Chương 4: - Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên à! Dậy con! - tiếng bà Thẫm gọi ngớt. - Dạaa - tiếng trả lời uể oải vang lên, nhưng bóng dáng nằm cuộn giường như cục bông lớn vẫn nhúc nhích. Bà Thẫm chờ sốt ruột, vào phòng, đến bên giường vỗ vào mông của Thẫm An Nhiên, gọi: - Nhiên Nhiên ngoan! Dậy học nào! Tiểu Dực đứng chờ con trước cửa kìa. Nhanh dậy, đừng để bạn chờ! - A!? - bé mở mắt, mặt vẫn còn ngây ngốc. Rồi chợt nhớ hôm qua chính là người hẹn Hàn Dực cùng học, còn lớn tiếng cảnh báo cậu được dậy muộn để mình đợi. Ai ngờ chính lại là người dậy muộn. bừng tỉnh, vội chạy vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt. Mặc xong đồng phục rồi vội vã chạy xuống lầu, nhìn ra trước cửa thấy bóng dáng đứng chờ. kịp đợi bà Thẫm đưa đồ ăn sáng, chạy nhanh về phía cậu bé. - Chào Hàn Dực! Sớm a! - Gì mà sớm! Tớ đợi cậu hơn 15 phút rồi đó! Ai là người lớn tiếng dậy trước tớ hả? - Cậu bé nhăn mũi, vẻ mặt giả bộ giận dỗi hướng bé mỉa mai. - À hì.. tớ.. tớ dậy từ sớm, nhưng rồi lại ngủ quên lại. Ngày mai như vậy nữa! - Hừ! Được rồi, cần dậy sớm, đúng giờ là được. Tớ muốn thấy gấu trúc đâu! - A!? - Nhiên Nhiên! Con quên đem đồ ăn sáng kìa! - tiếng bà Thẫm gọi phía sau, bà tiến lại bỏ hộp đồ ăn chuẩn bị sẵn vào cặp của An Nhiên, hướng Hàn Dực cười: - Tiểu Dực dậy sớm nha! Phiền con đợi Nhiên Nhiên rồi, lần sau gọi nó sớm hơn. - Dạ sao đâu . Cứ để bạn ấy ngủ thêm, cũng chưa muộn ạ. Tại con quen dậy sớm rồi. - Ngoan quá! Vậy thôi hai đứa học , kẻo muộn. Nhiên Nhiên học ở trường năm rồi, có gì Nhiên Nhiên giúp tiểu Dực làm quen với bạn mới nha con. Các con học chung lớp, nhưng cũng phải giúp đỡ nhau nha! - Dạ! - cả hai đứa bé đồng thanh trả lời. Hai bóng dáng xíu cùng về hướng trường. Vừa vừa trò chuyện rôm rả: - Này, Hàn Dực! Cậu học ở lớp nào vậy? chừng ở kế bên lớp tớ, lúc ra chơi có thể qua lớp tớ, tớ giới thiệu nhiều bạn mới cho cậu! - Tớ học lớp 2A! Hình như trường xếp lớp theo thành tích học tập phải. Còn cậu? - 2A á !!! Là lớp đứng đầu đó! Lớp tớ.. lớp tớ kế bên cậu đâu! - vừa trả lời vừa ngượng ngùng cúi mặt. "Sao lại học giỏi thế, thể để cậu ấy biết mình học lớp F được!!!!" - nghĩ. - Ồ, vậy thể qua lớp cậu chơi rồi! - cậu bâng quơ , vô tình liếc mắt sang nhìn . - Ai ! Tớ qua lớp kiếm cậu. cùng ăn sáng lúc nghỉ giữa giờ ! - hớn hở quay sang cậu . - Xì, ai cần chứ! - cậu bĩu môi tỏ vẻ miễn cưỡng. Mà thôi, tớ cũng hứa với Thẫm trông chừng cậu, vậy giờ nghỉ phải qua lớp kiếm tớ đó, nhớ chưa? - Được a~ Cậu chờ tớ nha! "Dễ dụ " - cậu thầm nghĩ. Cả hai vui vẻ cùng nhau tiến vào cổng trường. Chợt nghe sau lưng có tiếng gọi: - Hàn.. Hàn Dực! Chào buổi sáng! - bé Hạ Vy hôm qua tiến lại gần hai người chào hỏi. - "..." - cậu im lặng nhìn bé. - Chào bạn! - An Nhiên lên tiếng trước trả lời, nhưng nhận được chú ý của bé kia. - Hàn Dực! Kẹo hôm qua mình cho cậu có ngon ? Mình còn nhiều lắm! Cậu có muốn ăn thêm ? - Hạ Vy tiếp tục hướng Hàn Dực chuyện. - ăn! biết! - cậu lạnh lùng mở miệng. - Có.. có! Ngon lắm, kẹo của cậu à? Có thể cho tớ thêm ? - An Nhiên mắt lắp lánh . Mặt bé Hạ Vy trở nên cứng ngắt, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc. - Hàn.. Hàn Dực! Cậu thích kẹo dâu sao? Sao lại đem cho người khác? Cậu trả lời bé kia, chỉ lo chăm chăm nhìn khuôn mặt ham ăn, ngốc nghếch của bạn Thẫm kế bên. Rồi cậu tiến lại gần bé Hạ Vy rồi : - Tớ thích kẹo, nhưng tớ muốn nữa. Cậu còn ? - Còn..còn! bé xấu hổ vì khuôn mặt cậu bé ở trước mặt mình, vội vội vàng vàng móc trong túi ra bịch kẹo dâu giống loại hôm qua đưa cho cậu. - Nè, cầm lấy! Nhưng được ăn hết lúc, để dành từ từ ăn, biết chưa? - cậu quăng bịch kẹo vào tay An Nhiên. Tay nắm lấy góc tay áo của , kéo hướng về lớp học. - A!? Từ từ ....! - An Nhiên vẫn còn chưa hiểu gì bị cậu kéo mất, bỏ lại bé Hạ Vy xấu hổ vẫn còn chưng hững đứng đó, qua lúc chợt òa khóc nức nở. Hai người hướng về lớp học của cậu trước. Đứng trước cửa lớp, hướng Hàn Dực trách móc: - Sao cậu lại làm bạn kia khóc? Người ta là con mà! xấu tính! - Tớ làm gì? Bạn đó cho mình kẹo, mình thích, mình đưa cậu. Tự cậu ấy khóc đó chứ! Con các cậu khó hiểu. - Tớ cũng hiểu, nhưng cậu ấy khóc vì cậu a! - tỏ vẻ mù mịt nhưng vẫn hướng cậu kháng nghị. - Hừm.. vậy cậu trả kẹo cho bạn đó ! - Gì.. gì chứ! Là cậu cho mình mà, mình biết đâu. Cậu.. cậu tự lo , tớ về lớp đây! Lát nhớ chờ tớ cùng ăn sáng đó! - tay khư khư ôm bịch kẹo, tỏ vẻ thà chết cũng buông, vội rồi chạy về lớp, như sợ cậu cướp lại bịch kẹo. - thích lại còn giả bộ! Ngốc! - cậu vừa cười vừa mắng . Sau khi thấy bóng dáng khuất sau khúc quanh cầu thang mới quay đầu vào lớp. Giờ nghỉ trưa, An Nhiên chạy qua lớp tìm cậu, nhìn vào trong thấy vài bạn nữ vay hướng cậu chuyện. lớn tiếng gọi: - Hàn Dực! Hàn Dực! - vừa gọi vừa vẫy tay. Tiếng gọi thu hút mọi người trong lớp, nhất là các bé vay xung quanh cậu. nhận lại nhiều ánh mắt khó chịu , vội cúi mặt biết làm gì. - Này, dưới đất có đồ ăn sao mà cứ cúi mặt nhìn mãi thế! thôi! - cậu tiến lại gần bé, chọc ghẹo . - Làm.. làm gì có đồ ăn! Tại cậu chậm chạp thôi. Hừ! Hai người cười vui vẻ hướng phòng ăn tới. Họ ngồi xuống bàn trong góc phòng, có sẵn bé trai và bé ngồi sẵn chờ. - Các cậu! Đây là Hàn Dực, bạn hàng xóm mới của tớ, con của bạn thân mẹ tớ, mới vào học trường của mình a! - Chào cậu! - hai đứa bé hướng cậu tươi cười chào hỏi. - Hàn Dực, đây là hai bạn thân của tớ. Vỹ Yên và Hồ Bảo! - hướng cậu giới thiệu hai người bạn thân. - Chào! - cậu gật đầu với hai người coi như chào hỏi. Rồi theo sau An Nhiên ngồi xuống, cùng lấy đồ ăn đem sẵn ra cùng ăn. - Hàn Dực! Cậu học lớp nào vậy? Bọn tớ đều học chung lớp với nhau a! - bé Vỹ Yên hướng cậu hỏi. - 2A! - cậu trả lời cộc lốc. - A?! - bé xấu hổ gượng cười. Vì nghe cậu trả lời cộc lốc nên dám hỏi thăm gì nữa nên sau đó chỉ hỏi chuyện thông qua An Nhiên. bàn ăn chỉ còn ba người chuyện, cậu ngồi nghe và nghiêm túc ăn phần ăn của mình. Đến khi bé và cậu bé kia ăn xong trước, hướng và cậu chào rồi trở về lớp trước. Cậu cũng gần ăn xong, liếc thấy hộp sữa hôm nay mẹ Hàn bỏ vào là sữa dâu đấy qua cho . Nãy giờ vẫn im lặng chuyện với cậu sau khi hai bạn mình rời , thấy cậu đẩy hộp sữa qua cho mình, đẩy sang trả lại rồi quay mặt chỗ khác. - Sao vậy? phải cậu thích vị dâu lắm à? - cậu khó hiểu hướng hỏi. - thèm! - lớn tiếng trả lời, tỏ vẻ bực tức. - Chuyện gì vậy? Bị đau ở đâu à? Hay là ăn no quá rồi? Có cần xuống y tế ? - cậu hỏi tràn nhưng vẫn biết bực tức chuyện gì. - Sao cậu lại chuyện như vậy với bạn tớ chứ? Cậu thích chơi với bạn tớ, Nhiên Nhiên cũng thích chơi với cậu nữa! - quay sang tức giận hướng cậu trách móc, mắt rưng rưng. - A! - cậu chợt hiểu ra mình lỡ làm giận, cúi mặt tỏ vẻ bất đắt dĩ. ra cậu phải thích bạn , chỉ là tính cậu trước giờ vẫn luôn xa cách với mọi người, cậu chỉ thích chuyện với thôi. - Được rồi, tớ hiểu rồi! Xin lỗi! Lần sau tớ lịch hơn, đừng khóc được ? - cậu ngượng ngùng xin lỗi, lo lắng nhìn . - ? - chớp chớp mắt nhìn cậu, vẻ mặt hoang mang. - Ừm, đừng giận nữa. Uống sữa ! Coi như tớ đến cho cậu! - cậu lại đẩy hộp sữa dâu qua cho . - Được a~ - vui vẻ cầm lấy hộp sữa, khuôn mặt từ sắp khóc chuyển sang tươi cười rạng rỡ. "Sao chuyển mặt nhanh vậy , đúng là con mà" - cậu thầm nghĩ rồi thở phù nhõm vì hết giận.
Chương 5: Chịu nỗi giận dỗi của Thẫm An Nhiên, Hàn Dực cuối cùng cũng chịu thay đổi chút ít, cũng phải trở nên thân thiện, hòa đồng như mấy đứa trẻ khác, nhưng cũng còn lạnh lùng, xa cách nữa. Ít nhất là đối với bạn bè của Thẫm An Nhiên cũng trở nên khách sáo hơn, khi có chung đề tài cũng trò chuyện nhiều hơn chút. Cứ thế cả hai cậu ngày ngày cùng học, ăn trưa, cùng nhau về nhà rất vui vẻ. buổi trưa tại bàn ăn của các cậu bé. Bạn Vỹ Yên vừa ăn vừa hướng bạn An Nhiên cười : - Nhiên Nhiên, lúc nãy tớ thấy bạn Mã Chí cho cậu cái gì đó a~ Đem ra chia cho tụi tớ chút ! - Ơ!? À.. hình như là có, để tớ tìm xem - ngây ngốc chút để ngẫm lại. Quả lúc nãy bạn học nam kia lại cho bịch mứt dâu. - Ngày nào cậu ấy cũng cho cậu quà vặt, sướng đó, Nhiên NHiên! - bạn Hồ Bảo cũng hùa theo chọc ghẹo . - Ai là Mã Chí? - nãy giờ cậu vẫn chăm chú ăn bánh bao của mình chợt ngẩng đầu lên hỏi, trán nhăn lại. - À là bạn ngồi sau lưng Nhiên Nhiên nha! Ngày nào cũng cho Nhiên Nhiên ít quà vặt, cái nào cũng liên quan đến dâu, rất sở thích của Nhiên Nhiên a! - Vỹ Yên hướng Hàn Dực nghiêm túc giải thích. - Ừm.. cũng hay giúp Nhiên Nhiên làm bài tập hộ nữa. Cậu ấy học giỏi nhất lớp tớ á! Nhiên Nhiên sướng ! - Hồ Bảo vừa nhai đồ ăn cũng tiếp lời. Bạn học Thẫm nãy giờ ngồi nghe mọi người bàn luận về mình, biết phản bác vì tất cả những gì họ đều đúng. đơn giản nghĩ đồ ăn người ta cho, nên lãng phí, mẹ Thẫm hay dạy như thế, nên cũng từ chối Mã Chí, hơn nữa còn toàn đồ thích. Còn về bài tập, có người làm bài hộ, có thể tiết kiệm thời gian để qua nhà Hàn Dực cùng cậu xem phim hoạt hình, nên cũng nghĩ có gì là sai a! Càng nghĩ càng thấy mình hình như giống người vừa tham ăn vừa lười biếng, mặt chợt đỏ bừng, xấu hổ sợ Hàn Dực khinh thường mình. Ngược lại làm Hàn Dực nghĩ rất thích được bạn Mã Chí kia cho đồ ăn, giúp làm bài tập, nên đỏ mặt như thế. Càng nghĩ mặt càng đen, nên cậu cũng im lặng, trầm mặt. khí bàn vẫn còn sôi nổi vì lời bàn luận của hai bạn kia, có tiếng bạn lên tiếng: - Chào.. chào Hàn Dực! Bạn cũng ăn trưa a! - trùng hợp! - lại là bé Hạ Vy - người luôn thích Hàn Dực. bé để ý ba bạn còn lại, chỉ hướng Hàn Dực chào hỏi. - Đây là phòng ăn mà, giờ trưa ai cũng đến ăn, có gì mà trùng hợp! - cậu vẫn giữ thái độ lạnh lùng trả lời. - À.. - bé hơi xấu hổ vì lời của cậu nhưng cũng giận dỗi. Tiết trước, thầy chủ nhiệm bảo mọi người cần chọn câu lạc bộ nâng cao để tham gia, cậu.. cậu nghĩ vào lớp nào chưa? - Chưa nghĩ đến! "CLB? nâng cao? giỏi a! Mà hình như bạn này muốn cùng Hàn Dực học chung CLB phải!?" - bạn học Thẫm ngồi bên nghe ngóng tự hỏi. Vì chỉ có học sinh giỏi của các lớp nhà trường mới khuyến khích tham gia câu CLB nâng cao, nghiễm nhiên Hàn Dực nằm trong số học sinh được nhiều lời để nghị của các giáo viên nhất, ai cũng muốn chiêu nạp học sinh giỏi nhất trường vào CLB của mình. Còn lớp của Thẫm An Nhiên được "đặt cách" ai cần tham gia, chỉ cần lo tập trung học tốt các môn chủ yếu là được, nên hề biết gì về chuyện CLB này. - Vậy.. vậy khi nào cậu chọn xong, có thể cho mình biết ? Mình tham gia cùng cậu! - Bạn Hạ Vy cũng là học sinh giỏi của lớp Hàn Dực, mà lại càng muốn được học chung với cậu. định cự tuyệt, rồi cậu nghĩ đến màn cho đồ vặt, làm bài tập hộ của cùng tên nhóc nào đó, cậu lại thay đổi giọng điệu: - Ừm! để tớ suy nghĩ! - Được a! - bạn học Hạ Vy nghe được lời từ chối thường ngày mặt mày hớn hở, cho rằng cậu cũng thích học cùng mình, vui vẻ tươi cười hướng cậu chào tạm biệt rồi trở vể lớp. Trước khi rời còn đặt viên kẹo dâu trước mặt cậu. - Hàn Dực! Cậu muốn tham gia cậu CLB nâng cao sao? Sao kể tớ nghe? Cậu hứa giờ tự học giúp tớ ôn bài mà! - mặt An Nhiên ỉu xìu, bỉu môi hướng cậu kháng nghị. Tuy thường ngày Hà Dực rất kiệm lời, nhưng rất hay cố tình dụ dỗ hỏi chuyện của cậu, rồi cậu kể cho nghe mọi chuyện sinh hoạt hằng ngày, từ lớn đến . Có lúc cũng đến nổi ngốc nghếch mà biết cậu cố tình, ràng rất muốn kể cho nghe nhưng lại sĩ diện nên cứ dụ phải hỏi cậu trước. Nhưng vẫn cứ để cậu dụ dỗ, nghe lời hỏi han mọi chuyện của cậu, cậu muốn hỏi, cứ hỏi ! Dù sao cũng muốn biết a! - Sao tớ lại phải ? ra cậu cũng có được tham gia đâu! Ngốc như cậu học nâng cao gì chứ! Với lại phải cậu có người làm bài hộ rồi sao, cần gì tớ giúp! - cậu trả lời với giọng điệu bực tức Cứ nghĩ đến vẻ mặt ham ăn dễ thương của , đôi mắt to tròn chớp chớp, cái miệng nhắn chúm chím tươi cười rạng rỡ, rồi còn khuôn mặt vui sướng, thỏa mãn khi có người làm bài tập hộ, cậu chuyện nhàng được. - Cậu! Cậu.. giỏi gì chứ. Ai thèm! Tớ cũng cần vào cái CLB gì đó, để cậu thoải mái cùng bạn Hạ Vy của cậu - tức đến sắp khóc khi đột nhiên nghe cậu lớn tiếng với mình. Thấy khuôn mặt giận, đỏ âu như sắp khóc của , cậu chột dạ, nghĩ lại lời của mình hơi nặng, thấy viên kẹo dâu trước mặt, vội đưa đến trước mặt . - Nè nè! Cho cậu kẹo nè, đừng khóc! - cậu muốn mất mặt dỗ nhưng vẫn vô thức giọng . - cần! Sau này đừng bao giờ đưa đồ của người khác cho tớ! - tức giận đứng lên, kéo hai bạn nãy giờ vẫn ngồi lo lắng theo dõi màn cãi vã trước mặt rồi cả ba rời . Này, Thẫm An Nhiênnnn! - cậu gọi với theo bóng dáng nhưng vẫn quay đầu lại. "Lại làm giận rồi! Chắc khóc chứ?!" - cậu lo lắng nghĩ rồi trầm mặt trở về lớp của mình. Cả buổi chiều, người mất hồn còn ríu rít chuyện với bạn học nữa, người trầm mặt, lạnh lùng để ý đến ai , cứ thế mà khó chịu qua hết ngày học dài. * Suy nghĩ của Thẫm An Niên: - Hàn Dực xấu xa! Hàn Dực đáng ghét! - Đồ lùn! Đồ tự kiêu! - Kẻ thất hứa, kẻ lừa gạt! ... .. . . . . hàng dài tiếng mắng trong lòng bạn học Thẫm! - Giờ hay rồi! có bạn mới rồi, bạn học giỏi nữa a! Giờ cậu chê tớ ngốc rồi, thích chơi với tớ nữa chứ gì! Đáng ghét !!! Tớ thèm để ý đến cậu nữa >"< * Suy nghĩ của Hàn Dực: - Giờ cậu ấy còn giận nhỉ? - Hay lại tươi cười nhận đồ ăn của người khác rồi? - Có ngoan ngoãn làm bài tập ? Hay lại nhờ thằng nhóc nào đó nữa! - Hay là lát nữa đem bánh dâu quá nhà cho cậu ấy? A! còn hộp kẹo dâu hôm qua dì mới gửi tặng, đem qua cho cậu ấy luôn! ... cậu cứ mãi nghiên cứu nên làm thế nào cho tốt, chẳng có tâm tình nghe giảng bài.
Chương 6: Kết thúc buổi học dài, sau khi tiếng chuông reng, các học sinh lần lượt rời khỏi lớp ra về. Bạn học Thẫm chậm chạp tiến ra cổng trường, hướng hai người bạn thân chào tạm biệt rồi về hướng nhà mình. Chợt thấy bóng dáng lùn lùn quen thuộc đứng chờ phía trước, cậu đeo chiếc cặp, chân tới lui, đầu ngó nghiêng như đợi ai đó. Ngày nào cũng là qua lớp chờ cậu cùng tan học, nhưng hôm nay giận nên nghĩ chờ cậu mà về mình, ai ngờ cậu còn đứng chờ . Bình thường cậu hay chê chậm chạp, luôn hối thúc nhanh để về còn kịp coi chương trình hoạt hình cậu thích, chiều cậu nên ngày ngày cũng hối hả chạy theo, cao hơn nhưng khỏe bằng cậu, nên cứ mãi chạy theo sau lưng. Cậu bỏ rơi , nhưng chưa bao giờ đứng lại chờ bắt kịp. Thế mà hôm nay lại đứng chờ hồi lâu. - Thẫm An Nhiên! Sao cậu lề mề thế? Tớ đợi cậu rất lâu nha! - cậu nhăn mày vì ánh nắng chói chang của buổi chiều hè, hướng trách cứ. - Ai cần cậu chờ! - quay mặt nhìn cậu, lớn giọng trả lời. - Cậu..! - mặt cậu càng nhăn nhó hơn nhưng gì nữa, sợ lại chọc giận. Cậu biết lúc đó nặng lời nhưng cậu biết cách dỗ dành . Bình thường chỉ cần dùng đồ ăn là rộng rãi mà bỏ qua hết, có khi lại ngốc nghếch nhận là lỗi của mình, hướng cậu vui vẻ cảm ơn nữa. Nhưng lần này được a, có vẻ giận rồi. Hai người cứ thế mà im lặng suốt cả đoạn đường về. bước mạnh chân, muốn nhanh hơn bỏ rơi cậu lại. Cậu vẫn lầm lũi giữ đúng khoảng cách theo , muốn gì đó nhưng lại thôi. Chớp mắt về tới nhà, trông thấy mẹ Thẫm đứng quét sân trước cửa. - Nhiên Nhiên! Tiểu Dực! Về rồi à? - Mẹ! Con mệt, con lên phòng trước! - vội chào mẹ Thẫm rồi nhanh chân chạy lên phòng, hướng cậu chào tạm biệt - Con chào ạ! - cậu uể oải chào hỏi mẹ Thẫm, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn theo bóng dáng chạy tránh mặt cậu. - Ơ!? Nhiên Nhiên làm sao vậy? Hai đứa có chuyện gì vui ở trường à? - mẹ Thẫm lo lắng hỏi. - Dạ ạ! Con vào nhà trước ạ! - cậu lũi thũi quay vào nhà mình. Chào hỏi mẹ Hàn ngồi xem TV xong chán nản bỏ về phòng. Mẹ Hàn cảm thấy lạ, con trai mình trước đây cũng lầm lì như thế, nhưng từ khi quen biết tiểu Nhiên thay đổi. Tuy rằng cậu học giỏi nhưng chưa bao giờ thích đến trường như bây giờ, ngày nào cũng dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng, còn hay chọn những thứ có dâu tây, rồi hớn hở ra cửa đứng đợi tiểu Nhiên cùng học. Tuy vẻ mặt vẫn nghiêm túc nhưng mang ý cười rất nhiều. Thỉnh thoảng vui vẻ lại còn hướng mẹ Hàn kể những chuyện lớp, trước giờ cũng thấy cậu hào hứng như vậy. Sau khi tan học về, thay quần áo xong hai đứa lại chạy vào phòng, có thể cùng học bài, có khi lại đùa giỡn um xùm, đến khi giờ cơm mới chịu nhà ai nấy về. "Nhưng sao hôm nay lại quay về giống lúc trước rồi?!" -mẹ Hàn khó hiểu. Thẫm An Nhiên lên phòng, uể oải nằm lăn ra giường, có sức lực chạy nhảy đòi mẹ Thẫm đồ ăn ngọt như thường ngày nữa. lăn qua lăn lại, nghĩ tới lời khinh thường của Hàn Dực trước đó lại tức đến nghẹn, hồi sau ngủ thiếp biết. Hàn Dực ở trong phòng, thể tập trung làm bài. Cả tháng nay quen việc có cùng chơi đùa, có khi tranh giành đồ ăn, có khi hưởng thụ được nài nỉ nhờ giảng bài, nhưng giờ chỉ còn mình cậu. chịu được, cậu cầm sách vở xin phép mẹ Hàn qua nhà kế bên. Sau khi chào hỏi mẹ Thẫm, cậu lên lầu vào phòng tìm . Mở cửa ra chỉ thấy bóng dáng tròn tròn, cuộn vo lại như cục bông giường. Lại gần thấy khuôn mặt mê ngủ của , nhưng vẫn còn chút nhăn nhó như khó chịu chuyện gì đó. đánh thức , cậu ngồi vào bàn học kế bên, mở ra bài tập của nhìn thử. Dù biết chính xác học lớp nào, vì vẫn cứ dấu dấu diếm diếm, nhưng cậu cũng cố ý hỏi vì biết xấu hổ. Chỉ đơn giản nghĩ, dù học tệ đến đâu, cũng có cậu ở bên hướng dẫn, cứ ngốc nghếch, đsáng thế mãi cũng được. Nhưng khi nhìn thấy mấy bài tập hết sức cơ bản với nhiều lỗi sai chằng chịt của ... cậu vừa cười vừa lắc đầu tỏ vẻ hết cách. Thế là cậu mở ra sách vở của , giúp sửa lại tất cả các lỗi sai, ghi chú cẩn thận cách làm, đáp án đúng. Cứ thế mà giải quyết từng môn học. Bài tập của cậu vẫn còn để im đó, ai động tới. Đến hơn tiếng sau, mơ màng tỉnh lại, chỉ thấy cái đầu ngọ ngoạy bàn học, chăm chú làm gì đó. vô ý thức gọi : "Đồ lùn Hàn Dực a!" "..." - Mặt cậu đen thui ngó nghiêng sang , thấy vẫn còn mê mang vươn bàn tay bóp cái má phúng phính. - Cậu gọi ai lùn hả? - giọng tức giận nhưng lực bàn tay vẫn rất , nỡ làm đau cái má trắng hồng kia. - A?! Sao cậu ở đây a? - ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt còn ngái ngủ, cố gắng làm bản thân tỉnh táo. Ngó sang bàn học, thấy cậu giúp làm bài - chuyện mà hằng ngày năn nỉ đến sắp khóc nhưng cậu chịu làm, cùng lắm là giảng bài cho , chứ giúp làm hộ. - .. thấy toàn lỗi sai, tớ tốt bụng nên giúp cậu sửa thôi - mặt cậu lúng túng trả lời. - Ai cần cậu giúp chứ! - vẫn còn giận. Cậu phải bận tham gia CLB nâng cao cùng bạn Hạ Vy gì sao! Tớ ngốc thế đó, học rất tệ, xứng chơi với cậu a! - Xin lỗi! Tớ có ý chê cậu ngốc a! Chỉ là..là. .- cậu muốn là do cậu thấy bực tức việc nhận đồ ăn của thằng nhóc nào đó. - Hừ! - nghe được câu xin lỗi, lại thấy được cậu giúp làm hết bài tập, còn giận nữa, nhưng vẫn tỏ vẻ khó chịu, muốn bỏ qua dễ dàng cho cậu. cứ dễ dụ hoài như vậy là được, nhất quyết phải làm bộ giận cậu thêm, để cậu sợ a! - Nè, dì tớ mới gửi cho nhà tớ hộp dâu tây, rất ngon a! Tặng cậu nè! - cậu cầm hộp dâu tây đem qua trước đó, hướng dụ dỗ. - A! ngon! - lời cam đoan trước đó bị những quả dâu to bự đỏ rực trước mặt lu mờ hết. cầm vội hộp dâu, ngồi uỵch xuống nền thảm, mở ra ngắm nhìn mấy quả dâu mọng nước, mắt sáng rực. - Ngon ăn nhiều chút, tớ giành với cậu! - cậu vui vẻ cười khi thấy nụ cười hớn hở, vẻ mặt háu ăn của . Thế là bạn Hàn Dực thành công dỗ dành bạn học Thẫm bằng hộp dâu mà mẹ Hàn trước đó còn định tối nay vừa xem phim Hàn Quốc vừa thưởng thức, giờ này tìm thấy trong tủ lạnh nữa. Cả hai lại vui đùa lúc tới giờ ăn tối, Hàn Dực mới ra về. Hậu quả là tối đó cậu phải thức đến 12 giờ khuya mới làm xong đống bài tập trước đó bị bỏ quên, phải chăng là trừng phạt a! Còn bạn An Nhiên nhà bên thảnh thơi, vui vẻ ngủ từ sớm, khi ngủ còn thấy đôi môi xinh nhoẻn miệng cười thỏa mãn, biết là vì được ăn hết hộp dâu tây thích, hay là vì dỗ dành của cậu bạn học nào đó.
Chương 7: Sau trận ầm ỹ với Thẫm An Nhiên, Hàn Dực cũng nhớ đến chuyện CLB nâng cao nữa, ngày ấy buộc miệng suy nghĩ chỉ là do bực tức . Có thể ngay từ đầu cậu có ý định tham gia bất kì lớp nào, mặc dù nhiều thầy tỏ ý khuyến khích cậu, còn cho cậu nhiều đặc quyền như là miễn trả bài lớp hay cần dọn vệ sinh lớp học này nọ.. nhưng là cậu muốn khiến An Nhiên cảm thấy tủi thân, hai là muốn hy sinh giờ tự học, thời gian rãnh đó có thể giúp An Nhiên ôn bài hay là ngủ trưa chút. Chợt hôm ngồi ăn trưa như mọi khi, có cậu nhóc mang kính cận tiến lại phía , nghe mọi người chào hỏi cậu biết được đó là Mã Chí - người luôn đối tốt đặc biệt với bạn học Thẫm. - An Nhiên! Sao hôm nay mang ít đồ ăn vậy? Tớ có thanh bánh xốp dâu nè, cho cậu! - bạn Mã Chí vừa cười thân thiện vừa đưa đồ ăn cho . - A! Cảm ơn cậu, nhưng tớ cũng ăn no rồi a. Hàn Dực, tớ chia cho cậu nửa nha! - chưa kịp nhìn vẻ mặt hơi thất vọng của bạn Mã Chí, nhét nửa thanh bánh vào tay của bạn Hàn. Bình thường cậu quá thích đồ ngọt, nhưng nhìn màn trước mắt, đột nhiên lại nổi hứng nhận thanh bánh ăn cách ngon miệng, còn hướng cười cảm ơn. Thấy vui vẻ chia bánh cho cậu bạn trai ngồi kế bên, bạn Mã Chí mặt ủ rũ nhưng cũng gì. - Vậy.. vậy cậu cũng ăn nhiều chút, ngày mai tớ mang nhiều hơn để chia cho mọi người. Thôi tớ vào lớp trước nha! À phải An Nhiên, tớ làm hết bài tập sáng nay cho rồi, lát giúp cậu chép vào vở, cậu cần vội về lớp - Mã Chí tươi cười hướng An Nhiên khoe công lao, rồi vẫy tay chào rời . -A?! cần đâu, bạn Mã Chí! - kịp, cậu bạn kia xa. vẫn còn nhớ lời Hàn Dực , cậu thích nhờ người khác làm bài hộ, cậu cũng giúp , lần trước chỉ là ngoại lệ duy nhất. Lý do là cậu muốn tự sức mình mà học hành tiến bộ hơn, còn lấy việc có thể vào học chung lớp với cậu ra dụ dỗ . Thế là sau đó có ý muốn nhờ người làm bài hộ nữa, tự làm, chỗ nào sai hay biết chạy hỏi Hàn Dực là được a~ vội vàng quay sang Hàn Dực giải thích: - Nè nè.. cậu nghe rồi đó, là cậu ấy tự ý làm bài giùm tớ, tớ có nhờ a! - Lát tớ tự làm bài lại, đừng mắng tớ nha - tỏ vẻ đáng thương nhìn cậu. - Hừ! Cậu sướng đó, có người giành làm bài hộ nữa, lần đầu tiên tớ thấy á - cậu mỉa mai , cái trán nhăn nhó. - Hà hà.. ai bảo tớ đáng a, ai ai cũng thích chơi, thích giúp đỡ Nhiên Nhiên! - ngước mặt thỏa mãn cười . " muốn cạp ngụm, cái má bư mà còn lắc lư lên xuống như bánh pudding!" - cậu vừa nhìn vừa buồn cười nghĩ. - Nhiên Nhiên! Leo xuống dùm tụi mình, coi chừng say nắng a! - bạn Vỹ Yên ở bên phì cười . - Phải đó, phải đó! Tớ ngượng dùm cậu nha - Hồ Bảo cũng ở bên chọc ghẹo. Cả nhóm lại rôm rả vừa ăn vừa cười . Tuy là có bực tức Thẫm An Nhiên, nhưng Hàn Dực vẫn thầm nghĩ trong đầu phải tìm cách để thấy màn vừa rồi nữa, ngứa mắt! Thế là sau giờ học, cậu bảo về trước vì mình phải ở lại giúp giáo. Thế rồi cậu lên phòng giáo viên tìm gặp chủ nhiệm của mình là thầy Tống - dạy môn Toán học, cũng là giáo viên CLB Toán học nâng cao của trường. - Thầy ơi! Thầy cho em xin chuyển sang lớp học của bạn Thẫm An Nhiên ạ! - Sao em lại muốn chuyển lớp, lớp em học là lớp giỏi nhất khối, em cũng có thành tích rất tốt mà - thầy Tống hài lòng . Tuy em học sinh Hàn Dực này tham gia CLB nâng cao, nhưng dù sao cũng là học sinh lớp của mình, cũng làm ông rất có mặt mũi trước các giáo viên khác vì có học sinh ưu tú như thế. Đương nhiên ông để cậu chuyển lớp, lại còn xuống lớp F nữa chứ. - Dạ, em cảm thấy sao ạ! Vì gia đình em cùng bạn học Thẫm có quen biết, mẹ bạn ấy muốn em giúp bạn học tập tốt hơn, nên em thấy học chung thuận tiện giúp đỡ nhau ạ! - Em có thể giúp đỡ bạn sau giờ học, cần thiết phải chuyển lớp - thầy Tống vẫn khăng khăng cự tuyệt. - Vậy em có ý kiến, thầy xem có tốt ạ. Sau đó cậu giọng gì đó với thầy Tống, hồi sau thầy cuối cùng cũng đồng ý cho cậu chuyển lớp, cũng lớp mới là lớp 2F. Tuy biết trước học tệ, nhưng nghĩ lại là lớp xếp cuối khối như thế a! - cậu bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẫn hối hận, hơn nữa còn rất cao hứng khi nghĩ tới khuôn mặt vui vẻ của khi biết cậu chuyển lớp. ra lý do cậu được chuyển lớp là vì cậu đồng ý tham gia CLB nâng cao Toán học của thầy Tống và cũng hứa là chỉ tham gia duy nhất lớp này, nên lại càng khiến thầy Tống tỏ vẻ đắc ý hơn với các giáo viên khác. Mặc dù hy sinh giờ tự học để tham gia CLB kia giảm bớt thời gian học cùng nhưng dù sao và cậu học chung lớp, sau này có nhiều thời gian bên nhau hơn a! - bạn học Hàn so sánh thiệt hơn suy nghĩ. Tối hôm đó, cậu được bạn học Thẫm giữ lại nhà ăn cơm, còn vui vẻ nhường cả đống đồ ăn thích vào chén của cậu, tươi cười suốt cả buổi tối vì biết được cậu học chung lớp với mình. Thế là từ đó, trong lớp của cậu, lâu lâu lại xuất vài cuộc đối thoại ngắn như thế này: - An Nhiên, hôm nay tớ có đem kẹo dâu mà cậu thích nè! - Thẫm An Nhiên! Ăn nhiều kẹo sún răng đó! Đau chết cậu luôn! - A!? sao? Vậy.. vậy tớ cần nữa ! Tớ muốn gặp cầm kềm a! - mắt rưng rưng mếu máo. ---------- - An Nhiên, tớ mang cho cậu sữa dâu nè! - Thẫm An Nhiên, dạo này có nhiều sữa giả, uống vô bị lùn đó! - muốn, muốn a!!! ---------- - An Nhiên, làm bài chưa? Đưa vở đây, tớ làm giúp cậu. - Thẫm An Nhiên, mẹ Thẫm nếu cậu làm bài kiểm tra lần này 9 điểm, cho cậu cùng nhà tớ công viên cuối tuần này nha! - Được a, Nhiên Nhiên thích công viên nhất. Mã Chí, cậu có thể để yên cho tớ làm bài được !?