1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Niếp Môn - Ân Tầm (150 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 19: Lòng người khó dò

      Trong phòng khác của mật thất.

      "Cần trái tim của Niếp Tích sao? Như vậy tốt." Quản gia La Sâm hoảng sợ mà đầy kinh ngạc, đôi đồng tử tự giác mà co rút lại.

      "Dù ở cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, vẻ mặt này của ngươi là ta lần đầu tiên nhìn thấy." Niếp Nhân Thế lắc lắc ly rượu đỏ, đưa đến trước mũi ngửi chút, sau đó uống hơi, "Nếu thực phải so sánh, gia tộc Niếp môn có mấy người, chỉ có trái tim của nó là tốt nhất, phong cách của nó và Hoán nhi cũng rất giống nhau, trái tim như thế đặt ở bên trong người Hoán nhi, nó cũng thấy dễ chịu chút."

      "Tại hạ ngược lại cũng chọn lựa người phù hợp, so với phát động chiến tranh phiền phức, có lẽ đổi lại càng ít tổn thất chút. Quản gia La Sâm tiến cử.

      "Ngươi muốn đến Niếp Thâm?" Niếp Nhân Thế hơi nhíu mày, bên môi nổi lên ý cười như có như .

      "Tiên sinh sáng suốt." Quản gia La Sâm ở bên ngâm thừa nhận.

      "Hừ, chuyện này người khác vẫn lắm, nhưng ngươi sớm biết, đứa trẻ đó theo dòng tộc Niếp môn của chúng ta, nhưng có quan hệ huyết thống, nó là được nhận nuôi." xong, Niếp nhân Thế xoay mặt về hướng quản gia La Sâm, trong mắt tuy có chút khó hiểu, lại vẫn vô cùng sắc bén, dừng lại chút : " Thế nào, ngươi tán thành dùng trái tim của Niếp Tích sao? Đừng với ta trong thời gian nó ở chỗ này, các ngươi sống chung với nhau sớm có giao tình rồi à."

      Quản gia La Sâm vội vàng cúi đầu giải thích: "Tiên sinh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ cảm thấy Niếp Nhân Quân phải người dễ đối phó như vậy, huống hồ giờ bên người lại có thêm Niếp Ngân, chỉ sợ hỏng việc lớn."

      Niếp Nhân Thế thong thả mà đứng lên, vỗ bờ vai La Sâm, vẻ mặt rất bình tĩnh, lờ mờ có thể nhận thấy thâm sâu độc ác: "Năm đó cũng bị ta dẫm nát dưới chân! Khiến cho vợ phải chết, cũng chỉ có thể nuốt giận, chẳng lẽ ta lại bận tâm đến gia đình con chó chịu tang? Gần đây dã tâm của hình như lại có chút coi trời bằng vung, lần này ta làm cho con trai chết! Về phần Niếp Ngân hãy đợi mà xem."

      đến đây, Niếp Nhân Thế dừng lại chút, đôi mắt sáng ngời như có lửa bừng bừng cháy bên trong, hung hăng đặt ly rượu lên bàn: "Nếu như nó cũng muốn tự mình làm trò hề ở Niếp môn, nhất định nó cũng phải chết!"

      "Như vậy rất cần thiết, hết thảy giao cho tại hạ sắp xếp." Khóe miệng quản gia La Sâm trầm xuống, siết chặt hai tay làm vang lên tiếng kêu "răn rắc".

      ____________________________________

      "Đùng đùng!" tiếng sấm rền vang lên bầu trời ở biệt thự của Niếp Nhân Quân, khác với tiếng sấm, sấm rền kinh hãi chính là lòng người.

      Niếp Nhân Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tình lúc này cũng giống như tiếng sấm rền, tuy rằng phải tức giận tùy tiện, bên trong nổi giận dữ bằng cả ngọn núi.

      Kết quả của cuộc đánh cược làm cho ông rơi vào trạng thái mệt mỏi, nhưng ông phải là loại người dễ dàng buông tha, giương mắt nhìn bầu trời cuồn cuộn mây, hai hàm răng nghiến chạc với nhau.

      "Tiên sinh." Tần quả gia ở bên cạnh lo lắng mà lên tiếng.

      "Cái gì?" Hai mắt Niếp Nhân Thế rời khỏi cửa sổ, kết hợp với lời của Tần quản gia cũng khiến cho người khác rùng mình.

      "Ách, phải muốn gì, chỉ là muốn ngài bảo trọng thân thể." Theo Niếp Nhân Thế mấy chục năm, tâm trạng này của Niếp Nhân Thế, ông ngay cả kiện năm đó cũng chưa gặp qua, cho nên, vô cùng lo lắng.

      "Tích nhi đâu?" Niếp Nhân Quân hỏi.

      "Tiểu thiếu gia sáng sớm lái xe khỏi Niếp môn rồi." thanh của Tần quản gia lúc này cũng thu lại năm phần.

      "Ngân nhi đâu?" Giọng Niếp Nhân Quân ràng so với trước rất nhiều.

      "Ách, việc này lắm, ngài cũng biết, đại thiếu gia thích hành tung của mình với người giúp việc." Tần quản gia lo lắng mà trả lời.

      Niếp Nhân Quân hít sâu cái nhanh chóng đứng lên, hung hăng vỗ mặt bàn thủy tinh cái.

      _________________________________

      bằng, chúng ta thản nhiên đối mặt , còn biện pháp khác, phải sao?" Tiêu Tông đem cái chén cố chấp mà đặt trước mặt đờ ra của Lãnh Tang Thanh.

      "Cảm ơn." thanh của Lãnh Tang Thanh như nước. "Điều này hoàn toàn trái với điều ước ban đầu, điều kiện tiên quyết là làm tổn hại đến tình mạng người khác, ràng con cáo già này cho là như thế."

      Bây giờ là bảy giờ rưỡi sáng, là ngày thứ năm ba người ở trong mật thất, cũng là ngày thứ năm Lãnh Tang Thanh nhìn thấy mặt trời, coi như là gặp phải mấy ngày mưa liên tục , Lãnh Tang Thanh tự an ủi bản thân như thế.

      "Tiêu Tông, làm thế nào tìm được em?" Lãnh Tang Thanh bổng nhiên thốt ra câu.

      "Rất kỳ lạ, nhân được điện thoại của người giấu tên, là cho biết chỗ ở của em." Tiêu Tông nhíu mày .

      Lãnh Tang Thanh có chút nghi ngờ, điện thoại giấu tên?

      "Là người đàn ông? Có khả năng là Niếp Nhân Thế ?"

      ", giọng giống ." Tiêu Tông nhún vai, sâu nghiên cứu.

      "Chủ nhân ngôi biệt thự tôi ở cũng họ Niếp, hình như La Sâm với cũng nhận ra, nhưng đúng là nhân tài của Niếp môn." Đồng tử của Lãnh Tang Thanh đổi tới đổi lui, ngốn cái bánh pudding trong miệng móp méo thành cái dấu chấm hỏi, tạm thời có tinh thần và thể lực để tìm hiểu ai có thể hiểu hành tung của như thế.

      "Hay là người đàn ông mang em ?" Tiêu Tông bình tĩnh suy nghĩ chút, nghĩ tới trước đó có nghe , nhưng vẫn hiểu những lời đó của Lãnh Tang Thanh là có ý gì: "Tại sao vô duyên vô cớ lại nhắc đến ?"

      Lãnh Tang Thanh muốn lại thôi, vẻ mặt trầm xuống: "À, có gì."

      Ánh mắt Tiêu Tông tối sầm lại, "Em phải là muốn giúp chúng ta rời khỏi Somalia chứ?"

      Lãnh Tang Thanh gì, vẫn suy tư như trước.

      Nhìn thấy vẻ mặt này của Lãnh Tang Thanh, Tiêu Tông suy nghĩ chút: "Nhà khách này vẫn tìm được lối ra bên ngoài của mật thất, bên ngoài mật thất còn có hoàng cung của Niếp môn lớn như vậy, ngoài cửa Niếp môn trong vùng duyên hải này cũng nằm trong phạm vi khống chế của bọn họ, mà chúng ta bây giờ ngay cả chỗ ban đầu cũng có cách nào rời khỏi! Tạm thời đến chúng ta phải tìm ta như thế nào, cho dù nhìn thấy ta, cũng nhất định có thể trốn được ra ngoài, huống hồ em cũng , ta là người của Niếp môn, ta giúp đỡ người ngoài sao?"

      Lãnh Tang Thanh vẫn gì, cũng để ý đến , , điều này với phản ứng của Lãnh Tang Thanh phù hợp, cảm giác của phụ nữ, khiến có chút bất lực.

      Tiêu Tông ngồi xuống trước mặt Lãnh Tang Thanh, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt hết sức chăm chú đông, khẩn khiết mà nhìn thẳng hai mắt của Lãnh Tang Thanh: "Nghe đây, Tang Thanh, mặc dù cũng muốn thế này, nhưng có cách khác, chúng ta thản nhiên đồng ý ! Cho dù chúng ta có thể chạy , chúng ta cũng có cách xa, mạng sống của bản thân quan trọng, nhưng chỉ xuất chút bất trắc, em có thể vĩnh viễn thấy được ánh mặt trời, em phải thích ánh mặt trời sao?"

      Nghe xong những lời này, mặt Lãnh Tang Thanh lộ vẻ xúc động, đứng lên tới phòng mình, thản nhiên mà : "Thế nhưng tôi, càng sợ phải từ nay về sau thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa.”

      Niếp Ngân nằm ở bệnh viện tư nhân của Mogadishu đủ hai ngày mới trở về biệt thự, sau khi thấy biệt thự trống rỗng mới nhớ tới nhà cũ, lái xe dừng lại bên cạnh xích đu dưới gốc cây đại thụ. xích đu phảng phất có hình bóng của khi còn , cây đại thụ là nhân chứng cho trưởng thành của , Niếp Ngân trong tình cảnh này có chút che giấu vào bên trong.

      "Thiếu gia?" Giọng của Tần quản gia từ sau lưng Niếp Ngân truyền đến.

      Niếp Ngân nhanh chóng quay đầu lại, cảnh giác mà lui về phía sau hai bước, đây là phản xạ bản năng của .

      Hành động này làm cho Tần quản gia lại càng hoảng sợ, sau đó mặt xuất vẻ đau lòng, ông có thể cảm thấy được thiếu gia mấy năm nay ở bên ngoài, mặc dù coi như khỏe mạnh, nhưng nhất định chịu ít khổ cực.

      "Tiên sinh cậu trở về vào thư phòng gặp ông."

      Niếp Ngân gì, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía thư phòng.

      Tiếp gõ cửa chậm rãi trong hành lang bóng người phá vỡ độc. Niếp Ngân đẩy cửa thư phòng vào, nhìn thấy Niếp Nhân Quân thưởng thức món đồ hình như là đồng kiếm của Trung Quốc xưa. Ông nhìn thấy Niếp Ngân vào, bước dài tới, thanh kiếm trong tay đâm thẳng về phía cổ họng Niếp Ngân.

      hơi nghiêng người, tránh được cú tập kích của Niếp Nhân Quân. Niếp Nhân Quân nhanh chóng thu hồi chiêu thức, lần nữa hướng đâm tới, chỉ thấy thắt lưng co lại, cúi xuống, lần thứ hai thanh kiếm đâm vào khoảng . Niếp Ngân thuận thế giơ tay lên, dùng ba ngón tay nắm mũi kiếm, đưa chưởng vào giữa thanh đồng kiếm, cả thanh đồng kiếm chia làm hai, phần bị gãy rơi xuống đất.

      "Thân thủ của con đúng là có tiến bộ hơn lúc trước." Niếp Nhân Quân nhìn đoạn kiếm trong tay nở nụ cười.

      "Cha chỉ dùng ba phần lực, giữ lại bảy phần, chỉ sợ con muốn tránh cũng khó." Niếp Ngân trả lời.

      " đúng! Cha dùng năm phần lực." Khóe miệng Niếp Nhân Quân trầm xuống, trong ánh mắt có chút hăng hái thua kém thanh niên trẻ tuổi.

      "Đáng tiếc phá hỏng vật báu của cha." Niếp Ngân đặt lưỡi kiếm lên bàn của Niếp Nhân Quân.

      "Vật báu?" Niếp Nhân Quân cầm lấy mũi kiếm, kể cả chuôi kiếm trong tay, cùng ném vào thùng rác. "Thứ này có tư cách nằm trong bộ sưu tập của cha, huống hồ, con với em trai con mới là vật báu của ta."

      câu khiến trong lòng Niếp Ngân có chút chua xót, ngồi chiếc ghế bên cạnh, gì.

      Niếp Nhân Quân lấy ra môt chai rượu sản xuất năm 45 cùng với hai chiếc ly thủy tinh đế cao cực kì tinh xảo. Sau khi rót đầy, đem ly đặt trước mặt Niếp Ngân.

      "Hôm nay hai cha con chúng ta có phải nên chút mừng chút !" Niếp Nhân Quân giơ ly rượu lên mũi ngửi cái, hương thơm ngào ngạt của rượu quanh quẩn bên trong mũi tan, "Quà nhiên là rượu ngon, toàn thế giới có thể uống loại rượu này, tính cả cha quá năm người." Ông giơ ly rượu lên, ý bảo Niếp Ngân cũng thưởng thức chút. "Con là người thứ sáu."

      "Niếp Ngân đem ly rượu tao nhã mà lắc lắc vài cái, "Năm 1945 đúng là cả thế kỉ đây là mẻ rượu được ủ tốt nhất, quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ có điều, cha muốn cùng con chúc mừng chuyện gì chứ?"

      Niếp Nhân Quân nhàn nhạt cười: "Nghe con đem đến biệt thự, sao mang về nhà cùng ăn bữa cơm?"

      Ông làm đôi mắt Niếp Ngân hơi trầm xuống, lúc sau nhìn Niếp Nhân Quân, thân hình cao lớn có chút hướng ra trước, ngữ khí lại rất , " người sống to lớn như vậy có thể tự nhiên biến mất, cha , có phải là chuyện kì lạ ?"

      "À? đời này có người cướp người bên cạnh con sao?" Niếp Nhân Quân có chút kinh ngạc, ý cười mặt giảm.

      Lần này Niếp Ngân mở miệng, ánh sáng nhạt chiếu mặt , tia lo lắng được giấu xuống.

      "Con thích con bé kia?" Niếp Nhân Quân đột nhiên , hình như cũng muốn cùng đoán câu đố nữa.

      Sắc mặt Niếp Ngân có chút thay đổi, ánh mắt lại trở nên nghiêm túc,

      "Có phải chỉ cần là người con thích, phụ thân đại nhân đều có thể buông tay?"

      "Ngân nhi, con đem mũi nhọn chĩa vào cha của con!" Niếp Nhân Quân đứng lên, tức giận lan ra toàn thân. "Đừng quên ta chỉ cần đứng ở bên Niếp Nhân Thế trước sau cũng là kẻ địch của chúng ta."

      "Cha, con hỏi lại lần." Đôi mắt Niếp Ngân vẫn bình lặng như trước, giọng cũng biến sắc mà rất bình tĩnh, lần thứ hai lặp lại, "Có phải chỉ cần là người con thích, cha có thể buông tay?"

      Cả thư phòng lớn như vậy, được lấy đầy bởi những quyển sách, cũng có cảm giác trống trải, nhưng những lời Niếp Ngân hình như có tiếng vọng lại, bên tai hai người nhiều lần vọng lại, cho đến khi thanh dần mất , trong phòng có loại yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng nghiến răng "ken két" của Niếp Nhân Quân.

      Cơn tức giận được kiềm nén, mũi ông mở to ra, tay dùng hết sức đập lên bàn, thanh cực lớn, xé rách yên tĩnh trong phòng, hai ly rượu cùng lúc ngã xuống, rượu đỏ tràn ra, giống như dòng máu đỏ nổi bật mặt bàn làm bằng cây tử đàn, chậm rãi chảy xuống.

      "Láo xược gì đó, con lẽ nào vẫn muốn đối đầu với cha cho đến chết sao? Trong thế giới này lại còn có thể có đứa con trai đối xử với cha mình như vậy sao?"

      Ánh mắt thâm thúy của Niếp Ngân xuất tia oán hận, nhưng chỉ trong cái chớp mắt lại bị che phủ bằng bình tĩnh như trước. "Cha còn chưa đủ sao? Tranh chấp trong gia tộc, cha mất tất cả mọi thứ vẫn ngại sao? Năm đó người phụ nữ mà cha thương, lúc nằm giường bởi vì hao tổn tâm lực, cha ở đâu? Năm đó trước lúc hấp hối, nắm tay em chúng con, chúng con phải rời khỏi Niếp môn, cũng hề oán hận cha, lúc đó cha ở đâu?"

      Sau giây, áo liền bị Niếp Nhân Quân túm lấy, đôi đồng tử như phun lửa, gắt gao mà nhìn vào mắt : "Tiểu tử thối, ngươi - câm miệng cho ta!"

      Niếp Ngân lạnh lùng cong môi, sau giây, đẩy tay ông ra, nhanh chậm mà sửa lại áo, từng cử động lộ ra vẻ lạnh lùng cùng tao nhã. "Vài chục năm gặp, lúc cha lần đầu tiên chuyện này với con, con cũng lập tức cự tuyệt cha, đây là con kính trọng cha, đừng khờ dại cho rằng là con thỏa hiệp với dã tâm của cha."

      "Dã tâm của ta? Đến lúc đó người ngồi ngôi vương là ngươi, hơn trăm xí nghiệp toàn thế giới đều do ngươi nắm giữ, toàn bộ mấy trăm vạn hải tặc toàn thế giới đều do ngươi chỉ huy, ta làm tất cả chuyện này đều là vì ngươi!" Niếp Nhân Quân vòng qua bàn đến trước mặt Niếp Ngân, càng càng kích động, lời sắc bén, cứ thế thốt ra.

      "Thế nhưng trong gia phả Niếp môn, có thay đổi người thừa kế trong dòng tộc, đến lúc đó tên được xếp đầu tiên là cha." Niếp Ngân né tránh ánh mắt của ông, trái lại dùng ánh mắt rất thong dong mà nhìn lại ông.

      "Chúng ta đều có được, có gì ổn?" Niếp Nhân Quân tiếp.

      "Cha lầm rồi, đây phải điều con muốn!" Đôi mắt bình tĩnh của Niếp Ngân chợt sắc bén như chim ưng, trong giọng bình tĩnh giấu bão táp bên trong. xong, xoay người đến cửa, mỗi bước sàn nhà đều phát ra thanh như cảnh cáo ở màng tai của Niếp Nhân Quân.

      "Đứng lại! Ta cảnh cáo con đừng vì nữ nhân mà trở nên ngu ngốc, con nên biết rằng ngày nào đó Niếp Nhân Thế tìm ra ta có hậu quả thế nào!"

      " thực tế, ấy bị Niếp Nhân Thế tìm ra rồi." dừng bước, hề quay đầu chỉ quay lưng lại Niếp Nhân Quân mà , lại đủ để đem tình thế cùng kế hoạch trong lòng ra: "Con nghe theo nguyện vọng của mẹ, hận cha. Lần này là lần cuối cùng con bước vào Niếp môn, chỉ lần này!"

      Cánh cửa bị đóng lại, trong phòng chỉ còn lại người là Niếp Nhân Quân với căn phòng đầy kích động.

      Niếp Ngân vừa mới khỏi đầy hai phút, cửa thư phòng lại vang lên tiếng gõ cửa nhàng.

      "Vào ."

      Ngữ khí của Niếp Nhân Quân vô cùng tốt, nổi đau vẫn ngấm dần trong người ông, đau khổ đến từ chính những lời như dao đâm vào tim của con trai, ông dù sao cũng nghĩ tới con ông cuối cùng đồng ý ở lại phải vì ông là cha.

      Cánh cửa bị Tần quản gia chậm rãi mở ra, ông cũng nhận ra bầu khí tức giận trong phòng, cho nên cũng vào, chỉ hướng nữa người vào, lựa từng lời mà : "Tiên sinh, cậu hai vừa gọi điện về chiều hôm nay trở về."

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 20: Niếp Ngân và Niếp Tích

      Mật thất, ba người cùng im lặng , từng người hình như đều có những dự định riêng của mình.

      Cách cửa phòng khách mở ra, quản gia La Sâm rất ung dung nhưng thân hình thể xem thường, từ giữa khe hở cửa cánh cửa xuất . "Xong bữa sáng rồi, đến phòng ăn dùng bữa ."

      Lời vừa ra, mọi người trong phòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Giáo sư Tra Nhĩ buông quyển sách trong tay xuống, Lãnh Tang Thanh cũng từ trong phòng ngủ chạy ra, dĩ nhiên, mỗi người ngoại trừ kinh ngạc, còn có chút bất ổn đặt ở cửa.

      "Hôm nay, là ra ngoài dùng cơm?" Tiêu Tông lần nữa xác định.

      Ba bữa cơm mấy ngày hôm nay đểu là đưa đến trong phòng, cách khác bọn họ ăn cơm, ngủ, tắm rửa, vệ sinh tất cả mọi thứ cũng ngoài phạm vi nhà khách này.

      "Hừ." Quản gia La Sâm giải thích nữa, cười nhạt tiếng , xoay người, ngoảnh đầu: "Các người chuẩn bị lại chút, quả tim ngày hôm nay đưa đến đây." xong, chậm rãi rời , để lại cánh cửa mở rộng, để lại trong phòng bầu khí đóng băng.

      Ba người đứng tại chỗ chưa hề di chuyển, chốc lát, Lãnh Tang Thanh mở miệng trước, "Tranh thủ thời gian mà nghĩ ra biện pháp!" Vẻ lo sợ mặt , trước tiên ra phòng khách.

      Thức ăn bàn cơm chủng loại so với lần trước khi bọn họ dùng cơm ở chỗ này, ít hơn nửa, chỉ có điều, ai lưu ý đến điểm ấy.

      Quá trình dùng cơm rất im lặng, mỗi người đều cứng nhắc mà gắp thức ăn, quản gia La Sâm cũng gì, nhưng trong đầu mỗi người lúc này giống như có bão táp.

      Chỉ trong chốc lát tiếng bước chân ầm ĩ bên ngoài nhà ăn, phá vỡ yên lặng ở đây, quản gia La Sâm sau khi nghe được, vội vàng ra phòng ăn.

      Ba người liếc mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc, buông bộ đồ ăn trong tay xuống, chạy tới hành làng tìm kết quả.

      Ngoài hành lang, trừ quản gia La Sâm còn có sáu người, Niếp Nhân Thế và người đàn ông mặc âu phục mang giày da, bốn người đàn ông cầm cáng cứu thương, cáng cứu thương có người nằm, toàn thân bị quấn vải trắng, mà bốn thanh niên cùng nhìn xung quanh, dễ nhận thấy giống như cảm thấy hiếu kì với cách bài trí ở đây.

      Quản gia La Sâm và Niếp Nhân Thế sau khi với nhau cái gì đó, đoàn người theo Niếp Nhân Thế hướng đến phòng phẫu thuật, quản gia La Sâm hướng tới vị trí ba người Lãnh Tang Thanh mà đến.

      "Dùng xong chưa? theo tôi đến phòng khử trùng. Tôi cho các ngươi ngày mai ra mà cảm thấy vui vẻ." Giọng điệu của quản gia La Sâm, nghe rất chói tai. Mà những lời này giống như là ra lệnh, chút thương lượng.

      Ba người rơi vào trạng thái thấp thỏm yên, cùng nhau theo.

      Đến phòng khử trùng, tất cả quần áo trong phòng khử trùng đều được chế tạo đặc biệt, con trai của Niếp Nhân Thế nằm ở bên phải phòng phẫu thuật, lớp băng tan, sắc hồng toàn thân khôi phục, bên trái phòng phẫu thuật, vừa mới đẩy vào người bị bọc vải trắng toàn thân. Cùng lúc đó, bọn họ cũng gặp được chủ nhân của bộ quần áo khác, là phụ nữ, đứng ở nơi đó, cầm thứ giống như bùa chú gì đó bên cạnh, rất dễ nhìn thấy bộ quần áo này phù hợp với , nhưng ngược lại cũng gì, chỉ hơi nhíu mày chút.

      "Thế nào, Mặc Di sư phụ? Quần áo này mặc vào sao lại như vậy." Niếp Nhân Thế nhìn Mặc Di Nhiễm từ xuống dưới, tỏ vẻ lo lắng.

      " sao, Niếp lão, cần lo lắng, tâm tĩnh cả thế giới bất động, quần áo có quan trọng gì." Mặc Di Nhiễm thản nhiên đáp, lại đem bùa từng cái rải ra, rất nhanh, cả phòng giải phẫu giống như gian kì bí.

      Lực chú ý của ba người đồng thời bị thu hút tới người phụ nữ này, nhất là Lãnh Tang Thanh, chỉ ngạc nhiên mà nhìn . ( thực tế ở đây gặp ít những "nhân vật nổi tiếng" trong quá trình ra vào, sắp xếp lại lần nữa tình hình)

      "Vị này chính là ..." Tiêu Tông có chút khó hiểu hỏi.

      "À, Tiêu tiên sinh, con người của tôi theo tín ngưỡng phật giáo, Mặc Di đại sư là tôi mời tới trong quá trình làm phẫu thuật, giúp đứa con tôi bình tĩnh tâm hồn." Niếp Nhân Thế giải thích, bất cứ lúc nào, người cũng tồn tại loại nho nhã lịch .

      "Phật giáo? Tính ngưỡng? người có lòng dạ ma quỷ quỳ gối trước mặt Bồ Tát cầu xin che chở sao? Nếu thực dáng vẻ tiều tụy, ngươi nên ngừng tất cả mọi chuyện làm." Lãnh Tang Thanh cực kỳ xem thường mà .

      Niếp Nhân Thế gì, chỉ lạnh lùng cười.

      "Ta đem tất cả tu nghiệp của mình chuyển lên người Niếp lão, mà Niếp lão cẩn thận phạm phải nghiệp chướng, cũng được ta giải trừ." Mặt của Mặc Di Nhiễm nhìn về phía Lãnh Tang Thanh, ngữ khí trước sau đều tĩnh như nước.

      "Có tiền có thể đuổi ma thôi, xem ra còn có thể đuổi quỷ rồi." Lãnh Tang Thanh nghĩ thầm, thế nhưng trong tình cảnh này cũng thể bỏ , dùng suy nghĩ lớn nhát từ trước đến nay, tìm đến những cách có thể áp dụng, ràng mặt vẫn duy trì vẻ tuyệt vọng có thể thấy rằng vẫn có cách nào.

      ngờ, Niếp Nhân Thế nắm lấy "cả trái tim" người bọc vải trắng, hành động bất ngờ dọa Lãnh Tang Thanh nhảy cẩng lên, từ người bọc vải trắng chậm rãi hạ xuống, ánh mắt ba người cũng rơi người .

      Sau khắc, trong đầu Lãnh Tang Thanh vang lên tiếng "Ầm", tất cả tinh thần cũng rơi xuống mức thấp nhất.

      Giữa viền mắt xinh đẹp của Lãnh Tang Thanh, có hoảng sợ, môi trở nên trắng có chút run rẩy, mấp mái môi, "Niếp..."

      "Vâng?" Niếp Nhân Thế ở bên cạnh có chút khó hiểu. "Lãnh tiểu thư biết ?"

      cắn răng, ép khóe miệng bản thân cong lên, lộ ra vẻ tươi cười xinh đẹp nhưng lại mất tự nhiên, đối mặt với Niếp Nhân Thế mà : "Niếp lão, hôm nay rất khó chịu, ta sợ có cách nào tiến hành phẫu thuật."

      có trả lời, chỉ làm động tác mời.

      Sao lại là Niếp Tích?

      phải là người của Niếp môn sao? Làm sao Niếp Nhân Thế lại hạ độc thủ đối với ?

      Vẻ mặt Niếp Nhân Thế chút thay đổi, quét mắt nhìn cái.

      "Nha đầu chết tiệc kia đừng nghĩ đến những trò bịp bợm!" Quản gia La Sâm phân biệt nặng mà nắm cổ tay của Lãnh Tang Thanh, đau đớn lập tức kích thích tới thần kinh não của , vung vẫy cả buổi, cho đến khi quản gia La Sâm chủ động buông tay.

      "Tang Thanh!" Tiêu Tông vội vàng đỡ Lãnh Tang Thanh, tiếp theo chân thành mà nhìn Niếp Nhân Thế: "Niếp lão, trước kia chúng tôi cùng người đó có chút qua lại, nhìn thấy ta, chúng tôi ít nhiều cảm thấy khó có thể chấp nhận, hôm nay thích hợp phẫu thuật."

      Niếp Nhân Thế nhìn chằm chằm Tiêu Tông, trong mắt tràn ngập ác độc: "Tiêu tiên sinh tài giỏi đừng viện cớ, dù thế nào xin vì cái đầu này cổ các vị mà nghĩ nhiều chút.

      Tiêu Tông ôm Lãnh Tang Thanh, vô thức mà lui về sau bước.

      "Ôi! Các vị dường như đem mạng của những người khác thấy quá nặng!" Niếp Nhân Thế nhàng hít hơi, sau đó đưa quản gia La Sâm ánh mắt, quản gia La Sâm gật đầu, xoay người rời khỏi phòng phẫu thuật.

      Đại khái khoảng hai mươi phút, Niếp Nhân Thế dùng điều khiển từ xa mở màn hình trong phòng phẫu thuật, ánh mắt mọi người đầu thay đổi, ngoại trừ Mặc Di Nhiễm còn lặng lẽ mà đọc kinh.

      Tiêu Tông sau khi nhìn thấy người băng ca cũng ngây ngẩn cả người.

      Từ trong dòng khí xuất chính là vệ sĩ trong đại sảnh, vừa rồi còn là bốn người thanh niên thế nào mà ngã mặt đất, ràng là bị trọng thương cách nào đứng dậy, cả đám nổ lực đến hơi sức cuối cùng. Mà quản gia La Sâm chỉnh lại quần áo người, cởi nút bộ âu phục, từ trong áo móc ra khẩu súc lục màu trắng bạc, giơ ngang ngực.

      " biết, mặc dù phải các ngươi làm, nhưng tất cả vì các ngươi mà chết..." Sắc mặt Niếp Nhân Thế thay đổi chuyển hướng đến ba người, toàn thân lộ vẻ gian ác, "Như vậy có tính là các ngươi giết ?"

      "Nổ súng!" Giọng điệu Niếp Nhân Thế bình thản.

      Trong màn hình, quản gia La Sâm từ mặt đất túm lấy người, họng súng đặt ở cổ , "Đùng!" mau đỏ văng khắp nơi, người kia triệt để bất động.

      "A!" Lãnh Tang Thanh che tai thét lên đầy sợ hãi.

      Giáo sư Tra Nhĩ lùi lại, đứng tại chỗ mà liều mạng hít thở, Tiêu Tông đột nhiên trừng lớn hai mắt.

      Niếp Nhân Thế thở dài: "Mỗi lần người chết, các người đều có lần cơ hội lựa chọn, làm, hay làm." chậm rãi đến trước mặt Lãnh Tang Thanh, lấy tay sờ vào khuôn mặt trắng bệch của , "Cho nên, mỗi người bọn họ sống hoặc chết, đều tùy vào tính toán của các vị. Nếu chết hết, mà các vị thể phối hợp, đạn còn lại trong súng, cũng chỉ còn dùng cho các vị. Thế nào? Lãnh tiểu thư."

      "Làm, chúng tôi phẫu thuật, đừng có giết tôi!" Giáo sư Tra Nhĩ gào lên.

      Lãnh Tang Thanh vẫn di chuyển, cúi đầu, cả người ngừng run rẩy, có sợ, có giận.

      "Thanh nhi! Lẽ nào con muốn nhìn bọn chúng giết chúng ta sao? Con suy nghĩ cho ta chút ?" Nhìn thấy Lãnh Tang Thanh có phản ứng, giáo sư Tra Nhĩ nhanh tới, muốn chuyện.

      Nhưng vừa mới tới trước mặt Lãnh Tang Thanh, bị Niếp Nhân Thế ngăn cản: "Loại chuyện này là phải tự nguyện, giáo sư Tra Nhĩ đáng kính." xong quay đầu lại nhìn Lãnh Tang Thanh.

      Khoảng chừng năm giây, Niếp Nhân Thế bất đắc dĩ mà lắc đầu, lại dặn dò kẻ dưới tiếng: "Nổ súng!"

      Trong màn hình, quản gia La Sâm lại nâng người mặt đất, họng súng vừa để đầu , bên trái người trẻ tuổi cật lực mà bò lên, hướng tới quản gia La Sâm.

      Quản gia La Sâm liếc mắt nhìn qua, ung dung mà mỉm cười, tay nắm lấy cổ , cánh tay cầm súng xoay cái, ra sức khóa chặt cổ người thanh niên dưới nách, ngay sau đó hai tay hợp lại, ấn xuống dưới mặt đất, mà lúc này, cổ của hai người trẻ tuổi chồng lên nhau, nhanh chóng rút khẩu súng đặt cổ, cánh mũi to ra, bấm cò.

      "A! Trời ơi! Việc này phải do người tính! phải vì Lãnh tiểu thư mà chết, là tự chuốt vạ vào mình, chỉ có điều, La Sâm người này đúng là hư hỏng, cho các ngươi viên đạn cũng lâu như vậy”. Ba người chết, mặt Niếp Nhân Thế chút mảy may xúc động

      Lần này, ngay cả Tiêu Tông trước sau im lặng cũng nhịn được., cầm lấy vai của Lãnh Tang Thanh lay , liều mạng mà : "Tang Thanh! Chúng ta còn lựa chọn khác rồi! Đồng ý ! Nếu em chết!"

      Lãnh Tang Thanh hạ mi, siết chặt tay, giống như đêm trăng, có phẫn nộ, còn sợ hãi, thay thế bằng người ngấm đầy bi thương. Viền mắt xinh đẹp cũng trở nên sưng đỏ, trong vành mắt dường như có lệ, che giấu bởi đôi mắt hiểu lòng người, làm ướt đôi hàng mi quật cường của , nước mắt chảy xuống hai má trắng bệnh của , chỉ có khóe môi tái nhợt của , run rẩy dưới cầm, dáng vẻ thương xót, khiến người ta tan nát cỏi lòng cả nghìn lần.

      chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn lớp khí tường, chỉ còn lại người sống, quỳ rạp mặt đất, vẫn nhúc nhích, chỉ có thể thấy hơi thở của phập phồng.

      "Tự nguyện sao?" lạnh lùng lên tiếng, tới bên cạnh bàn phẫu thuật.

      Trước mắt, là cơ thể hoàn mỹ, đường cong cơ thể mạnh mẽ mà lưu loát, cánh tay cường tráng nhìn qua tràn đầy sức mạnh, cơ và cơ bụng được sắp xếp chỉnh tề người, giống như trải qua trạm trổ tinh tế của danh sư, nửa người thon dài có tỉ lệ vàng, người mặc chiếc quần soóc, khí phách của người này đầy thu hút.

      Tiêu Tông thấy tình hình này, trong lòng dâng lên nổi chua xót, cầm chai cồn đưa tới trước mặt Lãnh Tang Thanh: " Tang Thanh, thả lỏng chút, bắt đầu ."

      "Bắt đầu?" Lãnh Tang Thanh thấp giọng , nhưng trong đầu lại lên hình ảnh của người đàn ông ấy, gặp nhau vào ban đêm ở quán bar, đối diện dưới gốc cây đào, dáng vẻ tao nhã dùng cơm, cười xấu xa, lúc bắt mình bưng nước, lúc thờ ơ nhưng rất ấm áp.

      "Cứ như vậy giết ta, chỉ vì bảo vệ tính mạng của bản thân sao?" Nghĩ tới đây, bên môi xẹt qua tia cười khổ, nhưng trong viền mắt lần nữa lại trào nước mắt, ngày càng nhiều, từng giọt rơi xuống, vươn những ngón tay xanh xao lau nước mắt, tiếp theo liền ngẩng đầu lên, đối diện với Niếp Nhân Thế kiên định mà : " Đối với người đàn ông này, tôi có quen biết, Niếp lão, hôm nay thực có cách nào cầm dao phẫu thuật."

      Niếp Nhân Thế nhìn , chỉ lạnh lùng nhìn màn hình tường, lần nữa : "Nổ súng!"

      Trong màn hình, khẩu súng trong tay quản gia La Sâm giơ ngang ngực, nặng nề mà hướng tới người thanh niên cuối cùng.

      " còn cách nào! Bởi vì tôi trong lúc làm phẫu thuật, cẩn thận bị dao cắt trúng tay! Có thể cầm được dao phẫu thuật rồi !" Lãnh Tang Thanh thét to. Ngay sau đó, sau đó cầm lấy dao mâm, lại xòe bàn tay phải của mình, cắn răng, nhắm chặt mắt, hung hăng đâm xuống.

      "Tang Thanh! Đừng!"

      "Thanh nhi!"

      Ngoài hai người bọn họ lo lắng mà la ra.

      Niếp Nhân Thế và Mặc Di Nhiễm cũng bị quyết đoán của này làm khiếp sợ.

      Nghìn quân khắc, chỉ nghe tiếng nổ "Ầm", toàn bộ căn phòng dường như cũng đều run lên, khí trong phòng, trong nháy mắt dày đặc như sương mù, cái gì cũng nhìn thấy.

      Dao nhọn, rời khỏi bàn tay phải của Lãnh Tang Thanh, còn cách vài centimet, nhưng ngừng lại.

      Cổ tay cầm dao của , bị bàn tay khỏe mạnh dịu dàng nhưng vô cùng vững vàng nắm giữ, con dao này cũng bị bàn tay cường tráng nhàng đè xuống. Tất cả mọi thứ, khiến giống như nằm mơ, bây giờ trước mắt, lại lộ vẻ mệt mỏi như thế.

      “Làm cho tôi nằm trong bệnh viện đủ hai ngày, chuyện này giả bộ tình toán nghĩ đến chết sao?" Giọng trầm thấp phát ra từ trong miệng người đàn ông, thanh lớn, lại giống như nổi khiếp sợ lên tới chín tầng mây rồi.

      Trong đầu Lãnh Tang Thanh còn chỗ nào để suy nghĩ ra câu trả lời, cả người giống như bức tượng đứng yên tại chỗ, vẻ mặt chất phác, gắt gao mà nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông trước mắt, sau đó ngã mặt đất.

      "Niếp Tích! Ngươi là Niếp Tích, đúng! Ngươi phải Niếp Tích!" mặt Niếp Nhân Thế cũng tỏa ra nho nhã nữa, trong hai mắt, lộ vẻ kinh sợ.

      Khóe miệng người đàn ông khẻ cong lên, vổ đầu , nhìn về phía Niếp Nhân Thế, ánh mắt lộ vẻ trầm, hung hăng như loài dã thú, thượng đế hình như chôn linh hồn ác quỷ trong người , lúc này lại lộ ra niềm vui. "Tôi , bác cả, lâu gặp rồi."

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 21: Mộng du

      Niếp Ngân dùng ánh mắt ra hiệu với Niếp Nhân Thế bỏ khẩu súng mặt đất, nhưng Niếp Nhân Thế tự nguyện, đôi mắt mở to, nhìn dao mổ, lại nhìn khuôn mắt Niếp Ngân, toàn thân hoảng sợ mà phát run.

      Niếp Ngân thấy buông khẩu súng, lông mày cau lại, khóe môi mỏng cong lên, cười nhạt tiếng, lắc đầu bất đắc dĩ, ném dao tạo thành đường cong, dao rơi cổ Niếp Hoán, có thể nhìn rất , chỉ có điều do lớp băng vừa tan, máu toàn thân chuyển động với vận tốc rất nhanh, vết thương cổ phun ra rất nhiều máu.

      "Được rồi! Được rồi!" Niếp Nhân Thế vội vàng ném khẩu súng xuống đất, lúc này trong giọng của cầu xin.

      Niếp Ngân đảo mắt lại nhìn Lãnh Tang Thanh: "Nha đầu!"

      Lãnh Tang Thanh ở bên vẫn khiếp sợ, thấy Niếp Ngân kêu mình sau đó giật mình chút mà mở mắt, giọng trả lời: "Hả? Tôi sao?"

      Ông trời, còn suy nghĩ gần đây người đàn ông cùng qua lại là ai.

      "Lấy qua đây." Ngữ khí Niếp Ngân bình thản.

      Lãnh Tang Thanh nhìn thoáng qua khẩu súng mặt đất, lại nhìn Niếp Ngân chút, đôi mắt ngập ngừng đảo vòng, sau đó từng bước chậm chạp mà qua, vô cùng cẩn thận mà khom người, hai tay vững vàng mà nâng khẩu súng lên, lại từng bước đến trước mặt Niếp Ngân.

      Niếp Ngân cong môi, đầu mày hơi giơ lên, dường như bị dáng vẻ của như vậy chọc cười, khóe môi hơi giật giật, muốn cái gì đó, lại nhịn xuống.

      nhận khẩu súng, buông dao trong tay, giương mắt nhìn Tiêu Tông : "Ngươi!"

      Tiêu Tông quay đầu nhìn .

      Niếp Ngân dùng họng súng chỉ chỉ Niếp Hoán, "Xử lý chút."

      Tiêu Tông đối với giọng điệu giống như sai bảo của Niếp Ngân, cảm thấy cực kỳ thích, khóe miệng trầm xuống, đứng tại chỗ chậm chạp chưa di chuyển.

      "Nhanh lên chút! Coi chừng ta giết ngươi!" Niếp Nhân Thế quát lên, từng giọt máu Niếp Hoán chảy từng giọt máu, cũng giống như máu chảy.

      Tiêu Tông tức giận mà qua, tìm các vật dụng cần thiết, khâu viết thương của Niếp Hoán. Toàn bộ quá trình vô cùng thành thạo, dùng đến hai phút.

      Sau khi xử lý xong, Niếp Ngân dùng họng súng chỉ vào Niếp Nhân Thế: "Đưa tiễn chúng tôi chứ, bác cả."

      Niếp Nhân Thế thức thời đem hai hai đặt sau đầu, do dự chút, với Niếp Ngân: "Chuyện tới đây rồi, ta cũng truy cứu, ngươi muốn làm người thừa kế, như vậy có thể đem ba người này để lại, ta bảo đảm dùng phương pháp này với Niếp Tích, nếu như ngươi có cầu khác, có thể với ta, ta làm ngươi hài lòng."

      Tất cả vừa xảy ra nằm ngoài dự tính của , trong lúc nhất thời bản thân trở nên luống cuốn khó có thể bình tĩnh, lúc này Niếp Nhân Thế bình tĩnh trở lại, cố gắng điều chỉnh suy nghĩ chút, thử cùng Niếp Ngân thương lượng chút gì đó.

      "À? truy cứu? Nếu phải thấy năm đó ngươi thả con ngựa của cha ta, cha con các ngươi chôn cùng nhau rồi. Đừng lời vô ích nữa, đưa chúng tôi ra khỏi đây." chuyện, họng súng di chuyển đến giữa lưng của Niếp Nhân Thế, toàn thân có chút nghiêng về trước, cam lòng mà nhắm mắt lại.

      Niếp Nhân Thế trước mặt, bị súng chĩa vào, Niếp Ngân sau lưng ghìm súng, Lãnh Tang Thanh cùng hai người khác theo sau Niếp Ngân, đoàn người ra khỏi phòng phẫu thuật, tới đại sảnh.

      Trong đại sảnh, Niếp Tích nằm chiếc ghế được chế tác tỉ mỉ, huýt sáo, tay nắm chui súng mà quay tới quay lui, rất nhàn nhã, bàn trà bên cạnh ta, lại có ly nước hoa quả, bên trong còn có đá.

      Phía sau ta, hai tay hai chân của quản gia La Sâm bị trói bằng dây thừng, đứng yên ở lan can cầu thang.

      Nhìn thấy vài người Niếp Ngân ra, ta lười biếng từ ghế nhảy xuống, lười biếng xoa bóp thắt lưng: "Lâu như vậy! Thời gian là mạng sống đó!"

      Niếp Ngân thấy quản gia La Sâm bị trói, bất ngờ cười nhạo tiếng: "Lãng phí mạng sống sao? Là ta ngươi, bây giờ tìm được đường ra ngoài rồi."

      Niếp Tích dáng tươi cười ra vẻ xem thường lộ vẻ ngang bướng, lên trước túm lấy tóc của Niếp Nhân Thế, dùng súng chĩa vào thái dương của : "Tôi , đám tang của ngươi bắt đầu rồi." Đôi mắt trợn lên đầy hung ác, như quỷ dữ, nhìn chằm chằm Niếp Nhân Thế: "Khốn nạn!Lại muốn giết ta!"

      Đầu Niếp Nhân Thế méo ra, cũng hung dữ mà nhìn lại : "Ta chính là bác cả của ngươi, ngươi làm như vậy là có phiền phức."

      "Ha ha ha!" Niếp Tích cười điên cuồng, "Bây giờ tôi lại quan tâm đến chuyện kia sao?" Tiếp tục chĩa họng súng lên ngực , lại tức giận mà nắm chặt đầu Niếp Nhân Thế.

      "Bây giờ phải là lúc, cha có phiền phức." Niếp Ngân nhàng đem súng của Niếp Tích rời khỏi đầu của Niếp Nhân Thế, câu lạnh lùng, có cảm giác giống như mệnh lệnh thể làm trái.

      Niếp Nhân Thế đắc ý: "Hừ hừ, hóa ra cũng là kẻ nhát gan."

      Niếp Ngân chậm rãi tiến đến bên tai Niếp Nhân Thế, tràn đầy ý khiêu khích: "Giết chết ngươi, cha ta có phiền phức, nhưng giết Niếp Hoán, phiền phức chỉ có người là tôi, con người của tôi, rất thích phiền phức."

      Tim Niếp Nhân Thế lần nữa run lên, miệng méo ra.

      "Trời ạ!Lãnh Tang Thanh phía sau Niếp Ngân, nhìn chằm chằm hai người bọn họ bề ngoài giống nhau như đúc, bất giác mà than câu, trong đầu từng đợt choáng váng.

      thanh yếu ớt, khiến cho Niếp Tích chú ý, cam lòng mà thu súng về, tới trước mặt Lãnh Tang Thanh, nhìn khuôn mặt chút, lại nghĩ tới thân thể của , đôi mắt tràn ngập hormore kích thích mà phát ra tia sáng.

      Tiêu Tông sau khi nhìn thấy Niếp Tích đứng cùng Lãnh Tang Thanh, dang hai tay che Lãnh Tang thanh, ánh mắt nhìn thẳng Niếp Tích.

      Niếp Tích vốn điếm xỉa đến tồn tại của , ánh mắt lướt qua , vẫn đặt người Lãnh Tang Thanh, tay trái chậm rãi giơ lên, năm ngón tay khỏe mạnh thon dài dường như có thể bắt lấy tất cả thứ gì muốn, nắm lấy khuôn mặt Tiêu Tông, đẩy sang bên, cả người Tiêu Tông đều bay ra, ngã mặt đất, dù sao cũng phải là chuyên gia.

      Niếp Tích lần nữa đứng trước mặt Lãnh Tang Thanh, khoảng cách rất gần, nhàng nâng khuôn mặt của Lãnh Tang Thanh, dịu dàng mà : "Tại sao hôm nay nhìn đẹp quá vậy? Cám ơn thượng đế, có lẽ tôi vẫn còn chút lương thiện, trái tim biết thương, thành tâm cầu xin, cho nên thượng đế để tôi tránh được kiếp, sau đó lại gặp được , tôi đoán là thượng đế cố tình sắp đăt chuyện này, có nghĩ như vậy ?"

      Nghe xong những lời này, hơn nữa ánh mắt của Niếp Tích, Lãnh Tang Thanh "Toát" mồ hôi toàn thân theo từng lỗ chân lông.

      "Tích, đừng lãng phí thời gian."Niếp Ngân tiếng động mà đứng sau Lãnh Tang Thanh, bàn tay to khoát lên chiếc eo của , đem rất tự nhiên mà ôm vào lòng.

      Lãnh Tang Thanh càng thêm choáng váng, ngừng thầm; "Nguy rồi, nguy rồi, cái này chắc chắn là mơ. Hai nhà giống nhau, hai người đàn ông giống nhau, còn có hai lão nam nhân nữa." Ngay cả cũng biết nên gọi là cái gì.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 22: Kẻ mà La Sâm sợ

      Giọng giống như dòng điện, kích thích đến đại não của Niếp Ngân, lông mày hơi nhếch lên chút, trong ánh mắt có loại ấm ức nên lời.

      "Bằng bằng!" Niếp Ngân giơ khẩu súng trong tay, bắn lên trần nhà, thanh sắc bén làm chấn động màng tai.

      Bỏ súng xuống, hơi nhíu mày nhìn Lãnh Tang Thanh: "Nha đầu chết tiệt, nghe thấy ?"

      Lãnh Tang Thanh buông tay bịch tai ra, trả lời đầy oán hận: "Tất nhiên rồi, tôi phải người điếc."

      "Tai có đau ?" Niếp Ngân hỏi tiếp.

      Lãnh Tang Thanh ra sức che đầu.

      "Vậy vẫn còn cho rằng bản thân mơ sao?"

      Lãnh Tang Thanh bị tiếng súng làm sợ hãi, cảm giác choáng váng trong đầu giảm nửa, trong đôi mắt đẹp phục hồi lại vẻ linh động, mắt chớp chớp.

      suy nghĩ chút, dường như có phản ứng trở lại, đối với Niếp Ngân lớn tiếng trách: " vừa ai là nha đầu chết tiệt! là cái thứ biết lịch ."

      Niếp Ngân cười nhạt tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ còn hờn giận, nhưng bất luận kẻ nào cũng nhìn ra, nhàn nhạt than: "Phụ nữ lúc nào cũng ràng, là phiền phức."

      Lãnh Tang Thanh chút tỏ ra yếu thế: "Con người thấy cảnh này còn có thể chút lo lắng mà thản nhiên đối mặt, như vậy mới là có chuyện chứ!"

      Tinh thần của lại phục hồi trở lại, ngang bướng là căn cứ ràng nhất.

      "Hai người các ngươi dùng phương thức này để khơi thông tình cảm, thất đúng là rất khác người, này, Ngân, cho tôi biết cần phải gọi ta là gì? Nha đầu chết tiệt hay là .....chị dâu?" Niếp Tích bên cạnh nghiến răng, thương tiếc mà .

      "Này! Cái người song sinh, đừng nhận bà con bậy có được !"

      tạm thời bỏ xuống cái suy nghĩ về vấn đề mấy ngày nay là ai ở cùng , rời khỏi đây trước rồi tính sau.

      "Song sinh? Gọi tôi như vậy sao?" Niếp Tích lên tiếng cười to, vẻ mặt ngang ngạnh, "Nếu đại ca lấy người có chút mùi vị phụ nữ như , tôi chính là người đầu tiên đồng ý."

      "Ngươi" Lãnh Tang Thanh tức giận ra lời.

      "Lời vô ích của ngươi đúng là nhiều!" Niếp Ngân thản nhiên mà .

      Khi chuyện, vài người tới ngồi bên cạnh chiếc Bugatti.

      "Mở cửa." Niếp Ngân dùng súng chĩa vào Niếp Nhân Thế, lạnh lùng ra lệnh.

      Niếp Nhân Thế từ trong túi lấy ra cái điều khiển từ xa tinh xảo, mặt chỉ là mật mã, đặt ngón tay lên, điều chỉnh khoảng năm giây.

      "Lối ra ở bên kia." Niếp Nhân Thế chỉ cánh cửa rất lớn trong đại sảnh.

      Lãnh Tang Thanh chạy qua xoay xoay tay nắm cửa, trong cánh cửa bất ngờ xuất thang máy cực lớn. "Chẳng trách tìm được, lúc trước bên trong cánh cửa này ràng là cái phòng." Hai tay chống nạnh, vẻ mặt tức tối.

      Niếp Ngân giật cái điều khiển từ xa trong tay Niếp Nhân Thế, ném lên xe, quay đầu với : "Bác cả, oan ức cho ông rồi." xong, từ trong xe lấy ra đoạn dây thừng, đem Niếp Nhân Thế trói lại, nhét vào trong xe.

      " Các người vì chuyện mình làm ngày hôm nay mà hối hận, ta thề!" Niếp Nhân Thế hung hăng . Vừa dứt lời, Niếp Tích biết từ đâu tìm được miếng vải bố, vò thành cục nhé vào miệng .

      "Tôi bây giờ ngược lại có chút hối hận đem lưỡi ông cắt ." vỗ vỗ mặt Niếp Nhân Thế, cười ngạo mạn.

      "Tích, cậu lái xe ." Niếp Ngân tới mở cửa sau, bọn Lãnh Tang Thanh cũng lần lượt lên xe.

      "Cam tâm tình nguyện cóng hiến sức lực." Niếp Tích nhún vai, ngồi xuống vị trí lái xe.

      Vặn chìa khóa, động cơ hoạt động, xe có chút lắc lư, cười giễu tiếng: "Bugatti giảm xóc cũng kém như vậy sao?"

      Xe vẫn lắc lư như cũ, càng lúc càng lớn.

      "À?" Niếp Tích nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, bắt gặp thân hình to lớn của quản gia La Sâm, chỉ thấy giống như con gấu to lớn kéo khung xe.

      " tốt!" Niếp Tích quát lên tiếng kinh hãi.

      Khi tiếng quát hạ xuống, toàn bộ xe giống như bị chấn động mà xoay lên, tất cả người xe đều nghiêng ngả.

      Quản gia La Sâm mở cửa xe, cầm lấy đầu vai Niếp Nhân Thế, đem lôi ra, trong quá trình đó Niếp Tích nhìn thoáng qua cánh tay của quản gia La Sâm, chỗ cổ tay vết máu loang lỗ, da có nhiều chỗ bị xước, ràng là vết tích sau khi giãy giụa thoát khỏi sợ dậy thừng.

      đem Niếp Nhân Thế đặt ở góc tường, xoay người túm lấy cổ của Niếp Ngân lôi ra, dùng sức nâng lên rồi ném mạnh xuống, Niếp Ngân ngã mạnh xuống mặt đất.

      Niếp Tích từ trong xe ra, giơ khẩu súng trong tay về phía quản gia La Sâm vừa muốn nổ súng, La Sâm lại rất nhanh, túm Niếp Ngân lên từ mặt đất giống như nhặt chiếc lông vũ, hướng về Niếp Tích mà quăng tới.

      Tốc độ rất nhanh, Niếp Tích hề đề phòng, bị Niếp Ngân vừa vặn đè lên, hai em đều ngã xuống đất, súng tay bay xa hơn mười thước.

      Niếp Ngân từ mặt đất bò dậy, lau lau máu ở khóe miệng, đem Niếp Tích kéo lên, trong ánh mắt tràn đầy thích thú, "Người này phải là người sao?" xong, nhún người cái tới, hai tay nắm chặt giống như sắt đá, đấm giữa miệng quản La Sâm, cú đấm khiến phải lùi về sau mấy bước, nhưng ngã xuống.

      Quản gia La Sâm bụm miệng, đầu đầy mồ hôi, cắn răng đứng lên, " Hừ hừ, ngươi cũng đến nổi vô dụng nha!"

      Chuyện chuyển hướng tưởng tượng được, quản gia La Sâm giống như ma quỷ xuất trước mặt bọn họ, đáng sợ hơn chính là sức mạnh của phải của người bình thường.

      Niếp Nhân Thế ở góc tường, hai mắt trừng lớn tràn đầy dữ tợn vượt qua khỏi giới hạn, chờ mong tới cảnh tiếp theo em Niếp Ngân bị thiên đao vạn mã giết chết.

      "Đại ca, sao chứ!" Thấy máu ở khóe miệng Niếp Ngân, Niếp Tích biết cú ngã vừa rồi chấn thương nội tạng của .

      Niếp Ngân lắc đầu vừa đánh đấm vào người quản gia La Sâm, đôi mày nhíu chặt tỏ ra tia giá lạnh.

      "Tích, chúng ta phải cẩn thận chút." nắm cánh tay, vẻ mặt lạnh lùng giống như này tận thế.

      Vừa mới đấm đấm lên người quản gia La Sâm, giống như đánh cái túi cát, cơ cánh tay run rần rần. Trong lòng hiểu , trải qua quá trình huấn luyện chuyện nghiệp vả lại bản thân chiến đấu trăm trận, quyền vừa rồi đủ làm người đàn ông khỏe mạnh bình thường toi mạng, nhưng đối phương chỉ vẻn vẹn lùi về sau mấy bước.

      Niếp Tích giống như ý thức được sức mạnh của đối phương, chỉ có đều mặt vẫn tràn đầy tà khí, cẩn thận đến bên cạnh Niếp Ngân, "Đại ca, đối phó với người này e rằng vướng tay vướng chân, chúng ta đừng phí thời gian, tôi kéo dài thời gian của , cho người và xe vào trong thang máy chờ." xong, lại hướng về Niếp Ngân tự tin mà trừng mắt nhìn.

      Niếp Ngân vô cùng kháng cự mà nhìn Niếp Tích, ôm đầu vai của kéo về phía sau: "Loại chuyện vặt vãnh này vẫn cứ giao cho cậu , tôi đến kéo dài thời gian.

      "Đừng xem thường người khác, tôi chính là quán quân trong tam giới thái quyền." tiếp tục bày ra tư thế ứng chiến, vọt tới trước người Niếp Ngân.

      "Giết bọn chúng! người cũng để lại! Toàn bộ giết chết!" Niếp Nhân Thế ở bên cạnh gầm lên mà ra lệnh.

      Quản gia La Sâm lau miệng, lạnh lùng : "Tôi cũng có ý này, nếu sợ chết qua đây !" Vừa dứt lời, liền vội tới nhắm về phía Niếp Tích.

      Toàn thân Niếp Tích căng cứng, chân phải bước tới. "Muốn tấn công thắt lưng của tôi trước sao? dễ như vậy đâu." Quản gia La Sâm tinh thông mọi quyền pháp thế giới, liếc mắt biết Niếp Tích dùng chiêu gì, cánh tay che thắt lưng, tay kia vừa muốn ra quyền.

      "Bịch!" Giữa lưng của quản gia La Sâm bị đá cước, cả người theo quán tính bổ nhào mặt đất, lăn mấy thước. xoay người, từ mặt đất nhảy lên, nhìn lại, Niếp Ngân ở phía sau bất ngờ cho cước.

      "Ai cho phép ngươi tự ý quyết định?" Niếp Ngân bất đắc dĩ mà lắc đầu, giọng điệu ra dáng trách mắng Niếp Tích.

      " , tôi nghĩ ngầm đồng ý rồi chứ. Vậy cẩn thận chút." Niếp Tích thu hồi chiêu thức, lắc lắc bả vai, khoanh tay lại, thong thả mà về hướng chiếc xe.

      Niếp Ngân hướng về phía quản gia La Sâm vươn ngón tay hoắc cái, ánh mắt tỏ ý khiêu khích và xem thường.

      Quản gia La Sâm lần nữa bị chọc giận, rống lên nhắm về phía Niếp Ngân: "Người nào trước đều như thế, chỉ có điều sớm muộn mà thôi!" chuyện hai tay chấp trước ngực giơ lên cao, giống như núi Thái Sơn đập về hướng .

      Niếp Ngân đứng tại chỗ di chuyển bước, đối mặt với đòn nguy hiểm hề sợ hãi, đôi mắt chim ưng đặc biệt bình tĩnh, khóe miệng lạnh lùng lộ ra ý nghĩ.

      Lúc quyền của La Sâm sắp đập vào Niếp Ngân, khóe mắt đột nhiên thấy cái bóng đen xuất , còn chưa kịp nhìn, mặt bên trái bị trúng quyền.

      "Tôi , tôi vừa suy nghĩ chút, cũng là thôi, tôi thề trước mặt tổ tiên, mỹ nữ nào bị tôi từng đụng qua, lần thứ hai gặp lại ấy, nhất định phải giường." Niếp Tích nắm tay, vẻ mặt ngang ngạnh.

      "Thôi ! Các tên thâm độc! Các ngươi biểu diễn tài nghệ sao? Quản gia La Sâm bụm mặt, phun ra ngụm máu mặt đất.

      "Ha ha ha!" Niếp Tích cất tiếng cười to: "Vốn tưởng rằng có thể cho ngươi thêm vài cái chứ. ngờ em chúng tôi hiểu ý nhau tốt như vậy." vỗ vai Niếp Ngân.

      mặt Niếp Ngân khôi phục lại vẻ nặng nề, lạnh lùng nhìn La Sâm: “Tiếp theo phải đánh nghiêm túc."

      Niếp Tích cũng thu lại vẻ châm biếm, lộ ra chút nghiêm túc, chỉ có điều vẻ tự mãn vẫn như cũ: "Nếu cùng đánh, có lẽ thể đánh thắng đâu."

      Niếp Ngân nắm chặt hai tay: "Tùy cơ ứng biến!"

      Lãnh Tang Thanh cũng ngại va chạm mà từ trong xe bò ra, thấy vài người quyết đấu, trong lòng lại bắt đầu nổi lên, đôi mắt đẹp lộ vẻ hoảng sợ.

      "Cẩn thận! Sức của giống như voi vậy!" liều mạng mà hét.

      "Lên!" Niếp Ngân quát tiếng, hai em trước sau tiến lên.

      tình giống như dự tính của Niếp Tích, La Sâm có phòng bị trong giao đấu, sát thủ lợi hại nhất thế giới, người ba năm liền đoạt cúp quán quân thái quyền, nhưng so với sức mạnh phải là người của , mấy chiêu sau, hai em đều yếu thế.

      Niếp Ngân câu chân, lại bị La Sâm tay đánh xuống đường, hướng về phía đầu, cả người Niếp Ngân bay lên trung, sau đó khuỷu tay La Sâm hướng tới, bị đánh trúng bay ra ngoài.

      "Này" Lãnh Tang Thanh hô lớn tiếng, sau đó chạy tới bên cạnh Niếp Ngân, đỡ vào trong lòng.

      " sao chứ!" nhìn khuôn mặt Niếp Ngân, dùng sức lau khóe miệng chảy máu của Niếp Ngân, dòng máu đỏ tươi dính vào làn da như bạch ngọc của càng thêm khiếp người, bây giờ nên gọi là Niếp Tích hay Niếp Ngân.

      "Tránh ra!" Lãnh Tang Thanh chưa hoàng hồn, bị Niếp Ngân quay người đặt ở dưới thân.

      "Răn rắc" nhìn thấy La Sâm cầm chiếc ghế ăn lớn đập vào giữa lưng Niếp Ngân vỡ tan tành.

      Thời gian...

      Dường như ngưng lại ở....

      Mảnh của chiếc ghế, chậm rãi rơi xuống, giống như con chim ưng vùng vẫy khi bị người thơ săn bắn, lông vũ chấn động rơi xuống...

      Tiếng vỡ vụn vọng lại trong khí, nhưng là chiếc ghế, hay xương khớp...

      Từ từ, thính giác của mờ nhạt, cùng mơ hồ, còn có đôi mắt hoảng sợ....

      Lúc này, hai tay La Sâm mở ra, trong tay còn cầm hai cái chân ghế, dùng sức đập xuống, giữa phần xương sườn của Niếp Ngân...

      ngụm máu tươi của Niếp Ngân, phun mặt đất, cũng đồng thời bắn chút lên mặt ...

      Niếp Ngân mỉm cười, lấy tay chậm rãi lau vết máu mặt , ánh sáng trong mắt mau chóng bị thay thế bằng bóng tối...

      Sau đó...

      Thân thể nằm xuống ....

      "!!!" thanh xé rách thời gian.

      _____________________________________

      "Bà ngoại! Bà ngoại! Chim bay bầu trời tên gì ạ?" thanh của tiểu Thanh phá vỡ yên lặng của buổi chiều.

      Bà ngoại buông chậu hoa trong tay xuống, tháo kính lấy khăn lau lau, lại lần nữa đeo lên, ngửa đầu nhìn hướng chỉ của tiểu Thanh, mặt tồn tại hiền từ.

      "Chúng nó bay rất cao, mắt bà ngoại nhìn làm cho tiểu Thanh thất vọng rồi."

      Bà nhìn tiểu Thanh, lời xin lỗi.

      Lông mày tiểu Thanh nhíu lại thành hình bát tự, đôi mắt linh động đảo vòng, dễ nhận thấy vẻ thất vọng tột bậc.

      "Đại ca, biết những con chim ấy tên gì ?" Hai tay giơ lên bên mép, dùng toàn sức mà hô.

      "Im lặng!" Mệnh lệnh của đại ca , lần nữa giơ cây kiếm gỗ trong tay lên: "Lần nữa Hi, chúng ta so lại ván."

      Tiểu Thiên Hi bất đắc dĩ mà cười cười, quay lưng lại đại ca mà thở dài.

      "Đáng ghét! đáng ghét! Em ghét nhất" Thấy đại ca để ý đến mình, tiểu Thanh đứng tại chỗ dùng sức mà nhảy lên. Tiếp tục hô: "Nhị ca, biết ?"

      Tiểu Thiên Hi híp mắt nhìn lên , giọng dịu dàng như nước: " biết, nhưng biết chúng nó là chim di trú."

      "À" Lông mày tiểu Thanh nhíu lại, đôi mắt xinh đẹp trong nháy mắt nhìn lên bầu trời, "Là bởi vì bay chậm, mới gọi là chim 'sau' sao?"

      "Ha ha, đứa ngốc." Bà ngoại vuốt mái tóc ngắn sóng vai mềm mại của , "Cái này sau này con biết."

      "Đừng" Tiểu Thanh nhìn bà ngoại, vẻ mặt khó hiểu.

      "Trong truyền thuyết, bầu trời là của chim di trú, mỗi con đều là thiên sứ của thượng đế, chúng nó bận rộn cả đời, làm biết mệt để mang đến may mắn cho người khác, thấy chim di trú bay qua, nếu có thể nhặt được lông chúng rơi xuống, nhưng vậy khi sang năm, nó nhất định quay về đây, tìm kiếm chiếc lông chim may mắn của nó..."

      ...

      Trong đầu Lãnh Tang Thanh nhớ lại câu chuyện của bà ngoại kể lúc đó.

      Trong mật thất có thông gió, nhưng khí trong phòng lạnh xuống trong nháy mắt, mà lúc này run rẩy, cùng khí có liên quan.

      cẩn thận mà tìm vết thương bên hong Niếp Ngân, có thể cảm giác được máu ngừng chảy ra.

      nhanh chóng lấy tay ngăn máu chảy ra, che lại trong lòng bàn tay, trong miệng lặng lẽ mà thầm: " trở về, trở về..." hy vọng người đàn ông trong lòng này, cũng là thiên sứ của thượng đế, nhưng tiếng thầm của , lần lại lần tuyệt vọng.

      Đau đớn trong lòng, giống như có ngàn vạn gươm đao đâm sâu vào trái tim, hi vọng Niếp Ngân chưa tới cứu , hi vọng có thể cùng Niếp Ngân hoán đổi vị trí, hi vọng tất cả chuyện này chỉ là trong giấc mộng. cũng thể đến tột cùng vì cái gì, loại cảm giác này chưa từng có, tim mình chưa bao giờ đau đớn như vậy.

      Bên kia, Niếp Tích kinh hoàng mà quỳ mặt đất, tơ máu trong hai mắt giống như sắp trào ra: "Đại...Đại ca."

      "Ha ha ha!" Niếp Nhân Thế điên cuồng cười. "Làm tốt lắm! La Sâm."

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 23: Niếp Ngân bị thương nặng

      La Sâm nhìn chằm chằm Niếp Ngân người Lãnh Tang Thanh, bình thản mà thở hắc ra, giống như khẳng định là chết, tiếp tục xoay người, tràn ngập sát khí mà thong thả về hướng Niếp Tích.

      Cánh tay Lãnh Tang Thanh ôm chặt Niếp Ngân, lo sợ giống như bị ai đó cướp , nước mắt như đê vỡ, thấm ướt cả khuôn mặt .

      "Ngu ngốc, ai kêu đến cứu tôi! Ai kêu liều mạng như vậy! Chúng ta bất quá chỉ gặp nhau vài lần mà thôi, thầm mến bổn tiểu thư cũng phải có chừng mực nha, trong điện thoại di động của tôi còn có số của đâu, thế nào lại đáng ghét như thế hả." khóc thành tiếng, keo kiệt ôm Niếp Ngân mà chỉ ôm quần áo của .

      có cảm giác, tuy hai người bọn họ lớn lên giống nhau như đúc, nhưng có lẽ có thể phân biệt hai người này rất nhanh. Niếp Tích lãng tử, Niếp Ngân trầm ổn, tại sao lại lâu thế này mới phát thực ra cho tới giờ là hai người chứ? còn tưởng rằng người đàn ông này có tính cách phân liệt, tâm tình hay thay đổi chứ.

      Dưới gốc cây đào người gặp chính là Niếp Ngân, đem đóng gói như hành lý máy bay cũng là Niếp Ngân, tại nhà hàng chính là Niếp Ngân, sau đó đem đến biệt thự cũng là Niếp Ngân! Còn lại gặp nhau ở quán bar, sòng bạc cùng đánh bài là Niếp Tích, à , cùng Dennis đánh bài chính là Niếp Tích, cùng đánh bài chính là Niếp Ngân!

      Tại sau tim của đau quá?

      "Số của tôi là xxxxxxxxx, nhớ kỹ, tôi chỉ lần." thanh yếu ớt truyền đến bên tai .

      Lãnh Tang Thanh vô cùng kinh ngạc, "Hả!" tiếng, nghẹn lại trong cổ họng, cũng may phát ra tiếng.

      "... hãy nghe tôi , bên phải phía khẩu súng, lúc nữa trong khi tôi đứng lên, hãy đem khẩu súng đưa cho Niếp Tích, nhất định phải mau, biết ?" thanh Niếp Ngân yếu ớt, cơ thể vẫn hề động đậy.

      "Hả? Tôi, bên phải tôi có cái gì." thanh của Lãnh Tang Thanh giống như bị ép xuống rất , cầm bàn tay phải đầy máu của Niếp Ngân dường như muốn buông ra.

      " sở thích rất khác người sao? Thích sưu tầm máu của người khác? Thứ này sau này tôi cho nữa!" Niếp Ngân suy yếu nhưng vẫn khiến người khác sợ hãi như trước.

      Chỉ có điều Lãnh Tang Thanh bướng bỉnh lại bị làm cho tức giận, chỉ sợ sệt mà : "Này, vậy nhất định được chết!"

      Niếp Ngân dừng chút, mệt mỏi mà : "Sớm biết thế dựa vào người , ép tôi đến mức tức giận." Sau đó mạnh mẽ chống tay đứng lên, động tác vô cùng nhanh chóng: "Cơ hội lúc này!" hét lớn tiếng, nhánh chóng lẻn đến phía sau La Sâm, hai tay vòng người , vững vàng khóa trụ .

      Lãng Tang Thanh xoay người cái, tay trái nhặt khẩu súng lên, dùng sức toàn thân chạy về phía Niếp Tích bên kia, tay phải, trước sau buông ra.

      Niếp Tích thấy tình hình đột nhiên thay đổi, lập tức hiểu ý đồ của đại ca, bổ nhào về phía trước, chụp được khẩu súng lục, nhanh chóng thu hồi thân, họng súng chỉa về hướng La Sâm.

      "Bằng bằng!"

      Đạn bắn ra, sai ly mà trúng bụng của La Sâm.

      "A!" La Sâm kêu gào tiếng, liền chết .

      Niếp Ngân thuận thế mà buông lỏng tay ra, cùng ngã xuống mặt đất..

      "Ngân!" Niếp Tích bỏ khẩu súng trong tay, có thể so sánh với tốc độ của viên đạn vừa rồi, chạy tới bên cạnh Niếp Ngân. Lãnh Tang Thanh cũng nắm chặt tay phải mà chạy tới. Còn có Tiêu Tông và giáo sư Tra nhĩ vừa bò ra, lo lắng mà chạy đến.

      "Mau! Đến phòng phẩu thuật !" Lãnh Tang Thanh lòng nóng như lửa đốt.

      Niếp ngân lắc đầu: " cần, có đâm ngay chổ hiểm, chỉ là có chút mất máu, chúng ta mau rời khỏi đây, nếu chắc lát lại có phiền phức gì nữa."

      "Chút mất máu cũng dẫn đến chết người!" Lãnh Tang Thanh chút nhượng bộ, vừa vừa đỡ Niếp Ngân.

      "Vậy ... Còn đưa tôi." Niếp Ngân nhìn Lãnh Tang Thanh trong tay chính là máu của mình, ánh mắt xuất tia khác thường.

      Có lẽ bởi vì vửa trải qua nhiều kích động, suy nghĩ của Lãnh Tang Thanh có chút lung tung, "À" tiếng, sau đó máu cầm trong tay lại đẩy trở lại vết thương của Niếp Ngân. Nhưng ngay lập tức ý thức được đây là hành vi độc ác, bản thân the thé kêu lên.

      "Đừng, đừng kêu, nha đầu chết tiệt!" Niếp Ngân chịu đựng cơn đau đớn dữ dội, mũi và lông mày đều nhăn lại.

      "Xin lỗi! Xin lỗi!" Lãnh Tang Thanh vội vàng lời áy náy.

      Ngay lúc lực chú ý của mọi người đều đặt ở hành động mơ hồ của là lúc,

      La Sâm nhít người, lại đứng lên.

      Tinh thần mọi người lại lần nữa căng cứng, cái cơ thể khổng lồ này lại lần nữa vùng dậy, ép mọi người ngay cả hít thở cũng khó khăn.

      "Sao ...Trúng đạn như thế cũng chết sao?"

      Lãnh Tang Thanh nhìn máu chảy bụng La Sâm, trện mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, " ràng bắn trúng rồi!"

      Niếp Tích vội vàng giơ súng lên lần nữa, cũng dự đoán được La Sâm lại nhanh như vậy, cước liền đá bay súng trong tay Niếp Tích. Do phạm vi quá lớn, vết thương phần bụng lại chảy rất nhiều máu, hai tay ấn vết thương, tia hung ác trong mắt cũng phai màu ít, loạng choạng đứng tại chỗ có chút vững.

      “Các người đỡ Ngân vào thang máy trước." Niếp Tích đứng dậy, trong ánh mắt sắn bén nhìn ra được tử huyệt của , vươn hai tay tạo thành thế quyền, giống như móng vuốt của sư tử. Đây là loại nghi thức, có chút bí mật trong cao thủ thái quyền, trước lúc đánh nhau kịch liệt tại hai tay của mình, thứ nhất là hướng lên trời cầu nguyện, thứ hai là làm động tác chuẩn bị bỏ mạng. "Hừ hừ, ta còn hối hận vừa mới khẩu súng giết chết ngươi, đối với ngươi có phải là quá mức nhân từ!"

      La Sâm gì, chậm rãi ngẩng đầu trừng mắt với Niếp Tích, hô hấp nặng nhọc, giống như bệnh suyễn, người tỏa ra lớp hàn khí.

      "Tích, đừng dây dưa với nữa, có sức lực rồi, chúng ta mau." Niếp Ngân trong thang máy cố sức mà , nhưng thanh cũng phải rất lớn.

      Niếp Tích quay đầu lại thoáng nhìn Niếp Ngân, trong lòng hiểu , vết thương của đại ca mới là quan trọng nhất, vì vậy đầu cũng quay lại mà chạy vào thang máy.

      Thang máy nhanh chóng lên, nhưng do cách mặt đất khoảng cách quá xa, vài phút đồng hồ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, thế mà đối với vài phút đồng hồ này, đối với mỗi người trong thang máy mà giống như trải qua vòng luân hồi.

      Rốt cục cũng tới mặt đất, sau khi cửa thang máy mở ra, mọi người nhìn tới những loại rượu đỏ và thùng rượu bày la liệt, nơi này là hầm rượu bí mật của Niếp môn.

      "Tôi biết sau !" Niếp Tích cõng Niếp Ngân, lao nhanh về phía trước. Lúc trước khi tìm kiếm mật thất, từng đến chỗ này, nhưng xâm nhập sâu nữa, cũng tìm được cánh cổng này.

      Vài người theo Niếp Tích tới mặt đất, tìm được Niếp Tích trước khi xe mở cửa, lúc trước vì để cho Niếp Ngân có nơi nấp tốt, bố trí chính là chiếc xe thương vụ rộng lớn, chí có điều vì Niếp Ngân bị thương nên gian bên trong cũng thoảng mái, ngờ có người vào bên trong.

      Niếp Tích nhìn lướt qua, chỉ vào Tiêu Tông: "Ngươi, nằm trong hòm dự bị ."

      "Tôi? Ngươi giỡn sao?" Tiêu Tông nổi giận, ràng tiếp nhận sắp đặt của Niếp Tích.

      "Thời gian cấp bách, chịu khổ chút trước ." Lãnh Tang Thanh lo lắng kém Niếp Tích, dọc theo đường , tay vẫn nắm chặt tay Niếp Ngân, chưa từng buông ra.

      Mà lúc này, Niếp Ngân còn chút máu, ý thức dần mơ hồ.

      Tiêu Tông nhìn thoáng qua Niếp Ngân, lại trừng mắt với Niếp Tích, mở hòm dự bị chui vào trong.

      Niếp Tích giẫm chân lên chân ga, ô tô giống như tiễn rời dây cung, "Vù" bay ra ngoài, nhưng tới của lớn Niếp môn, lại cấp tốc dừng lại.

      Cửa chính Niếp môn cũng giống với cửa chính biệt thự của Niếp Nhân Quân, hai tấm thép dày ở đây, dù xe đụng phải cũng tan tành, cũng thấy cửa chính này có chút gồ ghề nào.

      "Mở cửa!" Niếp Tích hô người bảo vệ cửa.

      "Cậu Tích!" Bốn bảo vệ chạy tới, trước mặt Niếp Tích mà kính cẩn lễ phép.

      "Tôi mở cửa! Các ngươi nghe thấy sao?" thanh Niếp Tích có chút nôn nóng.

      Nhưng mà, cậu Tích, chưa có dặn dò của Niếp tiên sinh..." Mấy người bảo vệ nhìn vào trong xe, kinh ngạc phát tình trạng hôn mê của Niếp Ngân.

      "Hai...Hai cậu Tích!"

      Niếp Tích cũng chịu nổi nữa, quyền đánh bay tên bảo vệ dài dòng trước, mặt khác mấy người còn lại đều kinh ngạc mà đứng sững sờ tại chỗ.

      Lạnh Tang Thanh cũng mở cửa xuống xe, lòng đầy tức giận mà tới trước mặt tên bảo vệ.

      "Ngươi biết tôi ?" Lãnh Tang Thanh miệng mồm lanh lợi.

      ", chính là khách quý mà Niếp tiên sinh mời tới."Bảo vệ trả lời.

      "Ngươi biết tôi vì sao đến nơi này ?" Lãnh Tang Thanh hỏi tiếp.

      Bảo vệ sửng sốt chút, lắc đầu.

      "Ngươi biết ta là ai ?" Lãnh Tang Thanh chỉ chỉ Niếp Tích tra tấn những người khác.

      " ta là, Cậu Tích." Vẻ mặt bảo vệ có chút mù mờ.

      " ? Vậy trong xe là ai?" Lãnh Tang Thanh thuận thế nhìn thoáng qua Niếp Ngân trong xe, trong lòng từng trận đau đớn.

      Bảo vệ nhìn thoáng qua, hai hàng lông may nhíu lại: "Đây, người này mới là Niếp Tích chứ."

      " Ngươi người này là cậu Tích, còn người kia là cậu Tích, cuối cùng người nào mới phải? Thân là bảo vệ, ngay cả nhận biết mọi người cũng ràng!" Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh nghiêm túc, để trong lòng bảo vệ thấp thỏm yên.

      tiếp tục hỏi: "Biết Niếp tiên sinh giờ ở đâu, làm cái gì ?"

      Bảo vệ trả lời, ngu ngơ mà nhìn Lãnh Tang Thanh.

      chuổi vấn đề của Lãnh Tang Thanh giống như rang đậu trong nồi, trong đầu người bảo vệ trước mặt là mớ hỗn độn, hoàn toàn mơ hồ.

      liếc mắt nhìn bảo vệ bằng con mắt, lần nữa hỏi: "Công tắc cửa chính này ở đâu?"

      Bảo vệ bất ngờ hưng phấn từ trong túi lấy ra điều khiển từ xa, giơ lên trước mặt Lãnh Tang Thanh: "Cái này tôi biết, ở chỗ này."

      Lãnh Tang Thanh có thời gian để đắc ý, đoạt lấy điều khiển từ xa, ấn nút mở, cửa chính chậm rãi mở ra.

      Niếp Tích cũng chú ý tới, Lãnh Tang Thanh cho cái nháy mắt ra hiệu lên xe, nhanh chóng buông tay bóp cổ bảo vệ, vọt vào trong xe.

      " khách quý, đây!" Bảo vệ ý thức được hồ đồ của bản thân.

      "Ngươi chết !" Lãnh Tang Thanh xoay người đá cước, vừa lúc đá tới tên bảo vệ trong lúc đó người đàn ông mềm nhũn, bảo vệ trước mặt liền lui lại, lăn lăn mặt đất.

      nhảy vào trong xe, Niếp Tích lại khởi động xe, vỏ xe rít mặt đất , giống như có thể đâm màng tai của người khác.

      "Chúng ta mau tới bệnh viện gần nhất!" Trở lại trong xe Lãnh Tang Thanh lo lắng , tinh thần Niếp Ngân có chút mơ hồ đầu dựa vào ngực .

      " được, nơi đó an toàn." mặt Niếp Tích xuất tia nghiêm túc chưa từng có, bệnh viện quả thực an toàn, trước mắt bệnh viện địa phương vẫn chưa đủ trang thiết bị tiên tiến cùng nhân viên để chửa trị và chăm sóc bệnh nhân, cũng chỉ có trong nhà, nhưng đường hơi xa, đại ca có thể chống cự được tới nhà ?

      "Quay về... Về nhà!" thanh yếu ớt của Niếp Ngân vang lên.

      Trong lòng Niếp Tích trầm xuống, giẫm lên chân ga tới cực đại, trong nháy mắt tan biến trong tầm mắt mọi người.

      ____________________________

      Niếp môn

      Mật thất

      Khắp nơi trong khí đều tràn ngập mùi chết chóc.

      Quản gia La Sâm vẫn ấn nơi bị thương ở bụng, lảo đảo tới bên cạnh Niếp Nhân Thế, khó khăn mà ngồi mặt đất, sắc bén trong mắt vẫn chưa tiêu tan.

      "Ngươi sao chứ?" Niếp Nhân Thế nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay La Sâm, mặt lại rất bình tĩnh.

      La Sâm mở tay ra, nhìn chút máu của bản thân, càng bịch chặt lại, gì.

      "Xem ra, lớp mỡ bụng cứu ngươi, mau xử lý vết thương chút ." Niếp Nhân thế thấy được La Sâm liều mạng vì mình, trong lòng khòi có phần thương xót.

      La Sâm vẫn gì, chỉ hít hơi sâu, mặt lộ vẻ căm phẫn.

      Hai mắt Niếp Nhân Thế trng nháy mắt u ám xuống, nhìn bọn họ chằm chằm vào thang máy, cắn răng, từ giữa hàm răng gạt bỏ: "Niếp Nhân Quân, ta phải đem cả nhà bọn ngươi đuổi cùng giết tận! Còn có con nha đầu đáng ghét kia!" Tiếp theo lạnh lùng dặn dò kẻ dưới: La Sâm, cho ta đáp án."

      La Sâm khó khăn từ mặt đất đừng lên, bên trong ngăn tủ bên cạnh, lấy ra cây kéo lớn, vô cùng căm hận mà gầm : " sai, nhất định phải đuổi cùng giết tận bọn họ!"

      xong, cánh tay vung lên

      "Bụp!" Kéo xuyên qua thái dương của Niếp Nhân Thế.

      Vẻ mặt Niếp Nhân Thế khó hiểu mà trừng mắt với La Sâm, sau đó trong nháy mắt mà mất mạng.

      La Sâm khom lưng vuốt mặt của Niếp Nhân Thế, lạnh lùng mà nhìn vẻ mắt , trong ánh mắt lộ ra u khó đoán.

      Mà lúc này, cửa thang máy, mở...

      _______________________________

      "Mau! Mau mở cổng!" Tần quản gia thở hổn hển chạy đến cổng.

      Mấy người đầy tớ dùng tốc độ nhanh nhất để đẩy cánh cổng ra.

      quá phút đồng hồ, chỉ thấy xe Niếp Tích giống như tia chớp chạy nhanh đến, lúc chạy qua cổng, hai miếng cửa sắt bị gió thổi vang lên tiếng kêu "Vù vù", tiếp theo im bặt, băng ca chuẩn bị bên cạnh từ sớm.

      Niếp Tích nhảy xuống xe, vài người khiên Niếp Ngân nằm băng ca, cấp tốc đưa đến phòng cấp cứu.

      Mặt nạ dưỡng khí, máy điện tim... Trong vòng hơn mười giây, toàn thân Niếp Ngân từ xuống dưới bị "vũ trang toàn bộ", bất tỉnh nhân .

      Lãnh Tang Thanh đường chưa hề rời khỏi Niếp Ngân nửa bước, vào phòng chữa bệnh, loại cảm giác quen thuộc này lần thứ hai kéo tới, cùng với cảm giác trong phòng phẩu thuật ở mật thất giống nhau như đúc, cảnh này khiến nổi sỡ hãi trong lòng dâng lên, cầm lấy tay Niếp Ngân ra sức lắc lắc, rất sợ ngủ giấc rồi tỉnh lại nữa.

      Tần quản gia phía sau cũng chạy tới phòng chữa bệnh, thấy tình trạng của Niếp Ngân như vậy, nước mắt thoáng cái trào ra: "Thiếu gia! Thiếu gia người làm sao vậy!"

      "Cha biết ?" Niếp Tích hỏi quản gia.

      "Trong điện thoại tôi nghe tình hình thực tế, cho ngài." Tần quản gia lau nước mắt khóc thút thít.

      Niếp Tích suy nghĩ vài giây, thở dài: "Thông báo cho ông ấy ."

      câu đến Tần quản gia cũng sợ mà mềm nhũng ra, nắm tay Niếp Tích: "Tiểu thiếu gia. đại thiếu gia có nguy hiểm gì phải ? Xin ngài dừng làm tôi sợ!"

      Niếp Tích gì, khớp hàm căng đau, khóe môi mấp mái, có chút phát ra thanh.

      Tần quản gia khóc chạy tới cửa phòng khách, sửa sọan lại bản thân chút, dùng sức lau nước mắt mặt, nhàng gõ cửa.

      "Vào." Niếp Nhân Quân lên tiếng.

      "Tiên, tiên sinh, có chút chuyện khần cấp, cần ngài xử lý chút." Tần quản gia ép giọng bản thân bình thường.

      Nhưng Niếp Nhân Thế liếc mắt liền nhìn ra mắt ông sưng đỏ, trong lòng có dự cảm tốt.

      "Thủ tướng tiên sinh, ngại quá, tôi thất lễ chút." Ông cùng quan chức chính phủ chuyện vội vàng câu xin lỗi liền ra khỏi phòng.

      Cửa vừa mới đóng, nước mắt Tần quản gia tiếp tục lăn dài, "Tiên sinh, ngài mau đến phòng chữa bệnh xem , cậu Niếp Ngân bị thương rất nặng, có lẽ..." Ông cũng ra khỏi miệng.

      "Cái gì?" Niếp Nhân Quân như sấm đánh, "Nó phải rồi sao?" Khi chuyện, bước chân hướng đến phòng chữa bệnh.

      Đẩy cánh cửa ra, bên trong mảnh hỗn loạn, nhân viên chữa bệnh dùng tốc độ cực nhanh để xử lý công việc, ngay cả thấy Niếp Nhân Quân đến cũng tập trung chuyện môn như cũ, ngay ngắn trật tự.

      Niếp Nhân Quân đẩy những người cản đường trước mặt, sải bước tới bên giường, thấy được Niếp Ngân hấp hối, máy điện tim phần ba chạy bình thường, đau khổ tràn ngập mỗi tế bào trong toàn thân ông.

      "Là ai làm nó bị thương thành thế này!" Ông gầm lên giận dữ như tiếng sấm vang dội.

      "Cha, người nên gấp gáp." Niếp Tích tới đỡ lưng, Niếp Nhân Quân muốn té xỉu.

      Niếp Nhân Quân thấy mặt ngấn nước, gạt bỏ tay ra: "Các ngươi cuối cùng làm cái gì?"

      "Bây giờ phải là lúc chuyện này! Cứu đại ca trước!" Niếp Tích cũng giống như gào lên.

      Lúc này, vị bác sĩ có chút căng thẳng mở miệng: "Niếp tiên sinh, tiểu thiếu gia, cậu Niếp Ngân mất máu quá nhiều, bây giờ cần lượng máu lớn."

      "Lấy của tôi!" Khi chuyện, Niếp Tích xăng tay áo lên, duỗi ra trước mặt bác sĩ.

      "Của con được." Niếp Nhân Quân lo lắng mà : "Con và Niếp Ngân là sinh đôi khác trứng, nhóm máu giống nhau." Bàn tay siết chặt, đầu ngón tay bị nghiền ra máu.

      "Nhóm máu của cậu Niếp Ngân là AB." Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm .

      Niếp Tích nóng ruột đánh đấm vào tường, đối với bản thân cảm thấy tức giận thôi.

      Tần quản gia tới bên cạnh Niếp Nhân Quân: "Tôi bây giờ gọi điện cho bệnh viện, để cho bọn họ bằng tốc độ nhanh nhất đem máu qua đây."

      " kịp nữa rồi!" Bác sĩ nhìn chằm chằm máy điện tim, cầm tay Niếp Ngân thử độ ấm, "Người ở đây, ai cùng nhóm máu với ta?"

      Mọi người nhìn nhau, mảnh lo lắng.

      "Tôi giống, lấy máu của tôi !" Lãnh Tang Thanh mực nhìn Niếp Ngân bên cạnh, đột nhiên đứng dậy, lau nước mắt mặt.

      Trong phòng đột nhiên yên lặng, tất cả nhìn chằm chằm chưa từng gặp mặt.

      "Này... Lượng máu cậu Niếp Ngân cần tương đối nhiều, chỉ sợ được." Vẻ mặt bác sĩ lúng túng, rồi lại biết nên làm cái gì bây giờ.

      "Cần bao nhiêu?" Lãnh Tang Thanh bình tĩnh mà hỏi.

      "Có thể đên hai mươi phần trăm máu trong người ." Bác sĩ bình tĩnh mà nhìn .

      Lãnh Tang thanh cũng là bác sĩ, trong lòng biết 10% máu bên trong người, cũng là giới hạn, nếu xuất hai mươi phần trăm cơ hội sống của chỉ còn con số lẻ.

      lần nữa quay đầu nhìn Niếp Ngân, khuôn mặt tuấn cùng với ngũ quan như điêu khắc hoàn toàn ở trong đôi mắt trong suốt của . muốn nhớ kỹ , mà lúc này nhịp đập máy điện tim tăng nhanh, tất cả mọi người biết, Niếp Ngân nằm giường muốn cái gì đó.

      Lãnh Tang thanh nghe theo , dứt khoát: "Bây giờ chúng ta bắt đầu ."

      "Lãnh Tang Thanh? Tôi làm sao có thể tin được ?" Niếp Nhân Quân nhìn ánh mắt hoài nghi nhìn mà ông muốn diệt trừ.

      Lãnh Tang Thanh hề nhìn ông, ánh mắt vẫn đặt mặt Niếp Ngân, vươn ngón trỏ nhợt nhạt, kéo qua chiếc môi lạnh của Niếp Ngân, cười ấm áp, nụ cười rất đẹp, nhưng khiến cho người nhìn tan nát cỏi lòng, "Tôi? Đây là tôi nợ ấy."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :