1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhi tử dị năng của mẫu thân hỏa thần - Khương Lê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34

      “Phanh” tiếng, ấm trà tay bà vú rơi mặt đất, nát vụn.

      “Tiểu thư, người…” Thanh của bà vú có chút run rẩy. Tiểu thư luôn giữ mình trong sạch, làm sao

      “Vú, ngươi làm sao vậy?” Vân Mộng Vũ nhìn phản ứng của bà vú cách kỳ quái “Là bệnh rất nghiêm trọng sao?”

      phải” Bà vú do dự chút, ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Vũ, : “Tiểu thư, kinh nghiệt của người bao lâu rồi chưa có?”

      “Vú, ngươi hỏi cái này làm gì?” Vân Mộng Vũ xấu hổ đỏ mặt “Mới hết hai ngày trước thôi”

      “Vậy là tốt rồi” Bà vú thở dài nhõm hơi.

      “Vú, rốt cuộc là sao? Ta người khác chứ phải chính mình nha! Bệnh này rất nghiêm trọng sao?” Vân Mộng Vũ nhìn thấy phản ứng của bà vú, trực giác thấy nhất định là có vấn đề.

      phải tiểu thư là tốt rồi. Ta , tiểu thư luôn giữ mình trong sạch, làm sao có thể biết làm loại chuyện này được chứ” Bà vú gật gật đầu “Đây phải là bệnh, là mang thai. Tiểu thư, người còn chưa lấy chồng, loại chuyện này sau này biết cũng muộn”

      “Ngươi cái gì? Mang thai?” Vân Mộng Vũ nắm lấy cánh tay của bà vú. Nhìn thấy biểu tình kiên định của bà vú, khóe môi nàng ta chậm rãi nhếch lên.

      Trời cũng giúp nàng ta!

      Vân Mộng Vũ có nằm mơ cũng ngờ tiểu tiện nhân Vân Liệt Diễm kia những bị người khác cưỡng hiếp mà còn mang thai dã chủng. Bây giờ có chết ả ta cũng trở mình được! Có con át chủ bài trí mạng như vậy, nàng nhất định phải khiến cho ả ta mất hết danh dự. Chỉ cần loại bỏ được Vân Liệt Diễm, trong phủ còn có ai có thể đấu cùng nàng. Bây giờ, nàng nhất định phải nghĩ cách bắt giam Mộc Miên là xong.

      “Vú, ngươi làm việc của mình , ta còn có việc” Vân Mộng Vũ mỉm cười rời . Vân Liệt Diễm, ngươi cứ đợi !

      Bà vú nhìn thấy Vân Mộng Vũ rời cách vội vàng, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Khi nào tiểu thư mới có thể thông suốt đây?

      “Tiểu Đào, gần đây Thất vương gia có đến phủ chúng ta ?” Vân Mộng Vũ mang theo nha hoàn của mình ra sân.

      “Hình như có” Tiểu Đào lắc đầu “Nghe lần Thất vương gia đến đây làm cho Thất tiểu thư bị thương, cho nên mấy ngày nay cũng có đến”

      “Có chuyện này sao?” Vân Mộng Vũ kinh ngạc mở miệng, đáy lòng cũng tràn đầy đắc ý. Vân Liệt Diễm a Vân Liệt Diễm, ả đàn bà dâm đãng như ngươi, cứ tưởng là có thể dựa vào Thất vương gia sao? Xem ra Thất vương gia chút tình cảm nào với ả ta rồi.

      “Nghe hạ nhân quét tước trong viện , Thất vương gia đến là vì muốn làm hòa cùng Thất tiểu thư, ngờ Thất tiểu thư lại vui, sau lại biết chọc giận Thất vương gia như thế nào mà bị Thất vương gia giận dữ đánh thành trọng thương. Nếu có Tam lão gia ở đó phỏng chừng Thất tiểu thư mất mạng rồi” Tiểu Đào đem hết chuyện mình nghe ngóng được ra.

      Sắc mặt Vân Mộng Vũ lập tức lạnh xuống. Làm hòa? Chẳng lẽ Thất vương gia thích ngốc tử kia? ! Làm sao có thể chứ? Thất vương gia tuấn tiêu sái như vậy, làm sao có thể nhìn trúng ngốc tử chỉ có lớp da bên ngoài là đẹp kia?

      Tuyệt có khả năng này!

      Vân Mộng Vũ muốn tin tưởng chuyện này. Người ưu tú như Thất vương gia làm sao có thể thích ả đàn bà dâm đãng được!

      Ả đàn bà dâm đãng! Hừ, Vân Liệt Diễm, nếu chuyện của ngươi bị người trong thiên hạ biết, để ta nhìn xem còn nam nhân nào có thể thích ngươi!

      Thế nhưng, nếu như Thất vương gia muốn làm hòa cùng Vân Liệt Diễm, như vậy ta hỗ trợ bắt Mộc Miên. Cái này… cần phải làm sao bây giờ?

      Đúng rồi! Hai mắt Vân Mộng Vũ sáng lên.

      “Tiểu Đào, đến Thất vương phủ mời Thất vương gia đến gặp ta” Cho dù Thất vương gia ra tay, nhưng lợi dụng cũng có thể.

      “Dạ!”

      Túy Hương lâu, tửu lâu lớn nhất kinh thành.

      Trong gian phòng trang nhã lầu hai, Hiên Viên Minh với vẻ mặt suy sút, tuy vẫn là tuấn tiêu sái nhưng chứa hơn vài phần ưu buồn. cũng biết mình làm sao nữa, từ lần trước vô ý khiến Vân Liệt Diễm bị thương, trong đầu của cứ luôn nghĩ đến chuyện này.

      Từ đến lớn, luôn luôn là hoàng tử được phụ hoàng sủng ái nhất, chỉ cần là thứ muốn nhất định được đưa đến, chưa từng có người dám khiêu khích quyền uy của . Cái ngốc Vân Liệt Diễm kia đối với , bất quá chỉ là trong những nữ nhân ham muốn chiếc ghế vương phi của mà thôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng coi trọng nàng.

      Thế nhưng, từ lúc phụ hoàng tứ hôn tới lúc gặp lại nàng mọi chuyện giống như giống với lúc trước. Nàng ngang ngược, cố tình gây , thậm chí là làm xằng làm bậy dùng cách thức như vậy để nhục nhã , khiến cho mỗi lần nhớ đến chuyện đó liền hận thể bầm thây vạn đoạn nàng ra!

      ràng chán ghét nàng như vậy, cho nên chút do dự từ hôn, khiến cả thiên hạ đều biết chuyện chính là vì muốn nhục nhã nàng. Sau đó, còn cảm thấy chưa đủ ngoan tuyệt, cho nên muốn trước khi cưới nàng, chậm rãi tra tấn nàng. nghĩ, chỉ cần nguyện ý nàng, nàng nhất định mang ơn gả cho , đến lúc đó có thể chậm rãi đòi lại khuất nhục mình phải chịu lúc trước.

      Nàng cự tuyệt!

      Nàng cự tuyệt lấy lòng, có nằm mơ cũng nghĩ đến. tự nhận mình tệ lắm, hai mươi ba tuổi đạt đến hoàng cấp, hơn nữa còn rất nhanh đột phá thanh cấp. Trong kinh thành này ngoại trừ hai người nổi bật trong Vân gia cũng còn ai là đối thủ của . Cho dù từ đầu , để cưới cái ngốc kia chính là tổ tiên tích đức của nàng, nhưng nàng lại chút lưu tình mà cự tuyệt !

      Khi đó, cũng vì giận dữ mà vô ý đả thương nàng. Nàng trăm ngàn lượng hoàng kim, tuy số lượng lớn nhưng nếu dốc hết tích tụ mấy năm nay của cũng phải là gom đủ. Hôm đó, trờ về quyết định bán hết tất cả ruộng đất danh nghĩa của mình rồi đổi ra ngân phiếu.

      Thế nhưng tháng trôi qua, vẫn đủ dũng khí để gặp lại nàng! ràng là nàng chọc trước, nhưng hiểu sao lại cảm thấy áy náy với nàng, có đôi khi cảm thấy mình thích bị ngược.

      “Thất vương gia suy nghĩ gì vậy?” Vân Mộng Vũ mỉm cười thản nhiên rót rượu cho Hiên Viên Minh. Từ lúc đến đây, lòng của luôn yên, là nhớ đến ả đàn bà kia sao?

      “Vũ nhi, Vân Liệt Diễm là muội muội của ngươi, ngươi có biết nàng thích cái gì ?” Hiên Viên Minh vừa ra liền cảm thấy mình quá càn rỡ, liền vội vàng sửa miệng: “Ý của ta là, ngươi phải chúng ta là bằng hữu sao? Cho nên, ta muốn ngươi nghĩ giúp ta làm sao… làm sao…”

      Hiên Viên Minh nên lời. muốn thừa nhận là muốn xin lỗi nữ nhân kia!

      “Vương gia, từ lần đầu tiên nhìn thấy người, Vũ nhi xem người như bằng hữu của mình. Người có chuyện gì cứ việc hỏi, Vũ nhi nhất định giúp người giải quyết mọi chuyện” Vân Mộng Vũ ôn nhu mở miệng, đáy lòng lại chút thoải mái. Xem ra, Thất vương gia để ý đến tiểu tiện nhân Vân Liệt Diễm kia. như vậy, lúc trước ôn nhu với nàng ta chính là giả dối. Vân Liệt Diễm thích nàng cũng là giả!

      Vân Liệt Diễm, ngươi gạt ta, sớm muộn gì ta cũng khiến ngươi phải trả giá.

      tốt quá, Vũ nhi khéo hiểu lòng người” Hiên Viên Minh kích động nắm lấy tay Vân Mộng Vũ, lại đột nhiên cảm thấy thích hợp liền nhanh chóng buông lỏng ra.

      “Haizz” Vân Mộng Vũ thở dài tiếng: “Vương gia, Vũ nhi tuy rằng rất muốn giúp người nhưng có chuyện Vũ nhi lại thể với người”

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 34

      “Phanh” tiếng, ấm trà tay bà vú rơi mặt đất, nát vụn.

      “Tiểu thư, người…” Thanh của bà vú có chút run rẩy. Tiểu thư luôn giữ mình trong sạch, làm sao

      “Vú, ngươi làm sao vậy?” Vân Mộng Vũ nhìn phản ứng của bà vú cách kỳ quái “Là bệnh rất nghiêm trọng sao?”

      phải” Bà vú do dự chút, ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Vũ, : “Tiểu thư, kinh nghiệt của người bao lâu rồi chưa có?”

      “Vú, ngươi hỏi cái này làm gì?” Vân Mộng Vũ xấu hổ đỏ mặt “Mới hết hai ngày trước thôi”

      “Vậy là tốt rồi” Bà vú thở dài nhõm hơi.

      “Vú, rốt cuộc là sao? Ta người khác chứ phải chính mình nha! Bệnh này rất nghiêm trọng sao?” Vân Mộng Vũ nhìn thấy phản ứng của bà vú, trực giác thấy nhất định là có vấn đề.

      phải tiểu thư là tốt rồi. Ta , tiểu thư luôn giữ mình trong sạch, làm sao có thể biết làm loại chuyện này được chứ” Bà vú gật gật đầu “Đây phải là bệnh, là mang thai. Tiểu thư, người còn chưa lấy chồng, loại chuyện này sau này biết cũng muộn”

      “Ngươi cái gì? Mang thai?” Vân Mộng Vũ nắm lấy cánh tay của bà vú. Nhìn thấy biểu tình kiên định của bà vú, khóe môi nàng ta chậm rãi nhếch lên.

      Trời cũng giúp nàng ta!

      Vân Mộng Vũ có nằm mơ cũng ngờ tiểu tiện nhân Vân Liệt Diễm kia những bị người khác cưỡng hiếp mà còn mang thai dã chủng. Bây giờ có chết ả ta cũng trở mình được! Có con át chủ bài trí mạng như vậy, nàng nhất định phải khiến cho ả ta mất hết danh dự. Chỉ cần loại bỏ được Vân Liệt Diễm, trong phủ còn có ai có thể đấu cùng nàng. Bây giờ, nàng nhất định phải nghĩ cách bắt giam Mộc Miên là xong.

      “Vú, ngươi làm việc của mình , ta còn có việc” Vân Mộng Vũ mỉm cười rời . Vân Liệt Diễm, ngươi cứ đợi !

      Bà vú nhìn thấy Vân Mộng Vũ rời cách vội vàng, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Khi nào tiểu thư mới có thể thông suốt đây?

      “Tiểu Đào, gần đây Thất vương gia có đến phủ chúng ta ?” Vân Mộng Vũ mang theo nha hoàn của mình ra sân.

      “Hình như có” Tiểu Đào lắc đầu “Nghe lần Thất vương gia đến đây làm cho Thất tiểu thư bị thương, cho nên mấy ngày nay cũng có đến”

      “Có chuyện này sao?” Vân Mộng Vũ kinh ngạc mở miệng, đáy lòng cũng tràn đầy đắc ý. Vân Liệt Diễm a Vân Liệt Diễm, ả đàn bà dâm đãng như ngươi, cứ tưởng là có thể dựa vào Thất vương gia sao? Xem ra Thất vương gia chút tình cảm nào với ả ta rồi.

      “Nghe hạ nhân quét tước trong viện , Thất vương gia đến là vì muốn làm hòa cùng Thất tiểu thư, ngờ Thất tiểu thư lại vui, sau lại biết chọc giận Thất vương gia như thế nào mà bị Thất vương gia giận dữ đánh thành trọng thương. Nếu có Tam lão gia ở đó phỏng chừng Thất tiểu thư mất mạng rồi” Tiểu Đào đem hết chuyện mình nghe ngóng được ra.

      Sắc mặt Vân Mộng Vũ lập tức lạnh xuống. Làm hòa? Chẳng lẽ Thất vương gia thích ngốc tử kia? ! Làm sao có thể chứ? Thất vương gia tuấn tiêu sái như vậy, làm sao có thể nhìn trúng ngốc tử chỉ có lớp da bên ngoài là đẹp kia?

      Tuyệt có khả năng này!

      Vân Mộng Vũ muốn tin tưởng chuyện này. Người ưu tú như Thất vương gia làm sao có thể thích ả đàn bà dâm đãng được!

      Ả đàn bà dâm đãng! Hừ, Vân Liệt Diễm, nếu chuyện của ngươi bị người trong thiên hạ biết, để ta nhìn xem còn nam nhân nào có thể thích ngươi!

      Thế nhưng, nếu như Thất vương gia muốn làm hòa cùng Vân Liệt Diễm, như vậy ta hỗ trợ bắt Mộc Miên. Cái này… cần phải làm sao bây giờ?

      Đúng rồi! Hai mắt Vân Mộng Vũ sáng lên.

      “Tiểu Đào, đến Thất vương phủ mời Thất vương gia đến gặp ta” Cho dù Thất vương gia ra tay, nhưng lợi dụng cũng có thể.

      “Dạ!”

      Túy Hương lâu, tửu lâu lớn nhất kinh thành.

      Trong gian phòng trang nhã lầu hai, Hiên Viên Minh với vẻ mặt suy sút, tuy vẫn là tuấn tiêu sái nhưng chứa hơn vài phần ưu buồn. cũng biết mình làm sao nữa, từ lần trước vô ý khiến Vân Liệt Diễm bị thương, trong đầu của cứ luôn nghĩ đến chuyện này.

      Từ đến lớn, luôn luôn là hoàng tử được phụ hoàng sủng ái nhất, chỉ cần là thứ muốn nhất định được đưa đến, chưa từng có người dám khiêu khích quyền uy của . Cái ngốc Vân Liệt Diễm kia đối với , bất quá chỉ là trong những nữ nhân ham muốn chiếc ghế vương phi của mà thôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng coi trọng nàng.

      Thế nhưng, từ lúc phụ hoàng tứ hôn tới lúc gặp lại nàng mọi chuyện giống như giống với lúc trước. Nàng ngang ngược, cố tình gây , thậm chí là làm xằng làm bậy dùng cách thức như vậy để nhục nhã , khiến cho mỗi lần nhớ đến chuyện đó liền hận thể bầm thây vạn đoạn nàng ra!

      ràng chán ghét nàng như vậy, cho nên chút do dự từ hôn, khiến cả thiên hạ đều biết chuyện chính là vì muốn nhục nhã nàng. Sau đó, còn cảm thấy chưa đủ ngoan tuyệt, cho nên muốn trước khi cưới nàng, chậm rãi tra tấn nàng. nghĩ, chỉ cần nguyện ý nàng, nàng nhất định mang ơn gả cho , đến lúc đó có thể chậm rãi đòi lại khuất nhục mình phải chịu lúc trước.

      Nàng cự tuyệt!

      Nàng cự tuyệt lấy lòng, có nằm mơ cũng nghĩ đến. tự nhận mình tệ lắm, hai mươi ba tuổi đạt đến hoàng cấp, hơn nữa còn rất nhanh đột phá thanh cấp. Trong kinh thành này ngoại trừ hai người nổi bật trong Vân gia cũng còn ai là đối thủ của . Cho dù từ đầu , để cưới cái ngốc kia chính là tổ tiên tích đức của nàng, nhưng nàng lại chút lưu tình mà cự tuyệt !

      Khi đó, cũng vì giận dữ mà vô ý đả thương nàng. Nàng trăm ngàn lượng hoàng kim, tuy số lượng lớn nhưng nếu dốc hết tích tụ mấy năm nay của cũng phải là gom đủ. Hôm đó, trờ về quyết định bán hết tất cả ruộng đất danh nghĩa của mình rồi đổi ra ngân phiếu.

      Thế nhưng tháng trôi qua, vẫn đủ dũng khí để gặp lại nàng! ràng là nàng chọc trước, nhưng hiểu sao lại cảm thấy áy náy với nàng, có đôi khi cảm thấy mình thích bị ngược.

      “Thất vương gia suy nghĩ gì vậy?” Vân Mộng Vũ mỉm cười thản nhiên rót rượu cho Hiên Viên Minh. Từ lúc đến đây, lòng của luôn yên, là nhớ đến ả đàn bà kia sao?

      “Vũ nhi, Vân Liệt Diễm là muội muội của ngươi, ngươi có biết nàng thích cái gì ?” Hiên Viên Minh vừa ra liền cảm thấy mình quá càn rỡ, liền vội vàng sửa miệng: “Ý của ta là, ngươi phải chúng ta là bằng hữu sao? Cho nên, ta muốn ngươi nghĩ giúp ta làm sao… làm sao…”

      Hiên Viên Minh nên lời. muốn thừa nhận là muốn xin lỗi nữ nhân kia!

      “Vương gia, từ lần đầu tiên nhìn thấy người, Vũ nhi xem người như bằng hữu của mình. Người có chuyện gì cứ việc hỏi, Vũ nhi nhất định giúp người giải quyết mọi chuyện” Vân Mộng Vũ ôn nhu mở miệng, đáy lòng lại chút thoải mái. Xem ra, Thất vương gia để ý đến tiểu tiện nhân Vân Liệt Diễm kia. như vậy, lúc trước ôn nhu với nàng ta chính là giả dối. Vân Liệt Diễm thích nàng cũng là giả!

      Vân Liệt Diễm, ngươi gạt ta, sớm muộn gì ta cũng khiến ngươi phải trả giá.

      tốt quá, Vũ nhi khéo hiểu lòng người” Hiên Viên Minh kích động nắm lấy tay Vân Mộng Vũ, lại đột nhiên cảm thấy thích hợp liền nhanh chóng buông lỏng ra.

      “Haizz” Vân Mộng Vũ thở dài tiếng: “Vương gia, Vũ nhi tuy rằng rất muốn giúp người nhưng có chuyện Vũ nhi lại thể với người”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35

      “Chuyện gì?”

      “Vương gia, người muốn thành thân với muội muội sao?” Vân Mộng Vũ hỏi.

      “Đương nhiên” Hiên Viên Minh gật đầu cách nhanh chóng. muốn lấy nàng về nhà để từ từ tính sổ với nàng. muốn chuyện giữa và nàng bị quên dễ dàng như vậy, nếu quá lời cho nàng rồi.

      Vân Mộng Vũ cắn cắn môi, có chút khó xử mở miệng: “Nhưng mà… nhưng mà Vũ nhi cảm thấy… cảm thấy muội muội dường như có ý tứ với Tứ vương gia”

      có khả năng!” Hiên Viên Minh nhíu mày. Làm sao có thể? Ba năm trước Tứ hoàng huynh bị trọng thương chiến trường, khuôn mặt bị hủy dung. Lúc ta trở lại kinh thành, từng gặp lần, khuôn mặt bấy nhầy, hoàn toàn nhìn ra bộ dáng tuấn mỹ lúc trước. Cho nên ba năm nay Tứ hoàng huynh đều chưa từng xuất trước mặt người ngoài, Vân Liệt Diễm vốn dĩ thể nào gặp ta được.

      “Vương gia, cũng phải là Vũ nhi bậy. Người cũng biết, gần đây Tam thúc của Vũ nhi đều ở trong phủ, mà Tam thúc cùng Tứ vương gia lại là bằng hữu thân quen, cho nên khó tránh khỏi chuyện muội muội từng gặp mặt Tứ vương gia. Vũ nhi cũng từng vô tình nghe thấy bọn họ chuyện muốn đến Yến thành, còn là qua ngày đại hội người thừa kế của Vân gia lên đường” Vân Mộng Vũ cúi đầu, thanh cũng càng ngày càng

      “Yến thành, Yến thành…” Hiên Viên Minh nhớ kỹ, ly rượu trong tay cũng bị bóp nát.

      Ai lại biết Yến thành là đất phong của Tứ vương gia. Tuy rằng Tứ vương gia chiến công hiển hách, nhưng chưa từng được hoàng thượng thích, cho nên đất phong của ta chính là Yến thành sát biên giới Bắc Diệu quốc, là nơi cực kỳ lạnh lẽo, địa hình lại hiểm trở. Từ cố ba năm trước đây, Tứ vương gia rời xa kinh thành, trở về đất phong của mình, tránh khỏi tầm mắt của mọi người, hề hỏi thăm đến việc triều chính.

      Đến Yến thành… Sắc mặt Hiên Viên Minh dần trở nên thâm trầm. Vân Liệt Diễm, muốn cho đội nón xanh (1) sao? Bất kể như thế nào, hôn của và nàng được phụ hoàng ban hôn, chỉ cần ngày phụ hoàng thu lại mệnh lệnh ban ra, hôn ước giữa bọn họ vẫn còn tồn tại!

      (1) Đội nón xanh: Bị vợ ngoại tình

      Thế nhưng, nàng thế nhưng lại chuẩn bị đào hôn theo nam nhân khác! vốn biết Vân Phụng Khải vô duyên vô cớ trở về như vậy. Tuy đại hội người thừa kế Vân gia sắp đến, nhưng mấy năm nay Vân Phụng Khải chưa từng trở lại kinh thành. Với giao tình của ta cùng Tứ hoàng huynh, ta nhất định là đến Yến thành!

      ta đưa nàng sao? , được, thể để cho nàng rời được. Nếu nàng rời , phải tìm ai để tính sổ đây? thể! Tuyệt đối thể!

      “Bổn vương tuyệt đối thể để cho nàng cứ rời như vậy được! Ta phải đến phủ Thừa Tướng!” Hiên Viên Minh đứng lên. Vân Liệt Diễm, nàng muốn chạy sao? Cửa cũng có đâu! Ta cho nàng đến tìm Tứ hoàng huynh!

      “Vương gia đừng nên kích động. Nếu người muốn khiến cho muội muội ở lại, Vũ nhi có cách!” Vân Mộng Vũ nhanh chóng mở miệng, sợ rằng nếu Hiên Viên Minh cứ như vậy mà lao ra mọi chuyện hỏng hết.

      “Vũ nhi, ngươi mau cho ta biết rốt cuộc là cách gì?” Hiên Viên Minh có chút kích động, chỉ cần có thể khiến cho nàng ở lại, bất kỳ cách gì cũng thử.

      “Vương gia sao lại hồ đồ rồi? Người quên mấy ngày nữa là đại hội người thừa kế của Vân gia sao? Muội muội chính là người có tư cách trở thành người thừa kế Vân gia nhất. Nếu muội ấy trở thành người thừa kế rồi đương nhiên thể rời khỏi đây được. Vương gia chỉ cần nghĩ cách giúp muội muội trở thành người thừa kế Vân gia là giải quyết được vấn đề ngay. Thế nhưng người cũng biết đó, chưa chắc muội muội tham gia trận đấu, cho nên vương gia phải nghĩ cách để muội ấy lên đài” Vân Mộng Vũ mỉm cười rót ly rượu cho Hiên Viên Minh.

      “Cho dù có tham gia nàng cũng chẳng thể thắng được!” Hiên Viên Minh ngồi xuống. Vân Liệt Diễm vốn dĩ biết võ công, mặc dù năng lực của nàng có chút tà môn nhưng đây là ngày toàn bộ tinh của Vân gia tề tụ, phỏng chừng Vân Liệt Diễm chưa lên đài bị đánh bay.

      phải còn có Vương gia sao? Gia chủ Vân gia nếu ủng hộ của hoàng thất thể làm được chuyện gì, nếu Đại bá phụ cũng làm Thừa tướng nhiều năm như vậy! Chỉ cần người ra tay còn sợ giúp được muội muội sao? Dù sao nữa muội muội cũng chính là… người có tư cách kế thừa Vân gia nhất!” Vân Mộng Vũ cười “Vương gia, Vũ nhi tin rằng chỉ cần muội muội tham gia trận đấu này người liền có thể giải quyết được mọi chuyện”

      “Nàng làm sao có thể nghe lời bổn vương đây?” Hiên Viên Minh lắc đầu. hiểu nàng, nàng nhất nhất nghe lời .

      “Tuy muội muội lạnh lùng, nhưng vẫn rất quan tâm đến nha đầu Mộc Miên kia” Vân Mộng Vũ đứng dậy phúc thân (2) “Vương gia, Vũ nhi cáo từ trước. Nếu vương gia có chuyện gì muốn giúp đỡ cứ sai người đến với Vũ nhi tiếng, Vũ nhi nhất định hết sức”

      (2) Phúc thân: Cúi người vái chào của phụ nữ thời xưa, thường là cúi đầu, hai tay nắm lại đặt trước ngực.

      “Vũ nhi, ngươi nương tốt!” Hiên Viên Minh gật gật đầu. Nếu Vân Liệt Diễm kia cũng có thể khéo hiểu lòng người như vậy tốt rồi.

      Hiên Viên Minh bị ý nghĩ của mình khiến cho hoảng sợ. Làm sao lại cứ tự chủ được mà nhớ đến nữ nhân kia? là điên rồi! nhất định phải khiến cho nàng lưu lại kinh thành!

      “Người đâu?”

      “Vương gia” hắc y nhân nhanh chóng xuất trong gian phòng trang nhã.

      tìm vài người có năng lực đến cho bổn vương. cần biết dùng cách gì, nhất định phải bắt lấy nha đầu Mộc Miên đó vào ngày diễn ra đại hội người thừa kế Vân gia cho ta!” Chỉ cần bắt được Mộc Miên, nữ nhân kia nhất định vào khuôn khổ.

      Hiên Viên Minh nhếch môi. Vân Liệt Diễm, nữ nhân điên, ngươi cứ đợi đến ngày lọt vào trong tay bổn vương !

      Phủ Thừa Tướng, thư phòng Vân Phụng Thiên.

      “Đại ca, sau khi đại hội tìm người thừa kế kết thúc, đệ muốn đưa Diễm nhi rời khỏi nơi này thời gian” Vân Phụng Khải với Vân Phụng Thiên.

      “Cái gì?” Vân Phụng Thiên nhìn đệ đệ mình cách khó hiểu “Diễm nhi là trưởng nữ duy nhất của Vân gia, đệ thể đưa con bé !”

      “Đại ca, mười lăm năm qua huynh đều chưa từng xem con bé là trưởng nữ Vân gia, vậy tại sao bây giờ lại muốn để con bé rời khỏi đây? Con bé ở Vân gia mười lăm năm, huynh có bao giờ nghĩ xem con bé sống qua khoảng thời gian đó như thế nào chưa? Huynh biết con bé có võ công, huynh còn muốn gả nó cho Thất vương gia. Nếu huynh hi vọng con bé có thể sống cả đời trong vinh hoa phú quý bây giờ đệ đưa con bé , đệ cam đoan với huynh chăm sóc nó tốt, được chứ?” Vân Phụng Khải cũng muốn cãi nhau với Vân Phụng Thiên. Thế nhưng cứ nhớ đến cuộc sống mấy năm nay của Vân Liệt Diễm liền hiểu rốt cuộc Vân Phụng Thiên nghĩ cái gì. ràng chính là nữ nhi của nữ nhân mình thương nhất, cho dù có chút ngốc nhưng cũng thể bỏ mặc chút quan tâm như vậy. Nếu phải đại tẩu tiếc trả giá chăm sóc, chỉ sợ con bé sớm còn sống thế giới này!

      “Ta cho phép con bé rời khỏi Vân gia. Con bé là nữ nhi của ta, ta chăm sóc và bảo vệ nó!” Vân Phụng Thiên quay lưng .

      Vân Phụng Khải hừ lạnh tiếng, rời khỏi thư phòng.

      Đợi cho Vân Phụng Khải rồi, Vân Phụng Thiên mới chậm rãi xoay người lại, ngồi vào bàn.

      “Người đâu?”

      “Gia chủ, có gì sai bảo?” Vài hắc y nhân đồng thời xuất trong thư phòng.

      “Ngày mai, chế trụ nha đầu Mộc Miên kia. Bất kể như thế nào cũng thể để cho tiểu thư rời khỏi Vân gia!” Vân Phụng Thiên thở dài hơi. Sau đại hội người thừa kế ngày mai, bất kể như thế nào cũng phải bắt hoàng thượng hạ chỉ cho Diễm nhi cùng Thất vương gia lập tức thành thân.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36

      Ngày hôm sau, tại nhà thờ tổ tiên Vân gia.

      Vân Liệt Diễm cùng với những trưởng lão trong tộc quỳ trong từ đường, lắng tai nghe những lão giả râu ria hoa râm lầm bà lầm bầm cái gì đó mà nàng cũng chẳng hiểu. Hôm nay, hiểu sao trong lòng nàng cảm thấy rất bất an.

      Từ lúc bước chân vào nhà thờ tổ tiên, nàng cảm thấy có chút thích hợp, đây là trực giác của đặc công ưu tú được dưỡng qua nhiều năm. Trực giác cho nàng biết, hôm nay chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra.

      Thế nhưng từ khi bắt đầu tới giờ, nàng vẫn tái diễn cái trò quỳ lạy, vốn dĩ có bất kỳ điều gì dị thường.

      Tế tổ trong khoảng thời gian dài, trong lúc Vân Liệt Diễm còn mơ mơ màng màng biết mình ngủ bao lâu, chợt nghe có tiếng người bên cạnh đứng dậy. Nàng nhếch miệng, cố nhịn cái ngáp dài.

      Mấy ngày nay mệt mỏi.

      Vừa rồi suy suy nghĩ nghĩ, lại ngờ ngủ quên mất. Tình huống này trước kia chưa từng có, đôi lúc mơ hồ nhưng khi nàng cảm thấy điều gì đó đúng mẫn cảm hơn bất kì ai khác. Tối qua, rang là nàng ngủ đủ mà.

      Đôi mi thanh tú nhíu lại, nàng đứng dậy theo người bên cạnh rồi rời khỏi nhà thờ tổ tiên.

      “Diễm nhi” Lúc ra khỏi nhà thờ tổ tiên, Vân Phụng Thiên mở miệng gọi Vân Liệt Diễm lại.

      Nàng quay đầu lại, ánh mắt nhìn Vân Phụng Thiên như nhìn người xa lạ, trong mắt chút cảm xúc.

      Vân Phụng Thiên chợt thấy lòng trầm xuống

      Đây là nữ nhi của sao? Nữ nhi của cùng nữ nhân nhất, nhưng vì sao trong mắt nàng lại lạ lẫm như vậy? Phảng phất như chỉ là người chút liên quan.

      Nhớ lại lời của Vân Phụng Khải hôm qua, những năm nay có phải quá mức thờ ơ với nàng sao?

      Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt giống với nữ nhân mình đặt trong tâm kia, thậm chí càng tinh xảo xinh đẹp hơn, lại nhịn được. Nếu xuất của nữ nhi này cùng nàng vẫn còn hạnh phúc, phải sao?

      “Có chuyện?” Ánh mắt Vân Liệt Diễm nhìn Vân Phụng Thiên chút thoải mái. Trước kia có cảm tình với người “cha” này, bây giờ với chuyện của mẫu thân quá cố nàng càng có ấn tượng tốt với nam nhân này.

      Tốt nhất là ta có chuyện , có rắm phóng. Nàng có dư thời gian trao đổi cảm tinh cùng .

      “Vân gia, đúng là ta muốn giao cho con” Vân Phụng Thiên trầm ngâm chút. Bất kể thế nào, thể để nữ nhi của mình rời khỏi Vân gia, cho dù thích hay thích nàng vẫn là nữ nhi do Tâm nhi của sinh ra. Nếu ngay cả nữ nhi này cũng rời khỏi, biết phải làm sao, biết phải xin lỗi thê tử của mình như thế nào.

      có hứng thú!” Vân Liệt Diễm xoay người rời khỏi, muốn noi nhiều với .

      Lúc này, gia đinh đến sau lưng Vân Phụng Thiên thấp giọng : “Lão gia, chuyện hoàn thành”

      “Canh chừng cho kỹ, đừng để nàng ta chạy thoát!” Vân Phụng Thiên nhìn thoáng qua bóng lưng của Vân Liệt Diễm, cuối cùng đành quyết tâm. Cho dù nàng có hận , nàng cũng là nữ nhi của , nhất định phải theo sắp xếp của .

      Cách đó xa, ở nơi hẻo lánh, xen lẫn trong tốp năm tốp ba người tới tham dự đại hội lần này, có hai người vừa nhìn thấy màn kia

      “Chủ tử, có muốn giúp đỡ Vân tiểu thư hay ?” người trong đó mở miệng, đúng là Diệp Tô dịch dung.

      cần. Ngươi bảo Diệp Tinh đến cứu Mộc Miên, sau đó đảm bảo an toàn cho nàng ta là được rồi” Hàn Chỉ nhìn bóng lưng màu đỏ biến mất “Có số việc nàng cần phải tự mình nhìn cho

      Từ ngày gặp nàng ở Như Mộng các, cảm thấy nàng giống với những nữ nhân chỉ luôn đứng phía sau người khác.

      Nàng, khi đứng võ đài, có lẽ thay đổi thiên hạ.

      “Vậy… đại hội Vân gia hôm nay, chúng ta vẫn tham gia sao?” Diệp Tô hiểu lắm lời của Hàn Chỉ . Tuy nhiên, ta cảm thấy chủ tử đối xử với Vân tiểu thư giống với những người khác.

      “Ừ” Hàn Chỉ lên tiếng. đoán sai, hôm nay nàng nhất định khiến cho mọi người kinh hỉ cực lớn.

      Hai người rời khỏi, lại bị người cản lại.

      “Chuyện gì?” Hàn Chỉ khẽ nhíu mày, cũng nhìn người cản đường.

      “Là chuyện của Thượng Quan tiểu thư. Bảy ngày sau, nàng thành thân cùng Thái tử Tây Sở Sở Ngọc” Người tới thấp giọng mở miệng.

      Thân thể Hàn Chỉ thoáng dừng chút, sau đó giương mắt nhìn ra xa, biết là nhìn thứ gì.

      “Chủ tử, từ nơi này đến Tây Sở mất mười ngày, có nên sai người đến ngăn cản Thượng Quan tiểu thư hay ?” Diệp Tô biết chủ tử là nhìn Vân tiểu thư, nhưng nếu Tây Sở, sợ là kịp nữa rồi.

      Hàn Chỉ lên tiếng, lát sau mới : “ Tây Sở”

      Đám người biến mất ngay tại chỗ, phảng phất như chưa từng tới.

      Vân Liệt Diễm đột nhiên quay người, lại nhìn thấy gì. Nàng lắc lắc đầu, vừa rồi sao lại cảm thấy như có người nhìn mình, rất mãnh liệt. Thế mà khi quay đầu lại nhìn thấy ai cả. Trong đầu đột nhìn lên bóng dáng Hàn Chỉ, sao?

      Lập tức lắc lắc đầu, chắc là ! Hôm nay đến đây đều là đại gia tộc Đông Thịnh quốc, Hàn Chỉ tuy thần bí nhưng bề ngoài lại giống với những đại gia tộc nhàm chán kia.

      Vân Liệt Diễm dạo vòng. Đại hội sắp diễn ra rồi, sao lại thấy Mộc Miên? Nàng còn chuẩn bị đợi đại hội kết thúc chọn thời cơ rời khỏi nơi này. Làm sao ngay thời khắc mấu chốt mà người lại thấy tăm hơi?

      “Muội muội tìm ai vậy?” Đúng lúc này, Vân Mộng Vũ cùng nha hoàn đến.

      có gì” Vân Liệt Diễm ngay cả liếc cũng chẳng buồn nhìn, cũng muốn đáp lại. Nữ nhân này, mỗi ngày đều làm bộ ôn nhu yếu ớt, mệt mỏi hay sao? Nàng nhìn còn thấy mệt mỏi huống gì nàng ta.

      Vân Mộng Vũ cũng quan tâm đến vô lễ của Vân Liệt Diễm, cười chào hỏi rồi rời khỏi. Nàng ta đương nhiên biết Vân Liệt Diễm tìm ai, chỉ là Vân Liệt Diễm còn cơ hội được gặp lại Mộc Miên nữa rồi

      Đại hội lựa chọn người thừa kế, nàng ta để cho Vân Liệt Diễm có cơ hội sống sót.

      Vân Liệt Diễm tìm vài vòng, lúc này mới thấy sốt ruột. Vân Phụng Thiên sai người đến giục nàng mấy lần, đại hội sắp bắt đầu rồi. Thế nhưng nàng vẫn thấy bất an. Mộc Miên, Mộc Miên cuối cùng là ở đâu, làm cái gì?

      Nàng đến thế giới này hơn tháng trời, dường như mỗi ngày mười hai canh giờ (1) Mộc Miên đều vây quanh nàng, chỉ cần nàng kêu tiếng liền xuất , sai li. Trước kia nàng có thói quen quanh quẩn mình, chưa từng quan tâm đến ai khác. Từ khi tới nơi này, Mộc Miên dường như trở thanh cái bóng của nàng, dường như dần dần dung nhập vào cuộc sống của nàng. Mộc Miên ngày thường vẫn thường cùng nàng đùa giỡn vui cười, nhưng đến lúc nàng vội vã tìm mới phát , ra nàng còn đơn.

      (1) 12 canh giờ: ngày, 24 tiếng = 12 canh giờ.

      Nàng cũng biết lo lắng, cũng biết sợ hãi.

      Mộc Miên vô duyên vô cớ mất tích, nhưng rốt cuộc nha đầu này ở đâu? Ngày hôm qua bọn họ chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ đại hội kết thúc liền gom đồ rời .

      đúng! Nhất định Mộc Miên xảy ra chuyện!

      Tâm nàng đột nhiên trùng xuống từng chút, từng chút .

      Chương 37

      ! đúng!

      Vân Liệt Diễm đột nhiên nhớ ra, vừa rồi Vân Mộng Vũ đột nhiên chạy tới chào hỏi nàng. Nàng ta phải rất chán ghét nàng sao? Sao lại vô duyên vô cớ chào hỏi nàng? Giống như chưa từng cãi nhau với nàng.

      Nhất định là có vấn đề!

      Nàng ta sớm biết Mộc Miên mất tích, đúng ?

      Vân Liệt Diễm nhíu mày, mắt lạnh nhìn từng người lục tục vào hội trường. Hôm nay nàng muốn nháo, nếu mọi chuyện diễn ra thuận lợi đại hội kết thúc liền rời khỏi đây.

      xung đột với bất kỳ ai!

      Thế nhưng, bọn họ dám bắt Mộc Miên! thể tha thứ!

      Vân Liệt Diễm bước từng bước đến hội trường. Tất cả mọi người ngồi xuống, đợi trưởng lão trong tộc tuyên bố bắt đầu.

      Trong tộc, trực hệ cùng chi thứ đệ tử đều có thể tham gia trận đấu. Người chiến thắng cuối cùng là gia chủ kế nhiệm Vân gia. Vân gia gia chủ, mặc định mười năm tuyển chọn lần, nếu như gia chủ đương nhiệm bất hạnh qua đời người trong tộc chọn ra vị gia chủ tạm thời quản lý Vân gia, đợi đến đại hội mười năm lại tuyển cử. Cho nên, đại hội là cuộc tuyển chọn rất quan trọng.

      Vân Phụng Thiên nhìn về phía Vân Liệt Diễm tiến vào hội trường, tự dưng nhíu mày. Vừa rồi tìm lúc lâu cũng thấy, bây giờ sắp bắt đầu nàng tới.

      Hiên Viên Minh nhìn thấy bóng dáng đỏ rực càng ngày càng gần, đáy lòng bỗng dưng xiết chặt. Chẳng biết tại sao, muốn gặp nàng

      Lúc này đây, Hoàng đế cùng Hoàng hậu Đông Thịnh quốc đồng thời xuất , có thể nhận ra được địa vị của Vân gia ở Đông Thịnh quốc.

      Tầm mắt toàn trường đều đặt bóng dáng màu đỏ kia, có chút lắm.

      Trưởng lão đứng đài muốn tuyên bố, lông mày sớm nhíu chặt lại. Đây là tiểu bối hiểu quy củ, lúc này mới đến mà còn nghênh ngang. Hôm nay Hoàng thượng và Hoàng hậu đều đến đây, còn có đại biểu của các đại thế gia, nữ tử này lại còn dám làm càn.

      “Ngươi là ai? Sao có thể to gan làm càn như vậy?”

      Vân Liệt Diễm còn chưa tới gần lôi đài, chợt nghe thấy thanh uy nghiêm, ràng là mang theo nội lực. Nếu là người biết võ công chỉ sợ bị tổn thương.

      Sắc mặt Vân Phụng Thiên có chút khó coi, ngay lập tức đứng lên với trưởng lão kia: “Đại bá phụ, tiểu nữ hiểu quy củ, tiểu chất nghiêm trị, mong đại bá phụ bớt giận, chớ tổn thương người vô tội”

      Vừa rồi nhìn thấy lúc đại bá phụ chuyện, Hoàng hậu có chút biến sắc. Lần này tới tham gia đại hội, tuy đại bộ phận đều là người có võ công, nhưng những vương công quý tộc kia đều chỉ là lớp da lông, thậm chí da lông còn chưa bằng. Đại bá phụ thân là trưởng lão trong tộc, lại dùng nội lực so đo bối phận với tiểu bối, có chút mất thân phận. Hơn nữa lỡ như làm người khác bị thương cũng dễ dàng giải quyết. Vân gia tuy rất có địa vị, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là thần tử

      Sắc mặt lão giả có chút khó coi, nhưng Vân Phụng Thiên dù sao cũng là tộc trưởng, ông vẫn phải chừa lại mặt mũi. Chỉ là ông ta quay đầu rống lên với Vân Liệt Diễm: “Còn mau về chỗ ngồi của mình?”

      Vân Liệt Diễm từ đầu đến cuối cũng có liếc mắt đến lão giả kia cái, bước qua bên trái lôi đài, thẳng thừng đến bên cạnh Vân Mộng Vũ, sắc mặt lạnh lùng.

      Bị nàng xem thường, sắc mặt lão giả ngày càng đen.

      Vân Mộng Dao cùng Vân Mộng Vũ ngồi chung chỗ, Vân Mộng Dao nhìn thấy Vân Liệt Diễm tới liền vênh váo tự đắc: “Ngươi tới đây làm gì? có quy củ, thấy trận đấu sắp bắt đầu sao?”

      Vân Mộng Dao hô tiếng khiến cho mọi ánh mắt đều rơi về phía các nàng, ai còn chú ý đến lôi đài nữa.

      Lão giả vốn dĩ muốn tuyên bố trận đấu bắt đầu, chòm râu ngay lập tức run lên vì giận.

      “Ta tới làm gì?” Vân Liệt Diễm nhếch môi, lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh. đài mảnh yên tĩnh tới nỗi mỗi thanh hô hấp cũng nghe thấy. Ai cũng ngờ, ngốc tiểu thư của Vân gia lại xinh đẹp như vậy!

      Thái tử Hiên Viên Phong ngồi ở vị trí đối diện với Vân Mộng Dao, yên tĩnh ngắm nhìn nữ tử áo đỏ, đáy lòng nổi lên chút rung động. Nữ tử thông minh xinh đẹp như vậy, tới đâu cũng đều chói mắt. hối hận. Từ nhiều năm trước ở phủ Thừa tướng, nhìn thấy nàng lần đầu tiên, lúc đó nên trói nàng lại bên mình, cho nàng rời . Nếu lúc đó duỗi tay ra mà ôm lấy nàng, mọi chuyện còn gì phải hối tiếc nữa. Nếu được như vậy, trong nháy mắt, thậm chí còn cảm thấy cái gì là ngôi vị Hoàng đế, cái gì là quyền thế, vốn dĩ còn quan trọng nữa. Nếu có thể có được mỹ nhân là nàng, cuộc sống cũng cần so đo, cần tranh quyền đoạt lợi, nhất định vui vẻ hơn đúng ?

      Chỉ là, tất cả là kết cục được định sẵn. Lần đầu bọn họ chuyện, cũng giảng giải mọi thứ ràng, lưu lại cho nhau bất kì cơ hội nào.

      Cho dù cảm thấy mình động tâm, nhưng lại thể đè xuống tâm tình có chút xao động kia.

      Mà Hoàng thượng rất có hứng thú nhìn nữ tử kia. Nàng vừa tiến đến, liền chú ý đến nàng.

      sớm nghe kể tiểu nhi nữ của Vân Thừa tướng là kẻ ngốc nghếch. Lúc Thừa tướng thỉnh cần ý chỉ tứ hôn, cũng cảm thấy nữ tử như vậy vốn xứng với Minh nhi chút nào. Thế nhưng hôm nay nhìn thấy nàng, lại thấy Thừa tướng nữ nhi mình thông minh cũng phải là suông. Như vậy mà nàng là kẻ ngốc mắt là mù rồi!

      Ngầm đưa ra quyết tâm, thể để Minh nhi tiếp tục làm ẩu làm tả nữa!

      “Hít….”

      Ngón tay Vân Liệt Diễm siết chặt cổ Vân Mộng Vũ buông, khiến cho người xem xung quanh phải hít sâu hơi.

      Nếu Vân gia là đệ nhất thế gia của Đông Thịnh quốc vẫn chưa đủ, hôm nay còn là đại hội lựa chọn người thừa kế Vân gia mười năm lần, ngày cả Hoàng đế vẫn còn ngồi đây, ai lại to gan dám quấy rối giống nàng chứ.

      “Diễm nhi, con làm cái gì thế? Mau buông tay!” Vân Phụng Thiên cũng luống cuống, đứng dậy nhanh chóng bước về phía Vân Liệt Diễm. Hôm nay, ở nơi này, nàng làm cái gì vậy? quả thể hiểu nổi nữ nhi mình sao?

      Vân Liệt Diễm phảng phất như nghe thấy lời của Vân Phụng Thiên, ngón tay lại siết thêm chút lực, thanh dị thường lãnh: “! Mộc Miên ở đâu?”

      “Ta… ta biết!” Vân Mộng Vũ thống khổ giãy dụa, đôi mắt xinh đẹp đong đầy nước mắt.

      Mà giờ khắc này, Vân Liệt Diễm tựa như đấng vương giả trời sinh, cao ngạo mà cường thế. Từ cao nhìn xuống Vân Mộng Vũ, ánh mắt cùng thân màu đỏ sáng hoàn toàn. bên trầm lạnh lẽo như băng, còn bên lại nóng ấm nhiệt tình như lửa.

      biết sao?” Khoé môi nàng khẽ nhếch lên thành độ cong sắc nét, phảng phất như cười với Vân Mộng Vũ, mà Vân Mộng Vũ lúc nàng lại thấy sợ hãi. Nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của Vân Liệt Diễm, cho dù là lúc nàng cố ý chọc giận nhưng Vân Liệt Diễm cũng thèm đếm xỉa đến. Thế nhưng, lúc này đây, nàng lại cảm thấy như Vân Liệt Diễm chính là ma quỷ nơi địa ngục, toàn thân đều toả ra loại khí tức cực kì đáng sợ.

      Hết lần này đến lần khác, vẫn chỉ là nụ cười sáng lạn kia

      “Ngươi nghĩ rằng ta dám giết ngươi sao?”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38

      “Diễm nhi, mau dừng tay!” Nghe thấy câu của Vân Liệt Diễm, Vân Phụng Thiên rốt cuộc cũng hiểu ý của nữ nhi mình. Chỉ là, nàng ràng biết võ công, đôi tay chỉ vận chút lực mà sao Vũ nhi lại thể giãy thoát ra được?

      “Tiểu tiện nhân, còn mau buông Vũ tỷ tỷ ra? Ngươi thấy tỷ ấy thở được sao?” bên, Vân Mộng Dao vẫn nhìn tình huống, lớn tiếng la hét.

      Đôi mắt lạnh buốt của Vân Liệt Diễm đặt lên người Vân Mộng Dao, khiến cho nàng ta run rẩy hồi. Từ lúc nào mà đứa ngốc này lại có ánh mắt sắc bén như vậy chứ?

      “Ngươi nghi rằng ta bỏ qua cho ngươi sao?” Cánh tay còn lại của nàng liền giữ chặt cổ Vân Mộng Dao, mà ngay cả Vân Phụng Thiên vừa chạy đến cũng nhận ra nàng ra tay như thế nào.

      “Ngươi… ngươi…” Hay tay Vân Mộng Dao nắm lấy cổ tay Vân Liệt Diễm, lại cảm thấy mình có chút sức lực phản kháng nào.

      “Diễm nhi, có chuyện gì tối nay sau, con mau bỏ tỷ tỷ của con xuống !” Sắc mặt Vân Phụng Thiên tái nhợt. ngờ, kẻ mà vẫn bị xem là ngốc tử lại có thể làm ra chuyện thế này trước mặt nhiều người như vậy.

      “Câm miệng!” Vân Liệt Diễm lạnh giọng quát tiếng. Nàng mặc kệ đối phương là ai, nếu hôm nay giao Mộc Miên ra, nàng nhất định khiến mọi người ở đây đẹp mắt!

      muốn chơi, nàng theo bọn chơi cho đủ! Người của nàng mà cũng dám động tới, bọn cho rằng nàng là quả hồng mềm, muốn nhéo nhéo sao?

      hay ?” Lực đạo tay tăng thêm vài phần, Vân Mộng Dao cùng Vân Mộng Vũ hoàn toàn mất khí lực, thể giãy giụa được, rất khó thở!

      Đôi mắt Vân Phụng Thiên sắc lạnh. thể tiếp tục được nữa! tại, dường như tất cả mọi người đều chê cười Vân gia, nếu giải quyết ổn thoả mặt mũi Vân gia hôm nay triệt để mất hết, còn lại gì cả!

      Bàn tay hơi đổi, đem chân khí ngưng tụ tay, đánh về phía Vân Liệt Diễm. Hôm nay, chỉ còn biện pháp này để ngăn cản nàng mà thôi!

      Đúng lúc này, cách đó xa, Vân Phụng Khải điên cuồng xông đến nhận lấy chưởng từ Vân Phụng Thiên, nôn ra ngụm máu tươi.

      “Phụng Khải, đệ làm cái gì vậy?” Vân Phụng Thiên lui về sau vài bước, sắc mặt trầm nhìn Vân Phụng Khải.

      “Đệ làm cái gì sao?” Vân Phụng Khải vươn tay lau máu tươi miệng, cười lạnh: “Đại ca, ta gọi huynh tiếng đại ca này lần cuối cùng. Huynh hỏi ta làm cái gì sao? Huynh thấy hỏi câu đó là rất buồn cười sao? Ta nhìn thấy Huynh chạy đến đây nhưng có ngăn cản là vì ta cảm thấy cho dù có xảy ra chuyện như thế nào, ít nhất ngươi cũng ra tay với nữ nhi ruột thịt của mình. Thế nhưng ta sai rồi! Hừ! Hổ dữ còn ăn thịt con, Huynh là người mà cũng có ý muốn giết chết chính nữ nhi của mình. hay! chưởng này ta mà đỡ, Huynh nghĩ xem Diễm nhi ra sao?”

      Vân Liệt Diễm quay đầu, nhìn thấy Vân Phụng Khải, đáy mắt liền có tia ấm áp “Tiểu thúc thúc…”

      “Diễm nhi, con muốn làm gì làm , có thúc thúc ở đây che chở cho con” Vân Phụng Khải sủng nịnh nhìn Vân Liệt Diễm, khoé môi cười .

      “Phụng Khải, được gây rối với nó ở đây!” Vân Phụng Thiên ngờ, Vân Phụng Khải để ý đến mặt mũi Vân gia mà hùa theo Vân Liệt Diễm làm loạn.

      “Ha ha… Gây rối sao? Nếu là gây rối, vậy hôm nay ta nháo trận long trời lở đất! Dưới gầm trời này, gì so ác hơn tâm của kẻ làm phụ thân. Ngươi quan tâm đến mặt mũi Vân gia tới vậy sao? Vậy ta cho ngươi nhìn , mặt mũi Vân gia hôm nay bị quét sạch ra sao. Để cho mọi người cùng nhìn xem, Vân Phụng Thiên ngươi đối đãi với nữ nhi của mình ra sao!” Vân Phụng Khải đảo mắt vòng, cười lạnh.

      “Vân… Liệt Diễm… ngươi… ngươi phải… muốn biết… Mộc Miên… … ở đâu sao…?” Lúc này, Vân Mộng Vũ hít được chút khí, gian nan mở miệng.

      !” Ngón tay Vân Liệt Diễm thả lỏng chút.

      “Ngươi biết hôm nay là đại hội Vân gia, đợi đại hội kết thúc ta liền cho ngươi biết. Nếu , cho dù chết, ta cũng ra. Đến lúc đó, ngươi vĩnh viễn biết Mộc Miên ở chỗ nào!” Vân Mộng Vũ nhìn ra, sau khi Vân Liệt Diễm quậy nháo hồi, Vân Phụng Thiên thể nào thiên vị ả nữa. Bây giờ, cho dù Vân Liệt Diễm có bất tử ả ta cũng đánh bạc phen với Vân gia. Vân Phụng Thiên để ý nhất chính là mặt mũi Vân gia, nếu đúng lúc này mà nàng ta bảo trụ được mặt mũi Vân gia, Vân Phụng Thiên nhất định cảm kích.

      Hôm nay, dù thể giết chết Vân Liệt Diễm, nhưng còn nhiều thời gian, chắc chắn nàng ta có cơ hội.

      “Nếu như bây giờ ta cho ngươi chết ngay tại đây sao?” Vân Liệt Diễm hừ lạnh. Xem nàng là con ngốc sao? Vân Mộng Vũ, ngươi cho rằng ngươi ở đây diễn xiếc hồi, ta lại nhìn ra sao?

      “Ngươi thả nàng ra , nàng biết!” Hiên Viên Minh thể tiếp tục nhìn Vân Liệt Diễm đối đãi với Vân Mộng Vũ như thế được. Vũ nhi có ý tốt mới giúp , thể liên luỵ đến nàng được.

      như vậy, Thất vương gia ngươi biết sao?” Vân Liệt Diễm hất tay lên, vứt Vân Mộng Vũ ra ngoài. Vân Mộng Vũ hoa hoa lệ lệ ngã lăn đất.

      Bên này, Vân Mộng Dao cũng bị nàng ném qua nơi khác, y như vứt bỏ thứ rác rưởi hơn kém.

      Vân Liệt Diễm xoay người, đứng cách Hiên Viên Minh vài mét nhìn .

      “Vân Liệt Diễm!” Hiên Viên Minh nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên “Ta vốn nghĩa rằng ngươi chỉ thích gây loạn. Thế nhưng ta lại ngờ ngươi lại tàn nhẫn đến mức độ này, ngay cả tỷ tỷ ruột thịt của mình mà ngươi cũng có thể xuống tay được. Ngươi có nghĩ rằng các nàng đều là người vô tội hay ?”

      “Vô tội?” Vân Liệt Diễm nở nụ cười, giống như nghe chuyện gì đó cực kì buồn cười “Hiên Viên Minh, ta vốn chỉ thấy ngươi là kẻ ngu xuẩn, ngờ ngươi lại rất hùng. Như thế nào? Muốn hùng cứu mỹ nhân sao?”

      “Vân Liệt Diễm, ngươi nháo đủ chưa?” Đáy mắt lên tia ảm đạm, chính cũng biết vì sao khi nghe Vân Liệt Diễm như vậy, lòng lại nổi lên tia mất mát.

      “Mộc Miên ở đâu?” Vân Liệt Diễm về phía Hiên Viên Minh “Đưa nàng ra đây, nếu , ta thủ hạ lưu tình!”

      “Ngươi muốn đến Yến thành, muốn tìm Tứ hoàng huynh có đúng hay ?” Hiên Viên Minh trả lời Vân Liệt Diễm mà lạnh lùng : “Vân Liệt Diễm, ngươi nhớ kĩ cho ta, ngươi là vị hôn thê của ta!”

      “Ta đâu có liên quan gì đến ngươi?” Vân Liệt Diễm chú ý đến cái gì là Yến thành, cái gì là Tứ hoàng huynh. Nàng chỉ muốn biết Mộc Miên ở nơi nào, tất cả mọi thứ khác nàng đều quan tâm đến.

      “Ha ha… Quả nhiên, quả nhiên!” Hiên Viên Minh rủ mí mắt xuống. Quả nhiên, nàng quả nhiên muốn tìm Tứ hoàng huynh!

      “Ngươi mau!” Vân Liệt Diễm có chút kiên nhẫn. Từ trước tới nay nàng có tính nhẫn nại, nếu Hiên Viên Minh , nàng thể đảm bảo được bản thân có xúc động quá động thủ với hay .

      “Cho dù dung mạo Tứ hoàng huynh có bị huỷ hết, ngươi cũng muốn tìm sao?” Hiên Viên Minh rốt cuộc cũng rống lên. Tại sao? Tại sao từ thứ gì cũng có, lại hết lần này đến lần khác đều thua kém Tứ hoàng huynh? Cho dù, cho dù tại dung mạo Tứ hoàng huynh có bị huỷ hết, cũng vẫn thua kém hay sao?

      “Minh nhi, im ngay!” Hoàng thượng nghe thấy lời của Hiên Viên Minh, nhịn được mà nhíu mày. Chuyện Dã nhi bị huỷ dung vốn có nhiều người biết đến, bất kể thế nào, cũng muốn Dã nhi bị khinh thường.

      Quan trọng nhất là, hôm nay ở đây đều có các đại thần cùng đại thế gia Đông Thịnh quốc, Minh nhi luống cuống thế này phải là chuyện mà minh quân nên làm.

      “Hiên Viên Minh, ngươi đừng nhảm nữa! Ngươi chỉ cần ra Mộc Miên ở đâu!” Vân Liệt Diễm muốn chưởng đánh chết Hiên Viên Minh. muốn chuyện phiếm gì đây?

      “Gả cho ta, ta cho ngươi biết Mộc Miên ở đâu”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39

      Nếu như Vân Liệt Diễm cầm roi, nàng nhất định quất chết Hiên Viên Minh.

      Bại não!

      “Là ta bắt Mộc Miên. Ngươi gả cho ta, ta liền thả nàng ta ra!” Hiên Viên Minh trước khi sai người bắt Mộc Miên, tin rằng thành công rồi.

      “Thần kinh!” Vân Liệt Diễm bó tay. Tên này cũng quá khôi hài , dùng thứ thủ đoạn ấu trĩ như vậy mà uy hiếp nàng.

      Thân hình chuyển động, Vân Liệt Diễm rút trâm cài tóc, đưa mũi nhọn chỉ về ngực Hiên Viên Minh. Chỉ cần nàng khẽ động, Hiên Viên Minh liền mất mạng, đâm xuyên qua tim.

      “Hoàng thượng, ngươi xem nha đầu của ta quan trọng, hay là Thất vương gia quan trọng hơn?” Vân Liệt Diễm để ý tới Hiên Viên Minh, chỉ với Hoàng thượng lo lắng bên.

      Nghe Hoàng thượng thương nhất chính là đứa con này, ta trơ mắt ếch ra mà nhìn Hiên Viên Minh bỏ mạng.

      “Ngươi…” Hiên Viên Minh dám tin. Nàng ràng biết võ công, tại sao lại ra tay nhanh như vậy? căn bản phản ứng kịp, nàng rat ay ngày chỗ hiểm yếu nhất người .

      “Hiên Viên Minh, ngươi nghĩ rằng ta vẫn là Vân Liệt Diễm trước kia, kẻ mà ngươi tìm mọi cách đánh đuổi rồi giết lần nào đắc thủ sao? Ngươi thử động chút xem, cuối cùng ai nhanh tay hơn ai?” Vân Liệt Diễm hừ lạnh. Uy hiếp nàng? Trước kia có thể, còn tại chính là vọng tưởng

      Trong tình huống này, mọi người lại lần hít khí. ít người bắt đầu bàn luận, nữ nhi Vân gia này là hư tưởng nổi! Uy hiếp Hoàng thượng? là trước nay chưa từng thấy.

      “Minh nhi, mau thả nha hoàn của nàng ra!” Hoàng thượng nhìn Vân Liệt Diễm, biết chắc chắn nàng đùa giỡn. Cả đời nhìn thấy vô số loại người, liếc mắt biết liền nữ tử này được là làm được.

      Hoàng hậu vẫn ngồi im tại chỗ, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hoàng thượng, móng tay đâm rách cả lòng bàn tay nhưng nàng lại thấy đau chút nào. sớm biết, phải sao? sớm biết, chỉ có mỗi nữ nhân kia, chỉ mỗi nhi tử của nữ nhân kia, cho dù người khác có dốc sức ra sao, liều mạng thế nào, cố gắng cỡ nào cũng thể lưu lại địa vị trong lòng .

      Hiên Viên Phong cũng động, ánh mắt chỉ khoá chặt người xích y (1) nữ tử, phảng phất như ngoại trừ nàng ra cái gì cũng tồn tại.

      (1) Xích y: Quần áo / y phục màu đỏ.

      “Ngươi giết ta sao?” Hiên Viên Minh nhìn vào mắt Vân Liệt Diễm, mong muốn nhìn thấy được chút cảm xúc khác thường, nhưng lại thất vọng.

      Trong mắt nàng, chút cảm xúc cũng có, thậm chí hận thù cũng .

      “Trong mắt ngươi, ta chỉ là tên liên quan thôi sao?” Hiên Viên Minh thất bại mở miệng. Cho tới lúc nàng dùng trâm cài tóc chĩa vào lồng ngực mình, mới cảm thấy đau lòng.

      biết là cảm giác gì, lại khiến cho muốn buông tay nữ nhân này!

      “Đúng!” Vân Liệt Diễm nhìn Hiên Viên Minh, ánh mắt chỉ đặt người Hoàng thượng. Lúc này, Hiên Viên Minh có đàm phán cũng vô dụng mà thôi.

      “Minh nhi, được cứng đầu nữa. Màu thả nha đầu của nàng ta ra!” Hoàng thượng lớn tiếng gọi Hiên Viên Minh. Hài tử ngốc, ràng là nha đầu này, cớ sao lại phải dùng phương thức cực đoan như vậy?

      “Người đâu?” Hiên Viên Minh trầm mặc lúc, cuối cùng cũng mở miệng gọi được hai tiếng.

      “Vương gia” Hai gã hắc y nhân từ ngoài hội trường vào, quỳ xuống trước mặt Hiên Viên Minh.

      “Thả nha đầu kia ra!” Hiên Viên Minh vô lực mở miệng. còn sức lực nghĩ đến kế hoạch của Vân Mộng Vũ nữa, bởi vỉ ngăn cản nàng rời khỏi đây chính là vô dụng!

      Nàng, quan tâm !

      chút cũng hề quan tâm đến !

      Nhưng mà, vì sao vẫn thể từ bỏ ý định đó?

      Tại sao vẫn còn hi vọng, hi vọng nhìn thấy được chút gợn sóng trong mắt nàng?

      “Vương gia, chúng ta chậm bước, Mộc Miên nương tìm thấy. phải là người của chúng ta làm!” Hai gã hắc y nhân hồi đáp

      “Cái gì?” Vân Liệt Diễm đẩy mạnh Hiên Viên Minh ra, túm lấy gã hắc y nhân hỏi: “Ngươi lại lần nữa, Mộc Miên của ta làm sao? Là ai bắt nàng ? Là ai?”

      Tâm triệt để chùng xuống. Mộc Miên, xảy ra chuyện!

      Trước kia, nàng chỉ là suy đoán. Mộc Miên võ công tốt, cho dù có gặp nguy hiểm, nàng cũng có biện pháp cứu ra. Thế nhưng lúc này, có người nàng biết, Mộc Miên thực bị bắt .

      “Ngươi mau, là ai làm? Là ai?” Đôi mắt trong trẻo của nàng biến thành màu đỏ như lửa. Tại sao có thể như vậy? Tại sao?

      biết! Thời điểm bọn ta đến, đúng lúc nhìn thấy Mộc Miên nương bị đưa . Người của chúng ta phải là đối thủ” Hắc y nhân cũng bị khí thế của Vân Liệt Diễm doạ sợ. Bởi vì tại, đôi mắt của nàng hoàn toàn trở thành màu của máu.

      Mỹ miều, tà vọng!

      Vân Liệt Diễm nắm chặt người kia, đôi tay trắng nõn dấy lên hoả diễm hừng hực.

      “A~~~!!!” Hắc y nhân thống khổ la lên, nhưng lửa cháy người cùng nỗi thống khổ chút giảm bớt nửa phần. tinh tường cảm giác được, thân thể của mình từng chút từng chút bị đốt chảy ra, sâu tận xương tuỷ.

      Tiếng kêu thảm thiết ngừng vang lên, lại thể kéo lại chút thương cảm nào của Vân Liệt Diễm. Hắc y nhân kia nằm trong tay nàng, từng chút từng chút bị đốt trụi, trực tiếp hoá thành tro tàn.

      “Quỷ a~!” Rốt cuộc, các công tử tiểu thư con nhà thế gia nhát gan cũng kêu lên, mảnh hỗn loạn, ít người bắt đầu bỏ chạy.

      người cũng được !” Vân Liệt Diễm vung tay lên, toan bộ hội trường lên bị bao phủ bởi vòng lửa rực rỡ.

      “Đủ rồi!” Vân Phụng Thiên nhắm mắt lại “Là ta bắt nàng!”

      Ánh sáng màu lam quanh quẩn quấn lấy thân thể Vân Liệt Diễm, lại phải vầng sáng xanh da trời bình thường mà là xanh đậm. Ngọn lửa xanh đậm cháy thành vòng, bao bọc lấy Vân Liệt Diễm, thâm trầm cùng khủng khiếp.

      Hoả diễm, có hai loại giới hạn.

      Dương hoả cùng hoả. Giống như nước có điểm kết băng và điểm sôi nóng, lửa cũng như vậy.

      Quanh thân Vân Liệt Diễm lúc này, chính là hoả.

      Vốn dĩ, nàng điều khiển hoả hoàn toàn rất kém. Thế nhưng từ khi nàng bắt đầu tu luyện nội công, nàng có thể điều khiển được hỏa. Từ khi nàng bước lên Lam cấp, xung quanh ngọn lửa từ màu xanh da trời chuyển thành màu xanh đậm.

      Vân Liệt Diễm về phía Vân Phụng Thiên, như ngọn lửa di động. ràng là lửa, nhưng lại khiến cho mọi người nhịn được mà toàn thân rét run.

      Nàng, tựa như ma quỷ từ địa ngục

      “Lam cấp?” ít người lên tiếng kinh hô, ai cũng nghĩ ra được, tiểu nương mười lăm tuổi lại đạt tới Lam cấp. Mà kinh ngạc nhất chính là gia nhân Vân gia và Hiên Viên Minh. Bọn họ biết, hơn tháng trước Vân Liệt Diễm còn biết nội công là gì.

      “Diễm nhi, chỉ cần con đáp ứng trở thành tộc trưởng Vân gia, ta lập tức thả Mộc Miên ra. Con đạt đến Lam cấp, ở đây cũng ai là đối thủ của con. Trận đấu này, hoàn toàn là cần thiết nữa. Tiếp nhận vị trí tộc trưởng, ta liền bỏ qua cho Mộc Miên, tuyệt đụng tới ngón tay của nàng. Nếu , Diễm nhi, con nhất định thể gặp lại nàng! Con đạt đến Lam cấp, có thể trở thành người đứng đầu Vân gia, trở thành người đứng đầu đại gia tộc đại lục. Con được phép rời khỏi nơi này!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :