải ở nhà để chơi cùng bé tiểu Hy đến tối, lại bị bắt ở nhà ăn cơm vì bố mẹ tiểu Hy cũng ở lại dùng bữa, nên qua nhà học bài như hẹn.

      -----------------

      * 4h chiều: "A! Mẹ mới mua táo, lát cho Hàn Dực ăn luôn!"

      *4h 45' chiều: "Hàn Dực lùn! Sao lâu thế! Lát chỉ cho cậu ta trái táo thôi"

      * 5h 20' chiều: "Đồ đáng ghét! Gặp lại bạn cũ, bỏ mặc mình!!!"

      * 6h 10' tối: " qua a?!"

      * 9h tối: "Xấu xa! Tớ cần cậu nữa!!!"

      . . . . . . . . . . . . tâm trạng của bạn Thẫm cứ thế mà tệ theo thời gian đồng hồ quay... rồi ôm bụng tức giận ngủ.

      ----------------

      Sáng hôm sau, Hàn Dực đến cửa nhà họ Thẫm, đứng chờ cùng học như mọi ngày. Biết là hôm qua thất hẹn với , nên sáng nay cầm hộp sữa chua vị dâu để cầu hòa.

      - A! Tiểu Dực! Sao con còn đứng đây? Nhiên Nhiên từ sớm, còn nghĩ nó cùng con.

      - Ơ!? dạ ạ! Vậy thôi con chào ạ! - cậu lễ phép cúi đầu chào mẹ Thẫm rồi nhanh chân chạy .

      Đến lớp thấy ngồi chuyện với bạn học Vỹ Yên, cậu tiến lại nhưng bỏ lơ thèm chào hỏi cậu.

      - Thẫm An Nhiên! Sao sáng nay chờ mình? - cậu nhăn mày .

      - "..."

      - Nè, tớ chuyện với cậu!

      - Tớ có hứa chờ cậu à? - quay qua bình thản trả lời.

      - .. cần gì hứa, ngày nào tớ chẳng chờ cậu a! - cậu nghẹn họng vì câu trả lời của .

      - Nếu tớ hứa, sao tớ phải chờ cậu? - xong quay sang tiếp tục trò chuyện với Vỹ Yên.

      - "..."

      Đúng là hứa chờ cậu học chung, mà cậu hứa hôm qua cùng học bài nhưng cậu thất hứa.

      Cậu biết là giận, định giải thích chuông reo vào lớp nên nghĩ giờ ra chơi chuyện với sau. giáo cầu mọi người xem lại bài tập, chuẩn bị nộp lên cho chấm điểm.

      - Này, Thẫm An Nhiên! Cậu làm bài chưa? Đưa tớ kiểm tra lại cho! - Hàn Dực giọng , tay định cầm bài tập của để xem.

      - cần! Dù có sai hết tớ cũng cần cậu giúp! - giật lại vở bài tập lại, ngoảnh mặt quay .

      - "..."

      Thế là vị lớp trưởng luôn luôn lười biếng như cậu lần đầu tiên xung phong thu bài tập cả lớp để đem lên phòng giáo viên.

      Sau giờ ra chơi, bài tập được trả lại, cứ nghĩ bị 0 điểm vì biết làm, hai là có tâm trí làm nên bài tập hôm qua căn bản là để trống toàn bộ, nào ngờ mở ra xem lại thấy được đến 8 điểm, nét chữ kia nhận ra là của Hàn Dực dù rằng cậu cố gắng viết nét xiêu vẹo để trông giống chữ của .

      vui vẻ trong bụng nhưng cũng lên tiếng. Giờ ăn trưa tuy chuyện với cậu nhưng vẫn để cậu ngồi chung bàn.

      Giờ tan học, hai người chậm chạp về, ai biết nên bắt chuyện như thế nào vì im lặng cả ngày.

      - Cậu..!

      - Cậu....!

      im lặng để Hàn Dực tiếp.

      - Hôm qua là do bố mẹ Hy Hy bận công việc, nên cậu ấy ở nhà của tớ đến tối, tớ phải chơi cùng cậu ấy vì mẹ ra ngoài, sau đó mọi người còn cùng ăn tối, nên tớ qua nhà cậu được a! - cậu giải thích hơi như sợ chịu nghe.

      - À..! - gật đầu tỏ vẻ hiểu. ra bị việc cậu làm giúp bài tập kia dụ dỗ từ sớm nên còn giận cậu nhiều nữa. Giờ nghe xong cậu giải thích, cũng tươi cười trở lại.

      - Nè, cho cậu! Muốn cho cậu từ sáng nhưng cậu lại bỏ trước! - cậu đưa hộp sữa chua lúc sáng, như muốn nhanh chóng làm hết giận hoàn toàn.

      Mắt sáng rực cầm lấy hộp sữa chua, vui vẻ mở ra vừa ăn vừa "Cảm ơn".

      - Nhưng mà Hàn Dực! Dù sao cậu bắt tớ đợi cả ngày a! Cậu phải đền cho tớ!

      - Muốn đền gì? Muốn bánh hay muốn kẹo? Để mai tớ đem - thấy vui vẻ nên cậu cũng rộng rãi để cho cầu.

      - Ừm.. ... cậu gọi bạn kia là Hy Hy, nghe rất thân thiết! Tớ cũng thân với cậu, nhưng cậu toàn gọi cả tên lẫn họ của tớ, nghe như là mắng tớ a! - chớp chớp mắt đáng thương .

      - Có gì mà thân thiết!? Tại tên cậu ấy là Phạm Hy Hy nên tớ gọi Hy Hy thôi!

      Cậu với sở dĩ cậu luôn gọi "Thẫm An Nhiên" là vì cậu nghĩ gọi cả tên họ của nghe rất hay a! Còn gọi "An Nhiên" hay "Nhiên Nhiên" là vì giống các bạn khác gọi , rất bình thường.

      - Tớ biết! Tớ thích vậy! - nhăn mày .

      - Được, vậy sau này gọi "Nhiên" thôi được ?

      ngẫm nghĩ! Hình như gọi như vậy nghe rất thân thiết a! Cậu cũng chỉ gọi mình như vậy, rất đặc biệt.

      - Được, tớ cũng gọi cậu "Dực" a!


      ThuydungFbKhủng Long thích bài này.

    2. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Chương 9:


      Cuộc sống vui vẻ của bạn học Thẫm và cậu bạn Hàn cứ tiếp diễn, cứ thế mà thuận lợi, an nhàn tốt nghiệp cấp I và lại cùng nhau vào chung trường cấp II. Hôm nay là ngày tốt nghiệp, sau khi dự lễ tổng kết ở trường về, cả hai gia đình Hàn - Thẫm dẫn hai bạn dạo khu mua sắm gần nhà.

      - Nào tiểu Nhiên, tiểu Dực! Vì khen thưởng hai đứa tốt nghiệp, hôm nay bố mẹ và chú tặng mỗi đứa món quà, các con nghĩ xem muốn gì nào! - mẹ Hàn tay khoác tay bố Hàn, tay kia nắm tay Hàn Dực, vừa vừa hướng hai bạn .

      Hai cậu nghe thế mắt sáng rực, nhìn loanh quanh tìm kiếm xem nên chọn món quà gì.

      - Phải đó tiểu Nhiên, phải hôm trước con muốn mua con búp bê Barbie mới sao? Còn tiểu Dực có phải thích xe hơi điều khiển ? Thích cái nào với bác! - bố Thẫm cưng chiều cõng bạn nhóc An Nhiên vai cười .

      - Tụi con đâu còn là con nít a!!! - và cậu đồng thanh trả lời.

      Hai đôi vợ chồng đều bật cười vì lời biểu tình của hai cậu. lúc sau, mọi người ngang qua cửa hàng bán xe đạp, có nhiều mẫu mã được chưng bày trước cửa, đủ kích cỡ dành cho người đến lớn, thu hút ánh mắt của Hàn Dực chạy lại ngắm nhìn.

      - Bố! Mẹ! Con có thể chọn mua xe đạp ạ? - cậu chỉ vào chiếc xe đạp có yên sau, được lót nệm êm ái, còn có cái giỏ để cặp ở trước, tuy kiểu dáng quá nữ tính nhưng cũng phải thuộc sở thích của cậu.

      - Sao lại chọn xe đạp? Con biết chạy đâu? - mẹ Hàn khó hiểu cúi xuống nhìn cậu.

      - Con học ạ! Con muốn chạy xe đạp học, trường mới rất xa nhà a! - cậu kiên quyết chỉ vào chiếc xe trước mặt.

      ra là vì có lần cậu nghe bạn học Thẫm ca thán rằng trường mới rất xa, ngại bộ nhưng xe buýt phải chen chúc đông người nên cậu muốn mua xe đạp từ lâu.

      - phải con luôn xe buýt tiện lợi hơn sao? kì lạ! - mẹ Hàn khó hiểu nhìn cậu.

      - Được rồi em! Tiểu Dực thích cứ mua cho nó, dù sao biết xe đạp cũng tốt, còn có thể chở tiểu Nhiên cùng ! - bố Hàn đứng kế bên ủng hộ cậu con trai .

      - A!! Vậy sau này Nhiên Nhiên cần bộ hay xe buýt nữa! Quá sướng a!!! - vui vẻ nhúng nhảy vai bố Thẫm, làm ông loạng choạng ôm chặt đôi chân bụ bẫm lo sợ té ngã.

      - Ừm, sướng nhất là Nhiên Nhiên rồi! Lúc nào cũng có tiểu Dực nuông chiều - mẹ Thẫm cũng cười vui vẻ.

      - Tớ có hứa chở cậu à? Cậu mập! Rất nặng a! Pleee..... - cậu làm vẽ mặt lè lưỡi giả bộ muốn chở .

      - Aaaa!! Bố..bố! Vậy Nhiên Nhiên muốn mua cái vòng lắc eo ạ! - lắc lắc tay bố Thẫm .

      - Hử? Sao lại mua cái đó? - bố Thẫm thấy bất ngờ, bốn người còn lại cũng cảm thấy lạ vì món quà chọn.

      - .. để lắc eo cho ốm bớt ạ!

      - Con xem Nhiên Nhiên! Tiểu Dực chọn quà cũng nghĩ đến con, muốn chở con học nha, sao con lại chọn món quà chỉ dành riêng cho bản thân như thế? ngoan đâu! - mẹ Thẫm nhíu mày trách.

      - Đâu có a! Tại.. tại Nhiên Nhiên muốn giảm béo, để Dực chở đỡ mệt hơn mà - tỏ vẻ vô tội chớp chớp mắt .

      - Phì! Hahaha... tiểu Nhiên giỏi! - mẹ Hàn nghe xong cười . Mọi người cũng cười theo vì cái lý luận ngây thơ của .

      Thế là cả hai bạn đều có món quà như ý mình, vui vẻ nghỉ ngơi ba tháng hè để chuẩn bị cho năm học mới. Có khi cả hai ở nhà chơi cùng nhau, có khi được bố mẹ cả dẫn công viên vào cuối tuần, tuy gặp thường xuyên như lúc còn học nhưng vẫn rất thân thiết.

      Cậu cố gắng tập lái xe đạp thuần thục trước khi vào học, cũng tìm hiểu đường lối về từ nhà đến trường, lại còn tìm kiếm các quán ăn vặt đường để mai mốt có thể dẫn ăn. Vì hai bạn lên cấp II, nên mỗi người cũng được cho tiền quà vặt, hôm nào có đồ ăn chuẩn bị sẵn, còn được cho thêm tiền để mua đồ ăn tại trường.

      siêng năng dùng vòng lắc eo, còn cùng mẹ Hàn chợ hằng ngày nên từ bụ bẫm, tròn người trở nên mảnh mai, thon gọn hơn. Chiều cao cũng phát triển ít, nỗi trội hơn so với bạn cùng lứa, chẳng mấy chốc trở thành bé xinh xắn, đáng , được nhiều cậu bé trong khu phố thích, muốn làm thân nhưng đượci vì lúc nào cũng dính lấy cậu.

      Đặc biệt Hàn Dực cũng trưởng thành lên rất nhiều, còn là cậu bé thấp bé như xưa nữa. Cậu cao ngang bằng , khuôn mặt bắt đầu nét nam tính của bố Hàn, bớt vài phần ngây thơ của con nít, hơn nữa cậu rất thông minh, biết suy nghĩ nên trông chững chạc, nghiêm túc hơn, còn vẫn hoạt bát, ngốc nghếch như trước.

      Buổi sáng đầu năm học mới, trước cửa nhà Hàn - Thẫm:

      - Mẹ ơiiii! Con học ạ! - vừa chạy ra cửa vừa gọi lớn hướng mẹ Thẫm ở dưới bếp chào tạm biệt.

      - Nhiên! Cậu từ từ.. vẫn chưa trễ, thắt lại dây giày kìa! - Hàn Dực ngồi xe đạp đợi sẵn hướng nhắc nhở. .

      - Ừm ừm.. biết rồi. Cậu còn kỹ hơn mẹ tớ a! - câu bĩu môi nhưng vẫn nghe lời cậu thắt lại dây giày rồi đem cặp xách bỏ giỏ, ngồi vào sau xe cậu.

      - Hừ! có tớ cho cậu té u đầu luôn!

      - Ple!! tại có cậu nên tớ mới cần phải cẩn thận a! À phải.. Dực! Tớ muốn ăn bánh mì ! Lúc nãy sợ muộn, chỉ mới uống được ngụm sữa à - ngồi sau kéo kéo ống tay áo cậu làm nũng.

      - Tớ biết, mép miệng cậu còn dính sữa kìa con mèo lười! Tối qua lại thức khuya đọc truyện nên mới dậy trễ phải ? - cậu cười trêu .

      - Hì hì.. bị cậu phát rồi! - ngại ngùng .

      Thế là cả hai dừng lại tại xe bánh mì gần trường, chỗ này rất đông người xếp hàng nên cậu bảo vào trường đứng đợi trước, cậu mua xong vào tìm . ngoan ngoãn vào trường, ngồi đợi ở băng ghế gần cổng chờ cậu.

      nghĩ đến món bánh mì thịt thích, còn có hộp nước trái cây cậu đem sẵn cho chợt thấy cậu vào, kế bên còn có bạn , khuôn mặt hơi quen thuộc. Họ tới gần hơn nhận ra đó là Phạm Hy Hy, bạn trước đây từng qua nhà Hàn Dực, nhưng sao bạn ấy cũng mặc đồng phục giống a!

      - Chào An Nhiên! Còn nhớ mình ? Mình là Hy Hy! Lúc nãy gặp Hàn Dực ở chỗ bán bánh mì mới biết là tụi mình chung trường - Hy Hy hướng chào .

      - À ừ... trùng hợp! - cũng cười , vẫn còn bất ngờ vì xuất của bạn này.

      - Nhiên! Mình mua được bánh mì thịt cậu thích, nên mua bánh mì cá, cậu ăn đỡ nha! - khuôn mặt cậu lấm tấm mồ hôi đưa bánh mì cho .

      - À xin lỗi An Nhiên! Vì Hàn Dực nhường cái bánh mì cuối cùng cho tớ, tớ biết là của cậu a! - Hy Hy ngại ngùng lên tiếng.

      - À.. à sao, sao! - hơi mất tự nhiên trả lời.

      "Dực đáng ghét! Lại nhường bánh mì của mình cho người khác!!!" - bực bội nghĩ.

      - Vì bạn Hy Hy ăn được cá, dị ứng nên mình phải nhường cho cậu ấy. Mình định chờ để mua cho cậu cái khác nhưng người bán rất lâu, mình muốn cậu đợi nên mua tạm. Ngày mai mình mua lại được ? - cậu nhanh chóng hướng giải thích vì nhìn biết là vui rồi.

      - Phải thêm thanh socola nữa nha! - nghe cậu xong cũng thấy cân bằng lại, miệng nhoẻn cười còn cố ý đòi hỏi thêm.

      - Được! Vậy mau ăn , sắp vào lớp rồi kìa!

      Bạn Hy Hy nãy giờ đứng kế bên nghe màn đối đáp, lòng có chút ghen tị, mặt cũng trở nên ỉu xìu, chậm chạp cùng cậu vào trong để tìm lớp học mới.



    3. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Chương 10:


      muốn lại học khác lớp, nên Hàn Dực ra sức ôn tập, thúc ép Thẫm An Nhiên để thi được thành tích Khá, cậu cũng cố ý làm bài sai sót ít, kết quả như mong đợi là và cậu được học chung lớp. Bạn Hy Hy cũng vào học lớp này nên cũng rất vui vẻ. Cả hai bạn Vỹ Yên và Hồ Bảo cũng thi vào trường này, nhưng chỉ Hồ Bảo là chung lớp với họ, Vỹ Yên học lớp kế bên.

      Thế là và Hy Hy ngồi chung bàn ở giữa lớp, cậu cùng Hồ Bảo ngồi ở bàn ngay phía sau. Hồ Bảo rất thích Hy Hy, luôn tìm chuyện để với nhưng ngại ngùng né tránh, ngược lại rất hay xen vào cuộc chuyện của Hàn Dực và bạn học Thẫm.

      Lúc bầu chọn lớp trưởng, biết do ham vui hay bị ảnh hưởng bởi những bộ phim lịch sử về các vị lãnh đạo mới thấy Tivi tối qua, mà bạn Thẫm lại xung phong làm Lớp Trưởng. Vì thế bạn Hàn Dực nghiễm nhiên cũng nhận chức Lớp Phó vì biết thế nào cũng làm xong, phải ở bên túc trực mà sửa chữa sai lầm giùm .

      Thực ra chỉ ham hư vinh vì được sai khiến các bạn làm trực nhật, còn được miễn cho bản thân và Hàn Dực nữa a!

      Và rồi mỗi ngày thấy được vài cảnh như thế này:

      * Trong lớp:

      - Dực! bảo mình thu tập của các bạn đem lên phòng cho sau giờ học a!

      - Mình đem lên rồi!

      * Giờ nghỉ:

      - Dực! Mình quên ghi lại những điều lúc nãy bảo mình phổ biến với lớp rồi!!!

      - Đây nè! Lát cậu nhìn vào đây rồi thôi!

      * Giờ ăn trưa:

      - Nhiên! Ăn cái này!

      . . .

      - Nhiên! Uống thêm nước!

      . . .

      - Nhiên! Lau sạch miệng !

      . . .

      -----------------------

      - Hàn Dực! Cậu chăm An Nhiên giỏi nha! - Hồ Bảo ở bên cười trêu ghẹo.

      - Ừ.. tớ quen rồi!

      - Hàn Dực! Cậu làm thế tốt cho An Nhiên a! Cậu ấy giỏi lên được - Hy Hy ở bên hơi nhăn mặt , nhìn nỗi Hàn Dực lúc trước để ý đến ai mà giờ lại như bảo mẫu cứ theo chăm sóc An Nhiên.

      - Cậu ấy cứ ngốc nghếch, khờ khạo thế là tốt rồi, cần giỏi hơn nữa! - cậu vẫn chăm chú lột vỏ quýt chờ trở lại ăn.

      - "..."

      - Nè.. xấu mình à? - từ nhà vệ sinh trở lại.

      - Nhiều chuyện gì chứ! Lo ăn quýt của cậu ! - cậu đẩy mấy quả quýt lột xong tới trước mặt .

      - Xỳ...! - nhăn mũi ngoan ngoãn bóc quýt ăn, mặt rất thỏa mãn.

      Sau giờ nghỉ trưa, cậu và Hồ Bảo về lớp trước vì Hy Hy cương quyết kéo theo cùng nhà vệ sinh chuyến trước khi vào học. cũng từ chối nên để cho cậu đem hộp cơm còn đồ ăn thừa của mình về lớp. Trong nhà vệ sinh, cả hai người vừa đứng săm soi trước gương vừa trò chuyện:

      - An Nhiên, cậu có thấy Hàn Dực chăm lo cho cậu quá mức ? Cậu thấy phiền à? - Hy Hy thử hỏi thăm dò .

      - Có gì phiền a!!? Rất tốt mà! - vừa cười vừa chỉnh chu lại mái tóc mình.

      - Cậu.. cậu để ý đến bạn học nam nào sao? Nếu Hàn Dực cứ theo cậu, cậu có ai để ý a!!

      Mặc dù bọn họ chỉ mới lên lớp 7, cũng còn rất , nhưng tuổi trẻ bây giờ phát triển hơn trước, tuy chính thức đương, hẹn hò nhưng thương thầm trộm nhớ vẫn có. Trong lớp cũng có vài cặp đôi mến nhau, suốt ngày cùng nhau chuyện, vui đùa còn cùng học về giống hệt và cậu, chỉ là và cậu xem hành động đó là bình thường, nghĩ đó là chuyện đương trai .

      - Ừmmm.. mình để ý đến ai a! Cũng cần ai để ý đến mình! Nếu để Hàn Dực biết, mắng mình mất, mình muốn đâu - thản nhiên trả lời.

      vẫn còn nhớ lần đầu tiên Hàn Dực thấy có bé trai cùng xóm tặng chocolate cho , còn hay tới nhà rũ ăn kem cậu chuyện với gần tuần, viện lý do là ăn quá nhiều trong khi hứa chăm chỉ lắc vòng giảm béo. Nhưng biết lý do là do cậu muốn chơi với cậu bạn kia mà thôi.

      - Ừ.. .. cậu cũng phải nghĩ đến Hàn Dực chứ! Biết đâu cậu ấy có người thích sao!? - Hy Hy nghe xong tức nghẹn vội . Hôm nay muốn cho Thẫm An Nhiên biết là mình thích Hàn Dực, để còn ỷ lại Hàn Dực, cứ bắt Hàn Dực nuông chiều .

      - Có ai thích Hàn Dực sao?

      - Có.. có! Là tớ a! - Hy Hy vừa trả lời vừa len lén nhìn thái độ của .

      - À.. cái này.. tớ biết từ lâu a! Nhưng cậu ấy thích cậu nha! - vừa cười vừa , phải có ý chăm chọc, chỉ là rất khẳng định.

      - Sao.. sao cậu dám chắc chứ!!?

      - Vậy cậu cứ thử xem!! - nhoẻn miệng cười, rồi ung dung về lớp.

      Hai người trở về lớp, vừa ngồi xuống chỗ ngồi Hàn Dực lên tiếng hỏi:

      - Nhiên! Sao lại lâu như vậy? Có chỗ nào khỏe sao?

      - có.. chỉ là Hy Hy vừa mới hỏi tớ vấn đề, tớ biết trả lời. Dực! cậu trả lời giúp tớ !

      - Hử? Là việc gì?

      - Hy Hy hỏi là tớ có thể đừng theo cậu nữa, để cậu tự do có bạn được a!!

      Hy Hy ngồi kế bên nghe mặt vừa xanh vừa đỏ, nghĩ lại chuyện này trước mặt Hàn Dực, nhưng vẫn liếc nhìn xem Hàn Dực trả lời như thế nào.

      - Tớ làm gì có bạn !! Cậu đừng có suy nghĩ linh tinh! - cậu nhíu mày nhìn .

      - Hy Hy cậu ấy thích cậu!!

      - Nhưng tớ thích cậu ấy - cậu trả lời cách khẳng định và ràng, cũng thèm nhìn sang vẻ mặt tức đến sắp nghẹn khóc của bạn Hy Hy, vẫn nghiêm túc trả lời Thẫm An Nhiên.

      - À.. tớ cũng vậy nhưng cậu ấy tin a! Giờ chính miệng cậu tốt rồi - nhoẻn miệng cười rồi vui vẻ quay lên , còn tinh nghịch quay qua nháy mắt với Hy Hy, ý " bảo trước rồi mà".

      Suốt quá trình học, Hy Hy vừa xấu hổ vừa nghẹn khuất, muốn bắt chuyện với Hàn Dực nhưng lúc nào cậu cũng lơ . Tuy là hằng ngày cậu cũng giữ thái độ như vậy nhưng hôm nay đặc biệt nghiêm trọng, ngay cả muốn hỏi bài cậu, cậu cũng tỏ vẻ mặt phiền phức mà bỏ mặc . Giờ ra về, năn nỉ mãi để cậu cùng ra gốc khuất để chuyện, cậu đành nhận lời và bảo Thẫm An Nhiên đứng chờ chút.

      - Hàn.. Hàn Dực! Tớ.. tớ.... - lắp bắp mãi vẫn thành lời.

      - Phạm Hy Hy! Tôi biết cậu thích tôi.. nhưng tôi thích cậu nên cậu đừng bậy bạ gì với Nhiên nữa!

      - Tại.. tại sao a!!? Tớ có gì tốt? Cậu .. tớ sửa mà!

      - phải do cậu tốt.. mà vì người tôi thích phải là cậu thôi! - cậu trả lời dứt khoát rồi ngoảnh mặt bỏ .

      nức nở đứng đó khóc, nhưng vẫn nghĩ bỏ cuộc. vẫn làm bạn với và cậu, có lúc giành được Hàn Dực từ tay Thẫm An Nhiên.

      -------------

      - Dực! chuyện gì thế? Lâu a! - hướng Hàn Dực tới bĩu môi.

      - Nhiều chuyện! - cậu cốc vào trán rồi cầm lấy chiếc cặp của về chỗ gửi xe đạp.

      - thôi, ai cần! Pleeeeeeeee....!

      - Là cậu cố ý phải ? - cậu vừa vừa bâng quơ .

      - Cố..cố ý gì? Cậu gì tớ nghe hiểu a! - ngập ngừng trả lời như che giấu gì đó.

      - Nhiên! !

      - Ừ.. .. Phải a! Là tớ cố ý hỏi cậu, để Hy Hy biết cậu thích cậu ấy!

      - Có biết làm thế xấu lắm ?

      - Hì.. chẳng phải cậu cũng phối hợp trả lời theo ý của tớ sao!!? Là cậu cố ý để tớ làm chuyện xấu!

      - Tớ có quyền từ chối sao? theo ý cậu.. cậu lại ầm ỷ với tớ, người chịu thiệt là tớ a! - cậu thở dài .

      - Cậu biết là tốt.. haha! - vui vẻ vì dung túng của cậu.

      vừa vừa quay lại hướng cậu cười vui vẻ, cậu lắc đầu thở dài nhưng vẫn hướng cười sủng nịch, cách nào làm ngược ý , hai người vui vẻ về nhà.
      Khủng Long thích bài này.

    4. Xitrum Choco

      Xitrum Choco Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Chương 11:


      buổi chiều nào đó của năm học lớp 8, kiện có chút xấu hổ xảy ra. Vào giờ thể dục, cả lớp học được hoạt động tự do, Hàn Dực cùng các bạn học nam chơi bóng rổ - môn thể thao cậu ưa thích, ngồi nghỉ mệt và trò chuyện cùng các bạn ở dưới gốc cây xa.

      - An Nhiên, cậu sao chứ? Sao trông mặt khó chịu vậy? - Hy Hy ngồi kế bên vừa lau mồ hôi vừa hỏi. Từ lúc bị Hàn Dực từ chối, vẫn tiếp tục cố gắng thân thiết với Thẫm An Nhiên, để có cơ hội tiếp xúc với cậu.

      - À.. sao, cảm thấy hơi đau bụng chút, nhưng chắc là do buổi sáng tớ ăn nhiều quá thôi - hơi nhăn mày trả lời.

      - Hay là "tới" rồi?

      - Cái gì "tới"? - ngây ngốc hỏi.

      - À.. gì - Hy Hy ngẩn ra rồi cũng im lặng gì.

      Hy Hy dường như đoán được có gì xảy ra, dù sao cũng là con , biết được ở độ tuổi này họ bước vào thời kì phát triển tâm sinh lý của con . cũng bắt đầu"có" cái đó vào hai tháng trước, dấu hiệu đau bụng cũng giống như Thẫm An Nhiên như bây giờ, nhưng hỏi An Nhiên, muốn lần làm An Nhiên mất mặt, nhất là trước mặt Hàn Dực.

      ngồi xoa bụng để giảm bớt cơn đau bỗng trái bóng từ xa bay tới đập vào người Thẫm An Nhiên. Cả đám người của bọn la toáng lên hoảng sợ. Vì lực có chút mạnh, nên giật nảy mình có chút choáng váng, bụng lại càng đau, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó đột ngột trào ra, thấm ướt đáy quần mình.

      - Nhiên! sao chứ? Xin lỗi nha, bọn tớ cố ý... có đau chỗ nào ? - Hàn Dực gấp gáp từ xa chạy đến xem xét . Thấy im lặng ôm bụng ngồi đó mặt nhăn nhó định cúi xuống bế lên.

      - A! Tớ.. tớ sao.. Cậu.. cậu làm gì? - hốt hoảng la lên vì cảm nhận được cái gì đó dưới quần càng trào ra theo từng cử động của .

      - Ngoan! Để tớ đưa lên phòng y tế.

      - .. cần màaaa! - dám ngọ nguậy vì sợ "cái gì đó" càng ra nhiều, chỉ biết giọng từ chối để cậu bế.

      để kháng cự, chỉ sợ bị đau ở đâu vì cậu biết lực của trái bóng kia nên cậu nhanh chóng bế nhanh chân hướng về phòng y tế, để cho các bạn ở lại xin phép với thầy giáo.

      im lặng để cậu bế, thể cãi lại cậu, hai là cũng muốn biết cơ thể bị cái gì. Cả hai nhanh chóng vào phòng y tế, cậu đặt lên giường ở gian phòng bên trong để giáo kiểm tra, bản thân ngồi bên ngoài chờ đợi. Bất chợt liếc thấy vạt áo mình có dính chút vệt màu đỏ, tưởng rằng là bị trày xước ở đâu, lòng lại càng lo lắng.

      Sau khi chuyện với giáo và kiểm tra thân thể, mới biết được bản thân bị gì. Sau khi được giáo đưa và chỉ dẫn dùng băng vệ sinh, cảm thấy thoải mái hơn. Lại thấy quần mình bị ướt mảng lớn lại càng xấu hổ, phải nhờ giáo gọi điện thoại về để mẹ lên rước vì thể ngồi xe đạp của Hàn Dực trong tình trạng nhếch nhát như thế này. bước chầm chậm ra bên ngoài chỗ Hàn Dực.

      - Nhiên! Có sao ? Bị đau chỗ nào? Để tớ xem! - cậu hấp tấp xem xét tay chân của .

      - .. sao mà, chỉ cảm thấy khỏe, tớ gọi mẹ lên rước, hôm nay thể về cùng cậu - ngại ngùng né tránh cậu vì muốn cậu thấy được vết dơ ở quần của . Dù sao cũng biết đây là chuyện tế nhị của con , thể với Hàn Dực a.

      - Sao lại sao được!!? Chắc chắn bị thương ở đâu rồi.. áo tớ còn dính vết màu của cậu nè. Ngoan, để tớ xem!

      - A!!! Dính rồi sao? Ở đâu? Ở đâu a? - vội vàng cầm vạt áo của Hàn Dực lên xem. Dù chỉ là vết nhưng vẫn rất bắt mắt, chắc là dính vào lúc cậu bế .

      - Đừng lo áo tớ.. để tớ xem chỗ bị thương nào!

      - .. xem được! - xấu hổ lắc đầu liên tục.

      - Tại sao? Ngoan, tớ chỉ xem thôi, đau!

      - cho xem mà - vội hét lớn.

      - Được, được! Tớ xem nữa, vậy tớ ngồi chờ mẹ Thẫm cùng cậu - cậu thấy đột ngột hét lớn cũng ép nữa. Cứ nghĩ vì đau nên bực bội, nên định hỏi sau vậy.

      - Xin.. xin lỗi, Dực! Tớ sao , về nhà nghỉ chút là được. Nhưng là.. cậu..cậu thay áo thể dục đó ra , tớ đem về giặt giùm cậu. Cậu còn áo sơ-mi để trong lớp mà phải ? - lúng túng hỏi cậu.

      - Ừm.. vậy cậu ngồi đây chờ, tớ thay rồi đưa cho cậu - cậu biết khó chịu, nên chiều theo ý , muốn mệt thêm nữa. Hơn hết là giúp cậu giặt áo, cậu rất thích!

      -------------

      Hai bóng dáng ngồi chuyện lọt vào mắt của đám nam sinh đứng cách đó xa. nam sinh đứng giữa, mặt mũi sáng láng, cao ráo nhất lên tiếng:

      - Các cậu biết bé kia ?

      - À.. là học muội khối lớp 8 đó mà. Em đó hình như họ Thẫm phải, là hoa khôi của cả khối đó! Lớp trưởng thích rồi à? - người kế bên A trả lời.

      - Em đó được nhiều bạn thích lắm, lớp chúng ta cũng có mấy người, nhưng hình như em đó chưa nhận lời ai - người kế bên B phụ họa.

      - Hmm.. chưa có bạn trai à!!? tốt! - cậu nam sinh cười như có tính toán gì đó, rồi xoay người về khối lớp 9.

      --------------

      Sau khi về nhà, Hàn Dực cảm thấy khó hiểu với hành động của Thẫm An Nhiên nên đem mọi chuyện kể lại cho mẹ Hàn. Bà nghe xong xấu hổ cười, cũng giải thích nhiều với cậu, chỉ là chuyện riêng tư của con . tìm được câu trả lời, cậu phải dùng máy tính lên mạng để tìm hiểu. Sau khi nghiên cứu cả buổi, cậu mới biết bước vào thời kì phát triển sinh lý của thiếu nữ, hôm nay chắc là lần đầu tiên, hèn gì lúc đó lại xấu hổ chịu .

      Cậu vò đầu vừa buồn cười vừa xấu hổ khi nghĩ lại mình sém chút bắt cho xem "vết thương" kia. Sau đó cậu cẩn thận tìm hiểu tất cả kiến thức về "chuyện đó" của , từ thay đổi về tâm lý, đến những thứ cần thiết để dùng, rồi còn những điều kiên kị trong những ngày đó. Cậu thấy xấu hổ, chỉ muốn thay chuẩn bị tốt để thấy thoải mái hơn vì biết rất hậu đậu trong việc chăm lo bản thân mình.
      ThuydungFbKhủng Long thích bài này.

    5. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Ủng hộ nè ~~ dù tay viết hơi non chút nhưng thỉnh thoảng đổi khâu vị cũng oke :yoyo57::yoyo57::yoyo57: mong ra tiếp a

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :