1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nhi tử dị năng của mẫu thân hỏa thần - Khương Lê

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Trò đùa của

      Vân Liệt Diễm có chút thoải mái, muốn ném cái tay đáng ghét kia ra. Thế nhưng khi Vân Liệt Diễm vỗ vỗ, cái tay kia vẫn giữ chặt nàng buông.

      Vân Liệt Diễm vui mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, đôi mắt hoa đào mang theo tia kiều mị. ra nàng cũng phải nàng chán ghét, chỉ thấy mệt mỏi, hỗn loạn, cực kì còn sức lực.

      chưởng kia đánh ra , nàng cảm thấy thân mình đều như còn khí lực.

      Đợi đến lúc nàng thấy người trước mắt, khỏi sững sờ. Tại sao lại là ?

      Là nam tử xe ngựa cứu nàng sao?

      thân áo tím, trước sau vẫn mang nụ cười ưu nhã, chỉ là đôi mắt phượng lại mờ mịt, cách nào xuyên thấu qua làn sương mù.

      Nhìn tới đáy mắt của .

      “Ngươi tới đây làm gì? Cũng là để xem ta chết hay chưa sao?” Vân Liệt Diễm tức giận trừng mắt với . Cả đám người này đều ước gì nàng chết , đúng ?

      “Nàng chết!” Thanh ưu nhã mà trầm thấp vang lên.

      Vân Liệt Diễm nhìn người trước mắt, tự giác nhếch khoé môi. Thanh của cùng nhất cử nhất động luôn khiến cho nàng cảm thấy rất đặc biệt. khuôn mặt cực kì bình thường, chỉ sợ ngay cả phần mười của Hiên Viên Minh cùng Vân Phụng Khải cũng bằng, thậm chí cả tên phu xe Diệp Tô kia so với cũng đẹp trai hơn mấy lần. Có lẽ, lần này tới lần khác đều là gương mặt bình thường, nhưng lại cho nàng có cảm giác rất đặc biệt.

      đôi mắt rất đẹp, đường cong cực đẹp, mắt phượng lạnh đến thấu xương. Chỉ là, đôi mắt này có bất kỳ thần thai gì, thuỷ chung vẫn thoát khỏi làn sương mù, chúng như được che khuất bởi tầng băng mỏng.

      Đẹp nhất của vẫn là đôi tay, thon dài, trắng nõn. Đầu ngón tay còn có vết chai, trời sinh chính là đôi tay dùng để đánh đàn.

      nam tử ưu nhã, đây là điều duy nhất mà Vân Liệt Diễm có thể đánh giá về . giống mạnh mẽ của Hiên Viên Minh, giống vẻ ôn nhuận của Hiên Viên Phong, giống cốt cách trầm ổn của Vân Phụng Khải, lại cũng giống vẻ ngoài trong trẻo nhưng lạnh lùng của Diệp Tô. Tất cả người đều là ưu nhã. Giơ tay nhấc chân, đều mang đến cho người khác cảm giác say mê.

      “Ngươi tên là gì?” Vân Liệt Diễm nhớ ngày đó dám gạt nàng, cũng có chút khó chịu. Cho dù xem như hai người có quen biết nhau cũng cần phải tên giả với nàng.

      “Hàn Chỉ” Hàn Chỉ khẽ mở đôi môi mỏng, ra hai chữ.

      “Vân Liệt Diễm” Có qua có lại, Vân Liệt Diễm dường như nhớ rằng mình cũng chưa tên mình cho .

      “Ta biết” Hàn Chỉ gật gật đầu, sớm biết.

      “Ngươi...” Vân Liệt Diễm vui nhếch miệng. đùa cùng người này chút ý nghĩa, lúc nào cũng chỉ là bộ mặt gợn sóng, sợ hãi.

      “Sau này, được cậy mạnh” Hàn Chỉ đưa tay kéo Vân Liệt Diễm ôm vào ngực.

      “Ngươi làm gì thế?” Vân Liệt Diễm cả kinh, vội vươn tay muốn đẩy ra. ngờ bản thân lại vô lực, cả ngón tay cũng mềm nhũn.

      “Ta dạy nàng vài khẩu quyết, nàng hãy ghi lại, sau đó sử dụng năng lượng Tử Tinh thạch để luyện tập. Sau này lúc đánh nhau, liên kết tinh thần của mình cùng Tử Tinh thạch lại, nhưng được để lộ Tử Tinh thạch ra ngoài” Hàn Chỉ dường như nghe lời Vân Liệt Diễm , chỉ cúi đầu thầm bên tai nàng.

      Vân Liệt Diễm vốn muốn để ý đến , nhưng lại tự giác mà ghi nhớ lời .

      Ánh sang màu tím từ trong Tử Tinh thạch phát ra, hình thành vòng sang bao bọc lấy Vân Liệt Diễm. Sau đó, ánh sang máu tím từ từ biến mất, Vân Liệt Diễm mở to mắt, thở phào nhõm, cảm thấy toàn thân vô vùng nhõm, tinh thần cũng tang lên.

      Vừa rồi cũng giống như lúc nàng ở xe ngựa, ràng bị thương nhưng lại khỏe lên rất nhanh. Cảm giác lúc này so với lúc đó càng thêm ràng.

      Điều này khiến cho Vân Liệt Diễm khỏi ném cái nhìn kì quái về phía Hàn Chỉ.

      “Là tác dụng của Tử Tinh thạch. Chỉ cần nàng học được cách vận dụng nó, đối với nàng chỉ có ích chứ hại. Nàng tưởng tượng được đâu” Hàn Chỉ như nhìn ra nghi ngờ của nàng, mở miệng giải thích.

      “Thế nhưng… thứ quan trọng như vậy, sao ngươi lại đưa cho ta?” Đến giờ Vân Liệt Diễm cũng nghĩ ra, bảo vật như vậy sao giữ lại cho minh mà lại đưa cho nàng làm gì?

      “Nó đối với ta là vô dụng rồi!” Hàn Chỉ rất thản nhiên, như thể thứ cho nàng phải là tuyệt thế trân bảo, mà chỉ là viên đá vô dụng.

      Vân Liệt Diễm nghi ngờ nhìn Hàn Chỉ, gì. Trực giác cho nàng biết, nhất định là có vấn đề. Chỉ là, nàng nghĩ ra, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Còn có Hàn Chỉ này, biểu nhìn như ưu nhã vô hại, nhưng nàng lại cảm thấy người này hề đơn giản, giống như bên dưới lớp vỏ bọc này chính là lão sói xám già, mà nàng lại giống như tiểu bạch thỏ bất hạnh sắp bị làm thịt.

      “Thay y phục , ta đưa nàng đến nơi” Hàn Chỉ đứng dậy, đến tấm bình phong bên ngoài.

      Vân Liệt Diễm nhìn theo bóng lưng , há hốc miệng. Đến khi thay quần áo, nàng vẫn còn bồn chồn, cũng hiểu tại sao mình cứ nhất nhất nghe theo lời . Chẳng lẽ, nàng bị trúng tà sao?

      Vân Liệt Diễm lắc đầu, nhìn nhìn ngón tay đeo nhẫn. Nàng có tiền đồ, người ta kêu nàng đeo, nàng liền đeo chút nghi ngờ!

      “Ngươi muốn đưa ta đâu?” Vân Liệt Diễm nhìn bóng lưng , lúc này lại giống như quân tử.

      phải nàng cảm thấy ta đưa nàng thứ đó là rất kì quái sao?” Hàn Chỉ xoay người lại, nhìn cách ăn mặc của Vân Liệt Diễm, đôi mắt phượng nhíu lại. Nàng quả thực rất hợp với màu đỏ, như ngọn lửa đẹp đẽ.

      “Ừ!” Vân Liệt Diễm gật đầu. Đâu chỉ kì quái, rất kì quái là đằng khác!

      “Vậy ta giúp nàng chút” Hàn Chỉ đến trước, tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, cúi đâu thổi hơi bên tai nàng “Chúng ta ra ngoài dạo chơi chút!”

      “Chơi cái gì?” Vân Liệt Diễm vừa há miệng, giật mình cái liền nhận thấy thân thể mình bay trung. Trước mắt xẹt qua từng khung cảnh, đến lúc nàng thấy phong cảnh trước mắt hai người đến vùng ngoại ô.

      Hàn Chỉ đưa Vân Liệt Diễm đứng nhánh cây lớn rậm rạp, hai người ở bên bên dưới thấy được.

      “Cách đó xa, bên Tây Sơn có đám sơn tặc thường xuyên xuống núi quấy nhiễu dân lành, hơn nữa còn cướp bóc ở đường. Lão đạo bọn chúng là tên Hoàng cấp cường giả, tuy bằng Hiên Viên Minh nhưng cũng đủ cho bọn quan phủ nghe tin liền sợ mất mật. Do đó mới mặc kệ cho bọn chúng làm xằng làm bậy. Bọn chúng vừa mới cướp bóc được nhà phú thương, bên trong có rất nhiều vàng bạc châu báu, nàng đến giết bọn chúng, đoạt lại bảo vật ” Hàn Chỉ nhìn Vân Liệt Diễm, .

      Trong mắt Vân Liệt Diễm loé lên tia sáng, vẻ mặt tươi cười mở miệng: “Vậy phần của ta là bao nhiêu?”

      “Toàn bộ đều cho nàng!” Hàn Chỉ có chút ngoài ý muốn. Vân Liệt Diễm hỏi dĩ nhiên là cái này, khoé môi tự giác lại nhếch lên.

      “Ok! Tất cả là của ta!” Vân Liệt Diễm vui vẻ. Nàng mơ hồ nhìn thấy ánh sang màu vàng rực rỡ của vàng bạc châu báu ngoắc ngón tay khiêu khích nàng.

      “Nàng nghĩ trong số bọn chúng cũng là người vô tội sao? Có lẽ, có người nên chết!” Lúc Vân Liệt Diễm chuẩn bị xuống dưới, Hàn Chỉ đột nhiên hỏi.

      “Quản chi chuyện đó?” Vân Liệt Diễm trừng mắt nhìn . Người khác có ảnh hưởng gì đến đồng tiền của nàng? Lại phải là người của nàng, nàng quản bọn vô tội hay có tội để làm gì?

      Vân Liệt Diễm biết, Hàn Chỉ nhìn theo bóng lưng nàng, sương mù trong mắt rốt cuộc cũng tán .

      Nếu nàng quay đầu lại, nhất định kinh diễm. Đó là đôi mắt xinh đẹp cỡ nào!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29

      Quả nhiên, Vân Liệt Diễm chưa được mấy bước liền thấy có đám người kéo mấy chiếc rương về phía này.

      Vân Liệt Diễm thảnh thơi tựa vào thân cây, chờ những người kia tới

      ngoài dự đoán của nàng, những người kia vừa thấy nàng liền dừng lại. Cầm đầu chính là gã tầm bốn mươi tuổi, râu quai nón, hai mắt hung hăng, hai tay cầm búa, tướng mạo mười phần hung tàn. Chắc hẳn, tên kia chính là thủ lĩnh sơn tặc trong miệng Hàn Chỉ.

      “Tiểu mỹ nhân, đứng đó đợi gia sao?” Vẫy lui đám thuộc hạ kích động, tên râu quai nón cất bước nhanh về phía Vân Liệt Diễm.

      người nữ tử này có khí tức của nội công, dung mạo lại xinh đẹp như vậy, căn bản có chút phòng bị.

      cuồng tiếu : “Vận khí của gia đây hôm nay quả rất tốt, vừa đụng phải tên tài chủ, lại gặp ngay tiểu mỹ nhân. Ha ha ha… Các huynh đệ thấy ta có đúng hay ?”

      “Dạ, dạ! Đại ca hôm nay quả rất may mắn mới có thể nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như hoa này!” lập tức có người hưởng ứng.

      “Ha ha ha…” Râu quai nón ngửa đầu cười cuồng tiếu: “Tây Sơn này chúng ta tuy thiếu nữ nhân, nhưng nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ vẫn lần đầu tiên gặp đó”

      Râu quai nón đến gần Vân Liệt Diễm, khuôn mặt dữ tợn mang theo vài phần bỉ ổi: “Tiểu mỹ nhân, cùng gia trở về , gia cho nàng làm áp trại phu nhân”

      Vân Liệt Diễm rốt cuộc cũng nhịn được, “phụt” tiếng bật cười.

      “Tiểu mỹ nhân, nàng cười cái gì? Mới đó mà thể đợi được nữa sao? Yên tâm, gia đưa nàng trở về rất nhanh!” Râu quai nón xong, liền đánh tới Vân Liệt Diễm. Thân nàng loé lên nhanh khiên cho ta suýt đâm vào thân cây, nhưng khắc sau liền ổn định thân mình.

      Vân Liệt Diễm nhìn thấy ta đứng vững lại cách nhanh chóng. Nếu là người bình thường thể đứng lại dựa theo quán tính lúc đó, nhưng với thân hình to lớn của ta lại có thể tranh được rất nhanh. Vân Liệt Diễm tuy hiểu nội công, nhưng nàng vốn dĩ cũng là đặc công ưu tú, nếu bàn về phản ứng linh hoạt nàng cũng thua kém những kẻ có võ công.

      “Tiểu mỹ nhân, xem nàng còn chạy đâu!” Râu quai nón nghĩ tới Vân Liệt Diễm tránh né. Thế nhưng nếu muốn đào thoát từ tay ta vẫn thể nào. ta từng là cao thủ của bang phái, chỉ là sau đó gặp chuyện may nên bị trục xuất khỏi sư môn, cuối cùng mới phải làm cướp

      Tăng thêm chút võ công, quả ta có thể được xưng tụng là bá vương vùng ngoại ô kinh thanh này, cho dù quan phủ cũng khó có thể đôi co với ta. Về phần lão hoàng đế, có lẽ cũng có tâm tình quản chuyện này của !

      “Ha ha…” Vân Liệt Diễm cười hai tiếng, lui về phía sau chút, nhắm mắt lại tập trung tinh thần, niệm: “Chích Diễm… trảm!”

      Từng ngọn lửa đỏ mang hình loan đao chút lưu tình bay về phía đám sơn tặc. Lưỡi đao màu đỏ xẹt qua thân thể đám sơn tặc, chốc lát liền biến thành đống tử thi

      thể tưởng tượng ra cảnh đám thủ hạ bị từng ngọn lửa màu đỏ hình loan chém thành mấy nửa, ta muốn ra tay ngăn cản ngăn được cũng cản được bên kia. rừng lửa đỏ hình loan đao rậm rạp chằng chịt, hung hăng chém vào thân người, chút lưu tình.

      quay đầu lại, lông mi vừa thô vừa to vặn thành mảnh đen sì, lớn tiếng quát lên: “Giỏi cho ngươi, tiện nhân! Ngay cả gia mà ngươi mà cũng dám động vào, ngươi chán sống rồi sao?”

      Râu quai nón vung búa, gương mặt như hung thần ác sát bổ về phía Vân Liệt Diễm. Võ công của ta cao cường, nhưng đám thủ hạ lại là phế vật. Chính cũng biết, gặp phải người có chút thực lực đám kia có chết cũng khó hiểu. ta cũng chút đau lòng, nhưng có kẻ nào dám đánh trực tiếp lên mặt ta sao?

      Hơn nữa, làm chuyện ác nhiều năm nay, dạng người xấu gì cũng đều gặp qua, nhưng lại có thể ra tay tàn ác như nữ nhân này lại là lần đầu tiên!

      Vân Liệt Diễm tránh ra rất nhanh. Cứng đối cứng… nàng khẳng định là được. Nhớ đến khẩu quyết Hàn Chỉ dạy cho mình, lúc này Vân Liệt Diễm như hiểu ra chút gì đó.

      Nàng niệm khẩu quyết, linh hoạt trốn tránh, cảm giác có vô số năng lượng từ Tử Tinh thạch truyền vào cơ thể mình, nàng nhanh chóng tập trung tinh thần: “Liệt Diễm… cắn nuốt!”

      hoả cầu cực lớn màu đỏ thẫm đánh tới tên râu quai nón. Nham thạch nóng chảy có nhiệt độ khá cao, đừng là người, ngay cả sắt thép cũng bị tan chảy. Nhìn tên râu quai nón bị cắn nuốt từng chút từng chút , mặt Vân Liệt Diễm tràn đầy vui vẻ.

      Năng lượng cường đại thế này, so với lần trước nàng thiêu Thất vương phủ, chắc chắn là lợi hại hơn rất nhiều.

      Mà tên râu quai nón kia, đến chết cũng hiểu vì sao mình có thể bại trong tay tiểu nha đầu biết võ công. Nàng ngoại trừ né vài cái, chút võ công cũng xuất ra. Chỉ tiếc, đến cuối cùng ta cũng chưa kịp gào lên tiếng mất tri giác.

      Vân Liệt Diễm vui vẻ nhìn từng đám bụi mù đen xám bị gió thổi tiêu tán. Nàng vung tay lên, đốm lửa đem đống xác sơn tặc còn lại thiêu sạch, sau đó hớn hở chạy về phía xe ngựa. Nàng cũng quên Hàn Chỉ , vàng bạc châu báu này, tất cả đều là của nàng.

      Mở hòm rương ra xem, Vân Liệt Diễm nở nụ cười: “ số tiền của phi nghĩa lớn nha!”

      Ánh vàng châu báu rực rỡ, đôi mắt nàng híp lại thành đường.

      Hàn Chỉ đứng sau lưng nàng, nhìn tiểu nha đầu mặt mày hớn hở, bất giác cong cong khoé môi.

      Vân Liệt Diễm quay đầu lại, vô tình nhìn thấy Hàn Chỉ mỉm cười. Chẳng biết tại sao ánh mặt trời nhàn nhạt rơi xuống, nàng lại cảm thấy gương mặt bình thường đến cực điểm kia lại mang đến cảm giác kinh diễm khó tả.

      Nàng nhìn , trong nháy mắt biết gì, phảng phất như có gì đó chạm vào nơi nào đó mềm mại trong lòng, lại rất nhanh bị nàng xem .

      “Này, ngươi tất cả là của ta nha!” Vân Liệt Diễm nhìn rương châu báu trước mặt, hùng hổ xắn tay áo, hiển nhiên là bộ dáng nữ nhân chanh chua.

      Hàn Chỉ tiến lên, bỗng dưng cúi đầu hôn lên môi Vân Liệt Diễm.

      “Ngươi…” Vân Liệt Diễm ngây người. Tại sao nàng lại bị nam nhân này chiếm tiện nghi dễ dàng như vậy? Vân Liệt Diễm phục liếc mắt nhìn Hàn Chỉ. Bây giờ nàng biết, nam nhân này vốn dĩ rất phúc hắc (1), lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đường đường chính chính làm như vậy.

      (1) Phúc hắc: Lòng dạ đen tối.

      “Ta chỉ muốn với nàng rằng, ta có thể giúp nàng đối đống châu báu này thành ngân phiếu” Hàn Chỉ nhìn Vân Liệt Diễm cách thản nhiên, phảng phất như cái gì cũng có làm.

      “Ta làm sao biết ngươi có lừa ta hay ?” Vân Liệt Diễm hung dữ trừng mắt với Hàn Chỉ. Xú nam nhân, chút cũng khiến nàng thấy yên tâm! Nha, đúng là con sói! Vân Liệt Diễm nàng cả đời chỉ biết tính toán người khác, vậy mà lại ngã quỵ tay nam nhân này nhiều lần như vậy.

      “Ta có thể lấy minh ra thế chấp cho nàng!” Hàn Chỉ khoan thai mở miệng.

      Chương 30

      “Nếu ta đưa cho ngươi, ai biết ngươi có nuốt riêng bạc của ta hay ” Hàn Chỉ này hoàn toàn khác với những nam tử nàng từng gặp qua, nàng cảm thấy quá thần bí.

      Có lẽ, cũng bởi vì thần bí như thế mà nàng mới hiểu . Có lẽ, đối với nàng chính là thứ khiến cảm thấy hiếu kì. Dù sao, loại cảm xúc như vậy nàng chưa bao giờ cảm nhận.

      đúng là tiền đặt vào trong mắt!” Hàn Chỉ hơi có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu.

      phải ngươi giúp ta đổi ra ngân phiếu sao? Muốn đổi như thế nào?” Vân Liệt Diễm nhìn nhìn, ở đây chỉ có hai người bọn họ, lại có tới mấy chiếc rương. Nghênh ngang đổi, gây chú ý mới là lạ!

      “Ra đây!” Hàn Chỉ nhàn nhạt mở miệng, lập tức có vài hắc y nhân từ trong góc xông ra.

      “Đem những châu báu này đổi thành ngân phiếu” Hàn Chỉ phất phất tay, nhóm hắc y nhân kia liền biến mất cùng đống châu báu.

      Nháy mắt, Vân Liệt Diễm trợn mắt há hốc miệng.

      “Bọn họ vẫn luôn theo ta sao?” Đợi đến lúc những hắc y nhân kia biến mất, Vân Liệt Diễm mới mở miệng hỏi.

      Hàn Chỉ gật đầu.

      Vân Liệt Diễm nhìn theo phương hướng biến mất của những người kia, như có điều suy nghĩ. Bọn họ theo hai người lâu như vậy, nàng cũng phát ra, có thể thấy được tố chất của những hắc y nhân này đạt đến cảnh giới nhất định, quả có thể so sánh với đặc công đại rồi, thậm chí còn cường hãn hơn.

      Lúc còn ở đại, nàng chỉ phụ trách phân phối nhiệm vụ, hoặc tự minh thi hành, chưa từng nghĩ đến chuyện tự tạo thế lực cho bản thân mình. Hôm nay, ngay tại thế giới xa lạ này, mọi thứ đều cần phải có thực lực. Nàng thân mình ở thế giới này, nửa bước cũng khó . Có rất nhiều chuyện tự mình làm lại rất bất tiện, có lẽ nàng cũng có thể tự bồi dưỡng thế lực của riêng mình.

      Vân Liệt Diễm quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Chỉ cũng nhìn mình. Chẳng biết tại sao nàng lại cảm thấy Hàn Chỉ đưa nàng là có dụng ý riêng.

      Nàng có thể tinh tường thấy được, nhất định là có mục đích mới tiếp cận nàng, nhưng nàng lại hoàn toàn biết được. Người nam nhân này khiến cho người khác nhìn thấu.

      Ước chừng qua chút thời gian, lại có hắc y nhân đưa ngân phiếu tới, trực tiếp đặt vào tay Vân Liệt Diễm. Nàng vui vẻ cầm ngân phiếu đếm, quả số tiền phi nghĩa! Mấy ngàn vạn lượng bạch ngân, tuy phải hoàng kim nhưng cũng là rất nhiều.

      thôi, phải trở về rồi!” Hàn Chỉ nhìn gương mặt hớn hở của nàng, hơi ôm ngang eo nàng, lại giống như lúc đến mà dùng khinh công đưa nàng trở về phủ Thừa Tướng.

      Chỉ là, Hàn Chỉ đưa nàng về phủ Thừa Tướng xong liền rời , nửa câu cũng .

      Vân Liệt Diễm muốn hỏi , muốn tìm phải đến đâu. Thế nhưng cũng xa rồi.

      Mộc Miên từ tiểu viện của Vân Phụng Khải trở về, nhìn thấy Vân Liệt Diễm liền sốt ruột tìm hơn nửa ngày. định chạy ra ngoài thông báo cho Vân Phụng Khải lại nhìn thấy Vân Liệt Diễm mặt mày hớn hở trở về.

      “Tiểu thư, người đâu vậy? Vế thương của người…” Mộc Miên nhìn Vân Liệt Diễm bằng ánh mắt kì quái. Tiểu thư phải bị trọng thương sao?

      “Thương thế của ta? có việc gì nữa” Vân Liệt Diễm khoát khoát tay, tâm tinh khá tốt với Mộc Miên: “Mộc Tiểu Bạch, ta nghĩ kĩ rồi, chúng ta Nam Đường, đến Phượng gia

      Vân Liệt Diễm vốn định rời khỏi đây, sống cuộc sống của mình. Thế nhưng sau vài ngày ngắn ngủi nàng hiểu, có thực lực cho dù nàng có ở nơi nào cũng thể tuỳ tâm sở dục được. Nàng chán ghét nhất chính là bị trói buộc, Vân gia nàng thích, tất nhiên sống ở đây. Thế cho nên, lựa chọn tốt nhất chính là Phượng gia. Phượng gia là đệ nhất thế gia đại lục, tất nhiên thế nhân tuyệt học võ lâm nhiều thể tưởng tượng được, đúng lúc nàng cũng vì học võ mà muốn bôn tẩu khắp nơi.

      “Tiểu thư, người nghĩ thông suốt rồi sao?” Mộc Miên kích động nắm tà áo Vân Liệt Diễm. tốt quá! là tốt quá! Các nàng rốt cuộc cần sống mà có tôn nghiêm ở Vân gia này nữa rồi!

      “Mộc Miên, những năm nay uỷ khuất cho ngươi rồi!” Vân Liệt Diễm nhìn thần sắc Mộc Miên, cũng biết nàng nghĩ gì. Với tư chất của nàng ta, ở bên nàng lãng phí nhiều năm như vậy, trong nội tâm hẳn là có tiếc nuối.

      “Tiểu thư, người cái gì đó? Nô tì là cam tâm tình nguyện ở bên cạnh người. Phu nhân đối với ta có ân cứu mạng, nếu có người, Mộc Miên sớm chết đói rồi, làm sao còn có được ngày hôm nay chứ?” Mộc Miên lắc đầu. Cả đời này nàng có thể gặp được phu nhân, có thể chăm sóc cho tiểu thư là phúc phần của nàng rồi. Nàng hoàn toàn thích chỗ này, đó là bởi vì nàng thích nhìn kẻ khác khinh thường tiểu thư.

      “Được được! Ta biết, ta biết, Mộc Tiểu Bạch thân ” Vân Liệt Diễm thu vẻ nghiêm nghị, lại bày ra bộ dạng bất cất đời.

      Mộc Miên nở nụ cười. Bộ dạng thế này mới giống tiểu thư, giống như cái gì cũng để trong lòng, nhưng ra cái gì cũng biết cả.

      “Chúng ta khi nào ?” Vân Liệt Diễm đối với nơi này cũng có gì lưu luyến cả. Đồ bỏ Hiên Viên Minh kia, chờ ngày kia gặp lại, nhất định phải tính sổ với ta.

      “Tiểu thư, chúng ta sợ là thể ngay được” Mộc Miên thở dài: “Tuy chuyện trong Vân gia cũng có liên quan gì đến chúng ta, nhưng người thân là trưởng nữ Vân gia, nhất định phải có mặt trong đại hội tìm người thừa kế mười năm lần của Vân gia. Nếu người xuất , phỏng chừng Đại lão gia nhất định đuổi giết người đến tận chân trời góc biển. Cũng chỉ có hai tháng, trôi qua nhanh thôi, đến lúc đó cũng muộn. Dù sao người thừa kế này nhất định là Đại thiếu gia rồi”

      Tiểu thư nhà nàng mặc dù có chút thần thông quảng đại, nhưng vốn dĩ thể so sánh với người vừa đột phá thanh cấp như Đại thiếu gia.

      “Vậy đợi hai tháng , dù sao tiểu thúc thúc cũng hiếm khi trở về” Vân Liệt Diễm nghĩ nghĩ, cũng chỉ hai tháng mà thôi, cũng trì hoãn chuyện gì.

      Mộc Miên gật gật đầu: “Tiểu thư, nô tỳ phải bắt đầu sắp xếp vài thứ. Trước khi phu nhân lâm chung có lưu lại ít của cải, bây giờ bán hết chúng ta nhất định thiếu ngân lượng”

      “Cái gì? Mẫu thân còn để lại tài sản cho ta?” Vân Liệt Diễm kinh ngạc. Nàng còn nghĩ rằng mình là kẻ nghèo, chỉ cần nhìn nàng hàng ngày đều bị những người trong phủ này ức hiếp , số tiền được cấp mỗi tháng phỏng chừng còn chưa đủ để ăn cơm.

      “Tiểu thư, nếu phu nhân lưu lại tài sản, chúng ta chết đói từ lâu rồi…” Mộc Miên liếc mắt nhìn Vân Liệt Diễm cái. Nhị phu nhân tuy rằng có khấu trừ tiền tiêu hằng tháng của tiểu thư nàng, nhưng thực tế tay nàng cũng có vài đồng bạc, chủ yếu đều bị những nha hoàn cùng ma ma trong viện tự ý chia ra.

      “Mẫu thân ta lưu lại cái gì?” Vân Liệt Diễm kích động, nàng cảm thấy mình lại sắp trở thành tiểu phú bà.

      “Ruộng tốt trăm mẫu, tiểu viện lớn chắc cũng có hơn mười chỗ, ngân phiếu cũng có thiếu, à còn có chiếc rương. Phu nhân chiếc rương kia phải chờ tới lúc tiểu thư thành thân mới lấy ra làm hồi môn cho người, nô tỳ cũng chưa có mở ra nhìn bao giờ”

      “Mau đem tới cho ta xem xem” Vân Liệt Diễm cảm thấy hôm nay là ngày tốt, mới gom được số tiền phi nghĩa, bây giờ lại có tin tốt lành này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31

      “Tiểu thư, phu nhân đây là hồi môn của người, phải đến ngày thành thân mới có thể mở ra” Mộc Miên ôm chiếc rương cũ kỹ ra. Chiếc rương này nhìn có gì đặc biệt, ngoại trừ vẻ cũ kỹ cùng mạng nhện bám nó.

      Khóe miệng Vân Liệt Diễm giật giật. Nàng chỉ mới mười lăm tuổi thôi có được ? Vậy mà lại nhắc đến chuyện thành thân làm chi?

      “Mộc Tiểu Bạch, ta cũng sắp thành thân rồi, cho nên hãy để ta nhìn chút xem, lỡ như mẫu thân có chuyện gì quan trọng muốn với ta sao? chừng người còn có di ngôn bên trong đó chứ” Vân Liệt Diễm nhìn Mộc Miên cách chân thành, giống như nàng sắp thành thân.

      Trán Mộc Miên đầy hắc tuyến, chỉ biết đưa chiếc rương cho Vân Liệt Diễm. Nàng mà tin tiểu thư quỷ cũng có ! Thế nhưng tiểu thư bây giờ cũng giống với tiểu thư trước kia nữa, cho dù có đưa chiếc rương này cho tiểu thư cũng có chuyện gì xảy ra.

      Vân Liệt Diễm vui mừng nhận chiếc rương, mò mẫm cả nửa ngày nhưng vẫn mở khóa được. Nàng khó hiểu nhìn Mộc Miên, nha đầu này có phải còn điều gì chưa cho nàng biết đúng ?

      “Tiểu thư quên rồi sao? Lúc trước phu nhân dùng máu của tiểu thư để khóa chiếc rương này, bây giờ cũng chỉ có máu của tiểu thư mới có thể mở được nó thôi!” Mộc Miên xong, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ngượng ngùng mở miệng: “Ách… Tiểu thư, nô tỳ quên trước kia người rất ngốc…”

      “Ngươi mới ngốc!” Vân Liệt Diễm liếc mắt nhìn Mộc Miên cái, nhưng nha đầu này cũng sai. Với đầu óc của Vân Liệt Diễm trước kia nhất định có đánh chết, nàng ta cũng nhớ nổi.

      Vân Liệt Diễm máu của mình vào ổ khóa. Chiếc rương vốn dĩ cũ kỹ gì đặc biệt lại đột nhiên tản ra tia sáng màu tím khiếp người. Chiếc rương từ từ mở ra, ánh sáng màu tím lại càng đậm hơn.

      Vân Liệt Diễm đưa tay, cầm lên quả cầu thủy tinh màu tím bên trong

      Vân Liệt Diễm kinh ngạc nhìn quả cầu thủy tinh màu tím, quá đẹp!

      “A…” Mộc Miên lui về phía sau vài bước, thể tưởng tượng nhìn quả cầu thủy tinh trong tay Vân Liệt Diễm, đôi tròng tử như muốn rơi xuống đất.

      “Sao vậy?” Vân Liệt Diễm nhìn biểu tình kỳ quái của Mộc Miên, quả cầu thủy tinh này có vấn đề sao?

      “Tiểu thư, mau, mau đọc thư của phu nhân!” Mộc Miên phản ứng kịp thời, ba bước cũng biến thành hai bước đến bên cạnh Vân Liệt Diễm, lấy lá thư bên trong chiếc hòm ra, đọc sơ lượt chút. Sau đó nàng ta liền đưa tờ giấy bên trong cho Vân Liệt Diễm, : “Tiểu thư, người dựa theo khẩu quyết trong đây mà vận công, phải nhanh lên, nếu rất phiền toái!”

      Đưa thư cho Vân Liệt Diễm, Mộc Miên lập tức ra ngoài.

      Vân Liệt Diễm cảm thấy hiểu ra làm sao, nhưng nhìn bộ dáng thận trọng của Mộc Miên, nàng vẫn dựa theo khẩu quyết trong giấy mà vận công. Chỉ chốc lát sau, quả cầu thủy tinh màu tím kia liền biến mất trong lòng bàn tay của nàng.

      Vân Liệt Diễm mở to mắt nhìn, Mộc Miên cũng đúng lúc đẩy cửa vào, thở phào nhõm.

      “Làm nô tỳ sợ muốn chết. Vừa rồi Đại lão gia đến đây, may mắn Tam lão gia xuất đúng lúc chặn lại. Tiểu thư, nô tỳ ngờ phu nhân lại lưu vật này cho người!” Mộc Miên vỗ vỗ ngực, vừa rồi nàng xém bị hù chết, nếu Đại lão gia nhìn thấy vật này, bây giờ tiểu thư có mười cái mạng cũng giữ được.

      “Cái đó là cái gì?” Vân Liệt Diễm cảm thấy rất kỳ quái, bộ dạng của Mộc Miên có gì đó bình thường, chẳng lẽ mẫu thân để lại vật gì đó rất nguy hiểm sao?

      “Đó là Thủy Tinh cầu, có khả năng tích trữ nội công” Mộc Miên tới, cần tờ giấy khẩu quyết kia đốt cháy “Thứ này tuy rằng hiếm có nhưng sánh bằng Tử Tinh thạch. Nó có tác dụng nào khác, chỉ có thể dùng để tích trữ công lực. Thế nhưng nếu muốn phát huy tác dụng của Thủy Tinh cầu phải đem toàn bộ công lực ngưng tụ bên trong nó, lấy sinh mệnh của mình mà niêm phong. Đồng thời, người sử dụng Thủy Tinh cầu hẳn phải chết là thể nghi ngờ”

      “Ách…” Vân Liệt Diễm nghĩ đến chuyện, lại có chút khó tin. Chẳng lẽ mẫu thân dùng cách này để rời sao?

      Mộc Miên gật gật đầu: “Nô tỳ cũng ngờ phu nhân chết như vậy. Nô tỳ cứ nghĩ rằng người chết vì bệnh, ngờ người lại đem công lực cả đời ngưng tụ trong Thủy Tinh cầu, hơn nữa còn vì phong ấn Thủy Tinh cầu mà chết”

      Vân Liệt Diễm trầm mặc, người phụ nữ kia là vì nữ nhi của mình mà chết sao?

      “Tiểu thư, người đừng khổ sở. Phu nhân làm như vậy hẳn là có đạo lý của mình. Người đọc thư của phu nhân , hẳn là có nguyên nhân trong đó. Tuy nhiên chuyện này ngàn vạn lần thể để cho Đại lão gia biết. Đại lão gia rất phu nhân, nếu biết phu nhân vì thế mà chết nhất định tha thứ cho tiểu thư

      Vốn dĩ bởi vì phu nhân náo loạn khi Đại lão gia thương vị tiểu thư ngốc nghếch khiến Đại lão gia rất khó chịu, nếu biết phu nhân vì tiểu thư mà chết, chỉ sợ càng thêm oán hận tiểu thư.

      “Ta biết rồi” Vân Liệt Diễm gật gật đầu, cầm lấy bức thư khác

      Sau khi xem xong, Vân Liệt Diễm chỉ có thể thở dài tiếng, lại là nữ nhân si tình. Phượng Tâm Nghiên, thiên kim thế gia đứng đầu thiên hạ Phượng gia, phía còn có ba vị ca ca và người tỷ tỷ. Trong gia tộc, nữ tử chiếm số ít, do đó nàng được thương đến thể tưởng tượng được. Hơn nữa, với năng lực phi phàm, gần mười tám tuổi đạt lam cấp, là thiên tài khó gặp ở Phượng gia. Đại tỷ Phượng Tâm Du gả cho hoàng đế Nam Đường, tình cảm hai người họ hết sức thâm tình, cho nên hôn nhân của Phượng Tâm Nghiên đều được chính nàng tự lựa chọn.

      Có lẽ là do ông trời ghen tị với những gì nàng có, cho nên mới khiến nàng gặp Vân Phụng Thiên. phong độ trác tuyệt, nàng thanh lệ uyển chuyển, hai người nhau cũng chính là “thuận lý thành chương” (1). Nàng say mê trong hạnh phúc, quên vấn đề phải điều tra thân thế của nam nhân này, quên vấn đề có lẽ cũng có thê nhi. Nàng cách đơn thuần, nguyện ý chống lại cha mình, phải lấy chồng.

      (1) Thuận lý thành chương: Thuận theo lẽ đạo, đúng với tự nhiên.

      Người nhà cuối cùng cũng lay chuyển được nàng, đành thuận theo tâm nguyện của nàng. Mà khi nàng ngàn dặm xa xôi theo đến kinh thành Thịnh Quốc, bước chân vào cánh cổng nhà , nàng mới phát có thiếp thất và con cái. Trái tim nàng vỡ vụn, có bao nhiêu nhu tình cùng tình cảm của cũng đều thể lấp vào chỗ trống ấy. Nàng muốn rời khỏi, lại ngờ hoài thai con của . Nàng khó sanh, nên sanh ra nữ nhi ngốc nghếch. Vân gia là đại thế gia, do đó đứa bé này thể nào được thương, cho dù có là trưởng nữ.

      Quan hệ của bọn họ cuối cùng cũng tới cực hạn thể hòa tan tảng băng, nàng tự mình nuôi nấng nữ nhi, mặc kệ ngu dại của con bé, nàng cho con bé mọi thứ tốt nhất đời. Cho đến khi công lực của nàng đột phá tử cấp, khi đó lòng của nàng chết cách triệt để. Cho dù võ công có cao tới đâu, trái tim nàng cũng thể sống lại lần nữa. Nàng rốt cuộc đưa ra quyết định, chính là đem công lực cả đời của mình lưu lại cho nữ nhi, sau đó vĩnh viễn rời khỏi thế giới này. Ngoại trừ nữ nhi của mình, nàng còn vướng bận điều gì.

      phải là bức thư rất dài, nhưng bên trong được viết rất nhiều điều, viết ra toàn bộ tình cùng sinh mệnh của nàng. Nàng kiên trì bảy năm, cuối cùng cũng chống đỡ được đáy lòng sắp sụp đổ.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32

      Vân Liệt Diễm cũng đốt lá thư thành tro. Nàng đau lòng cho ngốc nghếch của nữ tử kia, rồi lại oán hận yếu đuối của nàng ta. Nàng ta có quá nhiều, cho nên ông trời mới ghen tị, ghen tị tất cả mọi thứ của nàng ta. Rồi ông trời giáng xuống cho nàng ta vấn đề nan giải.

      may, nàng ta cũng giải quyết được vấn đề khó khăn kia. Nàng có thể cảm nhận được tuyệt vọng cùng giãy dụa lúc đó của nàng ta. Cuộc đời của nàng ta quá “thuận buồm xuôi gió”, thế cho nên với khoảng thời gian khó khăn ngắn ngủi cũng đủ lấy toàn bộ sức lực của nàng ta, rốt cuộc cũng đứng lên nổi nữa.

      Thế nhưng cho dù như thế nào, nữ tử kia trong lòng Vân Liệt Diễm vẫn là người đáng để tôn kính. Dù sao, nàng ta giống với những người khác, khi mệt mòi bỏ mặc chính con cái của mình. Nàng ta những bỏ mặc nàng, mà còn còn dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để thương nàng, đến chết cũng muốn để lại toàn bộ sinh mệnh của mình cho nàng.

      Cho dù nàng ta làm ra bao nhiêu quyết định ngu xuẩn trong tình , nàng ta vẫn là vị mẫu thân tốt. Vân Liệt Diễm là nhi, từ lâu biết cái gì là tình thương của cha, tình thương của mẹ. Thế nhưng nữ tử mất nhiều năm kia lại khiến cho nàng cảm thấy ấm áp trong lòng.

      Phượng Tâm Nghiên lưu lại ngoại trừ Thủy Tinh cầu cùng bức thư này ra cũng còn vài vật khác. chiếc lắc chân bằng vàng với kiểu dáng đơn giản lại hết sức xa hoa, còn có khối ngọc bội khắc hình Phượng Hoàng, hai vật này hẳn là vật tượng trưng cho Phượng gia. Ngoài ra còn có ít châu báu, bên dưới cùng còn chiếc túi lụa đỏ chứa chiếc chìa hóa cùng mảnh giấy ghi lại địa chỉ nơi.

      Vân Liệt Diễm gọi Mộc Miên, hai người cùng đến nơi ghi mảnh giấy đó, là thôn trang ở vùng ngoại ô. Mộc Miên đưa Vân Liệt Diễm vào mật thất.

      “Tiểu thư, người vào , chắc hẳn phu nhân còn lưu lại thứ gì đó cho người”

      “Cùng vào !”

      Vân Liệt Diễm vào trước, Mộc Miên do dự chút, vẫn là cùng theo.

      Mật thất ra có gì đặc biệt, gian phòng bình thường nhưng cũng có khóa, tương đồng chính là chỉ có Vân Liệt Diễm mới có thể mở nó ra.

      Đến mật thất chân chính, Vân Liệt Diễm bị người mẫu thân này đánh bại hoàn toàn. Bảy năm qua, nàng ta mỗi ngày đều nghĩ biện pháp khiến cho nữ nhi của mình có cuộc sống tốt nhất. Gian phòng mật thất này có tất cả hơn mai mươi chiếc rương lớn đủ kích cỡ, bên trong toàn bộ đều là vàng bạc châu báu.

      “Phượng Ngâm cầm! Tiểu thư, nhất định là Phượng Ngâm cầm của phu nhân!” Mộc Miên kích động nhìn chiếc rương. Nhất định sai, là Phượng Ngâm cầm của Phượng Tâm Nghiên.

      “Phượng Ngâm cầm?”

      “Đúng vậy! Tiểu thư có nhớ lúc , người rất thường xuyên nghe thấy tiếng đàn ?”

      Khóe miệng Vân Liệt Diễm co giật. Nàng cũng phải là Vân Liệt Diễm kia, làm sao nhớ được có từng nghe thấy tiếng đàn hay .

      “Tiểu thư, tóm lại đây chính là thanh cầm tốt nhất trong những thanh cầm tốt, là bảo bối trân quý nhất của phu nhân. Phu nhân đưa cho người chiếc chìa khóa kia hẳn là để mở chiếc rương này” Mộc Miên thúc giục Vân Liệt Diễm.

      Vân Liệt Diễm dùng chìa khóa mở rương, quả thanh cổ cầm. Màu sắc tươi đẹp như con Phượng Hoàng màu máu giương cánh bay lượn, nhìn ra đây là loại gỗ gì.

      “Tiểu thư, thanh cầm này là truyền gia chi bảo của Phượng gia, đứng thứ hai trong hàng ngũ binh khí trong thiên hạ. Nếu phải phu nhân đến Thịnh Quốc, người thừa kế Phượng gia nhất định là phu nhân” Nhớ đến phu nhân, Mộc Miên cảm thấy đau lòng, đây chính là thiên tài trăm năm khó gặp của Phượng gia đó.

      “Thế nhưng… ta biết đánh đàn nha!” Đương nhiên nhìn ra là thanh cầm tốt, nhưng vấn đề là… đàn dương cầm nàng còn miễn cưỡng chơi được, cổ cầm chính là dốt đặc cán mai.

      “Có thể học mà, tiểu thư, phu nhân lưu lại Phượng Ngâm Cầm cho người chính là hi vọng người trở lại Phượng gia. Lúc trước phu nhân rời khỏi Phượng gia, nhất định cảm thấy tộc trưởng tha thứ cho mình, cho nên mới trở về. Tiểu thư, chờ qua đại hội tìm người thừa kế Vân gia, chúng ta hãy trở về , tộc trưởng nhất định rất vui vẻ!”

      Vân Liệt Diễm gật gật đầu.

      Phía dưới Phượng Ngâm Cầm còn có quyển sách, hình như là nội công tâm pháp gì đó. Vân Liệt Diễm cầm lấy, dù sao tháng này cũng có việc gì để làm.

      “Mộc Miên, tháng này ngươi phải nghĩ cách đổi đống châu báu này thành ngân phiếu, nếu chúng ta thể mang theo chúng ” Vân Liệt Diễm nhìn đống châu báu này, nhiều tiền như vậy nếu như ở đại còn có ngân hàng lưu trữ giùm, chỉ cần cầm chiếc thẻ quẹt vào máy là tha hồ sài. Bây giờ mà có đổi thành ngân phiếu cũng xấp giấy lớn.

      “Nô tỳ biết” Mộc Miên gật gật đầu.

      _______________________

      tháng sau.

      Tận lực tập luyện tháng, cầm kỹ của Vân Liệt Diễm rốt cuộc cũng có chút thành tựu, ít nhất còn có thể đàn ra vài giai điệu. Vừa mới bắt đầu, nàng có chút kiên nhẫn, dần dần cũng thích. Cầm kỹ phối hợp với nội công tâm pháp kia, lại hòa với dị năng của nàng có thể phát huy hiệu quả thể tưởng tượng nổi. Gần tháng này, nàng từ người có nội công nhảy đến lam cấp.

      Đương nhiên, đây cũng phải là công lao của nàng, chính yếu vẫn là nhờ Thủy Tinh cầu. Ở trong đó chính là công lực tử cấp của Phượng Tâm Nghiên, bị nàng hấp thu toàn bộ, cho dù nàng kém cỏi bao nhiêu cũng có thể đạt tới hoàng cấp. Thế nhưng với tháng tu luyện nội công tâm pháp mà Phượng Tâm Nghiên lưu lại nhanh chóng đạt tới lam cấp. Lúc Mộc Miên biết được cũng rất sợ hãi.

      thế giới này còn chưa có ai có thể trong thời gian tháng, từ người hiểu nội công là gì nhảy lên đến lam cấp! Mộc Miên dám cam đoan, nếu lúc này tiểu thư tham gia đại hội tìm người thừa kế của Vân gia, vị trí gia chủ Vân gia phải nàng ai ngồi lên được.

      “Tiểu thư, tiểu thư, có tin tức mới!” Mộc Miên gấp gáp chạy đến thở ra hơi, tiếp: “Đại thiếu gia trở về!”

      Mộc Miên vô lực ngồi ghế, rót chén nước mạnh mẽ uống vào.

      trở về làm gì?” Vân Liệt Diễm nhíu mày, lại xuất người, mà nàng chút ấn tượng.

      ta trở về đương nhiên là để tranh vị trí gia chủ của người nha” Mộc Miêng mang vẻ tức giận nhìn Vân Liệt Diễm. Tiểu thư càng ngày càng cao thâm khó lường.

      “Kệ ” Vân Liệt Diễm cúi đầu tiếp tục luyện cầm. Muốn tranh như thế nào cứ tranh, chút liên quan đến nàng cũng có.

      Mộc Miên bẹt miệng, cảm giác đơn giản như vậy. Đại thiếu gia mặc dù là người chính trực, nhưng khó đảm bảo Nhị phu nhân động tay động chân vào.

      Trong viện Vân Mộng Dao.

      “Nương, đại ca trở về rồi, bất kể như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp diệt trừ tiểu tiện nhân kia mới được” Vân Mộng Dao lôi kéo Nhị phu nhân.

      “Dao nhi, ta cũng muốn tính sổ tiểu tiện nhân kia, nhưng lần trước tốn nhiều bạc như vậy, ta thể giấu diếm được nữa. Thế nhưng nó vẫn bình yên vô !” Nhị phu nhân đương nhiên cũng hận Vân Liệt Diễm đến cắn răng, nhưng lần trước bà ta bỏ nhiều bạc như vậy mà chút hiệu quả, nữ nhi của bà ta còn chịu hiểu, vốn trông cậy vào nó được!

      “Nương yên tâm, lần này con nhất định phí phạm bạc của nương nữa!”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33

      “Dao nhi có sáng kiến gì sao?” Nhị phu nhân hoài nghi, bây giờ nhớ tới mớ bạc lúc trước liền đau lòng.

      “Nương, người chỉ cần nghĩ biện pháp khiến cho đại ca nghe lời người đến chỗ hẹn trước là được rồi. Nương cứ về trước ” Vân Mộng Dao kiên nhẫn đẩy Nhị phu nhân ra.

      Đợi cho Nhị phu nhân rời khỏi, nàng ta liền phân phó hạ nhân mời Vân Mộng Vũ.

      Vân Mộng Vũ đợi ngày này từ lâu. Chủ ý lần trước có lấy được mạng của Vân Liệt Diễm, ả ta đúng là mạng lớn! Thế nhưng “Mạc Nhật” ngang ngược quen rồi, cho dù bọn họ thu bạc mà giết người cũng có ai dám thốt lên tiếng.

      Lúc này đây, đại hội tìm người thừa kế Vân gia sắp tới, nàng ta nhất định phải lợi dụng cơ hội này!

      Vân Mộng Vũ theo nha đầu dẫn vào tiểu viện của Vân Mộng Dao.

      “Tỷ tỷ, tỷ đến rồi!” Vân Mộng Dao thân thiện giữ chặt tay Vân Mộng Vũ, nàng ta mặc dù nằm giường nhưng mái tóc vẫn rất ngắn, cho nên có cách nào ra ngoài gặp người khác.

      “Muội muội ngoan, có chuyện gì cần tỷ giúp đỡ sao?” Vân Mộng Vũ biết còn cố hỏi.

      “Tỷ tỷ, mấy ngày nữa chính là đại hội tìm người thừa kế Vân gia mười năm mới có lần, chúng ta nhất định thể để yên cho tiểu tiện nhân Vân Liệt Diễm kia được!” Vân Mộng Dao nheo mắt, vẻ mặt dữ tợn.

      “Muội muội, mọi chuyện có thể như ý chúng ta sao? Dù sao ngay cả “Mạt Nhật” ra tay cũng đều có giết được ả ta, bây giờ Tam thúc trở về, Tam thúc lại luôn bảo vệ ả ta, chúng ta làm sao có thể có cơ hội đây?” Vân Mộng Vũ giả vờ mở miệng, có chút khó xử.

      “Tỷ tỷ cũng phải biết, Tam thúc cũng tham gia trận đấu lần này, cho nên là thể nào luôn luôn bảo vệ ả ta. Khi đó phải chúng ta có cơ hội sao?” Vân Mộng Dao có chút hưng phấn, giống như nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Vân Liệt Diễm khi bị nàng ta xử lý.

      “Ừ!” Vân Mộng Vũ gật gật đầu “Thế nhưng… chuyện này vẫn phải suy nghĩ thận trọng chút”

      “Tỷ mau nghĩ xem phải làm thế nào !” Vân Mộng Dao lắc lắc cánh tay Vân Mộng Vũ. Nàng ta nghĩ ra cách nào để đối phó với Vân Liệt Diễm, chỉ có thể dựa vào Vân Mộng Vũ mà thôi.

      “Muội quên Vân Liệt Diễm biết võ công sao? Đại hội người thừa kế sắp tới phải so võ công, chỉ cần ả ta tham gia chẳng lẽ còn sợ xử lý được ả hay sao?” Vân Mộng Vũ biết Vân Liệt Diễm nhất định tham dự nhưng lên sân đấu, bởi vì tất cả Vân gia đều biết Vân Liệt Diễm chính là ngốc tử, vốn dĩ biết võ công, đương nhiên là có khả năng lên sân đấu.

      “Nhưng vấn đề là ả ta vốn dĩ tham gia trận đấu! Tỷ cũng phải biết, ả ta biết võ công, phụ thân làm sao có thể để ả ta tham gia trận đấu?” Vân Mộng Dao bẹt miệng, bên ngoài có vẻ phụ thân chút để ý đến tiểu tiện nhân ia, nhưng dưới đáy lòng vẫn rất che chở ả ta. Nếu tại sao lại có thể cầu hoàng thượng để cho ngốc tử, còn là ả đàn bà dâm đãng gả cho Thất vương gia hoàn mỹ?

      “Muội xem, Vân Liệt Diễm quan tâm nhất là ai?” Ý nghĩ của Vân Mộng Vũ đều lên mặt.

      “Sao được? Nha đầu kia võ công cao như vậy, chúng ta làm sao có thể là đối thủ của nó?” Vân Mộng Dao nhanh chóng lắc đầu, người nào cũng biết kẻ quan trọng nhất trong lòng Vân Liệt Diễm chính là Mộc Miên, nhưng võ công của Mộc Miên cũng phải trò quèn, người bình thường tuyệt đối khống chế được.

      “Muội hãy nghe ta . Đợi đến ngày diễn ra đại hội, Vân Liệt Diễm Chúng ta nhất định phải tế tổ, chỉ cần khi đó chúng ta bắt được Mộc Miên còn sợ Vân Liệt Diễm kia vào khuôn khổ sao?” Vân Mộng Vũ nhếch khóe môi: “Chúng ta đương nhiên phải là đối thủ của Mộc Miên, nhưng còn Thất vương gia mà, chỉ cần Thất vương gia ra tay còn sợ bắt được nha đầu đó sao?”

      “Đúng vậy, Thất vương gia võ công cao hơn Mộc Miên nhiều. Thế nhưng làm sao mới có thể khiến cho Thất vương gia ra tay đây?” Vân Mộng Dao có chút theo kịp ý nghĩ của Vân Mộng Vũ.

      “Chuyện này muội cứ yên tâm , tỷ có cách rồi. Muội chỉ cần khuyên được đại ca cần lưu tình sàn đấu là được!” Vân Mộng Vũ cũng tin xử lý được nha đầu Mộc Miên kia.

      Vân Mộng Dao gật gật đầu.

      Vân Mộng Vũ ra khỏi tiểu viện của Vân Mộng Dao liền đến chỗ ở của Vân Liệt Diễm. Tiểu tiện nhân này im lặng trong suốt hơn tháng qua, biết là làm chuyện gì đây? @#$

      Trong tiểu viện của Vân Liệt Diễm.

      “Tiểu thư, đây là canh cá vừa nấu xong, mấy ngày nay người luôn luyện công, quá vất vã, nhất định phải bồi bổ nhiều!” Vân Liệt Diễm vừa ngưng đánh đàn Mộc Miên bưng tô canh cá vào.

      Vân Liệt Diễm nhận canh cá mà Mộc Miên đưa tới, trận mùi tanh xuất khiến cho Vân Liệt Diễm phải buông canh cá ra, vọt tới tàng cây trong viện nôn ra trận.

      Cho đến khi cảm thấy nôn ra cả mật xanh mật vàng, Vân Liệt Diễm mới ngẩng đầu để lộ khuôn mặt tái nhợt.

      “Mộc Tiểu Bạch, đó là cái gì vậy? Làm sao lại có mùi vị ghê tởm như thế chứ?” Vân Liệt Diễm vô lực khoát tay áo: “Nhanh chóng bưng , nhớ lấy cho ta chén nước, ghê tởm

      Mộc Miên ngửi tô canh trong tay, đâu có mùi gì đâu, ràng là rất thơm mà! Mộc Miên nhìn Vân Liệt Diễm, : “Tiểu thư, mũi của người phải là có chuyện gì chứ?”

      “Mũi ngươi mới có chuyện đó, mau dẹp cho ta!” Vân Liệt Diễm bóp mũi, tay chỉ vào tô canh trong tay Mộc Miên.

      Mộc Miên buồn bực nhìn Vân Liệt Diễm, lại nhìn tô canh cá trong tay, sau đó cầm lấy thìa múc muỗng bỏ vào trong miệng. Ngon mà! Mộc Miên thầm, nhưng vẫn bưng tô canh ra ngoài. Vừa đến cửa nhìn thấy Vân Mộng Vũ đứng ở đó, bộ dáng giống như đứng từ rất lâu rồi.

      “Nhị tiểu thư sao lại hứng trí đến đây hôm nay vậy?” Mộc Miên nhìn Vân Mộng Vũ, nữ nhân này cả ngày đều bày ra bộ dáng ôn nhu yếu ớt nhưng nội tâm lại như rắn rết

      “Hôm nay rãnh rồi nên ta đến thăm Liệt Diễm muội muội, mấy ngày nữa là đại hội người thừa kế, đến xem muội muội chuẩn bị thế nào rồi, có cần… ta giúp đỡ cái gì hay ?” Vân Mộng Vũ cũng tức giận, cười hỏi Mộc Miên: “ tay ngươi là cái gì vậy? Nhìn qua có vẻ rất thơm”

      chén canh cá mà thôi” Mộc Miên liếc mắt nhìn Vân Mộng Vũ cái, tiếp: “Nhị tiểu thư có việc gì quan trọng nên rời , tiểu thư nhà nô tỳ khỏe, tốt nhất Nhị tiểu thư đừng quấy rầy người nghỉ ngơi hơn”

      xong. Mộc Miên liền bưng canh cá ra.

      Vân Mộng Vũ nhìn bóng lưng của Mộc Miên, thầm hừ lạnh trong lòng. Xú nha đầu, dám ăn với ta như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày ta khiến cho ngươi đẹp mặt!

      Vân Mộng Vũ ra vẫn chưa vào bên trong, nhưng vẫn có chút nghi ngờ phản ứng vừa rồi của Vân Liệt Diễm. Chỉ là chén canh cá mà thôi, lúc Mộc Miên đến bên cạnh nàng ta vẫn nghe , tại sao Vân Liệt Diễm lại nôn thành cái dạng kia được? Ả ta bị bệnh gì?

      Vân Mộng Vũ xoay người trở về tiểu viện của mình. Lần này có lẽ là cơ hội tốt! Nếu Vân Liệt Diễm có bệnh gì đó, nàng ta nhất định phải lợi dụng nó.

      “Vú, tìm đại phu đến giúp ta ” Vân Mộng Vũ nhìn thấy bà vú của mình bận rộn dọn dẹp liền mở miệng .

      “Tiểu thư sao vậy? Người thoải mái sao?” Bà vú có chút lo lắng nhìn Vân Mộng Vũ.

      “Ta sao, ta chỉ muốn hỏi đại phu chút, nếu ngửi thấy mùi canh cá nôn mửa là bị bệnh gì thôi”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :