1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Niếp Môn - Ân Tầm (150 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 38: Chưa rửa sạch oan khuất




      Trước mắt là người con xinh đẹp, tư thế vô cùng tao nhã, làn da mềm mại, mái tóc buông dài tới hông, ngũ quan xinh xắn bất luận là về thứ gì, giống như mọi thứ đều được dày công thiết kế, khiến cho người khác có cảm giác xa xỉ, toàn thân tỏa ra nóng bỏng, lại có loại giống như là băng lạnh.

      Hai người bị thân cây cao che nửa tầm mắt mọi người ở bên ngoài.

      Miệng kề sát Niếp Ngân, thấp giọng : "Tôi phát ra bí mật!"

      Đối với bất ngờ xuất này, Niếp Ngân có chút kinh ngạc, chỉ có điều lập tức đem tia kinh ngạc xuống nơi sâu nhất trong đáy mắt.

      bình tĩnh mà nhìn người phụ nữ trước mặt, đợi trong miệng ra cái gọi là bí mật.

      Ánh mắt nóng bỏng của này, lên chút do dự: "Sao mùi người lạ vậy?"

      Niếp Ngân hiểu , nhận sai người.

      Bây giờ phải là ban đêm, mặt trời rực rỡ lúc này chiếu vào mặt mỗi người, ngay cả chút bụi mặt cũng đều , trong hoàn cảnh này vẫn còn có thể nhận lầm mình, thể nghi ngờ, đây là bạn bè của Niếp Tích.

      Khóe miệng Niếp Ngân khẽ nhếch lên, vừa muốn , người phụ nữ này nôn nóng mà lục lọi áo , hết trở bên trái rồi trở bên phải, dường như tìm thứ gì đó.

      Chỉ chốc lát, bỏ cuộc, ánh mắt khác thường đánh giá Niếp Ngân, sau đó đẩy ra.

      "Ngươi phải Niếp Tích!"

      Niếp Ngân sửa sang lại quần áo bị làm nhăn, nhíu mày, lạnh lùng : "May là phải."

      "Ngươi là ai?" Người phụ nữ có chút sốt ruột.

      Niếp Ngân vẫn để ý đến kinh ngạc của , bình tĩnh mà nhìn : "Đây cũng là câu tôi muốn hỏi ."

      nhiệt tình của người phụ nữ kia đột nhiên lạnh xuống, đôi đồng tử có chút suy nghĩ mà đảo vòng, dường như phản ứng lại chuyện này: "Ngươi phải chính là cả song sinh trong miệng của Niếp Tích chứ! Hai người vậy mà cùng dáng người, là vô vị." xong, hề để ý đến đôi mắt quan tâm của Niếp Ngân, xoay ngươi nghênh ngang rời khỏi.

      Liếc mắt nhìn bóng lưng rời khỏi, Niếp Ngân bất đắc dĩ mà lắc đầu, cười lạnh tiếng.

      chuyện ngoài ý muốn, cũng ảnh hưởng đến tâm tình của Niếp Ngân, chuyển qua gốc tường, vừa lúc thấy được Niếp Nhân Quân tiến vào lễ đường, Niếp Tích củng Thanh nhi theo sau, cũng phải chỉ có bọn họ vào trong lễ đường, tất cả khách mời khác cũng lục đục mà tiến vào, xem ra nghi thức phải bắt đầu rồi.

      Lãnh Tang Thanh thấy Niếp Ngân, lớn tiếng la lên, giơ tay quơ quơ, ra hiệu cho qua, Niếp Ngân chậm rãi qua.

      "Ngân, nảy giờ đâu?" Lãnh Tang Thanh giương mắt nhìn Niếp Ngân lạnh lùng.

      Niếp Ngân quay đầu liếc nhìn Niếp Tích cái, đầy ý tứ mà : " nghe bí mật của Niếp Tích."

      Niếp Tích nghe vậy ngẩn ra, vẻ mặt mù mờ: "Tôi? Bí mật ? Tôi có cái gì bí mật!"

      Niếp Ngân để ý đến , đôi mắt chim ưng nhìn quét qua cổ áo chút, cổ có vết mờ mờ, Niếp Ngân hiểu vừa rồi người phụ nữ kia muốn tìm chính là vật gì.

      Bốn người vào lễ đường, ngồi ở vị trí được sắp xếp trước.

      Bên trong lễ đường rất lớn, giống như lời trước đó, cũng phải là cảnh rất long trọng, bao gồm kỹ thuật, thiết bị, vật liệu, ..., tất cả mọi thứ đều sắp xếp rất đơn giản, đúng ra, phải là đơn giản, phải là sơ sài.

      Vậy cũng phải , mọi thứ là cũ nát, trong Niếp môn chưa hề có loại đồ đó. Cho nên là sơ sài, bởi vì ban đầu phải chuẩn bị đồ tốt, trong lễ đường hoàn toàn nhìn thấy, ngoại trừ hoa tươi, di ảnh, quan tài, những thứ khác đều có, có vẻ chủ nhân ngôi nhà làm chuyện vô ích.

      Khách mời trong bữa tiệc, có người bắt đầu bàn bạc sôi nổi.

      Cha con ba người Niếp Nhân Quân im lặng khác thường, mặc dù mặt mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau, nhưng trong mắt ba người lại chờ đợi thứ gì đó.

      Lãnh Tang Thanh cũng suy nghĩ giống những người khác, chỉ có điều cũng cảm thấy khó hiểu, trải qua giới thiệu của Niếp Tích, hơn nữa bản thân tận mắt chứng kiến, cho rằng bất kể trong gia tộc xảy ra chuyện gì, cũng đều kì lạ, cho dù Niếp Tích tố giác chính mình, em họ ngoại tình.

      lễ đài, quản gia La Sâm đứng lên , vẻ mặt trang trọng mà nghiêm túc, người bên dưới từ từ im lặng.

      Mặc dù La Sâm phài là người trong gia tộc Niếp môn, nhưng tất cả mọi người đều biết là người hầu theo Niếp Nhân Thế bao năm, có địa vị trong lòng Niếp Nhân Thế, vả lại lâu, con trai duy nhất của Niếp Nhân Thế là Niếp Hoán cũng trước bước, cho nên lễ tang này do là người chủ trì, mặc dù hợp tình, nhưng hợp lý.

      điều tối quan trọng là, ai mong muốn làm phần trọng tâm đó.

      Quản gia La Sâm im lặng mà nhìn quét qua những người ngồi, tại vị trí Niếp Ngân bên này đặc biệt ngừng lại chút.

      "Hừ hừ..." Niếp Tích dùng ánh mắt tràn đầy khêu khích đáp trả .

      Ánh mắt quản gia La Sâm quay trở lại, bình tĩnh : "Các vị phu nhân, các vị tiên sinh, thấy mọi người có thể đến đây, tôi thay mặt Niếp Nhân Thế tiên sinh quá cố bày tỏ vui mừng, cùng với lời cám ơn tự đáy lòng. Đầu tiên, tôi rất xin lỗi, chuyện tiếp theo có thể khiến mọi người ngồi đây cảm thấy khó chịu, nhưng lấy tư cách là người trong gia tộc Niếp thị, việc này các vị nhất định phải biết, hơn nữa phải bình tĩnh lựa chọn sáng suốt..."

      Những người ngồi vô cùng ngạc nhiên.

      Dĩ nhiên, bao gồm cha con ba người bọn họ, ba người vẫn bình tĩnh mà ngôi ở chỗ cũ, Lãnh Tang Thanh có chút căng thẳng mà nắm chặt tay vịn của ghế, Niếp Ngân lập tức đem bàn tay thon dài mạnh mẽ của mình đặt lên tay , Lãnh Tang Thanh quay đầu nhìn thoáng qua Niếp Ngân, căng thẳng trong lòng cùng với bàn tay nắm chặt tay vịn cùng lúc buông lỏng.

      Quản gia La Sâm đài tiếp tục : "Như mọi người thấy, tất cả nghi lễ được tổ chức rất sơ sài, về điểm này mong các vị đừng để trong lòng, có lẽ các vị rất tức giận, nhưng tôi vẫn muốn , hôm nay cái được gọi là lễ tang này, căn bản là mưu, đây, cũng phải là lễ tang..."

      "Cái gì?" Người dưới đài có chút kiên nhẫn, có người ngạc nhiên, có người tràn đầy tức giận...

      "Này, đây là ngươi làm trò quỷ gì!" Niếp Nhân Hằng quát to, vẻ mặt hung ác.

      "Ta mong ngươi có thể có lời giải thích hợp lý, bằng ngươi có trăm cái mạng cũng đủ chết." Isabella trong ung dung có chút giận.

      "Các vị an tâm đừng nóng giận!" La Sâm lớn tiếng khuyên, mọi người lại ngừng xôn xao, cùng nhau đợi giải thích.

      "Tôi chỉ cho rằng, Niếp Nhân Thế tiên sinh bây giờ vẫn chưa rửa sạch oan khuất, cho dù chúng ta cùng nhau đưa tiễn ông ấy ra , ông ấy cũng cam tâm. Cho nên, so với ở dưới, hội nghị ngày hôm nay, phải rất có ý nghĩa!" xong, hung tợn mà nhìn bốn người Niếp Ngân bên này, hai mắt tràn ngập sắc bén.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 39: Công kích tại lễ tang




      "Đây là có chuyện gì... có kết quả chưa ... là vô vị... "Dưới lễ đài, mọi người bắt đầu bàn tán, chỉ có điều quan tâm đối với chuyện này càng nâng lên.

      "Tôi nghĩ, bất luận thế nào, xin để cho tôi dâng lên đại ca nhành hoa." Niếp Nhân Quân đứng lên, tràn đầy nghi ngờ mà đưa ra cầu, bởi vì ông vẫn tin, người nằm trong quan tài chính là Niếp Nhân Thế.

      Quản gia La Sâm từ từ khom lưng, lúc này trong lòng hiểu ở đây nhất định phải có chút giữ gìn lễ nghi.

      "Niếp Nhân Quân tiên sinh, e rằng bây giờ phải lúc."

      Niếp Nhân Quân trừng mắt, khóe miệng hạ xuống, sớm hướng tới La Sâm mà tới, phía sau Niếp Ngân và Niếp Tích cũng đứng lên.

      " phải lúc? Thế nào, loại chuyện này cũng phải nghe sắp đặt của cái người đầy tớ như ngươi sao?" chuyện, tay ông đặt lên nấp quan tài.

      "Tiên sinh! Tiên sinh!" Quản gia La Sâm bước lên trước đè quan tài lại, vẻ mặt hoảng hốt, nhìn thế nào cũng thấy giả dối.

      "Hừ! Tôi ngược lại muốn nhìn, trong đây rốt cục có người !" Vừa dứt lời, ngón tay Niếp Nhân Quân hãm sâu bịt cái khe hở, cánh tay gắng sức đẩy qua, bên trong quan tài trong nháy mắt ra trước mặt mọi người.

      ai chú ý tới tia đắc ý ra mặt La Sâm.

      Bên trong có người nằm, vô cùng bình thản, cái bình thản này chỉ là hình dung về hơi thở của , cổ có vết tích của đạn bắn xuyên qua, mặt bên phải càng khủng khiếp hơn, ràng là bị viên đạn làm bị thương, ngũ quan cũng bị méo mó thành đường, nhìn qua, vẻ bên ngoài được thợ trang điểm tỉ mỉ trang điểm qua, nhưng vết tích lưu lại cách nào che đập hết.

      Mặc dù cảnh bên trong quan tài hoàn toàn thay đổi, chỉ có thể dựa vào đặc thù, nhưng liếc mắt cái có thể nhận ra được, người chết này chính là Niếp Nhân Thế.

      "Trời ạ!" Đột nhiên thấy tình hình này, cho dù xuất thân từ y khoa như Lãnh Tang Thanh cũng bị hoảng sợ.

      Ánh mắt mọi người, có kinh ngạc, cũng có khó hiểu mà nhìn Niếp Nhân Quân.

      Quả thực, ngoại trừ vài người của Niếp Nhân Quân bên này, biết ông vì sao làm ra hành động đó, chỉ còn lại quản gia La Sâm là biết chuyện gì xảy ra.

      Niếp Nhân Quân kinh ngạc mà nhìn thi hài bên trong, trong lòng xuất dự cảm lành.

      "Ngươi rốt cục là làm cái gì? Chẳng lẽ còn nghi ngờ Niếp Nhân Thế chết là giả?" Thời gian qua Isabella luôn tỏ ra bình tĩnh, lúc này cũng có chút nóng nảy mà đứng dậy.

      Niếp Nhân Quân để ý đến bất mãn ở phía sau, bàn tay to di chuyển đến phần đầu của thi hài, ông muốn biết khuôn mặt Niếp Nhân Thế này, rốt cục có phải là thi hài .

      "Muốn hủy thi hài sao?"

      Bàn tay to của La Sâm như gọng kiềm biết nặng mà nắm chặt cổ tay của Niếp Nhân Quân, sức lực giống như loài thú dữ, khiến cho tay của Niếp Nhân Quân thể động đậy.

      Phía sau Niếp Nhân Quân, Niếp ngân bắt đầu bước tới, dang tay bóp mạnh tay của La Sâm.

      Ba người mãnh liệt đứng đối diện nhau, bây giờ mặc dù im lặng, nhưng ánh mắt chạm nhau phảng phất giống như loại kinh hãi tới chín tầng mây, rung chuyển trời đất.

      ""Hủy thi hài?"

      câu kinh động đến mọi người ở đây.

      "Ngươi có gan lại lần nữa! Ta cho ngươi biết thế nào là năng bậy bạ!" Niếp Nhân Quân trừng mắt nhìn chằm chằm La Sâm, trong ánh mắt đầy sát khí.

      "Rốt cục xảy ra chuyện gì? Niếp Nhân Quân, ngươi có thể cho chúng tôi được ?" Isabella lần nữa đứng phía sau nghiêm khắc mà .

      "Ha ha ha! Lão quỷ, vốn là ngươi giết Niếp Nhân Thế!" chuyện, Niếp Nhân Hằng nghênh ngang mà tới bên cạnh quan tài, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn thoáng vào bên trong, nhưng lộ ra chút thân tình nào, sau đó hung hăng mà đậy nắp quan tài lại.

      "Người đâu, đem bọn chúng bắt lại cho ta!" Niếp Nhân Hằng quát to tiếng.

      Hôm nay, tất cả mọi người chỉ dẫn theo người nhà qua đây, mang theo vệ sĩ, ngoại trừ Niếp Nhân Hằng.

      Nhận mệnh lệnh, bảy tám tên bảo vệ cấp tốc từ ngoài cửa lễ đường vọt vào.

      Thấy tình hình này, tay trái Niếp Ngân đem Lãnh Tang Thanh nhanh chóng kéo ra phía sau giấu sau lưng mình, tay phải tràn đầy sức mạnh giống như chim ưng săn mồi, trong nháy mắt bắt lấy cổ họng của Niếp Nhân Hằng, nắm lấy cổ .

      Cùng lúc đó, Niếp Tích đạp lên ghế, phi thân đá hàm dưới của tên bảo vệ, cái xoay người tuyệt đẹp, trong tay biết từ lúc nào xuất hai cây dao găm, để lại cổ hai tên bảo vệ khác.

      Tất cả mọi người bên trong lễ đường rối loạn, sửng sốt mà nhìn việc phát sinh, ngoại trử người, ngồi ở góc của lễ đường, vẻ mặt chút thay đổi mà xoay xoay cái bật lửa trong bàn tay, thèm để ý đến chuyện gì, giống như quan tâm, chỉ có điều càng giống như đặt mình vào thế của người ngoài.

      "Ngươi có can đảm thử ?" Ánh mắt Niếp Ngân như chim ưng, sắc bén mà nhìn hai mắt Niếp Nhân Hằng.

      "Được rồi! Niếp Nhân Hằng, ngươi còn lo bên ngoài đủ loạn sao?" Isabella lớn tiếng quát, thanh thực khiến cho mọi người im lặng.

      Mà lúc này, Niếp Thâm đứng lên, đem cái bật lửa xoay xoay trong tay nhét vào túi, chậm rãi tới trước mặt Niếp Nhân Quân: "Có chuyện gì, đợi sau này giải quyết, tôi tin bác hai lại là kẻ giết người." chuyện, đỡ Niếp Nhân Quân về chỗ ngồi, lại tới bên cạnh Niếp Ngân, nhàng mà tháo tay cổ của Niếp Nhân Hằng, ý bảo buông tay.

      Niếp Ngân buông tay, ánh mắt cảnh giác mà theo dõi , vẻ mặt lạnh lùng.

      Mà Niếp Thâm này ánh mắt luôn lãnh đạm, cũng đối mặt với Niếp Ngân, chỉ ảm đạm lên tiếng:" Đại ca Niếp Ngân, coi như là cho chúng ta cơ hội để hiểu ."

      Niếp Ngân từ từ buông tay ra, vẻ mặt trầm xuống, cười nhạt tiếng.

      Lãnh Tang Thanh ở phía sau , bất giác mà nắm chặt cánh tay , mặc dù cùng người đàn ông trước mặt còn có khoảng cách, nhưng người loại tĩnh lặng, làm cho người khác có chút lạnh lẽo đến tuyệt vọng.

      Niếp Thâm xuất , làm cho thời cơ càng kéo dài.

      Vẻ mặt cao ngạo của Niếp Nhân Thịnh cha mà ở bên cạnh bổ sung: "Đúng vậy, tình hình phát sinh quá đột ngột, rốt cục Niếp Nhân Thế xảy ra chuyện gì mà chết, cùng Niếp Nhân Quân có quan hệ gì?"

      Đoàn người của Niếp Ngân về vị trí ngồi, vẻ mặt của mọi người lãnh đạm, bọn họ hiểu điều, là chuyện này có chút kì lạ, chỉ có điều đối phương diễn trò gì.

      Lãnh Tang Thanh vẫn nắm chặt tay Niếp Ngân, tiến đến bên tai Niếp Ngân, có chút lo lắng mà giọng hỏi: "Ngân, có chuyện gì chứ?"

      Niếp Ngân quay đầu thản nhiên mà nhìn cái, vẻ mặt lạnh lùng, hề trả lời , xoay đầu lại, có chút suy nghĩ mà nhìn thẳng phía trước.

      Ngay lúc nảy, Lãnh Tang Thanh vì Niếp Ngân vô thức mà đem kéo ra phía sau lưng bảo vệ , cảm thấy tim ấm áp, lạnh lùng lúc này, lại khiến tìm về với Niếp Ngân mà quen thuộc.

      nhàng buông lỏng bàn tay nắm cánh tay , trầm tĩnh mà nhìn về phía trước.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 40 : VCR trí mạng



      "Người phụ nữ vừa mới chuyện kia, tên là Isabella..." Niếp Ngân đột nhiên mở miệng, thanh rất thấp, thanh thấp đến nổi chỉ có mình Lãnh Tang Thanh mới có thể nghe thấy, chỉ có điều vẫn nhìn về phía trước, ánh mắt như sương.

      Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, kiểng chân nhìn khuôn mắt của .

      Niếp Ngân dừng lại chút, tiếp: "Nếu như, lát nữa có chuyện gì, phải chạy đến bên cạnh bà ấy trước tiên, nhớ kỹ chưa?"

      "Hả?" Tim Lãnh Tang Thanh đạp mạnh nhịp, thở dài tiếng.

      Niếp Ngân quay sang, liếc nhìn Lãnh Tang Thanh, có chút bực mình: "Con nha đầu này! Tại sao cái gì tôi đều phải lặp lại lần hết vậy!"

      Lãnh Tang Thanh có chút mất hứng mà quay lại trừng mắt với Niếp Ngân cái, chỉ có điều ý thức được căng thẳng của chuyện này, quay đầu lại, dò xét Isabella cái, Isabella vừa ngồi vào vị trí, khí thế vững như sơn, trong ánh mắt bức thiết đánh mất bình tĩnh.

      Phía sau , Niếp Thâm đứng trước cái ghế, nhếch môi, có loại lạnh lùng mà cao quý.

      lấy tay làm động tác "Mời", ra hiệu cho quan gia La Sâm tiếp tục.

      Quản gia La Sâm sửa sang lại dáng vẻ của mình chút, ánh mắt lộ vẻ bi thương mà nhìn vài quan tài, cúi người sâu.

      "Niếp Nhân Thế tiên sinh đối với tôi ân trọng như núi, cuộc sống chủ tớ vài chục năm, khiến cho chúng tôi nảy sinh ra thứ tình cảm thắm thiết, điều ấy tin tưởng các vị ngồi đây thể nghi ngờ. Xin thứ lỗi cho trèo cao của tôi, bất kể trong lòng Niếp Nhân Thế tiên sinh nghĩ thế nào, tiên sinh trong lòng tôi khác gì là người nhà. Giống như lễ tang ngày hôm nay, tôi thương tiếc người như thành viên của gia đình, đồng thời, tôi biết tiên sinh bị hại, cũng lấy tư cách là thành viên trong gia đình, khát khao sớm vạch trần hung thủ, sớm ngày bị trừng trị."

      nhắm mắt lại, hít sâu hơi, sau đó mở mạnh mắt, ánh mắt chứa đầy lệ, nhìn về phía Niếp Nhân Quân.

      "Niếp Nhân Quân! Hai đứa con của ngươi tán tận lương tâm, đều là do ngươi sai khiến!" rống lên.

      Ánh mắt mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía bên này.

      Niếp Nhân Quân gì, khép hờ hai mắt, hít thở nhanh.

      Niếp Ngân cũng gì, bình tĩnh hề sợ hãi mà nhìn màn biểu diễn của La Sâm, cong môi, cười nhạt tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu tiếp tục.

      Vẻ mặt Niếp Tích coi thường, vuốt lại tóc mình chút.

      Ba người giống như có nguyên nhân gì để lo lắng.

      "Việc phải có bằng chứng, ngươi dựa vào cái gì mà Niếp Ngân và Niếp Tích giết Niếp Nhân Thế? Ngươi có chứng cớ ?" Isabella đưa ra nghi vấn.

      Vẻ mắt quản gia La Sâm vẫn bi thương, hướng về Isabella mà gập người: "Tôi rất , loại chuyện này nhất định phải có nhân chứng và vật chứng, cho nên tôi sớm chuẩn bị mọi thứ, xin các vị chưởng ở đây sau khi xem xong, đòi lại công bằng cho Niếp Nhân Thế tiên sinh."

      đến góc tường ấn công tắc, ba màn hình siêu lớn, từ phía chậm rãi hạ xuống, màn hình mở ra, bắt đầu có trận hoa tuyết, sau đó xuất ba người.

      Người đầu tiên là Niếp Tích giơ súng, chỉ vào phía sau đầu quản gia La Sâm, người thứ hai và thứ ba tạm thời có động tĩnh.

      "Đây là ngày Niếp Nhân Thế tiên sinh qua đời, trong máy ghi hình của biệt thự Niếp môn." Quản gia La Sâm giải thích.

      "Biệt thự! vì sao là mật thất!" Lãnh Tang Thanh giọng , khuôn mặt nhắn tràn ngập nghi ngờ.

      Niếp Ngân gì, lạnh lùng mà nhìn mấy cái màn hình, hôm đó xảy ra chuyện gì trong lòng rất , bất quá chờ xem tiếp theo phát sinh chuyện gì.

      Màn hình thứ nhất chuyển động, hai tay Niếp Tích đặt ra sau lưng, thong thả bước tới, giống như rất sốt ruột, sau đó hình như phát ra cái gì đó, ra khỏi màn hình, lập tức cầm sợi dây thừng và ly nước hoa quả trở về, đem quản gia La Sâm trói lại, bản thân ngồi xuống bên cạnh xích đu.

      "À! Kính ta mang rất đĩnh nha." Niếp Tích vuốt cằm, vui vẻ mà khen.

      Sau đó, quản gia La Sâm ấn điều khiển, hình ảnh chuyển động rất nhanh, đến lúc ra hình Niếp Ngân, mới khôi phục lại tốc độ bình thường.

      Hình ảnh ra chỉ có mình Niếp Ngân, phía trước còn có Niếp Nhân Thế bị chĩa súng vào, phía sau có ba người, dĩ nhiên, trong đó có xinh đẹp, chính là Lãnh Tang Thanh lúc này ngồi bên cạnh, điều này liếc mắt cũng khiến người khác nhìn ra được.

      Mọi người trong nhất thời ngừng hô hấp, nhìn tình hình phát triển.

      Mà đúng lúc này, mọi người bị động tác của Niếp Tích ảnh hưởng đến tâm tình, chỉ thấy Niếp Tích nắm tóc Niếp Nhân Thế, hung tợn mà dùng súng chĩa vào , ngoài miệng còn gì đó mặc dù nghe , nhưng theo hình ảnh có thể suy ra lúc đó rất sắc bén, sau đó, Niếp Ngân biết gì, hạ súng xuống, trận cười, nhưng khẩu súng trong nháy mắt để ngực lần nữa để đầu Niếp Nhân Thế.

      Mọi người có mặt ở đây đều lạnh người.

      Niếp Tích cười nhạo tiếng, thở dài: "Xem ra có chút xong rồi!"

      Niếp Ngân quay đầu nhìn vẻ mặt mọi người, nụ cười đầy quỷ dị.

      Hình ảnh vẫn tiếp tục.

      Trong màn hình sau khi vài người mấy câu, rời khỏi, chỉ còn lại quản gia La Sâm bị trói.

      bao lâu, chỉ thấy quản gia La Sâm điên cuồng mà cựa quậy cánh tay, dây thừng trói ở cổ tay có thể thấy loang lỗ vết máu, nhưng vẫn có ảnh hưởng gì đến động tác của , ngược lại càng lúc càng nhanh, càng ngày càng điên cuồng, cuối cùng cái giẫy mạnh, tay theo sợ dây thừng đứt trong nháy mắt ra, ngay sau đó, dùng đôi tay đầy máu nhanh chóng tháo dây trói ở chân, rời khỏi camera giám sát.

      Mọi người nhìn chăm chú vào màn hình thứ hai.

      Lúc bắt đầu, rìa màn hình, đột nhiên xuất bóng người, sau đó, thấy quản gia La Sâm đỡ Niếp Nhân thế bị trói đến bên bức tường, Niếp Nhân Thế ngồi xuống, bởi vì vị trí thấp, màn hình giám sát thứ hai nhìn thấy hình ảnh của Niếp Nhân Thế, mà phạm vi màn hình giám sát thứ ba, vừa vặn có thể thấy chân của Niếp Nhân Thế lộ ra.

      La Sâm tiếp tục cho hình ảnh chạy nhanh qua.

      Hình ảnh của ba người Niếp Ngân, Niếp Tích và quản gia La Sâm, xuất trong phạm vi camera giám sát, khi ra ngoài, mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng mọi người có thể đoán ra ba người đánh nhau.

      Niếp Ngân nhớ tới tình cảnh lúc đó, sức lực của quản gia La Sâm này phải bình thường, đánh chết , chỉ có điều làm nuốt trôi chính là quản gia La Sâm này lưu lại người vết sẹo, nghĩ tới đây, ánh mắt đột nhiên u ám thêm.

      Tốc độ được quản gia La Sâm khôi phục lại bình thường, hình ảnh màn hình vừa đúng lúc Niếp Tích nằm mặt đất, vẻ mặt kinh ngạc cùng bi thương, mà lúc này, đột nhiên trong phạm vi camera giám sát bay ra khẩu súng, Niếp Tích giơ súng điên cuống mà bóp cò, trong nháy mắt, ánh lửa văng khắp nơi.

      Lúc này, màn hình thứ ba, mọi người nhìn thấy chân Niếp Nhân Thế từ từ khụy xuống, cả người liền ngã quỵ trong phạm vi camera giám sát, bởi vì mặt sớm cúi xuống, chỉ có thể phán đoán là phần đầu trúng đạn, máu tươi phun ra, mặt dù chỉ thấy sau lưng, mọi người trong gia tộc Niếp thị có thể lầm mà nhận ra đây là Niếp Nhân Thế, bọn họ quá quen thuộc.

      Mọi người lần nữa xôn xao.

      Niếp Nhân Quân trừng lớn hai mắt, nhớ lại mỗi chi tiết vừa rồi.

      Niếp Tích đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, có chút ngạc nhiên mà cười.

      Khóe môi Niếp Ngân hơi cong lên, bất đắc dĩ mà lắc đầu.

      "Quả thực sai! Isabella, ngươi vừa rôi ngăn tôi, phải xin lỗi tôi !" Vẻ mặt Niếp Nhân Hằng tự đắc.

      "Cho tôi giết bọn họ! Cho tôi giết bọn họ!" Niếp Nhiên dùng cái nẹp cố định cánh tay, chỉ vào Niếp Tích, lớn tiếng gào lên.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 41: Nhân chứng



      Vẻ mặt Isabella mờ mịt, có chút suy nghĩ mà nhìn Niếp Ngân bên này, mà Niếp Thâm ở phía sau , vẫn yên lặng mà cúi đầu, trong tay cầm zippo, cười mà .

      Niếp Ngân chậm rãi đứng dậy, quay đầu mạnh lại, trong ánh mắt chứa ngọn lửa giết người, khí phách mạnh mẽ làm mỗi người ở đây đều khiếp sợ, mọi người ngừng , chỉ có zippo trong tay Niếp Thâm là còn vang lên "Ca ca".

      Khóe miệng Niếp Ngân cong lên làm người khác sợ run lên, lạnh lùng mà hỏi câu: "Tích, xem ra chúng ta có tố chất làm ngôi sao."

      Niếp Tích nhún vai, cười khẩy : "Trong bộ phim điện ảnh này, tôi là nam chính nha!"

      Ánh mắt Niếp Ngân thoáng mang vẻ khiêu khích, nhìn chằm chằm quản gia La Sâm: "Chỉ bằng mấy đoạn cắt ghép của camera giám sát, vấn đề sao? Ngươi vẫn giống như ngày hôm đó khờ khạo như vậy."

      Vài đoạn hình ảnh của em Niếp Ngân, trong mắt Lãnh Tang Thanh, trăm ngàn chỗ hở, thế nhưng những người khác trải qua việc, tranh chấp của hai người, sát ý của Niếp Tích, Niếp Tích bắn súng với Niếp Nhân Thế ngã xuống, những điều này là tận mắt chứng kiến, cho nên nghi ngờ đều nghiêng về phía em Niếp Ngân.

      Ánh mắt quản gia La Sâm làm ra vẻ vô tội, trả lời Niếp Ngân: " ! Những thứ này chưa đủ!" Sau đó xoay người, ra hiệu mọi người yên lặng: "Có lẽ các vị ngồi ở đây, trong lòng vẫn có chút xác định, những thứ này thể xem là vật chứng, tôi rất , những thứ này thể khiến cho các vị kết luận hoàn toàn."

      Ngay sau đó, ánh mắt ra hiệu ở cửa ra vào, người đầy tớ vội vàng rời , chốc lát, người đầy tớ kia quay lại, mang theo người đàn ông khác vào trong lễ đường, mọi người im lặng như tờ mà nhìn người đàn ông này.

      Người đàn ông thân hình thanh tú chậm rãi lên lễ đài, đứng bên cạnh quản gia La Sâm.

      Trong mắt Niếp Ngân lên tia sắc bén, cười nhạo tiếng.

      "Tiêu Tông?" Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh kinh ngạc, lớn tiếng kêu lên.

      Tiêu Tông nhìn về phía bên này, vẻ mặt cũng kinh ngạc: "Tang Thanh! Sao em ở đây?" xong, thấy Niếp Ngân bên cạnh Lãnh Tang Thanh, hai người gần giủi đến mức đứng cạnh nhau, khiến trong lòng nổi lên chút căm phẫn.

      Niếp Ngân lạnh lùng mím môi, tràn đầy mạnh mẽ mà đặt tay lên chiếc eo thon của Lãnh Tang Thanh, đem ôm đến sát mình, kiêu ngạo mà nhìn theo .

      Thấy cảnh này, trong mắt Tiêu Tông hình như có lửa, tất cả ngũ quan đều nhảy lên, vẻ mặt đầy dữ tợn.

      "Tiêu Tông, đó muốn làm gì?" mặt Lãnh Tang Thanh ra chút tức giận, lớn tiếng hỏi , mặt dù trong lòng đoán được nhân chứng trong miệng của quản gia La Sâm chính là Tiêu Tông.

      Hai người đều chứa chết chóc trong ánh mắt mình, lúc sau, Tiêu Tông thu lại ánh mắt, đối với những người ở phía dưới : "Tôi ở đây, chính là muốn kể những chuyện xảy ra trong ngày hôm đó..."

      Sau đó, lần nữa nhìn chằm chằm về phía Niếp Ngân: "Hai em tôi chỉ chính là kẻ sát hại Niếp Nhân Thế tiên sinh."

      "Tiêu Tông điên rồi sao? Hôm đó xảy ra chuyện gì, và tôi phải đều rất sao? muốn ở đây tự dối lương tâm mình sao?" Lãnh Tang Thanh lớn tiếng hét, vẫn hi vọng ngăn chặn động cơ làm nhân chứng của Tiêu Tông.

      " dối?" Tiêu Tông hỏi lại. Thấy dáng vẻ lo lắng của Lãnh Tang Thanh che chở cho Niếp Ngân, tức giận chiếm hết toàn bộ suy nghĩ của .

      "Thực ra, tôi rất hôm đó xảy ra chuyện gì, cho nên muốn đem tất cả mọi chuyện ra." tiếp tục .

      Trong mắt Lãnh Tang Thanh lên vẻ coi thường, đôi mắt to hơi híp lại: "Tôi ngờ vốn là người như thế."

      Tiêu Tông cười nhạt tiếng, gì.

      "Chắc hẳn mọi người biết thân phận của ấy, cho dù cần tôi giải thích, cũng có người nghi ngờ lập trường của ấy chứ." Quản gia La Sâm cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, sau đó ra hiệu Tiêu Tông .

      Tiêu Tông thanh giọng, vẻ mặt bình tĩnh: "Chuyện là như vầy, tôi là bác sĩ, giáo sư của tôi nhận lời mời của Niếp Nhân Thế tiên sinh, tới thăm bệnh tình của ông ấy, cho nên giáo sư mang tôi theo..."

      chỉ chỉ Lãnh Tang Thanh.

      "Tôi cùng học muội đến kiểm tra thân thể ông ấy. Thời tiết ngày hôm ấy cũng giống như thế này, tất cả mọi việc đều được tiến hành rất suông sẻ, rất vui vẻ. Lúc cuộc kiểm tra sắp hoàn tất, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau ầm ĩ, chúng tôi đều rất sợ hãi. Quản gia La Sâm ra ngoài, tiếp theo tôi nghe được bọn họ hô người thừa kế gì đó, ngay sau đó nghe được tiếng súng. Lúc này, người đàn ông vô cùng hung hãn đá văng cửa ra, dùng súng chĩa vào chúng tôi."

      đến đây, Tiêu Tông lại chỉ về phía Niếp Ngân.

      "Chính là người đàn ông đó, phải uy hiếp Niếp Nhân Thế tiên sinh, cũng bảo chúng tôi được lên tiếng, sau đó dùng súng chĩa vào đầu Niếp Nhân Thế tiên sinh, ra cửa, kế tiếp xảy ra chuyện gì, giống như các vị vừa xem camera giám sát, thế nhưng quản gia La Sâm căn bản phải đối thủ của bọn họ, nhưng lại liều mạng mà bảo vệ Niếp Nhân Thế tiên sinh, sau cùng ông ấy mới kiềm được người đàn ông tên là Niếp Ngân, dưới tình thế cấp bách người đàn ông tên Niếp Tích bên kia, nổ súng vào đầu Niếp Nhân Thế tiên sinh.

      "Giáo sư của tôi với Niếp Nhân Thế tiên sinh là bạn thâm giao, cho nên tôi lựa chọn đứng ra giải thích chuyện này, Niếp Nhân Thế tiên sinh trời có linh thiêng, mặc dù tôi vì sao học muội của tôi lại đứng cùng với bọn họ, có lẽ là bị ép buộc, bởi vì ngày hôm đó người đàn ông tên Niếp Ngân này, lần đầu tiên thấy học muội của tôi, mặt đầy vẻ say đắm."

      Tiêu Tông kết thúc màn miêu tả của ta, lúc này liếc mắt nhìn vẻ mặt Niếp Ngân.

      câu chuyện rất hợp lý, vừa vặn phù hợp với hình ảnh camera giám sát, tất nhiên mọi người hiểu rất sâu sắc chuyện gì xảy ra.

      Niếp Ngân vẫn bình tĩnh ung dung, mặt lộ ra vẻ tươi cười bất đắc dĩ.

      Lãnh Tang Thanh bên cạnh có vẻ rất lo lắng, lớn tiếng hét với mọi người: "Mọi người đừng tin , dối, mọi chuyện phải như vậy, chuyện hôm đó là ..."

      đến đây, ngừng lại những gì muốn .

      đột nhiên có phản ứng trở lại, mặc dù câu chuyện, lúc này cũng thể ra, Niếp Nhân Thế cần trái tim của Niếp Tích để đổi lại trái tim của con trai , cho nên bắt Niếp Tích, nhưng ngờ hai em lại trà trộn vào, tranh chấp giữa hai người phát sinh...

      ai lại tin tưởng hai em cuối cùng lại thả Niếp Nhân Thế, ngược lại, ngược lại chân tướng bị phát triển theo những hình ảnh cùa camera ghi hình, càng làm cho mọi người tin đúng là Niếp Ngân và Niếp Tích giết Niếp Nhân Thế, vì vậy những lời của Tiêu Tông trước đó càng có sức thuyết phục hơn.

      Đôi mắt của Lãnh Tang Thanh đông lại, nhịn xuống những điều muốn mà liếc mắt nhìn Niếp Ngân cái, đáy mắt ra tia ủy khuất.

      Niếp Ngân bình tĩnh mà đối mặt với , vỗ về bờ vai chút, ánh mắt cho biết gì là quyết định đúng đắn.

      "Vốn là cái loại này! Vì thân phận người thừa kế mà nhẫn tâm xuống tay sao? Đối phương ngờ là bác của của mình. Niếp Nhân Hằng ta vì đại ca mà báo thù." Giọng đầy kiêu ngạo của Niếp Nhân Hằng lần thứ hai vang lên, đồng thời cũng kéo bầu khí nóng lên.

      Tất cả mọi người chỉ trích hai em Niếp Ngân và Niếp Tích.

      "Vì vị trí người thừa kế cao nhất, lại làm ra loại chuyện này sao? Khó trách ta vẫn luôn cổ vũ ngươi." mặt Isabella cũng ra căm phẫn, lạnh lùng mà nhìn Niếp Ngân.

      Niếp Thâm còn lại đứng dậy, giống như rất chán ghét ầm ĩ này, chậm rãi ra khỏi lễ đường, ánh mặt trời chiếu vào mặt , giống như chiếu vào tuyết mặt đất.

      Niếp Ngân bình tỉnh mà tới lễ đài, hoàn toàn hề sợ hãi những lời chỉ trích bên dưới, mở miệng : "Nếu vì muốn thừa kế vị trí chiếc ghế chủ tịch, chúng tôi giết Niếp Nhân Thế như vậy, đối với chúng tôi mà có lợi ích gì?"

      Dưới dài thoáng chóc im lặng.

      "Các ngươi bởi vì lại, cho nên mới động thủ!" Niếp Ngân ngờ, Tiêu Tông ở bên cạnh mở miệng trước.

      mặt Niếp Ngân mang theo ý cười, lộ vẻ xem thường mà nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Tông, hai mắt lộ ra tia sắc bén khiếp người, khiến cho Tiêu Tông dám nhìn thẳng vào đôi mắt chim ưng của , cúi đầu tránh .

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 42: phản bội của Tiêu Tông



      Niếp Ngân túm lấy áo của , giống như hùng ưng chụp mồi, giống như hai móng vuốt túm lấy con thỏ gầy yếu, đem kéo đến trong tầm mắt mọi người.

      Tiêu Tông cảm thấy bản thân như bị xách lên, vẫn có dũng khí nhìn vào mắt của Niếp Ngân, giả bộ điềm tĩnh mà nhìn xuống phía dưới.

      Niếp Ngân tao nhã mà cười cười, nhìn Tiêu Tông, ung dung mà : "Vừa nghe xong câu chuyện của ngươi, tôi có mấy chỗ hiểu lắm, tôi có thể hỏi chút ?"

      Mặc dù Niếp Ngân vô cùng muốn nghe giải thích, nhưng vì cha, có lẽ nên thu bớt lại phong độ của mình.

      Tiêu Tông nghe thế, mắt hơi nheo lại.

      Bầu khí ở lễ đường ngưng lại như bị đóng băng.

      Ba cha con Niếp Nhân Quân nghi ngờ, theo những gì được xem camera giám sát, người ngã xuống chính là Niếp Nhân Thế, chỉ có điều bọn họ đều biết , tất cả những thứ này chỉ được đơn giản hóa thành câu chuyện, hơn nữa cái kết cục kì lạ, lập tức thay đổi hoàn toàn của việc.

      Niếp Nhân Thế hẳn là chết.

      Lúc rời khỏi, mọi người trong mật thất, trong tình trạng rất tốt.

      Thế nhưng, lại lấy cớ là bản thân mình chết, đối phó với người nhà của Niếp Nhân Quân? Người chết là giả sao? So với phía dưới, cho dù là đổi lại quản gia La Sâm bị bắn chết, vì Niếp Nhân Thế bảo vệ đại cục, phải đổi lại càng có tính kích động sao!

      Ba người hơn nữa còn có Lãnh Tang Thanh, vẫn cho là như vậy.

      Lãnh Tang Thanh vô cùng lo lắng mà nắm chặt tay vịn ghế, đôi mắt đẹp ngoài trừ khinh bỉ với Tiêu Tông, còn đối với Niếp Ngân là lo lắng và thương.

      Niếp Tích nhíu chặt mày, vẻ mặt dũng mãnh khác thường, khóe miệng trể xuống, nhưng vẫn lộ vẻ kiêu ngạo bình thường của , bình tĩnh mà nhìn Niếp Ngân, đối với thái độ khác thường của đại ca mà muốn giải thích loại chuyện này, tỏ vẻ ngạc nhiên, cũng có vẻ hiểu.

      Người ở phía dưới, vẻ mặt biểu lộ chút tình cảm, so với bất cứ biểu cảm nào cũng càng khiến người ta cảm thấy khiếp sợ, giống như lúc này Niếp Ngân đối mắt với nghìn người.

      rất ghét việc làm của bản thân mình bây giờ, cảm thấy phải cùng tên tiểu nhân Tiêu Tông này tranh luận, hoàn toàn là khinh thường chính mình, thế nhưng Niếp môn lại là chỗ như thế này, nếu bản thân làm như vậy, cha trong nháy mắt rơi vào bước đường cùng.

      Niếp Ngân quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Tông, ngũ quan tinh tế: "Ngươi rất mọi chuyện ngày hôm đó?"

      Tiêu Tông liếc mắt nhìn Niếp Ngân, vẩn chỉ dám nhìn bên mặt : "Đúng."

      "À?" Niếp Ngân bất đắc dĩ mà nở nụ cười: "Ngươi là chúng tôi giết Niếp Nhân Thế, vậy vì sao lại giữ lại quản gia La Sâm và ngươi sống đời này làm nhân chứng?"

      Trong lòng Tiêu Tông căng thẳng, câu chuyện quá mức tinh tế vượt quá giới hạn suy đoán của .

      Trong đáy mắt của lên chút do dự, con ngươi mất tự nhiên mà đảo vòng.

      "Là chúng tôi may mắn trốn thoát, phải như thế có thể chúng tôi thành hồn dưới súng của ngươi rồi." Quản gia La Sâm ở bên cạnh giải thích.

      "Bây giờ phải là lời thoại của ngươi, cái lão già nhà ngươi ngậm miệng lại, bằng thực có thể thành hồn dưới súng của tôi đó." Niếp Tích tràn đầy tức giận mà trừng mắt với La Sâm.

      Nghe thấy lời khiêu khích, trong mắt La Sâm có tia sát khí, sau đó lại cố gắng mà nhịn xuống.

      "La Sâm tiên sinh sai, chúng tôi chính là liều mạng mà trốn thoát, mới toàn mạng cho đến hôm nay." Tiêu Tông thuận thế mà .

      "Lúc đó làm sao trốn thoát? Tôi nghĩ với thân thủ của tôi và Niếp Tích, hai người các ngươi đồng thời mà chạy rất dễ bị túm được." Niếp Ngân câu khí thế đầy mạnh mẽ, khiến cho hô hấp của Tiêu Tông cũng khó khăn.

      " phải! phải cùng nhau trốn, chúng tôi là chia nhau chạy trốn." trán Tiêu Tông chảy mồ hôi hột, hai tay trong túi quần, ra sức mà lau chùi.

      Khóe miệng Niếp Ngân đắc ý cong lên, đôi mắt chim ưng híp lại, lạnh lùng mà nhìn thoáng qua những người dưới đài.

      Quản gia La Sâm bất đắc dĩ mà cúi đầu, vẻ mặt đầy phẩn nộ.

      Ý cười mặt Niếp Ngân lúc này khiến cho Tiêu Tông cảm thấy áp lực càng lớn hơn, tiếp tục mạnh mẽ mà gầm : "Ngươi đối với Niếp môn rất quen thuộc sao? Cùng với quản gia La Sâm chia nhau chạy trốn, ngươi có thể biết đường!"

      câu khiến cho Tiêu Tông cảm thấy yết hầu giống như bị bóp nghẹn, nuốt trôi, nôn được, chỉ có thể há miệng mà thở phì phò.

      Người bên trong lễ đường bắt đầu bàn tán, người nghe người mà trở nên ồn ào.

      Lãnh Tang Thanh giương đôi mắt xem thường mà nhìn Tiêu Tông tại Niếp môn to lớn như thế trong gia tộc như Niếp môn, hơn nữa khí thế Niếp môn này lạnh như băng, rất hiểu tâm trạng căng thẳng đầy hồi hộp của Tiêu Tông lúc này, quản gia La Sâm tính sai nước cờ.

      Nhưng mà ngay lúc tâm trạng Tiêu Tông loạn, Niếp Ngân thình lình lại khiển trách câu: "Ngươi cùng với Niếp Nhân Thế rất quen sao?"

      Tim Tiêu Tông chợt đập mạnh, trong ánh mắt mờ mịt suy nghĩ vội vàng, quay đầu nhìn quản gia La Sâm, mong nhận được chỉ thị của , nhưng cơ thể của Niếp Ngân hơi nghiêng, hoàn toàn che khuất tầm mắt của Tiêu Tông.

      Qua hơn nửa ngày, Tiêu Tông rốt cục cũng buồn bực mà câu: "Rất quen...À... quen..."

      "Cuối cùng có quen hay ?" Niếp Ngân rống lên tiếng, Tiêu Tông dưới ánh mắt Niếp Ngân còn chỗ trốn.

      Hai chân lúc này như nhũn ra, hận thể lập tức chạy ra khỏi lễ đường, nhưng bất kể là trong hoàn cảnh nào cũng cho phép làm như vậy.

      " quen." thấp thỏm mà trả lời.

      "Vậy với quản gia La Sâm sao?" Niếp Ngân tiếp tục tra hỏi.

      "Cũng quen" Tiêu Tông mạnh mẽ mà chống lại những sợi dây thần kinh như sắp vở ra. Tự nhận thấy mình cũng là người đàn ông vô cùng ưu tú, nhưng trước mắt người đàn ông này, lại cảm giác bản thân giống như loại côn trùng thấp kém.

      Ý cười của Niếp Ngân lần nữa lên: "Vậy vì sao trong camera giám sát vừa rồi, phía sau Niếp Nhân Thế, lại là hình ảnh của ngươi xuất ? Ngươi ở nơi này làm cái gì?"

      Niếp Ngân rất vừa rồi căn bản có xuất trong camera giám sát, còn đoán được Tiêu Tông ngày hôm đó căn bản là thừa dịp mọi người hỗn loạn, chui vào gương dự bị, mà lại trở về trong mật thất. Theo như lời Lãnh Tang Thanh, về sau lúc và Niếp Tích trở lại gương dự bị tìm Tiêu Tông, biến mất, vậy chỉ có thể chứng minh ngay từ đầu có vào bên trong, nếu coi như cầm cưa điện, cũng cạy nổi cái gương dự bị trong xe, mà nguyên nhân vào chỉ có , nhất định đầu phục quản gia La Sâm.

      Vẻ mặt quản gia La Sâm có chút lo lắng, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, thể lần nữa giúp Tiêu Tông, mồ hôi trong lòng bàn tay ngừng chảy, trong lòng loạn như cơn gió lốc ngoài biển khơi.

      Mọi người dưới đài cũng vì kế sách bát ngờ của Niếp Ngân mà có chút băn khoăn, nhưng biết là kế sách nhưng bọn họ cũng cách nào mở miệng, chỉ có thể đợi lời giải thích của Tiêu Tông.

      chiêu "Bịa đặt" của Niếp Ngân, khiến cho mọi người trong tình trạng như nước vỡ đê, tình huống đột ngột này mọi người muốn thấy.

      Niếp môn mặc dù huyết thống của mỗi người có liên quan đến nhau, nhưng loại chuyện này giống như là cuống rốn, sau khi bọn họ ra đời, bị cha mẹ cắt , giành giật trờ thành loại sinh tồn trong Niếp môn.

      Niếp Nhân Thế chết đối với bọn họ là chuyện tốt, bọn họ cũng quan tâm cuối cùng là ai giết Niếp Nhân Thế, nhưng đổi lại hung thủ là kẻ khác, bọn họ ngay cả tâm tình mời ăn cơm đều có, mà nếu quả là có liên quan đến các chưởng khác trong Niếp môn, mỗi người có thể nóng lòng muốn tỷ thí, bởi vì gắn kết sức mạnh của các chưởng , diệt tận gốc người.

      Tiêu Tông bị những lời chất vấn này, cả người đông lại tại chỗ, trong lòng rất , bản thân mình quay trở lại, bị máy giám sát ghi hình, là chuyện bình thường, nhưng lúc trước quản gia La Sâm cũng cho biết, xuất trong đoạn nào, vậy cuối cùng chuyện gì xảy ra.

      Trong đầu bây giờ rối loạn quấn thành đường rồi.

      " nghĩ tới, con người của ngươi cũng có thể giảo hoạt như vậy." Quản gia La Sâm ở phía sau Niếp Ngân, tức giận mà .

      "Niếp Ngân quay đầu quét mắt nhìn La Sâm, lạnh lùng mà : "Muốn mạng của tôi, lần sau chuẩn bị cả quân đội đến."

      La Sâm tránh ánh mắt của Niếp Ngân, hai hàm răng nghiến lại vang lên tiếng "Ken két".

      "Này, người này, dự định để chúng tôi ở chỗ này cùng ngươi xem mặt trời lặn sao?" Niếp Tích mượn tâm trạng hồi hộp của , lớn tiếng hét lên.

      Tiêu Tông bị tiếng kêu của làm cho hoảng sợ, líu lưỡi mà : "Tôi ... Tôi chỉ là..."

      lắp, đôi mắt di chuyển loạn xạ, rất căng thẳng, vì vậy khi sai, có thể là tự mình giết mình, còn có muốn đạt được mọi thứ.

      "Tôi chỉ muốn nhìn Niếp Nhân Thế tiên sinh có đúng là chết rồi ... Cho nên... Cho nên mới trở lại." thận trọng từng lời , trong quá trình đó giống như thiếu dưỡng khí.

      Nhưng Niếp Ngân căn bản để cho cơ hội bổ sung dưỡng khí, ánh mắt sắc bén có chút tà mị, càng lại gần Tiêu Tông, trong giọng bình tĩnh chứa ít đắc ý: " ràng chạy trốn, vì sao còn có thể quay trở lại? Niếp Nhân Thế trúng đạn bên mặt trái hay phải?"

      Tiêu Tông cố gắng suy nghĩ. thế nhưng chưa hề nhìn qua thi thể trong quan tài, làm sau biết là bên trái hay bên phải: "Là ... Là khuôn mặt bên trái."

      Niếp Ngân lạnh lùng mà câu: "Ngươi xác định?"

      Tiêu Tông nhìn ánh mắt bình tĩnh của Niếp Ngân, trong lòng yên, vội vàng đổi giọng: " đúng... là... là má phải."

      Niếp Ngân bất đắc dĩ mà hít hơi, cười khổ tiếng.

      ", phải, ta nhớ ra rồi, là má trái, sai." Tiêu Tông hoàn toàn bị Niếp Ngân nắm trong lòng bàn tay.

      Người dưới đài xôn xao, bọn họ còn tin tưởng chút nào về người thanh niên hoảng hốt này.

      Niếp Tích sảy bước nhanh đến, túm áo , đem kéo đến bên cạnh quan tài, kéo nắp quan tài ra, bàn tay to đem đầu đặt trước thi thể.

      "A!" Tiêu Tông phát ra tiếng hét thảm thiết.

      "Ngươi nhìn cho , cuối cùng là bên nào? Ngươi vừa ngươi trở lại để xác nhận xem Niếp Nhân Thế chết hay chưa, sao vậy, ngươi dùng mũi để xác nhận sao?" Niếp Tích cuối cùng nổi giận với , đem khuôn mắt Tiêu Tông mà ấn vào mặt thi thể.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :