1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Niếp Môn - Ân Tầm (150 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 33: Tu Nguyệt




      tức giận xuống xe, thấy cái máy cắt cỏ.

      Giữa đường tại sao lại có máy cắt cỏ? lập tức đề cao cảnh giác, nhìn xung quanh, phát ai chú ý tới nơi này, mọi người vẫn vội vàng làm chuyện của bản thân, hẳn là quá nhạy cảm, chỉ có điều trong lòng lại nổi lên dự cảm tốt.

      Bất đắc dĩ mà nhún vai, tay mạnh mẽ nắm lấy tay vịn của máy cắt cỏ, vứt qua bên, làm cho máy cắt cỏ bay "Vèo" cái ra ngoài, đập bể chậu hoa trong hoa viên, bể thành bảy tám mảnh.

      Niếp Tích phủi tay, vẻ mặt lộ vẻ coi thường, sau đó trở lại trong xe, vừa định khởi động xe, cảm thấy phía sau gáy hơi lạnh, mắt vừa nhìn qua, biết từ lúc nào, cây dao găm để ở cổ.

      Niếp Tích muốn quay đầu tìm kết quả, lại bị bàn tay quay đầu trở lại.

      mím môi, khóe miệng giơ lên, nhàng mà nhắm hai mắt, dùng mũi ra sức hít hơi, vẻ mặt lộ vẻ say sưa cách nào kiềm chế.

      "Hô..." phun ra ngụm khí, dịu dàng mà câu: "Thơm quá, còn hơn cả khi đó, càng khiến người ta ngừng mà ngừng được!" Tiếp theo, miệng mở ra, đầu lưỡi có chút vươn ra, tại cổ tay cầm dao mà nhàng hôn cái.

      "A!” Phía sau phát ra tiếng kêu , tay cầm dao như bị điện giật, dao trong tay rơi xuống, mũi dao đâm thẳng xuống dưới, vuông góc mà rơi thẳng xuống.

      Niếp Tích lập tức phản ừng trở lại, hô to tiếng: " tốt!" Tay phải nhanh chóng giơ lên, bắt được thân đao.

      Lúc này, mũi dao cách đáy quần quá ba ly.

      " muốn lấy mạng tôi sao? Tu Nguyệt tiểu thư." Niếp Tích đem cây dao găm ném sang ghế bên cạnh, quay người giống như dãy núi nhìn xuống quan sát toàn bộ lãnh diễm trước mặt này.

      "Cũng mong như vậy, coi như là vì các nữ đồng bào trừ đại họa." Tu Nguyệt bướng bỉnh mà nhìn , vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt vẫn ngừng bùng cháy ngọn lửa.

      Niếp Tích nở nụ cười ngang ngạch: "Như vậy tốt, đừng hình tôi như thế, tôi có áp lực, ông trời cũng thích đem thứ mình chia cho thế nhân, đây chính là chuyện tốt đẹp như thế."

      Tu Nguyệt liếc Niếp Tích cái, túm lấy áo , khuôn mặt trong nháy mắt dán lên khuôn mặt Niếp Tích, môi của hai người trong lúc đó cách nhau khoảng cách rất ngắn, mở miệng : "Ông trời của tôi, nếu trong trường hợp này, tôi muốn gặp đúng là dễ dàng nha."

      Niếp Tích nhìn lướt qua đôi mắt quyến rũ của , lại hạ mắt nhìn đôi môi căng mọng của , hô hấp hai người trong lúc này đều hòa làm rồi.

      "Chồng đâu?" Niếp Tích hỏi.

      "Chồng trong lòng tôi ở bên môi tôi." Tu Nguyệt thẳng thắng .

      "Tốt xấu gì tôi cũng coi là em dâu, nghĩ muốn vu cho tôi tội bất nghĩa sao?" Niếp Tích ngửa đầu về sau, nới rộng khoảng cách giữa hai người.

      Mà Niếp Tích càng ngửa đầu về sau bao nhiêu, khuôn mặt Tu Nguyệt càng hướng về trước bấy nhiêu: "Cái tên đáng ghét nhà ngươi, biết tôi là vì muốn tiếp cận , mới gả cho , còn xa lánh tôi như vậy!"

      "Hả? Phải ? , có loại chuyện này!" Niếp Tích giả ra vẻ mặt vô tội, tiếp tục thương lượng: "Chúng ta đừng quá gần như thế, như vậy rất bất tiện."

      Tu Nguyệt thấy vẻ mặt rụt rè của , nở nụ cười đắc ý, bày ra vẻ đẹp giống như rượu bran- loại mạnh: "Thế nhưng tôi lại thấy rất thuận tiện."

      Khuôn mặt Niếp Tích chậm rãi nghiêng sang bên, cười khổ tiếng: "Tôi là sợ nước dãi của chảy xuống khuôn mặt tôi."

      "Có đúng ..." Ngay sau đó thân của Tu Nguyệt, đè ép về phía trước, bốn cánh môi như lửa nóng đan chéo vào nhau.

      Chỉ thấy khủy tay Niếp Tích cật lực mà để ở vô-lăng, ấp úng, cũng đau đớn mà la: "Thắt lưng ... Thắt lưng ..." Sau đó, thanh liền bị nuốt sống.

      ____________________________________

      Hoàng hôn.

      Gió mát chầm chậm thổi ánh nắng mặt trời, làm cho người ta có loại an tĩnh, cảm giác khoan thai.

      Các tiểu thương bến cảng ngày thứ hai bận rộn tháo dở hàng hóa tàu của mình, những chiếc tàu hàng kia có chút lớn hơn bình thường, thường vang lên tiếng bình bịch, giống như thúc giục động tác của các tiểu thương này.

      Loại thuyền này bị cướp biển bắt, bởi vì mục đích tồn tại của nó là vì cuộc sống của chính bản thân những người lãnh thổ Somalia, thực ra, muốn bắt cóc con thuyền cũng phải do bọn hải tặc tự mình quyết định, tất cả đều phải nghe theo thủ lĩnh chỉ huy, cũng chính là Niếp môn.

      Nhưng cửa lớn của Niếp môn là khu chợ ngầm trong lòng đất, cũng là cho Niếp môn mang đến hiệu quả và lợi ích tối đa của khu chợ.

      Niếp Ngân đứng sân thượng, đối mặt với biển rộng, quần áo màu trắng toàn thân bị mặt trời chiếu vào giống như lửa.

      hồi jazzpiano bổng nhiên vang lên, yên lặng giống như bức tranh sơn dầu tỉnh giấc.

      Niếp Ngân lấy điện thoại ra, màn hình là dãy số xa lạ.

      bấm phím nghe, đặt ở bên tai gì, đây là loại cảnh giác đối với dãy số lạ.

      "A lô ?" Bên trong điện thoại truyền ra đầy vẻ nghi ngờ, Niếp Ngân vừa nghe, trong lòng liền có cân nhắc, chỉ có điều vẫn gì.

      Điện thoại bị ngắt máy, nhưng lập tức lại vang lên.

      Niếp Ngân tiếp điện thoại, vẫn gì.

      "Ai? Trong điện thoại lần thứ hai truyền đến thanh nghi ngờ, "Cái nơi đáng ghét này, tín hiệu cũng kém như vậy..." Bên kia tiếp tục truyền đến giọng thầm.

      "Lập tức đến sân thương cho tôi!" Niếp Ngân bất thình lình lên tiếng.

      "Trời ạ!" Trong điện thoại truyền đến tiếng thét chói tai, ràng Lãnh Tang Thanh là bị dọa đến sợ hãi.

      Khóe miệng Niếp Ngân hơi cong lên, trong lòng có niềm vui, lập tức ngắt điện thoại.

      lát sau, Lãnh Tang Thanh đẩy cửa sân thượng, tức giận mà đến: " kia, là cố tình phải , ép buộc cho tôi dãy số, tôi gọi cho , nhận lại lên tiếng, sau đó thừa dịp tôi đề phòng lại đột nhiên lên tiếng, làm tim tôi sợ đến nhảy cả ra ngoài!"

      Niếp Ngân chậm rãi xoay người, vẻ mặt lãnh đạm, lãnh đạm như máy móc.

      "Gọi cho tôi có chuyện gì?" lạnh lùng mà câu, cùng với cảnh đẹp có chút phối hợp.

      "Tôi chính là muốn gọi thử, chỉ có điều cách tiếp máy, tôi bên này gặp phải chuyện gì, gọi cho đều kịp rồi!" vẫn quấn lấy chuyện lúc nảy.

      "Vậy dám gọi thử xem!" Trong mắt Niếp Ngân lộ ra tia uy hiếp, thấp giọng câu.

      "..." Lãnh Tang Thanh cảm thấy Niếp Ngân trêu chọc mình, lại vẫn hùng hồn, trong lòng liền có cổ căm giận.

      tìm chiếc ghế ngồi xuống, đưa lưng về phía Niếp Ngân, móc điện thoại ra, đem điện thoại vốn là "" đổi thành "Ghét".

      Niếp Ngân nhìn bóng lưng tức giận của Lãnh Tang Thanh trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, dồn sức mà điều chỉnh lại giọng , chỉ có điều vẫn lãnh đạm như cũ: "Ngày mai, tôi đến đâu phải theo sát tôi đến đó, nửa bước cũng được phép rời khỏi, biết chưa?"

      Lãnh Tang Thanh gì, vẫn hí hoáy nghịch điện thoại.

      "Tôi với !" Giọng Niếp Ngân có chút nâng lên.

      Lãnh Tang Thanh lại hề quay đầu, vai có chút run run.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 34: Tình là gì?




      Niếp Ngân nhíu mày tới phía sau Lãnh Tang Thanh, hai tay đem tay vịn ghế xoay lại, ngay cả người ghế cũng đồng thời quay lại.

      "Cái người này..." Bàn tay to thon dài của Niếp Ngân nâng mặt Lãnh Tang Thanh lên, lại thấy vùng ẩm ướt, tập trung nhìn vào, gương mặt Lãnh Tang Thanh đúng là nước mắt.

      "Tại sao khóc?" Hai mắt Niếp Ngân trong nháy mắt lên tia thương, nhưng lập tức lại che gấu trong đôi mắt chim ưng sắc nhọn.

      Lãnh Tang Thanh gãy đầu, vùng vẫy thoát khỏi tay , vẻ mặt lạnh lùng rồi lại lộ ra vẻ ủy khuất: "Thực ra, tôi muốn hỏi việc." ngẩng đầu nhìn Niếp Ngân, ánh mắt vẫn chứa tình.

      Niếp Ngân gì, nhưng lạnh lùng giảm hơn trước mấy phần.

      "Mặc dù tôi cho rằng tất cả phát triển quá nhanh, nhưng thấy những thứ áo cưới, giầy xinh đẹp kia, tôi có cảm giác chính mình biến thành công chúa trong truyện cổ tích, trong lòng rất vui vẻ, chỉ có điểu bây giờ tôi có chút nghi ngờ, đám cưới này, cuối cùng là chủ ý của hay chủ ý của bác trai?" Lãnh Tang Thanh kìm nén lại trái tim sợ hãi, dũng cảm .

      Niếp Ngân nhíu mày, hai mắt híp lại, dừng ở Lãnh Tang Thanh, khóe miệng có chút trầm xuống, xoay người, lại quay về vị trí cũ, lạnh lùng : "Chuyện này phải đợi đến sau tang lễ giải quyết sao?"

      Lãnh Tang Thanh chậm rãi đứng lên, cúi đầu, toàn thân lạnh giá: "Tốt, có thể đợi đến sau tang lễ rồi giải quyết, nhưng mà tôi cho biết, trái tim tôi luôn dõi theo."

      khẽ lau nước mắt ở khóe mắt, vô cùng dịu dàng: "Từ đến lớn, cha mẹ cùng hai trai đều hết sức thương tôi, bởi vì các trai đều rất ưu tú, có thể trong lòng tôi khắc sâu ấn tượng, cho nên dù có cố gắng, tôi cũng tìm được người đàn ông có thể cho tôi dựa vào. Tôi biết tôi và cuối cùng là bị làm sao, nhớ đến dáng vẻ bảo vệ tôi, nghe Ruby tỷ áo cưới, đồ trang sức là chuẩn bị cho tôi khi đó trong lòng tôi thực vui đến giống như thiên sứ nhảy múa, nhìn mỗi lần lời lạnh nhạt, khi để ý đến tôi, trái tim tôi thực rất đau, đau đớn giống như lúc thấy hấp hối trong lòng tôi, muốn hét to, nhưng lại hét ra lời, muốn nhịn, nhưng nhịn được."

      "Tôi thử chờ , thử chờ đến phải theo ." xoay người, run run bước tới cửa.

      Lúc bước tới cửa, bàn tay nhắn xanh xao của , lần nữa bị bàn tay to mạnh mẽ nắm lấy, gắt gao, vững vàng.

      "Nhanh như vậy lại quên mất lời của tôi rồi sao? Muốn rời khỏi nhất định phải được đồng ý của tôi, nhớ những lời này khó đến vậy sao?" Niếp Ngân lại lần nữa vững vàng mà giữ chặt cổ tay Lãnh Tang Thanh, cố gắng kéo lại, cơ thế của Lãnh Tang Thanh, theo lực mà rơi vào trong ngực của Niếp Ngân.

      Lạnh Tang Thanh kháng cự lại, nước mắt lần nữa tuôn ra thấm ướt cả áo sơ mi của Niếp Ngân.

      Niếp Ngân cũng kháng cự lại, cánh tay kia quàng qua hông của , gắt gao mà ôm lấy . Có trời mới biết vừa rồi trong lòng là cảm giác gì, cho dù chết cũng thừa nhận.

      Hai người im lặng rất lâu ...

      ", hiểu được tình sao?" Niếp Ngân suy nghĩ lâu, nhưng lại hỏi vấn đề như vậy. Vẻ mặt ngưng đọng, nhưng lạnh lùng như trước, ít nhất lúc này là như vậy.

      Lãnh Tang Thanh nghe vậy ngẩn ra, sau đó than : "Có lẽ hiểu đâu."

      Hai người lần nữa im lặng...

      "Nếu cái gì đó của bị người khác cướp , hơn nữa vĩnh viễn cũng có cách nào cướp về, đối xử với người đó như thế nào?" Niếp Ngân dừng ở trước mặt, trong ánh mắt có chút căm giận.

      Lãnh Tang Thanh do dự chút, vấn đề này khiến hiểu ra sao, chỉ có điều Niếp Ngân có ý của : " cướp về được, vậy hãy coi như tặng cho đối phương , như vậy trong lòng dễ chịu hơn."

      "Tặng? đúng là chẳng khác nào tôi tặng cho ." Niếp Ngân nghĩ tới đây, cảm thấy mặt mũi bản thân mất hết.

      "Vậy cho cơ hội cướp lại món đồ đó, làm thế nào?" Niếp Ngân tiếp tục hỏi.

      Nhưng vào lúc này, cửa sân thượng vang lên tiếng gõ cửa, cắt ngang cuộc chuyện của hai người, hai người đồng thời nhìn qua, dáng vẻ Tần quản gia lại rất xấu hổ.

      "Ách ... Ha ha, mặc dù là lần thứ hai, nhưng tôi thực cảm thấy rất xin lỗi, tiên sinh kêu hai vị xuống lầu dùng cơm." Tần quản gia vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu .

      "Chúng tôi chưa đói." Niếp Ngân lạnh nhạt trở lời, nhưng lời còn chưa xong, chợt nghe cái bụng của Lãnh Tang Tang "Ùng ục" kêu lên.

      Niếp Ngân nhíu mày, nhịn được mà nhìn chằm chằm Lãnh Tang Thanh.

      Lãnh Tang Thanh thấy Niếp Ngân nhìn mình như vậy, vô tội mà : "Tôi khống chế được cái bụng của mình, vẻ mặt này của là ý gì! Tôi muốn xuống dưới ăn cơm." xong liển giãy giụa khỏi ngực Niếp Ngân.

      ngờ, lại bị Niếp Ngân kéo quay về, ôm càng thêm chặt: "Nha đầu nhà ngươi sống chỉ để ăn thôi sao? Chưa trả lời xong câu hỏi của tôi, ở đây được !"

      Ngẩng đầu đối với Tần quản gia dặn dò: " ấy cũng đói, chúng tôi tới đó ăn sau."

      "Tôi đói!" Lãnh Tang Thanh bên giãy giụa hô to.

      " đói bụng!" Niếp Ngân nắm chặt tay buông.

      "Thiếu gia! Thiếu gia! Tiên sinh , bất kể thế nào, Lãnh tiểu thư nhất định phải cùng dùng cơm." mặt Tần quản gia có chút khó xử.

      Niếp Ngân nhìn dáng vẻ làm kẻ khác tan nát cỏi lòng của Lãnh Tang Thanh, thở dài hơi: "Vậy được rồi, chúng ta lập tức xuống ."

      Cánh tay mới buông lỏng, Lãnh Tang Thanh liền nhanh chóng, chạy ra cửa.

      _________________________________

      bàn cơm.

      Đặc biệt phong phú.

      Vẻ mặt của Niếp Nhân Quân.

      Đặc biệt phong phú.

      "Thanh nhi, đến đây, nếm thử cái này, Niếp bá bá đặc biệt sai đầu bếp làm món này, Niếp bá bá dám toàn thế giới cũng tìm ra món này." Niếp Nhân Quân đôn hậu cười, dùng dao nĩa gở gạch cua, bỏ vào trong chén của Lãnh Tang Thanh.

      "Cám ơn bác trai!" Lãnh Tang Thanh kiềm chế cơn đói bụng của mình, mà nuốt cả cái muỗng.

      "Quả thực là quá ngon rồi!" Lãnh Tang Thanh liên tục nhấp nháp món gạch cua trong miệng, lớn tiếng khen ngợi, sau đó, liếc mắt nhìn Niếp Ngân ngồi bên kia.

      Niếp Ngân đưa muỗng trứng cá muối vào trong miệng, từ tốn mà nhai, dáng vẻ biết gì ngoài ăn, bởi vì quan sát hình như hai người giống như cha con trước mặt, trong mắt có chút hoài nghi, có chút bất đắc dĩ.

      Lãnh Tang Thanh ràng chú ý đến điểm ấy, hài lòng mà mừng thầm, động tác càng nhanh hơn.

      "Thanh nhi thích, ta rất vui!" Niếp Nhân Quân giơ ly rượu lên uống hớp lớn.

      "Niếp bá bá, người cũng ăn nhiều chút." Lãnh Tang Thanh cũng gở con cua, đưa đến trong chén của Niếp Nhân Quân, dáng vẻ lanh lợi, vô cùng đáng .

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 35: Tang lễ Niếp môn




      "Ừ! Được!" Niếp Nhân Quân vui vẻ mà nhìn Lãnh Tang Thanh.

      Lãnh Tang Thanh nhìn thoáng qua bàn ăn, đôi mi to nhíu lại: "Trời ơi, chỉ còn thừa lại con, thế nhưng con chỉ ăn có con còn chưa đủ, còn muốn ăn con nữa, vậy phải làm sao bây giờ?"

      Đôi mắt to của Lãnh Tang Thanh lấp lánh nhìn con cua cuối cùng, trong nháy mắt, đau khổ động lòng người.

      " việc gì, Ngân nhi ăn!" Niếp Nhân Quân chút để ý đến vẻ lạnh nhạt của Niếp Ngân, đứng dậy, đem toàn bộ món ăn bàn đưa tới trước mặt Lãnh Tang Thanh.

      Niếp Ngân nhìn món ăn trước mặt, bất đắc dĩ mà lắc đầu, để ý đến tâm ý của Lãnh Tang Thanh, nhưng cha vẫn luôn nhiệt tình với Lãnh Tang Thanh, làm nảy sinh chút nghi ngờ.

      Dùng cơm xong, Lãnh Tang Thanh đến phòng Niếp Ngân, Niếp Ngân đến phòng cha.

      "Đừng với con, là cha vẫn luôn muốn có con , sinh ra hai người đều là con trai, cho nên mới đem nhiệt tình này đặt người ấy." Niếp Ngân thẳng vào vấn đề.

      "Là ta thích ấy." Niếp Nhân Quân đối với lời chất vấn của chút ngạc nhiên.

      " có khả năng!" Trong mắt Niếp ngân chợt lóe lên tia sắc nhọn bắn ra bốn phía.

      Niếp Nhân Quân lập tức phản bác lại , bất đắc dĩ mà cười cười: "Đại ca của ấy, là chủ tịch tập đoàn Lãnh thị Lãnh Thiên Dục, ngài thủ phán của mafia."

      Niếp Ngân bỗng chốc từ ghế đứng lên, vẻ mặt cực kì khó coi: "Chẳng lẽ cha có ý định đánh nhau với !"

      Niếp Nhân Quân bình tĩnh mà khoát tay, ý bảo ngồi xuống, tiếp tục thong thả mà : "Nếu hai người các con kết hôn, vậy người thừa kế chiếc ghế chủ tịch chắc chắn là con, lại thắng thêm đóng thẻ bạc."

      "Loại suy nghĩ này con khuyên cha nên để nó biến mất ! Nếu cha còn để ý đến người thừa kế chiếc ghế chủ tịch hoang đường đó, mà ngây thơ ôm mộng muốn con kết hôn, cuối cùng chỉ có mình cha bị thương mà thôi!" Niếp Ngân xong, liền xoay người đến cửa.

      "Chuyện của con, cha cũng biết rồi." Niếp Nhân Quân làm ngừng những bước chân phẫn nộ của Niếp Ngân, “Cha có thể rất nghiêm túc cho con biết, thứ nhất, là ta thực thích ấy, những thứ khác phải là điều làm ta nhiệt tình; thứ hai, ta tiếp cập Thanh nhi, cũng chỉ là bởi vì ta quý ấy, cũng có tính toán gì bên trong, con sao?"

      Niếp Ngân dừng chút, cười nhạt tiếng, nghênh ngang ra.

      __________________________

      Niếp môn, cửa chính mở rộng, tiếp đón dòng người đến thắp hương.

      Cũng phải vô cùng long trọng, giống như Niếp Ngân dự đoán.

      Xe Niếp Nhân Quân chậm rãi dừng ở chỗ tiếp khách, hạ cửa sổ xe xuống.

      Người hai bên đường thấy Niếp Nhân Quân là người trong gia đình, cũng khom lưng bốn mươi lăm độ, cung kính chào hỏi.

      Niếp Nhân Quân chạy lướt qua, tức tối mà câu: "Cái lão già Niếp Nhân Thế kia chết sao? Đầy tớ cũng lễ phép như thế, còn đeo kính mát."

      Lãnh Tang Thanh hướng tới chỗ Niếp Nhân Quân nhìn, quả nhiên thấy được người nam đeo kính mát, chỉ có điều nhìn thấu qua kính bên mặt có vết thâm, bên nhạt hơn, nằm sát xuống cửa sổ nhìn kỹ, bật cười "Khì khì".

      Cái người nam đeo mắt kính này, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát ra Lãnh Tang Thanh, sau đó vội vã tự giác mà lui lại mấy bước.

      "Chuyện gì?" Niếp Ngân hỏi.

      " có việc gì, xem ra em trai lại tức giận." Lãnh Tang Thanh cười chế nhạo tiếng.

      Xe chậm rãi dừng lại ở vạch đỗ xe, tài xế xuống xe mở cửa, mấy người trong xe ra. Toàn thân Niếp Ngân là bộ âu phục màu đen, vóc dáng của vô cùng chuẩn, Lãnh Tang Thanh cũng được Ruby chuẩn bị bộ đồ màu đen, dáng người thước tha khiến kẻ khác được nên lời.

      "Cha, người tới rồi." Niếp Tích xuất trước mặt mọi người, thần sắc vô cùng tốt.

      Thế nào?" Niếp Nhân Quân nhìn xung quanh.

      " đến buồn cười, tất cả mọi việc đều do người ngoài là quản gia La Sâm chuẩn bị, chỉ có điều cho đến bây giờ, con cũng thấy thi hài của bác cả, có thể ngay cả quan tài cũng chưa từng thấy." Niếp Tích thấp giọng trả lời cha.

      "Hừ, chủ tớ hai người cũng biết bày ra trò gì, chúng ta phải cẩn thận chút." Hai mắt Niếp Nhân Quân híp lại, làm ra bộ dáng vương giả.

      chuyện, thân hình to lớn làm người khác phải sợ hãi, phát ra bọn họ, hướng về bên này tới.

      Lãnh Tang Thanh thoáng sợ hãi, giấu người phía sau Niếp Ngân.

      "Niếp tiên sinh, ngài tới, tiếp đón chậm trễ, xin ngài thứ lỗi!" Quản gia La Sâm khom lưng chào hỏi, ra vẻ như rất cung kính.

      "Những lời này ngươi có tư cách với ta." Niếp Nhân Quân nhìn , tiếp, "Các người bày ra trò quỷ gì nữa?"

      Quản gia La Sâm hề khác, cười nhạt tiếng: "Tiếp đón chu toàn, xin thứ lỗi, tôi lui xuống trước."

      Khi qua bên cạnh Niếp Ngân, ánh mắt bốc cháy, khiêu khích mà nhìn chằm chằm Niếp Ngân, mà Niếp Ngân và Niếp Nhân Quân đều giống nhau, từ đầu đến cuối liếc mắt nhìn cái.

      "Ha ha ha ha!" trận cười điên cuống truyền vào trong tai, mọi người theo hướng đó nhìn lại, chỉ thấy người bụng phệ, có chút hói, toàn thân tản ra cảm giác khiến kẻ khác chán ghét, phía sau có mấy người đầy tớ, hướng về bên này tới.

      "Niếp Nhân Quân, lão quỷ nhà ngươi, ta còn tưởng rằng hôm nay là tới tham dự tang lễ của ngươi chứ!" cười ha hả, vẻ mặt ngang ngược khắp nơi.

      " chính tay đem ngươi chôn cất, ta ngay cả ngã bệnh cũng cam lòng." Niếp Nhân Quân dùng câu chế giễu trả lời đối phương.

      tới bên cạnh Niếp Nhân Quân, nhìn sang hai bên, tồn tại của Niếp Ngân nhất thời thu hút chú ý của .

      thu hồi ồn ào của mình, lãnh ác mà nhìn vẻ khuôn mặt Niếp Ngân: "Tiểu tử này nhất định là người duy nhất năm đó hoàn thành lễ trưởng thành ở Niếp môn! Gọi là cái gì nhỉ ... Đúng rồi, là Niếp Ngân!"

      chuyện, chìa tay muốn sờ khuôn mặt Niếp Ngân, lại bị Niếp Ngân nắm lấy tay , khiến cho duỗi tay cũng được, vẻ mặt nhìn giống như chim ưng.

      "Ngân nhi, đối với tam thúc nên thiếu lễ độ, muốn sờ cho sờ." Niếp Nhân Quân ở bên dặn dò, vẻ mặt tỏ vẻ hơn người mà nhìn tiểu đệ của ông.

      Niếp Ngân buông tay ra, nhưng toàn thân tản ra loại khí khiếp người, vẫn làm cho người khác dám đụng vào .

      "Ha ha ha ha! Khiến cho tôi vẫn sơ được!" xong, đầy ý khen mà đánh giá Niếp Ngân: "Tiểu quỷ, còn nhớ ta ?"

      Niếp Ngân liếc mắt nhìn : "Ông phải là cái người đàn ông coi trời bằng vung trong gia tộc Niếp môn sao, gọi là cái gì nhỉ .. xấu hổ, trí nhớ của tôi kém hơn ông, tôi quên mất tên của ông rồi." trả lời đối phương rất bất kính.

      " Ngươi..." Phía sau người thanh niên xấc láo, hung hăng xông lên, đầy vẻ thù địch.

      "Nhiên nhi!" quát người thanh niên xông lên này.

      "Ta, gọi là Niếp Nhân Hằng, nhở tên của ta, đối với ngươi mới có lợi!" mỗi câu mỗi chữ đều đối với Niếp Ngân mà , trong mắt có loại cuồng ngạo.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 36: Đủ loại diện mạo




      Niếp Ngân lãnh đạm đáp trả , chút xuống sắc, sau đó quay đầu, hài hước hỏi Niếp Tích: "Có chỗ gì tốt? Cậu biết ?"

      Niếp Tích nhún vai, chế nhạo trả lời: "Có lẽ, siêu thị nhận được túi xách miễn phí đó?"

      Lãnh Tang Thanh cúi đầu, lấy tay che miệng, lén lút cười, nhưng chút cũng giống "Lén lút".

      Vẻ mặt Niếp Nhân Hằng đầy hung ác, lạnh lùng mà nhìn từng người, vốn nghĩ tới đây cười Niếp Nhân Quân chút, ngược lại bị chế nhạo, trong lòng tỏ vẻ tức giận.

      "Thực xấu hổ, bọn hậu bối hiểu phép tắc, mạo phạm ngươi, lấy tư cách là trưởng bối ngươi cũng nên để trong lòng!" Niếp Nhân Quân vỗ vai Niếp Nhân Hằng.

      "Ha ha ha ha! Sao phải thế! Bọn cũng đáng mà!" Niếp Nhân Hằng lần nữa điên cuống cười rộ lên, nhưng ánh mắt so với lúc nãy hung ác hơn nhiều.

      Bỗng nhiên, thấy Lãnh Tang Thanh phía sau Niếp Ngân, đôi mắt lóe lên ánh sáng.

      "Vị này chính là?"

      "À, ấy là con dâu tương lai của ta, qua đây gọi tiếng tam thúc." Niếp Nhân Quân lấy tay chỉ qua Lãnh Tang Thanh.

      "Tam thúc, chào ngài!" Lãng Tang Thanh gạt bỏ dáng vẻ tươi cười, chỉ có điều vẫn mê người.

      Niếp Nhân Hằng tới phía trước bước, ánh mắt giống như muốn ăn thịt Lãnh Tang Thanh: "Chính là cái tên thiếp mời kết hôn với Niếp Ngân sao?"

      Lãnh Tang Thanh vô thức mà nhích lại gần phía sau Niếp Ngân, có chút sợ hãi: "Ách ...Là..."

      "Hứ! Lão quỷ nhà ngươi có phúc nha!" Niếp Nhân Hằng nhìn lướt qua Niếp Nhân Quân, cánh tay dài chà sát ót: "Xin lỗi tiếp chuyện được!" Còn chưa chờ Niếp Nhân Quân trả lời, liền nổi giận đùng đùng rời khỏi.

      ", cái người này đáng sợ!" Lãnh Tang Thanh núp phía sau Niếp Ngân thầm câu.

      "Trong gia tộc Niếp thị hư hỏng nhất chính là !" Niếp Tích, ở bên cạnh .

      Đoàn người Niếp Nhân Quân tới Niếp môn, người ở đây nhiều lắm, nhưng mấy người chưởng trong gia tộc Niếp thị, cùng với bạn hữu của Niếp môn là mấy nguyên thủ quốc gia cùng mấy người tổng tài khắp thế giới cũng đều có mặt.

      biết lần thứ mấy trong sân, đoàn người giống như chuyện, tất cả mọi người cố ý hay vô tình đều nhìn sang bên này, khóc nức nở như dã thú trở lại.

      "Ngân nhi, con theo ta đến đây, lát nữa thấy mấy vị gia trưởng" Niếp Nhân Quân cẩn thận để ý đến mọi người, thụ động bằng chủ động.

      Niếp Ngân lạnh lùng nhìn liếc qua toàn bộ: "Có cần thiết ?"

      "Dĩ nhiên! Con hiểu được nhiều diện mạo khác nhau, cho dù con chủ động chào bọn họ, bọn họ vẫn liên tục đến làm phiền con." Khóe môi Niếp Nhân Quân giơ lên, giống như tồn tại loại nguy hiểm.

      Niếp Ngân lạnh lùng thở dài hơi, thâm thúy có vài tia bất đắc dĩ.

      Niếp Nhân Quân hơi quay đầu, nhìn thấy Niếp Ngân ngầm đồng ý, trong ánh mắt ông tràn đầy tính tự đắc.

      "Tích, cậu coi chừng Thanh nhi." Niếp Ngân quay đầu dặn.

      "Tình nguyện cống hiến sức lực!" Niếp Tích vỗ vai Niếp Ngân, ý bảo yên tâm.

      "Ngân!" Lãnh Tang Thanh nắm lấy tay Niếp Ngân, trong ánh mắt phải sợ sệt, mà đối với quyết định của Niếp Ngân có chút khó hiểu.

      Niếp Ngân hiển nhiên hiểu ý , nghi ngờ mệnh lệnh ngày hôm qua của mình đối với , gở tay ra, giọng điệu dịu dàng mà giải thích: "Lúc này tôi bên cạnh càng nguy hiểm, vả lại vài người chúng ta chia nhau hành động, chuyện gì cũng có thể còn có cơ hội, trước tiên ở lại bên cạnh Tích, tôi vẫn chú ý đến các người."

      Lãnh Tang Thanh buông tay, cũng hiểu ý Niếp Ngân, chỉ có điều trong ánh mắt vẫn lo lắng: "Vậy, cẩn thận chút."

      Niếp Ngân nhìn chằm chằm vào mắt , dừng lại chút, vẻ mặt bình thản: "Ừ."

      Ánh mắt dõi theo phía xa rời khỏi cha con Niếp Ngân, Niếp Tích đến bên cạnh , trấn an tâm tình của : "Này, nhà đại hoang tưởng, đừng nghĩ ngợi lung tung, có tôi ở bên cạnh , cho dù là tên lửa cũng thể làm tổn hại đến ."

      Lãnh Tang Thanh quay đầu dáng vẻ tươi cười lộ ra quật cường: "Ta mong muốn bây giờ bay tới tên lửa, nhìn làm thế nào ngăn cản."

      Niếp Tích cười ha hả coi thường: "Tôi còn tưởng rằng thương cảm chứ." Sau đó, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của Lãnh Tang Thanh, hình như phát ra cái gì đó.

      Lãnh Tang Thanh chớp mắt, giọng hỏi thăm: "Làm sao vậy?Lớp trang điểm mặt sao chứ?"

      Niếp Tích lắc đầu: "Mắt của có chút sưng? Hôm qua ngủ ngon giấc sao?"

      Tim Lãnh Tang Thanh có tia ấm áp, hết sức gật đầu, nhưng trong đầu lại nhớ tới ngày hôm qua lúc chạng vạng tối sân thượng xảy ra chuyện gì.

      "Đừng với tôi con mắt của , tối qua cũng ngủ ngon nha." Lãnh Tang Thanh xấu xa mà cười.

      Niếp Tích ngẩn ra, vô cùng khó hiểu mà hỏi: "Làm sao biết?"

      Lãnh Tang Thanh liếc xéo qua cái cổ của Niếp Tích: "Cái cổ của bán đứng ."

      Sắc mặt Niếp Tích đột nhiên hoảng hốt lên, đem cổ áo sơ mi bẻ cao lên, có chút xấu hổ: "À... hiểu lầm rồi, Somalia có hai thứ rất độc, thứ nhất là cướp biển Somalia, thứ hai là muỗi Somalia."

      Loại cớ này đương nhiên lập tức bị nhìn thấu, Lãnh Tang Thanh hết sức làm bộ giả ra bộ mặt ngạc nhiên: "Có phải ? Muỗi này lợi hại, miệng chúng nó đều dài như bạch tuộc sao?"

      Niếp Tích càng thêm xấu hổ, cười ngây ngô tại chỗ, đại bộ phận người khi xấu hổ, rất thường sử dụng loại vẻ mặt này.

      Hai người tới dưới tán cây, ngồi xuống ghế dài.

      Niếp Tích nhặt mặt đất hai chiếc lá, đưa cho Lãnh Tang Thanh chiếc, bản thân cầm chiếc ngừng quạt.

      "Người phụ nữ đó xinh đẹp!" Lãnh Tang Thanh thấy ở cửa lễ đường, người phụ nữa đoan trang tao nhã, tự đáy lòng mà tán thưởng.

      Niếp Tích ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Cái người phụ nữ đó là Isabella, là chưởng trong Niếp môn, Niếp môn có duy nhất nữ chưởng , đứng hàng thứ sáu, chủ yếu chịu trách nhiệm về mặt tài vụ, Thấy cái người bên cạnh ? Đó là chồng của ấy, chủ tịch quỹ hòa bình thế giới, tổng tài của mười sáu xí nghiệp, thời gian đầu, đại bộ phận tiền Niếp môn sử dụng đều từ cái quỹ kia. Isabella lập nên quỹ đó, các chưởng khác dám trêu chọc ấy, bởi vì ấy là kho bạc."

      Lãnh Tang Thanh nghe có chút hứng thú, trong ánh mắt có chút sùng bái mà nhìn người phụ nữ kia, tiếp tục thúc giục Niếp Tích: " Rồi sao nữa? Những người khác đâu?"

      Niếp Tích thấy đối với Niếp môn hình như rất hứng thú, bất đắc dĩ mà cười cười: "Ách... Người đàn ông dưới gốc cây bên kia mang gọng kính bằng vàng, thấy ?"

      Lãnh Tang Thanh tràn đầy lòng hiếu kì, nhìn tới hướng nhen nhóm trong đầu.

      Niếp Tích tiếp tục : tên là Niếp Nhân Nghĩa, ở Niếp môn đứng hàng thứ tư, chính là quản lý về ánh sáng, chỉ có điều là bộ phận làm ra gì. Đừng thấy có tên này, cái người này bản thân mình kém cỏi, năm đó từng bán đứng cha tôi, bây giờ thấy cha tôi thực lực này càng lớn mạnh, lại đổi mặt lấy lòng cha, hừ, tôi chưa bao giờ gọi cái người đó là chú."

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 37: Niếp Thâm




      Lãnh Tang Thanh bày ra bộ dạng chán ghét: "Người như thế đáng ghét."

      đôi mắt to sáng lấp lánh dò xét, bình tĩnh nhìn phía bên cạnh chỗ nước phun.

      Bên kia là người đàn ông vô cùng tuấn tú, từng đường nét mặt thâm thúy, giống như tượng thần Hi Lạp, đôi lông mi dài hạ xuống, đôi mắt u thâm thúy, như loại băng lạnh, cái mũi tuấn, đôi môi giống như cánh hoa hồng, còn có nước da trắng ngần, mặc dù mặt trời mùa hạ nóng bức, toàn thân cũng tản loại mát mẽ , làm cho người khác có cảm giác giống như đặt mình vào trận mưa lông ngỗng.

      Lãnh Tang Thanh nhìn hồi, lạnh lùng mà hỏi Niếp Tích: "Song sinh, tiểu tử đẹp tai bên kia cũng là người của Niếp môn sao?"

      Niếp Tích thẳng lưng, liếc nhìn cái, thoáng cái hiểu người Lãnh Tang Thanh chỉ chính là người kia.

      "Cái đó! Hừ hừ! Ta nghĩ tướng mạo , còn hơn cả dung mạo của ta và đại ca, kém xa đến thế sao." Niếp Tích nửa đùa nửa , vẻ nghiêm túc mặt thoáng lên.

      Lãnh Tang Thanh tắm tắc mà cảm thán: "Tôi thấy, khoe mẽ bản thân mình!"

      Niếp Tích cau mày, để ý đến những lời chế giễu của Lãnh Tang Thanh, tiếp: "Cái tên tiểu tử đó là Niếp Thâm là con trai của người hàng đứng hàng thứ năm Niếp Nhân Thịnh, năm đó tại niếp môn làm lễ trưởng thành, đứng sau đại ca, chỉ kém hơn mười giây là có thể hoàn thành lễ trưởng thành, cuối cùng đại ca thông qua, thất bại, chỉ có điều nghe đâu sốt cao mà còn tham gia."

      "Lễ trưởng thành của Niếp môn?" Lãnh Tang Thanh tràn đầy tò mò mà nhìn chằm chằm Niếp Tích, chớp chớp mi, vô cùng tinh tế mà nhìn tính ham học hỏi của bây giờ.

      "À, cái loại này rất phức tạp, rất tàn nhẫn, tiểu nương nghe hiểu, lại thành ác mộng." Niếp Tích nhún vai, giống như vốn muốn chuyện này.

      "Vậy hoàn thành lễ trưởng thành chưa?" câu hỏi của Lãnh Tang Thanh, trong khí trời nóng bức này, làm lạnh Niếp Tích.

      "Cái loại chuyện này phải giải thích vấn đề chút." Niếp Tích ngang ngược trả lời, trán đổ chút mồ hôi, cùng với khí trời hôm nay liên quan.

      Mà lúc này, tất cả mọi người hề chú ý tới, cánh tay to lớn đặt vai của Lãnh Tang Thanh.

      "A!" Lãnh Tang Thanh cả kinh, quay đầu nhìn lại, người đàn ông vóc người lực lưỡng, khuôn mặt hung hãn, say mê sắc đẹp mà nhìn chằm chằm mình.

      "Còn giới thiệu tôi !" Giọng điệu của vô cùng tùy tiện, lộ ra cảm giác hung hăng.

      Lãnh Tang Thanh nhìn kỹ, chính là cái người vừa mới đứng sau "Tam thúc" kia.

      "Ai u! Ai u..." Ngủ quan của đột nhiên méo mó, lớn tiếng cầu xin tha thứ.

      "Niếp Nhiên, nếu muốn tìm cái chết, ta khuyên ngươi tìm cách dễ chịu, chọn cách này, làm cơ thể ngươi biến dạng đó." Niếp Tích tay nắm lấy bàn tay dơ bẩn của , từ vai của Lãnh Tang Thanh giơ lên.

      Tay bị xoắn thành đoàn, "Khanh khách" kêu lên.

      "Ngươi buông ra trước! Ngươi buông ra trước!" Niếp Nhiên đau đớn mà kêu gào, muốn giãy giụa thoát khỏi tay Niếp Tích, nhưng căn bản chỉ làm phí sức.

      "Buông ra?" Vẻ mặt Niếp Tích tà mị, lại tràn đầy tàn bạo:" Nếu muốn chạy trốn, ngươi có thể thử dùng dao chặt đứt cổ tay, nếu ngoan ngoãn mà ở chỗ này chịu đựng từng ngón bị bẻ gẫy!"

      xong, trong mắt tràn đầy tia hung ác như của ma quỷ, bàn tay cố sức vặn cái, ngón tay Niếp Nhiên truyền đến thanh bị gãy.

      "A..." Niếp Nhiên đau đớn mà quỳ gối mặt đất, cánh tay vẫn bị Niếp Tích nắm lấy buông.

      "Coi như xong! Niếp Tích!" Lãnh Tang Thanh đè cánh tay Niếp Tích, trong mắt có chút lo lắng, vội vã khuyên: "Chưa đến mức phải làm như vậy với ."

      Trong con mắt có chút tà mị của Niếp Tích, đột nhiên lên chút hoảng hốt, liếc mắt nhìn Lãnh Tang Thanh cái, sau đó lại lộ ra dáng vẻ tươi cười ngang ngạnh: "Vậy được rồi."

      buông tay ra, cúi người đối mặt với Niếp Nhiên quát: "Nếu ngươi còn dám có hành động gì lễ phép với người phụ nữ này, lần sau thứ bẻ gãy chính là cái cổ của ngươi!"

      Niếp Nhiên bưng tay, đứng dậy, hung hăng mà nhìn chằm chằm Niếp Tích: "Món nợ này ta tìm ngươi tính!" xong, lại thất tha thất thiểu mà chạy , mọi người xung quanh lại trận ồn ào.

      Hai người trở lại ngồi ghế dài.

      Đôi mắt xinh đẹp của Lãnh Tang Thanh tràn đầy vui mừng, rất thỏa mãn cùng hả giận: "Cái tên song sinh nhà ngươi, tính tình kích động đúng là dọa người."

      Niếp Tích gì, sâu xa mà nhìn phía trước, nếu có chút suy nghĩ, nhưng lại làm cho người khác đoán ra nghĩ gì.

      "Được rồi, tôi bây giờ tin tưởng, thực có tên lửa qua đây, cũng có thể thay tôi đỡ!" Lãnh Tang Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt bên cạnh , lúc Niếp Tích im lặng khiến cho có chút thoải mái.

      Niếp Tích quay đầu, thâm thúy mà nhìn Lãnh Tang Thanh, tự nhiên mà cười cười, khiến cho người nhìn, cũng cảm thấy rất mất tự nhiên, thấp giọng than: "Nhà đại hoang tưởng, sau này có lẽ đừng kêu tên của tôi, tôi bây giờ quen gọi tôi là song sinh rồi."

      Lãnh Tang Thanh nghe vậy ngẩn ra, đôi mắt khó hiểu mà di chuyển trong hốc mắt: "Ừ."

      __________________________________

      Niếp Nhân Quân mang theo Niếp Ngân đến gặp các chưởng của Niếp môn, dường như tồn tại chút khoe khoang trong đó. Thế nhưng Niếp Ngân ràng là thích loại này, tất cả quá trình đối với hề có ý nghĩa, thế cho nên có chút cảm giác bị giày vò, chỉ có điều trải qua cuộc đối thoại, có thể nhìn ra được, Niếp môn toàn là khẩu phật tâm xà, đấm đá lẫn nhau, bao giờ ngừng.

      "Ngân nhi, đại mỹ nữ này, con còn nhớ ?" Niếp Nhân Quân và Niếp Ngân tới trước mặt Isabella.

      " Isabella, con còn nhớ." Niếp Ngân nhàn nhạt mờ miệng trả lời.

      Isabella nhìn từ xuống dưới người đàn ông giống như người mẫu này, mừng rỡ mà : "Trời ạ, chàng trai tuấn tú!"

      Niếp Ngân nở nụ cười yếu ớt, trong ấn tượng của , đây là người duy nhất trong gia tộc Niếp môn nở nụ cười đáp lại .

      "Thế nào? Chuẩn bị quay về tiếp nhận Niếp môn chưa? Mặc dù vẫn luôn giữ vị trí trung lập, nhưng trong mấy người đề cử, cuối cùng chỉ chấm con." Isabella chút nào sợ lỗ tai của người khác, dáng vẻ chuyện thanh nhã hợp lòng người, cái loại xinh đẹp này người vô cùng tinh tế.

      Nhắc tới chuyện này, trong lòng Niếp Ngân lại có chút thích.

      "Cám ơn. ngại quá,con toilet chút." Niếp Ngân trực tiếp trả lời câu hỏi của bà, cũng lãng phí thời gian ở chỗ này tìm cớ rời khỏi.

      Đến chỗ khúc ngoặc chỗ lễ đường, thấy hai người Lãnh Tang Thanh vẫn ở chỗ này.

      Vừa mới bước vài bước, lại bị lực túm lấy tay , kéo đến góc tường bên kia.

      Niếp Ngân cả kinh, tế bào toàn thân trong nháy mắt rơi vào tình trạng phòng bị, tập trung nhìn vào, lại thả lỏng hơn phân nửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :