1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[ Novel Hàn - Xuyên Không ] Thorns Piercing Me - Macherie

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. April_10

      April_10 Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      42
      CHƯƠNG 18

      CHUYẾN BAY TỚI PARIS ( PHẦN 8 )

      Công việc chính của cả hai người là chuẩn bị bữa ăn ở gần lối vào của hầm mỏ. Họ châm lửa bằng đá lửa rồi luộc khoai tây.


      Tất cả những gì cần làm là luộc khoai tây cho công nhân vào mỗi bữa ăn. Hee Soo thi thoảng lại phàn nàn về công việc này. Nhưng Min Ju động viên rằng sớm quen với việc làm này thôi. Min Ju là có nhiều ưu điểm, dù tuổi hơn nhưng có thể học hỏi được nhiều thứ từ em ấy. Thậm chí khi nhìn Min Ju chỉ ăn khoai tây mỗi bữa trong thời gian dài mà chẳng bao giờ phàn nàn bất cứ điều gì khiến Hee Soo thay đổi suy nghĩ.


      Hôm nay trong lò nhóm sẵn lửa. Hơn nữa lửa trong lò phải màu đỏ thẫm mà là màu xanh dương.


      Hee Soo thấy vô cùng thần kì. Nhưng Min Ju lại lấy gì làm lạ.


      “ Thi thoảng họ hay đốt lửa xanh như thế này ”


      “ Ra là vậy ”


      Thế giới này cũng vừa có hai mặt trời vừa cóc hai mặt trăng đấy thôi, nghĩ theo cách đó dù lửa có màu xanh nữa cũng lấy gì làm lạ.


      “ Arbre ”


      Min Ju vừa xem xét đống củi vừa cố gắng phát từ học được. Arbre. Arbre. Arbre.


      “ Họ rằng nó có nghĩa là cái cây. < Arbre > "


      “ Ừm, ừ ”


      Hee Soo dõi theo bộ dạng thẫn thờ của Min Ju. ấy học ngôn ngữ của nơi này.


      Có vẻ như việc ngày ngày theo tóc vàng khiến cho 2 người họ trở nên thân thiết với nhau hơn. Họ cùng chia thịt để ăn, Min Ju dùng ngôn ngữ cơ thể để hỏi về các từ vựng. Thi thoảng cố gắng tập phát để nhớ từ, dù chậm nhưng ấy vẫn luôn cố gắng học.


      “ Chị có nghĩ đến việc học ngôn ngữ ở đây ? ”


      “ Chị nghĩ là . ”


      Hee Soo hoàn toàn quan tâm đến chuyện đó. Người duy nhất chuyện và trao đổi ánh mắt ở hầm mỏ này là Min Ju. cảm thấy cần thiết phải học ngôn ngữ ở nơi đây.


      “ Cho dù là vậy nhưng khi ra khỏi hầm mỏ này chắc chắn cần. ”


      “ Chúng ta chẳng thể ra khỏi đây được đâu ”


      “ Ai mà biết được? Có khi cơ hội nào đó đến. ”


      “ Dù cơ hội đó có đến tôi cũng ra khỏi đây đâu ”- Hee Soo lén nghĩ trong đầu. muốn tạo ấn tượng xấu với Min Ju.


      “ Chị sống như người hề có ước mơ vậy. Cũng chẳng có tham vọng gì, sao lại phải sống tiêu cực như vậy? Chị cũng thử ra đó và bắt chuyện với mọi người


      “ … ”


      Tất nhiên Hee Soo vốn phải người như vậy. Nhất là khi du lịch ở Mỹ, vẫn luôn ngần ngại bắt chuyện và trở thành bạn với những người mới gặp lần đầu.


      Nhưng bây giờ phải du lịch. Những việc phải ở nơi này, nơi khiến đóng chặt cánh cửa thế giới của riêng mình lại.


      “ Biết đâu ngày nào đó mình có thể ra khỏi khu hầm mỏ này và sống ở bên ngoài. Nếu học trước ngôn ngữ cũng có thể sống bình thường như… ”


      Hee Soo vừa nhìn chằm chằm nồi khoai luộc to đùng trước mặt vừa nghẹn ngào.


      “ Min Ju này, em biết . ”


      “ Dạ? ”


      “ Em từng… nhìn thấy < họ > chưa? ”


      “ Họ là sao ạ? ”


      “ Những thứ ở ngoài hầm mỏ này. Bọn họ. ”


      Zombie, Maenok.


      2 người chưa từng chuyện về zombie. Hee Soo thường chỉ nghe những gì Min Ju . Nhưng Min Ju lại chưa bao giờ về zombie cả.


      Có khi nào ấy hề biết đến tồn tại của zombie.


      “ Bọn họ là ai? Chị ngoài khu hầm mỏ này có gì cơ? ”


      “ … ”


      Hee Soo nhìn vào đôi mắt trong sáng của Min Ju trước khi trả lời.


      Nhìn vào đó thấy cả hi vọng, cả tương lai mà ấy vẫn luôn mơ về.


      Nếu cho Min Ju về zombie liệu em ấy phản ứng thế nào. Chắc tin đâu. Dù có tin là đời này có ma chăng nữa cũng biết phải giải thích như thế nào cho đúng.


      Đúng vậy. Nếu chưa tận mắt nhìn thấy bọn họ, bao giờ tin rằng họ có .


      Họ là tồn tại làm mất khái niệm về cái chết. Hee Soo từng muốn chết quách cho xong khi đối diện với lũ zombie, nhưng lại sợ chết rồi biến thành chúng.


      Zombie cướp tất cả khát vọng sống của con người, khiến cho họ sống được, chết cũng xong.


      Nỗi khiếp đảm, sợ hãi đến tột cùng đó, chỉ nghĩ về chúng thôi cũng khiến toàn thân run lẩy bẩy. Hee Soo quay mặt .


      , có gì đâu… ”


      “ Sao vậy? Là thứ gì mới được chứ. Sao làm người ta tò mò rồi lại vậy chứ. ”


      có gì đâu. biết tốt hơn. Mà sao em biết bên ngoài khu hầm mỏ này là nơi người bình thường sinh sống? ”


      “ Cái đó… cái đó ”


      Min Ju ngập ngừng , khuôn mặt lộ vẻ bối rối. Khẽ thấy đôi môi run rẩy nên Hee Soo liền xua tay.


      “ Nếu khó quá cũng được mà. ”


      Ngay lúc đó, Min Ju nhìn Hee Soo bằng ánh mắt bất an.


      “ Chị à, ra ”


      “ Ừ ”


      ra, ở đây có ai hiểu tiếng Hàn ngoài 2 người. Nhưng Min Ju vẫn hạ giọng xuống tông tựa như kể bí mật được phép cho ai biết.


      “ Em, trước khi bị bắt tới hầm mỏ này… ”
      Bạc hà nhỏ thích bài này.

    2. April_10

      April_10 Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      42
      CHƯƠNG 19

      CHUYẾN BAY TỚI PARIS ( PHẦN 9 )


      Chính vào giây phút đó.


      ĐÙNG ĐÙNG!


      tiếng nổ lớn chói tai phát ra từ trong hầm mỏ, và khói trắng bắt đầu bốc ra từ lối vào của hầm.


      “ Á áaa! ”


      Hee Soo co rúm người lại và run lẩy bẩy. May mắn là chỉ có tiếng nổ rồi im bặt. Định thần lại vội chạy đến dập tắt ngọn lửa cháy, khoai tây vẫn chưa chín nhưng sợ phát sinh thêm cố nếu vẫn để lửa. Ở đây có rất nhiều thứ dễ cháy.


      Ngọn lửa xanh dễ tắt nên phải rải cát cả lúc lâu.


      “ Ui, giật cả mình ”


      Min Ju đặt tay lên ngực và thở phào, vì nơi làm việc của họ là hầm mỏ nên thi thoảng vẫn có những vụ nổ bên trong hầm như này.


      “ Hèn chi lúc nãy mọi người xếp hàng ra khỏi hầm mỏ ”


      Nhưng đó chưa phải là tất cả, trong hầm vẫn còn công nhân làm việc. Những người thoát khỏi mỏ là tội nhân, còn những người lạ lúc đó vẫn làm việc trong mỏ.


      Họ vẫn an toàn chứ?


      Cả Hee Soo và Min Ju đều dám gì. Ở khu hầm mỏ này có phân biệt đối xử rất ràng, tội nhân tuy phạm tội nhưng vẫn được coi là người bản địa còn người lạ .


      Hee Soo cảm thấy chán nản đến tột độ. Thế quái nào lại bị hút vào hố đen đến đây rồi bị đối xử như này. Những người lạ bị coi là nô lệ và mạng sống của họ còn chẳng bằng hạt cát sa mạc.


      “ Phải nhanh nhanh nhóm lửa lại thôi chị ”


      “ À ừ ”


      Hai người dùng đá lửa để nhóm lại lửa.


      Nhưng người giám sát thấy Hee Soo dập lửa khi nãy, liền cầm roi đến và vụt tới tấp.


      “ Putain de pute stupide! ” ( Con ngu này! )


      “ Á á! Á! ”


      “ Ce n’est pas in feu normal! ” ( Mày có biết đây phải lửa bình thường hả! )


      “ Đau! Đau tôi! ”


      Người giám sát vung roi rất mạnh, khác với bình thường. ràng rất giận dữ.


      “ Pour fleurir le feu bleu, Nous avons besoin de I’aide du chevalier saint! ” ( Chỉ có kỵ sĩ mới nhóm được lửa xanh này thôi biết chưa! )


      Chỉ cần nhóm lại lửa là được, Hee Soo hiểu sao lại tức giận đến vậy.


      “ Tha, Tha cho tôi. Xin hãy tha…á á! ”


      “ Ta geule, Salope! ” ( Câm mồm , con ranh! )


      Khi lưng bắt đầu đỏ ửng lên và rỉ máu, Hee Soo ngã khụy xuống đất. Nếu đánh thêm nữa có lẽ chết.


      Bất chợt tiếng thét vang lên.


      Á áaaa!


      phải Hee Soo. Người giám sát dừng quất roi và hướng về phía phát ra tiếng hét. Trong lúc đó, Hee Soo vội cựa mình thoát ra khỏi hướng roi của người giám sát.


      Ai đó loạng choạng bước ra từ phía hầm mỏ. người lạ. Hee Soo thấy bộ quần áo rách rưới mà mặc rất quen thuộc, phải đồ ở đây.


      Tuy nhiên cơ thể bị hủy hoại tới mức thể nhận dạng được. cánh tay bị mất, phần đầu bị vẹo hẳn sang bên.


      Hee Soo nhận ra tồn tại đó ngay lập tức.


      “ Maenok! Maenok est là! ” ( Maenok! Là Maenok! )


      “ Maenok est là! ” ( Là Maenok đó! )


      Những người giám sát hét lên. Quả nhiên họ có biết đến tồn tại của zombie.


      Hee Soo còn cảm nhận được nỗi đau từ trận roi lúc nãy nữa. cứ nghĩ còn gặp lũ zombie đó ở trong hầm mỏ này. Tim đập thình thịch.


      < Min Ju … Min Ju đâu rồi? >


      vội tìm quanh, cả lũ người giám sát, những người lạ, đến cả bọn tội nhân đều hoảng loạn khi nhìn thấy tồn tại kia. Tất cả đều cố gắng chạy xa khỏi chúng.


      “ Mi, Min Ju ơi. Min Ju! ”


      Hee Soo loay hoay lúc và tìm thấy Min Ju. Do lần đầu nhìn thấy zombie, nên con bé đứng như hóa đá thể rời mắt khỏi bọn chúng.


      “ Ơ, chị. Thứ đó là gì vậy? ”


      Con zombie bước ra từ hầm mỏ dễ dàng tóm được con mồi đầu tiên. Ở ngay gần nó.


      Mọi người đổ dồn ánh mắt vào khung cảnh trước mặt, người giám sát cũng im lặng đứng nhìn lũ zombie. Đáng lẽ phải bỏ chạy nhưng ai có suy nghĩ đó lúc này. Ở đây có nhiều người, còn zombie chỉ có . Có lẽ do có nhiều người bên cạnh nên họ ý thức được nguy hiểm trong lúc này.


      Min Ju định thần lại và thầm với Hee Soo.


      “ Chị, đây chính là cơ hội. Mình bỏ trốn thôi. ”


      “ Hả? ”


      “ Chị xem. Bây giờ lũ giám sát cũng hoảng loạn. Nếu trốn ngay mình có thể ra khỏi hầm mỏ. Nhanh lên chị! ”


      “ Kh, . Chị . Đừng , Min Ju à. Nhé? ”


      Min Ju đột ngột chuyển sắc mặt.


      “ Vậy em mình. Chị ở lại đây mình , suốt đời luôn! ”


      Tim Hee Soo dường như đập mạnh hơn, sợ ra ngoài nhưng cũng sợ bị bỏ lại hầm mỏ này mình.


      “ Trốn cùng em , chị. ”


      Thà rằng ngay từ đầu chỉ có mình trong khu mỏ này . Giờ đây Hee Soo thể thiếu Min Ju.


      “ Em ở cạnh chị. ”


      Đó là cái giá phải đánh đổi bằng mọi thứ. Hee Soo thể chịu đựng mình thêm được nữa.


      Những người giám sát tập hợp lại để họp bàn.


      Đáng lẽ phải chặn lối vào khu hầm mỏ bằng ngọn lửa xanh mà hiệp sĩ đốt vào buổi sáng, nhưng chặn được.


      “ Une jeune fille a arrêté le feu bleu. Nous devons informer au sanctuaire ” ( Con ranh đó dập tắt ngọn lửa xanh. Phải báo lại ngay với bên Đền Thánh )


      “ Quelle salope stupide! ” ( Đúng là con ngu! )


      “ Est ce pas cette fille? Qui dirige loin de la mine! Ces deux! Je vais aller à ……. ” ( phải nó kia sao? Nó bỏ trốn khỏi hầm mỏ kìa! Có hai đứa! Tôi …. )


      “ Laissez le. ” ( Cứ để nó trốn )


      Những người giám sát nhìn thấy Hee Soo và Min Ju chạy trốn nhưng thèm đuổi theo.


      Bởi họ biết bên ngoài hầm mỏ này có gì, và số phận những người phụ nữ lạ bỏ trốn khỏi nơi này như thế nào.


      “ Dù sao bọn chúng cũng chết thôi ”


      Việc trước mắt cấp bách hơn nhiều. Thứ duy nhất có thể đốt cháy và giết chết lũ zombie đó là ngọn lửa xanh, mà ngọn lửa xanh chỉ có linh mục và các hiệp sĩ mới có thể tạo ra được.


      còn cách nào khác. Chỉ còn cách dùng ma thuật dịch chuyển và đến Đền Thánh thôi. ”


      Ma thuật dịch chuyển là cách duy nhất để đến quảng trường trung tâm của thành phố- nơi bán những sản phẩm cao cấp. Các linh mục cấp cao hay các hiệp sĩ ở Điện thờ có thể tạo ra và dùng phép thuật nên họ cần dùng tiền để mua, nhưng những người giám sát phải mua mới sử dụng được.


      còn cách khác đâu. Nghe Maenok khi ăn thịt con mồi giảm khả năng tấn công nên đừng lo lắng mà hãy nhanh . ”


      “ Đúng đó, may là chỉ có con. ”


      “ Vâng, vậy tôi ngay. ”


      người giám sát mở ra tờ giấy phơi khô. Đó là tờ giấy trắng viết gì bên trong.


      Chẳng bao lâu sau các chữ cái bắt đầu xuất đó. Người giám sát tay cầm cuộn giấy được bao quanh bởi ngọn lửa xanh rồi biến mất hoàn toàn khỏi chỗ ngồi.


      “ Chúng ta theo dõi tiếp xem sao ”


      Những người giám sát quay sang nhìn Maenok. Maenok ăn gần hết phần đầu và giờ ăn phần vai.


      Con Maenok này chỉ có tay nên tốc độ chậm ràng. Những người giám sát cũng rất lâu rồi mới nhìn thấy Maenok, họ thảnh thơi chuyện với nhau vì nghĩ rằng hiệp sĩ sắp tới.


      “ Nhưng có vẻ như số người ngoại tộc trở thành Maenok, số người lại . ”


      “ Thấy bảo những người ngoại tộc sau khi chết và rơi vào hố đen như vậy. Có người trở thành Maenok, có người chỉ còn lại cái xác thôi. ”


      Những người còn sống sau khi rơi vào hố đen đều có mang theo bạc; đó là thứ mà những tên trộm trong thành phố muốn đánh cắp, chỉ cần có nó bị Maenok ăn thịt. Cái giá đáng để họ đánh cược cả mạng sống.


      “ Những người ngoại tộc còn sống ấy. Trong số ấy sao lại có những người trở thành Maenok? Có điều kiện gì đó chăng? ”


      Trong số những người lạ còn sống sót, có người khi chết trở thành Maenok, có người . lúc nào đó xuất điềm báo làm cho mắt đỏ lựng. Đó chính là lý do những người lạ được gửi đến hầm mỏ này bất kể là nam hay nữ.


      “ Trước đây có tin đồn ”


      Người giám sát đột nhiên hạ giọng.


      “ Rằng từng có người giám sát trong khu mỏ này trở thành Maenok ”


      Trong khoảnh khắc, tất cả đều giấu nổi ngạc nhiên.


      phải chỉ có người ngoại tộc mới trở thành Maenok sao? Có lí do nào đó biến họ thành Maenok chăng? ”


      Người nhận câu hỏi là giám sát kì cựu làm việc lâu năm ở hầm mỏ này.


      ta có biết về người giám sát trở thành Maenok.


      “ ...có thể họ muốn cảnh cáo. ”


      Chuyện đó xảy ra khi ấy ở đó.


      “ Mọi người biết tại sao các kỵ sĩ lại đốt sạch cả xác của những người ngoại tộc bình thường ? ”


      Những người làm việc rồi chết ở hầm mỏ này phải là ít, chủ yếu là người lạ. Thi thể của họ nhất định phải được hỏa táng.


      chắc nữa, có lẽ sợ họ trở thành Maenok chăng? Chúng ta có biết gì về việc của Đền Thánh đâu. Họ bảo sao làm vậy thôi ”


      “ … ”


      Người giám sát đáp lại chỉ nghĩ đến thôi cũng muốn sởn da gà. Dù chịu trách nhiệm giám sát những tội nhân và người lạ ở đây nhưng để làm “việc đó” vẫn hơi quá sức.


      Người giám sát kì cựu vẫn rời mắt khỏi Maenok.


      ấy vốn là tín đồ trong đền thờ. Bất kì ai từng nhìn thấy Maenok dù chỉ lần cũng thể giả vờ như biết gì về đền thờ. Dưới bảo vệ của các linh mục và hiệp sĩ, đền thờ được coi như vị cứu tinh cho những ai được bảo vệ khỏi Maenok.


      Những tội nhân ở cùng với những người lạ thể quay trở lại thành phố. Họ chỉ giả vờ cho họ quay về rồi giết hết tất cả vì chắc chắn trong số đó có người trở thành Maenok.


      “ Vậy nên rốt cuộc ai trở thành Maenok? Tất cả những người ở cạnh người ngoại tộc trở thành Maenok sao? ”


      Người giám sát lắc đầu cách mệt mỏi.


      “ Vậy tại sao phải giết cả tội nhân? ”


      Những tội nhân tưởng rằng họ được quay về sau khi kết thúc án phạt nhưng thực tế họ bị thiêu chết ở lò đốt. Họ làm việc ở hầm mỏ với hi vọng được quay về gặp gia đình, nhưng thực tế ai trong số họ có thể trở về quê hương.


      “ Giả vờ như bao giờ làm điều đó, giả vờ như điều đó khủng khiếp… nhưng có những kẻ lén lút ăn thịt những người ngoại tộc ”


      số người cố làm những trò xấu xa mà người ta bảo đừng làm.


      biết họ nghĩ cái quái gì khi ăn thịt người, nhưng dù sao cũng có số kẻ điên rồ muốn ăn xác chết. ”


      Họ đốt xác vì sợ nó sống lại. Mà họ đốt vì sợ những người kia chia nhau ăn chỗ thịt người đó.


      Tất cả những kẻ ăn thịt người ngoại tộc đều trở thành Maenok.


      Kết cục của những kẻ tàn ác kinh tởm dám ăn thịt cả đồng loại là có sống cũng bằng chết. Đó ràng là hình phạt mà Chúa đưa ra.
      Bạc hà nhỏ thích bài này.

    3. April_10

      April_10 Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      42
      CHƯƠNG 20

      CHUYẾN BAY TỚI PARIS ( PHẦN 10 )

      Bỏ lại sau lưng những tiếng la hét khủng khiếp của những người bị zombie ăn thịt, Hee Soo nắm lấy tay Min Ju và bỏ chạy.


      Hai người cao chạy xa bay.


      Sau khi chạy hồi từ khu hầm mỏ đường rừng và cánh rừng bắt đầu ra trước mắt. Hee Soo dần trở về thực tại khi còn thấy bóng dáng zombie cùng những tiếng hét kinh hoàng nữa. cứ thế mải miết chạy theo Min Ju, nhưng dần dần nỗi sợ hãi bắt đầu xâm lấn.


      “ Min Ju à, hay là mình quay lại , nhé? ”


      Từ lúc nào Min Ju là người dẫn đường. bé thậm chí thèm nghe lời Hee Soo .


      “ Làm ơn, xin em đấy, Min Ju. Quay về . Về rồi cầu xin họ tha thứ. Những người giám sát cũng hoảng loạn nên có khi họ chưa biết đâu. ”


      “ … ”


      “ Nếu bị đánh chị chịu hết. Được ? ”


      Nghe đến đó Min Ju đột nhiên dừng lại. bé cảm thấy Hee Soo ngốc nghếch. Giống như ếch ngồi đáy giếng vậy. Làm như sống trong hầm mỏ là tất cả cuộc sống của Hee Soo mong ước vậy, người có ước mơ, có tương lai, thậm chí cả hi vọng cũng .


      “ …Chị muốn quay về hầm mỏ làm việc sao? ”


      “ Chị ổn. Thà rằng cứ làm việc ở mỏ còn hơn! ”


      “ Còn em ! Em muốn cả đời chỉ luộc khoai và sống mãi như thế! ”


      Min Ju gần như gào lên. Hee Soo chỉ biết giậm chân bình bịch vì bất lực. Cứ thế này theo Min Ju cũng sợ nhưng càng sợ bị bỏ lại mình hơn.


      “ Chị quay về mình . Em tiếp. ”


      Min Ju quay ngoắt người . Hee Soo mếu máo nhìn theo bóng lưng của Min Ju.

      Làm sao đây. Phải làm gì bây giờ…


      Ngay lúc đó, Min Ju đột nhiên dừng lại và hét lớn.


      “ Chị, Nhanh lên ! Mau theo em! ”


      Quả nhiên thực lòng Min Ju vẫn muốn cùng với Hee Soo. Dù có cố gắng đến mấy để dựa dẫm vào người kia nhưng cuối cùng họ cũng làm được. Ở thế giới này, chỉ có hai người mới có thể hiểu và thông cảm được cho nhau.


      “ Ừ, chị biết rồi, chị đến đây… ”


      Cuối cùng, Hee Soo đành theo Min Ju.

      Hai người tiến sâu vào trong rừng. Xung quanh khu hầm mỏ là vùng đất hoang, Min Ju phấn khích tột độ như lạc vào thế giới thần tiên khi lâu lắm rồi mới được nhìn thấy cây cối, cỏ hoa và hít thở bầu khí trong lành thế này.


      Nhưng Hee Soo vẫn luôn cảm thấy bất an. biết được khi nào có gã khốn nào đó xuất và cưỡng hiếp , hay kinh khủng hơn là chạm trán với lũ zombie.


      Hơn nữa thể trạng của Min Ju được tốt. Em ấy ăn quả gì đó có vị ngọt và bị ngoài. ràng là ăn phải quả độc.


      Hee Soo bị đau dạ dày, còn Min Ju bắt đầu đau mắt.


      “ Có lẽ cơ thể mỗi người phản ứng cách khác nhau. Sao lại bị đau mắt đúng lúc này cơ chứ. ”


      “ …vậy mới . ”


      Hee Soo cảm thấy có lỗi với Min Ju. Đừng đến bác sĩ, trong cái cảnh khốn cùng thể nhận được giúp đỡ này, lo rằng nếu bị mù biết thế nào nữa.


      Qua việc này cả hai nhận ra là được tùy tiện ăn trái cây rừng. Cũng vì thế mà cơ thể càng ngày càng yếu . Má Hee Soo hóp trông thấy. Nhưng vẫn may là có nước để uống cho đỡ khát và tắm rửa.


      Min Ju vô tình nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình dưới làn nước và sững người.


      “ Em sao vậy? ”


      “ À, có gì đâu ạ ”


      vậy nhưng mặt Min Ju trở nên trắng bệch như tờ giấy. Sau đó im lặng lúc lâu. Tình cảnh này khiến cho người ta dễ trở nên u uất hơn nên Hee Soo cố giữ thái độ bình tĩnh. hiểu rằng nếu tỏ ra yếu đuối lúc này chỉ càng làm cho tình hình tồi tệ hơn mà thôi.


      Bụng đói mà càng về đêm trời càng lạnh. Trong rừng sâu nơi ánh mặt trời thể lọt tới nên càng cảm nhận cái lạnh hơn.


      “ Hay là mình nhóm lửa lên để sưởi nhé? ”


      “ Lửa á? ”


      “ Lúc em lén mang theo đá lửa đây. ”


      Giữa lúc loạn lạc mà còn nhớ mang theo đá lửa. Hee Soo bật cười rồi gật đầu.


      “ Em đúng là đỉnh đó, Min Ju à ”


      Dù sợ có ai đó nhìn thấy khói mà đuổi đến nhưng trước lúc đó có thể hai người chết rét rồi cũng nên.


      Hai người đốt lửa trại và ngồi sát cạnh nhau.


      TÁCH TÁCH TÁCH TÁCH


      Nghe tiếng lửa cháy khiến cho lòng người dịu lại. Ngay cả là trong hoàn cảnh này.


      Lần đầu tiên Hee Soo nghĩ mình quyết định đúng khi theo Min Ju chạy trốn khỏi khu hầm mỏ. Dù tương lai vẫn còn mịt mù nhưng giờ còn phải sống kiếp nô lệ nữa. cần phải sống như thú nuôi lúc nào cũng phải nhìn nét mặt của những người giám sát và lo sợ bị ăn đòn nữa.


      < Mình được tự do rồi. Ngay lúc này. >


      bất giác mỉm cười. Lần đầu kể từ sau khi đến thế giới này thấy lòng mình thanh thản đến vậy. Cũng phần nhờ bên cạnh “người bạn” đồng cảnh ngộ. trớ trêu thay khi trong hoàn cảnh khủng khiếp này, có người ở bên cạnh cũng đủ khiến cảm thấy an toàn.


      biết có phải do có cùng suy nghĩ , mà sau lúc lâu im lặng Min Ju chợt mở lời.


      “ Chị, ra em. ”


      “ Hả? ”


      Dù là người mở lời trước nhưng Min Ju lại nhìn thẳng vào Hee Soo. Ánh mắt vẫn gắn chặt vào đống lửa trại.


      Thay vì thúc giục, Hee Soo chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn dáng vẻ của người con ấy. thấy trong mắt Min Ju cả làn sóng đỏ ngầu. ngọn lửa dường như bùng lên trong ấy.


      “ Trước khi tới hầm mỏ, em bị nhóm đàn ông bắt giữ. ”


      Min Ju khẽ cất giọng kể. Những lời thầm khe khẽ đó lại như tiếng gào thét bên tai Hee Soo. Trực giác của đúng. Trong lòng Min Ju cuộn sóng.


      “ Họ đưa em tới nơi những người bình thường sinh sống. Có chăn ấm nệm êm để ngủ, may mắn làm sao! Em nghĩ đơn giản như vậy. ”


      Min Ju vừa kể vừa cười nhạt nhưng Hee Soo cười nổi. giữ nguyên khuôn mặt cứng đanh dõi theo bé.


      “ Nhưng hóa ra chúng là bọn buôn người. ”


      Giọng của Min Ju tựa như làn khói ảm đạm thầm trôi. ra ngầm đoán ra từ khi Min Ju bắt đầu câu chuyện. Rằng có chuyện gì đó xảy ra với bé này, Hee Soo có thể hiểu được.


      biết phải gì, Hee Soo chỉ biết nhìn Min Ju bằng ánh mắt đầy thương cảm. từng trải qua chuyện tương tự, và hoàn toàn đồng cảm với Min Ju nếu chuyện đó xảy đến với mình.


      Hee Soo hề muốn biết chuyện gì xảy ra sau đó, nhưng mọi thứ cứ lên như bức tranh mồn trước mắt . Hee Soo nhắm chặt mắt trước viễn cảnh khủng khiếp đó. Và vai bắt đầu run lên từng hồi.


      “ Nhưng chỉ vài ngày sau là có người đến bắt em. Mọi người ở đây biết chúng ta là người lạ nếu như ta được ngôn ngữ của họ. ”


      may là Min Ju cũng muốn chia sẻ trải nghiệm kinh khủng đó.


      “ Khi bị những gã khốn đó bắt đường đến tòa nhà đó. Dù rất nhanh nhưng em cũng kịp nhìn thấy nơi họ sống. ”


      Ánh mắt nhìn vào hư của ấy chợt long lanh đến lạ.


      phải bãi đất hoang, cũng phải rừng, mà là nơi những người bình thường sống. Giống như nơi chị em mình từng sống ấy. ”


      Chỉ có con người là khác. Trang phục khác, màu tóc khác, cả tiêu chuẩn văn minh cũng khác.


      “ Tất nhiên có xe hơi, nhà cao tầng nhưng ở đó cũng có nhiều cửa hàng, có chợ, có cả những người nuôi chó, có nhà, có gia đình nữa. nơi hoàn toàn bình thường. Bình thường nhưng… trông họ rất hạnh phúc. ”


      Đôi mắt mơ mộng ấy. Hee Soo chỉ biết lặng im dõi theo Min Ju. bé trông hạnh phúc khi hồi tưởng lại quá khứ.


      “ Vài năm trước, em du lịch ở Croatia. Trông nơi đó cũng giống như vậy. thành phố đẹp mộng mơ. ”


      Khi lắng nghe câu chuyện của Min Ju, tôi cảm thấy như mình hiểu được nguồn động lực cho niềm hy vọng của bé là gì.


      “ Ở thế giới này… cũng có nơi như vậy. ”


      Nơi mà những người bình thường sinh sống.


      Hee Soo chưa từng được thấy nơi đó ở thế giới này. Lúc đầu bị nhóm đàn ông bắt và suýt bị hiếp dâm tập thể, sau đó gặp phải lũ zombie, rồi được những người thiêu sống zombie giải cứu và đưa thẳng đến khu hầm mỏ.


      Những nơi mà từng đến chỉ là khe núi trông như Grand Canyon, vùng đất hoang trải rộng phía khu rừng phía dưới. Cuối cùng là khu hầm mỏ.


      Hơn nữa những người mà Hee Soo từng gặp đều phải người bình thường. Những gã đàn ông giống như bọn côn đồ chỉ lăm le xâm hại phụ nữ và lũ zombie. Thêm cả những gã đàn ông biết đốt lửa và đối xử với như thể mang con thú họ săn được đến bán cho trại chăn nuôi vậy. Trong số đó tuyệt nhiên ai là người bình thường.


      Vì chưa từng tận mắt thấy nên thậm chí chẳng thể mơ về nó. Đối với Hee Soo khu hầm mỏ nơi có lũ côn đồ và zombie là nơi có thể sống rồi.


      Nhưng với Min Ju khác. Nở nụ cười bẽn lẽn, bé lôi ra món bảo bối giấu kĩ trong nội y.


      ra, lúc còn ở hầm mỏ chưa bao giờ em dám lấy cái này ra xem. ”


      sợi dây chuyền màu xanh dương và đỏ pha trộn cách tinh tế. Hee Soo nhận ra ngay thứ phải là màu tím nhưng tỏa sáng rực rỡ kia. Vòng cổ Maseok.


      “ Cái này là… thẻ căn cước mà. ”


      “ Vâng. ”


      Những tên trộm bán Min Ju cầu khi tiếp khách, nhất định phải lôi thứ này ra cho họ xem. Nhưng khi Min Ju ngôn ngữ của người lạ, vị khách nào đó lập tức tố cáo .


      Sau đó, Min Ju bị các hiệp sĩ bắt đến khu hầm mỏ nhưng may mắn là giấu rất kỹ nó nên bị cướp mất.


      “ Chúng ta có lẽ bao giờ quay trở lại được thế giới ban đầu đâu ạ. ”


      Trước giọng điệu chắc chắn của Min Ju, Hee Soo được câu gì. Vì cũng biết cách nào để quay trở lại. thậm chí còn biết làm thế nào đến được nơi này, làm sao có thể biết cách để quay trở lại được.


      “ Cứ cho là chúng ta có thể quay trở lại chăng nữa. nếu cứ ở lại khu hầm mỏ đó có lẽ chúng ta chết trước khi kịp quay về mất. ”


      “ … ”


      Đó là thể phản bác.


      “ Nhưng mà chúng ta có thể được sống như người bình thường. phải sống như nô lệ, như con chó, như kẻ suốt ngày bị đánh đập, mà được sống cách bình thường. ”


      cách bình thường. Lời đó sao cảm thấy xa vời đối với Hee Soo của tại. Tất cả mọi thứ thế giới này đều gây sát thương đến mức biết từ lúc nào Hee Soo thể nhớ được cuộc sống bình thường trước kia của mình nữa. Dù ràng từng sống trong xã hội bình thường…


      “ Lúc ở hầm mỏ… em từng thấy người đàn ông biến thành zombie. ”


      “ Hả? ”


      “ Mắt người đó dần chuyển sang màu đỏ rồi bỗng ngày đồng tử trợn ngược lên. Em biết đó là zombie. Em chỉ nghĩ họ bị bệnh gì đó thôi. ”


      Min Ju nắm chặt chiếc vòng cổ trong tay.


      “ Đó là lí do vì sao những người lạ như chúng ta thể vào trong thành phố. Họ cho những người có thẻ căn cước vào đâu. ”


      Nhưng nếu có sợi dây chuyền này có thể vào trong thành phố.


      Lúc này Min Ju mới quay người về phía Hee Soo. Ánh mắt hai người chạm nhau. Trong mắt Min Ju lúc này hừng hực ngọn lửa “quyết tâm”.


      “ Chúng ta có thể sống như người bình thường. Bằng mọi giá, nhất định phải sống như người bình thường. ”


      Min Ju hạ quyết tâm rồi đưa sợi dây chuyền cho Hee Soo.


      “ Em đưa sợi dây chuyền này cho chị. ”


      “ … ”


      Hee Soo còn nghe thấy quyết tâm mạnh mẽ ấy nữa.


      cũng chẳng tò mò tại sao bé lại đưa thứ quý giá này cho mình. Càng nghe càng cảm thấy có gì đó kì lạ. Tim đập thình thịch.


      “ Min Ju à. ”


      “ Dạ? ”


      “ Em… bệnh đau mắt của em. Bây giờ nó đỏ lên… ”


      Hee Soo nhìn khuôn mặt cứng đờ như băng của Min Ju mà nghẹn họng. nghi ngờ của đúng.


      ra đó phải là đau mắt. ”


      Mặc dù sưởi lửa nhưng toàn thân bỗng thấy ớn lạnh. Nhìn thấy Minju gì, Hee Soo lẩm bẩm như người mất hồn.


      “ Em cũng biết rồi đúng ? Rằng phải do đau mắt… ”


      “ … ”


      Min Ju đáp lời. Đầu ngón tay Hee Soo run rẩy. Hơi thở bắt đầu trở nên nặng nhọc.


      Đầu Hee Soo như vỡ ra thành từng mảnh.


      Phía sau Min Ju hình ảnh những zombie trong bộ đồ tiếp viên hàng thấy trước đó chợt lên. Những kí ức khủng khiếp đó vẫn còn sống động. Vậy mà giờ đây nghĩ tới chuyện người duy nhất bên cạnh mình, Min Ju trở thành như vậy, như cảm thấy như có con kiến bò lên từ ngón chân rồi đào sâu vào trong cơ thể.


      Hee Soo nhắm chặt mắt và đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi. Min Ju ngồi dõi theo từ nãy tới giờ thấy vậy vội lao tới.


      “ Chị! ”


      Hee Soo giật mình ngạc nhiên vì tốc độ nhanh thể tin được.


      “ Em cũng biết, em thực biết chuyện thành thế này. Em xin thề, em thực biết. Em thực biết mà! ”


      Đồng từ đảo lia lịa khiến cho cơ thể rung lên bần bật. Ngay lúc đó, Min Ju lập tức bám chặt lấy quần của Hee Soo.


      “ Chị, chị ơi, làm ơn, em xin chị… ”


      Min Ju khóc lóc cầu xin đừng bỏ rơi bé. Lực cánh tay Min Ju quá mạnh khiến cho cơ thể Hee Soo lắc lư liên hồi. Hee Soo cảm thấy ngực mình như muốn nổ tung vì thể phản kháng lại sức mạnh ấy.


      muốn bị bỏ lại mình mới theo Min Ju. chấp nhận bỏ lại nơi an toàn có zombie, vì cần ai đó để dựa vào.


      Nhưng chỗ dựa duy nhất ấy giờ đây lại trở thành zombie.


      bị biến đổi ngay đâu. Chị, làm ơn mà… Nếu chị bắt đầu thấy kiến bò lúc đó chị bỏ chạy cũng chưa muộn mà. Em với chị khi sắp biến đổi, được chị? ”


      Hee Soo còn nghe thấy lời bé nữa. Bây giờ dù có nữa cũng thể nghe được. Thế giới dừng lại. Bốn bề đều bị chặn, từ giây phút đó Hee Soo còn cảm nhận được thời gian trôi qua nữa, bị mắc kẹt.
      Bạc hà nhỏ thích bài này.

    4. April_10

      April_10 Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      42
      CHƯƠNG 21

      CHUYẾN BAY TỚI PARIS ( PHẦN 11 )

      Min Ju trèo xuống từ cái cây lớn, trong tay cầm mấy quả gì đó còn xanh.


      “ Chị, chị ơi! Quả này có thể ăn được đấy ạ. Em ăn thử rồi. Vị hơi chua chua nhưng vẫn ăn được. ”


      Hee Soo ngây người nhìn mấy quả tròn tròn màu xanh lá ở trước mặt. Thấy vậy Min Ju vội đem rửa qua rồi dúi vào tay Hee Soo.


      “ Chị mau ăn . Nhìn đất quanh đây có lẽ sắp ra khỏi rừng rồi, đến khi đó có khi chúng ta chẳng có gì để ăn đâu. ”


      quan tâm của Min Ju cũng khiến Hee Soo muốn ăn chút nào. Nhưng cái bụng đói meo của lại hoàn toàn khác với nội tình lúc này.


      Cuối cùng Hee Soo đành nhận lấy chỗ quả và bắt đầu ăn. Vị giòn giòn chua chua đúng như lời Min Ju . Dù ngọt lắm nhưng cũng đủ để Hee Soo no bụng.


      “ …Cảm ơn em. ”


      “ Ầy, có gì đâu chị. ”


      Hee Soo lén liếc nhìn Min Ju trong vô thức. Và vội quay mặt khi chạm phải ánh mắt và đồng tử đỏ ngầu của bé.


      Min Ju thực khỏe cách kì lạ. Bây giờ còn tự mình leo lên thân cây lớn nữa.


      Hee Soo thể chạy trốn mình. đủ sức gạt bỏ đôi tay cố bám chặt lấy mình. Về mặt vật chất là vậy nhưng ra về mặt tinh thần cũng nỡ rời bỏ Min Ju.


      bao lâu nữa Min Ju có trở thành zombie cũng thể lang thang trong khu rừng này mình được. Biết đâu gặp phải zombie, hoặc có khi lại gặp cả lũ cướp.


      < Chết theo cách này hay cách khác cũng vậy thôi. >


      Sau biết bao ngày cùng nhau trải qua nỗi tuyệt vọng, cảm xúc kì lạ nảy nở trong lòng Hee Soo. Đó là thương cảm dành cho Min Ju.


      “ Phải ăn để khỏe mạnh mới có sức sống tiếp được. ”


      Hee Soo thấy tội nghiệp cho Min JU mỗi lần thấy bé cố gắng đối xử tốt với vì lo sợ mình bị bỏ lại mình. Cũng đâu phải bé muốn trở thành zombie.


      Hơn nữa, Min Ju là người khao khát được sống hơn cả Hee Soo. Ngay từ đầu, chính Min Ju là người muốn chạy trốn khỏi khu hầm mỏ. Trong khi Hee Soo có bất kì ý nghĩ tích cực nào về tương lai, Min Ju có cho mình cả bản kế hoạch cụ thể.


      “ Nhất định, nhất định phải sống. Nhất định phải đến được thành phố, sau đó cho họ xem sợi dây chuyền để chứng minh thân phận…! ”


      tới đây đột nhiên hai mắt Min Ju mở to. bé ngẩng đầu lên và quan sát xung quanh hệt như con thú săn. Rồi khẽ thầm.


      “ Chị, hình như có ai đó ở gần đây. ”


      Hee Soo giật mình vội nhìn quanh. Nhưng cảm thấy có gì lạ.


      “ Em nghe thấy giọng đàn ông chuyện bằng ngôn ngữ của thế giới này. phải chỉ có hai người… ”


      Min Ju vừa lắng nghe cuộc hội thoại của những gã đàn ông vừa khẽ lầm bầm.


      “ Tại sao giọng đột nhiên dừng lại nhỉ? ”


      “ Hả? ”


      Min Ju bất chợt đẩy Hee Soo . Về hướng ngược lại phía họ .


      “ Chạy chị! Nhanh nhất có thể! ”


      Có vẻ những gã đàn ông đó về hướng này.


      “ Mau chạy ! ”


      Min Ju còn là bé cầu xin ở lại, cầu xin đừng bỏ lại mình nữa. Bàn tay con bé đẩy cách quyết liệt.


      Giống như Hee Soo vì thương cảm với Min Ju mà chọn ở lại bên bé, Min Ju cũng rất thương Hee Soo. Dù sao bé cũng chết trong vài ngày tới. Nhưng Hee Soo là người có dũng khí để chết, cũng có dũng khí để ở lại mình. bất đắc dĩ theo Min Ju đến đây, nếu cuối cùng lại bị bỏ lại mình ở nơi này đáng thương biết bao.


      “ Chị, chị phải sống tốt dù có em. Nhất định phải sống tiếp, nhất định, nhất định… ”


      Min Ju chưa kịp hết câu. Từ đâu mũi dao nhọn hoắt dí sát vào dưới cằm bé.


      “ Même il y a deux filles. ” ( Ở đây có tận 2 con đàn bà ) ”


      “ Quelle chance! ” ( Trúng mánh lớn rồi! )


      “ Vendez celui ci, Et prenez l'autre jusqu'à mourir. ” ( Bán 1 con, còn 1 con để vờn chơi cho đến chết luôn )


      “ Nan. Nous allons juste baiser ces filles, Et de vendre les deux.” ( được, chơi cả 2 con xong bán quách chúng nó )


      “ Pourquoi les yeux de cette chienne sont-ils si rouges? ” ( Nhưng sao mắt con này đỏ thế )


      “ Oui, C'est bizarre. N'est ce pas? ” ( Ừ nhỉ, lạ đấy. Mày có thấy thế ? )


      Bọn chúng phải chỉ có ba, bốn người. Có thể nhìn thấy ít nhất là mười người. Tên nào đó trói chặt hai tay Hee Soo từ phía sau. Tim đập thình thịch.


      Trong lúc nhìn quanh tìm đường chạy trốn, Min Ju bình tĩnh khẽ gọi Hee Soo.


      “ Hứa với em. ”


      Giây phút đó Hee Soo mơ hồ đoán được. Đây là những lời trăng trối cuối cùng của Min Ju.


      “ Chị Hee Soo, nhất định chị phải sống. Cho dù quay lại được chăng nữa nhất định chị phải sống sót ở nơi này. Nhất định đó! Biết chưa!”


      Min Ju chờ nghe câu trả lời. Ngay từ đầu mong đợi câu trả lời nào cả. Đó là lời thỉnh cầu. Và đúng như Hee Soo dự đoán đó là lời trăng trối cuối cùng của Min Ju.

      .

      “ A á! Á! Á….! Hự ự. ”


      Đến chết cũng bao giờ quên được cảnh tượng này. Min Ju nắm lấy chuôi con dao mà người đàn ông cầm đâm thẳng vào cổ mình. Liên tiếp mấy nhát liền.


      Mấy gã đàn ông nhìn chằm chằm vào Min Ju bằng ánh mắt kì lạ rồi chần chừ bước lùi lại phía sau. Đó là tự sát, nhưng nhìn giống như tự sát. Nó là hành động liều mạng kinh khủng hơn thế nhiều.


      bé ngã khụy xuống sau nhiều nhát đâm vào cổ.


      biết là hên hay xui, nhưng có gì xảy ra sau đó. Mấy gã đàn ông bị phen hú vía khi chứng kiến những giây phút cuối cùng của trước khi trở thành xác chết lạnh ngắt.


      Hee Soo vùng chạy khỏi tay đám đàn ông nhưng ngã nhào ngay sau đó vì chân còn chút sức lực nào. Chứng kiến cảnh Min Ju tự sát là cú sốc quá lớn đối với . Vượt ra ngoài những gì dự tính.


      Chưa chạy được bao xa bị bắt lại nhưng cũng còn sức để la hét nữa. Đám đàn ông sợ Hee Soo cũng chết như vậy nên vội trói ngay lại. Chúng rút dây thừng ra và cuốn quanh người .


      Bọn chúng là những tên trộm. Chúng trộm đồ của những người lạ còn sống sót sau khi rơi vào hố đen, và bí mật bán họ làm nô lệ. Tất nhiên việc bán đồ của người lạ cũng kiếm được nhiều tiền nhưng việc bán người làm nô lệ đem lại những khoản lớn hơn rất nhiều. Ở nơi có chế độ nô lệ, có ai làm nô lệ bí mật thích hợp hơn là những người lạ.


      Những người lạ còn sống sót ở đền thờ đều được đưa đến khu hầm mỏ. Những tên trộm phải bán họ trước khi hiệp sĩ hay các linh mục tìm ra bọn họ.


      Hee Soo bị đánh thừa sống thiếu chết trong tình trạng bị trói khi phản kháng lại lũ trộm. Nước mắt cứ thế tuôn ra. phải vì lo lắng cho những việc mình gặp phải trước mắt. Mà do thể nào quên được bộ dạng tàn khốc và bi thảm của Min Ju trong những giây phút cuối cùng.


      thể rời mắt khỏi xác chết của Min Ju. biến thành zombie. Đó là hiểu lầm.


      < Vậy mà cũng biết. >


      thấy có lỗi vì thể đối xử tốt hơn với Min Ju. cảm thấy tội lỗi vì có những lúc muốn bỏ Min Ju lại và chạy trốn mình. Đôi mắt Hee Soo bỗng mờ dần .


      Vậy nên thể nhìn thấy.


      Cảnh những ngón tay của Min Ju khẽ động đậy trở lại.
      Bạc hà nhỏ thích bài này.

    5. April_10

      April_10 Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      42
      CHƯƠNG 22

      CHUYẾN BAY TỚI PARIS ( PHẦN 12 )

      Nhóm đàn ông trói chặt Hee Soo rồi định đưa đâu đó. Cho tới tận lúc này Hee Soo vẫn rời mắt khỏi thi thể của Min Ju nên bị gã đánh mạnh vào đầu, cuối cùng phải chịu di chuyển theo chúng.


      “ ……Je me sens mal. Vraiment mauvais.” ( …Sao tao thấy kinh tởm quá. Lạ đấy. )


      “ C'était une fille folle. ” ( Con khốn đó bị điên rồi. )


      biết họ bộ bao xa. Mãi đến khi Hee Soo thấy xuất cái chòi. Cửa bị khóa. Có tới vài ổ khóa. Trong khi tên đứng mở cửa những tên khác trong lúc chờ đợi quay lại chọc ghẹo .


      Bất chợt có tiếng phát ra từ phía rừng cây. Lũ đàn ông đồng loạt nhìn về hướng đó. thế bọn chúng cũng tính bắt con gì đó cho bữa tối.


      Chúng bắt đầu rút dao ra vì nghĩ thanh đó có thể là của con nai, lợn hay thỏ. Nhưng thứ xuất trước mắt chúng phải là động vật, mà là con người.


      người chết.


      “ Ôi, chết tiệt! ”


      “ Maenok! Là Maenok! Con khốn lúc nãy trở thành Maenok! ”


      “ Tao biết ngay mà! Tao biết là thành thế này mà! ”


      “ Chết tiệt! Thế đéo nào mà toàn gặp chuyện xui xẻo! ”


      “ Mau mở cửa chòi! Tévez! Mở cửa nhanh lên! Trong chòi có viên đạn ma thuật! Khẩn trương lên! ”


      Hee Soo cứng họng khi nhìn thấy xuất của Min Ju. Máu từ cổ chảy xuống ướt đẫm toàn thân bé. Đôi mắt trợn ngược chỉ nhìn thấy lòng trắng. Hee Soo vì quá sốc nên thậm chí phát ra được tiếng rên rỉ nào dù là nhất.


      Bây giờ có đến mười lão đàn ông vây quanh cũng khiến Min Ju sợ hãi. bé cũng nề hà vũ khí mà chúng cầm tay. Vì dù bị đâm cũng chỉ khiến bé hơi loạng choạng chứ hề cảm thấy đau đớn.


      Nhìn cảnh ấy, hai tên trong số đó nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng vẫn còn tới tám tên cầm cự, kiên quyết chống lại zombie.


      Tuy nhiên chẳng có tác dụng gì.


      “ A Á! Con khốn nó bắt tao rồi! Con khốn! Con khốn bắt t…A A A Á! ”


      Min Ju tóm lấy tay gã gần mình nhất và bắt đầu nhai ngấu nghiến. Những người còn lại chứng kiến cảnh tượng kỳ quái đó ai thốt ra lời.


      Ngay cả gã đàn ông đứng mở khóa cửa khi nãy cũng mất hết ý chí chiến đấu, quay đầu chạy thục mạng sau khi nhìn đồng đội bị ăn thịt.


      Ngay cả Hee Soo cũng phải bỏ chạy. Tuy phần thân bị trói chặt, nhưng phần chân vẫn có thể chạy được.


      bỏ chạy cả quãng xa. Nước mắt bây giờ cũng còn rơi nữa.


      Con quái vật khi nãy nhìn thấy phải là Min Ju mà là zombie. Min Ju chết từ khoảnh khắc bé lựa chọn tự sát rồi. quyết định nghĩ như vậy.


      “ Hộc hộc… ”


      Hee Soo chạy mãi cho tới khi còn nghe thấy tiếng động nào nữa. gần như tắt thở. Ruột đau quặn lên khiến nôn thốc nôn tháo. Toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy.


      < Nếu mình chết cũng biến thành như vậy sao? >


      Hee Soo ghé lại nhìn gương mặt mình phản chiếu mặt nước ở bờ sông gần đó. May là mắt bị đỏ lên. Chết rồi trở thành zombie cũng đáng sợ nhưng việc kinh khủng hơn có lẽ là biến thành zombie như Min Ju ăn thịt người.


      Hee Soo ngay lập tức cọ người vào tảng đá gần đó để làm đứt sợi dây thừng quấn chặt lấy mình. Sau đó nhớ lại hướng về phía hầm mỏ và cứ thế bước . sợ hãi việc phải ở nguyên vị trí dù chỉ là trong giây lát. Ngoài những lúc quá mệt mới dám co ro ngủ giấc, còn khi thức liên tục ngừng nghỉ, cứ thế tiến về phía trước.


      < Khi về hầm mỏ mình phải học tiếng mới được. >


      Phải học tiếng giống như Min Ju làm, và sau đó chạy trốn lần nữa. Bây giờ mình lang thang ở đây cũng giải quyết được gì cả.


      Khi qua khu rừng rậm rạp, bỗng nhớ lại lúc Min Ju còn ở cạnh. Hee Soo cố gắng nhớ lại những từ ngữ mà luyện tập.


      Tree (Arbre)


      Cái cây, từ đó phát như thế nào nhỉ.


      “ Ah… ”


      Nhưng có gì đó rất kì lạ. Dù có mấp máy môi thế nào nữa cũng thể phát được từ đó. , đúng hơn là…


      < Bị mất giọng rồi >


      Hee Soo cố gắng hết sức để thanh nào đó bất kì. Nhưng dù có cố đến mấy cũng tiếng nào phát ra.


      ‘ …! ’


      Hee Soo dừng lại ở vị trí cao, gõ gõ vào ngực, đặt ngón tay vào miệng, thử làm tất cả mọi thứ. Nhưng đều có tác dụng.


      < Sao mình lại được nhỉ? >


      Đúng là họa vô đơn chí. bị sốc nặng khi bỗng nhiên thể được. Bước chân Hee Soo dần chậm lại. dừng lại và cố gắng thử lần nữa, khóc lóc trong tuyệt vọng rồi lại đứng lên tiếp, cứ lặp lặp lại như vậy cho đến khi Hee Soo tự đưa ra phán đoán của bản thân.


      < Liệu có phải là chứng mất ngôn ngữ ? >


      Những việc mà trải qua trong suốt thời gian vừa rồi hề bình thường. Nó là những nỗi ám ảnh theo suốt cả cuộc đời này. Nhất là bộ dạng cuối cùng của Min Ju, vẫn còn thấy nó lên ràng trong mỗi giấc mơ. Vì thế mà đêm nào ngủ được trọn giấc. Từng đó lí do khiến tự an ủi mình rằng dù cho có mắc chứng mất ngôn ngữ cũng lấy gì làm lạ.


      Nhưng đó ràng là nỗi bất hạnh lớn. Phải sống sót đến cùng theo di nguyện của Min Ju, nhưng giờ còn được biết sống sao.


      < Đằng nào được hay được cũng thế cả thôi. >


      cũng ai hiểu, hét lên cũng ai giúp đỡ. Vậy được hay được, có gì khác nhau đâu. quyết định nghĩ theo hướng đó. Chẳng còn cách nào khác.


      Hee Soo bước với đôi vai ủ rũ. bộ được mấy ngày cái chòi lúc trước lại ra trước mắt.


      Có lẽ nhầm đường, đúng vòng quanh khu rừng và quay trở lại điểm xuất phát chứ phải về hướng hầm mỏ như nghĩ. Cả nhiệt huyết và ý chí chiến đấu ban đầu đều tan biến hết. Tồi tệ hơn là nhịn đói suốt cả tuần trời.


      < Liệu mình có quay lại hầm mỏ được đây? >


      Ngực như muốn nổ tung khi nhìn thấy vết máu vương vãi tung tóe khắp nơi. Có lẽ là của gã đàn ông bị Min Ju ăn thịt. Hee Soo lo lắng nhìn quanh, rồi đột nhiên ánh mắt hướng về phía cái chòi.


      Cửa chòi mở.


      nhớ là gã đàn ông bắt khi đó cuối cùng kịp mở cửa cơ mà.


      Có khi nào, có khi nào Min Ju ở trong đó . Đến lúc này rồi, thậm chí còn nghĩ có khi bị Min Ju ăn thịt lại là cái chết đáng giá hơn cũng nên.


      Khi còn do dự, cánh cửa chòi chợt mở ra. Người ở trong đó phải là Min Ju.


      gương mặt quen thuộc.


      phải là con khốn đó sao? ”


      Đó là những gã đàn ông đầu tiên phát ra Hee Soo. Trước đó họ giết người nước ngoài tên là Alex. Trong khi thành viên trong nhóm bị zombie phi hành đoàn ăn thịt, những người còn lại có vẻ may mắn sống sót.


      “ Nhìn quần áo có vẻ như nó được đưa đến khu hầm mỏ. ”


      “ Chắc là vậy. Nhìn gầy rộc hẳn . ”


      “ Đừng nữa mau bắt nó lại. ”


      “ Khoan, trước đó… ”


      Chúng lao vào để làm những gì mà chúng thể làm với Hee Soo trong lần đầu tiên.


      Hee Soo bỏ chạy chưa được bao xa bị chúng bắt lại, trói chân tay vào ghế rồi nhốt ở trong chòi. Cơ thể quá yếu nên việc bỏ trốn khỏi tay lũ đàn ông này dường như là điều thể.


      Bị lũ đàn ông vây quanh trong tình trạng toàn thân bị trói khiến chỉ muốn chết ngay lập tức.


      Tại sao mình vẫn còn sống tới lúc này? Tại sao?


      cảm giác như vào đường hầm mà thể nhìn thấy bất kì tia sáng nào.


      có hi vọng gì sao?


      Trong thế giới vô tình bị kéo vào này, mình thực chết như thế này sao?


      cảm giác như bị cướp tất cả khi mấy gã đàn ông giật lấy sợi dây chuyền mà Min Ju đưa, lá chắn cuối cùng mà có.


      Nhìn thấy sợi dây chuyền sáng lấp lánh tay, mấy gã đàn ông bỗng cảm thấy như có thứ gì đó đâm thẳng vào cổ họng.


      Hóa ra mình chết như thế này… cách bi thảm.


      Hee Soo nhắm chặt mắt lại. Từ bỏ mọi hy vọng. Có lẽ cái chết lúc này là giải pháp duy nhất để được tự do.


      Và như phép màu, chàng trai mang lại hy vọng cho xuất .
      Bạc hà nhỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :